Phó Hải Triều ngồi đối diện Trương Dương, nhìn thấy hắn đột nhiên trở nên thất hồn lạc phách, trong lòng có chút kỳ quái, nói khẽ: Anh không sao chứ?
Không sao. Trương đại quan nhân đứng lên bước đi, không cẩn thận đụng phải nữ chiêu đãi viên, hai chén trà nóng đều hắn lên người hắn, Trương đại quan nhân bị bỏng mới quay lại với hiện thực.
Phó Hải Triều đứng dậy ân cần hỏi thăm.
Trương đại quan nhân không giải thích, bước nhanh rời khỏi quán trà, bên ngoài gió thu đang mạnh, nội tâm Trương đại quan nhân đón gió dần dần bình tĩnh trở lại, hắn lặng lẽ chỉnh sửa lại chuyện này, muốn tra rõ tối hôm đó đã phát sinh tình huống gì, người biết chỉ có hai, một Liễu Đan Thần, người còn lại chính là Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi, Trương đại quan nhân cuối cùng cũng biết người hôm đó ngủ với mình là Liễu Đan Thần, hơn nữa nghiệt duyên đêm hôm đó không ngờ còn khiến Liễu Đan Thần mang thai, hắn lập tức bắt đầu khẩn trương, hai mẹ con tất cả đều bị người ta bắt cóc, hắn không thể không quan tâm, có câu quan tâm quá ắt loạn, Trương đại quan nhân bắt đầu có chút hỗn độn.
Hiện tại xem ra bài báo đó không đổ oan hắn, người ta tuy rằng không có chứng cứ rõ ràng, nhưng suy đoán lại như thần, buồn cười nhất là mình vừa rồi còn tưởng rằng Liễu Đan Thần mang thai có thể là liên quan tới Phó Hải Triều, chẳng trách Liễu Đan Thần nhìn thấy mình lại u oán như vậy, mình đã đoạt đi tấm thân xử nữ của người ta, hơn nữa còn quên sạch, đổi lại là ai cũng sẽ hận.
Trương đại quan nhân chuẩn bị đi tìm Thiệu Minh Phi, nhưng không chờ hắn tìm Thiệu Minh Phi thì Thiệu Minh Phi đã gọi điện thoại tới , hẹn hắn tới biệt thự núi Linh Lung gặp mặt.
Trương đại quan nhân tới nơi, khi gặp mặt Thiệu Minh Phi thằng cha này trên cơ bản đã điều chỉnh tốt.
Nhìn ra được Thiệu Minh Phi đặc biệt trang điểm cho hắn nhìn, không thể không thừa nhận trên người nữ nhân này có một loại vẻ đẹp hoang dã, Trương đại quan nhân ngồi xuống sô pha, nhíu mày: Cô tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì, tôi gần đây bận lắm.
Thiệu Minh Phi ngồi xuống bên cạnh hắn, tay khoác lên vai hắn, một cỗ mùi hương mê người xộc vào mũi, dịu dàng nói: Đồ không có lương tâm, người ta nhớ anh mà.
Trương đại quan nhân nhìn chung quanh: Ăn mặc dùng đều là Tiết Thế Luân cho cô à.
Là hắn nguyện ý mà! Thiệu Minh Phi bởi vì những lời này mà có chút không vui, đánh vào vai Trương Dương một cái, sau đó lại ghé tới, cằm tựa lên vai hắn, ngón tay chỉ vào ngực hắn: Tôi gọi anh tới là muốn hỏi anh, anh có nhớ tôi không?
Trương đại quan nhân nói: Không, cho không gọi điện thoại cho tôi thì tôi cũng suýt quên cô rồi.
Thiệu Minh Phi gắt: Nam nhân đều là hạng phụ tình.
Trương đại quan nhân nói: cô tìm tôi có chính sự gì không? Không có gì thì tôi phải đi đây.
Thiệu Minh Phi ôm tay hắn: Chúng ta tốt xấu gì cũng là chồng hờ vợ tạm mà.
Trương đại quan nhân cười cười, nghĩ thầm giờ là lúc nào rồi mà cô còn dám lừa tôi.
Thiệu Minh Phi nói: Tôi vừa mới đọc nhật báo Kinh Giang, trên đó nói nói anh và Liễu Đan Thần có quan hệ nam nữ không chính đáng, anh còn làm bụng cô ta to ra, là thạt hay giả.
Trương Dương nhìn cô ta một cái: Con mắt nào của cô nhìn thấy trên bài báo viết như vậy? tôi và Liễu Đan Thần rất trong sạch.
Thiệu Minh Phi nhìn Trương Dương, nghĩ thầm anh thì biết cái gì? Buổi tối hôm đó người lên giường với anh chính là Liễu Đan Thần, cô ta không biết Trương Dương đã nhìn thấu âm mưu của cô ta.
Trương Dương nhìn thẳng vào mắt Thiệu Minh Phi, bỗng nhiên bật cười.
Thiệu Minh Phi bởi vì nụ cười của hắn mà cảm thấy tâm hoảng ý loạn, nghe thấy giọng nói nhu hòa của Trương Dương vang vọng bên tay: Cô mệt chưa?
Thiệu Minh Phi quả nhiên ngáp một cái, ý thức trở nên có chút mơ hồ.
Trương Dương nói: cô nói thật với tôi đi, buổi tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thiệu Minh Phi nói: Buổi tối hôm đó... Cô ta vừa mở miệng thì cảm thấy ngực đau nhức, hét thảm một tiếng, chính vì cươn đau này mà ý thức của cô ta tỉnh táo lại, nhìn đôi mắt sáng rực của Trương Dương, không khỏi túa mồ hôi lạnh, Thiệu Minh Phi minh bạch Trương Dương vừa rồi nhất định là đã thi hành thuật thôi miên nào đó đối với cô ta, muốn lợi dụng loại phương pháp này khiến mình nói ra sự thật, Trương Dương không biết đệ tử trong môn của bọn họ đều đã bị sư phụ hạ tâm cổ, khi người ngoài muốn khống chế tinh thần của bọn họ, tâm cổ tự nhiên sẽ bộc phát, dẫn tới cơn đau, loại phương pháp này vốn là sư phụ dùng để khống chế đệ tử, không ngờ lại phá được nhiếp hồn thuật của Trương Dương.
Thiệu Minh Phi thầm kêu nguy hiểm thật.
Trương đại quan nhân nhìn thấy thần trí của cô ta khôi phục tỉnh táo thì không khỏi thầm kêu đáng tiếc, mắt thấy sắp thành công, không ngờ cô ta tỉnh táo lại.
Thiệu Minh Phi cười quyến rũ nói: Anh làm gì thế? Anh không biết à? Cô ta trong lòng thầm cảnh giác, Trương Dương nếu đã dùng tới thuật thôi miên với mình thì chứng minh hắn đã hoài nghi chuyện buổi tối hôm đó. Không thể, chuyện tối hôm đó trừ mình và Liễu Đan Thần ra thì không có ai biết, Liễu Đan Thần hiện giờ đã mất tích? Chẳng lẽ sự mất tích của cô ta thực sự có liên quan tới Trương Dương? Nha đầu đó lợi dụng loại phương pháp này để tránh né sự chú ý của mọi người ư?
Trương Dương nói: cô và Liễu Đan Thần quen thân lắm phải không?
Thiệu Minh Phi nói: Không tính là thân, tôi thích xem cô ta diễn.
Trương Dương cố ý nói: Tôi và Liễu Đan Thần cũng không quen, không biết vì sao có người lại tạo tin đồn vớ vẩn.
Thiệu Minh Phi nói: Tin đồn vô căn cứ chưa chắc đã không có nguyên do, hai người một người tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, một người thanh xuân tịnh lệ, cho dù là phát sinh chút chuyện cũng rất bình thường.
Trương Dương nói: Rõ ràng là chuyện không có, cô đừng nghe người ngoài nói bừa.
Thiệu Minh Phi nói: Báo chí mười phần có chín là bịa đặt, có điều đọc bài báo này tôi cũng có chút lo lắng, anh chuyện của hai chúng ta nếu nhe để đám phóng viên đó biết, chẳng phải là sẽ ầm ĩ lên ư? Những lời này của cô ta rõ ràng là đang uy hiếp.
Trương đại quan nhân cũng không sợ uy hiếp, hắn trước đây sở dĩ dễ dàng tha thứ cho Thiệu Minh Phi, mục đích là muốn tra ra độc thủ sau lưng cô ta, nhưng hiện tại chuyện buổi tối hôm đó đã dần dần trở nên sáng tỏ, Trương Dương cũng không cần thiết phải loanh quanh với cô ta nữa, Trương Dương nói: Chuyện buổi tối hôm đó tôi hoàn toàn không có ấn tượng, cho nói thế nào chả được.
Thiệu Minh Phi nói: Trương Dương, anh nói gì vậy? Muốn không thừa nhận ư?
Trương Dương nói: Cô cứ luôn miệng nói mình có thai, vậy có cần tôi và cô tới bệnh viện một chuyến, chúng ta đi nghiệm chứng thử?
Thiệu Minh Phi lập tức minh bạch Trương Dương đã hoài nghi đối với chuyện mình mang thai, cô ta cười lạnh nói: Trương Dương, anh không hiểu tôi rồi, thứ tôi thích cho dù không chiếm được thì tôi thà hủy đi còn hơn, tôi làm việc luôn bất chấp hậu quả.
Uy hiếp tôi à? Cô muốn hủy thì cứ hủy, Thiệu Minh Phi, tôi với cô không cừu không oán, rốt cuộc là cô muốn đối phó tôi hay là bị người nào sai khiến?
Anh... Thiệu Minh Phi trong lòng không yên, Trương Dương đối với chuyện buổi tối hôm đó rốt cuộc biết được bao nhiêu?
Trương Dương nói: Muốn người không biết thì trừ phi đừng làm, Thiệu Minh Phi, cô đã làm gì thì tôi rõ cả, đừng nói cái gì yêu tôi, loại nữ nhân như cô căn bản không xứng nói chữ này.
Không sao. Trương đại quan nhân đứng lên bước đi, không cẩn thận đụng phải nữ chiêu đãi viên, hai chén trà nóng đều hắn lên người hắn, Trương đại quan nhân bị bỏng mới quay lại với hiện thực.
Phó Hải Triều đứng dậy ân cần hỏi thăm.
Trương đại quan nhân không giải thích, bước nhanh rời khỏi quán trà, bên ngoài gió thu đang mạnh, nội tâm Trương đại quan nhân đón gió dần dần bình tĩnh trở lại, hắn lặng lẽ chỉnh sửa lại chuyện này, muốn tra rõ tối hôm đó đã phát sinh tình huống gì, người biết chỉ có hai, một Liễu Đan Thần, người còn lại chính là Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi, Trương đại quan nhân cuối cùng cũng biết người hôm đó ngủ với mình là Liễu Đan Thần, hơn nữa nghiệt duyên đêm hôm đó không ngờ còn khiến Liễu Đan Thần mang thai, hắn lập tức bắt đầu khẩn trương, hai mẹ con tất cả đều bị người ta bắt cóc, hắn không thể không quan tâm, có câu quan tâm quá ắt loạn, Trương đại quan nhân bắt đầu có chút hỗn độn.
Hiện tại xem ra bài báo đó không đổ oan hắn, người ta tuy rằng không có chứng cứ rõ ràng, nhưng suy đoán lại như thần, buồn cười nhất là mình vừa rồi còn tưởng rằng Liễu Đan Thần mang thai có thể là liên quan tới Phó Hải Triều, chẳng trách Liễu Đan Thần nhìn thấy mình lại u oán như vậy, mình đã đoạt đi tấm thân xử nữ của người ta, hơn nữa còn quên sạch, đổi lại là ai cũng sẽ hận.
Trương đại quan nhân chuẩn bị đi tìm Thiệu Minh Phi, nhưng không chờ hắn tìm Thiệu Minh Phi thì Thiệu Minh Phi đã gọi điện thoại tới , hẹn hắn tới biệt thự núi Linh Lung gặp mặt.
Trương đại quan nhân tới nơi, khi gặp mặt Thiệu Minh Phi thằng cha này trên cơ bản đã điều chỉnh tốt.
Nhìn ra được Thiệu Minh Phi đặc biệt trang điểm cho hắn nhìn, không thể không thừa nhận trên người nữ nhân này có một loại vẻ đẹp hoang dã, Trương đại quan nhân ngồi xuống sô pha, nhíu mày: Cô tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì, tôi gần đây bận lắm.
Thiệu Minh Phi ngồi xuống bên cạnh hắn, tay khoác lên vai hắn, một cỗ mùi hương mê người xộc vào mũi, dịu dàng nói: Đồ không có lương tâm, người ta nhớ anh mà.
Trương đại quan nhân nhìn chung quanh: Ăn mặc dùng đều là Tiết Thế Luân cho cô à.
Là hắn nguyện ý mà! Thiệu Minh Phi bởi vì những lời này mà có chút không vui, đánh vào vai Trương Dương một cái, sau đó lại ghé tới, cằm tựa lên vai hắn, ngón tay chỉ vào ngực hắn: Tôi gọi anh tới là muốn hỏi anh, anh có nhớ tôi không?
Trương đại quan nhân nói: Không, cho không gọi điện thoại cho tôi thì tôi cũng suýt quên cô rồi.
Thiệu Minh Phi gắt: Nam nhân đều là hạng phụ tình.
Trương đại quan nhân nói: cô tìm tôi có chính sự gì không? Không có gì thì tôi phải đi đây.
Thiệu Minh Phi ôm tay hắn: Chúng ta tốt xấu gì cũng là chồng hờ vợ tạm mà.
Trương đại quan nhân cười cười, nghĩ thầm giờ là lúc nào rồi mà cô còn dám lừa tôi.
Thiệu Minh Phi nói: Tôi vừa mới đọc nhật báo Kinh Giang, trên đó nói nói anh và Liễu Đan Thần có quan hệ nam nữ không chính đáng, anh còn làm bụng cô ta to ra, là thạt hay giả.
Trương Dương nhìn cô ta một cái: Con mắt nào của cô nhìn thấy trên bài báo viết như vậy? tôi và Liễu Đan Thần rất trong sạch.
Thiệu Minh Phi nhìn Trương Dương, nghĩ thầm anh thì biết cái gì? Buổi tối hôm đó người lên giường với anh chính là Liễu Đan Thần, cô ta không biết Trương Dương đã nhìn thấu âm mưu của cô ta.
Trương Dương nhìn thẳng vào mắt Thiệu Minh Phi, bỗng nhiên bật cười.
Thiệu Minh Phi bởi vì nụ cười của hắn mà cảm thấy tâm hoảng ý loạn, nghe thấy giọng nói nhu hòa của Trương Dương vang vọng bên tay: Cô mệt chưa?
Thiệu Minh Phi quả nhiên ngáp một cái, ý thức trở nên có chút mơ hồ.
Trương Dương nói: cô nói thật với tôi đi, buổi tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thiệu Minh Phi nói: Buổi tối hôm đó... Cô ta vừa mở miệng thì cảm thấy ngực đau nhức, hét thảm một tiếng, chính vì cươn đau này mà ý thức của cô ta tỉnh táo lại, nhìn đôi mắt sáng rực của Trương Dương, không khỏi túa mồ hôi lạnh, Thiệu Minh Phi minh bạch Trương Dương vừa rồi nhất định là đã thi hành thuật thôi miên nào đó đối với cô ta, muốn lợi dụng loại phương pháp này khiến mình nói ra sự thật, Trương Dương không biết đệ tử trong môn của bọn họ đều đã bị sư phụ hạ tâm cổ, khi người ngoài muốn khống chế tinh thần của bọn họ, tâm cổ tự nhiên sẽ bộc phát, dẫn tới cơn đau, loại phương pháp này vốn là sư phụ dùng để khống chế đệ tử, không ngờ lại phá được nhiếp hồn thuật của Trương Dương.
Thiệu Minh Phi thầm kêu nguy hiểm thật.
Trương đại quan nhân nhìn thấy thần trí của cô ta khôi phục tỉnh táo thì không khỏi thầm kêu đáng tiếc, mắt thấy sắp thành công, không ngờ cô ta tỉnh táo lại.
Thiệu Minh Phi cười quyến rũ nói: Anh làm gì thế? Anh không biết à? Cô ta trong lòng thầm cảnh giác, Trương Dương nếu đã dùng tới thuật thôi miên với mình thì chứng minh hắn đã hoài nghi chuyện buổi tối hôm đó. Không thể, chuyện tối hôm đó trừ mình và Liễu Đan Thần ra thì không có ai biết, Liễu Đan Thần hiện giờ đã mất tích? Chẳng lẽ sự mất tích của cô ta thực sự có liên quan tới Trương Dương? Nha đầu đó lợi dụng loại phương pháp này để tránh né sự chú ý của mọi người ư?
Trương Dương nói: cô và Liễu Đan Thần quen thân lắm phải không?
Thiệu Minh Phi nói: Không tính là thân, tôi thích xem cô ta diễn.
Trương Dương cố ý nói: Tôi và Liễu Đan Thần cũng không quen, không biết vì sao có người lại tạo tin đồn vớ vẩn.
Thiệu Minh Phi nói: Tin đồn vô căn cứ chưa chắc đã không có nguyên do, hai người một người tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, một người thanh xuân tịnh lệ, cho dù là phát sinh chút chuyện cũng rất bình thường.
Trương Dương nói: Rõ ràng là chuyện không có, cô đừng nghe người ngoài nói bừa.
Thiệu Minh Phi nói: Báo chí mười phần có chín là bịa đặt, có điều đọc bài báo này tôi cũng có chút lo lắng, anh chuyện của hai chúng ta nếu nhe để đám phóng viên đó biết, chẳng phải là sẽ ầm ĩ lên ư? Những lời này của cô ta rõ ràng là đang uy hiếp.
Trương đại quan nhân cũng không sợ uy hiếp, hắn trước đây sở dĩ dễ dàng tha thứ cho Thiệu Minh Phi, mục đích là muốn tra ra độc thủ sau lưng cô ta, nhưng hiện tại chuyện buổi tối hôm đó đã dần dần trở nên sáng tỏ, Trương Dương cũng không cần thiết phải loanh quanh với cô ta nữa, Trương Dương nói: Chuyện buổi tối hôm đó tôi hoàn toàn không có ấn tượng, cho nói thế nào chả được.
Thiệu Minh Phi nói: Trương Dương, anh nói gì vậy? Muốn không thừa nhận ư?
Trương Dương nói: Cô cứ luôn miệng nói mình có thai, vậy có cần tôi và cô tới bệnh viện một chuyến, chúng ta đi nghiệm chứng thử?
Thiệu Minh Phi lập tức minh bạch Trương Dương đã hoài nghi đối với chuyện mình mang thai, cô ta cười lạnh nói: Trương Dương, anh không hiểu tôi rồi, thứ tôi thích cho dù không chiếm được thì tôi thà hủy đi còn hơn, tôi làm việc luôn bất chấp hậu quả.
Uy hiếp tôi à? Cô muốn hủy thì cứ hủy, Thiệu Minh Phi, tôi với cô không cừu không oán, rốt cuộc là cô muốn đối phó tôi hay là bị người nào sai khiến?
Anh... Thiệu Minh Phi trong lòng không yên, Trương Dương đối với chuyện buổi tối hôm đó rốt cuộc biết được bao nhiêu?
Trương Dương nói: Muốn người không biết thì trừ phi đừng làm, Thiệu Minh Phi, cô đã làm gì thì tôi rõ cả, đừng nói cái gì yêu tôi, loại nữ nhân như cô căn bản không xứng nói chữ này.
/2583
|