Thiệu Minh Phi chậm rãi đi về phía Trần Tuyết, cố ý ưỡn ngực, khiêu khích nói: Tôi cho dù không đi thì cô có thể làm gì tôi? Cô ta đoán quan hệ giữa Trương Dương và Trần Tuyết tất nhiên không bình thường, hiện giờ Trương Dương nếu đã nhìn thấu lời nói dối của cô ta, nói cách khác cô ta không thể tiếp tục dùng chuyện đêm đó để áp chế Trương Dương nữa, tiểu cô nương trước mắt cũng là một cơ hộil chỉ cần mình hạ cổ trên người cô ta, chẳng phải là lại có thêm một điều kiện áp chế Trương Dương ư, nghĩ đến đây trong lòng Thiệu Minh Phi nảy sinh ác ý.
Trần Tuyết không để ý đến cô ta, chỉ lẳng lặng nhìn hai mắt của cô ta.
Thiệu Minh Phi đột nhiên ra tay, sự ra tay của cô ta không hề có dấu hiệu, dưới khoảng cách gần như thế này phát động công kích, Thiệu Minh Phi cho rằng nắm chắc mười phần, cô ta muốn trước tiên chế trụ huyệt đạo của Trần Tuyết, sau đó hạ cổ trên người cô ta, khiến tiểu cô nương không nhiễm khói lửa nhân gian này trở thành cổ ngẫu của mình.
Ngón tay cô ta sắp chạm đến thân thể mềm mại của Trần Tuyết thì bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, không ngờ vồ hụt, Thiệu Minh Phi cơ hồ không thể tin được vào hai mắt của mình, mục tiêu không ngờ biến mất vô tung vô ảnh trước mắt của cô ta.
Giọng nói của Trần Tuyết vang lên phía sau cô ta: Vì sao cô không nghe lời khuyên của tôi.
Thiệu Minh Phi ứa mồ hôi lạnh, có điều cô ta ứng biến cũng cực nhanh, lật tay bắn ra một đoàn sương khói màu phấn hồng, bao phủ thân hình của Trần Tuyết vào trong, trong sương khói màu phấn hồng, một bàn tay mềm trong suốt tò ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn lên người Thiệu Minh Phi, Thiệu Minh Phi chỉ cảm thấy cả người tê liệt, lập tức ngã xuống.
Sương khói tan đi, Trần Tuyết đứng trước mặt Thiệu Minh Phi, trên mặt không gề có chút phẫn nộ nào, nhẹ nhàng tháo khăn che mặt của Thiệu Minh Phi rồi thở dài: Xinh đẹp vậy sao phải thế?
Thiệu Minh Phi lúc này mới biết tiểu cô nương nhu nhược trước mắt không ngờ là một cao thủ thâm tàng bất lộ, mình vốn cho rằng có thể thoải mái chế phục cô ta, nhưng không ngờ cuối cùng người bị chế phục lại là mình, Thiệu Minh Phi vô cùng hối hận. Sớm biết như vậy, cô ta sẽ không hiện thân. Nhưng cô ta vẫn mạnh miệng: Tôi có làm gì đâu? Cô bắt được tôi thì sao?
Trần Tuyết đang định lên tiếng thì bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt Thiệu Minh Phi có chút quái dị, tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó khủng bố, Trần Tuyết vội vàng xoay người lại, liền thấy nhánh cây ở xa xa lay động, còn có không ít lá phong rơi xuống, nhưng nơi ánh mắt chiếu tới lại không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ ai.
Đôi mi thanh tú của Trần Tuyết nhíu lại, tim không hỏi xẹt qua một tia ám ảnh. Cô ta nói khẽ: cô nhìn thấy gì?
Thiệu Minh Phi nói: cô tốt nhất hãy thả tôi ra.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng ô tô, là Trương đại quan nhân đến, nhìn thấy cảnh trước mắt, Trương đại quan nhân cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, có điều hắn rất nhanh liền bật cười: Tôi còn tưởng là ai? Thì ra là Thiệu tiểu thư. Tiểu Tuyết, cô không không mời cô ta ngồi, Thiệu tiểu thư, cô ngồi dưới đất làm gì? Đá phiến lạnh lắm.
Thiệu Minh Phi đương nhiên có thể nghe hiểu những lời này là nói mát, hung hăng trừng mắt lườm Trương Dương một cái: Trương Dương, anh tốt nhất hãy thả tôi rồi. Nếu như để cảnh sát biết các anh giam cầm tôi một cách phi pháp, các anh sẽ phải ngồi tù.
Trương đại quan nhân cười ha ha nói: hắn không ngờ nói luật pháp với tôi à. Hắn quay sang Trần Tuyết: Có chuyện gì vậy?
Trần Tuyết nói: Cô ta che mặtlén lút vào nơi này, không biết muốn làm gì?
Trương Dương nói: Thiệu Minh Phi,cô cũng đâu thiếu tiề.Trông đoan chính như vậy mà không ngờ là nữ, thực sự đau lòng vì cô.
Thiệu Minh Phi nói: Trương Dương, anh nếu không thả tôi thì tôi sẽ nói ra tất cả những chuyện xấu của anh. Tuy đã trở thành tù nhân của người khác, nhưng Thiệu Minh Phi vẫn mạnh miệng.
Trương Dương nói: Cô muốn nói gì thì nói, chuyện không không căn cứ. Kẻ ngốc mới chịu tin, à, cô bảo tôi nên đưa cô cho cảnh sát Hay là thông tri cho Tiết tiên sinh nhà cô tới đây đón cô?
Thiệu Minh Phi: Nói Trương Dương, anh đừng làm quá tuyệt tình, nếu không cuối cùng mọi người đều không có lợi đâu.
Trương đại quan nhân chậc chậc, hắn kéo Trần Tuyết sang một bên, nói khẽ: Nữ nhân này vô cùng cổ quái, tôi dùng mê hồn thuật với cô ta nhưng vô dụng, chúng ta cần nghĩ biện pháp khiến cô ta ngoan ngoãn nói thật.
Trần Tuyết nói: Tôi đã gieo sinh tử phù trong cơ thể cô ta, cô ta muốn không bị giày vò thì phải nói thật.
Trương đại quan nhân mừng rỡ liên tục gật đầu, chỉ chỉ về phía thư phòng: Tôi vào bên trong uống trà, hắn nói chuyện riêng với cô ta nhé.
Trương đại quan nhân vào trong thư phòng, hắn nghĩ nghĩ, Thiệu Minh Phi hôm nay đã lọt vào tay mình thì không thể dễ dàng thả cô ta đi được, ít nhất phải làm rõ quan hệ của cô ta và Liễu Đan Thần.
Không bao lâu sau thì liền nghe thấy ở bên ngoài Thiệu Minh Phi hét rầm lêm, Trương đại quan nhân vội vàng chạy vào trong sân, liền thấy Thiệu Minh Phi tóc tai tán loạn đang lăn lộn trên mặt đất.
Tâm tính của Trần Tuyết tuyệt đối hơn người ta một bậc, cho dù là nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của cô ta vẫn thản nhiên như không, cứ như tất cả không liên can tới mình, Trần Tuyết nói: Hiện tại nói cho tôi biết mục đích cô tới đây là gì.
Thiệu Minh Phi ôm đầu, mắt đầy tơ máu, mặt bởi vì đau đớn mà vặn vẹo biến hình, cô ta buồn bã nói: Cô giết tôi đi.
Trần Tuyết nói: Thứ được gieo trong cơ thể tên là sinh tử phù, tên như ý nghĩa, một khi bị gieo sinh tử phù này thì trong một ngày sẽ hiểu được tư vị của sinh tử lưỡng trọng thiên.
Loại tư vị này thật sự là quá khó chịu, không chỉ đau đớn, hơn nữa bên trong còn kèm theo cảm giác ngứa ngáy như bị ngàn con kiến bò trong xương, Thiệu Minh Phi trong lòng thầm bi ai, mình rốt cuộc đã phạm phải tội gì, sao lại gặp nhiều vận xui như vậy, đầu tiên là bị sư phụ hạ trảo phá mĩ nhân kiểm, hiện tại lại trúng sinh tử phù. Thiệu Minh Phi phát hiện mình thực sự đã xem thường vị tiểu cô nương này rồi, tâm địa của Trần Tuyết rất cứng rắn, thật sự là nằm ngoài ý liệu của cô ta, xem ra bề ngoài và tâm địa của nữ nhân không phải thuộc cùng một đẳng số, thật ra bản thân Thiệu Minh Phi cũng chẳng phải như vậy ư?
Thiệu Minh Phi ban đầu còn cảm thấy mình có thể chịu được, nhưng cô ta rất nhanh liền phát hiện sinh tử phù so với bất kỳ một loại cổ độc nào thì còn đáng sợ hơn, cô ta không chịu nổi đau đớn, run giọng nói: Tôi... Tôi là đến tìm Liễu Đan Thần.. Tôi tưởng Trương Dương và Liễu Đan Thần thông đồng... Cùng mưu đồ chuyện này.
Trương Dương nói: Quan hệ của cô và Liễu Đan Thần rốt cuộc là gì?
Thiệu Minh Phi biết chuyện này không thể giấu được, chỉ có thể đáp: Cô ta... Cô ta là sư muội của tôi...
Sư phụ của các cô là ai?
Thiệu Minh Phi nói: Hắn đã chết rồi... Ba năm trước đây sư phụ của chúng tôi đã qua đời.
Trương Dương nói: Nếu Liễu Đan Thần là sư muội của cô thì cô vì sao còn muốn hãm hại cô ta?
Trần Tuyết không để ý đến cô ta, chỉ lẳng lặng nhìn hai mắt của cô ta.
Thiệu Minh Phi đột nhiên ra tay, sự ra tay của cô ta không hề có dấu hiệu, dưới khoảng cách gần như thế này phát động công kích, Thiệu Minh Phi cho rằng nắm chắc mười phần, cô ta muốn trước tiên chế trụ huyệt đạo của Trần Tuyết, sau đó hạ cổ trên người cô ta, khiến tiểu cô nương không nhiễm khói lửa nhân gian này trở thành cổ ngẫu của mình.
Ngón tay cô ta sắp chạm đến thân thể mềm mại của Trần Tuyết thì bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, không ngờ vồ hụt, Thiệu Minh Phi cơ hồ không thể tin được vào hai mắt của mình, mục tiêu không ngờ biến mất vô tung vô ảnh trước mắt của cô ta.
Giọng nói của Trần Tuyết vang lên phía sau cô ta: Vì sao cô không nghe lời khuyên của tôi.
Thiệu Minh Phi ứa mồ hôi lạnh, có điều cô ta ứng biến cũng cực nhanh, lật tay bắn ra một đoàn sương khói màu phấn hồng, bao phủ thân hình của Trần Tuyết vào trong, trong sương khói màu phấn hồng, một bàn tay mềm trong suốt tò ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn lên người Thiệu Minh Phi, Thiệu Minh Phi chỉ cảm thấy cả người tê liệt, lập tức ngã xuống.
Sương khói tan đi, Trần Tuyết đứng trước mặt Thiệu Minh Phi, trên mặt không gề có chút phẫn nộ nào, nhẹ nhàng tháo khăn che mặt của Thiệu Minh Phi rồi thở dài: Xinh đẹp vậy sao phải thế?
Thiệu Minh Phi lúc này mới biết tiểu cô nương nhu nhược trước mắt không ngờ là một cao thủ thâm tàng bất lộ, mình vốn cho rằng có thể thoải mái chế phục cô ta, nhưng không ngờ cuối cùng người bị chế phục lại là mình, Thiệu Minh Phi vô cùng hối hận. Sớm biết như vậy, cô ta sẽ không hiện thân. Nhưng cô ta vẫn mạnh miệng: Tôi có làm gì đâu? Cô bắt được tôi thì sao?
Trần Tuyết đang định lên tiếng thì bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt Thiệu Minh Phi có chút quái dị, tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó khủng bố, Trần Tuyết vội vàng xoay người lại, liền thấy nhánh cây ở xa xa lay động, còn có không ít lá phong rơi xuống, nhưng nơi ánh mắt chiếu tới lại không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ ai.
Đôi mi thanh tú của Trần Tuyết nhíu lại, tim không hỏi xẹt qua một tia ám ảnh. Cô ta nói khẽ: cô nhìn thấy gì?
Thiệu Minh Phi nói: cô tốt nhất hãy thả tôi ra.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng ô tô, là Trương đại quan nhân đến, nhìn thấy cảnh trước mắt, Trương đại quan nhân cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, có điều hắn rất nhanh liền bật cười: Tôi còn tưởng là ai? Thì ra là Thiệu tiểu thư. Tiểu Tuyết, cô không không mời cô ta ngồi, Thiệu tiểu thư, cô ngồi dưới đất làm gì? Đá phiến lạnh lắm.
Thiệu Minh Phi đương nhiên có thể nghe hiểu những lời này là nói mát, hung hăng trừng mắt lườm Trương Dương một cái: Trương Dương, anh tốt nhất hãy thả tôi rồi. Nếu như để cảnh sát biết các anh giam cầm tôi một cách phi pháp, các anh sẽ phải ngồi tù.
Trương đại quan nhân cười ha ha nói: hắn không ngờ nói luật pháp với tôi à. Hắn quay sang Trần Tuyết: Có chuyện gì vậy?
Trần Tuyết nói: Cô ta che mặtlén lút vào nơi này, không biết muốn làm gì?
Trương Dương nói: Thiệu Minh Phi,cô cũng đâu thiếu tiề.Trông đoan chính như vậy mà không ngờ là nữ, thực sự đau lòng vì cô.
Thiệu Minh Phi nói: Trương Dương, anh nếu không thả tôi thì tôi sẽ nói ra tất cả những chuyện xấu của anh. Tuy đã trở thành tù nhân của người khác, nhưng Thiệu Minh Phi vẫn mạnh miệng.
Trương Dương nói: Cô muốn nói gì thì nói, chuyện không không căn cứ. Kẻ ngốc mới chịu tin, à, cô bảo tôi nên đưa cô cho cảnh sát Hay là thông tri cho Tiết tiên sinh nhà cô tới đây đón cô?
Thiệu Minh Phi: Nói Trương Dương, anh đừng làm quá tuyệt tình, nếu không cuối cùng mọi người đều không có lợi đâu.
Trương đại quan nhân chậc chậc, hắn kéo Trần Tuyết sang một bên, nói khẽ: Nữ nhân này vô cùng cổ quái, tôi dùng mê hồn thuật với cô ta nhưng vô dụng, chúng ta cần nghĩ biện pháp khiến cô ta ngoan ngoãn nói thật.
Trần Tuyết nói: Tôi đã gieo sinh tử phù trong cơ thể cô ta, cô ta muốn không bị giày vò thì phải nói thật.
Trương đại quan nhân mừng rỡ liên tục gật đầu, chỉ chỉ về phía thư phòng: Tôi vào bên trong uống trà, hắn nói chuyện riêng với cô ta nhé.
Trương đại quan nhân vào trong thư phòng, hắn nghĩ nghĩ, Thiệu Minh Phi hôm nay đã lọt vào tay mình thì không thể dễ dàng thả cô ta đi được, ít nhất phải làm rõ quan hệ của cô ta và Liễu Đan Thần.
Không bao lâu sau thì liền nghe thấy ở bên ngoài Thiệu Minh Phi hét rầm lêm, Trương đại quan nhân vội vàng chạy vào trong sân, liền thấy Thiệu Minh Phi tóc tai tán loạn đang lăn lộn trên mặt đất.
Tâm tính của Trần Tuyết tuyệt đối hơn người ta một bậc, cho dù là nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của cô ta vẫn thản nhiên như không, cứ như tất cả không liên can tới mình, Trần Tuyết nói: Hiện tại nói cho tôi biết mục đích cô tới đây là gì.
Thiệu Minh Phi ôm đầu, mắt đầy tơ máu, mặt bởi vì đau đớn mà vặn vẹo biến hình, cô ta buồn bã nói: Cô giết tôi đi.
Trần Tuyết nói: Thứ được gieo trong cơ thể tên là sinh tử phù, tên như ý nghĩa, một khi bị gieo sinh tử phù này thì trong một ngày sẽ hiểu được tư vị của sinh tử lưỡng trọng thiên.
Loại tư vị này thật sự là quá khó chịu, không chỉ đau đớn, hơn nữa bên trong còn kèm theo cảm giác ngứa ngáy như bị ngàn con kiến bò trong xương, Thiệu Minh Phi trong lòng thầm bi ai, mình rốt cuộc đã phạm phải tội gì, sao lại gặp nhiều vận xui như vậy, đầu tiên là bị sư phụ hạ trảo phá mĩ nhân kiểm, hiện tại lại trúng sinh tử phù. Thiệu Minh Phi phát hiện mình thực sự đã xem thường vị tiểu cô nương này rồi, tâm địa của Trần Tuyết rất cứng rắn, thật sự là nằm ngoài ý liệu của cô ta, xem ra bề ngoài và tâm địa của nữ nhân không phải thuộc cùng một đẳng số, thật ra bản thân Thiệu Minh Phi cũng chẳng phải như vậy ư?
Thiệu Minh Phi ban đầu còn cảm thấy mình có thể chịu được, nhưng cô ta rất nhanh liền phát hiện sinh tử phù so với bất kỳ một loại cổ độc nào thì còn đáng sợ hơn, cô ta không chịu nổi đau đớn, run giọng nói: Tôi... Tôi là đến tìm Liễu Đan Thần.. Tôi tưởng Trương Dương và Liễu Đan Thần thông đồng... Cùng mưu đồ chuyện này.
Trương Dương nói: Quan hệ của cô và Liễu Đan Thần rốt cuộc là gì?
Thiệu Minh Phi biết chuyện này không thể giấu được, chỉ có thể đáp: Cô ta... Cô ta là sư muội của tôi...
Sư phụ của các cô là ai?
Thiệu Minh Phi nói: Hắn đã chết rồi... Ba năm trước đây sư phụ của chúng tôi đã qua đời.
Trương Dương nói: Nếu Liễu Đan Thần là sư muội của cô thì cô vì sao còn muốn hãm hại cô ta?
/2583
|