Thiệu Minh Phi run giọng: Tôi không hãm hại cô ta, lúc trước người hạ cổ trong cơ thể anh chính là cô ta, về sau cô ta phát hiện nội lực của anh quá thâm hậu cho nên không thể khống chế được anh, cho nên quyết định xả thân gieo cổ, chỉ có thông qua phương thức này mới có thể hoàn thành chủng lô chi thuật... Tôi.. Tôi chỉ là người trợ giúp...
Trương Dương nói: cô ba lần bảy lượt lừa gạt tôi, không ngờ còn không biết xấu hổ nói là cô đang giúp. Tôi và hai người không cừu không oán,, muốn đối phó tôi?
Thiệu Minh Phi cắn cắn môi, đau đớn và cảm giác ngứa ngáy khiến mũi của cô ta không ngừng phập phồng, cô ta kêu rên: Tha cho tôi, tôi... chỉ là có người cho tôi tiền bảo tôi làm như vậy.
Ai?
Thiệu Minh Phi nói: Người thuê là một nữ nhân, tôi cũng không biết thân phận chân chính của cô ta. Ai, tôi không chịu nổi nữa rồi, không chịu nổi nữa rồi... Thiệu Minh Phi ôm đầu, hận không thể đâm đầu vào tường cho chết tươi.
Trần Tuyết và Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, bọn họ thấy lời của Thiệu Minh Phi quả thực có chỗ có thể tin.
Thiệu Minh Phi cho dù dưới loại tình huống này vẫn không khai ra sư phụ, cô ta không dám nói, nếu như làm lộ sư phụ, chỉ sợ kết cục của cô ta càng thêm thê thảm.
Trần Tuyết đi tới nhẹ nhàng vỗ vai cô ta, Thiệu Minh Phi cảm thấy cả người nhẹ bẫng, lập tức tất cả cảm giác đau đớn biến mất, cô ta bối rối mở to hai mắt, giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
Trương Dương nói: cô nhớ kỹ, về sau còn dám làm ra chuyện nằm vào tôi thì tôi quyết không tha cho cô đâu.
Thiệu Minh Phi liên tục gật đầu liên tục gật đầu, hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, trước tiên cứ rồi khỏi nơi này đã rồi tính.
Trần Tuyết nói: Trong ba năm chỉ cần cô giữ đúng bổn phận thì tôi tất nhiên sẽ giải sinh tử phù trong cơ thể cô, còn nữa, cổ độc trong cơ thể Trương Dương cô chắc có phương pháp giải trừ chứ hả?
Thiệu Minh Phi lắc đầu: Môn công phu này của Chúng tôi chú trọng cởi chuông phải tìm người buộc chuông, cổ độc do sư muội tôi hạ thì phải do tự cô ta giải trừ, nếu cô ta xảy ra chuyện thì chỉ sợ hắn cả đời này cũng không có thuốc nào cứu được.
Trương đại quan nhân lại nói: cô ở bên cạnh Tiết Thế Luân có phải còn có mục đích khác hay không?
Thiệu Minh Phi nói: Không, tôi là vì tiền.
Trương Dương biết nữ nhân này giỏi nói dối, có điều trong nhất thời cũng không phân biệt được câu nào cô ta là thật, câu nào là giả, dù sao Trần Tuyết cũng đã gieo sinh tử phù trong cơ thể cô ta, chắc cô ta về sau cũng cũng dám dở trò gì.
Thiệu Minh Phi lắp bắp: Tất cả những gì tôi biết đều đã nói rồi, hiện tại có thể thả tôi đi được không?
Trần Tuyết nhìn Trương Dương một cái, Trương Dương gật đầu: Cô đi đi, chuyện hôm nay không được nói cho bất kỳ ai đâu đấy.
Thiệu Minh Phi vội vàng bò dậy đi, cô ta thậm chí không dám quay đầu nhìn lại.
Rời khỏi Hương Sơn biệt viện rất xa, Thiệu Minh Phi mới dám quay lại nhìn, nhớ tới tư vị đau khổ vừa rồi, cô ta lòng còn sợ hãi, từ tình huống dò hỏi vừa rồi của Trương Dương cho thấy, sư muội chắc không phải ở trong tay bọn họ, cô ta nên về hồi bẩm sư phụ như thế nào đây? Chuyện hôm nay rốt cuộc có nên bẩm báo chi tiết hay không?
Lúc Thiệu Minh Phi trong lòng đang mâu thuẫn thì bỗng nhiên nghe thấy có giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến: cô có phải đang rất sợ hay không?
Thiệu Minh Phi hét lên, ngẩng đầu nhìn thì thấy một nữ nhân áo đen đang đứng trên nhánh cây ở đỉnh đầu cô ta, lúc ban đầu cô ta còn tưởng rằng là Trần Tuyết đuổi theo, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của nữ nhân đó, lúc này màn đêm đã buông xuống, gió núi thổi áo đen của cô ta tung bay, giống như là quỷ, Thiệu Minh Phi sợ đến nỗi muốn hét toáng lên, nhưng nữ nhân áo đen đó thân hình thoáng động đã tới trước mặt cô ta, bàn tay phải lạnh như băng tóm cổ họng cô ta, khiến cô ta không thể phát ra tiếng, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Thiệu Minh Phi: Không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời tôi.
Thiệu Minh Phi tự cho là võ công không tồi, nhưng hôm nay liên tục bị làm nhục, thất bại thì không nói, nhưng cô ta dưới tay đối phương cơ hồ một hiệp cũng không chịu nổi, Thiệu Minh Phi trong lòng vừa kinh vừa sợ, cô ta ra sức chớp chớp mắt, ra hiệu với đối phương là mình sẽ không phản kháng, nữ tử áo đen ra tay như tia chớp, chế trụ huyệt đạo của cô ta, kẹp cô ta dưới nách, thoải mái như xách một con gà con.
Thiệu Minh Phi dưới cơn hoảng sợ đã hôn mê bất tỉnh, cái này cũng đỡ mất công nữ tử áo đen đánh ngất cô ta, cô ta khi cô ta tỉnh táo lại thì đầu tiên là nghe thấy tiếng nước chảy, dùng sức mở mắt ra thì nhìn thấy trước mắt là một mảng tối đen.
Xì một tiếng, có người bật diêm, chiếu sáng địa động tối om này, Thiệu Minh Phi thuận theo ánh lửa nhìn lại, thấy nữ tử áo đen đang ngồi trên một tảng đá.
Thiệu Minh Phi cả kinh kêu lên: cô là ai? Vì sao muốn bắt tôi tới đây? Giọng nói Của cô ta vang vọng trong động, lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc thở dài: Chị cũng tới đấy à.
Thiệu Minh Phi nghe ra giọng nói đó rõ ràng là của sư muội Liễu Đan Thần, theo tiếng nhìn lại, Liễu Đan Thần quả nhiên cũng đang ở chỗ này. Dưới cơn hoảng sợ chẳng buồn che giấu quan hệ giữa họ, Thiệu Minh Phi nói: Sư muội, thế này là sao? Cô ta vì sao muốn bắt chúng ta?
Nữ tử áo đen nói: Thì ra hai người là đồng môn, chẳng trách đều là cao thủ dụng cổ.
Thiệu Minh Phi và Liễu Đan Thần liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ hổ thẹn, đến giờ họ đã biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, hai chữ cao thủ này không phải bất kỳ ai cũng có thể xứng đáng.
Thiệu Minh Phi nói: cho muốn chúng tôi làm gì?
Nữ tử áo đen nói: tôi và các cô không có quan hệ gì, muốn trách thì đi mà trách Trương Dương.
Thiệu Minh Phi giờ đã hiểu nữ tử áo đen này nhất định là cừu nhân của Trương Dương, mình có thể là bị vạ lây rồi, vội vàng giải thích: Tôi không có quan hệ gì với Trương Dương, tôi hận hắn còn không kịp nữa là, tôi không có tác dụng gì đối với cô cả.
Nữ nhân áo đen cười ha ha, nói: Gan của cô còn không bằng sư muội của cô. Tôi bắt cô ta tới đây là bởi vì cô ta là nữ nhân của Trương Dương, còn là người duy nhất trên đời này có thể khống chế Trương Dương, hắn tuy rằng không quan trọng bằng cô ta, nhưng nếu như tôi không nhìn lầm thì vừa rồi cô đã bị Trần Tuyết hạ sinh tử phù.
Khuôn mặt của Thiệu Minh Phi trở nên tái nhợt, thật ra khi Trần Tuyết chế trụ cô ta, cô ta đã thấy bóng đen chợt lóe, lúc ấy trên mặt đã biểu hiện ra vẻ kinh ngạc. Trần Tuyết cũng phát hiện biến hóa vẻ mặt của cô ta, cũng bởi vậy mà đoán ra gì đó, có điều cho dù là với thân thủ của Trần Tuyết cũng không thể kịp thời phát hiện ra sự tồn tại của nữ tử áo đen này, chỉ từ chuyện này cũng cho thấy, võ công của nữ tử áo đen chắc hơn cả Trần Tuyết. Nghĩ đến đây, Thiệu Minh Phi vội vàng thổ lộ: cô nếu đã nhìn thấy thì nên biết bọn họ là cừu nhân của tôi, lập trường của tôi và cô giống nhau, chúng ta không phải kẻ địch, chỉ cần cô nguyện ý thì tôi có thể hợp tác với cô.
Trương Dương nói: cô ba lần bảy lượt lừa gạt tôi, không ngờ còn không biết xấu hổ nói là cô đang giúp. Tôi và hai người không cừu không oán,, muốn đối phó tôi?
Thiệu Minh Phi cắn cắn môi, đau đớn và cảm giác ngứa ngáy khiến mũi của cô ta không ngừng phập phồng, cô ta kêu rên: Tha cho tôi, tôi... chỉ là có người cho tôi tiền bảo tôi làm như vậy.
Ai?
Thiệu Minh Phi nói: Người thuê là một nữ nhân, tôi cũng không biết thân phận chân chính của cô ta. Ai, tôi không chịu nổi nữa rồi, không chịu nổi nữa rồi... Thiệu Minh Phi ôm đầu, hận không thể đâm đầu vào tường cho chết tươi.
Trần Tuyết và Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, bọn họ thấy lời của Thiệu Minh Phi quả thực có chỗ có thể tin.
Thiệu Minh Phi cho dù dưới loại tình huống này vẫn không khai ra sư phụ, cô ta không dám nói, nếu như làm lộ sư phụ, chỉ sợ kết cục của cô ta càng thêm thê thảm.
Trần Tuyết đi tới nhẹ nhàng vỗ vai cô ta, Thiệu Minh Phi cảm thấy cả người nhẹ bẫng, lập tức tất cả cảm giác đau đớn biến mất, cô ta bối rối mở to hai mắt, giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
Trương Dương nói: cô nhớ kỹ, về sau còn dám làm ra chuyện nằm vào tôi thì tôi quyết không tha cho cô đâu.
Thiệu Minh Phi liên tục gật đầu liên tục gật đầu, hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, trước tiên cứ rồi khỏi nơi này đã rồi tính.
Trần Tuyết nói: Trong ba năm chỉ cần cô giữ đúng bổn phận thì tôi tất nhiên sẽ giải sinh tử phù trong cơ thể cô, còn nữa, cổ độc trong cơ thể Trương Dương cô chắc có phương pháp giải trừ chứ hả?
Thiệu Minh Phi lắc đầu: Môn công phu này của Chúng tôi chú trọng cởi chuông phải tìm người buộc chuông, cổ độc do sư muội tôi hạ thì phải do tự cô ta giải trừ, nếu cô ta xảy ra chuyện thì chỉ sợ hắn cả đời này cũng không có thuốc nào cứu được.
Trương đại quan nhân lại nói: cô ở bên cạnh Tiết Thế Luân có phải còn có mục đích khác hay không?
Thiệu Minh Phi nói: Không, tôi là vì tiền.
Trương Dương biết nữ nhân này giỏi nói dối, có điều trong nhất thời cũng không phân biệt được câu nào cô ta là thật, câu nào là giả, dù sao Trần Tuyết cũng đã gieo sinh tử phù trong cơ thể cô ta, chắc cô ta về sau cũng cũng dám dở trò gì.
Thiệu Minh Phi lắp bắp: Tất cả những gì tôi biết đều đã nói rồi, hiện tại có thể thả tôi đi được không?
Trần Tuyết nhìn Trương Dương một cái, Trương Dương gật đầu: Cô đi đi, chuyện hôm nay không được nói cho bất kỳ ai đâu đấy.
Thiệu Minh Phi vội vàng bò dậy đi, cô ta thậm chí không dám quay đầu nhìn lại.
Rời khỏi Hương Sơn biệt viện rất xa, Thiệu Minh Phi mới dám quay lại nhìn, nhớ tới tư vị đau khổ vừa rồi, cô ta lòng còn sợ hãi, từ tình huống dò hỏi vừa rồi của Trương Dương cho thấy, sư muội chắc không phải ở trong tay bọn họ, cô ta nên về hồi bẩm sư phụ như thế nào đây? Chuyện hôm nay rốt cuộc có nên bẩm báo chi tiết hay không?
Lúc Thiệu Minh Phi trong lòng đang mâu thuẫn thì bỗng nhiên nghe thấy có giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến: cô có phải đang rất sợ hay không?
Thiệu Minh Phi hét lên, ngẩng đầu nhìn thì thấy một nữ nhân áo đen đang đứng trên nhánh cây ở đỉnh đầu cô ta, lúc ban đầu cô ta còn tưởng rằng là Trần Tuyết đuổi theo, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của nữ nhân đó, lúc này màn đêm đã buông xuống, gió núi thổi áo đen của cô ta tung bay, giống như là quỷ, Thiệu Minh Phi sợ đến nỗi muốn hét toáng lên, nhưng nữ nhân áo đen đó thân hình thoáng động đã tới trước mặt cô ta, bàn tay phải lạnh như băng tóm cổ họng cô ta, khiến cô ta không thể phát ra tiếng, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Thiệu Minh Phi: Không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời tôi.
Thiệu Minh Phi tự cho là võ công không tồi, nhưng hôm nay liên tục bị làm nhục, thất bại thì không nói, nhưng cô ta dưới tay đối phương cơ hồ một hiệp cũng không chịu nổi, Thiệu Minh Phi trong lòng vừa kinh vừa sợ, cô ta ra sức chớp chớp mắt, ra hiệu với đối phương là mình sẽ không phản kháng, nữ tử áo đen ra tay như tia chớp, chế trụ huyệt đạo của cô ta, kẹp cô ta dưới nách, thoải mái như xách một con gà con.
Thiệu Minh Phi dưới cơn hoảng sợ đã hôn mê bất tỉnh, cái này cũng đỡ mất công nữ tử áo đen đánh ngất cô ta, cô ta khi cô ta tỉnh táo lại thì đầu tiên là nghe thấy tiếng nước chảy, dùng sức mở mắt ra thì nhìn thấy trước mắt là một mảng tối đen.
Xì một tiếng, có người bật diêm, chiếu sáng địa động tối om này, Thiệu Minh Phi thuận theo ánh lửa nhìn lại, thấy nữ tử áo đen đang ngồi trên một tảng đá.
Thiệu Minh Phi cả kinh kêu lên: cô là ai? Vì sao muốn bắt tôi tới đây? Giọng nói Của cô ta vang vọng trong động, lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc thở dài: Chị cũng tới đấy à.
Thiệu Minh Phi nghe ra giọng nói đó rõ ràng là của sư muội Liễu Đan Thần, theo tiếng nhìn lại, Liễu Đan Thần quả nhiên cũng đang ở chỗ này. Dưới cơn hoảng sợ chẳng buồn che giấu quan hệ giữa họ, Thiệu Minh Phi nói: Sư muội, thế này là sao? Cô ta vì sao muốn bắt chúng ta?
Nữ tử áo đen nói: Thì ra hai người là đồng môn, chẳng trách đều là cao thủ dụng cổ.
Thiệu Minh Phi và Liễu Đan Thần liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ hổ thẹn, đến giờ họ đã biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, hai chữ cao thủ này không phải bất kỳ ai cũng có thể xứng đáng.
Thiệu Minh Phi nói: cho muốn chúng tôi làm gì?
Nữ tử áo đen nói: tôi và các cô không có quan hệ gì, muốn trách thì đi mà trách Trương Dương.
Thiệu Minh Phi giờ đã hiểu nữ tử áo đen này nhất định là cừu nhân của Trương Dương, mình có thể là bị vạ lây rồi, vội vàng giải thích: Tôi không có quan hệ gì với Trương Dương, tôi hận hắn còn không kịp nữa là, tôi không có tác dụng gì đối với cô cả.
Nữ nhân áo đen cười ha ha, nói: Gan của cô còn không bằng sư muội của cô. Tôi bắt cô ta tới đây là bởi vì cô ta là nữ nhân của Trương Dương, còn là người duy nhất trên đời này có thể khống chế Trương Dương, hắn tuy rằng không quan trọng bằng cô ta, nhưng nếu như tôi không nhìn lầm thì vừa rồi cô đã bị Trần Tuyết hạ sinh tử phù.
Khuôn mặt của Thiệu Minh Phi trở nên tái nhợt, thật ra khi Trần Tuyết chế trụ cô ta, cô ta đã thấy bóng đen chợt lóe, lúc ấy trên mặt đã biểu hiện ra vẻ kinh ngạc. Trần Tuyết cũng phát hiện biến hóa vẻ mặt của cô ta, cũng bởi vậy mà đoán ra gì đó, có điều cho dù là với thân thủ của Trần Tuyết cũng không thể kịp thời phát hiện ra sự tồn tại của nữ tử áo đen này, chỉ từ chuyện này cũng cho thấy, võ công của nữ tử áo đen chắc hơn cả Trần Tuyết. Nghĩ đến đây, Thiệu Minh Phi vội vàng thổ lộ: cô nếu đã nhìn thấy thì nên biết bọn họ là cừu nhân của tôi, lập trường của tôi và cô giống nhau, chúng ta không phải kẻ địch, chỉ cần cô nguyện ý thì tôi có thể hợp tác với cô.
/2583
|