Hai Cha con đang nói chuyện phiếm thì Chu lão tới bất ngờ, nghe nói Chu lão tới, Kiều Chấn Lương vội vàng ra cửa chào, Kiều lão cũng ra sân, nhìn thấy Chu lão chậm rãi bước tới, không khỏi cười nói: Lão Chu à lão Chu, ông tới chỗ tôi mà sao không báo trước một tiếng, không sợ tôi không có nhà à?
Chu lão cười nói: Cái chân già này của ông thì còn chạy đi đâu được, chẳng gì ngoài ngồi nhà nghịch ngợm mấy hòn đá.
Ít ra thì sức khỏe tôi vẫn tốt, còn ông thì đâu nghe nói bị trật lưng, tôi còn định chờ thời tiết tốt thi tới thăm ông, nhưng không ngờ ông lại tới trước.
Chu lão mỉm cười nói: Tôi lần này tới cũng không phải là để thăm ông, chỉ là bỗng nhiên ngứa nghề, tìm ông luận bàn vài ván.
Kiều lão nói: Cao thủ cờ tướng Kinh thành đâu có thiếu, ông sao lại chọn tôi.
Chu lão nói: Chơi cờ chú ý lực lượng ngang nhau, chỉ có chơi cờ với ông tôi mới có thể tìm được cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.
Hai vị lão nhân đồng thanh cười to.
Kiều lão bảo con trai đi chuẩn bị cờ, dắt tay Chu lão tới thư phòng mình. Hai người cởi giày ngồi xuống, Kiều Chấn Lương đã nhanh nhẹn dọn xong bàn cờ, rồi vội vàng đi pha trà cho bọn họ.
Chu lão nói: Lão Kiều à, vẫn là Chấn Lương hiếu thuận, bí thư thị ủy Tĩnh Hải hy sinh thời gian công tác bưng trà rót nước cho chúng ta, tôi thực sự cũng có chút đứng ngồi không yên.
Kiều lão nói: Ghế của tôi đâu có gai mà sao ông đứng ngồi không yên. ông ta cũng không khách khí với Chu lão, tự đi trước.
Chu lão nói: Lão già ông đúng là càng già càng không hiểu quy củ, tôi tôi là khách ông là chủ, nên chủ tùy khách tiện mới đúng chứ.
Kiều lão mỉm cười nói: Chơi cờ với ông phải tiên hạ thủ vi cường, không thể để ông vượt sông ăn quân của tôi được.
Chu lão cười nói: Ông trước đây luôn thích hậu phát chế nhân, hiện tại sao lại thay đổi. ông ta cũng đi một nước cờ.
Kiều lão nói: Chúng ta đều là người sắp xuống lỗ rồi, nào còn có nhiều thời gian mà chờ với đợi. Bốp một tiếng, Kiều lão hạ cợ thật mạnh.
Chu lão nói: Lão Kiều à lão Kiều, phong cách chơi cờ của ông hoàn toàn thay đổi rồi, trước đây là luôn thận trọng, hiện tại không ngờ thế công như vũ bão, không cần vua nữa à? ông ta dùng độ mạnh tương tự để hạ cờ.
Kiều lão mỉm cười nói: Kì nghệ của Hai ta đều không được tốt lắm, nhưng vừa hay ngang nhau.
Càng là như thế Chơi cờ mới càng thú vị.
Hai vị lão gia tử ngươi tới ta đi, rất là vui vẻ.
Kiều Chấn Lương ở bên cạnh nhìn, mắt thì nhìn bàn cờ, nhưng nội tâm đang cân nhắc lời nói của hai vị lão gia tử
Ván cờ rất nhanh đã lâm vào giai đoạn giằng co, hai hàng mi bạc của Chu lão nhíu chặt lại, trầm tư thật lâu mới nói khẽ: Hay là hòa đi?
Kiều lão cầm chén trà lên nhấp một ngụm: Không hòa.
Chu lão nói: ông không thắng được tôi đâu.
Kiều lão mỉm cười nói: Ai nói tôi nhất định phải ăn quân của ông? Nhưng con tướng đó thì tôi ăn chắc rồi.
Chu lão nhìn ván cờ chừng năm phút đồng hồ rồi nói khẽ: Cuối cùng vẫn là cờ hoà!
Kiều lão cười ha ha, nói: ông cho là hòa, nhưng tôi lại muốn thắng, mục đích của tôi chỉ là ăn con tướng đó, cho dù hy sinh soái không sao cả.
Chu lão nói: Lão soái mất thì ông liền thua.
Kiều lão nói: với tuổi của chúng ta, ai còn quan tâm tới thắng thua nữa?
Kiều Chấn Lương cung kính đứng ở một bên, trong lòng như có sở ngộ.
Chu lão duỗi ra ra làm loạn quân cờ trên bàn: Không được, không được, hao tổn đầu óc quá.
Kiều lão cười cười cầm ấm trà rót cho Chu lão, nói với con trai: anh đi chuẩn bị chút rượu và đồ ăn, buổi tối giữ bác Chu của anh lại ăn cơm.
Chu lão nói: Tôi nhớ đầu bếp nhà ông làm món Phật Nhảy Tường không tồi. Kiều lão nói: ông là nói lão Tào á, ông ta qua đời được mấy năm rồi.
Chu lão nói: Đáng tiếc đáng tiếc. trong lời nói lộ ra có chút tiếc nuối.
Kiều lão nói: Có điều ông ta có một vị đệ tử, Phật Nhảy Tường làm cũng là nhất tuyệt, chỉ không biết cô ta có ở kinh thành hay không. Người Kiều lão nói chính là Cố Dưỡng Dưỡng.
Kiều Chấn Lương nói: Cha, cha là nói Dưỡng Dưỡng à. Cô ta đang ở kinh thành. Con hôm nay tới quốc mậu tham gia diễn đàn kinh tế vừa hay gặp cô ta.
Kiều lão nói: Vậy mời cô ta tới đây.
Cố Dưỡng Dưỡng nhận được điện thoại của Kiều Chấn Lương thì có chút ngạc nhiên. Cô ta không ngờ Kiều Chấn Lương lại tự mình gọi điện thoại tới, vừa rồi cô ta xem báo biết Trương Dương xảy ra chuyện, đang nóng lòng cho hắn, ở trong phòng cha xin ông ta vận dụng quan hệ để giải cứu Trương Dương, Cố Doãn Tri trong chuyện này giữ quan điểm như Kiều lão, trong mắt y, Trương Dương không sao cả, vợ chồng Văn Quốc Quyền tuyệt không để hắn xảy ra chuyện, bọn họ tất nhiên sẽ hóa giải chuyện này. Nhưng có một điểm đã không thể khống chế, dư luận đã nhanh chóng lan ra như nấm mọc sau mưa, chẳng những tạo thành ảnh hưởng rất lớn tới Trương Dương, hơn nữa loại ảnh hưởng này cũng đã dính tới danh tiếng của Văn Quốc Quyền.
Cố Doãn Tri đối với loại tình huống này thì không xa lạ, y không khỏi nghĩ tới con trai mình, lúc trước giữa Minh Kiện và Trương Dương cũng từng thủy hỏa bất dung, nhưng hôm nay Minh Kiện đã lạc đường nhưng biết quay lại, cũng được cho vạn hạnh trong bất hạnh.
Cố Doãn Tri vốn định dặn dò con gái vài câu, cô ta ở trước mặt Kiều lão chớ nhắc tới chuyện của Trương Dương, nhưng lời nói đến môi thì lại đổi ý, bởi vì y biết tình cảm của con gái đối với Trương Dương, Trương Dương gặp phiền toái, cô ta lo lắng hơn bất kỳ ai.
Trù nghệ của Cố Dưỡng Dưỡng trong mấy năm nay đề thăng không ít, món Phật Nhảy Tường này đã tận hết chân tủy của Tào Tam Pháo, hai vị lão gia tử ăn mà khen không dứt miệng, Chu lão nghe nói cô ta là con gái của tiề bí thư tỉnh ủy Bình Hải Cố Doãn Tri, cũng cảm thấy lạ lùng.
Kiều lão gọi Cố Dưỡng Dưỡng tới, bảo cô bé này kính rượu Chu lão.
Chu lão cười cười tiếp lấy chén rượu Cố Dưỡng Dưỡng đưa, khen: Cô bé này nấu ăn rất ngon, mà trông còn xinh đẹp như vậy, Doãn Tri có phúc quá. Nhắc tới Cố Doãn Tri, Chu lão lại không khỏi có chút cảm thán: Doãn Tri về hưu hơi sớm.
Kiều lão nói: Giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
Cố Dưỡng Dưỡng ngồi bên cạnh hai vị lão gia tử, trong lòng có chút rối rắm, cô ta biết hai vị này đều là đại lão chính trị lật tay làm mưa, úp tay làm mây, chỉ cần bọn họ nguyện ý ra mặt, Trương Dương khẳng định sẽ không sao, nhưng mình nên mở miệng như thế nào đây?
Kiều lão quan sát rất tinh, mỉm cười nói: Dưỡng Dưỡng, cho hình như có tâm sự?
Chu lão ở bên cạnh cười nói: Nhất định là Dưỡng Dưỡng chê hai lão già chúng ta nhàm chán.
Kiều lão nói: Dưỡng Dưỡng, chắc không phải có ủy khuất gì chứ?
Chu lão nói: Dưỡng Dưỡng, ai dám khi dễ cô, ông nội Chu nhất định sẽ trút giận cho cô.
Kiều lão cười nói: Lão Chu à lão Chu, ông đúng là được ăn ngon rồi thì mê người nấu.
Chu lão nói: Chẳng lẽ ông ăn ít hơn tôi? Tôi chỉ ăn của Dưỡng Dưỡng một bữa cơm, ông ở sau lưng tôi thì không biết ăn bao nhiêu bữa rồi?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh của Trương Dương cháu công an cục công an tạm giam rồi, Văn Hạo Nam tố cáo anh ta tội mưu sát, cháu biết con người của Trương Dương, anh ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thương tổn các người của Văn gia. Kiều lão cầm chén rượu lên một ngụm, tuy rằng lão hữu tới, ông ta cũng uống rất ít, ông ta tuy rằng nhìn ra Cố Dưỡng Dưỡng có tâm sự, nhưng ông ta không ngờ tâm sự của Cố Dưỡng Dưỡng có liên quan tới Trương Dương, từ vẻ quan tâm trên mặt của tiểu nha đầu này, Kiều lão đã nhìn ra, Cố Dưỡng Dưỡng cũng có tình cảm sâu đậm với Trương Dương, trong lòng không khỏi thầm than, thằng ôn Trương Dương này đúng là tình chủng, sao bao nhiêu cô gái tốt như vậy lại đều tình thâm nghĩa trọng với hắn, không biết hắn đã tu luyện phúc khí được mấy đời.
Chu lão nhìn Kiều lão một cái, nghĩ thầm chuyện hôm nay chắc không phải là trùng hợp chứ?
Kiều lão mỉm cười nói: Dưỡng Dưỡng, cô đi nghỉ trước đi, tôi và ông nội Chu của cô bàn chút chuyện.
Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu, sau khi cô ta rời khỏi, Chu lão nói: Tôi thực sự nên phạt ông một ly.
Kiều lão nói: Tôi thì không nhận phạt, Dưỡng Dưỡng muốn nói gì tôi thực sự cũng không biết.
Chu lão nói: Muốn giải quyết phiền toái của Trương Dương còn không phải một câu nói của ông ư?
Kiều lão cười nói: Nhưng tôi không đứa nhỏ đó là nhất định sẽ giúp nó trút giận.
Chu lão nói: Chuyện của Trương Dương thật ra là gia sự của Quốc Quyền, ông đối với Trương Dương tốt như vậy, ông còn không ra tay, tôi nhúng vào làm gì? Nhưng kể ra thì tôi vừa rồi đã đáp ứng nha đầu đó rồi, tóm lại, các ông nếu đều không quản, tôi ra mặt bảo hắn là được.
Kiều lão cười nói: Đây chính là ông nói đấy nhé, vốn tôi muốn ra mặt, đã như vậy, tôi thuận nước giong thuyền tặng cho ông.
Chu lão nói: Lão Kiều à lão Kiều, ông đây là được tiện nghi còn khoe mã, rõ ràng là tôi làm việc giúp ông, đến cuối cùng lại cứ như tôi nợ ông nhân tình ấy.
Kiều lão nói: Phật Nhảy Tường này dù sao cũng không thể ăn mà không trả tiền được.
Chu lão nói: Nhắc tới Trương Dương, gần đây hắn chọc vào không ít chuyện nhỉ?
Kiều lão nói: Hắn cũng không phải là cháu tôi, tôi không lưu ý tới hắn nhiều.
Chu lão nói: Quan hệ của hắn và hai đứa cháu của tôi cũng không tồi, Hưng Dân và Hưng Quốc đều rất thưởng thức hắn, có điều Khôn Cử hình như là bị hắn chơi một vố đau.
Kiều lão nói: Hai huynh đệ Tạ gia cũng như là cháu ông, nói một cách không khách khí, lão Nhị đó thực sự không phải là thứ tốt gì.
Chu lão cười nói: Cái chân già này của ông thì còn chạy đi đâu được, chẳng gì ngoài ngồi nhà nghịch ngợm mấy hòn đá.
Ít ra thì sức khỏe tôi vẫn tốt, còn ông thì đâu nghe nói bị trật lưng, tôi còn định chờ thời tiết tốt thi tới thăm ông, nhưng không ngờ ông lại tới trước.
Chu lão mỉm cười nói: Tôi lần này tới cũng không phải là để thăm ông, chỉ là bỗng nhiên ngứa nghề, tìm ông luận bàn vài ván.
Kiều lão nói: Cao thủ cờ tướng Kinh thành đâu có thiếu, ông sao lại chọn tôi.
Chu lão nói: Chơi cờ chú ý lực lượng ngang nhau, chỉ có chơi cờ với ông tôi mới có thể tìm được cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.
Hai vị lão nhân đồng thanh cười to.
Kiều lão bảo con trai đi chuẩn bị cờ, dắt tay Chu lão tới thư phòng mình. Hai người cởi giày ngồi xuống, Kiều Chấn Lương đã nhanh nhẹn dọn xong bàn cờ, rồi vội vàng đi pha trà cho bọn họ.
Chu lão nói: Lão Kiều à, vẫn là Chấn Lương hiếu thuận, bí thư thị ủy Tĩnh Hải hy sinh thời gian công tác bưng trà rót nước cho chúng ta, tôi thực sự cũng có chút đứng ngồi không yên.
Kiều lão nói: Ghế của tôi đâu có gai mà sao ông đứng ngồi không yên. ông ta cũng không khách khí với Chu lão, tự đi trước.
Chu lão nói: Lão già ông đúng là càng già càng không hiểu quy củ, tôi tôi là khách ông là chủ, nên chủ tùy khách tiện mới đúng chứ.
Kiều lão mỉm cười nói: Chơi cờ với ông phải tiên hạ thủ vi cường, không thể để ông vượt sông ăn quân của tôi được.
Chu lão cười nói: Ông trước đây luôn thích hậu phát chế nhân, hiện tại sao lại thay đổi. ông ta cũng đi một nước cờ.
Kiều lão nói: Chúng ta đều là người sắp xuống lỗ rồi, nào còn có nhiều thời gian mà chờ với đợi. Bốp một tiếng, Kiều lão hạ cợ thật mạnh.
Chu lão nói: Lão Kiều à lão Kiều, phong cách chơi cờ của ông hoàn toàn thay đổi rồi, trước đây là luôn thận trọng, hiện tại không ngờ thế công như vũ bão, không cần vua nữa à? ông ta dùng độ mạnh tương tự để hạ cờ.
Kiều lão mỉm cười nói: Kì nghệ của Hai ta đều không được tốt lắm, nhưng vừa hay ngang nhau.
Càng là như thế Chơi cờ mới càng thú vị.
Hai vị lão gia tử ngươi tới ta đi, rất là vui vẻ.
Kiều Chấn Lương ở bên cạnh nhìn, mắt thì nhìn bàn cờ, nhưng nội tâm đang cân nhắc lời nói của hai vị lão gia tử
Ván cờ rất nhanh đã lâm vào giai đoạn giằng co, hai hàng mi bạc của Chu lão nhíu chặt lại, trầm tư thật lâu mới nói khẽ: Hay là hòa đi?
Kiều lão cầm chén trà lên nhấp một ngụm: Không hòa.
Chu lão nói: ông không thắng được tôi đâu.
Kiều lão mỉm cười nói: Ai nói tôi nhất định phải ăn quân của ông? Nhưng con tướng đó thì tôi ăn chắc rồi.
Chu lão nhìn ván cờ chừng năm phút đồng hồ rồi nói khẽ: Cuối cùng vẫn là cờ hoà!
Kiều lão cười ha ha, nói: ông cho là hòa, nhưng tôi lại muốn thắng, mục đích của tôi chỉ là ăn con tướng đó, cho dù hy sinh soái không sao cả.
Chu lão nói: Lão soái mất thì ông liền thua.
Kiều lão nói: với tuổi của chúng ta, ai còn quan tâm tới thắng thua nữa?
Kiều Chấn Lương cung kính đứng ở một bên, trong lòng như có sở ngộ.
Chu lão duỗi ra ra làm loạn quân cờ trên bàn: Không được, không được, hao tổn đầu óc quá.
Kiều lão cười cười cầm ấm trà rót cho Chu lão, nói với con trai: anh đi chuẩn bị chút rượu và đồ ăn, buổi tối giữ bác Chu của anh lại ăn cơm.
Chu lão nói: Tôi nhớ đầu bếp nhà ông làm món Phật Nhảy Tường không tồi. Kiều lão nói: ông là nói lão Tào á, ông ta qua đời được mấy năm rồi.
Chu lão nói: Đáng tiếc đáng tiếc. trong lời nói lộ ra có chút tiếc nuối.
Kiều lão nói: Có điều ông ta có một vị đệ tử, Phật Nhảy Tường làm cũng là nhất tuyệt, chỉ không biết cô ta có ở kinh thành hay không. Người Kiều lão nói chính là Cố Dưỡng Dưỡng.
Kiều Chấn Lương nói: Cha, cha là nói Dưỡng Dưỡng à. Cô ta đang ở kinh thành. Con hôm nay tới quốc mậu tham gia diễn đàn kinh tế vừa hay gặp cô ta.
Kiều lão nói: Vậy mời cô ta tới đây.
Cố Dưỡng Dưỡng nhận được điện thoại của Kiều Chấn Lương thì có chút ngạc nhiên. Cô ta không ngờ Kiều Chấn Lương lại tự mình gọi điện thoại tới, vừa rồi cô ta xem báo biết Trương Dương xảy ra chuyện, đang nóng lòng cho hắn, ở trong phòng cha xin ông ta vận dụng quan hệ để giải cứu Trương Dương, Cố Doãn Tri trong chuyện này giữ quan điểm như Kiều lão, trong mắt y, Trương Dương không sao cả, vợ chồng Văn Quốc Quyền tuyệt không để hắn xảy ra chuyện, bọn họ tất nhiên sẽ hóa giải chuyện này. Nhưng có một điểm đã không thể khống chế, dư luận đã nhanh chóng lan ra như nấm mọc sau mưa, chẳng những tạo thành ảnh hưởng rất lớn tới Trương Dương, hơn nữa loại ảnh hưởng này cũng đã dính tới danh tiếng của Văn Quốc Quyền.
Cố Doãn Tri đối với loại tình huống này thì không xa lạ, y không khỏi nghĩ tới con trai mình, lúc trước giữa Minh Kiện và Trương Dương cũng từng thủy hỏa bất dung, nhưng hôm nay Minh Kiện đã lạc đường nhưng biết quay lại, cũng được cho vạn hạnh trong bất hạnh.
Cố Doãn Tri vốn định dặn dò con gái vài câu, cô ta ở trước mặt Kiều lão chớ nhắc tới chuyện của Trương Dương, nhưng lời nói đến môi thì lại đổi ý, bởi vì y biết tình cảm của con gái đối với Trương Dương, Trương Dương gặp phiền toái, cô ta lo lắng hơn bất kỳ ai.
Trù nghệ của Cố Dưỡng Dưỡng trong mấy năm nay đề thăng không ít, món Phật Nhảy Tường này đã tận hết chân tủy của Tào Tam Pháo, hai vị lão gia tử ăn mà khen không dứt miệng, Chu lão nghe nói cô ta là con gái của tiề bí thư tỉnh ủy Bình Hải Cố Doãn Tri, cũng cảm thấy lạ lùng.
Kiều lão gọi Cố Dưỡng Dưỡng tới, bảo cô bé này kính rượu Chu lão.
Chu lão cười cười tiếp lấy chén rượu Cố Dưỡng Dưỡng đưa, khen: Cô bé này nấu ăn rất ngon, mà trông còn xinh đẹp như vậy, Doãn Tri có phúc quá. Nhắc tới Cố Doãn Tri, Chu lão lại không khỏi có chút cảm thán: Doãn Tri về hưu hơi sớm.
Kiều lão nói: Giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
Cố Dưỡng Dưỡng ngồi bên cạnh hai vị lão gia tử, trong lòng có chút rối rắm, cô ta biết hai vị này đều là đại lão chính trị lật tay làm mưa, úp tay làm mây, chỉ cần bọn họ nguyện ý ra mặt, Trương Dương khẳng định sẽ không sao, nhưng mình nên mở miệng như thế nào đây?
Kiều lão quan sát rất tinh, mỉm cười nói: Dưỡng Dưỡng, cho hình như có tâm sự?
Chu lão ở bên cạnh cười nói: Nhất định là Dưỡng Dưỡng chê hai lão già chúng ta nhàm chán.
Kiều lão nói: Dưỡng Dưỡng, chắc không phải có ủy khuất gì chứ?
Chu lão nói: Dưỡng Dưỡng, ai dám khi dễ cô, ông nội Chu nhất định sẽ trút giận cho cô.
Kiều lão cười nói: Lão Chu à lão Chu, ông đúng là được ăn ngon rồi thì mê người nấu.
Chu lão nói: Chẳng lẽ ông ăn ít hơn tôi? Tôi chỉ ăn của Dưỡng Dưỡng một bữa cơm, ông ở sau lưng tôi thì không biết ăn bao nhiêu bữa rồi?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh của Trương Dương cháu công an cục công an tạm giam rồi, Văn Hạo Nam tố cáo anh ta tội mưu sát, cháu biết con người của Trương Dương, anh ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thương tổn các người của Văn gia. Kiều lão cầm chén rượu lên một ngụm, tuy rằng lão hữu tới, ông ta cũng uống rất ít, ông ta tuy rằng nhìn ra Cố Dưỡng Dưỡng có tâm sự, nhưng ông ta không ngờ tâm sự của Cố Dưỡng Dưỡng có liên quan tới Trương Dương, từ vẻ quan tâm trên mặt của tiểu nha đầu này, Kiều lão đã nhìn ra, Cố Dưỡng Dưỡng cũng có tình cảm sâu đậm với Trương Dương, trong lòng không khỏi thầm than, thằng ôn Trương Dương này đúng là tình chủng, sao bao nhiêu cô gái tốt như vậy lại đều tình thâm nghĩa trọng với hắn, không biết hắn đã tu luyện phúc khí được mấy đời.
Chu lão nhìn Kiều lão một cái, nghĩ thầm chuyện hôm nay chắc không phải là trùng hợp chứ?
Kiều lão mỉm cười nói: Dưỡng Dưỡng, cô đi nghỉ trước đi, tôi và ông nội Chu của cô bàn chút chuyện.
Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu, sau khi cô ta rời khỏi, Chu lão nói: Tôi thực sự nên phạt ông một ly.
Kiều lão nói: Tôi thì không nhận phạt, Dưỡng Dưỡng muốn nói gì tôi thực sự cũng không biết.
Chu lão nói: Muốn giải quyết phiền toái của Trương Dương còn không phải một câu nói của ông ư?
Kiều lão cười nói: Nhưng tôi không đứa nhỏ đó là nhất định sẽ giúp nó trút giận.
Chu lão nói: Chuyện của Trương Dương thật ra là gia sự của Quốc Quyền, ông đối với Trương Dương tốt như vậy, ông còn không ra tay, tôi nhúng vào làm gì? Nhưng kể ra thì tôi vừa rồi đã đáp ứng nha đầu đó rồi, tóm lại, các ông nếu đều không quản, tôi ra mặt bảo hắn là được.
Kiều lão cười nói: Đây chính là ông nói đấy nhé, vốn tôi muốn ra mặt, đã như vậy, tôi thuận nước giong thuyền tặng cho ông.
Chu lão nói: Lão Kiều à lão Kiều, ông đây là được tiện nghi còn khoe mã, rõ ràng là tôi làm việc giúp ông, đến cuối cùng lại cứ như tôi nợ ông nhân tình ấy.
Kiều lão nói: Phật Nhảy Tường này dù sao cũng không thể ăn mà không trả tiền được.
Chu lão nói: Nhắc tới Trương Dương, gần đây hắn chọc vào không ít chuyện nhỉ?
Kiều lão nói: Hắn cũng không phải là cháu tôi, tôi không lưu ý tới hắn nhiều.
Chu lão nói: Quan hệ của hắn và hai đứa cháu của tôi cũng không tồi, Hưng Dân và Hưng Quốc đều rất thưởng thức hắn, có điều Khôn Cử hình như là bị hắn chơi một vố đau.
Kiều lão nói: Hai huynh đệ Tạ gia cũng như là cháu ông, nói một cách không khách khí, lão Nhị đó thực sự không phải là thứ tốt gì.
/2583
|