Tuy rằng Tạ Khôn Cử không phải cháu ruột của Chu lão, nhưng Kiều lão nói như vậy, ông ta cũng mất mặt, ho khan một tiếng nói: Thật ra bản tính của đứa nhỏ này cũng không xấu như vậy.
Kiều lão cũng không thể nói quá phũ được, buông chén rượu nói: Đám người trẻ tuổi này vẫn không chịu được hoặc, tôi thường xuyên suy nghĩ, đám cháu này, không cầu bọn họ có thể làm vinh dự môn hộ của chúng ta, kế thừa sự nghiệp của chúng ta, nhưng ít nhất cũng đừng có làm chúng ta mất mặt chứ.
Chu lão rất có đồng cảm với điều này: Quả thực là vậy.
Kiều lão nói: Hưng Dân không tồi, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tính tình lại ổn trọng, tôi thấy cũng hâm mộ.
Chu lão nói: Hắn trẻ tuổi, còn phải rèn luyện nhiều, hy vọng sau này có thể có một phen sự nghiệp, ngược lại Chấn Lương nhà ông khiến tôi càng lúc càng thưởng thức, từ khi tới Tĩnh Hải, làm việc vững vàng, trong khoảng thời gian ngắn đã khiến Tĩnh Hải có biến hóa cực lớn, hiện tại danh tiếng của hắn cũng rất tốt.
Kiều lão nói: Con người ta thường thường sẽ trưởng thành sau vấp ngã, đứa con trai này của tôi hiện tại mới xem như cơ bản thành thục.
Lái xe của Kiều gia đưa Cố Dưỡng Dưỡng về khách sạn, Cố Doãn Tri thủy chung đều ở đó chờ cô ta về, nhìn thấy con gái đi tới trước mặt, y mới yên tâm, mỉm cười nói: Sao? Kiều lão có vui không?
Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu, nước mắt ứa ra: Vui, ông ấy vào Chu đều vui, nhưng con không vui, Trương Dương vẫn đang bị nhốt trong cục công an.
Cố Doãn Tri nghe nói Chu lão cũng ở đó thì hơi có chút kinh ngạc, nhìn thấy bộ dạng nứa mắt chứa chan của con gái thì cảm thấy có chút đau lòng, vươn tay ra lau nước mắt trên mặt con gái, nói khẽ: Con yên tâm đi, Trương Dương nhất định sẽ không sao, đi ngủ sớm đi.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Không ngủ được.
Nếu không ngủ được thì dứt khoát ra ngoài đi dạo với cha.
Cố Dưỡng Dưỡng dạ một tiếng, cùng cha ra ngoài khách sạn, hai cha con chậm rãi đi dọc dọc theo ngã tư đường, Cố Dưỡng Dưỡng kéo tay cha, sợ hãi nói: Cha, con xin ông Kiều và ông Chu giúp, cha có trách con không?
Cố Doãn Tri bật cười, vỗ nhẹ mu bàn tay con gái, ôn nhu nói: Con là người lớn rồi, con làm như vậy nhất định mình lý do của mình, cha sao lại trách con. ông ta tạm dừng một chút rồi lại nói: Bọn họ nói thế nào?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Không nói gì cả. Nói tới đây cô ta lại cảm thấy ủy khuất.
Cố Doãn Tri thật ra đã nghĩ tới đáp án này, với tu vi chính trị của Kiều lão và Chu lão, sẽ không dễ dàng hứa hẹn gì trước mặt một tiểu nha đầu.
Cố Dưỡng Dưỡng lúc này nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, ông Chu chắc đã đáp ứng ra mặt cho con.
Cố Doãn Tri con gái vai con gái: Trương Dương nhất định sẽ không sao.
Cố Dưỡng Dưỡng chớp chớp mắt, từ nhỏ đến lớn, cô ta vẫn luôn tin tưởng lời nói của cha, nhưng lần này người gặp chuyện không may là Trương Dương, có câu là quan tâm quá tất loạn, trước khi Cố Dưỡng Dưỡng chưa nhìn thấy Trương Dương bình an ra ngoài, cho dù là được cha an ủi thì cũng không cảm thấy yên tâm.
Cố Doãn Tri nhìn đứa con gái út đơn thuần, vẻ mặt hơi có chút bất đắc dĩ, có lẽ Dưỡng Dưỡng vĩnh viễn sẽ không lý giải được chính trị có nghĩa là. Đối với cô ta mà nói không hiểu chưa chắc đã không phải chuyện tốt. Y ngẩng đầu nhìn xa đèn đường cách đó không xa, nheo mắt lại, bắt đầu cảm thấy trận gió mà Trương Dương gây ra càng lúc càng thú vị.
Cảnh sát phân cục Tây Kinh khổ không nói nổi, bởi vì rất nhiều phóng viên vây kín cửa, cho nên bọn họ không thể không tăng nhân số tiến hành canh gác. Có câu mời thần tới thì dễ mà tiễn thần đi thì khó, hiện tại muốn đưa Trương đại quan nhân đi nào có dễ, vì thế tất cả mọi người đều hướng đầu mâu về phía Vu Cường Hoa, bởi vì người là hắn lôi về, vậy thì hắn phải chịu trách nhiệm tống đi.
Vu Cường Hoa tới phòng của Trương Dương, nhìn thấy thằng cha này đang khoanh chân ngồi trên giường.
Vu Cường Hoa kéo ghế ngồi xuống đối diện Trương Dương, vẻ mặt đau khổ nhìn hắn.
Trương đại quan nhân mở mắt ra: Tôi nói này, ánh mắt anh kiểu gì thế? Tôi nợ tiền anh à?
Vu Cường Hoa chỉ chỉ đồng hồ treo tường, nói: Qua hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi, đưa đưa anh về.
Trương Dương lắc đầu như đánh trống bỏi: Tôi không đi đâu cả, bên ngoài có nhiều phóng viên như vậy, tôi không có tâm tình đối phó với bọn họ.
Nhưng anh không đi thì đám phóng viên đó cũng không đi, cứ vây kín ngoài cửa lớn của phân cục, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới trật tự công tác của chúng tôi.
Trương Dương nói: Anh ngốc thế, sao không nói với họ là tôi đi rồi?
Bọn họ chịu tin ư?
Trương Dương nói: Anh cứ nói là tôi vô tội nên thả rồi.
Vẻ mặt của Vu Cường Hoa rất nghiêm túc: Anh có tội hay không thì bây giờ vẫn chưa thể kết luận.
Trương Dương biết Vu Cường Hoa làm việc rất nghiêm túc, cười nói: Được rồi, để tránh anh tương lai lại lôi tôi về đây điều tra, không bằng hiện tại làm rõ luôn đi, anh muốn hỏi gì? NÓi đi.
Vu Cường Hoa nói: Tôi chẳng muốn hỏi gì cả. Tôi chỉ muốn anh hiện tại đi đi thôi.
Khi Vu Cường Hoa đang rầu rỉ thì Triệu Quốc Cường tới, lần này luật sư biện hộ của Trương Dương, Cao Liêm Minh cũng cùng tới.
Triệu Quốc Cường bởi vì chuyện của Trương Dương mà đặc biệt tới Quốc An hỏi thăm tình huống. Hắn cười nói: Tôi có một tin tức tốt và có một tin tức xấu, các anh muốn nghe cái nào?
Trương Dương nói: Tốt xấu gì cũng được, trước hết nghe tin xấu đi, tôi đã tới mức này rồi, có xấu hơn nữa thì có sao?
Triệu Quốc Cường cầm một xập báo mới mua đưa tới trước mặt hắn: Tất cả đều là tin xấu về anh, anh cứ từ từ mà đọc.
Trương đại quan nhân thuận tay cầm một tờ lên, nhìn thấy bên trên đưa tin về mâu thuẫn của hắn và Văn Hạo Nam, Trương Dương nói: Đám báo chí này chỉ giỏi đăng tin vịt, đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Cao Liêm Minh nói: Anh Trương, hiện tại anh là nhân vật thời sự của kinh thành, nhiều tờ báo đồng loạt đăng tin về anh như vậy, loại cơ hội này ngay cả một minh tinh cũng không có đâu.
Trương Dương nói: Anh hâm mộ à? Vậy tôi ủy thác cho anh làm người phát ngôn cho tôi nhé, ra ngoài đính chính cho tôi đi.
Cao Liêm Minh nói: Tôi sợ đám phóng viên đó lắm, hôm qua tôi ra ngoài bị cả đám vây lại, mà cũng lạ, sao bọn họ biết tôi là luật sư của anh?
Trương Dương cười nói: Thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, mà thôi cậu đừng nói vớ vẩn nữa, nghe Quốc Cường nói chính sự đi, đúng rồi, anh mau nói tin tức tốt đi nào.
Triệu Quốc Cường nói: Tin tức tốt chính là, Ngũ Đắc Chí căn bản không thừa nhận chuyện đánh bom ô tô có liên quan tới hắn, với anh càng không có vấn đề gì, hắn nói từ thủ pháp đặt bom có thể phán định là Quản Thành, bởi vì hai người các anh ở Nhân Gian Cung Khuyết giúp bắt Quản Thành, cho nên Quản Thành hận các anh, mới cắn ngược lại các anh.
Trương đại quan nhân cười nói: Vốn chính là vậy mà.
Triệu Quốc Cường nói: Phía Quốc An tiến hành dùng mái kiểm tra nói dối với hắn, Ngũ Đắc Chí đã thông qua.
Cao Liêm Minh vui sướng vạn phần nói: Vậy không phải nói đám người đó căn bản là không thể làm gì được anh Trương ư?
Trương Dương nói: Thanh giả tự thanh, không phải bọn họ không làm gì được tôi nữa, mà là tôi căn bản không làm chuyện này, các anh nghĩ lại đi, tôi là một cán bộ quốc gia, còn là đảng viên ưu tú, giác ngộ của tôi không phải rất cao ư? Tôi sao có thể làm ra loại chuyện trái pháp luật đó?
Triệu Quốc Cường nói: Tôi nghe nói Ngũ Đắc Chí đặc biệt bị tiếp nhận kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối, có điều hắn đã thuận lợi thông qua.
Trương Dương biết Ngũ Đắc Chí là nhân viên đặc công được huấn luyện bài bản, hắn tất nhiên có biện pháp để qua mặt máy phát hiện nói dối. Ngũ Đắc Chí trong vụ án này không nghi ngờ gì nữa đã xử lý rất chính xác, nhất định không thể dễ dàng nhận tội, bằng không chuyện khẳng định sẽ càng phiền toái hơn.
Triệu Quốc Cường nói: Khi tôi từ tổng bộ Quốc An đi ra đã gặp Văn phu nhân, tôi thấy bà ta tới bên đó khẳng định là vì chuyện của anh và Văn Hạo Nam.
Trương Dương thầm hổ thẹn trong lòng, bởi vì mình trước đây làm việc quá mức sơ sẩy, cho nên chọc ra phiền toái lớn như vậy cho mẹ nuôi, về sau tuyệt đối không thể xử lý chuyện xung động như vậy nữa.
Vu Cường Hoa nói: Nếu như Văn phu nhân chịu ra mặt cho anh, như vậy chuyện này rất nhanh có thể được giải quyết.
Trương Dương nói: Tôi cũng không phải là trẻ con, không thể cứ làm chuyện lớn chuyện nhỏ đều đi tìm gia trưởng được?
Cao Liêm Minh nịnh hót theo: Tôi bội phục nhất chính là phương diện này của anh Trương, mọi sự không cầu người, đúng là có cốt khí.
Triệu Quốc Cường trừng mắt lườm hắn một cái, thằng ôn này tới kinh thành đi theo Trương Dương phất cờ hò reo, chính sự thì không thấy hắn làm được một chuyện nào, mà gây loạn thì không ít.
Điều Vu Cường Hoa thực sự quan tâm là Trương Dương lúc nào thì đi, hắn ho khan một tiếng rồi nói: Trương Dương, anh thấy hiện tại bên Quốc An không tìm anh nữa, chuyện chắc là tới chỗ Ngũ Đắc Chí thì kết thúc, chúng tôi sau khi trải qua cân nhắc thận trọng, chuyện của anh không thuộc phạm trù quản hạt của chúng tôi, chuẩn bị giao chuyện này cho Triệu cục, anh thấy...
Trương đại quan nhân nhếch miệng cười nói: Muốn đuổi tôi đi có phải hay không?
Vu Cường Hoa cười cười không nói gì, những lời này của Trương Dương nói trúng tâm khảm hắn, hắn chỉ ước gì Trương Dương đi cho mau.
Trương Dương nói: Không cần anh đuổi tôi, tôi tự đi. Đi Hắn lần này không ngờ đáp ứng rất sảng khoái.
Kiều lão cũng không thể nói quá phũ được, buông chén rượu nói: Đám người trẻ tuổi này vẫn không chịu được hoặc, tôi thường xuyên suy nghĩ, đám cháu này, không cầu bọn họ có thể làm vinh dự môn hộ của chúng ta, kế thừa sự nghiệp của chúng ta, nhưng ít nhất cũng đừng có làm chúng ta mất mặt chứ.
Chu lão rất có đồng cảm với điều này: Quả thực là vậy.
Kiều lão nói: Hưng Dân không tồi, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tính tình lại ổn trọng, tôi thấy cũng hâm mộ.
Chu lão nói: Hắn trẻ tuổi, còn phải rèn luyện nhiều, hy vọng sau này có thể có một phen sự nghiệp, ngược lại Chấn Lương nhà ông khiến tôi càng lúc càng thưởng thức, từ khi tới Tĩnh Hải, làm việc vững vàng, trong khoảng thời gian ngắn đã khiến Tĩnh Hải có biến hóa cực lớn, hiện tại danh tiếng của hắn cũng rất tốt.
Kiều lão nói: Con người ta thường thường sẽ trưởng thành sau vấp ngã, đứa con trai này của tôi hiện tại mới xem như cơ bản thành thục.
Lái xe của Kiều gia đưa Cố Dưỡng Dưỡng về khách sạn, Cố Doãn Tri thủy chung đều ở đó chờ cô ta về, nhìn thấy con gái đi tới trước mặt, y mới yên tâm, mỉm cười nói: Sao? Kiều lão có vui không?
Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu, nước mắt ứa ra: Vui, ông ấy vào Chu đều vui, nhưng con không vui, Trương Dương vẫn đang bị nhốt trong cục công an.
Cố Doãn Tri nghe nói Chu lão cũng ở đó thì hơi có chút kinh ngạc, nhìn thấy bộ dạng nứa mắt chứa chan của con gái thì cảm thấy có chút đau lòng, vươn tay ra lau nước mắt trên mặt con gái, nói khẽ: Con yên tâm đi, Trương Dương nhất định sẽ không sao, đi ngủ sớm đi.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Không ngủ được.
Nếu không ngủ được thì dứt khoát ra ngoài đi dạo với cha.
Cố Dưỡng Dưỡng dạ một tiếng, cùng cha ra ngoài khách sạn, hai cha con chậm rãi đi dọc dọc theo ngã tư đường, Cố Dưỡng Dưỡng kéo tay cha, sợ hãi nói: Cha, con xin ông Kiều và ông Chu giúp, cha có trách con không?
Cố Doãn Tri bật cười, vỗ nhẹ mu bàn tay con gái, ôn nhu nói: Con là người lớn rồi, con làm như vậy nhất định mình lý do của mình, cha sao lại trách con. ông ta tạm dừng một chút rồi lại nói: Bọn họ nói thế nào?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Không nói gì cả. Nói tới đây cô ta lại cảm thấy ủy khuất.
Cố Doãn Tri thật ra đã nghĩ tới đáp án này, với tu vi chính trị của Kiều lão và Chu lão, sẽ không dễ dàng hứa hẹn gì trước mặt một tiểu nha đầu.
Cố Dưỡng Dưỡng lúc này nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, ông Chu chắc đã đáp ứng ra mặt cho con.
Cố Doãn Tri con gái vai con gái: Trương Dương nhất định sẽ không sao.
Cố Dưỡng Dưỡng chớp chớp mắt, từ nhỏ đến lớn, cô ta vẫn luôn tin tưởng lời nói của cha, nhưng lần này người gặp chuyện không may là Trương Dương, có câu là quan tâm quá tất loạn, trước khi Cố Dưỡng Dưỡng chưa nhìn thấy Trương Dương bình an ra ngoài, cho dù là được cha an ủi thì cũng không cảm thấy yên tâm.
Cố Doãn Tri nhìn đứa con gái út đơn thuần, vẻ mặt hơi có chút bất đắc dĩ, có lẽ Dưỡng Dưỡng vĩnh viễn sẽ không lý giải được chính trị có nghĩa là. Đối với cô ta mà nói không hiểu chưa chắc đã không phải chuyện tốt. Y ngẩng đầu nhìn xa đèn đường cách đó không xa, nheo mắt lại, bắt đầu cảm thấy trận gió mà Trương Dương gây ra càng lúc càng thú vị.
Cảnh sát phân cục Tây Kinh khổ không nói nổi, bởi vì rất nhiều phóng viên vây kín cửa, cho nên bọn họ không thể không tăng nhân số tiến hành canh gác. Có câu mời thần tới thì dễ mà tiễn thần đi thì khó, hiện tại muốn đưa Trương đại quan nhân đi nào có dễ, vì thế tất cả mọi người đều hướng đầu mâu về phía Vu Cường Hoa, bởi vì người là hắn lôi về, vậy thì hắn phải chịu trách nhiệm tống đi.
Vu Cường Hoa tới phòng của Trương Dương, nhìn thấy thằng cha này đang khoanh chân ngồi trên giường.
Vu Cường Hoa kéo ghế ngồi xuống đối diện Trương Dương, vẻ mặt đau khổ nhìn hắn.
Trương đại quan nhân mở mắt ra: Tôi nói này, ánh mắt anh kiểu gì thế? Tôi nợ tiền anh à?
Vu Cường Hoa chỉ chỉ đồng hồ treo tường, nói: Qua hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi, đưa đưa anh về.
Trương Dương lắc đầu như đánh trống bỏi: Tôi không đi đâu cả, bên ngoài có nhiều phóng viên như vậy, tôi không có tâm tình đối phó với bọn họ.
Nhưng anh không đi thì đám phóng viên đó cũng không đi, cứ vây kín ngoài cửa lớn của phân cục, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới trật tự công tác của chúng tôi.
Trương Dương nói: Anh ngốc thế, sao không nói với họ là tôi đi rồi?
Bọn họ chịu tin ư?
Trương Dương nói: Anh cứ nói là tôi vô tội nên thả rồi.
Vẻ mặt của Vu Cường Hoa rất nghiêm túc: Anh có tội hay không thì bây giờ vẫn chưa thể kết luận.
Trương Dương biết Vu Cường Hoa làm việc rất nghiêm túc, cười nói: Được rồi, để tránh anh tương lai lại lôi tôi về đây điều tra, không bằng hiện tại làm rõ luôn đi, anh muốn hỏi gì? NÓi đi.
Vu Cường Hoa nói: Tôi chẳng muốn hỏi gì cả. Tôi chỉ muốn anh hiện tại đi đi thôi.
Khi Vu Cường Hoa đang rầu rỉ thì Triệu Quốc Cường tới, lần này luật sư biện hộ của Trương Dương, Cao Liêm Minh cũng cùng tới.
Triệu Quốc Cường bởi vì chuyện của Trương Dương mà đặc biệt tới Quốc An hỏi thăm tình huống. Hắn cười nói: Tôi có một tin tức tốt và có một tin tức xấu, các anh muốn nghe cái nào?
Trương Dương nói: Tốt xấu gì cũng được, trước hết nghe tin xấu đi, tôi đã tới mức này rồi, có xấu hơn nữa thì có sao?
Triệu Quốc Cường cầm một xập báo mới mua đưa tới trước mặt hắn: Tất cả đều là tin xấu về anh, anh cứ từ từ mà đọc.
Trương đại quan nhân thuận tay cầm một tờ lên, nhìn thấy bên trên đưa tin về mâu thuẫn của hắn và Văn Hạo Nam, Trương Dương nói: Đám báo chí này chỉ giỏi đăng tin vịt, đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Cao Liêm Minh nói: Anh Trương, hiện tại anh là nhân vật thời sự của kinh thành, nhiều tờ báo đồng loạt đăng tin về anh như vậy, loại cơ hội này ngay cả một minh tinh cũng không có đâu.
Trương Dương nói: Anh hâm mộ à? Vậy tôi ủy thác cho anh làm người phát ngôn cho tôi nhé, ra ngoài đính chính cho tôi đi.
Cao Liêm Minh nói: Tôi sợ đám phóng viên đó lắm, hôm qua tôi ra ngoài bị cả đám vây lại, mà cũng lạ, sao bọn họ biết tôi là luật sư của anh?
Trương Dương cười nói: Thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, mà thôi cậu đừng nói vớ vẩn nữa, nghe Quốc Cường nói chính sự đi, đúng rồi, anh mau nói tin tức tốt đi nào.
Triệu Quốc Cường nói: Tin tức tốt chính là, Ngũ Đắc Chí căn bản không thừa nhận chuyện đánh bom ô tô có liên quan tới hắn, với anh càng không có vấn đề gì, hắn nói từ thủ pháp đặt bom có thể phán định là Quản Thành, bởi vì hai người các anh ở Nhân Gian Cung Khuyết giúp bắt Quản Thành, cho nên Quản Thành hận các anh, mới cắn ngược lại các anh.
Trương đại quan nhân cười nói: Vốn chính là vậy mà.
Triệu Quốc Cường nói: Phía Quốc An tiến hành dùng mái kiểm tra nói dối với hắn, Ngũ Đắc Chí đã thông qua.
Cao Liêm Minh vui sướng vạn phần nói: Vậy không phải nói đám người đó căn bản là không thể làm gì được anh Trương ư?
Trương Dương nói: Thanh giả tự thanh, không phải bọn họ không làm gì được tôi nữa, mà là tôi căn bản không làm chuyện này, các anh nghĩ lại đi, tôi là một cán bộ quốc gia, còn là đảng viên ưu tú, giác ngộ của tôi không phải rất cao ư? Tôi sao có thể làm ra loại chuyện trái pháp luật đó?
Triệu Quốc Cường nói: Tôi nghe nói Ngũ Đắc Chí đặc biệt bị tiếp nhận kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối, có điều hắn đã thuận lợi thông qua.
Trương Dương biết Ngũ Đắc Chí là nhân viên đặc công được huấn luyện bài bản, hắn tất nhiên có biện pháp để qua mặt máy phát hiện nói dối. Ngũ Đắc Chí trong vụ án này không nghi ngờ gì nữa đã xử lý rất chính xác, nhất định không thể dễ dàng nhận tội, bằng không chuyện khẳng định sẽ càng phiền toái hơn.
Triệu Quốc Cường nói: Khi tôi từ tổng bộ Quốc An đi ra đã gặp Văn phu nhân, tôi thấy bà ta tới bên đó khẳng định là vì chuyện của anh và Văn Hạo Nam.
Trương Dương thầm hổ thẹn trong lòng, bởi vì mình trước đây làm việc quá mức sơ sẩy, cho nên chọc ra phiền toái lớn như vậy cho mẹ nuôi, về sau tuyệt đối không thể xử lý chuyện xung động như vậy nữa.
Vu Cường Hoa nói: Nếu như Văn phu nhân chịu ra mặt cho anh, như vậy chuyện này rất nhanh có thể được giải quyết.
Trương Dương nói: Tôi cũng không phải là trẻ con, không thể cứ làm chuyện lớn chuyện nhỏ đều đi tìm gia trưởng được?
Cao Liêm Minh nịnh hót theo: Tôi bội phục nhất chính là phương diện này của anh Trương, mọi sự không cầu người, đúng là có cốt khí.
Triệu Quốc Cường trừng mắt lườm hắn một cái, thằng ôn này tới kinh thành đi theo Trương Dương phất cờ hò reo, chính sự thì không thấy hắn làm được một chuyện nào, mà gây loạn thì không ít.
Điều Vu Cường Hoa thực sự quan tâm là Trương Dương lúc nào thì đi, hắn ho khan một tiếng rồi nói: Trương Dương, anh thấy hiện tại bên Quốc An không tìm anh nữa, chuyện chắc là tới chỗ Ngũ Đắc Chí thì kết thúc, chúng tôi sau khi trải qua cân nhắc thận trọng, chuyện của anh không thuộc phạm trù quản hạt của chúng tôi, chuẩn bị giao chuyện này cho Triệu cục, anh thấy...
Trương đại quan nhân nhếch miệng cười nói: Muốn đuổi tôi đi có phải hay không?
Vu Cường Hoa cười cười không nói gì, những lời này của Trương Dương nói trúng tâm khảm hắn, hắn chỉ ước gì Trương Dương đi cho mau.
Trương Dương nói: Không cần anh đuổi tôi, tôi tự đi. Đi Hắn lần này không ngờ đáp ứng rất sảng khoái.
/2583
|