Cao Liêm Minh nhắc nhở hắn: Bên ngoài còn có mấy chục phóng viên đang vây kín đó.
Trương Dương nói: Điều này chúng ta không cần lo lắng, Vu đại đội có biện pháp đưa tôi vào thì sẽ có biện pháp tống tôi ra, đúng không? Hắn ném nan đề cho Vu Cường Hoa.
Vu Cường Hoa nghĩ thầm chỉ cần anh đi, tôi điều kiện gì cũng đáp ứng.
Kết quả là Vu Cường Hoa vận dụng sáu chiếc xe cảnh sát của phân cục giả vờ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chậm rãi bí mật đưa Trương Dương ra ngoài.
Vu Cường Hoa vốn định đưa Trương Dương về Hương Sơn biệt viện, nhưng Trương đại quan nhân lại không muốn về, bảo Vu Cường Hoa đưa hắn vào trung tâm thành phố rồi xua tay ra hiệu cho bọn họ về đi, Trương Dương minh bạch, mình hiện tại đang đứng trên đầu ngọn sóng, tất cả phóng viên kinh thành đều đang nhìn chằm chằm vào mình, bất kể hắn về Hương Sơn biệt viện hay là tới ban trú kinh Bình Hải, chỉ cần đám phóng viên đó nhận được tin tức thì sẽ chen chúc ùa tới, Vu Cường Hoa khó khăn lắm mới đưa được mình ra. Hắn sẽ không giữ bí mật cho mình đâu. Không khéo trở về sẽ tuyên bố với phóng viên là đã đưa mình ra rồi.
Cao Liêm Minh xuống xe với Trương Dương, hắn nói khẽ: Anh Trương, chúng ta đi đâu?
Trương Dương nói: Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, hướng đi của tôi không thể nói với bất kỳ ai.
Anh Trương, tôi cũng không phải người ngoài mà!
Trương Dương nói: Thế cũng không được, nghe tôi nói này. Về ban trú kinh trước chờ tin tức của tôi, có việc gấp thì gọi điện thoại cho tôi. Trương Dương nói xong thì bước về phía trước, rất nhanh đã biến mất trong đám đông.
Trương Dương có tính toán của mình, hắn không nói với bất kỳ ai, trực tiếp tới khách sạn triển lãm.
Hồ Nhân Như nghe thấy chuông cửa vang thì mở cửa phòng, nhìn thấy Trương Dương đứng trước mặt mình. Cô ta cơ hồ không thể tin vào hai mắt của mình, ngây ra một thoáng, bảo Trương Dương vào phòng, đóng cửa phòng lại, chui vào lòng hắn, ôm chặt thân hình của Trương Dương, run giọng nói: Em lo cho anh muốn chết.
Trương Dương cười ha ha, ôm chặt người Hồ Nhân Như. Đùi đẹp của Hồ Nhân Như quấn chặt người hắn, ôm cổ hắn, hiến dâng một nụ hôn dài.
Có lẽ là mấy ngày này phải chịu không ít áp lực. Trương đại quan nhân cần sự ôn nhu để giúp mình giảm sức ép, ôm Hồ Nhân Như lên giường, trong nhất thời trong phòng xuân sắc khôn cùng.
Triền miên qua đi, Trương đại quan nhân mới kể lại tao ngộ của mấy ngày này, Hồ Nhân Như nghe nói Văn Hạo Nam hại hắn như vậy thì không khỏi tức giận bất bình: Văn Hạo Nam này quả nhiên là lang tâm cẩu phế, anh đối với Văn gia không hề mắc nợ một chút nào, hiện tại hắn không ngờ lại đối với anh như vậy.
Trương Dương nói: Anh thấy hắn là bị ma quỷ ám ảnh, chuyện này tuy rằng khiến anh rất khó chịu, nhưng chuyện lan ra, phải chịu ảnh hưởng thực sự chính là danh tiếng của Văn gia.
Hồ Nhân Như gối lên tay hắn, bàn tay mềm vuốt ve bộ ngực săn chắc của hắn: Trương Dương, nếu làm quan không vui vẻ thì dứt khoát vứt bỏ đi, thế giới bên ngoài rất lớn, việc gì phải hạn định mình trong cái nơi ngột ngạt này.
Trương Dương mỉm cười nói: Làm việc dù sao cũng phải đến nơi đến chốn, cho dù anh rời khỏi thì cũng phải làm xong tất cả việc đã.
Hồ Nhân Như nói: Quên nói với anh một chuyện, tháng trước em đã tới đảo thần miếu.
Trương Dương có chút kinh ngạc nói: Yên Nhiên đã khai phá đảo thần miếu đó rồi ư?
Hồ Nhân Như gật đầu, nói khẽ: Em và Hâm Nhan cùng nhau tới chụp quảng cáo, thuận tiện nghỉ phép, không ngờ gặp Yên Nhiên.
Trương Dương không tin lời cô ta nói, dù sao họ cũng biết đảo đó bị Sở Yên Nhiên mua rồi, hơn nữa cũng biết sang năm là nguyên đán, mình và Sở Yên Nhiên rất có thể sẽ thành hôn ở đảo thần miếu, Trương Dương không hề vạch trần, chỉ ôm chặt thân thể mềm mại của cô ta.
Hồ Nhân Như nói: Yên Nhiên hình như đã biết tất cả chuyện của anh rồi.
Trương đại quan nhân lần này sợ run: Vậy... Cô ta nói gì?
Hồ Nhân Như nói: Không ói gì, nhưng chúng em đều minh bạch.
Trương Dương nói: Minh bạch gì.
Hồ Nhân Như cười nói: Vĩnh viễn không thể nói rõ với anh được, anh hiện tại ở trong lòng có phải rất rối rắm, không biết nên xử lý những quan hệ tình cảm này như thế nào đúng hay không?
Trương đại quan nhân nói: Nhân Như, anh trước giờ không giấu em được gì, chuyện này anh thật sự có chút thật sự có chút khốn nhiễu, em bảo anh phải làm thế nào để có thể lưỡng toàn lưỡng tề mĩ đây.
Hồ Nhân Như thở dài nói: Anh đó, thật ra anh không cần phải rối rắm, em, Hâm Nhan, Hải Lan đối với anh căn bản không có yêu cầu gì, bất kể anh cuối cùng cưới ai, chỉ cần anh hạnh phúc là được rồi.
Trương đại quan nhân nói: Nhưng vấn đề là anh không muốn mất ai cả, nếu như anh mất bất kỳ một ai trong các em, anh sao mà hạnh phúc được?
Hồ Nhân Như nói: Thật ra hiện tại xem ra, người chân chính được gả cho anh mới là người thống khổ nhất, cô ta cả đời sẽ phải chịu đựng sự hoa tâm của anh, chờ sau khi kết hôn rồi, anh chính là bất trung, trong lòng anh chẳng lẽ không có một chút cảm giác tội ác nào ư?
Trương đại quan nhân nói: Nhân Như, thực sự không phải anh đang tìm lý do, anh căn bản chính là căn bản chính là người cổ đại, quan niệm đạo đức của anh khác biệt với xã hội hiện tại.
Hồ Nhân Như nói: Yên Nhiên cũng nói anh là người cổ đại, nói anh là đồ cổ đào được, trong đầu toàn là suy nghĩ phong kiến, cả ngày chỉ muốn ba vợ bốn nàng hầu.
Trương đại quan nhân nói: Anh thực sự là người cổ đại.
Hồ Nhân Như nói: Nếu thực sự là ở thời cổ đại, vậy thì không có nhiều phiền não rồi như vậy.
Trương đại quan nhân cảm thấy có chút đau đầu, hắn nói tránh đi: Dưỡng Dưỡng bọn họ đâu rồi?
Hồ Nhân Như nói: Hôm nay là ngày triển lãm cuối cùng, Dưỡng Dưỡng và bí thư Cố tới thôn hoạ sĩ rồi, các nhân viên khác thì hầu như đã về, em thì phải ở thêm một ngày, ngày mai còn có vài hợp đồng phải ký. Đúng rồi, anh không thể trốn trong phòng em cả đời được đâu.
Trương Dương đang định lên tiếng thì điện thoại đổ chuông, hắn cầm điện thoại, nhìn nhìn số lạ, đang muốn tắt, nhưng khi ngón tay tới gần bàn phím thì đổi ý, nghe thấy trong điện thoại một giọng nói như chuông bạc vang lên: Khốn nạn, anh chọc ra nhiều phiền toái như vậy, không ngờ còn háo sắc thế, đúng là tên hỗn đản hoang dâm vô độ.
Trương Dương nghe thấy giọng nói đó thì bất giác bật cười, không ngờ là Lệ Phù, hắn ngồi dậy, tìm khăn tắm quấn vào người, kiểm tra chung quanh phòng, xem có máy chụp lén nào không, vừa nói: Em theo dõi anh à?
Lệ Phù nói: Cái thủ đoạn phản theo dõi của anh tất cả là học của em, công phu mèo quào còn cần theo dõi ư?
Hồ Nhân Như nhìn thấy hành động của Trương Dương, vội vàng chui rúc vào chăn, trên thế giới này rất không có cảm giác an toàn, làm chút chuyện riêng với người yêu cũng bị người ta theo dõi. Hồ Nhân Như rất ít gặp phải loại trường hợp này, xấu hổ không thôi.
Trương đại quan nhân thì chả thấy gì, hắn vén một góc màn, nhìn đối diện, đối diện không hề có nhà cao, chắc không có ai mai phục ở đó, theo lý thì Lệ Phù không nhìn thấy hắn đang làm gì.
Lệ Phù nói: Tắm rửa đi, em ở bãi xe ngầm chờ anh, vị trí là số 72 khu C, nhanh lên, em không có kiên nhẫn đâu, mười phút nữa không tới thì em sẽ đi lên bắt gian.
Trương đại quan nhân đúng là dở khóc dở cười, hắn có chuyện không nghĩ ra, Lệ Phù này sao đột nhiên trở lại trong nước, chẳng lẽ cô ta lần này trở về là có liên quan tới mình ư?
Trương Dương thả màn, Hồ Nhân Như mới dám lộ ra: Sao thế?
Trương Dương cười nói: Không sao, anh ra ngoài một chuyến.
Hồ Nhân Như nói: Lộ rồi à?
Trương Dương nói: Yên tâm đi, đoạn vừa rồi của hai ta không có người nào nhìn thấy đâu.
Hồ Nhân Như gắt: Nếu để cho người khác nhìn thấy, về sau anh đừng hòng gặp mặt em nữa.
Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng quyến rũ của cô ta, trong lòng rung động, đi tới thò tay vào trong chăn, nhẹ nhàng vuốt ve người Hồ Nhân Như mấy cái rồi lúc này mới đi tắm rửa.
Trương Dương tắm rửa, mặc quần áo, khi đi ra thì Hồ Nhân Như cũng đã ăn mặc chỉnh tề, ôm cổ hắn, dịu dàng nói: Có phải có nữ hài tử tìm anh hay không?
Trương đại quan nhân hắc hắc cười nói: Lần này là một con cọp mẹ.
Trương Dương dựa theo chỉ dẫn của Lệ Phù tới bãi đỗ xe dưới đất, tìm được vị trí xe mà cô ta nào, bãi đỗ xe dưới đất rất trống, liếc một cái là thấy một chiếc Acura màu đen ở vị trí đỗ xe số 72.
Trương Dương đi đến cạnh xe, nhìn vào trong, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt như vẽ của Lệ Phù xuất hiện trước mặt hắn, có điều Trương đại quan nhân rất nhanh liền phát hiện sự biến hóa của cô ta, tóc không ngờ đã biến thành màu đen, thứ không thay đổi là cặp mắt đẹp màu lam của cô ta.
Lệ Phù nhéo lỗ tai hắn: Bảo anh mười phút phải xuống mà lâu như vậy lâu thế.
Trương đại quan nhân thấp giọng kêu lên: Đau, buông tay, buông tay. Lệ Phùvặn một vòng mới buông tay, Trương đại quan nhân vòng sang bên ghế phụ, xoa lỗ tai rồi nhìn Lệ Phù, nhếch miệng cười nói: Nhuộm tóc à?
Lệ Phù hít hít, nhíu mày nói: Trên người anh sao vẫn còn mùi.
Trương Dương nói: Mùi gì?
Mùi đực. Lệ Phù nói xong một cước giậm chân ga, ô tô phóng ra cửa.
Trương đại quan nhân nói: Em định dẫn anh đi đâu?
Lệ Phù nói: Anh muốn đi đâu?
Trương Dương nói: Ở bên em thì anh đi đâu cũng được.
Lệ Phù xoay mặt nhìn hắn một cái, nói khẽ: Tự anh nói đấy nhé, đến lúc đó đừng hối hận?
Trương Dương nói: Anh đã bao giờ hối hận chưa?
Trương Dương nói: Điều này chúng ta không cần lo lắng, Vu đại đội có biện pháp đưa tôi vào thì sẽ có biện pháp tống tôi ra, đúng không? Hắn ném nan đề cho Vu Cường Hoa.
Vu Cường Hoa nghĩ thầm chỉ cần anh đi, tôi điều kiện gì cũng đáp ứng.
Kết quả là Vu Cường Hoa vận dụng sáu chiếc xe cảnh sát của phân cục giả vờ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chậm rãi bí mật đưa Trương Dương ra ngoài.
Vu Cường Hoa vốn định đưa Trương Dương về Hương Sơn biệt viện, nhưng Trương đại quan nhân lại không muốn về, bảo Vu Cường Hoa đưa hắn vào trung tâm thành phố rồi xua tay ra hiệu cho bọn họ về đi, Trương Dương minh bạch, mình hiện tại đang đứng trên đầu ngọn sóng, tất cả phóng viên kinh thành đều đang nhìn chằm chằm vào mình, bất kể hắn về Hương Sơn biệt viện hay là tới ban trú kinh Bình Hải, chỉ cần đám phóng viên đó nhận được tin tức thì sẽ chen chúc ùa tới, Vu Cường Hoa khó khăn lắm mới đưa được mình ra. Hắn sẽ không giữ bí mật cho mình đâu. Không khéo trở về sẽ tuyên bố với phóng viên là đã đưa mình ra rồi.
Cao Liêm Minh xuống xe với Trương Dương, hắn nói khẽ: Anh Trương, chúng ta đi đâu?
Trương Dương nói: Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, hướng đi của tôi không thể nói với bất kỳ ai.
Anh Trương, tôi cũng không phải người ngoài mà!
Trương Dương nói: Thế cũng không được, nghe tôi nói này. Về ban trú kinh trước chờ tin tức của tôi, có việc gấp thì gọi điện thoại cho tôi. Trương Dương nói xong thì bước về phía trước, rất nhanh đã biến mất trong đám đông.
Trương Dương có tính toán của mình, hắn không nói với bất kỳ ai, trực tiếp tới khách sạn triển lãm.
Hồ Nhân Như nghe thấy chuông cửa vang thì mở cửa phòng, nhìn thấy Trương Dương đứng trước mặt mình. Cô ta cơ hồ không thể tin vào hai mắt của mình, ngây ra một thoáng, bảo Trương Dương vào phòng, đóng cửa phòng lại, chui vào lòng hắn, ôm chặt thân hình của Trương Dương, run giọng nói: Em lo cho anh muốn chết.
Trương Dương cười ha ha, ôm chặt người Hồ Nhân Như. Đùi đẹp của Hồ Nhân Như quấn chặt người hắn, ôm cổ hắn, hiến dâng một nụ hôn dài.
Có lẽ là mấy ngày này phải chịu không ít áp lực. Trương đại quan nhân cần sự ôn nhu để giúp mình giảm sức ép, ôm Hồ Nhân Như lên giường, trong nhất thời trong phòng xuân sắc khôn cùng.
Triền miên qua đi, Trương đại quan nhân mới kể lại tao ngộ của mấy ngày này, Hồ Nhân Như nghe nói Văn Hạo Nam hại hắn như vậy thì không khỏi tức giận bất bình: Văn Hạo Nam này quả nhiên là lang tâm cẩu phế, anh đối với Văn gia không hề mắc nợ một chút nào, hiện tại hắn không ngờ lại đối với anh như vậy.
Trương Dương nói: Anh thấy hắn là bị ma quỷ ám ảnh, chuyện này tuy rằng khiến anh rất khó chịu, nhưng chuyện lan ra, phải chịu ảnh hưởng thực sự chính là danh tiếng của Văn gia.
Hồ Nhân Như gối lên tay hắn, bàn tay mềm vuốt ve bộ ngực săn chắc của hắn: Trương Dương, nếu làm quan không vui vẻ thì dứt khoát vứt bỏ đi, thế giới bên ngoài rất lớn, việc gì phải hạn định mình trong cái nơi ngột ngạt này.
Trương Dương mỉm cười nói: Làm việc dù sao cũng phải đến nơi đến chốn, cho dù anh rời khỏi thì cũng phải làm xong tất cả việc đã.
Hồ Nhân Như nói: Quên nói với anh một chuyện, tháng trước em đã tới đảo thần miếu.
Trương Dương có chút kinh ngạc nói: Yên Nhiên đã khai phá đảo thần miếu đó rồi ư?
Hồ Nhân Như gật đầu, nói khẽ: Em và Hâm Nhan cùng nhau tới chụp quảng cáo, thuận tiện nghỉ phép, không ngờ gặp Yên Nhiên.
Trương Dương không tin lời cô ta nói, dù sao họ cũng biết đảo đó bị Sở Yên Nhiên mua rồi, hơn nữa cũng biết sang năm là nguyên đán, mình và Sở Yên Nhiên rất có thể sẽ thành hôn ở đảo thần miếu, Trương Dương không hề vạch trần, chỉ ôm chặt thân thể mềm mại của cô ta.
Hồ Nhân Như nói: Yên Nhiên hình như đã biết tất cả chuyện của anh rồi.
Trương đại quan nhân lần này sợ run: Vậy... Cô ta nói gì?
Hồ Nhân Như nói: Không ói gì, nhưng chúng em đều minh bạch.
Trương Dương nói: Minh bạch gì.
Hồ Nhân Như cười nói: Vĩnh viễn không thể nói rõ với anh được, anh hiện tại ở trong lòng có phải rất rối rắm, không biết nên xử lý những quan hệ tình cảm này như thế nào đúng hay không?
Trương đại quan nhân nói: Nhân Như, anh trước giờ không giấu em được gì, chuyện này anh thật sự có chút thật sự có chút khốn nhiễu, em bảo anh phải làm thế nào để có thể lưỡng toàn lưỡng tề mĩ đây.
Hồ Nhân Như thở dài nói: Anh đó, thật ra anh không cần phải rối rắm, em, Hâm Nhan, Hải Lan đối với anh căn bản không có yêu cầu gì, bất kể anh cuối cùng cưới ai, chỉ cần anh hạnh phúc là được rồi.
Trương đại quan nhân nói: Nhưng vấn đề là anh không muốn mất ai cả, nếu như anh mất bất kỳ một ai trong các em, anh sao mà hạnh phúc được?
Hồ Nhân Như nói: Thật ra hiện tại xem ra, người chân chính được gả cho anh mới là người thống khổ nhất, cô ta cả đời sẽ phải chịu đựng sự hoa tâm của anh, chờ sau khi kết hôn rồi, anh chính là bất trung, trong lòng anh chẳng lẽ không có một chút cảm giác tội ác nào ư?
Trương đại quan nhân nói: Nhân Như, thực sự không phải anh đang tìm lý do, anh căn bản chính là căn bản chính là người cổ đại, quan niệm đạo đức của anh khác biệt với xã hội hiện tại.
Hồ Nhân Như nói: Yên Nhiên cũng nói anh là người cổ đại, nói anh là đồ cổ đào được, trong đầu toàn là suy nghĩ phong kiến, cả ngày chỉ muốn ba vợ bốn nàng hầu.
Trương đại quan nhân nói: Anh thực sự là người cổ đại.
Hồ Nhân Như nói: Nếu thực sự là ở thời cổ đại, vậy thì không có nhiều phiền não rồi như vậy.
Trương đại quan nhân cảm thấy có chút đau đầu, hắn nói tránh đi: Dưỡng Dưỡng bọn họ đâu rồi?
Hồ Nhân Như nói: Hôm nay là ngày triển lãm cuối cùng, Dưỡng Dưỡng và bí thư Cố tới thôn hoạ sĩ rồi, các nhân viên khác thì hầu như đã về, em thì phải ở thêm một ngày, ngày mai còn có vài hợp đồng phải ký. Đúng rồi, anh không thể trốn trong phòng em cả đời được đâu.
Trương Dương đang định lên tiếng thì điện thoại đổ chuông, hắn cầm điện thoại, nhìn nhìn số lạ, đang muốn tắt, nhưng khi ngón tay tới gần bàn phím thì đổi ý, nghe thấy trong điện thoại một giọng nói như chuông bạc vang lên: Khốn nạn, anh chọc ra nhiều phiền toái như vậy, không ngờ còn háo sắc thế, đúng là tên hỗn đản hoang dâm vô độ.
Trương Dương nghe thấy giọng nói đó thì bất giác bật cười, không ngờ là Lệ Phù, hắn ngồi dậy, tìm khăn tắm quấn vào người, kiểm tra chung quanh phòng, xem có máy chụp lén nào không, vừa nói: Em theo dõi anh à?
Lệ Phù nói: Cái thủ đoạn phản theo dõi của anh tất cả là học của em, công phu mèo quào còn cần theo dõi ư?
Hồ Nhân Như nhìn thấy hành động của Trương Dương, vội vàng chui rúc vào chăn, trên thế giới này rất không có cảm giác an toàn, làm chút chuyện riêng với người yêu cũng bị người ta theo dõi. Hồ Nhân Như rất ít gặp phải loại trường hợp này, xấu hổ không thôi.
Trương đại quan nhân thì chả thấy gì, hắn vén một góc màn, nhìn đối diện, đối diện không hề có nhà cao, chắc không có ai mai phục ở đó, theo lý thì Lệ Phù không nhìn thấy hắn đang làm gì.
Lệ Phù nói: Tắm rửa đi, em ở bãi xe ngầm chờ anh, vị trí là số 72 khu C, nhanh lên, em không có kiên nhẫn đâu, mười phút nữa không tới thì em sẽ đi lên bắt gian.
Trương đại quan nhân đúng là dở khóc dở cười, hắn có chuyện không nghĩ ra, Lệ Phù này sao đột nhiên trở lại trong nước, chẳng lẽ cô ta lần này trở về là có liên quan tới mình ư?
Trương Dương thả màn, Hồ Nhân Như mới dám lộ ra: Sao thế?
Trương Dương cười nói: Không sao, anh ra ngoài một chuyến.
Hồ Nhân Như nói: Lộ rồi à?
Trương Dương nói: Yên tâm đi, đoạn vừa rồi của hai ta không có người nào nhìn thấy đâu.
Hồ Nhân Như gắt: Nếu để cho người khác nhìn thấy, về sau anh đừng hòng gặp mặt em nữa.
Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng quyến rũ của cô ta, trong lòng rung động, đi tới thò tay vào trong chăn, nhẹ nhàng vuốt ve người Hồ Nhân Như mấy cái rồi lúc này mới đi tắm rửa.
Trương Dương tắm rửa, mặc quần áo, khi đi ra thì Hồ Nhân Như cũng đã ăn mặc chỉnh tề, ôm cổ hắn, dịu dàng nói: Có phải có nữ hài tử tìm anh hay không?
Trương đại quan nhân hắc hắc cười nói: Lần này là một con cọp mẹ.
Trương Dương dựa theo chỉ dẫn của Lệ Phù tới bãi đỗ xe dưới đất, tìm được vị trí xe mà cô ta nào, bãi đỗ xe dưới đất rất trống, liếc một cái là thấy một chiếc Acura màu đen ở vị trí đỗ xe số 72.
Trương Dương đi đến cạnh xe, nhìn vào trong, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt như vẽ của Lệ Phù xuất hiện trước mặt hắn, có điều Trương đại quan nhân rất nhanh liền phát hiện sự biến hóa của cô ta, tóc không ngờ đã biến thành màu đen, thứ không thay đổi là cặp mắt đẹp màu lam của cô ta.
Lệ Phù nhéo lỗ tai hắn: Bảo anh mười phút phải xuống mà lâu như vậy lâu thế.
Trương đại quan nhân thấp giọng kêu lên: Đau, buông tay, buông tay. Lệ Phùvặn một vòng mới buông tay, Trương đại quan nhân vòng sang bên ghế phụ, xoa lỗ tai rồi nhìn Lệ Phù, nhếch miệng cười nói: Nhuộm tóc à?
Lệ Phù hít hít, nhíu mày nói: Trên người anh sao vẫn còn mùi.
Trương Dương nói: Mùi gì?
Mùi đực. Lệ Phù nói xong một cước giậm chân ga, ô tô phóng ra cửa.
Trương đại quan nhân nói: Em định dẫn anh đi đâu?
Lệ Phù nói: Anh muốn đi đâu?
Trương Dương nói: Ở bên em thì anh đi đâu cũng được.
Lệ Phù xoay mặt nhìn hắn một cái, nói khẽ: Tự anh nói đấy nhé, đến lúc đó đừng hối hận?
Trương Dương nói: Anh đã bao giờ hối hận chưa?
/2583
|