Khi Trương đại quan nhân phát hiện Lệ Phù lái xe vào tổng bộ Quốc An, hắn liền bắt đầu có chút hối hận, nhìn nhìn Lệ Phù, phát hiện vẻ mặt của cô nàng này nghiêm túc trước giờ chưa từng có.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm thôi đã đến rồi thì chịu, cô bé, chơi anh thâm lắm.
Lệ Phù lái vào bãi xe ngầm, tiến vào gara cần thẻ ID đặc chế, tiến vào cửa lớn gara, theo hình xoắn ốc chạy xuống phía dưới, Trương đại quan nhân đoán ô tô này sẽ trực tiếp lái xuống dưới, Lệ Phù đỗ xe xong, quay sang Trương Dương nói: Xuống xe, nhớ kỹ, vào bên trong thì đừng nói lung tung.
Trương Dương gật đầu, thằng cha này quyết định sẽ chơi trò im lặng tới cùng, ít nhất không thể rơi vào lạc hạ phong trước mặt nữ nhân của mình. Đi theo Lệ Phù vào thang máy, Lệ Phù tiến vào thang máy, trước tiên cắm thẻ rồi nhập mật mã.
Trương đại quan nhân nhìn thấy từng cánh cửa mật mã phức tạp thì không khỏi nhíu mày: Anh bảo này, có phải thần bí quá không?
Lệ Phù nói: Vừa em nói gì với anh, anh hình như quên rồi.
Trương Dương nói: Anh không nói gì là được chứ gì.
Thang máy tới tầng ba, Trương Dương đoán hiện tại ít nhất cũng phải xuống sâu năm sáu mươi thước, không ngờ phía dưới tổng bộ Quốc An còn có kết cấu cơ quan phức tạp như vậy, trước đây khi đi với Hình Triêu Huy cũng không có cơ hội tiếp xúc với địa phương bí ẩn như vậy.
Hai người đi qua một thông đạo, Lệ Phù giới thiệu: Thông đạo này có thiết bị nhìn xuyên, thông qua thiết bị này có thể kiểm tra người tiến vào có mang theo vũ khí hay không.
Trương Dương nói: Vậy chẳng phải là bị bọn họ nhìn thấy hết ư?
Lệ Phù có chút buồn cười, mày giật giật, nhưng cô ta vẫn khống chế vẻ mặt của mình rất tốt: Yên tâm đi, chỉ nhìn thấy xương cốt thôi.
Xương cốt cũng không muốn để bọn họ thấy.
Trong lúc chuyện đã tới cửa cuối cùng, Lệ Phù qua chứng thực võng mạc và vân tay mới mở được cửa để vào.
Tới trước cửa phòng thứ nhất ở bên trái thông đạo, Lệ Phù ấn chuông, cửa phòng tự động mở ra.
Ánh sáng Bên trong rất tối, một người ngồi trước bàn làm việc, cho dù là dưới hoàn cảnh như vậy, hắn không ngờ vẫn đeo kính râm.
Trương đại quan nhân trong lòng cực kỳ khinh thường. Cho rằng thằng cha này đang giả thần giả quỷ.
Lệ Phù tiến vào phòng thì dừng chân, Cung kính nói: Giáo thụ Hoa, anh ta đến rồi.
Nam tử đó ừ một tiếng, sau đó nói khẽ: Để tôi và anh nói chuyện với nhau.
Lệ Phù gật đầu, lui ra ngoài, cửa phòng đóng lại.
Nam tử nói khẽ: Trương Dương, chào anh.
Trương Dương nói: Anh thấy tôi rồi à?
Nam tử đó lắc đầu: Chưa bao giờ, trên thực tế thì sau này tôi cũng sẽ không thấy, bởi vì tôi là người mù. Khi hắn nói chuyện, đèn bên trong bật sáng, Trương Dương giờ mới nhìn rõ toàn cảnh của hắn.
Ngồi trước mặt mình là một lão già tóc trắng xoá, ông ta không phải là ngồi trên ghế mà là ngồi trên xe lăn.
Nam tử đó nói: Tôi không phải là người phụ trách của Quốc An, trên thực tế tôi đã về hưu. Nhưng gần đây nội bộ Quốc An xáo trộn, bọn họ thật sự không tìm thấy nhân tuyển thích hợp, cho nên đành phải mời người mù này về.
Trương Dương nói: Ngài là nguyên lão của nơi này!
Nam tử đó nói: Có thể nói như vậy, sau khi tôi trở về, mới phát hiện rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, người mù có lợi thế của người mù, không nhìn thấy tất nhiên sẽ không bị những gì trước mắt mê hoặc, tôi chỉ tin những gì mình nghe thấy. Tôi chỉ tin nội tâm của mình.
Trương Dương nói: Ngài tìm tôi đến là có chuyện gì?
Đầu tiên tôi xin giới thiệu mình một chút.tôi họ Hoa, khi Quốc An đều đều gọi tôi là giáo thụ Hoa. Là một tay tôi thành lập nơi này.
Trương Dương nói: Giáo thụ Hoa, vậy ngài tìm tôi có chuyện gì? Tôi và Quốc An hình như có tám cái gậy tre cũng không nối tới được nhau. Trong lòng cảm giác giáo thụ Hoa trước mắt này rất khó lường.
Giáo thụ cười ha ha, nói: Trước tiên không nhắc tới tới chuyện của anh, một số người mà anh quen, Hình Triêu Huy, Chương Bích Quân, Nghiêm Quốc Chiêu đều là một tay tôi huấn luyện ra.
Trương Dương nói: Hai người sau hình như đã bị xác định là phản đồ?
Giáo thụ Hoa: NóiT còn là chuyên gia phát hiện nói dối và thẩm vấn, tuy rằng mắt của tôi không nhìn thấy, nhưng duy của tôi so với trước đây thì còn rõ ràng hơn.
Trương đại quan nhân nói: một người sống đến tuổi của ngài tuổi bảo trì được đầu óc tỉnh táo và sự tự tin cường đại như vậy đúng là hiếm có.
Nói móc tôi à? Tiểu tử, anh quả nhiên là người có đảm sắc, chẳng trách lúc trước Hình Triêu Huy coi trọng anh như vậy.
Trương Dương nói: Tôi không có quan hệ gì với Quốc An.
Giáo thụ Hoa nói: Lòng Đề phòng mạnh lắm, sợ tôi lập bẫy anh ư?
Trương Dương nói: Loại nhân vật nhỏ như tôi chắc ngài không có hứng thú đâu.
Giáo thụ Hoa nói: Hứng thú của tôi đối với anh rất lớn, bằng không cũng sẽ không bảo Lệ Phù đặc biệt mời anh đến đây. ông ta chỉ chỉ vị trí góc tường, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng phương hướng chỉ vô cùng chuẩn xác: Quên mời anh ngồi.
Trương Dương nói: Không sao, tôi đứng cũng được.
Giáo thụ Hoa nói: Hai ngày Trước tôi chủ trì việc phát hiện nói dối đối với Ngũ Đắc Chí.
Chuyện này lập tức hấp dẫn sự chú ý của Trương Dương, trước đó Triệu Quốc Cường cũng đặc biệt nhắc tới chuyện này, hơn nữa nói Ngũ Đắc Chí đã thông qua phát hiện nói dối, nhưng đối mặt với người cấp bậc nguyên lão của Quốc An này, Trương đại quan nhân minh bạch, chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.
Giáo thụ Hoa nói: Kết luận văn bản mà tôi đưa ra và kết luận của nội tâm tôi hoàn toàn bất đồng! Chuyện này không cần tôi phải nói rõ với anh chứ?
Trương Dương nói: Tôi vẫn chưa biết kết quả.
Giáo thụ Hoa cười nói: Anh là tiểu tử dối trá, vụ án nổ ô tô ở Bắc Cảng chính là Ngũ Đắc Chí gây nên, Quản Thành từ thủ pháp cho nổ đã nhìn thấu chân tướng, thật ra phán đoán chuyện này cũng không khó, nếu như chúng tôi muốn tra, người gây ra tuyệt đối không thoát được. Tên gây ra đây rõ ràng là chỉ Trương Dương.
Trương đại quan nhân nói: Chuyện Quốc An quản càng lúc càng nhiều, hiện tại ngay cả chuyện của công an cũng tiếp quản.
Giáo thụ Hoa nói: Loại việc nhỏ này chúng tôi không có hứng thú, cái chúng tôi muốn quản là chuyện tương quan tới an toàn quốc gia, vụ án nổ ô tô ở Bắc Cảng chỉ là một án kiện hình sự bình thường, vụ nổ đó không hề gây thương tổn cho bất kỳ ai, động cơ của người gây án, cũng chỉ là đẻ đe dọa, chứ không phải muốn giết người, tính chất phạm tội không nghiêm trọng lắm, nhưng thực sự muốn theo đuổi vụ án này chỉ có một người. ông ta tạm dừng một chút rồi nói: Anh hiện tại chắc đã cho hứng thú nói chuyện với tôi rồi, không bằng chúng ta thương lượng một chút, như thế nào mới có thể khiến Ngũ Đắc Chí rửa sạch hiềm nghi, như thế nào mới có thể đem chuyện này chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, anh cảm thấy như thế nào?
Trương đại quan nhân ngồi xuống sô pha: Dù sao cũng không có chuyện gì, tâm sự với ngài cũng được.
Giáo thụ Hoa nói: Muốn làm rõ một việc thì nhất định phải nói từ đầu, Trương Dương, anh có kiên nhẫn hay không?
Trương Dương mỉm cười nói: Tôi đối với chuyện mà mình cảm thấy hứng thú thì luôn rất kiên nhẫn.
Giáo thụ Hoa nói: Quốc An mấy năm trước đã lưu ý tới một hiện tượng bất thường, rất nhiều quan viên tham ô đã lẩn trốn ra nước ngoài, theo sự đào tẩu của bọn họ, đại lượng tài phú bị tham ô cũng chảy đi theo, chỉ bằng vào năng lực của một người thì không thể hoàn thành việc này, trong đây cần phối hợp, có một số quan viên khi tại vị cũng đã chọn trước đường lui, lặng lẽ chuyển dời tiền tài phi pháp ra nước ngoài.
Trương Dương nhớ tới Hứa Thường Đức, nhớ tới Từ Quang Nhiên, nhớ tới Hạng Thành.
Giáo thụ Hoa nói: thực sự dẫn tới sự chú ý của chúng tôi là phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh Vân An Thiệu Quang Nguyên, hắn chạy án sang Bắc Mĩ, đến Bắc Mĩ không lâu thì liền gặp bất trắc, tài sản hắn tham ô cũng theo cái chết của hắn mà không biết tung tích, tương tự như hắn còn có tiền cục trưởng công an thành phố Nam Tích Đường Hưng Sinh, anh đối với người này chắc cũng biết ít nhiều chứ hả.
Trương Dương gật đầu.
Giáo thụ Hoa nói: Bắt đầu từ cái chết của Thiệu Quang Nguyên, nội bộ của Quốc An thiết lập một bộ môn điều tra đặc biệt nhằm vào những quan viên tham ô hủ bại đã chạy trốn và thương nhân phi pháp trong nước, dự tính ban đầu khi thành lập một là để phản hủ, hai là để tránh tài phú lớn trong nước bị đám sâu mọt này cuồn cuộn không ngừng mang ra nước ngoài. Thật ra chuyện trên phương diện này vốn không do chúng tôi xử lý, nhưng bộ môn phản tham và bộ môn công an ở phương diện này có được tiến triển quá ít, cho nên mới giao trọng trách này cho chúng tôi, cấp trên yêu cầu Quốc An phải tra rõ đường chạy của tham quan, điều tra rõ rốt cuộc là ai đang lát đường cho đám tham quan này. Theo sự điều tra của chúng tôi, dần dần đã có được một số tiến triển.
Giáo thụ Hoa tạm dừng một chút rồi tiếp tục: Chúng tôi tra ra, lát đường cho đám quan viên này không phải là một người, mà là một tập đoàn, lưu trình này chính là, bọn họ giao tiền tham ô được cho một tập đoàn, tập đoàn này thông qua phương pháp phi pháp, rửa sạch chỗ tiền đen này, đương nhiên lợi ích trong đó là cực lớn, đổi lại, quan viên giao cho bọn họ một ngàn vạn tiền đen, bọn họ sau khi rửa sẽ giao lại cho đám quan viên này nhiều nhất chỉ có thể là một phần ba. Có cho thậm chí bị bọn họ lấy hết. Bởi vậy giữa bọn họ sinh ra mâu thuẫn rất lớn.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm thôi đã đến rồi thì chịu, cô bé, chơi anh thâm lắm.
Lệ Phù lái vào bãi xe ngầm, tiến vào gara cần thẻ ID đặc chế, tiến vào cửa lớn gara, theo hình xoắn ốc chạy xuống phía dưới, Trương đại quan nhân đoán ô tô này sẽ trực tiếp lái xuống dưới, Lệ Phù đỗ xe xong, quay sang Trương Dương nói: Xuống xe, nhớ kỹ, vào bên trong thì đừng nói lung tung.
Trương Dương gật đầu, thằng cha này quyết định sẽ chơi trò im lặng tới cùng, ít nhất không thể rơi vào lạc hạ phong trước mặt nữ nhân của mình. Đi theo Lệ Phù vào thang máy, Lệ Phù tiến vào thang máy, trước tiên cắm thẻ rồi nhập mật mã.
Trương đại quan nhân nhìn thấy từng cánh cửa mật mã phức tạp thì không khỏi nhíu mày: Anh bảo này, có phải thần bí quá không?
Lệ Phù nói: Vừa em nói gì với anh, anh hình như quên rồi.
Trương Dương nói: Anh không nói gì là được chứ gì.
Thang máy tới tầng ba, Trương Dương đoán hiện tại ít nhất cũng phải xuống sâu năm sáu mươi thước, không ngờ phía dưới tổng bộ Quốc An còn có kết cấu cơ quan phức tạp như vậy, trước đây khi đi với Hình Triêu Huy cũng không có cơ hội tiếp xúc với địa phương bí ẩn như vậy.
Hai người đi qua một thông đạo, Lệ Phù giới thiệu: Thông đạo này có thiết bị nhìn xuyên, thông qua thiết bị này có thể kiểm tra người tiến vào có mang theo vũ khí hay không.
Trương Dương nói: Vậy chẳng phải là bị bọn họ nhìn thấy hết ư?
Lệ Phù có chút buồn cười, mày giật giật, nhưng cô ta vẫn khống chế vẻ mặt của mình rất tốt: Yên tâm đi, chỉ nhìn thấy xương cốt thôi.
Xương cốt cũng không muốn để bọn họ thấy.
Trong lúc chuyện đã tới cửa cuối cùng, Lệ Phù qua chứng thực võng mạc và vân tay mới mở được cửa để vào.
Tới trước cửa phòng thứ nhất ở bên trái thông đạo, Lệ Phù ấn chuông, cửa phòng tự động mở ra.
Ánh sáng Bên trong rất tối, một người ngồi trước bàn làm việc, cho dù là dưới hoàn cảnh như vậy, hắn không ngờ vẫn đeo kính râm.
Trương đại quan nhân trong lòng cực kỳ khinh thường. Cho rằng thằng cha này đang giả thần giả quỷ.
Lệ Phù tiến vào phòng thì dừng chân, Cung kính nói: Giáo thụ Hoa, anh ta đến rồi.
Nam tử đó ừ một tiếng, sau đó nói khẽ: Để tôi và anh nói chuyện với nhau.
Lệ Phù gật đầu, lui ra ngoài, cửa phòng đóng lại.
Nam tử nói khẽ: Trương Dương, chào anh.
Trương Dương nói: Anh thấy tôi rồi à?
Nam tử đó lắc đầu: Chưa bao giờ, trên thực tế thì sau này tôi cũng sẽ không thấy, bởi vì tôi là người mù. Khi hắn nói chuyện, đèn bên trong bật sáng, Trương Dương giờ mới nhìn rõ toàn cảnh của hắn.
Ngồi trước mặt mình là một lão già tóc trắng xoá, ông ta không phải là ngồi trên ghế mà là ngồi trên xe lăn.
Nam tử đó nói: Tôi không phải là người phụ trách của Quốc An, trên thực tế tôi đã về hưu. Nhưng gần đây nội bộ Quốc An xáo trộn, bọn họ thật sự không tìm thấy nhân tuyển thích hợp, cho nên đành phải mời người mù này về.
Trương Dương nói: Ngài là nguyên lão của nơi này!
Nam tử đó nói: Có thể nói như vậy, sau khi tôi trở về, mới phát hiện rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, người mù có lợi thế của người mù, không nhìn thấy tất nhiên sẽ không bị những gì trước mắt mê hoặc, tôi chỉ tin những gì mình nghe thấy. Tôi chỉ tin nội tâm của mình.
Trương Dương nói: Ngài tìm tôi đến là có chuyện gì?
Đầu tiên tôi xin giới thiệu mình một chút.tôi họ Hoa, khi Quốc An đều đều gọi tôi là giáo thụ Hoa. Là một tay tôi thành lập nơi này.
Trương Dương nói: Giáo thụ Hoa, vậy ngài tìm tôi có chuyện gì? Tôi và Quốc An hình như có tám cái gậy tre cũng không nối tới được nhau. Trong lòng cảm giác giáo thụ Hoa trước mắt này rất khó lường.
Giáo thụ cười ha ha, nói: Trước tiên không nhắc tới tới chuyện của anh, một số người mà anh quen, Hình Triêu Huy, Chương Bích Quân, Nghiêm Quốc Chiêu đều là một tay tôi huấn luyện ra.
Trương Dương nói: Hai người sau hình như đã bị xác định là phản đồ?
Giáo thụ Hoa: NóiT còn là chuyên gia phát hiện nói dối và thẩm vấn, tuy rằng mắt của tôi không nhìn thấy, nhưng duy của tôi so với trước đây thì còn rõ ràng hơn.
Trương đại quan nhân nói: một người sống đến tuổi của ngài tuổi bảo trì được đầu óc tỉnh táo và sự tự tin cường đại như vậy đúng là hiếm có.
Nói móc tôi à? Tiểu tử, anh quả nhiên là người có đảm sắc, chẳng trách lúc trước Hình Triêu Huy coi trọng anh như vậy.
Trương Dương nói: Tôi không có quan hệ gì với Quốc An.
Giáo thụ Hoa nói: Lòng Đề phòng mạnh lắm, sợ tôi lập bẫy anh ư?
Trương Dương nói: Loại nhân vật nhỏ như tôi chắc ngài không có hứng thú đâu.
Giáo thụ Hoa nói: Hứng thú của tôi đối với anh rất lớn, bằng không cũng sẽ không bảo Lệ Phù đặc biệt mời anh đến đây. ông ta chỉ chỉ vị trí góc tường, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng phương hướng chỉ vô cùng chuẩn xác: Quên mời anh ngồi.
Trương Dương nói: Không sao, tôi đứng cũng được.
Giáo thụ Hoa nói: Hai ngày Trước tôi chủ trì việc phát hiện nói dối đối với Ngũ Đắc Chí.
Chuyện này lập tức hấp dẫn sự chú ý của Trương Dương, trước đó Triệu Quốc Cường cũng đặc biệt nhắc tới chuyện này, hơn nữa nói Ngũ Đắc Chí đã thông qua phát hiện nói dối, nhưng đối mặt với người cấp bậc nguyên lão của Quốc An này, Trương đại quan nhân minh bạch, chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.
Giáo thụ Hoa nói: Kết luận văn bản mà tôi đưa ra và kết luận của nội tâm tôi hoàn toàn bất đồng! Chuyện này không cần tôi phải nói rõ với anh chứ?
Trương Dương nói: Tôi vẫn chưa biết kết quả.
Giáo thụ Hoa cười nói: Anh là tiểu tử dối trá, vụ án nổ ô tô ở Bắc Cảng chính là Ngũ Đắc Chí gây nên, Quản Thành từ thủ pháp cho nổ đã nhìn thấu chân tướng, thật ra phán đoán chuyện này cũng không khó, nếu như chúng tôi muốn tra, người gây ra tuyệt đối không thoát được. Tên gây ra đây rõ ràng là chỉ Trương Dương.
Trương đại quan nhân nói: Chuyện Quốc An quản càng lúc càng nhiều, hiện tại ngay cả chuyện của công an cũng tiếp quản.
Giáo thụ Hoa nói: Loại việc nhỏ này chúng tôi không có hứng thú, cái chúng tôi muốn quản là chuyện tương quan tới an toàn quốc gia, vụ án nổ ô tô ở Bắc Cảng chỉ là một án kiện hình sự bình thường, vụ nổ đó không hề gây thương tổn cho bất kỳ ai, động cơ của người gây án, cũng chỉ là đẻ đe dọa, chứ không phải muốn giết người, tính chất phạm tội không nghiêm trọng lắm, nhưng thực sự muốn theo đuổi vụ án này chỉ có một người. ông ta tạm dừng một chút rồi nói: Anh hiện tại chắc đã cho hứng thú nói chuyện với tôi rồi, không bằng chúng ta thương lượng một chút, như thế nào mới có thể khiến Ngũ Đắc Chí rửa sạch hiềm nghi, như thế nào mới có thể đem chuyện này chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, anh cảm thấy như thế nào?
Trương đại quan nhân ngồi xuống sô pha: Dù sao cũng không có chuyện gì, tâm sự với ngài cũng được.
Giáo thụ Hoa nói: Muốn làm rõ một việc thì nhất định phải nói từ đầu, Trương Dương, anh có kiên nhẫn hay không?
Trương Dương mỉm cười nói: Tôi đối với chuyện mà mình cảm thấy hứng thú thì luôn rất kiên nhẫn.
Giáo thụ Hoa nói: Quốc An mấy năm trước đã lưu ý tới một hiện tượng bất thường, rất nhiều quan viên tham ô đã lẩn trốn ra nước ngoài, theo sự đào tẩu của bọn họ, đại lượng tài phú bị tham ô cũng chảy đi theo, chỉ bằng vào năng lực của một người thì không thể hoàn thành việc này, trong đây cần phối hợp, có một số quan viên khi tại vị cũng đã chọn trước đường lui, lặng lẽ chuyển dời tiền tài phi pháp ra nước ngoài.
Trương Dương nhớ tới Hứa Thường Đức, nhớ tới Từ Quang Nhiên, nhớ tới Hạng Thành.
Giáo thụ Hoa nói: thực sự dẫn tới sự chú ý của chúng tôi là phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh Vân An Thiệu Quang Nguyên, hắn chạy án sang Bắc Mĩ, đến Bắc Mĩ không lâu thì liền gặp bất trắc, tài sản hắn tham ô cũng theo cái chết của hắn mà không biết tung tích, tương tự như hắn còn có tiền cục trưởng công an thành phố Nam Tích Đường Hưng Sinh, anh đối với người này chắc cũng biết ít nhiều chứ hả.
Trương Dương gật đầu.
Giáo thụ Hoa nói: Bắt đầu từ cái chết của Thiệu Quang Nguyên, nội bộ của Quốc An thiết lập một bộ môn điều tra đặc biệt nhằm vào những quan viên tham ô hủ bại đã chạy trốn và thương nhân phi pháp trong nước, dự tính ban đầu khi thành lập một là để phản hủ, hai là để tránh tài phú lớn trong nước bị đám sâu mọt này cuồn cuộn không ngừng mang ra nước ngoài. Thật ra chuyện trên phương diện này vốn không do chúng tôi xử lý, nhưng bộ môn phản tham và bộ môn công an ở phương diện này có được tiến triển quá ít, cho nên mới giao trọng trách này cho chúng tôi, cấp trên yêu cầu Quốc An phải tra rõ đường chạy của tham quan, điều tra rõ rốt cuộc là ai đang lát đường cho đám tham quan này. Theo sự điều tra của chúng tôi, dần dần đã có được một số tiến triển.
Giáo thụ Hoa tạm dừng một chút rồi tiếp tục: Chúng tôi tra ra, lát đường cho đám quan viên này không phải là một người, mà là một tập đoàn, lưu trình này chính là, bọn họ giao tiền tham ô được cho một tập đoàn, tập đoàn này thông qua phương pháp phi pháp, rửa sạch chỗ tiền đen này, đương nhiên lợi ích trong đó là cực lớn, đổi lại, quan viên giao cho bọn họ một ngàn vạn tiền đen, bọn họ sau khi rửa sẽ giao lại cho đám quan viên này nhiều nhất chỉ có thể là một phần ba. Có cho thậm chí bị bọn họ lấy hết. Bởi vậy giữa bọn họ sinh ra mâu thuẫn rất lớn.
/2583
|