Bảo Trần Tuyết giải trừ cấm chế của sinh tử phù, đối với Trương Dương mà nói là một lần mạo hiểm cực lớn, giống như là đánh bạc vậy, dùng sinh mệnh làm tiền đặt cược, ý đồ giành được sự khang phục của La Tuệ Ninh.
Trương Dương điểm trúng một huyệt đạo cuối cùng của La Tuệ Ninh, sau đó song chưởng đặt lên hậu tâmcủa bà ta, quá trình đả thông kinh mạch giống như mở kênh lấy rạch, sau khi hoàn thành, phải lập tức dùng nội lực để lấp đầy kinh mạch đã mở rộng, nếu như không thể kịp thời làm được việc này thì có nghĩa là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nội lực của Trương Dương giống như trường giang đại hà chảy trong kinh mạch của La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh cảm thấy người đau đớn như bị xé rách, bà ta cố nén đau đớn, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của Trương Dương lúc này, nhưng có thể tưởng tượng đau khổ mà Trương Dương lúc này phải chịu không kém gì mình.
Quần áo trên người Trương Dương đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhìn khói trắng từ đỉnh đầu hắn bốc lên, Trần Tuyết minh bạch, Trương Dương đang hao tổn chân nguyên để chữa trị kinh mạch bị tổn thương của La Tuệ Ninh, quá trình này tuyệt đối không cho phép người ngoài quấy rầy, cô ta vẫn luôn lo lắng Văn Linh sẽ đột nhiên xâm nhập vào lúc này, cũng may chung quanh không có gì dị thường.
Sắc mặt Trương Dương càng lúc càng đỏ.
Trần Tuyết từ vẻ mặt của hắn cảm thấy được sự đau khổ của hắn, đi ra phía trước, lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu của hắn.
Trương Dương ngưng thần tĩnh khí, trong đầu không dám có chút tạp niệm, nội lực hắn hao tổn nhiều tới mức ngay cả chính hắn cũng không ngờ.
Toàn bộ quá trình chữa thương cho La Tuệ Ninh kéo dài đúng ba tiếng đồng hồ, Trương đại quan nhân mới từ từ thu hồi nội lực. Trong quá trình toàn bộ, Trần Tuyết hộ pháp thủy chung cho hắn, dùng nội lực để bảo vệ tâm mạch của Trương Dương, ngừa cổ độc xâm nhập vào não, công lực cũng hao tổn cực lớn.
Trương Dương nói khẽ: Được rồi... Hắn đứng dậy đứng dậy, nhưng vừa mới đứng lên thì đã ngã xuống, phốc một cái phun ra búng máu.
Trần Tuyết vội vàng đỡ cánh tay hắn, Trương Dương lau máu tươi ở khóe môi: Không sao, can hỏa của tôi rất vượng, ói ra chút máu cũng thoải mái hơn.
Trần Tuyết nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn không quên nói đùa, trong lòng không khỏi chua xót, ôn nhu nói: Nội lực của anh hao tổn quá lớn, kinh mạch cũng bị hao tổn, cần tĩnh dưỡng.
Trương Dương dưới sự nâng đỡ của cô ta đứng dậy, hai người mở cửa phòng, nhìn thấy Lý Vĩ ở ngoài cửa vẫn giữ nghiêm chức trách đứng đó, Văn Hạo Nam thì ở phòng khách dưới lầu bất an đi đi lại lại.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi không sao, để bà ấy nghỉ ngơi vài ngày sẽ khang phục, còn nữa, phương thuốc tôi đã kê rồi, dựa theo chỗ bên trên mà mua thuốc.
Văn Hạo Nam nghe tin chạy tới, nhưng không hỏi Trương Dương câu nào, nhảy vào trong phòng nhìn mẹ.
Lý Vĩ nhìn thấy sắc mặt Trương Dương khó coi, hắn từng tự mình quan sát quá trình Trương Dương chữa thương cho Văn Linh, biết Trương Dương khẳng định đang hao tổn nghiêm trọng, quan tâm nói: Anh có sao không?
Trương Dương lắc đầu, nói khẽ với Lý Vĩ: Văn Linh có về hay không.
Lý Vĩ nói: Cô ta đi cầu phúc.
Trương Dương nói: Nhớ kỹ một chuyện, đừng cho cô ta tới gần mẹ nuôi tôi.
Lý Vĩ hơi ngẩn ra, từ trong lời nói của Trương Dương hắn minh bạch gì đó, dùng sức gật đầu nói: Anh yên tâm, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho phu nhân.
Dặn dò xong, Trương Dương cáo từ, Lý Vĩ vốn định giữ hắn lại ở đây nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Trương Dương, cũng chỉ có thể từ bỏ, an bài lái xe đưa Trương Dương và Trần Tuyết về Hương Sơn biệt viện.
Trương Dương và Trần Tuyết trở lại Hương Sơn biệt viện, từ chỗ đỗ xe tới cửa lớn chỉ có khoảng cách hơn mười thước, hai người không ngờ ở giữa đường phải nghỉ ngơi một lần, đủ thấy nội lực của bọn họ hao tổn cỡ nào, Trần Tuyết đỡ Trương Dương, hai người dựa vào nhau, Trương Dương không khỏi cười nói: Hai người chúng ta thật giống như là một đôi vợ chồng già.
Trần Tuyết nói: Anh tốt nhất tiết kiệm chút khí lực đi.
Trương Dương thở hắt ra: Để tôi điều tức xong đã cô hẵng lại gieo sinh tử phù cho tôi, đỡ đẻ cổ độc nhảy vào trong não tôi.
Trần Tuyết lắc đầu nói: Tình trạng trước mắt của anh không thích hợp, tôi thấy không có ba năm tháng thì khó có thể hoàn toàn khang phục.
Mở cửa thấy trong vườn trống rỗng, Trần Tuyết gọi một tiếng chị Vũ Mông, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói của cô ta quanh quẩn trong sân, Tần Manh Manh không hề đáp lại.
Trương Dương trong lòng trầm xuống, Tần Manh Manh cuối tuần mới có thể rời khỏi kinh thành trở về nước Mỹ, hôm nay cô ta theo lý thì nên ở đây mới đúng, chẳng lẽ cô ta lại gặp phiền toái rồi? Chỉ tại hắn cân nhắc không chu toàn, một lòng vướng bận bệnh tình của La Tuệ Ninh, lại xem nhẹ an toàn của Tần Manh Manh.
Trần Tuyết nói: Anh trước tiên ngồi nghỉ ở trong sân đi đã, tôi đi chung quanh tìm.
Trương Dương dặn dò cô ta: Phải cẩn thận một chút.
Trần Tuyết gật đầu, trước tiên đỡ Trương Dương ngồi xuống ghế đá, sau đó mới tìm khắp Hương Sơn biệt viện, vẫn không thấy bóng dáng của Tần Manh Manh.
Trương Dương ngồi ở trong sân, trong lòng lo lắng cho Tần Manh Manh không thôi.
Lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, xoay người lại, liền thấy Văn Linh một thân áo đen như quỷ mỵ xuất hiện trước mặt mình.
Trương Dương mỉm cười nói: Chị Linh, chị không ở nhà chiếu cố cho mẹ nuôi, sao đến chỗ tôi làm gì? Trong lòng cũng hiểu được chuyện xấu nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Văn Linh nói: Tôi tin y thuật của cậu, có cậu ra tay, mẹ khẳng định không sao, ngược lại tôi có chút lo lắng cho cậu, vì cứu trị cho mẹ tôi, cậu đã hao tổn không ít nội lực.
Trương Dương mỉm cười nói: Cám ơn sự quan tâm của chị, tôi không sao.
Văn Linh nói: Không sao ư?Ngón tay cô ta cong lên, một viên phật châu màu đỏ làm từ cây tử đàn bắn nhanh ra, Trương Dương nhìn thấy phật châu đột nhiên bay tới trước mặt mình, nếu như là bình thường, hắn nhất định sẽ thoải mái né được, nhưng lúc này lại hữu tâm vô lực, phật châu chạm vào thái dương của Trương Dương, bắn cho hắn rất đau đớn, chỗ bị bắn trung sưng húp lên, Trương Dương đã xác định, võ công của Văn Linh đã khôi phục, đây còn là cô ta thủ hạ lưu tình, nếu như vận đủ lực đạo, chỉ sợ xương trán mình đã bị cô ta bắn thủng rồi.
Trương Dương nói: Tất cả quả nhiên đều là cô làm, tôi cũng biết cô tuyệt tình. Nhưng không ngờ rằng cô tuyệt tình đến mức này. Thậm chí có thể xuống tay với mẹ ruột của mình.
Văn Linh nói: bà ta không phải là mẹ tôi, trên thế giới này tôi không có thân nhân.
Trương Dương nói: cô căn bản không phải Văn Linh, tôi thực sự hối hận, lúc trước nên một đao giết cô đi.
Văn Linh cười ha ha, nói: May mắn anh chỉ phế bỏ võ công của tôi, tôi nhờ vậy mới có thể hiểu được đạo lý phá rồi lại lập, nếu như không phải như vậy, tôi sao có thể hiểu được ảo diệu của sinh tử ấn.
Trương Dương điểm trúng một huyệt đạo cuối cùng của La Tuệ Ninh, sau đó song chưởng đặt lên hậu tâmcủa bà ta, quá trình đả thông kinh mạch giống như mở kênh lấy rạch, sau khi hoàn thành, phải lập tức dùng nội lực để lấp đầy kinh mạch đã mở rộng, nếu như không thể kịp thời làm được việc này thì có nghĩa là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nội lực của Trương Dương giống như trường giang đại hà chảy trong kinh mạch của La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh cảm thấy người đau đớn như bị xé rách, bà ta cố nén đau đớn, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của Trương Dương lúc này, nhưng có thể tưởng tượng đau khổ mà Trương Dương lúc này phải chịu không kém gì mình.
Quần áo trên người Trương Dương đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhìn khói trắng từ đỉnh đầu hắn bốc lên, Trần Tuyết minh bạch, Trương Dương đang hao tổn chân nguyên để chữa trị kinh mạch bị tổn thương của La Tuệ Ninh, quá trình này tuyệt đối không cho phép người ngoài quấy rầy, cô ta vẫn luôn lo lắng Văn Linh sẽ đột nhiên xâm nhập vào lúc này, cũng may chung quanh không có gì dị thường.
Sắc mặt Trương Dương càng lúc càng đỏ.
Trần Tuyết từ vẻ mặt của hắn cảm thấy được sự đau khổ của hắn, đi ra phía trước, lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu của hắn.
Trương Dương ngưng thần tĩnh khí, trong đầu không dám có chút tạp niệm, nội lực hắn hao tổn nhiều tới mức ngay cả chính hắn cũng không ngờ.
Toàn bộ quá trình chữa thương cho La Tuệ Ninh kéo dài đúng ba tiếng đồng hồ, Trương đại quan nhân mới từ từ thu hồi nội lực. Trong quá trình toàn bộ, Trần Tuyết hộ pháp thủy chung cho hắn, dùng nội lực để bảo vệ tâm mạch của Trương Dương, ngừa cổ độc xâm nhập vào não, công lực cũng hao tổn cực lớn.
Trương Dương nói khẽ: Được rồi... Hắn đứng dậy đứng dậy, nhưng vừa mới đứng lên thì đã ngã xuống, phốc một cái phun ra búng máu.
Trần Tuyết vội vàng đỡ cánh tay hắn, Trương Dương lau máu tươi ở khóe môi: Không sao, can hỏa của tôi rất vượng, ói ra chút máu cũng thoải mái hơn.
Trần Tuyết nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn không quên nói đùa, trong lòng không khỏi chua xót, ôn nhu nói: Nội lực của anh hao tổn quá lớn, kinh mạch cũng bị hao tổn, cần tĩnh dưỡng.
Trương Dương dưới sự nâng đỡ của cô ta đứng dậy, hai người mở cửa phòng, nhìn thấy Lý Vĩ ở ngoài cửa vẫn giữ nghiêm chức trách đứng đó, Văn Hạo Nam thì ở phòng khách dưới lầu bất an đi đi lại lại.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi không sao, để bà ấy nghỉ ngơi vài ngày sẽ khang phục, còn nữa, phương thuốc tôi đã kê rồi, dựa theo chỗ bên trên mà mua thuốc.
Văn Hạo Nam nghe tin chạy tới, nhưng không hỏi Trương Dương câu nào, nhảy vào trong phòng nhìn mẹ.
Lý Vĩ nhìn thấy sắc mặt Trương Dương khó coi, hắn từng tự mình quan sát quá trình Trương Dương chữa thương cho Văn Linh, biết Trương Dương khẳng định đang hao tổn nghiêm trọng, quan tâm nói: Anh có sao không?
Trương Dương lắc đầu, nói khẽ với Lý Vĩ: Văn Linh có về hay không.
Lý Vĩ nói: Cô ta đi cầu phúc.
Trương Dương nói: Nhớ kỹ một chuyện, đừng cho cô ta tới gần mẹ nuôi tôi.
Lý Vĩ hơi ngẩn ra, từ trong lời nói của Trương Dương hắn minh bạch gì đó, dùng sức gật đầu nói: Anh yên tâm, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho phu nhân.
Dặn dò xong, Trương Dương cáo từ, Lý Vĩ vốn định giữ hắn lại ở đây nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Trương Dương, cũng chỉ có thể từ bỏ, an bài lái xe đưa Trương Dương và Trần Tuyết về Hương Sơn biệt viện.
Trương Dương và Trần Tuyết trở lại Hương Sơn biệt viện, từ chỗ đỗ xe tới cửa lớn chỉ có khoảng cách hơn mười thước, hai người không ngờ ở giữa đường phải nghỉ ngơi một lần, đủ thấy nội lực của bọn họ hao tổn cỡ nào, Trần Tuyết đỡ Trương Dương, hai người dựa vào nhau, Trương Dương không khỏi cười nói: Hai người chúng ta thật giống như là một đôi vợ chồng già.
Trần Tuyết nói: Anh tốt nhất tiết kiệm chút khí lực đi.
Trương Dương thở hắt ra: Để tôi điều tức xong đã cô hẵng lại gieo sinh tử phù cho tôi, đỡ đẻ cổ độc nhảy vào trong não tôi.
Trần Tuyết lắc đầu nói: Tình trạng trước mắt của anh không thích hợp, tôi thấy không có ba năm tháng thì khó có thể hoàn toàn khang phục.
Mở cửa thấy trong vườn trống rỗng, Trần Tuyết gọi một tiếng chị Vũ Mông, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói của cô ta quanh quẩn trong sân, Tần Manh Manh không hề đáp lại.
Trương Dương trong lòng trầm xuống, Tần Manh Manh cuối tuần mới có thể rời khỏi kinh thành trở về nước Mỹ, hôm nay cô ta theo lý thì nên ở đây mới đúng, chẳng lẽ cô ta lại gặp phiền toái rồi? Chỉ tại hắn cân nhắc không chu toàn, một lòng vướng bận bệnh tình của La Tuệ Ninh, lại xem nhẹ an toàn của Tần Manh Manh.
Trần Tuyết nói: Anh trước tiên ngồi nghỉ ở trong sân đi đã, tôi đi chung quanh tìm.
Trương Dương dặn dò cô ta: Phải cẩn thận một chút.
Trần Tuyết gật đầu, trước tiên đỡ Trương Dương ngồi xuống ghế đá, sau đó mới tìm khắp Hương Sơn biệt viện, vẫn không thấy bóng dáng của Tần Manh Manh.
Trương Dương ngồi ở trong sân, trong lòng lo lắng cho Tần Manh Manh không thôi.
Lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, xoay người lại, liền thấy Văn Linh một thân áo đen như quỷ mỵ xuất hiện trước mặt mình.
Trương Dương mỉm cười nói: Chị Linh, chị không ở nhà chiếu cố cho mẹ nuôi, sao đến chỗ tôi làm gì? Trong lòng cũng hiểu được chuyện xấu nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Văn Linh nói: Tôi tin y thuật của cậu, có cậu ra tay, mẹ khẳng định không sao, ngược lại tôi có chút lo lắng cho cậu, vì cứu trị cho mẹ tôi, cậu đã hao tổn không ít nội lực.
Trương Dương mỉm cười nói: Cám ơn sự quan tâm của chị, tôi không sao.
Văn Linh nói: Không sao ư?Ngón tay cô ta cong lên, một viên phật châu màu đỏ làm từ cây tử đàn bắn nhanh ra, Trương Dương nhìn thấy phật châu đột nhiên bay tới trước mặt mình, nếu như là bình thường, hắn nhất định sẽ thoải mái né được, nhưng lúc này lại hữu tâm vô lực, phật châu chạm vào thái dương của Trương Dương, bắn cho hắn rất đau đớn, chỗ bị bắn trung sưng húp lên, Trương Dương đã xác định, võ công của Văn Linh đã khôi phục, đây còn là cô ta thủ hạ lưu tình, nếu như vận đủ lực đạo, chỉ sợ xương trán mình đã bị cô ta bắn thủng rồi.
Trương Dương nói: Tất cả quả nhiên đều là cô làm, tôi cũng biết cô tuyệt tình. Nhưng không ngờ rằng cô tuyệt tình đến mức này. Thậm chí có thể xuống tay với mẹ ruột của mình.
Văn Linh nói: bà ta không phải là mẹ tôi, trên thế giới này tôi không có thân nhân.
Trương Dương nói: cô căn bản không phải Văn Linh, tôi thực sự hối hận, lúc trước nên một đao giết cô đi.
Văn Linh cười ha ha, nói: May mắn anh chỉ phế bỏ võ công của tôi, tôi nhờ vậy mới có thể hiểu được đạo lý phá rồi lại lập, nếu như không phải như vậy, tôi sao có thể hiểu được ảo diệu của sinh tử ấn.
/2583
|