Trần Tuyết nghe tiếng từ trong nhà đi ra. Cô ta tới bên cạnh Trương Dương, lạnh lùng nhìn Văn Linh: cô cho rằng mình đã hiểu được sự ảo diệu của sinh tử ấn ư? Chỉ sợ không có đơn giản như vậy đâu, loại người tâm cơ không như cô, cho dù nắm giữ được phương pháp của sinh tử ấn thì cũng khó có thể có được chân tủy.
Văn Linh nói: Không sai, cho nên tôi mới muốn cô nói ra tất cả bí mật.
Đừng hòng.
Văn Linh khinh miệt nhìn bọn họ một cái: Hai người cho rằng hiện tại có năng lực đối kháng với tôi ư?
Trương Dương nói: Tần Manh Manh có phải ở trong tay cô hay không?
Văn Linh nói: Cô ta có ý nghĩa gì với tôi? Có quá nhiều người muốn đối phó cô ta. Căn bản không cần tôi ra tay.
Trương Dương tức giận nói: cô rốt cuộc đã làm với cô ta?
Văn Linh lạnh lùng nói: Chỉ cần một cú điện thoại là đủ. Cô ta tiến về phía trước một bước.
Trần Tuyết nói: Văn Linh,cô đừng làm khó anh ta, tôi đi theo cô.
Văn Linh nói: Trương Dương à Trương Dương,anh không uổng công tới thế giới này, có nhiều nữ tử si tình như vậy nguyện ý chết thay cho anh, anh trên đường tới hoàng tuyền sẽ không tịch mịch.
Trương Dương nói: Còn tốt hơn cô cô độc cả đời, đến chết cũng lẻ loi một mình.
Văn Linh nghiến răng nghiến lợi: Có tin tôi lấy mạng anh không.
Trần Tuyết nói: cô chỉ cần động tới anh ta, tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không thể có được bí mật của sinh tử ấn.
Văn Linh cười lạnh nói: Tưởng cô có thể ư? Cô ta vỗ vỗ tay. Thiệu Minh Quân áp tải Liễu Đan Thần xuất hiện phía sau cô ta.
Liễu Đan Thần từ sau khi rơi vào trong tay Văn Linh thì không hề nhỏ một giọt nước mắt. Nhưng nhìn thấy Trương Dương không biết vì sao sống mũi cay cay, nước mắt chảy.
Trương Dương thế mới biết thì ra Liễu Đan Thần lọt vào trong tay Văn Linh.
Văn Linh nói.Hai người không sợ chết, nhưng sợ đối phương sẽ chết. Trương Dương, anh cho dù không để ý tới Liễu Đan Thần, nhưng anh có quan tâm tới cốt nhục trong bụng cô ta hay không. Văn Linh đánh mắt một cái, chủy thủ trong tay Thiệu Minh Phi dí xuống. Da thịt Liễu Đan Thần lập tức bị mũi dao xẹt qua, máu tươi dọc theo cổ của cô ta chảy xuống.
Trương Dương chăm chú nhìn Liễu Đan Thần, nói khẽ: Đan Thần, anh hiểu cả rồi.
Liễu Đan Thần nói: Xin lỗi,anh anh có trách em không?
Trương Dương mỉm cười lắc đầu: anh hy vọng em sẽ sống tốt, vì con của chúng ta.
Trương Dương sở dĩ nói như vậy bởi vì hắn tưf trong ánh mắt Liễu Đan Thần cảm thấy được một loại khả năng nào đó, Liễu Đan Thần tựa hồ đang ôm lòng muốn chết.
Trương Dương đoán không nhầm, Liễu Đan Thần không muốn không muốn để gian nhân sai khiến, thậm chí muốn hy sinh tính mạng của mình để chứng minh, nhưng những lời này của Trương Dương lập tức đánh trúng bộ phận yêu mềm nhất trong lòng cô ta, thiên tính của người mẹ khiến cô ta không thể chết được.
Trương Dương nói: anh chưa bao giờ trách em, bởi vì anh biết trong lòng em có anh.
Nước mắt Liễu Đan Thần rơi như mưa, trong lòng tràn ngập áy náy và hối hận.
Thiệu Minh Phi nghiến răng nghiến lợi nói: Đúng là một đôi tình nhân tình thâm nghĩa trọng. Chủy thủ của cô ta đột nhiên khẽ động, xẹt qua áo khoác của Liễu Đan Thần, không ngờ cắt quần áo của Liễu Đan Thần, gió thu thổi lên, quần áo rơi xuống đất. Ngọc thể trần như nhộng của Liễu Đan Thần xuất hiện trước mặt Trương Dương.
Liễu Đan Thần kinh hô một tiếng, hai tay che ngực.
Trương đại quan nhân chỉ cảm thấy đầu óc căng ra, cả người thiên toàn địa chuyển, nếu như không phải hai tay hắn vịn vào bàn đá, chỉ sợđã ngã xuống đất rồi, trong cơ thể giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, cảm giác tê dại dọc theo xương sống của hắn truyền thẳng lên, xộc vào não.
Trần Tuyết nhìn thấy tình thế không ổn, vội vàng dùng lòng bàn tay áp vào lưng Trương Dương, truyền một cỗ chân khí vào trong đó.
Văn Linh cười lạnh nói: Chỉ chẳng qua là vô dụng mà thôi! Cô nếu muốn giữ mạng sống của hắn thì hiện tại phải đưa văn của sinh tử ấn cho tôi.
Trần Tuyết nói: Đã bị tôi hủy rồi.
Văn Linh mỉm cười nói: Không sao, tôi có thể chờ! Cho cô một tiếng. Cô ta đi tới đỡ Trương Dương dậy, Trần Tuyết không hề ngăn cản cô ta, mắt thấy cô ta dẫn Trương Dương đi vào trong thư phòng, Thiệu Minh Phi buông Liễu Đan Thần đi theo sát sau Văn Linh.
Liễu Đan Thần nhặt quần áo đã nát tan lên che người, mặt đẫm nước mắt.
Trần Tuyết nhìn nhìn cô ta, thở dài: trong phong có quần áo của tôi, cô đi thay đi đã.
Liễu Đan Thần thay quần áo xong, nhìn thấy Trần Tuyết đã viết gì đó trong thư phòng. Cô ta không dám quấy rầy.Lẳng lặng đứng ở bên cạnh.
Trần Tuyết nói: cô vì sao vẫn chưa đi?
Liễu Đan Thần nói: Là tôi hại anh ta, anh ta nếu chết thì tôi cũng không sống nữa.
Trần Tuyếtnói: “cô có quyền quyết định sinh tử của mình, nhưng không có quyền quyết định sinh tử của đứa nhỏ trong bụng.
Liễu Đan Thần run giọng nói : Tôi nên làm gì bây giờ?
Trần Tuyết nói: Tôi muốn cô ở đây đợi một người, anh ta nếu tới thì cô dẫn anh ta tới thông đạo dưới thư phòng.
Liễu Đan Thần nói: Ai?
Trần Tuyết nói: Chờ hắn tới cho sẽ minh bạch, tôi viết xong thứ này rồi. Trước tiên xuống tìm họ, cố gắng kéo dài thời gian. Nếu như tất cả thuận lợi thì anh ta trong hai tiếng đồng hồ sẽ có thể tới đây.
Liễu Đan Thần gật đầu.
Trần Tuyết: : Nhớ kỹ, chuyện này không thể báo cảnh sát, không thể cầu viện người ngoài. Đợi cho người đó tới nơi này rồi thì hắn hãy đi ngay.Đi càng xa càng tốt.
Nhưng...
Không nhưng nhị gì cả, nếu như chúng tôi thực sự không thoát được kiếp này, ít nhất cô còn có thể giúp hắn lưu lại một cốt nhục.
Liễu Đan Thần lộ ra có chút xấu hổ, cô ta nói khẽ: Thật ra cổ độc Trương Dương trúng phải không phải không có phương pháp phá giải.
Trần Tuyết nói: Chuyện này để sau hẵng tính, nếu như chúng ta có thể tránh được một kiếp này thì tất nhiên cô phải ra tay.
Trương đại quan nhân nằm trên mặt đất ướt sũng, thân thể xòe ra theo hình chữ đại, thoạt nhìn giống như là chết rồi. Thiệu Minh Phi vươn tay ra thử hơi thở của hắn, nói với Văn Linh: Hắn chắc là bị cổ độc vào não rồi.
Văn Linh nói: Vào não rồi thì sao?
Thiệu Minh Phi nói: Tôi có biện pháp biến hắn thành một hoạt tử nhân, về sau bảo hắn làm gì thì hắn sẽ làm cái đó. Tựa như một người máy vâỵ.
Văn Linh lạnh lùng nói: Cái xác không hồn.
Thiệu Minh Phi gật đầu nói: Đúng, là cái xác không hồn.
Văn Linh nói: cô cũng độc ác thật.
Thiệu Minh Phi không dám trêu chọc cô ta, cười cười, trong lòng lại mắng thầm, có độc tới mấy cũng không bằng cô.
Văn Linh nói: Sư phụ của cô là ai?
Thiệu Minh Phi nói: Đã qua đời nhiều năm rồi.
Văn Linh nói: cô rất giỏi nói dối.
Thiệu Minh Phi nhận thấy được sát khí hiện ra trong mắt cô ta, cúi đầu, nữ nhân trước mắt này có thể nói là còn đáng sợ hơn so với sư phụ cô ta, Thiệu Minh Phi vô cùng cẩn thận, sợ câu nào nói sai lại đắc tội với cô ta rồi mất cả mạng.
Văn Linh nhìn lướt qua Trương Dương đang hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, nhẹ giọng thở dài: Anh nếu như không phải vì nữ nhân thì cũng sẽ không tới nước này.
Thiệu Minh Phi nói: cô định lúc nào thì thả tôi?
Văn Linh nói: Chờ tôi lấy được sinh tử quyết đã! Sao?cô lo tôi sẽ nuốt lời ư?
Không phải...
Lúc này Trần Tuyết chậm rãi đi xuống, tới bên cạnh bọn họ, trong tay cầm một quyển vở nhỏ, xem ra cô ta vừa mới viết xong công pháp của sinh tử ấn.
Văn Linh vươn tay về phía cô ta: Ném tới đây.
Trần Tuyết nói: Tôi sao biết cho sẽ không lừa tôi.
Văn Linh tức giận nói: cô cho rằng tôi thực sự không dám giết hắn ư?
Trần Tuyết nói: cô và hắn đến từ cùng một chỗ, Kim Văn Linh, tôi nói có đúng hay không?
Nội tâm Văn Linh chấn động, hầm hầm nhìn Trần Tuyết: cô rốt cuộc là ai?
Trần Tuyết nói: cô căn bản không phải là Văn Linh, cô chỉ chiếm dụng thể xác của cô ta,cô là Kim Văn Linh, là cô hồn dã quỷ đến từ Thời Tùy.
Văn Linh cười lạnh nói: Xem ra cô thật sự tìm hiểu được không ít chuyện.
Thiệu Minh Phi đứng ngay bên cạnh cô ta, nghe thấy Trần Tuyết nói như vậy, rất bất ngờ đồng thời lại không khỏi cảm thấy sợ, lặng lẽ lui hai bước về phía sau.
Trần Tuyết nói: Cha của cô chính là kiếm khách Kim Bổ Mậu nổi danh thời Tùy, để ngăn cản Tùy Dương Đế tấn công Cao Ly, Kim Bổ Mậu tới ám sát, đáng tiếc bị cao thủ Tùy cung vây bắt, cuối cùng đào vong đến nơi này, lúc Kim Bổ Mậu và cao thủ Tùy cung ở đây quyết một trận tử chiến, cuối cùng đồng quy vu tận, nơi này là nơi chôn thây hắn, cô là con gái hắn, tuy rằng tìm được thi cốt của hắn, nhưng lại không thể đưa hắn về mai táng, là bất hiếu.
Văn Linh lạnh lùng nói: Người chết như đèn tắt cuối cùng chẳng phải vẫn hóa thành tro bụi ư, cần gì phải tính toán.
Trần Tuyết nói: Sau khi Kim Bổ Mậu chết, cho lập chí báo thù cho cha, nhưng với võ công của cô căn bản không thể hoàn thành kế hoạch lớn như vậy, thậm chí cô ngay cả tới gần Tùy Dương Đế cũng không thẻ, cho nên cô nghĩ ra một biện pháp, tóm lấy nhược điểm háo sắc của Tùy Dương Đế, vào cung hầu hạ. Đáng tiếc Tùy Dương Đế thật sự quá mức xảo trá, cho dù là đối với hậu cung tần cũng đề phòng khắp nơi,cô không tìm thấy cơ hội thích hợp để xuống tay, lại mang cốt nhục của hắn, cô vốn định sau khi sinh ra đứa nhỏ này sẽ hoàn thành nghiệp lớn ám sát, nhưng lại gặp cảnh khó sinh, Tùy Dương Đế mời Trương Nhất Châm tới cứu tính mạng mẹ con cô, nhưng thân phận bí mật của cô lại bị người ta nhìn thấu, ngày sinh con, Tùy Dương Đế sai người độc sát cô, chắc hẳn cô oan hồn bất tán, oán khí ngút trời, không ngờ xuyên qua thời không tới trong cơ thể Văn Linh.
Văn Linh nói: Không sai, cho nên tôi mới muốn cô nói ra tất cả bí mật.
Đừng hòng.
Văn Linh khinh miệt nhìn bọn họ một cái: Hai người cho rằng hiện tại có năng lực đối kháng với tôi ư?
Trương Dương nói: Tần Manh Manh có phải ở trong tay cô hay không?
Văn Linh nói: Cô ta có ý nghĩa gì với tôi? Có quá nhiều người muốn đối phó cô ta. Căn bản không cần tôi ra tay.
Trương Dương tức giận nói: cô rốt cuộc đã làm với cô ta?
Văn Linh lạnh lùng nói: Chỉ cần một cú điện thoại là đủ. Cô ta tiến về phía trước một bước.
Trần Tuyết nói: Văn Linh,cô đừng làm khó anh ta, tôi đi theo cô.
Văn Linh nói: Trương Dương à Trương Dương,anh không uổng công tới thế giới này, có nhiều nữ tử si tình như vậy nguyện ý chết thay cho anh, anh trên đường tới hoàng tuyền sẽ không tịch mịch.
Trương Dương nói: Còn tốt hơn cô cô độc cả đời, đến chết cũng lẻ loi một mình.
Văn Linh nghiến răng nghiến lợi: Có tin tôi lấy mạng anh không.
Trần Tuyết nói: cô chỉ cần động tới anh ta, tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không thể có được bí mật của sinh tử ấn.
Văn Linh cười lạnh nói: Tưởng cô có thể ư? Cô ta vỗ vỗ tay. Thiệu Minh Quân áp tải Liễu Đan Thần xuất hiện phía sau cô ta.
Liễu Đan Thần từ sau khi rơi vào trong tay Văn Linh thì không hề nhỏ một giọt nước mắt. Nhưng nhìn thấy Trương Dương không biết vì sao sống mũi cay cay, nước mắt chảy.
Trương Dương thế mới biết thì ra Liễu Đan Thần lọt vào trong tay Văn Linh.
Văn Linh nói.Hai người không sợ chết, nhưng sợ đối phương sẽ chết. Trương Dương, anh cho dù không để ý tới Liễu Đan Thần, nhưng anh có quan tâm tới cốt nhục trong bụng cô ta hay không. Văn Linh đánh mắt một cái, chủy thủ trong tay Thiệu Minh Phi dí xuống. Da thịt Liễu Đan Thần lập tức bị mũi dao xẹt qua, máu tươi dọc theo cổ của cô ta chảy xuống.
Trương Dương chăm chú nhìn Liễu Đan Thần, nói khẽ: Đan Thần, anh hiểu cả rồi.
Liễu Đan Thần nói: Xin lỗi,anh anh có trách em không?
Trương Dương mỉm cười lắc đầu: anh hy vọng em sẽ sống tốt, vì con của chúng ta.
Trương Dương sở dĩ nói như vậy bởi vì hắn tưf trong ánh mắt Liễu Đan Thần cảm thấy được một loại khả năng nào đó, Liễu Đan Thần tựa hồ đang ôm lòng muốn chết.
Trương Dương đoán không nhầm, Liễu Đan Thần không muốn không muốn để gian nhân sai khiến, thậm chí muốn hy sinh tính mạng của mình để chứng minh, nhưng những lời này của Trương Dương lập tức đánh trúng bộ phận yêu mềm nhất trong lòng cô ta, thiên tính của người mẹ khiến cô ta không thể chết được.
Trương Dương nói: anh chưa bao giờ trách em, bởi vì anh biết trong lòng em có anh.
Nước mắt Liễu Đan Thần rơi như mưa, trong lòng tràn ngập áy náy và hối hận.
Thiệu Minh Phi nghiến răng nghiến lợi nói: Đúng là một đôi tình nhân tình thâm nghĩa trọng. Chủy thủ của cô ta đột nhiên khẽ động, xẹt qua áo khoác của Liễu Đan Thần, không ngờ cắt quần áo của Liễu Đan Thần, gió thu thổi lên, quần áo rơi xuống đất. Ngọc thể trần như nhộng của Liễu Đan Thần xuất hiện trước mặt Trương Dương.
Liễu Đan Thần kinh hô một tiếng, hai tay che ngực.
Trương đại quan nhân chỉ cảm thấy đầu óc căng ra, cả người thiên toàn địa chuyển, nếu như không phải hai tay hắn vịn vào bàn đá, chỉ sợđã ngã xuống đất rồi, trong cơ thể giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, cảm giác tê dại dọc theo xương sống của hắn truyền thẳng lên, xộc vào não.
Trần Tuyết nhìn thấy tình thế không ổn, vội vàng dùng lòng bàn tay áp vào lưng Trương Dương, truyền một cỗ chân khí vào trong đó.
Văn Linh cười lạnh nói: Chỉ chẳng qua là vô dụng mà thôi! Cô nếu muốn giữ mạng sống của hắn thì hiện tại phải đưa văn của sinh tử ấn cho tôi.
Trần Tuyết nói: Đã bị tôi hủy rồi.
Văn Linh mỉm cười nói: Không sao, tôi có thể chờ! Cho cô một tiếng. Cô ta đi tới đỡ Trương Dương dậy, Trần Tuyết không hề ngăn cản cô ta, mắt thấy cô ta dẫn Trương Dương đi vào trong thư phòng, Thiệu Minh Phi buông Liễu Đan Thần đi theo sát sau Văn Linh.
Liễu Đan Thần nhặt quần áo đã nát tan lên che người, mặt đẫm nước mắt.
Trần Tuyết nhìn nhìn cô ta, thở dài: trong phong có quần áo của tôi, cô đi thay đi đã.
Liễu Đan Thần thay quần áo xong, nhìn thấy Trần Tuyết đã viết gì đó trong thư phòng. Cô ta không dám quấy rầy.Lẳng lặng đứng ở bên cạnh.
Trần Tuyết nói: cô vì sao vẫn chưa đi?
Liễu Đan Thần nói: Là tôi hại anh ta, anh ta nếu chết thì tôi cũng không sống nữa.
Trần Tuyếtnói: “cô có quyền quyết định sinh tử của mình, nhưng không có quyền quyết định sinh tử của đứa nhỏ trong bụng.
Liễu Đan Thần run giọng nói : Tôi nên làm gì bây giờ?
Trần Tuyết nói: Tôi muốn cô ở đây đợi một người, anh ta nếu tới thì cô dẫn anh ta tới thông đạo dưới thư phòng.
Liễu Đan Thần nói: Ai?
Trần Tuyết nói: Chờ hắn tới cho sẽ minh bạch, tôi viết xong thứ này rồi. Trước tiên xuống tìm họ, cố gắng kéo dài thời gian. Nếu như tất cả thuận lợi thì anh ta trong hai tiếng đồng hồ sẽ có thể tới đây.
Liễu Đan Thần gật đầu.
Trần Tuyết: : Nhớ kỹ, chuyện này không thể báo cảnh sát, không thể cầu viện người ngoài. Đợi cho người đó tới nơi này rồi thì hắn hãy đi ngay.Đi càng xa càng tốt.
Nhưng...
Không nhưng nhị gì cả, nếu như chúng tôi thực sự không thoát được kiếp này, ít nhất cô còn có thể giúp hắn lưu lại một cốt nhục.
Liễu Đan Thần lộ ra có chút xấu hổ, cô ta nói khẽ: Thật ra cổ độc Trương Dương trúng phải không phải không có phương pháp phá giải.
Trần Tuyết nói: Chuyện này để sau hẵng tính, nếu như chúng ta có thể tránh được một kiếp này thì tất nhiên cô phải ra tay.
Trương đại quan nhân nằm trên mặt đất ướt sũng, thân thể xòe ra theo hình chữ đại, thoạt nhìn giống như là chết rồi. Thiệu Minh Phi vươn tay ra thử hơi thở của hắn, nói với Văn Linh: Hắn chắc là bị cổ độc vào não rồi.
Văn Linh nói: Vào não rồi thì sao?
Thiệu Minh Phi nói: Tôi có biện pháp biến hắn thành một hoạt tử nhân, về sau bảo hắn làm gì thì hắn sẽ làm cái đó. Tựa như một người máy vâỵ.
Văn Linh lạnh lùng nói: Cái xác không hồn.
Thiệu Minh Phi gật đầu nói: Đúng, là cái xác không hồn.
Văn Linh nói: cô cũng độc ác thật.
Thiệu Minh Phi không dám trêu chọc cô ta, cười cười, trong lòng lại mắng thầm, có độc tới mấy cũng không bằng cô.
Văn Linh nói: Sư phụ của cô là ai?
Thiệu Minh Phi nói: Đã qua đời nhiều năm rồi.
Văn Linh nói: cô rất giỏi nói dối.
Thiệu Minh Phi nhận thấy được sát khí hiện ra trong mắt cô ta, cúi đầu, nữ nhân trước mắt này có thể nói là còn đáng sợ hơn so với sư phụ cô ta, Thiệu Minh Phi vô cùng cẩn thận, sợ câu nào nói sai lại đắc tội với cô ta rồi mất cả mạng.
Văn Linh nhìn lướt qua Trương Dương đang hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, nhẹ giọng thở dài: Anh nếu như không phải vì nữ nhân thì cũng sẽ không tới nước này.
Thiệu Minh Phi nói: cô định lúc nào thì thả tôi?
Văn Linh nói: Chờ tôi lấy được sinh tử quyết đã! Sao?cô lo tôi sẽ nuốt lời ư?
Không phải...
Lúc này Trần Tuyết chậm rãi đi xuống, tới bên cạnh bọn họ, trong tay cầm một quyển vở nhỏ, xem ra cô ta vừa mới viết xong công pháp của sinh tử ấn.
Văn Linh vươn tay về phía cô ta: Ném tới đây.
Trần Tuyết nói: Tôi sao biết cho sẽ không lừa tôi.
Văn Linh tức giận nói: cô cho rằng tôi thực sự không dám giết hắn ư?
Trần Tuyết nói: cô và hắn đến từ cùng một chỗ, Kim Văn Linh, tôi nói có đúng hay không?
Nội tâm Văn Linh chấn động, hầm hầm nhìn Trần Tuyết: cô rốt cuộc là ai?
Trần Tuyết nói: cô căn bản không phải là Văn Linh, cô chỉ chiếm dụng thể xác của cô ta,cô là Kim Văn Linh, là cô hồn dã quỷ đến từ Thời Tùy.
Văn Linh cười lạnh nói: Xem ra cô thật sự tìm hiểu được không ít chuyện.
Thiệu Minh Phi đứng ngay bên cạnh cô ta, nghe thấy Trần Tuyết nói như vậy, rất bất ngờ đồng thời lại không khỏi cảm thấy sợ, lặng lẽ lui hai bước về phía sau.
Trần Tuyết nói: Cha của cô chính là kiếm khách Kim Bổ Mậu nổi danh thời Tùy, để ngăn cản Tùy Dương Đế tấn công Cao Ly, Kim Bổ Mậu tới ám sát, đáng tiếc bị cao thủ Tùy cung vây bắt, cuối cùng đào vong đến nơi này, lúc Kim Bổ Mậu và cao thủ Tùy cung ở đây quyết một trận tử chiến, cuối cùng đồng quy vu tận, nơi này là nơi chôn thây hắn, cô là con gái hắn, tuy rằng tìm được thi cốt của hắn, nhưng lại không thể đưa hắn về mai táng, là bất hiếu.
Văn Linh lạnh lùng nói: Người chết như đèn tắt cuối cùng chẳng phải vẫn hóa thành tro bụi ư, cần gì phải tính toán.
Trần Tuyết nói: Sau khi Kim Bổ Mậu chết, cho lập chí báo thù cho cha, nhưng với võ công của cô căn bản không thể hoàn thành kế hoạch lớn như vậy, thậm chí cô ngay cả tới gần Tùy Dương Đế cũng không thẻ, cho nên cô nghĩ ra một biện pháp, tóm lấy nhược điểm háo sắc của Tùy Dương Đế, vào cung hầu hạ. Đáng tiếc Tùy Dương Đế thật sự quá mức xảo trá, cho dù là đối với hậu cung tần cũng đề phòng khắp nơi,cô không tìm thấy cơ hội thích hợp để xuống tay, lại mang cốt nhục của hắn, cô vốn định sau khi sinh ra đứa nhỏ này sẽ hoàn thành nghiệp lớn ám sát, nhưng lại gặp cảnh khó sinh, Tùy Dương Đế mời Trương Nhất Châm tới cứu tính mạng mẹ con cô, nhưng thân phận bí mật của cô lại bị người ta nhìn thấu, ngày sinh con, Tùy Dương Đế sai người độc sát cô, chắc hẳn cô oan hồn bất tán, oán khí ngút trời, không ngờ xuyên qua thời không tới trong cơ thể Văn Linh.
/2583
|