Tam Bảo giới thiệu với Trương Dương: Tứ Diện Phật còn gọi là Phạm Thiên vương, tính tình ôn nhu, tràn ngập từ bi, nhân ái, bác ái, công chính, cũng là bốn vô lượng tâm của Phật giáo, từ bi hỉ xá, cho nên nguyện hàng phúc cứu tế tất cả thiên thần và. Loại tinh thần từ ái này được Phật tổ Thích Già Ma Ni tán thưởng, nói chính xác là trong Phật giáo Phạm Thiên thuộc thần chứ không phải phật, nhưng vì có tinh thần từ ái nên được tín chúng tôn xưng là Tứ Diện Phật, bởi vì từ tu phúc mà tu tuệ, từ phạm hành mà đạt tới bồ đề hành, là pháp môn thiện xảo của đạo thành phật.
Trương Dương tuy rằng không phải tín đồ Phật giáo, nhưng cũng chắp tay trước Tứ Diện Phật, cũng thuận tay cúng hai trăm đồng công đức.
Hòa thượng Tam Bảo như rất kinh gnacj lấy ra sổ công đức, bảo Trương Dương thượng tên mình bên trên. trên Sổ Công đức chỉ có hai người kí tên, một là Kì Sơn, thứ hai là người đứng đầu trong ố những người quyên tượng Phật, bên trên viết sinh Lương Vãng Sinh, Trương đại quan nhân cũng được coi là đại gia thư pháp, hắn đối với ba chữ này cũng có chút thưởng thức, người đề chữ chắc hẳn có nghiên cứu tinh thâm trên thư pháp.
Trương Dương nói với hòa thượng Tam Bảo: Lưu Vãng Sinh chính là người quyề góp à?
Hòa thượng Tam Bảo gật đầu nói: Là hắn.
Trong lòng Trương Dương khẽ động, cầm lấy sổ công đức, nói với Tam Bảo: Sổ công đức này tôi cầm đi, tranh thủ vận động mấy nhà từ thiện cho ông.
Sau khi Trương Dương rời khỏi Thu Hà cổ tự, lập tức gọi điện thoại cho Lệ Phù, bảo cô ta điều tra tư liệu về Lưu Vãng Sinh một chút, đặc biệt cường điệu người này viết chữ rất khá, mình đã có được đề danh mà hắn tự tay viết.
Lệ Phù cho Trương Dương một dãy số, bảo hắn gửi chữ.
Trương Dương làm xong tất cả thì đã là chạng vạng, hắn lại gọi điện thoại tới nhà Tống Hoài Minh, Liễu Ngọc Oánh đã ở nhà, nghe thấy giọng nói của Trương Dương thì không khỏi cười nói: Trương Dương à, tôi đang định gọi cậu, sao đến Đông Giang lâu như vậy mà không tới nhà chúng tôi chơi.
Trương Dương nghĩ thầm tôi cũng muốn tới lắm, nhưng chẳng phải là bị Ủy ban kỷ luật giam nhiều ngày ư? Trong lòng mặc dù có chút oán giận, nhưng ở trước mặt Liễu Ngọc Oánh là không dám biểu lộ, cười nói: Cô Liễu, cháu mấy ngày nay bận công chuyện, hôm nay mới xong, chú Tống có nhà không ạ?
Liễu Ngọc Oánh nói: ông ấy chắc muộn mới về, Trương Dương, buổi tối tới đây ăn cơm đi. Từ trong lời nói của Liễu Ngọc Oánh không nghe ra bất kỳ thành phần không vui nào, Trương đại quan nhân bởi vậy đoán ra, phong ba gần đây của mình có lẽ Liễu Ngọc Oánh không biết, nhưng loại khả năng này lại tựa hồ không lớn.
Trương Dương nói: Không đượcrồi, buổi tối cháu đã đáp ứng bằng hữu, hay là cháu khoảng tám giờ sẽ tới, có một số lời muốn nói với chú Tống.
Liễu Ngọc Oánh nói: Được, chờ tới về tôi sẽ nói lại.
Trương đại quan nhân sở dĩ không đáp ứng tới Tống gia ăn cơm, một là xảy ra nhiều chuyện như vậy, vẫn không biết Tống gia rốt cuộc có thái độ gì, hai là nghe ý tứ của Liễu Ngọc Oánh, Tống Hoài Minh tối nay chưa chắc đã về nhà ăn cơm, cho nên Trương Dương mới quyết định ăn xong cơm chiều mới tới.
Trương Dương đúng tám giờ tôi tới Tống gia, Tống Hoài Minh vẫn chưa về, Liễu Ngọc Oánh đã cho con trai đi ngủ, đang ngồi trong phòng khách xem ti-vi, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, cô ta cười cười đứng dậy: Trương Dương tới rồi à.
Trương đại quan nhân cười cười, hắn cầm theo hai hộp trà tới, đây cũng là mượn hoa hiến phật, hôm nay tới chùa Thu Hà hòa thượng Tam Bảo tặng hắn.
Liễu Ngọc Oánh nói: Đứa nhỏ này, mỗi lần đến là cứ mang theo quà, đúng là càng lúc càng xa lạ.
Trương Dương cười nói: Cũng có gì đâu à, chính bởi vì là người nhà, cho nên cháu cũng không cố ý chuẩn bị gì. Hai hộp trà này là cao tăng của chùa Thu Hà tặng cho cháu, không phải thường nói thiện trà một vị, trà từ trong chùa mang ra không có khói lửa của thế tục, đặc biệt tặng cho cô và chú Tống nếm thử.
Liễu Ngọc Oánh nhìn đồng hồ: Chú Tống của cậu chắc đang về rồi, cậu ngồi xem ti-vi một lát đi, tôi vào pha trà cho hai người, lát nữa vừa uống vừa nói chuyện.
Trương Dương cười cười gật đầu, từ thái độ Liễu Ngọc Oánh đối đãi với mình cho thấy, chắc là không giận mình, xem ra những lời đồn và chuyện nhảm quay chung quanh mình không ảnh hưởng lớn tới Liễu Ngọc Oánh.
Liễu Ngọc Oánh vừa mới pha trà xong thì Tống Hoài Minh về, y không biết Trương Dương ở nhà chờ y, nhìn thấy Trương Dương thì gật đầu nói: Trương Dương tới đấy à, sao không gọi điện thoại trước cho tôi?
Trương đại quan nhân nghĩ thầm điện thoại của chú đâu có dễ gọi, hắn cười nói: cháu sợ quấy rầy công tác của chú, cho nên trực tiếp chạy tới nhà.
Liễu Ngọc Oánh nói: Đừng nói tới Trương Dương, bình thường ngay cả em cũng đâu dám tùy tiện quấy rầy anh, bí thư tỉnh ủy đại nhân công tác bận rội, người nhà muốn gặp mặt cũng phải thông qua thư ký. Những lời này Của cô ta rõ ràng mang theo ý tứ oán giận.
Tống Hoài Minh cười cười: Canh Tân ngủ rồi à?
Liễu Ngọc Oánh nghe y nói vậy, biết y có ý đuổi mình, không khỏi oán trách nhìn chồng một cái, cười nói với Trương Dương: Hai người nói chuyện nhé, trà tôi pha rồi đó, Hoài Minh, Trương Dương đặc biệt mang trà ngon từ trong chùa đến cho anh, để anh thể hội một chút cái gì gọi là thiện trà một vị.
Liễu Ngọc Oánh đi rồi, Trương Dương cười nói với Tống Hoài Minh: Chú Tống, không phải trà ngon gì đâu, chính là tăng nhân của chùa Thu Hà tặng cho cháu một ít trà.
Tống Hoài Minh nói: Tôi cũng không hiểu trà, thử xem thế nào.
Trương Dương nhìn thấy Tống Hoài Minh không hề biểu hiện ra vẻ tức giận, trong lòng cũng thả lỏng. Ân cần rót trà cho Tống Hoài Minh, đưa cho y.
Tống Hoài Minh phẩm ngụm trà rồi nói: Hơi đắng, có điều giải khát.
Trương Dương nói: Công tác của Chú Tống bận rộn quá nhỉ!
Tống Hoài Minh dựa ra sau: Gần đây công tác đúng là khá bận, luôn có những chuyện ngoài kế hoạch.
Trương Dương cười cười, không biết chuyện ngoài kế hoạch mà Tống Hoài Minh nói có bao gồm chuyện của mình không.
Tống Hoài Minh nói: Tôi nghe nói cậu vừa đi thăm phó bí thư Lưu?
Trương Dương nghĩ thầm Lưu Diễm Hồng này báo cáo nhanh thật, mình vừa đi, cô ta đã gọi điện thoại cho Tống Hoài Minh rồi, đúng là bạn học cũ. Hai người này thân thiết thật, Trương đại quan nhân nghĩ như vậy cũng không phải là có suy nghĩ tăm tối, mà là cảm thấy giữa nhạc phụ tương lai và Lưu Diễm Hồng tựa hồ có chút ám muội, Trương Dương nói: cháu tới xem tình huống phục hồi của cô ta.
Tống Hoài Minh rất quan tâm tới sức khỏe của Lưu Diễm Hồng: Trương Dương, theo cậu thấy thì cô ta có hy vọng khôi phục đi lại bình thường không?
Trương Dương gật đầu nói: Có thể.
Trong lòng Tống Hoài Minh cảm thấy an ủi, y vô cùng tín nhiệm y thuật của Trương Dương, nếu Trương Dương nói có thể thì nhất định có thể.
Tống Hoài Minh nói: Đồng chí Diễm Hồng là vì chuyện công mà gặp bất chắc, trong chuyện này, tôi phải gánh vác trách nhiệm chủ yếu, là tôi phỏng đoán sai tình thế.
Trương Dương tuy rằng không phải tín đồ Phật giáo, nhưng cũng chắp tay trước Tứ Diện Phật, cũng thuận tay cúng hai trăm đồng công đức.
Hòa thượng Tam Bảo như rất kinh gnacj lấy ra sổ công đức, bảo Trương Dương thượng tên mình bên trên. trên Sổ Công đức chỉ có hai người kí tên, một là Kì Sơn, thứ hai là người đứng đầu trong ố những người quyên tượng Phật, bên trên viết sinh Lương Vãng Sinh, Trương đại quan nhân cũng được coi là đại gia thư pháp, hắn đối với ba chữ này cũng có chút thưởng thức, người đề chữ chắc hẳn có nghiên cứu tinh thâm trên thư pháp.
Trương Dương nói với hòa thượng Tam Bảo: Lưu Vãng Sinh chính là người quyề góp à?
Hòa thượng Tam Bảo gật đầu nói: Là hắn.
Trong lòng Trương Dương khẽ động, cầm lấy sổ công đức, nói với Tam Bảo: Sổ công đức này tôi cầm đi, tranh thủ vận động mấy nhà từ thiện cho ông.
Sau khi Trương Dương rời khỏi Thu Hà cổ tự, lập tức gọi điện thoại cho Lệ Phù, bảo cô ta điều tra tư liệu về Lưu Vãng Sinh một chút, đặc biệt cường điệu người này viết chữ rất khá, mình đã có được đề danh mà hắn tự tay viết.
Lệ Phù cho Trương Dương một dãy số, bảo hắn gửi chữ.
Trương Dương làm xong tất cả thì đã là chạng vạng, hắn lại gọi điện thoại tới nhà Tống Hoài Minh, Liễu Ngọc Oánh đã ở nhà, nghe thấy giọng nói của Trương Dương thì không khỏi cười nói: Trương Dương à, tôi đang định gọi cậu, sao đến Đông Giang lâu như vậy mà không tới nhà chúng tôi chơi.
Trương Dương nghĩ thầm tôi cũng muốn tới lắm, nhưng chẳng phải là bị Ủy ban kỷ luật giam nhiều ngày ư? Trong lòng mặc dù có chút oán giận, nhưng ở trước mặt Liễu Ngọc Oánh là không dám biểu lộ, cười nói: Cô Liễu, cháu mấy ngày nay bận công chuyện, hôm nay mới xong, chú Tống có nhà không ạ?
Liễu Ngọc Oánh nói: ông ấy chắc muộn mới về, Trương Dương, buổi tối tới đây ăn cơm đi. Từ trong lời nói của Liễu Ngọc Oánh không nghe ra bất kỳ thành phần không vui nào, Trương đại quan nhân bởi vậy đoán ra, phong ba gần đây của mình có lẽ Liễu Ngọc Oánh không biết, nhưng loại khả năng này lại tựa hồ không lớn.
Trương Dương nói: Không đượcrồi, buổi tối cháu đã đáp ứng bằng hữu, hay là cháu khoảng tám giờ sẽ tới, có một số lời muốn nói với chú Tống.
Liễu Ngọc Oánh nói: Được, chờ tới về tôi sẽ nói lại.
Trương đại quan nhân sở dĩ không đáp ứng tới Tống gia ăn cơm, một là xảy ra nhiều chuyện như vậy, vẫn không biết Tống gia rốt cuộc có thái độ gì, hai là nghe ý tứ của Liễu Ngọc Oánh, Tống Hoài Minh tối nay chưa chắc đã về nhà ăn cơm, cho nên Trương Dương mới quyết định ăn xong cơm chiều mới tới.
Trương Dương đúng tám giờ tôi tới Tống gia, Tống Hoài Minh vẫn chưa về, Liễu Ngọc Oánh đã cho con trai đi ngủ, đang ngồi trong phòng khách xem ti-vi, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, cô ta cười cười đứng dậy: Trương Dương tới rồi à.
Trương đại quan nhân cười cười, hắn cầm theo hai hộp trà tới, đây cũng là mượn hoa hiến phật, hôm nay tới chùa Thu Hà hòa thượng Tam Bảo tặng hắn.
Liễu Ngọc Oánh nói: Đứa nhỏ này, mỗi lần đến là cứ mang theo quà, đúng là càng lúc càng xa lạ.
Trương Dương cười nói: Cũng có gì đâu à, chính bởi vì là người nhà, cho nên cháu cũng không cố ý chuẩn bị gì. Hai hộp trà này là cao tăng của chùa Thu Hà tặng cho cháu, không phải thường nói thiện trà một vị, trà từ trong chùa mang ra không có khói lửa của thế tục, đặc biệt tặng cho cô và chú Tống nếm thử.
Liễu Ngọc Oánh nhìn đồng hồ: Chú Tống của cậu chắc đang về rồi, cậu ngồi xem ti-vi một lát đi, tôi vào pha trà cho hai người, lát nữa vừa uống vừa nói chuyện.
Trương Dương cười cười gật đầu, từ thái độ Liễu Ngọc Oánh đối đãi với mình cho thấy, chắc là không giận mình, xem ra những lời đồn và chuyện nhảm quay chung quanh mình không ảnh hưởng lớn tới Liễu Ngọc Oánh.
Liễu Ngọc Oánh vừa mới pha trà xong thì Tống Hoài Minh về, y không biết Trương Dương ở nhà chờ y, nhìn thấy Trương Dương thì gật đầu nói: Trương Dương tới đấy à, sao không gọi điện thoại trước cho tôi?
Trương đại quan nhân nghĩ thầm điện thoại của chú đâu có dễ gọi, hắn cười nói: cháu sợ quấy rầy công tác của chú, cho nên trực tiếp chạy tới nhà.
Liễu Ngọc Oánh nói: Đừng nói tới Trương Dương, bình thường ngay cả em cũng đâu dám tùy tiện quấy rầy anh, bí thư tỉnh ủy đại nhân công tác bận rội, người nhà muốn gặp mặt cũng phải thông qua thư ký. Những lời này Của cô ta rõ ràng mang theo ý tứ oán giận.
Tống Hoài Minh cười cười: Canh Tân ngủ rồi à?
Liễu Ngọc Oánh nghe y nói vậy, biết y có ý đuổi mình, không khỏi oán trách nhìn chồng một cái, cười nói với Trương Dương: Hai người nói chuyện nhé, trà tôi pha rồi đó, Hoài Minh, Trương Dương đặc biệt mang trà ngon từ trong chùa đến cho anh, để anh thể hội một chút cái gì gọi là thiện trà một vị.
Liễu Ngọc Oánh đi rồi, Trương Dương cười nói với Tống Hoài Minh: Chú Tống, không phải trà ngon gì đâu, chính là tăng nhân của chùa Thu Hà tặng cho cháu một ít trà.
Tống Hoài Minh nói: Tôi cũng không hiểu trà, thử xem thế nào.
Trương Dương nhìn thấy Tống Hoài Minh không hề biểu hiện ra vẻ tức giận, trong lòng cũng thả lỏng. Ân cần rót trà cho Tống Hoài Minh, đưa cho y.
Tống Hoài Minh phẩm ngụm trà rồi nói: Hơi đắng, có điều giải khát.
Trương Dương nói: Công tác của Chú Tống bận rộn quá nhỉ!
Tống Hoài Minh dựa ra sau: Gần đây công tác đúng là khá bận, luôn có những chuyện ngoài kế hoạch.
Trương Dương cười cười, không biết chuyện ngoài kế hoạch mà Tống Hoài Minh nói có bao gồm chuyện của mình không.
Tống Hoài Minh nói: Tôi nghe nói cậu vừa đi thăm phó bí thư Lưu?
Trương Dương nghĩ thầm Lưu Diễm Hồng này báo cáo nhanh thật, mình vừa đi, cô ta đã gọi điện thoại cho Tống Hoài Minh rồi, đúng là bạn học cũ. Hai người này thân thiết thật, Trương đại quan nhân nghĩ như vậy cũng không phải là có suy nghĩ tăm tối, mà là cảm thấy giữa nhạc phụ tương lai và Lưu Diễm Hồng tựa hồ có chút ám muội, Trương Dương nói: cháu tới xem tình huống phục hồi của cô ta.
Tống Hoài Minh rất quan tâm tới sức khỏe của Lưu Diễm Hồng: Trương Dương, theo cậu thấy thì cô ta có hy vọng khôi phục đi lại bình thường không?
Trương Dương gật đầu nói: Có thể.
Trong lòng Tống Hoài Minh cảm thấy an ủi, y vô cùng tín nhiệm y thuật của Trương Dương, nếu Trương Dương nói có thể thì nhất định có thể.
Tống Hoài Minh nói: Đồng chí Diễm Hồng là vì chuyện công mà gặp bất chắc, trong chuyện này, tôi phải gánh vác trách nhiệm chủ yếu, là tôi phỏng đoán sai tình thế.
/2583
|