Trương Dương nói: Cát nhân tất có thiên tướng, cháu tin trời cao sẽ công bằng với mỗi người.
Với tu vi chính trị của Tống Hoài Minh tất nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trương Dương, khóe môi y phác ra nụ cười: Tôi nghe bộ trưởng Tiêu nói.cậu vẫn rất có cảm tình với Tân Hải. Từ những lời này của y chứng minh, Tiêu Nãi Vượng đề nghị Trương Dương thay đổi hoàn cảnh kỳ thật chính là ý tứ của y.
Trương Dương gật đầu: cháu trước giờ làm việc luôn phải đến nơi đến chốn.
Tống Hoài Minh nói: Theo sự sa lưới của đám phần tử hủ bại Trần Cương, Tảm Thế Kiệt, chuyện của Bắc Cảng đã dần dần sáng tỏ.
Trương Dương nói: Nhưng tên chủ mưu thực sự lại vẫn chưa tìm ra. Hắn cũng không rõ Tống Hoài Minh vì sao muốn mình đi? Chẳng lẽ thực sự là được chim quên ná, đặng cá quên nơm ư?
Tống Hoài Minh nói: Ngày hôm qua tôi và Yên Nhiên đã nói chuyện rất lâu.
Trương Dương hơi ngẩn ra, mấy ngày nay hắn không đề cập với Sở Yên Nhiên về tình hình gần đây của mình, một là không tiện nói, hai là hắn không muốn Sở Yên Nhiên lo lắng cho mình.
Tống Hoài Minh nói: Trương Dương. cậu nói thật với tôi đi, cậu và Yên Nhiên rốt cuộc định lúc nào thì thành hôn?
Vẻ mặt của Trương đại quan nhân không ngờ trở nên có chút xấu hổ: Cái đó, cháu và Yên Nhiên bước đầu định ra là vào nguyên đán.
Tống Hoài Minh nói: Cũng không còn mấy tháng nữa, nhưng tôi không thấy hai đứa chuẩn bị gì cả.
Trương đại quan nhân vốn định nói có gì đâu mà phải chuẩn bị? Nhưng thực sự nói vậy trước mặt Tống Hoài Minh, chẳng phải là có cái hiềm bất kính ư, lộ ra hắn không đủ coi trọng Sở Yên Nhiên, Trương Dương nói: cháu cũng đang muốn thương lượng với chú. Chú Tống...
Tống Hoài Minh lại lắc đầu nói: Theo cá nhân tôi mà nói thì tôi cũng không đồng ý hôn sự của cậu và Yên Nhiên.
Trương đại quan nhân quả thực không thể tin vào tai mình? Một câu của cha vợ Tương lai đã phủ định mình một cách kiên quyết Như vậy, nghe ngữ khí của y thậm chí ngay cả một chút dư địa cũng không có.
Trương đại quan nhân vẻ mặt xấu hổ. Ho khan một tiếng: Chú Tống... cháu đối với Yên Nhiên là thật lòng...
Tống Hoài Minh tựa hồ không có phản ứng gì với những lời này của Trương Dương, y nói khẽ: Nhưng tôi cũng hiểu rõ thời đại hiện giờ, đã không còn là thời lệnh cha mẹ lời mai mối nữa rồi, nhưng tôi dù sao cũng vẫn muốn biểu đạt một chút suy nghĩ của tôi, là cha của Yên Nhiên, tôi chắc có cái quyền này chứ hả?
Nụ cười trên khuôn mặt của Trương đại quan nhân càng lúc càng khó coi.
Tống Hoài Minh nói: cậu là người trẻ tuổi không tồi, nhưng cậu không phải con rể lý tưởng của tôi. Tính tình của cậu kiệt ngạo bất tuân,, tôi thủy chung lo Yên Nhiên nhà chúng ta không thể khống chế được con ngựa mất cương như cậu.
Trương đại quan nhân cúi đầu, trông có chút ủ rũ. Nhưng trong lòng thì không phục những lời của Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh nói: cậu cũng không cần phải cảm thấy khó chịu, tôi chỉ nói ra quan điểm của mình mà thôi, quan điểm của của tôi không ảnh hưởng đến lựa chọn của Yên Nhiên. Những lời này mới là trọng điểm, Tống Hoài Minh đương nhiên hiểu rõ, con gái mình sớm đã chấp nhậ tiểu tử này, cái nhìn của y không quan trọng. Tống Hoài Minh lại nói: cậu là người trẻ tuổi chính trực, có năng lực, có chính nghĩa cảm, có trách nhiệm, đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều người thưởng thức cậu.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, ông cuối cùng cũng khen tôi được một câu.
Tống Hoài Minh lại đổi đề tài: Nhưng cậu cũng có khuyết điểm của cậu, có những khuyết điểm đối với tôi mà nói thì là không thể chấp nhận và dễ dàng tha thứ.
Tống Hoài Minh tuy rằng không nói rõ, nhưng trong lòng Trương đại quan nhân đã rõ ràng, mười phần có chín Tống Hoài Minh đã tìm hiểu về chuyện phong lưu của mình, đối với một nhạc phụ mà nói thì đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho một thằng con rể lăng nhăng như vậy, ở góc độ của y, đây là phản bội con gái mình. Trương đại quan nhân tất nhiên không thể nói với Tống Hoài Minh chuyện mình từ triều Tùy vượt thời không tới được, lại càng không dám ngang nhiên tuyên truyền giảng giải tình cảm quan và đạo đức quan của mình, cho nên hiện tại Trương đại quan nhân chỉ có thể biểu hiện ra như đứa nhỏ làm sai, cúi đầu, bộ dạng khiêm tốn thụ giáo, nhưng sâu trong lòng hắn lại đang thầm than, ông không phải tôi, ông sao có thể lý giải sự mâu thuẫn và rối rắm của tôi?
Tống Hoài Minh nói: Là một người cha, tôi chỉ có thể xuất phát từ lợi ích của con gái mình, hy vọng cậu có thể lý giải.
Trương Dương nói: cháu minh bạch. Trước mặt trưởng bối khôn khéo như Tống Hoài Minh, Trương đại quan nhân không cần thiết phải nói những lời như mình nhất định sẽ đối xử tốt với Yên Nhiên, nói cũng vô ích, nói ra người ta cũng chưa chắc đã tin.
Tống Hoài Minh nói: Bỏ qua tầng quan hệ của Yên Nhiên, tôi vẫn rất thưởng thức cậu, cho nên cậu không cần lo lắng tôi sẽ quan báo tư thù, bảo cậu rời khỏi Tân Hải là quyết định của tôi, đương nhiên cái này cũng không có nghĩa là tôi bất mãn với cậu.
Trương Dương nói: Chú Tống, cháu không rõ vì sao nhất định phải bắt cháu rời khỏi Tân Hải! Thật ra Trương đại quan nhân đang rối rắm rốt cuộc nên gọi là bí thư Tống hay tiếp tục gọi là chú Tống, vào thời khắc cuối cùng vẫn quyết định gọi chú Tống, bất kể ông không xem trọng tôi thế nào, bất kể trong lòng ông phản đối tôi và con gái ông kết hôn như thế nào, nhưng trên thực tế tôi chính là con rể của ông.
Tống Hoài Minh nói: Tôi trước đó đã từng nói với cậu rồi, cậu là tướng tài, nhưng lại không phải là một soái tài, năng lực của cậu là ở chỗ khai sáng cục diện, thực sự tới khi cục diện được khai sáng rồi,trên phương diện tổ chức và quản lý thì cậu lại tồn tại thiếu xót. Những lời này của Tống Hoài Minh hiển nhiên không định cho Trương Dương mặt mũi.
Tuy rằng Trương đại quan nhân cảm thấy lời nói của Tống Hoài Minh không lọt tai, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận Tống Hoài Minh vẫn nhìn mình rất thấu đáo, tài năng quản lý của mình đích xác không có gì nổi bật, nhưng mình cũng có rất nhiều sở trường, ví dụ như phương diện chiêu thương dẫn tư, phóng mắt khắp Bình Hải không tìm đâu ra được người thứ hai có năng lực như mình.
Trương Dương nói: Nếu chú đã quyết định thì cháu cũng không có gì để nói.
Tống Hoài Minh đương nhiên có thể nhìn ra Trương Dương có chút ưu tư, y nói khẽ: Chỉ bảo cậu chuẩn bị tâm lý thôi, không phải đi ngay, đối với cậu mà nói thì thay đổi lần này cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Trương Dương nói: Chú Tống,cháu cũng không giấu gì chú, thật ra cháu vẫn luôn coi Tân Hải là điểm cuối trong con đường chính trị của cháu, cháu không muốn làm nữa.
Tống Hoài Minh cũng không cảm thấy ngạc nhiên, vẫn là vẻ mặt thản nhiên, cầm trà lên nhấp một ngụm. Yên Nhiên cũng từng nói với tôi rồi.
Trương Dương nói: Chú cũng không phải là người đầu tiên nói cháu không thích hợp làm quan, bí thư Cố lúc trước cũng từng nói như vậy với cháu, Kiều lão cũng thế.
Tống Hoài Minh mỉm cười: Nếu nhiều người như vậy đều nói cậu không thích hợp, vì sao cậu vẫn kiên trì trong quan trường.
Trương Dương nói: Chính là tò mò, cảm thấy chơi vui, lúc ban đầu khi tiến vào quan trường, quả thực cảm thấy có chút thú vị, nhưng càng lúc càng phát hiện so với trong tưởng tượng của cháu thì nặng nề hơn rất nhiều, đen tối hơn rất nhiều, cho nên cháu bắt đầu muốn rút, không phải bởi vì là chú muốn điều cháu khỏi Tân Hải, cảm thấy mất mặt nên mới nói vậy, mà là suy nghĩ thật lòng của cháu.
Tống Hoài Minh gật đầu.
Trương Dương nói: Nếu như cháu vẫn còn quyến luyến với quan trường, đó là bởi vì trong lòng cháu còn có tiếc nuối, cháu vẫn chưa tra được hung phạm hại chết Cung Kì Vĩ, cháu vẫn chưa tìm được tên hung đồ khiến đồng chí Lưu Diễm Hồng bị liệt, cháu muốn làm rõ căn nguyên Bắc Cảng trở thành nơi có nhiều tội phạm buôn lậu nhất, cháu muốn có câu trả lời cho mình, bằng không cháu vĩnh viễn không thể an tâm.
Tống Hoài Minh nói: Chính trị không thể xen lẫn quá nhiều nhân tố tình cảm, một người yêu ghét rõ ràng thường thường không thích hợp tồn tại trong quan trường.
Trương Dương nói: cháu hiện tại không thích quan trường một chút nào, quyền lực có thể thay đổi một người, cháu hôm nay đã gặp Vinh Bằng Phi, nhìn thấy hắn đứng trước quán bar năm đó Khương Lượng ngộ hại, hắn rất rối rắm, cháu quen hắn lâu như vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ nhìn thấy hắn thương tâm đến thế.
Tống Hoài Minh nói: Trong quan trường không có lòng đồng tình. Nhớ tới sự thay đổi của Vinh Bằng Phi, y cũng không khỏi chán nản.
Trương Dương nói: Rất rõ ràng lần này hắn đã đứng sai hàng.
Tống Hoài Minh thở dài: một người bất kể vào lúc nào cũng không nên vứt bỏ nguyên tắc của mình.
Trương Dương nói: cháu hy vọng làm việc thì có thể đến nơi đến chốn.
Tống Hoài Minh nói: Cuối năm nhé, hai tháng thời gian chắc đủ để cậu xử lý việc này rồi.
Từ những lời này của Tống Hoài Minh, Trương Dương đã minh bạch, quyết định bảo mình rời khỏi Tân Hải sẽ không thay đổi. Trương Dương bỗng nhiên đưa ra một vấn đề: Chú Tống, ai sẽ tiếp nhận công tác của cháu?
Tống Hoài Minh không hề nghĩ ngợi nói với với hắn đáp án ngay: Kiều Bằng Phi.
Với tu vi chính trị của Tống Hoài Minh tất nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trương Dương, khóe môi y phác ra nụ cười: Tôi nghe bộ trưởng Tiêu nói.cậu vẫn rất có cảm tình với Tân Hải. Từ những lời này của y chứng minh, Tiêu Nãi Vượng đề nghị Trương Dương thay đổi hoàn cảnh kỳ thật chính là ý tứ của y.
Trương Dương gật đầu: cháu trước giờ làm việc luôn phải đến nơi đến chốn.
Tống Hoài Minh nói: Theo sự sa lưới của đám phần tử hủ bại Trần Cương, Tảm Thế Kiệt, chuyện của Bắc Cảng đã dần dần sáng tỏ.
Trương Dương nói: Nhưng tên chủ mưu thực sự lại vẫn chưa tìm ra. Hắn cũng không rõ Tống Hoài Minh vì sao muốn mình đi? Chẳng lẽ thực sự là được chim quên ná, đặng cá quên nơm ư?
Tống Hoài Minh nói: Ngày hôm qua tôi và Yên Nhiên đã nói chuyện rất lâu.
Trương Dương hơi ngẩn ra, mấy ngày nay hắn không đề cập với Sở Yên Nhiên về tình hình gần đây của mình, một là không tiện nói, hai là hắn không muốn Sở Yên Nhiên lo lắng cho mình.
Tống Hoài Minh nói: Trương Dương. cậu nói thật với tôi đi, cậu và Yên Nhiên rốt cuộc định lúc nào thì thành hôn?
Vẻ mặt của Trương đại quan nhân không ngờ trở nên có chút xấu hổ: Cái đó, cháu và Yên Nhiên bước đầu định ra là vào nguyên đán.
Tống Hoài Minh nói: Cũng không còn mấy tháng nữa, nhưng tôi không thấy hai đứa chuẩn bị gì cả.
Trương đại quan nhân vốn định nói có gì đâu mà phải chuẩn bị? Nhưng thực sự nói vậy trước mặt Tống Hoài Minh, chẳng phải là có cái hiềm bất kính ư, lộ ra hắn không đủ coi trọng Sở Yên Nhiên, Trương Dương nói: cháu cũng đang muốn thương lượng với chú. Chú Tống...
Tống Hoài Minh lại lắc đầu nói: Theo cá nhân tôi mà nói thì tôi cũng không đồng ý hôn sự của cậu và Yên Nhiên.
Trương đại quan nhân quả thực không thể tin vào tai mình? Một câu của cha vợ Tương lai đã phủ định mình một cách kiên quyết Như vậy, nghe ngữ khí của y thậm chí ngay cả một chút dư địa cũng không có.
Trương đại quan nhân vẻ mặt xấu hổ. Ho khan một tiếng: Chú Tống... cháu đối với Yên Nhiên là thật lòng...
Tống Hoài Minh tựa hồ không có phản ứng gì với những lời này của Trương Dương, y nói khẽ: Nhưng tôi cũng hiểu rõ thời đại hiện giờ, đã không còn là thời lệnh cha mẹ lời mai mối nữa rồi, nhưng tôi dù sao cũng vẫn muốn biểu đạt một chút suy nghĩ của tôi, là cha của Yên Nhiên, tôi chắc có cái quyền này chứ hả?
Nụ cười trên khuôn mặt của Trương đại quan nhân càng lúc càng khó coi.
Tống Hoài Minh nói: cậu là người trẻ tuổi không tồi, nhưng cậu không phải con rể lý tưởng của tôi. Tính tình của cậu kiệt ngạo bất tuân,, tôi thủy chung lo Yên Nhiên nhà chúng ta không thể khống chế được con ngựa mất cương như cậu.
Trương đại quan nhân cúi đầu, trông có chút ủ rũ. Nhưng trong lòng thì không phục những lời của Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh nói: cậu cũng không cần phải cảm thấy khó chịu, tôi chỉ nói ra quan điểm của mình mà thôi, quan điểm của của tôi không ảnh hưởng đến lựa chọn của Yên Nhiên. Những lời này mới là trọng điểm, Tống Hoài Minh đương nhiên hiểu rõ, con gái mình sớm đã chấp nhậ tiểu tử này, cái nhìn của y không quan trọng. Tống Hoài Minh lại nói: cậu là người trẻ tuổi chính trực, có năng lực, có chính nghĩa cảm, có trách nhiệm, đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều người thưởng thức cậu.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, ông cuối cùng cũng khen tôi được một câu.
Tống Hoài Minh lại đổi đề tài: Nhưng cậu cũng có khuyết điểm của cậu, có những khuyết điểm đối với tôi mà nói thì là không thể chấp nhận và dễ dàng tha thứ.
Tống Hoài Minh tuy rằng không nói rõ, nhưng trong lòng Trương đại quan nhân đã rõ ràng, mười phần có chín Tống Hoài Minh đã tìm hiểu về chuyện phong lưu của mình, đối với một nhạc phụ mà nói thì đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho một thằng con rể lăng nhăng như vậy, ở góc độ của y, đây là phản bội con gái mình. Trương đại quan nhân tất nhiên không thể nói với Tống Hoài Minh chuyện mình từ triều Tùy vượt thời không tới được, lại càng không dám ngang nhiên tuyên truyền giảng giải tình cảm quan và đạo đức quan của mình, cho nên hiện tại Trương đại quan nhân chỉ có thể biểu hiện ra như đứa nhỏ làm sai, cúi đầu, bộ dạng khiêm tốn thụ giáo, nhưng sâu trong lòng hắn lại đang thầm than, ông không phải tôi, ông sao có thể lý giải sự mâu thuẫn và rối rắm của tôi?
Tống Hoài Minh nói: Là một người cha, tôi chỉ có thể xuất phát từ lợi ích của con gái mình, hy vọng cậu có thể lý giải.
Trương Dương nói: cháu minh bạch. Trước mặt trưởng bối khôn khéo như Tống Hoài Minh, Trương đại quan nhân không cần thiết phải nói những lời như mình nhất định sẽ đối xử tốt với Yên Nhiên, nói cũng vô ích, nói ra người ta cũng chưa chắc đã tin.
Tống Hoài Minh nói: Bỏ qua tầng quan hệ của Yên Nhiên, tôi vẫn rất thưởng thức cậu, cho nên cậu không cần lo lắng tôi sẽ quan báo tư thù, bảo cậu rời khỏi Tân Hải là quyết định của tôi, đương nhiên cái này cũng không có nghĩa là tôi bất mãn với cậu.
Trương Dương nói: Chú Tống, cháu không rõ vì sao nhất định phải bắt cháu rời khỏi Tân Hải! Thật ra Trương đại quan nhân đang rối rắm rốt cuộc nên gọi là bí thư Tống hay tiếp tục gọi là chú Tống, vào thời khắc cuối cùng vẫn quyết định gọi chú Tống, bất kể ông không xem trọng tôi thế nào, bất kể trong lòng ông phản đối tôi và con gái ông kết hôn như thế nào, nhưng trên thực tế tôi chính là con rể của ông.
Tống Hoài Minh nói: Tôi trước đó đã từng nói với cậu rồi, cậu là tướng tài, nhưng lại không phải là một soái tài, năng lực của cậu là ở chỗ khai sáng cục diện, thực sự tới khi cục diện được khai sáng rồi,trên phương diện tổ chức và quản lý thì cậu lại tồn tại thiếu xót. Những lời này của Tống Hoài Minh hiển nhiên không định cho Trương Dương mặt mũi.
Tuy rằng Trương đại quan nhân cảm thấy lời nói của Tống Hoài Minh không lọt tai, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận Tống Hoài Minh vẫn nhìn mình rất thấu đáo, tài năng quản lý của mình đích xác không có gì nổi bật, nhưng mình cũng có rất nhiều sở trường, ví dụ như phương diện chiêu thương dẫn tư, phóng mắt khắp Bình Hải không tìm đâu ra được người thứ hai có năng lực như mình.
Trương Dương nói: Nếu chú đã quyết định thì cháu cũng không có gì để nói.
Tống Hoài Minh đương nhiên có thể nhìn ra Trương Dương có chút ưu tư, y nói khẽ: Chỉ bảo cậu chuẩn bị tâm lý thôi, không phải đi ngay, đối với cậu mà nói thì thay đổi lần này cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Trương Dương nói: Chú Tống,cháu cũng không giấu gì chú, thật ra cháu vẫn luôn coi Tân Hải là điểm cuối trong con đường chính trị của cháu, cháu không muốn làm nữa.
Tống Hoài Minh cũng không cảm thấy ngạc nhiên, vẫn là vẻ mặt thản nhiên, cầm trà lên nhấp một ngụm. Yên Nhiên cũng từng nói với tôi rồi.
Trương Dương nói: Chú cũng không phải là người đầu tiên nói cháu không thích hợp làm quan, bí thư Cố lúc trước cũng từng nói như vậy với cháu, Kiều lão cũng thế.
Tống Hoài Minh mỉm cười: Nếu nhiều người như vậy đều nói cậu không thích hợp, vì sao cậu vẫn kiên trì trong quan trường.
Trương Dương nói: Chính là tò mò, cảm thấy chơi vui, lúc ban đầu khi tiến vào quan trường, quả thực cảm thấy có chút thú vị, nhưng càng lúc càng phát hiện so với trong tưởng tượng của cháu thì nặng nề hơn rất nhiều, đen tối hơn rất nhiều, cho nên cháu bắt đầu muốn rút, không phải bởi vì là chú muốn điều cháu khỏi Tân Hải, cảm thấy mất mặt nên mới nói vậy, mà là suy nghĩ thật lòng của cháu.
Tống Hoài Minh gật đầu.
Trương Dương nói: Nếu như cháu vẫn còn quyến luyến với quan trường, đó là bởi vì trong lòng cháu còn có tiếc nuối, cháu vẫn chưa tra được hung phạm hại chết Cung Kì Vĩ, cháu vẫn chưa tìm được tên hung đồ khiến đồng chí Lưu Diễm Hồng bị liệt, cháu muốn làm rõ căn nguyên Bắc Cảng trở thành nơi có nhiều tội phạm buôn lậu nhất, cháu muốn có câu trả lời cho mình, bằng không cháu vĩnh viễn không thể an tâm.
Tống Hoài Minh nói: Chính trị không thể xen lẫn quá nhiều nhân tố tình cảm, một người yêu ghét rõ ràng thường thường không thích hợp tồn tại trong quan trường.
Trương Dương nói: cháu hiện tại không thích quan trường một chút nào, quyền lực có thể thay đổi một người, cháu hôm nay đã gặp Vinh Bằng Phi, nhìn thấy hắn đứng trước quán bar năm đó Khương Lượng ngộ hại, hắn rất rối rắm, cháu quen hắn lâu như vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ nhìn thấy hắn thương tâm đến thế.
Tống Hoài Minh nói: Trong quan trường không có lòng đồng tình. Nhớ tới sự thay đổi của Vinh Bằng Phi, y cũng không khỏi chán nản.
Trương Dương nói: Rất rõ ràng lần này hắn đã đứng sai hàng.
Tống Hoài Minh thở dài: một người bất kể vào lúc nào cũng không nên vứt bỏ nguyên tắc của mình.
Trương Dương nói: cháu hy vọng làm việc thì có thể đến nơi đến chốn.
Tống Hoài Minh nói: Cuối năm nhé, hai tháng thời gian chắc đủ để cậu xử lý việc này rồi.
Từ những lời này của Tống Hoài Minh, Trương Dương đã minh bạch, quyết định bảo mình rời khỏi Tân Hải sẽ không thay đổi. Trương Dương bỗng nhiên đưa ra một vấn đề: Chú Tống, ai sẽ tiếp nhận công tác của cháu?
Tống Hoài Minh không hề nghĩ ngợi nói với với hắn đáp án ngay: Kiều Bằng Phi.
/2583
|