Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói lười biếng: Đi đâu gấp thế.
Tay phải Người áo đen run lên, ba chông sắt bắn về phía Trương Dương theo hình tam giác. Đồng thời, thân thể hắn lao về phía cây đại thụ phía trước, mũi chân điểm lên cây. Động tác Bay lên không, lộn, bay ngược, ám sát, rất liền mạch lưu loát, giống như nước chảy mây trôi, không hề đình trệ.
Nhưng khi người áo đen xuất đao thì đột nhiên phát hiện trước mắt hắn căn không có mục tiêu.
Cổ hắn đã bị người ta nhẹ nhàng tóm lấy: Ê, xuống tay ác gớm nhỉ.
Người áo đen hai hãi không thôi. Sát chiêu liên tục của hắn bị đối phương thong dong tránh né, đối phương như bóng theo hình. Từ tình huống ra tay vừa rồi cho thấy, muốn lấy mạng mình căn bản không tốn sức.
Lúc Người áo đen hạ xuống đất, cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tuy rằng hắn biết đối phương đứng phía sau mình, nhưng đao Nhật Bản trong tay hắn hạ xuống, không dám khởi xướng luân phiên công kích nữa, hắn coi như cũng có chút tự hiểu lấy mình, biết chênh lệch võ công giữa hai người rất xa, đối phương muốn giết mình chỉ trong vòng mười giây.
Trương đại quan nhân mỉm cười: Liễu Sinh Nghĩa Phu, trong khoảng thời gian này xem ra anh không lơ là tập võ, đao pháp tiến bộ rất nhiều. Từ cách ra tay của đối phương, Trương Dương đã phán đoán ra thân phận của hắn.
Liễu Sinh Nghĩa Phu thở dài, lúc này hắn cũng đã đoán được người đứng phía sau mình rốt cuộc là ai, chậm rãi cắm đao vào vỏ: Có thể khiến tôi chật vật như vậy thực sự không có được mấy người.
Trương Dương nói: Nơi này không tiện ở lâu, anh theo tôi.
Liễu Sinh Nghĩa Phu gật đầu, đi theo Trương Dương tới sườn núi.
Nam tử mặc tây trang màu xanh vừa mới mở cửa xe thì liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, hiển nhiên chuyện xảy ra ở thôn suối nước nóng đã kinh động tới cảnh phương địa phương. Hắn đang chuẩn bị đi thì sau lưng bị một thứ cưng cứng dí vào, một giọng nữ dễ nghe vang lên: Anh đi đâu vội thế? Vội đi tìm chết à?
Thân thể người áo xanh đờ ra đó, tay hắn chậm rãi hạ xuống.
Tang Bối Bối lại không cho hắn cơ hội, giơ tay phải lên, dùng báng súng nện một phát vào sau gáy hắn, đánh ngất hắn.
Tám chiếc xe việt dã nháy đèn cảnh sát nối đuôi nhau tiến vào suối nước nóng hòa phong, người dẫn đội chính là người phụ trách địa khu Bình Hải của Quốc An Vưu Chí Dũng, hắn dùng loa kêu gọi với người ở đây: Xin mọi người bảo trì trấn định, đứng yên tại chỗ, tận lực phối hợp với công tác của chúng tôi.
Sơn Dã Nhã Mĩ phẫn nộ chạy về phía Vưu Chí Dũng: Các anh là ai? Nơi này là hội sở tư nhân, các anh dựa vào gì mà tự tiện xông vào?
Vưu Chí Dũng lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cũng không để ý đến cô ta, lúc này hai nhân viên của Quốc An đã hiệp trợ Tang Bối Bối mang An Đức Hằng đang ngất xỉu lên ô tô, Tang Bối Bối tới trước mặt Sơn Dã Nhã Mĩ, chủ động đưa giấy tờ cho cô ta: Chúng tôi là nhân viên công tác của Quốc An, hiện tại hoài nghi cô che giấu tội phạm giấu kín quan trọng, âm mưu phá hoại an toàn của quốc gia Trung Quốc, xin cô theo chúng tôi về hiệp trợ điều tra.
Sơn Dã Nhã Mĩ tức giận nói: cô có chứng cớ gì?
Tang Bối Bối chỉ chỉ vào chiếc xe phía sau: Chứng cớ ở trong xe, không cần tôi phải lập lại chứ, Sơn Dã Nhã Mĩ tiểu thư, xin cô hãy tận lực phối hợp với công tác của chúng tôi, ở trước mặt nhiều tân khách như vậy, chúng tôi cũng không muốn áp dụng thủ đoạn quá mức cấp tiến.
Nguyên Hòa Anh Minh suất lĩnh một bảo vệ vội vàng chạy tới, Sơn Dã Nhã Mĩ lo bọn họ sẽ phát sinh xung đột với phía Quốc An, vội vàng ra hiệu, bảo bọn họ đứng yên tại chỗ. Bình tĩnh gật đầu: Được, tôi đi với các cô.
Liễu Sinh Nghĩa Phu đứng trên đỉnh núi nhìn thấy tất cả những gì phát sinh phía dưới, hắn kéo mặt nạ xuống, thở phào nhẹ nhõm: Bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau, không ngờ các anh cũng theo dõi cô ta.
Trương Dương nói: Mục tiêu của Chúng tôi không phải cô ta, mà là An Đức Hằng, người này ẩn thân ở thôn suối nước nóng hòa phong.
Liễu Sinh Nghĩa Phu gật đầu: Tôi không nghe nói.
Trương Dương nói: An Đạt Văn chắc anh nghe nói tới rồi chứ, hắn là chú của An Đạt Văn, lúc trước ở Hongkong chế tạo huyết án An gia chấn kinh một thời, chúng tôi vẫn luôn cho rằng hắn đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống, những chuyện của An gia liên tiếp xảy ra gần đây đều có liên quan tới hắn.
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: Xem ra hắn cấu kết với Sơn Dã Nhã Mĩ.
Trương Dương nói: Cấu kết là nhất định rồi, có thừa nhận hay không thì là chuyện khác, nói thử xem, anh đã tìm hiểu được những gì rồi? Hắn bảo Liễu Sinh Nghĩa Phu ngồi xuống tảng đá, giúp hắn xử lý vết thương, bôi thuốc kim sang đặc chế của mình cho hắn.
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: Sơn Dã Nhã Mĩ là con gái của Sơn Dã Lương Hữu, tôi cho rằng hai cha con bọn họ có liên hệ chặt chẽ, cho nên tôi vẫn theo dõi Sơn Dã Nhã Mĩ, ý đồ thông qua cô ta tìm được Sơn Dã Lương Hữu, Sơn Dã Lương Hữu che giấu thật sự rất sâu, trong khoảng thời gian này tôi không hề nhìn thấy cha con bọn họ từng chủ động liên hệ. Có điều Sơn Dã Nhã Mĩ thường xuyên tiếp xúc với rất nhiều đại lão của thương giới và chính khách, tôi dám cắt khẳng định, cô ta đang trù hoạch một chuyện lớn, giữa cô ta và Sơn Dã Lương Hữu khẳng định có liên hệ, nhưng nhất định là thông qua một phương thức bí ẩn nào đó đẻ tiến hành.
Trương Dương nói: Anh vừa rồi tới thư phòng cô ta tìm cái gì vậy?
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: Sơn Dã Lương Hữu từng là thành viên của Giao Long hội, phụ trách sát tổ, tôi muốn từ chỗ Sơn Dã Nhã Mĩ tìm được một số manh mối, nhưng không ngờ gặp người của các anh.
Trương Dương nói: Cha anh đang ở đây đấy, ông ấy vẫn luôn lo lắng cho anh.
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: Tôi có thể xử lý chuyện của mình.
Trương Dương nói: Nữ hài tử bị chết kia tên là Vưu Gia à?
Liễu Sinh Nghĩa Phu mím môi, trong mắt hắn hiện lên vẻ bi thương khôn kể.
Trương đại quan nhân cũng không phải cố ý khơi dậy nỗi đau của hắn, nói khẽ: Một cây làm chẳng nên non, nếu mục tiêu của chúng ta giống nhau, có lẽ chúng ta có thể hợp tác.
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: Cám ơn hảo ý của anh, tôi một mình độc lai độc vãng quen rồi, không quen hợp tác với bất kỳ ai. Hắn mặc quần áo rồi gật đầu với Trương Dương: Cáo từ.
Trương Dương cũng không có ý ngăn cản hắn, mỉm cười nói: Nhớ số điện thoại của tôi, có phát hiện gì thì đừng quên liên lạc với tôi.
Liễu Sinh Nghĩa Phu không nói gì, bước vào trong rừng cây.
Thân ảnh của hắn vừa mới biến mất trong bóng đêm thì Trương Dương liền nhận được tin tức từ phía Lệ Phù, An Đức Hằng đã sa lưới, hành động hôm nay thành công viên mãn.
An Đức Hằng giống như choàng tỉnh khỏi cơn mơ, phát hiện mình bị nhốt trong một gian tù nho nhỏ, chung quanh đều là song sắt, hắn ngồi trên ghé, hai tay bị còng vào lưng ghế, An Đức Hằng bật cười ha ha, khi hắn bật cười, nghe thấy tiếng bước chân từ trong thông đạo vang lên.
Xuất hiện ở trước mặt hắn là Lệ Phù, Lệ Phù ngồi xuống ghế đối diện, nhìn An Đức Hằng trong song sắt, giống như nhìn một con dã thú bị nhốt vào lồng giam.
An Đức Hằng nói: Vì sao muốn bắt tôi!
Lệ Phù lạnh lùng nói: Không biết tôi nên gọi anh là Lưu Vãng Sinh hay là An Đức Hằng?
An Đức Hằng nói: Tôi không rõ hắn đang nói gì? Tôi tên là Lưu Vãng Sinh, y tôi là người Nhật gốc Hoa, các cô nhất định là bắt nhầm người rồi.
Lệ Phù từ trong hồ sơ rút ra một kết quả kiểm tra đo lường gien: Tên chỉ chẳng qua là một danh hiệu mà thôi, anh tên gì không quan trọng, tôi chỉ quan tâm người tôi muốn tìm, rất bất hạnh, anh đã được lựa chọn.
An Đức Hằng nói: Tôi muốn gặp luật sư của tôi.
Lệ Phù lắc đầu nói: Chúng tôi không phải công an, cho nên, không có luật sư, không có biện hộ, chuyện chúng tôi đã nhận định thì không cần quá nhiều chứng cớ, nếu như muốn anh chết, tôi hiện tại có thể giết chết anh ngay. Cô ta lấy súng ra nhắm vào An Đức Hằng.
Vẻ mặt An Đức Hằng vẫn trấn định, nhưng sâu trong ánh mắt hắn vẫn không khỏi lộ ra một tia lúng túng. Hắn mỉm cười nói: Hiện tại là xã hội pháp trị, dù sao cũng phải có lý do chứ?
Lệ Phù bật cười, sau đó cô ta cực kỳ quyết đoán nhấn cò, đạn bắn vào đùi An Đức Hằng, máu bắn ra, An Đức Hằng đau đến hét thảm một tiếng, hắn cúi đầu, nhìn thấy máu tươi trong nháy mắt đã nhiễm ống quần bên trái của hắn.
Lệ Phù nói: Nếu muốn tìm lý do thì tôi có thể tìm ra một ngàn lý do khác nhau, cho nên, muốn sống sót thì phải hợp tác. Cô ta thu súng lục lại: Anh đào tẩu được khỏi Quốc An rốt cuộc là nhờ có ai giúp?
An Đức Hằng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lườm cô ta.
Lệ Phù lại giơ súng lên: Người hiểu tôi đều biết, tính nhẫn nại của tôi trước giờ đều không được tốt, phát tiếp theo tôi sẽ bắn gãy xương chân của anh.
An Đức Hằng quả thực có chút sợ rồi, hầu kết của hắn giật giật đầy bất an: Chương Bích Quân.
Lệ Phù không hề cảm thấy ngạc nhiên trước đáp án này: An Đức Uyên bị giết, An Đức Minh mất tích, hai việc này có phải là anh ở sau lưng sắp đặt hay không?
An Đức Hằng nói: Có chứng cớ gì?
Lệ Phù nói: Đã nói với anh là tôi không cần chứng cớ, nhưng anh vẫn kiên trì thì chúng ta sẽ nói về chứng cớ, năm đó sau khi phát sinh huyết án của An gia ở Hongkong, An Đạt Văn đẩy anh vào tuyệt cảnh, anh cùng đường nên trốn tới đại lục.
Tay phải Người áo đen run lên, ba chông sắt bắn về phía Trương Dương theo hình tam giác. Đồng thời, thân thể hắn lao về phía cây đại thụ phía trước, mũi chân điểm lên cây. Động tác Bay lên không, lộn, bay ngược, ám sát, rất liền mạch lưu loát, giống như nước chảy mây trôi, không hề đình trệ.
Nhưng khi người áo đen xuất đao thì đột nhiên phát hiện trước mắt hắn căn không có mục tiêu.
Cổ hắn đã bị người ta nhẹ nhàng tóm lấy: Ê, xuống tay ác gớm nhỉ.
Người áo đen hai hãi không thôi. Sát chiêu liên tục của hắn bị đối phương thong dong tránh né, đối phương như bóng theo hình. Từ tình huống ra tay vừa rồi cho thấy, muốn lấy mạng mình căn bản không tốn sức.
Lúc Người áo đen hạ xuống đất, cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tuy rằng hắn biết đối phương đứng phía sau mình, nhưng đao Nhật Bản trong tay hắn hạ xuống, không dám khởi xướng luân phiên công kích nữa, hắn coi như cũng có chút tự hiểu lấy mình, biết chênh lệch võ công giữa hai người rất xa, đối phương muốn giết mình chỉ trong vòng mười giây.
Trương đại quan nhân mỉm cười: Liễu Sinh Nghĩa Phu, trong khoảng thời gian này xem ra anh không lơ là tập võ, đao pháp tiến bộ rất nhiều. Từ cách ra tay của đối phương, Trương Dương đã phán đoán ra thân phận của hắn.
Liễu Sinh Nghĩa Phu thở dài, lúc này hắn cũng đã đoán được người đứng phía sau mình rốt cuộc là ai, chậm rãi cắm đao vào vỏ: Có thể khiến tôi chật vật như vậy thực sự không có được mấy người.
Trương Dương nói: Nơi này không tiện ở lâu, anh theo tôi.
Liễu Sinh Nghĩa Phu gật đầu, đi theo Trương Dương tới sườn núi.
Nam tử mặc tây trang màu xanh vừa mới mở cửa xe thì liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, hiển nhiên chuyện xảy ra ở thôn suối nước nóng đã kinh động tới cảnh phương địa phương. Hắn đang chuẩn bị đi thì sau lưng bị một thứ cưng cứng dí vào, một giọng nữ dễ nghe vang lên: Anh đi đâu vội thế? Vội đi tìm chết à?
Thân thể người áo xanh đờ ra đó, tay hắn chậm rãi hạ xuống.
Tang Bối Bối lại không cho hắn cơ hội, giơ tay phải lên, dùng báng súng nện một phát vào sau gáy hắn, đánh ngất hắn.
Tám chiếc xe việt dã nháy đèn cảnh sát nối đuôi nhau tiến vào suối nước nóng hòa phong, người dẫn đội chính là người phụ trách địa khu Bình Hải của Quốc An Vưu Chí Dũng, hắn dùng loa kêu gọi với người ở đây: Xin mọi người bảo trì trấn định, đứng yên tại chỗ, tận lực phối hợp với công tác của chúng tôi.
Sơn Dã Nhã Mĩ phẫn nộ chạy về phía Vưu Chí Dũng: Các anh là ai? Nơi này là hội sở tư nhân, các anh dựa vào gì mà tự tiện xông vào?
Vưu Chí Dũng lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cũng không để ý đến cô ta, lúc này hai nhân viên của Quốc An đã hiệp trợ Tang Bối Bối mang An Đức Hằng đang ngất xỉu lên ô tô, Tang Bối Bối tới trước mặt Sơn Dã Nhã Mĩ, chủ động đưa giấy tờ cho cô ta: Chúng tôi là nhân viên công tác của Quốc An, hiện tại hoài nghi cô che giấu tội phạm giấu kín quan trọng, âm mưu phá hoại an toàn của quốc gia Trung Quốc, xin cô theo chúng tôi về hiệp trợ điều tra.
Sơn Dã Nhã Mĩ tức giận nói: cô có chứng cớ gì?
Tang Bối Bối chỉ chỉ vào chiếc xe phía sau: Chứng cớ ở trong xe, không cần tôi phải lập lại chứ, Sơn Dã Nhã Mĩ tiểu thư, xin cô hãy tận lực phối hợp với công tác của chúng tôi, ở trước mặt nhiều tân khách như vậy, chúng tôi cũng không muốn áp dụng thủ đoạn quá mức cấp tiến.
Nguyên Hòa Anh Minh suất lĩnh một bảo vệ vội vàng chạy tới, Sơn Dã Nhã Mĩ lo bọn họ sẽ phát sinh xung đột với phía Quốc An, vội vàng ra hiệu, bảo bọn họ đứng yên tại chỗ. Bình tĩnh gật đầu: Được, tôi đi với các cô.
Liễu Sinh Nghĩa Phu đứng trên đỉnh núi nhìn thấy tất cả những gì phát sinh phía dưới, hắn kéo mặt nạ xuống, thở phào nhẹ nhõm: Bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau, không ngờ các anh cũng theo dõi cô ta.
Trương Dương nói: Mục tiêu của Chúng tôi không phải cô ta, mà là An Đức Hằng, người này ẩn thân ở thôn suối nước nóng hòa phong.
Liễu Sinh Nghĩa Phu gật đầu: Tôi không nghe nói.
Trương Dương nói: An Đạt Văn chắc anh nghe nói tới rồi chứ, hắn là chú của An Đạt Văn, lúc trước ở Hongkong chế tạo huyết án An gia chấn kinh một thời, chúng tôi vẫn luôn cho rằng hắn đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống, những chuyện của An gia liên tiếp xảy ra gần đây đều có liên quan tới hắn.
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: Xem ra hắn cấu kết với Sơn Dã Nhã Mĩ.
Trương Dương nói: Cấu kết là nhất định rồi, có thừa nhận hay không thì là chuyện khác, nói thử xem, anh đã tìm hiểu được những gì rồi? Hắn bảo Liễu Sinh Nghĩa Phu ngồi xuống tảng đá, giúp hắn xử lý vết thương, bôi thuốc kim sang đặc chế của mình cho hắn.
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: Sơn Dã Nhã Mĩ là con gái của Sơn Dã Lương Hữu, tôi cho rằng hai cha con bọn họ có liên hệ chặt chẽ, cho nên tôi vẫn theo dõi Sơn Dã Nhã Mĩ, ý đồ thông qua cô ta tìm được Sơn Dã Lương Hữu, Sơn Dã Lương Hữu che giấu thật sự rất sâu, trong khoảng thời gian này tôi không hề nhìn thấy cha con bọn họ từng chủ động liên hệ. Có điều Sơn Dã Nhã Mĩ thường xuyên tiếp xúc với rất nhiều đại lão của thương giới và chính khách, tôi dám cắt khẳng định, cô ta đang trù hoạch một chuyện lớn, giữa cô ta và Sơn Dã Lương Hữu khẳng định có liên hệ, nhưng nhất định là thông qua một phương thức bí ẩn nào đó đẻ tiến hành.
Trương Dương nói: Anh vừa rồi tới thư phòng cô ta tìm cái gì vậy?
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: Sơn Dã Lương Hữu từng là thành viên của Giao Long hội, phụ trách sát tổ, tôi muốn từ chỗ Sơn Dã Nhã Mĩ tìm được một số manh mối, nhưng không ngờ gặp người của các anh.
Trương Dương nói: Cha anh đang ở đây đấy, ông ấy vẫn luôn lo lắng cho anh.
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: Tôi có thể xử lý chuyện của mình.
Trương Dương nói: Nữ hài tử bị chết kia tên là Vưu Gia à?
Liễu Sinh Nghĩa Phu mím môi, trong mắt hắn hiện lên vẻ bi thương khôn kể.
Trương đại quan nhân cũng không phải cố ý khơi dậy nỗi đau của hắn, nói khẽ: Một cây làm chẳng nên non, nếu mục tiêu của chúng ta giống nhau, có lẽ chúng ta có thể hợp tác.
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: Cám ơn hảo ý của anh, tôi một mình độc lai độc vãng quen rồi, không quen hợp tác với bất kỳ ai. Hắn mặc quần áo rồi gật đầu với Trương Dương: Cáo từ.
Trương Dương cũng không có ý ngăn cản hắn, mỉm cười nói: Nhớ số điện thoại của tôi, có phát hiện gì thì đừng quên liên lạc với tôi.
Liễu Sinh Nghĩa Phu không nói gì, bước vào trong rừng cây.
Thân ảnh của hắn vừa mới biến mất trong bóng đêm thì Trương Dương liền nhận được tin tức từ phía Lệ Phù, An Đức Hằng đã sa lưới, hành động hôm nay thành công viên mãn.
An Đức Hằng giống như choàng tỉnh khỏi cơn mơ, phát hiện mình bị nhốt trong một gian tù nho nhỏ, chung quanh đều là song sắt, hắn ngồi trên ghé, hai tay bị còng vào lưng ghế, An Đức Hằng bật cười ha ha, khi hắn bật cười, nghe thấy tiếng bước chân từ trong thông đạo vang lên.
Xuất hiện ở trước mặt hắn là Lệ Phù, Lệ Phù ngồi xuống ghế đối diện, nhìn An Đức Hằng trong song sắt, giống như nhìn một con dã thú bị nhốt vào lồng giam.
An Đức Hằng nói: Vì sao muốn bắt tôi!
Lệ Phù lạnh lùng nói: Không biết tôi nên gọi anh là Lưu Vãng Sinh hay là An Đức Hằng?
An Đức Hằng nói: Tôi không rõ hắn đang nói gì? Tôi tên là Lưu Vãng Sinh, y tôi là người Nhật gốc Hoa, các cô nhất định là bắt nhầm người rồi.
Lệ Phù từ trong hồ sơ rút ra một kết quả kiểm tra đo lường gien: Tên chỉ chẳng qua là một danh hiệu mà thôi, anh tên gì không quan trọng, tôi chỉ quan tâm người tôi muốn tìm, rất bất hạnh, anh đã được lựa chọn.
An Đức Hằng nói: Tôi muốn gặp luật sư của tôi.
Lệ Phù lắc đầu nói: Chúng tôi không phải công an, cho nên, không có luật sư, không có biện hộ, chuyện chúng tôi đã nhận định thì không cần quá nhiều chứng cớ, nếu như muốn anh chết, tôi hiện tại có thể giết chết anh ngay. Cô ta lấy súng ra nhắm vào An Đức Hằng.
Vẻ mặt An Đức Hằng vẫn trấn định, nhưng sâu trong ánh mắt hắn vẫn không khỏi lộ ra một tia lúng túng. Hắn mỉm cười nói: Hiện tại là xã hội pháp trị, dù sao cũng phải có lý do chứ?
Lệ Phù bật cười, sau đó cô ta cực kỳ quyết đoán nhấn cò, đạn bắn vào đùi An Đức Hằng, máu bắn ra, An Đức Hằng đau đến hét thảm một tiếng, hắn cúi đầu, nhìn thấy máu tươi trong nháy mắt đã nhiễm ống quần bên trái của hắn.
Lệ Phù nói: Nếu muốn tìm lý do thì tôi có thể tìm ra một ngàn lý do khác nhau, cho nên, muốn sống sót thì phải hợp tác. Cô ta thu súng lục lại: Anh đào tẩu được khỏi Quốc An rốt cuộc là nhờ có ai giúp?
An Đức Hằng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lườm cô ta.
Lệ Phù lại giơ súng lên: Người hiểu tôi đều biết, tính nhẫn nại của tôi trước giờ đều không được tốt, phát tiếp theo tôi sẽ bắn gãy xương chân của anh.
An Đức Hằng quả thực có chút sợ rồi, hầu kết của hắn giật giật đầy bất an: Chương Bích Quân.
Lệ Phù không hề cảm thấy ngạc nhiên trước đáp án này: An Đức Uyên bị giết, An Đức Minh mất tích, hai việc này có phải là anh ở sau lưng sắp đặt hay không?
An Đức Hằng nói: Có chứng cớ gì?
Lệ Phù nói: Đã nói với anh là tôi không cần chứng cớ, nhưng anh vẫn kiên trì thì chúng ta sẽ nói về chứng cớ, năm đó sau khi phát sinh huyết án của An gia ở Hongkong, An Đạt Văn đẩy anh vào tuyệt cảnh, anh cùng đường nên trốn tới đại lục.
/2583
|