An Đức Hằng cười ha ha, nói: An Đạt Văn ư? cô xem trọng hắn quá đấy, cái thằng nhóc chưa ráo máu đầu thì lấy đâu ra khả năng đẩy tôi vào tuyệt cảnh? Nếu như không phải lão già đó chỉ huy ở phía sau, hắn đã sớm bị cô lập rồi.
Lệ Phù nói: Về sau anh lại rơi vào trong tay của Quốc An, Chương Bích Quân ra mặt giúp anh bốc hơi khỏi nhân gian, vì thế anh thay hình đổi dạng trở thành một thành viên trong chúng tôi, lúc ấy Chương Bích Quân đưa ra điều kiện trao đổi là, anh phải cung cấp tư liệu và chứng cớ phạm tội của nội bộ An gia, cùng với một số tư liệu về hắc bang của Hongkong, nhưng trong những năm anh bị khống chế ở Quốc An, lại không cung cấp bất kỳ tình báo có giá trị nào.
An Đức Hằng mỉm cười nói: Những gì tôi biết đều đã nói rồi. Là các cô không thực hiện lời hứa, ba lần bảy lượt nhằm vào tôi.
Lệ Phù nói: Trước khi Chương Bích Quân chết, anh đột nhiên biến mất, chúng tôi lúc ấy liền hoài nghi sự lẩn trốn của anh có liên quan tới Chương Bích Quân, hiện tại anh cuối cùng cũng chứng thực điểm này.
An Đức Hằng nói: Nếu như không có gì khác thì gọi bác sĩ cầm máu cho tôi đi. Chỗ hắn trúng đạn vẫn chảy máu như suối.
Lệ Phù lại giống như không thấy: Tôi lưu ý thấy lần triển khai hành động tiếp theo của anh đều là sau khi Chương Bích Quân chết, rốt cuộc là ai bảo anh làm việc này?
An Đức Hằng lắc đầu: Không ai bảo tôi cả, đã nói với cô rồi, năm đó Chương Bích Quân từng cứu tôi một mạng, tôi tuy rằng không phải là người tốt, nhưng cũng biết tri ân báo đáp, tôi biết là An Đạt Văn hại chết cô ta. Cho nên tôi ra tay đối phó An Đạt Văn báo thù cho cô ta.
Lệ Phù khinh thường cười nói: Tri ân báo đáp ư, anh có tư cách gì nói những lời này, nếu như anh biết tri ân báo đáp thì sao lại chĩa họng súng vào một lão nhân đã dưỡng dục mình mấy chục năm. Nếu như anh biết tri ân báo đáp thì sao có thể sát hại huynh đệ giống như tay chân của mình một cách tàn nhẫn như vậy.
An Đức Hằng nói: Tôi không cần thiết phải giải thích với cô, đúng, năm đó huyết án của An gia là một tay tôi bày ra, vậy thì sao?
Lệ Phù nói: Chuyện của An Đức Uyên thì sao?
An Đức Hằng nói: Cái chết của An Đức Uyên không liên can tới tôi. Giết hắn là Kì Sơn, cô không biết An gia đấy thôi. Hình tượng của An Đạt Văn ở bên ngoài là một thiên tài thương giới, nhưng tất cả chỉ là biểu tượng, hắn căn bả không có bản sự gì cả, An gia từ tổ tiên đã làm giặc, cường thủ hào đoạt là thứ họ tinh thông, trừ cái này ra, bọn họ không biết làm gì khác, An râu rậm là hạng người gì chứ? Là mã tặc Giết người vô số, An Chí Viễn tuy rằng chậu vàng rửa tay, biến hóa nhanh chóng thành thương nhân yêu nước, nhưng lão không rửa sạch được máu tanh dính trên tay, máu người bị lão giết có thể nhiễm đỏ nước sông, tài phú của An gia bọn họ tất cả là dùng máu tươi và sinh mệnh của người khác mà chất thành. An gia đã bao giờ dừng làm ăn phi pháp chưa? An Đức Uyên ở Đài Loan thành lập tín nghĩa xã, tổ chức lớn như vậy sao có thể tồn tại được nếu không có tiền? cô Anh cho rằng An gia bọn họ tất cả đều là kỳ tài kinh thương ư? Buôn lậu, buôn lậu thuốc phiện, quân hỏa, không có những sinh ý phi pháp này thì bọn họ đã sớm xong rồi! Các cô chỉ nhìn thấy An Chí Viễn và An Đức Uyên đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng có biết hay không, An Chí Viễn lén lút bảo tôi chiếu cố cho sinh ý của An Đức Uyên, có biết hay không, lão lặng lẽ bắn tiếng với những đại lão của Đài Loan, có biết hay không, mấy lần An Đức Uyên bởi vì đắc tội với hắc bang địa phương Đài Loan mà thiếu chút nữa phơi thây đầu đường. Là An Chí Viễn ra mặt xử lý cho hắn?
Tình tự của An Đức Hằng rõ ràng có chút kích động.
Trợ thủ của Lệ Phù đưa tới một ly cà phê, cô ta nhấp một ngụm, lẳng lặng quan sát con thú trong lồng: Kì Sơn giết An Đức Uyên, nếu như tôi đoán không sai thì nhất định là anh dứng giữa xúi giục.
An Đức Hằng nói: Tôi vì sao phải xúi giục? Tôi cần xúi giục ư? Sau khi lão già đó chết, kinh tế của An gia xuất hiện vấn đề, vấn đề rất lớn, đám con cháu của lão căn bản không có bản sự gì, trừ làm xã hội đen ra thì bọn họ căn bản không có bản sự gì, thị trường Hongkong chỉ lớn có bấy nhiêu, hơn nữa đồng thời có bao nhiêu nhà làm, từ sau khi lão già kia qua đời, thanh thế của An gia không còn như xưa, huống chi lão đã chậu vàng rửa tay nhiều năm, còn muốn quay đầu lại làm nghề này, những nhà khác cũng sẽ không đáp ứng. Bên Đài Loan, An Đức Uyên lại bị cảnh sát đóng đinh, hắn không biết tốt xấu đi nhúng tay vào chuyện tranh cử của Hồng Ân Chính, Hồng Ân Chính tất nhiên không cho phép hắn xảy ra vấn đề ở phương diện này, cho nên bọn họ chỉ có thể hướng ánh mắt tới đại lục. Bọn họ đầu tiên đặt ánh mắt ở ở quê hương Bình Hải, nhưng thị trường thuốc phiện của Bình Hải lại bị huynh đệ Kỳ gia khống chế chặt chẽ, muốn kiếm tiền, nhất định phải diệt trừ bọn họ.
Lúc này một người mặc áo dài màu tắng, đeo khẩu trang như bác sĩ bước vào, mở cửa sắt nhà giam, hắn đi vào cầm máu cho An Đức Hằng.
An Đức Hằng chỉ nhìn hắn một cái đã nhận ra: Trương Dương, để bắt tôi, anh thật đúng là nhọc lòng.
Trương đại quan nhân cũng không ngờ ánh mắt của thằng cha này độc như vậy, mình tiêu phí tâm tư lớn như vậy đẻ ngụy trang mà vẫn bị hắn nhận ra, lập tức cởi khẩu trang, cười nói: Cầm máu Giúp anh, lo anh chết sớm quá.
An Đức Hằng nói: Tôi coi như minh bạch rồi, anh cố ý đánh tôi một quyền, bởi vậy mà có được mẫu máu của tôi, chỉ có như vậy, các anh mới có thể kết luận thân phận của tôi.
Lệ Phù nói: Giao tiếp với người Nhật vẫn phải cẩn thận hơn một chút, chúng tôi vẫn cần một số chứng cớ, nếu không sao có thể để bọn họ không còn gì để nói.
An Đức Hằng nói: Các anh bắt được tôi thì sao? Chuyện đã xảy ra rồi các anh có thể thay đổi được ư?
Lệ Phù lạnh lùng cười một tiếng: An Đức Hằng, tôi vẫn luôn cảm thấy tò mò, mấy năm nay, rốt cuộc là lực lượng nào chống lưng cho anh, giúp anh bất chấp mọi giá đi trả thù An gia? Không dồn mọi người của An gia vào chỗ chết thì không cam lòng?
An Đức Hằng nói: Thù giết cha, không đội trời chung.
Trương đại quan nhân không khỏi trào phúng: An lão dưỡng dục anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không bằng ông già chưa bao giờ gặp của anh ư?
An Đức Hằng nói: Không thể.
Lệ Phù thở dài: An Đức Hằng, chẳng lẽ anh cho rằng Chương Bích Quân khi anh lâm vào tuyệt cảnh thì vươn tay giúp anh, thực sự là vì cô ta muốn có được tư liệu của nội bộ An gia từ anh ư? Trong mấy năm anh bị khống chế ở Quốc An, cô ta có hỏi gì anh hay không? Có bảo anh làm gì hay không?
An Đức Hằng trầm mặc, cẩn thận nhớ lại, trong khoảng thời gian hắn ở Quốc An, Chương Bích Quân quả thực không bảo hắn làm bất kỳ chuyện gì.
Lệ Phù nói: Nuôi quân ngàn ngày, dụng binh nhất thời, Chương Bích Quân không dùng anh, nhưng hiện tại tất cả hành động của anh tựa hồ như đang báo thù cho cô ta, nói cách khác thì anh đang làm việc cho một người khác.
An Đức Hằng lắc đầu: Không có ai khác, tôi chỉ là vì báo ơn thôi.
Lệ Phù nói: Không nhìn ra anh thực sự là ân oán rõ ràng, được rồi, tôi sẽ nói với anh một chuyện. Cô ta lấy ra một tập giấy tờ: Khi anh chế tạo huyết án của An gia, tôi vừa hay được công tác ở Hongkong, phụ trách điều tra chuyện của An gia, ngày anh huyết tẩy An gia, tôi từ trong két sắt của An gia có được một phần tư liệu, đoán thử xem là gì?
Trương đại quan nhân hiểu rất rõ chuyện này, lúc ấy giấy tờ này là an liên thủ trộm ra với Lệ Phù, bên trong có ghi chép liên quan tới thân thế của An Đức Hằng.
Lệ Phù nói: Thân thế của anh, chính là thông qua phần tư liệu này, chúng tôi mới biết anh không phải con trai thân sinh của An lão.
Trong mắt An Đức Hằng hiện lên một tia quang mang âm lãnh.
Lệ Phù nói: Nhưng sau khi Chương Bích Quân chết, chúng tôi trong két sắt bí mật của cô ta phát hiện một phần tư liệu khác, vẫn là về anh. Cô ta mở ra: Có biết người anh gọi là cha ruột vì sao phản bội An Chí Viễn hay không? Không chỉ bởi vì lợi ích, còn bởi vì An Chí Viễn năm đó từng có tư tình với vợ y, cũng chính là mẹ của anh, về sau làm mẹ của anh mang thai, nói một cách đơn giản thì cha ruột của anh là An Chí Viễn.
Trương Dương Ở bên cạnh cũng bị tin tức đột nhiên này làm cho chấn kinh,, hắn kinh ngạc nhìn Lệ Phù, cho rằng Lệ Phù đang nói dối, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ta thì lại không giống, An Đức Hằng lắc đầu, cười nói: Đúng là bộ phục tài dựng chuyện của đám người Quốc An các cô.
Lệ Phù nói: Cho rằng là lời nói dối ư, năm đó anh vì chứng minh chuyện này, đặc biệt kiểm tra thí điểm mẫu máu của An Chí Viễn, anh cầm mẫu máu tới tìm một bạn học cũ ở Mỹ, bảo hắn giúp giám định gien, hắn tên là Lâm Quốc Bân,anh tên là Thomas có đúng không?
Hai mắt An Đức Hằng trợn tròn, Lệ Phù nói: Ba tháng sau khi anh giúp anh làm xong giám định, bởi vì tai nạn xe hơi mà qua đời. Tôi tra được mẫu máu mà anh cung cấp lúc đấy, máu của anh thì đúng là của anh, còn máu của An lão thì không phải. Ở đây có gien của An Chí Viễn, An Đức Uyên, An Đạt Văn, An Ngữ Thần, đương nhiên còn có cả của anh, nếu như anh vẫn chưa tin thì tôi có thể bảo người giám định chuyên nghiệp giải thích tường tận cho anh.
Lệ Phù nói: Về sau anh lại rơi vào trong tay của Quốc An, Chương Bích Quân ra mặt giúp anh bốc hơi khỏi nhân gian, vì thế anh thay hình đổi dạng trở thành một thành viên trong chúng tôi, lúc ấy Chương Bích Quân đưa ra điều kiện trao đổi là, anh phải cung cấp tư liệu và chứng cớ phạm tội của nội bộ An gia, cùng với một số tư liệu về hắc bang của Hongkong, nhưng trong những năm anh bị khống chế ở Quốc An, lại không cung cấp bất kỳ tình báo có giá trị nào.
An Đức Hằng mỉm cười nói: Những gì tôi biết đều đã nói rồi. Là các cô không thực hiện lời hứa, ba lần bảy lượt nhằm vào tôi.
Lệ Phù nói: Trước khi Chương Bích Quân chết, anh đột nhiên biến mất, chúng tôi lúc ấy liền hoài nghi sự lẩn trốn của anh có liên quan tới Chương Bích Quân, hiện tại anh cuối cùng cũng chứng thực điểm này.
An Đức Hằng nói: Nếu như không có gì khác thì gọi bác sĩ cầm máu cho tôi đi. Chỗ hắn trúng đạn vẫn chảy máu như suối.
Lệ Phù lại giống như không thấy: Tôi lưu ý thấy lần triển khai hành động tiếp theo của anh đều là sau khi Chương Bích Quân chết, rốt cuộc là ai bảo anh làm việc này?
An Đức Hằng lắc đầu: Không ai bảo tôi cả, đã nói với cô rồi, năm đó Chương Bích Quân từng cứu tôi một mạng, tôi tuy rằng không phải là người tốt, nhưng cũng biết tri ân báo đáp, tôi biết là An Đạt Văn hại chết cô ta. Cho nên tôi ra tay đối phó An Đạt Văn báo thù cho cô ta.
Lệ Phù khinh thường cười nói: Tri ân báo đáp ư, anh có tư cách gì nói những lời này, nếu như anh biết tri ân báo đáp thì sao lại chĩa họng súng vào một lão nhân đã dưỡng dục mình mấy chục năm. Nếu như anh biết tri ân báo đáp thì sao có thể sát hại huynh đệ giống như tay chân của mình một cách tàn nhẫn như vậy.
An Đức Hằng nói: Tôi không cần thiết phải giải thích với cô, đúng, năm đó huyết án của An gia là một tay tôi bày ra, vậy thì sao?
Lệ Phù nói: Chuyện của An Đức Uyên thì sao?
An Đức Hằng nói: Cái chết của An Đức Uyên không liên can tới tôi. Giết hắn là Kì Sơn, cô không biết An gia đấy thôi. Hình tượng của An Đạt Văn ở bên ngoài là một thiên tài thương giới, nhưng tất cả chỉ là biểu tượng, hắn căn bả không có bản sự gì cả, An gia từ tổ tiên đã làm giặc, cường thủ hào đoạt là thứ họ tinh thông, trừ cái này ra, bọn họ không biết làm gì khác, An râu rậm là hạng người gì chứ? Là mã tặc Giết người vô số, An Chí Viễn tuy rằng chậu vàng rửa tay, biến hóa nhanh chóng thành thương nhân yêu nước, nhưng lão không rửa sạch được máu tanh dính trên tay, máu người bị lão giết có thể nhiễm đỏ nước sông, tài phú của An gia bọn họ tất cả là dùng máu tươi và sinh mệnh của người khác mà chất thành. An gia đã bao giờ dừng làm ăn phi pháp chưa? An Đức Uyên ở Đài Loan thành lập tín nghĩa xã, tổ chức lớn như vậy sao có thể tồn tại được nếu không có tiền? cô Anh cho rằng An gia bọn họ tất cả đều là kỳ tài kinh thương ư? Buôn lậu, buôn lậu thuốc phiện, quân hỏa, không có những sinh ý phi pháp này thì bọn họ đã sớm xong rồi! Các cô chỉ nhìn thấy An Chí Viễn và An Đức Uyên đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng có biết hay không, An Chí Viễn lén lút bảo tôi chiếu cố cho sinh ý của An Đức Uyên, có biết hay không, lão lặng lẽ bắn tiếng với những đại lão của Đài Loan, có biết hay không, mấy lần An Đức Uyên bởi vì đắc tội với hắc bang địa phương Đài Loan mà thiếu chút nữa phơi thây đầu đường. Là An Chí Viễn ra mặt xử lý cho hắn?
Tình tự của An Đức Hằng rõ ràng có chút kích động.
Trợ thủ của Lệ Phù đưa tới một ly cà phê, cô ta nhấp một ngụm, lẳng lặng quan sát con thú trong lồng: Kì Sơn giết An Đức Uyên, nếu như tôi đoán không sai thì nhất định là anh dứng giữa xúi giục.
An Đức Hằng nói: Tôi vì sao phải xúi giục? Tôi cần xúi giục ư? Sau khi lão già đó chết, kinh tế của An gia xuất hiện vấn đề, vấn đề rất lớn, đám con cháu của lão căn bản không có bản sự gì, trừ làm xã hội đen ra thì bọn họ căn bản không có bản sự gì, thị trường Hongkong chỉ lớn có bấy nhiêu, hơn nữa đồng thời có bao nhiêu nhà làm, từ sau khi lão già kia qua đời, thanh thế của An gia không còn như xưa, huống chi lão đã chậu vàng rửa tay nhiều năm, còn muốn quay đầu lại làm nghề này, những nhà khác cũng sẽ không đáp ứng. Bên Đài Loan, An Đức Uyên lại bị cảnh sát đóng đinh, hắn không biết tốt xấu đi nhúng tay vào chuyện tranh cử của Hồng Ân Chính, Hồng Ân Chính tất nhiên không cho phép hắn xảy ra vấn đề ở phương diện này, cho nên bọn họ chỉ có thể hướng ánh mắt tới đại lục. Bọn họ đầu tiên đặt ánh mắt ở ở quê hương Bình Hải, nhưng thị trường thuốc phiện của Bình Hải lại bị huynh đệ Kỳ gia khống chế chặt chẽ, muốn kiếm tiền, nhất định phải diệt trừ bọn họ.
Lúc này một người mặc áo dài màu tắng, đeo khẩu trang như bác sĩ bước vào, mở cửa sắt nhà giam, hắn đi vào cầm máu cho An Đức Hằng.
An Đức Hằng chỉ nhìn hắn một cái đã nhận ra: Trương Dương, để bắt tôi, anh thật đúng là nhọc lòng.
Trương đại quan nhân cũng không ngờ ánh mắt của thằng cha này độc như vậy, mình tiêu phí tâm tư lớn như vậy đẻ ngụy trang mà vẫn bị hắn nhận ra, lập tức cởi khẩu trang, cười nói: Cầm máu Giúp anh, lo anh chết sớm quá.
An Đức Hằng nói: Tôi coi như minh bạch rồi, anh cố ý đánh tôi một quyền, bởi vậy mà có được mẫu máu của tôi, chỉ có như vậy, các anh mới có thể kết luận thân phận của tôi.
Lệ Phù nói: Giao tiếp với người Nhật vẫn phải cẩn thận hơn một chút, chúng tôi vẫn cần một số chứng cớ, nếu không sao có thể để bọn họ không còn gì để nói.
An Đức Hằng nói: Các anh bắt được tôi thì sao? Chuyện đã xảy ra rồi các anh có thể thay đổi được ư?
Lệ Phù lạnh lùng cười một tiếng: An Đức Hằng, tôi vẫn luôn cảm thấy tò mò, mấy năm nay, rốt cuộc là lực lượng nào chống lưng cho anh, giúp anh bất chấp mọi giá đi trả thù An gia? Không dồn mọi người của An gia vào chỗ chết thì không cam lòng?
An Đức Hằng nói: Thù giết cha, không đội trời chung.
Trương đại quan nhân không khỏi trào phúng: An lão dưỡng dục anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không bằng ông già chưa bao giờ gặp của anh ư?
An Đức Hằng nói: Không thể.
Lệ Phù thở dài: An Đức Hằng, chẳng lẽ anh cho rằng Chương Bích Quân khi anh lâm vào tuyệt cảnh thì vươn tay giúp anh, thực sự là vì cô ta muốn có được tư liệu của nội bộ An gia từ anh ư? Trong mấy năm anh bị khống chế ở Quốc An, cô ta có hỏi gì anh hay không? Có bảo anh làm gì hay không?
An Đức Hằng trầm mặc, cẩn thận nhớ lại, trong khoảng thời gian hắn ở Quốc An, Chương Bích Quân quả thực không bảo hắn làm bất kỳ chuyện gì.
Lệ Phù nói: Nuôi quân ngàn ngày, dụng binh nhất thời, Chương Bích Quân không dùng anh, nhưng hiện tại tất cả hành động của anh tựa hồ như đang báo thù cho cô ta, nói cách khác thì anh đang làm việc cho một người khác.
An Đức Hằng lắc đầu: Không có ai khác, tôi chỉ là vì báo ơn thôi.
Lệ Phù nói: Không nhìn ra anh thực sự là ân oán rõ ràng, được rồi, tôi sẽ nói với anh một chuyện. Cô ta lấy ra một tập giấy tờ: Khi anh chế tạo huyết án của An gia, tôi vừa hay được công tác ở Hongkong, phụ trách điều tra chuyện của An gia, ngày anh huyết tẩy An gia, tôi từ trong két sắt của An gia có được một phần tư liệu, đoán thử xem là gì?
Trương đại quan nhân hiểu rất rõ chuyện này, lúc ấy giấy tờ này là an liên thủ trộm ra với Lệ Phù, bên trong có ghi chép liên quan tới thân thế của An Đức Hằng.
Lệ Phù nói: Thân thế của anh, chính là thông qua phần tư liệu này, chúng tôi mới biết anh không phải con trai thân sinh của An lão.
Trong mắt An Đức Hằng hiện lên một tia quang mang âm lãnh.
Lệ Phù nói: Nhưng sau khi Chương Bích Quân chết, chúng tôi trong két sắt bí mật của cô ta phát hiện một phần tư liệu khác, vẫn là về anh. Cô ta mở ra: Có biết người anh gọi là cha ruột vì sao phản bội An Chí Viễn hay không? Không chỉ bởi vì lợi ích, còn bởi vì An Chí Viễn năm đó từng có tư tình với vợ y, cũng chính là mẹ của anh, về sau làm mẹ của anh mang thai, nói một cách đơn giản thì cha ruột của anh là An Chí Viễn.
Trương Dương Ở bên cạnh cũng bị tin tức đột nhiên này làm cho chấn kinh,, hắn kinh ngạc nhìn Lệ Phù, cho rằng Lệ Phù đang nói dối, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ta thì lại không giống, An Đức Hằng lắc đầu, cười nói: Đúng là bộ phục tài dựng chuyện của đám người Quốc An các cô.
Lệ Phù nói: Cho rằng là lời nói dối ư, năm đó anh vì chứng minh chuyện này, đặc biệt kiểm tra thí điểm mẫu máu của An Chí Viễn, anh cầm mẫu máu tới tìm một bạn học cũ ở Mỹ, bảo hắn giúp giám định gien, hắn tên là Lâm Quốc Bân,anh tên là Thomas có đúng không?
Hai mắt An Đức Hằng trợn tròn, Lệ Phù nói: Ba tháng sau khi anh giúp anh làm xong giám định, bởi vì tai nạn xe hơi mà qua đời. Tôi tra được mẫu máu mà anh cung cấp lúc đấy, máu của anh thì đúng là của anh, còn máu của An lão thì không phải. Ở đây có gien của An Chí Viễn, An Đức Uyên, An Đạt Văn, An Ngữ Thần, đương nhiên còn có cả của anh, nếu như anh vẫn chưa tin thì tôi có thể bảo người giám định chuyên nghiệp giải thích tường tận cho anh.
/2583
|