Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Tôi không biết người này.
Tang Bối Bối bật cười: Đúng là bội phục bản sự trở mặt của cô, cho không biết Lưu Vãng Sinh ư?
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Tôi vì sao phải lừa cho, tôi căn bản không hề có ấn tượng với cái tên này. Các cô vì một người tôi không biết mà áp dụng hành động với tôi, làm hỏng tiệc tối của tôi, còn bắt tôi tới nơi này, khiến trước khi thôn suối nước nóng của tôi khai trương thì danh tiếng đã bị tổn hại, các hắn có biết tôn trọng nhân quyền hay không? Nếu như người các cô muốn bắt có vấn đề, vì sao không báo trước cho tôi biết? Là chủ nhân của thôn suối nước nóng hòa phong, tôi nghĩ tôi nên có quyền biết chuyện này?
Tang Bối Bối ném một tập ảnh ra trước mặt cô ta, trên ảnh chụp cảnh Sơn Dã Nhã Mĩ và Lưu Vãng Sinh nói chuyện với nhau rất thân thiết. Tang Bối Bối nói: cô trò chuyện với người xa lạ này cũng vui nhỉ.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Tôi là chủ nhân của tiệc tối, đối với mỗi khách nhân tham gia tiệc tối tôi đương nhiên phải biểu hiện ra sự lễ phép và khách khí của tôi, cho dù là lần đầu gặp mặt, Trung Quốc các cô tự xưng là lễ nghi chi bang, chẳng lẽ ngay cả đạo đãi khách tối thiểu cũng đều không hiểu?
Tang Bối Bối nói: Có biết Lưu Vãng Sinh này Lưu Vãng Sinh là ai hay không?
Sơn Dã Nhã Mĩ: Nói Tôi không biết, tối hôm qua chỉ nói chuyện mấy câu, không ngờ lại bị các cô chụp ảnh, xem ra đặc công các cô cài vào bên cạnh tôi đúng là không ít.
Cô nghĩ nhiều rồi, mục tiêu của chúng tôi là Lưu Vãng Sinh, không phải cô.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Vậy thì chính là tôi không sao, tôi có thể đi rồi chứ?
Lúc này Lệ Phù đẩy cửa bước vào, cô ta cười cười với Tang Bối Bối: Có phát hiện gì rồi?
Tang Bối Bối thu hồi ảnh trên bàn: Sơn dã tiểu thư kiên trì nói cô ta không biết Lưu Vãng Sinh.
Lệ Phù tiếp lấy ảnh trong tay Tang Bối Bối rồi nhìn nhìn, cười nói: Thoạt nhìn có vẻ rất thân nhau mà, nếu không biết thì người này sao lại xuất hiện ở tiệc tối?
Sơn Dã Nhã Mĩ phản kích nói: Tôi cũng không biết các cô, nhưng các cô cũng không mời mà đến đấy thôi.
Lệ Phù nói: Nếu Sơn Dã tiểu thư có thể xác định không biết Lưu Vãng Sinh thì xem ra chuyện này chính là một hiểu lầm.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Tôi có thể đi rồi chứ?
Lệ Phù gật đầu: Có thể, chúng tôi sẽ tìm cô để hiệp trợ tìm hiểu tình huống. NÓi rõ rồi thì cô tùy thời đều có thể đi.
Sơn Dã Nhã Mĩ gật đầu: Được, tôi đi. Không đợi cô ta đứng lên, Lệ Phù đã dùng dùi cui điện dí vào cổ cô ta, ánh sáng màu xanh lóe ra.
Thân hình Sơn Dã Nhã Mĩ co giật rồi ngã xuống.
Ngay cả Tang Bối Bối cũng không ngờ Lệ Phù ra tay quyết đoán như vậy, cô ta cả kinh nói: Thật sự muốn bắt cô ta à? Sẽ có ảnh hưởng đó. Tang Bối Bối nói không phải không có đạo lý, Sơn Dã Nhã Mĩ sau khi bị bọn họ dẫn đi, phía Nhật đã thông qua đủ loại cách để đề xuất kháng nghị, dù sao ghi chép của Sơn Dã Nhã Mĩ ở Trung Quốc vô cùng trong sạch, không có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy cô ta tồn tại hành vi phạm tội, tuy rằng bọn họ hoài nghi Sơn Dã Nhã Mĩ có vấn đề, nhưng dưới tiền đề thiếu chứng cớ, cũng không thể tùy tiện áp dụng hành động đối với cô ta.
Lệ Phù nói: Nếu bọn họ không chịu nói, như vậy đành phải dẫn xà xuất động.
Tang Bối Bối nói: Có ý gì? Cô ta vẫn không rõ ý đồ của Lệ Phù.
Lệ Phù nói: với kỹ thuật ngụy trang của cô, giả dạng thành Sơn Dã Nhã Mĩ chắc không khó.
Tang Bối Bối nói: Dáng người của cô ta và cô ta không sai biệt lắm, nếu như ngụy trang bộ dạng của cô ta, có lẽ có thể giống tới bảy tám phần, nhưng chỉ với người không quen cô ta thôi, chứ gặp người thực sự biết cô ta thì chắc sẽ lộ tẩy.
Lệ Phù mỉm cười nói: Nếu như Sơn Dã Nhã Mĩ xảy ra tai nạn xe cộ, một người sau khi bị thương, bộ dạng của cô ta ít nhiều sẽ có chút thay đổi.
Ánh mắt Tang Bối Bối sáng ngời.
Lệ Phù nói: Nếu như cô ta thực sự rất quan trọng với một số người, cô ta bị thương nhất định sẽ tác động tới sự chú ý của rất nhiều người, chúng ta sẽ định tính tai nạn xe cộ lần này là một hồi mưu sát, như vậy chúng ta có thể thực thi bảo hộ một cách đương nhiên.
Tang Bối Bối kinh hỉ nói: Như vậy chúng ta có thể dẫn xà xuất động! Quả nhiên là ý kiến hay.
Lệ Phù lại không tham công: Chiêu cay độc này là Trương Dương nghĩ ra.
Khi phó đại sứ Nhật Võ Trực Chính Dã vì chuyện của Sơn Dã Nhã Mĩ mà chạy khắp nơi thì đột nhiên truyền đến tin tức Sơn Dã Nhã Mĩ gặp tai nạn xe cộ, Sơn Dã Nhã Mĩ sau khi được Quốc An điều tra xong, trên đường trở về Lâm thang thì phát sinh tai nạn xe cộ, xe Lexus cô ta điều khiển va phải một chiếc xe từ đằng trước lao tới, Sơn Dã Nhã Mĩ bị trọng thương, đã được khẩn cấp đưa tới bệnh viện thành phố Đông Giang, lái xe xe tải cũng bị thương, trên đường đưa tới bệnh viện thì không may bỏ mình.
Mà đồng thời, thính trưởng thính công an Bình Hải Cao Trọng Hòa cũng hẹn gặp Võ Trực Chính Dã.
Tâm tình của Võ Trực Chính Dã lúc này rất mâu thuẫn và phức tạp, chuyện liên tiếp phát sinh gần đây đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán, hắn hiện tại phải đối diện với áp lực chưa từng có, không chỉ đến từ chính trong nước, còn từ quả bom hẹn giờ Trương Dương đặt trong cơ thể hắn. Khi xử lý bất kỳ chuyện gì, hắn đầu tiên cũng phải cân nhắc nặng nhẹ, xem như thế nào mới có thể bảo vệ được lợi ích của bên ta nhưng lại không đến mức làm Trương Dương tức giận. Đây mới là những vấn đề hàng đầu hắn gặp phải.
Đổi thành Võ Trực Chính Dã trước đây, sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy, hắn khẳng định sẽ bày ra tư thế hùng hổ khởi binh hỏi tội, nhưng hiện tại hắn không thể không bình tĩnh, với hắn mà nói thì không không chuyện gì trọng yếu hơn tính mạng của mình, trên thế giới này dù sao người sợ chết mới là đa số.
Sắc mặt Cao Trọng Hòa rất khó coi, y hẹn gặp Võ Trực Chính Dã không phải là để giải thích chuyện của Sơn Dã Nhã Mĩ. Cao Trọng Hòa nói: Võ Trực tiên sinh. Tôi lần này hẹn anh tới là muốn trao đổi một chút về những chuyện gần đây thường xuyên xuất hiện ở Đông Giang.
Võ Trực Chính Dã nói: Khéo thật, tôi cũng có chuyện muốn bàn với thính trưởng Cao.
Cao Trọng Hòa nói: Gần đây phần tử phạm tội phía nhật liên tục có hành động ở động tác, sự kiện phát sinh ở biệt thự Thu Hà nhằm vào Nguyên Hòa Hạnh Tử ngài chắc rõ.
Võ Trực Chính Dã đương nhiên rõ, lần này mục đích hắn tới Đông Giang cũng vì xử lý chuyện này.
Cao Trọng Hòa lại nói: Chuyện Tối hôm qua phát sinh ở thôn suối nước nóng hòa phong chắc anh cũng nghe nói?
Võ Trực Chính Dã nói: Tôi cũng đang muốn hỏi chuyện này, cao thính, xin hỏi Sơn Dã Nhã Mĩ rốt cuộc vi phạm điều luật nào của quý quốc? Các anh sao lại dẫn cô ta đi điều tra? Hắn lúc ban đầu không hề lập tức nhắc tới tai nạn xe cộ, mà là muốn tiến hành theo tuần tự đề xuất vấn đề, đi bước một chiếm chủ động.
Tang Bối Bối bật cười: Đúng là bội phục bản sự trở mặt của cô, cho không biết Lưu Vãng Sinh ư?
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Tôi vì sao phải lừa cho, tôi căn bản không hề có ấn tượng với cái tên này. Các cô vì một người tôi không biết mà áp dụng hành động với tôi, làm hỏng tiệc tối của tôi, còn bắt tôi tới nơi này, khiến trước khi thôn suối nước nóng của tôi khai trương thì danh tiếng đã bị tổn hại, các hắn có biết tôn trọng nhân quyền hay không? Nếu như người các cô muốn bắt có vấn đề, vì sao không báo trước cho tôi biết? Là chủ nhân của thôn suối nước nóng hòa phong, tôi nghĩ tôi nên có quyền biết chuyện này?
Tang Bối Bối ném một tập ảnh ra trước mặt cô ta, trên ảnh chụp cảnh Sơn Dã Nhã Mĩ và Lưu Vãng Sinh nói chuyện với nhau rất thân thiết. Tang Bối Bối nói: cô trò chuyện với người xa lạ này cũng vui nhỉ.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Tôi là chủ nhân của tiệc tối, đối với mỗi khách nhân tham gia tiệc tối tôi đương nhiên phải biểu hiện ra sự lễ phép và khách khí của tôi, cho dù là lần đầu gặp mặt, Trung Quốc các cô tự xưng là lễ nghi chi bang, chẳng lẽ ngay cả đạo đãi khách tối thiểu cũng đều không hiểu?
Tang Bối Bối nói: Có biết Lưu Vãng Sinh này Lưu Vãng Sinh là ai hay không?
Sơn Dã Nhã Mĩ: Nói Tôi không biết, tối hôm qua chỉ nói chuyện mấy câu, không ngờ lại bị các cô chụp ảnh, xem ra đặc công các cô cài vào bên cạnh tôi đúng là không ít.
Cô nghĩ nhiều rồi, mục tiêu của chúng tôi là Lưu Vãng Sinh, không phải cô.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Vậy thì chính là tôi không sao, tôi có thể đi rồi chứ?
Lúc này Lệ Phù đẩy cửa bước vào, cô ta cười cười với Tang Bối Bối: Có phát hiện gì rồi?
Tang Bối Bối thu hồi ảnh trên bàn: Sơn dã tiểu thư kiên trì nói cô ta không biết Lưu Vãng Sinh.
Lệ Phù tiếp lấy ảnh trong tay Tang Bối Bối rồi nhìn nhìn, cười nói: Thoạt nhìn có vẻ rất thân nhau mà, nếu không biết thì người này sao lại xuất hiện ở tiệc tối?
Sơn Dã Nhã Mĩ phản kích nói: Tôi cũng không biết các cô, nhưng các cô cũng không mời mà đến đấy thôi.
Lệ Phù nói: Nếu Sơn Dã tiểu thư có thể xác định không biết Lưu Vãng Sinh thì xem ra chuyện này chính là một hiểu lầm.
Sơn Dã Nhã Mĩ nói: Tôi có thể đi rồi chứ?
Lệ Phù gật đầu: Có thể, chúng tôi sẽ tìm cô để hiệp trợ tìm hiểu tình huống. NÓi rõ rồi thì cô tùy thời đều có thể đi.
Sơn Dã Nhã Mĩ gật đầu: Được, tôi đi. Không đợi cô ta đứng lên, Lệ Phù đã dùng dùi cui điện dí vào cổ cô ta, ánh sáng màu xanh lóe ra.
Thân hình Sơn Dã Nhã Mĩ co giật rồi ngã xuống.
Ngay cả Tang Bối Bối cũng không ngờ Lệ Phù ra tay quyết đoán như vậy, cô ta cả kinh nói: Thật sự muốn bắt cô ta à? Sẽ có ảnh hưởng đó. Tang Bối Bối nói không phải không có đạo lý, Sơn Dã Nhã Mĩ sau khi bị bọn họ dẫn đi, phía Nhật đã thông qua đủ loại cách để đề xuất kháng nghị, dù sao ghi chép của Sơn Dã Nhã Mĩ ở Trung Quốc vô cùng trong sạch, không có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy cô ta tồn tại hành vi phạm tội, tuy rằng bọn họ hoài nghi Sơn Dã Nhã Mĩ có vấn đề, nhưng dưới tiền đề thiếu chứng cớ, cũng không thể tùy tiện áp dụng hành động đối với cô ta.
Lệ Phù nói: Nếu bọn họ không chịu nói, như vậy đành phải dẫn xà xuất động.
Tang Bối Bối nói: Có ý gì? Cô ta vẫn không rõ ý đồ của Lệ Phù.
Lệ Phù nói: với kỹ thuật ngụy trang của cô, giả dạng thành Sơn Dã Nhã Mĩ chắc không khó.
Tang Bối Bối nói: Dáng người của cô ta và cô ta không sai biệt lắm, nếu như ngụy trang bộ dạng của cô ta, có lẽ có thể giống tới bảy tám phần, nhưng chỉ với người không quen cô ta thôi, chứ gặp người thực sự biết cô ta thì chắc sẽ lộ tẩy.
Lệ Phù mỉm cười nói: Nếu như Sơn Dã Nhã Mĩ xảy ra tai nạn xe cộ, một người sau khi bị thương, bộ dạng của cô ta ít nhiều sẽ có chút thay đổi.
Ánh mắt Tang Bối Bối sáng ngời.
Lệ Phù nói: Nếu như cô ta thực sự rất quan trọng với một số người, cô ta bị thương nhất định sẽ tác động tới sự chú ý của rất nhiều người, chúng ta sẽ định tính tai nạn xe cộ lần này là một hồi mưu sát, như vậy chúng ta có thể thực thi bảo hộ một cách đương nhiên.
Tang Bối Bối kinh hỉ nói: Như vậy chúng ta có thể dẫn xà xuất động! Quả nhiên là ý kiến hay.
Lệ Phù lại không tham công: Chiêu cay độc này là Trương Dương nghĩ ra.
Khi phó đại sứ Nhật Võ Trực Chính Dã vì chuyện của Sơn Dã Nhã Mĩ mà chạy khắp nơi thì đột nhiên truyền đến tin tức Sơn Dã Nhã Mĩ gặp tai nạn xe cộ, Sơn Dã Nhã Mĩ sau khi được Quốc An điều tra xong, trên đường trở về Lâm thang thì phát sinh tai nạn xe cộ, xe Lexus cô ta điều khiển va phải một chiếc xe từ đằng trước lao tới, Sơn Dã Nhã Mĩ bị trọng thương, đã được khẩn cấp đưa tới bệnh viện thành phố Đông Giang, lái xe xe tải cũng bị thương, trên đường đưa tới bệnh viện thì không may bỏ mình.
Mà đồng thời, thính trưởng thính công an Bình Hải Cao Trọng Hòa cũng hẹn gặp Võ Trực Chính Dã.
Tâm tình của Võ Trực Chính Dã lúc này rất mâu thuẫn và phức tạp, chuyện liên tiếp phát sinh gần đây đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán, hắn hiện tại phải đối diện với áp lực chưa từng có, không chỉ đến từ chính trong nước, còn từ quả bom hẹn giờ Trương Dương đặt trong cơ thể hắn. Khi xử lý bất kỳ chuyện gì, hắn đầu tiên cũng phải cân nhắc nặng nhẹ, xem như thế nào mới có thể bảo vệ được lợi ích của bên ta nhưng lại không đến mức làm Trương Dương tức giận. Đây mới là những vấn đề hàng đầu hắn gặp phải.
Đổi thành Võ Trực Chính Dã trước đây, sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy, hắn khẳng định sẽ bày ra tư thế hùng hổ khởi binh hỏi tội, nhưng hiện tại hắn không thể không bình tĩnh, với hắn mà nói thì không không chuyện gì trọng yếu hơn tính mạng của mình, trên thế giới này dù sao người sợ chết mới là đa số.
Sắc mặt Cao Trọng Hòa rất khó coi, y hẹn gặp Võ Trực Chính Dã không phải là để giải thích chuyện của Sơn Dã Nhã Mĩ. Cao Trọng Hòa nói: Võ Trực tiên sinh. Tôi lần này hẹn anh tới là muốn trao đổi một chút về những chuyện gần đây thường xuyên xuất hiện ở Đông Giang.
Võ Trực Chính Dã nói: Khéo thật, tôi cũng có chuyện muốn bàn với thính trưởng Cao.
Cao Trọng Hòa nói: Gần đây phần tử phạm tội phía nhật liên tục có hành động ở động tác, sự kiện phát sinh ở biệt thự Thu Hà nhằm vào Nguyên Hòa Hạnh Tử ngài chắc rõ.
Võ Trực Chính Dã đương nhiên rõ, lần này mục đích hắn tới Đông Giang cũng vì xử lý chuyện này.
Cao Trọng Hòa lại nói: Chuyện Tối hôm qua phát sinh ở thôn suối nước nóng hòa phong chắc anh cũng nghe nói?
Võ Trực Chính Dã nói: Tôi cũng đang muốn hỏi chuyện này, cao thính, xin hỏi Sơn Dã Nhã Mĩ rốt cuộc vi phạm điều luật nào của quý quốc? Các anh sao lại dẫn cô ta đi điều tra? Hắn lúc ban đầu không hề lập tức nhắc tới tai nạn xe cộ, mà là muốn tiến hành theo tuần tự đề xuất vấn đề, đi bước một chiếm chủ động.
/2583
|