Cao Trọng Hòa nói: Sơn Dã Nhã Mĩ không hề vi phạm pháp luật của nước tôi, tôi cũng có thể nói rõ ràng với anh. Tối hôm qua không phải là hành động cảnh phương chúng tôi bố trí. Hành động Tối hôm qua do cục Quốc An chỉ huy, ở hiện trường tiệc tối bắt được người Nhật gốc hoa dùng tên giả là Lưu Vãng Sinh. tên thật của hắn là An Đức Hằng, là người có liên quan tới rất nhiều án kiện phạm tội ở Trung Quốc, Đài Loan và Hồng Kông, Quốc An mời Sơn Dã Nhã Mĩ tới trụ sở, chỉ là để hiệp trợ điều tra.
Võ Trực Chính Dã nói: Anh là nói Lưu Vãng Sinh là An Đức Hằng dùng tên giả?
Cao Trọng Hòa gật đầu nói: An Đức Hằng là tội phạm quan trọng, người này chẳng những liên quan tới rất nhiều án kiện hình sự, hơn nữa còn gây nguy hiểm tới an toàn của quốc gia, cho nên cục Quốc An mới tham gia điều tra, Võ Trực tiên sinh, tôi hy vọng quý quốc có thể giải thích hợp lý về chuyện An Đức Hằng làm sao có được quốc tịch của quý quốc.
Võ Trực Chính Dã nghĩ thầm anh hiện tại đang trả đũa hả. Tôi còn chưa truy cứu trách nhiệm của anh, anh đã trách hỏi tôi trước rồi. Võ Trực Chính Dã nói: Cao thính. Về chuyện của người này tôi sẽ lập tức đốc xúc trong nước tiến hành điều tra, tôi hiện tại là muốn nói về chuyện của Sơn Dã Nhã Mĩ, tối hôm qua cô ta sau khi tiếp nhận điều tra, trên đường trở về Lâm Thang thì xảy ra tai nạn xe cộ, xin hỏi hiện tại thương của cô ta như thế nào rồi?
Cao Trọng Hòa nói: Cô ta trong tai nạn xe cộ bị trọng thương, nhưng đã trải qua phẫu thuật khẩn trương, tính mạng được bảo đảm, trước mắt đang ở bệnh viện thành phố Đông Giang, nhân viên y tế của chúng tôi đang quan sát tình huống sau phẫu thuật của cô ta.
Võ Trực Chính Dã nói: Sau khi Sơn Dã Nhã Mĩ phát sinh tai nạn xe cộ, người nhà và bằng hữu của cô ta tới bệnh viện muốn thăm hỏi, lại bị cảnh phương cản lại, Cao thính có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?
Cao Trọng Hòa nói: Đây không phải là tai nạn bất ngờ.
Võ Trực Chính Dã hơi ngẩn ra, hắn cũng không ngờ Cao Trọng Hòa dám ngang nhiên thừa nhận chuyện này trước mặt mình.
Cao Trọng Hòa nói: Chúng tôi đã bắt được lái xe gây tai nạn, căn cứ vào khẩu cung trước khi hắn chết, có người thuê hắn chế tạo tai nạn xe cộ này.
Võ Trực Chính Dã cả kinh: Người nào?
Cao Trọng Hòa nói: Người Nhật Bản, đây là người Nhật Bản báo thù nhau.
Võ Trực Chính Dã rốt cuộc không kiềm chế được tức giận trong lòng, hắn lớn tiếng nói: Cao thính, anh có chứng cớ gì mà nói chuyện này là người Nhật Bản làm?
Cao Trọng Hòa nói: Không có chứng cứ thì tôi sao lại nói vậy? Tôi cả đời làm cảnh sát, tôi làm việc luôn căn cứ vào chứng cung, Võ Trực tiên sinh không tin tôi ư? Được, nếu như anh có thời gian thì tôi không ngại cho anh nghe lời khai của nhân chứng trước khi chết?
Võ Trực Chính Dã nhìn Cao Trọng Hòa: Theo tôi được biết thì Sơn Dã tiểu thư ở trong nước không có cừu nhân.
Cao Trọng Hòa nói: Đại sứ tiên sinh hiểu Sơn Dã tiểu thư như vậy ư?
Võ Trực Chính Dã có chút không vui vì những lời này của y, nhíu mày: Cao thính có ý gì?
Cao Trọng Hòa nói: Căn cứ vào tình huống tôi trước mắt tìm hiểu được, Sơn Dã tiểu thư nói cô ta chưa bao giờ gặp An Đức Hằng, nhưng trên thực tế An Đức Hằng lại là khách quý của cô ta trong tiệc tối ngày hôm qua, chúng tôi tiêu phí một số công phu, tìm được Lưu Vãng Sinh, cũng chính là An Đức Hằng, căn cứ vào lời hắn nói thì hắn và Sơn Dã tiểu thư đã quen nhau hơn một năm, còn có quan hệ làm ăn, phần lớn sinh ý của An Đức Hằng này ở Hongkong là không thể ra ngoài ánh sáng.
Võ Trực Chính Dã vẻ mặt ngưng trọng: Cao thính, nếu như An Đức Hằng là tội phạm như anh nói, như vậy lời khai của hắn có bao nhiêu thành phần đáng tin?
Cao Trọng Hòa nói: Chúng tôi tìm hiểu được uyên nguyên của Sơn Dã tiểu thư và An gia không đến mức đó, đại sứ tiên sinh chỉ sợ không biết đấy thôi, cô ta và An Đạt Văn, cháu của An Đức Hằng từng có một đoạn tư tình, chính là vì cô ta chen chân vào hôn nhân của An Đạt Văn, cho nên mới làm cho hôn nhân của An Đạt Văn tan vỡ.
Võ Trực Chính Dã nói: Thính trưởng Cao, tôi không có hứng thú với tình cảm cá nhân của cô ta, tôi hy vọng Cao thính có thể sáng tạo tiện lợi, để người nhà và bằng hữu của Sơn Dã Nhã Mĩ có thể thăm hỏi cô ta.
Cao Trọng Hòa nói: Tôi có lý do tin an toàn cá nhân của Sơn Dã Nhã Mĩ vẫn bị uy hiếp, để bảo hộ an toàn cho cô ta, chúng tôi đã tăng cường cảnh lực tinh nhuệ nhất ở bệnh viện thành phố Đông Giang.
Võ Trực Chính Dã nói: Ý tứ của Cao thính là cự tuyệt không cho chúng tôi thăm hỏi?
Cao Trọng Hòa lắc đầu: Các anh đương nhiên có thể thăm hỏi, nhưng phải để cảnh phương đi cùng toàn bộ quá trình.
Nguyên Hòa Anh Minh tới bệnh viện tư nhân Đông Giang thăm Sơn Dã Nhã Mĩ dưới sự giám thị của cảnh sát, nhìn thảm trạng của Sơn Dã Nhã Mĩ sau khi trọng thương, Nguyên Hòa Anh Minh không nỡ nhìn, hắn tới bên giường, vươn tay ra nắm tay Sơn Dã Nhã Mĩ, nhẹ nhàng gọi tên cô ta, hộ sĩ ở bên cạnh nhắc nhở: Tiên sinh, Sơn Dã tiểu thư vẫn đang trong cơn hôn mê.
Nguyên Hòa Anh Minh bất mãn nhìn cô ta một cái, hộ sĩ bị ánh mắt lạnh thấu xương của hắn dọa, Nguyên Hòa Anh Minh cúi đầu lưu ý tới nhẫn trên tay Sơn Dã Nhã Mĩ, nhẫn đó là tín vật đính ước hắn tặng cho cô ta.
Nguyên Hòa Anh Minh ở lại mười phút thì cảnh sát liền bắt đầu thúc giục hắn rời khỏi.
Khi Rời khỏi phòng giám hộ, một gã cảnh sát đưa một cái túi cho hắn: Đây là vật phẩm tùy thân của Sơn Dã Nhã Mĩ khi xảy ra tai nạn, anh kiểm kê một chút đi.
Nguyên Hòa Anh Minh gật đầu, cầm lấy túi. Nguyên Hòa Anh Minh đi ra khỏi tòa phòng bênh, tới bãi đỗ xe thì lập tức lên một chiếc Acura, người chờ hắn bên trong xe là Tỉnh Thượng Tĩnh, Tỉnh Thượng Tĩnh sau khi hắn lên xe thì vỗ nhẹ tay hắn, nói khẽ: Lái xe.
trên lầu ba Đối diện, Lệ Phù đang thông qua kính viễn vọng giám thị nhất cử nhất động của Nguyên Hòa Anh Minh, cô ta cầm bộ đàm rồi nói khẽ: Nguyên Hòa Anh Minh lên ô tô của Tỉnh Thượng Tĩnh, theo dõi bọn họ, cẩn thận một chút, đừng để bị bọn họ phát hiện.
Nguyên Hòa Anh Minh mở túi ra, nhìn thấy vật phẩm dính vết máu bên trong, trong lòng hắn rất đâu xót, nhanh chóng đóng lại, tay phải che miệng, cố gắng khống chế tình cảm của mình.
Tỉnh Thượng Tĩnh tiếp lấy túi từ trong tay hắn, từ bên trong ngực lấy ra một cái máy dò, quét bốn phía, xác định bên trong không có thiết bị theo dõi mới đưa cho người ngồi ở ghế phụ.
Người Nhật Bản đó đã chuẩn bị thiết bị phân tích xét nghiệm, bắt đầu tiến hành phân tích mẫu máu dính trên vật phẩm.
Ô tô chạy được nửa đường thì hắn xoay người gật đầu với Tỉnh Thượng Tĩnh: Tương xứng.
Tỉnh Thượng Tĩnh gật đầu, lái xe phía trước nói: Có ba chiếc xe đang luân phiên tiến hành theo dõi chúng ta.
Tỉnh Thượng Tĩnh khinh thường cười một tiếng, đưa túi lại cho Nguyên Hòa Anh Minh.
Nguyên Hòa Anh Minh nói: Nhã Mĩ bị thương rất nặng, là cô ta...
Tỉnh Thượng Tĩnh chỉ chỉ quán cà phê phía trước: Anh xuống xe ở đó.
Tỉnh Thượng Tĩnh khi trở về Cư Tửu ốc thì đã có người ở đó chờ hắn, là lão hữu của hắn Trung Đảo Xuyên Thái.
Tỉnh Thượng Tĩnh ngồi xuống đối diện Trung Đảo Xuyên Thái.
Trên mặt Trung Đảo Xuyên Thái lộ ra vẻ khẩn trương: Như thế nào rồi?
Tỉnh Thượng Tĩnh thở dài: Tôi có thể phải rời khỏi một đoạn thời gian.
Trung Đảo Xuyên Thái nhíu mày: Tình huống của Sơn Dã Nhã Mĩ thế nào?
Tỉnh Thượng Tĩnh lắc đầu: Cô ta xảy ra tai nạn xe cộ, trước mắt đã phẫu thuật xong ở bệnh viện thành phố Đông Giang, chắc đúng là cô ta.
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Rốt cuộc là ai đã xuống tay với cô ta?
Tỉnh Thượng Tĩnh đang định lên tiếng thì cửa phòng vang tiếng gõ, vợ hắn Mỹ Huệ Tử đưa trà tới.
Hai người vì thế không nói nữa, Mĩ Huệ Tử ngồi xuống, thủ pháp rất thuần thục ngâm trà cho họ, rồi dùng động tác mời uống.
Trung Đảo Xuyên Thái cung kính cúi người với cô ta, nói khẽ: Phiền cô rồi.
Mĩ Huệ Tử không đi, trên khuôn mặt phủ lên một tầng sát khí: Phía Trung nói thế nào?
Tỉnh Thượng Tĩnh nói: Căn cứ vào tin tức vừa mới nhận được thì phía Trung nói tai nạn ô tô là do có người chế tạo, lái xe chế tạo ra tai nạn ô tô đã tử vong tại đương trường, căn cứ vào lời khai trước khi chết thì là bị người Nhật Bản nào đó sai khiến.
Mĩ Huệ Tử lạnh lùng nói: Chỉ chẳng qua là bọn họ muốn chối bỏ trách nhiệm mà thôi. Cô ta tự rót một ly, nhấp một ngụm rồi nói: Từ khi Từ áp dụng hành động với An Đức Hằng, đã không khó đoán, đám người đó của Quốc An đã nhằm vào hắn rất lâu rồi.
Tỉnh Thượng Tĩnh nói: vừa rồi trên đường về, có xe lạ theo dõi.
Mĩ Huệ Tử nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống: Trương Dương là giả vờ, giữa hắn và Quốc An chắc có hợp tác, tối hôm qua tới thôn suối nước nóng hòa phong, mục đích chính là di dời sự chú ý của chúng ta, anh có lưu ý tối hôm qua hắn đã đánh An Đức Hằng một quyền hay không?
Tỉnh Thượng Tĩnh gật đầu, hắn tràn ngập lo lắng: Tôi hiện tại lo lắng nhất chính là An Đức Hằng sẽ nói lung tung.
Mĩ Huệ Tử nói: Đối với anh mà nói, Đông Giang không còn là nơi nên ở lâu, anh hay là mau chóng trở về trong nước, đợi tính huống ổn định rồi tính.
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Chuyện Sơn Dã Nhã Mĩ bị thương không phải là nhỏ, nếu như Sơn Dã quân biết, hắn nhất định sẽ liều lĩnh tới thăm.
Võ Trực Chính Dã nói: Anh là nói Lưu Vãng Sinh là An Đức Hằng dùng tên giả?
Cao Trọng Hòa gật đầu nói: An Đức Hằng là tội phạm quan trọng, người này chẳng những liên quan tới rất nhiều án kiện hình sự, hơn nữa còn gây nguy hiểm tới an toàn của quốc gia, cho nên cục Quốc An mới tham gia điều tra, Võ Trực tiên sinh, tôi hy vọng quý quốc có thể giải thích hợp lý về chuyện An Đức Hằng làm sao có được quốc tịch của quý quốc.
Võ Trực Chính Dã nghĩ thầm anh hiện tại đang trả đũa hả. Tôi còn chưa truy cứu trách nhiệm của anh, anh đã trách hỏi tôi trước rồi. Võ Trực Chính Dã nói: Cao thính. Về chuyện của người này tôi sẽ lập tức đốc xúc trong nước tiến hành điều tra, tôi hiện tại là muốn nói về chuyện của Sơn Dã Nhã Mĩ, tối hôm qua cô ta sau khi tiếp nhận điều tra, trên đường trở về Lâm Thang thì xảy ra tai nạn xe cộ, xin hỏi hiện tại thương của cô ta như thế nào rồi?
Cao Trọng Hòa nói: Cô ta trong tai nạn xe cộ bị trọng thương, nhưng đã trải qua phẫu thuật khẩn trương, tính mạng được bảo đảm, trước mắt đang ở bệnh viện thành phố Đông Giang, nhân viên y tế của chúng tôi đang quan sát tình huống sau phẫu thuật của cô ta.
Võ Trực Chính Dã nói: Sau khi Sơn Dã Nhã Mĩ phát sinh tai nạn xe cộ, người nhà và bằng hữu của cô ta tới bệnh viện muốn thăm hỏi, lại bị cảnh phương cản lại, Cao thính có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?
Cao Trọng Hòa nói: Đây không phải là tai nạn bất ngờ.
Võ Trực Chính Dã hơi ngẩn ra, hắn cũng không ngờ Cao Trọng Hòa dám ngang nhiên thừa nhận chuyện này trước mặt mình.
Cao Trọng Hòa nói: Chúng tôi đã bắt được lái xe gây tai nạn, căn cứ vào khẩu cung trước khi hắn chết, có người thuê hắn chế tạo tai nạn xe cộ này.
Võ Trực Chính Dã cả kinh: Người nào?
Cao Trọng Hòa nói: Người Nhật Bản, đây là người Nhật Bản báo thù nhau.
Võ Trực Chính Dã rốt cuộc không kiềm chế được tức giận trong lòng, hắn lớn tiếng nói: Cao thính, anh có chứng cớ gì mà nói chuyện này là người Nhật Bản làm?
Cao Trọng Hòa nói: Không có chứng cứ thì tôi sao lại nói vậy? Tôi cả đời làm cảnh sát, tôi làm việc luôn căn cứ vào chứng cung, Võ Trực tiên sinh không tin tôi ư? Được, nếu như anh có thời gian thì tôi không ngại cho anh nghe lời khai của nhân chứng trước khi chết?
Võ Trực Chính Dã nhìn Cao Trọng Hòa: Theo tôi được biết thì Sơn Dã tiểu thư ở trong nước không có cừu nhân.
Cao Trọng Hòa nói: Đại sứ tiên sinh hiểu Sơn Dã tiểu thư như vậy ư?
Võ Trực Chính Dã có chút không vui vì những lời này của y, nhíu mày: Cao thính có ý gì?
Cao Trọng Hòa nói: Căn cứ vào tình huống tôi trước mắt tìm hiểu được, Sơn Dã tiểu thư nói cô ta chưa bao giờ gặp An Đức Hằng, nhưng trên thực tế An Đức Hằng lại là khách quý của cô ta trong tiệc tối ngày hôm qua, chúng tôi tiêu phí một số công phu, tìm được Lưu Vãng Sinh, cũng chính là An Đức Hằng, căn cứ vào lời hắn nói thì hắn và Sơn Dã tiểu thư đã quen nhau hơn một năm, còn có quan hệ làm ăn, phần lớn sinh ý của An Đức Hằng này ở Hongkong là không thể ra ngoài ánh sáng.
Võ Trực Chính Dã vẻ mặt ngưng trọng: Cao thính, nếu như An Đức Hằng là tội phạm như anh nói, như vậy lời khai của hắn có bao nhiêu thành phần đáng tin?
Cao Trọng Hòa nói: Chúng tôi tìm hiểu được uyên nguyên của Sơn Dã tiểu thư và An gia không đến mức đó, đại sứ tiên sinh chỉ sợ không biết đấy thôi, cô ta và An Đạt Văn, cháu của An Đức Hằng từng có một đoạn tư tình, chính là vì cô ta chen chân vào hôn nhân của An Đạt Văn, cho nên mới làm cho hôn nhân của An Đạt Văn tan vỡ.
Võ Trực Chính Dã nói: Thính trưởng Cao, tôi không có hứng thú với tình cảm cá nhân của cô ta, tôi hy vọng Cao thính có thể sáng tạo tiện lợi, để người nhà và bằng hữu của Sơn Dã Nhã Mĩ có thể thăm hỏi cô ta.
Cao Trọng Hòa nói: Tôi có lý do tin an toàn cá nhân của Sơn Dã Nhã Mĩ vẫn bị uy hiếp, để bảo hộ an toàn cho cô ta, chúng tôi đã tăng cường cảnh lực tinh nhuệ nhất ở bệnh viện thành phố Đông Giang.
Võ Trực Chính Dã nói: Ý tứ của Cao thính là cự tuyệt không cho chúng tôi thăm hỏi?
Cao Trọng Hòa lắc đầu: Các anh đương nhiên có thể thăm hỏi, nhưng phải để cảnh phương đi cùng toàn bộ quá trình.
Nguyên Hòa Anh Minh tới bệnh viện tư nhân Đông Giang thăm Sơn Dã Nhã Mĩ dưới sự giám thị của cảnh sát, nhìn thảm trạng của Sơn Dã Nhã Mĩ sau khi trọng thương, Nguyên Hòa Anh Minh không nỡ nhìn, hắn tới bên giường, vươn tay ra nắm tay Sơn Dã Nhã Mĩ, nhẹ nhàng gọi tên cô ta, hộ sĩ ở bên cạnh nhắc nhở: Tiên sinh, Sơn Dã tiểu thư vẫn đang trong cơn hôn mê.
Nguyên Hòa Anh Minh bất mãn nhìn cô ta một cái, hộ sĩ bị ánh mắt lạnh thấu xương của hắn dọa, Nguyên Hòa Anh Minh cúi đầu lưu ý tới nhẫn trên tay Sơn Dã Nhã Mĩ, nhẫn đó là tín vật đính ước hắn tặng cho cô ta.
Nguyên Hòa Anh Minh ở lại mười phút thì cảnh sát liền bắt đầu thúc giục hắn rời khỏi.
Khi Rời khỏi phòng giám hộ, một gã cảnh sát đưa một cái túi cho hắn: Đây là vật phẩm tùy thân của Sơn Dã Nhã Mĩ khi xảy ra tai nạn, anh kiểm kê một chút đi.
Nguyên Hòa Anh Minh gật đầu, cầm lấy túi. Nguyên Hòa Anh Minh đi ra khỏi tòa phòng bênh, tới bãi đỗ xe thì lập tức lên một chiếc Acura, người chờ hắn bên trong xe là Tỉnh Thượng Tĩnh, Tỉnh Thượng Tĩnh sau khi hắn lên xe thì vỗ nhẹ tay hắn, nói khẽ: Lái xe.
trên lầu ba Đối diện, Lệ Phù đang thông qua kính viễn vọng giám thị nhất cử nhất động của Nguyên Hòa Anh Minh, cô ta cầm bộ đàm rồi nói khẽ: Nguyên Hòa Anh Minh lên ô tô của Tỉnh Thượng Tĩnh, theo dõi bọn họ, cẩn thận một chút, đừng để bị bọn họ phát hiện.
Nguyên Hòa Anh Minh mở túi ra, nhìn thấy vật phẩm dính vết máu bên trong, trong lòng hắn rất đâu xót, nhanh chóng đóng lại, tay phải che miệng, cố gắng khống chế tình cảm của mình.
Tỉnh Thượng Tĩnh tiếp lấy túi từ trong tay hắn, từ bên trong ngực lấy ra một cái máy dò, quét bốn phía, xác định bên trong không có thiết bị theo dõi mới đưa cho người ngồi ở ghế phụ.
Người Nhật Bản đó đã chuẩn bị thiết bị phân tích xét nghiệm, bắt đầu tiến hành phân tích mẫu máu dính trên vật phẩm.
Ô tô chạy được nửa đường thì hắn xoay người gật đầu với Tỉnh Thượng Tĩnh: Tương xứng.
Tỉnh Thượng Tĩnh gật đầu, lái xe phía trước nói: Có ba chiếc xe đang luân phiên tiến hành theo dõi chúng ta.
Tỉnh Thượng Tĩnh khinh thường cười một tiếng, đưa túi lại cho Nguyên Hòa Anh Minh.
Nguyên Hòa Anh Minh nói: Nhã Mĩ bị thương rất nặng, là cô ta...
Tỉnh Thượng Tĩnh chỉ chỉ quán cà phê phía trước: Anh xuống xe ở đó.
Tỉnh Thượng Tĩnh khi trở về Cư Tửu ốc thì đã có người ở đó chờ hắn, là lão hữu của hắn Trung Đảo Xuyên Thái.
Tỉnh Thượng Tĩnh ngồi xuống đối diện Trung Đảo Xuyên Thái.
Trên mặt Trung Đảo Xuyên Thái lộ ra vẻ khẩn trương: Như thế nào rồi?
Tỉnh Thượng Tĩnh thở dài: Tôi có thể phải rời khỏi một đoạn thời gian.
Trung Đảo Xuyên Thái nhíu mày: Tình huống của Sơn Dã Nhã Mĩ thế nào?
Tỉnh Thượng Tĩnh lắc đầu: Cô ta xảy ra tai nạn xe cộ, trước mắt đã phẫu thuật xong ở bệnh viện thành phố Đông Giang, chắc đúng là cô ta.
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Rốt cuộc là ai đã xuống tay với cô ta?
Tỉnh Thượng Tĩnh đang định lên tiếng thì cửa phòng vang tiếng gõ, vợ hắn Mỹ Huệ Tử đưa trà tới.
Hai người vì thế không nói nữa, Mĩ Huệ Tử ngồi xuống, thủ pháp rất thuần thục ngâm trà cho họ, rồi dùng động tác mời uống.
Trung Đảo Xuyên Thái cung kính cúi người với cô ta, nói khẽ: Phiền cô rồi.
Mĩ Huệ Tử không đi, trên khuôn mặt phủ lên một tầng sát khí: Phía Trung nói thế nào?
Tỉnh Thượng Tĩnh nói: Căn cứ vào tin tức vừa mới nhận được thì phía Trung nói tai nạn ô tô là do có người chế tạo, lái xe chế tạo ra tai nạn ô tô đã tử vong tại đương trường, căn cứ vào lời khai trước khi chết thì là bị người Nhật Bản nào đó sai khiến.
Mĩ Huệ Tử lạnh lùng nói: Chỉ chẳng qua là bọn họ muốn chối bỏ trách nhiệm mà thôi. Cô ta tự rót một ly, nhấp một ngụm rồi nói: Từ khi Từ áp dụng hành động với An Đức Hằng, đã không khó đoán, đám người đó của Quốc An đã nhằm vào hắn rất lâu rồi.
Tỉnh Thượng Tĩnh nói: vừa rồi trên đường về, có xe lạ theo dõi.
Mĩ Huệ Tử nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống: Trương Dương là giả vờ, giữa hắn và Quốc An chắc có hợp tác, tối hôm qua tới thôn suối nước nóng hòa phong, mục đích chính là di dời sự chú ý của chúng ta, anh có lưu ý tối hôm qua hắn đã đánh An Đức Hằng một quyền hay không?
Tỉnh Thượng Tĩnh gật đầu, hắn tràn ngập lo lắng: Tôi hiện tại lo lắng nhất chính là An Đức Hằng sẽ nói lung tung.
Mĩ Huệ Tử nói: Đối với anh mà nói, Đông Giang không còn là nơi nên ở lâu, anh hay là mau chóng trở về trong nước, đợi tính huống ổn định rồi tính.
Trung Đảo Xuyên Thái nói: Chuyện Sơn Dã Nhã Mĩ bị thương không phải là nhỏ, nếu như Sơn Dã quân biết, hắn nhất định sẽ liều lĩnh tới thăm.
/2583
|