Tập đoàn An Đại rất hài lòng với tình hình khảo sát nhà máy máy móc công trình Giang Thành, căn cứ theo tin tức phản hồi sơ bộ của họ, song phương có thể chính thức hợp tác.
Trương Dương phái Chương Duệ Dung cùng tới tham quan, mục đích chính là để quan sát Thôi Chí Hoán, từ biểu hiện của Thôi Chí Hoán ở Giang Thành mấy ngày nay cho thấy, không có gì dị thường cả, hơn nữa quan hệ của gã và Văn Linh cũng không phát triển tới mức tình nhân, hiểu rõ điểm này, Trương Dương nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất thì Đỗ Thiên Dã vẫn còn có cơ hội.
Chương Duệ Dung lúc ở một mình với Trương Dương, không giống như là cô bé ngây ngô non nớt nữa, cô ta bình tĩnh mà lý trí, đối với Trương Dương cũng không có loại sợ hãi và tôn kính như thuộc hạ đối với thượng cấp, cô ta hồi báo lại cử động hai ngày nay của Thôi Chí Hoán ở Giang Thành lại một lượt. Phía Quốc An cho rằng Thôi Chí Hoán rất có khả năng là gián điệp Hàn Quốc, lần này tới Đông Giang là để giao dịch gì đó, nhưng căn cứ theo sự theo dõi của Chương Duệ Dung, nhất cử nhất động của Thôi Chí Hoán hoàn toàn tuân theo quy củ, cô ta có chút thất vọng, nói: Chẳng lẽ tổ chức hoài nghi nhầm người ư?
Trương Dương nói một cách rất khẳng định: Không đâu, thằng ôn này vừa nhìn đã biết là kẻ xấu rồi. À... gã có tiếp xúc thân mật với Văn Linh không?
Chương Duệ Dung nói: Nhiệm vụ của tôi là theo dõi Thôi Chí Hoán, còn tình cảm cá nhân của gã không nằm trong phạm vi của tôi.
Trương Dương có chút bất mãn nhìn cô ta: Tôi bảo này tiểu Chương, bên trên phái cô tới phối hợp công tác với tôi thì phải phục tùng tôi. Câu này của cô không đúng đâu!
Chương Duệ Dung nói: Bên trên phái tôi tới phối hợp với anh không phải là phục tùng sự lãnh đạo của anh, chúng ta là quan hệ bình đẳng hỗ trợ nhau, không phải là quan hệ thuộc hạ lãnh đạo gì cả.
Ối chà! Trương Dương phải nhìn cô bé này với con mắt khác rồi: Được, coi như chúng ta là quan hệ hợp tác, ở trong phòng chiêu thương chúng ta là là quan hệ hạ cấp thượng cấp? Tôi không phải là lãnh đạo của cô ư?
Chương Duệ Dung không biết nói gì.
Trương Dương bảo: Cô nhận tiền lương của phòng chiêu thương thì phải làm tốt công việc cho phòng chiêu thương, đổng sự trưởng của tập đoàn Lam Tinh là Kim Thượng Nguyên cuối tháng này sẽ tới Giang Thành, cô chuẩn bị tốt tư liệu cho tôi, tôi muốn nắm rõ rất cả những gì liên quan tới y.
Tưởng tôi muốn làm ở phòng chiêu thương lắm à, nếu không phải là thượng cấp bắt tôi tới, tôi chẳng thèm tới đâu! Chương Duệ Dung ném lại một câu rồi quay người bỏ đi.
Bước ra khỏi cửa vừa hay gặp Thường Lăng Phong, cô ta chào một tiếng phó chủ nhiệm Thường, trên thực tế cái chức phó chủ nhiệm của Thường Lăng Phong chỉ tồn tại ở trong tổ hai của họ, cũng chính là nói, chỉ có cô ta, Chu Nhị và Mã Đức Quân là gọi như vậy.
Thường Lăng Phong cười cười, nhìn sắc mặt của Chương Duệ Dung là biết cô ta có thể vừa phải ăn mắng rồi, gã cũng không hỏi nhiều, bước vào trong phòng làm việc của Trương Dương, nhìn thấy Trương Dương đang cầm một tờ báo.
Trương Dương đặt tờ báo xuống: Lăng Phong đấy à, ngồi đi!
Thường Lăng Phong ngồi xuống cái ghế mà Chương Duệ Dung vừa ngồi, bên trên vẫn còn lưu lại hơi ấm của Chương Duệ Dung, gã mỉm cười, nói: Tiểu Chương dẫu sao cũng còn trẻ tuổi, tính khí hơn quật cường một chút, có điều năng lực công tác thì rất nổi bật.
Trương Dương cười nói: Yên tâm đi, tôi không chấp nhặt với một cô bé đâu.
Thường Lăng Phong đặt tập tài liệu trong tay xuống trước mặt Trương Dương, nói: Đây là hiệp nghị hợp tác sơ bộ giữa nhà máy máy móc công trình Giang Thành và tập đoàn An Đại mà tôi mới nhận được. Căn cứ vào những điều khoản này cho thấy, đối với phía chúng ta mà nói thì rất không công bằng.
Loại văn thư kiểu hợp đồng hiệp nghị này rất chi là rắc rối, Trương Dương trước giờ cứ đọc là đau đầu, hắn cũng không đọc tiếp nữa, mà cho dù đọc tiếp chắc gì đã có thể hiểu được hoàn toàn, có điều Thường Lăng Phong lại rất rành mấy thứ này, gã nói có vấn đề thì nhất định có vấn đề, Trương Dương nói: Đã không công bằng với chúng ta thì không hợp tác với họ nữa! Không có lý do nào mà chính ta phải đi hi sinh lợi ích của mình cả!
Thường Lăng Phong nói: Tôi cũng thấy vậy, hợp tác là phải xây dựng trên cơ sở đôi bên cùng có lợi, tập đoàn An Đại làm vậy rõ ràng là không đủ thành ý, nếu như thật sự chiếu theo loại hiệp nghị này mà chấp hành, phía ta phải bỏ vốn nhiều hơn họ, đại bộ phận rủi ro cũng do chúng ta gánh, nhưng lúc sau cùng phân chia lợi ích thì lại chia đều với họ, đây là rất không công bằng, theo tôi thấy, trình độ kỹ thuật của An Đại không đáng để chúng ta phải trá giá nhiều như vậy, cũng chính là nói giá trị xí nghiệp của họ được đánh giá cao quà đà.
Trương Dương nói: Tôi đối với phương diện máy móc công trình tuy thiếu hiểu biết, nhưng tôi cũng biết người Hàn Quốc chẳng mạnh hơn được chúng ta là bao!
Thường Lăng Phong cười nói: Dưới tiền đề không có sự lựa chọn tốt hơn, địa vị của tập đoàn An Đại vô hình chung đã được đề cao, tôi đối với phương thức làm ăn của người Hàn Quốc cũng có hiểu biết nhất định, kỳ thực không chỉ là người Hàn Quốc, anh càng cưng chiều người ta thì người ta càng được đà lấn tới thôi.
Trương Dương gật đầu đồng cảm.
Thường Lăng Phong nói: Hiện tại Trung Quốc đâu đâu cũng cải cách mở cửa hấp dẫn đầu tư, tuy là chuyện tốt, nhưng sự nhiệt tình của chúng ta lại tạo thành bệnh chung cho tất cả kháchthương ngoại quốc, cho rằng chúng ta là cầu họ, kỳ thực không phải, chúng ta là đang cho họ cơ hội kiếm tiền, với hơn một tỷ nhân khẩu Trung Quốc, đây là thị trường lớn nhất, chúng ta có thị trường này đây chính là ưu thế, nên là họ cầu chúng ta mới đúng!
Trương Dương lớn tiếng nói: Nói rất hay, tôi cũng cho rằng là như vậy! Trung Quốc có lực sản xuất tiện nghi nhất, thị trường lớn nhất, đây đều là ưu thế của chúng ta, nên là một họ cầu chúng ta mới đúng.
Thường Lăng Phong nói: Kỳ thực có một số xí nghiệp nước ngoài đã ý thức được điểm này, bọn họ lặng lẽ chiếm thị trường quốc nội, nhưng dẫu sao cũng chỉ là số ít thôi, đa số xí nghiệp nước ngoài vẫn còn thiếu hiểu biết là hiện trạng cải cách của Trung Quốc, xí nghiệp chúng ta cũng thiếu kinh nghiệm chào hàng đối với nước ngoài, nói một cách thông tục là câu thông chưa đủ, mới tạo thành một số hiện tượng kỳ dị hiện tại, nhắc tới ngoại thương cảng thương thì đều cho rằng họ là tài thần, chúng ta lại quá hiếu khách, sợ một khi không cẩn thận là đắc tội với người ta. Đàm phán thương nghiệp cần phải có kỹ xảo tương đương, anh nhượng bộ một bước, cho rằng đây là thành ý, nhưng người ta đâu có bị thành ý của anh làm cho cảm động đâu, ngược lại sẽ từng bước bức tới, lấy chiếm được lợi ích lớn nhất làm mục đích cuối cùng.
Trương Dương rất tán đồng với những lời này của Thường Lăng Phong, hắn đặt tài liệu trong tay xuống: Lát nữa tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với phó thị trưởng Nghiêm, cần dạy một khóa cho lãnh đạo của những xí nghiệp đó, chiêu thương dẫn tư, tìm kiếm hợp tác cũng không thể hi sinh lợi ích của chúng ta được, chúng ta không thể cứ coi mình thấp kém hơn người ta mãi. Con người có thể không có ngạo khí, nhưng không thể không có ngạo cốt!
Thường Lăng Phong cười nói: Cũng không nghiêm trọng tới như vậy, chỉ là một số vấn đề trên nhận thức thôi, đám lãnh đạo xí nghiệp của Giang Thành hầu như đều thiếu kinh nghiệm mậu dịch quốc tế, tôi đã liên hệ với tập đoàn Hải Đức của nước Đức rồi, bọn họ là một trong ba xí ghiệp máy móc công trình lớn nhất tại nước Đức, tôi là chuyển tài liệu của nhà máy máy móc công trình Giang Thành đi, họ cảm thấy rất có hứng thú, tỏ ý sẽ phái chuyện viên tới khảo sát, nếu nước Đức đưa ra điều kiện hậu đãi hơn người Hàn Quốc, thậm chí là ngang nhau thì tôi thấy nhà máy máy móc công trình Giang Thành cũng không ngại suy nghĩa lại về bạn hợp tác.
Trương Dương gật đầu, nói: Cứ làm vậy đi!
Thường Lăng Phong nói: Nhưng nói nói một tiếng với phía nhà máy máy móc công trình Giang Thành, để bọn họ đừng gấp ký hợp động với An Đại Hàn Quốc, một khi ký hợp đồng rồi, tất cả đều không thể xoay chuyển được. Kỳ thực hơi xử lý lạnh một chút cũng có chỗ tốt, dục tốc thì bất đạt, trước giờ luôn là phía chúng ta tích cực chủ động, đột nhiên biến đổi tiết tấu, làm nhiễu loạn kế hoạch đã định của An Đại Hàn Quốc.
Trương Dương nói: Chuyện liên hệ với tập đoàn Hải Đức của nước Đức có cần giữ bí mật không?
Thường Lăng Phong lắc đầu, mỉm cười: Không cần, để bọn họ biết thì càng hay, có cạnh tranh thì mới có áp lực, mà có cạnh tranh thì chúng ta sẽ có cơ hội lựa chọn tốt hơn.
Trương Dương cười nói: Lăng Phong, anh không phải là muốn cố ý phóng đạn khói đấy chứ?
Thường Lăng Phong mỉm cười, nói: Binh bất yếm trá, làm sinh ý vốn không thể nào quá thành thật được Mậu dịch quốc tế thì càng phải vậy!
Trương Dương nói: Không phải có người nói làm ăn phải lấy chữ tín làm đầu ư?
Thường Lăng Phong nói: Đó là sau khi hoàn thành giao dịch rồi, trước đó, cò kè mặc cả tất nhiên là phải tận hết khả năng rồi. Nói tới đây, gã không nhịn được liền bật cười: Tôi nói những lời này có phải là quá công lợi không, không phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của các bộ quốc gia các anh phải không?
Cán bộ quốc gia cũng dang làm kinh doanh, để duy hộ lợi ích quốc gia, Lăng Phong, cậu đã tới phòng chiêu thương thì chính là cán bộ quốc gia.
Thường Lăng Phong nói: Tôi là lính đánh thuê, vẫn chưa được tính là cán bộ quốc gia!
Trương Dương nói: Làm cho tốt đi, chỉ cần thành tích công tác của cậu xuất sắc, vấn đề biên chế của cậu tôi sẽ giải quyết.
Thường Lăng Phong cười cười, Trương Dương rõ ràng đã hiểu lầm ý của gã rồi. Trong mắt Thường Lăng Phong, quan trường không có sức hấp dẫn gì cả, gã sở dĩ đáp ứng tới phòng chiêu thương giúp Trương Dương chủ yếu là bởi vì Trương Dương có thể giúp hắn giải trừ bệnh tật, từ điểm nay mà nói, hai người giống như là giao dịch hơn. Nếu không với tầm mắt của Thường Lăng Phong sao chịu cam tâm ở dưới Trương Dương, nhưng đoạn thời gian này đi theo Trương Dương, gã dần dần ý thức được năng lực của Trương Dương, vị cán bộ cấp phó ban hai mươi hai tuổi này quả nhiên có mặt không tầm thường của hắn, học lịch của Trương Dương tuy không cao, nhưng đầu óc lại rất linh hoạt, trình độ tri thức phong phú, trên người hắn lại thiếu đi sự thâm trầm và hàm súc của các quan viên bình thường, nhưng chính là sự khác biệt này của hắn đã khiến hắn ở trong cả quan trường Giang Thành, thậm chí là cả Bình Hải lộ ra vẻ hơn người.
...
Phong cách làm việc của Trương Dương trước giờ đều lôi lệ phong hành, sau khi nói chuyện với Thường Lăng Phong, hắn lập tức tới phòng làm việc của phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến, Trương Dương đi gặp vị phó thị trưởng chủ quản công nghiệp này trước giờ không phải hẹn trước.
Nghiêm Tân Kiến lúc này vừa hay cũng đang rảnh, đang ngồi đọc báo, trong cơ quan quốc gia đọc báo uống trà tán gẫu đã trở thành hoạt động thường thấy nhất rồi, vị phó thị trưởng này cũng không thể là ngoại lệ.
Nghiêm Tân Kiến thấy Trương Dương vào, cười nói: Tôi đang muốn tìm cậu đây! Nghiêm Tân Kiến chỉ vào cái ghế ở đối diện, tỏ ý bảo Trương Dương ngồi xuống.
Trương Dương sau khi ngồi xuống, Nghiêm Tân Kiến nói: Tập đoàn An Đài Hàn Quốc đối với lần khảo sát lần này vô cùng hài lòng, dự tính tổng tài của tập đoàn An Đại sẽ tự mình tới Giang Thành ký hợp đồng trong thời gian gần nhất.
Trương Dương nói: Thị trưởng Nghiêm, tôi chính là vì chuyện này nên mới tới tìm ông đây! Hắn nói lại những phân tích vừa rồi của Thường Lăng Phong cho Nghiêm Tân Kiến nghe, Nghiêm Tân Kiến trong lúc nghe, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, đợi Trương Dương nói xong, y mới thả dài, nói: Trương Dương, hiện tại tập đoàn An Đại và nhà máy máy móc công trình Giang Thành đã bàn xong rồi, chỉ còn thiếu mỗi nước cuối cùng là ký hợp đồng thôi, chúng ta nếu làm vậy thì có tốt không? Có phải là có chút không thành tín không?
Trương Dương nói: Chúng ta thành tín với họ nhưng họ lại không thành tín với chúng ta, tập đoàn An Đại là thuộc loại không muốn bỏ vốn mà lại còn đòi chiếm tiện nghi lớn, chúng ta nếu như ký loại hiệp nghị hợp tác này thì chẳng khác nào bán lợi ích của xí nghiệp, tính chất nghiêm trọng một chút thì chính là bán nước đó!
Nghiêm Tân Kiến đã quen với kiểu nói vống lên của thằng ôn này rồi, liền cười nói: Có nghiêm trọng vậy không, có điều chuyện hiệp nghị cụ thể thì đều là xí nghiệp tự mình bàn, tôi đối với chuyên ngành của họ thì cũng không rõ lắm, nếu như thật sự giống như cậu nói thì chúng ta phải thật trọng hơn.
Trương Dương nói: Tập đoàn Hải Đức của nước Đức chính là xí nghiệp hạng nhất quốc tế, kỹ thuật và chất lượng máy cơ giới sản xuất của người ta không biết mạnh hơn người Hàn Quốc bao nhiêu lần, có lựa chọn tốt như vậy, ai lại nỡ bỏ qua.
Tôi cũng nghe nói tới tập đoàn Hải Đức, nhưng chúng ta muốn hợp tác với người ta, người ta chắc gì đã bằng lòng hợp tác với chúng ta.
Trương Dương nói: Thị trưởng Nghiêm, ông đừng tự coi nhẹ bản thân, Thường Lăng Phong nói rất đúng, Trung Quốc đang mở cửa chính là thị trường lớn nhất toàn cầu, chúng ta là con gái của hoàng đế thì không sợ không kiếm được chồng, theo sự phát triển của kinh tế, sau này những ngoại thương đó sẽ tự tới nịnh bợ chúng ta thôi!
Nghiêm Tân Kiến cười ha ha, y gật đầu, nói: Được rồi, phía nhà máy máy móc công trình tôi sẽ lên tiếng, bảo Tào Chính Dương đừng vội ký hợp đồng, thêm một lựa chọn cũng không phải là chuyện xấu gì cả.
…
Gần dây Trương Dương học tennis, đây là Cố Giai Đồng bắt hắn học, nói rằng vận động đánh tennis cũng là một phương thức xã giao, thế là Trương Dương tới phòng thể giục tìm một huấn luyện viên tennis chuyện nghiệp hai ngày cuối tuần không phải đi làm đều đến phòng thể dụng học tennis, hắn ở phương diện thể dục thể thao rất có thiên phú, hơn nữa sức lại khỏe, tốc độ phát bóng rất nhanh, học không tới nửa tháng cơ hồ có thể đánh ngang tay với huấn luyện viên rồi.
Lúc Trương Dương tới sân thể dục là hơn năm rưỡi, một đám tuyển thủ nghiệp dư đang đá bóng trên sân bóng, Trương Dương nhận ra được một người trong đó, Lận Trường Phúc, con trai của phó quản đốc nhà máy rượu Giang Thành Lận Quảng Nguyên, lần trước ở trong đại hội ban thưởng Thanh niên mười tốt Giang Thành, không ngờ lại cởi giầy ném Trương Dương, may mà Trương Dương phản ứng thần tốc, né kịp cú tập kích của gã.
Lân Trường Phúc sút một cú bay xa khỏi cầu môn, bóng bay về phía Trương Dương, Trương Dương bắt lấy quả bóng, Lận Trường Phúc chạy tới đòi, nhìn thấy là Trương Dương, lập tức sợ hãi, chuyện lần trước bị Trương Dương tát tai gã vẫn còn nhớ như in.
Trương Dương chẳng thèm tính toán với gã, mỉm cười ném quả bóng cho gã: Đá bóng khá đấy!
Lận Trường Phúc cười cười, quay người định đi.
Trương Dương gọi gã lại: Có nghĩ tới người lần trước cá với cậu là ai không?
Lận Trường Phúc không nói gì, ánh mắt nhìn về nơi xa, Trương Dương thuận theo ánh mắt của hắn mà nhìn, thấy Hứa Gia Dũng và Kiều Mộng Viện, Thời Duy cùng nhau đi tới, bọn họ cũng mang theo vợt tennis. Trương Dương lại nhìn Lận Trường Phúc, thằng nhóc này lí nhí nói: Chính là hắn! Nói xong quay người chạy về sân bóng.
Trương Dương trong lòng rực lửa giận, hắn vốn có phản cảm với Hứa Gia Dũng, cho nên căn bản không hoài nghi Lận Trường Phúc.
Hứa Gia Dũng hồn nhiên không phát giác ra, mỉm cười bước về phía Trương Dương: Trương Dương, trùng hợp thế, cậu cũng tới à!
Trương Dương cười cười với gã, sau đó chào Kiều Mộng Viện, Thời Duy, từ vợt đánh Tennis là biết đối phương tới đây làm gì. Kiều Mộng Viện nói: Cùng nhau chơi đi!
Trương Dương vui vẻ đáp ứng.
Trên đường tới sân tennis, Kiều Mộng Viện nói: Tôi nghe nói tập đoàn An Đại của Hàn Quốc đã đạt thành mục đích sơ bộ với nhà máy máy móc công trình Giang Thành rồi, rất nhanh tổng tài của bọn họ sẽ tới ký hợp đồng.
Trương Dương cười nói: Kiều tổng nghe được tin tức này từ đâu vậy?
Hứa Gia Dũng cười nói: Thời gian tập đoàn An Đại khảo sát ở Giang Thành, giới truyền thông Giang Thành tranh nhau đưa tin, không biết mới lạ đó.
Kiều Mộng Viện nói: Tập đoàn An Đại tại Hàn Quốc là một xí nghiệp lớn, nhưng danh tiếng trong nghề máy móc công trình tại quốc tế thì cũng bình thường thôi.
Trương Dương nói: Cô cũng có hứng thú với ngành máy móc công trình à?
Kiều Mộng Viện lắc đầu: Tôi chỉ là cảm thấy hứng thú đối với một trăm mẫu đất ở Ngọc Long Hà Bắc thôi, nghe nói đây là một bộ phận quy hoạch tương lai của họ, cho nên tất nhiên phải lưu ý một chút. Trương Dương, cậu giúp tôi hỏi khu phát triển xem có thể phê duyệt khối đất đó cho tôi không.
Trương Dương gật đầu, Thời Duy ở bên cạnh không vui, nói: Các người nói xong chưa, cả ngày nói chuyện làm ăn, không chán à?
Mấy người đều cười cười, tiến vào sân tennis, Kiều Mộng Viện và Hứa Gia Dũng một phe, Trương Dương và Thời Duy một phe.
Thời Duy nhỏ giọng nhắc nhởTrương Dương: Chị họ và anh rể tôi là cao thủ tennis đấy, anh có chơi được không? Không được thì đừng làm tôi mệt chết!
Nam nhân có được hay không thì chỉ thử mới biết được!
Thời Duy trừng mắt nhìn hắn: Tôi thấy anh chẳng phải là cán bộ quốc gia!
Vậy tôi là gì?
Lưu manh! Một tên lưu manh trà trộn vào đội ngũ của Đảng!
Thi đấu bắt đầu, Hứa Gia Dũng và Kim Mẫn Nhi hai người đều đánh tennis rất khá, nhưng Trương Dương cũng không tồi, người kém nhất trong bốn người chuyển thành Thời Duy, có điều dưới sự ra sức chiến đấu của Trương Dương, đánh cũng khó phân cao thấp.
Trương đại quan nhân nhắm chuẩn thời cơ ra sức chạy tới mép lưới vụt một phát! Một tiếng rít vang lên, bóng nhắm chuẩn Hứa Gia Dũng bay tới.
Hứa Gia Dũng giơ vợt lên đỡ, nhưng đã muộn rồi, bóng tennis như một quả đạn pháo bắn ra, nhắm vào hạ bộ của gã, may mà Hứa Gia Dũng ứng biến rất nhanh, thân thể kịp thời rùn xuống, tuy là vẫn vẫn bị bóng đánh thẳng vào bụng dưới, gã hét ra tiếng hét thảm, nhất thời ngã phệt xuống dất.
Dọa cho Kiều Mộng Viện và Thời Duy hốt hoảng chạy tới, Hứa Gia Dũng mặt mày trắng bệch, ôm bụng lăn lộng trên mặt đất, tốc độ phát bóng của Trương Dương rất nhanh, hắn tuy không dùng toàn lực, nhưng lực cũng không nhẹ, vốn hắn định đánh vào hạ âm của Hứa Gia Dũng, đáng tiếng bị gã né được.
Trương đại quan nhân giả vờ quan tâm: Gia Dũng, anh không sao chứ? Nhìn thấy thảm trạng của Hứa Gia Dũng, Trương Dương trong lòng thống khoái không gì tả được.
Thời Duy đẩy hắn ra: Đi ra chỗ khác đi, giả vờ từ bi mèo khóc chuột!
Kiều Mộng Viện mắng: Đừng có nói linh tinh! Nhưng nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Hứa Gia Dũng, mắt Kiều Mộng Viện không khỏi đỏ lên, cô ta ôm Hứa Gia Dũng, gần như sắp rơi nước mặt.
Một lúc sau Hứa Gia Dũng mới đỡ, Kiều Mộng Viện lau mồ hôi trên trán cho hắn, ôn nhu nói: Gia Dũng, còn đau không?
Hứa Gia Dũng mặt mày trắng bệch lắc lắc đầu, cơn đau tuy đỡ rồi, nhưng trên người vẫn không có một chút sức nào, có điều biểu hiện của gã vẫn rất có phong độ, lộ ra nụ cười cực kỳ miễn cưỡng: Trương Dương, đánh bóng... hay lắm...
Trương Dương rất vô duyên hỏi: chơi nữa không?
Hứa Gia Dũng lắc đầu, gã thầm phát thệ cả đời này sẽ không chơi tennis với Trương Dương nữa, bóng vừa rồi bay với tốc độ cực nhanh, lực lượng thì mạnh tới mức kinh người, nếu lực lượng mạnh hơn một chút, vị trí thấp xuống một chút, mình sợ rằng bị quả bóng này đánh cho thành thái giám luôn.
Phát sinh tiết mục xen giữa này, bóng tất nhiên không đánh được nữa, Hứa Gia Dũng dưỡi sự dìu đỡ của Kiều Mộng Viện và Thời Duy khập khiễng đi ra khỏi sân tennis, Trương Dương mặt mày áy áy nói: Xin lỗi, tôi không phải là cố ý.
Hứa Gia Dũng miệng thì nói không sao, nhưng trong lòng thì mắng thầm. Mẹ nó, mày là cố ý mà, quả bóng của mày là nhắm vào hạ âm của tao. Đáng tiếc gã ăn nhầm hoàng liên có khổ mà không dám nói, ai bảo mình cho người ta cơ hội.
Trương Dương đứng ở đó nhìn Hứa Gia Dũng đi xa dần, đột nhiên nhìn thấy Lận Trường Phúc cũng đứng ở bên cạnh xem, gã vẫy tay gọi Lận Trường Phúc, Lận Trường Phúc ngoan ngoãn đi tới.
Là gã bảo cậu dùng giày ném tôi à?
Lận Trường Phúc gật đầu, nhưng lập tức lại nói: Tôi không quen gã!
Trương Dương ngây ra: Anh không quen hắn, vậy sao chỉ gã?
Anh hỏi tôi thì tôi đương nhiên phải chỉ rồi! Lận Trường Phúc mặt mày thản nhiên nói.
Trương Dương đúng là giở khóc giở cười, nếu Lận Trường Phúc thật sự không quen Hứa Gia Dũng, vậy chuyện ném giày lần trước không phải là Hứa Gia Dũng bày trò rồi, có điều Trương Dương cũng không cảm thấy lương tâm bất an gì cả, hắn nhận định Hứa Gia Dũng không phải là kẻ tốt lành gì, trừng phạt gã một chút cũng là điều nên làm.
...
Quan hệ giữa Văn Linh và Đỗ Thiên Dã khiến không ít người lo lắng, La Tuệ Ninh không nghi ngờ gì nữa chính là người quan tâm tới chuyện này nhất, thân là mẹ, bà ta cảm thấy rất lo lắng cho hiện trạng của con gái mình, Văn Linh từ sau khi tỉnh lại, hoàn toàn biến thành một người khác, trên tình cảm vô cùng đạm bạc, cái này không chỉ là biểu hiện giữa cô ta và Đỗ Thiên Dã, mà với cha mẹ cũng vậy, vì chuyện này, La Tuệ Ninh vô số lần khó thầm.
Văn Linh sao khi tới Giang Thành, La Tuệ Ninh thông qua Trương Dương hiểu được tình huống của Văn Linh, cơ hồ mỗi ngày đều gọi điện thoại tới.
Thiên Dã sao rồi? Sau khi Trương Dương báo cáo lại tình hình của Văn Linh cho La Tuệ Ninh, bà ta liền nhớ tới Đỗ Thiên Dã.
Trương Dương thở dài, nói: Còn có thể thế nào nữa? Tình cảm của anh ấy đối với chị Linh mẹ cũng biết mà, có điều lần này anh ấy lại rất kiên cường, có thể là dần dần tiếp nhận hiện thực rồi.
La Tuệ Ninh nói: Văn gia chúng ta thiếu nợ Thiên Dã rồi, tiểu Linh biến thành như thế này mẹ cũng không ngờ tới, giữa chúng đã không còn khả năng vãn hồi nữa rồi, nên khuyên Thiên Dã tiếp nhận hiện thực là tốt nhất.
Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, bảo Đỗ Thiên Dã tiếp nhận hiện thực e rằng cần thời gian.
La Tuệ Ninh nói: Mẹ sẽ tận sức bồi thường cho nó!
Câu nói này đã nhắc nhở Trương Dương, Đỗ Thiên Dã tới Giang Thành đảm nhiệm chức bí thư thị ủy có tám chín phần mười là một loại bồi thường của Văn gia giành cho Đỗ Thiên Dã, trong mắt Trương Dương, Đỗ Thiên Dã tới Giang Thành là một chuyện tốt đối với gã, ít nhất thì không cần phải suốt ngày đối diện với Văn Linh.
La Tuệ Ninh nói: Trương Dương, con nói thật đi, chị con rốt cuộc có phải là yêu Thôi Chí Hoán không?
Con không biết, từ biểu hiện thì bọn họ chỉ là bạn bè tốt thôi, có điều mẹ cũng biết tính của chị Linh đấy, từ sau khi chị ấy tỉnh lại, trên thế giới này làm gì có bạn bè gì? Cho nên chị ấy có thể coi Thôi Chí Hoán là bạn dã là rất đặc biệt rồi.
La Tuệ Ninh không khỏi thở dài, nói: Trương Dương, có thời gian thì khuyên Đỗ Thiên Dã đi.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi à, mẹ yên tâm đi, con sẽ để ý giúp mẹ. Hắn biết người mà La Tuệ Ninh thật sự lo lắng là Văn Linh.
La Tuệ Ninh nói: Có rảnh thì tới Bắc Kinh nhé, cùng mẹ nói chuyện.
Trương Dương dạ một tiếng rồi gác điện thoại.
…
Đổng sự trưởng Kim Thượng Nguyên của tập đoàn Lam Tinh Hàn Quốc sau khi mở đại hộ kinh tiêu thương ở Bắc Kinh liền tới Giang Thành khảo sát, chính phủ thành phố Giang Thành cực cự coi trọng chuyến viếng thăm của y. Đại thị trưởng Giang Thành Tả Viên Triêu tự mình tới sân bay nghênh đón.
Kim Thượng Nguyên và Tả Viên Triêu chỉ có duyên gặp mặt một lần tại Hán Thành, ấn tượng của hai bên cũng không tính là sâu, nếu không phải là Trương Dương thông qua quan hệ với Kiều Mộng Viện đề xuất nhắc nhở, Kim Thượng Nguyên bất kể là như thế nào cũng sẽ không muốn tới Bình Hải đầu tư.
Trên đường từ sân bay về Giang Thành, Tả Viên Triêu mỉm cười nói: Kim tiên sinh trước đây chưa từng tới Giang Thành phải không?
Kim Thượng Nguyên gật đầu: Bình Hải thì thì có tới mấy lần, tới Đông Giang là nhiều nhất! Lam Sơn và Nam Tích cũng từng qua, Giang Thành thì đây là lần đầu tiên.
Tả Viên Triêu nói: Giang Thành chúng tôi là một tòa cổ thành có lịch sự và văn hóa lâu đời, có rất nhiều danh lam thắng cảnh, còn có xá lợi Phật cốt của Thích Già Ma Ni...
Kim Thượng Nguyên hờ hững cười nói: Tôi là tín đồ đạo Cơ Đốc.
Tả Viên Triêu xấu hổ ho khan một tiếng, đều trách mình trước chuyện không có công tác tìm hiểu, ngay cả chuyện quan trọng như thế này cũng bỏ qua. Ở trước mặt tín đồ Cơ Đốc giáo mà nhắc tới xá lợi Phật tổ, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, có điều thị trưởng Tả ứng biến vẫn rất nhanh. Ông ta cười nói: Vậy thì tới núi Thanh Đài ngắm phong cảnh đi, chúng ta mới xây dựng một làn du lịch suối nước nóng ở cốc Xuân Hi, chất nước của suối nước nóng là hạng nhất trên thế giới đấy.
Kim Thượng Nguyên là người thực tế, y tới Giang Thành không phải là để du lịch, liền nói khẽ: Thị trưởng Tả, tôi muốn trước tiên tới tham quan khu phát triển của Giang Thành!
Không ai ngờ trạm đầu tiên của Kim Thượng Nguyên không phải là nhà hàng, mà lại ngựa không ngừng vó đi thẳng tới khu phát triển, vốn Trương Dương an bài cho y ngày hôm sau mới tới khu phát triển, không ngờ y vừa xuống máy bay đã bắt đầu đi khảo sát ngay, đúng là một kẻ cuồng làm việc.
Lần này Kim Mẫn Nhi không đi theo y, Trương Dương lại dẫn theo Chương Duệ Dung, cô bé này cái gì thì không nói, nhưng tiếng Hàn Quốc thì đúng là số một, hoàn toàn có thể đảm nhiệm nhiệm vụ phiên dịch.
Kim Thượng Nguyên thái độ rất nghiêm cẩn, có điều y lại không có vẹ tự cho mình là cao sang như một số thương nhân Hàn Quốc khác, sau khi tới khu phát triển, khảo sát tình hình khu phát triển và trao đổi một số ý kiến với chủ nhiệm quản ủy hội khu phát triển Tiếu Minh.
Trương Dương cũng là một trong những nhân viên đi theo, hắn vốn cho rằng Kim Mẫn Nhi sẽ đi theo Kim Thượng Nguyên, nhưng không ngờ lần này cô ta lại không đi theo, điều này khiến giao lưu giữa họ và Kim Thượng Nguyên xuất hiện một số chướng ngại. May mà tiếng Hàn Quốc của Chương Duệ Dung là nhất lưu, lâm thời phiên dịch cũng rất ra dáng.
Trương Dương nói với Thường Lăng Phong ở bên cạnh: Anh thấy sao?
Thường Lăng Phong mỉm cười: Tập đoàn Lam Tinh là tạp đoạn điện tử lớn nhấn Hàn Quốc, thậm chí là cả châu Á, trên thế giới cũng có thể xếp mười hàng đầu, nếu như y lựa chọn đầu tư vào Giang Thành, đối với Giang Thành mà nói là một chuyện cực tốt.
Mắt thấy sắp tới giữa trưa, Tả Viên Triêu đề xuất đi ăn, Kim Thượng Nguyên nói: Không cần phiền vậy đâu, tôi buổi chiều còn phải tới Đông Giang!
Tả Viên Triêu ngây ra, đám lãnh đạo bao gồm cả Tiếu Minh cũng vậy, Kim Thượng Nguyên đây là có ý gì? Từ Bắc Kinh xa xôi tới đây, ngay cả cơm cũng không ăn mà chuẩn bị đi ngay, cái này cũng quá không nể mặt lãnh đạo Giang Thành rồi.
Tả Viên Triêu mỉm cười: Kim tiên sinh hay là ăn xong rồi hẵng đi.”
Kim Thượng Nguyên nói: Tôi đối với việc ăn uống kiểu xã rồi trước giờ không thích lắm, mục đích của tôi tới Giang Thành là để khảo sát, hiện tại cũng đã hiểu kha khá về khu phát triển rồi, cám ơn thịnh tình của thị trưởng Tả, phần tâm ý này tôi nhận rồi!
Chương Duệ Dung dịch nguyên lại lời của Kim Thượng Nguyên, nụ cười của Tả Viên Triêu lộ ra vẻ cứng đờ, khó khăn lắm mới mời được Kim Thượng Nguyên tới, nhưng người ta ở chưa tới nửa ngày đã đòi tới Đông Giang, không biết phía mình đã đắc tội ở chỗ nào? Hay là người ta không vừa ý với khu phát triển Giang Thành? Y quay người nhìn Trương Dương, Trương Dương cũng bất lực cười cười, người ta muốn đi, chúng ta không thể nào cứ giữ người ta lại được.
Cứ như vậy, đám lãnh đạo do Tả Viên Triêu dẫn dầu nhiệt tình dạt dào đón Kim Thượng Nguyên tới, nhưng ba tiếng sau thì há miệng trợn mắt nhìn Kim Thượng Nguyên đi.
Bị người ta cho leo cây đúng là không dễ chịu gì, Tả Viên Triêu nhìn Trương Dương: Thế này là sao?
Trương Dương bĩu môi: Tôi sao biết được?
Tả Viên Triêu nói: Mau làm rõ chuyện này đi, xem xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Trương Dương đi tới trước mặt Chương Duệ Dung: Có chuyện gì vậy?
Tôi làm sao mà biết được? Chương Duệ Dung cũng nói vậy.
Trương Dương nói: Cô không phải là phiên dịch ư? Một mực đứng ở bên cạnh y mà không phát hiện đối phương có chỗ nào không đúng à.
Chương Duệ Dung nghĩ kỹ lại: Nửa đường y có nhận một cú điện thoại, nói chuyện chừng năm phút, chẳng lẽ là cú điện thoại đó có vấn đề?
Trương Dương gật đầu: Có tám chín phần mười là vậy rồi.
Thường Lăng Phong ở bên cạnh nói: Kỳ thực không cần phải khẩn trương như vậy đâu, tập đoàn Lam Tinh có thể có được quy mô lớn như ngày hôm nay có liên quan tới tới năng lực kinh doanh và ánh mắt xuất chúng của Kim Thượng Nguyên, hoàn cảnh đầu tư của Giang Thành đang cải thiện từng ngày, điều kiện giành cho y cũng không tồi, tôi thấy y không thể nào không động tâm được.
Trương Dương nói: Tính tình của Kim Thượng Nguyên rất kỳ quái, nếu không phải là vận dụng quan hệ cá nhân, y sẽ không tới Giang Thành đâu, tôi lo lắng y tới đây chỉ là muốn đi qua xem thử, căn bản không có thành ý đầu tư ở Giang Thành.
Thường Lăng Phong nói: Loại chuyện đầu tư này song phương đều được hài lòng, tôi thấy y đã coi Giang Thành là một trong những đối tượng phải suy nghĩ rồi, nếu không y cũng không cần phải tới như vậy, cũng không cần mang nhiều tư liệu của khu phát triển đi đâu. Trong mắt Thường Lăng Phong, hành động này của Kim Thượng Nguyên rất có thể là một kỹ xảo lạt mềm buộc chặt.
Tuy Thường Lăng Phong nói vậy, Trương Dương vẫn rất lo lắng, hắn gọi điện thoại cho Kim Mẫn Nhi, Kim Mẫn Nhi vốn cũng muốn tới nhưng lại bị cảm lạnh, hôm nay đang dưỡng bệnh tại nhà ở Hán Thành, nghe nói bác cả tới Giang Thành một chút rồi đi ngay, Kim Mẫn Nhi có chút kinh ngạc, kế hoạch của bác cả ở lại Giang Thành hai ngày, sao đột hiên lại thay đổi hành trình? Cô ta bảo Trương Dương đừng gấp, mình sẽ lập tức gọi điện thoại hỏi thử.
Kim Mẫn Nhi nói chuyện điện thoại xong với Trương Dương, trực tiếp gọi điện thoại cho bác cả.
Kim Thượng Nguyên cũng không bất ngờ về cú điện thoại của Kim Mẫn Nhi, y mỉm cười, nói: Mẫn Nhi, gọi hỏi chuyện của Giang Thành à?
Kim Mẫn Nhi lí nhí nói: Bác à, có chuyện gì vậy? Phía Giang Thành đã chuẩn bị tiếp đón bác rất tốt, ngay cả thị trưởng Giang Thành cũng tự mình tới đón bác, nhưng bác vì sảo chỉ ở có ba tiếng là đi rồi?
Kim Thượng Nguyên nói: Điều kiện mà Giang Thành giành cho bác, Đông Giang cũng có thể giành cho bác, vì sao bác phải lựa chọn Giang Thành? Còn nữa, bác nghe nói các cấp lãnh đạo của Giang Thành vô cùng không tốt, hai năm gần đây có không ít người bởi vì tham ô mà phải vào tù.
Kim Mẫn Nhi nói: Bác cả, bác có nghe nói tới hết rồi ư?
Kim Thượng Nguyên nói: Chuyện của Trung Quốc rất phiền phức, nếu chính phủ thành phố Giang Thành hỗn loạn như vậy, bác không thể tới Giang Thành đầu tư. Y dừng lại một chút rồi nói: Ấn tượng sơ bộ của bác đối với khu phát triển của Giang Thành đúng là không tồi, nhưng...
Nhưng sao?
Bác tìm hiểu được một số nội tình, Giang Thành so với sự tưởng tượng của chúng ta thì phức tạp hơn nhiều.
Bác cả, bác vẫn chưa nói với cháu, rốt cuộc là ai gây thị phi?
Dưới sự truy hỏi của Kim Mẫn Nhi, Kim Thượng Nguyên vẫn nói với cô ta, chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang Lôi Quốc Đào không biết vì sao nghe nói tới chuyện y sẽ đến Giang Thành khảo sát, chính là một cú điện thoại của Lôi Quốc Đào đã khiến Kim Thượng Nguyên thay đổi ý định. Lôi Quốc Đào không những nói với y rằng hoàn cảnh chính trị của Giang Thành rất phức tạp, hơn nữa còn nói với y rằng xí nghiệp điện tự có quy mô lớn nhất hiện tại ở khu phát triển Giang Thành là Hối Thông của Kiều Mộng Viện, mà bối cảnh của Kiều Mộng Viện rất ghê gớm, Kim Thượng Nguyên trong việc cạnh tranh ngày sau sẽ không chiếm được ưu thế.
Kim Thượng Nguyên sau cùng đặc biệt nhắc tới chuyện của Trương Dương, nói rằng thanh danh của Trương Dương trên chính đàn Bình Hải rất xấu xa, lợi dụng bối ảnh ức hiếp đồng liêu, ăn hối lộ vô tội vạ, thậm chí còn công khai mua chuộc người bỏ phiếu, mấy người trước còn bởi vì mua phiếu trong cuộc thi Thanh niên mười tốt của Giang Thành mà gây ra chuyện ầm ĩ.
Thân là tổng tài của tập đoàn Hàn Quốc, Kim Thượng Nguyên không thể không suy nghĩ xa rộng, lời của Lôi Quốc Đào khiến y nảy sinh cảnh giác, nhưng điều kiện mà Giang Thành đưa ra lại khiến y động tâm.
Kim Mẫn Nhi kể lại nhất nhất chuyện này cho Trương Dương.
Trương Dương sau khi biết Lôi Quốc Đào chơi xấu, trong lòng nổi giận bừng bừng, gác điện thoại, Trương Dương không nhịn được mắng một câu: Tôi sẽ không tha cho thằng chó này đâu!
Chủ nhiệm quản ủy họi của khu phát triển Tiếu Minh nói: Có chuyện gì mà giận dữ thế?
Trương Dương nói: Biết Kim Thượng Nguyên vì sao đột nhiên rời khỏi Giang Thành không? Đều là bởi vì chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang là Lôi Quốc Đào gọi điện cho y, ở trong điện thoại kể xấu chúng ta, nói rằng quan hệ của các cấp lãnh đạo Giang Thành chúng ta rất phức tạp, nói rằng cán bộ tham ô của chúng ta trong hai năm nay nhiều vô số kể, còn lấy tiền chủ nhiệm phòng chiêu thương Đổng Hồng Ngọc ra làm ví dụ, công ti Hối Thông của Kiều Mộng Viện cũng bị gã lôi vào, gã không ngờ nói rằng phương hướng sản xuất của Kiều Mộng Viện sau này trùng với công ti Lam Tinh, và để lộ ra bối cảnh của Kiều Mộng Viện, khiến Kim Thượng Nguyên biết khó mà lui. Kỳ thực khiến Trương Dương tức giận nhất là thằng ôn này không ngờ lại đem chuyện Thanh niên mười tốt của mình nói ra.
Tiếu Minh nhíu mày, y và Lôi Quốc Đào có tiếp túc mấy lần, người này trước đây từng là bí thư huyện ủy huyện Bảo Hòa, cũng có chút năng lực, công tác chiêu thương của Đông Giang hai năm nay lên như diều gặp gió cũng là nhờ nỗ lực của gã.
Tiếu Minh nói: Giữa thành thị cạnh tranh thì không sao, nhưng gã không ngờ lại kể lể khuyết điểm của người khác, thế chính là không hậu đạo, mọi người đều là người Trung Quốc, còn là thành thị anh em, cho dù cạnh tranh cũng nên xây dựng trên nguyên tắc công bằng công chính chứ, sao lại chơi bẩn như vậy?
Trương Dương phái Chương Duệ Dung cùng tới tham quan, mục đích chính là để quan sát Thôi Chí Hoán, từ biểu hiện của Thôi Chí Hoán ở Giang Thành mấy ngày nay cho thấy, không có gì dị thường cả, hơn nữa quan hệ của gã và Văn Linh cũng không phát triển tới mức tình nhân, hiểu rõ điểm này, Trương Dương nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất thì Đỗ Thiên Dã vẫn còn có cơ hội.
Chương Duệ Dung lúc ở một mình với Trương Dương, không giống như là cô bé ngây ngô non nớt nữa, cô ta bình tĩnh mà lý trí, đối với Trương Dương cũng không có loại sợ hãi và tôn kính như thuộc hạ đối với thượng cấp, cô ta hồi báo lại cử động hai ngày nay của Thôi Chí Hoán ở Giang Thành lại một lượt. Phía Quốc An cho rằng Thôi Chí Hoán rất có khả năng là gián điệp Hàn Quốc, lần này tới Đông Giang là để giao dịch gì đó, nhưng căn cứ theo sự theo dõi của Chương Duệ Dung, nhất cử nhất động của Thôi Chí Hoán hoàn toàn tuân theo quy củ, cô ta có chút thất vọng, nói: Chẳng lẽ tổ chức hoài nghi nhầm người ư?
Trương Dương nói một cách rất khẳng định: Không đâu, thằng ôn này vừa nhìn đã biết là kẻ xấu rồi. À... gã có tiếp xúc thân mật với Văn Linh không?
Chương Duệ Dung nói: Nhiệm vụ của tôi là theo dõi Thôi Chí Hoán, còn tình cảm cá nhân của gã không nằm trong phạm vi của tôi.
Trương Dương có chút bất mãn nhìn cô ta: Tôi bảo này tiểu Chương, bên trên phái cô tới phối hợp công tác với tôi thì phải phục tùng tôi. Câu này của cô không đúng đâu!
Chương Duệ Dung nói: Bên trên phái tôi tới phối hợp với anh không phải là phục tùng sự lãnh đạo của anh, chúng ta là quan hệ bình đẳng hỗ trợ nhau, không phải là quan hệ thuộc hạ lãnh đạo gì cả.
Ối chà! Trương Dương phải nhìn cô bé này với con mắt khác rồi: Được, coi như chúng ta là quan hệ hợp tác, ở trong phòng chiêu thương chúng ta là là quan hệ hạ cấp thượng cấp? Tôi không phải là lãnh đạo của cô ư?
Chương Duệ Dung không biết nói gì.
Trương Dương bảo: Cô nhận tiền lương của phòng chiêu thương thì phải làm tốt công việc cho phòng chiêu thương, đổng sự trưởng của tập đoàn Lam Tinh là Kim Thượng Nguyên cuối tháng này sẽ tới Giang Thành, cô chuẩn bị tốt tư liệu cho tôi, tôi muốn nắm rõ rất cả những gì liên quan tới y.
Tưởng tôi muốn làm ở phòng chiêu thương lắm à, nếu không phải là thượng cấp bắt tôi tới, tôi chẳng thèm tới đâu! Chương Duệ Dung ném lại một câu rồi quay người bỏ đi.
Bước ra khỏi cửa vừa hay gặp Thường Lăng Phong, cô ta chào một tiếng phó chủ nhiệm Thường, trên thực tế cái chức phó chủ nhiệm của Thường Lăng Phong chỉ tồn tại ở trong tổ hai của họ, cũng chính là nói, chỉ có cô ta, Chu Nhị và Mã Đức Quân là gọi như vậy.
Thường Lăng Phong cười cười, nhìn sắc mặt của Chương Duệ Dung là biết cô ta có thể vừa phải ăn mắng rồi, gã cũng không hỏi nhiều, bước vào trong phòng làm việc của Trương Dương, nhìn thấy Trương Dương đang cầm một tờ báo.
Trương Dương đặt tờ báo xuống: Lăng Phong đấy à, ngồi đi!
Thường Lăng Phong ngồi xuống cái ghế mà Chương Duệ Dung vừa ngồi, bên trên vẫn còn lưu lại hơi ấm của Chương Duệ Dung, gã mỉm cười, nói: Tiểu Chương dẫu sao cũng còn trẻ tuổi, tính khí hơn quật cường một chút, có điều năng lực công tác thì rất nổi bật.
Trương Dương cười nói: Yên tâm đi, tôi không chấp nhặt với một cô bé đâu.
Thường Lăng Phong đặt tập tài liệu trong tay xuống trước mặt Trương Dương, nói: Đây là hiệp nghị hợp tác sơ bộ giữa nhà máy máy móc công trình Giang Thành và tập đoàn An Đại mà tôi mới nhận được. Căn cứ vào những điều khoản này cho thấy, đối với phía chúng ta mà nói thì rất không công bằng.
Loại văn thư kiểu hợp đồng hiệp nghị này rất chi là rắc rối, Trương Dương trước giờ cứ đọc là đau đầu, hắn cũng không đọc tiếp nữa, mà cho dù đọc tiếp chắc gì đã có thể hiểu được hoàn toàn, có điều Thường Lăng Phong lại rất rành mấy thứ này, gã nói có vấn đề thì nhất định có vấn đề, Trương Dương nói: Đã không công bằng với chúng ta thì không hợp tác với họ nữa! Không có lý do nào mà chính ta phải đi hi sinh lợi ích của mình cả!
Thường Lăng Phong nói: Tôi cũng thấy vậy, hợp tác là phải xây dựng trên cơ sở đôi bên cùng có lợi, tập đoàn An Đại làm vậy rõ ràng là không đủ thành ý, nếu như thật sự chiếu theo loại hiệp nghị này mà chấp hành, phía ta phải bỏ vốn nhiều hơn họ, đại bộ phận rủi ro cũng do chúng ta gánh, nhưng lúc sau cùng phân chia lợi ích thì lại chia đều với họ, đây là rất không công bằng, theo tôi thấy, trình độ kỹ thuật của An Đại không đáng để chúng ta phải trá giá nhiều như vậy, cũng chính là nói giá trị xí nghiệp của họ được đánh giá cao quà đà.
Trương Dương nói: Tôi đối với phương diện máy móc công trình tuy thiếu hiểu biết, nhưng tôi cũng biết người Hàn Quốc chẳng mạnh hơn được chúng ta là bao!
Thường Lăng Phong cười nói: Dưới tiền đề không có sự lựa chọn tốt hơn, địa vị của tập đoàn An Đại vô hình chung đã được đề cao, tôi đối với phương thức làm ăn của người Hàn Quốc cũng có hiểu biết nhất định, kỳ thực không chỉ là người Hàn Quốc, anh càng cưng chiều người ta thì người ta càng được đà lấn tới thôi.
Trương Dương gật đầu đồng cảm.
Thường Lăng Phong nói: Hiện tại Trung Quốc đâu đâu cũng cải cách mở cửa hấp dẫn đầu tư, tuy là chuyện tốt, nhưng sự nhiệt tình của chúng ta lại tạo thành bệnh chung cho tất cả kháchthương ngoại quốc, cho rằng chúng ta là cầu họ, kỳ thực không phải, chúng ta là đang cho họ cơ hội kiếm tiền, với hơn một tỷ nhân khẩu Trung Quốc, đây là thị trường lớn nhất, chúng ta có thị trường này đây chính là ưu thế, nên là họ cầu chúng ta mới đúng!
Trương Dương lớn tiếng nói: Nói rất hay, tôi cũng cho rằng là như vậy! Trung Quốc có lực sản xuất tiện nghi nhất, thị trường lớn nhất, đây đều là ưu thế của chúng ta, nên là một họ cầu chúng ta mới đúng.
Thường Lăng Phong nói: Kỳ thực có một số xí nghiệp nước ngoài đã ý thức được điểm này, bọn họ lặng lẽ chiếm thị trường quốc nội, nhưng dẫu sao cũng chỉ là số ít thôi, đa số xí nghiệp nước ngoài vẫn còn thiếu hiểu biết là hiện trạng cải cách của Trung Quốc, xí nghiệp chúng ta cũng thiếu kinh nghiệm chào hàng đối với nước ngoài, nói một cách thông tục là câu thông chưa đủ, mới tạo thành một số hiện tượng kỳ dị hiện tại, nhắc tới ngoại thương cảng thương thì đều cho rằng họ là tài thần, chúng ta lại quá hiếu khách, sợ một khi không cẩn thận là đắc tội với người ta. Đàm phán thương nghiệp cần phải có kỹ xảo tương đương, anh nhượng bộ một bước, cho rằng đây là thành ý, nhưng người ta đâu có bị thành ý của anh làm cho cảm động đâu, ngược lại sẽ từng bước bức tới, lấy chiếm được lợi ích lớn nhất làm mục đích cuối cùng.
Trương Dương rất tán đồng với những lời này của Thường Lăng Phong, hắn đặt tài liệu trong tay xuống: Lát nữa tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với phó thị trưởng Nghiêm, cần dạy một khóa cho lãnh đạo của những xí nghiệp đó, chiêu thương dẫn tư, tìm kiếm hợp tác cũng không thể hi sinh lợi ích của chúng ta được, chúng ta không thể cứ coi mình thấp kém hơn người ta mãi. Con người có thể không có ngạo khí, nhưng không thể không có ngạo cốt!
Thường Lăng Phong cười nói: Cũng không nghiêm trọng tới như vậy, chỉ là một số vấn đề trên nhận thức thôi, đám lãnh đạo xí nghiệp của Giang Thành hầu như đều thiếu kinh nghiệm mậu dịch quốc tế, tôi đã liên hệ với tập đoàn Hải Đức của nước Đức rồi, bọn họ là một trong ba xí ghiệp máy móc công trình lớn nhất tại nước Đức, tôi là chuyển tài liệu của nhà máy máy móc công trình Giang Thành đi, họ cảm thấy rất có hứng thú, tỏ ý sẽ phái chuyện viên tới khảo sát, nếu nước Đức đưa ra điều kiện hậu đãi hơn người Hàn Quốc, thậm chí là ngang nhau thì tôi thấy nhà máy máy móc công trình Giang Thành cũng không ngại suy nghĩa lại về bạn hợp tác.
Trương Dương gật đầu, nói: Cứ làm vậy đi!
Thường Lăng Phong nói: Nhưng nói nói một tiếng với phía nhà máy máy móc công trình Giang Thành, để bọn họ đừng gấp ký hợp động với An Đại Hàn Quốc, một khi ký hợp đồng rồi, tất cả đều không thể xoay chuyển được. Kỳ thực hơi xử lý lạnh một chút cũng có chỗ tốt, dục tốc thì bất đạt, trước giờ luôn là phía chúng ta tích cực chủ động, đột nhiên biến đổi tiết tấu, làm nhiễu loạn kế hoạch đã định của An Đại Hàn Quốc.
Trương Dương nói: Chuyện liên hệ với tập đoàn Hải Đức của nước Đức có cần giữ bí mật không?
Thường Lăng Phong lắc đầu, mỉm cười: Không cần, để bọn họ biết thì càng hay, có cạnh tranh thì mới có áp lực, mà có cạnh tranh thì chúng ta sẽ có cơ hội lựa chọn tốt hơn.
Trương Dương cười nói: Lăng Phong, anh không phải là muốn cố ý phóng đạn khói đấy chứ?
Thường Lăng Phong mỉm cười, nói: Binh bất yếm trá, làm sinh ý vốn không thể nào quá thành thật được Mậu dịch quốc tế thì càng phải vậy!
Trương Dương nói: Không phải có người nói làm ăn phải lấy chữ tín làm đầu ư?
Thường Lăng Phong nói: Đó là sau khi hoàn thành giao dịch rồi, trước đó, cò kè mặc cả tất nhiên là phải tận hết khả năng rồi. Nói tới đây, gã không nhịn được liền bật cười: Tôi nói những lời này có phải là quá công lợi không, không phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của các bộ quốc gia các anh phải không?
Cán bộ quốc gia cũng dang làm kinh doanh, để duy hộ lợi ích quốc gia, Lăng Phong, cậu đã tới phòng chiêu thương thì chính là cán bộ quốc gia.
Thường Lăng Phong nói: Tôi là lính đánh thuê, vẫn chưa được tính là cán bộ quốc gia!
Trương Dương nói: Làm cho tốt đi, chỉ cần thành tích công tác của cậu xuất sắc, vấn đề biên chế của cậu tôi sẽ giải quyết.
Thường Lăng Phong cười cười, Trương Dương rõ ràng đã hiểu lầm ý của gã rồi. Trong mắt Thường Lăng Phong, quan trường không có sức hấp dẫn gì cả, gã sở dĩ đáp ứng tới phòng chiêu thương giúp Trương Dương chủ yếu là bởi vì Trương Dương có thể giúp hắn giải trừ bệnh tật, từ điểm nay mà nói, hai người giống như là giao dịch hơn. Nếu không với tầm mắt của Thường Lăng Phong sao chịu cam tâm ở dưới Trương Dương, nhưng đoạn thời gian này đi theo Trương Dương, gã dần dần ý thức được năng lực của Trương Dương, vị cán bộ cấp phó ban hai mươi hai tuổi này quả nhiên có mặt không tầm thường của hắn, học lịch của Trương Dương tuy không cao, nhưng đầu óc lại rất linh hoạt, trình độ tri thức phong phú, trên người hắn lại thiếu đi sự thâm trầm và hàm súc của các quan viên bình thường, nhưng chính là sự khác biệt này của hắn đã khiến hắn ở trong cả quan trường Giang Thành, thậm chí là cả Bình Hải lộ ra vẻ hơn người.
...
Phong cách làm việc của Trương Dương trước giờ đều lôi lệ phong hành, sau khi nói chuyện với Thường Lăng Phong, hắn lập tức tới phòng làm việc của phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến, Trương Dương đi gặp vị phó thị trưởng chủ quản công nghiệp này trước giờ không phải hẹn trước.
Nghiêm Tân Kiến lúc này vừa hay cũng đang rảnh, đang ngồi đọc báo, trong cơ quan quốc gia đọc báo uống trà tán gẫu đã trở thành hoạt động thường thấy nhất rồi, vị phó thị trưởng này cũng không thể là ngoại lệ.
Nghiêm Tân Kiến thấy Trương Dương vào, cười nói: Tôi đang muốn tìm cậu đây! Nghiêm Tân Kiến chỉ vào cái ghế ở đối diện, tỏ ý bảo Trương Dương ngồi xuống.
Trương Dương sau khi ngồi xuống, Nghiêm Tân Kiến nói: Tập đoàn An Đài Hàn Quốc đối với lần khảo sát lần này vô cùng hài lòng, dự tính tổng tài của tập đoàn An Đại sẽ tự mình tới Giang Thành ký hợp đồng trong thời gian gần nhất.
Trương Dương nói: Thị trưởng Nghiêm, tôi chính là vì chuyện này nên mới tới tìm ông đây! Hắn nói lại những phân tích vừa rồi của Thường Lăng Phong cho Nghiêm Tân Kiến nghe, Nghiêm Tân Kiến trong lúc nghe, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, đợi Trương Dương nói xong, y mới thả dài, nói: Trương Dương, hiện tại tập đoàn An Đại và nhà máy máy móc công trình Giang Thành đã bàn xong rồi, chỉ còn thiếu mỗi nước cuối cùng là ký hợp đồng thôi, chúng ta nếu làm vậy thì có tốt không? Có phải là có chút không thành tín không?
Trương Dương nói: Chúng ta thành tín với họ nhưng họ lại không thành tín với chúng ta, tập đoàn An Đại là thuộc loại không muốn bỏ vốn mà lại còn đòi chiếm tiện nghi lớn, chúng ta nếu như ký loại hiệp nghị hợp tác này thì chẳng khác nào bán lợi ích của xí nghiệp, tính chất nghiêm trọng một chút thì chính là bán nước đó!
Nghiêm Tân Kiến đã quen với kiểu nói vống lên của thằng ôn này rồi, liền cười nói: Có nghiêm trọng vậy không, có điều chuyện hiệp nghị cụ thể thì đều là xí nghiệp tự mình bàn, tôi đối với chuyên ngành của họ thì cũng không rõ lắm, nếu như thật sự giống như cậu nói thì chúng ta phải thật trọng hơn.
Trương Dương nói: Tập đoàn Hải Đức của nước Đức chính là xí nghiệp hạng nhất quốc tế, kỹ thuật và chất lượng máy cơ giới sản xuất của người ta không biết mạnh hơn người Hàn Quốc bao nhiêu lần, có lựa chọn tốt như vậy, ai lại nỡ bỏ qua.
Tôi cũng nghe nói tới tập đoàn Hải Đức, nhưng chúng ta muốn hợp tác với người ta, người ta chắc gì đã bằng lòng hợp tác với chúng ta.
Trương Dương nói: Thị trưởng Nghiêm, ông đừng tự coi nhẹ bản thân, Thường Lăng Phong nói rất đúng, Trung Quốc đang mở cửa chính là thị trường lớn nhất toàn cầu, chúng ta là con gái của hoàng đế thì không sợ không kiếm được chồng, theo sự phát triển của kinh tế, sau này những ngoại thương đó sẽ tự tới nịnh bợ chúng ta thôi!
Nghiêm Tân Kiến cười ha ha, y gật đầu, nói: Được rồi, phía nhà máy máy móc công trình tôi sẽ lên tiếng, bảo Tào Chính Dương đừng vội ký hợp đồng, thêm một lựa chọn cũng không phải là chuyện xấu gì cả.
…
Gần dây Trương Dương học tennis, đây là Cố Giai Đồng bắt hắn học, nói rằng vận động đánh tennis cũng là một phương thức xã giao, thế là Trương Dương tới phòng thể giục tìm một huấn luyện viên tennis chuyện nghiệp hai ngày cuối tuần không phải đi làm đều đến phòng thể dụng học tennis, hắn ở phương diện thể dục thể thao rất có thiên phú, hơn nữa sức lại khỏe, tốc độ phát bóng rất nhanh, học không tới nửa tháng cơ hồ có thể đánh ngang tay với huấn luyện viên rồi.
Lúc Trương Dương tới sân thể dục là hơn năm rưỡi, một đám tuyển thủ nghiệp dư đang đá bóng trên sân bóng, Trương Dương nhận ra được một người trong đó, Lận Trường Phúc, con trai của phó quản đốc nhà máy rượu Giang Thành Lận Quảng Nguyên, lần trước ở trong đại hội ban thưởng Thanh niên mười tốt Giang Thành, không ngờ lại cởi giầy ném Trương Dương, may mà Trương Dương phản ứng thần tốc, né kịp cú tập kích của gã.
Lân Trường Phúc sút một cú bay xa khỏi cầu môn, bóng bay về phía Trương Dương, Trương Dương bắt lấy quả bóng, Lận Trường Phúc chạy tới đòi, nhìn thấy là Trương Dương, lập tức sợ hãi, chuyện lần trước bị Trương Dương tát tai gã vẫn còn nhớ như in.
Trương Dương chẳng thèm tính toán với gã, mỉm cười ném quả bóng cho gã: Đá bóng khá đấy!
Lận Trường Phúc cười cười, quay người định đi.
Trương Dương gọi gã lại: Có nghĩ tới người lần trước cá với cậu là ai không?
Lận Trường Phúc không nói gì, ánh mắt nhìn về nơi xa, Trương Dương thuận theo ánh mắt của hắn mà nhìn, thấy Hứa Gia Dũng và Kiều Mộng Viện, Thời Duy cùng nhau đi tới, bọn họ cũng mang theo vợt tennis. Trương Dương lại nhìn Lận Trường Phúc, thằng nhóc này lí nhí nói: Chính là hắn! Nói xong quay người chạy về sân bóng.
Trương Dương trong lòng rực lửa giận, hắn vốn có phản cảm với Hứa Gia Dũng, cho nên căn bản không hoài nghi Lận Trường Phúc.
Hứa Gia Dũng hồn nhiên không phát giác ra, mỉm cười bước về phía Trương Dương: Trương Dương, trùng hợp thế, cậu cũng tới à!
Trương Dương cười cười với gã, sau đó chào Kiều Mộng Viện, Thời Duy, từ vợt đánh Tennis là biết đối phương tới đây làm gì. Kiều Mộng Viện nói: Cùng nhau chơi đi!
Trương Dương vui vẻ đáp ứng.
Trên đường tới sân tennis, Kiều Mộng Viện nói: Tôi nghe nói tập đoàn An Đại của Hàn Quốc đã đạt thành mục đích sơ bộ với nhà máy máy móc công trình Giang Thành rồi, rất nhanh tổng tài của bọn họ sẽ tới ký hợp đồng.
Trương Dương cười nói: Kiều tổng nghe được tin tức này từ đâu vậy?
Hứa Gia Dũng cười nói: Thời gian tập đoàn An Đại khảo sát ở Giang Thành, giới truyền thông Giang Thành tranh nhau đưa tin, không biết mới lạ đó.
Kiều Mộng Viện nói: Tập đoàn An Đại tại Hàn Quốc là một xí nghiệp lớn, nhưng danh tiếng trong nghề máy móc công trình tại quốc tế thì cũng bình thường thôi.
Trương Dương nói: Cô cũng có hứng thú với ngành máy móc công trình à?
Kiều Mộng Viện lắc đầu: Tôi chỉ là cảm thấy hứng thú đối với một trăm mẫu đất ở Ngọc Long Hà Bắc thôi, nghe nói đây là một bộ phận quy hoạch tương lai của họ, cho nên tất nhiên phải lưu ý một chút. Trương Dương, cậu giúp tôi hỏi khu phát triển xem có thể phê duyệt khối đất đó cho tôi không.
Trương Dương gật đầu, Thời Duy ở bên cạnh không vui, nói: Các người nói xong chưa, cả ngày nói chuyện làm ăn, không chán à?
Mấy người đều cười cười, tiến vào sân tennis, Kiều Mộng Viện và Hứa Gia Dũng một phe, Trương Dương và Thời Duy một phe.
Thời Duy nhỏ giọng nhắc nhởTrương Dương: Chị họ và anh rể tôi là cao thủ tennis đấy, anh có chơi được không? Không được thì đừng làm tôi mệt chết!
Nam nhân có được hay không thì chỉ thử mới biết được!
Thời Duy trừng mắt nhìn hắn: Tôi thấy anh chẳng phải là cán bộ quốc gia!
Vậy tôi là gì?
Lưu manh! Một tên lưu manh trà trộn vào đội ngũ của Đảng!
Thi đấu bắt đầu, Hứa Gia Dũng và Kim Mẫn Nhi hai người đều đánh tennis rất khá, nhưng Trương Dương cũng không tồi, người kém nhất trong bốn người chuyển thành Thời Duy, có điều dưới sự ra sức chiến đấu của Trương Dương, đánh cũng khó phân cao thấp.
Trương đại quan nhân nhắm chuẩn thời cơ ra sức chạy tới mép lưới vụt một phát! Một tiếng rít vang lên, bóng nhắm chuẩn Hứa Gia Dũng bay tới.
Hứa Gia Dũng giơ vợt lên đỡ, nhưng đã muộn rồi, bóng tennis như một quả đạn pháo bắn ra, nhắm vào hạ bộ của gã, may mà Hứa Gia Dũng ứng biến rất nhanh, thân thể kịp thời rùn xuống, tuy là vẫn vẫn bị bóng đánh thẳng vào bụng dưới, gã hét ra tiếng hét thảm, nhất thời ngã phệt xuống dất.
Dọa cho Kiều Mộng Viện và Thời Duy hốt hoảng chạy tới, Hứa Gia Dũng mặt mày trắng bệch, ôm bụng lăn lộng trên mặt đất, tốc độ phát bóng của Trương Dương rất nhanh, hắn tuy không dùng toàn lực, nhưng lực cũng không nhẹ, vốn hắn định đánh vào hạ âm của Hứa Gia Dũng, đáng tiếng bị gã né được.
Trương đại quan nhân giả vờ quan tâm: Gia Dũng, anh không sao chứ? Nhìn thấy thảm trạng của Hứa Gia Dũng, Trương Dương trong lòng thống khoái không gì tả được.
Thời Duy đẩy hắn ra: Đi ra chỗ khác đi, giả vờ từ bi mèo khóc chuột!
Kiều Mộng Viện mắng: Đừng có nói linh tinh! Nhưng nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Hứa Gia Dũng, mắt Kiều Mộng Viện không khỏi đỏ lên, cô ta ôm Hứa Gia Dũng, gần như sắp rơi nước mặt.
Một lúc sau Hứa Gia Dũng mới đỡ, Kiều Mộng Viện lau mồ hôi trên trán cho hắn, ôn nhu nói: Gia Dũng, còn đau không?
Hứa Gia Dũng mặt mày trắng bệch lắc lắc đầu, cơn đau tuy đỡ rồi, nhưng trên người vẫn không có một chút sức nào, có điều biểu hiện của gã vẫn rất có phong độ, lộ ra nụ cười cực kỳ miễn cưỡng: Trương Dương, đánh bóng... hay lắm...
Trương Dương rất vô duyên hỏi: chơi nữa không?
Hứa Gia Dũng lắc đầu, gã thầm phát thệ cả đời này sẽ không chơi tennis với Trương Dương nữa, bóng vừa rồi bay với tốc độ cực nhanh, lực lượng thì mạnh tới mức kinh người, nếu lực lượng mạnh hơn một chút, vị trí thấp xuống một chút, mình sợ rằng bị quả bóng này đánh cho thành thái giám luôn.
Phát sinh tiết mục xen giữa này, bóng tất nhiên không đánh được nữa, Hứa Gia Dũng dưỡi sự dìu đỡ của Kiều Mộng Viện và Thời Duy khập khiễng đi ra khỏi sân tennis, Trương Dương mặt mày áy áy nói: Xin lỗi, tôi không phải là cố ý.
Hứa Gia Dũng miệng thì nói không sao, nhưng trong lòng thì mắng thầm. Mẹ nó, mày là cố ý mà, quả bóng của mày là nhắm vào hạ âm của tao. Đáng tiếc gã ăn nhầm hoàng liên có khổ mà không dám nói, ai bảo mình cho người ta cơ hội.
Trương Dương đứng ở đó nhìn Hứa Gia Dũng đi xa dần, đột nhiên nhìn thấy Lận Trường Phúc cũng đứng ở bên cạnh xem, gã vẫy tay gọi Lận Trường Phúc, Lận Trường Phúc ngoan ngoãn đi tới.
Là gã bảo cậu dùng giày ném tôi à?
Lận Trường Phúc gật đầu, nhưng lập tức lại nói: Tôi không quen gã!
Trương Dương ngây ra: Anh không quen hắn, vậy sao chỉ gã?
Anh hỏi tôi thì tôi đương nhiên phải chỉ rồi! Lận Trường Phúc mặt mày thản nhiên nói.
Trương Dương đúng là giở khóc giở cười, nếu Lận Trường Phúc thật sự không quen Hứa Gia Dũng, vậy chuyện ném giày lần trước không phải là Hứa Gia Dũng bày trò rồi, có điều Trương Dương cũng không cảm thấy lương tâm bất an gì cả, hắn nhận định Hứa Gia Dũng không phải là kẻ tốt lành gì, trừng phạt gã một chút cũng là điều nên làm.
...
Quan hệ giữa Văn Linh và Đỗ Thiên Dã khiến không ít người lo lắng, La Tuệ Ninh không nghi ngờ gì nữa chính là người quan tâm tới chuyện này nhất, thân là mẹ, bà ta cảm thấy rất lo lắng cho hiện trạng của con gái mình, Văn Linh từ sau khi tỉnh lại, hoàn toàn biến thành một người khác, trên tình cảm vô cùng đạm bạc, cái này không chỉ là biểu hiện giữa cô ta và Đỗ Thiên Dã, mà với cha mẹ cũng vậy, vì chuyện này, La Tuệ Ninh vô số lần khó thầm.
Văn Linh sao khi tới Giang Thành, La Tuệ Ninh thông qua Trương Dương hiểu được tình huống của Văn Linh, cơ hồ mỗi ngày đều gọi điện thoại tới.
Thiên Dã sao rồi? Sau khi Trương Dương báo cáo lại tình hình của Văn Linh cho La Tuệ Ninh, bà ta liền nhớ tới Đỗ Thiên Dã.
Trương Dương thở dài, nói: Còn có thể thế nào nữa? Tình cảm của anh ấy đối với chị Linh mẹ cũng biết mà, có điều lần này anh ấy lại rất kiên cường, có thể là dần dần tiếp nhận hiện thực rồi.
La Tuệ Ninh nói: Văn gia chúng ta thiếu nợ Thiên Dã rồi, tiểu Linh biến thành như thế này mẹ cũng không ngờ tới, giữa chúng đã không còn khả năng vãn hồi nữa rồi, nên khuyên Thiên Dã tiếp nhận hiện thực là tốt nhất.
Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, bảo Đỗ Thiên Dã tiếp nhận hiện thực e rằng cần thời gian.
La Tuệ Ninh nói: Mẹ sẽ tận sức bồi thường cho nó!
Câu nói này đã nhắc nhở Trương Dương, Đỗ Thiên Dã tới Giang Thành đảm nhiệm chức bí thư thị ủy có tám chín phần mười là một loại bồi thường của Văn gia giành cho Đỗ Thiên Dã, trong mắt Trương Dương, Đỗ Thiên Dã tới Giang Thành là một chuyện tốt đối với gã, ít nhất thì không cần phải suốt ngày đối diện với Văn Linh.
La Tuệ Ninh nói: Trương Dương, con nói thật đi, chị con rốt cuộc có phải là yêu Thôi Chí Hoán không?
Con không biết, từ biểu hiện thì bọn họ chỉ là bạn bè tốt thôi, có điều mẹ cũng biết tính của chị Linh đấy, từ sau khi chị ấy tỉnh lại, trên thế giới này làm gì có bạn bè gì? Cho nên chị ấy có thể coi Thôi Chí Hoán là bạn dã là rất đặc biệt rồi.
La Tuệ Ninh không khỏi thở dài, nói: Trương Dương, có thời gian thì khuyên Đỗ Thiên Dã đi.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi à, mẹ yên tâm đi, con sẽ để ý giúp mẹ. Hắn biết người mà La Tuệ Ninh thật sự lo lắng là Văn Linh.
La Tuệ Ninh nói: Có rảnh thì tới Bắc Kinh nhé, cùng mẹ nói chuyện.
Trương Dương dạ một tiếng rồi gác điện thoại.
…
Đổng sự trưởng Kim Thượng Nguyên của tập đoàn Lam Tinh Hàn Quốc sau khi mở đại hộ kinh tiêu thương ở Bắc Kinh liền tới Giang Thành khảo sát, chính phủ thành phố Giang Thành cực cự coi trọng chuyến viếng thăm của y. Đại thị trưởng Giang Thành Tả Viên Triêu tự mình tới sân bay nghênh đón.
Kim Thượng Nguyên và Tả Viên Triêu chỉ có duyên gặp mặt một lần tại Hán Thành, ấn tượng của hai bên cũng không tính là sâu, nếu không phải là Trương Dương thông qua quan hệ với Kiều Mộng Viện đề xuất nhắc nhở, Kim Thượng Nguyên bất kể là như thế nào cũng sẽ không muốn tới Bình Hải đầu tư.
Trên đường từ sân bay về Giang Thành, Tả Viên Triêu mỉm cười nói: Kim tiên sinh trước đây chưa từng tới Giang Thành phải không?
Kim Thượng Nguyên gật đầu: Bình Hải thì thì có tới mấy lần, tới Đông Giang là nhiều nhất! Lam Sơn và Nam Tích cũng từng qua, Giang Thành thì đây là lần đầu tiên.
Tả Viên Triêu nói: Giang Thành chúng tôi là một tòa cổ thành có lịch sự và văn hóa lâu đời, có rất nhiều danh lam thắng cảnh, còn có xá lợi Phật cốt của Thích Già Ma Ni...
Kim Thượng Nguyên hờ hững cười nói: Tôi là tín đồ đạo Cơ Đốc.
Tả Viên Triêu xấu hổ ho khan một tiếng, đều trách mình trước chuyện không có công tác tìm hiểu, ngay cả chuyện quan trọng như thế này cũng bỏ qua. Ở trước mặt tín đồ Cơ Đốc giáo mà nhắc tới xá lợi Phật tổ, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, có điều thị trưởng Tả ứng biến vẫn rất nhanh. Ông ta cười nói: Vậy thì tới núi Thanh Đài ngắm phong cảnh đi, chúng ta mới xây dựng một làn du lịch suối nước nóng ở cốc Xuân Hi, chất nước của suối nước nóng là hạng nhất trên thế giới đấy.
Kim Thượng Nguyên là người thực tế, y tới Giang Thành không phải là để du lịch, liền nói khẽ: Thị trưởng Tả, tôi muốn trước tiên tới tham quan khu phát triển của Giang Thành!
Không ai ngờ trạm đầu tiên của Kim Thượng Nguyên không phải là nhà hàng, mà lại ngựa không ngừng vó đi thẳng tới khu phát triển, vốn Trương Dương an bài cho y ngày hôm sau mới tới khu phát triển, không ngờ y vừa xuống máy bay đã bắt đầu đi khảo sát ngay, đúng là một kẻ cuồng làm việc.
Lần này Kim Mẫn Nhi không đi theo y, Trương Dương lại dẫn theo Chương Duệ Dung, cô bé này cái gì thì không nói, nhưng tiếng Hàn Quốc thì đúng là số một, hoàn toàn có thể đảm nhiệm nhiệm vụ phiên dịch.
Kim Thượng Nguyên thái độ rất nghiêm cẩn, có điều y lại không có vẹ tự cho mình là cao sang như một số thương nhân Hàn Quốc khác, sau khi tới khu phát triển, khảo sát tình hình khu phát triển và trao đổi một số ý kiến với chủ nhiệm quản ủy hội khu phát triển Tiếu Minh.
Trương Dương cũng là một trong những nhân viên đi theo, hắn vốn cho rằng Kim Mẫn Nhi sẽ đi theo Kim Thượng Nguyên, nhưng không ngờ lần này cô ta lại không đi theo, điều này khiến giao lưu giữa họ và Kim Thượng Nguyên xuất hiện một số chướng ngại. May mà tiếng Hàn Quốc của Chương Duệ Dung là nhất lưu, lâm thời phiên dịch cũng rất ra dáng.
Trương Dương nói với Thường Lăng Phong ở bên cạnh: Anh thấy sao?
Thường Lăng Phong mỉm cười: Tập đoàn Lam Tinh là tạp đoạn điện tử lớn nhấn Hàn Quốc, thậm chí là cả châu Á, trên thế giới cũng có thể xếp mười hàng đầu, nếu như y lựa chọn đầu tư vào Giang Thành, đối với Giang Thành mà nói là một chuyện cực tốt.
Mắt thấy sắp tới giữa trưa, Tả Viên Triêu đề xuất đi ăn, Kim Thượng Nguyên nói: Không cần phiền vậy đâu, tôi buổi chiều còn phải tới Đông Giang!
Tả Viên Triêu ngây ra, đám lãnh đạo bao gồm cả Tiếu Minh cũng vậy, Kim Thượng Nguyên đây là có ý gì? Từ Bắc Kinh xa xôi tới đây, ngay cả cơm cũng không ăn mà chuẩn bị đi ngay, cái này cũng quá không nể mặt lãnh đạo Giang Thành rồi.
Tả Viên Triêu mỉm cười: Kim tiên sinh hay là ăn xong rồi hẵng đi.”
Kim Thượng Nguyên nói: Tôi đối với việc ăn uống kiểu xã rồi trước giờ không thích lắm, mục đích của tôi tới Giang Thành là để khảo sát, hiện tại cũng đã hiểu kha khá về khu phát triển rồi, cám ơn thịnh tình của thị trưởng Tả, phần tâm ý này tôi nhận rồi!
Chương Duệ Dung dịch nguyên lại lời của Kim Thượng Nguyên, nụ cười của Tả Viên Triêu lộ ra vẻ cứng đờ, khó khăn lắm mới mời được Kim Thượng Nguyên tới, nhưng người ta ở chưa tới nửa ngày đã đòi tới Đông Giang, không biết phía mình đã đắc tội ở chỗ nào? Hay là người ta không vừa ý với khu phát triển Giang Thành? Y quay người nhìn Trương Dương, Trương Dương cũng bất lực cười cười, người ta muốn đi, chúng ta không thể nào cứ giữ người ta lại được.
Cứ như vậy, đám lãnh đạo do Tả Viên Triêu dẫn dầu nhiệt tình dạt dào đón Kim Thượng Nguyên tới, nhưng ba tiếng sau thì há miệng trợn mắt nhìn Kim Thượng Nguyên đi.
Bị người ta cho leo cây đúng là không dễ chịu gì, Tả Viên Triêu nhìn Trương Dương: Thế này là sao?
Trương Dương bĩu môi: Tôi sao biết được?
Tả Viên Triêu nói: Mau làm rõ chuyện này đi, xem xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Trương Dương đi tới trước mặt Chương Duệ Dung: Có chuyện gì vậy?
Tôi làm sao mà biết được? Chương Duệ Dung cũng nói vậy.
Trương Dương nói: Cô không phải là phiên dịch ư? Một mực đứng ở bên cạnh y mà không phát hiện đối phương có chỗ nào không đúng à.
Chương Duệ Dung nghĩ kỹ lại: Nửa đường y có nhận một cú điện thoại, nói chuyện chừng năm phút, chẳng lẽ là cú điện thoại đó có vấn đề?
Trương Dương gật đầu: Có tám chín phần mười là vậy rồi.
Thường Lăng Phong ở bên cạnh nói: Kỳ thực không cần phải khẩn trương như vậy đâu, tập đoàn Lam Tinh có thể có được quy mô lớn như ngày hôm nay có liên quan tới tới năng lực kinh doanh và ánh mắt xuất chúng của Kim Thượng Nguyên, hoàn cảnh đầu tư của Giang Thành đang cải thiện từng ngày, điều kiện giành cho y cũng không tồi, tôi thấy y không thể nào không động tâm được.
Trương Dương nói: Tính tình của Kim Thượng Nguyên rất kỳ quái, nếu không phải là vận dụng quan hệ cá nhân, y sẽ không tới Giang Thành đâu, tôi lo lắng y tới đây chỉ là muốn đi qua xem thử, căn bản không có thành ý đầu tư ở Giang Thành.
Thường Lăng Phong nói: Loại chuyện đầu tư này song phương đều được hài lòng, tôi thấy y đã coi Giang Thành là một trong những đối tượng phải suy nghĩ rồi, nếu không y cũng không cần phải tới như vậy, cũng không cần mang nhiều tư liệu của khu phát triển đi đâu. Trong mắt Thường Lăng Phong, hành động này của Kim Thượng Nguyên rất có thể là một kỹ xảo lạt mềm buộc chặt.
Tuy Thường Lăng Phong nói vậy, Trương Dương vẫn rất lo lắng, hắn gọi điện thoại cho Kim Mẫn Nhi, Kim Mẫn Nhi vốn cũng muốn tới nhưng lại bị cảm lạnh, hôm nay đang dưỡng bệnh tại nhà ở Hán Thành, nghe nói bác cả tới Giang Thành một chút rồi đi ngay, Kim Mẫn Nhi có chút kinh ngạc, kế hoạch của bác cả ở lại Giang Thành hai ngày, sao đột hiên lại thay đổi hành trình? Cô ta bảo Trương Dương đừng gấp, mình sẽ lập tức gọi điện thoại hỏi thử.
Kim Mẫn Nhi nói chuyện điện thoại xong với Trương Dương, trực tiếp gọi điện thoại cho bác cả.
Kim Thượng Nguyên cũng không bất ngờ về cú điện thoại của Kim Mẫn Nhi, y mỉm cười, nói: Mẫn Nhi, gọi hỏi chuyện của Giang Thành à?
Kim Mẫn Nhi lí nhí nói: Bác à, có chuyện gì vậy? Phía Giang Thành đã chuẩn bị tiếp đón bác rất tốt, ngay cả thị trưởng Giang Thành cũng tự mình tới đón bác, nhưng bác vì sảo chỉ ở có ba tiếng là đi rồi?
Kim Thượng Nguyên nói: Điều kiện mà Giang Thành giành cho bác, Đông Giang cũng có thể giành cho bác, vì sao bác phải lựa chọn Giang Thành? Còn nữa, bác nghe nói các cấp lãnh đạo của Giang Thành vô cùng không tốt, hai năm gần đây có không ít người bởi vì tham ô mà phải vào tù.
Kim Mẫn Nhi nói: Bác cả, bác có nghe nói tới hết rồi ư?
Kim Thượng Nguyên nói: Chuyện của Trung Quốc rất phiền phức, nếu chính phủ thành phố Giang Thành hỗn loạn như vậy, bác không thể tới Giang Thành đầu tư. Y dừng lại một chút rồi nói: Ấn tượng sơ bộ của bác đối với khu phát triển của Giang Thành đúng là không tồi, nhưng...
Nhưng sao?
Bác tìm hiểu được một số nội tình, Giang Thành so với sự tưởng tượng của chúng ta thì phức tạp hơn nhiều.
Bác cả, bác vẫn chưa nói với cháu, rốt cuộc là ai gây thị phi?
Dưới sự truy hỏi của Kim Mẫn Nhi, Kim Thượng Nguyên vẫn nói với cô ta, chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang Lôi Quốc Đào không biết vì sao nghe nói tới chuyện y sẽ đến Giang Thành khảo sát, chính là một cú điện thoại của Lôi Quốc Đào đã khiến Kim Thượng Nguyên thay đổi ý định. Lôi Quốc Đào không những nói với y rằng hoàn cảnh chính trị của Giang Thành rất phức tạp, hơn nữa còn nói với y rằng xí nghiệp điện tự có quy mô lớn nhất hiện tại ở khu phát triển Giang Thành là Hối Thông của Kiều Mộng Viện, mà bối cảnh của Kiều Mộng Viện rất ghê gớm, Kim Thượng Nguyên trong việc cạnh tranh ngày sau sẽ không chiếm được ưu thế.
Kim Thượng Nguyên sau cùng đặc biệt nhắc tới chuyện của Trương Dương, nói rằng thanh danh của Trương Dương trên chính đàn Bình Hải rất xấu xa, lợi dụng bối ảnh ức hiếp đồng liêu, ăn hối lộ vô tội vạ, thậm chí còn công khai mua chuộc người bỏ phiếu, mấy người trước còn bởi vì mua phiếu trong cuộc thi Thanh niên mười tốt của Giang Thành mà gây ra chuyện ầm ĩ.
Thân là tổng tài của tập đoàn Hàn Quốc, Kim Thượng Nguyên không thể không suy nghĩ xa rộng, lời của Lôi Quốc Đào khiến y nảy sinh cảnh giác, nhưng điều kiện mà Giang Thành đưa ra lại khiến y động tâm.
Kim Mẫn Nhi kể lại nhất nhất chuyện này cho Trương Dương.
Trương Dương sau khi biết Lôi Quốc Đào chơi xấu, trong lòng nổi giận bừng bừng, gác điện thoại, Trương Dương không nhịn được mắng một câu: Tôi sẽ không tha cho thằng chó này đâu!
Chủ nhiệm quản ủy họi của khu phát triển Tiếu Minh nói: Có chuyện gì mà giận dữ thế?
Trương Dương nói: Biết Kim Thượng Nguyên vì sao đột nhiên rời khỏi Giang Thành không? Đều là bởi vì chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang là Lôi Quốc Đào gọi điện cho y, ở trong điện thoại kể xấu chúng ta, nói rằng quan hệ của các cấp lãnh đạo Giang Thành chúng ta rất phức tạp, nói rằng cán bộ tham ô của chúng ta trong hai năm nay nhiều vô số kể, còn lấy tiền chủ nhiệm phòng chiêu thương Đổng Hồng Ngọc ra làm ví dụ, công ti Hối Thông của Kiều Mộng Viện cũng bị gã lôi vào, gã không ngờ nói rằng phương hướng sản xuất của Kiều Mộng Viện sau này trùng với công ti Lam Tinh, và để lộ ra bối cảnh của Kiều Mộng Viện, khiến Kim Thượng Nguyên biết khó mà lui. Kỳ thực khiến Trương Dương tức giận nhất là thằng ôn này không ngờ lại đem chuyện Thanh niên mười tốt của mình nói ra.
Tiếu Minh nhíu mày, y và Lôi Quốc Đào có tiếp túc mấy lần, người này trước đây từng là bí thư huyện ủy huyện Bảo Hòa, cũng có chút năng lực, công tác chiêu thương của Đông Giang hai năm nay lên như diều gặp gió cũng là nhờ nỗ lực của gã.
Tiếu Minh nói: Giữa thành thị cạnh tranh thì không sao, nhưng gã không ngờ lại kể lể khuyết điểm của người khác, thế chính là không hậu đạo, mọi người đều là người Trung Quốc, còn là thành thị anh em, cho dù cạnh tranh cũng nên xây dựng trên nguyên tắc công bằng công chính chứ, sao lại chơi bẩn như vậy?
/2583
|