Y Đạo Quan Đồ

Chương 264 - Lợi Ích Chung

/2583


Tiếu Minh nói: Chuyện này cho dù làm ầm lên tới tỉnh lý cũng không có kết quả đâu. Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, bất kể nơi sản xuất của tập đoàn Lam Tinh đặt ở đâu, chỉ cần là ở Bình Hải, đối với tỉnh lý mà nói thì đều như nhau, những chuyện vừa rồi cậu nói,cho dù là Lôi Quốc Đào làm thì cũng sẽ không thừa nhận, cậu nói hắn ở sau lưng gièm pha chúng ta, hắn cũng có thể nói chúng ta ở sau lưng gièm pha hắn, loại chuyển này căn bản là không thể làm rõ ràng được! Tiếu Minh dẫu sao cũng lăn lộn trên chính đàn lâu rồi, đối với những chuyện này nhìn rất thấu triệt.

Trương Dương nói: Vậy thì sao chứ? Không thể nào trơ mắt nhìn Lôi Quốc Đào cướp Lam Tinh đi được?

Tiếu Minh nói: Điều kiện mà chúng ta giành cho Lam Tinh đã rất ưu đãi rồi, tôi không tin hắn có thể giành cho Lam Tinh điều kiện tương tự, Kim Thượng Nguyên là một thương nhân, y chắc sẽ đưa ra sự lựa chọn thông minh nhất.

Hi vọng là vậy! Trương Dương có chút bực bội, nói: Chúng ta đã dặn đi dặn lại, đối với chuyện Kim Thượng Nguyên tới Giang Thành khảo sát phải cố hết sức giữ bí mật, sao vẫn bị lộ ra ngoài vậy?

Tiếu Minh nói: Trong thiên hạ không có bức tường nào kín gió, thị trưởng Tả tự mình tới sân bay tiếp đón, khách nhân như vậy có thể có mấy người chứ, không dẫn tới sự chú ý của người khác mới lạ đấy. Có điều... chuyện này quả thực truyền đi quá nhanh, Lôi Quốc Đào rất không đơn giản.

...

Trương Dương đã nỗ lực áp chế ý định giết tới Đông Giang, vừa quay về phòng chiêu thương, Kiều Mộng Viện lại tới tìm hắn.

Trương Dương mời Kiều Mộng Viện ngồi xuống, Kiều Mộng Viện nhìn ra tâm tình của hắn không được tốt lắm, liền nói: Trương Dương, tôi tới tìm anh là vì việc công.

Trương Dương nói: Giữa hai chúng ta hình như chỉ có chuyện công! Không có chuyện riêng gì cả!

Kiều Mộng Viện cười nhạt một tiếng, đối với sự quấy nhiễu không mang ý tốt của thằng ôn này, cô ta chỉ coi như không nghe thấy. Cô ta biết sự hòa binh giữa Trương Dương và Hứa Gia Dũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, cừu hận của Hứa Gia Dũng đối với Trương Dương là không thể hóa giải, mà Trương Dương tựa hồ như cũng phát giác ra hận ý của Hứa Gia Dũng đối với hắn, quấy rối mình bằng lời nói cũng là một loại biểu hiện bất mãn, có điều ngoài mấy câu đùa cợt của hắn ra, cũng không có bất kỳ hành vi quá đáng nào, Kiều Mộng Viện vẫn thừa sức ứng đối với loại tràng diện này.

Cô nói nhỏ: Tôi lần nay tới tìm anh là vì chuyện của tập đoàn Lam Tinh, nghe nói tổng tài Kim Thượng Nguyên của họ đã tới Giang Thành khảo sát.

Trương Dương nói: Tới rồi, ở khu phát triển của Giang Thành ba tiếng, sau đó thì đi rồi!

Kiều Mộng Viện nhíu mày: Chẳng lẽ y không hài lòng với hoàn cảnh dầu tư của khu phát triển Giang Thành?

Nghe nói là y không hài lòng với tập đoàn Hối Thông của cô.

Kiều Mộng Viện đầy vẻ kinh ngạc thốt lên: Vì sao?

Trương Dương nói: Y là làm sản nghiệp điện tử, các cô tương lai cũng làm ngành này, y lo lắng hướng sản xuất sau này sẽ phát sinh xung đột, bối cảnh của Kiều tổng ngay cả người Hàn Quốc cũng biết, y cũng không dám cạnh tranh với cô.

Kiều Mộng Viện có chút tức giận nói: Cái gì vậy? Tôi làm ăn một cách đường đường chính chính, có liên quan gì tới xuất thân gia đình của tôi đâu? Trương Dương, tôi coi anh là bạn mà anh cũng nghĩ vậy à?

Trương Dương đương nhiên là nghĩ vậy rồi, nếu Kiều Mộng Viện không có xuất thân gia đình hiển hách như vậy, làm sao mà oai phong một cõi trên thương giới được? Nhưng ở trước mặt Kiều Mộng Viện, miệng thằng ôn này vẫn rất hư ngụy: Tôi cũng không nghĩ vậy, nhưng người ta thì nghĩ vậy, có câu cường long cũng không áp chế được địa đầu xà, Kim Thượng Nguyên bởi vì cô mà không tới Giang Thành cũng là một hành động sáng suốt.

Kiều Mộng Viện thực sự bị Trương Dương chọc giận rồi, mặt đỏ bừng lên, nói: Trương Dương, tôi trước giờ luôn coi anh là bạn, anh không ngờ lại cho rằng như vậy ư?

Không phải tôi cho rằng như vây, là người khác kìa, biết vì sao Kim Thượng Nguyên đột nhiên rời khỏi Giang Thành không? Là bởi vì y nhận được điện thoại của chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang Lôi Quốc Đào, Lôi Quốc Đào nói với y rằng, đối thủ cạnh tranh sau này của y chính là cô!

Kiều Mộng Viện nói: Nực cười! Thật đúng là nực cười, phương hướng chủ doanh của Hối Thông chúng tôi là máy tính và sản xuất đĩa CD, còn Lam Tinh làm điện gia dụng, và linh kiện máy tính, phương hướng kinh doanh của chúng tôi căn bản khác nhau.

Trương Dương nói: Cô có ý gì? Chẳng lẽ là muốn liên kết với Lam Tinh?

Kiều Mộng Viện gật đầu: Đương nhiên, khu phát triển Giang Thành muốn quy mô được lớn hơn, chỉ dựa vào Hối Thông thôi thì không đủ, nếu loại xí nghiệp nước bạn như Lam Tinh tới Giang Thành xây nhà máy, ảnh hưởng đối với khu phát triển sẽ rất tích cực, sự cạnh tranh giữa chúng tôi thì không cần phải nhắc tới, không những không có cạnh tranh, hơn nữa còn muốn hợp tác với Lam Tinh!

Lần này đến lượt Trương Dương ngây ra, xem ra Kiều Mộng Viện đang rất nghiêm túc, cô ta không coi Lam Tinh là đối thủ cạnh tranh.

Kiều Mộng Viện cho rằng Trương Dương không tin mình, cô ta giải thích: Anh cần hiểu rõ một điểm, Lam Tinh giống như là một chợ bán thức ăn vậy, còn chúng tôi là hàng ăn, hàng ăn chúng tôi muốn kinh doanh thì phải mua đồ ăn từ Lam Tinh, phương hướng chủ doanh của Hối Thông chúng tôi không có bất kỳ xung đột nào với Lam Tinh cả. Cô ta thở dài: Tôi vốn muốn thông qua quan hệ của anh để gặp mặt Kim Thượng Nguyên tiên sinh, hòng bàn bạc việc hợp tác sau này, không ngờ lại có dạng kết quả này.

Trương Dương nói: Cũng chỉ trách tên Lôi Quốc Đào đó quá ti bỉ, ở sau lưng đâm chúng ta một dao. Lúc này hắn đã dùng từ chúng ta, chứng tỏ hắn cuối cùng cũng đứng trên cùng một lập trường với Kiều Mộng Viện.”

Kiều Mộng Viện nói: Trương Dương, anh không nên hoài nghi thành ý của tôi, chúng ta đã đầu tư khu phát triển ở Giang Thành, mục đích là muốn giúp khu phát triển Giang Thành được tốt hơn, tiền của ai cũng không phải là tự dưng từ trên trời rơi xuống, chúng ta cũng không muốn sự đầu tư của mình tan thành mây khói, khu phát triển Giang Thành càng náo nhiệt thì tiền cảnh của xí nghiệp chúng tôi càng tốt.

Trương Dương nói: Hứa Gia Dũng không tới à?

Kiều Mộng Viện nói: Anh ấy đi Bắc Kinh rồi, Hối Thông là tâm huyết của cả hai chúng tôi, tôi không thể tới được ư?

Trương Dương cười cười: Không phải là ý đó, tôi chỉ là quan tâm tới anh ta thôi, đúng rồi, thương thế của anh ta đã đỡ chưa?

Nhắc tới chuyện này, Kiều Mộng Viện có chút đau lòng, Hứa Gia Dũng bị quả bóng của Trương Dương đập cho không nhẹ, tới hiệu tại bụng dưới vẫn còn tím bầm, Hứa Gia Dũng cho rằng Trương Dương là rắp tâm cố ý, có điều loại chuyện này không thể nào nói ra được. Kiều Mộng Viện cười nói: Đỡ nhiều rồi, nếu không thì tôi cũng không yên tâm để anh ấy đi công tác! Cô ta dừng một chút rồi nói: Sau này không dám đánh tennis với anh đâu, cùng người khác đánh bóng là thi thể thao, đánh cùng anh là chết người!

Trương Dương xấu hổ cười cười, hắn nhìn đồng hồ, nói: Tối nay có thời gian không, tôi mời cô đi ăn cơm!

Kiều Mộng Viện gật đầu. Hứa Gia Dũng đi Bắc Kinh rồi, cô ta cũng không có việc gì gấp, vừa hay thông qua miệng Trương Dương nghe ngóng một số chuyện về tập đoàn Lam Tinh, cô ta nói nhỏ: Tới Tân Đế hào đi, sau khi khai nghiệp, chủ nhiệm Trương hìn như chưa ghé qua lần nào, có phải vì Thủy Thượng Nhân Gia là của Cố Giai Đồng, cho nên không thèm để ý tới Tân Đế Hào không? Kiểu nói này người khác không dám nói ra, nhưng Kiều Mộng Viện thì khác, chuyện của anh và Cố Giai Đồng ai ai trong lòng cũng biết, anh không phải là thích chiếm tiện nghi trên ngôn ngữ ư? Tôi cũng khiến anh không được thoải mái.

Trương Dương cười ha ha, hắn cũng không muốn cùng Kiều Mộng Viện tiếp tục nói về đề tài này nữa, đứng dậy nói: Đi thôi!

Kiều Mộng Viện nói: Anh đừng lái xe, buổi tối còn uống vài chén!

Trương Dương lần đầu tiên tới Tân Đế hào, đi tới bãi đỗ xe của nhà hàng, phát hiện xe hơi bên trong đã đỗ kín một nửa chỗ, hiện tại là sáu giờ chiều, sinh ý của Tân Đế hào tuy không bằng Thủy Thượng Nhân Gia, nhưng cũng tính là khá sầm uất. Nếu như trong nghiệp nhà hàng của Giang Thành, Thủy Thượng Nhân ra là chiêu bài số một, vậy thì thứ hai chính là thuộc về Tân Đế Hào, từ đó cũng nhìn ra được ánh mắt của vị tổng tài của tập đoàn Thinh Thế Phương Văn Nam, hai nhà hàng này đều là một tay gã kinh doanh lên.

Trương Dương nhìn chiêu bài của Tân Đế Hào, không khỏi cảm thán: Nếu như không phải là vì chuyện của Phương Hải Đào, hiện tại hai nhà hàng này vẫn thuộc về tập đoàn Thịnh Thế.

Kiều Mộng Viện nói: Phương Minh Nguy quả thật rất có tầm mắt, đáng tiếc, cái chết của con trai gã tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho gã, chắc sẽ quyết không bỏ cuộc đâu.

Lúc này, Thời Duy lái một chiếc xe một chiếc xe Yamaha tới trước mặt họ, cô ta mặc áo da quần da, trên đầu còn đội mũ len màu xanh, Trương Dương nhìn mà không khỏi bật cười.

Thời Duy tức giận trừng mắt lườm hắn: Cười cái gì? Nhìn cái bộ dạng đê tiện của anh kìa!

Kiều Mộng Viện mỉm cười: Thời Duy, em đưa anh ấy vào đi, chị đi an bài một chút!

Thời Duy đỗ xe máy ở bên cạnh.

Trương Dương cười ha ha, nói: Đúng là chỉ có cô mới đội mũ len màu xanh như thế này!

Thời Duy tức giận kéo mũ xuống ném Trương Dương: Tặng cho anh này!

Trương Dương vội vàng xua tay nói: Cô giữ lại cho mình đi, tôi không có hứng thú với cái thứ này! Hắn nhìn chiếc xe máy, nói: Tôi bảo này, con gái con đứa sao lại muốn lái xe máy? Trời lạnh như vậy, không sợ bị cóng à.

Tôi thích! Tôi bảo này, anh phiền quá đi, sao chuyện gì cũng muốn quản thế!

Đấy là vì nể tình chúng ta làm anh em ư? Đổi lại là người khác tôi còn lâu mới thèm quan tâm!

Thời Duy hai mắt trợn tròn lên, nhìn chằm chằm vào Trương Dương, nói: Anh nói gì cơ? Ai là anh em với anh? Tôi là con gái!

Trương Dương không ngờ câu nói này lại kích thích cô ta thành như vậy, cười nói: Hóa ra là thế à, cô không nhắc tôi thì tôi thật sự là cũng không nghĩ ra đâu đấy!

Thời Duy tức đến nỗi giơ chân lên định đá Trương Dương, Trương Dương cười ha ha chạy vào trong nhà hàng, vừa hay gặp cục trưởng cục công thương Cát Minh Thành đang ăn cơm ở đây.

Cát Minh Thành lần trước ở Thủy Thượng Nhân Gia ý đồ muốn trêu ghẹo Tô Viện Viện, may mà Trương Dương tới giải cứu Tô Viện Viện, Cát Minh Thành về sau mới biết Tô Viện Viện là nhân viện phục vụ đặc biệt của bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, chuyện này khiến cho y thành thật hơn một đoạn thời gian, hiện tại mói bắt đầu ra ngoài ăn uống, có điều Thủy Thượng Nhân Gia thì ngàn vạn lần không dám đến nữa, không ngờ tại Tân Đế Hào cũng có thể chạm mặt Trương Dương, gã cười cười với Trương Dương, người ta là nhân vật đang lên của Giang Thành, mình không nên đắc tội.

Trương Dương cũng gật đầu với gã, lúc này Thời Duy từ đằng sau xông lên, thoắt cái đã chụp cái mũ lên đầu Trương Dương.

Trương đại quan nhân thì cần chú ý tới hình tượng, nhưng Thời Duy thì mặc xác.

Cát Minh Thành nhìn thấy Trương Dương bị chụp một cái mũ xanh, nhất thời không nhịn được liền bật cười thành tiếng. Gã cũng cảm thấy hiện tại cười thì có chút không phải, vội vàng bước vào trong.

Trương Dương tháo cái mũ xanh xuống, lại bị Thời Duy giữ lại: Đội đi, trông đẹp lắm, rất hợp với anh!

Trương Dương trừng mắt nhìn Thời Duy: Tôi bảo này, cô có bệnh à, sao lại tặng người ta mũ xanh? Anh danh của đời của người anh em bị hủy trong tay cô rồi đó.

Lúc này Kiều Mộng Viện cũng bước ra, bởi vì thấy hai người họ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa vào, cho nên ra ngoài đón, nhìn thấy Trương Dương đầu đội mũ xanh, Thời Duy thì hai tay giữ chặt lấy tay hắn, không cho hắn cởi ra. Thực sự là buồn cười tới cực điểm, Kiều Mộng Viện cũng không nhịn được cười.

Thời Duy nói: Chị, chị thấy cái mũ mà em tặng cho Trương Dương có hợp không?

Kiều Mộng Viện gật đầu: Trông đẹp lắm!

Trương Dương cợt nhả nói: Cô nếu thấy đẹp thì tôi tặng lại nó cho Hứa Gia Dũng nhé!

Kiều Mộng Viện mặt lập tức đỏ lên, thằng nhóc này quá đáng có, nói năng kiểu gì vậy

Thời Duy vỗ một cái vào gáy Trương Dương: Anh bỏ ý đồ với chị họ tôi đi!

Trương Dương cười khổ: Ở nơi đông người như thế này, tôi tốt xấu gì cũng là một cán bộ quốc gia, cô có thể chú ý tới ảnh hưởng một chút không?

Thời Duy kinh thường nói: Một cán bộ cấp phó ban mà thôi!

Trương Dương rất bất mãn với cách dùng từ của cô ta: Mà thôi? Cấp phó ban còn hơn là thất nghiệp... Hắn cố ý dừng lại một chút: Tôi sai rồi, cô là chính ban, tôi là phó ban, cô cao hơn tôi nửa cấp! Nói xong vội vàng chạy vào trong nhà hàng.

Thời Duy ngây ra một lúc mới có phản ứng, nghiến răng nghiến lợi nói: Trương Dương, anh là đồ lưu manh thối tha!

Kiều Mộng Viện muốn cười mà không thể cười, tóm Thời Duy lại: Con bé điên này, cả ngày ngày cứ vô tâm vô tư như vậy à, lớn thế này rồi mà vẫn như trẻ con ý.

Chị, chị cũng nói em à! Em đương nhiên là không có nữ nhân vị như chị rồi, nhưng em cũng không đến mức trẻ con quá mà!

Kiều Mộng Viện gật đầu: Sợ em rồi, đừng làm loạn lên nữa, chị và Trương Dương có chính sự cần bàn bạc!

...

Đề tài của Kiều Mộng Viện vẫn có liên quan tới tập đoàn Lam Tinh, cô ta giơ cả hai tay tán thành đối với việc tập đoàn Lam Tinh đầu tư vào Giang Thành, Lam Tinh nếu như có thể xây dựng nơi sản xuất ở Giang Thành, khu phát triển của Giang Thành sẽ được cả ngành điện tử của Châu Á chú ý tới, tập đoàn Hối Thông cũng có thể thông qua việc hợp tác với Lam Tinh, trong khoảng thời gian ngắn đi lên tầm cao nhất định.

Trương Dương tuy không thích Hứa Gia Dũng, nhưng lại không có thành kiến gì với tập đoàn Hối Thông cả. Hối Thống tiến vào khu phát triển, là một trong những xí nghiệp trụ cột của khu phát triển trong tương lai. Trương Dương thân là người phụ trách của phòng chiêu thương và phòng cải cách xí nghiệp, đối với sự phát triển của tập đoàn Hối Thông vẫn rất ủng hộ, làm quan thì phải công tư phân minh, hắn nói với Kiều Mộng Viện: Tôi có thể giúp cô liên hệ với Kim Thượng Nguyên, để các người gặp mặt, có điều tên Lôi Quốc Đào này khiến tôi rất không vui.

Kiều Mộng Viện thông minh cỡ nào chứ, lập tức hiểu Trương Dương là muốn lợi dụng mình để đối phó với Lôi Quốc Đào, cô ta suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: Nhân phẩm của tên Lôi Quốc Đào này quả thật có vấn đề. Thành phố anh em cạnh tranh là tốt, nhưng gã dùng phương pháp hủy diệt người khác để đạt được mục đích của mình thì quả đê tiện rồi, có cơ hội tôi sẽ phản ánh với lãnh đạo tương quan.

Trương Dương hài lòng mỉm cười, Kiều Mộng Viện đồng ý giúp hắn đối phó với Lôi Quốc Đào, vậy thì nhất định là có biện pháp, loại tiểu nhân như Lôi Quốc Đóa, Kiều Mộng Viện chỉ cần dí ngón tay cũng có thể giải quyết xong.

Thời Duy không có hứng thú gì với nội dung cuộc nói chuyện của họ, ở bên cạnh chống cằm nhìn họ, như sắp buồn ngủ tới nơi rồi.

Kiều Mộng Viện nói: Thời Duy, em chán lắm à?

Thời Duy nói: Sớm biệt các người ăn cơm để bàn công chuyện thì em không tới đâu!

Trương Dương nói: Ai lại vậy, không có cô thì mất vui! Vả lại tôi cùng chị họ của cô một mình ăn cơm, cô nam quả nữ cũng sợ người ta gièm pha mà!

Thời Duy lông mày xếch ngược lên: Vậy hóa ra hai người coi tôi là bóng đèn à? Phun ra câu này lại cảm thấy mình có chút không đúng, cô ta kêu phì phì rồi nói: Mình lại nói năng linh tinh rồi!

Kiều Mộng Viện bảo Thời Duy tới quả thật là có tâm tư này, cô ta không muốn mình và Trương Dương đơn đốc ăn tối với nhau, lọt vào mắt người khác thể nào cũng thành thị phi, mà đây cũng là vì bận tâm đến cảm thụ của Hứa Gia Dũng.

Trương Dương đứng dậy đi vào toalet.

Hai chị em có cơ hội nói chuyện riêng với nhau, Kiều Mộng Viện gắt: Cái con bé này, sao lớn vậy rồi mà vẫn nói năng tùy tiện thế!

Thời Duy nói: Trương Dương không phải là người ngoài, nói đùa tí thì có gì đâu?

Kiều Mộng Viện thở dài, nói khẽ: Em có phải là có hào cảm với hắn rồi không?

Đâu có? Lúc Thời Duy nói câu này mặt liền đỏ lên, vẻ mặt của cô ta đã bán đứng thế giới nội tâm của cô ta rồi.

Kiều Mộng Viện nói: Chị không phải là đã nói với em rồi ư, hắn là con rể tương lai của tỉnh trưởng Tổng, phương diện tình cảm của hắn rất không ổn định!

Thời Duy phản biện: Em không có mà, em ghét nhất là loại nam nhân vô lại như hắn, hơn nữa còn hoa tâm, thấy một người thì yêu một người, em không thể nào thích hắn đâu!

Có thể giữ được tỉnh táo là tốt rồi!

Chị, em sao cảm thấy hắn có ý với chị!

Kiều Mộng Viện bị một câu nói đột ngột này của Thời Duy khiến cho ngây ra, quay mặt đi ho khan mấy tiếng, một lục sau mới bình thường trở lại: Thời Duy, em không nói linh tinh thì chết à? Sau này nếu như còn vậy nữa, có tin chị đuổi em về nhà không?

Thời Duy lè lưỡi, lí nhí nói: Ký thực con người hắn cũng không phải xấu, thì là hơi dối trá một chút, hơi hoa tâm một chút thôi!

Kiều Mộng Viện rút khăn tay ra loa miệng, nói: Chị không thích loại người này, mà tình cảm cũng không thể chia xẻ được.

Thời Duy nói: Hắn đương nhiên không được rồi, so với anh rể của em, thì anh rể đối với chị tốt hơn nhiều!

Kiều Mộng Viện có chút bất mãn vì Thời Duy lấy Trương Dương ra so với Hứa Gia Dũng, dang muốn nói tiếp thì Trương Dương cười cười tiến vào.

Thời Duy nói: Gặp chuyện gì mà cao hứng thế, cười cứ như là một con chó đất í!

Trương Dương chẳng buồn so đo, mỉm cười ngồi xuống: Vừa rồi nghe người ta khen cô!

Ai khen tôi?

Trương Dương nói: Là người vừa rồi ở cửa chào tôi ý, Cát Minh Thành, cục trưởng cục công thương!

Tôi không quen biết gì hắn, hắn khen tôi làm gì?

Khen cô xinh đẹp, khen cô tình cảm, khen tôi có phúc!

Thời Duy: Anh dừng đi, khen tôi thì liên quan gì tới anh?

Trương Dương nói: Hắn hỏi tôi có quan hệ gì với cô? Tôi không nói! Thế là hắn hỏi: Tiểu tình nhân của anh à!

Thời Duy tức giận nói: Chọc mù đôi mắt chó của hắn đi, tôi mà là loại con gái đó à?

Trương Dương nói: Tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận!

Thời Duy nói: Anh vì sao không nói rõ ra!

Trương Dương cầm chén rượu, chậm rãi uống một ngụm: Cô có thể nghe tôi nói cho xong đã không?

Kiều Mộng Viện biết rằng Thời Duy tính tình nóng vội, hơn nữa thiếu kinh nghiệm xã hội, ở trước mặt kẻ giảo hoạt như Trương Dương căn bản không phải là chỉ tổ bị lừa ư, không nhịn được liên nhắc nhở: Trương Dương, anh tôi đừng lừa gạt thiếu nữ vô tri nữa đi!

Trương Dương nói: Những gì tôi nói đều là thật, Cát Minh Thành tiếp theo khen là tôi có nhãn quan, tìm được tiểu tình nhân vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ! Thời Duy tức giận đến nỗi đứng bật dậy: Tôi đi tìm hắn!

Kiều Mộng Viện nói: Đừng làm loạn, hắn lừa em đó!

Trương Dương nói: Tôi thấy cô không có gan tìm hắn đâu, hắn ở ngay phòng bên cạnh đây này! Vừa dứt lời thì Thời Duy đã xông ra cửa.

Kiều Mộng Viện vội vàng đuổi theo, nhưng bị Trương Dương kéo lại, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Kiều Mộng Viện bị bàn tay to khỏe rắn chắc của hắn tóm lại, căn bản không giật ra được, không khỏi lên tiếng mắng: Anh quá đáng quá rồi đó, không ngờ lại lợi dụng một con bé ngây thơ như vậy!

Trương Dương mỉm cười nói: Cát Minh Thành không phải là hạng tốt lành gì, giáo huấn cho hắn một chút cũng nên mà.

Thời Duy rất nhanh liền quay trở lại, mặt mày mang theo vẻ đắc thắng, cô ta kiêu ngạo hất hất đầu với Trương Dương: Tôi hắt cả chén rượu lên mặt hắn, sau đó nói với hắn rằng anh bảo tôi hắt hắn, có gan thì đi tìm anh tính sổ!

Trương Dương có chút nghẹn lời, nhìn Thời Duy: Sao lại lôi cả tôi vào?

Vậy anh sao lại lôi tôi vào? Anh thật sự coi tôi là thiếu nữ vô tri, anh nói gì tôi cũng tin à? Tôi không thể nào tin anh được, có điều nể mặt chúng ta là bạn bè, anh vắt óc tính kế hoạch kích thích tôi, tôi cũng không thể để anh thất vọng, phải không nào? Thế là tôi liền xông vào trút giận giúp anh, nhưng oan có đầu nợ có chủ, tôi không thể làm khiến người ta chết mà không hiểu vì sao mình chết được? Cho nên tôi liền bán đứng anh!

Kiều Mộng Viện cười khúc khích, cười đến nỗi suýt chảy cả nước mắt.

Trương Dương cũng cười, cười cơ hồ là không thể đứng thẳng lên được.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ rất lễ phép, cục trưởng cục công thương Cát Minh Thành cầm chén rượu bước vào, y phục của hắn vẫn còn dính vết rượu vang.

Thời Duy nhìn thấy hắn tiến vào,cho rằng hắn muốn báo thù mình, sợ đến nỗi chạy tới cạnh Trương Dương trốn, chỉ vào Trương Dương: Là anh ta bảo tôi hắt anh đấy!

Trên mặt Cát Minh Thành không hề có vẻ tức giận, ngược lại còn mỉm cười tươi tắc, hắn cung kính nói với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, chuyện lần trước tôi sai rồi, chén rượu này coi như là tôi xin lỗi anh! Hắn ngẩng cổ lên uống cạn chén rượu, sau đó nói: Con người ta ai cũng có lúc sai, hi vọng cho tôi cơ hội sửa đổi.

Trương Dương có chút kinh ngạc, một người đường đường là cục trưởng cục công thương Giang Thành như Cát Minh Thành không ngờ lại công khai cúi đầu trước mình, người này tuyệt đối là chân tiểu nhân, da mặt dày thuộc loại hiếm có, ở trước mặt hai cô gái, Trương Dương cũng không thể quá đáng, mỉm cười nói: Cục trưởng Cát hiểu lầm rồi, tôi bảo Thời Duy đùa vui với anh thôi mà!

Cát Minh Thành cười nói: Thời tiểu thư tính tình thẳng thắn, lại còn xinh đẹp như vậy, tôi rất thích!

Thời Duy trừng mắt lườm hắn, thầm nghĩ một lão già như ngươi, ta không cho ngươi thích đấy.

Kiều Mộng Viện thức thời hóa giải bầu không khí khó xử trước mặt, mỉm cười nói: Cục trưởng Cát cùng ngồi xuống đi, hiểu lầm nói rõ ra rồi thì không sao cả!

Cát Minh Thành nào có dám ngồi, cười nói: Các vị cứ tiếp tục đi, tôi không dám làm phiền nữa, phòng bên cạnh còn có đám bạn đang đợi tôi! Hắn gật đầu với Trương Dương rồi quay người bước đi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Thời Duy kinh thán: Trên thế giới này không ngờ còn có người mặt dày như vậy, đúng là bội phục, bội phục!

Kiều Mộng Viện trừng mắt lườm cô ta, nói: Em chỉ biết gây chuyện thôi, lần này thì hay rồi, Tân Đế Hào của chúng ta lại mất đi một người khách!

Trương Dương lười biếng nói: Nhìn cái bộ dạng của hắn là biết lấy tiền công ra ăn uống rồi, bớt đi một kẻ như hắn thì quốc gia bớt lãng phí đi một chút.

Thời Duy nói: Tôi lại không thấy vậy, hắn không ăn ở đây thì nhất định sẽ tới nơi khác ăn, ăn ở Tân Đế Hào chúng tôi còn nộp thuế cho quốc gia, tới nhà hàng khác ăn nói không chừng ngay cả tiền thuế cũng bị người ta ém đi đó.

Trương Dương nói một cách đầy chính nghĩa: Tôi ghét nhất là tham quan ô lại!

Kiều Mộng Viện nói: Chúng ta kết thúc sớm một chút đi, lát nữa tôi còn phải kiểm tra sổ sách của công ty!

Trương Dương nói: Hạ lệnh đuổi khách à, tôi đi đây, ngàn vạn lần đừng quên chuyện cô đã đáp ứng tôi đó!

Tôi tiễn anh!

Không cần, tôi bắt xe!

Trương Dương bước ra khỏi cửa nhà hàng, Thời Duy chạy ra theo: Ê! Anh đi đâu, tôi đưa anh đi!

Trương Dương nhìn chiếc xe Yamaha của cô ta, cười nói: Thật sự muốn đưa à, có phải cảm thấy tối nay có lỗi với tôi không?

Nằm ơ à! Tôi là thấy anh đáng thương thôi! Thời Duy nhìn nụ cười trên mặt Trương Dương, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhớ tới những gì mà vừa rồi chị họ đã nhắc nhở mình, nhất định phải bảo trì cự ly với hắn, cô ta ném chìa khóa xe máy ở trong tay cho Trương Dương, nói: Anh lái xe của tôi đi, đợi hôm nào rảnh thì trả lại cho tôi!

Trương Dương nói: Tôi để xe của cô ở trụ sở thị ủy cũ, có rảnh thì cô tới tìm tôi! Nhận lấy chìa khóa xe máy, khởi động lái về trung tâm thành phố.

Xe tuy không lớn, nhưng tốc độ lại rất nhanh, Trương Dương đi ngược gió, cảm thấy có chút lành lạnh, mò túi, bên trong vẫn còn chiếc mũ màu xanh của Thời Duy, dẫu sao thì giờ trời cũng đang tối, cũng không có ai thấy, Trương Dương dứt khoát đội mũ lên, cảm thấy ấm áp hơn nhiều, bên trong còn mang theo mùi của Thời Duy.

Hai mươi phút sau thì tới trụ sở thị ủy cũ, bảo vệ đầu tiên thì không nhận ra hắn, cũng khó trách, chủ nhiệm Trương trước giờ quần áo ngăn nắp, phong độ ngời ngời, ra vào đều lái xe jeep, trang diện cưỡi xe 50 phân khối như hôm nay rất ít thấy, huống chi trên đầu còn đội mũ xanh, hắn cũng không sợ phạm kỵ úy à.

Trương Dương dừng xe ở trong lều dựng xe, đi tới bãi đỗ xe ở trong sân, nghĩ thấy hôm nay thật là phiền phức, thà lái xe tới Tân Đế Hào có phải là đỡ mất thời giờ hơn không.

Thằng nhóc này thu dọn một phòng trực ở cạnh phòng làm việc, hiện tại cũng muộn rồi, hắn lười chẳng muốn lái xe về, đi tới phòng làm việc, lò sưởi của trụ sở thị ủy cũ rất tốt, Trương Dương ở trong phòng trực có một cái giường nhỏ, lúc hắn chuẩn bị rửa ráy lên giường đi ngủ thì điện thoại đổ chuông, nhận được điện thoại, nghe thấy giọng nói của Kim Mẫn Nhi: Trương Dương! Cô ta chỉ nói được có hai từ thì lại bắt đầu ho.

Trương Dương quan tâm nói: Cô bệnh còn chưa khỏi, tự chú ý tới thân thể đi, tôi cho cô một toa thuốc, cô án chiếu theo toa thuốc của tôi mà đi mua thuốc!

Kim Mẫn Nhi xì mũi một cái rồi mang theo âm mũi, nói: Tôi đến Giang Thành rồi!

Cái gì cơ? Trương Dương cơ hồ không tin vào tai mình.

Kim Mẫn Nhi nói: Tôi thật sự tới Giang Thành rồi!

Cô ở đâu?

Vừa xuống máy bay xong!

Cô đợi tôi nhé, tôi lập tức đi đón cô! Trương Dương bước nhanh ra khỏi cửa, đi tới bãi đỗ xe khởi động xe jeep rồi lái về phía sân bay Giang Thành.

...

Kim Mẫn Nhi ngồi trong đải sảnh của sân bay, đội mũ nồi màu đỏ, áo lông màu xanh, quần bò màu lam, chân đi giày da đỏ, cũng chỉ có loại mỹ nữ cấp độ này mới có thể ăn mặc lòe loẹt như vậy. Kim Mẫn Nhi sắc mặt có chút trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi, vẻ mặt này càng khiến người ta sinh ra một loại cảm giác vừa thấy đã thương.

Trương Dương đi tới trước mặt cô ta, mỉm cười nói: Sao nói tới là tới luôn vậy? Ngay cả tôi cũng không thông báo lấy một tiếng?

Kim Mẫn Nhi lộ ra nụ cười khiến cho trăng sao cũng phải ảm đạm: Tôi lo chuyện của bác cả anh không lo được, cho nên tới xem!

Trương Dương thấy cô ta đường xá xa xôi bay từ Hàn Quốc đến, chắc là sau khi nhận được điện thoại của mình thì ngay lập tức đi đến đây ngay, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm động, nhỏ nhẹ nói: Lên xe đi rồi nói! Hắn xách túi da của Kim Mẫn Nhi, dẫn Kim Mẫn Nhi ra khỏi sân bay.

Kim Mẫn Nhi ngồi vào xe xong liền lí nhí nói: Tôi đói rồi!

Trương Dương bật cười: Muốn ăn gì?

Kim Mẫn Nhi ngẫm nghĩ một chút rồi nói: Thịt nước Hàn Quốc!

Trương Dương cười bảo: Tôi có một chỗ ngon lắm, có thể ăn thịt nướng Hàn Quốc chính tông!

Nơi mà Trương Dương nói chính là quán thịt nướng Hán Giang, chủ tiệm Lý Thừa Kiền gần đây sinh ý không được tốt lắm, đang chuẩn bị đóng cửa sớm thì thấy Trương Dương vào, vội vàng chạy ra đón: Chủ nhiệm Trương đến đấy à!

Trương Dương nhìn phòng khách trống trơn, nói: Sao thế? Hôm nay không có khách à?

Lý Thừa Kiền cười khổ: Người bản địa không cảm thấy hứng thú với thịt nướng Hàn Quốc, sinh ý bị thịt dê nướng xâu Tân Cương cướp rồi!

Trương Dương cười nói: Không gấp, đợi ít lâu nữa, thương nhân đầu tư Hàn Quốc tới, sinh ý của anh khẳng định sẽ tốt lên nhiều!

Lý Thừa Kiền chuẩn bị phòng riêng cho Trương Dương, trước tiên đưa kim chi Hàn Quốc lên, Trương Dương gọi một cân thịt nướng, lại thêm mấy xâu mắt dê, ớt xanh, nơi này nổi tiếng về thức ăn Hàn Quốc, hiện tại cũng vì nhập gia tùy tục nên phải thay đổi.

Lý Thừa Kiền lại mang lên một cân thịt chó mới luộc.

Trương Dương cười nói: Không cần mang lên đâu, sinh ý của cửa hàng anh không được tốt, còn tặng nhân tình thì lỗ nặng đó.

Lý Thừa Kiền cười nói: Chủ nhiệm Trương là quý khách của tôi, anh tới là tốt rồi, đừng nói là tặng thức ăn, cho dù là anh ăn chùa tôi cũng cao hứng.

Hay nhỉ, coi tôi tới ăn chùa à.

Lý Thừa Kiền nói: Không dám, trong lịch sử Trung Quốc chúng ta không phải là có vị Hán Cao tổ Lưu Bang, lúc thất bại thường thường tới chỗ hảo hữu Phàn Khoái ăn thịt chó, hơn nữa chưa từng trả tiền, ông ta chỉ cần đến ăn là sinh ý của Phàn Khoái thịnh vượng vô cùng, cứ thế mãi, trong lòng Phàn Khoái có chút bất mãn, y uyển chuyển biểu đạt với Lưu Bang sự bất mãn của y đối với việc Lưu Bang cứ đến ăn chùa mãi, thế là Lưu Bang không đến nữa. Lưu Bang vừa không đến, lập tức sinh ý của Phàn Khoái lại rơi xuống ngàn trượng, cho nên Phan Khoái lại nhớ tới Lưu Bang, khổ sở van cầu Lưu Bang tới ăn chùa, nói ra cũng lạ, Lưu Bang vừa tới, lập tức hàng thịt chó của Phàn Khoái lại biến thành sinh ý thịnh vượng, khách hàng đầy nhà.


/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status