Hạ Bá Đạt không nói gì, chỉ cười cười, tuy Triệu Hải Vệ bị trừng phạt đúng tội, nhưng dẫu sao Trương Dương và Đỗ Thiên Dã cũng là những người cố bới móc chuyện này, có thể nói là hai người bọn họ hợp lực tống Triệu Hải Vệ vào ngục, bề ngoài thì chuyện này rất tầm thường, nhưng trong mắt đám làm chính trị già đời như họ thì chuyện này lại không hề tầm thường, có thể nói thái độ của bí thư chính pháp ủy rất rõ ràng, căn bản là không hề cố kỵ tới thân phận và nể mặt Triệu Quý Đình, trong quan trường Bình Hải có ai không biết Triệu Quý Đình là tay phải tay trái của bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, giữa hai người có quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, thái độ của Đinh Nguy Phong đã chứng tỏ, quyền uy của Cố Doãn Tri đã bắt đầu nhận sự khiêu chiến của các phương diện, loại khiêu chiến này thậm chí tới từ nội bộ.
Hạ Bá Đạt theo bên cạnh Cố Doãn Tri nhiều năm, hiểu rất rõ tính cách tính khí của mỗi một vị thường ủy của tỉnh ủy, Đinh Nguy Phong ngoài mặt trừ ghét ác như thù, nhưng y lại khá linh hoạt trong chính trị, lần này lôi lệ phong hành như vậy, thậm chí trước khi hạ thủ với Triệu Hải Vệ còn chẳng buồn hỏi ý Cố Doãn Tri, nguyên nhân chỉ có một, y muốn thông qua chuyện này để xây dựng hình tượng của mình, trong mắt Hạ Bá Đạt, Đinh Nguy Phong đang biến tướng tỏ thái độ với tỉnh trưởng Tống Hoài Minh.
Hạ Bá Đạt cảm thấy một loại ưu thương không tên, thời gian cứ từng ngày qua đi, Cố Doãn Tri cách điểm cuối càng lúc càng gần, một khi ông ta lui khỏi vị trí bí thư tỉnh ủy, vậy thì cục diện chính trị của tỉnh Bình Hải sẽ hoàn toàn thay đổi, trước mắt xem ra Tống Hoài Minh là một người có khả năng tiếp nhận vị trí của ông ta nhất, quan vận của Tống Hoài Minh khiến tất cả mọi người đều hâm mộ không thôi, Hạ Bá Đạt bắt đầu tính toán tương lai cho mình, đã đến lúc chuẩn bị cho tương lai rồi.
Trương Dương đương nhiên không nghĩ nhiều như vậy, tu vị chính trị của hắn hiện tại hầu hết là giới hạn ở nhận thức đối với hiện tượng bên ngoài, còn những thứ ở sau lưng thì hắn không thể nghĩ sâu nghĩ xa như vậy được.
Chuyện của Âu Dương Như Hạ khiến Trương Dương không thể không tiếp tục ở lại Đông Giang. Hải Lan sau khi tham gia tang lễ của Âu Dương Như Hạ, vội vã trở về Hương Cảng, cô ta tuần sau còn phải tới Giang Thành làm một tiết mục phong tục tập quán dân tộc, Trương Dương kiến nghị cô ta gặp mặt với Hồ Nhân Như, bàn một chút về hướng phát triển tương lai, Hồ Nhân Như lúc trước có ý đăng ký một công ty xây dựng ở Hương Cảng, Hải Lan không ngờ gì nữa chính là nhân tuyển tốt nhất để phụ trách chuyện này.
Gió ở bờ sông buổi tối rất to, Trương Dương, Lương Thành Long, Đinh Triệu Dũng và Trần Thiệu Bân bốn người hẹn nhau tới bờ sông, bọn họ châm một ngọn đèn Khổng Minh, nhìn ngọn đèn Khổng Minh cháy rực bay lên, ký thác niềm thương nhớ của họ đối với Âu Dương Như Hạ.
Thông qua chuyện này quan hệ giữa Trương Dương và Đinh Triệu Dũng được kéo gần lại hơn rất nhiều, hắn phát hiện Đinh Triệu Dũng là một người rất có trách nhiệm, nếu như em trai Đinh Bân của gã cũng có thể giống như gã, Trương Dương cũng không phải đối nó lai vãng với Triệu Tĩnh.
Đinh Triệu Dũng mở một bình Chi Hoa Sĩ, rải rượu xuống đất, đổ xong liền vung tay, bình rượu ở trong tay vạch ra một đường cong, sau đó rơi xuống mặt sông đen kịt.
Trương Dương nói: Hi vọng cô ấy có thể nhắm mắt!
Đinh Triệu Dũng gật đầu: Nhất định! Gã dừng lại một chút rồi lại nói: Kỳ thực người hại chết cô ấy là Triệu Quý Đình!
Trương Dương nói: Y đã bị trừng phạt rồi!
Trần Thiệu Bân nói: Chúng ta trong mắt người khác trở thành mãnh thú, đều là tại bọn chó đó.
Lương Thành Long không nói gì, rút một điếu thuốc châm lửa rồi rít mạnh hai hơi, Trần Thiệu Bân cũng xin một điếu.
Đinh Triệu Dũng nói: Triệu Hải Vệ cũng là người bị hại!
Trương Dương nói: Mấy cậu cũng kiếm chế một chút đi, sau này làm gì cũng phải nghĩ tới lương tâm của mình, ngàn vạ nlần đừng gây hại cho xã hội!
Mấy người đồng thời trầm mặc, mỗi người đều đang nhớ lại hành vi trong quá khứ của mình.
Lương Thành Long phá vỡ không khí trầm mặc trước đây: Tôi định tin Phật!
Trần Thiệu Bân nói: Sau này tôi cũng sẽ không ăn hoa hồng nữa!
Đinh Triệu Dũng nói: Tôi định làm từ thiện!
Trương Dương nói: Người mất như gió, chúng ta cũng đừng thương tâm quá, tin rằng Âu Dương Như Hạ ở trên thiên đường cũng không muốn nhìn thấy chúng ta như vậy đâu!
Lương Thành Long đề nghị: Đi uống rượu đi! Tôi mời!
Mấy người đồng thanh nói: Cậu không mời thì ai mời?
Ăn hôi là truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc, Lương Thành Long thân là người có tiền nhất trong số họ, đương nhiên trở thành đối tượng bị ăn hôi, hơn nữa ai ai cũng đều ăn một cách yên tâm thoải mái, lúc tâm tình không tốt rất nhiều người thích tiêu phí, đặc biệt là khi tiêu xài tiền của người khác, càng có thể phát huy loại cảm giác này tới lâm li tẫn trí.
Trần Thiệu Bân búng tay: Bốn bình Louis mười ba!
Lương Thành Long kinh ngạc thốt lên: Thằng ôn cậu uống được hết không?
Uống không hết cũng phải uống, có Trương Dương mà!
Lương Thành Long nói: Tôi không thích uống rượu tây!
Không thích uống cũng phải uống!
Vì sao?
Trương Dương cười xấu xa: Bởi vì anh mời khách!
Lương Thành Long hiểu rồi, mất tên này là rắp tâm tiêu tiền của gã. Gã gật đầu, nói: Được, chỉ cần mấy đại gia các cậu có thể vui vẻ cao hứng, uống bao nhiêu cũng được!
Bọn họ đang ở Bách Nhạc Môn mới khai nghiệp, trước đây nơi này từng là sản nghiệp của Chu Vân Phàm, Hồ Nhân Như phụ trách quản lý nơi này, về sau Chu Văn Phàm bị bắt vì buôn lậu, nơi này bị niêm phong, về sau được bán đấu giá, chủ hiện giờ tên là Lương Tư, là em vợ của cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung, cô ta kỳ thực chỉ là chủ trên danh nghĩa, chủ thực sự chính là Lương Hồng, chị gá của cô ta.
Lương Thành Long từ lúc nơi này khai nghiệp đã tới ủng hộ, gã rất quen với Lương Tư. Lương Tư mmirm cười đi tới: Em trai tới rồi đó à! Bởi vì đều họ Lương, cho nên bọn họ gọi chị xưng em rất thân thiết.
Lương Thành Long cười nói: Tôi dẫn ba người bạn tới, có tiết mục gì không?”
Lương Tư cười thần bí, cô ta không quen với mấy người bọn Trương Dương, cũng không biết thân phận của họ, trên thực tế tới những nơi như thế này để tiêu tiền, cũng không cần phải biết thân phận của người ta. Cô ta ghé vào tai Lương Thành Long nói nhỏ mấy câu, Lương Thành Long cười cười gật đầu..
Một lát sau từ ngoài cửa có bốn cô em người Nga tóc vàng mắt xanh đi vào, bọn họ đều mặc sườn xấm, thân thể yểu điệu, ngực tấn công mông phòng thủ, mắt của Trần Thiệu Bân lập tức sáng lên.
Trương Dương nói nhỏ với Lương Thành Long: Tôi x, anh không ngờ lại hủ hóa chúng tôi!
Lương Thành Long cười nói: Đã mời anh em chơi vậy thì phải để các cậu tận hứng chứ!
Bốn cô em người Nga phân biệt ngồi xuống cạnh họ, cô ngồi cạnh Trương Dương có thân hình cao nhất, Trương đại quân nhan dí sát lại nhìn, gái Nga thật sự không nên nhìn gần, nhìn xa thì tóc vàng mắt xanh rất là xinh đẹp, nhưng nhìn gần thì lông lá cứ như là da lợn. Cô em đó cười quyến rũ với Trương Dương, nếp nhăn trên mặt cũng hiện ra, Trương Dương thầm nghĩ thôi bỏ mẹ rồi, nữ nhân này ít nhất cũng phải ba chục tuổi, kỳ thực hắn nghĩ sai rồi, gái Nga người ta phát dục sớm, mới chỉ có hai mươi tư hai mươi lăm, có điều da cũng nhão rồi.
Mấy cô gái Nga tiếng Trung thì nói chẳng ra làm sao, chỉ biết mời rượu, kỳ thực Lương Tư mời họ tới là để tạo sự mới mẻ, còn nhắc tới quyến rũ phong tình thì họ còn kém lắm.
Trương Dương dẫu sao cũng vẫn bận tâm tới ình tượng, nếu như tỉnh cảnh này bị một số kẻ hữu tâm nhìn thấy, e rằng sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt, hắn phát hiện mình đã biến thành càng lúc càng cẩn thận rồi, chẳng lẽ người ta lăn lộn lâu trên quan trường, gan cũng sẽ biến thành nhỏ đi ư?
Trương Dương bị mùi nước hoa trên người mấy cô em người Nga hun cho thực sự là không chịu nổi, hắn mượn cớ đi toalet để hít thở.
Lúc đi qua đại sảnh, có người gọi tên hắn. Trương Dương ngây ra, độ nổi tiếng của mình cao vậy ư, ở Đông Giang cũng gặp được người quen? Quay người lại nhìn, là một cô gái trang điểm xinh đẹp, hắn thấy nhìn đường nét của đối phương có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra được đã gặp được ở đâu, cô gái đó cười nói: Không nhận ra à, tôi tên là Chu Á Na, cùng lớp với Hâm Nhan đây!
Trương Dương lúc này mới nhớ tới ngày xưa lúc tới học viện nghệ thuật Đông Giang tìm Hà Hâm Nhan có gặp Chu Á Na này, bọn họ còn từng ăn cơm với nhau, Trương Dương cười nói: Cô trang điểm đậm như vậy, tôi suýt nữa thì không nhận ra. Sao? cô diễn xuất ở đây à?
Chu Á Na gật đầu, nói: Hiện tại tìm việc khó khăn lắm. Đến lượt tôi lên sân khấu rồi, lát nữa nói chuyện với anh sau nhé!
Trương Dương cười cười, lúc này cô gái Nga đó đuổi theo, thấy Trương Dương thì bước tới ôm lấy tay hắn, dính chặt như đường da trâu vậy.
Chu Á Na không nhịn được nhìn Trương Dương thêm một cái, sau đó cười cười cười bước lên sân khấu.
Trương Dương có chút lo lắng, Chu Á Nam sẽ không nói chuyện này cho Hà Hâm Nhan chứ? Chuyện trên thế giới này thường là càng lo lắng gì đó thì nó càng dễ xảy ra, quả nhiên là vậy, mười phút sau, Trương Dương nhận được điện thoại của Hà Hâm Nhan.
Giọng nói của Hà Hâm Nhan không có gì dị thường: Trương Dương, anh đang ở đâu đấy?
Trương Dương nghĩ một chút, Hà Hâm Nhan chẳng thể nào vô duyên vô cớ lại gọi tới, tám chín phần mười là Chu Á Na đó đã nói gì rồi, chơi trò tình cảm cũng cần phải đấu trí đấu dũng, những lúc như thế này thường thường là nên khai thật, càng chối thì càng lộ. Trương Dương thật thà trả lời: Bách Nhan Môn! Uống rượu với bọn Lương Thành Long!
Có gọi gái tiếp rượu không!
Trương Dương cười nói: Cũng muốn đấy, nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không có ai bằng em cả!
Dẹp đê, cô gái người Nga đó có xinh đẹp không?
Từ câu nói này có thẻ xác định Chu Á Na đã mách lẻo rồi, Trương Dương cười nói: Anh là hạng người gì? Đảng viên đó cưng, hạng hương phấn dung tục căn bản không đả động được anh đâu! Em đang ở đâu? Đã lâu rồi không gặp em, nhớ em lắm!
Hà Hâm Nhan nói: Sắp tới Đông Giang rồi!
Trương Dương ngây ra: Thật ư? Em không phải là buổi sáng vẫn còn ở Lam Sơn ư?
Hà Hâm Nhan nói: Hoạt động thay mặt của Phi Tiệp bởi vì trời mưa nên bị hủy bỏ rồi, cho nên em ngay đêm lái xe tới Đông Giang, hi vọng tạo cho anh một sự bất ngờ!
Trương Dương nói: Mua xe rồi à?
Đâu có, mượn của Tưởng Kỳ Vĩ đấy!
Anh đi đón em!
Không cần, em sắp tới Bách Nhạc Môn rồi, anh không phải là muốn em tiếp rượu ư, em đến đây.”
Trương Dương cười ha ha, gác điện thoại, cả đám người đều nhìn hắn, Đinh Triệu Dũng hỏi: Sao? Có người kiểm tra à?
Trương Dương lắc đầu, nói: Vodka Nga tôi chịu không nổi, tôi... tôi tự mang theo một bình Nữ Nhi Hồng!
Hà Hâm Nhan chính là Nữ Nhi Hồng mà Trương Dương nói, khi Hà Hâm Nhan mặc quần áo da bước vào trong phòng của họ, lập tức có một loại cảm giác diễm áp tứ phương, mấy cô gái Nga so với cô ta thì lộ ra vẻ thô ráp.
Trương Dương đã bảo cô gái Nga tiếp hắn đi rồi, Hà Hâm Nhan ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay trắng nõn sờ sờ sa lông, nói khẽ: Vẫn còn nóng!
Câu nói này khiến mấy người đều bật cười, Trần Thiệu Bân nói: Hà tiểu thư, tôi thường ở trên TV theo dõi quảng cáo của cô.
Hà Hâm Nhan cười nói: Có thấy Trương Dương không, bóng lưng đều là của anh ấy đấy!
Lương Thành Long cười ha ha, nói: Thân hình không tồi, chỉ là không nhìn thấy mặt!
Trần Thiệu Bân thừa cơ nói: Không sao cả, dẫu sao thì cậu ấy cũng không cần thứ đó mà!
Cả đám người cười ầm lên, Trương Dương biết tất cả mọi người đều nhắm vào mình, hắn nâng chén rượu trong tay lên, nói: Hà dĩ giải uy, duy hữu Đỗ Khang, tôi uống cạn trước!
Đinh Triệu Dũng nói: Đây là Louis mười ba mà!
Trương Dương uống xong chén rượu, sau đó nói: Không có văn hóa gì cả, Louis mười ba là tên tiếng Anh của rượu Đỗ Khang!
Hà Hâm Nhan không nhịn được lại bật cười.
Lương Thành Long mày mày khoa trương nói: Louis mười ba là của nước Anh à?
Trương Dương đứng dậy cầm một bình Louis mười ba chưa mở, nói: Các cậu, tôi đi trước một bước, ở lại đây các cậu chơi không vui, tôi cũng câu thúc! Hắn kéo tay Hà Hâm Nhan bước ra ngoài.
Phía sau vang lên tiếng giễu cợt của đám bạn.
Lương Thành Long ôm một cô gái Nga, cầm chén rượu lên, nói: Hà dĩ giải ưu, duy có Đỗ Khang!
Trần Thiệu Bân nhìn bóng lưng của Trương Dương và Hà Hâm Nhan, nói với vẻ hâm mộ: Tôi phục rồi, thủ đoạn cưu gái của hắn so với tôi thì hơn mười vạn tám ngàn dặm.
Đinh Triệu Dũng một mực không nói gì cũng phun ra một cậu: Trong vườn hoa mà không dính lá, Trương Dương người ta mới gọi là cảnh giới!
Trương Dương và Hà Hâm Nhan lại tới chợ đêm mà họ thường đi, gọi đậu hủ thúi, lạc, móng giò, mở bình Louis mười ba đó ra, Hà Hâm Nhan hai tay chống cằm nhìn hắn tới xuất thần.
Trương Dương cười nói: Nhìn cái gì? Có phải anh lại biến thành đẹp trai hơn không?
Hà Hâm Nhan nói khẽ: Xem anh có phải là bị đại thẩm Nga đó khiến cho mê muội không?
Anh bị em làm cho mê muội thì có!
Hà Hâm Nhan bĩu môi nói: Em không tin, gái Nga gợi cảm lắm, ngực to, mông to, nam nhân các anh chẳng phải là thích thế nhất ư?
Ngụm rượu vừa uống vào miệng của Trương Dương suýt nữa thì bị phun ra, hắn ho khan hai tiếng rồi mới nói: Anh bảo này cô bé, của em cũng chẳng nhỏ đâu!
Hà Hâm Nhan đỏ mặt, gắt: Còn dám nói linh tinh nữa, cẩn thận em cầm chai bia đập anh đấy!
Trương Dương nói: Em không nỡ đâu!
Em nỡ đó!
Trương Dương thò tay ra nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hà Hâm Nhan, nhìn cô ta với ánh mắt đầy thâm tình.
Hà Hâm Nhan thốt ra một câu: Anh rửa tay chưa? Em không muốn cái tay từng sờ đại thẩm Nga đó của anh chạm vào em!
Trương đại quan nhân suýt nữa thì ngất đi, cười khổ, nói: Em hoài nghi định lực của anh như vậy à!
Anh nếu có định lực, lợn nái cũng biết trèo cây!
Em biết leo cây à?
Cút! Hà Hâm Nhan đương nhiên nghe ra hắn đang vòng vo chửi mình, có điều trong lòng vẫn rất ngọt ngào. Thật sự không biết trên người Trương Dương có ma lực gì, vừa rồi lúc nghe Chu Á Na nói bọn họ đang phong lưu khoái hoạt, Hà Hâm Nhan tức đến nỗi muốn quay đầu trở lại Lam Sơn, nhưng vừa nhìn thấy Trương Dương, tức giận gì cũng bay lên chín tầng mây.
Theo anh về Giang Thành không?
Hà Hâm Nhan lắc đầu, nói: Ngày mai em còn phải tới Lam Sơn làm hoạt động, vốn cho rằng tiền làm đại diện cầm rất dễ dàng, hiện tại xem ra lại rất khổ cực, gần đây em chạy đi chạy lại mấy nhà bọn họ, tết âm lịch còn phải theo nhà máy đồ dùng thường ngày Giang Thành tới Bắc Kinh làm tuyên truyền, em vốn cũng muốn tới Giang Thành với anh.
Trương Dương nhìn Hà Hâm Nhan đầy yêu thương, nói khẽ: Không nên quá khổ cực, nếu như cảm thấy quá mệt thì đừng nhận nhiều công tác.
Hà Hâm Nhan cười nói: Không sao đây, sức khỏe của em rất tốt, định nhân lúc còn trẻ kiếm ít tiền, đợi khi em có tiền rồi sẽ mở một nhà hàng âm nhạc, làm bà chủ!
Vậy anh sẽ là ông chủ!
Hà Hâm Nhan ôn nhu liếc hắn một cái: Trừ anh ra, không ai có tư cách cả...
...
Trương Dương ở lại Đông Giang nhiều hơn ba ngày so với dự kiến. Phó thị trưởng Viên Thành Tích đã quay về Giang Thành từ lâu rồi, chuyện của Âu Dương Như Hạ cũng truyền tới Giang Thành, đương nhiên chẳng có phiên bản nào trung thành với sự thật, mà là nói cái chết của cô ta có liên quan tới Trương Dương, lúc Trương Dương hồi báo lại tình hình chuyến đi tới Đông Giang cho bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã cũng đặc biệt hỏi thăm chuyện này, Trương Dương liền đem tiền nhân hậu quả kể lại rõ ràng một lượt.
Đỗ Thiên Dã thở phào, nói: Không có liên quan tới cậu là tốt rồi, hai ngày nay kiểu nói gì cũng có, Miệng nhiều người xói chảy vàng, lời đồn so với cái gì cũng đáng sợ hơn.
Trương Dương thờ ơ nói: Dẫu sao thì tôi cũng không thẹn với lòng, bọn họ muốn nói gì thì cứ để bọn họ nói đi.
Đỗ Thiên Dã cũng hiểu rất rõ tính tình của Trương Dương, gã cũng không định tiếp tục chuyện này, đề tại quay sang chuyện Tống Hoài Minh tới cắt băng khánh thành: Tỉnh trưởng Tống chỉ ở một ngày thôi à?
Trương Dương gật đầu, nói: Sắp tết rồi, ông ấy rất bận rộn, một ngày này còn là cố gắng rút ra trong trăm công ngàn việc đó, tỉnh trưởng Tống nói rồi, ông ấy không thích phô trương lãng phí, nghi thức cắt băng khánh thành lần này cố gắng làm đơn giản thôi.
Đỗ Thiên Dã lúc trước cũng đã nghe phó thị trưởng Viên Thành Tích báo cáo lại chuyện này rồi, gã vốn không cũng định không để chuyện này mang tới nhiều rắc rối, mỉm cười nói: Trong cuộc họp thường ủy chúng tôi đã thảo luận vấn đề này rồi, đã muốn tiết kiệm còn muốn náo nhiệt, nói chung chuyện này nhất định phải khiến tỉnh lý hài lòng, để người dân hài lòng.
Trương Dương có chút cảm khái nói: Những năm này vỗ mông ngựa cũng không dễ dàng, không cẩn thận là thành vỗ móng ngựa ngay.
Đỗ Thiên Dã ngeh hắn nói vậy, cảm thấy rất có đạo lý, không khỏi bật cười.
Tập đoàn Hải Đức của nước Đức đã xác định vào ngày ba mươi tết sẽ tới Giang Thành, Trương Dương sau khi biết nhật trình cuối cùng của họ, tức đến nỗi há miệng chửi to, đám quỷ Đức này đúng là biết chọn lúc mà, tết âm lịch của người Trung Quốc là ngày lễ long trọng nhất trong năm, mọi người đều muốn đoàn tụ với gia đình, bọn họ lúc này tới khảo sát, không biết sẽ khiến bao nhiêu người không được đón tết đây.
Thường Lăng Phong nhìn thấy phản ứng của Trương Dương thì không khỏi bật cười: Kỳ thực tôi cũng thầm nhắc nhở họ rồi, nhưng giám đốc của họ, Shimeineide tiên sinh kiên trì đòi tới vào ngày ba mươi, một là để khảo sát, hai là thuận tiện cảm thụ một chút không khí tết của Trung Quốc, cảm thụ văn hóa dân tộc phương Đông.
Trương Dương nói: Y sướng nhưng mọi người thì đều không được thoải mái, ai sẽ phải bỏ đón tết để đi theo đám quỷ nước ngoài đó đây?
Thường Lăng Phong nói: Chuyện tiếp đãi do tôi phụ trách, người Đức chú trọng hiệu quả thực tế, bọn họ đối với chi tiết vụn vặt như tiếp đãi căn bản sẽ không quá để ý, nói chung mọi người nên làm gì thì cứ làm nấy, không ai cần phải quá để ý tới họ cả.
Hai người đang nói chuyện thì Chương Duệ Dung dẫn quán đốc kiêm bí thư nhà máy máy móc công trình Giang Thành Tào Chính Dương bước vào, Tào Chính Dương mặt mày đầy vẻ oán giận, vừa tiến vào cửa đã hét ầm lên: Chủ nhiệm Trương, cứ thế này thì tôi chỉ có nước từ chức thôi.
Trương Dương mỉm cười nhìn y, nói: Quản đốc Trương, đang yên đang lành lại làm sao thế?
Tào Chính Dương hầm hầm tức giận, nói: Tôi thật sự không hiểu. chúng tôi khó khăn lắm mới mời được tập đoàn An Đại của Hàn Quốc tới bàn bạc hợp tác, sắp ký hợp động đến nơi rồi thì thị lý lại bảo tôi kéo dài, nói cái gì là tập đoàn Hải Đức của nước Đức sắp tới khảo sát, tuần sau tổng giám đốc tập đoàn An Đài Lưu Dân Trí muốn tự mình tới, người ta là tới để ký hợp đồng, tôi làm sao mà kéo dài được nữa đây? Cứ kéo dãi mãi thì kiểu gì việc hợp tác cũng sẽ trở thành thất bại mất.
Trương Dương cười nói: Tập đoàn Hải Đức so với An Đại thì còn mạnh hơn nhiều!
Tào Chính Dương nói: Tôi cũng rất muốn hợp tác với người ta, nhưng không biết người ta có hài lòng với chúng ta không? Tới sau cùng, tập đoàn Hải Đức không bằng lòng hợp tác, tập đoàn An Đại lại bị chúng ta đắc tội, há chẳng phải là lấy giỏ trúc ra múc nước à, tôi và hơn năm ngàn người trong nhà máy biết tìm ai mà khóc đây?
Trương Dương nghe thấy những lời này thì không lọt tai, hắn lạnh lùng nói: Cải cách mở cửa không phải chỉ dựa vào ngoại lực, chân chính mang tới tác dụng chủ đạo chính là bản thân chúng ta, trong nội bộ xí nghiệp, cho dù không có những hợp tác tới từ bên ngoài, quản đốc Tào cũng nên có đủ lòng tin dẫn dắt công nhân viên chức của nhà máy cải cách tiến thủ, tình tự bi quan không có bất kỳ tác dụng nào đối với công tác cả.
Tào Chính Dương nói: Đạo lý mà anh nói tôi cũng biết, nhưng hiện tại chúng ta không có vốn cũng chẳng có kỹ thuật, không tìm đối tác ở bên ngoài thì nhà máy lớn như vậy của chúng ta sẽ xong đời. Chủ nhiệm Trương, tôi và tập đoàn An Đại hợp tác là kết quả sau khi trải qua khảo sát tổng hợp và nhiều lần luận chứng, tuyệt không phải là quyết định nhất thời, hiện tại mắt thấy sắp ký được hợp đồng rồi thì thị lý lại hạ mệnh lệnh này với chúng tôi.
Trương Dương cười nói: Trong lòng ông không thoải mái, nhưng nhà máy máy móc công trình Giang Thành không phải là của một mình ông. Nó là của quốc gia, chúng ta phải suy nghĩ tổng hợp, lựa chọn con đường phát triển thích hợp nhất đối với xí nghiệp.
Tào Chính Dương nói: Chủ nhiệm Trương, tuần sau Lưu Dân Trí tới, tôi không có biện pháp kéo dài nữa, không ký hợp đồng với người ta có nghĩa là chúng ta không có thành ý, chuyện này có tám chín phần mười là sẽ thất bại, trách nhiệm này tôi không gánh được đâu đấy.
Trương Dương cười cười, tiếng cười mang theo một tia hàn ý, hắn nghe ra Tào Chính Dương hôm nay ít nhiều mang theo ý tứ bức cung, y nhất định đã nghe nói gì đó cho nên mới tìm tới mình, Trương Dương hỏi lại: Ý của quản đốc Tào là trách nhiệm này nên do tôi gánh?
Tào Chính Dương không nói gì, ý tứ rất rõ ràng.
Trương Dương nói: Được! Ông đã sợ gánh trách nhiệm thì để tôi gánh vậy, có câu nguy hiểm càng lớn thì lợi càng nhiều, vì năm hơn năm ngàn côn nhân viên chức của nhà máy máy móc công trình Giang Thành, tôi sẽ đứng ra gánh trách nhiệm này, ông còn việc gì không? Trương Dương hạ lệnh đuổi khách.
Sắc mặt của Tào Chính Dương có chút khó coi, nói tới cấp bậc thì y hơn Trương Dương nửa cấp, luận về tuổi tác thì hơn Trương Dương gấp đôi. Nhưng Trương Dương căn bản là không nể mặt y, nếu hai người nói chuyện riêng với nhau thì Tào Chính Dương còn có thể nhẫn nhịn được, nhưng trong phòng còn có Thường Lăng Phong, Tào Chính Dương tại nhà máy máy móc công trình là nhân vật thủ đoạn mạnh mẽ nói một là một, nói hai là hai, nhà máy máy móc công trình Giang Thành luôn là một trong những sản nghiệp trụ cốt của Giang Thành, đến lãnh đạo thành phố cũng còn phải nể mặt y, điều khiến Tào Chính Dương không vui nhất là y biết Trương Dương và bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã có quan hệ rất tốt, nhưng loại quan hệ này khiến Tào Chính Dương định nghĩa Trương Dương là một cán bộ chỉ biết dựa vào bản lĩnh vỗ mông ngựa để trèo lên, Tào Chính Dương lạnh lùng nói: Hơn năm ngàn người, trách nhiệm này chủ nhiệm Trương cũng không gánh được đâu!
Trương Dương nói: Quản đốc Tào đừng quên, tôi quản lý toàn bộ công tác cải cách xí nghiệp, quy mô của nhà máy máy móc công trình Hán Thành dù có lớn hơn nữa thì cũng là một xí nghiệp của Giang Thành, ông không phải là nghi ngờ năng lực của tôi chứ?
Không dám, những gì nên nói thì tôi cũng đã nói rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện thì bộ môn thượng cấp các anh cứ xem thế nào mà làm! Tào Chính Dương ném lại một câu rồi quay người bỏ đi.
Trương Dương đợi y đi khỏi, không khỏi lắc đầu cười nói: Không ngờ lại chạy tới đây chơi trò uy phong!
Thường Lăng Phong nói: Hạng mục hợp tác của tập đoàn An Đại là một tay y xúc thành, mắt thấy sắp ký được hợp đồng lại bị chúng ta chặn lại, trong lòng khẳng định là không được vui.
Trương Dương nói: Nhà máy máy móc công trình không phải là của y, y không vui cái gì? Chúng ta giúp đỡ liên hệ với tập đoàn Hải Đức, chẳng phải là vì tương lai của xí ghiệp ư, tôi ghét nhất là loại cán bộ này, cho rằng làm bí thư quản đốc, là tưởng rằng nhà máy của là y, đại quyền độc lãm, gia trưởng!
Thường Lăng Phong cười ha ha, nói: Anh thử xem có tức không? Giả như chúng ta làm chiêu thương, người ta tới phòng chiêu thương chặn ngang một cái gậy, trong lòng anh có thoải mái không?
Trương Dương nói: Tôi là lãnh đạo thượng cấp của y, tôi muốn chặn ngang gậy thì y cũng phải chịu!
Thường Lăng Phong nói: Vẫn là nên tìm cơ hội câu thông, nếu như có mâu thuẫn thì sẽ bất lợi với tình hình cải cách sau này.
Trương Dương khinh thường, nói: Y dám ư! Chỉ cần dám giở trò với tôi, tôi sẽ cách chức quản đốc của y!
Thường Lăng Phong ho khan một tiếng, nói: Khiêm tốn thôi, khiêm tốn thôi!
Trương Dương không khỏi bật cười.
...
Lúc này Chương Duệ Dung lại dẫn người vào, lần này là hai cảnh sát, Chương Duệ Dung nói: Chủ nhiệm Trương, có cảnh sát tìm anh!
Trương Dương thầm nghĩ lắm lời, bản thân tôi không nhìn ra được chắc?
Một cảnh sát mặt đen trong đó nói: Xin hỏi chủ xe biển A12345 là của anh à?
Trương Dương hơi ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ khinh thường vào cao ngạo, nói: Là tôi!
Cảnh sát mặt đen nói: Tôi là phó đồn trưởng Địch Ba Nguyên của đồn công an trấn Dương Cố thành thị xã Phong Trạch, đây là cảnh sát Lý Lương của đồn chúng tôi, chúng tôi lần này tới đây là để điều tra một vụ cướp.
Trương Dương nghĩ một chút, thật sự không nghĩ ra được mình liên quan tới vụ cướp nào, hắn cũng không mời hai cảnh sát này ngồi xuống, dẫu sao thì vẫn còn chưa rõ mục đích của mình.
Địch Ba Nguyên thấy người ta không mời mình ngồi, rõ ràng là không hoan nghênh họ, hắn tự ngồi xuống đối diện Trương Dương, nói: Thứ năm tuần trước, khoảng bảy giờ tối, anh có phải là lái xe qua đường tỉnh, đi qua Phong Trạch không?
Trương Dương gật đầu: Không sai! Có chuyện gì vậy!
Khi lốp xe của anh bị đâm, có phải là có người vá giúp anh không?
Đúng vậy!
Sau khi họ vá cho anh, bởi vì không thống nhất giá cả, anh đánh họ, hơn nữa còn cướp tiền và chứng minh thư của họ, có phải vậy không?
Trương Dương gật đầu: Đúng vậy, anh không nói thì tôi cũng quên mất, tôi đang chuẩn bị tìm mấy tên hỗn đản đó tính sổ đây!
Địch Ba Nguyên tới: Anh đã thừa nhận rồi vậy thì tôi cũng nói rõ với anh, hiện tại người ta tố cáo anh cướp của!
Trương Dương còn cho rằng là mình nghe lầm: Ahh nói gì cơ?
Địch Ba Nguyên nói: Anh bị hiềm nghi cướp của, chúng tôi tới dẫn anh đi!
Trương Dương ngây ra, Thường Lăng Phong cũng ngây ra, một lúc sau Trương Dương mới cười ha hả, nói: Anh muốn dẫn tôi đi? Tôi nói này cảnh sát Địch, anh có tìm hiểu rõ nơi này là đâu và tôi là ai chưa? Hôm nay anh tìm tới là để bắt tôi ư?
Địch Ba Nguyên rất thật thà gật đầu: Mặc kệ anh là ai? Mặc kệ chức vụ anh anh to cỡ nào, anh phạm pháp thì tôi bắt anh!
Cảnh sát Lý Lương đi tới cạnh Trương Dương, uy nghiêm nói: Phiền anh theo chúng tôi một chuyến!
Trương Dương gật đầu, nói: Được! Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sát lợi hại như các anh đấy, trấn Dương Cố, thị xã Phong Trạch! Khệnh! Không ngờ lại tới phòng làm việc của tôi để bắt tôi, tốt! Tôi gọi điện thoại cái!
Địch Ba Nguyên không ngăn cản.
Trương Dương nói với Chương Duệ Dung đang đứng cười trộm ở cửa: Tiểu Chương, rót nước cho hai đồng chí cảnh sát, đừng có đứng đực ra đó nữa!
Địch Ba Nguyên rút một bao Thạch Lâm ra, thầm nghĩ biết rót trà ư, sợ rồi à?
Trương đại quan nhân sao có thể sợ hai ngàn cảnh sát của đồn côn an hương trấn cho được, hắn chỉ cảm thấy việc này quá buồn cười, mình còn chưa kịp tìm cái đám đinh tặc xui xẻo đó, không ngờ chúng lại dám tố cáo mình cướp của, đúng là nực cười tới cực điểm. Trương Dương gọi điện thoại cho cục trưởng Vinh Bằng Phi, muốn chấn nhiếp đám cảnh sát hương trấn này, phải xuất động đại ca của cục cảnh sát Giang Thành, tôi muốn đám nhà quê các anh xem xem, tôi đây ở Giang Thành có năng lực gì, các anh không ngờ lại dám tới bắt tôi.
Vinh Bằng Phi vừa hay ở gần đó, ngeh thấy chuyện này y vừa tức giận lại vừa buồn cười, nói Trương Dương đi cướp của thì có đánh chết y cũng không tin, nhưng hành vi của Trương Dương quả thật là có hiềm nghi cướp của, loại chuyện nhỏ này Vinh Bằng Phi vốn không cần phải tự mình đi xử lý, nhưng mục đích Trương Dương gọi y là muốn lợi dụng y để chấn nhiếp hai cảnh sát hương trấn này. Vinh Bằng Phi nghĩ một lát, thôi thì đành ra mặt vậy, y không phải là lo lắng Trương Dương sẽ xảy ra chuyện, mà là y hiểu rõ tính tình của Trương Dương, nếu như Trương Dương thật sư tức giận, phát sinh xung đột với hai cảnh sát đó, vậy chuyện này sẽ khó giải quyết, tới sau cùng nói không chừng hệ thống công an lại còn bị xấu mặt, y không muốn để tới mức đó.
Địch Ba Nguyên và Lý Lương không ai ngờ được cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi lại đích thân đi tới, hai người sợ quýnh lên, vội vàng đứng bật dậy. Vinh Bằng Phi đương nhiên không nhận ra hai cảnh sát nho nhỏ này, nhưng Địch Ba Nguyên và Lý Lương đều nhận ra Vinh Bằng Phi, Địch Ba Nguyên run giọng nói: Chào cục trưởng Vinh, tôi là phó đồn trưởng đồn công an trấn Dương Cố thị xã Phong Trạch...
Vinh Bằng Phi ngắt lời gã: Anh không làm việc ở đồn công an, chạy tới đây làm cái gì?
Địch Ba Nguyên lúc này mới kể lại mục đích tới đây.
Vinh Bằng Phi nói: Trương Dương nếu thật sự phạm tội, các anh không biết liên hệ với công an Giang Thành à? Việc gì phải tự mình chạy tới đây? Cảnh sát Giang Thành không biết bắt người ư?
Địch Ba Nguyên bị hỏi cho cứng họng.
Vinh Bằng Phi nói: Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Trương Dương nói: Ông đừng hỏi anh ta, họ cũng không nói rõ được đâu, chuyện này là thế này! Hắn kể lại một lượt từ đầu đến cuối, kỳ thực đám lưu manh đó cũng bị hiềm nghi lừa gạt, có điều Trương Dương muốn đòi lại tiền của mình bị lừa thì không sao, kết quả hắn lại lấy sạch tiền trong túi người ta, hành vi này đã trái với pháp luật, bất kể xuất phát điểm của hắn là gì, đích xác có thể được tính là cướp của.
Vinh Bằng Phi nói: Hiện tại chúng ta đang giữ gìn an toàn đường xá, không ngờ lại có hiện tượng rải đinh này. Tính chất của chuyện này là cực kỳ ác liệt, phải xử lý nghiêm túc, cậu lập tức bắt những tên có liên quan tới việc dọa nạt, làm nguy hiểm an toàn giao thông tối hôm đó lại cho tôi!
Địch Ba Nguyên tuy là cảnh sát hương trấn, nhưng gã cũng hiểu quy tắc pháp luật, Vinh Bằng Phi nói vậy chẳng khác nào cho thấy rõ rằng đứng ở phía Trương Dương. Cục trưởng đại nhân đã lên tiếng, một cảnh sát nho nhỏ như gã không dám có bất kỳ ý kiến gì, gật đầu, tỏ ý lập tức đi làm chuyện này.
Trương Dương tìm chứng minh thư của mấy người đó và giấy lái xe giao cho Địch Ba Nguyên: Chính là bọn họ đó, bắt hết đám người này đi, không thể để mặc cho chúng làm nguy hại tới an toàn giao thông được.
Trương Dương cũng không đụng đến tiền của những kẻ đó, chút tiền này hắn căn bản chẳng thèm để ý, chỉ là lúc đó rắp tâm muốn trừng phạt đám người này, cho nên mới lột sạch tiền trên người họ. Hắn hiện tại biết rõ chỗ tiền này chỉ tổ mang lại phiền phứ cho mình, cho nên giao hết cho Địch Ba Nguyên.
Sau khi đuổi Địch Ba Nguyên và Lý Lương đi, Vinh Bằng Phi lại gọi điện thoại cho Triệu Quốc Đống, cục trưởng cục công an thị xã Phong Trạch, trong điện thoại giáo huấn cho gã một trận, yêu cầu gã trong khoảng thời gian ngắn phải chính đốn lại tình hình trị an trên đường lên tỉnh, có bất kỳ vấn đề gì cũng sẽ lôi gã ra để hỏi.
Gác điện thoại, Vinh Bằng Phi bỏ mũ xuống, ngồi xuống sa lông, Trương Dương cười tủm tỉm, nói: Tiểu Chương, mang Thết Quan Âm ngon nhất của tôi ra đây để cục trưởng Vinh thưởng thức!
Chương Duệ Dung gật đầu, gần đây cô bé này đã ngoan hơn một chút, đã tiếp nhận hiện thực là đang phải làm việc ở phòng chiêu thương. Cô ta pha trà xong, lui ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.
Vinh Bằng Phi nhìn Trương Dương đang tươi cười, không nhịn được bèn nói: Cậu đó, làm cái gì vậy? Loại chuyện này chỉ dùng đầu nghĩ một chút là biết rồi, bọn họ vi phạm pháp luật, nhưng cậu không thể nào lấy bảo trị bạo được, cậu lấy tiền từ trong ví của họ chính là cướp của!
Trương Dương nói: Tại tôi giận quá, ông nghĩ xem, đám người đó vì lợi ích mấy trăm đồng mà lại đi rải đinh trên đường, may mà tôi lúc đó đi không nhanh, nếu như đi nhanh, phát sinh nổ lốp, vậy thì kết quả ra sao? Đám người đó căn bản chính là mưu sát!
Vinh Bằng Phi thở dài, nói: Loại người này không phải là hiếm thấy, vì một chút lợi nhỏ, chuyện gì cũng dám làm, chủ yếu vẫn là ý thức pháp luật của người dân mờ nhạt, sau này phải tăng cường giáo dục phổ biến pháp luật. Y trừng mắt lườm Trương Dương nói: Cậu thân là cán bộ quốc gia, cũng không có được bao nhiêu tri thức pháp luật cả, gặp phải loại chuyện này, cậu không biết báo cảnh sát à? Không ngờ lại tự mình xử lý! Thật là hồ đồ!
Trương Dương cười nói: Ngã một lần thì biết đau, sau này tôi sẽ nhớ kỹ?
Vinh Bằng Phi nói: Tôi sao không biệt cậu từng chịu thiệt nhỉ?
Trương Dương nói: Tôi hiện tại đã đề cao tố dưỡng chính trị rồi, tiến bộ rồi, chuyện tranh cường đấu ngoan đã không làm nữa rồi! Trong lòng nhớ kỹ chịu thiệt chính là chiếm tiện nghi!
Hi vong cậu thật sự có thể làm được!
Trương Dương nói: Tuần sao tỉnh trưởng Tống tới rồi, nếu chuyện này mà xảy ra trên người ông ta, ông cảm thấy ông ấy sẽ nghĩ gì?
Vinh Bằng Phi nói: Chuyện gì cũng phải đi từng bước, trị an của Giang Thành gần đây quả thật đã có chuyển biến tốt, đương nhiên dẫu sao vẫn còn có những góc tối mà ánh mặt trời không chiếu tới được. Nhắc tới Tống Hoài Minh, Vinh Bằng Phi không khỏi nhớ tới chuyện lần này Trương Dương tới Đông Giang, thân ở trong hệ thống công an, những gì y biết thì rõ hơn người khác một chút, Vinh Bằng Phi nói: Bí thư Đinh lần này xuất thủ rất quyết đoán!
Trương Dương nói: Chỉ trách tên mất dạy Triệu Hải Vệ đó quá mất nhân tính, người cho ai cũng căm phẫn!
Vinh Bằng Phi cười cười, y nhìn sâu hơn một chút, tính tình của bí thư chính pháp ủy Đinh Nguy Phong y hiểu rất rõ, Đinh Nguy Phong và phó tỉnh trưởng Triệu Quý Đình quá khứ không những không có khúc mắc gì, hơn nữa quan hệ giữa hai người còn rất tốt, lần này ra tay không chút lưu tình, chứng tỏ Đinh nguy Phong đã bắt đầu lựa chọn trận doanh mới rồi. Vinh Bằng Phi nói khẽ: HÌnh như nhiệm kỳ của bí thư Cố chỉ còn lại một năm cuối cùng thôi.
Trương Dương gật đầu, nói: Theo ông, sau khi bí thư Cố lui xuống, tỉnh trưởng Tống có lên thay được không?
Vinh Bằng Phi nói: Loại biến động cao tầng này chúng ta căn bản không đoán được đâu, có điều tình thế trước mắt cho thấy, chắc là rất có khả năng.
Vinh Bằng Phi ở lại phòng chiêu thương thêm một tiếng thì đi, y vừa mới bước ra ngoài thì d đã lẻn vào. Trương Dương nhìn ra cô ta có việc, nói: Tôi bảo này tiểu Chương, cô không phải là có gì muốn nói với tôi chứ?
Chương Duệ Dung đóng cửa, Trương Dương nói: Đừng động chút là đóng cửa, để ngươi ta thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu!
Chương Duệ Dung vẫn đóng cửa lại, đi tới trước mặt Trương Dương, nói: Tôi vừa nận được tin tức, tuần sau Thôi Chí Hoán sẽ cùng với chủ tịch Lưu Dân Trí của họ tới đây, bên trên muốn chúng ta theo dõi Thôi Chí Hoán.
Trương Dương nói: Cô đi theo dõi gã đi! Tôi phái cô đi làm phiên dịch, theo sát cả quá trình luôn!
Chương Duệ Dung nói: Không biết Văn Linh lần này có tới không nhỉ?
Trương Dương không nhịn được liền trừng mắt lườm cô ta, nói: Cô học bát quái từ bao giờ thế?
Chương Duệ Dung nói: Điểm nghi vấn trên người Thôi Chí Hoán rất nhiều, chúng ta không thể buông bỏ cảnh giác.
Trương Dương cũng chỉ mong thằng ôn đó làm gián điệp, chỉ cần để hắn nắm được cơ hội thì nhất định cho cho Thôi Chí Hoán một bài học.
....
Lúc tan làm, Thời Duy gọi điện thoại tới, mời Trương Dương tới Tân Đế Hào ăn cơm, bữa cơm này đã hẹn từ trước khi hắn tới Đông Giang, cô ta muốn cảm ơn ơn cứu mạng của Trương Dương, Trương Dương sảng khoái đáng ứng lời mời của cô ta.
Tết âm lịch đang tới gần, tụ hội của các đơn vị nhiều lên, sinh ý của các nhà hàng tại Giang Thành cơ hồ là có thể dùng từ bùng nổ để hình dung, sinh ý của Tân Đế Hào càng tốt bất ngờ, Trương Dương tới Tân Đế Hòa, tìm mất nửa ngày mới thấy được một chỗ để xe.
Kiều Mộng Viện an bài một căn phòng nhỏ giành cho sáu người ngồi, chỉ có hắn và Thời Duy có mặt. Trương Dương lúc bước vào phòng bất giác có chút hiếu kỳ: Sao? Lại là hai đánh một à? Hứa tổng sao không đến?
Kiều Mộng Viện mỉm cười, nói: Vẫn ở Bắc Kinh, trước tết sẽ không về!
Trương Dương há miệng cười nói: Vậy há chẳng phải có nghĩa là tôi lại có cơ hội rồi ư?
Kiều Mộng Viện đã quen với vẻ cợt nhả của thằng ôn này rồi, biết rằng ngoài miệng hắn thì nói vậy nhưng trong lòng chắc gì đã nghĩ vậy, bèn hờ hững nói: Chủ nhiệm Trương, hôm nay là Thời Duy mời ăn, anh đừng có nhắm chuẩn mục tiêu lên người tôi có được không?
Thời Duy trừng mắt lườm Trương Dương nói: Này, anh không trêu người ta thì không sống được à?
Trương Dương mỉm cười, nói: Đó là đối với người khác, còn đối với cô, tôi căn bản không có hứng quấy rầy!
Thời Duy nói: Vậy thì phải cảm tạ anh rồi!
Đừng khách khí!
Kiều Mộng Viện nói: Trương Dương, hôm nay anh nói chuyện cho tử tế đi, em gái tôi thật lòng mời anh ăn cơm, cảm tạ ơn cứu mạng của anh, cứ nhứ vậy tôi sẽ tức giận đó.
Trương Dương cười cười, nói chuyện với Kiều Mộng Viện thì phải giữ chừng mực, nếu như đùa quá đáng, nói không chừng cô ta sẽ thật sự trở mặt với mình, Thời Duy thì không sao, cô ta tuy cãi cọ với mình suốt, nhưng nói đùa một chút thì lại không có vấn đề gì.
Kiều Mộng Viện bảo nhân viên phục vụ mở một bình Mao Đài ba mươi năm, Thời Duy dứt khoát rót đầy hai chén lớn cho Trương Dương, cầm một chén lên, vô cùng khoa trương nói: Ân nhân à! Ơn cứu mạng của ngài tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp, thôi thì bày tỏ tất cả ở trong rượu vậy!
Trương đại quan nhân nhận lấy chén rượu mà cô ta đưa ra, cười ha ha, nói: Đừng bận tâm, kỳ thực tôi thích loại phương pháp khác hơn.
Thời Duy nhướn mày, nói: Lấy thân báo đáp ư? Anh nằm mơ đi nhé!
Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện, nói: Đây không phải là tôi nói đâu nhé, cô nói xem sao trong đầu em gái cô toàn là những thứ xấu xa đó vậy!
Thời Duy tức đến nỗi suýt nữa thì hất chén rượu trong tay vào mặt Trương Dương, cô ta trong lòng tuy tức giận, nhưng ngoài miệng thì lại nói: Biết rằng anh muốn chọc cho tôi tức giận mà, càng như vậy, tôi càng không thèm tức! Lúc nói chuyện đã tức hầm hầm rồi.
Kiều Mộng Viện nhìn bộ dạng của em gái mình thì suýt nữa bật cười thành tiếng, Thời Duy thẳng tính, so sánh với tên giảo hoạt như Trương Dương thì đạo hạnh còn kém mười vạn tám ngàn dặm, có điều Kiều Mộng Viện ở sâu trong lòng lại có chút lo lắng, từ sau khi Trương Dương cứu Thời Duy, cảm thấy cảm giác của nha đầu này đối với Trương Dương có vẻ không đúng.
Kiều Mộng Viện nói: Đừng đấu võ miệng nữa, chắc rằng đây là lần uống rượu cuối cùng của chúng ta trước năm mới, qua hai ngày nữa tôi và Thời Duy phải tới Bắc Kinh rồi, mọi người sẽ không được gặp nhau trong một khoảng thời gian.
Trương Dương nói: Kiều tổng tới Bắc Kinh đón năm mới à?
Kiều Mộng Viện gật đầu, nói: Ông nội tôi thích nào nhiệt, tết âm lịch mọi năm đều muốn đại gia đình ở bên cạnh ông ấy.
Trương Dương liền bảo cho tôi gửi lời hỏi thăm tới Kiều lão nhé, nói xong lại cảm giác mình hơi buồn cười, Kiều lão là nhân vật gì, người ta sao để ý tới một con tôm con tép như mình?
Kiều Mộng Viện lại mỉm cười, bảo: Được, tôi nhất định sẽ truyền đạt! Cô ta đặt chén rượu xuống, nói: Nghe nói tỉnh trưởng Tống sẽ tới cắt băng khánh thành thông xe cho đường vòng tròn ba à?
Không sai! Thị lý đang chuẩn bị rồi, sau khi đường vòng tròn ba thông xe, hoàn cảnh đầu tư của Giang Thành sẽ bước lên một bậc thang mới.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi tin hoàn cảnh đầu tư của Giang Thành sẽ càng ngày càng tốt, Kim tiên sinh của tập đoàn Lam Tinh hôm nay gọi điện thoại tới, năm nay ông ấy sẽ xây dựng cơ sở sản xuất màn hình ở khu phát triển, sau này sẽ từng bước chuyển dời trọng tâm sản xuất.
Trương Dương nói: Ông ấy là nhìn trúng hoàn cảnh đầu tư của Giang Thành chúng ta, nhìn trung tiện nghi nhân công.
Kiều Mộng Viện nói: Kim tiên sinh là một người rất thực tế, kỳ thực trước khi ông ấy trước khi tới Giang Thành đã tiến hành điều tra tường tận rồi.
Trương Dương sớm đã biết Trương Dương rất giảo hoạt.
Kiều Mộng Viện lại nói: Ông ấy rất tôn sùng Thường Lăng Phong của phòng chiêu thương các anh, có cơ hội giúp tôi dẫn kiến nhé.
Trương Dương gật đầu.
Thời Duy lại cầm một chén rượu trắng khác lên: Nào, cảm tạ anh lần thứ hai!
Trương Dương cười nói: Tôi nhìn ra rồi, hôm nay cô không chuốc say thôi thì thề không thôi!
Thời Duy nói: Anh nên cao hứng mới đúng, đời này trừ ông ngoại tôi và cha tôi ra, tôi chưa rót rượu cho ai bao giờ đâu!
Trương Dương có chút được yêu quá mà sợ: Cám ơn, cô lần này rốt rượu cho tôi là đưa tôi lên một cấp cao hơn rồi, à mà… cô đối tốt với tôi như vậy là vì cái gì?
Thời Duy nói: Anh đã cứu mạng tôi!
Hai chén rượu có thể báo đáp ơn cứu mạng ư?
Thời Duy trợn tròn mắt lên: Cái tính của anh có chết cũng không đổi, đừng có mà có ý đồ với tôi!
Trương Dương nói ra một câu khiến hai chị em họ há miện trợn mắt: Lúc về Bắc Kinh đón tết, giúp tôi nói với Kiều lão một tiếng, bảo ông ấy giúp tôi lên chức chính ban đi!
Cho tới khi tiệc tối kết thúc, khi hai chị em tiễn Trương Dương ra ngoài cửa, Thời Duy lại nhắc tới chuyện này: Anh nói thật ư?
Trương Dương gật đầu, sau đó cười cười bước về xe jeep của mình.
Thời Duy nhìn bóng lưng của Trương Dương, nói: Chị họ, hắn đúng là một kẻ mê quan chức!
Kiều Mộng Viện mỉm cười, nói: Anh ta muốn lên chức chính ban căn bản không cần chúng ta giúp đỡ, em còn cho là thật à?
Thời Duy nói: Nhưng bộ dạng của hắn rất nghiêm túc!
Em thật đúng là, Trương Dương nói chuyện có mấy phần là thật, có mấy phần là giả, hắn tuy không có ý xấu gì, nhưng lời nói của hắn không thể nào coi là thật được, Thời Duy, em ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa.
Thời Duy đỏ mặt, nói: Em dễ bị lừa vậy ư? Hắn chính là một tên lưu mạnh trà trộn vào đội ngũ của Đảng, em sao có thể nhìn trúng hắn được?
…
Ngày đường vòn tròn ba của Giang Thành chính thức thông xe cuối cùng cũng tới rồi, mười giờ sáng ngày hôm đó, đại tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh từ Đông Giang tới, cùng đi với y còn có mấy lãnh đạo của chính phủ tỉnh.
Phía Giang Thành cũng án chiếu theo chỉ thị của Tống Hoài Minh, không bỏ quá nhiều kinh phí vào buổi lễ, có điều hiện trường vẫn có rất nhiều người, trong tiếng hoan hô và hò hét của mọi người, đại tỉnh trưởng Tống Hoài Minh và bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã cùng nhau cắt vải đó, Đỗ Thiên Dã vốn không muốn cùng sánh vai cắt vải đỏ với Tống Hoài Minh, nhưng tỉnh trưởng Tống chủ động mời, gã thực sự là không từ chối được, vừa rồi cùng tỉnh trưởng Bình Hải đứng trên tiêu điểm của sân khấu.
Sau khi cắt băng khánh thành, các lãnh đạo chủ yếu cùng nhau lên chiếc xe Mecedes lớn, chiếc xe này bắt đầu từ điểm cắt băng khánh thành dọc theo đường vòng tròn ba chậm rãi đi, phải đi một vòng của đường vòng tròn ba.
Phía sau có không ít xe đi theo, xe jeep mà Trương Dương lái cũng nằm trong đội hình, tật mắt chứng kiến lịch sử thành phố Giang Thành lại bước sang một trang mới.
Xe lớn lái rất chậm, Tống Hoài Minh và Đỗ Thiên Dã ngồi cạnh nhau, Đỗ Thiên Dã cũng giới thiệu những nơi mà dọc đường họ đi qua, Tống Hoài Minh tỏ ý rất hài lòng với tình trạng xây dựng của đường vòng tròn ba, khi đi qua cây cầu Sắc Vi, Đỗ Thiên Dã cũng dừng lại không nói gì, dẫu sao không lâu trước sự kiện cầu Sắc Vi đổ đã tạo thành ảnh hưởng không tốt. Đỗ Thiên Dã muốn bỏ qua chi tiết này, nhưng lập tức phát hiện ra tỉnh trưởng Tống không phải dễ lừa như vậy, gã không nói nhưng biển chỉ đường lại ghi rất rõ.
Lúc Tống Hoài Minh nhìn thấy bảng chỉ đường của cây cầu Sắc Vi, liền nhìn kỹ cây cầu, sau đó quay người lại, tìm đại thị trưởng thành phố Giang Thành Tả Viên Triêu.
Tả Viên Triêu nhìn thấy ánh mắt của tỉnh trưởng Tống chiếu vào mình, vội vàng đứng dậy, rất cung kính thò đầu ra.
Tống Hoài Minh nói: Đây chính là cầu Sắc Vi không lâu trước bị sập có phải không?
Tả Viên Triêu mày mặt xấu hổ gật gật đầu, nói: Sập một bộ phận, trải qua tu sửa lại, hiện tại cầu Sắc Vi đã không còn bất kỳ vấn đề gì nữa rồi.
Tống Hoài Minh nói: Mất bò mới lo làm chuồng, tuy sửa có hơi chậm, nhưng dẫu sao cũng kịp thời sửa đổi sai lầm, không tạo thành tổn thất lớn hơn cho tài sản của quốc gia và nhân dân.
Phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ ngồi cạnh Tả Viên Triêu lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, tổng chỉ huy công trình đường vòng tròn ba là y, nếu Tống Hoài Minh muốn trách tội, mình khẳng định là không thể đổ trách nhiệm cho người khác được. Có điều may mà Tống Hoài Minh không có ý tiếp tục dây dưa ở vấn đề này.
Tống Hoài Minh nói: Rải đường tốt đấy, xanh hóa xung quanh cũng rất tốt, trong tỉnh Bình Hải cũng tình là trình độ nhất lưu.
Tả Viên Triêu cười nói: Cám ơn sự khẳng định của tỉnh trưởng Tống!
Tống Hoài Minh nói: Trước đây khi tôi công tác ở Tĩnh An, huyện Viễn Nam xây đường cái cấp một của huyện, con đường đó nhìn thì thấy rất tốt, nhưng thông xe mới gần nửa năm đường đã biến thành lồi lõm, nguyên nhân là gì, là bởi vì phí thi công ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, lúc đó tôi đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Tĩnh An, tôi rất tức giận, ra lệnh tra rõ chuyện xây đường, bởi vì chuyện lần đó, cán bộ lớn nhỏ bị xử lý có hai mươi ba người!
Tống Hoài Minh chậm rãi nói ra chuyện này, vẻ mặt của y rất hờ hững, nhưng lời nói lại khiến mỗi một lãnh đạo Giang Thành ngồi ở đây đều cảm thấy kinh hãi, công trình đường vòng tròn ba so với đường cái cấp một của huyện Viễn Nam thì quy mô lớn hơn nhiều, nếu như xảy ra vấn đề, e rằng cán bộ bị liên lụy sẽ nhiều hơn huyện Viễn Nam nhiều.
Phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ một mực không nói gì liền tỏ thái độ: Tỉnh trưởng Tống yên tâm, công trình đường vòng tròn ba của Giang Thành sẽ không xảy ra vấn đề lớn, chất lượng thi công cùng với quá trình nghiệm thu đều đạt tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất, chuyện của huyện Viễn Nam tuyệt sẽ không xuất hiện ở Giang Thành.
Tống Hoài Minh cười ha ha, nói: Được! Tôi muốn nghe thấy chính là câu này. Tôi càng hi vọng toàn bộ những gì mà anh nói đều có thể làm được!
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi ở trước mặt tỉnh trưởng Tống tỏ lòng quyết tâm, tất cả lãnh đạo thị ủy Giang Thành chúng tôi có lòng tin sẽ dẫn dắt Giang Thành không ngừng cải cách tiến bộ, trong vòng mấy năm sẽ đạt được thu hoạch lớn về cả kiến thiết kinh tế và văn minh tinh thần.
Trương Dương lái xe jeep của hắn chậm rãi tiến vào đội xe, Thường Lăng Phong đang liên hệ gì đó, gã đang nói tiếng Đức, líu la líu lo Trương Dương nghe chả hiểu gì.
Thường Lăng Phong sau khi gác điện thoại liền nói với Trương Dương: Hành trình của phía nước Đức đã xác định rồi, sáng ngày ba mươi sẽ tới Đông Giang sau đó sẽ trực tiếp tới Giang Thành, ở lại Giang Thành ba ngày!
Trương Dương nói: Đúng là biết chọn ngày! Đêm ba mươi là ngày bao nhiêu?
Mùng chín tháng hai, chủ nhiệm Trương, tôi định tới Đông Giang đón họ, công tác tiếp dãi vẫn phải mời phía nhà máy máy móc công trình làm cùng.
Trương Dương cứ nghĩ tới Tào Chính Dương là lại bực, nhíu mày nói: Anh cứ xem thế nào mà làm.
Thường Lăng Phong nói: Anh yên tâm đi, anh cứ đón năm mới thoải mái, công tác tiếp đãi tôi phụ trách toàn bộ, người Đức làm việc chú trọng thực tế, phía chính phủ thành phố cũng không phải chào hỏi gì cả.
Trương Dương nói: Được, chuyện này anh cứ tự xử lý, phương diện phí dụng chiêu đãi thì không có bất kỳ vấn đề gì, nếu không được, phòng chiêu thương chúng ta tự chi, thành công rồi thì sẽ tìm nhà máy máy móc công trình đòi tiền.
Thường Lăng Phong không khỏi bật cười.
Lúc đội xe lái vào gần khu phát triển liền thay đổi phương hướng, lái vào trong khu phát triển Giang Thành. Xem ra Tống Hoài Minh muốn tới khu phát triển khảo sát rồi, trong kế hoạch định trước của Tống Hoài Minh không có mục khảo sát khu phát triển, xem ra tỉnh trưởng Tống tự dưng nổi hứng.
Lãnh đạo thành phố Giang Thành đã chuẩn bị đầy đủ tất cả, khu phát triển nằm ở bên cạnh đường vòng tròn ba, lúc tỉnh trưởng Tống đi qua đây, rất có khả năng sẽ vào xem. Người làm lãnh đạo phải có dự kiến nhất định, phương diện này Tả Viên Triêu suy nghĩ còn chu đáo hơn Đỗ Thiên Dã nhiều, hôm nay chủ nhiệm quản ủy hội khu phát triển Tiếu Minh đặc biệt ở lại tòa nhà làm việc của khu phát triển để tiến hành chuẩn bị.
Tống Hoài Minh cũng biết kiểu viếng thăm trong khoảng thời gian ngắn này rất khó nhìn thấy vấn đề trên thực chất, có điều quy mô và kết cấu của khu phát triển Giang Thành lưu lại cho y ấn tượng rất tốt, ánh mắt của y nhìn lên tranh chữ treo bên đường, bên trên viết hoan nghênh lãnh đạo chính phủ tỉnh tới chỉ đạo! Khóe miệng của y không khỏi phác lên một nụ cười, đám cán bộ lãnh đạo Giang Thành chuẩn bị đầy đủ thật.
Tả Viên Triêu nhìn thấy bức tranh chữ kia, trong lòng mắng thầm Tiếu Minh vẽ rắn thêm chân, tỉnh trưởng Tống đã nói là phải khiêm tốn, minh đã dặn đi dặn lại, bảo mọi người phải tự nhiên, ngàn vạn lần đừng để tỉnh trưởng Tống nhìn thấy họ đặc biệt chuẩn bị, không ngờ vẫn làm thành như thế này.
Đỗ Thiên Dã nói với Tống Hoài Minh: Tỉnh trưởng Tống, phía trước là tòa nhà văn phòng của khu phát triển, tới đó nghỉ ngơi đi!
Tống Hoài Minh gật đầu, nói: Được!
Tả Viên Triêu bảo: Đứng ở trên tòa nhà của khu phát triển có thể nhìnthấy toàn cảnh của khu phát triển Giang Thành, còn có thể nhìn thấy cảnh đẹp của hồ tiểu Nam!
Tống Hoài Minh mỉm cười, nói: Đồng chí Viên Triêu tương lai sau khi về hưu có thể đổi sang làm hướng dẫn viên du lịch đó.
Đám người đều cười ồ lên.
Tống Hoài Minh dưới sự vây quanh của mọi người, đi về phía tòa nhà văn phòng của khu phát triển.
Nhận được tin tức, chủ nhiệm quản ủy hội khu phát triển Tiếu Minh suất lĩnh đám cán bộ lãnh đạo chủ chốt của khu phát triển tới nghênh đón.
Tống Hoài Minh vừa đi, Tiếu Minh vừa giới thiệu tình hình phát triển hiện tại của khu phát triển, Tống Hoài Minh nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại hỏi mấy vấn đề, vấn đề của y đều rất chuyên nghiệp, lúc Tiếu Minh trả lời rất cẩn thận.
Tống Hoài Minh trước tiên tới phòng kế hoạch nhìn bản đồ quy hoạch tướng lai của khu phát triển, lại tới sân ngắm cảnh của tòa nhà phát triển quan sát toàn cảnh khu phát triển, và mở một cuộc nói chuyện ngẫu hứng tại đây.
Hạ Bá Đạt theo bên cạnh Cố Doãn Tri nhiều năm, hiểu rất rõ tính cách tính khí của mỗi một vị thường ủy của tỉnh ủy, Đinh Nguy Phong ngoài mặt trừ ghét ác như thù, nhưng y lại khá linh hoạt trong chính trị, lần này lôi lệ phong hành như vậy, thậm chí trước khi hạ thủ với Triệu Hải Vệ còn chẳng buồn hỏi ý Cố Doãn Tri, nguyên nhân chỉ có một, y muốn thông qua chuyện này để xây dựng hình tượng của mình, trong mắt Hạ Bá Đạt, Đinh Nguy Phong đang biến tướng tỏ thái độ với tỉnh trưởng Tống Hoài Minh.
Hạ Bá Đạt cảm thấy một loại ưu thương không tên, thời gian cứ từng ngày qua đi, Cố Doãn Tri cách điểm cuối càng lúc càng gần, một khi ông ta lui khỏi vị trí bí thư tỉnh ủy, vậy thì cục diện chính trị của tỉnh Bình Hải sẽ hoàn toàn thay đổi, trước mắt xem ra Tống Hoài Minh là một người có khả năng tiếp nhận vị trí của ông ta nhất, quan vận của Tống Hoài Minh khiến tất cả mọi người đều hâm mộ không thôi, Hạ Bá Đạt bắt đầu tính toán tương lai cho mình, đã đến lúc chuẩn bị cho tương lai rồi.
Trương Dương đương nhiên không nghĩ nhiều như vậy, tu vị chính trị của hắn hiện tại hầu hết là giới hạn ở nhận thức đối với hiện tượng bên ngoài, còn những thứ ở sau lưng thì hắn không thể nghĩ sâu nghĩ xa như vậy được.
Chuyện của Âu Dương Như Hạ khiến Trương Dương không thể không tiếp tục ở lại Đông Giang. Hải Lan sau khi tham gia tang lễ của Âu Dương Như Hạ, vội vã trở về Hương Cảng, cô ta tuần sau còn phải tới Giang Thành làm một tiết mục phong tục tập quán dân tộc, Trương Dương kiến nghị cô ta gặp mặt với Hồ Nhân Như, bàn một chút về hướng phát triển tương lai, Hồ Nhân Như lúc trước có ý đăng ký một công ty xây dựng ở Hương Cảng, Hải Lan không ngờ gì nữa chính là nhân tuyển tốt nhất để phụ trách chuyện này.
Gió ở bờ sông buổi tối rất to, Trương Dương, Lương Thành Long, Đinh Triệu Dũng và Trần Thiệu Bân bốn người hẹn nhau tới bờ sông, bọn họ châm một ngọn đèn Khổng Minh, nhìn ngọn đèn Khổng Minh cháy rực bay lên, ký thác niềm thương nhớ của họ đối với Âu Dương Như Hạ.
Thông qua chuyện này quan hệ giữa Trương Dương và Đinh Triệu Dũng được kéo gần lại hơn rất nhiều, hắn phát hiện Đinh Triệu Dũng là một người rất có trách nhiệm, nếu như em trai Đinh Bân của gã cũng có thể giống như gã, Trương Dương cũng không phải đối nó lai vãng với Triệu Tĩnh.
Đinh Triệu Dũng mở một bình Chi Hoa Sĩ, rải rượu xuống đất, đổ xong liền vung tay, bình rượu ở trong tay vạch ra một đường cong, sau đó rơi xuống mặt sông đen kịt.
Trương Dương nói: Hi vọng cô ấy có thể nhắm mắt!
Đinh Triệu Dũng gật đầu: Nhất định! Gã dừng lại một chút rồi lại nói: Kỳ thực người hại chết cô ấy là Triệu Quý Đình!
Trương Dương nói: Y đã bị trừng phạt rồi!
Trần Thiệu Bân nói: Chúng ta trong mắt người khác trở thành mãnh thú, đều là tại bọn chó đó.
Lương Thành Long không nói gì, rút một điếu thuốc châm lửa rồi rít mạnh hai hơi, Trần Thiệu Bân cũng xin một điếu.
Đinh Triệu Dũng nói: Triệu Hải Vệ cũng là người bị hại!
Trương Dương nói: Mấy cậu cũng kiếm chế một chút đi, sau này làm gì cũng phải nghĩ tới lương tâm của mình, ngàn vạ nlần đừng gây hại cho xã hội!
Mấy người đồng thời trầm mặc, mỗi người đều đang nhớ lại hành vi trong quá khứ của mình.
Lương Thành Long phá vỡ không khí trầm mặc trước đây: Tôi định tin Phật!
Trần Thiệu Bân nói: Sau này tôi cũng sẽ không ăn hoa hồng nữa!
Đinh Triệu Dũng nói: Tôi định làm từ thiện!
Trương Dương nói: Người mất như gió, chúng ta cũng đừng thương tâm quá, tin rằng Âu Dương Như Hạ ở trên thiên đường cũng không muốn nhìn thấy chúng ta như vậy đâu!
Lương Thành Long đề nghị: Đi uống rượu đi! Tôi mời!
Mấy người đồng thanh nói: Cậu không mời thì ai mời?
Ăn hôi là truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc, Lương Thành Long thân là người có tiền nhất trong số họ, đương nhiên trở thành đối tượng bị ăn hôi, hơn nữa ai ai cũng đều ăn một cách yên tâm thoải mái, lúc tâm tình không tốt rất nhiều người thích tiêu phí, đặc biệt là khi tiêu xài tiền của người khác, càng có thể phát huy loại cảm giác này tới lâm li tẫn trí.
Trần Thiệu Bân búng tay: Bốn bình Louis mười ba!
Lương Thành Long kinh ngạc thốt lên: Thằng ôn cậu uống được hết không?
Uống không hết cũng phải uống, có Trương Dương mà!
Lương Thành Long nói: Tôi không thích uống rượu tây!
Không thích uống cũng phải uống!
Vì sao?
Trương Dương cười xấu xa: Bởi vì anh mời khách!
Lương Thành Long hiểu rồi, mất tên này là rắp tâm tiêu tiền của gã. Gã gật đầu, nói: Được, chỉ cần mấy đại gia các cậu có thể vui vẻ cao hứng, uống bao nhiêu cũng được!
Bọn họ đang ở Bách Nhạc Môn mới khai nghiệp, trước đây nơi này từng là sản nghiệp của Chu Vân Phàm, Hồ Nhân Như phụ trách quản lý nơi này, về sau Chu Văn Phàm bị bắt vì buôn lậu, nơi này bị niêm phong, về sau được bán đấu giá, chủ hiện giờ tên là Lương Tư, là em vợ của cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung, cô ta kỳ thực chỉ là chủ trên danh nghĩa, chủ thực sự chính là Lương Hồng, chị gá của cô ta.
Lương Thành Long từ lúc nơi này khai nghiệp đã tới ủng hộ, gã rất quen với Lương Tư. Lương Tư mmirm cười đi tới: Em trai tới rồi đó à! Bởi vì đều họ Lương, cho nên bọn họ gọi chị xưng em rất thân thiết.
Lương Thành Long cười nói: Tôi dẫn ba người bạn tới, có tiết mục gì không?”
Lương Tư cười thần bí, cô ta không quen với mấy người bọn Trương Dương, cũng không biết thân phận của họ, trên thực tế tới những nơi như thế này để tiêu tiền, cũng không cần phải biết thân phận của người ta. Cô ta ghé vào tai Lương Thành Long nói nhỏ mấy câu, Lương Thành Long cười cười gật đầu..
Một lát sau từ ngoài cửa có bốn cô em người Nga tóc vàng mắt xanh đi vào, bọn họ đều mặc sườn xấm, thân thể yểu điệu, ngực tấn công mông phòng thủ, mắt của Trần Thiệu Bân lập tức sáng lên.
Trương Dương nói nhỏ với Lương Thành Long: Tôi x, anh không ngờ lại hủ hóa chúng tôi!
Lương Thành Long cười nói: Đã mời anh em chơi vậy thì phải để các cậu tận hứng chứ!
Bốn cô em người Nga phân biệt ngồi xuống cạnh họ, cô ngồi cạnh Trương Dương có thân hình cao nhất, Trương đại quân nhan dí sát lại nhìn, gái Nga thật sự không nên nhìn gần, nhìn xa thì tóc vàng mắt xanh rất là xinh đẹp, nhưng nhìn gần thì lông lá cứ như là da lợn. Cô em đó cười quyến rũ với Trương Dương, nếp nhăn trên mặt cũng hiện ra, Trương Dương thầm nghĩ thôi bỏ mẹ rồi, nữ nhân này ít nhất cũng phải ba chục tuổi, kỳ thực hắn nghĩ sai rồi, gái Nga người ta phát dục sớm, mới chỉ có hai mươi tư hai mươi lăm, có điều da cũng nhão rồi.
Mấy cô gái Nga tiếng Trung thì nói chẳng ra làm sao, chỉ biết mời rượu, kỳ thực Lương Tư mời họ tới là để tạo sự mới mẻ, còn nhắc tới quyến rũ phong tình thì họ còn kém lắm.
Trương Dương dẫu sao cũng vẫn bận tâm tới ình tượng, nếu như tỉnh cảnh này bị một số kẻ hữu tâm nhìn thấy, e rằng sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt, hắn phát hiện mình đã biến thành càng lúc càng cẩn thận rồi, chẳng lẽ người ta lăn lộn lâu trên quan trường, gan cũng sẽ biến thành nhỏ đi ư?
Trương Dương bị mùi nước hoa trên người mấy cô em người Nga hun cho thực sự là không chịu nổi, hắn mượn cớ đi toalet để hít thở.
Lúc đi qua đại sảnh, có người gọi tên hắn. Trương Dương ngây ra, độ nổi tiếng của mình cao vậy ư, ở Đông Giang cũng gặp được người quen? Quay người lại nhìn, là một cô gái trang điểm xinh đẹp, hắn thấy nhìn đường nét của đối phương có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra được đã gặp được ở đâu, cô gái đó cười nói: Không nhận ra à, tôi tên là Chu Á Na, cùng lớp với Hâm Nhan đây!
Trương Dương lúc này mới nhớ tới ngày xưa lúc tới học viện nghệ thuật Đông Giang tìm Hà Hâm Nhan có gặp Chu Á Na này, bọn họ còn từng ăn cơm với nhau, Trương Dương cười nói: Cô trang điểm đậm như vậy, tôi suýt nữa thì không nhận ra. Sao? cô diễn xuất ở đây à?
Chu Á Na gật đầu, nói: Hiện tại tìm việc khó khăn lắm. Đến lượt tôi lên sân khấu rồi, lát nữa nói chuyện với anh sau nhé!
Trương Dương cười cười, lúc này cô gái Nga đó đuổi theo, thấy Trương Dương thì bước tới ôm lấy tay hắn, dính chặt như đường da trâu vậy.
Chu Á Na không nhịn được nhìn Trương Dương thêm một cái, sau đó cười cười cười bước lên sân khấu.
Trương Dương có chút lo lắng, Chu Á Nam sẽ không nói chuyện này cho Hà Hâm Nhan chứ? Chuyện trên thế giới này thường là càng lo lắng gì đó thì nó càng dễ xảy ra, quả nhiên là vậy, mười phút sau, Trương Dương nhận được điện thoại của Hà Hâm Nhan.
Giọng nói của Hà Hâm Nhan không có gì dị thường: Trương Dương, anh đang ở đâu đấy?
Trương Dương nghĩ một chút, Hà Hâm Nhan chẳng thể nào vô duyên vô cớ lại gọi tới, tám chín phần mười là Chu Á Na đó đã nói gì rồi, chơi trò tình cảm cũng cần phải đấu trí đấu dũng, những lúc như thế này thường thường là nên khai thật, càng chối thì càng lộ. Trương Dương thật thà trả lời: Bách Nhan Môn! Uống rượu với bọn Lương Thành Long!
Có gọi gái tiếp rượu không!
Trương Dương cười nói: Cũng muốn đấy, nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không có ai bằng em cả!
Dẹp đê, cô gái người Nga đó có xinh đẹp không?
Từ câu nói này có thẻ xác định Chu Á Na đã mách lẻo rồi, Trương Dương cười nói: Anh là hạng người gì? Đảng viên đó cưng, hạng hương phấn dung tục căn bản không đả động được anh đâu! Em đang ở đâu? Đã lâu rồi không gặp em, nhớ em lắm!
Hà Hâm Nhan nói: Sắp tới Đông Giang rồi!
Trương Dương ngây ra: Thật ư? Em không phải là buổi sáng vẫn còn ở Lam Sơn ư?
Hà Hâm Nhan nói: Hoạt động thay mặt của Phi Tiệp bởi vì trời mưa nên bị hủy bỏ rồi, cho nên em ngay đêm lái xe tới Đông Giang, hi vọng tạo cho anh một sự bất ngờ!
Trương Dương nói: Mua xe rồi à?
Đâu có, mượn của Tưởng Kỳ Vĩ đấy!
Anh đi đón em!
Không cần, em sắp tới Bách Nhạc Môn rồi, anh không phải là muốn em tiếp rượu ư, em đến đây.”
Trương Dương cười ha ha, gác điện thoại, cả đám người đều nhìn hắn, Đinh Triệu Dũng hỏi: Sao? Có người kiểm tra à?
Trương Dương lắc đầu, nói: Vodka Nga tôi chịu không nổi, tôi... tôi tự mang theo một bình Nữ Nhi Hồng!
Hà Hâm Nhan chính là Nữ Nhi Hồng mà Trương Dương nói, khi Hà Hâm Nhan mặc quần áo da bước vào trong phòng của họ, lập tức có một loại cảm giác diễm áp tứ phương, mấy cô gái Nga so với cô ta thì lộ ra vẻ thô ráp.
Trương Dương đã bảo cô gái Nga tiếp hắn đi rồi, Hà Hâm Nhan ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay trắng nõn sờ sờ sa lông, nói khẽ: Vẫn còn nóng!
Câu nói này khiến mấy người đều bật cười, Trần Thiệu Bân nói: Hà tiểu thư, tôi thường ở trên TV theo dõi quảng cáo của cô.
Hà Hâm Nhan cười nói: Có thấy Trương Dương không, bóng lưng đều là của anh ấy đấy!
Lương Thành Long cười ha ha, nói: Thân hình không tồi, chỉ là không nhìn thấy mặt!
Trần Thiệu Bân thừa cơ nói: Không sao cả, dẫu sao thì cậu ấy cũng không cần thứ đó mà!
Cả đám người cười ầm lên, Trương Dương biết tất cả mọi người đều nhắm vào mình, hắn nâng chén rượu trong tay lên, nói: Hà dĩ giải uy, duy hữu Đỗ Khang, tôi uống cạn trước!
Đinh Triệu Dũng nói: Đây là Louis mười ba mà!
Trương Dương uống xong chén rượu, sau đó nói: Không có văn hóa gì cả, Louis mười ba là tên tiếng Anh của rượu Đỗ Khang!
Hà Hâm Nhan không nhịn được lại bật cười.
Lương Thành Long mày mày khoa trương nói: Louis mười ba là của nước Anh à?
Trương Dương đứng dậy cầm một bình Louis mười ba chưa mở, nói: Các cậu, tôi đi trước một bước, ở lại đây các cậu chơi không vui, tôi cũng câu thúc! Hắn kéo tay Hà Hâm Nhan bước ra ngoài.
Phía sau vang lên tiếng giễu cợt của đám bạn.
Lương Thành Long ôm một cô gái Nga, cầm chén rượu lên, nói: Hà dĩ giải ưu, duy có Đỗ Khang!
Trần Thiệu Bân nhìn bóng lưng của Trương Dương và Hà Hâm Nhan, nói với vẻ hâm mộ: Tôi phục rồi, thủ đoạn cưu gái của hắn so với tôi thì hơn mười vạn tám ngàn dặm.
Đinh Triệu Dũng một mực không nói gì cũng phun ra một cậu: Trong vườn hoa mà không dính lá, Trương Dương người ta mới gọi là cảnh giới!
Trương Dương và Hà Hâm Nhan lại tới chợ đêm mà họ thường đi, gọi đậu hủ thúi, lạc, móng giò, mở bình Louis mười ba đó ra, Hà Hâm Nhan hai tay chống cằm nhìn hắn tới xuất thần.
Trương Dương cười nói: Nhìn cái gì? Có phải anh lại biến thành đẹp trai hơn không?
Hà Hâm Nhan nói khẽ: Xem anh có phải là bị đại thẩm Nga đó khiến cho mê muội không?
Anh bị em làm cho mê muội thì có!
Hà Hâm Nhan bĩu môi nói: Em không tin, gái Nga gợi cảm lắm, ngực to, mông to, nam nhân các anh chẳng phải là thích thế nhất ư?
Ngụm rượu vừa uống vào miệng của Trương Dương suýt nữa thì bị phun ra, hắn ho khan hai tiếng rồi mới nói: Anh bảo này cô bé, của em cũng chẳng nhỏ đâu!
Hà Hâm Nhan đỏ mặt, gắt: Còn dám nói linh tinh nữa, cẩn thận em cầm chai bia đập anh đấy!
Trương Dương nói: Em không nỡ đâu!
Em nỡ đó!
Trương Dương thò tay ra nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hà Hâm Nhan, nhìn cô ta với ánh mắt đầy thâm tình.
Hà Hâm Nhan thốt ra một câu: Anh rửa tay chưa? Em không muốn cái tay từng sờ đại thẩm Nga đó của anh chạm vào em!
Trương đại quan nhân suýt nữa thì ngất đi, cười khổ, nói: Em hoài nghi định lực của anh như vậy à!
Anh nếu có định lực, lợn nái cũng biết trèo cây!
Em biết leo cây à?
Cút! Hà Hâm Nhan đương nhiên nghe ra hắn đang vòng vo chửi mình, có điều trong lòng vẫn rất ngọt ngào. Thật sự không biết trên người Trương Dương có ma lực gì, vừa rồi lúc nghe Chu Á Na nói bọn họ đang phong lưu khoái hoạt, Hà Hâm Nhan tức đến nỗi muốn quay đầu trở lại Lam Sơn, nhưng vừa nhìn thấy Trương Dương, tức giận gì cũng bay lên chín tầng mây.
Theo anh về Giang Thành không?
Hà Hâm Nhan lắc đầu, nói: Ngày mai em còn phải tới Lam Sơn làm hoạt động, vốn cho rằng tiền làm đại diện cầm rất dễ dàng, hiện tại xem ra lại rất khổ cực, gần đây em chạy đi chạy lại mấy nhà bọn họ, tết âm lịch còn phải theo nhà máy đồ dùng thường ngày Giang Thành tới Bắc Kinh làm tuyên truyền, em vốn cũng muốn tới Giang Thành với anh.
Trương Dương nhìn Hà Hâm Nhan đầy yêu thương, nói khẽ: Không nên quá khổ cực, nếu như cảm thấy quá mệt thì đừng nhận nhiều công tác.
Hà Hâm Nhan cười nói: Không sao đây, sức khỏe của em rất tốt, định nhân lúc còn trẻ kiếm ít tiền, đợi khi em có tiền rồi sẽ mở một nhà hàng âm nhạc, làm bà chủ!
Vậy anh sẽ là ông chủ!
Hà Hâm Nhan ôn nhu liếc hắn một cái: Trừ anh ra, không ai có tư cách cả...
...
Trương Dương ở lại Đông Giang nhiều hơn ba ngày so với dự kiến. Phó thị trưởng Viên Thành Tích đã quay về Giang Thành từ lâu rồi, chuyện của Âu Dương Như Hạ cũng truyền tới Giang Thành, đương nhiên chẳng có phiên bản nào trung thành với sự thật, mà là nói cái chết của cô ta có liên quan tới Trương Dương, lúc Trương Dương hồi báo lại tình hình chuyến đi tới Đông Giang cho bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã cũng đặc biệt hỏi thăm chuyện này, Trương Dương liền đem tiền nhân hậu quả kể lại rõ ràng một lượt.
Đỗ Thiên Dã thở phào, nói: Không có liên quan tới cậu là tốt rồi, hai ngày nay kiểu nói gì cũng có, Miệng nhiều người xói chảy vàng, lời đồn so với cái gì cũng đáng sợ hơn.
Trương Dương thờ ơ nói: Dẫu sao thì tôi cũng không thẹn với lòng, bọn họ muốn nói gì thì cứ để bọn họ nói đi.
Đỗ Thiên Dã cũng hiểu rất rõ tính tình của Trương Dương, gã cũng không định tiếp tục chuyện này, đề tại quay sang chuyện Tống Hoài Minh tới cắt băng khánh thành: Tỉnh trưởng Tống chỉ ở một ngày thôi à?
Trương Dương gật đầu, nói: Sắp tết rồi, ông ấy rất bận rộn, một ngày này còn là cố gắng rút ra trong trăm công ngàn việc đó, tỉnh trưởng Tống nói rồi, ông ấy không thích phô trương lãng phí, nghi thức cắt băng khánh thành lần này cố gắng làm đơn giản thôi.
Đỗ Thiên Dã lúc trước cũng đã nghe phó thị trưởng Viên Thành Tích báo cáo lại chuyện này rồi, gã vốn không cũng định không để chuyện này mang tới nhiều rắc rối, mỉm cười nói: Trong cuộc họp thường ủy chúng tôi đã thảo luận vấn đề này rồi, đã muốn tiết kiệm còn muốn náo nhiệt, nói chung chuyện này nhất định phải khiến tỉnh lý hài lòng, để người dân hài lòng.
Trương Dương có chút cảm khái nói: Những năm này vỗ mông ngựa cũng không dễ dàng, không cẩn thận là thành vỗ móng ngựa ngay.
Đỗ Thiên Dã ngeh hắn nói vậy, cảm thấy rất có đạo lý, không khỏi bật cười.
Tập đoàn Hải Đức của nước Đức đã xác định vào ngày ba mươi tết sẽ tới Giang Thành, Trương Dương sau khi biết nhật trình cuối cùng của họ, tức đến nỗi há miệng chửi to, đám quỷ Đức này đúng là biết chọn lúc mà, tết âm lịch của người Trung Quốc là ngày lễ long trọng nhất trong năm, mọi người đều muốn đoàn tụ với gia đình, bọn họ lúc này tới khảo sát, không biết sẽ khiến bao nhiêu người không được đón tết đây.
Thường Lăng Phong nhìn thấy phản ứng của Trương Dương thì không khỏi bật cười: Kỳ thực tôi cũng thầm nhắc nhở họ rồi, nhưng giám đốc của họ, Shimeineide tiên sinh kiên trì đòi tới vào ngày ba mươi, một là để khảo sát, hai là thuận tiện cảm thụ một chút không khí tết của Trung Quốc, cảm thụ văn hóa dân tộc phương Đông.
Trương Dương nói: Y sướng nhưng mọi người thì đều không được thoải mái, ai sẽ phải bỏ đón tết để đi theo đám quỷ nước ngoài đó đây?
Thường Lăng Phong nói: Chuyện tiếp đãi do tôi phụ trách, người Đức chú trọng hiệu quả thực tế, bọn họ đối với chi tiết vụn vặt như tiếp đãi căn bản sẽ không quá để ý, nói chung mọi người nên làm gì thì cứ làm nấy, không ai cần phải quá để ý tới họ cả.
Hai người đang nói chuyện thì Chương Duệ Dung dẫn quán đốc kiêm bí thư nhà máy máy móc công trình Giang Thành Tào Chính Dương bước vào, Tào Chính Dương mặt mày đầy vẻ oán giận, vừa tiến vào cửa đã hét ầm lên: Chủ nhiệm Trương, cứ thế này thì tôi chỉ có nước từ chức thôi.
Trương Dương mỉm cười nhìn y, nói: Quản đốc Trương, đang yên đang lành lại làm sao thế?
Tào Chính Dương hầm hầm tức giận, nói: Tôi thật sự không hiểu. chúng tôi khó khăn lắm mới mời được tập đoàn An Đại của Hàn Quốc tới bàn bạc hợp tác, sắp ký hợp động đến nơi rồi thì thị lý lại bảo tôi kéo dài, nói cái gì là tập đoàn Hải Đức của nước Đức sắp tới khảo sát, tuần sau tổng giám đốc tập đoàn An Đài Lưu Dân Trí muốn tự mình tới, người ta là tới để ký hợp đồng, tôi làm sao mà kéo dài được nữa đây? Cứ kéo dãi mãi thì kiểu gì việc hợp tác cũng sẽ trở thành thất bại mất.
Trương Dương cười nói: Tập đoàn Hải Đức so với An Đại thì còn mạnh hơn nhiều!
Tào Chính Dương nói: Tôi cũng rất muốn hợp tác với người ta, nhưng không biết người ta có hài lòng với chúng ta không? Tới sau cùng, tập đoàn Hải Đức không bằng lòng hợp tác, tập đoàn An Đại lại bị chúng ta đắc tội, há chẳng phải là lấy giỏ trúc ra múc nước à, tôi và hơn năm ngàn người trong nhà máy biết tìm ai mà khóc đây?
Trương Dương nghe thấy những lời này thì không lọt tai, hắn lạnh lùng nói: Cải cách mở cửa không phải chỉ dựa vào ngoại lực, chân chính mang tới tác dụng chủ đạo chính là bản thân chúng ta, trong nội bộ xí nghiệp, cho dù không có những hợp tác tới từ bên ngoài, quản đốc Tào cũng nên có đủ lòng tin dẫn dắt công nhân viên chức của nhà máy cải cách tiến thủ, tình tự bi quan không có bất kỳ tác dụng nào đối với công tác cả.
Tào Chính Dương nói: Đạo lý mà anh nói tôi cũng biết, nhưng hiện tại chúng ta không có vốn cũng chẳng có kỹ thuật, không tìm đối tác ở bên ngoài thì nhà máy lớn như vậy của chúng ta sẽ xong đời. Chủ nhiệm Trương, tôi và tập đoàn An Đại hợp tác là kết quả sau khi trải qua khảo sát tổng hợp và nhiều lần luận chứng, tuyệt không phải là quyết định nhất thời, hiện tại mắt thấy sắp ký được hợp đồng rồi thì thị lý lại hạ mệnh lệnh này với chúng tôi.
Trương Dương cười nói: Trong lòng ông không thoải mái, nhưng nhà máy máy móc công trình Giang Thành không phải là của một mình ông. Nó là của quốc gia, chúng ta phải suy nghĩ tổng hợp, lựa chọn con đường phát triển thích hợp nhất đối với xí nghiệp.
Tào Chính Dương nói: Chủ nhiệm Trương, tuần sau Lưu Dân Trí tới, tôi không có biện pháp kéo dài nữa, không ký hợp đồng với người ta có nghĩa là chúng ta không có thành ý, chuyện này có tám chín phần mười là sẽ thất bại, trách nhiệm này tôi không gánh được đâu đấy.
Trương Dương cười cười, tiếng cười mang theo một tia hàn ý, hắn nghe ra Tào Chính Dương hôm nay ít nhiều mang theo ý tứ bức cung, y nhất định đã nghe nói gì đó cho nên mới tìm tới mình, Trương Dương hỏi lại: Ý của quản đốc Tào là trách nhiệm này nên do tôi gánh?
Tào Chính Dương không nói gì, ý tứ rất rõ ràng.
Trương Dương nói: Được! Ông đã sợ gánh trách nhiệm thì để tôi gánh vậy, có câu nguy hiểm càng lớn thì lợi càng nhiều, vì năm hơn năm ngàn côn nhân viên chức của nhà máy máy móc công trình Giang Thành, tôi sẽ đứng ra gánh trách nhiệm này, ông còn việc gì không? Trương Dương hạ lệnh đuổi khách.
Sắc mặt của Tào Chính Dương có chút khó coi, nói tới cấp bậc thì y hơn Trương Dương nửa cấp, luận về tuổi tác thì hơn Trương Dương gấp đôi. Nhưng Trương Dương căn bản là không nể mặt y, nếu hai người nói chuyện riêng với nhau thì Tào Chính Dương còn có thể nhẫn nhịn được, nhưng trong phòng còn có Thường Lăng Phong, Tào Chính Dương tại nhà máy máy móc công trình là nhân vật thủ đoạn mạnh mẽ nói một là một, nói hai là hai, nhà máy máy móc công trình Giang Thành luôn là một trong những sản nghiệp trụ cốt của Giang Thành, đến lãnh đạo thành phố cũng còn phải nể mặt y, điều khiến Tào Chính Dương không vui nhất là y biết Trương Dương và bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã có quan hệ rất tốt, nhưng loại quan hệ này khiến Tào Chính Dương định nghĩa Trương Dương là một cán bộ chỉ biết dựa vào bản lĩnh vỗ mông ngựa để trèo lên, Tào Chính Dương lạnh lùng nói: Hơn năm ngàn người, trách nhiệm này chủ nhiệm Trương cũng không gánh được đâu!
Trương Dương nói: Quản đốc Tào đừng quên, tôi quản lý toàn bộ công tác cải cách xí nghiệp, quy mô của nhà máy máy móc công trình Hán Thành dù có lớn hơn nữa thì cũng là một xí nghiệp của Giang Thành, ông không phải là nghi ngờ năng lực của tôi chứ?
Không dám, những gì nên nói thì tôi cũng đã nói rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện thì bộ môn thượng cấp các anh cứ xem thế nào mà làm! Tào Chính Dương ném lại một câu rồi quay người bỏ đi.
Trương Dương đợi y đi khỏi, không khỏi lắc đầu cười nói: Không ngờ lại chạy tới đây chơi trò uy phong!
Thường Lăng Phong nói: Hạng mục hợp tác của tập đoàn An Đại là một tay y xúc thành, mắt thấy sắp ký được hợp đồng lại bị chúng ta chặn lại, trong lòng khẳng định là không được vui.
Trương Dương nói: Nhà máy máy móc công trình không phải là của y, y không vui cái gì? Chúng ta giúp đỡ liên hệ với tập đoàn Hải Đức, chẳng phải là vì tương lai của xí ghiệp ư, tôi ghét nhất là loại cán bộ này, cho rằng làm bí thư quản đốc, là tưởng rằng nhà máy của là y, đại quyền độc lãm, gia trưởng!
Thường Lăng Phong cười ha ha, nói: Anh thử xem có tức không? Giả như chúng ta làm chiêu thương, người ta tới phòng chiêu thương chặn ngang một cái gậy, trong lòng anh có thoải mái không?
Trương Dương nói: Tôi là lãnh đạo thượng cấp của y, tôi muốn chặn ngang gậy thì y cũng phải chịu!
Thường Lăng Phong nói: Vẫn là nên tìm cơ hội câu thông, nếu như có mâu thuẫn thì sẽ bất lợi với tình hình cải cách sau này.
Trương Dương khinh thường, nói: Y dám ư! Chỉ cần dám giở trò với tôi, tôi sẽ cách chức quản đốc của y!
Thường Lăng Phong ho khan một tiếng, nói: Khiêm tốn thôi, khiêm tốn thôi!
Trương Dương không khỏi bật cười.
...
Lúc này Chương Duệ Dung lại dẫn người vào, lần này là hai cảnh sát, Chương Duệ Dung nói: Chủ nhiệm Trương, có cảnh sát tìm anh!
Trương Dương thầm nghĩ lắm lời, bản thân tôi không nhìn ra được chắc?
Một cảnh sát mặt đen trong đó nói: Xin hỏi chủ xe biển A12345 là của anh à?
Trương Dương hơi ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ khinh thường vào cao ngạo, nói: Là tôi!
Cảnh sát mặt đen nói: Tôi là phó đồn trưởng Địch Ba Nguyên của đồn công an trấn Dương Cố thành thị xã Phong Trạch, đây là cảnh sát Lý Lương của đồn chúng tôi, chúng tôi lần này tới đây là để điều tra một vụ cướp.
Trương Dương nghĩ một chút, thật sự không nghĩ ra được mình liên quan tới vụ cướp nào, hắn cũng không mời hai cảnh sát này ngồi xuống, dẫu sao thì vẫn còn chưa rõ mục đích của mình.
Địch Ba Nguyên thấy người ta không mời mình ngồi, rõ ràng là không hoan nghênh họ, hắn tự ngồi xuống đối diện Trương Dương, nói: Thứ năm tuần trước, khoảng bảy giờ tối, anh có phải là lái xe qua đường tỉnh, đi qua Phong Trạch không?
Trương Dương gật đầu: Không sai! Có chuyện gì vậy!
Khi lốp xe của anh bị đâm, có phải là có người vá giúp anh không?
Đúng vậy!
Sau khi họ vá cho anh, bởi vì không thống nhất giá cả, anh đánh họ, hơn nữa còn cướp tiền và chứng minh thư của họ, có phải vậy không?
Trương Dương gật đầu: Đúng vậy, anh không nói thì tôi cũng quên mất, tôi đang chuẩn bị tìm mấy tên hỗn đản đó tính sổ đây!
Địch Ba Nguyên tới: Anh đã thừa nhận rồi vậy thì tôi cũng nói rõ với anh, hiện tại người ta tố cáo anh cướp của!
Trương Dương còn cho rằng là mình nghe lầm: Ahh nói gì cơ?
Địch Ba Nguyên nói: Anh bị hiềm nghi cướp của, chúng tôi tới dẫn anh đi!
Trương Dương ngây ra, Thường Lăng Phong cũng ngây ra, một lúc sau Trương Dương mới cười ha hả, nói: Anh muốn dẫn tôi đi? Tôi nói này cảnh sát Địch, anh có tìm hiểu rõ nơi này là đâu và tôi là ai chưa? Hôm nay anh tìm tới là để bắt tôi ư?
Địch Ba Nguyên rất thật thà gật đầu: Mặc kệ anh là ai? Mặc kệ chức vụ anh anh to cỡ nào, anh phạm pháp thì tôi bắt anh!
Cảnh sát Lý Lương đi tới cạnh Trương Dương, uy nghiêm nói: Phiền anh theo chúng tôi một chuyến!
Trương Dương gật đầu, nói: Được! Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sát lợi hại như các anh đấy, trấn Dương Cố, thị xã Phong Trạch! Khệnh! Không ngờ lại tới phòng làm việc của tôi để bắt tôi, tốt! Tôi gọi điện thoại cái!
Địch Ba Nguyên không ngăn cản.
Trương Dương nói với Chương Duệ Dung đang đứng cười trộm ở cửa: Tiểu Chương, rót nước cho hai đồng chí cảnh sát, đừng có đứng đực ra đó nữa!
Địch Ba Nguyên rút một bao Thạch Lâm ra, thầm nghĩ biết rót trà ư, sợ rồi à?
Trương đại quan nhân sao có thể sợ hai ngàn cảnh sát của đồn côn an hương trấn cho được, hắn chỉ cảm thấy việc này quá buồn cười, mình còn chưa kịp tìm cái đám đinh tặc xui xẻo đó, không ngờ chúng lại dám tố cáo mình cướp của, đúng là nực cười tới cực điểm. Trương Dương gọi điện thoại cho cục trưởng Vinh Bằng Phi, muốn chấn nhiếp đám cảnh sát hương trấn này, phải xuất động đại ca của cục cảnh sát Giang Thành, tôi muốn đám nhà quê các anh xem xem, tôi đây ở Giang Thành có năng lực gì, các anh không ngờ lại dám tới bắt tôi.
Vinh Bằng Phi vừa hay ở gần đó, ngeh thấy chuyện này y vừa tức giận lại vừa buồn cười, nói Trương Dương đi cướp của thì có đánh chết y cũng không tin, nhưng hành vi của Trương Dương quả thật là có hiềm nghi cướp của, loại chuyện nhỏ này Vinh Bằng Phi vốn không cần phải tự mình đi xử lý, nhưng mục đích Trương Dương gọi y là muốn lợi dụng y để chấn nhiếp hai cảnh sát hương trấn này. Vinh Bằng Phi nghĩ một lát, thôi thì đành ra mặt vậy, y không phải là lo lắng Trương Dương sẽ xảy ra chuyện, mà là y hiểu rõ tính tình của Trương Dương, nếu như Trương Dương thật sư tức giận, phát sinh xung đột với hai cảnh sát đó, vậy chuyện này sẽ khó giải quyết, tới sau cùng nói không chừng hệ thống công an lại còn bị xấu mặt, y không muốn để tới mức đó.
Địch Ba Nguyên và Lý Lương không ai ngờ được cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi lại đích thân đi tới, hai người sợ quýnh lên, vội vàng đứng bật dậy. Vinh Bằng Phi đương nhiên không nhận ra hai cảnh sát nho nhỏ này, nhưng Địch Ba Nguyên và Lý Lương đều nhận ra Vinh Bằng Phi, Địch Ba Nguyên run giọng nói: Chào cục trưởng Vinh, tôi là phó đồn trưởng đồn công an trấn Dương Cố thị xã Phong Trạch...
Vinh Bằng Phi ngắt lời gã: Anh không làm việc ở đồn công an, chạy tới đây làm cái gì?
Địch Ba Nguyên lúc này mới kể lại mục đích tới đây.
Vinh Bằng Phi nói: Trương Dương nếu thật sự phạm tội, các anh không biết liên hệ với công an Giang Thành à? Việc gì phải tự mình chạy tới đây? Cảnh sát Giang Thành không biết bắt người ư?
Địch Ba Nguyên bị hỏi cho cứng họng.
Vinh Bằng Phi nói: Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Trương Dương nói: Ông đừng hỏi anh ta, họ cũng không nói rõ được đâu, chuyện này là thế này! Hắn kể lại một lượt từ đầu đến cuối, kỳ thực đám lưu manh đó cũng bị hiềm nghi lừa gạt, có điều Trương Dương muốn đòi lại tiền của mình bị lừa thì không sao, kết quả hắn lại lấy sạch tiền trong túi người ta, hành vi này đã trái với pháp luật, bất kể xuất phát điểm của hắn là gì, đích xác có thể được tính là cướp của.
Vinh Bằng Phi nói: Hiện tại chúng ta đang giữ gìn an toàn đường xá, không ngờ lại có hiện tượng rải đinh này. Tính chất của chuyện này là cực kỳ ác liệt, phải xử lý nghiêm túc, cậu lập tức bắt những tên có liên quan tới việc dọa nạt, làm nguy hiểm an toàn giao thông tối hôm đó lại cho tôi!
Địch Ba Nguyên tuy là cảnh sát hương trấn, nhưng gã cũng hiểu quy tắc pháp luật, Vinh Bằng Phi nói vậy chẳng khác nào cho thấy rõ rằng đứng ở phía Trương Dương. Cục trưởng đại nhân đã lên tiếng, một cảnh sát nho nhỏ như gã không dám có bất kỳ ý kiến gì, gật đầu, tỏ ý lập tức đi làm chuyện này.
Trương Dương tìm chứng minh thư của mấy người đó và giấy lái xe giao cho Địch Ba Nguyên: Chính là bọn họ đó, bắt hết đám người này đi, không thể để mặc cho chúng làm nguy hại tới an toàn giao thông được.
Trương Dương cũng không đụng đến tiền của những kẻ đó, chút tiền này hắn căn bản chẳng thèm để ý, chỉ là lúc đó rắp tâm muốn trừng phạt đám người này, cho nên mới lột sạch tiền trên người họ. Hắn hiện tại biết rõ chỗ tiền này chỉ tổ mang lại phiền phứ cho mình, cho nên giao hết cho Địch Ba Nguyên.
Sau khi đuổi Địch Ba Nguyên và Lý Lương đi, Vinh Bằng Phi lại gọi điện thoại cho Triệu Quốc Đống, cục trưởng cục công an thị xã Phong Trạch, trong điện thoại giáo huấn cho gã một trận, yêu cầu gã trong khoảng thời gian ngắn phải chính đốn lại tình hình trị an trên đường lên tỉnh, có bất kỳ vấn đề gì cũng sẽ lôi gã ra để hỏi.
Gác điện thoại, Vinh Bằng Phi bỏ mũ xuống, ngồi xuống sa lông, Trương Dương cười tủm tỉm, nói: Tiểu Chương, mang Thết Quan Âm ngon nhất của tôi ra đây để cục trưởng Vinh thưởng thức!
Chương Duệ Dung gật đầu, gần đây cô bé này đã ngoan hơn một chút, đã tiếp nhận hiện thực là đang phải làm việc ở phòng chiêu thương. Cô ta pha trà xong, lui ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.
Vinh Bằng Phi nhìn Trương Dương đang tươi cười, không nhịn được bèn nói: Cậu đó, làm cái gì vậy? Loại chuyện này chỉ dùng đầu nghĩ một chút là biết rồi, bọn họ vi phạm pháp luật, nhưng cậu không thể nào lấy bảo trị bạo được, cậu lấy tiền từ trong ví của họ chính là cướp của!
Trương Dương nói: Tại tôi giận quá, ông nghĩ xem, đám người đó vì lợi ích mấy trăm đồng mà lại đi rải đinh trên đường, may mà tôi lúc đó đi không nhanh, nếu như đi nhanh, phát sinh nổ lốp, vậy thì kết quả ra sao? Đám người đó căn bản chính là mưu sát!
Vinh Bằng Phi thở dài, nói: Loại người này không phải là hiếm thấy, vì một chút lợi nhỏ, chuyện gì cũng dám làm, chủ yếu vẫn là ý thức pháp luật của người dân mờ nhạt, sau này phải tăng cường giáo dục phổ biến pháp luật. Y trừng mắt lườm Trương Dương nói: Cậu thân là cán bộ quốc gia, cũng không có được bao nhiêu tri thức pháp luật cả, gặp phải loại chuyện này, cậu không biết báo cảnh sát à? Không ngờ lại tự mình xử lý! Thật là hồ đồ!
Trương Dương cười nói: Ngã một lần thì biết đau, sau này tôi sẽ nhớ kỹ?
Vinh Bằng Phi nói: Tôi sao không biệt cậu từng chịu thiệt nhỉ?
Trương Dương nói: Tôi hiện tại đã đề cao tố dưỡng chính trị rồi, tiến bộ rồi, chuyện tranh cường đấu ngoan đã không làm nữa rồi! Trong lòng nhớ kỹ chịu thiệt chính là chiếm tiện nghi!
Hi vong cậu thật sự có thể làm được!
Trương Dương nói: Tuần sao tỉnh trưởng Tống tới rồi, nếu chuyện này mà xảy ra trên người ông ta, ông cảm thấy ông ấy sẽ nghĩ gì?
Vinh Bằng Phi nói: Chuyện gì cũng phải đi từng bước, trị an của Giang Thành gần đây quả thật đã có chuyển biến tốt, đương nhiên dẫu sao vẫn còn có những góc tối mà ánh mặt trời không chiếu tới được. Nhắc tới Tống Hoài Minh, Vinh Bằng Phi không khỏi nhớ tới chuyện lần này Trương Dương tới Đông Giang, thân ở trong hệ thống công an, những gì y biết thì rõ hơn người khác một chút, Vinh Bằng Phi nói: Bí thư Đinh lần này xuất thủ rất quyết đoán!
Trương Dương nói: Chỉ trách tên mất dạy Triệu Hải Vệ đó quá mất nhân tính, người cho ai cũng căm phẫn!
Vinh Bằng Phi cười cười, y nhìn sâu hơn một chút, tính tình của bí thư chính pháp ủy Đinh Nguy Phong y hiểu rất rõ, Đinh Nguy Phong và phó tỉnh trưởng Triệu Quý Đình quá khứ không những không có khúc mắc gì, hơn nữa quan hệ giữa hai người còn rất tốt, lần này ra tay không chút lưu tình, chứng tỏ Đinh nguy Phong đã bắt đầu lựa chọn trận doanh mới rồi. Vinh Bằng Phi nói khẽ: HÌnh như nhiệm kỳ của bí thư Cố chỉ còn lại một năm cuối cùng thôi.
Trương Dương gật đầu, nói: Theo ông, sau khi bí thư Cố lui xuống, tỉnh trưởng Tống có lên thay được không?
Vinh Bằng Phi nói: Loại biến động cao tầng này chúng ta căn bản không đoán được đâu, có điều tình thế trước mắt cho thấy, chắc là rất có khả năng.
Vinh Bằng Phi ở lại phòng chiêu thương thêm một tiếng thì đi, y vừa mới bước ra ngoài thì d đã lẻn vào. Trương Dương nhìn ra cô ta có việc, nói: Tôi bảo này tiểu Chương, cô không phải là có gì muốn nói với tôi chứ?
Chương Duệ Dung đóng cửa, Trương Dương nói: Đừng động chút là đóng cửa, để ngươi ta thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu!
Chương Duệ Dung vẫn đóng cửa lại, đi tới trước mặt Trương Dương, nói: Tôi vừa nận được tin tức, tuần sau Thôi Chí Hoán sẽ cùng với chủ tịch Lưu Dân Trí của họ tới đây, bên trên muốn chúng ta theo dõi Thôi Chí Hoán.
Trương Dương nói: Cô đi theo dõi gã đi! Tôi phái cô đi làm phiên dịch, theo sát cả quá trình luôn!
Chương Duệ Dung nói: Không biết Văn Linh lần này có tới không nhỉ?
Trương Dương không nhịn được liền trừng mắt lườm cô ta, nói: Cô học bát quái từ bao giờ thế?
Chương Duệ Dung nói: Điểm nghi vấn trên người Thôi Chí Hoán rất nhiều, chúng ta không thể buông bỏ cảnh giác.
Trương Dương cũng chỉ mong thằng ôn đó làm gián điệp, chỉ cần để hắn nắm được cơ hội thì nhất định cho cho Thôi Chí Hoán một bài học.
....
Lúc tan làm, Thời Duy gọi điện thoại tới, mời Trương Dương tới Tân Đế Hào ăn cơm, bữa cơm này đã hẹn từ trước khi hắn tới Đông Giang, cô ta muốn cảm ơn ơn cứu mạng của Trương Dương, Trương Dương sảng khoái đáng ứng lời mời của cô ta.
Tết âm lịch đang tới gần, tụ hội của các đơn vị nhiều lên, sinh ý của các nhà hàng tại Giang Thành cơ hồ là có thể dùng từ bùng nổ để hình dung, sinh ý của Tân Đế Hào càng tốt bất ngờ, Trương Dương tới Tân Đế Hòa, tìm mất nửa ngày mới thấy được một chỗ để xe.
Kiều Mộng Viện an bài một căn phòng nhỏ giành cho sáu người ngồi, chỉ có hắn và Thời Duy có mặt. Trương Dương lúc bước vào phòng bất giác có chút hiếu kỳ: Sao? Lại là hai đánh một à? Hứa tổng sao không đến?
Kiều Mộng Viện mỉm cười, nói: Vẫn ở Bắc Kinh, trước tết sẽ không về!
Trương Dương há miệng cười nói: Vậy há chẳng phải có nghĩa là tôi lại có cơ hội rồi ư?
Kiều Mộng Viện đã quen với vẻ cợt nhả của thằng ôn này rồi, biết rằng ngoài miệng hắn thì nói vậy nhưng trong lòng chắc gì đã nghĩ vậy, bèn hờ hững nói: Chủ nhiệm Trương, hôm nay là Thời Duy mời ăn, anh đừng có nhắm chuẩn mục tiêu lên người tôi có được không?
Thời Duy trừng mắt lườm Trương Dương nói: Này, anh không trêu người ta thì không sống được à?
Trương Dương mỉm cười, nói: Đó là đối với người khác, còn đối với cô, tôi căn bản không có hứng quấy rầy!
Thời Duy nói: Vậy thì phải cảm tạ anh rồi!
Đừng khách khí!
Kiều Mộng Viện nói: Trương Dương, hôm nay anh nói chuyện cho tử tế đi, em gái tôi thật lòng mời anh ăn cơm, cảm tạ ơn cứu mạng của anh, cứ nhứ vậy tôi sẽ tức giận đó.
Trương Dương cười cười, nói chuyện với Kiều Mộng Viện thì phải giữ chừng mực, nếu như đùa quá đáng, nói không chừng cô ta sẽ thật sự trở mặt với mình, Thời Duy thì không sao, cô ta tuy cãi cọ với mình suốt, nhưng nói đùa một chút thì lại không có vấn đề gì.
Kiều Mộng Viện bảo nhân viên phục vụ mở một bình Mao Đài ba mươi năm, Thời Duy dứt khoát rót đầy hai chén lớn cho Trương Dương, cầm một chén lên, vô cùng khoa trương nói: Ân nhân à! Ơn cứu mạng của ngài tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp, thôi thì bày tỏ tất cả ở trong rượu vậy!
Trương đại quan nhân nhận lấy chén rượu mà cô ta đưa ra, cười ha ha, nói: Đừng bận tâm, kỳ thực tôi thích loại phương pháp khác hơn.
Thời Duy nhướn mày, nói: Lấy thân báo đáp ư? Anh nằm mơ đi nhé!
Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện, nói: Đây không phải là tôi nói đâu nhé, cô nói xem sao trong đầu em gái cô toàn là những thứ xấu xa đó vậy!
Thời Duy tức đến nỗi suýt nữa thì hất chén rượu trong tay vào mặt Trương Dương, cô ta trong lòng tuy tức giận, nhưng ngoài miệng thì lại nói: Biết rằng anh muốn chọc cho tôi tức giận mà, càng như vậy, tôi càng không thèm tức! Lúc nói chuyện đã tức hầm hầm rồi.
Kiều Mộng Viện nhìn bộ dạng của em gái mình thì suýt nữa bật cười thành tiếng, Thời Duy thẳng tính, so sánh với tên giảo hoạt như Trương Dương thì đạo hạnh còn kém mười vạn tám ngàn dặm, có điều Kiều Mộng Viện ở sâu trong lòng lại có chút lo lắng, từ sau khi Trương Dương cứu Thời Duy, cảm thấy cảm giác của nha đầu này đối với Trương Dương có vẻ không đúng.
Kiều Mộng Viện nói: Đừng đấu võ miệng nữa, chắc rằng đây là lần uống rượu cuối cùng của chúng ta trước năm mới, qua hai ngày nữa tôi và Thời Duy phải tới Bắc Kinh rồi, mọi người sẽ không được gặp nhau trong một khoảng thời gian.
Trương Dương nói: Kiều tổng tới Bắc Kinh đón năm mới à?
Kiều Mộng Viện gật đầu, nói: Ông nội tôi thích nào nhiệt, tết âm lịch mọi năm đều muốn đại gia đình ở bên cạnh ông ấy.
Trương Dương liền bảo cho tôi gửi lời hỏi thăm tới Kiều lão nhé, nói xong lại cảm giác mình hơi buồn cười, Kiều lão là nhân vật gì, người ta sao để ý tới một con tôm con tép như mình?
Kiều Mộng Viện lại mỉm cười, bảo: Được, tôi nhất định sẽ truyền đạt! Cô ta đặt chén rượu xuống, nói: Nghe nói tỉnh trưởng Tống sẽ tới cắt băng khánh thành thông xe cho đường vòng tròn ba à?
Không sai! Thị lý đang chuẩn bị rồi, sau khi đường vòng tròn ba thông xe, hoàn cảnh đầu tư của Giang Thành sẽ bước lên một bậc thang mới.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi tin hoàn cảnh đầu tư của Giang Thành sẽ càng ngày càng tốt, Kim tiên sinh của tập đoàn Lam Tinh hôm nay gọi điện thoại tới, năm nay ông ấy sẽ xây dựng cơ sở sản xuất màn hình ở khu phát triển, sau này sẽ từng bước chuyển dời trọng tâm sản xuất.
Trương Dương nói: Ông ấy là nhìn trúng hoàn cảnh đầu tư của Giang Thành chúng ta, nhìn trung tiện nghi nhân công.
Kiều Mộng Viện nói: Kim tiên sinh là một người rất thực tế, kỳ thực trước khi ông ấy trước khi tới Giang Thành đã tiến hành điều tra tường tận rồi.
Trương Dương sớm đã biết Trương Dương rất giảo hoạt.
Kiều Mộng Viện lại nói: Ông ấy rất tôn sùng Thường Lăng Phong của phòng chiêu thương các anh, có cơ hội giúp tôi dẫn kiến nhé.
Trương Dương gật đầu.
Thời Duy lại cầm một chén rượu trắng khác lên: Nào, cảm tạ anh lần thứ hai!
Trương Dương cười nói: Tôi nhìn ra rồi, hôm nay cô không chuốc say thôi thì thề không thôi!
Thời Duy nói: Anh nên cao hứng mới đúng, đời này trừ ông ngoại tôi và cha tôi ra, tôi chưa rót rượu cho ai bao giờ đâu!
Trương Dương có chút được yêu quá mà sợ: Cám ơn, cô lần này rốt rượu cho tôi là đưa tôi lên một cấp cao hơn rồi, à mà… cô đối tốt với tôi như vậy là vì cái gì?
Thời Duy nói: Anh đã cứu mạng tôi!
Hai chén rượu có thể báo đáp ơn cứu mạng ư?
Thời Duy trợn tròn mắt lên: Cái tính của anh có chết cũng không đổi, đừng có mà có ý đồ với tôi!
Trương Dương nói ra một câu khiến hai chị em họ há miện trợn mắt: Lúc về Bắc Kinh đón tết, giúp tôi nói với Kiều lão một tiếng, bảo ông ấy giúp tôi lên chức chính ban đi!
Cho tới khi tiệc tối kết thúc, khi hai chị em tiễn Trương Dương ra ngoài cửa, Thời Duy lại nhắc tới chuyện này: Anh nói thật ư?
Trương Dương gật đầu, sau đó cười cười bước về xe jeep của mình.
Thời Duy nhìn bóng lưng của Trương Dương, nói: Chị họ, hắn đúng là một kẻ mê quan chức!
Kiều Mộng Viện mỉm cười, nói: Anh ta muốn lên chức chính ban căn bản không cần chúng ta giúp đỡ, em còn cho là thật à?
Thời Duy nói: Nhưng bộ dạng của hắn rất nghiêm túc!
Em thật đúng là, Trương Dương nói chuyện có mấy phần là thật, có mấy phần là giả, hắn tuy không có ý xấu gì, nhưng lời nói của hắn không thể nào coi là thật được, Thời Duy, em ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa.
Thời Duy đỏ mặt, nói: Em dễ bị lừa vậy ư? Hắn chính là một tên lưu mạnh trà trộn vào đội ngũ của Đảng, em sao có thể nhìn trúng hắn được?
…
Ngày đường vòn tròn ba của Giang Thành chính thức thông xe cuối cùng cũng tới rồi, mười giờ sáng ngày hôm đó, đại tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh từ Đông Giang tới, cùng đi với y còn có mấy lãnh đạo của chính phủ tỉnh.
Phía Giang Thành cũng án chiếu theo chỉ thị của Tống Hoài Minh, không bỏ quá nhiều kinh phí vào buổi lễ, có điều hiện trường vẫn có rất nhiều người, trong tiếng hoan hô và hò hét của mọi người, đại tỉnh trưởng Tống Hoài Minh và bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã cùng nhau cắt vải đó, Đỗ Thiên Dã vốn không muốn cùng sánh vai cắt vải đỏ với Tống Hoài Minh, nhưng tỉnh trưởng Tống chủ động mời, gã thực sự là không từ chối được, vừa rồi cùng tỉnh trưởng Bình Hải đứng trên tiêu điểm của sân khấu.
Sau khi cắt băng khánh thành, các lãnh đạo chủ yếu cùng nhau lên chiếc xe Mecedes lớn, chiếc xe này bắt đầu từ điểm cắt băng khánh thành dọc theo đường vòng tròn ba chậm rãi đi, phải đi một vòng của đường vòng tròn ba.
Phía sau có không ít xe đi theo, xe jeep mà Trương Dương lái cũng nằm trong đội hình, tật mắt chứng kiến lịch sử thành phố Giang Thành lại bước sang một trang mới.
Xe lớn lái rất chậm, Tống Hoài Minh và Đỗ Thiên Dã ngồi cạnh nhau, Đỗ Thiên Dã cũng giới thiệu những nơi mà dọc đường họ đi qua, Tống Hoài Minh tỏ ý rất hài lòng với tình trạng xây dựng của đường vòng tròn ba, khi đi qua cây cầu Sắc Vi, Đỗ Thiên Dã cũng dừng lại không nói gì, dẫu sao không lâu trước sự kiện cầu Sắc Vi đổ đã tạo thành ảnh hưởng không tốt. Đỗ Thiên Dã muốn bỏ qua chi tiết này, nhưng lập tức phát hiện ra tỉnh trưởng Tống không phải dễ lừa như vậy, gã không nói nhưng biển chỉ đường lại ghi rất rõ.
Lúc Tống Hoài Minh nhìn thấy bảng chỉ đường của cây cầu Sắc Vi, liền nhìn kỹ cây cầu, sau đó quay người lại, tìm đại thị trưởng thành phố Giang Thành Tả Viên Triêu.
Tả Viên Triêu nhìn thấy ánh mắt của tỉnh trưởng Tống chiếu vào mình, vội vàng đứng dậy, rất cung kính thò đầu ra.
Tống Hoài Minh nói: Đây chính là cầu Sắc Vi không lâu trước bị sập có phải không?
Tả Viên Triêu mày mặt xấu hổ gật gật đầu, nói: Sập một bộ phận, trải qua tu sửa lại, hiện tại cầu Sắc Vi đã không còn bất kỳ vấn đề gì nữa rồi.
Tống Hoài Minh nói: Mất bò mới lo làm chuồng, tuy sửa có hơi chậm, nhưng dẫu sao cũng kịp thời sửa đổi sai lầm, không tạo thành tổn thất lớn hơn cho tài sản của quốc gia và nhân dân.
Phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ ngồi cạnh Tả Viên Triêu lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, tổng chỉ huy công trình đường vòng tròn ba là y, nếu Tống Hoài Minh muốn trách tội, mình khẳng định là không thể đổ trách nhiệm cho người khác được. Có điều may mà Tống Hoài Minh không có ý tiếp tục dây dưa ở vấn đề này.
Tống Hoài Minh nói: Rải đường tốt đấy, xanh hóa xung quanh cũng rất tốt, trong tỉnh Bình Hải cũng tình là trình độ nhất lưu.
Tả Viên Triêu cười nói: Cám ơn sự khẳng định của tỉnh trưởng Tống!
Tống Hoài Minh nói: Trước đây khi tôi công tác ở Tĩnh An, huyện Viễn Nam xây đường cái cấp một của huyện, con đường đó nhìn thì thấy rất tốt, nhưng thông xe mới gần nửa năm đường đã biến thành lồi lõm, nguyên nhân là gì, là bởi vì phí thi công ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, lúc đó tôi đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Tĩnh An, tôi rất tức giận, ra lệnh tra rõ chuyện xây đường, bởi vì chuyện lần đó, cán bộ lớn nhỏ bị xử lý có hai mươi ba người!
Tống Hoài Minh chậm rãi nói ra chuyện này, vẻ mặt của y rất hờ hững, nhưng lời nói lại khiến mỗi một lãnh đạo Giang Thành ngồi ở đây đều cảm thấy kinh hãi, công trình đường vòng tròn ba so với đường cái cấp một của huyện Viễn Nam thì quy mô lớn hơn nhiều, nếu như xảy ra vấn đề, e rằng cán bộ bị liên lụy sẽ nhiều hơn huyện Viễn Nam nhiều.
Phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ một mực không nói gì liền tỏ thái độ: Tỉnh trưởng Tống yên tâm, công trình đường vòng tròn ba của Giang Thành sẽ không xảy ra vấn đề lớn, chất lượng thi công cùng với quá trình nghiệm thu đều đạt tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất, chuyện của huyện Viễn Nam tuyệt sẽ không xuất hiện ở Giang Thành.
Tống Hoài Minh cười ha ha, nói: Được! Tôi muốn nghe thấy chính là câu này. Tôi càng hi vọng toàn bộ những gì mà anh nói đều có thể làm được!
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi ở trước mặt tỉnh trưởng Tống tỏ lòng quyết tâm, tất cả lãnh đạo thị ủy Giang Thành chúng tôi có lòng tin sẽ dẫn dắt Giang Thành không ngừng cải cách tiến bộ, trong vòng mấy năm sẽ đạt được thu hoạch lớn về cả kiến thiết kinh tế và văn minh tinh thần.
Trương Dương lái xe jeep của hắn chậm rãi tiến vào đội xe, Thường Lăng Phong đang liên hệ gì đó, gã đang nói tiếng Đức, líu la líu lo Trương Dương nghe chả hiểu gì.
Thường Lăng Phong sau khi gác điện thoại liền nói với Trương Dương: Hành trình của phía nước Đức đã xác định rồi, sáng ngày ba mươi sẽ tới Đông Giang sau đó sẽ trực tiếp tới Giang Thành, ở lại Giang Thành ba ngày!
Trương Dương nói: Đúng là biết chọn ngày! Đêm ba mươi là ngày bao nhiêu?
Mùng chín tháng hai, chủ nhiệm Trương, tôi định tới Đông Giang đón họ, công tác tiếp dãi vẫn phải mời phía nhà máy máy móc công trình làm cùng.
Trương Dương cứ nghĩ tới Tào Chính Dương là lại bực, nhíu mày nói: Anh cứ xem thế nào mà làm.
Thường Lăng Phong nói: Anh yên tâm đi, anh cứ đón năm mới thoải mái, công tác tiếp đãi tôi phụ trách toàn bộ, người Đức làm việc chú trọng thực tế, phía chính phủ thành phố cũng không phải chào hỏi gì cả.
Trương Dương nói: Được, chuyện này anh cứ tự xử lý, phương diện phí dụng chiêu đãi thì không có bất kỳ vấn đề gì, nếu không được, phòng chiêu thương chúng ta tự chi, thành công rồi thì sẽ tìm nhà máy máy móc công trình đòi tiền.
Thường Lăng Phong không khỏi bật cười.
Lúc đội xe lái vào gần khu phát triển liền thay đổi phương hướng, lái vào trong khu phát triển Giang Thành. Xem ra Tống Hoài Minh muốn tới khu phát triển khảo sát rồi, trong kế hoạch định trước của Tống Hoài Minh không có mục khảo sát khu phát triển, xem ra tỉnh trưởng Tống tự dưng nổi hứng.
Lãnh đạo thành phố Giang Thành đã chuẩn bị đầy đủ tất cả, khu phát triển nằm ở bên cạnh đường vòng tròn ba, lúc tỉnh trưởng Tống đi qua đây, rất có khả năng sẽ vào xem. Người làm lãnh đạo phải có dự kiến nhất định, phương diện này Tả Viên Triêu suy nghĩ còn chu đáo hơn Đỗ Thiên Dã nhiều, hôm nay chủ nhiệm quản ủy hội khu phát triển Tiếu Minh đặc biệt ở lại tòa nhà làm việc của khu phát triển để tiến hành chuẩn bị.
Tống Hoài Minh cũng biết kiểu viếng thăm trong khoảng thời gian ngắn này rất khó nhìn thấy vấn đề trên thực chất, có điều quy mô và kết cấu của khu phát triển Giang Thành lưu lại cho y ấn tượng rất tốt, ánh mắt của y nhìn lên tranh chữ treo bên đường, bên trên viết hoan nghênh lãnh đạo chính phủ tỉnh tới chỉ đạo! Khóe miệng của y không khỏi phác lên một nụ cười, đám cán bộ lãnh đạo Giang Thành chuẩn bị đầy đủ thật.
Tả Viên Triêu nhìn thấy bức tranh chữ kia, trong lòng mắng thầm Tiếu Minh vẽ rắn thêm chân, tỉnh trưởng Tống đã nói là phải khiêm tốn, minh đã dặn đi dặn lại, bảo mọi người phải tự nhiên, ngàn vạn lần đừng để tỉnh trưởng Tống nhìn thấy họ đặc biệt chuẩn bị, không ngờ vẫn làm thành như thế này.
Đỗ Thiên Dã nói với Tống Hoài Minh: Tỉnh trưởng Tống, phía trước là tòa nhà văn phòng của khu phát triển, tới đó nghỉ ngơi đi!
Tống Hoài Minh gật đầu, nói: Được!
Tả Viên Triêu bảo: Đứng ở trên tòa nhà của khu phát triển có thể nhìnthấy toàn cảnh của khu phát triển Giang Thành, còn có thể nhìn thấy cảnh đẹp của hồ tiểu Nam!
Tống Hoài Minh mỉm cười, nói: Đồng chí Viên Triêu tương lai sau khi về hưu có thể đổi sang làm hướng dẫn viên du lịch đó.
Đám người đều cười ồ lên.
Tống Hoài Minh dưới sự vây quanh của mọi người, đi về phía tòa nhà văn phòng của khu phát triển.
Nhận được tin tức, chủ nhiệm quản ủy hội khu phát triển Tiếu Minh suất lĩnh đám cán bộ lãnh đạo chủ chốt của khu phát triển tới nghênh đón.
Tống Hoài Minh vừa đi, Tiếu Minh vừa giới thiệu tình hình phát triển hiện tại của khu phát triển, Tống Hoài Minh nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại hỏi mấy vấn đề, vấn đề của y đều rất chuyên nghiệp, lúc Tiếu Minh trả lời rất cẩn thận.
Tống Hoài Minh trước tiên tới phòng kế hoạch nhìn bản đồ quy hoạch tướng lai của khu phát triển, lại tới sân ngắm cảnh của tòa nhà phát triển quan sát toàn cảnh khu phát triển, và mở một cuộc nói chuyện ngẫu hứng tại đây.
/2583
|