Bởi vì ở phía ngoài phòng có rất nhiều người, cho nên Tiếu Minh đặc biệt sai người chuẩn bị microphone, Tống Hoài Minh đứng trước microphone, mỉm cười, nói: Chào mọi người, hôm nay là lần đầu tiên tôi tới khu phát triển Giang Thành, phải nói một câu thật lòng, khu phát triển Giang Thành so với sự tưởng tượng của tôi được xây dựng rất tốt, tôi đã xem qua bản quy hoạch của khu phát triển, cũng đã nhìn thấy tiến độ xây dựng hiện tại của khu phát triển, rất tốt, các bạn muốn dựng cái sân khấu này cho thật lớn, nhưng sân khấu dựng xong rồi thì phải có nhân khí, phải có diễn viên tốt mới được. Hối Thông, Lam Tinh, các xí nghiệp nổi doanh trong nước, ngoài nước đều đã nhìn trúng mảnh đất này. Tôi tin là với sự có mặt của họ tại Giang Thành, sẽ có thêm nhiều ánh mắt hướng về nơi này, không lâu sau, khu phát triển sẽ trở nên sáng chói, biến thành một viên minh châu kinh tế chân chính của tỉnh Bình Hải!
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tống Hoài Minh sau khi đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, tiếp tục nói: Quốc gia chúng ta đang ở vào thời đại cải cách thâm hóa. Mỗi một vị cán bộ lãnh đạo chúng ta đều gánh trách nhiệm lịch sử nặng nề, làm quan không phải là để quang tông diệu tổ, không phải là để diễu võ dương oai, làm quan là để mưu cầu phúc lợi cho người dân, làm quan là phải cúc cung tận tụy cho quốc gia của chúng ta! Tôi tin rằng, mỗi một đồng chí có mặt ở đây trong lòng đều có...
Hiện trường đột nhiên mất điện, giọng nói của tỉnh trưởng Tống biến thành nhỏ xíu, y không thể không dừng phát biểu.
Đỗ Thiên Dã và Tả Viên Triêu hai người sắc mặt đều trở nên khó coi, vào lúc như thế này không ngờ lại mất điện! Ánh mắt của họ đều hướng về phía Tiếu Minh, bên trong đầy vẻ không vui.
Tiếu Minh trán lập tức túa mồ hôi, y gượng cười, nói: Có thể là vấn đề đường bộ, tôi lập tức đi xem thử!
Y rời khỏi phòng, nhân viên công tác ở bên dước chạy lên, nói nhỏ: Cục điện lực lại kéo cầu dao rồi!
Trong lòng Tiếu Minh bừng bừng lửa giận, cái đám người của cục điện lực này thật quá ngông cuồng rồi, hôm nay tỉnh trưởng đại nhân tới thị sát khu phát triển, bọn họ còn dám làm vậy, khiến cho lãnh đạo thành phố Giang Thành phải mất mặt. Cục tức này có thế nào cũng không thể nuốt trôi được, Tiếu Minh cầm điện thoại lên trực tiếp gọi điện thoại cho cục trưởng cục điện lực Tiển Đông Sơn, không ngờ di động của đối phương thủy chung vẫn không có người nhấc máy.
Trương Dương đi tới hỏi: Sao thế? Lại kéo cầu dao à?
Tiếu Minh nghiến răng nghiến lợi, nói: Đám hỗn đản của cục điện lực, làm cái quái gì vậy? Khi nói xong câu này thì lại có điện.
Microphone phát ra tiếng rít sắc nhọn, nhân viên công tác vội vàng bước lên điều chỉnh lại, trên mặt tỉnh trưởng Tống thủy chung vẫn bảo trì nụ cười khiêm hòa, y nhàn nhã nói: Xem ra tôi và cái microphone cũng phải làm quen với nhau hơn!
Tất cả mọi người đều bật cười.
Tống Hoài Minh tiếp tục những lời vừa rồi: Tôi tin rằng, mỗi một đồng chí có mặt ở đây trong lòng đều có phần trách nhiệm này, tin rằng mọi người nhất định sẽ phụng hiến sức lực lớn nhất của mình cho kinh tế và xây dựng Giang Thành, mọi người yên tâm, tỉnh lý chúng tôi nhất định sẽ tận hết khả năng giúp đỡ cho các bạn, ủng hộ cho các bạn, các bạn... Lại mất điện.
Tống Hoài Minh vừa rồi có một loại dự cảm bất tường, cho nên y tận hết khả năng rút ngắn nội dung, chuẩn bị trong vòng hai ba câu nữa sẽ kết thúc, nhưng tốc độ phát biểu cuối cùng vẫn không theo kịp tốc độ kéo cầu dao.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, ai cũng có thể nhìn ra là tỉnh trưởng Tống rất không cao hứng.
Tống Hoài Minh rời khỏi đài quan sát.
Đỗ Thiên Dã đã đi tới bên cạnh Tiếu Minh, nói nhỏ: Làm cái gì vậy?
Đại thị trưởng Tả Viên Triêu theo sau bồi thêm một câu: Anh làm ăn như thế à?
Tiếu Minh đúng là khóc không ra nước mắt, cục điện lực kéo cầu dao là tại tôi ư? Vấn đề mất điện của khu phát triển đã xuất hiện một đoạn thời gian rồi, y đã tiến hành câu thông với cục điện lực, có điều trước mắt hiệu quả không rõ ràng lắm.
Trước khi Tống Hoài Minh lên xe, quay đầu lại tìm kiếm trong đoàn người, tìm thấy Trương Dương ở bên trong. Trương Dương từ ánh mắt của ông ta hiểu ra gì đó, bước tới trước mặt Tống Hoài Minh gọi một tiếng tỉnh trưởng Tống.
Tống Hoài Minh nói: Vấn đề điện lực mà không giải quyết thì khu phát triển rất nhanh sẽ biến thành trời giận người oán, ai còn vui vẻ tới dây đầu tư nữa? Nói xong y leo lên xe, những lời này không phải là nói với riêng Trương Dương, mà là nói với mỗi một người có mặt tại đây.
Đỗ Thiên Dã cũng bị chuyện ngày hôm nay khiến cho bừng bừng tức giận, gã nói với Tiếu Minh và Trương Dương: Chuyện này giao cho hai anh phụ trách, nếu như còn phát sinh chuyện tương tự nữa thì các anh tự đi tới phòng làm việc của tôi đưa đơn xin từ chức!
Tiếu Minh và Trương Dương đều biết đây là những lời nói trong lúc tức giận của Đỗ Thiên Dã, nhưng trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, đợi các lãnh đạo đi rồi, Trương Dương thở dài, nói: Liên quan chó gì tới tôi, chủ nhiệm Tiếu, tôi sao lại phải đứng chung một chỗ với anh nhỉ?
Tiếu Minh nói: Chẳng lẽ lại để tôi một mình chịu xui xẻo à? Trương lão đệ, cậu chắc không phải là hạng người không có nghĩa khí như vậy chứ?
Trương Dương cười cười, hắn cũng không coi việc mất điện hôm nay là chuyện xấu, Tống Hoài Minh lần này chắc có ấn tượng sâu sắc rồi, sau khi về Đông Giang, kiểu gì cũng tìm tới cục điện lực. Nói không chừng chuyện này lại có thể thành tái ông thất mã, có thể giải quyết triệt để vấn đề điện đóm của khu phát triển.
Tiếu Minh lại hầm hầm nổi giận, y phẫn hận mắng: Tiển Đông Sơn chó chết, tôi mời hắn ăn cơm nhiều như vậy, không ngờ hắn lại ăn cháo đá bát!
Trương Dương nói: Đi tìm hắn!
Tiếu Minh bị Trương Dương giật dây, gật đầu nói: Đi! Hai người chúng ta đi tìm hắn, tôi sẽ nói lý với hắn!
Trương Dương vốn không muốn đi, nhưng Tiếu Minh hôm nay không tha cho hắn, kéo tay hắn lên xe ô tô.
Cục trưởng cục điện lực Giang Thành Tiểu Đông Sơn không có mặt ở đơn vị công tác, mẹ hắn bị bệnh, lúc này đang ở bệnh viện chăm sóc.
Tiếu Minh đang tức, hôm nay không tìm thấy Tiển Đông Sơn hỏi cho rõ ràng thì thề không bỏ qua, lại kéo theo Trương Dương, mua một ít đồ dinh dưỡng đến thăm lão nương của Tiểu Đông Sơn, thầm nghĩa lão tử hôm nay con như là nhân chí nghĩa tận rồi. Tiển Đông Sơn ngươi nếu còn không nể mặt, ta sẽ đuổi cục điện lực của các ngươi ra khỏi khu phát triển.
Tiểu Đông Sơn không ngờ Tiếu Minh và Trương Dương lại tới, hắn và Tiếu Minh quen nhau từ trước, nhưng lại chưa từng tiếp xúc với Trương Dương, sau khi Tiếu Minh giới thiệu Trương Dương với hắn, Tiển Đông Sơn vẫn biểu hiện rất khách khí, bắt tay với Trương Dương, nói: Sớm đã nghe nói tới đại danh của chủ nhiệm Trương, hôm nay mới được gặp, thật là vinh hạnh, vinh hạnh.
Trương Dương mỉm cười nói: Cục trưởng Tiển nghe nói gì về tôi? Tôi ở bên ngoài đều mang ác danh, ai cũng nói tôi khinh nam bá nữ, không chuyện xấu nào là không dám làm!
Tiển Đông Sơn nghe ra hàm nghĩa uy hiếp trong lời nói của hắn, trong lòng có chút không vui, thầm nghĩ, ngươi dẫu sao cũng là một cán bộ quốc gia, ta không tin ngươi dám ra tay với ta!
Tiếu Minh đặt đồ dinh dưỡng xuống đất, y có chút oán giận nói: Lão Tiển, anh hôm nay khiến tôi phải khổ sở lắm đó, tỉnh trưởng Tống tới khu phát triển thị sát, phát biểu chưa được ba phút mà cục điện lực các anh kép cầu dao hai lần, anh đúng là biết chọn lúc đấy!
Tiển Đông Sơn bảo họ nhỏ giọng một chút, chỉ chỉ ra sân ở bên ngoài, hắn quả là một hiếu tử, sợ tiếng nói của hai người làm mẹ hắn tỉnh dậy.
Ba người đi tới ban công, Tiển Đông Sơn trước tiên lấy ra một hộp thuốc, đưa cho Tiếu Minh một điếu, Trương Dương không hút thuốc, hắn từ chối điếu thuốc được đưa tới.
Tiển Đông Sơn châm thuốc, rít một hơi, nói: Lão Tiếu, tài nguyên điện lực của Giang Thành eo hẹp thế nào thì anh không phải là không biết, thân là cục trưởng cục điện lực, tôi phải đảm bảo lượng điện cho cả Giang Thành, chú trọng tới những xí nghiệp nhà nước cỡ lớn!
Tiếu Minh nói: Anh có ý gì? Khu phát triển của tôi không phải là quan trọng ư, anh ba ngày thì hai lần kéo cầu dao ngắt điện. HIện tại khu phát triển đang ở vào giai đoạn phát triển cao độ, anh làm vậy thì ai còn muốn tới khu phát triển của chúng tôi mà đầu tư nữa?
Tiển Đông Sơn nói: Lúc trước đã nói rồi, khu phát triển khởi công nhiều xí nghiệp như vậy, cung ứng điện lực cũng gia tăng gấp bội, tỉnh lý không chỉ một lần đề nghị các anh xây dựng nhà máy điện, nhưng các anh căn bản chỉ coi kiến nghị của hệ thống điện lực chúng tôi như gió thoảng bên tai, hiện tại xuất hiện vấn đề thì anh lại tìm chúng tôi?
Tiếu Minh cũng tức giận: Nhà máy điện cỡ lớn của của Giang Thành có tới ba cái, anh mở to mắt ra mà nhìn xem, cả cái tỉnh Bình Hải này, ai có khả năng sản xuất điện lớn hơn chúng ta?
Tiển Đông Sơn nói: Anh phải có đại cục quan chứ, không nhất định nhà máy điện xây tại Giang Thành thì phải tăng cường cung ứng cho Giang Thành trước!
Trương Dương ở bên cạnh cũng không nhịn được, hắn cười lạnh: Vậy ý của cục trưởng Tiển là, chúng ta bán muối nên ăn canh nhạt ư?
Tiển Đông Sơn nói: Vấn đề điện lực là tỉnh lý thống nhất điều phối, tôi cũng không thể làm chủ được.
Tiếu Minh tức giận, nói: Tỉnh lý thống nhất điều phối, nhưng người kéo cầu dao lại là các anh, anh nói vậy là vô trách nhiệm!
Tiển Đông Sơn nói: Lão Tiếu, trong lòng anh có gì bất mãn thì có thể phản ánh lên trên!
Tiếu Minh nói: Lão Tiển à lão Tiển, anh không phải là người Giang Thành ư? Anh không muốn chúng ta đẩy nhanh kiến thiết kinh tế Giang Thành à?
Kỳ thực khu phát triển nên xây một nhà máy điện, sau khi lên lưới điện thì vấn đề sẽ được giải quyết?
Trương Dương nói: Xây dựng một nhà máy điện không phải là việc ngày một ngày hai? Tài chính của thành phố Giang Thành đang rất eo hẹp, lấy đâu ra tiền mà xây nhà máy? Anh cho rằng tất cả các đơn vị đều giàu có như hệ thống điện lực của các anh à?
Tiển Đông Sơn nhíu mày, nói: Chủ nhiệm Trương có ý gì vậy?
Trương Dương nói: Không có ý gì cả, chỉ càm thấy các anh làm việc vô trách nhiệm mà thôi, Giang Thành có ba nhà máy điện, vậy mà bản thân Giang Thành lại phải thường hay mất điện, cục điện lực các anh chỉ là một đơn vị quản lý, quyền là ai cấp cho các anh? Cho rằng mình nắm quyền cấp điện thì có thể muốn làm gì thì làm à? Hệ thống điện lực đúng là một đơn vị đặc thù, nhưng các anh đừng quên các anh đang ở trên địa bàn của ai.
Tiển Đông Sơn cười nói: Chủ nhiệm Trương nói chuyện rất cường thế, người trẻ tuổi hỏa khí thường vượng như vậy!
Tiếu Minh chỉ sợ thiên hạ không loạn, chêm thêm một cậu: Chủ nhiệm Trương hiện tại tính tình tốt hơn nhiều rồi đó, nếu là trước kia, anh ta sớm đã đánh người rồi!
Tiển Đông Sơn đang muốn phản bác thì nghe thấy tiếng ho ở bên trong, vội vàng chạy vào, đỡ mẹ hắn ngồi dậy nhổ đờm.
Trương Dương và Tiếu Minh cũng vào theo, lão thái đó thở hổn hển, ánh mắt nhìn lên mặt Trương Dương và Tiếu Minh. Khi nhìn thấy Trương Dương, vẻ mặt đột nhiên biến thành kích động, bà ta ngọ nguậy muốn xuống giường.
Tiển Đông Sơn vội vàng đỡ lấy mẹ, nói: Mẹ, mẹ làm gì vậy, nằm xuống nghỉ ngơi đi!
Tiếu Minh cũng nói: Đại nương, bà đừng khách khí, chúng tôi chỉ tới thăm bà, đi bây giờ đây!
Lão thái thái kéo tay Tiển Đông Sơn: Đông Sơn, cậu ấy... cậy ấy... Chỉ vào Trương Dương, bởi vì kích động mà nhất thời không nói lên lời.
Trương Dương cũng bực mình, lão thái thái này rốt cuộc bị sao vậy? Trong ấn tượng của mình hình như chưa từng đắc tội với bà ta! Tiển Đông Sơn và Tiếu Minh đều hồ đồ rồi.
Lão thái thái một lát sau thì khống chế được tình tự của mình: Đông Sơn, chính chàng trai này đã cứu mẹ!
Trương Dương nghe thấy vậy, đột nhiên nhớ tới ngày trước trên đường từ Bắc Kinh về Giang Thành gặp mưa tuyết, phát sinh sự kiện tông vào đuôi xe, lúc đó hắn từ trên một chiếc xe khách cứu ra một lão thái thái, chính là người ở trước mặt, hắn căn bản không ngờ lão thái thái này lại là mẹ của Tiển Đông Sơn.
Trương Dương bước tới, lão thái thái kích động nắm tay hắn, nói: Cám ơn cậu, tôi một mực đều đang tìm cậu để cám ơn!
Tiển Đông Sơn biết Trương Dương chính là ân nhân cứu mạng mẹ mình, cũng vô cùng khách khí.
Lão thái thái kéo tay con trai mình: Đông Sơn, con nhất định phải báo đáp người ta thật tốt!
Trương Dương rất không có hậu đạo thốt lên một câu: Đừng khách khí, sau này bớt kéo cầu dao đi là được rồi!
Tiếu Minh phì một tiếng bật cười, Tiển Đông Sơn thì mặt mày xấu hổ cười cười.
Trưa ngày hôm đó, Tiển Đông Sơn mời hai người họ ăn cơm ở Chân Vị Cư đối diện bệnh viện, bởi vì Trương Dương là ân nhân cứu mạng mẹ hắn, cho nên thái đội của Tiển Đông Sơn đối với Trương Dương tất nhiên là đã thay đổi, trước tiên kính Trương Dương hai chén, hắn cảm thán, nói: Tôi biết khu phát triển có ý kiến đối với cục điện lực của chúng tôi, nhưng áp lực mà bên trên cấp cho chúng tôi cũng không ít, bọn họ muốn Giang Thành xây thêm nhà máy điện, chuyện này tôi một mực chống đỡ.
Tiếu Minh và Trương Dương đều bán tín bán nghi về lời nói của hắn, Trương Dương là người thích thực tế, hắn lại nhắc tới vấn đề cấp điện sau này của khu phát triển.
Tiển Đông Sơn lập tức tỏ thái độ: Sau này tôi đảm bảo sẽ không để xuất hiện hiện tượng tương tự nữa, cho dù là kéo cầu dao hạn chế điện thì tôi nhất định sẽ thông tri trước cho phía khu phát triển, các anh thấy thế đã được chưa?
Tiếu Minh cười rạng rỡ, không ngờ vấn đề làm đau đầu y nhiều ngày nay lại được giải quyết đơn giản như vậy, xem ra nhân tình vẫn có hiệu quả hơn. Trương Dương là ân nhân cứu mạng của mẹ Tiển Đông Sơn, Tiển Đông Sơn lại là một đại hiếu tử, phần nhân tình này không nhẹ, Tiếu Minh tin rằng sau này cục điện lực tuyệt đối sẽ không chơi xấu khu phát triển nữa. Y cầm chén rượu lên, nói: Lão Tiển, vinh diệu của khu phát triển chính là vinh diệu của Giang Thành, vinh diệu của Giang Thành là vinh diệu của mỗi cá nhân chúng ta, sự kiến thiết của chúng tôi nhất thiết phải dự vào sự ủng hộ tận hết sức lực của các anh.
Tiển Đông Sơn nói: Tuy biết các anh không thích nghe, nhưng tôi vẫn phải nhắc, Giang Thành tuy có ba nhà máy điện, nhưng thiết bị nhà máy cũ lắm rồi, lượng phát điện đã không thể thích ứng kịp với yêu cầu của thời đại phát triển cao tốc, cần phải xây nhà máy điện mới.
Tiếu Minh nói: Thị lý cũng muốn xây nhà máy mới, nhưng vấn đề đầu tiên là tiền đâu? Cục điện lực các anh chỉ muốn thị lý bỏ tiền xây nhà máy, sao đó là lưới điện, đây không phải là mua bán không bỏ tiền ư, ai mà vui cho nổi? Tài chính của Giang Thành chúng ta lại đang túng thiếu như vậy, bỏ tiền vào nhà máy điện, những kiến thiết khác sẽ ra sao đây?
Tiển Đông Sơn nói: Dẫu sao thì vấn đề điện lực sớm muộn gì cũng phải giải quyết, nếu không mâu thuẫn vẫn sẽ xuất hiện.
Bữa cơm trưa nay bọn họ đã nói rõ mọi việc, với Tiếu Minh mà nói thì đây là thu hoạch không nhỏ.
Sau khi chia tay Tiển Đông Sơn, Tiếu Minh lập tức báo cáo lại kết quả cho thị trưởng Tả Viên Triêu, Tả Viên Triêu nghe nói vấn đề cấp điện cho khu phát triển Giang Thành có thể được giải quyết thuận lợi thì cũng tỏ ý cao hứng. Hai lần mất điện vào buổi sáng không ảnh hưởng tới ấn tượng của tỉnh trưởng Tống về khu phát triển Giang Thành, cảm giác tổng thể của y đối với Giang Thành vẫn rất tốt, trước khi đi còn không quên cổ vũ lãnh đạo thành phố Giang Thành một phen.
Tả Viên Triêu quay về văn phòng chính phủ không lâu thì quản đốc kiêm bí thư nhà máy máy móc công trình Giang Thành kiêm Tào Chính Dương tới bái phỏng, Tào Chính Dương là tới kêu khổ.
Tả Viên Triêu và Tào Chính Dương trước giờ có quan hệ không tồi, ông ta rất thân thiết mời Tào Chính Dương ngồi xuống, Tào Chính Dương sau khi ngồi xuống lập tức kêu khổ: Thị trưởng Tả, nhà máy, máy móc công trình tôi không làm nữa đâu, ngài hay là chọn người khác đi.
Tả Viên Triêu mỉm cười: Lão Tào, làm gì vậy? Ai đắc tội với anh rồi? Không ngờ lại muốn bỏ gánh nặng như vậy?
Tào Chính Dương nói: Còn ai nữa? Chính là phòng chiêu thương! Y biết quan hệ giữa Tả Viên Triêu và Trương Dương cũng không tồi, cho nên không trực tiếp nói ra tên của Trương Dương.
Tả Viên Triêu nói: Nói ra đi, trong lòng có gì không thống khoái thì cứ nói ra hết đi!
Tào Chính Dương nói: Nhà máy chúng tôi và tập đoàn An Đại Hàn Quốc vì lần hợp tác này đã không ngừng đàm phán hơn một năm, hiện tại điều kiện của các phương diện đều đã bàn gần xong rồi, phòng chiêu thương lại nhắc tới chuyện của tập đoàn Hải Đức.
Tả Viên Triêu nói: Theo tôi biết thì tập đoàn Hải Đức bất kể là thực lực hay là ảnh hưởng đều mạnh hơn tập đoàn An Đại nhiều.
Tào Chính Dương nói: Tôi vẫn nói câu đó, chúng ta coi trọng người ta, nhưng người ta chắc gì đã coi trọng chúng ta. Cho dù tập đoàn Hải Đức có thể hợp tác với chúng ta, nhưng từ khảo sát tới sau cùng ký hợp đồng còn phải trải qua một đoạn thời gian khá dài, đợi đến khi ký được hợp đồng thì nhà máy, máy móc công trình đã bị chậm trễ việc sản xuất rất lâu rồi.
Tả Viên Triêu nói: Lão Tào à, tập đoàn Hải Đức tết âm lịch là tới Giang Thành khảo sát rồi!
Tào Chính Dương nói: Tôi cũng không phản đối bọn họ khảo sát, nhưng tuần sau tổng tài của tập đoàn An Đại Lưu Dân Trí sẽ tới, người ta lần này là muốn ký hợp đồng với chúng ta, tôi không biết nên từ chối như thế nào!
Tả Viên Triêu nói: Hợp tác là thể hiện song phương đều đạt tới bình hành lợi ích, bất kỳ phái nào cũng không thể chỉ chiếu cố lợi ích của bản thân, tôi nghe nói điều kiện của An Đại có chút hà khắc, rất không công bằng với phía chúng ta.
Tào Chính Dương nói: Tôi làm ở nhà máy, máy móc công trình Giang Thành nhiều năm, tôi nắm rất rõ tình hình của nhà máy, tôi có quyền phát ngôn hơn bất kỳ ai khác.
Từ trong lời nói của Tào Chính Dương Tả Viên Triêu nghe ra sự bất mãn và đối lập với phòng chiêu thương, Tả Viên Triêu cười cười an ủi y: Lão Tào, anh kiên nhẫn một chút đi, sau khi tập đoàn Hải Đức khảo sát, chúng ta sẽ có so sánh, nói không chừng sẽ có kinh hỉ bất ngờ đó.
Tào Chính Dương biết Tả Viên Triêu quyết tâm ủng hộ phòng chiêu thương tới cùng, chỉ đành than thầm một tiếng, bỏ ý định tiếp tục thuyết phục Tả Viên Triêu. Y buồn bã nói: Nếu tập đoàn An Đại Hàn Quốc vì việc này mà từ chối ký hợp đồng với chúng ta, tôi sẽ không gánh trách nhiệm này nữa.
Tả Viên Triêu nói: Lão Tào à, đều là vì công việc, ngàn vạn lần đừng ưu tư!
...
Cái gì nên tới thì thủy chung cũng sẽ tới, tập đoàn An Đại Hàn Quốc tới đúng như đã hẹn, Trương Dương không có bất kỳ hứng thú gì đối với tập đoàn này, điều kiện thiếu thành ý của tập đoàn An Đại tất nhiên là một nguyên nhân trong số đó, còn một nguyên nhân rất quan trọng nữa đó là quan hệ của Thôi Chí Hoán và Văn Linh. Cho nên tiệc chiêu đãi hoàn nghênh tập đoàn An Đại hắn cũng không tham gia, phía phòng chiêu thương hắn bảo phó chủ nhiệm Tiếu Quế Đường đi thay, còn đặc biệt phái Chương Duệ Dung đi cùng, danh thì là phiên dịch nhưng trên thực tế lại là nội ứng, phụ trách quan sát nhất cử nhất động của Trương Dương.
Ngày tập đoàn An Đại tới Giang Thành, Hải Lan cũng từ Hương Cảng tới Giang Thành, lần này cô ta sẽ ở lại Bình Hải một đoạn thời gian, quay chuyên đề phong tục tập quán tết âm lịch của quốc nội, tổ quay phim không tới cùng cô ta.
Trương Dương vốn muốn tự mình đi đón Hải Lan, nhưng Đỗ Thiên Dã lâm thời gọi hắn, cho nên hắn đành gọi điện thoại cho Hồ Nhân Như, bảo Hồ Nhân Như thay hắn đi tới sân bay đón Hải Lan về.
Đỗ Thiên Dã lâm thời gọi Trương Dương tới, nguyên nhân căn bản của gã vẫn là có liên quan tới tập đoàn An Đại, theo lý mà nói thì một bí thư thị ủy đối với loại chuyện này cũng không cần quan tâm, nhưng bởi vì quan hệ của Thôi Chí Hoán, Đỗ Thiên Dã có chút tâm thần không yên, đã thế loại chuyện này gã lại không tiện nói với người khác, cứ nén ở trong lòng nên rất khó chịu, cũng chỉ có thể tìm tới Trương Dương.
Trương Dương có thể hiểu được sự phiền muộn của Đỗ Thiên Dã, khi tới phòng làm việc của Đỗ Thiên Dã, cách thời gian tan làm chỉ còn lại năm phút, Đỗ Thiên Dã cất công văn trên bàn đi, đứng dậy nói: Đi thôi! Tôi mời cậu ăn cơm, ngày kia là cha mẹ tôi tới rồi, tôi cũng không có thời gian uống rượu với cậu nữa.
Trương Dương cười nói: Chuyện vui, bác Đỗ tới, tôi sẽ uống mấy chén với bác ấy.
Đỗ Thiên Dã nói: Cha tôi lớn tuổi rồi, tửu lượng kém, gần đây huyết áp lại rất cao, tôi không dám để cho ông ấy uống rượu, đúng rồi, đợi ông ấy tới, cậu điều trị cho ông ấy nhé.
Trương Dương ừ một tiếng, theo Đỗ Thiên Dã cùng ra khỏi văn phòng.
Khi hai người vừa rồi khỏi tòa nhà văn phòng thì có không ít người nhìn thấy Trương Dương, Trương Dương cũng ý thức được vẻ hâm mộ và khinh thường trong mắt người khác, hắn than: Bí thư Đỗ, hiện tại người ta ai cũng cho rằng tôi cả ngày vỗ mông ngựa của anh! Sau này hai chúng ta bảo trì cự ly đi.
Đỗ Thiên Dã bật cười: Cậu không phải là trước giờ không thèm để ý xem người khác nghĩ gì ư?
Trương Dương nói: Bản thân thôi thì không sao, nhưng tôi lại sợ ảnh hưởng tới hình tượng quanh vinh vĩ đại, công chính vô tư của anh thôi!
Đỗ Thiên Dã cười nói: Cậu đây không phải là vỗ mông ngựa à?
Trương Dương nói: Bí thư Đỗ nhìn rõ mọi việc, bội phục, bội phục!
Đỗ Thiên Dã lên xe jeep của Trương Dương, gã giật lấy chìa khóa, chủ động gánh trách nhiệm lái xe, bình thường ngồi sau quen rồi, ra vào đều có lái xe, Đỗ Thiên Dã bắt đầu hoài niệm cảm giác lái xe.
Đi đâu bây giờ?
Đỗ Thiên Dã nói: Đi xa một chút, để tránh bị người ta nhìn thấy!
Trương Dương thở dài, nói: Làm một bí thư thị ủy như anh cũng không dễ dàng gì, ngay cả ăn cơm cũng khó khăn như vậy!
Đỗ Thiên Dã nói: Còn không tự tại bằng lúc ở trung kỷ ủy!
Đó là đương nhiên rồi, Bắc Kinh là nơi nào chứ? Đại quan ở đó đâu đâu cũng có, bằng cấp như anh ở Bắc Kinh tóm cái ra cả lố, nhưng ở Giang Thành thì khác, anh là một đại ca danh phù kỳ thực, là đại lão bản của Giang Thành!
Đỗ Thiên Dã không nhịn được cười: Nói linh tinh gì đó, nghe cứ như là xã hội đen vậy.
Trương Dương nói: Anh rốt cuộc là đi đâu vậy?
Đỗ Thiên Dã cũng rất thần bí cười cười với hắn, chở hắn tới ngõ dài ở phía tây thành phố, đỗ xe ở đường cái ngoài ngõ, Đỗ Thiên Dã từ sau xe lấy ra hai bình Phi Thiên Mao Đài, còn không quên khen một câu: Ái chà, chôn ba mươi năm, cậu đúng là cất giữ không ít hàng lậu đó.
Trương Dương nói: Lấy của bí thư Cố đấy... á, tôi bảo nay, không phải hôm nay anh mời tôi uống rượu ư? Sao lại đi lấy rượu của tôi?
Cho cậu cơ hội nịnh bợ tôi! Đỗ Thiên Dã cảm thấy hai bình không đủ, lại lấy thêm một bình nữa.
Trương Dương theo Đỗ Thiên Dã đi vào trong ngõ, đi được hơn một trăm mét thì nhìn thấy một quán ăn nhỏ treo biển gỗ, bên trên viết thành tây gà mái ninh. Thời gian Trương Dương tới Giang Thành cũng không phải là ngắn, nhưng hắn cũng không biết tới nơi này, không ngờ Đỗ Thiên Dã lại biết rõ nơi này như vậy.
Đỗ Thiên Dã hôm nay còn đặc biệt đeo kính vuông, có điều cũng không ai nghĩ rằng bí thư thị ủy có thể đến một địa phương nhỏ như vậy để uống rượu, cho nên xác suất gã bị nhận ra là rất thấp.
Hai người tìm một cái góc khuất rồi ngồi xuống, Đỗ Thiên Dã bảo ông chủ cho một phần gà mái ninh, một phần gà tam bảo, bốn món rau trộn, hai người cầm hai cái chén, mỗi người tự mở một bình, tửu lượng của họ uống chừng này rượu thì không có vấn đề gì.
Một chén rượu vừa xuống bụng, Trương Dương mới nói: Có phải là trong lòng không sảng khoái, muốn tôi ra tay chơi cây gậy đó không?
Đỗ Thiên Dã trừng mắt lườm hắn, nói: Cậu coi tôi là hạng người gì vậy?
Trương Dương cười thầm trong lòng, Đỗ Thiên Dã trong lòng khẳng định là không vui, nếu không thì sao lại chủ đông hẹn mình ra uống rượu? Trương Dương nói: Chúng ta tối nay chỉ uống rượu, không nói chuyện không vui!
Đỗ Thiên Dã cũng gật đầu, lúc này ông chủ bưng một cái nồi đất lớn tới, bên trong chính là gá mái ninh thương hiệu của quán ăn, mở nắp nồi ra, mùi thơm dụ người lan tỏa, Trương Dương múc một bát canh gà mái vừa thơm lại vừa đậm, uống một ngụm, lớn tiếng khen: Canh ngon!
Đỗ Thiên Dã cũng cười nói: Nơi tôi giới thiệu có bao giờ kém đâu?
Trương Dương nói: Nơi này hẻo lánh như vậy, anh làm sao mà tìm thấy thế?
Đỗ Thiên Dã đang định nói thì nghe thấy một giọng nói kinh hỉ vang lên: Bí thư Đỗ!
Hai người theo tiếng nhìn sang, lại thấy Tô Viện Viện cầm nồi sắt xuất hiện ở bên cạnh.
Trương Dương lập tức ý thức Tô Viện Viện xuất hiện ở nơi này không phải là ngẫu nhiên, hắn cười nói: Đúng là trùng hợp ghê, Tô Viện Viện, cô cũng tới à?
Tô Viện Viện trước giờ không bao giờ tươi cười với Trương Dương, có điều so với trước đây thì có tiến bộ hơn một chút, ít nhất thì cũng còn để ý tới hắn, nói khẽ: Nhà tôi ở trong cái ngõ này, có gì mà trùng hợp?
Trương Dương mỉm cười nhìn Đỗ Thiên Dã, nói: Tôi đang nghĩ anh làm sao có thể tìm thấy nơi này, thì ra là có người dẫn đường!
Đỗ Thiên Dã cũng cười cười xuất hổ, nói: Trước đây cùng tiểu Tô tới đây một lần, cho nên nhớ mãi không quên gà mái ninh ở nơi này!
Tuy Tô Viện Viện đối với Trương Dương thì chẳng ra làm sao, nhưng Trương Dương cũng không tính toán với cô ta, hắn cười cười mời: Tô Viện Viện, cùng ăn đi!
Tô Viện Viện nói: Tôi đi mua canh gà mái cho mẹ tôi, các anh cứ ăn trước đi!
Đỗ Thiên Dã gật đầu, cùng Trương Dương tiếp tục ẩm tửu.
Tô Viện Viện sau khi mua canh cho mẹ, không lâu sau liền quay lại, từ sau khi Đỗ Thiên Dã chuyển đi, cô ta cũng đã nhiều ngày rồi chưa gặp Đỗ Thiên Dã, nhìn thấy Đỗ Thiên Dã tới cửa nhà mình ăn cơm, trong lòng rất vui mừng.
Trương Dương không ngại Tô Viện Viện gia nhập, dẫu sao thì tối nay uống rượu với Đỗ Thiên Dã cũng chính là giúp gã giải sầu, phát tiết bực dọc một chút, Trương Dương lo lắng một chuyện, không biết lần này liệu Văn Linh có tới không? Nếu như Văn Linh lại tới Giang Thành gặp Thôi Chí Hoán, đối với Đỗ Thiên Dã mà nói thì không chỉ là lại một lần đả kích mạnh nữa. Nghĩ tới phương pháp tốt nhất để Đỗ Thiên Dã không bị cảm tình khốn nhiễu chính là khiến gã chuyển dời tình cảm. Tô Viện Viện ở trước mặt cũng không tồi, hơn nữa Trương Dương đã điều tra, Tô Viện Viện cũng tốt nghiệp đại học, học quản lý khách sạn, trên học lực cô ta cũng xứng với Đỗ Thiên Dã, nếu như thật sự có điểm yếu kém thì chình là xuất thân gia đình.
Đỗ Thiên Dã nói: Sức khỏe của bác gái sao rồi?
Tô Viện Viện nói: Không tốt lắm, sau khi anh trai tôi vào tù, bà ấy đã bệnh rồi! Lúc nói tới đây không khỏi trừng mắt lườm Trương Dương, cô ta đổ lỗi chuyện này lên người Trương Dương, tuy trong lòng cũng hiểu anh trai bị bắt là gieo gió gặt bão, nhưng vẫn vì thế mà ghét Trương Dương.
Trương Dương chỉ coi như không thấy, một mình uống rượu.
Đỗ Thiên Dã nói: Xin lỗi, chuyện này tôi không thể giúp được!
Tô Viện Viện lắc đầu, nói: Bí thư Đỗ đừng nói vậy, chuyện của anh tôi là anh ấy gieo gió gặt bão, không có liên quan gì tới người khác cả.
Trương Dương cười bảo: Nói rất đúng!
Đỗ Thiên Dã nói: Ngã một lần thì sẽ khôn hơn, hi vọng anh ấy sau này có thể rút ra được bài học, thật thà làm ăn!
Bởi vì sự xuất hiện của Tô Viện Viện, Đỗ Thiên Dã cũng không tiện thoải mái chè chén, nói chuyện với cô ta mấy câu, đang chuẩn bị đứng dậy đi thì Trương Dương lại cầm bình rượu còn lại lên, lúc Đỗ Thiên Dã thanh toán, mới biết Tô Viện Viện đã thanh toán rồi, lý do là họ tới cửa nhà cô ta, tất nhiên là do cô ta mời khách.
Sau khi Đỗ Thiên Dã lên xe, quay người lại thì thấy Tô Viện Viện vẫn đứng ở cửa ngõ, liềm mỉm cười vẫy tay.
Trương Dương cố ý than: Đúng là tính ý sâu đậm!
Đỗ Thiên Dã đấm một cái lên vai hắn: Thằng ôn cậu bớt nói linh tinh đi!
Trương Dương nói: Thằng mù cũng nhìn ra là Tô Viện Viện người ta có ý tứ với anh, bí thư Đỗ, tôi cũng có chút tinh thần thương hương tiếc ngọc, biểu hiện của anh giống như là của một tên đầu gỗ vậy, quá vô nhân đạo!
Đỗ Thiên Dã cười cuời: Cậu thôi vòng vo tam quốc với tôi đi, tôi cũng chả giấu cậu, tôi không có cảm giác gì với Tô Viện Viện cả, tôi sắp bốn mươi rồi, cô ta là một cô gái nhỏ, tôi và cô ta không hợp nhau!
Tôi cũng là một thằng nhóc, anh và tôi có không hợp nhau không?
Đỗ Thiên Dã cười nói: Nói thật lòng, tôi luôn coi cậu là vãn bối!
Cút!
Đỗ Thiên Dã trừng mắt lên: Ái chà, phản rồi! Cậu có muốn làm nữa không?
Trương Dương cười hi hi, nói, xin lỗi, xin lỗi, một chút không cẩn thận nên lỡ thốt ra những lời nói ở trong lòng, cái đó, bí thư Đỗ đâu phải là người lấy việc công báo thù riêng nhỉ, vả lại giữa hai chúng ta cũng đâu có cừu hận gì đâu?
Đỗ Thiên Dã cũng cố ý nghiêm mặt, nói: Cho cậu một tháng khảo sát, còn khiến tôi không vui nữa thì cậu cút đi cho tôi!
Trương Dương đương nhiên biết Đỗ Thiên Dã nói đùa mà tôi, đưa Đỗ Thiên Dã về, nhìn đồng hồ thì đã chín rưỡi rồi, thế là gọi điện thoại cho Hồ Nhân Như, không ngờ máy bay lại hạ cánh muộn, tới giờ Hải Lam mới chỉ vừa xuống máy bay. Hồ Nhân Như bảo Trương Dương tới nhà gỗ ở tiểu Nam hồ trước, cô ta đón Hải Lan xong sẽ lập tức quay về.
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tống Hoài Minh sau khi đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, tiếp tục nói: Quốc gia chúng ta đang ở vào thời đại cải cách thâm hóa. Mỗi một vị cán bộ lãnh đạo chúng ta đều gánh trách nhiệm lịch sử nặng nề, làm quan không phải là để quang tông diệu tổ, không phải là để diễu võ dương oai, làm quan là để mưu cầu phúc lợi cho người dân, làm quan là phải cúc cung tận tụy cho quốc gia của chúng ta! Tôi tin rằng, mỗi một đồng chí có mặt ở đây trong lòng đều có...
Hiện trường đột nhiên mất điện, giọng nói của tỉnh trưởng Tống biến thành nhỏ xíu, y không thể không dừng phát biểu.
Đỗ Thiên Dã và Tả Viên Triêu hai người sắc mặt đều trở nên khó coi, vào lúc như thế này không ngờ lại mất điện! Ánh mắt của họ đều hướng về phía Tiếu Minh, bên trong đầy vẻ không vui.
Tiếu Minh trán lập tức túa mồ hôi, y gượng cười, nói: Có thể là vấn đề đường bộ, tôi lập tức đi xem thử!
Y rời khỏi phòng, nhân viên công tác ở bên dước chạy lên, nói nhỏ: Cục điện lực lại kéo cầu dao rồi!
Trong lòng Tiếu Minh bừng bừng lửa giận, cái đám người của cục điện lực này thật quá ngông cuồng rồi, hôm nay tỉnh trưởng đại nhân tới thị sát khu phát triển, bọn họ còn dám làm vậy, khiến cho lãnh đạo thành phố Giang Thành phải mất mặt. Cục tức này có thế nào cũng không thể nuốt trôi được, Tiếu Minh cầm điện thoại lên trực tiếp gọi điện thoại cho cục trưởng cục điện lực Tiển Đông Sơn, không ngờ di động của đối phương thủy chung vẫn không có người nhấc máy.
Trương Dương đi tới hỏi: Sao thế? Lại kéo cầu dao à?
Tiếu Minh nghiến răng nghiến lợi, nói: Đám hỗn đản của cục điện lực, làm cái quái gì vậy? Khi nói xong câu này thì lại có điện.
Microphone phát ra tiếng rít sắc nhọn, nhân viên công tác vội vàng bước lên điều chỉnh lại, trên mặt tỉnh trưởng Tống thủy chung vẫn bảo trì nụ cười khiêm hòa, y nhàn nhã nói: Xem ra tôi và cái microphone cũng phải làm quen với nhau hơn!
Tất cả mọi người đều bật cười.
Tống Hoài Minh tiếp tục những lời vừa rồi: Tôi tin rằng, mỗi một đồng chí có mặt ở đây trong lòng đều có phần trách nhiệm này, tin rằng mọi người nhất định sẽ phụng hiến sức lực lớn nhất của mình cho kinh tế và xây dựng Giang Thành, mọi người yên tâm, tỉnh lý chúng tôi nhất định sẽ tận hết khả năng giúp đỡ cho các bạn, ủng hộ cho các bạn, các bạn... Lại mất điện.
Tống Hoài Minh vừa rồi có một loại dự cảm bất tường, cho nên y tận hết khả năng rút ngắn nội dung, chuẩn bị trong vòng hai ba câu nữa sẽ kết thúc, nhưng tốc độ phát biểu cuối cùng vẫn không theo kịp tốc độ kéo cầu dao.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, ai cũng có thể nhìn ra là tỉnh trưởng Tống rất không cao hứng.
Tống Hoài Minh rời khỏi đài quan sát.
Đỗ Thiên Dã đã đi tới bên cạnh Tiếu Minh, nói nhỏ: Làm cái gì vậy?
Đại thị trưởng Tả Viên Triêu theo sau bồi thêm một câu: Anh làm ăn như thế à?
Tiếu Minh đúng là khóc không ra nước mắt, cục điện lực kéo cầu dao là tại tôi ư? Vấn đề mất điện của khu phát triển đã xuất hiện một đoạn thời gian rồi, y đã tiến hành câu thông với cục điện lực, có điều trước mắt hiệu quả không rõ ràng lắm.
Trước khi Tống Hoài Minh lên xe, quay đầu lại tìm kiếm trong đoàn người, tìm thấy Trương Dương ở bên trong. Trương Dương từ ánh mắt của ông ta hiểu ra gì đó, bước tới trước mặt Tống Hoài Minh gọi một tiếng tỉnh trưởng Tống.
Tống Hoài Minh nói: Vấn đề điện lực mà không giải quyết thì khu phát triển rất nhanh sẽ biến thành trời giận người oán, ai còn vui vẻ tới dây đầu tư nữa? Nói xong y leo lên xe, những lời này không phải là nói với riêng Trương Dương, mà là nói với mỗi một người có mặt tại đây.
Đỗ Thiên Dã cũng bị chuyện ngày hôm nay khiến cho bừng bừng tức giận, gã nói với Tiếu Minh và Trương Dương: Chuyện này giao cho hai anh phụ trách, nếu như còn phát sinh chuyện tương tự nữa thì các anh tự đi tới phòng làm việc của tôi đưa đơn xin từ chức!
Tiếu Minh và Trương Dương đều biết đây là những lời nói trong lúc tức giận của Đỗ Thiên Dã, nhưng trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, đợi các lãnh đạo đi rồi, Trương Dương thở dài, nói: Liên quan chó gì tới tôi, chủ nhiệm Tiếu, tôi sao lại phải đứng chung một chỗ với anh nhỉ?
Tiếu Minh nói: Chẳng lẽ lại để tôi một mình chịu xui xẻo à? Trương lão đệ, cậu chắc không phải là hạng người không có nghĩa khí như vậy chứ?
Trương Dương cười cười, hắn cũng không coi việc mất điện hôm nay là chuyện xấu, Tống Hoài Minh lần này chắc có ấn tượng sâu sắc rồi, sau khi về Đông Giang, kiểu gì cũng tìm tới cục điện lực. Nói không chừng chuyện này lại có thể thành tái ông thất mã, có thể giải quyết triệt để vấn đề điện đóm của khu phát triển.
Tiếu Minh lại hầm hầm nổi giận, y phẫn hận mắng: Tiển Đông Sơn chó chết, tôi mời hắn ăn cơm nhiều như vậy, không ngờ hắn lại ăn cháo đá bát!
Trương Dương nói: Đi tìm hắn!
Tiếu Minh bị Trương Dương giật dây, gật đầu nói: Đi! Hai người chúng ta đi tìm hắn, tôi sẽ nói lý với hắn!
Trương Dương vốn không muốn đi, nhưng Tiếu Minh hôm nay không tha cho hắn, kéo tay hắn lên xe ô tô.
Cục trưởng cục điện lực Giang Thành Tiểu Đông Sơn không có mặt ở đơn vị công tác, mẹ hắn bị bệnh, lúc này đang ở bệnh viện chăm sóc.
Tiếu Minh đang tức, hôm nay không tìm thấy Tiển Đông Sơn hỏi cho rõ ràng thì thề không bỏ qua, lại kéo theo Trương Dương, mua một ít đồ dinh dưỡng đến thăm lão nương của Tiểu Đông Sơn, thầm nghĩa lão tử hôm nay con như là nhân chí nghĩa tận rồi. Tiển Đông Sơn ngươi nếu còn không nể mặt, ta sẽ đuổi cục điện lực của các ngươi ra khỏi khu phát triển.
Tiểu Đông Sơn không ngờ Tiếu Minh và Trương Dương lại tới, hắn và Tiếu Minh quen nhau từ trước, nhưng lại chưa từng tiếp xúc với Trương Dương, sau khi Tiếu Minh giới thiệu Trương Dương với hắn, Tiển Đông Sơn vẫn biểu hiện rất khách khí, bắt tay với Trương Dương, nói: Sớm đã nghe nói tới đại danh của chủ nhiệm Trương, hôm nay mới được gặp, thật là vinh hạnh, vinh hạnh.
Trương Dương mỉm cười nói: Cục trưởng Tiển nghe nói gì về tôi? Tôi ở bên ngoài đều mang ác danh, ai cũng nói tôi khinh nam bá nữ, không chuyện xấu nào là không dám làm!
Tiển Đông Sơn nghe ra hàm nghĩa uy hiếp trong lời nói của hắn, trong lòng có chút không vui, thầm nghĩ, ngươi dẫu sao cũng là một cán bộ quốc gia, ta không tin ngươi dám ra tay với ta!
Tiếu Minh đặt đồ dinh dưỡng xuống đất, y có chút oán giận nói: Lão Tiển, anh hôm nay khiến tôi phải khổ sở lắm đó, tỉnh trưởng Tống tới khu phát triển thị sát, phát biểu chưa được ba phút mà cục điện lực các anh kép cầu dao hai lần, anh đúng là biết chọn lúc đấy!
Tiển Đông Sơn bảo họ nhỏ giọng một chút, chỉ chỉ ra sân ở bên ngoài, hắn quả là một hiếu tử, sợ tiếng nói của hai người làm mẹ hắn tỉnh dậy.
Ba người đi tới ban công, Tiển Đông Sơn trước tiên lấy ra một hộp thuốc, đưa cho Tiếu Minh một điếu, Trương Dương không hút thuốc, hắn từ chối điếu thuốc được đưa tới.
Tiển Đông Sơn châm thuốc, rít một hơi, nói: Lão Tiếu, tài nguyên điện lực của Giang Thành eo hẹp thế nào thì anh không phải là không biết, thân là cục trưởng cục điện lực, tôi phải đảm bảo lượng điện cho cả Giang Thành, chú trọng tới những xí nghiệp nhà nước cỡ lớn!
Tiếu Minh nói: Anh có ý gì? Khu phát triển của tôi không phải là quan trọng ư, anh ba ngày thì hai lần kéo cầu dao ngắt điện. HIện tại khu phát triển đang ở vào giai đoạn phát triển cao độ, anh làm vậy thì ai còn muốn tới khu phát triển của chúng tôi mà đầu tư nữa?
Tiển Đông Sơn nói: Lúc trước đã nói rồi, khu phát triển khởi công nhiều xí nghiệp như vậy, cung ứng điện lực cũng gia tăng gấp bội, tỉnh lý không chỉ một lần đề nghị các anh xây dựng nhà máy điện, nhưng các anh căn bản chỉ coi kiến nghị của hệ thống điện lực chúng tôi như gió thoảng bên tai, hiện tại xuất hiện vấn đề thì anh lại tìm chúng tôi?
Tiếu Minh cũng tức giận: Nhà máy điện cỡ lớn của của Giang Thành có tới ba cái, anh mở to mắt ra mà nhìn xem, cả cái tỉnh Bình Hải này, ai có khả năng sản xuất điện lớn hơn chúng ta?
Tiển Đông Sơn nói: Anh phải có đại cục quan chứ, không nhất định nhà máy điện xây tại Giang Thành thì phải tăng cường cung ứng cho Giang Thành trước!
Trương Dương ở bên cạnh cũng không nhịn được, hắn cười lạnh: Vậy ý của cục trưởng Tiển là, chúng ta bán muối nên ăn canh nhạt ư?
Tiển Đông Sơn nói: Vấn đề điện lực là tỉnh lý thống nhất điều phối, tôi cũng không thể làm chủ được.
Tiếu Minh tức giận, nói: Tỉnh lý thống nhất điều phối, nhưng người kéo cầu dao lại là các anh, anh nói vậy là vô trách nhiệm!
Tiển Đông Sơn nói: Lão Tiếu, trong lòng anh có gì bất mãn thì có thể phản ánh lên trên!
Tiếu Minh nói: Lão Tiển à lão Tiển, anh không phải là người Giang Thành ư? Anh không muốn chúng ta đẩy nhanh kiến thiết kinh tế Giang Thành à?
Kỳ thực khu phát triển nên xây một nhà máy điện, sau khi lên lưới điện thì vấn đề sẽ được giải quyết?
Trương Dương nói: Xây dựng một nhà máy điện không phải là việc ngày một ngày hai? Tài chính của thành phố Giang Thành đang rất eo hẹp, lấy đâu ra tiền mà xây nhà máy? Anh cho rằng tất cả các đơn vị đều giàu có như hệ thống điện lực của các anh à?
Tiển Đông Sơn nhíu mày, nói: Chủ nhiệm Trương có ý gì vậy?
Trương Dương nói: Không có ý gì cả, chỉ càm thấy các anh làm việc vô trách nhiệm mà thôi, Giang Thành có ba nhà máy điện, vậy mà bản thân Giang Thành lại phải thường hay mất điện, cục điện lực các anh chỉ là một đơn vị quản lý, quyền là ai cấp cho các anh? Cho rằng mình nắm quyền cấp điện thì có thể muốn làm gì thì làm à? Hệ thống điện lực đúng là một đơn vị đặc thù, nhưng các anh đừng quên các anh đang ở trên địa bàn của ai.
Tiển Đông Sơn cười nói: Chủ nhiệm Trương nói chuyện rất cường thế, người trẻ tuổi hỏa khí thường vượng như vậy!
Tiếu Minh chỉ sợ thiên hạ không loạn, chêm thêm một cậu: Chủ nhiệm Trương hiện tại tính tình tốt hơn nhiều rồi đó, nếu là trước kia, anh ta sớm đã đánh người rồi!
Tiển Đông Sơn đang muốn phản bác thì nghe thấy tiếng ho ở bên trong, vội vàng chạy vào, đỡ mẹ hắn ngồi dậy nhổ đờm.
Trương Dương và Tiếu Minh cũng vào theo, lão thái đó thở hổn hển, ánh mắt nhìn lên mặt Trương Dương và Tiếu Minh. Khi nhìn thấy Trương Dương, vẻ mặt đột nhiên biến thành kích động, bà ta ngọ nguậy muốn xuống giường.
Tiển Đông Sơn vội vàng đỡ lấy mẹ, nói: Mẹ, mẹ làm gì vậy, nằm xuống nghỉ ngơi đi!
Tiếu Minh cũng nói: Đại nương, bà đừng khách khí, chúng tôi chỉ tới thăm bà, đi bây giờ đây!
Lão thái thái kéo tay Tiển Đông Sơn: Đông Sơn, cậu ấy... cậy ấy... Chỉ vào Trương Dương, bởi vì kích động mà nhất thời không nói lên lời.
Trương Dương cũng bực mình, lão thái thái này rốt cuộc bị sao vậy? Trong ấn tượng của mình hình như chưa từng đắc tội với bà ta! Tiển Đông Sơn và Tiếu Minh đều hồ đồ rồi.
Lão thái thái một lát sau thì khống chế được tình tự của mình: Đông Sơn, chính chàng trai này đã cứu mẹ!
Trương Dương nghe thấy vậy, đột nhiên nhớ tới ngày trước trên đường từ Bắc Kinh về Giang Thành gặp mưa tuyết, phát sinh sự kiện tông vào đuôi xe, lúc đó hắn từ trên một chiếc xe khách cứu ra một lão thái thái, chính là người ở trước mặt, hắn căn bản không ngờ lão thái thái này lại là mẹ của Tiển Đông Sơn.
Trương Dương bước tới, lão thái thái kích động nắm tay hắn, nói: Cám ơn cậu, tôi một mực đều đang tìm cậu để cám ơn!
Tiển Đông Sơn biết Trương Dương chính là ân nhân cứu mạng mẹ mình, cũng vô cùng khách khí.
Lão thái thái kéo tay con trai mình: Đông Sơn, con nhất định phải báo đáp người ta thật tốt!
Trương Dương rất không có hậu đạo thốt lên một câu: Đừng khách khí, sau này bớt kéo cầu dao đi là được rồi!
Tiếu Minh phì một tiếng bật cười, Tiển Đông Sơn thì mặt mày xấu hổ cười cười.
Trưa ngày hôm đó, Tiển Đông Sơn mời hai người họ ăn cơm ở Chân Vị Cư đối diện bệnh viện, bởi vì Trương Dương là ân nhân cứu mạng mẹ hắn, cho nên thái đội của Tiển Đông Sơn đối với Trương Dương tất nhiên là đã thay đổi, trước tiên kính Trương Dương hai chén, hắn cảm thán, nói: Tôi biết khu phát triển có ý kiến đối với cục điện lực của chúng tôi, nhưng áp lực mà bên trên cấp cho chúng tôi cũng không ít, bọn họ muốn Giang Thành xây thêm nhà máy điện, chuyện này tôi một mực chống đỡ.
Tiếu Minh và Trương Dương đều bán tín bán nghi về lời nói của hắn, Trương Dương là người thích thực tế, hắn lại nhắc tới vấn đề cấp điện sau này của khu phát triển.
Tiển Đông Sơn lập tức tỏ thái độ: Sau này tôi đảm bảo sẽ không để xuất hiện hiện tượng tương tự nữa, cho dù là kéo cầu dao hạn chế điện thì tôi nhất định sẽ thông tri trước cho phía khu phát triển, các anh thấy thế đã được chưa?
Tiếu Minh cười rạng rỡ, không ngờ vấn đề làm đau đầu y nhiều ngày nay lại được giải quyết đơn giản như vậy, xem ra nhân tình vẫn có hiệu quả hơn. Trương Dương là ân nhân cứu mạng của mẹ Tiển Đông Sơn, Tiển Đông Sơn lại là một đại hiếu tử, phần nhân tình này không nhẹ, Tiếu Minh tin rằng sau này cục điện lực tuyệt đối sẽ không chơi xấu khu phát triển nữa. Y cầm chén rượu lên, nói: Lão Tiển, vinh diệu của khu phát triển chính là vinh diệu của Giang Thành, vinh diệu của Giang Thành là vinh diệu của mỗi cá nhân chúng ta, sự kiến thiết của chúng tôi nhất thiết phải dự vào sự ủng hộ tận hết sức lực của các anh.
Tiển Đông Sơn nói: Tuy biết các anh không thích nghe, nhưng tôi vẫn phải nhắc, Giang Thành tuy có ba nhà máy điện, nhưng thiết bị nhà máy cũ lắm rồi, lượng phát điện đã không thể thích ứng kịp với yêu cầu của thời đại phát triển cao tốc, cần phải xây nhà máy điện mới.
Tiếu Minh nói: Thị lý cũng muốn xây nhà máy mới, nhưng vấn đề đầu tiên là tiền đâu? Cục điện lực các anh chỉ muốn thị lý bỏ tiền xây nhà máy, sao đó là lưới điện, đây không phải là mua bán không bỏ tiền ư, ai mà vui cho nổi? Tài chính của Giang Thành chúng ta lại đang túng thiếu như vậy, bỏ tiền vào nhà máy điện, những kiến thiết khác sẽ ra sao đây?
Tiển Đông Sơn nói: Dẫu sao thì vấn đề điện lực sớm muộn gì cũng phải giải quyết, nếu không mâu thuẫn vẫn sẽ xuất hiện.
Bữa cơm trưa nay bọn họ đã nói rõ mọi việc, với Tiếu Minh mà nói thì đây là thu hoạch không nhỏ.
Sau khi chia tay Tiển Đông Sơn, Tiếu Minh lập tức báo cáo lại kết quả cho thị trưởng Tả Viên Triêu, Tả Viên Triêu nghe nói vấn đề cấp điện cho khu phát triển Giang Thành có thể được giải quyết thuận lợi thì cũng tỏ ý cao hứng. Hai lần mất điện vào buổi sáng không ảnh hưởng tới ấn tượng của tỉnh trưởng Tống về khu phát triển Giang Thành, cảm giác tổng thể của y đối với Giang Thành vẫn rất tốt, trước khi đi còn không quên cổ vũ lãnh đạo thành phố Giang Thành một phen.
Tả Viên Triêu quay về văn phòng chính phủ không lâu thì quản đốc kiêm bí thư nhà máy máy móc công trình Giang Thành kiêm Tào Chính Dương tới bái phỏng, Tào Chính Dương là tới kêu khổ.
Tả Viên Triêu và Tào Chính Dương trước giờ có quan hệ không tồi, ông ta rất thân thiết mời Tào Chính Dương ngồi xuống, Tào Chính Dương sau khi ngồi xuống lập tức kêu khổ: Thị trưởng Tả, nhà máy, máy móc công trình tôi không làm nữa đâu, ngài hay là chọn người khác đi.
Tả Viên Triêu mỉm cười: Lão Tào, làm gì vậy? Ai đắc tội với anh rồi? Không ngờ lại muốn bỏ gánh nặng như vậy?
Tào Chính Dương nói: Còn ai nữa? Chính là phòng chiêu thương! Y biết quan hệ giữa Tả Viên Triêu và Trương Dương cũng không tồi, cho nên không trực tiếp nói ra tên của Trương Dương.
Tả Viên Triêu nói: Nói ra đi, trong lòng có gì không thống khoái thì cứ nói ra hết đi!
Tào Chính Dương nói: Nhà máy chúng tôi và tập đoàn An Đại Hàn Quốc vì lần hợp tác này đã không ngừng đàm phán hơn một năm, hiện tại điều kiện của các phương diện đều đã bàn gần xong rồi, phòng chiêu thương lại nhắc tới chuyện của tập đoàn Hải Đức.
Tả Viên Triêu nói: Theo tôi biết thì tập đoàn Hải Đức bất kể là thực lực hay là ảnh hưởng đều mạnh hơn tập đoàn An Đại nhiều.
Tào Chính Dương nói: Tôi vẫn nói câu đó, chúng ta coi trọng người ta, nhưng người ta chắc gì đã coi trọng chúng ta. Cho dù tập đoàn Hải Đức có thể hợp tác với chúng ta, nhưng từ khảo sát tới sau cùng ký hợp đồng còn phải trải qua một đoạn thời gian khá dài, đợi đến khi ký được hợp đồng thì nhà máy, máy móc công trình đã bị chậm trễ việc sản xuất rất lâu rồi.
Tả Viên Triêu nói: Lão Tào à, tập đoàn Hải Đức tết âm lịch là tới Giang Thành khảo sát rồi!
Tào Chính Dương nói: Tôi cũng không phản đối bọn họ khảo sát, nhưng tuần sau tổng tài của tập đoàn An Đại Lưu Dân Trí sẽ tới, người ta lần này là muốn ký hợp đồng với chúng ta, tôi không biết nên từ chối như thế nào!
Tả Viên Triêu nói: Hợp tác là thể hiện song phương đều đạt tới bình hành lợi ích, bất kỳ phái nào cũng không thể chỉ chiếu cố lợi ích của bản thân, tôi nghe nói điều kiện của An Đại có chút hà khắc, rất không công bằng với phía chúng ta.
Tào Chính Dương nói: Tôi làm ở nhà máy, máy móc công trình Giang Thành nhiều năm, tôi nắm rất rõ tình hình của nhà máy, tôi có quyền phát ngôn hơn bất kỳ ai khác.
Từ trong lời nói của Tào Chính Dương Tả Viên Triêu nghe ra sự bất mãn và đối lập với phòng chiêu thương, Tả Viên Triêu cười cười an ủi y: Lão Tào, anh kiên nhẫn một chút đi, sau khi tập đoàn Hải Đức khảo sát, chúng ta sẽ có so sánh, nói không chừng sẽ có kinh hỉ bất ngờ đó.
Tào Chính Dương biết Tả Viên Triêu quyết tâm ủng hộ phòng chiêu thương tới cùng, chỉ đành than thầm một tiếng, bỏ ý định tiếp tục thuyết phục Tả Viên Triêu. Y buồn bã nói: Nếu tập đoàn An Đại Hàn Quốc vì việc này mà từ chối ký hợp đồng với chúng ta, tôi sẽ không gánh trách nhiệm này nữa.
Tả Viên Triêu nói: Lão Tào à, đều là vì công việc, ngàn vạn lần đừng ưu tư!
...
Cái gì nên tới thì thủy chung cũng sẽ tới, tập đoàn An Đại Hàn Quốc tới đúng như đã hẹn, Trương Dương không có bất kỳ hứng thú gì đối với tập đoàn này, điều kiện thiếu thành ý của tập đoàn An Đại tất nhiên là một nguyên nhân trong số đó, còn một nguyên nhân rất quan trọng nữa đó là quan hệ của Thôi Chí Hoán và Văn Linh. Cho nên tiệc chiêu đãi hoàn nghênh tập đoàn An Đại hắn cũng không tham gia, phía phòng chiêu thương hắn bảo phó chủ nhiệm Tiếu Quế Đường đi thay, còn đặc biệt phái Chương Duệ Dung đi cùng, danh thì là phiên dịch nhưng trên thực tế lại là nội ứng, phụ trách quan sát nhất cử nhất động của Trương Dương.
Ngày tập đoàn An Đại tới Giang Thành, Hải Lan cũng từ Hương Cảng tới Giang Thành, lần này cô ta sẽ ở lại Bình Hải một đoạn thời gian, quay chuyên đề phong tục tập quán tết âm lịch của quốc nội, tổ quay phim không tới cùng cô ta.
Trương Dương vốn muốn tự mình đi đón Hải Lan, nhưng Đỗ Thiên Dã lâm thời gọi hắn, cho nên hắn đành gọi điện thoại cho Hồ Nhân Như, bảo Hồ Nhân Như thay hắn đi tới sân bay đón Hải Lan về.
Đỗ Thiên Dã lâm thời gọi Trương Dương tới, nguyên nhân căn bản của gã vẫn là có liên quan tới tập đoàn An Đại, theo lý mà nói thì một bí thư thị ủy đối với loại chuyện này cũng không cần quan tâm, nhưng bởi vì quan hệ của Thôi Chí Hoán, Đỗ Thiên Dã có chút tâm thần không yên, đã thế loại chuyện này gã lại không tiện nói với người khác, cứ nén ở trong lòng nên rất khó chịu, cũng chỉ có thể tìm tới Trương Dương.
Trương Dương có thể hiểu được sự phiền muộn của Đỗ Thiên Dã, khi tới phòng làm việc của Đỗ Thiên Dã, cách thời gian tan làm chỉ còn lại năm phút, Đỗ Thiên Dã cất công văn trên bàn đi, đứng dậy nói: Đi thôi! Tôi mời cậu ăn cơm, ngày kia là cha mẹ tôi tới rồi, tôi cũng không có thời gian uống rượu với cậu nữa.
Trương Dương cười nói: Chuyện vui, bác Đỗ tới, tôi sẽ uống mấy chén với bác ấy.
Đỗ Thiên Dã nói: Cha tôi lớn tuổi rồi, tửu lượng kém, gần đây huyết áp lại rất cao, tôi không dám để cho ông ấy uống rượu, đúng rồi, đợi ông ấy tới, cậu điều trị cho ông ấy nhé.
Trương Dương ừ một tiếng, theo Đỗ Thiên Dã cùng ra khỏi văn phòng.
Khi hai người vừa rồi khỏi tòa nhà văn phòng thì có không ít người nhìn thấy Trương Dương, Trương Dương cũng ý thức được vẻ hâm mộ và khinh thường trong mắt người khác, hắn than: Bí thư Đỗ, hiện tại người ta ai cũng cho rằng tôi cả ngày vỗ mông ngựa của anh! Sau này hai chúng ta bảo trì cự ly đi.
Đỗ Thiên Dã bật cười: Cậu không phải là trước giờ không thèm để ý xem người khác nghĩ gì ư?
Trương Dương nói: Bản thân thôi thì không sao, nhưng tôi lại sợ ảnh hưởng tới hình tượng quanh vinh vĩ đại, công chính vô tư của anh thôi!
Đỗ Thiên Dã cười nói: Cậu đây không phải là vỗ mông ngựa à?
Trương Dương nói: Bí thư Đỗ nhìn rõ mọi việc, bội phục, bội phục!
Đỗ Thiên Dã lên xe jeep của Trương Dương, gã giật lấy chìa khóa, chủ động gánh trách nhiệm lái xe, bình thường ngồi sau quen rồi, ra vào đều có lái xe, Đỗ Thiên Dã bắt đầu hoài niệm cảm giác lái xe.
Đi đâu bây giờ?
Đỗ Thiên Dã nói: Đi xa một chút, để tránh bị người ta nhìn thấy!
Trương Dương thở dài, nói: Làm một bí thư thị ủy như anh cũng không dễ dàng gì, ngay cả ăn cơm cũng khó khăn như vậy!
Đỗ Thiên Dã nói: Còn không tự tại bằng lúc ở trung kỷ ủy!
Đó là đương nhiên rồi, Bắc Kinh là nơi nào chứ? Đại quan ở đó đâu đâu cũng có, bằng cấp như anh ở Bắc Kinh tóm cái ra cả lố, nhưng ở Giang Thành thì khác, anh là một đại ca danh phù kỳ thực, là đại lão bản của Giang Thành!
Đỗ Thiên Dã không nhịn được cười: Nói linh tinh gì đó, nghe cứ như là xã hội đen vậy.
Trương Dương nói: Anh rốt cuộc là đi đâu vậy?
Đỗ Thiên Dã cũng rất thần bí cười cười với hắn, chở hắn tới ngõ dài ở phía tây thành phố, đỗ xe ở đường cái ngoài ngõ, Đỗ Thiên Dã từ sau xe lấy ra hai bình Phi Thiên Mao Đài, còn không quên khen một câu: Ái chà, chôn ba mươi năm, cậu đúng là cất giữ không ít hàng lậu đó.
Trương Dương nói: Lấy của bí thư Cố đấy... á, tôi bảo nay, không phải hôm nay anh mời tôi uống rượu ư? Sao lại đi lấy rượu của tôi?
Cho cậu cơ hội nịnh bợ tôi! Đỗ Thiên Dã cảm thấy hai bình không đủ, lại lấy thêm một bình nữa.
Trương Dương theo Đỗ Thiên Dã đi vào trong ngõ, đi được hơn một trăm mét thì nhìn thấy một quán ăn nhỏ treo biển gỗ, bên trên viết thành tây gà mái ninh. Thời gian Trương Dương tới Giang Thành cũng không phải là ngắn, nhưng hắn cũng không biết tới nơi này, không ngờ Đỗ Thiên Dã lại biết rõ nơi này như vậy.
Đỗ Thiên Dã hôm nay còn đặc biệt đeo kính vuông, có điều cũng không ai nghĩ rằng bí thư thị ủy có thể đến một địa phương nhỏ như vậy để uống rượu, cho nên xác suất gã bị nhận ra là rất thấp.
Hai người tìm một cái góc khuất rồi ngồi xuống, Đỗ Thiên Dã bảo ông chủ cho một phần gà mái ninh, một phần gà tam bảo, bốn món rau trộn, hai người cầm hai cái chén, mỗi người tự mở một bình, tửu lượng của họ uống chừng này rượu thì không có vấn đề gì.
Một chén rượu vừa xuống bụng, Trương Dương mới nói: Có phải là trong lòng không sảng khoái, muốn tôi ra tay chơi cây gậy đó không?
Đỗ Thiên Dã trừng mắt lườm hắn, nói: Cậu coi tôi là hạng người gì vậy?
Trương Dương cười thầm trong lòng, Đỗ Thiên Dã trong lòng khẳng định là không vui, nếu không thì sao lại chủ đông hẹn mình ra uống rượu? Trương Dương nói: Chúng ta tối nay chỉ uống rượu, không nói chuyện không vui!
Đỗ Thiên Dã cũng gật đầu, lúc này ông chủ bưng một cái nồi đất lớn tới, bên trong chính là gá mái ninh thương hiệu của quán ăn, mở nắp nồi ra, mùi thơm dụ người lan tỏa, Trương Dương múc một bát canh gà mái vừa thơm lại vừa đậm, uống một ngụm, lớn tiếng khen: Canh ngon!
Đỗ Thiên Dã cũng cười nói: Nơi tôi giới thiệu có bao giờ kém đâu?
Trương Dương nói: Nơi này hẻo lánh như vậy, anh làm sao mà tìm thấy thế?
Đỗ Thiên Dã đang định nói thì nghe thấy một giọng nói kinh hỉ vang lên: Bí thư Đỗ!
Hai người theo tiếng nhìn sang, lại thấy Tô Viện Viện cầm nồi sắt xuất hiện ở bên cạnh.
Trương Dương lập tức ý thức Tô Viện Viện xuất hiện ở nơi này không phải là ngẫu nhiên, hắn cười nói: Đúng là trùng hợp ghê, Tô Viện Viện, cô cũng tới à?
Tô Viện Viện trước giờ không bao giờ tươi cười với Trương Dương, có điều so với trước đây thì có tiến bộ hơn một chút, ít nhất thì cũng còn để ý tới hắn, nói khẽ: Nhà tôi ở trong cái ngõ này, có gì mà trùng hợp?
Trương Dương mỉm cười nhìn Đỗ Thiên Dã, nói: Tôi đang nghĩ anh làm sao có thể tìm thấy nơi này, thì ra là có người dẫn đường!
Đỗ Thiên Dã cũng cười cười xuất hổ, nói: Trước đây cùng tiểu Tô tới đây một lần, cho nên nhớ mãi không quên gà mái ninh ở nơi này!
Tuy Tô Viện Viện đối với Trương Dương thì chẳng ra làm sao, nhưng Trương Dương cũng không tính toán với cô ta, hắn cười cười mời: Tô Viện Viện, cùng ăn đi!
Tô Viện Viện nói: Tôi đi mua canh gà mái cho mẹ tôi, các anh cứ ăn trước đi!
Đỗ Thiên Dã gật đầu, cùng Trương Dương tiếp tục ẩm tửu.
Tô Viện Viện sau khi mua canh cho mẹ, không lâu sau liền quay lại, từ sau khi Đỗ Thiên Dã chuyển đi, cô ta cũng đã nhiều ngày rồi chưa gặp Đỗ Thiên Dã, nhìn thấy Đỗ Thiên Dã tới cửa nhà mình ăn cơm, trong lòng rất vui mừng.
Trương Dương không ngại Tô Viện Viện gia nhập, dẫu sao thì tối nay uống rượu với Đỗ Thiên Dã cũng chính là giúp gã giải sầu, phát tiết bực dọc một chút, Trương Dương lo lắng một chuyện, không biết lần này liệu Văn Linh có tới không? Nếu như Văn Linh lại tới Giang Thành gặp Thôi Chí Hoán, đối với Đỗ Thiên Dã mà nói thì không chỉ là lại một lần đả kích mạnh nữa. Nghĩ tới phương pháp tốt nhất để Đỗ Thiên Dã không bị cảm tình khốn nhiễu chính là khiến gã chuyển dời tình cảm. Tô Viện Viện ở trước mặt cũng không tồi, hơn nữa Trương Dương đã điều tra, Tô Viện Viện cũng tốt nghiệp đại học, học quản lý khách sạn, trên học lực cô ta cũng xứng với Đỗ Thiên Dã, nếu như thật sự có điểm yếu kém thì chình là xuất thân gia đình.
Đỗ Thiên Dã nói: Sức khỏe của bác gái sao rồi?
Tô Viện Viện nói: Không tốt lắm, sau khi anh trai tôi vào tù, bà ấy đã bệnh rồi! Lúc nói tới đây không khỏi trừng mắt lườm Trương Dương, cô ta đổ lỗi chuyện này lên người Trương Dương, tuy trong lòng cũng hiểu anh trai bị bắt là gieo gió gặt bão, nhưng vẫn vì thế mà ghét Trương Dương.
Trương Dương chỉ coi như không thấy, một mình uống rượu.
Đỗ Thiên Dã nói: Xin lỗi, chuyện này tôi không thể giúp được!
Tô Viện Viện lắc đầu, nói: Bí thư Đỗ đừng nói vậy, chuyện của anh tôi là anh ấy gieo gió gặt bão, không có liên quan gì tới người khác cả.
Trương Dương cười bảo: Nói rất đúng!
Đỗ Thiên Dã nói: Ngã một lần thì sẽ khôn hơn, hi vọng anh ấy sau này có thể rút ra được bài học, thật thà làm ăn!
Bởi vì sự xuất hiện của Tô Viện Viện, Đỗ Thiên Dã cũng không tiện thoải mái chè chén, nói chuyện với cô ta mấy câu, đang chuẩn bị đứng dậy đi thì Trương Dương lại cầm bình rượu còn lại lên, lúc Đỗ Thiên Dã thanh toán, mới biết Tô Viện Viện đã thanh toán rồi, lý do là họ tới cửa nhà cô ta, tất nhiên là do cô ta mời khách.
Sau khi Đỗ Thiên Dã lên xe, quay người lại thì thấy Tô Viện Viện vẫn đứng ở cửa ngõ, liềm mỉm cười vẫy tay.
Trương Dương cố ý than: Đúng là tính ý sâu đậm!
Đỗ Thiên Dã đấm một cái lên vai hắn: Thằng ôn cậu bớt nói linh tinh đi!
Trương Dương nói: Thằng mù cũng nhìn ra là Tô Viện Viện người ta có ý tứ với anh, bí thư Đỗ, tôi cũng có chút tinh thần thương hương tiếc ngọc, biểu hiện của anh giống như là của một tên đầu gỗ vậy, quá vô nhân đạo!
Đỗ Thiên Dã cười cuời: Cậu thôi vòng vo tam quốc với tôi đi, tôi cũng chả giấu cậu, tôi không có cảm giác gì với Tô Viện Viện cả, tôi sắp bốn mươi rồi, cô ta là một cô gái nhỏ, tôi và cô ta không hợp nhau!
Tôi cũng là một thằng nhóc, anh và tôi có không hợp nhau không?
Đỗ Thiên Dã cười nói: Nói thật lòng, tôi luôn coi cậu là vãn bối!
Cút!
Đỗ Thiên Dã trừng mắt lên: Ái chà, phản rồi! Cậu có muốn làm nữa không?
Trương Dương cười hi hi, nói, xin lỗi, xin lỗi, một chút không cẩn thận nên lỡ thốt ra những lời nói ở trong lòng, cái đó, bí thư Đỗ đâu phải là người lấy việc công báo thù riêng nhỉ, vả lại giữa hai chúng ta cũng đâu có cừu hận gì đâu?
Đỗ Thiên Dã cũng cố ý nghiêm mặt, nói: Cho cậu một tháng khảo sát, còn khiến tôi không vui nữa thì cậu cút đi cho tôi!
Trương Dương đương nhiên biết Đỗ Thiên Dã nói đùa mà tôi, đưa Đỗ Thiên Dã về, nhìn đồng hồ thì đã chín rưỡi rồi, thế là gọi điện thoại cho Hồ Nhân Như, không ngờ máy bay lại hạ cánh muộn, tới giờ Hải Lam mới chỉ vừa xuống máy bay. Hồ Nhân Như bảo Trương Dương tới nhà gỗ ở tiểu Nam hồ trước, cô ta đón Hải Lan xong sẽ lập tức quay về.
/2583
|