Cùng là năm mới, nhưng có người vui có người buồn. Phó quản đốc nhà máy máy móc công trình Trương Truyền Nghĩa bị dẫn tới cục công an, thông qua loại bỏ điều tra, hiện tại tất cả nghi vấn đều khóa chặt trên người gã. Trương Truyền Nghĩa vừa tiến vào cục công an đã sụp đổ, không bao lâu liền thật thà khai báo chuyện đầu độc lần này. Người tới tập đoàn An Đại Hàn Quốc khảo sát sớm nhất là gã, quan hệ của gã với phía Hàn Quốc rất tốt, trong quá trình đám phán giữa hai bên, gã từng nhiều lần tiết cơ mật nội bộ của nhà máy máy móc công trình cho tập đoàn An Đại Hàn Quốc, từ đó giành được lợi ích không nhỏ. Mắt thấy hợp tác sắp thành công, ai ngờ giữa được lại giết ra tập đoàn Hải Đức, Trương Truyền Nghĩa sợ hợp tác không thành công,chuyện mình nhận hối lộ của phía Hàn Quốc vỡ lở, cho nên quyết định bí quá hóa liều, có điều trong chuyện hạ thuốc chuột này gã rất ngu xuẩn, cho rằng nắm vững phân lượng thì sẽ không bị ngươi ta tra ra, không ngờ sau cùng vẫn bị bắt.
Vinh Bằng Phi cũng không ngờ đang tra án đầu độc lại tra ra một vụ án gián điệp thương nghiệp, Tả Viên Triêu sau khi biết chuyện này thì tức đến nỗi vỗ bàn ầm ầm, chẳng trách phía tập đoàn An Đại Hàn Quốc lại hiểu rõ tình hình của bên mình như vậy, thì ra là có nội gián.
Tả Viên Triêu đương nhiên là trút nộ hỏa lên đầu Tào Chính Dương, gọi Tào Chính Dương tới trươc mặt, hùng hổ mắng cho hơn nửa tiếng đồng hồ. Tào Chính Dương tuy biết Trương Truyền Nghĩa có giao dịch ngầm với người Hàn Quốc, nhưng y cũng nhận một số quà của Trương Truyền Nghĩa, quà tuy không tính là quý giá, nhưng hiện tại Trương Truyền Nghĩa bị bắt. Vốn Tào Chính Dương còn ôm một tia hi vọng cuối cùng với tập đoàn An Đại Hàn Quốc, nhưng sau khi chuyện này xảy ra, y đã triệt để đoạn tuyệt ý định hợp tác với tập đoàn An Đại.
Tả Viên Triêu tức giận nói: Loại người như Trương Truyền Nghĩa, chính là Hán gián của thời đại này, bán đứng lợi ích của nhà máy, bán đứng lợi ích của quốc gia, còn có liêm sỉ nữa không? Còn có lương tâm nữa không?
Tào Chính Dương chỉ biết ngoan ngoãn đứng nghe.
Tả Viên Triêu nói: Tập đoàn An Đại dùng thủ đoạn này, bất kể là xí nghiệp của họ có thực lực gì thì chúng ta cũng không thể hợp tác với họ được nữa. Chúng ta chiêu thương dẫn tư, cái cần nhất chính là bạn làm ăn thật sự chân thành, có thể giữ gìn lợi ích chung chứ không phải là loại người dựa vào thủ đoạn tam lưu, dựa vào tình báo thương nghiệp để duy hộ lợi ích tư nhân.
Tào Chính Dương liên tục gật đầu: Thị trưởng Tả, tôi cũng nghĩ vậy, trước đây chúng ta chưa hiểu biết đủ về tập đoàn An Đại, sau khi hiểu được dụng tâm của họ, chúng ta không thể tiếp tục hợp tác với họ nữa!
Tả Viên Triêu nói: Anh đó, thân là người đứng đầu một nhà máy mà lại thiếu hiểu biết về tình hình bên dưới, nếu như không phải là có chuyện của tập đoàn Hải Đức thì làm sao mà tìm ra được chuyện ẩn đằng sau, nếu như hợp tác với tập đoàn An Đại Hàn Quốc, anh chẳng khác nào là bán rẻ nhà máy máy móc công trình một cách hồ đồ!
Lưng Tào Chính Dương đã đẫm mồ hôi lạnh, chuyện này e rằng y khó mà đùn đẩy được trách nhiệm.
Tả Viên Triêu lại nói: Kiểm điểm lại bản thân đi, nội bộ nhà máy có thể không phải chỉ có một mình Trần Truyền Nghĩa có vấn đề đâu, anh về tra cho rõ rồi nhanh chóng báo lại cho tôi!
Tào Chính Dương nói: Thị trưởng Tả yên tâm, tôi nhất định sẽ kiểm điểm lại bản thân!
...
Tả Viên Triêu vào chiều ngày hôm đó lâm thời mở một cuộc họp, người tham gia hội nghị là những người tham dự tiệc chiêu đãi tập đoàn Hải Đức, Tình tự của Tả Viên Triêu không bởi vì chuyện của Trần Truyền Nghĩa mà bị ảnh hưởng, dẫu sao thì chuyện này cũng tra ra được manh mối rồi, hơn nữa không tạo thành ảnh hưởng ác liệt, ông ta mỉm cười, nói: Hôm nay là mùng một tết, bởi vì khách Đức tới thăm, mọi người vẫn chưa được nghỉ ngơi, thời gian đáng ra nên ở cùng với gia đình thì lại phải tiếp khách Đức, các đồng chí khổ cực rồi!
Tất cả mọi người đều đồng thời vỗ tay.
Tả Viên Triêu cười nói: Năm mới không khí mới, ngày đầu tiên của tân xuân chúng ta lai nỗ lực vì sự phát triển cải cách của Giang Thành, tôi cho rằng loại phụng hiến này là đáng giá, trong lòng mọi người sẽ không có bất kỳ lời oán thán nào, các bạn nói có phải không?
Tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Tả Viên Triêu cười nói: Mỗi một người thêm một trăm đồng tiền tăng ca, cầm về ngoan ngoãn giao cho vợ đi! Sự hài hước của ông ta lại dẫn tới một tràng cười.
Tả Viên Triêu nói: Vừa rồi tôi đã tiến hành một cuộc nói chuyện với quan chấp hành thủ tịch của tập đoàn Hải Đức Shimeineide tiên sinh, ông ta rất hài lòng với nhà máy máy móc công trình Giang Thành. Hai ngày tiếp theo họ sẽ tiến hành khảo sát tổng thề hoàn cảnh đầu tư của Giang Thành chúng ta. Hon nữa, ôn ấy đã chính thức đề xuất lời mời, mời chúng ta tới tham quan tập đoàn Hải Đức! Tả Viên Triêu rất thích thời dừng lại, cầm chén trà lên uống một ngụm rồi lại nói: Vào năm ngoái chúng ta đã đề xuất khẩu hiểu 'mời tới và ra ngoài', đoàn khảo sát kinh mậu tới Châu Âu của chúng ta cũng bởi vì các loại nguyên nhân mà gặp trở ngại, sau tết, tôi định chuẩn bị lại chuyện này, chỉ có ra ngoài thì mới có thể nhìn thấy được kinh nghiệm tiên tiến của nước khác, mới có thể nhìn thấy sự chêch lệch giữa chúng ta và những quốc gia tiên tiến khác, mới có thể mở rộng được lối suy nghĩ của chúng ta, đoàn khảo sát kinh mậu của chúng ta lấy xí nghiệp làm chủ, vậy giao cho phó thị trưởng Nghiêm phụ trách, sau tết các anh mau chóng tổ chức việc này, thực sự là không thể kéo dài được nữa.
Nghe thấy sắp có đoàn khảo sát kinh mậu, các nhân viên dự họp bắt đầu nhỏ giọng giao lưu.
Tả Viên Triêu nói: Tuy phát sinh một khúc xen giữa, nhưng công tác tiếp đãi tập đoàn Hải Đức của chúng ta trên cơ bản vẫn thuận lợi, bọn họ chắc còn ở Giang Thành thêm hai ngày, công tác cụ thể do phó thị trưởng Nghiêm phụ trách, mọi người cực khổ cả ngày chắc mệt rồi, chúng ta giải tán, chú ý giữ thiết bị liên lạc được thông suốt.
Trương Dương giao nhiệm vụ tiếp đãi tập đoàn Hải Đức cho Thường Lăng Phong, hiện tại hắn hắn đã nhẹ nhõm rồi, cú điện thoại của La Tuệ Ninh đã tháo mở nút thắt trong lòng hắn, tâm tình buồn bực của Trương Dương nhiều ngày nay bắt đầu biến thành thoải mái hơn.
Nhìn đồng hồ, mới bốn giờ chiều, Trương Dương gọi điện thoại cho Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên và bà ngoại ông ngoại đang ở thành phố Kinh Sơn, Sở Yên Nhiên bảo hắn đừng bôn ba nữa, về Tĩnh An nghỉ hai ngày rồi tết nguyên tiêu lại về Giang Thành.
Trương Dương gác điện thoại, nhìn thấy Tả Viên Triêu và Nghiêm Tân Kiến hai người đang đứng ở cạnh bồn hoa nói chuyện. Ánh mắt của Tả Viên Triêu và gã chạm nhau, vẫy vẫy tay với hắn, tỏ ý bảo hắn bước tới.
Trương Dương đi tới trước mặt hai người, cung kính nói: Chào thị trưởng Tả, chào phó thị trưởng Nghiêm!
Tả Viên Triêu cười nói: Lần này chuyện của tập đoàn Hải Đức may mà có cậu!
Trương Dương nói: Không có gì, vốn là chuyện trong phạm trù công tác của tôi mà!
Tả Viên Triêu nói: Chúng tôi đang nói tới chuyện của đoàn khảo sát kinh mậu tới Châu Âu, đoàn khảo sát lần này do phó thị trưởng Nghiêm đứng đầu, người đầu tiên mà anh ấy chọn chính là cậu!
Trương Dương biết Nghiêm Tân Kiến là đang bán nhân tình cho mình, có điều hắn thân là người đứng đầu phòng cải cách xí nghiệp và phòng chiêu thương, đoàn khảo sát kinh mậu không có hắn mới là lạ.
Nghiêm Tân Kiến cười nói: Trương Dương, lần này gánh nặng mà thị lý giao cho chúng ta không nhẹ đâu, nhiệm vụ và chỉ tiêu đều giao xuống rồi, nếu như chúng ta không lôi kéo được hạng mục đầu tư, quay về sẽ phải chịu phạt đấy.
Trương Dương nói: Tôi còn tưởng là chuyện gì tốt, được, phó thị trưởng Nghiêm, đợi khi tới Châu Âu du lịch thì ngài hẵng gọi tôi, lần này thì thôi nhé!
Nghiêm Tân Kiến vừa nghe thấy vậy liền quýnh lên: Sao có thể như vậy được? Nhìn thấy nụ cười trên mặt Trương Dương, lập tức hiểu ra là hắn đang cố ý trêu mình, cười ha ha lắc đầu, nói: Cậu đi cũng được, mà không đi cũng được. Lần này quan tiên phong của đoàn khảo sát chính là cậu.
Trương Dương nói: Tôi chỉ là hạng tay chân, lãnh đạo phái tôi đi thì tôi cũng chỉ có thể đáp ứng, có điều tôi phải mang Thường Lăng Phong đi cùng!
Nghiêm Tân Kiến nói: Còn cầu cậu nói nữa à, anh ta là một nhân tài!
Tả Viên Triêu cũng gật đầu, nói: Trương Dương, thật sự nhìn không ra cậu còn là một Bá Nhạc, ngay cả loại nhân tài xuất sắc như Thường Lăng Phong cũng bị cậu mua chuộc!
Trương đại quan nhân không khỏi đắc ý cười nói: Tôi là lấy đức phục người thôi!
Tả Viên Triêu cười nói: Lấy đức phục người ư? Cậu thật sự làm được vậy thì tốt!
Nghiêm Tân Kiến nghĩ thầm, lấy bạo chế bạo thì tôi tin, còn lấy đức phục người thì thật là nực cười. Y bởi vì còn có nhiệm vụ phải an bài cho nên xin đi trước.
Trương Dương cùng Tả Viên Triêu đi về bãi đỗ xe, Tả Viên Triêu hữu ý mà như vô ý nói: Chúc tết tỉnh trưởng Tống chưa?
Trương Dương nói: Sáng nay bận nhiều việc quá cho nên chỉ có thể gọi điện thoại cho bí thư Cố, tỉnh trưởng Tống để chúc mừng, điện thoại của họ cũng khó gọi lắm!
Tả Viên Triêu cười cười, trong lòng rất hâm mộ, tuy ông ta cũng muốn trực tiếp tới chúc tết Cố Doãn Tri, Tống Hoài Minh, nhưng quan hệ vẫn chưa tới mức đó, suy nghĩ kỹ càng thì vẫn quyết định không mạo muội gọi điện. Tả Viên Triêu nói: Vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho bí thư Đỗ, anh ta hai ngày nữa sẽ quay về!
Trương Dương thở dài, nói: Bí thư Đỗ là một hiếu tử, chuyện này đã đả kích anh ta rất mạnh.
Tả Viên Triêu nói: Bí thư Đỗ là một người kiên cường, tôi tin anh ta sẽ thoái khỏi bi thương, nhân dân Giang Thành của chúng ta còn đang đợi anh ta. Ông ta vốn muốn hỏi tình huống của Trương Dương với Văn gia, nhưng lời nói tới miệng thì lại cảm thấy có chút không thích hợp. Lúc này điện thoại của ông ta đổ chuông, là đại ca Tả Ủng Quân của ông ta gọi về ăn cơm, Tả Viên Triêu gác điều thoại rồi đề xuất lời mời với Trương Dương: Anh trai tôi cọi tôi về ăn cơm, đi cùng nhé?
Trương Dương cười cười lắc đầu: Tôi không làm phiền gia đình các vị tụ hội, đúng rồi, Hiểu Linh về chưa? Đoạn thời gian gần đây hắn rất ít liên hệ với Tả Hiểu Tình, cho nên không rõ tin tức của cô ta.
Tả Viên Triêu cười nói: Vốn nói là sẽ về, nhưng đột nhiên muốn cùng với mấy người bạn học tới Canada trượt tuyết, cho nên quyết định đón năm mới ở bên đó!
Trương Dương gật đầu rồi chia tay với Tả Viên Triêu, hắn đã đáp ứng tối nay ăn cơm với Tần Thanh, lái xe tới cửa Tần gia, phát hiện xe cảnh sát của Tần Bạch cũng đỗ ở đó.
...
Lúc Trương Dương đi tới cửa vừa hay nhìn thấy một cô gái mặc áo nhung màu đỏ đi ra, Trương Dương thấy cô gái này có mấy phần quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Cô gái đó cười nói với Trương Dương: Tới rồi à!
Trương đại quan nhân ngơ ngác, thầm nghĩ mình nổi tiếng ghê, ai cũng nhận ra mình.
Tần Bạch nghe thấy động tĩnh liền bước ra khỏi cửa, cười nói: Trương Dương, anh sao giờ mới tới!
Trương Dương chỉ vào bóng lưng của cô gái đó, hỏi: Ai thế?
Mặt Tần Bạch không ngờ lại đỏ lên, nói: Trầm Vi! Bạn... bạn gái em...
Trương Dương cười ha ha, nói: Đường rồi, thằng nhóc, hai ngày không gặp không ngờ lại cưa được gái rồi.
Tần Thanh nghe thấy giọng nói của Trương Dương cũng bước ra, cười nói: Trầm Vi đúng là rất khá, tầm mắt của Tiều Bạch được phết!
Trương Dương nói: Tôi sao cảm thấy có chút quen quen!
Tần Thanh trừng mắt lườm hắn: Trên trời dưới đất phàm là gái xinh anh đều quen hết phải không?
Trương Dương cười xấu hổ.
Tần Bạch nói: Anh từng gặp cô ấy rồi, nhớ chuyện lúc trước chị tôi bị bắt cóc, hai người chúng ta tới bệnh viện tâm thần không?
Trương Dương được hắn nhắc nhở, đột nhiên bừng tỉnh: Trầm Vi là tiểu hộ sĩ đó?
Tần Bạch đỏ mặt gật đầu: Chính là người giật giấy tờ cảnh sát của em đấy!
Trương Dương cười nói: Ối chà, cô tiểu hộ sĩ này cường hãn lắm đấy. Sau này cậu kiểu gì cũng chịu khổ!
Tần Thanh cười nói: Em nói nè Trương Dương, anh lớn vậy rồi mà còn nói xấu người ta sau lưng à!
Trương Dương cười nói: Anh không nói nữa, chú Tần đâu!
Tần Thanh không nhịn được cười: Cha em đi thấy Tần Bạch dẫn bạn gái tới, cao hứng như trẻ con, ông ấy đang tự mình làm cơm!
Trương Dương gật đầu, theo hai chị em họ vào trong nhà uống trà nói chuyện, Trầm Vi đi mua dầu về, cầm tạp dề rất thành thạo mặc lên người, tới phòng bếp giúp đỡ, Tần Thanh rất hài lòng với cô em dâu tương lai này, nói nhỏ: Tiểu Bạch đã đến thăm cha mẹ cô ấy chưa?
Tần Bạch gật đầu: Cha mẹ cô ấy bạn thịt lớn, có một ông anh bán thủy sản!
Trương Dương cười nói: Tốt quá, sau này không phải lo về thức ăn!
Tần Truyền Lương từ bên ngoài bước vào: Chỉ cần con gái nhà người ta tốt, quan tâm tới xuất thân gia đình làm gì? Vào thời đại cách mạng văn hóa các con đều là năm phần tử xấu! Nếu đổi là hiện tại thì có con gái nhà ai bằng lòng theo con?
Tần Bạch nói: Con có nói gì đâu!
Tần Thanh đứng dậy vào phòng bếp giúp đỡ Trầm Vi, Tần Bạch và Trương Dương dọn bàn, bên này, Trầm Vi đã bưng thức ăn ra, Trương Dương ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, không khỏi khen: Ra phòng khách vào phòng bếp, Tần Bạch, đây là phúc khí cậu tu được từ kiếp trước đấy!
Trầm Vi đỏ mặt quay người bước ra.
Tần Truyền Lương nói: Trương Dương, con gái nhà người ta da mặt mỏng lắm!
Trương Dương cười nói: Chú Tần, chú chưa gì đã bảo vệ con dâu rồi, cháu không nói nữa, không nói nữa!
Trù nghệ của Trầm Vi không tồi, Trương Dương ăn mà khen luôn miệng, Tần Truyền Lương tâm tình rất tốt, phá lệ uống mấy chén. Người ta uống hơi nhiều, tất nhiên cũng nói nhiều hơn, ông ta hỏi: Tiểu Vi, khi nào hẹn cha mẹ cháu tới đây ăn bữa cơm đi, để hai nhà chúng ta được gặp mặt.
Trầm Vi đỏ mặt gật đầu.
Tần Thanh tặng bao lì xì cho cô ta, gặp em dâu tương lai dẫu sao cũng phải tỏ ý một chút.
Tần Truyền Lương nói: Lúc nào thì tiểu Thanh giải quyết được vấn đề cá nhân thì ta cũng không còn gì phải tiếc nuối.
Tần Thanh mặt đỏ bừng, cha ở trước mặt Trương Dương nói vậy, rõ ràng là đang ám chỉ, cô ta cầm chén rượu lên, nói: Sự nghiệp và tình cảm không thể vẹn cả đôi đường, cha đừng lo lắng nhiều.
Trương Dương nói: Chị Thanh, đợi chị sau này làm quan chán rồi, đột nhiên muốn tìm ai đó, em nếu chưa kết hôn thì có thể nghĩ tới em không.
Tần Thanh trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng ngoài miệng thì giả vờ gắt: Thằng bé con nói năng linh tinh gì thế? Nhưng giọng nói của cô ta có chút run rẩy, ngay cả Tần Bạch cũng nhìn ra là tình tự của chị mình có biến hóa, kỳ thực người của Tần gia đều biết quan hệ giữa Trương Dương và Tần Thanh rồi, có điều hai người họ không chịu thừa nhận nên họ cũng không tiện hỏi.
Điện thoại của Tần Thanh đổ chuông, cô ta ra ngoài nghe, mượn cơ hội để che giấu sự xấu hổ ở trong lòng.
Tần Thanh sau khi nhận được điện thoại thì quay lại, vẻ mặt biến thành vô cùng ngưng trọng, nói: Không ổn rồi, nhà máy hàng hóa thường ngày của Lam Sơn xảy ra sự cổ cháy nổ, tôi phải lập tức về xử lý!
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Tần Truyền Lương thở dài, con gái hôm qua vừa về hôm nay đã lại phải di, trong lòng ông ta tất nhiên thấy buồn.
Trương Dương nói: Em đưa chị đi!
Tần Thanh gật đầu, cô ta về phòng thu dọn qua loa rồi lên xe jeep của Trương Dương: Tới bến xe lửa đi, em bắt chuyến tàu sáu rưỡi!
Trương Dương mở máy: Chuyến tàu lúc sáu rưỡi hình như phải năm giờ sáng mới tới nơi!
Tần Thanh gật đầu, nói: Chỉ có mỗi chuyến tàu đó thôi, anh đi mau lên đi, muộn một chút là không thể bắt kịp chuyến tàu đâu!
Trương Dương cười nói: Sao mà muộn được?
Tần Thanh không hiểu, nhìn hắn nói: Chỉ còn hai mươi lăm phút thôi, từ nhà em lái xe trạm xe lửa cũng mấy mười lăm phút rồi, anh mau lên chút có được không. Anh không phải là cố ý chậm trễ chứ hả, gấp lắm đó, em phải trở về!
Trương Dương nói: Xe không có xăng, anh đi đổ xăng cái đã!
Tần Thanh thở dài: Em đi bắt xe! Cô ta đẩy cửa bước ra ngoài, nhưng lại bị Trương Dương kéo lại: Thanh, đừng gấp, có anh ở đây mà!
Anh ở đây thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì!
Đừng quên, anh vĩnh viễn là thiên lý nhãn của em!
Tần Thanh hiểu ra ý của hắn: Anh muốn chở em tới Lam Sơn?
Trương Dương gật đầu: Còn hai ngày nghỉ nữa, anh đưa em đi!
Tần Thanh từ sâu tận đáy lòng cũng muốn được ở cạnh Trương Dương nhiều hơn, nghe nói hắn muốn chở mình tới Lam Sơn thì trong lòng cũng vui vẻ vô cùng, cô ta gật đầu, nói: Được, chúng ta thay nhau lái xe, mau tới Lam Sơn nào!
...
Từ Giang Thành tới Lam Sơn đi cũng mất sáu trăm dặm, may mà hiện tại đang là tết âm lịch, xe trên đường rất ít, xe có thể đi với tốc độ cao, hai người thay nhau lái xe, mươi hai giờ rưỡi tối thì đã đến Lam Sơn.
Việc đầu tiên mà Tần Thanh là sau khi tới Lam Sơn chính là tới bệnh viện nhân dân thành phố Lam Sơn, đi thăm hỏi tình hình của người bị thương.
Trương Dương đưa cô ta với bệnh viện nhân dân Lam Sơn, còn mình thì ở trong khách sạn Phượng Nguyên cách đó không xa. Ở trong tivi nhìn thấy, sự cố nổ nhà máy hàng hóa thường ngày Lam Sơn đã khiến cho mười bảy người bị thương, may mà không có ai tử vong, bởi vì nhà máy nằm ở khu phát triển, Tần Thanh lại vừa hay phân quản khối này, cho nên cô ta phải xử lý chuyện này.
Trương Dương gọi điện thoại cho Tần Thanh, nói số phòng của mình cho cô ta.
Bốn giờ sáng, Tần Thanh mới gõ cửa phòng hắn, Trương Dương mở cửa phòng, Tần Thanh mang theo hàn ý từ bên ngoài ùa vào trong lòng hắn.
Trương Dương ôm lấy Tần Thanh, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ta, nói: Không sao, có anh ở đây mà!
Tần Thanh có chút mệt mỏi gật đầu, cô ta trước tiên đi tắm rửa, sau đó dùng khăn tóc quấn quanh người rồi ngồi xuống mép giường. Trương Dương hỏi: Tình hình sao rồi?
Tần Thanh nói: Cũng không đến nỗi quá xấu, mười bảy công nhân bị thương đều hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nguyên nhân của sự cố là thao tác không thỏa đáng dẫn tới. Tám rưỡi sáng mai thị ủy mở cuộc họp thường ủy để thảo luận chuyện này!
Trương Dương nhìn đồng hồ, cách lúc họp còn không tới bốn tiếng, liền quan tâm nói: Em đi ngủ đi! Nghỉ tốt thì sáng mai mới có tinh thần mà họp.
Tần Thanh nói: Em không mệt! Anh cùng em đi xa như vậy mà em không có thời gian ở cùng anh!
Trương Dương cười nói: Sao? Trong lòng có phải là rất cảm động, muốn báo đáp anh không?
Tần Thanh gật đầu, hạ thấp giọng, nói: Em muốn lấy lòng anh, muốn anh vui vẻ cao hứng.”
Trương Dương nắm lấy góc khăn tắm của cô ta, nhẹ nhàng kéo xuống, khăn tắm từ trên người Tần Thanh nhẹ nhàng trượt xuống. Trương Dương nói: Đây là quà năm mới mà anh muốn!
Tần Thanh bắt đầu ý thức được công phu đả tọa điều tức mà Trương Dương dạy cho cô ta đã thay đổi thể chất của cô ta, cô ta tuy một đêm không ngủ, nhưng lại không hề cảm thấy mệt mỏi, cô ta năm nay đã hai mươi chín tuổi rồi, vậy mà vẫn có da thị mịn màng đến thiếu nữ mười tám cũng phải hâm mộ, cô ta tin rằng, nam nhân mà mình yếu tuyệt không phải là một nam nhân bình thường.
…
Bí thư thị ủy Lam Sơn Chu Vũ Dương bước vào phòng họp sau cùng, năm mới năm me mà gặp phải chuyện này, khiến cho tầng lớp lãnh đạo thành phố Lam Sơn vô cùng bực bội. Chu Vũ Dương sau khi ngồi xuống liền gật đầu với các vị thường ủy, sau đó nói: Hôm nay triệu tập mọi người tới đây mở cuộc họp, chủ yếu là vì chuyện của nhà máy hàng hóa thường ngày, hôm qua nhà máy phát sinh vụ nổ, tạo thành tổn thất rất lớn, tuy không có nhân viên tử vong, nhưng chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng xấu cho nhà máy, lại thêm chuyện này xảy ra vào đúng ngày tết càng gây chấn động cho Lam Sơn. Quốc gia đề xướng trong ngày tết nhất định phải an định tường hòa, chuyện của nhà máy hàng hóa thường ngày của Lam Sơn lần này đã xóa sách thành tích trăm ngày sản xuất an toàn không có sự cố của khu phát triển.
Tần Thanh nói: Sự cổ cháy nổ của nhà máy hàng hóa thường ngày lần này tôi cũng có một phần trách nhiệm, là tôi không xử lý tốt vấn đề an toàn sản xuất của khu phát triển! Vì thế, tôi xin tỏ ý xin lỗi với các vị thường ủy ngồi đây.
Thị trưởng Thường Tụng nói: Trước tiên đừng nói xin lỗi vội, khu phát triển tuy thuộc phạm vi phân quản của cô, nhưng vấn đề an toàn không phải là trách nhiệm của cá nhân cô, vả lại chuyện của nhà máy là ngoài ý muốn, có quan hệ trực tiếp tới vấn đề quản lý của bản thân nhà xưởng, chúng ta tuy phải truy cứu trách nhiệm, nhưng cũng không thể truy cứu trách nhiệm một cách mù quáng!
Phó bí thư đảng ủy Ngô Minh nói: Tôi tán đồng với ý kiến của của thị trưởng Thường, chuyện này tốn nhất vẫn phải là truy trách nhiệm đúng người! Y nói xong câu này mới phát hiện xung quanh không có ai hưởng ứng, lúc này mới cảm thấy có chút không đúng, đột nhiên nhớ tới phó quản đốc nhà máy hàng hóa thường ngày Lam Sơn chính là Thường Hải Thiên, con trai của Thường Tụng, hình như gã còn phụ trách sản xuất, truy trách nhiệm đúng người không phải là trực tiếp đốt đuốc lên đầu của Thường Hải Thiên ư, Ngô Minh đột nhiên cảm thấy bất an, mình trước giờ luôn tinh minh, sao lần này lại nói một cách không suy nghĩ như vậy như?
Thường Tụng nói: Tiểu Tần, chuyện của nhà máy hàng hóa thường ngày Lam Sơn phải điều tra cho rõ, đưa tài liệu phản diện cho các xí nghiệp lớn của Lam Sơn, bảo bọn họ nhất định phải chú ý tới vấn đề an toàn sản xuât.
Tần Thanh gật đầu.
Bí thư thị ủy Chu Vũ Dương nói: Xin lỗi không phải là mục đích, dụng ý chân chính của chúng ta là khiến tất cả xí nghiệp của nhà máy Lam Sơn đặt vấn đề an toàn sản xuất lên hàng đầu, phát triển kinh tế rất quan trọng, nhưng phải dưới tiền đề an toàn và hài hòa, hiện tại là lúc năm mới, tôi cũng không làm mất thời gian của mọi người nữa. Tần Thanh, khu phát triển là phạm vi phân quản của cô, chuyện này nhất định phải xử lý cho tốt, cố gắng để người nhà của người bị thương cảm thấy hài lòng, đừng tạo thành ảnh hưởng xã hội không tốt.
Sau khi tan họp, Thường Tụng đặc biệt tới tìm Tần Thanh: Tiểu Tần!
Tần Thanh cung kính nói: Thị trưởng Thường, ngài tìm tôi có việc gì vậy?
Thường Tụng nói: Không phải nói về Giang Thành đón năm mới ư?
Tần Thanh cười nói: Nghe nói tới chuyện này, tôi lập tức ngay đêm chạy từ Giang Thành về đây!
Thường Tụng gật đầu, nói: Cô đúng là chuyên nghiệp, kỳ thực chuyện này cũng không cần cô phải tới gấp như vậy, không có thương vong, cũng không phải là trách nhiệm của cô!
Thị trưởng Thường, thân là phó thị trưởng được phân quản khu khai phá, tôi phải có trách nhiệm!
Thường Tụng lắc đầu: Tô không phải đã nói rồi ư? Y thở dài: Chuyện này nếu nói tới trách nhiệm thì phải là trách nhiệm của Hải Thiên, nó là quản đốc sản xuất!
Tần Thanh tuy biết rõ Thường Hải Thiên lần này khẳng định phải chịu trách nhiệm, dẫu sao thì tất cả mọi người đều phải nể mặt Thường Tụng, chuyện này không tiện nói ra.
Thường Tụng nói: Mọi người không nói là bởi vì tất cả đều nể mặt tôi, chuyện nên xử lý thế nào thì cứ xử lý thế nấy, yên tâm đi, bản thân tôi sẽ không có bất kỳ ý kiến gì!
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy, ở cửa thang máy gặp Thường Hải Tâm, con gái của Thường Tụng, Thường Hải Tâm ôm một chồng văn kiện, nhìn thấy Tần Thanh trước tiên hỏi thăm một câu, sau đó lại gọi một tiếng cha.
Thường Tụng nói: Con tăng ca à?
Thường Hải Tâm bảo: Con trực!
Thường Tụng gật đầu: Cha đi trước, con và Tần Thanh nói chuyện đi!
...
Thường Hải Tâm cùng Tần Thanh đi tới phòng làm việc, nói: Thị trưởng Tần, rất nhiều hãng truyền thông đã đề xuất phóng vấn về vụ nổ của nhà máy hàng hóa thường ngày, chị thấy...
Tần Thanh nói: Em đi an bài đi, chiều nay chị sẽ để họ phỏng vấn!
Thường Hải Tâm nói nhỏ: Thị trưởng Tần, chuyện này rất nghiêm trọng phải không?
Tần Thanh nói: Thời gian tết âm lịch coi trọng nhất là vấn đề an toàn, chuyện này lần này quả thực đã mang tính chất điển hình rồi.
Thường Hải Tâm không hỏi có chút lo lắng, chuyện này khẳng định là liên quan tới anh cả của cô ta. Cô ta thở dài, nói: Anh trai em từ tối hôm qua xảy ra chuyện cho tới giờ chưa về, vẫn ở trong nhà xưởng xử lý công việc.
Tần Thanh gật đầu.
Lúc này Trương Dương gọi điện thoại tới, Tần Thanh bắt máy, cố ý giả vờ kinh ngạc nói: Trương Dương, cậu tới Lam Sơn rồi à?
Thường Hải Tâm hơi ngây ra, không ngờ Trương Dương cũng tới Lam Sơn rồi.
Tần Thanh nói như vậy là có dụng ý, Trương Dương tới Lam Sơn không thể nào cả ngày cứ trốn trong khách sạn được.
Trương Dương ở đầu dây bên kia nghe thấy Tần Thanh nói vậy, lập tức ý thức được rằng bên cạnh cô ta có người, hơn nữa còn là người mà mình quen biết, hắn rất nhanh đoán ra là Thường Hải Tâm, bất giác bật cười, nói nhỏ: Giả vờ giống quá nhỉ, có phải là thư ký Thường ở bên cạnh không?
Tần Thanh thầm khen Trương Dương thông minh, miệng thì vẫn nói: Sao không báo trước một tiếng, tôi đang bận, chắc hôm nay không có thời gian tiếp cậu rồi, thế này đi, tôi để Hải Tâm tới đưa cậu đi chơi nhé.
Thường Hải Tâm cũng là một cô gái thông minh, cô ta lập tức phát giác ra chuyện này có chút không phải là trùng hợp, Trương Dương vào năm mới tự dưng chạy tới Lam Sơn làm gì? Du lịch à? Hắn tới Lam Sơn nhiều lần rồi. Thăm bạn ư, hình như cũng không cần phải chọn đúng lúc này? Nghĩa tới Tần Thanh tối qua ngay đêm về Lam Sơn, chẳng lẽ là hắn đưa tới? Thường Hải Tâm trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng thì không vạch trần. Theo cạnh Tần Thanh lâu như vậy rồi, lời đồn liên quan tới Trương Dương và Tần Thanh cô ta tất nhiên cũng nghe nói tới không ít, nhưng Trương Dương lại là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, chuyện này đã được nhiều người biết, còn quan hệ thật sự giữa Trương Dương và Tần Thanh, Thường Hải Tâm cũng không muốn tìm hiểu sâu, ấn tượng của cô ta đối với Trương Dương là người này rất có sức hấp dẫn, nhưng trong tình cảm cũng khó trách khỏi không được chuyên nhất, bỏ qua quan hệ với Tần Thanh không nói tới, quan hệ giữa hắn và Hà Hâm Nhan cũng rõ ràng là không tầm thường.
Thường Tụng cũng biết quan hệ của Trương Dương với hai vị đại lão của tỉnh lý, tuy cậu nói này của Trương Dương nghe chằng đáng tin cho lắm, nhưng đặt y ở cùng một vị trí với Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh, khiến y cảm thấy vui thầm trong lòng, dù sao thì Trương Dương cũng không cần phải nịnh bợ y, mình ngược lại còn thiếu người ta một phần nhân tình.
Vinh Bằng Phi cũng không ngờ đang tra án đầu độc lại tra ra một vụ án gián điệp thương nghiệp, Tả Viên Triêu sau khi biết chuyện này thì tức đến nỗi vỗ bàn ầm ầm, chẳng trách phía tập đoàn An Đại Hàn Quốc lại hiểu rõ tình hình của bên mình như vậy, thì ra là có nội gián.
Tả Viên Triêu đương nhiên là trút nộ hỏa lên đầu Tào Chính Dương, gọi Tào Chính Dương tới trươc mặt, hùng hổ mắng cho hơn nửa tiếng đồng hồ. Tào Chính Dương tuy biết Trương Truyền Nghĩa có giao dịch ngầm với người Hàn Quốc, nhưng y cũng nhận một số quà của Trương Truyền Nghĩa, quà tuy không tính là quý giá, nhưng hiện tại Trương Truyền Nghĩa bị bắt. Vốn Tào Chính Dương còn ôm một tia hi vọng cuối cùng với tập đoàn An Đại Hàn Quốc, nhưng sau khi chuyện này xảy ra, y đã triệt để đoạn tuyệt ý định hợp tác với tập đoàn An Đại.
Tả Viên Triêu tức giận nói: Loại người như Trương Truyền Nghĩa, chính là Hán gián của thời đại này, bán đứng lợi ích của nhà máy, bán đứng lợi ích của quốc gia, còn có liêm sỉ nữa không? Còn có lương tâm nữa không?
Tào Chính Dương chỉ biết ngoan ngoãn đứng nghe.
Tả Viên Triêu nói: Tập đoàn An Đại dùng thủ đoạn này, bất kể là xí nghiệp của họ có thực lực gì thì chúng ta cũng không thể hợp tác với họ được nữa. Chúng ta chiêu thương dẫn tư, cái cần nhất chính là bạn làm ăn thật sự chân thành, có thể giữ gìn lợi ích chung chứ không phải là loại người dựa vào thủ đoạn tam lưu, dựa vào tình báo thương nghiệp để duy hộ lợi ích tư nhân.
Tào Chính Dương liên tục gật đầu: Thị trưởng Tả, tôi cũng nghĩ vậy, trước đây chúng ta chưa hiểu biết đủ về tập đoàn An Đại, sau khi hiểu được dụng tâm của họ, chúng ta không thể tiếp tục hợp tác với họ nữa!
Tả Viên Triêu nói: Anh đó, thân là người đứng đầu một nhà máy mà lại thiếu hiểu biết về tình hình bên dưới, nếu như không phải là có chuyện của tập đoàn Hải Đức thì làm sao mà tìm ra được chuyện ẩn đằng sau, nếu như hợp tác với tập đoàn An Đại Hàn Quốc, anh chẳng khác nào là bán rẻ nhà máy máy móc công trình một cách hồ đồ!
Lưng Tào Chính Dương đã đẫm mồ hôi lạnh, chuyện này e rằng y khó mà đùn đẩy được trách nhiệm.
Tả Viên Triêu lại nói: Kiểm điểm lại bản thân đi, nội bộ nhà máy có thể không phải chỉ có một mình Trần Truyền Nghĩa có vấn đề đâu, anh về tra cho rõ rồi nhanh chóng báo lại cho tôi!
Tào Chính Dương nói: Thị trưởng Tả yên tâm, tôi nhất định sẽ kiểm điểm lại bản thân!
...
Tả Viên Triêu vào chiều ngày hôm đó lâm thời mở một cuộc họp, người tham gia hội nghị là những người tham dự tiệc chiêu đãi tập đoàn Hải Đức, Tình tự của Tả Viên Triêu không bởi vì chuyện của Trần Truyền Nghĩa mà bị ảnh hưởng, dẫu sao thì chuyện này cũng tra ra được manh mối rồi, hơn nữa không tạo thành ảnh hưởng ác liệt, ông ta mỉm cười, nói: Hôm nay là mùng một tết, bởi vì khách Đức tới thăm, mọi người vẫn chưa được nghỉ ngơi, thời gian đáng ra nên ở cùng với gia đình thì lại phải tiếp khách Đức, các đồng chí khổ cực rồi!
Tất cả mọi người đều đồng thời vỗ tay.
Tả Viên Triêu cười nói: Năm mới không khí mới, ngày đầu tiên của tân xuân chúng ta lai nỗ lực vì sự phát triển cải cách của Giang Thành, tôi cho rằng loại phụng hiến này là đáng giá, trong lòng mọi người sẽ không có bất kỳ lời oán thán nào, các bạn nói có phải không?
Tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Tả Viên Triêu cười nói: Mỗi một người thêm một trăm đồng tiền tăng ca, cầm về ngoan ngoãn giao cho vợ đi! Sự hài hước của ông ta lại dẫn tới một tràng cười.
Tả Viên Triêu nói: Vừa rồi tôi đã tiến hành một cuộc nói chuyện với quan chấp hành thủ tịch của tập đoàn Hải Đức Shimeineide tiên sinh, ông ta rất hài lòng với nhà máy máy móc công trình Giang Thành. Hai ngày tiếp theo họ sẽ tiến hành khảo sát tổng thề hoàn cảnh đầu tư của Giang Thành chúng ta. Hon nữa, ôn ấy đã chính thức đề xuất lời mời, mời chúng ta tới tham quan tập đoàn Hải Đức! Tả Viên Triêu rất thích thời dừng lại, cầm chén trà lên uống một ngụm rồi lại nói: Vào năm ngoái chúng ta đã đề xuất khẩu hiểu 'mời tới và ra ngoài', đoàn khảo sát kinh mậu tới Châu Âu của chúng ta cũng bởi vì các loại nguyên nhân mà gặp trở ngại, sau tết, tôi định chuẩn bị lại chuyện này, chỉ có ra ngoài thì mới có thể nhìn thấy được kinh nghiệm tiên tiến của nước khác, mới có thể nhìn thấy sự chêch lệch giữa chúng ta và những quốc gia tiên tiến khác, mới có thể mở rộng được lối suy nghĩ của chúng ta, đoàn khảo sát kinh mậu của chúng ta lấy xí nghiệp làm chủ, vậy giao cho phó thị trưởng Nghiêm phụ trách, sau tết các anh mau chóng tổ chức việc này, thực sự là không thể kéo dài được nữa.
Nghe thấy sắp có đoàn khảo sát kinh mậu, các nhân viên dự họp bắt đầu nhỏ giọng giao lưu.
Tả Viên Triêu nói: Tuy phát sinh một khúc xen giữa, nhưng công tác tiếp đãi tập đoàn Hải Đức của chúng ta trên cơ bản vẫn thuận lợi, bọn họ chắc còn ở Giang Thành thêm hai ngày, công tác cụ thể do phó thị trưởng Nghiêm phụ trách, mọi người cực khổ cả ngày chắc mệt rồi, chúng ta giải tán, chú ý giữ thiết bị liên lạc được thông suốt.
Trương Dương giao nhiệm vụ tiếp đãi tập đoàn Hải Đức cho Thường Lăng Phong, hiện tại hắn hắn đã nhẹ nhõm rồi, cú điện thoại của La Tuệ Ninh đã tháo mở nút thắt trong lòng hắn, tâm tình buồn bực của Trương Dương nhiều ngày nay bắt đầu biến thành thoải mái hơn.
Nhìn đồng hồ, mới bốn giờ chiều, Trương Dương gọi điện thoại cho Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên và bà ngoại ông ngoại đang ở thành phố Kinh Sơn, Sở Yên Nhiên bảo hắn đừng bôn ba nữa, về Tĩnh An nghỉ hai ngày rồi tết nguyên tiêu lại về Giang Thành.
Trương Dương gác điện thoại, nhìn thấy Tả Viên Triêu và Nghiêm Tân Kiến hai người đang đứng ở cạnh bồn hoa nói chuyện. Ánh mắt của Tả Viên Triêu và gã chạm nhau, vẫy vẫy tay với hắn, tỏ ý bảo hắn bước tới.
Trương Dương đi tới trước mặt hai người, cung kính nói: Chào thị trưởng Tả, chào phó thị trưởng Nghiêm!
Tả Viên Triêu cười nói: Lần này chuyện của tập đoàn Hải Đức may mà có cậu!
Trương Dương nói: Không có gì, vốn là chuyện trong phạm trù công tác của tôi mà!
Tả Viên Triêu nói: Chúng tôi đang nói tới chuyện của đoàn khảo sát kinh mậu tới Châu Âu, đoàn khảo sát lần này do phó thị trưởng Nghiêm đứng đầu, người đầu tiên mà anh ấy chọn chính là cậu!
Trương Dương biết Nghiêm Tân Kiến là đang bán nhân tình cho mình, có điều hắn thân là người đứng đầu phòng cải cách xí nghiệp và phòng chiêu thương, đoàn khảo sát kinh mậu không có hắn mới là lạ.
Nghiêm Tân Kiến cười nói: Trương Dương, lần này gánh nặng mà thị lý giao cho chúng ta không nhẹ đâu, nhiệm vụ và chỉ tiêu đều giao xuống rồi, nếu như chúng ta không lôi kéo được hạng mục đầu tư, quay về sẽ phải chịu phạt đấy.
Trương Dương nói: Tôi còn tưởng là chuyện gì tốt, được, phó thị trưởng Nghiêm, đợi khi tới Châu Âu du lịch thì ngài hẵng gọi tôi, lần này thì thôi nhé!
Nghiêm Tân Kiến vừa nghe thấy vậy liền quýnh lên: Sao có thể như vậy được? Nhìn thấy nụ cười trên mặt Trương Dương, lập tức hiểu ra là hắn đang cố ý trêu mình, cười ha ha lắc đầu, nói: Cậu đi cũng được, mà không đi cũng được. Lần này quan tiên phong của đoàn khảo sát chính là cậu.
Trương Dương nói: Tôi chỉ là hạng tay chân, lãnh đạo phái tôi đi thì tôi cũng chỉ có thể đáp ứng, có điều tôi phải mang Thường Lăng Phong đi cùng!
Nghiêm Tân Kiến nói: Còn cầu cậu nói nữa à, anh ta là một nhân tài!
Tả Viên Triêu cũng gật đầu, nói: Trương Dương, thật sự nhìn không ra cậu còn là một Bá Nhạc, ngay cả loại nhân tài xuất sắc như Thường Lăng Phong cũng bị cậu mua chuộc!
Trương đại quan nhân không khỏi đắc ý cười nói: Tôi là lấy đức phục người thôi!
Tả Viên Triêu cười nói: Lấy đức phục người ư? Cậu thật sự làm được vậy thì tốt!
Nghiêm Tân Kiến nghĩ thầm, lấy bạo chế bạo thì tôi tin, còn lấy đức phục người thì thật là nực cười. Y bởi vì còn có nhiệm vụ phải an bài cho nên xin đi trước.
Trương Dương cùng Tả Viên Triêu đi về bãi đỗ xe, Tả Viên Triêu hữu ý mà như vô ý nói: Chúc tết tỉnh trưởng Tống chưa?
Trương Dương nói: Sáng nay bận nhiều việc quá cho nên chỉ có thể gọi điện thoại cho bí thư Cố, tỉnh trưởng Tống để chúc mừng, điện thoại của họ cũng khó gọi lắm!
Tả Viên Triêu cười cười, trong lòng rất hâm mộ, tuy ông ta cũng muốn trực tiếp tới chúc tết Cố Doãn Tri, Tống Hoài Minh, nhưng quan hệ vẫn chưa tới mức đó, suy nghĩ kỹ càng thì vẫn quyết định không mạo muội gọi điện. Tả Viên Triêu nói: Vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho bí thư Đỗ, anh ta hai ngày nữa sẽ quay về!
Trương Dương thở dài, nói: Bí thư Đỗ là một hiếu tử, chuyện này đã đả kích anh ta rất mạnh.
Tả Viên Triêu nói: Bí thư Đỗ là một người kiên cường, tôi tin anh ta sẽ thoái khỏi bi thương, nhân dân Giang Thành của chúng ta còn đang đợi anh ta. Ông ta vốn muốn hỏi tình huống của Trương Dương với Văn gia, nhưng lời nói tới miệng thì lại cảm thấy có chút không thích hợp. Lúc này điện thoại của ông ta đổ chuông, là đại ca Tả Ủng Quân của ông ta gọi về ăn cơm, Tả Viên Triêu gác điều thoại rồi đề xuất lời mời với Trương Dương: Anh trai tôi cọi tôi về ăn cơm, đi cùng nhé?
Trương Dương cười cười lắc đầu: Tôi không làm phiền gia đình các vị tụ hội, đúng rồi, Hiểu Linh về chưa? Đoạn thời gian gần đây hắn rất ít liên hệ với Tả Hiểu Tình, cho nên không rõ tin tức của cô ta.
Tả Viên Triêu cười nói: Vốn nói là sẽ về, nhưng đột nhiên muốn cùng với mấy người bạn học tới Canada trượt tuyết, cho nên quyết định đón năm mới ở bên đó!
Trương Dương gật đầu rồi chia tay với Tả Viên Triêu, hắn đã đáp ứng tối nay ăn cơm với Tần Thanh, lái xe tới cửa Tần gia, phát hiện xe cảnh sát của Tần Bạch cũng đỗ ở đó.
...
Lúc Trương Dương đi tới cửa vừa hay nhìn thấy một cô gái mặc áo nhung màu đỏ đi ra, Trương Dương thấy cô gái này có mấy phần quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Cô gái đó cười nói với Trương Dương: Tới rồi à!
Trương đại quan nhân ngơ ngác, thầm nghĩ mình nổi tiếng ghê, ai cũng nhận ra mình.
Tần Bạch nghe thấy động tĩnh liền bước ra khỏi cửa, cười nói: Trương Dương, anh sao giờ mới tới!
Trương Dương chỉ vào bóng lưng của cô gái đó, hỏi: Ai thế?
Mặt Tần Bạch không ngờ lại đỏ lên, nói: Trầm Vi! Bạn... bạn gái em...
Trương Dương cười ha ha, nói: Đường rồi, thằng nhóc, hai ngày không gặp không ngờ lại cưa được gái rồi.
Tần Thanh nghe thấy giọng nói của Trương Dương cũng bước ra, cười nói: Trầm Vi đúng là rất khá, tầm mắt của Tiều Bạch được phết!
Trương Dương nói: Tôi sao cảm thấy có chút quen quen!
Tần Thanh trừng mắt lườm hắn: Trên trời dưới đất phàm là gái xinh anh đều quen hết phải không?
Trương Dương cười xấu hổ.
Tần Bạch nói: Anh từng gặp cô ấy rồi, nhớ chuyện lúc trước chị tôi bị bắt cóc, hai người chúng ta tới bệnh viện tâm thần không?
Trương Dương được hắn nhắc nhở, đột nhiên bừng tỉnh: Trầm Vi là tiểu hộ sĩ đó?
Tần Bạch đỏ mặt gật đầu: Chính là người giật giấy tờ cảnh sát của em đấy!
Trương Dương cười nói: Ối chà, cô tiểu hộ sĩ này cường hãn lắm đấy. Sau này cậu kiểu gì cũng chịu khổ!
Tần Thanh cười nói: Em nói nè Trương Dương, anh lớn vậy rồi mà còn nói xấu người ta sau lưng à!
Trương Dương cười nói: Anh không nói nữa, chú Tần đâu!
Tần Thanh không nhịn được cười: Cha em đi thấy Tần Bạch dẫn bạn gái tới, cao hứng như trẻ con, ông ấy đang tự mình làm cơm!
Trương Dương gật đầu, theo hai chị em họ vào trong nhà uống trà nói chuyện, Trầm Vi đi mua dầu về, cầm tạp dề rất thành thạo mặc lên người, tới phòng bếp giúp đỡ, Tần Thanh rất hài lòng với cô em dâu tương lai này, nói nhỏ: Tiểu Bạch đã đến thăm cha mẹ cô ấy chưa?
Tần Bạch gật đầu: Cha mẹ cô ấy bạn thịt lớn, có một ông anh bán thủy sản!
Trương Dương cười nói: Tốt quá, sau này không phải lo về thức ăn!
Tần Truyền Lương từ bên ngoài bước vào: Chỉ cần con gái nhà người ta tốt, quan tâm tới xuất thân gia đình làm gì? Vào thời đại cách mạng văn hóa các con đều là năm phần tử xấu! Nếu đổi là hiện tại thì có con gái nhà ai bằng lòng theo con?
Tần Bạch nói: Con có nói gì đâu!
Tần Thanh đứng dậy vào phòng bếp giúp đỡ Trầm Vi, Tần Bạch và Trương Dương dọn bàn, bên này, Trầm Vi đã bưng thức ăn ra, Trương Dương ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, không khỏi khen: Ra phòng khách vào phòng bếp, Tần Bạch, đây là phúc khí cậu tu được từ kiếp trước đấy!
Trầm Vi đỏ mặt quay người bước ra.
Tần Truyền Lương nói: Trương Dương, con gái nhà người ta da mặt mỏng lắm!
Trương Dương cười nói: Chú Tần, chú chưa gì đã bảo vệ con dâu rồi, cháu không nói nữa, không nói nữa!
Trù nghệ của Trầm Vi không tồi, Trương Dương ăn mà khen luôn miệng, Tần Truyền Lương tâm tình rất tốt, phá lệ uống mấy chén. Người ta uống hơi nhiều, tất nhiên cũng nói nhiều hơn, ông ta hỏi: Tiểu Vi, khi nào hẹn cha mẹ cháu tới đây ăn bữa cơm đi, để hai nhà chúng ta được gặp mặt.
Trầm Vi đỏ mặt gật đầu.
Tần Thanh tặng bao lì xì cho cô ta, gặp em dâu tương lai dẫu sao cũng phải tỏ ý một chút.
Tần Truyền Lương nói: Lúc nào thì tiểu Thanh giải quyết được vấn đề cá nhân thì ta cũng không còn gì phải tiếc nuối.
Tần Thanh mặt đỏ bừng, cha ở trước mặt Trương Dương nói vậy, rõ ràng là đang ám chỉ, cô ta cầm chén rượu lên, nói: Sự nghiệp và tình cảm không thể vẹn cả đôi đường, cha đừng lo lắng nhiều.
Trương Dương nói: Chị Thanh, đợi chị sau này làm quan chán rồi, đột nhiên muốn tìm ai đó, em nếu chưa kết hôn thì có thể nghĩ tới em không.
Tần Thanh trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng ngoài miệng thì giả vờ gắt: Thằng bé con nói năng linh tinh gì thế? Nhưng giọng nói của cô ta có chút run rẩy, ngay cả Tần Bạch cũng nhìn ra là tình tự của chị mình có biến hóa, kỳ thực người của Tần gia đều biết quan hệ giữa Trương Dương và Tần Thanh rồi, có điều hai người họ không chịu thừa nhận nên họ cũng không tiện hỏi.
Điện thoại của Tần Thanh đổ chuông, cô ta ra ngoài nghe, mượn cơ hội để che giấu sự xấu hổ ở trong lòng.
Tần Thanh sau khi nhận được điện thoại thì quay lại, vẻ mặt biến thành vô cùng ngưng trọng, nói: Không ổn rồi, nhà máy hàng hóa thường ngày của Lam Sơn xảy ra sự cổ cháy nổ, tôi phải lập tức về xử lý!
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Tần Truyền Lương thở dài, con gái hôm qua vừa về hôm nay đã lại phải di, trong lòng ông ta tất nhiên thấy buồn.
Trương Dương nói: Em đưa chị đi!
Tần Thanh gật đầu, cô ta về phòng thu dọn qua loa rồi lên xe jeep của Trương Dương: Tới bến xe lửa đi, em bắt chuyến tàu sáu rưỡi!
Trương Dương mở máy: Chuyến tàu lúc sáu rưỡi hình như phải năm giờ sáng mới tới nơi!
Tần Thanh gật đầu, nói: Chỉ có mỗi chuyến tàu đó thôi, anh đi mau lên đi, muộn một chút là không thể bắt kịp chuyến tàu đâu!
Trương Dương cười nói: Sao mà muộn được?
Tần Thanh không hiểu, nhìn hắn nói: Chỉ còn hai mươi lăm phút thôi, từ nhà em lái xe trạm xe lửa cũng mấy mười lăm phút rồi, anh mau lên chút có được không. Anh không phải là cố ý chậm trễ chứ hả, gấp lắm đó, em phải trở về!
Trương Dương nói: Xe không có xăng, anh đi đổ xăng cái đã!
Tần Thanh thở dài: Em đi bắt xe! Cô ta đẩy cửa bước ra ngoài, nhưng lại bị Trương Dương kéo lại: Thanh, đừng gấp, có anh ở đây mà!
Anh ở đây thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì!
Đừng quên, anh vĩnh viễn là thiên lý nhãn của em!
Tần Thanh hiểu ra ý của hắn: Anh muốn chở em tới Lam Sơn?
Trương Dương gật đầu: Còn hai ngày nghỉ nữa, anh đưa em đi!
Tần Thanh từ sâu tận đáy lòng cũng muốn được ở cạnh Trương Dương nhiều hơn, nghe nói hắn muốn chở mình tới Lam Sơn thì trong lòng cũng vui vẻ vô cùng, cô ta gật đầu, nói: Được, chúng ta thay nhau lái xe, mau tới Lam Sơn nào!
...
Từ Giang Thành tới Lam Sơn đi cũng mất sáu trăm dặm, may mà hiện tại đang là tết âm lịch, xe trên đường rất ít, xe có thể đi với tốc độ cao, hai người thay nhau lái xe, mươi hai giờ rưỡi tối thì đã đến Lam Sơn.
Việc đầu tiên mà Tần Thanh là sau khi tới Lam Sơn chính là tới bệnh viện nhân dân thành phố Lam Sơn, đi thăm hỏi tình hình của người bị thương.
Trương Dương đưa cô ta với bệnh viện nhân dân Lam Sơn, còn mình thì ở trong khách sạn Phượng Nguyên cách đó không xa. Ở trong tivi nhìn thấy, sự cố nổ nhà máy hàng hóa thường ngày Lam Sơn đã khiến cho mười bảy người bị thương, may mà không có ai tử vong, bởi vì nhà máy nằm ở khu phát triển, Tần Thanh lại vừa hay phân quản khối này, cho nên cô ta phải xử lý chuyện này.
Trương Dương gọi điện thoại cho Tần Thanh, nói số phòng của mình cho cô ta.
Bốn giờ sáng, Tần Thanh mới gõ cửa phòng hắn, Trương Dương mở cửa phòng, Tần Thanh mang theo hàn ý từ bên ngoài ùa vào trong lòng hắn.
Trương Dương ôm lấy Tần Thanh, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ta, nói: Không sao, có anh ở đây mà!
Tần Thanh có chút mệt mỏi gật đầu, cô ta trước tiên đi tắm rửa, sau đó dùng khăn tóc quấn quanh người rồi ngồi xuống mép giường. Trương Dương hỏi: Tình hình sao rồi?
Tần Thanh nói: Cũng không đến nỗi quá xấu, mười bảy công nhân bị thương đều hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nguyên nhân của sự cố là thao tác không thỏa đáng dẫn tới. Tám rưỡi sáng mai thị ủy mở cuộc họp thường ủy để thảo luận chuyện này!
Trương Dương nhìn đồng hồ, cách lúc họp còn không tới bốn tiếng, liền quan tâm nói: Em đi ngủ đi! Nghỉ tốt thì sáng mai mới có tinh thần mà họp.
Tần Thanh nói: Em không mệt! Anh cùng em đi xa như vậy mà em không có thời gian ở cùng anh!
Trương Dương cười nói: Sao? Trong lòng có phải là rất cảm động, muốn báo đáp anh không?
Tần Thanh gật đầu, hạ thấp giọng, nói: Em muốn lấy lòng anh, muốn anh vui vẻ cao hứng.”
Trương Dương nắm lấy góc khăn tắm của cô ta, nhẹ nhàng kéo xuống, khăn tắm từ trên người Tần Thanh nhẹ nhàng trượt xuống. Trương Dương nói: Đây là quà năm mới mà anh muốn!
Tần Thanh bắt đầu ý thức được công phu đả tọa điều tức mà Trương Dương dạy cho cô ta đã thay đổi thể chất của cô ta, cô ta tuy một đêm không ngủ, nhưng lại không hề cảm thấy mệt mỏi, cô ta năm nay đã hai mươi chín tuổi rồi, vậy mà vẫn có da thị mịn màng đến thiếu nữ mười tám cũng phải hâm mộ, cô ta tin rằng, nam nhân mà mình yếu tuyệt không phải là một nam nhân bình thường.
…
Bí thư thị ủy Lam Sơn Chu Vũ Dương bước vào phòng họp sau cùng, năm mới năm me mà gặp phải chuyện này, khiến cho tầng lớp lãnh đạo thành phố Lam Sơn vô cùng bực bội. Chu Vũ Dương sau khi ngồi xuống liền gật đầu với các vị thường ủy, sau đó nói: Hôm nay triệu tập mọi người tới đây mở cuộc họp, chủ yếu là vì chuyện của nhà máy hàng hóa thường ngày, hôm qua nhà máy phát sinh vụ nổ, tạo thành tổn thất rất lớn, tuy không có nhân viên tử vong, nhưng chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng xấu cho nhà máy, lại thêm chuyện này xảy ra vào đúng ngày tết càng gây chấn động cho Lam Sơn. Quốc gia đề xướng trong ngày tết nhất định phải an định tường hòa, chuyện của nhà máy hàng hóa thường ngày của Lam Sơn lần này đã xóa sách thành tích trăm ngày sản xuất an toàn không có sự cố của khu phát triển.
Tần Thanh nói: Sự cổ cháy nổ của nhà máy hàng hóa thường ngày lần này tôi cũng có một phần trách nhiệm, là tôi không xử lý tốt vấn đề an toàn sản xuất của khu phát triển! Vì thế, tôi xin tỏ ý xin lỗi với các vị thường ủy ngồi đây.
Thị trưởng Thường Tụng nói: Trước tiên đừng nói xin lỗi vội, khu phát triển tuy thuộc phạm vi phân quản của cô, nhưng vấn đề an toàn không phải là trách nhiệm của cá nhân cô, vả lại chuyện của nhà máy là ngoài ý muốn, có quan hệ trực tiếp tới vấn đề quản lý của bản thân nhà xưởng, chúng ta tuy phải truy cứu trách nhiệm, nhưng cũng không thể truy cứu trách nhiệm một cách mù quáng!
Phó bí thư đảng ủy Ngô Minh nói: Tôi tán đồng với ý kiến của của thị trưởng Thường, chuyện này tốn nhất vẫn phải là truy trách nhiệm đúng người! Y nói xong câu này mới phát hiện xung quanh không có ai hưởng ứng, lúc này mới cảm thấy có chút không đúng, đột nhiên nhớ tới phó quản đốc nhà máy hàng hóa thường ngày Lam Sơn chính là Thường Hải Thiên, con trai của Thường Tụng, hình như gã còn phụ trách sản xuất, truy trách nhiệm đúng người không phải là trực tiếp đốt đuốc lên đầu của Thường Hải Thiên ư, Ngô Minh đột nhiên cảm thấy bất an, mình trước giờ luôn tinh minh, sao lần này lại nói một cách không suy nghĩ như vậy như?
Thường Tụng nói: Tiểu Tần, chuyện của nhà máy hàng hóa thường ngày Lam Sơn phải điều tra cho rõ, đưa tài liệu phản diện cho các xí nghiệp lớn của Lam Sơn, bảo bọn họ nhất định phải chú ý tới vấn đề an toàn sản xuât.
Tần Thanh gật đầu.
Bí thư thị ủy Chu Vũ Dương nói: Xin lỗi không phải là mục đích, dụng ý chân chính của chúng ta là khiến tất cả xí nghiệp của nhà máy Lam Sơn đặt vấn đề an toàn sản xuất lên hàng đầu, phát triển kinh tế rất quan trọng, nhưng phải dưới tiền đề an toàn và hài hòa, hiện tại là lúc năm mới, tôi cũng không làm mất thời gian của mọi người nữa. Tần Thanh, khu phát triển là phạm vi phân quản của cô, chuyện này nhất định phải xử lý cho tốt, cố gắng để người nhà của người bị thương cảm thấy hài lòng, đừng tạo thành ảnh hưởng xã hội không tốt.
Sau khi tan họp, Thường Tụng đặc biệt tới tìm Tần Thanh: Tiểu Tần!
Tần Thanh cung kính nói: Thị trưởng Thường, ngài tìm tôi có việc gì vậy?
Thường Tụng nói: Không phải nói về Giang Thành đón năm mới ư?
Tần Thanh cười nói: Nghe nói tới chuyện này, tôi lập tức ngay đêm chạy từ Giang Thành về đây!
Thường Tụng gật đầu, nói: Cô đúng là chuyên nghiệp, kỳ thực chuyện này cũng không cần cô phải tới gấp như vậy, không có thương vong, cũng không phải là trách nhiệm của cô!
Thị trưởng Thường, thân là phó thị trưởng được phân quản khu khai phá, tôi phải có trách nhiệm!
Thường Tụng lắc đầu: Tô không phải đã nói rồi ư? Y thở dài: Chuyện này nếu nói tới trách nhiệm thì phải là trách nhiệm của Hải Thiên, nó là quản đốc sản xuất!
Tần Thanh tuy biết rõ Thường Hải Thiên lần này khẳng định phải chịu trách nhiệm, dẫu sao thì tất cả mọi người đều phải nể mặt Thường Tụng, chuyện này không tiện nói ra.
Thường Tụng nói: Mọi người không nói là bởi vì tất cả đều nể mặt tôi, chuyện nên xử lý thế nào thì cứ xử lý thế nấy, yên tâm đi, bản thân tôi sẽ không có bất kỳ ý kiến gì!
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy, ở cửa thang máy gặp Thường Hải Tâm, con gái của Thường Tụng, Thường Hải Tâm ôm một chồng văn kiện, nhìn thấy Tần Thanh trước tiên hỏi thăm một câu, sau đó lại gọi một tiếng cha.
Thường Tụng nói: Con tăng ca à?
Thường Hải Tâm bảo: Con trực!
Thường Tụng gật đầu: Cha đi trước, con và Tần Thanh nói chuyện đi!
...
Thường Hải Tâm cùng Tần Thanh đi tới phòng làm việc, nói: Thị trưởng Tần, rất nhiều hãng truyền thông đã đề xuất phóng vấn về vụ nổ của nhà máy hàng hóa thường ngày, chị thấy...
Tần Thanh nói: Em đi an bài đi, chiều nay chị sẽ để họ phỏng vấn!
Thường Hải Tâm nói nhỏ: Thị trưởng Tần, chuyện này rất nghiêm trọng phải không?
Tần Thanh nói: Thời gian tết âm lịch coi trọng nhất là vấn đề an toàn, chuyện này lần này quả thực đã mang tính chất điển hình rồi.
Thường Hải Tâm không hỏi có chút lo lắng, chuyện này khẳng định là liên quan tới anh cả của cô ta. Cô ta thở dài, nói: Anh trai em từ tối hôm qua xảy ra chuyện cho tới giờ chưa về, vẫn ở trong nhà xưởng xử lý công việc.
Tần Thanh gật đầu.
Lúc này Trương Dương gọi điện thoại tới, Tần Thanh bắt máy, cố ý giả vờ kinh ngạc nói: Trương Dương, cậu tới Lam Sơn rồi à?
Thường Hải Tâm hơi ngây ra, không ngờ Trương Dương cũng tới Lam Sơn rồi.
Tần Thanh nói như vậy là có dụng ý, Trương Dương tới Lam Sơn không thể nào cả ngày cứ trốn trong khách sạn được.
Trương Dương ở đầu dây bên kia nghe thấy Tần Thanh nói vậy, lập tức ý thức được rằng bên cạnh cô ta có người, hơn nữa còn là người mà mình quen biết, hắn rất nhanh đoán ra là Thường Hải Tâm, bất giác bật cười, nói nhỏ: Giả vờ giống quá nhỉ, có phải là thư ký Thường ở bên cạnh không?
Tần Thanh thầm khen Trương Dương thông minh, miệng thì vẫn nói: Sao không báo trước một tiếng, tôi đang bận, chắc hôm nay không có thời gian tiếp cậu rồi, thế này đi, tôi để Hải Tâm tới đưa cậu đi chơi nhé.
Thường Hải Tâm cũng là một cô gái thông minh, cô ta lập tức phát giác ra chuyện này có chút không phải là trùng hợp, Trương Dương vào năm mới tự dưng chạy tới Lam Sơn làm gì? Du lịch à? Hắn tới Lam Sơn nhiều lần rồi. Thăm bạn ư, hình như cũng không cần phải chọn đúng lúc này? Nghĩa tới Tần Thanh tối qua ngay đêm về Lam Sơn, chẳng lẽ là hắn đưa tới? Thường Hải Tâm trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng thì không vạch trần. Theo cạnh Tần Thanh lâu như vậy rồi, lời đồn liên quan tới Trương Dương và Tần Thanh cô ta tất nhiên cũng nghe nói tới không ít, nhưng Trương Dương lại là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, chuyện này đã được nhiều người biết, còn quan hệ thật sự giữa Trương Dương và Tần Thanh, Thường Hải Tâm cũng không muốn tìm hiểu sâu, ấn tượng của cô ta đối với Trương Dương là người này rất có sức hấp dẫn, nhưng trong tình cảm cũng khó trách khỏi không được chuyên nhất, bỏ qua quan hệ với Tần Thanh không nói tới, quan hệ giữa hắn và Hà Hâm Nhan cũng rõ ràng là không tầm thường.
Thường Tụng cũng biết quan hệ của Trương Dương với hai vị đại lão của tỉnh lý, tuy cậu nói này của Trương Dương nghe chằng đáng tin cho lắm, nhưng đặt y ở cùng một vị trí với Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh, khiến y cảm thấy vui thầm trong lòng, dù sao thì Trương Dương cũng không cần phải nịnh bợ y, mình ngược lại còn thiếu người ta một phần nhân tình.
/2583
|