Tần Thanh gác điện thoại: Trương Dương tới rồi, hôm nay chị không biết sẽ bận tới lúc nào, em bớt chút thời gian giúp chị đi chào hỏi anh ấy nhé!
Thường Hải Tâm dạ một tiếng, cô ta hôm nay cũng phải trực, liền gọi điện thoại cho anh hai Thường Hải Long, nói với gã rằng Trương Dương đã tới Lam Sơn. Thường Hải Long đang ở cùng với bạn gái Tiết Yến, nghe nói Trương Dương tới, Thường Hải Long lập tức gọi điện thoại cho Trương Dương, hẹn hắn tối nay cùng ăn cơm ở Thủy Thượng Nhân Gia.
Trương Dương định ngày mai tới Đông Giang rồi về Giang Thành, Tần Thanh bởi vì bận xử lý công việc này không có thời gian ở cùng hắn, đối với lời mời của Thường Hải Long hắn tất nhiên là vui vẻ đồng ý. Tần Thanh đã công bố tin tức hắn tới Lam Sơn, Trương Dương vì lịch sự vẫn phải tới chúc tế Thường Tụng, hắn lái xe tới viện gia thuộc thị ủy, Thường Tụng cũng vừa về nhà, ông ta vừa vào cửa thì Trương Dương tới.
Trương Dương sở dĩ thuận lợi tiến vào viện gia thuộc của thị ủy như vậy là bởi vì trước đây lúc hắn tới Lam Sơn Thường Hải Tâm đã giúp ăn làm giấy ra vào, bình thường lúc không dùng thì đều là hộp để đồ, lúc cần thì lại lấy ra dùng.
Vợ của Thường Tụng, Viên Chi Thanh đang làm bánh mật, nhìn thấy Trương Dương tới thì cũng vô cùng vui vẻ.
Trương Dương vái chúc tết vợ chồng Thường Tụng, hắn cũng không cầm theo gì, lấy một củ sâm núi già ở trong xe làm lễ vật tặng cho Thường Tụng.
Thường Tụng là một người rất sảng khoái, không khách khí với hắn, sau khi nhận lễ vật liền mời Trương Dương ra sa lông ở phòng khách ngồi, mỉm cười nói: Năm mới sao lại nhớ tới Lam Sơn vậy? Không phải là đặc biệt tới dể chúc tết tôi chứ?
Trương Dương cười nói: Thị trưởng Thường, kỳ thực tôi lần này tới là để chúc tết, ngài là trạm đầu tiên, ngày mai tôi tới Đông Giang, chúc tết bí thư Cố, tỉnh trưởng Tống!
Viên Chi Thanh bưng bánh mật vừa làm xong lên, bảo Trương Dương ăn thử rồi cười nói: Trương Dương, buổi tối ở đây ăn cơm nhé, cho cháu thưởng thức thủ nghệ của cô.
Trương Dương cười nói: Không ạ, cháu đã hẹn với Hải Long rồi, tối nay ra ngoài ăn cơm!
Viên Chi Thanh nói: Thức ăn bên ngoài có gì ngon đâu, về nhà mà ăn!
Thường Tụng cười bảo: Đúng là bà già, bọn trẻ con ở cùng nhau muốn được thoải mái vui vẻ, chúng ta có mặt sẽ khiến chúng cảm thấy câu thúc!
Viên Chi Thanh thấy y nói có đạo lý, bất giác bật cười: Đã vậy thì cũng không miễn cưỡng các con nữa!
Bọn họ đang nói chuyện thì Thường Hải Thiên từ bên ngoài tiến vào, từ hôm qua gã vì chuyện nổ nhà máy mà bôn ba bận rộn, sắc mặt có chút khó coi, thấy Trương Dương cũng cảm thấy bất ngờ, gã chào Trương Dương rồi vội đi tắm rửa.
Thường Hải Thiên tắm xong liền đi xuống.
Câu đầu tiên của Thường Tụng là hỏi: Chuyện của nhà máy sao rồi? Con định xử lý thế nào?
Viên Chi Thanh thấy mặt mũi con trai tiều tụy, có chút đau lòng, nói: Ông đừng hỏi nó vội, Hải Thiên một đêm chưa ngủ rồi. Ông để nó nghỉ ngơi đã nào!
Thường Hải Thiên nói: Mẹ, con không mệt! Gã nói với cha: Nguyên nhân đã tra rõ rồi, là công nhân thao tác sai sót dẫn tới cháy nổ, đã bàn xong với phía đầu tư rồi, trước tiên khám bệnh cho công nhân đã, còn bồi thường thì để sau hẵng tính, phía này máy không khất tiền bồi thường đâu.
Thường Tụng gật đầu: Con giải quyết được là tốt nhất.
Thường Hải Thiên nói: Con biết thị lý muốn xử lý nghiêm túc việc này, con đã gửi đơn xin từ chức cho nhà máy rồi, thân là quản đốc sản xuất, con nên có trách nhiệm với việc này!
Viên Chi Thanh nói: Có nghiêm trọng như vậy không, không từ chức không được à!
Thường Tụng nói: Một bà nội trợ như bà thì biết cái gì? Thân là nam tử hán đương nhiên phải có đảm đương rồi! Y rất hài lòng nhìn con trai: Con làm đúng!
Trương Dương cảm thấy mình không thích hợp ở lại đây nữa, hắn cười nói: Các vị cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài có chút chuyện.
Thường Hải Thiên nói: Anh đừng đi vội, tôi đi cùng anh!
...
Hai người ra khỏi cửa, Thường Hải Thiên thở dài, từ trong túi lấy ra một bao thuốc, rút một điếu ra rồi châm lửa.
Trương Dương nhìn đôi mắt đầy tia máu của gã, có chút đồng tình nói: Một đêm không ngủ, anh không mệt à? Vì sao không ở nhà nghỉ ngơi một lát?
Thường Hải Thiên nói: Không ngủ được, tôi ở nhà máy hàng hóa thường ngày làm gần bảy năm rồi, khó lắm mới có được chút thành tích, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện!
Trương Dương nói: Không có người chết, cũng không tạo thành trọng thương, công khai xin lỗi là được rồi, không nhất định phải rời khỏi!
Thường Hải Thiên nói: Trách nhiệm phải có người chịu, tôi không đứng ra chịu trách nhiệm về chuyện này, người khác nhất định sẽ nói tại cha tôi là thị trưởng, ông ấy lợi dụng chức quyền để bảo vệ tôi, tôi không muốn tạo thêm phiền phức cho ông ấy. Vả lại, tôi là quản đốc sản xuất của nhà máy hàng hóa thường ngày, tôi tất nhiên phải phụ trách chuyện này.
Ấn tượng của Trương Dương đối với ba người con của Thường Tụng vẫn rất không tồi, trên người họ không có kiều kiều chi khí của con nhà quan, nhưng từ chuyện Thường Hải Thiên có thể chủ động đứng ra, có thể thấy ra gã rất có trách nhiệm. Trương Dương nói: Thật sự quyết định như vậy ư?
Thường Hải Thiên gật đầu, nói: Tôi nghĩ đây là kết quả tốt nhất!
Trương Dương nói: Ai cũng đều sẽ gặp phải những việc không vừa ý, đừng giữ ở trong lòng, tôi thấy từ chức chưa chắc đã là chuyện xấu, anh tại nhà máy hàng hóa có làm tốt hơn nữa thì cũng chỉ là làm công cho người ta, ra ngoài làm có lẽ sẽ có phát triển lớn hơn đó.
Thường Hải Thiên cười khổ: Tôi tạm thời chưa có ý định gì cả, trước tiên nghỉ ngơi một đoạn thời gian đã. Gã gọi điện cho em trai Thường Hải Long, Thường Hải Long và Tiết Yên vừa xem phim xong, hẹn ở quán trà Lục Ấm ở bên cạnh Thủy Thượng Nhân Gia.
Lúc Trương Dương và Thường Hải Thiên tới nơi, bọn Thường Hải Long đã tới rồi, Thường Hải Long cũng biết đại ca gặp chuyện, bởi vì sợ làm ảnh hưởng tới tâm tình của đại ca cho nên gã của không hỏi han gì, mỉm cười nói với Trương Dương: Sao mới mùng hai tết đã chạy tới Lam Sơn thế? Không phải tới chúc tết người nhà Hà Hâm Nhan chứ hả? Án chiếu theo phong tục của Bình Hải, mùng hai tết là ngày con rể tới chúc tết bố mẹ vợ, cho nên Thường Hải Long mới nói vậy.
Trương Dương cười nói: Tôi vốn định tới Đông Giang chúc tết, nhưng nghĩ thấy Lam Sơn cách cũng không xa, cho nên vòng một vòng tới thăm mọi người, nếu không sau này lại bị các anh nói cho coi.
Thường Hải Long nói: Vẫn là cậu có lòng, năm mới mà đi xa như vậy tới để chúc tết!
Thường Hải Thiên nói: Trương Dương vừa chúc tết lão gia tử của chúng ta xong!
Bọn họ vừa nói chuyện vừa tiến vào quán trà, lại thấy trên cửa lớn của quán trà treo một bức tranh chữ, bên trên viết hoan nghênh tòa báo sáng Lam Sơn cử hành cuộc thi cờ tại quán của chúng tôi. Trương Dương nhìn thấy mấy chữ tòa báo sáng Lam Sơn thì không khỏi nhíu mày, hắn lại nhớ tới lúc trước khi cùng Tần Thanh bí mật hẹn hò ở suối nước nóng cốc Phỉ Thúy, bị hai phóng viên của tòa báo sáng này theo dõi, nghe nói là nhận sự sai khiến của phó tổng biên tập Lưu Văn Quân.
Thường Hải Long thấy hắn nhìn bức tranh chữ tới xuất thần, không khỏi dùng khuỷu huých huých hắn, nói: Sao? Nhớ tới gì đây?
Trương Dương cười nói: Không có gì!
Hoạt động của tòa báo sáng Lam Sơn ở đại sảnh tầng một, bọn họ lên nhã gian ở tầng hai, lúc lên cầu thang, một người trung niên trông có vẻ phúc hậu từ phía trước đi xuống, nhìn thấy hai anh em Thường Hải Thiên, lập tức mặt mày tươi cười đi tới, rất nhiệt tình nắm tay họ: Hải Thiên, Hải Long, đúng là trùng hợp, các cậu cũng tới chơi à, tiêu phí hôm nay tính cho tôi nhé. Rồi y gật đầu với Trương Dương, không nói gì nữa đi xuống lầu.
Thường Hải Thiên nói: Y là phó tổng biên tập Lưu Văn Quân của tờ báo sáng Lam Sơn!
Trương Dương vừa nghe thấy là thằng ôn này, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, nếu như không phải là ở trước mặt nhiều người như vậy, sớm đã xông lên tóm lấy hắn và đánh cho một trận rồi.
Thường Hải Long gọi một bình long tỉnh thượng hạng, lại gọi thêm mấy món trà bánh và một bộ bài, giờ còn cách bữa tối khá lâu, ngồi ở quán trà để giết thời gian, Thường Hải Thiên bởi vì trong lòng có tâm sự, rõ ràng là không yên. Một lát sau liền thua năm trăm đồng, gã ném bài xuống, nói: Không chơi nữa, đầu óc loạn lắm, hôm nay thuần túy là tự động dâng tiền!
Thường Hải Long cười nói: Anh, đừng mất hứng như vậy chứ! Chơi thôi mà, coi như là anh lì xì bọn em!
Tiết Yến cười nói: Anh Thiên, anh không chơi thì bọn em thiếu người rồi
Lúc này Thường Hải Tâm từ bên ngoài bước vào, đi theocô ta còn có Lưu Văn Quân, nhìn ra Lưu Văn Quân rất biết quan hệ, lần này còn mang theo hai bao Trung Hoa mềm tới.
Thường Hải Thiên mời hắn ngồi xuống rồi giới thiệu với Trương Dương.
Lưu Văn Quân sau khi nghe thấy tên Trương Dương, rõ ràng là hơi ngây người.
Trương Dương da cười mà thịt không cười, nói: Tổng biên tập Lưu, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng!
Lưu Văn Quân lúc trước phái hai phóng viên đi theo dõi Trương Dương và Tần Thanh, toàn là chủ ý của phó bí thư thị ủy Ngô Minh, hắn và Ngô Minh có quan hệ rất tốt, Ngô Minh nhờ hắn giúp chuyện này. Lưu Văn Quân sau khi cân nhắc thì vẫn làm, kỳ thực hắn và Tần Thanh không có mâu thuẫn gì, ở suối nước nóng cốc Phỉ Thúy, hai người mà hắn phái đi bị Trương Dương phát hiện và đánh cho một trận. Tần Thanh sau khi về Lam Sơn, đặc biệt gọi điện thoại cho hắn, Lưu Văn Quân thề thốt phủ nhận chuyện này, may mà Tần Thanh sau đó cũng không truy cứu. Về sau Lưu Văn Quân bắt đầu điều tra lai lịch của Trương Dương, không tra thì thôi, vừa tra cái khiến cho hắn giật nảy mình. Ngô Minh rõ ràng là đào hố chôn hắn, loại người như Trương Dương hắn làm sao mà đắc tội nổi.
Theo thời gian trôi đi, Lưu Văn Quân dần dần quên đi chuyện này, ai ngờ hôm nay lại gặp Trương Dương ở đây.
Lưu Văn Quân cười nói: Thì ra là chủ nhiệm Trương, cửu ngưỡng đại danh! Hắn chủ động bắt tay với Trương Dương.
Trương Dương cũng mỉm cười đưa tay ra, lúc hai người nắm tay, Lưu Văn Quân chỉ cảm thấy tay mình giống như là bị gọng kìm kẹp chặt, lực lượng từ bàn tay Trương Dương truyền tới cơ hồ là khiến hắn gẫy cả xương. Lưu Văn Quân biến sắc, trên mặt không còn chút huyết sắc, trán đã lấm tấm mồ hôi, cũng may Trương Dương chỉ trừng phạt hắn một chút rồi lập tức buông tay hắn ra.
Vẻ đau đớn của Lưu Văn Quân mỗi người đều nhìn thấy rõ, Thường Hải Tâm thầm nghĩ thằng ôn này không hiểu sao lại đi đắc tội với Trương Dương.
Lưu Văn Quân kịp thời đứng dậy, nói: Tôi không làm phiền mọi người hơi nữa... Hắn vội vàng bước ra ngoài cửa, Trương Dương chạy ra theo, gọi: Tổng biên tập Lưu!
Lưu Văn Quân nghe thấy hắn gọi mình, sợ quá cuống quít bỏ chạy, trong lúc kinh hoàng bị hút chận, lăn lốc lốc xuống công thang. Anh em Thường gia nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng chạy theo, nhìn thấy thảm trạng của Lưu Văn Quân, Thường Hải Long còn cho rằng là Trương Dương đẩy hắn xuống, nói nhỏ: Cậu chơi ác qua!
Lưu Văn Quân mặt mũi bầm dẫm từ dưới đất bò dậy, nói với đồng sợ ở xung quanh đang chạy đến: Tôi không cẩn thận bị hụt chân.. ối trời...
Trương Dương nhìn thấy vẻ thảm hại của hắn thì không nhịn được cười.
Thường Hải Tâm nói: Hắn có mâu thuẫn với anh à?
Trương Dương lắc đầu cười nói: Tôi trước đây chưa từng gặp hắn, sao lạ có mâu thuẫn được!
Thường Hải Thiên nói: Đến giờ ăn rồi, chúng ta đi thôi! Gã hiểu tính khí của Trương Dương, sợ tiếp tục ở lại sẽ khiến hắn và Lưu Văn Quân phát sinh xung đột.
Ý tứ của Trương Dương vốn là muốn tóm Lưu Văn Quân lại hỏi cho rõ, xem rốt cuộc là ai ở phía sau sai khiến hắn, có điều hôm nay rõ ràng là không phải lúc.
...
Tuy là đang tết, nhưng sinh ý của Thủy Thượng Nhân Gia vẫn hưng thịnh vô cùng, ba anh em Thường gia lại quen với quản lý Lữ Thắng Lợi ở đây. Bọn họ muốn một căn phòng sáu người. Trước khi ăn cơm, Thường Hải Tâm đặc biệt gọi điện cho Tần Thanh, Tần Thanh đang họp với mấy vị lãnh đạo của khu phát triển về việc an toàn sản xuất.
Thường Hải Thiên sau khi nghe nói tới chuyện này, không khỏi thở dài, sự kiện cháy nổ của nhà máy hàng hóa hàng ngày thật sự là không đúng lúc.
Thường Hải Long nói: Anh, chuyện đã xảy ra rồi, đừng nghĩ nhiều làm gì, anh vừa nói muốn từ chức phải không. Hay là thế này đi, anh trước tiên tới Kim Điển giúp em, em sẽ để anh làm quản lý.
Thường Hải Thiên cười nói: Bảo anh làm công cho em, nghe em sai khiến à, anh không làm đâu!
Thường Hải Tâm nói: Anh không thể nào không làm gì mãi được, sau này cứ sống vậy ư?
Thường Hải Thiên nói: Anh vừa nói với Trương Dương về việc này rồi, anh trước tiên chuẩn bị nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đợi nghỉ ngơi đủ rồi mới nghĩ tới sẽ làm gì, anh định làm gì đó có liên quan tới nghề đồ trang điểm, dẫu sao thì anh cũng quen với ngành này!
Thường Hải Long nói: Dứt khoát tự mình mở một nhà máy hàng hóa thường ngày đi, về phương diện tài chính em nhất định sẽ giúp đỡ anh.
Thường Hải Thiên cười cười gật đầu, phần tình nghị giữa anh em này thật là hiếm có.
Thường Hải Tâm và Tiết Yến thì thầm với nhau, cô ta hỏi Tiết Yến lúc nào thì mới có thể kết hôn với anh hai của cô ta.
Thường Hải Long nói: Hải Tâm, em đừng hỏi nữa, da mặt Tiết Yến mỏng lắm, bị em hỏi cho xấu hổ rồi kìa, anh trả lời giúp em nhé, bọn anh định sau ba năm nữa thì kết hôn.
Thường Hải Tâm nói: Lâu vậy à, vậy thì phải đợi rất lâu nữa mới có cháu để chơi đùa ư?
Trương Dương bảo: Người ta ba năm nữa mới kết hôn chứ không nói là ba năm nữa mới có con đâu. Câu nói này khiến cho Tiết Yến đỏ mặt.
Thường Hải Long cười mắng: Thằng mồm thối này, đúng là không biết tích đức!
Trương Dương nâng chén, nói: Năm mới không khí mới, chúng ta cùng uống chén này, hi vọng tất cả chuyện buồn từ giờ sẽ rời xa chúng ta, năm nay tất cả đều thuận lợi, cần thăng quan thì sẽ thăng quan, cần phát tài thì sẽ phát tài, cần sinh con thì sẽ sinh con!
Thường Hải Thiên và Thường Hải Tâm bị hắn chọc cho bật cười.
Thường Hải Long nói: Anh đừng cười em. Đại ca, chuyện cá nhân của anh cũng nên giải quyết rồi.
Thường Hải Thiên uống cạn chén: Anh trước tiên lập nghiệp rồi sau đó mới lập gia đình, giao lại nhiệm vụ nối dõi tông đường cho em đó!
Đừng mơ, anh là lão đại, anh dựa vào gì mà giao lại áp lực cho em, vạn nhất em sinh con gái thì sao?
Thường Hải Tâm nói: Con gái thì con gái, các anh vẫn còn trọng nam khinh nữ à!
Thường Hải Long nghe thấy đề tài càng lúc càng đi xa, cười nói: Được rồi, chúng ta tại sao lại chuyển đề tài sang việc sinh con đẻ cái thế này. Trương Dương, cậu nói đi, cậu và Lưu Văn Quân rốt cuộc là có mâu thuẫn gì?
Trương Dương giải thích rất thằng thắn nhanh gọn: Tôi thấy hắn không thuận mắt!
Ai cũng biết rằng chuyện nhất định là không đơn giản như vậy, nhưng Trương Dương đã không muốn nói thì những người khác cũng không tiện hỏi.
Tần Thanh vốn đã đồng ý tới ăn cơm, nhưng vì cuộc họp về an toàn sản xuất kéo dài, cho nên cô ta nhắn tin cho Trương Dương, hẹn địa điểm gặp mặt tối nay.
Thường Hải Thiên dẫu sao cũng có tâm sự, chưa uống nhiều đã say rồi. Thường Hải Tâm nhìn thấy bộ dạng của đại ca, kịp thời khuyên gã đừng uống nữa. Mấy người rời khỏi Thủy Thượng Nhân Gia, Thường Hải Long có chút áy náy nắm tay Trương Dương, nói: Hôm nay không khéo, không thể uống tận hứng với cậu được, đợi sau này có cơ hội chúng ta lại uống nhé. Gã năm sau sẽ tới Giang Thành, Trương Dương giúp gã liên hệ một số nghiệp vụ tu sửa trang trí quảng trường thương nghiệp của chùa Nam Lâm, cần phải gặp mặt nói chuyện với An Ngữ Thần, Kiều Mộng Viện.
Trương Dương thấy Thường Hải Thiên đã lên xe, liền nhỏ giọng cười nói: Chăm sóc anh trai của anh đi, trong lòng anh ấy không được thoải mái lắm!
Sau khi mấy người chia tay, Trương Dương lái xe rời đi, vừa hay thấy Lưu Văn Quân từ quán trà Lục Ấm đi ra, lái một chiếc Santana đi dọc theo đường hồ bắc. Trương Dương vốn cho rằng thằng ôn này đã đi rồi, không ngờ vẫn bị mình gặp phải, hắn tăng tốc đuổi theo, ở một khúc rẽ thì vượt lên cản trước xe Santana.
Lưu Văn Quân sợ hãi phanh kít lại, suýt chút nữa thì đâm vào đuôi xe jeep của Trương Dương.
Trương Dương đẩy cửa bước xuống, đi tới trước xe của Lưu Văn Quân, gõ nhẹ vào cửa kính, Lưu Văn Quân nhìn Trương Dương qua tấm kính, do dự một lát rồi kéo kính xuống, mặt cố nặn ra một nụ cười: Chủ nhiệm Trương tìm tôi có việc gì vậy?
Trương Dương nói: Trong lòng anh biết rõ mà!
Lưu Văn Quân vẫn cười nói: Chủ nhiệm Trương khiến tôi hồ đồ rồi, tôi biết rõ cái gì?
Trương Dương cười lạnh, nói: Đừng có giả vờ với tôi, hai phóng viên ở cốc Phỉ Thúy theo dõi tôi có phải là anh phái tới không?
Lưu Văn Quân vẫn giả vờ mặt mày mê hoặc nói: Chủ nhiệm Trương có ý gì vậy?
Trương Dương nói: Nhìn bộ dạng của anh cũng là kẻ thông minh, giả vờ mãi cũng không có gì thú vị đâu, hai chúng ta có thể không quen nhau, có điều tính khí của tôi rất không tốt, trong thể chế rất nhiều người đều biết tôi, tôi nghĩ chắc tôi không cần phải nhắc nhở anh chứ?
Lưu Văn Quân sao không nghe ra rằng người ta đang uy hiếp mình, hắn cười nói: Chủ nhiệm Trương, tôi nghĩ chúng ta có lẽ có chút hiểu lầm rồi!
Trương Dương nói: Xem ra anh vẫn còn thiếu hiểu biết về tôi rồi! Hắn thò tay ra nắm lấy cổ áo của Lưu Văn Quân, hơi dùng lực một chút kéo Lưu Văn Quân qua cửa sổ xe, Lưu Văn Quân sợ đến nỗi hồn phi phách tán: Anh... anh... làm gì vậy?
Trương Dương sợ hắn hét to nên điểm huyệt đạo của hắn, kỳ thực án chiếu theo tu vi chính trị của Trương đại quan nhân hiện tại, vốn sẽ không áp dụng thủ đoạn thô bạo này, nhưng Trương Dương gần đây tâm tình không được tốt, vả lại, hắn đối với chuyện lần trước ở cùng với Tần Thanh bị người ta chụp lén vẫn canh cánh trong lòng, đương nhiên là bất chấp thủ đoạn.
Lưu Văn Quân muốn hét mà không ra tiếng, bị Trương Dương lôi như xách gà con tới ven hồ rồi đánh một chưởng vào gáy hắn, khiến cho Lưu Văn Quân ngất đi, không đợi hắn tỉnh lại đã nhúng đầu hắn xuống nước hồ lạnh băng.
Lưu Văn Quân ở trước mặt Trương Dương căn bản là không có cơ hội để phản kháng, bị dìm cho tới khi hai tay quờ quạng không ngừng, sắp tắc thở đến nơi thì Trương Dương mới kéo hắn lên, cười lạnh nói: Có nói không?
Lưu Văn Quân há miệng thở hổn hển, Trương Dương thấy hắn không có phản ứng, lại tiếp tục dìm hắn xuống, dày vò ba lần như vậy, Lưu Văn Quân mới không chịu nổi, hắn liều mạng tỏ ý mình bằng lòng nói ra.
Trương Dương lúc này mởi giải huyệt cho hắn, trong mắt Lưu Văn Quân đầy vẻ sợ hãi, trước đây ở trong tiểu thuyết võ hiệp đọc thấy có công phu điểm huyệt, hôm nay coi như là được thấy chân thực rồi, hắn bị Trương Dương dọa cho vỡ mật, run lập cập nói: Tôi nói, tôi nói... đều... là... Ngô... Ngô Minh... bảo tôi làm vậy...
Trương Dương nhớ tới Ngô Minh cả ngày tươi cười, không ngờ tên phó bí thư thị ủy Lam Sơn lại ti bỉ như vậy, hắn thở dài, nói: Tôi bảo này tổng biên tập Lưu, anh lớn vậy rồi sao vẫn chẳng có đầu óc gì cả, người ta lợi dụng anh mà anh cũng không nhìn ra à?
Lưu Văn Quân nói: Tôi cũng hối hận lắm rồi, anh yên tâm, tôi sẽ không nói gì cả, tôi thề, tôi sẽ không nói gì cả!
Trương Dương cười nói: Tôi sợ anh nói ư? Anh nói ra thì có ai tin, cho dù là có người tin, tôi lặng lẽ thủ tiêu anh thì chết vô đối chứng là được thôi.
Lưu Văn Quân rùng mình, bằng vào thủ đoạn của Trương Dương muốn vô thanh vô tức giết chết hắn không phải là chuyện khó. Ai cũng nói sợ quỷ ác nhân, Lưu Văn Quân hiện tại đã sợ Trương Dương tới cực điểm, hắn run rẩy nói: Chủ nhiệm Trương, anh tha cho tôi đi... tôi biết nên làm gì rồi...
Trương Dương cười ha ha: Anh làm thế nào thì tôi căn bản chẳng buồn quan tâm, bỏ đi, chuyện này anh biết tôi biết là được rồi! Hắn bỏ Lưu Văn Quân lại một mình ngồi run rẩy trong gió lạnh, lái xe jeep của hắn ngênh ngang bỏ đi.
Cho tới khi Trương Dương đi xa rồi, Lưu Văn Quân mới liên tục hắt xì như vừa tỉnh mộng.
...
Trương Dương tới đường phụ nữ đón Tần Thanh, Tần Thanh đã cải trang, bước lên xe jeep, cởi búi tóc ra, mái tóc đen như thác nước xõa xuống, cô ta dựa lưng vào ghế, nói: Họp cả ngày, thật sự là mệt quá.
Ăn cơm chưa?
Tần Thanh lắc đầu: Không muốn ăn!
Trương Dương nói: Sao có thể không ăn cơm được? Trường kỳ như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu!
Tần Thanh nói: Quảng trường Phụ Nữ có một một cửa hàng bánh ga tô Mỹ Giai Nhạc, giờ chắc chưa đóng cửa đâu, anh lái tới đó đi, em đi mua chút đồ để tối ăn.
Trương Dương gật đầu, chiếu theo địa chỉ mà Tần Thanh nói lái tới cửa hàng bánh ga tô, hắn bảo Tần Thanh đợi ở trong xe, tự mình đi chọn đồ cho cô ta ăn. Lúc chọn ra mấy cái bánh ga tô đang chuẩn bị tính tiền thì tới một người xông vào, sau đó lại có bốn đại hán vạm vỡ vào theo. Sau khi người đó chạy vào liền lớn tiếng kêu cứu mạng, Trương Dương nghe giọng nói của gã có chút quen tai, tập trung nhìn thì thấy là Hà Trác Thành, cha của Hà Hâm Nhan.
Hà Trác Thành vô cùng thảm hại, bị đánh cho mặt mũi bầ dập, trên mặt có mấy chỗ toét máu, quần áo trên người cũng bị rách mấy chỗ, mấy nhân viên phục vụ trong cửa hàng sợ hãi gào toáng lên.
Bốn nam tử đó lôi Hà Trác Thành ra ngoài, Hà Trác Thành gào lên: Cứu mạng!
Một người trong đó nói: Mày thiếu tiền không trả, cho dù là tới pháp viện cũng đuối lý thôi! Bọn cúng kéo Hà Trác Thành ra ngoài cửa, đẩy ngã xuống đất rồi bắt đầu đấm đá.
Tần Thanh ở trong xe jeep thấy vậy liền đẩy cửa bước ra, quát: Các anh làm gì vậy? Vô pháp vô thiên thế? Biến mau, không tôi báo cảnh sát đấy!
Mấy tên đại hán cười hắc hắc, nói: Không ngờ còn là một mỹ nữ, muốn báo cảnh sát thì báo đi, bọn anh đánh người thì sao hả? Hay là muốn báo thêm là bọn anh phi lễ với em? Một tên trong đò thò tay ra muốn vuốt mặt Tần Thanh, nhưng lại bị Tần Thanh nhanh như điện xẹt tóm lấy ngón tay, bẻ một cái khiến cho hắn gào lên, Tần Thanh nhấc chân đá một phát vào háng hắn, khiến hắn đau đến nỗi quỳ xuống đất.
Ba đồng bạn còn lại thấy tình thế bất diệu, xông lên muốn vây công Tần Thanh thì Trương Dương từ phía sau chạy tới, một cước đá bay một tên, sau đó dứt khoát nhanh gọn đánh ngã hai tên còn lại, cười lạnh nói: Đồ cặn bã, không biết hiện tại là xã hội pháp trị à!
Tần Thanh nói với Trương Dương: Báo cảnh sát đi!
Trương Dương gật đầu, móc điện thoại ra, Hà Trác Thành khẩn trương vạn phần, nói: Tôi không sao... đừng...đừng báo cảnh sát... Y lúc này mới nhận ra nam tử giải vây cho y không ngờ lại là Trương Dương.
Bộ dạng thảm hại của Hà Trác Thành lọt vào mắt Trương Dương, tất nhiên là xấu hổ vô cùng, y quay lại định chạy thì bị Trương Dương tóm lấy cánh tay, mỉm cười nói: Gấp thế? Gây chuyện rồi muốn đi à? Ông chạy qua mùng một liệu có qua được mười lăm không?
Hà Trác Thành đỏ mặt, nói: Tôi còn có việc gấp...
Việc gấp gì? Đi trả nợ cho người ta à?
Hà Trác Thành nghe thấy câu này, lập tức như quả bóng xì hơi, thở dài, quay người lại, lúc này Tần Thanh đã vào trong xe, cô ta không muốn để người khác nhận ra mình.
Hà Trác Thành nói: Chuyện này cậu ngàn vạn lần đừng nói với Hâm Nhan nhé!
Trương Dương đá đểu: Không ngờ ông còn có chút huyết tính đấy! Hắn buông tay Hà Trác Thành ra: Thiếu tiền của ai? Có phải là Uông Đông Lai đó không?
Hà Trác Thành thở dài: Còn không phải là chuyện ký hợp đồng cho Hâm Nhan lần trước ư, tôi đã trả gã mười lăm vạn rồi, nhưng gã còn đòi lãi, Hâm Nhan lại không có ở Lam Sơn, tôi không có tiền trả cho họ!
Trương Dương nghe vậy liền nổi giận, gan của thằng Uông Đông Lai này không nhỏ, lần trước chính gã đã nói là không cần mười lăm vạn đó, hiện tại không những đòi tiền rồi mà còn muốn lấy lãi. Trương Dương ghét nhất chính là loại người lật lọng, Uông Đông Lai ở trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một tên lưu manh ở Lam Sơn, loại nhân vật cỏn con này không ngờ cũng dám khiêu chiến quyền uy của hắn, Trương Dương nói với Hà Trác Thành: Không cần trả tiền cho gã, lần sau gã dám tới tìm ông, ông bảo hắn tới chỗ tôi mà đòi.
Hà Trác Thành gật đầu, y tuy biết Trương Dương lợi hại, nhưng dẫu sao Trương Dương là rồng qua sông, Uông Đông người ta mới là địa đầu xa chân chính của Lam Sơn.
Trương Dương nói xong câu này thì bỏ đi, Hà Trác Thành cũng không dám ở lại, vội vàng bỏ chạy.
Tần Thanh nhìn bóng lưng hốt hoảng bỏ chạy của Hà Trác Thành liền hỏi: Anh quen y à?
Trương Dương nói: Cha của Hà Hâm Nhan đấy, người này rất hám lợi, lần trước cầm mười lăm vạn của hộp đêm Tinh Hoa, bắt Hà Hâm Nhan ký hợp đồng ba năm với Tinh Hoa, anh lúc đó ngăn cản chuyện này.
Hắn kể lại thì Tần Thanh mới nhớ ra, cô ta nhíu mày, nói: Y không phải là một người cha tốt!
Trương Dương nói: Tên Uông Đông Lai này đúng là hạng chẳng ra gì, lúc đó đã đáp ứng là không đòi mười lăm vạn, về sau Hâm Nhan bảo cha cô ta trả lại tiền cho gã, hiện tại không ngờ còn đòi lãi, đúng là đáng ghét mà, con mẹ nó, chọc giận an rồi, anh sẽ phá nát hộp đêm Tinh Hoa của gã!
Tần Thanh nhìn hắn, nói: Anh sao vậy? Hỏa khí lớn thế, hiện tại là xã hội pháp trị, đánh đánh giết giết có thể giải quyết được vấn đề ư? Vả lại, anh còn là một cán bộ quốc gia, chúng ta không thể biết pháp mà phạm pháp được!
Trương Dương nói: Hay là anh nói với thị trưởng Thường!
Tần Thanh nói: Không cần, để em bảo cục trưởng Bàng, nhờ ông ta tới xử lý hộp đêm Tinh Nhạc, chỉnh đốn chúng một phen! Tần Thanh nói xong liền gọi điện thoại cho cục trưởng cục công an Bàng Trung Lương, cô ta và Bàng Trung Lương có quan hệ rất tốt. Bàng Trung Lương nghe thấy mệnh lệnh của phó thị trưởng Tần, lập tức phái xe cảnh xác tới cửa hộp đem Tinh Hoa đứng gác.
Uông Đông Lai và và Bàng Trung Lương cũng có giao tình, vừa thấy công an phái xe tuần tra tới canh, lập tức hiểu mình đã đắc tội với người ta rồi, thằng ôn này vội vàng gọi điện cho Bàng Trung Lương, bị Bàng Trung Lương mắng cho như tát nước vào mặt: Anh còn muốn làm ăn không? Lam Sơn lớn vậy à, anh sao lại đắc tội với cả mấy thị thường ủy thị ủy, anh sớm muộn gì cũng phải cuốn gói khỏi đây thôi!
Thường Hải Tâm dạ một tiếng, cô ta hôm nay cũng phải trực, liền gọi điện thoại cho anh hai Thường Hải Long, nói với gã rằng Trương Dương đã tới Lam Sơn. Thường Hải Long đang ở cùng với bạn gái Tiết Yến, nghe nói Trương Dương tới, Thường Hải Long lập tức gọi điện thoại cho Trương Dương, hẹn hắn tối nay cùng ăn cơm ở Thủy Thượng Nhân Gia.
Trương Dương định ngày mai tới Đông Giang rồi về Giang Thành, Tần Thanh bởi vì bận xử lý công việc này không có thời gian ở cùng hắn, đối với lời mời của Thường Hải Long hắn tất nhiên là vui vẻ đồng ý. Tần Thanh đã công bố tin tức hắn tới Lam Sơn, Trương Dương vì lịch sự vẫn phải tới chúc tế Thường Tụng, hắn lái xe tới viện gia thuộc thị ủy, Thường Tụng cũng vừa về nhà, ông ta vừa vào cửa thì Trương Dương tới.
Trương Dương sở dĩ thuận lợi tiến vào viện gia thuộc của thị ủy như vậy là bởi vì trước đây lúc hắn tới Lam Sơn Thường Hải Tâm đã giúp ăn làm giấy ra vào, bình thường lúc không dùng thì đều là hộp để đồ, lúc cần thì lại lấy ra dùng.
Vợ của Thường Tụng, Viên Chi Thanh đang làm bánh mật, nhìn thấy Trương Dương tới thì cũng vô cùng vui vẻ.
Trương Dương vái chúc tết vợ chồng Thường Tụng, hắn cũng không cầm theo gì, lấy một củ sâm núi già ở trong xe làm lễ vật tặng cho Thường Tụng.
Thường Tụng là một người rất sảng khoái, không khách khí với hắn, sau khi nhận lễ vật liền mời Trương Dương ra sa lông ở phòng khách ngồi, mỉm cười nói: Năm mới sao lại nhớ tới Lam Sơn vậy? Không phải là đặc biệt tới dể chúc tết tôi chứ?
Trương Dương cười nói: Thị trưởng Thường, kỳ thực tôi lần này tới là để chúc tết, ngài là trạm đầu tiên, ngày mai tôi tới Đông Giang, chúc tết bí thư Cố, tỉnh trưởng Tống!
Viên Chi Thanh bưng bánh mật vừa làm xong lên, bảo Trương Dương ăn thử rồi cười nói: Trương Dương, buổi tối ở đây ăn cơm nhé, cho cháu thưởng thức thủ nghệ của cô.
Trương Dương cười nói: Không ạ, cháu đã hẹn với Hải Long rồi, tối nay ra ngoài ăn cơm!
Viên Chi Thanh nói: Thức ăn bên ngoài có gì ngon đâu, về nhà mà ăn!
Thường Tụng cười bảo: Đúng là bà già, bọn trẻ con ở cùng nhau muốn được thoải mái vui vẻ, chúng ta có mặt sẽ khiến chúng cảm thấy câu thúc!
Viên Chi Thanh thấy y nói có đạo lý, bất giác bật cười: Đã vậy thì cũng không miễn cưỡng các con nữa!
Bọn họ đang nói chuyện thì Thường Hải Thiên từ bên ngoài tiến vào, từ hôm qua gã vì chuyện nổ nhà máy mà bôn ba bận rộn, sắc mặt có chút khó coi, thấy Trương Dương cũng cảm thấy bất ngờ, gã chào Trương Dương rồi vội đi tắm rửa.
Thường Hải Thiên tắm xong liền đi xuống.
Câu đầu tiên của Thường Tụng là hỏi: Chuyện của nhà máy sao rồi? Con định xử lý thế nào?
Viên Chi Thanh thấy mặt mũi con trai tiều tụy, có chút đau lòng, nói: Ông đừng hỏi nó vội, Hải Thiên một đêm chưa ngủ rồi. Ông để nó nghỉ ngơi đã nào!
Thường Hải Thiên nói: Mẹ, con không mệt! Gã nói với cha: Nguyên nhân đã tra rõ rồi, là công nhân thao tác sai sót dẫn tới cháy nổ, đã bàn xong với phía đầu tư rồi, trước tiên khám bệnh cho công nhân đã, còn bồi thường thì để sau hẵng tính, phía này máy không khất tiền bồi thường đâu.
Thường Tụng gật đầu: Con giải quyết được là tốt nhất.
Thường Hải Thiên nói: Con biết thị lý muốn xử lý nghiêm túc việc này, con đã gửi đơn xin từ chức cho nhà máy rồi, thân là quản đốc sản xuất, con nên có trách nhiệm với việc này!
Viên Chi Thanh nói: Có nghiêm trọng như vậy không, không từ chức không được à!
Thường Tụng nói: Một bà nội trợ như bà thì biết cái gì? Thân là nam tử hán đương nhiên phải có đảm đương rồi! Y rất hài lòng nhìn con trai: Con làm đúng!
Trương Dương cảm thấy mình không thích hợp ở lại đây nữa, hắn cười nói: Các vị cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài có chút chuyện.
Thường Hải Thiên nói: Anh đừng đi vội, tôi đi cùng anh!
...
Hai người ra khỏi cửa, Thường Hải Thiên thở dài, từ trong túi lấy ra một bao thuốc, rút một điếu ra rồi châm lửa.
Trương Dương nhìn đôi mắt đầy tia máu của gã, có chút đồng tình nói: Một đêm không ngủ, anh không mệt à? Vì sao không ở nhà nghỉ ngơi một lát?
Thường Hải Thiên nói: Không ngủ được, tôi ở nhà máy hàng hóa thường ngày làm gần bảy năm rồi, khó lắm mới có được chút thành tích, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện!
Trương Dương nói: Không có người chết, cũng không tạo thành trọng thương, công khai xin lỗi là được rồi, không nhất định phải rời khỏi!
Thường Hải Thiên nói: Trách nhiệm phải có người chịu, tôi không đứng ra chịu trách nhiệm về chuyện này, người khác nhất định sẽ nói tại cha tôi là thị trưởng, ông ấy lợi dụng chức quyền để bảo vệ tôi, tôi không muốn tạo thêm phiền phức cho ông ấy. Vả lại, tôi là quản đốc sản xuất của nhà máy hàng hóa thường ngày, tôi tất nhiên phải phụ trách chuyện này.
Ấn tượng của Trương Dương đối với ba người con của Thường Tụng vẫn rất không tồi, trên người họ không có kiều kiều chi khí của con nhà quan, nhưng từ chuyện Thường Hải Thiên có thể chủ động đứng ra, có thể thấy ra gã rất có trách nhiệm. Trương Dương nói: Thật sự quyết định như vậy ư?
Thường Hải Thiên gật đầu, nói: Tôi nghĩ đây là kết quả tốt nhất!
Trương Dương nói: Ai cũng đều sẽ gặp phải những việc không vừa ý, đừng giữ ở trong lòng, tôi thấy từ chức chưa chắc đã là chuyện xấu, anh tại nhà máy hàng hóa có làm tốt hơn nữa thì cũng chỉ là làm công cho người ta, ra ngoài làm có lẽ sẽ có phát triển lớn hơn đó.
Thường Hải Thiên cười khổ: Tôi tạm thời chưa có ý định gì cả, trước tiên nghỉ ngơi một đoạn thời gian đã. Gã gọi điện cho em trai Thường Hải Long, Thường Hải Long và Tiết Yên vừa xem phim xong, hẹn ở quán trà Lục Ấm ở bên cạnh Thủy Thượng Nhân Gia.
Lúc Trương Dương và Thường Hải Thiên tới nơi, bọn Thường Hải Long đã tới rồi, Thường Hải Long cũng biết đại ca gặp chuyện, bởi vì sợ làm ảnh hưởng tới tâm tình của đại ca cho nên gã của không hỏi han gì, mỉm cười nói với Trương Dương: Sao mới mùng hai tết đã chạy tới Lam Sơn thế? Không phải tới chúc tết người nhà Hà Hâm Nhan chứ hả? Án chiếu theo phong tục của Bình Hải, mùng hai tết là ngày con rể tới chúc tết bố mẹ vợ, cho nên Thường Hải Long mới nói vậy.
Trương Dương cười nói: Tôi vốn định tới Đông Giang chúc tết, nhưng nghĩ thấy Lam Sơn cách cũng không xa, cho nên vòng một vòng tới thăm mọi người, nếu không sau này lại bị các anh nói cho coi.
Thường Hải Long nói: Vẫn là cậu có lòng, năm mới mà đi xa như vậy tới để chúc tết!
Thường Hải Thiên nói: Trương Dương vừa chúc tết lão gia tử của chúng ta xong!
Bọn họ vừa nói chuyện vừa tiến vào quán trà, lại thấy trên cửa lớn của quán trà treo một bức tranh chữ, bên trên viết hoan nghênh tòa báo sáng Lam Sơn cử hành cuộc thi cờ tại quán của chúng tôi. Trương Dương nhìn thấy mấy chữ tòa báo sáng Lam Sơn thì không khỏi nhíu mày, hắn lại nhớ tới lúc trước khi cùng Tần Thanh bí mật hẹn hò ở suối nước nóng cốc Phỉ Thúy, bị hai phóng viên của tòa báo sáng này theo dõi, nghe nói là nhận sự sai khiến của phó tổng biên tập Lưu Văn Quân.
Thường Hải Long thấy hắn nhìn bức tranh chữ tới xuất thần, không khỏi dùng khuỷu huých huých hắn, nói: Sao? Nhớ tới gì đây?
Trương Dương cười nói: Không có gì!
Hoạt động của tòa báo sáng Lam Sơn ở đại sảnh tầng một, bọn họ lên nhã gian ở tầng hai, lúc lên cầu thang, một người trung niên trông có vẻ phúc hậu từ phía trước đi xuống, nhìn thấy hai anh em Thường Hải Thiên, lập tức mặt mày tươi cười đi tới, rất nhiệt tình nắm tay họ: Hải Thiên, Hải Long, đúng là trùng hợp, các cậu cũng tới chơi à, tiêu phí hôm nay tính cho tôi nhé. Rồi y gật đầu với Trương Dương, không nói gì nữa đi xuống lầu.
Thường Hải Thiên nói: Y là phó tổng biên tập Lưu Văn Quân của tờ báo sáng Lam Sơn!
Trương Dương vừa nghe thấy là thằng ôn này, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, nếu như không phải là ở trước mặt nhiều người như vậy, sớm đã xông lên tóm lấy hắn và đánh cho một trận rồi.
Thường Hải Long gọi một bình long tỉnh thượng hạng, lại gọi thêm mấy món trà bánh và một bộ bài, giờ còn cách bữa tối khá lâu, ngồi ở quán trà để giết thời gian, Thường Hải Thiên bởi vì trong lòng có tâm sự, rõ ràng là không yên. Một lát sau liền thua năm trăm đồng, gã ném bài xuống, nói: Không chơi nữa, đầu óc loạn lắm, hôm nay thuần túy là tự động dâng tiền!
Thường Hải Long cười nói: Anh, đừng mất hứng như vậy chứ! Chơi thôi mà, coi như là anh lì xì bọn em!
Tiết Yến cười nói: Anh Thiên, anh không chơi thì bọn em thiếu người rồi
Lúc này Thường Hải Tâm từ bên ngoài bước vào, đi theocô ta còn có Lưu Văn Quân, nhìn ra Lưu Văn Quân rất biết quan hệ, lần này còn mang theo hai bao Trung Hoa mềm tới.
Thường Hải Thiên mời hắn ngồi xuống rồi giới thiệu với Trương Dương.
Lưu Văn Quân sau khi nghe thấy tên Trương Dương, rõ ràng là hơi ngây người.
Trương Dương da cười mà thịt không cười, nói: Tổng biên tập Lưu, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng!
Lưu Văn Quân lúc trước phái hai phóng viên đi theo dõi Trương Dương và Tần Thanh, toàn là chủ ý của phó bí thư thị ủy Ngô Minh, hắn và Ngô Minh có quan hệ rất tốt, Ngô Minh nhờ hắn giúp chuyện này. Lưu Văn Quân sau khi cân nhắc thì vẫn làm, kỳ thực hắn và Tần Thanh không có mâu thuẫn gì, ở suối nước nóng cốc Phỉ Thúy, hai người mà hắn phái đi bị Trương Dương phát hiện và đánh cho một trận. Tần Thanh sau khi về Lam Sơn, đặc biệt gọi điện thoại cho hắn, Lưu Văn Quân thề thốt phủ nhận chuyện này, may mà Tần Thanh sau đó cũng không truy cứu. Về sau Lưu Văn Quân bắt đầu điều tra lai lịch của Trương Dương, không tra thì thôi, vừa tra cái khiến cho hắn giật nảy mình. Ngô Minh rõ ràng là đào hố chôn hắn, loại người như Trương Dương hắn làm sao mà đắc tội nổi.
Theo thời gian trôi đi, Lưu Văn Quân dần dần quên đi chuyện này, ai ngờ hôm nay lại gặp Trương Dương ở đây.
Lưu Văn Quân cười nói: Thì ra là chủ nhiệm Trương, cửu ngưỡng đại danh! Hắn chủ động bắt tay với Trương Dương.
Trương Dương cũng mỉm cười đưa tay ra, lúc hai người nắm tay, Lưu Văn Quân chỉ cảm thấy tay mình giống như là bị gọng kìm kẹp chặt, lực lượng từ bàn tay Trương Dương truyền tới cơ hồ là khiến hắn gẫy cả xương. Lưu Văn Quân biến sắc, trên mặt không còn chút huyết sắc, trán đã lấm tấm mồ hôi, cũng may Trương Dương chỉ trừng phạt hắn một chút rồi lập tức buông tay hắn ra.
Vẻ đau đớn của Lưu Văn Quân mỗi người đều nhìn thấy rõ, Thường Hải Tâm thầm nghĩ thằng ôn này không hiểu sao lại đi đắc tội với Trương Dương.
Lưu Văn Quân kịp thời đứng dậy, nói: Tôi không làm phiền mọi người hơi nữa... Hắn vội vàng bước ra ngoài cửa, Trương Dương chạy ra theo, gọi: Tổng biên tập Lưu!
Lưu Văn Quân nghe thấy hắn gọi mình, sợ quá cuống quít bỏ chạy, trong lúc kinh hoàng bị hút chận, lăn lốc lốc xuống công thang. Anh em Thường gia nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng chạy theo, nhìn thấy thảm trạng của Lưu Văn Quân, Thường Hải Long còn cho rằng là Trương Dương đẩy hắn xuống, nói nhỏ: Cậu chơi ác qua!
Lưu Văn Quân mặt mũi bầm dẫm từ dưới đất bò dậy, nói với đồng sợ ở xung quanh đang chạy đến: Tôi không cẩn thận bị hụt chân.. ối trời...
Trương Dương nhìn thấy vẻ thảm hại của hắn thì không nhịn được cười.
Thường Hải Tâm nói: Hắn có mâu thuẫn với anh à?
Trương Dương lắc đầu cười nói: Tôi trước đây chưa từng gặp hắn, sao lạ có mâu thuẫn được!
Thường Hải Thiên nói: Đến giờ ăn rồi, chúng ta đi thôi! Gã hiểu tính khí của Trương Dương, sợ tiếp tục ở lại sẽ khiến hắn và Lưu Văn Quân phát sinh xung đột.
Ý tứ của Trương Dương vốn là muốn tóm Lưu Văn Quân lại hỏi cho rõ, xem rốt cuộc là ai ở phía sau sai khiến hắn, có điều hôm nay rõ ràng là không phải lúc.
...
Tuy là đang tết, nhưng sinh ý của Thủy Thượng Nhân Gia vẫn hưng thịnh vô cùng, ba anh em Thường gia lại quen với quản lý Lữ Thắng Lợi ở đây. Bọn họ muốn một căn phòng sáu người. Trước khi ăn cơm, Thường Hải Tâm đặc biệt gọi điện cho Tần Thanh, Tần Thanh đang họp với mấy vị lãnh đạo của khu phát triển về việc an toàn sản xuất.
Thường Hải Thiên sau khi nghe nói tới chuyện này, không khỏi thở dài, sự kiện cháy nổ của nhà máy hàng hóa hàng ngày thật sự là không đúng lúc.
Thường Hải Long nói: Anh, chuyện đã xảy ra rồi, đừng nghĩ nhiều làm gì, anh vừa nói muốn từ chức phải không. Hay là thế này đi, anh trước tiên tới Kim Điển giúp em, em sẽ để anh làm quản lý.
Thường Hải Thiên cười nói: Bảo anh làm công cho em, nghe em sai khiến à, anh không làm đâu!
Thường Hải Tâm nói: Anh không thể nào không làm gì mãi được, sau này cứ sống vậy ư?
Thường Hải Thiên nói: Anh vừa nói với Trương Dương về việc này rồi, anh trước tiên chuẩn bị nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đợi nghỉ ngơi đủ rồi mới nghĩ tới sẽ làm gì, anh định làm gì đó có liên quan tới nghề đồ trang điểm, dẫu sao thì anh cũng quen với ngành này!
Thường Hải Long nói: Dứt khoát tự mình mở một nhà máy hàng hóa thường ngày đi, về phương diện tài chính em nhất định sẽ giúp đỡ anh.
Thường Hải Thiên cười cười gật đầu, phần tình nghị giữa anh em này thật là hiếm có.
Thường Hải Tâm và Tiết Yến thì thầm với nhau, cô ta hỏi Tiết Yến lúc nào thì mới có thể kết hôn với anh hai của cô ta.
Thường Hải Long nói: Hải Tâm, em đừng hỏi nữa, da mặt Tiết Yến mỏng lắm, bị em hỏi cho xấu hổ rồi kìa, anh trả lời giúp em nhé, bọn anh định sau ba năm nữa thì kết hôn.
Thường Hải Tâm nói: Lâu vậy à, vậy thì phải đợi rất lâu nữa mới có cháu để chơi đùa ư?
Trương Dương bảo: Người ta ba năm nữa mới kết hôn chứ không nói là ba năm nữa mới có con đâu. Câu nói này khiến cho Tiết Yến đỏ mặt.
Thường Hải Long cười mắng: Thằng mồm thối này, đúng là không biết tích đức!
Trương Dương nâng chén, nói: Năm mới không khí mới, chúng ta cùng uống chén này, hi vọng tất cả chuyện buồn từ giờ sẽ rời xa chúng ta, năm nay tất cả đều thuận lợi, cần thăng quan thì sẽ thăng quan, cần phát tài thì sẽ phát tài, cần sinh con thì sẽ sinh con!
Thường Hải Thiên và Thường Hải Tâm bị hắn chọc cho bật cười.
Thường Hải Long nói: Anh đừng cười em. Đại ca, chuyện cá nhân của anh cũng nên giải quyết rồi.
Thường Hải Thiên uống cạn chén: Anh trước tiên lập nghiệp rồi sau đó mới lập gia đình, giao lại nhiệm vụ nối dõi tông đường cho em đó!
Đừng mơ, anh là lão đại, anh dựa vào gì mà giao lại áp lực cho em, vạn nhất em sinh con gái thì sao?
Thường Hải Tâm nói: Con gái thì con gái, các anh vẫn còn trọng nam khinh nữ à!
Thường Hải Long nghe thấy đề tài càng lúc càng đi xa, cười nói: Được rồi, chúng ta tại sao lại chuyển đề tài sang việc sinh con đẻ cái thế này. Trương Dương, cậu nói đi, cậu và Lưu Văn Quân rốt cuộc là có mâu thuẫn gì?
Trương Dương giải thích rất thằng thắn nhanh gọn: Tôi thấy hắn không thuận mắt!
Ai cũng biết rằng chuyện nhất định là không đơn giản như vậy, nhưng Trương Dương đã không muốn nói thì những người khác cũng không tiện hỏi.
Tần Thanh vốn đã đồng ý tới ăn cơm, nhưng vì cuộc họp về an toàn sản xuất kéo dài, cho nên cô ta nhắn tin cho Trương Dương, hẹn địa điểm gặp mặt tối nay.
Thường Hải Thiên dẫu sao cũng có tâm sự, chưa uống nhiều đã say rồi. Thường Hải Tâm nhìn thấy bộ dạng của đại ca, kịp thời khuyên gã đừng uống nữa. Mấy người rời khỏi Thủy Thượng Nhân Gia, Thường Hải Long có chút áy náy nắm tay Trương Dương, nói: Hôm nay không khéo, không thể uống tận hứng với cậu được, đợi sau này có cơ hội chúng ta lại uống nhé. Gã năm sau sẽ tới Giang Thành, Trương Dương giúp gã liên hệ một số nghiệp vụ tu sửa trang trí quảng trường thương nghiệp của chùa Nam Lâm, cần phải gặp mặt nói chuyện với An Ngữ Thần, Kiều Mộng Viện.
Trương Dương thấy Thường Hải Thiên đã lên xe, liền nhỏ giọng cười nói: Chăm sóc anh trai của anh đi, trong lòng anh ấy không được thoải mái lắm!
Sau khi mấy người chia tay, Trương Dương lái xe rời đi, vừa hay thấy Lưu Văn Quân từ quán trà Lục Ấm đi ra, lái một chiếc Santana đi dọc theo đường hồ bắc. Trương Dương vốn cho rằng thằng ôn này đã đi rồi, không ngờ vẫn bị mình gặp phải, hắn tăng tốc đuổi theo, ở một khúc rẽ thì vượt lên cản trước xe Santana.
Lưu Văn Quân sợ hãi phanh kít lại, suýt chút nữa thì đâm vào đuôi xe jeep của Trương Dương.
Trương Dương đẩy cửa bước xuống, đi tới trước xe của Lưu Văn Quân, gõ nhẹ vào cửa kính, Lưu Văn Quân nhìn Trương Dương qua tấm kính, do dự một lát rồi kéo kính xuống, mặt cố nặn ra một nụ cười: Chủ nhiệm Trương tìm tôi có việc gì vậy?
Trương Dương nói: Trong lòng anh biết rõ mà!
Lưu Văn Quân vẫn cười nói: Chủ nhiệm Trương khiến tôi hồ đồ rồi, tôi biết rõ cái gì?
Trương Dương cười lạnh, nói: Đừng có giả vờ với tôi, hai phóng viên ở cốc Phỉ Thúy theo dõi tôi có phải là anh phái tới không?
Lưu Văn Quân vẫn giả vờ mặt mày mê hoặc nói: Chủ nhiệm Trương có ý gì vậy?
Trương Dương nói: Nhìn bộ dạng của anh cũng là kẻ thông minh, giả vờ mãi cũng không có gì thú vị đâu, hai chúng ta có thể không quen nhau, có điều tính khí của tôi rất không tốt, trong thể chế rất nhiều người đều biết tôi, tôi nghĩ chắc tôi không cần phải nhắc nhở anh chứ?
Lưu Văn Quân sao không nghe ra rằng người ta đang uy hiếp mình, hắn cười nói: Chủ nhiệm Trương, tôi nghĩ chúng ta có lẽ có chút hiểu lầm rồi!
Trương Dương nói: Xem ra anh vẫn còn thiếu hiểu biết về tôi rồi! Hắn thò tay ra nắm lấy cổ áo của Lưu Văn Quân, hơi dùng lực một chút kéo Lưu Văn Quân qua cửa sổ xe, Lưu Văn Quân sợ đến nỗi hồn phi phách tán: Anh... anh... làm gì vậy?
Trương Dương sợ hắn hét to nên điểm huyệt đạo của hắn, kỳ thực án chiếu theo tu vi chính trị của Trương đại quan nhân hiện tại, vốn sẽ không áp dụng thủ đoạn thô bạo này, nhưng Trương Dương gần đây tâm tình không được tốt, vả lại, hắn đối với chuyện lần trước ở cùng với Tần Thanh bị người ta chụp lén vẫn canh cánh trong lòng, đương nhiên là bất chấp thủ đoạn.
Lưu Văn Quân muốn hét mà không ra tiếng, bị Trương Dương lôi như xách gà con tới ven hồ rồi đánh một chưởng vào gáy hắn, khiến cho Lưu Văn Quân ngất đi, không đợi hắn tỉnh lại đã nhúng đầu hắn xuống nước hồ lạnh băng.
Lưu Văn Quân ở trước mặt Trương Dương căn bản là không có cơ hội để phản kháng, bị dìm cho tới khi hai tay quờ quạng không ngừng, sắp tắc thở đến nơi thì Trương Dương mới kéo hắn lên, cười lạnh nói: Có nói không?
Lưu Văn Quân há miệng thở hổn hển, Trương Dương thấy hắn không có phản ứng, lại tiếp tục dìm hắn xuống, dày vò ba lần như vậy, Lưu Văn Quân mới không chịu nổi, hắn liều mạng tỏ ý mình bằng lòng nói ra.
Trương Dương lúc này mởi giải huyệt cho hắn, trong mắt Lưu Văn Quân đầy vẻ sợ hãi, trước đây ở trong tiểu thuyết võ hiệp đọc thấy có công phu điểm huyệt, hôm nay coi như là được thấy chân thực rồi, hắn bị Trương Dương dọa cho vỡ mật, run lập cập nói: Tôi nói, tôi nói... đều... là... Ngô... Ngô Minh... bảo tôi làm vậy...
Trương Dương nhớ tới Ngô Minh cả ngày tươi cười, không ngờ tên phó bí thư thị ủy Lam Sơn lại ti bỉ như vậy, hắn thở dài, nói: Tôi bảo này tổng biên tập Lưu, anh lớn vậy rồi sao vẫn chẳng có đầu óc gì cả, người ta lợi dụng anh mà anh cũng không nhìn ra à?
Lưu Văn Quân nói: Tôi cũng hối hận lắm rồi, anh yên tâm, tôi sẽ không nói gì cả, tôi thề, tôi sẽ không nói gì cả!
Trương Dương cười nói: Tôi sợ anh nói ư? Anh nói ra thì có ai tin, cho dù là có người tin, tôi lặng lẽ thủ tiêu anh thì chết vô đối chứng là được thôi.
Lưu Văn Quân rùng mình, bằng vào thủ đoạn của Trương Dương muốn vô thanh vô tức giết chết hắn không phải là chuyện khó. Ai cũng nói sợ quỷ ác nhân, Lưu Văn Quân hiện tại đã sợ Trương Dương tới cực điểm, hắn run rẩy nói: Chủ nhiệm Trương, anh tha cho tôi đi... tôi biết nên làm gì rồi...
Trương Dương cười ha ha: Anh làm thế nào thì tôi căn bản chẳng buồn quan tâm, bỏ đi, chuyện này anh biết tôi biết là được rồi! Hắn bỏ Lưu Văn Quân lại một mình ngồi run rẩy trong gió lạnh, lái xe jeep của hắn ngênh ngang bỏ đi.
Cho tới khi Trương Dương đi xa rồi, Lưu Văn Quân mới liên tục hắt xì như vừa tỉnh mộng.
...
Trương Dương tới đường phụ nữ đón Tần Thanh, Tần Thanh đã cải trang, bước lên xe jeep, cởi búi tóc ra, mái tóc đen như thác nước xõa xuống, cô ta dựa lưng vào ghế, nói: Họp cả ngày, thật sự là mệt quá.
Ăn cơm chưa?
Tần Thanh lắc đầu: Không muốn ăn!
Trương Dương nói: Sao có thể không ăn cơm được? Trường kỳ như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu!
Tần Thanh nói: Quảng trường Phụ Nữ có một một cửa hàng bánh ga tô Mỹ Giai Nhạc, giờ chắc chưa đóng cửa đâu, anh lái tới đó đi, em đi mua chút đồ để tối ăn.
Trương Dương gật đầu, chiếu theo địa chỉ mà Tần Thanh nói lái tới cửa hàng bánh ga tô, hắn bảo Tần Thanh đợi ở trong xe, tự mình đi chọn đồ cho cô ta ăn. Lúc chọn ra mấy cái bánh ga tô đang chuẩn bị tính tiền thì tới một người xông vào, sau đó lại có bốn đại hán vạm vỡ vào theo. Sau khi người đó chạy vào liền lớn tiếng kêu cứu mạng, Trương Dương nghe giọng nói của gã có chút quen tai, tập trung nhìn thì thấy là Hà Trác Thành, cha của Hà Hâm Nhan.
Hà Trác Thành vô cùng thảm hại, bị đánh cho mặt mũi bầ dập, trên mặt có mấy chỗ toét máu, quần áo trên người cũng bị rách mấy chỗ, mấy nhân viên phục vụ trong cửa hàng sợ hãi gào toáng lên.
Bốn nam tử đó lôi Hà Trác Thành ra ngoài, Hà Trác Thành gào lên: Cứu mạng!
Một người trong đó nói: Mày thiếu tiền không trả, cho dù là tới pháp viện cũng đuối lý thôi! Bọn cúng kéo Hà Trác Thành ra ngoài cửa, đẩy ngã xuống đất rồi bắt đầu đấm đá.
Tần Thanh ở trong xe jeep thấy vậy liền đẩy cửa bước ra, quát: Các anh làm gì vậy? Vô pháp vô thiên thế? Biến mau, không tôi báo cảnh sát đấy!
Mấy tên đại hán cười hắc hắc, nói: Không ngờ còn là một mỹ nữ, muốn báo cảnh sát thì báo đi, bọn anh đánh người thì sao hả? Hay là muốn báo thêm là bọn anh phi lễ với em? Một tên trong đò thò tay ra muốn vuốt mặt Tần Thanh, nhưng lại bị Tần Thanh nhanh như điện xẹt tóm lấy ngón tay, bẻ một cái khiến cho hắn gào lên, Tần Thanh nhấc chân đá một phát vào háng hắn, khiến hắn đau đến nỗi quỳ xuống đất.
Ba đồng bạn còn lại thấy tình thế bất diệu, xông lên muốn vây công Tần Thanh thì Trương Dương từ phía sau chạy tới, một cước đá bay một tên, sau đó dứt khoát nhanh gọn đánh ngã hai tên còn lại, cười lạnh nói: Đồ cặn bã, không biết hiện tại là xã hội pháp trị à!
Tần Thanh nói với Trương Dương: Báo cảnh sát đi!
Trương Dương gật đầu, móc điện thoại ra, Hà Trác Thành khẩn trương vạn phần, nói: Tôi không sao... đừng...đừng báo cảnh sát... Y lúc này mới nhận ra nam tử giải vây cho y không ngờ lại là Trương Dương.
Bộ dạng thảm hại của Hà Trác Thành lọt vào mắt Trương Dương, tất nhiên là xấu hổ vô cùng, y quay lại định chạy thì bị Trương Dương tóm lấy cánh tay, mỉm cười nói: Gấp thế? Gây chuyện rồi muốn đi à? Ông chạy qua mùng một liệu có qua được mười lăm không?
Hà Trác Thành đỏ mặt, nói: Tôi còn có việc gấp...
Việc gấp gì? Đi trả nợ cho người ta à?
Hà Trác Thành nghe thấy câu này, lập tức như quả bóng xì hơi, thở dài, quay người lại, lúc này Tần Thanh đã vào trong xe, cô ta không muốn để người khác nhận ra mình.
Hà Trác Thành nói: Chuyện này cậu ngàn vạn lần đừng nói với Hâm Nhan nhé!
Trương Dương đá đểu: Không ngờ ông còn có chút huyết tính đấy! Hắn buông tay Hà Trác Thành ra: Thiếu tiền của ai? Có phải là Uông Đông Lai đó không?
Hà Trác Thành thở dài: Còn không phải là chuyện ký hợp đồng cho Hâm Nhan lần trước ư, tôi đã trả gã mười lăm vạn rồi, nhưng gã còn đòi lãi, Hâm Nhan lại không có ở Lam Sơn, tôi không có tiền trả cho họ!
Trương Dương nghe vậy liền nổi giận, gan của thằng Uông Đông Lai này không nhỏ, lần trước chính gã đã nói là không cần mười lăm vạn đó, hiện tại không những đòi tiền rồi mà còn muốn lấy lãi. Trương Dương ghét nhất chính là loại người lật lọng, Uông Đông Lai ở trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một tên lưu manh ở Lam Sơn, loại nhân vật cỏn con này không ngờ cũng dám khiêu chiến quyền uy của hắn, Trương Dương nói với Hà Trác Thành: Không cần trả tiền cho gã, lần sau gã dám tới tìm ông, ông bảo hắn tới chỗ tôi mà đòi.
Hà Trác Thành gật đầu, y tuy biết Trương Dương lợi hại, nhưng dẫu sao Trương Dương là rồng qua sông, Uông Đông người ta mới là địa đầu xa chân chính của Lam Sơn.
Trương Dương nói xong câu này thì bỏ đi, Hà Trác Thành cũng không dám ở lại, vội vàng bỏ chạy.
Tần Thanh nhìn bóng lưng hốt hoảng bỏ chạy của Hà Trác Thành liền hỏi: Anh quen y à?
Trương Dương nói: Cha của Hà Hâm Nhan đấy, người này rất hám lợi, lần trước cầm mười lăm vạn của hộp đêm Tinh Hoa, bắt Hà Hâm Nhan ký hợp đồng ba năm với Tinh Hoa, anh lúc đó ngăn cản chuyện này.
Hắn kể lại thì Tần Thanh mới nhớ ra, cô ta nhíu mày, nói: Y không phải là một người cha tốt!
Trương Dương nói: Tên Uông Đông Lai này đúng là hạng chẳng ra gì, lúc đó đã đáp ứng là không đòi mười lăm vạn, về sau Hâm Nhan bảo cha cô ta trả lại tiền cho gã, hiện tại không ngờ còn đòi lãi, đúng là đáng ghét mà, con mẹ nó, chọc giận an rồi, anh sẽ phá nát hộp đêm Tinh Hoa của gã!
Tần Thanh nhìn hắn, nói: Anh sao vậy? Hỏa khí lớn thế, hiện tại là xã hội pháp trị, đánh đánh giết giết có thể giải quyết được vấn đề ư? Vả lại, anh còn là một cán bộ quốc gia, chúng ta không thể biết pháp mà phạm pháp được!
Trương Dương nói: Hay là anh nói với thị trưởng Thường!
Tần Thanh nói: Không cần, để em bảo cục trưởng Bàng, nhờ ông ta tới xử lý hộp đêm Tinh Nhạc, chỉnh đốn chúng một phen! Tần Thanh nói xong liền gọi điện thoại cho cục trưởng cục công an Bàng Trung Lương, cô ta và Bàng Trung Lương có quan hệ rất tốt. Bàng Trung Lương nghe thấy mệnh lệnh của phó thị trưởng Tần, lập tức phái xe cảnh xác tới cửa hộp đem Tinh Hoa đứng gác.
Uông Đông Lai và và Bàng Trung Lương cũng có giao tình, vừa thấy công an phái xe tuần tra tới canh, lập tức hiểu mình đã đắc tội với người ta rồi, thằng ôn này vội vàng gọi điện cho Bàng Trung Lương, bị Bàng Trung Lương mắng cho như tát nước vào mặt: Anh còn muốn làm ăn không? Lam Sơn lớn vậy à, anh sao lại đắc tội với cả mấy thị thường ủy thị ủy, anh sớm muộn gì cũng phải cuốn gói khỏi đây thôi!
/2583
|