Uông Đông Lai thật sự không biết mình đã đắc tội với vị thường ủy thị ủy nào. Kiên nhẫn nghe Bàng Trung Lương mắng xong, mới kêu khổ không thôi, nói: Tôi làm ăn đứng đắn mà, tôi có đắc tội với vị thường ủy thị ủy nào đâu!
Bàng Trung Lương nói: Anh tự nhắc nhở mình đi, nói chung phó thị trưởng Tần đã ra lệnh trọng điểm chính đốn hộp đêm Tinh Hoa, tôi định tiến hành chỉnh đốn an toàn phòng cháy chữa cháy của các anh nửa tháng, anh thật thà phối hợp đi!
Uông Đông Lai lúc này mới biết người muốn chỉnh mình là Tần Thanh, liên tưởng tới lời đồn ở bên ngoài, lờ mờ đoán ra chuyện này có liên quan tới Trương Dương, bỏ điện thoại xuống không khỏi tự tát mình một cái: Mình con mẹ nó ngu quá mà!
Tần Thanh cuộn mình trong lòng Trương Dương, Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng nhẵn nhụi mát lạnh của cô ta, nói nhỏ: Hôm nay anh còn đập Lưu Văn Quân một trận!
Tần Thanh giật mình, ngồi dậy, cặp vú nhô cao mà đầy đàn hồi bị động tác này của cô ta khiến cho nhảy nhót tung tăng: Anh sao lại găp hắn?
Trương Dương lúc này mới kể lại kinh lịch hôm nay gặp phảiLưu Văn Quân lại cho cô ta.
Tần Thanh thở dài, nói: Em đã nói anh không cần phải quản chuyện này rồi mà!
Trương Dương nói: Hắn cũng chỉ là bị người ta lợi dụng, người chân chính muốn tìm thóp của em để nắm là Ngô Minh!
Tần Thanh cắn chặt môi, Trương Dương kéo kéo cánh tay ngọc của cô ta, Tần Thanh lại tựa vào lòng hắn, ôn nhu nói: Em đoán ra rồi!
Trương Dương nói: Ngày mai anh sẽ cho y một bài học!
Tần Thanh lắc đầu, nói: Trương Dương, đáp ứng em đi, đừng quản chuyện này nữa, em biết nên xử lý thế nào mà!
Nhưng em là nữ nhân của anh, anh quyết không để người khác khi phụ em!
Tần Thanh dịu dàng cười nói: Em là nữ nhân của anh, nhưng em cũng là phó thị trưởng Lam Sơn, em có năng lực xử lý việc trên công tác, anh yên tâm đi, Ngô Minh không có bản sự động đến em đâu!
Trương Dương bắt được một tia kiên định trong ánh mắt của Tần Thanh, đột nhiên nhớ tới Tần Thanh có thể lên được vị trí như ngày hôm nay tuyệt không phải là ngẫu nhiên. Cô ta hoàn toàn có năng lực xử lý tốt chuyện này, đối với công việc của cô ta, mình quả thực là không nên can thiệp quá nhiều. Trương Dương hôn lên mỗi cô ta một cái, nói: Nếu thật sự gặp phải phiền phức, cần dùng bạo lực để giải quyết thì...
Tần Thanh mỉm cười ôm chặt lấy hắn: Vậy lúc đó em nhất định sẽ nghĩ tới anh đầu tiên!
..
Mùng ba tết, Trương Dương sáng sớm đã tới Đông Giang, mục đích lần này của hắn là chúc tết hai đại lão của Bình Hải, Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh, vợ chồng Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh đã về Tĩnh An đón tết, Trương Dương khi tới tòa nhà tỉnh ủy thì mới biết.
Chị em Cố gia đã về Đông Giang, lúc Trương Dương tới căn nhà số 9, Cố Dưỡng Dưỡng vừ từ bên ngoài chạy bộ về, nhìn thấy xe jeep của Trương Dương thì hoan hô gọi: Anh Trương, anh tới rồi à!
Trương Dương cười ha ha bước xuống xe, trước tiên ra sau xe cầm một ít hoa quả, đây là hắn vừa mua trên đường, vốn chuản bị hai phần, bởi vì Tống Hoài Minh không ở Đông Giang cho nên đều tặng hết cho Cố Doãn Tri.
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: Anh tới chơi là vui rồi, việc gì còn phải mua quà, tẹo nữa thể nào cha em cũng nói anh đấy! Cô ta vừa chạy bộ về, trên da thịt nõn nà vẫn còn lộ ra vẻ đỏ ứng khỏe mạnh, đôi mắt trong suốt như nhìn thấy tận đáy, Dưỡng Dưỡng hiện giờ không còn là một cô bé yếu đuối gió thổi cũng bay nữa rồi, vẻ thanh xuân hoạt bạt đã trở lại với cô ta, tất cả đều là nhờ Trương Dương ban cho, cho nên ở trong lòng Cố Dưỡng Dưỡng, Trương Dương có một vị trí cực kỳ quan trọng.
Trương Dương đóng cốp xe lại, nói: Bí thư Cố có nhà không?
Có! Đang đánh Thái Cực Quyền ở bên trong!
Trương Dương cùng Cố Dưỡng Dưỡng bước vào nhà, thấy bí thư thị ủy Cố Doãn Tri đang đánh Thái Cực Quyền rất ra dáng ở trong hoa viên, ông ta cũng mới học Thái Cực Quyền chưa bao lâu, có điều từ trên động tác mà nhìn thì ngộ tính của Cố Doãn Tri ở phương diện võ học cũng không tồi.
Cố Doãn Tri nhìn thấy Trương Dương tới, vẫn kiên trì đánh cho xong bộ Thái Cực, Cố Dưỡng Dưỡng cầm khăn lên đưa cho ông ta, ông ta lau mồ hôi, nói: Trương Dương tới đấy à, thấy tôi đánh Thái Cực Quyền thế nào?
Trương Dương nói: Không tiện bình luận!
Sao lại không tiện bình luận?
Bí thư Cố tập Thái Cực chưa lâu, có điều đã có thể tự mình sáng tạo ra cái mới, đúng là khiến người ta bội phục!
Cố Doãn Tri cười ha ha, ông ta chỉ vào Trương Dương, nói: Tôi nghe ra rồi, cậu cười tôi đánh lung tung!
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Con thấy cha đánh rất khá mà!
Trương Dương không thấy bóng dáng của Cố Giai Đồng đâu cả.
Cố Doãn Tri mời Trương Dương vào phòng khách ngồi, Cố Dưỡng Dưỡng nói: Chị em tới Tam Trân lâu mua đồ ăn sáng rồi. Anh Trương, anh ăn gì chưa?
Cố Doãn Tri nói: Gọi điện thoại cho chị con bảo nó mua thêm một suất đi! Ông ta cầm điều khiển mở tivi lên, trên tin tức đang nói về sự kiện nổ nhà máy hàng hóa thường ngày Lam Sơn, Cố Doãn Tri nhíu mày, nói: Bình Hải này không có ngày nào là được yên cả!
Trương Dương cười nói: Một tỉnh lớn như vậy, hơn chín ngàn vạn nhân khẩu, chuyện mỗi ngày đáng để đưa lên tin tức quá nhiều, đây chẳng qua là một chuyện trong đó mà thôi.
Cố Doãn Tri nói: Tôi nghe nói Giang Thành các cậu xảy ra chuyện, đại biểu nước Đức bị ngộ độc thức ăn, có chuyện này không?
Trương Dương nghĩ thầm, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền cả ngàn dặm, mấy lãnh đạo Giang Thành tìm trăm phương ngàn kế để ém chuyện này xuống, không ngờ cuối cùng vẫn bị truyền tới tai Cố Doãn Tri, hắn cười cười giải thích: Không phải là ngộ độc thức ăn, là mấy vị khách nước Đức đó quá tham ăn, ăn phải thịt rắn nên bị dị ứng, sau khi được bệnh viện cứu chữa, ngay ngày hôm sau đã khỏi rồi.
Cố Doãn Tri gật đầu, nói: Nhất định phải cẩn thận đấy, đặc biệt là sự vụ đối ngoại, hơi không cẩn thận một chút sẽ tạo thành tranh chấp ngoại giao, rất là phiền phức!
Bí thư Cố yên tâm, chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm từ bài học lần này, sau này sẽ cố gắng làm thập toàn thập mỹ!
Cố Doãn Tri cười nói: Trên tế giới này lấy đâu ra chuyện thập toàn thập mỹ? Ông ta cầm chén trà lên uống một ngụm, nói: Tang sự trong nhà Đỗ Thiên Dã xử lý thế nào rồi?
Trương Dương nói: Vẫn thuận lợi, anh ấy hai ngày này đã từ Bắc Kinh về Giang Thành làm việc rồi.
Cố Doãn Tri nói: Không ngờ lại xảy ra loại chuyện này, khiến cho bên ngoài đồn đại ầm ĩ ả lên, Giang Thành các cậu đúng là không ít chuyện!
Trương Dương vốn định giải thích vài câu thì Cố Doãn Tri lại nói: Còn cậu nữa, ai cũng nói Văn Linh bởi vì cậu mà bị tai nạn, rốt cuộc là thế nào?
Trương Dương thầm nghĩ Cố Doãn Tri năm mới sao mà bát quái thế, trước đây kiệm chữ như vàng, hôm nay không những hăm hở nói chuyện, hơn nữa còn biến thành có chút bát quái. Nhưng bí thư Cố đã hỏi, mình cũng không thể giả vờ không nghe thấy được, Trương Dương nói: Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, bí thư Cố, sau khi chuyện này xảy ra, tôi cũng một mực rất khó xử, không còn mặt mũi nào đối diện với Văn gia!
Cố Doãn Tri từ trong câu này của Trương Dương đã nghe ra, quan hệ giữa Trương Dương và Văn gia khẳng định bởi vì chuyện của Văn Linh mà có thay đổi, ông ta cũng không muốn tiếp tục hỏi nữa.
Cố Giai Đồng lúc này đã mua đồ ăn sáng về, Trương Dương trước khi tới Đông Giang đã gọi điện thoại cho cô ta, cô ta đưa đồ ăn sáng trong tay cho Trương Dương: Tam Trân lâu mở cửa như bình thường, em xếp hàng nửa tiếng mới mua được đồ ăn.
Trương Dương cười nói: Vì mấy món đồ ăn sáng này mà đáng để sáng sớm phải ra ngoài xếp hàng như vậy ư?
Cố Giai Đồng cười nói: Ba em thích ăn nhất là tiểu lung bao của Tam Trân lâu, làm con gái như em cũng phải tỏ chút lòng hiếu thảo chứ.
Trên mặt Cố Doãn Tri nở nụ cười hài lòng, ông ta đứng dậy, nói: Đi, cùng nhau đi ăn sáng nào!
Trương Dương cảm thấy từ sau chuyện của Cố Minh Kiện, quan hệ giữa hắn và Cố gia đã thân hơn một tầng, Cố Doãn Tri ở trước mặt hắn không hề ra vẻ, đã coi hắn như người trong nhà rồi. Trương Dương thậm chí còn có chút hoài nghi, bí thư Cố đã phát giác ra quan hệ giữa hắn và Cố Giai Đồng, có điều với tính khí của Cố Doãn Tri chẳng thể nào cho phép hắn và Cố Giai Đồng lén lút qua lại với nhau như vậy được.
Đối diện với bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, Trương Dương vẫn có chút thấp thỏm, loại thấp thỏm này đã biểu hiện thành một loại câu nệ.
Cố Doãn Tri nhìn rõ mọi việc, ông ta cảm thấy sự bất an của Trương Dương, mỉm cười nói: Tới đây rồi thì giống như là người nhà với nhau vậy, cậu khách khí cái gì?
Trương Dương nói: Không phải là khách khí, mà là tôn kính!
Cố Giai Đồng và Cố Dưỡng Dưỡng thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của Trương Dương thì không khỏi bật cười.
Cố Doãn Tri nói: Tôi không thích nghe người khác vỗ mông ngựa, a dua nịnh hót đâu!
Trương Dương nói: Tôi nói một câu thật lòng xin bí thư Cố đừng tức giận.
Cố Doãn Tri gật đầu.
Tôi tới Đông Giang chúc tết bí thư Cố không phải là bởi vì để nịnh bợ ngài, mà trong lòng thôi coi ngài như trưởng bối của mình vậy!
Cố Doãn Tri mỉm cười: Như vậy thì tốt!
Cố Giai Đồng cười cười nhìn Trương Dương, thầm nghĩ công phu vỗ mông ngựa của thằng ôn này càng lúc càng cao, ngay cả nhân vật tinh minh như cha mình cũng bị hắn lừa gạt.
Cố Doãn Tri buổi sáng không thích ăn nhiều, chỉ ăn bốn cái tiểu lung bao, uống một chén cháo bát bảo là đứng dậy về phòng.
Ông ta vừa đi, bầu không khí lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, Cố Giai Đồng nhìn Trương Dương rồi giơ con cái lên, nói: Chủ nhiệm Trương đúng là biết nói chuyện!
Trương Dương nói: Những gì anh nói đều là sự thật! Hắn rướn người lên, cười nói: Tâm tình của bí thư Cố không tồi!
Cố Giai Đồng nói: Năm mới mà, anh chẳng lẽ thích cha em không vui ư?
Anh không phải là có ý đó! Niềm vui của bí thư Cố cũng là niềm vui của các em, mà niềm vui của các em cũng chính là niềm vui của anh!
Cố Dưỡng Dưỡng cười khúc khích, cô ta nói khẽ: Chuyện của anh em được phán rồi, nửa năm!
Trương Dương vẫn chưa nghe thấy Cố Giai Đồng nhắc tới chuyện này, nửa năm đối với Cố Minh Kiện mà nói đã là một kết quả khá tốt rồi, chẳng trách Cố Doãn Tri lại cao hứng như vậy.
Cố Giai Đồng nói: Năm mới anh không ngoan ngoãn ở Giang Thành lại chạy tới Đông Giang làm gì?
Trương Dương nói: Gần đây trong lòng không được vui, muốn ra ngoài cho thư thái!
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Chúng ta ăn tối xong cùng đi chơi bô linh đi! Gần đây cô ta thường tới quán bô linh của Đinh Triệu Dũng, chính là lúc hứng thú đang cao nhất.
Trương Dương vốn vốn cũng không muốn để nhiều người biết mình tới Đông Giang.
Cố Giai Đồng từ trên vẻ mặt của hắn nhìn ra hắn đang do dự, liền nói nhỏ: Sao? Không dám gặp người ta à?
Trương Dương cười nói: Đâu có! Được, đi thì đi, vừa hay kêu gã mời cơm trưa.
...
Quán bô linh Haider vào thời gian tết âm lịch vẫn mở cửa bình thường, Đinh Triệu Dũng nghe nói chị em Cố gia tới, đặc biệt lưu lại cho họ một đường băng tốt nhất, có điều gã không ngờ Trương Dương cũng tới, cảm thấy kinh ngạc chạy ra đón: Tôi nói nè Trương Dương, anh có phải là một mực ở lại Đông Giang không về không, hay là đặc biệt chạy tới đây thăm tôi?
Trương Dương nói: Đừng có mà tự tác đa tình, anh như vậy, có tám trăm năm không gặp tôi cũng chẳng nhớ anh!
Đinh Triệu Dũng cười ha ha, nói: Từ xa tới là khách, trưa nay tôi làm chủ, đợi lát nữa hẹn Thành Long, Thiệu Bân tới, mọi người cùng nhau ăn cơm.
Cố Giai Đồng nói: Cá muối của Dạng Dạng Hồng không tồi, hôm nay chúng ta tới đó ăn đi!
Đinh Triệu Dũng cười khổ, nói: Đúng là Cố đại tiểu thư, ở đó một món 388 đồng, vừa năm mới mà cô đã muốn tôi nhỏ máu rồi!
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: Anh Triệu Dũng, thu nhập một ngày của quán bô linh của anh không ít, khẳng định là đủ cho chúng tôi ăn.
Đinh Triệu Dũng nói: Thêm cả rượu nữa thì có lẽ là bằng thu nhập hai ngày của chúng tôi rồi! Miệng gã tuy nói vậy, nhưng lại không phải là người keo kiệt, lập tức cầm di động lên gọi cho bọn Lương Thành Long.
Chị em Cố Giai Đồng thì đi chơi bô linh.
Đinh Triệu Dũng mời Trương Dương tới tầng bẩy bên trên sân bô ling, gã vừa thuê tầng bảy, chuẩn bị sau khi sửa sang lại thì mở công ti máy tính.
Trương Dương không tinh thông món này cho lắm, có điều từ trạng diện mà xét thì thấy Đinh Triệu Dũng làm không nhỏ, hắn có chút hiếu kỳ hỏi: Sản xuất máy tính à?
Đinh Triệu Dũng lắc đầu, nói: Hiện tại nơi nào cũng bắt đầu đề xướng học món này. Chính phủ làm việc kiểu tự động hóa là chuyện sớm muộn, Lam Hải của Cố Giai Đồng đang đi trước, thị trường lớn như vậy, chẳng ai một mình nuốt hết được, tôi thấy cũng không tồi, cho nên muốn gia nhập.
Không định làm quán bô linh nữa à?
Quán bô linh chẳng kiếm được bao nhiều tiền, chỉ dùng để giết thời gian thôi, tôi đã bàn bạc với không ít bạn bè, hiện tại mọi người đều rất coi trọng tương lai của ngành máy tính, tôi định làm đại lý của một hai hãng quốc tế nổi tiếng, tới lúc đó chỉ quyền đại lý thôi đã có thể kiếm không ít tiền cho tôi rồi, so với suốt ngày canh quán bô linh thì kiếm được nhiều tiền hơn nhiều.
Trương Dương nói: Thôi không có đầu óc làm ăn, có điều chuyện này anh nên thương lượng với Cố Giai Đồng, Lam Hải của cô ta làm rất tốt, khẳng định có không ít kinh nghiệm thành công.
Đinh Triệu Dũng gật đầu, nói: Năm ngoái Triệu Tĩnh tới nhà tôi, cha mẹ tôi đều rất thích nó!
Trương Dương không nghe Triệu Tĩnh nhắc tới chuyện này, chỉ ừ một tiếng, trên mặt không có biểu tình gì.
Đinh Triệu Dũng lại nói: Trương Dương, tôi biết anh không thích Đinh Bân, nhưng lúc còn trẻ có ai mà không phạm sai lầm, bọn nó đã yêu thương nhau, chuyện này cứ để mặc chúng đi.
Trương Dương thở dài: Tôi cũng muốn quản lắm, nhưng Triệu Tĩnh không muốn nghe tôi, bỏ đi, bảo Đinh Bân sau này phải đàn ông hơn một chút, ngay cả nữ nhân của mình còn không bảo hộ được thì làm sao đáng gọi là nam nhân?
Buổi trưa cả đám người tề tụ ở Dạng Dạng Hồng, bởi vì Lâm Thanh Hồng tới Vân An, Lương Thành Long liền dẫn Bạch Yến tới, Trần Thiệu Bân cũng gọi Lê San San tới, Lương Thành Long cười nói: Cả ngày đều ăn của tôi, hôm nay đến lượt Đinh Triệu Dũng nhỏ máu, lần này phải giúp câu thông huyết mạch thật tốt mới được!
Bạch Yến cười nói: Năm mới mà anh không thể nói những lời may mắn một chút à!
Chị em Cố Giai Đồng, Cố Dưỡng Dưỡng cùng nhau ngồi cạnh Trương Dương, nhìn đôi chị em như hoa này, Trần Thiệu Bân hâm mộ đến nỗi mắt lòi cả ra ngoài, con mẹ nói, thằng ôn Trương Dương này không phải là lớn nhỏ đều ăn tuốt chứ? Trong lòng gã nghĩ vậy nhưng lại không dám nói ra miệng, Cố Giai Đồng là nhân vật gì chứ, há chẳng phải là hắn có thể tùy tiện nói đùa?
Trương Dương nói: Mỗi lần tới Đông Giang đều bắt các bạn khoản đãi thịnh tình, thật là xấu hổ quá! Chén rượu này tôi xin cạn trước để tỏ lòng kính trọng, cám ơn thịnh tình của các vị đối với tôi!
Trần Thiệu Bân cười nói: Đừng có tự tác đa tình, không có cậu thì chúng tôi cũng không ăn ít đi, mà có cậu thì chúng tôi cũng vẫn vậy, chẳng qua là thêm một đôi đũa thôi!
Người ngồi trên bàn đều bật cười.
Lương Thành Long nâng chén, nói: Trương Dương à, cậu thật là có lòng, năm mới chạy tới Đông Giang chúc tết, loại nhân vật đầu cơ chuyên doanh như cậu mà không thăng quan thì ông trời quả thật là có lỗi với cậu.”
Trương Dương giả vờ thở dài, nói: Đừng nói tới thăng quan nữa, tôi hiện tại đã nhìn thấu hồng trần rồi, lăn lộn trong sĩ đồ không thoải mái tự tại bằng lăn lộn trên thương trường như các anh.
Đinh Triệu Dũng nói: Biết mọi người bình luận thế nào về cậu không!
Trương Dương nhìn gã: Đừng lằng nhằng nữa, thôi nói đi!
Định nghĩa của mọi người về cậu chính là một tên mê làm quan, chính là phần tử bạo lực trà trộn vào đội ngũ đảng viên, loại người như cậu nếu có thể nhìn thấu hồng trần, tôi xin ăn luôn cả bàn cá muối này!
Cố Giai Đồng cười nói: Anh cũng khôn quá nhỉ, dựa vào gì mà ăn của chúng tôi? Có phải là thấy chúng tôi nhiều người tới ăn như vậy nên đau lòng không?
Trần Thiệu Bân cười hắc hắc, nói: Cố Giai Đồng lại bênh Trương Dương rồi! Thằng nhóc này không nhịn được nữa rồi, ở trước mặt mọi người điểm phá quan hệ giữa Trương Dương và Cố Giai Đồng.
Cố Giai Đồng mặt đỏ bừng lên, dẫu sao thì em gái Dưỡng Dưỡng cũng ở bên cạnh, quan hệ giữa mình và Trương Dương chưa được công khai hóa, Trần Thiệu Bân đã há miệng thì không chịu đóng lại. Cố Giai Đồng mỉm cười, nói: Trần Thiệu Bân, anh lại nói năng linh tinh rồi! Cô ta quay người lại nói với nhân viên phục vụ: Mang một bình Ngũ Lương ba mươi năm lại đây, tôi phải uống mấy chén với anh ta!
Trần Thiệu Bân nói xong mới biết mình lỡ lời, cười ha ha nói: Tôi nhận phạt, tôi nhận phạt!
Đinh Triệu Dũng nói: Cậu nhận phạt thì cậu tự đi mua rượu mà uống, sao lại uống của tôi?
Cả đám người lại cười rộ lên.
Lương Thành Long nói: Mỗi người ăn thêm một phần vây cá muối đi, ăn tí thế này chẳng bõ dính răng!
Đinh Triệu Dũng cười nói: Cậu tưởng là ăn mì à!
Cố Dưỡng Dưỡng nói: So với mì thì dễ ăn hơn nhiều, anh Triệu Dũng, em ăn thêm một đĩa nhé, trưa nay khỏi phải ăn cơm.
Vui vẻ cười đùa, tân xuân tụ hội, bạn bè gặp mặt cùng với những kế hoạch trong mơ sẽ thực hiện được trong năm mới, công ti máy tính của Đinh Triệu Dũng đã mở rồi, Lương Thành Long trong năm mới chỉ riêng việc xây nhà xưởng của Hối Thông và Thiên Kiêu đã bận tối tăm mặt mũi.
Trần Thiệu Bân thì không có chí hướng gì, chủ nhiệm bộ phận hoạt động tín dụng của ngân hàng công thương là một vị trí béo bở, cả ngày đều là người ta đến cầu gã, ở trong mắt người khác gã là thần tài, tuy chỉ là qua đường, nhưng dẫu sao cũng vẫn là thần tài.
Chỉ có Trương Dương gần đây là không được đắc chí nhất, La Tuệ Ninh tuy đã chủ động gọi điện thoại cho hắn, tháo mở nút thắt, nhưng Trương Dương sau đó tới chúc tến phó thủ tướng Văn, thái độ của vị cha nuôi này rất lãnh đạm, Trương Dương ý thức được vết nứt trong quan hệ giữa hắn và Văn Gia đã thực sự tồn tại.
Sau bữa trưa, Lương Thành Long đề nghi đi hát, Cố Dưỡng Dưỡng đã hẹn bạn đi dạo, cho nên xin về trước, Trương Dương cũng mượn cớ quay về Giang Thành.
Hắn và Cố Giai Đồng tách mọi người đi tới biệt thự ở hồ Thu Hà, hai người lâu ngày chưa gặp, tất nhiên là muốn được ở cùng nhau.
Cố Giai Đồng hiểu được phiền não Trương Dương, nói khẽ: Trương Dương, kỳ thực cũng không có gì đâu, chuyện của Văn Linh đã không ai truy cứu trách nhiệm của anh, em nghĩ sau này phó thủ tướng Văn cũng sẽ không nhắm vào anh đâu, với loại cấp bậc như ông ta thì sẽ không đi chấp nhặt với anh làm gì.
Trương Dương nói: Nói thực, anh cũng có chút không đồng tình với Văn Linh, nếu như không phải là cô ta thì tư lệnh Đỗ cũng không xảy ra bất trắc.
Cố Giai Đồng nói: Em và cô ta trước đây cũng có tiếp xúc mấy lần, luôn cảm thấy cô ta rất quái dị, giống như là không thuộc thế giới hiện thực của chúng ta vậy, hoàn toàn xa cách với người khác.
Trương Dương nói: Anh cũng nghĩ thông rồi, sau này sẽ thât thà làm tốt công tác của anh, còn những chuyện khác, anh sẽ không nghĩ và cũng không hỏi.
Cố Giai Đồng ôn nhu nói: Em biết, trên thế giới này vốn không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó anh được, nếu đổi lại là người khác thì đã ngã gục trước áp lực rồi, anh thì khác, anh lập tức có thể phấn chấn trở lại, em thích nhất điểm nay của anh!
Trương Dương cười nói: Giỏi nói chuyện lắm. Có điều anh hình như không được vĩ đại như em nói đâu!
Cố Giai Đồng ôm lấy người hắn, nói: Anh là nam nhân của em, em cảm thấy kiêu ngạo vì anh!
Trương Dương bất giác ưỡn ngực lên, cái chỗ nào đó trên cơ thể hắn cũng theo nội tâm của hắn mà bắt đầu bành trướng lên, hắn nói khẽ: Anh gần đây quả thật gặp áp lực quá lớn!
Cố Giai Đồng ưỡn ẹo nói: Vậy thì phát tiết đi, em giúp anh chia sẻ!
Trương đại quan nhân đè cô ta xuống, chăm chú nhìn đôi mắt nhu mị của Cố Giai Đồng, nói khẽ: Em phải chuẩn bị tâm lý, áp lực của anh thực sự lớn lắm đấy!
Cố Giai Đồng nhéo mông Trương Dương một cái: Em không sợ...
...
Trương đại quan nhân khi trở về Giang Thành thì đã quét sạch được sự chán nản của những ngày tước, xem ra chuyến đi xa lần này quả thật có hiệu quả thả lỏng, hơn nữa là cả cơ thể và nội tâm đều được thả lỏng, Trương đại quan nhân nằm trên ghế ở trong phòng làm việc, nhớ tới sự ôn nhu săn sóc của mấy vị hồng nhan tri kỷ đối với mình, khóe miệng bất giác nhướn lên.
Chương Duệ Dung dùng sức ho khan hai tiếng, cắt đứt suy nghĩ mông lung của Trương Dương, Trương đại quan nhân cười nói: Cô đến đúng lúc lắm, đi pha cho tôi ấm trà Bích Loa Xuân đi!
Chương Duệ Dung tức giận nói: Tôi là nhân viên công tác chính thức, không phải là người hầu của anh!
Trương Dương nói: Tôi là lãnh đạo thượng cấp của cô, cô là thuộc hạ của tôi, biết cái gì gọi là phục tùng mệnh lệnh không? Tôi bảo cô làm gì thì làm thế đi, nhanh lên!
Chương Duệ Dung hung hăng trừng mắt lườm hắn, từ lúc thượng cấp bắt cô tiếp tục ở lại phòng chiêu thương, cô liên đẩy trách nhiệm lên đầu Trương Dương, kỳ thực cô ta cũng trách oan hắn, cô ta đi hay ở, không có liên quan gì tới Trương Dương. Thậm chí Trương Dương còn chỉ cầu cô ta đi mau, dẫu sao Quốc An an bài Chương Duệ Dung ở bên cạnh mình chảng khác nào là an bài cơ sở ngầm, hắn làm gì cũng không tiện.
Chương Duệ Dung tuy có tâm tình mâu thuẫn, nhưng vẫn đi pha trà cho Trương Dương, bừng chén trà sau khi đã rót đầy tới trước mặt hắn, trên mặt không ngờ lại có nét cười.
Trương đại quân nhân hơi rụt người ra sau: Sao lại cười kiểu này? Cô không phải là hạ độc trong trà đấy chứ?
Chương Duệ Dung trừng mắt lườm hắn: Đừng tưởng ai cũng đê tiện như anh!
Trương Dương hớp một ngụm trà, chẹp chẹp miệng, nói: Không tồi, rất thơm!
Chủ nhiệm Trương, tôi cầu anh một chuyện!
Trương Dương quả nhiên không đoán sai, Chương Duệ Dung có việc cầu mình, Trương Dương cười nói: Đừng khách khí như vậy, chúng ta là đồng chí mà, có gì xin cứ nói!
Vậy tôi nói nhé!
Nói đi! Trương đại quan nhân lại nhấp một ngụm trà.
Chương Duệ Dung nói: Anh có thể phản ánh với cấp trên, nói rằng tôi không phối hợp công tác, nói năng lực làm việc của tôi rất kém, nói chung là anh đừng nói tốt gì về tôi cả, mau chóng đuổi tôi ra khỏi phòng chiêu thương đi.
Trương Dương cười nói: Thế này đi! Tôi sẽ suy nghĩ! Hắn đã hiểu rồi,, Chương Duệ Dung đã chán phòng chiêu thương tới cực độ, muốn sớm thoải ra khỏi biển khổ này.
Chương Duệ Dung quýnh lên: Anh suy nghĩ cái gì nữa? Dẫu sao thì anh sớm đã nhìn tôi không thuận mắt, tôi ở lại đây cũng không giúp anh được gì, anh hay là để tôi đi đi!
Trương Dương cười nói: Sao cô gấp như vậy? Chuyện gì cũng phải từ từ chứ, tôi đáp ứng cô, qua vài ngày nữa sẽ tìm cô của cô để bàn chuyện này, tôi không thích miễn cưỡng người ta đâu, cô yên tâm đi!
Cám ơn anh!
Lúc này điện thoại trên bàn đổ chuông, Chương Duệ Dung nhấc lên, rất nhanh liền chuyển lại cho Trương Dương: Bí thư Đỗ gọi!
Đỗ Thiên Dã sau khi quay về Giang Thành vẫn chưa gặp Trương Dương, gã bảo Trương Dương tới phòng làm việc của gã một chuyến.
Phòng làm việc của Trương Dương hiện tại ở thị ủy cũ, từ thị ủy cũ tới tòa nhà văn phòng chính phủ thị ủy không xa, hắn cũng không lái xe, đi bộ tới. Lúc đi tới cửa thị ủy thì gặp Tiếu Quế Đường, Tiếu Quế Đường nhìn thấy Trương Dương, vội vàng bước về phía hắn: Chủ nhiệm Trương, tôi muốn báo cáo với anh về chuyện của tập đoàn Hải Đức. Thằng cha này gần đây rất tích cực, nhìn thấy việc hợp tác giữa nhà máy máy móc công trình Giang Thành và tập đoàn Hải Đức có tám chín phần mười sẽ thành công, gã cũng muốn được chia một chén canh, dẫu sao thì nhiệm vụ mà phòng chiêu thương được giao là thật, có tập đoàn Hải Đức, hoàn thành nhiệm vụ sẽ dễ hơn nhiều.
Trương Dương biết rõ dụng tâm của gã, cười nhạt nói: Đừng có nói với tôi, chuyện này tôi không quản, là Thường Lăng Phong phụ trách, anh đi tìm anh ta đi!
Tiếu Quế Đường nói: Nhưng anh là người phụ trách của phòng chiêu thương... Còn chưa nói xong thì Trương Dương đã đi rồi, Tiếu Quế Đường chỉ đành lắc đầu thở dài.
Đỗ Thiên Dã hai ngày nay sau khi quay về Giang Thành thì mở họp liên tục, trước khi gọi điện thoại cho Trương Dương cũng vừa họp thường ủy xong, một là tổng kết công tác trong thời gian tết, và có một chuyện là chuẩn bị cho đại biểu nhân dân tỉnh sắp tới.
Khi Trương Dương tới phòng làm việc của Đỗ Thiên Dã, Giang Nhạc vừa pha trà xong, thấy Trương Dương bước vào, gã cười cười lặng lẽ lui khỏi văn phòng.
Đỗ Thiên Dã cũng ngồi xuống sa lông ở cạnh trà kỷ, vỗ vỗ sang bên cạnh, Trương Dương bước tới ngồi, nói một câu rất máy móc: Chúc bí thư Đỗ năm mới an khang thịnh vượng!
Trên mặt Đỗ Thiên Dã không có nét cười gì cả, sự bi thương vì cha mới mất vẫn chưa thể xóa mờ. Gã nói nhỏ: Nghe nói cậu tới Đông Giang?
Trương Dương gật đầu, nói: Vốn là muốn chúc tết cha của Yên Nhiên, nhưng tỉnh trưởng Tống lại tới Tĩnh An rồi, tôi sau đó tới nhà bí thư Cố!
Đỗ Thiên Dã nói: Nên làm vậy... Gã dừng một chút rồi lại nói: Có chúc tết phó thủ tướng Văn không?
Có!
Đỗ Thiên Dã mấp máy môi, cầm chén trà lên uống hai ngụm, một lúc sau mới nói: Tôi làm liên lụy cậu rồi! Trong mắt gã, Trương Dương là bởi vì ôm bất bình thay cho mình nên mới bức Văn Linh khiến xảy ra tai nạn, chuyện này đã tạo thành vết nứt giữa Trương Dương và Văn gia, sâu trong lòng Đỗ Thiên Dã bị phần tình nghĩa này của Trương Dương đả động.
Trương Dương nói: Chuyện vẫn thuận lợi chứ?
Đỗ Thiên Dã gật đầu: Vẫn tính là thuận lợi!
Trương Dương cầm chén trà rồi dùng ngón tay gõ gõ vào chén, nói: Văn Linh sao rồi?
Đỗ Thiên Dã lắc đầu, nói: Tôi không biết, mà cũng chẳng muốn biết!
Trương Dương biết chuyện này thủy chung là một nút thắt không thể khai mở trong lòng Đỗ Thiên Dã, hắn cười nói: Nói chung cũng vẫn phải sống thôi.
Đỗ Thiên Dã không muốn tiếp tục đàm luận về chuyện này, gã nói: Trên cuộc họp thường ủy đề xuất chuyện tới Châu Âu khảo sát kinh tế, sau khi mấy vị thường ủy thương lượng sơ bộ đã đưa ra quyết định, phó thị trưởng Nghiêm đảm nhiệm chức đoàn chưởng đoàn khảo sát lần này, cậu là phó đoàn trưởng, thành viên cụ thể của đoàn khảo sát thì hai người tự thương lượng đi!
Trương Dương nghe thấy chuyện này thì không khỏi nhướn mày, đây là chuyện tốt, nơi xa nhất mà hắn đi chỉ là Hương Cảng, lần này coi như có cơ hội ra nước ngoài một chyến rồi.
Đỗ Thiên Dã thấy nụ cười trên mặt hắn, lập tức cảnh cáo: Cậu đừng cao hứng quá sớm, lần này tới Châu Âu khảo sát kinh tế, nhiệm vụ chủ yếu là chiêu thương dẫn tư, học tập kinh nghiệm quản lý tiên tiến của Châu Âu chứ không phải là dùng tiền công đi du lịch, các cậu đều mang theo nhiệm vụ mà đi, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ mà quay về thì sẽ phải chịu phê bình đó.
Trương Dương nói: Tôi cũng không coi đó là đi du lịch mà, thị lý của chúng ta thường nói mời tới và ra ngoài , chúng ta đã nên đi ra ngoài từ sớm rồi.
Đỗ Thiên Dã nói: Tính khí của cậu nên thu liễm thì thu liễm đi, ra nước ngoài không giống như ở trong nước, bất kỳ hành động không thỏa đáng nào cũng sẽ tạo thành sự kiện ngoại giao, thậm chí là mang đến ảnh hưởng xấu cho hình tượng của quốc gia, người khác thì tôi không lo, tôi chỉ lo về cậu thôi.
Trương Dương nói: Có gì mà phải lo lắng? Tôi hiện tại làm quan càng lớn thì gan càng biến thành nhỏ đi, người khác đánh lên mặt tôi tôi cũng chẳng dám hoàn thủ.
Đỗ Thiên Dã trừng mắt lườm hắn: Cậu đừng có ở đây lừa bịp tôi, con người của cậu thế nào thì tôi biết rõ, chó làm sao mà thôi ăn cứt được?
Tôi nói này bí thư Đỗ, anh tuy là bí thư thị ủy nhưng cũng không thể mở miệng ra mắng người như vậy được, cẩn thận tôi tố anh lên Ủy ban kỷ luật đấy!
Mặt Đỗ Thiên Dã cuối cùng cũng lộ vẻ tươi cười: Tố tôi á? Đi tố đi, tôi cũng muốn xem xem Ủy ban kỷ luận có dám nhận án của tôi không!
Trương Dương thở dài: Làm quan lớn thì chèn ép người ta, tôi không so đo với anh nữa! Tôi nhịn! Hắn uống hết chén trà trong tay, sau đó nói: Buổi tối tôi mời anh đi uống rượu nhé!
Đỗ Thiên Dã lắc đầu, nói: Không có hứng, thôi, cậu đi làm việc của cậu đi! Tôi muốn được yên tĩnh một mình!
Trương Dương nhìn Đỗ Thiên Dã như vậy thì cũng chỉ đành ra ngoài.
Bàng Trung Lương nói: Anh tự nhắc nhở mình đi, nói chung phó thị trưởng Tần đã ra lệnh trọng điểm chính đốn hộp đêm Tinh Hoa, tôi định tiến hành chỉnh đốn an toàn phòng cháy chữa cháy của các anh nửa tháng, anh thật thà phối hợp đi!
Uông Đông Lai lúc này mới biết người muốn chỉnh mình là Tần Thanh, liên tưởng tới lời đồn ở bên ngoài, lờ mờ đoán ra chuyện này có liên quan tới Trương Dương, bỏ điện thoại xuống không khỏi tự tát mình một cái: Mình con mẹ nó ngu quá mà!
Tần Thanh cuộn mình trong lòng Trương Dương, Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng nhẵn nhụi mát lạnh của cô ta, nói nhỏ: Hôm nay anh còn đập Lưu Văn Quân một trận!
Tần Thanh giật mình, ngồi dậy, cặp vú nhô cao mà đầy đàn hồi bị động tác này của cô ta khiến cho nhảy nhót tung tăng: Anh sao lại găp hắn?
Trương Dương lúc này mới kể lại kinh lịch hôm nay gặp phảiLưu Văn Quân lại cho cô ta.
Tần Thanh thở dài, nói: Em đã nói anh không cần phải quản chuyện này rồi mà!
Trương Dương nói: Hắn cũng chỉ là bị người ta lợi dụng, người chân chính muốn tìm thóp của em để nắm là Ngô Minh!
Tần Thanh cắn chặt môi, Trương Dương kéo kéo cánh tay ngọc của cô ta, Tần Thanh lại tựa vào lòng hắn, ôn nhu nói: Em đoán ra rồi!
Trương Dương nói: Ngày mai anh sẽ cho y một bài học!
Tần Thanh lắc đầu, nói: Trương Dương, đáp ứng em đi, đừng quản chuyện này nữa, em biết nên xử lý thế nào mà!
Nhưng em là nữ nhân của anh, anh quyết không để người khác khi phụ em!
Tần Thanh dịu dàng cười nói: Em là nữ nhân của anh, nhưng em cũng là phó thị trưởng Lam Sơn, em có năng lực xử lý việc trên công tác, anh yên tâm đi, Ngô Minh không có bản sự động đến em đâu!
Trương Dương bắt được một tia kiên định trong ánh mắt của Tần Thanh, đột nhiên nhớ tới Tần Thanh có thể lên được vị trí như ngày hôm nay tuyệt không phải là ngẫu nhiên. Cô ta hoàn toàn có năng lực xử lý tốt chuyện này, đối với công việc của cô ta, mình quả thực là không nên can thiệp quá nhiều. Trương Dương hôn lên mỗi cô ta một cái, nói: Nếu thật sự gặp phải phiền phức, cần dùng bạo lực để giải quyết thì...
Tần Thanh mỉm cười ôm chặt lấy hắn: Vậy lúc đó em nhất định sẽ nghĩ tới anh đầu tiên!
..
Mùng ba tết, Trương Dương sáng sớm đã tới Đông Giang, mục đích lần này của hắn là chúc tết hai đại lão của Bình Hải, Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh, vợ chồng Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh đã về Tĩnh An đón tết, Trương Dương khi tới tòa nhà tỉnh ủy thì mới biết.
Chị em Cố gia đã về Đông Giang, lúc Trương Dương tới căn nhà số 9, Cố Dưỡng Dưỡng vừ từ bên ngoài chạy bộ về, nhìn thấy xe jeep của Trương Dương thì hoan hô gọi: Anh Trương, anh tới rồi à!
Trương Dương cười ha ha bước xuống xe, trước tiên ra sau xe cầm một ít hoa quả, đây là hắn vừa mua trên đường, vốn chuản bị hai phần, bởi vì Tống Hoài Minh không ở Đông Giang cho nên đều tặng hết cho Cố Doãn Tri.
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: Anh tới chơi là vui rồi, việc gì còn phải mua quà, tẹo nữa thể nào cha em cũng nói anh đấy! Cô ta vừa chạy bộ về, trên da thịt nõn nà vẫn còn lộ ra vẻ đỏ ứng khỏe mạnh, đôi mắt trong suốt như nhìn thấy tận đáy, Dưỡng Dưỡng hiện giờ không còn là một cô bé yếu đuối gió thổi cũng bay nữa rồi, vẻ thanh xuân hoạt bạt đã trở lại với cô ta, tất cả đều là nhờ Trương Dương ban cho, cho nên ở trong lòng Cố Dưỡng Dưỡng, Trương Dương có một vị trí cực kỳ quan trọng.
Trương Dương đóng cốp xe lại, nói: Bí thư Cố có nhà không?
Có! Đang đánh Thái Cực Quyền ở bên trong!
Trương Dương cùng Cố Dưỡng Dưỡng bước vào nhà, thấy bí thư thị ủy Cố Doãn Tri đang đánh Thái Cực Quyền rất ra dáng ở trong hoa viên, ông ta cũng mới học Thái Cực Quyền chưa bao lâu, có điều từ trên động tác mà nhìn thì ngộ tính của Cố Doãn Tri ở phương diện võ học cũng không tồi.
Cố Doãn Tri nhìn thấy Trương Dương tới, vẫn kiên trì đánh cho xong bộ Thái Cực, Cố Dưỡng Dưỡng cầm khăn lên đưa cho ông ta, ông ta lau mồ hôi, nói: Trương Dương tới đấy à, thấy tôi đánh Thái Cực Quyền thế nào?
Trương Dương nói: Không tiện bình luận!
Sao lại không tiện bình luận?
Bí thư Cố tập Thái Cực chưa lâu, có điều đã có thể tự mình sáng tạo ra cái mới, đúng là khiến người ta bội phục!
Cố Doãn Tri cười ha ha, ông ta chỉ vào Trương Dương, nói: Tôi nghe ra rồi, cậu cười tôi đánh lung tung!
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Con thấy cha đánh rất khá mà!
Trương Dương không thấy bóng dáng của Cố Giai Đồng đâu cả.
Cố Doãn Tri mời Trương Dương vào phòng khách ngồi, Cố Dưỡng Dưỡng nói: Chị em tới Tam Trân lâu mua đồ ăn sáng rồi. Anh Trương, anh ăn gì chưa?
Cố Doãn Tri nói: Gọi điện thoại cho chị con bảo nó mua thêm một suất đi! Ông ta cầm điều khiển mở tivi lên, trên tin tức đang nói về sự kiện nổ nhà máy hàng hóa thường ngày Lam Sơn, Cố Doãn Tri nhíu mày, nói: Bình Hải này không có ngày nào là được yên cả!
Trương Dương cười nói: Một tỉnh lớn như vậy, hơn chín ngàn vạn nhân khẩu, chuyện mỗi ngày đáng để đưa lên tin tức quá nhiều, đây chẳng qua là một chuyện trong đó mà thôi.
Cố Doãn Tri nói: Tôi nghe nói Giang Thành các cậu xảy ra chuyện, đại biểu nước Đức bị ngộ độc thức ăn, có chuyện này không?
Trương Dương nghĩ thầm, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền cả ngàn dặm, mấy lãnh đạo Giang Thành tìm trăm phương ngàn kế để ém chuyện này xuống, không ngờ cuối cùng vẫn bị truyền tới tai Cố Doãn Tri, hắn cười cười giải thích: Không phải là ngộ độc thức ăn, là mấy vị khách nước Đức đó quá tham ăn, ăn phải thịt rắn nên bị dị ứng, sau khi được bệnh viện cứu chữa, ngay ngày hôm sau đã khỏi rồi.
Cố Doãn Tri gật đầu, nói: Nhất định phải cẩn thận đấy, đặc biệt là sự vụ đối ngoại, hơi không cẩn thận một chút sẽ tạo thành tranh chấp ngoại giao, rất là phiền phức!
Bí thư Cố yên tâm, chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm từ bài học lần này, sau này sẽ cố gắng làm thập toàn thập mỹ!
Cố Doãn Tri cười nói: Trên tế giới này lấy đâu ra chuyện thập toàn thập mỹ? Ông ta cầm chén trà lên uống một ngụm, nói: Tang sự trong nhà Đỗ Thiên Dã xử lý thế nào rồi?
Trương Dương nói: Vẫn thuận lợi, anh ấy hai ngày này đã từ Bắc Kinh về Giang Thành làm việc rồi.
Cố Doãn Tri nói: Không ngờ lại xảy ra loại chuyện này, khiến cho bên ngoài đồn đại ầm ĩ ả lên, Giang Thành các cậu đúng là không ít chuyện!
Trương Dương vốn định giải thích vài câu thì Cố Doãn Tri lại nói: Còn cậu nữa, ai cũng nói Văn Linh bởi vì cậu mà bị tai nạn, rốt cuộc là thế nào?
Trương Dương thầm nghĩ Cố Doãn Tri năm mới sao mà bát quái thế, trước đây kiệm chữ như vàng, hôm nay không những hăm hở nói chuyện, hơn nữa còn biến thành có chút bát quái. Nhưng bí thư Cố đã hỏi, mình cũng không thể giả vờ không nghe thấy được, Trương Dương nói: Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, bí thư Cố, sau khi chuyện này xảy ra, tôi cũng một mực rất khó xử, không còn mặt mũi nào đối diện với Văn gia!
Cố Doãn Tri từ trong câu này của Trương Dương đã nghe ra, quan hệ giữa Trương Dương và Văn gia khẳng định bởi vì chuyện của Văn Linh mà có thay đổi, ông ta cũng không muốn tiếp tục hỏi nữa.
Cố Giai Đồng lúc này đã mua đồ ăn sáng về, Trương Dương trước khi tới Đông Giang đã gọi điện thoại cho cô ta, cô ta đưa đồ ăn sáng trong tay cho Trương Dương: Tam Trân lâu mở cửa như bình thường, em xếp hàng nửa tiếng mới mua được đồ ăn.
Trương Dương cười nói: Vì mấy món đồ ăn sáng này mà đáng để sáng sớm phải ra ngoài xếp hàng như vậy ư?
Cố Giai Đồng cười nói: Ba em thích ăn nhất là tiểu lung bao của Tam Trân lâu, làm con gái như em cũng phải tỏ chút lòng hiếu thảo chứ.
Trên mặt Cố Doãn Tri nở nụ cười hài lòng, ông ta đứng dậy, nói: Đi, cùng nhau đi ăn sáng nào!
Trương Dương cảm thấy từ sau chuyện của Cố Minh Kiện, quan hệ giữa hắn và Cố gia đã thân hơn một tầng, Cố Doãn Tri ở trước mặt hắn không hề ra vẻ, đã coi hắn như người trong nhà rồi. Trương Dương thậm chí còn có chút hoài nghi, bí thư Cố đã phát giác ra quan hệ giữa hắn và Cố Giai Đồng, có điều với tính khí của Cố Doãn Tri chẳng thể nào cho phép hắn và Cố Giai Đồng lén lút qua lại với nhau như vậy được.
Đối diện với bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, Trương Dương vẫn có chút thấp thỏm, loại thấp thỏm này đã biểu hiện thành một loại câu nệ.
Cố Doãn Tri nhìn rõ mọi việc, ông ta cảm thấy sự bất an của Trương Dương, mỉm cười nói: Tới đây rồi thì giống như là người nhà với nhau vậy, cậu khách khí cái gì?
Trương Dương nói: Không phải là khách khí, mà là tôn kính!
Cố Giai Đồng và Cố Dưỡng Dưỡng thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của Trương Dương thì không khỏi bật cười.
Cố Doãn Tri nói: Tôi không thích nghe người khác vỗ mông ngựa, a dua nịnh hót đâu!
Trương Dương nói: Tôi nói một câu thật lòng xin bí thư Cố đừng tức giận.
Cố Doãn Tri gật đầu.
Tôi tới Đông Giang chúc tết bí thư Cố không phải là bởi vì để nịnh bợ ngài, mà trong lòng thôi coi ngài như trưởng bối của mình vậy!
Cố Doãn Tri mỉm cười: Như vậy thì tốt!
Cố Giai Đồng cười cười nhìn Trương Dương, thầm nghĩ công phu vỗ mông ngựa của thằng ôn này càng lúc càng cao, ngay cả nhân vật tinh minh như cha mình cũng bị hắn lừa gạt.
Cố Doãn Tri buổi sáng không thích ăn nhiều, chỉ ăn bốn cái tiểu lung bao, uống một chén cháo bát bảo là đứng dậy về phòng.
Ông ta vừa đi, bầu không khí lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, Cố Giai Đồng nhìn Trương Dương rồi giơ con cái lên, nói: Chủ nhiệm Trương đúng là biết nói chuyện!
Trương Dương nói: Những gì anh nói đều là sự thật! Hắn rướn người lên, cười nói: Tâm tình của bí thư Cố không tồi!
Cố Giai Đồng nói: Năm mới mà, anh chẳng lẽ thích cha em không vui ư?
Anh không phải là có ý đó! Niềm vui của bí thư Cố cũng là niềm vui của các em, mà niềm vui của các em cũng chính là niềm vui của anh!
Cố Dưỡng Dưỡng cười khúc khích, cô ta nói khẽ: Chuyện của anh em được phán rồi, nửa năm!
Trương Dương vẫn chưa nghe thấy Cố Giai Đồng nhắc tới chuyện này, nửa năm đối với Cố Minh Kiện mà nói đã là một kết quả khá tốt rồi, chẳng trách Cố Doãn Tri lại cao hứng như vậy.
Cố Giai Đồng nói: Năm mới anh không ngoan ngoãn ở Giang Thành lại chạy tới Đông Giang làm gì?
Trương Dương nói: Gần đây trong lòng không được vui, muốn ra ngoài cho thư thái!
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Chúng ta ăn tối xong cùng đi chơi bô linh đi! Gần đây cô ta thường tới quán bô linh của Đinh Triệu Dũng, chính là lúc hứng thú đang cao nhất.
Trương Dương vốn vốn cũng không muốn để nhiều người biết mình tới Đông Giang.
Cố Giai Đồng từ trên vẻ mặt của hắn nhìn ra hắn đang do dự, liền nói nhỏ: Sao? Không dám gặp người ta à?
Trương Dương cười nói: Đâu có! Được, đi thì đi, vừa hay kêu gã mời cơm trưa.
...
Quán bô linh Haider vào thời gian tết âm lịch vẫn mở cửa bình thường, Đinh Triệu Dũng nghe nói chị em Cố gia tới, đặc biệt lưu lại cho họ một đường băng tốt nhất, có điều gã không ngờ Trương Dương cũng tới, cảm thấy kinh ngạc chạy ra đón: Tôi nói nè Trương Dương, anh có phải là một mực ở lại Đông Giang không về không, hay là đặc biệt chạy tới đây thăm tôi?
Trương Dương nói: Đừng có mà tự tác đa tình, anh như vậy, có tám trăm năm không gặp tôi cũng chẳng nhớ anh!
Đinh Triệu Dũng cười ha ha, nói: Từ xa tới là khách, trưa nay tôi làm chủ, đợi lát nữa hẹn Thành Long, Thiệu Bân tới, mọi người cùng nhau ăn cơm.
Cố Giai Đồng nói: Cá muối của Dạng Dạng Hồng không tồi, hôm nay chúng ta tới đó ăn đi!
Đinh Triệu Dũng cười khổ, nói: Đúng là Cố đại tiểu thư, ở đó một món 388 đồng, vừa năm mới mà cô đã muốn tôi nhỏ máu rồi!
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: Anh Triệu Dũng, thu nhập một ngày của quán bô linh của anh không ít, khẳng định là đủ cho chúng tôi ăn.
Đinh Triệu Dũng nói: Thêm cả rượu nữa thì có lẽ là bằng thu nhập hai ngày của chúng tôi rồi! Miệng gã tuy nói vậy, nhưng lại không phải là người keo kiệt, lập tức cầm di động lên gọi cho bọn Lương Thành Long.
Chị em Cố Giai Đồng thì đi chơi bô linh.
Đinh Triệu Dũng mời Trương Dương tới tầng bẩy bên trên sân bô ling, gã vừa thuê tầng bảy, chuẩn bị sau khi sửa sang lại thì mở công ti máy tính.
Trương Dương không tinh thông món này cho lắm, có điều từ trạng diện mà xét thì thấy Đinh Triệu Dũng làm không nhỏ, hắn có chút hiếu kỳ hỏi: Sản xuất máy tính à?
Đinh Triệu Dũng lắc đầu, nói: Hiện tại nơi nào cũng bắt đầu đề xướng học món này. Chính phủ làm việc kiểu tự động hóa là chuyện sớm muộn, Lam Hải của Cố Giai Đồng đang đi trước, thị trường lớn như vậy, chẳng ai một mình nuốt hết được, tôi thấy cũng không tồi, cho nên muốn gia nhập.
Không định làm quán bô linh nữa à?
Quán bô linh chẳng kiếm được bao nhiều tiền, chỉ dùng để giết thời gian thôi, tôi đã bàn bạc với không ít bạn bè, hiện tại mọi người đều rất coi trọng tương lai của ngành máy tính, tôi định làm đại lý của một hai hãng quốc tế nổi tiếng, tới lúc đó chỉ quyền đại lý thôi đã có thể kiếm không ít tiền cho tôi rồi, so với suốt ngày canh quán bô linh thì kiếm được nhiều tiền hơn nhiều.
Trương Dương nói: Thôi không có đầu óc làm ăn, có điều chuyện này anh nên thương lượng với Cố Giai Đồng, Lam Hải của cô ta làm rất tốt, khẳng định có không ít kinh nghiệm thành công.
Đinh Triệu Dũng gật đầu, nói: Năm ngoái Triệu Tĩnh tới nhà tôi, cha mẹ tôi đều rất thích nó!
Trương Dương không nghe Triệu Tĩnh nhắc tới chuyện này, chỉ ừ một tiếng, trên mặt không có biểu tình gì.
Đinh Triệu Dũng lại nói: Trương Dương, tôi biết anh không thích Đinh Bân, nhưng lúc còn trẻ có ai mà không phạm sai lầm, bọn nó đã yêu thương nhau, chuyện này cứ để mặc chúng đi.
Trương Dương thở dài: Tôi cũng muốn quản lắm, nhưng Triệu Tĩnh không muốn nghe tôi, bỏ đi, bảo Đinh Bân sau này phải đàn ông hơn một chút, ngay cả nữ nhân của mình còn không bảo hộ được thì làm sao đáng gọi là nam nhân?
Buổi trưa cả đám người tề tụ ở Dạng Dạng Hồng, bởi vì Lâm Thanh Hồng tới Vân An, Lương Thành Long liền dẫn Bạch Yến tới, Trần Thiệu Bân cũng gọi Lê San San tới, Lương Thành Long cười nói: Cả ngày đều ăn của tôi, hôm nay đến lượt Đinh Triệu Dũng nhỏ máu, lần này phải giúp câu thông huyết mạch thật tốt mới được!
Bạch Yến cười nói: Năm mới mà anh không thể nói những lời may mắn một chút à!
Chị em Cố Giai Đồng, Cố Dưỡng Dưỡng cùng nhau ngồi cạnh Trương Dương, nhìn đôi chị em như hoa này, Trần Thiệu Bân hâm mộ đến nỗi mắt lòi cả ra ngoài, con mẹ nói, thằng ôn Trương Dương này không phải là lớn nhỏ đều ăn tuốt chứ? Trong lòng gã nghĩ vậy nhưng lại không dám nói ra miệng, Cố Giai Đồng là nhân vật gì chứ, há chẳng phải là hắn có thể tùy tiện nói đùa?
Trương Dương nói: Mỗi lần tới Đông Giang đều bắt các bạn khoản đãi thịnh tình, thật là xấu hổ quá! Chén rượu này tôi xin cạn trước để tỏ lòng kính trọng, cám ơn thịnh tình của các vị đối với tôi!
Trần Thiệu Bân cười nói: Đừng có tự tác đa tình, không có cậu thì chúng tôi cũng không ăn ít đi, mà có cậu thì chúng tôi cũng vẫn vậy, chẳng qua là thêm một đôi đũa thôi!
Người ngồi trên bàn đều bật cười.
Lương Thành Long nâng chén, nói: Trương Dương à, cậu thật là có lòng, năm mới chạy tới Đông Giang chúc tết, loại nhân vật đầu cơ chuyên doanh như cậu mà không thăng quan thì ông trời quả thật là có lỗi với cậu.”
Trương Dương giả vờ thở dài, nói: Đừng nói tới thăng quan nữa, tôi hiện tại đã nhìn thấu hồng trần rồi, lăn lộn trong sĩ đồ không thoải mái tự tại bằng lăn lộn trên thương trường như các anh.
Đinh Triệu Dũng nói: Biết mọi người bình luận thế nào về cậu không!
Trương Dương nhìn gã: Đừng lằng nhằng nữa, thôi nói đi!
Định nghĩa của mọi người về cậu chính là một tên mê làm quan, chính là phần tử bạo lực trà trộn vào đội ngũ đảng viên, loại người như cậu nếu có thể nhìn thấu hồng trần, tôi xin ăn luôn cả bàn cá muối này!
Cố Giai Đồng cười nói: Anh cũng khôn quá nhỉ, dựa vào gì mà ăn của chúng tôi? Có phải là thấy chúng tôi nhiều người tới ăn như vậy nên đau lòng không?
Trần Thiệu Bân cười hắc hắc, nói: Cố Giai Đồng lại bênh Trương Dương rồi! Thằng nhóc này không nhịn được nữa rồi, ở trước mặt mọi người điểm phá quan hệ giữa Trương Dương và Cố Giai Đồng.
Cố Giai Đồng mặt đỏ bừng lên, dẫu sao thì em gái Dưỡng Dưỡng cũng ở bên cạnh, quan hệ giữa mình và Trương Dương chưa được công khai hóa, Trần Thiệu Bân đã há miệng thì không chịu đóng lại. Cố Giai Đồng mỉm cười, nói: Trần Thiệu Bân, anh lại nói năng linh tinh rồi! Cô ta quay người lại nói với nhân viên phục vụ: Mang một bình Ngũ Lương ba mươi năm lại đây, tôi phải uống mấy chén với anh ta!
Trần Thiệu Bân nói xong mới biết mình lỡ lời, cười ha ha nói: Tôi nhận phạt, tôi nhận phạt!
Đinh Triệu Dũng nói: Cậu nhận phạt thì cậu tự đi mua rượu mà uống, sao lại uống của tôi?
Cả đám người lại cười rộ lên.
Lương Thành Long nói: Mỗi người ăn thêm một phần vây cá muối đi, ăn tí thế này chẳng bõ dính răng!
Đinh Triệu Dũng cười nói: Cậu tưởng là ăn mì à!
Cố Dưỡng Dưỡng nói: So với mì thì dễ ăn hơn nhiều, anh Triệu Dũng, em ăn thêm một đĩa nhé, trưa nay khỏi phải ăn cơm.
Vui vẻ cười đùa, tân xuân tụ hội, bạn bè gặp mặt cùng với những kế hoạch trong mơ sẽ thực hiện được trong năm mới, công ti máy tính của Đinh Triệu Dũng đã mở rồi, Lương Thành Long trong năm mới chỉ riêng việc xây nhà xưởng của Hối Thông và Thiên Kiêu đã bận tối tăm mặt mũi.
Trần Thiệu Bân thì không có chí hướng gì, chủ nhiệm bộ phận hoạt động tín dụng của ngân hàng công thương là một vị trí béo bở, cả ngày đều là người ta đến cầu gã, ở trong mắt người khác gã là thần tài, tuy chỉ là qua đường, nhưng dẫu sao cũng vẫn là thần tài.
Chỉ có Trương Dương gần đây là không được đắc chí nhất, La Tuệ Ninh tuy đã chủ động gọi điện thoại cho hắn, tháo mở nút thắt, nhưng Trương Dương sau đó tới chúc tến phó thủ tướng Văn, thái độ của vị cha nuôi này rất lãnh đạm, Trương Dương ý thức được vết nứt trong quan hệ giữa hắn và Văn Gia đã thực sự tồn tại.
Sau bữa trưa, Lương Thành Long đề nghi đi hát, Cố Dưỡng Dưỡng đã hẹn bạn đi dạo, cho nên xin về trước, Trương Dương cũng mượn cớ quay về Giang Thành.
Hắn và Cố Giai Đồng tách mọi người đi tới biệt thự ở hồ Thu Hà, hai người lâu ngày chưa gặp, tất nhiên là muốn được ở cùng nhau.
Cố Giai Đồng hiểu được phiền não Trương Dương, nói khẽ: Trương Dương, kỳ thực cũng không có gì đâu, chuyện của Văn Linh đã không ai truy cứu trách nhiệm của anh, em nghĩ sau này phó thủ tướng Văn cũng sẽ không nhắm vào anh đâu, với loại cấp bậc như ông ta thì sẽ không đi chấp nhặt với anh làm gì.
Trương Dương nói: Nói thực, anh cũng có chút không đồng tình với Văn Linh, nếu như không phải là cô ta thì tư lệnh Đỗ cũng không xảy ra bất trắc.
Cố Giai Đồng nói: Em và cô ta trước đây cũng có tiếp xúc mấy lần, luôn cảm thấy cô ta rất quái dị, giống như là không thuộc thế giới hiện thực của chúng ta vậy, hoàn toàn xa cách với người khác.
Trương Dương nói: Anh cũng nghĩ thông rồi, sau này sẽ thât thà làm tốt công tác của anh, còn những chuyện khác, anh sẽ không nghĩ và cũng không hỏi.
Cố Giai Đồng ôn nhu nói: Em biết, trên thế giới này vốn không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó anh được, nếu đổi lại là người khác thì đã ngã gục trước áp lực rồi, anh thì khác, anh lập tức có thể phấn chấn trở lại, em thích nhất điểm nay của anh!
Trương Dương cười nói: Giỏi nói chuyện lắm. Có điều anh hình như không được vĩ đại như em nói đâu!
Cố Giai Đồng ôm lấy người hắn, nói: Anh là nam nhân của em, em cảm thấy kiêu ngạo vì anh!
Trương Dương bất giác ưỡn ngực lên, cái chỗ nào đó trên cơ thể hắn cũng theo nội tâm của hắn mà bắt đầu bành trướng lên, hắn nói khẽ: Anh gần đây quả thật gặp áp lực quá lớn!
Cố Giai Đồng ưỡn ẹo nói: Vậy thì phát tiết đi, em giúp anh chia sẻ!
Trương đại quan nhân đè cô ta xuống, chăm chú nhìn đôi mắt nhu mị của Cố Giai Đồng, nói khẽ: Em phải chuẩn bị tâm lý, áp lực của anh thực sự lớn lắm đấy!
Cố Giai Đồng nhéo mông Trương Dương một cái: Em không sợ...
...
Trương đại quan nhân khi trở về Giang Thành thì đã quét sạch được sự chán nản của những ngày tước, xem ra chuyến đi xa lần này quả thật có hiệu quả thả lỏng, hơn nữa là cả cơ thể và nội tâm đều được thả lỏng, Trương đại quan nhân nằm trên ghế ở trong phòng làm việc, nhớ tới sự ôn nhu săn sóc của mấy vị hồng nhan tri kỷ đối với mình, khóe miệng bất giác nhướn lên.
Chương Duệ Dung dùng sức ho khan hai tiếng, cắt đứt suy nghĩ mông lung của Trương Dương, Trương đại quan nhân cười nói: Cô đến đúng lúc lắm, đi pha cho tôi ấm trà Bích Loa Xuân đi!
Chương Duệ Dung tức giận nói: Tôi là nhân viên công tác chính thức, không phải là người hầu của anh!
Trương Dương nói: Tôi là lãnh đạo thượng cấp của cô, cô là thuộc hạ của tôi, biết cái gì gọi là phục tùng mệnh lệnh không? Tôi bảo cô làm gì thì làm thế đi, nhanh lên!
Chương Duệ Dung hung hăng trừng mắt lườm hắn, từ lúc thượng cấp bắt cô tiếp tục ở lại phòng chiêu thương, cô liên đẩy trách nhiệm lên đầu Trương Dương, kỳ thực cô ta cũng trách oan hắn, cô ta đi hay ở, không có liên quan gì tới Trương Dương. Thậm chí Trương Dương còn chỉ cầu cô ta đi mau, dẫu sao Quốc An an bài Chương Duệ Dung ở bên cạnh mình chảng khác nào là an bài cơ sở ngầm, hắn làm gì cũng không tiện.
Chương Duệ Dung tuy có tâm tình mâu thuẫn, nhưng vẫn đi pha trà cho Trương Dương, bừng chén trà sau khi đã rót đầy tới trước mặt hắn, trên mặt không ngờ lại có nét cười.
Trương đại quân nhân hơi rụt người ra sau: Sao lại cười kiểu này? Cô không phải là hạ độc trong trà đấy chứ?
Chương Duệ Dung trừng mắt lườm hắn: Đừng tưởng ai cũng đê tiện như anh!
Trương Dương hớp một ngụm trà, chẹp chẹp miệng, nói: Không tồi, rất thơm!
Chủ nhiệm Trương, tôi cầu anh một chuyện!
Trương Dương quả nhiên không đoán sai, Chương Duệ Dung có việc cầu mình, Trương Dương cười nói: Đừng khách khí như vậy, chúng ta là đồng chí mà, có gì xin cứ nói!
Vậy tôi nói nhé!
Nói đi! Trương đại quan nhân lại nhấp một ngụm trà.
Chương Duệ Dung nói: Anh có thể phản ánh với cấp trên, nói rằng tôi không phối hợp công tác, nói năng lực làm việc của tôi rất kém, nói chung là anh đừng nói tốt gì về tôi cả, mau chóng đuổi tôi ra khỏi phòng chiêu thương đi.
Trương Dương cười nói: Thế này đi! Tôi sẽ suy nghĩ! Hắn đã hiểu rồi,, Chương Duệ Dung đã chán phòng chiêu thương tới cực độ, muốn sớm thoải ra khỏi biển khổ này.
Chương Duệ Dung quýnh lên: Anh suy nghĩ cái gì nữa? Dẫu sao thì anh sớm đã nhìn tôi không thuận mắt, tôi ở lại đây cũng không giúp anh được gì, anh hay là để tôi đi đi!
Trương Dương cười nói: Sao cô gấp như vậy? Chuyện gì cũng phải từ từ chứ, tôi đáp ứng cô, qua vài ngày nữa sẽ tìm cô của cô để bàn chuyện này, tôi không thích miễn cưỡng người ta đâu, cô yên tâm đi!
Cám ơn anh!
Lúc này điện thoại trên bàn đổ chuông, Chương Duệ Dung nhấc lên, rất nhanh liền chuyển lại cho Trương Dương: Bí thư Đỗ gọi!
Đỗ Thiên Dã sau khi quay về Giang Thành vẫn chưa gặp Trương Dương, gã bảo Trương Dương tới phòng làm việc của gã một chuyến.
Phòng làm việc của Trương Dương hiện tại ở thị ủy cũ, từ thị ủy cũ tới tòa nhà văn phòng chính phủ thị ủy không xa, hắn cũng không lái xe, đi bộ tới. Lúc đi tới cửa thị ủy thì gặp Tiếu Quế Đường, Tiếu Quế Đường nhìn thấy Trương Dương, vội vàng bước về phía hắn: Chủ nhiệm Trương, tôi muốn báo cáo với anh về chuyện của tập đoàn Hải Đức. Thằng cha này gần đây rất tích cực, nhìn thấy việc hợp tác giữa nhà máy máy móc công trình Giang Thành và tập đoàn Hải Đức có tám chín phần mười sẽ thành công, gã cũng muốn được chia một chén canh, dẫu sao thì nhiệm vụ mà phòng chiêu thương được giao là thật, có tập đoàn Hải Đức, hoàn thành nhiệm vụ sẽ dễ hơn nhiều.
Trương Dương biết rõ dụng tâm của gã, cười nhạt nói: Đừng có nói với tôi, chuyện này tôi không quản, là Thường Lăng Phong phụ trách, anh đi tìm anh ta đi!
Tiếu Quế Đường nói: Nhưng anh là người phụ trách của phòng chiêu thương... Còn chưa nói xong thì Trương Dương đã đi rồi, Tiếu Quế Đường chỉ đành lắc đầu thở dài.
Đỗ Thiên Dã hai ngày nay sau khi quay về Giang Thành thì mở họp liên tục, trước khi gọi điện thoại cho Trương Dương cũng vừa họp thường ủy xong, một là tổng kết công tác trong thời gian tết, và có một chuyện là chuẩn bị cho đại biểu nhân dân tỉnh sắp tới.
Khi Trương Dương tới phòng làm việc của Đỗ Thiên Dã, Giang Nhạc vừa pha trà xong, thấy Trương Dương bước vào, gã cười cười lặng lẽ lui khỏi văn phòng.
Đỗ Thiên Dã cũng ngồi xuống sa lông ở cạnh trà kỷ, vỗ vỗ sang bên cạnh, Trương Dương bước tới ngồi, nói một câu rất máy móc: Chúc bí thư Đỗ năm mới an khang thịnh vượng!
Trên mặt Đỗ Thiên Dã không có nét cười gì cả, sự bi thương vì cha mới mất vẫn chưa thể xóa mờ. Gã nói nhỏ: Nghe nói cậu tới Đông Giang?
Trương Dương gật đầu, nói: Vốn là muốn chúc tết cha của Yên Nhiên, nhưng tỉnh trưởng Tống lại tới Tĩnh An rồi, tôi sau đó tới nhà bí thư Cố!
Đỗ Thiên Dã nói: Nên làm vậy... Gã dừng một chút rồi lại nói: Có chúc tết phó thủ tướng Văn không?
Có!
Đỗ Thiên Dã mấp máy môi, cầm chén trà lên uống hai ngụm, một lúc sau mới nói: Tôi làm liên lụy cậu rồi! Trong mắt gã, Trương Dương là bởi vì ôm bất bình thay cho mình nên mới bức Văn Linh khiến xảy ra tai nạn, chuyện này đã tạo thành vết nứt giữa Trương Dương và Văn gia, sâu trong lòng Đỗ Thiên Dã bị phần tình nghĩa này của Trương Dương đả động.
Trương Dương nói: Chuyện vẫn thuận lợi chứ?
Đỗ Thiên Dã gật đầu: Vẫn tính là thuận lợi!
Trương Dương cầm chén trà rồi dùng ngón tay gõ gõ vào chén, nói: Văn Linh sao rồi?
Đỗ Thiên Dã lắc đầu, nói: Tôi không biết, mà cũng chẳng muốn biết!
Trương Dương biết chuyện này thủy chung là một nút thắt không thể khai mở trong lòng Đỗ Thiên Dã, hắn cười nói: Nói chung cũng vẫn phải sống thôi.
Đỗ Thiên Dã không muốn tiếp tục đàm luận về chuyện này, gã nói: Trên cuộc họp thường ủy đề xuất chuyện tới Châu Âu khảo sát kinh tế, sau khi mấy vị thường ủy thương lượng sơ bộ đã đưa ra quyết định, phó thị trưởng Nghiêm đảm nhiệm chức đoàn chưởng đoàn khảo sát lần này, cậu là phó đoàn trưởng, thành viên cụ thể của đoàn khảo sát thì hai người tự thương lượng đi!
Trương Dương nghe thấy chuyện này thì không khỏi nhướn mày, đây là chuyện tốt, nơi xa nhất mà hắn đi chỉ là Hương Cảng, lần này coi như có cơ hội ra nước ngoài một chyến rồi.
Đỗ Thiên Dã thấy nụ cười trên mặt hắn, lập tức cảnh cáo: Cậu đừng cao hứng quá sớm, lần này tới Châu Âu khảo sát kinh tế, nhiệm vụ chủ yếu là chiêu thương dẫn tư, học tập kinh nghiệm quản lý tiên tiến của Châu Âu chứ không phải là dùng tiền công đi du lịch, các cậu đều mang theo nhiệm vụ mà đi, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ mà quay về thì sẽ phải chịu phê bình đó.
Trương Dương nói: Tôi cũng không coi đó là đi du lịch mà, thị lý của chúng ta thường nói mời tới và ra ngoài , chúng ta đã nên đi ra ngoài từ sớm rồi.
Đỗ Thiên Dã nói: Tính khí của cậu nên thu liễm thì thu liễm đi, ra nước ngoài không giống như ở trong nước, bất kỳ hành động không thỏa đáng nào cũng sẽ tạo thành sự kiện ngoại giao, thậm chí là mang đến ảnh hưởng xấu cho hình tượng của quốc gia, người khác thì tôi không lo, tôi chỉ lo về cậu thôi.
Trương Dương nói: Có gì mà phải lo lắng? Tôi hiện tại làm quan càng lớn thì gan càng biến thành nhỏ đi, người khác đánh lên mặt tôi tôi cũng chẳng dám hoàn thủ.
Đỗ Thiên Dã trừng mắt lườm hắn: Cậu đừng có ở đây lừa bịp tôi, con người của cậu thế nào thì tôi biết rõ, chó làm sao mà thôi ăn cứt được?
Tôi nói này bí thư Đỗ, anh tuy là bí thư thị ủy nhưng cũng không thể mở miệng ra mắng người như vậy được, cẩn thận tôi tố anh lên Ủy ban kỷ luật đấy!
Mặt Đỗ Thiên Dã cuối cùng cũng lộ vẻ tươi cười: Tố tôi á? Đi tố đi, tôi cũng muốn xem xem Ủy ban kỷ luận có dám nhận án của tôi không!
Trương Dương thở dài: Làm quan lớn thì chèn ép người ta, tôi không so đo với anh nữa! Tôi nhịn! Hắn uống hết chén trà trong tay, sau đó nói: Buổi tối tôi mời anh đi uống rượu nhé!
Đỗ Thiên Dã lắc đầu, nói: Không có hứng, thôi, cậu đi làm việc của cậu đi! Tôi muốn được yên tĩnh một mình!
Trương Dương nhìn Đỗ Thiên Dã như vậy thì cũng chỉ đành ra ngoài.
/2583
|