Lưu Diễm Hồng rốt cục đã biết vì sao Ngô Minh lại có biểu hiện mất mác như vậy, đối với một quan viên mà nói, đả kích lớn nhất chính là con đường làm quan bị nhục, trước đây bà cũng nghe nói về việc ngô Minh có tiếng hô ủng hộ rất cao trong việc đề bạt lên làm bí thư thị ủy Lam Sơn, người khác thì bà không rõ, có điều Tằng Lai Châu cũng từng muốn tác hợp cho bà và Ngô Minh, còn đặc biệt tiết lộ, lần này Ngô Minh lên làm bí thư thị ủy là chuyện ván đã đóng thuyền, Lưu Diễm Hồng cũng rõ ràng về bối cảnh gia đình của Ngô Minh, cũng biết quan hệ của gã và Tằng Lai Chau, Tằng Lai Châu vì chuyện của Ngô Minh, mà đã bỏ ra rất nhiều sức, chỉ là không ngờ kết quả cuối cùng lại tự nhiên thành như vậy, thảo nào Ngô Minh trông mất tinh thần như vậy.
Lưu Diễm Hồng nói : Ngô Minh, thật ra lên xuống trong chính trị cũng là việc rất bình thường, tuổi của chúng ta không chênh lệch lắm, ở trong thể chế cũng đã không ngắn, đối với một cán bộ thì thứ gì quan trọng nhất? Tố chất tâm lý vượt qua thử thách
Ngô Minh cười cười nói : Xem ra tôi không phù hợp rồi
Lưu Diễm Hồng nói : Bất luận kẻ nào gặp phải chuyện của anh đều khó tránh khỏi cảm thấy mất mác, nhưng mà tôi không hy vọng anh sẽ trầm mê vào nó, oán trời trách đất, dừng lại không tiến, đây không phải là việc ứng với một đảng viên
Ngô Minh nói : Tôi chỉ là nghĩ không ra, không nghĩ ra tiêu chuẩn so sánh cán bộ của tỉnh là gì? Ngô Minh tràn ngập oán niệm về quyết định của tỉnh, gã cũng không cho rằng mình kém hơn Thường Tụng, lại cho rằng Thường Tụng đã già rồi, không cách nào thích ứng với thời đại hiện nay.
Lưu Diễm Hồng nói : Chuyện tổ chức nhân sự thì tôi không rõ ràng lắm, cán bộ mà tôi tiếp xúc phần lớn đều có vấn đề, tôi đã thấy rất nhiều cán bộ phạm vào sai lầm, cái hủy diệt họ là cái gì? Là dục vọng, là tiền tài, là mỹ sắc, là chức quan, tuy rằng những cái này này sẽ làm sinh ra một động lực, nhưng mà nếu như dị dạng thì sẽ hủy diệt một con người khi còn sốt, tôi vẫn luôn cho rằng, chức vị không phải để cho người khác nhìn, càng không phải để tỏ vẻ uy phong, mà cần phải làm việc thật kiên định, giải ưu giải nạn cho dân chúng, không làm thất vọng sự tin tưởng của quốc gia và nhân dân, không làm thất vọng lương tâm của chính mình, chỉ cần làm tốt tất cả, thì mới có thể thể hiện được giá trị của bản thân, cảm giác thỏa mãn lớn nhất của con người không phỉa là thể hiện được giá trị của bản thân sao?
Ngô Minh không nói gì, yên lặng mà uống rượu, gã cũng muốn thể hiện giá trị của gã, nhưng mà giá trị của gã lần này rõ ràng đã bị tổ chức bỏ qua.
Trương Dương đem tin tức này nói trước cho Tần Thanh biết, Tần Sau sau khi nhận được tin này xong cũng cực kỳ mừng rõ, trong lòng cô luôn cho rằng Thường Tụng có tư cách đảm nhiệm bí thư thị ủy Lam Sơn hơn là Ngô MInh nhiều. Trong tỉnh đưa ra quyết định như vậy là chính xác không cần nghi ngờ nữa, Ngô Minh là một người theo chủ nghĩa cơ hội trong chính trị, tuy rằng giỏi về xử lý quan hệ các mặt, nhưng mà nói đến công tác thực tế, thì gã không có kinh nghiệm phong phú bằng Thường Tụng, cũng không quyết đoán như Thường Tụng.
Tần Thanh nói : Thật sao?
Trương Dương nói : Bí thư Kiều tự mình nói cho em biết, tuyệt đối không sai
Tần Thanh lại nói : Em tự nhiên lại đi hỏi bí thư Kiều chuyện này
Trương Dương lúc này mới đem sự kiện tồn tại kia ra nói cho Tần Thanh biết : Chuyện này trong tỉnh làm đúng là có thiếu sót
Tần Thanh cười hì hì nói : Tốt rồi, lãnh đạo của tỉnh rất hiểu tình huống tại Lam Sơn, quyết định như vậy hợp tình hợp lý, chiếu cố cho cảm thụ của phần lớn cán bộ, được thuận theo dân ý
Trương Dương nói : Nếu như tổ chức có thể thăng chị lên làm thị trưởng thì tốt rồi, em cũng muốn thử tư vị làm thị trưởng thế nào? Dục vọng chinh phục trong tiềm thức của thằng nhãi này rất mạnh, nghĩ đến tình cảnh thị trưởng Tầng quằn quại dưới thân hắn, máu nóng trong người không khỏi sôi lên.
Tần Thanh nói : Lại nói bậy rồi, chị làm gì có tư cách làm thị trưởng
Trương Dương nói : Đương nhiên là có
Tần Thanh giở giọng dạy dỗ cán bộ ra : Đồng chí tiểu Trương, chính trị là chính trị, không thể để lẫn lộn tình cảm cá nhân vào bên trong
Trương Dương nói : Chính trị Trung Quốc cũng không loại trừ nhân tình
Tần Thanh cười nói : Nói không lại em, thành thật làm tốt cái sân bay mới đi, em không nên quan tâm đến những chuyện không phải của mình
Yên tâm đi, em biết nên làm thế nào mà
Lúc này chuông cửa của Trương Dương vang lên, hắn liền ngừng nói chuyện, đi qua mở cửa, thì nhìn thấy thường vụ phó thị trưởng Nam Tích Thường Lăng Không đang đứng ở ngoài.
Trương Dương cười nói : Thị trưởng Thường đại giá quang lâm, chẳng hay có gì chỉ giáo?
Thường Lăng Không nói : Ăn chưa?
Trương Dương gật đầu : Vừa mới ăn xong
Thường Lăng Không cười nói : Tôi cũng vừa ăn xong, đi đánh bóng với tôi
Trương đại quan nhân cũng đang nhàn rỗi không có gì làm, thế là cùng Thường Lăng Không đi đến khu trung tâm hoạt động của sơn trang, hắn cố ý hỏi : Khí sắc của thị trưởng Thường hôm nay không tồi, xem ra là có chuyện vui đến nhà
Thường Lăng Không nhìn về hướng Trương Dương, không khỏi cười nói : Bớt quanh co với tôi đi, cậu nghe được cái gì?
Trương Dương cũng cười nói : Buổi trưa tôi cùng ăn cơm với bí thư Kiều, nghe ông ấy nói về anh
Thường Lăng Không lập tức rõ ràng, Trương Dương khẳng định là đã biết mình sẽ đi đến đảm nhiệm chức thị trưởng Lam Sơn rồi, Thường Lăng Không cười khổ nói : Xem ra lần này tôi chạy trời không khỏi nắng
Trương Dương nói : Thăng quan phát tài vợ sinh con, ba chuyện vui lớn trong đời người, anh gặp gỡ chuyện đầu tiên, mà còn lại ra bộ dạng mất hứng như vậy, thị trưởng Thường, anh thăng quan như vậy, loại cán bộ cấp phó xử thất bại như tôi nhìn thấy, đúng là muốn đi chết cho rồi
Thường Lăng Không nói : Không bỏ cảng nước sâu được
Nghe được câu cảm khái của Thường Lăng Không, Trương Dương bỗng nhiên có chút hiểu rõ, Thường Lăng Không là thường vụ phó thị trưởng Nam Tích, ở Nam Tích gã được bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên tin tưởng, thị trường Hạ Bá Đạt được Cố Doãn Tri đề bạt trước khi về hưu, luận về quyền lực và sức ảnh hưởng thật sự thì ở Nam Tích chưa chắc đã hơn được Thường Lăng Không, hạng mục cảng nước sâu là công trình trọng điểm của Nam Tích, do Thường Lăng Không chủ trì, chỉ cần chuyện này làm tốt, thì tất nhiên sẽ trở thành một chiến tích đặc sắc rồi, Thường Lăng Không bởi vì thành tích này mà khẳng định sẽ tiến thêm một bước trong con đường làm quan, bây giờ tỉnh bắt gã rời khỏi Nam Tích đi đến Lam Sơn, cũng có nghĩa là kêu hắn buông hạng mục cảng nước sâu xuống, Thường Lăng Không vất vả lắm mới làm cho hạng mục này khởi động, công tác giai đoạn trước đều đã chuẩn bị tốt, bây giờ để lại cho người khác làm, đúng là giống như dọn cơm mời người đến ăn vậy.
Huống chi Thường Lăng Không đi đến Lam Sơn tiếp nhận chức vụ là thị trưởng của Lam Sơn, Nam Tích tiếp giáp với Lam Sơn, Thường Lăng Không cũng không rõ ràng tình huống trong ban lãnh đạo của thành phố Lam Sơn cho lắm, Thường Tụng tuy rằng là thị trưởng, nhưng mà thủ đoạn của ông ta xưa nay rất là cứng rắn, cho dù là bí thư thị ủy Chu Vũ Dương, ông ta cũng không nể mặt, bây giờ đến Lam Sơn, làm việc dưới trướng của Thường Tụng, trong lòng Thường Lăng Không cũng không có nền tảng, tuy rằng gã và Thường tụng có quan hệ bình thường, cũng không tệ lắm, nhưng mọi người đều có cái riêng của mình, và trên chính trị không có tình cảm gì đáng nói cả.
Trương Dương cười nói : Anh đi đến Lam Sơn rồi cũng có thể làm cảng nước sâu mà
Thường Lăng Không không khỏi bật cười, thằng nhãi này quả nhiên là cái gì cũng muốn cả, một hạng mục lớn như vậy có thể nói làm là làm sao, lúc trước khi Lam Sơn và Nam Tích cạnh tranh, cảng nước sâu cuối cùng ở lại tại Nam Tích, Thường Lăng Không có công rất lớn, không ngờ rằng số phận lại tự nhiên đưa đẩy gã thành một trò đùa, cảng nước sâu bên nằm vừa nằm yên tại Nam Tích, thì bên kia tỉnh đã phái gã đến Lam Sơn nhậm chức, tâm tình của Thường Lăng Không lúc này đã có chút phức tạp.
Hai người đi đến bàn đánh bóng, Trương Dương đã xem qua thứ này trên TVlt; chỉ là chưa từng tận tay chơi đùa lần nào, nhưng mà sức vận động kinh người trời cho của thằng nhãi này đã lập tức nổi lên tác dụng, sau khi Thường Lăng Không dạy cho hắn mấy cái quan trọng, hắn nhanh chóng nắm bắt nhịp điệu, hơn nữa tài nghệ kinh người, ngoại trừ hai ván bị thua lúc đầu ra, thì ba ván tiếp theo, đánh cho Thường Lăng Không không còn đường nào đỡ nổi, nói cái gì thì Thường Lăng Không cũng không tin Trương Dương là tay mới cả, cho rằng thằng nhãi này cố ý giả vờ.
Trương Dương làm vẻ mặt vô tội nói : Tôi thật sự là lần đầu tiên đánh bóng bàn đấy
Thường Lăng Không làm vẻ mặt không tin : Bớt giỡn, cậu là người được tiện nghi mà còn khoe mẽ đấy
Trương đại quan nhân cảm thán : Vì sao lúc tôi nói thật thì luôn luôn không có ai tin tưởng vậy?
Thường Lăng Không nói : Bởi vì những lời cậu nói đều không phải là nói thật
Hai người ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Thường Lăng Không đưa cho Trương Dương một chai nước khoáng : Sân bay Giang thành thế nào rồi?
Trương Dương nói : Rất thuận lợi, tất cả đều đã tiến hành đâu vào đấy, còn cảng nước sâu?
Thường Lăng Không uống một chút nước, nói : Tài chính vẫn còn có vấn đề, đầu tư mà Hà Trường An đáp ứng vẫn chưa hoàn toàn đúng chổ, gần đây lại không ở trong nước, còn về phương diện của tập đoàn Tinh Nguyệt Singapo cũng có vấn đề ... Gã dừng lại một chút, nói tiếp : Cậu biết đấy, đại biểu cho bên đầu tư của tập đoàn Tinh Nguyệt là Hứa Gia Dũng, mà hắn ta đã chết, trước đó đầu tư vào cảng nước sâu của tập đoàn Tinh Nguyệt là do hắn toàn quyền phụ trách, bây giờ hắn chết rồi, phải có người tiếp nhận công tác của hắn chứ
Trương Dương nói : Hình như đương gia của tập đoàn Tinh Nguyệt là Phạm Tư Kỳ mà
Thường Lăng Không nói : Tôi cũng muốn hẹn cô ta ra nói chuyện này, chỉ là ai ngờ rằng cô ta đã đi qua Singapo rồi
Trương Dương nói : Anh sắp đến Lam Sơn rồi, còn quan tâm gì đến chuyện này?
Thường Lăng Không nói : Cho dù là đi, cũng phải an bài mọi chuyện thỏa đáng, làm cho xong hết, nếu không tôi cũng đi không yên tâm
Trương Dương nói : Công trình cảng nước sâu lớn như vậy, quả thật không phải dễ dàng giao tiếp
Thường Lăng Không nói : Cái thời đại này thiếu tiền là không được, muốn xây dựng cái gì cũng phải có tiền tài làm cơ sở
Trương Dương nói : Hay là anh thảo luận với tỉnh một chút, anh đem các chức thường vụ phó thị trưởng Nam Tích của anh lại cho tôi, tôi giúp anh thu dọn cái cục diện rối rắm này
Thường Lăng Không cười ha hả nói : Để tôi xem
Trương Dương cười nói : Đáng tiếc anh không phải là bí thư Kiều, anh xem, cũng chưa chắc được
Thường Lăng Không nói : Không được, ngày mai tôi cần phải tái chiến với cậu, tôi vẫn không tin, tôi đánh không lại một kẻ mới vừa học chơi như cậu
Kết quả biến động của tầng lãnh đạo Lam Sơn hoàn toàn nằm ngoài ý định của Trương Dương, tuy rằng hắn có băng ghi âm của Ngô Minh và Trương Lập Lan, nhưng mà cũng không có phát huy công dụng, cái kết cục này làm cho Trương Dương tương đối thỏa mãn, xem ra bí thư Kiều cũng không hồ đồ, trong phương diện phân công quan viên, đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Sau khi xác định là Thường Tụng và Thường Lăng Không sẽ đến chủ trì cục diện chính trị tại Lam Sơn, khối đá nặng trong lòng Trương Dương cuối cùng cũng rơi xuống, trải qua chuyện đêm hôm đó hắn đã rõ ràng một việc, Thường Lăng Không cũng không muốn rời khỏi Nam Tích, nói chính xác hơn là, gã không muốn rời khỏi hạng mục cảng nước sâu, rời khỏi cái vị trí vô cùng có khả năng mang đến bề dày thành tích trong con đường chính trị của gã, mỗi quan viên đều muốn được đề bạt, nhưng mà đề bạt cũng chưa chắc chắn là một chuyện tốt, muốn xây dựng một tòa nhà cao ốc chọc trời, thì nhất định phải có nền tảng kiên cố. Con đường làm quan cũng như thế. Trương đại quan nhân rốt cục đã ý thức được tầm quan trọng của bản thân trong hạng mục sân bay, chỉ cần đem hạng mục này làm tốt, thì hắn sẽ có một cái vốn liếng chính trị hùng hậu.
Đánh bóng bàn với Thường Lăng Không xong, đã là mười giờ ba mươi tối rồi, Trương Dương trên đường trở về nhà mới phát hiện ra là không mang điện thoại theo, thảo nào tối hôm nay cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, điện thoại di động vốn là một công cụ liên lạc, có thể làm cho người dùng trong một thời gian dài sản sinh ra một cảm giác ỷ lại, thiếu nó thì khó có thể bước đi dù là nửa bước.
Trương Dương trở về nhà gỗ, cầm lấy điện thoại trên bàn công tác, phát hiện ra có mấy cuộc gọi nhỡ liên tục, tất cả đều là Cố Giai Đồng gọi, hắn không khỏi cười cười, gọi lại cho Cố Giai Đồng.
Điện thoại vừa chuyển liền nghe được âm thanh oán giận của Cố Giai Đồng : Xảy ra chuyện gì? Không mang điện thoại di động theo?
Trương Dương cười nói : Thông Minh, vừa rồi Thường Lăng Không hẹn anh đi đánh cầu, điện thoại bỏ quên trong phòng
Cố Giai Đồng nói : Chị đang ở sân bay
Trương Dương nói : Sân bay bên kia?
Cố Giai Đồng nói : Đông Giang, bây giờ chị đang đón xe trở về
Trương Dương cười vui vẻ nói : Sao không nói trước một tiếng, để em qua đón chị
Cố Giai Đồng nói : Vốn muốn cho em một bất ngờ
Trương Dương cười ha hả : Đang ở đâu, để em đến đón chị
Cố Giai Đồng nói : Em trực tiếp đến chung cư Cẩm Hương Hà, nhà số 1108
Trương đại quan nhân gật đầu : Được rồi, em xuất phát ngay
Chung cư Cẩm Hương Hà là một chung cư hiện đại hóa do một người Hong Kong đầu tư, ở đây được thực hành theo hình thức quản lý khách sạn cấp cao, khi mà Trương Dương đi đến cửa lớn, thì xe taxi mà Cố Giai Đồng ngồi cũng đến, Trương Dương xuống xe, giúp cô mang hành lý ra, đặt vào trong xe tải.
Cố Giai Đồng về sớm một ngày là có nguyên nhân cả, một là vì muốn cho Trương Dương một bất ngờ, còn có một nguyên nhân khác, cha của cô biết cô ngày mai sẽ quay về Đông Giang, cho nên đã kêu cô ngày mai về nhà ăn cơm, cô chỉ có thể trở về sớm một ngày để ở cùng với Trương Dương.
Trương Dương nhìn Cố Giai Đồng, vẻ mặt đầy nụ cười.
Cố Giai Đồng nói : Cười cái gì mà cười? Cười đến nỗi trông có vẻ đê tiện quá
Thằng nhãi này liền nói : Em vừa thấy chị liền cười, vì chị có phong thái quá xinh đẹp
Cố Giai Đồng thản nhiên cười, đưa tay ôm lấy cánh tay của hắn, nhẹ giọng nói : Thích em cười, không mặt không mũi, không tim không phổi, thì vẫn thích
1108 là căn hộ mà Cố Giai Đồng mua lại, diện tích kiến trúc là hai trăm hai mươi hai mét vuông, thiết bị lắp đặt bên trong rất tốt, Cố Giai Đồng vì nguyên nhân đầu tư vào trong bất động sản, biệt thự Thu Hà hồ đã cho cha dưỡng lão, cô và Trương Dương thiếu đi một chổ đễ dễ dàng hẹn hò, cho nên cô lựa chọn ở đây, quản lý của chổ này tương đối nghiêm ngặt, trừ phi là chủ nhân của căn hộ, còn khách đến chơi đều được đăng ký xác định rất nghiêm, bảo hộ an toàn cho chủ hộ rất tốt, Cố Giai Đồng nhìn trúng điểm này, cho nên quyết định mua ở đây, dù sao thì tình cảm của cô và Trương Dương cũng không cách nào phơi bày ra ngoài ánh sáng.
Trương Dương lái ô tô vào trong bãi giữ xe, từ chổ này có thang máy đi nhanh lên lầu.
Đi vào thang máy, Cố Giai Đồng hơi nghiêng người, Trương Dương cũng hơi nghiêng người, hai người nhìn nhau, trên mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Cố Giai Đồng nhỏ giọng nói : Có camera
Trương đại quan nhân cười ha hả nói : Sợ cái gì? Em mặc kệ người ta nói gì
Cố Giai Đồng liếc hắn một cái, nói : Khó nói!
Trương Dương vươn tay ra về hướng cặp mông vểnh cao của Cố Giai Đồng, nắn một cái, Cố Giai Đồng thở nhẹ một tiếng, mặt cười đã phủ một tầng mây rạng đỏ.
Trương đại quan nhân làm ra cái bộ dạng phải nói là cực kỳ háo sắc : Thật là co dãn!
Cố Giai Đồng nói : Thần kinh! Xem chị trở về dạy dỗ lại em nè!
Ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa, Cố Giai Đồng đem chìa khóa ra mở cửa, đi vào trong, một cái mùi dị quốc phong tình đập vào mặt, nơi này được thiết kế theo phong cách của địa trung hải, màu sắc thì lấy xanh trắng làm chủ đạo, cổng vòm bằng gỗ thô, đồ dùng cũng bằng gỗ, tràn ngập màu sắc của nước ngoài.
Trương Dương để túi xách xuống, tấm tắc khen : Thật sự là không tồi!
Hai tay của Cố Giai Đồng khoát lên trên bờ vai của hắn, chủ động hôn lên môi của Trương Dương một cái, nhỏ giọng nói : Thích không?
Trương Dương cười nói : Ở với chị cùng một chổ thì thật ra chỉ cần có cái giường là đủ
Phi! Cố Giai Đồng còn chưa nói xong, thì môi anh đào đã bị Trương Dương bắt được, dùng sức mà hôn xuống, cho đến khi cái lưỡi thơm tho mềm mại của Cố Giai Đồng dâng lên cho hắn thưởng thức, một hồi lâu sau, Trương đại quan nhân mới hài lòng thả Cố Giai Đồng ra.
Cố Giai Đồng nắm lấy tay của Trương Dương đi lên thang, Trương Dương đi theo cô lên tầng hai, tầng hai có một cái sân thượng thật to, từ nơi này có thể thấy được cảnh đêm xinh đẹp tại Đông Giang, ngẩng đầu lên có thể thấy được cả bầu trời đầy sao rực rỡ, Trương Dương ôm lấy Cố Giai Đồng từ phía sau, cảm thụ thân thể mềm mại mê người của cô trong lòng.
Cố Giai Đồng nói : Chị thích đứng trên sân thượng cùng ngắm sao với em
Trương đại quan nhân cười nói : Nếu như có cái giường ngủ ở đây thì tốt biết mấy, chúng ta nằm trên giường ngắm sao
Cố Giai Đồng nhẹ nhàng ngắt một cái lên cánh tay của hắn, nói : Em đó, trong đầu chỉ có giường!
Trương Dương nói : Em thích ôm chị trên giường, kiên định, thoải mái
Cố Giai Đồng hôn nhẹ hắn một cái, nói : Đêm nay, cho em đủ một lần!
Thiếu, không có lúc đủ Lời ngon tiếng ngọt từ trong đáy lòng của Trương đại quan nhân mà ra.
Cố Giai Đồng nói : Chị đi tắm, em chờ chị nha
Trương Dương gật đầu, thân thiết nói : Có ăn gì chưa?
Cố Giai Đồng lắc đầu nói : Không muốn ăn Cô xoay người đi xuống lầu.
Lúc Cố Giai Đồng tắm rửa xong và đi ra, thì ngửi thấy một mùi thơm mê người, là do Trương Dương xuống bếp nấu cho cô một phần mì sợi, vì trong tủ lạnh không có đồ ăn, chỉ có mì ăn liền thôi.
Trương Dương vui vẻ hướng về Cố Giai Đồng nói : Em lật tung cả phòng bếp lên, không có cái gì khác để ăn, chị chấp nhận đỡ đi Trương Dương còn kéo ghế lại cho Cố Giai Đồng dùng bữa.
Trong lòng Cố Giai Đồng nổi lên một trận ấm áp, cô thuận theo ngồi xuống, bưng tô mì ăn liền lên, vành mắt không khỏi có chút đỏ lên. Phụ nữ quả nhiên là một động vật đa sầu đa cảm nhất, một tô mì ăn liền thôi mà cũng có thể gây cảm động.
Trương Dương cười nói : Mau ăn đi, em nấu không được tốt lắm, không biết có sao không
Cố Giai Đồng thâm tình nói : Chỉ cần có thể cùng em một chổ, thì ăn cái gì cũng là một loại hưởng thụ
Trương Dương nói : Vậy mỗi ngày em đều nấu cho chị ăn nhé
Cố Giai Đồng cười gật đầu.
Nhìn Cố Giai Đồng ăn xong tô mì, Trương Dương hỏi : Phía dưới có cứng hay không
Cố Giai Đồng lắc đầu nói : Không cứng
Trương đại quan nhân nhíu nhíu mày, nói : Không cứng? Sao em có cảm giác là cứng nhĩ?
Cố Giai Đồng nói : Em ăn rồi à?
Trương đại quan nhân làm vẻ mặt cười xấu xa : Cái này là dùng tay để thử Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh của Cố Giai Đồng, để vào giữa hai chân của mình. Cố Giai Đồng lúc này mới hiểu được ý tứ của câu nói kia, mặt cười hiện lên một tầng xấu hổ, nói : Em thật không biết xấu hổ gì hết, còn không để cho chị ăn xong
Trương Dương cười noi : Chị không phải là thích ăn phía dưới của em sao?
Cố Giai Đồng trả thù bằng cách nhéo hắn một cái, lập tức nhận thấy chổ ngón tay vừa chạm vào đã xảy ra biến hóa, cô nhỏ giọng nói : Phía dưới của em ... thật sự rất ...
Trương đại quan nhân thấp giọng nói : Chị ăn no rồi, nó vẫn còn bị đói kìa!
Cố Giai Đồng cắn môi anh đào, đôi mi thanh tú mấp máy, hai tròng mắt long lanh như nước mùa xuân nhộn nhạo, thở ra hơi thở thơm như lan, nói : Nó chết đói cũng đáng đời, ai kêu nó luôn ăn vụng không thành thật
Trương Dương nói : Nó ăn to uống lớn, luôn ăn không đủ no Một tay ôm lấy eo nhỏ của Cố Giai Đồng, tay còn lại thì bắt đầu vuốt ve bên đùi của cô, nhẹ nhàng kéo lại. Cố Giai Đồng ôm lấy cái cổ của hắn, nhỏ giọng nói : Chị vừa ăn no xong
Ăn no rồi đến vận động, bây giờ là lúc chúng ta .... thật là thời gian tốt
Gì?'
Là cái gì?
Rốt cục là cái gì?
Dâm tính của Trương đại quan nhân tối nay đã bùng phát, thấp giọng hát : Trong chị có em, trong em có chị...
Cố Giai Đồng cười hì hì, nhưng thân thể mềm mại lại dựa sát vào bên người của Trương Dương ...
.................................
Ban đêm cuối mùa thu thường hay kiều diễm lãng mạn như vậy lắm, thân thể của Trương Dương và Cố Giai Đồng dây dưa lấy nhau, giống như muốn hòa vào nhau, Cố Giai Đồng thở phào một hơi, mặt cười đã bị chọc đến nổi đỏ ửng, cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của Trương Dương, hôn nhẹ lên đôi môi của hắn, nhỏ giọng hỏi : Có mệt hay không
Trương Dương cười lắc đầu : Với em mà nói thì việc này và công tác cải cách cũng đều có tầm quan trọng như nhau, cúc cung tận tụy chết cũng không từ
Cố Giai Đồng che môi của hắn lại, nói : Không được nói bậy, cái gì mà sống chết chứ
Trương đại quan nhân cười khổ nói : Chị Giai Đồng à, chị càng ngày càng giống một người cải tà quy chính rồi
Cố Giai Đồng cười hì hì nói : Đồ của em, mà em còn ngại bẩn sao?
Trương đại quan nhân bỗng nhiên nghiêng người, một lần nữa đặt Cố Giai Đồng xuống dưới : Chị không chê bẩn, em cho chị từ từ nếm thử!
Không muốn ...
Hai người lại một lần nữa lăn qua lăn lại trên giường.
Bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi, tiếng mưa rơi rất lớn, Cố Giai Đồng cuối cùng cũng một lần nữa đặt Trương Dương dưới thân, dựa vào trong lòng của hắn, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài : Mưa thật lớn!
Trương Dương nói : Lúc thì mưa lúc thì lạnh, trời càng ngày càng lạnh
Cố Giai Đồng nói : Cũng chỉ có trong lòng em là ấm áp nhất, chờ mùa đông đến chị sẽ đến Giang thành tránh đông, mỗi buổi tối đều trốn trong lòng em mà ngủ
Trương Dương cười nói : Sưởi ấm lẫn nhau!
Cố Giai Đồng gật đầu, chỉ là lập tức lắc đầu : Vậy không được, nếu như mỗi ngày chị đều cùng em, vậy thì người khác sẽ nghĩ thế nào?
Trương Dương cười nói : Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, chúng ta là trai chưa vợ gái chưa chồng, ngay cả chút tự do ấy cũng không có sao?
Cố Giai Đồng nói : Em đó, rõ ràng là chột dạ mà, một chút chuyện nhỏ mà cũng phải lời lẽ hào hùng, biết chúng ta như vậy gọi là cái gì không?
Trương đại quan nhân lắc đầu.
Cái này gọi là ở chung phi pháp!
Trương Dương cười nói : So với pháp luật thì ai hơn được?
Một ngón tay của Cố Giai Đồng vẽ loạn lên trên ngực của Trương Dương : Nhưng mà như vậy rất tốt, nếu có một ngày chúng ta chán ghét nhau, thì chúng ta đường ai nấy đi, không cần lo lắng
Trương Dương nói : Sao có thể chứ, em đối với chị, là ngàn lần cũng không đổi!
Cố Giai Đồng nói : Trên đời này không có chuyện gì là không thay đổi cả, nhưng mà bây giờ chị cũng đã rất thỏa mãn rồi, chị lựa chọn em, chị không hối hận
Trong lòng Trương Dương bỗng nhiên sinh ra một loại áy náy, hắn dùng lực ôm chặt lấy Cố Giai Đồng, thấp giọng nói : Chị Giai Đồng, gả cho em được không?
Cố Giai Đồng căn bản là không nghĩ nhiều như vậy, lắc đầu, nhẹ giọng nói : Đã từng có một khoảng thời gian, chị rất muốn gả cho em, chỉ là sau này chị càng ngày càng hiểu em, chị cũng không muốn làm cho em lo thêm nữa
Trương đại quan nhân ngạc nhiên nói : Vì sao?
Cố Giai Đồng nói : Quan hệ của chúng ta bây giờ, chị có thể bao dung, nhưng mà nếu chị thật sự trở thành vợ của em, thì chị đã tự hỏi bản thân rằng, chị có thể bao dung cho em phân tán tình cảm đi khắp thế giới không?
Trương đại quan nhân lặng lẽ không nói gì, đáp án này hiển nhiên là không thể rồi.
Cố Giai Đồng đem mặt cười dán lên trên ngực của Trương Dương : Trương Dương, chị đã đem em trở thành một phần trong sinh mệnh của chị, cho dù là lui thời gian về cho chị thêm một cơ hội, chị vẫn sẽ chọn em. Chị thấy chúng ta bây giờ rất tốt, chị không muốn thay đổi chính mình, cũng không muốn thay đổi em, chị sợ thay đổi!
Trương Dương khẽ vuốt mái tóc của cô.
Cố Giai Đồng nói : Thật ra ông trời đã đối với chị không tệ, lúc trước chị chẳng bao giờ cảm thụ cái gì gọi là tinh yêu chân thật cả, là em đã làm cho chị hiểu được, mặc dù em không có khả năng cho chị toàn bộ, nhưng mà ít nhất là lúc chúng ta ở riêng với nhau, chị tin tưởng em đối với chị là toàn tâm toàn ý
Trương Dương mạnh mẽ gật đầu.
Cố Giai Đồng nói : Đừng nghe thấy chị khen em là em liền gật đầu không thôi, cho dù chị nói ra nhiều ưu điểm của em đi nữa, thì cũng không thể nào che dấu được chuyện em là một tên hoa tâm
Trương Dương cười khổ nói : Em đã cố gắng khống chế bản thân rồi, nhưng đây là bệnh của em
Cố Giai Đồng thở dài nói : Gặp gỡ em, chính là số mệnh của chị! Cô nhìn vào hai mắt của Trương Dương, nói : Em và Sở Yên Nhiên chia tay có phải là bởi vì ... nguyên nhân trong phương diện này không? Cho đến nay Cố Giai Đồng luôn lảng tránh vấn đề này, tối hôm nay lại chẳng biết vì sao mà lại nói ra ngay mặt.
Trương Dương nói : Em nói không phải, chị có tin không?
Lưu Diễm Hồng nói : Ngô Minh, thật ra lên xuống trong chính trị cũng là việc rất bình thường, tuổi của chúng ta không chênh lệch lắm, ở trong thể chế cũng đã không ngắn, đối với một cán bộ thì thứ gì quan trọng nhất? Tố chất tâm lý vượt qua thử thách
Ngô Minh cười cười nói : Xem ra tôi không phù hợp rồi
Lưu Diễm Hồng nói : Bất luận kẻ nào gặp phải chuyện của anh đều khó tránh khỏi cảm thấy mất mác, nhưng mà tôi không hy vọng anh sẽ trầm mê vào nó, oán trời trách đất, dừng lại không tiến, đây không phải là việc ứng với một đảng viên
Ngô Minh nói : Tôi chỉ là nghĩ không ra, không nghĩ ra tiêu chuẩn so sánh cán bộ của tỉnh là gì? Ngô Minh tràn ngập oán niệm về quyết định của tỉnh, gã cũng không cho rằng mình kém hơn Thường Tụng, lại cho rằng Thường Tụng đã già rồi, không cách nào thích ứng với thời đại hiện nay.
Lưu Diễm Hồng nói : Chuyện tổ chức nhân sự thì tôi không rõ ràng lắm, cán bộ mà tôi tiếp xúc phần lớn đều có vấn đề, tôi đã thấy rất nhiều cán bộ phạm vào sai lầm, cái hủy diệt họ là cái gì? Là dục vọng, là tiền tài, là mỹ sắc, là chức quan, tuy rằng những cái này này sẽ làm sinh ra một động lực, nhưng mà nếu như dị dạng thì sẽ hủy diệt một con người khi còn sốt, tôi vẫn luôn cho rằng, chức vị không phải để cho người khác nhìn, càng không phải để tỏ vẻ uy phong, mà cần phải làm việc thật kiên định, giải ưu giải nạn cho dân chúng, không làm thất vọng sự tin tưởng của quốc gia và nhân dân, không làm thất vọng lương tâm của chính mình, chỉ cần làm tốt tất cả, thì mới có thể thể hiện được giá trị của bản thân, cảm giác thỏa mãn lớn nhất của con người không phỉa là thể hiện được giá trị của bản thân sao?
Ngô Minh không nói gì, yên lặng mà uống rượu, gã cũng muốn thể hiện giá trị của gã, nhưng mà giá trị của gã lần này rõ ràng đã bị tổ chức bỏ qua.
Trương Dương đem tin tức này nói trước cho Tần Thanh biết, Tần Sau sau khi nhận được tin này xong cũng cực kỳ mừng rõ, trong lòng cô luôn cho rằng Thường Tụng có tư cách đảm nhiệm bí thư thị ủy Lam Sơn hơn là Ngô MInh nhiều. Trong tỉnh đưa ra quyết định như vậy là chính xác không cần nghi ngờ nữa, Ngô Minh là một người theo chủ nghĩa cơ hội trong chính trị, tuy rằng giỏi về xử lý quan hệ các mặt, nhưng mà nói đến công tác thực tế, thì gã không có kinh nghiệm phong phú bằng Thường Tụng, cũng không quyết đoán như Thường Tụng.
Tần Thanh nói : Thật sao?
Trương Dương nói : Bí thư Kiều tự mình nói cho em biết, tuyệt đối không sai
Tần Thanh lại nói : Em tự nhiên lại đi hỏi bí thư Kiều chuyện này
Trương Dương lúc này mới đem sự kiện tồn tại kia ra nói cho Tần Thanh biết : Chuyện này trong tỉnh làm đúng là có thiếu sót
Tần Thanh cười hì hì nói : Tốt rồi, lãnh đạo của tỉnh rất hiểu tình huống tại Lam Sơn, quyết định như vậy hợp tình hợp lý, chiếu cố cho cảm thụ của phần lớn cán bộ, được thuận theo dân ý
Trương Dương nói : Nếu như tổ chức có thể thăng chị lên làm thị trưởng thì tốt rồi, em cũng muốn thử tư vị làm thị trưởng thế nào? Dục vọng chinh phục trong tiềm thức của thằng nhãi này rất mạnh, nghĩ đến tình cảnh thị trưởng Tầng quằn quại dưới thân hắn, máu nóng trong người không khỏi sôi lên.
Tần Thanh nói : Lại nói bậy rồi, chị làm gì có tư cách làm thị trưởng
Trương Dương nói : Đương nhiên là có
Tần Thanh giở giọng dạy dỗ cán bộ ra : Đồng chí tiểu Trương, chính trị là chính trị, không thể để lẫn lộn tình cảm cá nhân vào bên trong
Trương Dương nói : Chính trị Trung Quốc cũng không loại trừ nhân tình
Tần Thanh cười nói : Nói không lại em, thành thật làm tốt cái sân bay mới đi, em không nên quan tâm đến những chuyện không phải của mình
Yên tâm đi, em biết nên làm thế nào mà
Lúc này chuông cửa của Trương Dương vang lên, hắn liền ngừng nói chuyện, đi qua mở cửa, thì nhìn thấy thường vụ phó thị trưởng Nam Tích Thường Lăng Không đang đứng ở ngoài.
Trương Dương cười nói : Thị trưởng Thường đại giá quang lâm, chẳng hay có gì chỉ giáo?
Thường Lăng Không nói : Ăn chưa?
Trương Dương gật đầu : Vừa mới ăn xong
Thường Lăng Không cười nói : Tôi cũng vừa ăn xong, đi đánh bóng với tôi
Trương đại quan nhân cũng đang nhàn rỗi không có gì làm, thế là cùng Thường Lăng Không đi đến khu trung tâm hoạt động của sơn trang, hắn cố ý hỏi : Khí sắc của thị trưởng Thường hôm nay không tồi, xem ra là có chuyện vui đến nhà
Thường Lăng Không nhìn về hướng Trương Dương, không khỏi cười nói : Bớt quanh co với tôi đi, cậu nghe được cái gì?
Trương Dương cũng cười nói : Buổi trưa tôi cùng ăn cơm với bí thư Kiều, nghe ông ấy nói về anh
Thường Lăng Không lập tức rõ ràng, Trương Dương khẳng định là đã biết mình sẽ đi đến đảm nhiệm chức thị trưởng Lam Sơn rồi, Thường Lăng Không cười khổ nói : Xem ra lần này tôi chạy trời không khỏi nắng
Trương Dương nói : Thăng quan phát tài vợ sinh con, ba chuyện vui lớn trong đời người, anh gặp gỡ chuyện đầu tiên, mà còn lại ra bộ dạng mất hứng như vậy, thị trưởng Thường, anh thăng quan như vậy, loại cán bộ cấp phó xử thất bại như tôi nhìn thấy, đúng là muốn đi chết cho rồi
Thường Lăng Không nói : Không bỏ cảng nước sâu được
Nghe được câu cảm khái của Thường Lăng Không, Trương Dương bỗng nhiên có chút hiểu rõ, Thường Lăng Không là thường vụ phó thị trưởng Nam Tích, ở Nam Tích gã được bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên tin tưởng, thị trường Hạ Bá Đạt được Cố Doãn Tri đề bạt trước khi về hưu, luận về quyền lực và sức ảnh hưởng thật sự thì ở Nam Tích chưa chắc đã hơn được Thường Lăng Không, hạng mục cảng nước sâu là công trình trọng điểm của Nam Tích, do Thường Lăng Không chủ trì, chỉ cần chuyện này làm tốt, thì tất nhiên sẽ trở thành một chiến tích đặc sắc rồi, Thường Lăng Không bởi vì thành tích này mà khẳng định sẽ tiến thêm một bước trong con đường làm quan, bây giờ tỉnh bắt gã rời khỏi Nam Tích đi đến Lam Sơn, cũng có nghĩa là kêu hắn buông hạng mục cảng nước sâu xuống, Thường Lăng Không vất vả lắm mới làm cho hạng mục này khởi động, công tác giai đoạn trước đều đã chuẩn bị tốt, bây giờ để lại cho người khác làm, đúng là giống như dọn cơm mời người đến ăn vậy.
Huống chi Thường Lăng Không đi đến Lam Sơn tiếp nhận chức vụ là thị trưởng của Lam Sơn, Nam Tích tiếp giáp với Lam Sơn, Thường Lăng Không cũng không rõ ràng tình huống trong ban lãnh đạo của thành phố Lam Sơn cho lắm, Thường Tụng tuy rằng là thị trưởng, nhưng mà thủ đoạn của ông ta xưa nay rất là cứng rắn, cho dù là bí thư thị ủy Chu Vũ Dương, ông ta cũng không nể mặt, bây giờ đến Lam Sơn, làm việc dưới trướng của Thường Tụng, trong lòng Thường Lăng Không cũng không có nền tảng, tuy rằng gã và Thường tụng có quan hệ bình thường, cũng không tệ lắm, nhưng mọi người đều có cái riêng của mình, và trên chính trị không có tình cảm gì đáng nói cả.
Trương Dương cười nói : Anh đi đến Lam Sơn rồi cũng có thể làm cảng nước sâu mà
Thường Lăng Không không khỏi bật cười, thằng nhãi này quả nhiên là cái gì cũng muốn cả, một hạng mục lớn như vậy có thể nói làm là làm sao, lúc trước khi Lam Sơn và Nam Tích cạnh tranh, cảng nước sâu cuối cùng ở lại tại Nam Tích, Thường Lăng Không có công rất lớn, không ngờ rằng số phận lại tự nhiên đưa đẩy gã thành một trò đùa, cảng nước sâu bên nằm vừa nằm yên tại Nam Tích, thì bên kia tỉnh đã phái gã đến Lam Sơn nhậm chức, tâm tình của Thường Lăng Không lúc này đã có chút phức tạp.
Hai người đi đến bàn đánh bóng, Trương Dương đã xem qua thứ này trên TVlt; chỉ là chưa từng tận tay chơi đùa lần nào, nhưng mà sức vận động kinh người trời cho của thằng nhãi này đã lập tức nổi lên tác dụng, sau khi Thường Lăng Không dạy cho hắn mấy cái quan trọng, hắn nhanh chóng nắm bắt nhịp điệu, hơn nữa tài nghệ kinh người, ngoại trừ hai ván bị thua lúc đầu ra, thì ba ván tiếp theo, đánh cho Thường Lăng Không không còn đường nào đỡ nổi, nói cái gì thì Thường Lăng Không cũng không tin Trương Dương là tay mới cả, cho rằng thằng nhãi này cố ý giả vờ.
Trương Dương làm vẻ mặt vô tội nói : Tôi thật sự là lần đầu tiên đánh bóng bàn đấy
Thường Lăng Không làm vẻ mặt không tin : Bớt giỡn, cậu là người được tiện nghi mà còn khoe mẽ đấy
Trương đại quan nhân cảm thán : Vì sao lúc tôi nói thật thì luôn luôn không có ai tin tưởng vậy?
Thường Lăng Không nói : Bởi vì những lời cậu nói đều không phải là nói thật
Hai người ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Thường Lăng Không đưa cho Trương Dương một chai nước khoáng : Sân bay Giang thành thế nào rồi?
Trương Dương nói : Rất thuận lợi, tất cả đều đã tiến hành đâu vào đấy, còn cảng nước sâu?
Thường Lăng Không uống một chút nước, nói : Tài chính vẫn còn có vấn đề, đầu tư mà Hà Trường An đáp ứng vẫn chưa hoàn toàn đúng chổ, gần đây lại không ở trong nước, còn về phương diện của tập đoàn Tinh Nguyệt Singapo cũng có vấn đề ... Gã dừng lại một chút, nói tiếp : Cậu biết đấy, đại biểu cho bên đầu tư của tập đoàn Tinh Nguyệt là Hứa Gia Dũng, mà hắn ta đã chết, trước đó đầu tư vào cảng nước sâu của tập đoàn Tinh Nguyệt là do hắn toàn quyền phụ trách, bây giờ hắn chết rồi, phải có người tiếp nhận công tác của hắn chứ
Trương Dương nói : Hình như đương gia của tập đoàn Tinh Nguyệt là Phạm Tư Kỳ mà
Thường Lăng Không nói : Tôi cũng muốn hẹn cô ta ra nói chuyện này, chỉ là ai ngờ rằng cô ta đã đi qua Singapo rồi
Trương Dương nói : Anh sắp đến Lam Sơn rồi, còn quan tâm gì đến chuyện này?
Thường Lăng Không nói : Cho dù là đi, cũng phải an bài mọi chuyện thỏa đáng, làm cho xong hết, nếu không tôi cũng đi không yên tâm
Trương Dương nói : Công trình cảng nước sâu lớn như vậy, quả thật không phải dễ dàng giao tiếp
Thường Lăng Không nói : Cái thời đại này thiếu tiền là không được, muốn xây dựng cái gì cũng phải có tiền tài làm cơ sở
Trương Dương nói : Hay là anh thảo luận với tỉnh một chút, anh đem các chức thường vụ phó thị trưởng Nam Tích của anh lại cho tôi, tôi giúp anh thu dọn cái cục diện rối rắm này
Thường Lăng Không cười ha hả nói : Để tôi xem
Trương Dương cười nói : Đáng tiếc anh không phải là bí thư Kiều, anh xem, cũng chưa chắc được
Thường Lăng Không nói : Không được, ngày mai tôi cần phải tái chiến với cậu, tôi vẫn không tin, tôi đánh không lại một kẻ mới vừa học chơi như cậu
Kết quả biến động của tầng lãnh đạo Lam Sơn hoàn toàn nằm ngoài ý định của Trương Dương, tuy rằng hắn có băng ghi âm của Ngô Minh và Trương Lập Lan, nhưng mà cũng không có phát huy công dụng, cái kết cục này làm cho Trương Dương tương đối thỏa mãn, xem ra bí thư Kiều cũng không hồ đồ, trong phương diện phân công quan viên, đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Sau khi xác định là Thường Tụng và Thường Lăng Không sẽ đến chủ trì cục diện chính trị tại Lam Sơn, khối đá nặng trong lòng Trương Dương cuối cùng cũng rơi xuống, trải qua chuyện đêm hôm đó hắn đã rõ ràng một việc, Thường Lăng Không cũng không muốn rời khỏi Nam Tích, nói chính xác hơn là, gã không muốn rời khỏi hạng mục cảng nước sâu, rời khỏi cái vị trí vô cùng có khả năng mang đến bề dày thành tích trong con đường chính trị của gã, mỗi quan viên đều muốn được đề bạt, nhưng mà đề bạt cũng chưa chắc chắn là một chuyện tốt, muốn xây dựng một tòa nhà cao ốc chọc trời, thì nhất định phải có nền tảng kiên cố. Con đường làm quan cũng như thế. Trương đại quan nhân rốt cục đã ý thức được tầm quan trọng của bản thân trong hạng mục sân bay, chỉ cần đem hạng mục này làm tốt, thì hắn sẽ có một cái vốn liếng chính trị hùng hậu.
Đánh bóng bàn với Thường Lăng Không xong, đã là mười giờ ba mươi tối rồi, Trương Dương trên đường trở về nhà mới phát hiện ra là không mang điện thoại theo, thảo nào tối hôm nay cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, điện thoại di động vốn là một công cụ liên lạc, có thể làm cho người dùng trong một thời gian dài sản sinh ra một cảm giác ỷ lại, thiếu nó thì khó có thể bước đi dù là nửa bước.
Trương Dương trở về nhà gỗ, cầm lấy điện thoại trên bàn công tác, phát hiện ra có mấy cuộc gọi nhỡ liên tục, tất cả đều là Cố Giai Đồng gọi, hắn không khỏi cười cười, gọi lại cho Cố Giai Đồng.
Điện thoại vừa chuyển liền nghe được âm thanh oán giận của Cố Giai Đồng : Xảy ra chuyện gì? Không mang điện thoại di động theo?
Trương Dương cười nói : Thông Minh, vừa rồi Thường Lăng Không hẹn anh đi đánh cầu, điện thoại bỏ quên trong phòng
Cố Giai Đồng nói : Chị đang ở sân bay
Trương Dương nói : Sân bay bên kia?
Cố Giai Đồng nói : Đông Giang, bây giờ chị đang đón xe trở về
Trương Dương cười vui vẻ nói : Sao không nói trước một tiếng, để em qua đón chị
Cố Giai Đồng nói : Vốn muốn cho em một bất ngờ
Trương Dương cười ha hả : Đang ở đâu, để em đến đón chị
Cố Giai Đồng nói : Em trực tiếp đến chung cư Cẩm Hương Hà, nhà số 1108
Trương đại quan nhân gật đầu : Được rồi, em xuất phát ngay
Chung cư Cẩm Hương Hà là một chung cư hiện đại hóa do một người Hong Kong đầu tư, ở đây được thực hành theo hình thức quản lý khách sạn cấp cao, khi mà Trương Dương đi đến cửa lớn, thì xe taxi mà Cố Giai Đồng ngồi cũng đến, Trương Dương xuống xe, giúp cô mang hành lý ra, đặt vào trong xe tải.
Cố Giai Đồng về sớm một ngày là có nguyên nhân cả, một là vì muốn cho Trương Dương một bất ngờ, còn có một nguyên nhân khác, cha của cô biết cô ngày mai sẽ quay về Đông Giang, cho nên đã kêu cô ngày mai về nhà ăn cơm, cô chỉ có thể trở về sớm một ngày để ở cùng với Trương Dương.
Trương Dương nhìn Cố Giai Đồng, vẻ mặt đầy nụ cười.
Cố Giai Đồng nói : Cười cái gì mà cười? Cười đến nỗi trông có vẻ đê tiện quá
Thằng nhãi này liền nói : Em vừa thấy chị liền cười, vì chị có phong thái quá xinh đẹp
Cố Giai Đồng thản nhiên cười, đưa tay ôm lấy cánh tay của hắn, nhẹ giọng nói : Thích em cười, không mặt không mũi, không tim không phổi, thì vẫn thích
1108 là căn hộ mà Cố Giai Đồng mua lại, diện tích kiến trúc là hai trăm hai mươi hai mét vuông, thiết bị lắp đặt bên trong rất tốt, Cố Giai Đồng vì nguyên nhân đầu tư vào trong bất động sản, biệt thự Thu Hà hồ đã cho cha dưỡng lão, cô và Trương Dương thiếu đi một chổ đễ dễ dàng hẹn hò, cho nên cô lựa chọn ở đây, quản lý của chổ này tương đối nghiêm ngặt, trừ phi là chủ nhân của căn hộ, còn khách đến chơi đều được đăng ký xác định rất nghiêm, bảo hộ an toàn cho chủ hộ rất tốt, Cố Giai Đồng nhìn trúng điểm này, cho nên quyết định mua ở đây, dù sao thì tình cảm của cô và Trương Dương cũng không cách nào phơi bày ra ngoài ánh sáng.
Trương Dương lái ô tô vào trong bãi giữ xe, từ chổ này có thang máy đi nhanh lên lầu.
Đi vào thang máy, Cố Giai Đồng hơi nghiêng người, Trương Dương cũng hơi nghiêng người, hai người nhìn nhau, trên mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Cố Giai Đồng nhỏ giọng nói : Có camera
Trương đại quan nhân cười ha hả nói : Sợ cái gì? Em mặc kệ người ta nói gì
Cố Giai Đồng liếc hắn một cái, nói : Khó nói!
Trương Dương vươn tay ra về hướng cặp mông vểnh cao của Cố Giai Đồng, nắn một cái, Cố Giai Đồng thở nhẹ một tiếng, mặt cười đã phủ một tầng mây rạng đỏ.
Trương đại quan nhân làm ra cái bộ dạng phải nói là cực kỳ háo sắc : Thật là co dãn!
Cố Giai Đồng nói : Thần kinh! Xem chị trở về dạy dỗ lại em nè!
Ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa, Cố Giai Đồng đem chìa khóa ra mở cửa, đi vào trong, một cái mùi dị quốc phong tình đập vào mặt, nơi này được thiết kế theo phong cách của địa trung hải, màu sắc thì lấy xanh trắng làm chủ đạo, cổng vòm bằng gỗ thô, đồ dùng cũng bằng gỗ, tràn ngập màu sắc của nước ngoài.
Trương Dương để túi xách xuống, tấm tắc khen : Thật sự là không tồi!
Hai tay của Cố Giai Đồng khoát lên trên bờ vai của hắn, chủ động hôn lên môi của Trương Dương một cái, nhỏ giọng nói : Thích không?
Trương Dương cười nói : Ở với chị cùng một chổ thì thật ra chỉ cần có cái giường là đủ
Phi! Cố Giai Đồng còn chưa nói xong, thì môi anh đào đã bị Trương Dương bắt được, dùng sức mà hôn xuống, cho đến khi cái lưỡi thơm tho mềm mại của Cố Giai Đồng dâng lên cho hắn thưởng thức, một hồi lâu sau, Trương đại quan nhân mới hài lòng thả Cố Giai Đồng ra.
Cố Giai Đồng nắm lấy tay của Trương Dương đi lên thang, Trương Dương đi theo cô lên tầng hai, tầng hai có một cái sân thượng thật to, từ nơi này có thể thấy được cảnh đêm xinh đẹp tại Đông Giang, ngẩng đầu lên có thể thấy được cả bầu trời đầy sao rực rỡ, Trương Dương ôm lấy Cố Giai Đồng từ phía sau, cảm thụ thân thể mềm mại mê người của cô trong lòng.
Cố Giai Đồng nói : Chị thích đứng trên sân thượng cùng ngắm sao với em
Trương đại quan nhân cười nói : Nếu như có cái giường ngủ ở đây thì tốt biết mấy, chúng ta nằm trên giường ngắm sao
Cố Giai Đồng nhẹ nhàng ngắt một cái lên cánh tay của hắn, nói : Em đó, trong đầu chỉ có giường!
Trương Dương nói : Em thích ôm chị trên giường, kiên định, thoải mái
Cố Giai Đồng hôn nhẹ hắn một cái, nói : Đêm nay, cho em đủ một lần!
Thiếu, không có lúc đủ Lời ngon tiếng ngọt từ trong đáy lòng của Trương đại quan nhân mà ra.
Cố Giai Đồng nói : Chị đi tắm, em chờ chị nha
Trương Dương gật đầu, thân thiết nói : Có ăn gì chưa?
Cố Giai Đồng lắc đầu nói : Không muốn ăn Cô xoay người đi xuống lầu.
Lúc Cố Giai Đồng tắm rửa xong và đi ra, thì ngửi thấy một mùi thơm mê người, là do Trương Dương xuống bếp nấu cho cô một phần mì sợi, vì trong tủ lạnh không có đồ ăn, chỉ có mì ăn liền thôi.
Trương Dương vui vẻ hướng về Cố Giai Đồng nói : Em lật tung cả phòng bếp lên, không có cái gì khác để ăn, chị chấp nhận đỡ đi Trương Dương còn kéo ghế lại cho Cố Giai Đồng dùng bữa.
Trong lòng Cố Giai Đồng nổi lên một trận ấm áp, cô thuận theo ngồi xuống, bưng tô mì ăn liền lên, vành mắt không khỏi có chút đỏ lên. Phụ nữ quả nhiên là một động vật đa sầu đa cảm nhất, một tô mì ăn liền thôi mà cũng có thể gây cảm động.
Trương Dương cười nói : Mau ăn đi, em nấu không được tốt lắm, không biết có sao không
Cố Giai Đồng thâm tình nói : Chỉ cần có thể cùng em một chổ, thì ăn cái gì cũng là một loại hưởng thụ
Trương Dương nói : Vậy mỗi ngày em đều nấu cho chị ăn nhé
Cố Giai Đồng cười gật đầu.
Nhìn Cố Giai Đồng ăn xong tô mì, Trương Dương hỏi : Phía dưới có cứng hay không
Cố Giai Đồng lắc đầu nói : Không cứng
Trương đại quan nhân nhíu nhíu mày, nói : Không cứng? Sao em có cảm giác là cứng nhĩ?
Cố Giai Đồng nói : Em ăn rồi à?
Trương đại quan nhân làm vẻ mặt cười xấu xa : Cái này là dùng tay để thử Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh của Cố Giai Đồng, để vào giữa hai chân của mình. Cố Giai Đồng lúc này mới hiểu được ý tứ của câu nói kia, mặt cười hiện lên một tầng xấu hổ, nói : Em thật không biết xấu hổ gì hết, còn không để cho chị ăn xong
Trương Dương cười noi : Chị không phải là thích ăn phía dưới của em sao?
Cố Giai Đồng trả thù bằng cách nhéo hắn một cái, lập tức nhận thấy chổ ngón tay vừa chạm vào đã xảy ra biến hóa, cô nhỏ giọng nói : Phía dưới của em ... thật sự rất ...
Trương đại quan nhân thấp giọng nói : Chị ăn no rồi, nó vẫn còn bị đói kìa!
Cố Giai Đồng cắn môi anh đào, đôi mi thanh tú mấp máy, hai tròng mắt long lanh như nước mùa xuân nhộn nhạo, thở ra hơi thở thơm như lan, nói : Nó chết đói cũng đáng đời, ai kêu nó luôn ăn vụng không thành thật
Trương Dương nói : Nó ăn to uống lớn, luôn ăn không đủ no Một tay ôm lấy eo nhỏ của Cố Giai Đồng, tay còn lại thì bắt đầu vuốt ve bên đùi của cô, nhẹ nhàng kéo lại. Cố Giai Đồng ôm lấy cái cổ của hắn, nhỏ giọng nói : Chị vừa ăn no xong
Ăn no rồi đến vận động, bây giờ là lúc chúng ta .... thật là thời gian tốt
Gì?'
Là cái gì?
Rốt cục là cái gì?
Dâm tính của Trương đại quan nhân tối nay đã bùng phát, thấp giọng hát : Trong chị có em, trong em có chị...
Cố Giai Đồng cười hì hì, nhưng thân thể mềm mại lại dựa sát vào bên người của Trương Dương ...
.................................
Ban đêm cuối mùa thu thường hay kiều diễm lãng mạn như vậy lắm, thân thể của Trương Dương và Cố Giai Đồng dây dưa lấy nhau, giống như muốn hòa vào nhau, Cố Giai Đồng thở phào một hơi, mặt cười đã bị chọc đến nổi đỏ ửng, cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của Trương Dương, hôn nhẹ lên đôi môi của hắn, nhỏ giọng hỏi : Có mệt hay không
Trương Dương cười lắc đầu : Với em mà nói thì việc này và công tác cải cách cũng đều có tầm quan trọng như nhau, cúc cung tận tụy chết cũng không từ
Cố Giai Đồng che môi của hắn lại, nói : Không được nói bậy, cái gì mà sống chết chứ
Trương đại quan nhân cười khổ nói : Chị Giai Đồng à, chị càng ngày càng giống một người cải tà quy chính rồi
Cố Giai Đồng cười hì hì nói : Đồ của em, mà em còn ngại bẩn sao?
Trương đại quan nhân bỗng nhiên nghiêng người, một lần nữa đặt Cố Giai Đồng xuống dưới : Chị không chê bẩn, em cho chị từ từ nếm thử!
Không muốn ...
Hai người lại một lần nữa lăn qua lăn lại trên giường.
Bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi, tiếng mưa rơi rất lớn, Cố Giai Đồng cuối cùng cũng một lần nữa đặt Trương Dương dưới thân, dựa vào trong lòng của hắn, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài : Mưa thật lớn!
Trương Dương nói : Lúc thì mưa lúc thì lạnh, trời càng ngày càng lạnh
Cố Giai Đồng nói : Cũng chỉ có trong lòng em là ấm áp nhất, chờ mùa đông đến chị sẽ đến Giang thành tránh đông, mỗi buổi tối đều trốn trong lòng em mà ngủ
Trương Dương cười nói : Sưởi ấm lẫn nhau!
Cố Giai Đồng gật đầu, chỉ là lập tức lắc đầu : Vậy không được, nếu như mỗi ngày chị đều cùng em, vậy thì người khác sẽ nghĩ thế nào?
Trương Dương cười nói : Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, chúng ta là trai chưa vợ gái chưa chồng, ngay cả chút tự do ấy cũng không có sao?
Cố Giai Đồng nói : Em đó, rõ ràng là chột dạ mà, một chút chuyện nhỏ mà cũng phải lời lẽ hào hùng, biết chúng ta như vậy gọi là cái gì không?
Trương đại quan nhân lắc đầu.
Cái này gọi là ở chung phi pháp!
Trương Dương cười nói : So với pháp luật thì ai hơn được?
Một ngón tay của Cố Giai Đồng vẽ loạn lên trên ngực của Trương Dương : Nhưng mà như vậy rất tốt, nếu có một ngày chúng ta chán ghét nhau, thì chúng ta đường ai nấy đi, không cần lo lắng
Trương Dương nói : Sao có thể chứ, em đối với chị, là ngàn lần cũng không đổi!
Cố Giai Đồng nói : Trên đời này không có chuyện gì là không thay đổi cả, nhưng mà bây giờ chị cũng đã rất thỏa mãn rồi, chị lựa chọn em, chị không hối hận
Trong lòng Trương Dương bỗng nhiên sinh ra một loại áy náy, hắn dùng lực ôm chặt lấy Cố Giai Đồng, thấp giọng nói : Chị Giai Đồng, gả cho em được không?
Cố Giai Đồng căn bản là không nghĩ nhiều như vậy, lắc đầu, nhẹ giọng nói : Đã từng có một khoảng thời gian, chị rất muốn gả cho em, chỉ là sau này chị càng ngày càng hiểu em, chị cũng không muốn làm cho em lo thêm nữa
Trương đại quan nhân ngạc nhiên nói : Vì sao?
Cố Giai Đồng nói : Quan hệ của chúng ta bây giờ, chị có thể bao dung, nhưng mà nếu chị thật sự trở thành vợ của em, thì chị đã tự hỏi bản thân rằng, chị có thể bao dung cho em phân tán tình cảm đi khắp thế giới không?
Trương đại quan nhân lặng lẽ không nói gì, đáp án này hiển nhiên là không thể rồi.
Cố Giai Đồng đem mặt cười dán lên trên ngực của Trương Dương : Trương Dương, chị đã đem em trở thành một phần trong sinh mệnh của chị, cho dù là lui thời gian về cho chị thêm một cơ hội, chị vẫn sẽ chọn em. Chị thấy chúng ta bây giờ rất tốt, chị không muốn thay đổi chính mình, cũng không muốn thay đổi em, chị sợ thay đổi!
Trương Dương khẽ vuốt mái tóc của cô.
Cố Giai Đồng nói : Thật ra ông trời đã đối với chị không tệ, lúc trước chị chẳng bao giờ cảm thụ cái gì gọi là tinh yêu chân thật cả, là em đã làm cho chị hiểu được, mặc dù em không có khả năng cho chị toàn bộ, nhưng mà ít nhất là lúc chúng ta ở riêng với nhau, chị tin tưởng em đối với chị là toàn tâm toàn ý
Trương Dương mạnh mẽ gật đầu.
Cố Giai Đồng nói : Đừng nghe thấy chị khen em là em liền gật đầu không thôi, cho dù chị nói ra nhiều ưu điểm của em đi nữa, thì cũng không thể nào che dấu được chuyện em là một tên hoa tâm
Trương Dương cười khổ nói : Em đã cố gắng khống chế bản thân rồi, nhưng đây là bệnh của em
Cố Giai Đồng thở dài nói : Gặp gỡ em, chính là số mệnh của chị! Cô nhìn vào hai mắt của Trương Dương, nói : Em và Sở Yên Nhiên chia tay có phải là bởi vì ... nguyên nhân trong phương diện này không? Cho đến nay Cố Giai Đồng luôn lảng tránh vấn đề này, tối hôm nay lại chẳng biết vì sao mà lại nói ra ngay mặt.
Trương Dương nói : Em nói không phải, chị có tin không?
/2583
|