Nhân duyên của Trương đại quan nhân đúng là không tồi, ngoại trừ Chung Duệ Dung biểu thị là mặc kệ ra, thì Tần Bạch cũng giống như vậy, Tần Bạch nói : Thành phố sao có thể như vậy, cái này không phải là muốn ăn cháo đá bát sao?
Trương đại quan nhân nghe mà cũng không dễ chịu, tên nhóc này đúng là không biết cách ăn nói : Sao lại nói là ăn cháo đá bát? Nói như vậy là nói thế nào?
Tần Bạch có chút ngượng ngùng : Em cũng chỉ là kích động nhất thời, không có ý nhằm vào anh, anh nói xem, đám lãnh đạo cấp trên kia dựa vào cái gì? Công trình sân bay mới có thể thuận lợi khởi công cũng là bởi vì có sự nỗ lực của anh, bây giờ xảy ra vấn đề, lập tức đem tất cả công lao của anh gạt bỏ, đổ mọi trách nhiệm lên trên đầu của anh, bắt anh ra làm người chịu tội, việc này thật là đáng giận, nếu như anh mà mặc kệ, em cũng không làm đâu
Trương Dương nói : Không có ý nghĩa gì cả, em là một công an giữ gìn trị an xã hội, làm loạn theo anh làm gì? Thành thật làm việc đi, đừng xem thường công tác trị an bên này, chổ đó sau này là tiền đồ vô lượng đấy, chờ sau khi sân bay xây dựng xong, em chính là nguyên lão khai quốc, phân cục trưởng sân bay không thể thiếu phần em
Tần Bạch nói : Em không muốn làm cục trưởng gì cả, lúc đầu tới chổ này cũng là vì thay đổi hoàn cảnh thôi
Trương Dương nói : Làm cho tốt vào, đừng làm chị của em lo lắng
Nhắc đến chị gái Tần Thanh, Tần Bạch nhất thời im lặng không nói, chuyện tình cảm của hắn không chỉ xúc phạm đến bản thân hắn, mà còn xúc phạm đến người nhà, đến nay cha vẫn không muốn trở về Giang thành, bởi vì chuyện của hắn, đã làm cho cha phải đi đến Lam Sơn ở, rời khỏi mảnh đất mà ông thật tình yêu thương, cha sợ bị người khác cười nhạo, cảm thấy mặt mũi không ngẩng dậy nổi.
Trương Dương nói : Thật ra trái đất có thiếu ai đi nữa thì nó vẫn quay thôi, vô luận là anh có phụ trách công tác của sân bay mới hay không, thì các người vẫn có thể hoàn thành viên mãn và thuận lợi nhiệm vụ xây dựng sân bay mà
Lúc hai người nói chuyện, Tạ Quân Xước đã lái xe đến trước mặt bọn họ, Tạ Quân Xước cũng nghe tin Trương Dương bị miễn chức, chuyện tốt không lan chuyện xấu thì đồn ầm lên, bởi vì chuyện sân bay cho nên Trương Dương bị thành phố xử lý, tin tức này hầu như là mọi người đều biết.
Tạ Quân Xước nói : Thị trưởng Trương, tôi nghe nói rồi, tôi dự định liên hợp địa biểu bên thi công cùng đi đến thành phố, chúng tôi kiên quyết không tiếp thu đãi ngộ không công bằng của thành phố đối với anh
Trương Dương cười nói : Đừng hồ đồ, chuyện này đã đủ loạn rồi, các người cũng đừng có gây thêm phiền nữa
Tạ Quân Xước nói : Không phải là gây thêm phiền, là bất bình cho anh, từ khi sân bay mới khởi công đến nay, công lao cực khổ của một mình anh vẫn còn đó, thành phố sao có thể đối đãi với anh như vậy được chứ
Trương Dương nói : Nghe tôi khuyên một câu, là bạn của tôi, muốn tốt cho tôi thì đừng quản chuyện này, lần cải cách và chỉnh đốn này đích thật là do cá nhân tôi dựng lên, tôi phải gánh vác trách nhiệm Nói xong hắn cười cười với Tần Bạch, lại gật đầu với Tạ Quân Xước, xoay người đi đến chiếc xe cách đó không xa.
Tần Bạch và Tạ Quân Xước nhìn bóng lưng của Trương Dương, trong mắt hai người đều toát ra vẻ không muốn, Tạ Quân Xước nói : Anh là bạn của anh ấy, tại sao lại không khuyên nhủ anh ấy?
Tần Bạch nói : Cô cũng là bạn của anh ấy, cô khuyên có tác dụng ao?
Tạ Quân Xước có chút bất mãn nhìn Tần Bạch, nhỏ giọng nói ; Thị trưởng Trương không có coi tôi là bạn
Tần Bạch nói : Chuyện mà anh ấy đã quyết định, thì không ai có thể khuyên được anh ấy đâu, lần này anh ấy vì Giang thành mà phải mang tiếng xấu
Tạ Quân Xước nó : Đám lãnh đạo Giang thành bị mù hết rồi sao?
Tần Bạch nói : Con mắt của lãnh đạo bình thường đều ngó lên cao cả, bọn họ rất ít khi nào nhìn xuống dưới, phía dưới rốt cục là xảy ra cái gì, bọn họ cũng không quan tâm, lúc làm việc thì có người phía dưới đi làm, xảy ra chuyện thì đương nhiên cũng có người phía dưới gánh chịu
Tạ Quân Xước nói : Nhìn không ra cậu còn hiểu cách làm quan hơn tôi
Tần Bạch nói : Đó là đương nhiên
Tạ Quân Xước đối với vị sở trưởng mới tới này cũng có nghe nói qua một ít, cô nhỏ giọng nói : Chị của anh là phó thị trưởng Lam Sơn sao?
Tần Bạch đột nhiên cảnh giác lên : Cái này có liên quan gì đến cô?
Tạ Quân Xước liếc hắn ta một cái : Hừ, không phải là có một chị gái làm thị trưởng sao? Cô ta không quản được tôi, đừng có yêu cầu tôi làm cái gì cả
Tần Bạch bị lời nói của cô ta làm cho đỏ mặt, nói : Tôi không có ý gì cả
Tạ Quân Xước nói : Nhờ anh một việc!
Tần Bạch lại lập tức cảnh giác lên.
Tạ Quân Xước nói : Đám công an các anh sao lúc nào cũng cảnh giác hết vậy? Hình như là biến đổi thành hai người hoàn toàn khác nhau. Tôi chỉ muốn kêu anh giúp tôi mời thị trưởng Trương đi ăn, tôi muốn đưa tiễn anh ấy
Tần Bạch nói : Cô cũng không phải là không quen anh ấy đâu, vì sao không trực tiếp nói với anh ấy
Tạ Quân Xước nói : Tôi sợ tâm tình của anh ấy không tốt, sợ anh ấy sẽ từ chối tôi. Thị trưởng Trương trong khoảng thời gian này đã giúp tôi rất nhiều việc, về tình về lý tôi cũng phải biểu thị một chút, sở trưởng Tần, có giúp tôi hay không?
Tần Bạch suy nghĩ một lát, rốt cục nói : Được rồi, để tôi thử xem!
.......................................
Miễn trừ đi tất cả chức vụ hành chính, đại biểu cho việc Trương Dương không chỉ rời khỏi hạng mục sân bay Giang thành, hơn nữa tất cả chức vụ của hắn tại Phong Trạch cũng bị lấy lại sạch sẽ, lần thứ hai đi vào trong tòa thị chính Phong Trạch, Trương đại quan nhân có một loại cảm giác là vật còn mà người đã mất.
Trương Dương đi đến phòng làm việc của mình, Phó Trường Chinh đang giúp đỡ thu dọn đồ cho hắn, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, thấp giọng nói : Thị trưởng Trương!
Trương Dương cười nói : Bây giờ tôi đã không còn là thị trưởng gì nữa rồi, cậu cũng không còn là thư ký của tôi
Phó Trường Chinh nói : Đã làm một lần, vĩnh viễn vẫn vậy!
Trương Dương vỗ vỗ vai của hắn, nói : Chờ chuyện này qua rồi, cấp trên an bài cho tôi một công tác khác, cho cậu làm thư ký của tôi nữa
Phó Trường Chinh gật đầu : Một lời đã định!
Trong đám lãnh đạo Phong Trạch, Tôn Đông Cường là người đầu tiên biết tin Trương Dương bị miễn chức, gã cũng biểu thị sự đồng tình với tao ngộ của Trương Dương, gã cảm thấy khá khó hiểu, Đỗ Thiên Dã và Trương Dương có thể nói là tình như thủ túc, vì sao ông ta lại làm như vậy với Trương Dương? Lẽ nào chuyện của sân bay Giang thành thật sự nghiêm trọng đến nổi phải bắt Trương Dương đứng ra gánh chịu trách nhiệm như vậy sao? Cha vợ Triệu Dương Lâm cũng không có nhiều bình luận về việc này cho lắm, chỉ là kêu gã làm tốt công tác của mình, không nên bị người khác làm ảnh hưởng. Việc cấp bách của Tôn Đông Cường bây giờ chính là nhận công tác bàn giao, trở thành bí thư thị ủy Phong Trạch, làm cho con đường làm quan của gã bay vọt lên. Cái này là điểm then chốt nhất, có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng đến sự phát triển sau này của gã.
Bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa cũng không có cảm thấy hả hê gì cho lắm, ông ta làm người lãnh đạo đệ nhất tại Phong Trạch cũng không quá lâu, tuy rằng quan hệ của ông và Trương Dương cũng không được tốt đẹp, nhưng mà ông cũng có cảm giác khó tránh số kiếp với tao ngộ của Trương Dương, chính trị chính là cái dạng như vậy đó, mặc kệ là trước đó bạn có nỗ lực như thế nào, vô luận là bạn đã làm ra bao nhieu chuyện, nhưng mà nói xui xẻo một chút là nếu một ngày nào đó tai nạn rơi xuống đầu bạn, lãnh đạo muốn truy cứu trách nhiệm của bạn, thì bạn không thể nào chối từ được. Thẩm Khánh Hoa nhìn khung cảnh yên bình lặng lẽ của Phong Trạch qua màn cửa sổ, thấy con đường làm quan của mình đã đi đến cuối đường rồi. Trên chính trị không ai nói tình cảm cả, với quan hệ của Trương Dương và Đỗ Thiên Dã mà còn gặp phải kết cục này, còn mình thì sao? Thẩm Khánh Hoa suy nghĩ đến nổi nhập thần, nghe tiếng gõ cửa phòng vang lên, vẻ mặt tươi cười của Trương Dương đi vào.
Thẩm Khánh Hoa cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tình cảnh hiện tại của Trương Dương như vậy mà còn có thể cười được sao, tố chất tâm lý của tên nhóc này đúng không phải bình thường.
Trương Dương mỉm cười nói : Bí thư Thẩm, tôi đến đây là để đặc biệt cáo biệt ông Thẩm Khánh Hoa gật đầu, chỉ vào cái ghế đối diện, nói : Ngồi đi!
Trương Dương ngồi xuống.
Thẩm Khánh Hoa nói : Chuyện của cậu tôi đã nghe qua rồi, người thanh niên bị một ít ngăn cản cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, chỉ cần trải qua bài học này, sau đó còn có cơ hội
Trương Dương cười nói : Cảm ơn lời vàng ý ngọc của bí thư Thẩm
Thẩm Khánh Hoa nói : Cậu đến Phong Trạch tuy rằng không lâu, nhưng cũng làm ra không ít chuyện, cống hiến của cậu đối với Phong Trạch sẽ không bị lãng quên ...
Trương đại quan nhân trêu chọc : Bí thư Thẩm, ông đừng nói như vậy được không? Nghe thế nào cũng giống điếu văn quá
Thẩm Khánh Hoa không nhịn được cười, nói : Chuyện mẹ của tôi còn chưa chính thức nói lời cảm ơn với cậu!
Trương Dương nói : Chỉ là một cái nhấc tay, không cần khách khí đâu bí thư Thẩm, thật ra lúc trước tôi cũng có nhiều chổ đắc tội với ông, nhưng mà con người của tôi từ trước đến giờ đều là nhìn việc không nhìn người, ông ngàn vạn lần đừng để trong lòng!
Thẩm Khánh Hoa nói : Lúc trước không biết cậu, nhưng bây giờ đã hiểu biết về cậu một ít rồi, thật là luyến tiếc cậu!
Trương đại quan nhân cười nói : Nếu bí thư Thẩm luyến tiếc tôi, hay là để tôi báo cáo với thành phố, xin thành phố cho phép tôi đi theo bên cạnh ông làm việc?
Thẩm Khánh Hoa vừa nghe xong trong lòng liền nao nao, Phong Trạch chỉ là một cái miếu nhỏ, không chứa nổi một đại bồ tát đâu, hắn ta có ở lại cũng không thể làm được gì cả, Thẩm Khánh Hoa cười nói : Tôi thật sự muốn giữ cậu lại, chỉ là thành phố không muốn!
Trong đáy lòng của Trương Dương mắng to một tiếng dối trá, chỉ là nghĩ lại dù sao thì mình cũng không phải là dối trá sao, nếu thật sự muốn ở lại thì sẽ bị giáng cấp, hắn cũng không muốn thấy tình cảnh đó đâu, nói lời này ra chẳng qua là chọc ghẹo lão Thẩm một chút thôi. Trương Dương nói : Bí thư Thẩm, tôi đến Phong Trạch không lâu, nhưng mà đã sản sinh ra tình cảm rất sâu với nơi này, rất nhiều đầu tư là do tôi mời vào, tôi mong rằng sau khi tôi đi, bí thư Thẩm không nên thay đổi chính sách hiện tại, thay đổi lời hứa hẹn ban đầu của chúng ta, chúng ta chỉ có biểu hiện ra thành tín, thì mới có thể lưu lại những nhà đầu tư này, mới có thể làm cho kinh tế của Phong Trạch phát triển thịnh vượng ...
Thẩm Khánh Hoa nghe được, trước khi hắn đi mà vẫn còn quan tâm đến Phong Trạch, không khỏi có chút cảm động, xem ra lúc trước mình đã có quá nhiều thành kiến đối với Trương Dương rồi, tuy rằng biểu hiện của hắn là bất cần đời, chỉ là làm việc rất tập trung chăm chú, Thẩm Khánh Hoa nói : Cậu yên tâm, tôi sẽ đặc biệt quan tâm đến chuyện này
Trương Dương đứng dậy nói : Bí thư Thẩm, tôi đi!
Thẩm Khánh Hoa đứng dậy đưa Trương Dương ra ngoài cửa, cái này đối với Trương Dương mà nói thì đúng là chưa từng có, Trương Dương đi ra ngoài cửa thì gặp bí thư trưởng thị ủy Tề Quốc Viễn, Tề Quốc Viễn nhìn thấy Trương Dương liền cười cười với hắn, cũng không còn gọi hắn là thị trưởng Trương hay là tiểu Trương giống như lúc trước nữa, Tề Quốc Viễn là một người rõ ràng, từ hôm nay trở đi, Trương Dương đã trở thành một người qua đường, hắn không có khả năng tiếp tục ở lại trong chính đàn Phong Trạch, đối với một người qua đường mà nói, ông cũng không cần phải tốn nước miếng để làm gì cả.
Con người thường hay thực tế như vậy đó. Trương Dương đi rồi, Tề Quốc Viễn đi theo Thẩm Khánh Hoa vào phòng làm việc, ông có chút tò mò hỏi : Bí thư Thẩm, hắn đến đây làm gì?
Thẩm Khánh Hoa nói : Đến chào từ biệt tôi!
Tề Quốc Viễn không khỏi nở nụ cười : Có cần phải vậy không?
Thẩm Khánh Hoa biết Tề Quốc Viễn nghĩ cái gì trong bụng, có chút bất mãn nhìn ông ta một cái : Nam tử hán đại trượng phu dù thắng hay thua cũng phải ưỡn ngực ngẩng đầu, tôi thấy tiểu Trương là một hảo hán ..
Tề Quốc Viễn ý thức được câu nói của mình đã chạm vào sợi dây thần kinh mẫn cảm của bí thư Thẩm, ông vội vàng giải thích : Tôi cũng không có ý khác, tôi thấy là trong lòng hắn khẳng định là không dễ chịu, cần gì phải miễn cưỡng bản thân làm ra những trò này ...
Thẩm Khánh Hoa nói : Lúc người còn tại vị, ai mà không diễn trò ngoài mặt, chỉ là người vừa đi, trà liền lạnh, cả một đám liền xé rách da mặt, ai cũng lười làm diễn trò ngoài mặt cả, lúc làm cháu trai thì ai mà không ngóng trông làm đương gia, chỉ là có nghĩ đến hay không? Không ai ép làm cháu trai cả
Mặt của Tề Quốc Viễn đỏ lên, tuy rằng Thẩm Khánh Hoa không có nói họ tên ra, nhưng trên thực tế là đang mắng vào mặt của ông, Tề Quốc Viễn ho khan một tiếng, nói tránh đi : Sân bay mới bị tạm dừng cải cách và chỉnh đốn, chuyện lớn như vậy thành phố đương nhiên muốn truy cứu trách nhiệm, nhưng mà quan hệ của hắn và bí thư Đỗ tốt như vậy, tôi thấy không cần bao lâu sau, hắn sẽ lại một lần nữa leo lên
Thẩm Khánh Hoa nói : Làm tốt phận sự của mình là được rồi, chuyện của hắn không cần chúng ta quản
............................
Chuyện chỉnh đốn sân bay mới Giang thành được lãnh đạo cao tầng của Bình Hải coi trọng, Kiều Chấn Lương ngoài mặt tuy không hỏi, nhưng đặc biết gọi điện với mấy cấp trên về chuyện của sân bay, buổi tối vừa về đến nhà, liền nhận được điện thoại của bí thư thị ủy Giang thành Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã báo cáo tình hình phát triển mới nhất cho ông, thông qua sự điều đình của ông, tổ kiêm tra của cấp trên sẽ đến Giang thành trong vòng một tuần nữa, công trường sân bay mới sẽ tiến hành kiểm tra lần thứ hai, ông ta tự tin là có thể thông qua lần kiểm tra này, khôi phục xây dựng toàn diện cho sân bay mới Giang thành.
Kiều Chấn Lương hỏi : Không có vấn đề gì chứ?
Đỗ Thiên Dã đáp : Tôi đã trưng cầu ý kiến của mấy vị thường ủy, căn cứ theo mười hai chổ vi phạm trong thông báo của cấp trên mà tiến hành cải tiến tức khắc, nghiêm túc xử lý người có trách nhiệm tương quan ...
Kiều Chấn Lương nghe đến đó liền cắt lời của Đỗ Thiên Dã : Nghiêm túc xử lý người có trách nhiệm tương quan? Xử lý ai ? Xứ lý thế nào?
Đỗ Thiên Dã căn bản là không muốn nói về chuyện này, không ngờ bí thư Kiều lại quan tâm đến chi tiết đó, ông cắn môi, nói : Hội nghị thường ủy thảo luận và quyết định, mọi người nhất trí đồng ý miễn trừ quyền chỉ huy hiện trường sân bay của đồng chí Trương Dương, miễn trừ tất cả chức vụ hành chính và chức vụ trong đảng của hắn
Kiều Chấn Lương đột nhiên nói một câu : Thật là hay đấy, đại nghĩa diệt thân cơ à!
Đỗ Thiên Dã nao nao, những lời này của Kiều Chấn Lương tới quá đột ngột, hơn nữa còn tràn ngập mùi vị châm chọc, ông đương nhiên có thể nghe ra được, Đỗ Thiên Dã nói : Bí thư Kiều ,,, tôi biết trong chuyện này tôi cũng phải gánh chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng mà ...
Kiều Chấn Lương liền cắt lời nói của ông ta, thấp giọng nói : Cậu đối với Trương Dương quá phóng túng, nâng hắn lên cũng là cậu, ném hắn xuống cũng là cậu, làm lãnh đạo mà có dáng dấp như cậu đúng thật sự là không có tiêu chuẩn, cậu tốt xấu gì cũng đã trải qua ở ủy ban kỷ luật, ánh mắt sao có thể nhỏ hẹp như vậy?
Đỗ Thiên Dã bị Kiều Chấn Lương nói làm cho cảm thấy mất mặt, ông thấp giọng nói : Bí thư Kiều, chờ sau khi sân bay mới khôi phục xây dựng bình thường, tôi cam nguyện tiếp thu bất kỳ nghiêm phạt nào
Kiều Chấn Lương nói : Dựa theo phương pháp xử sự của cậu, thuộc hạ phạm vào sai lầm thì đuổi thẳng cổ, không cần bao lâu, cậu sẽ thành một lãnh đạo làm cảnh
Đỗ Thiên Dã không ngờ rằng Kiều Chấn Lương lại có phản ứng lớn như vậy trong chuyện của Trương Dương, ông thấp giọng nói : Bí thư Kiều, hay là, tôi thương lượng lại với các thường ủy, một lần nữa suy nghĩ cách xử trí hắn ... Bằng tâm mà nói, Đỗ Thiên Dã cũng không muốn đối xử với Trương Dương như vậy, nhưng mà ông cũng có nỗi khổ riêng của ông, nếu như không đá Trương Dương ra khỏi sân bay mới này, không để cho hắn nếm chút vị đắng, thì vấn đề mà sân bay mới đang đối mặt rất khó giải quyết trong thời gian ngắn, cái này không phải là đại nghĩa diệt thân, mà là nhịn đau bỏ vật yêu thương.
Kiều Chấn Lương nói : Cậu muốn xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế ấy, tôi chỉ muốn nhìn thấy kết quả, đừng quên lời hứa của cậu với tôi, mau chóng giải quyết chuyện sân bay mới, công trình trọng điểm của tỉnh bị các người biến thành bộ dạng này, ngay cả tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cho cậu! Kiều Chấn Lương nói xong câu đó liền cúp điện thoại.
Con gái Kiều Mộng Viện vừa về không lâu xuất hiên bên cạnh ông, đem một tách trà đặt lên bàn trà trước mặt ông, Kiều Chấn Lương mỉm cười nói : Trở về rồi, đi cùng mẹ của con đến Tế Từ am nhiều ngày như vậy, thế nào? Có hiểu biết gì không?
Kiều Mộng Viện nhàn nhạt nói : Chỉ là nói chuyện kinh phật thôi, cha không có hứng thú đâu
Kiều Chấn Lương gật đầu.
Kiều Mộng Viện nhìn như thờ ơ hỏi : Cha, con vừa nghe cha nhắc đến Trương Dương, hắn lại gây ra phiền phức gì sao?
Kiều Chấn Lương cười ha hả nói : Không có chuyện gì cả, con quan tâm hắn à?
Trong lòng Kiều Mộng Viện bất chợt hoảng hốt, nhưng mà ngoài mặt thì cô vẫn tỏ ra không chút dao động, tố chất tâm lý của cô và tính tình hơn phân nửa là do di truyền, Kiều Mộng Viện nói : Chúng con là bạn bè, bạn bè quan tâm lẫn nhau thì có gì kỳ quái?
Kiều Chấn Lương gật đầu nói : Công trình sân bay Giang thành xảy ra vấn đề, Đỗ Thiên Dã đã miễn chức của hắn
Kiều Mộng Viện a lên một tiếng, trong lòng không khỏi sinh ra một tia lo âu, cô biết công trình sân bay Giang thành này đối với Trương Dương mà nói là một việc rất là quan trọng, bây giờ Đỗ Thiên Dã lại miễn chức của hắn, trong lòng Trương Dương khẳng định là không dễ chịu. Kiều Mộng Viện nói : Trương Dương có cống hiến rất lớn đối với sân bay mới này, lúc trước hắn kéo đến nhiều đầu tư như vậy, lúc sân bay khởi động gặp phải khó khăn, hắn thuyết phục bên nhận thầu rất nhiều, Đỗ Thiên Dã làm như vậy đối với hắn có chút không công bằng
Kiều Chấn Lương nói : Chuyện bên Giang thành cứ để cho bọn họ giải quyết, cha không thích hợp hỏi Những lời này đã cắt đứt suy nghĩ cầu xin giúp đỡ của con gái.
Kiều Mộng Viện trừng to mắt ra nói : Cha, con mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi
Kiều Chấn Lương gật đầu, xoay người ra ngoài cửa sổ, phát hiện sắc trời đã tối lại rồi, liền nói với bóng lưng của con gái : Mộng Viện, con còn chưa ăn cơm tối!
Kiều Mộng Viện khoát tay nói : Không ăn đâu, gần đây hơi mập một chút, con nên giảm béo
Kiều Chấn Lương cười cười bất đắc dĩ, điện thoại của ông vang lên, là bí thư trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào gọi đến, Diêm Quốc Đào hỏi ông có ăn chưa, nếu như chưa thì mời qua ăn, hai nhà cách nhau cũng không xa, đi bộ khoảng trăm bước là tới, Kiều Chấn Lương đứng dậy đi đến phòng bếp, nói với vợ Mạnh Truyền Mỹ đang bận việc bên trong : Truyền Mỹ, Quốc Đào kêu chúng ta qua ăn
Mạnh Truyền Mỹ nói : Em không đi đâu, anh đi đi
Kiều Chấn Lương đành phải đi bộ qua nhà của Diêm Quốc Đào, Diêm Quốc Đào cũng chỉ có một mình ở nhà, vợ và con trai đều qua nhà ông bà rồi, tay nghề của Diêm Quốc Đào cũng không tệ, ông tự mình xuống bếp làm vài món ăn, cười nói : Bí thư Kiều, buổi sáng tôi có đề cập với ông, kêu ông buổi tối đến ăn, chỉ là chờ mãi không thấy ông đến, thấy không có dấu hiệu gì, cho nên mới gọi điện qua mời ăn, chị dâu và cháu gái không đi cùng sau?
Kiều Chấn Lương nói : Một người niệm phật một người giảm béo, tôi ở nhà nữa cũng sắp bị thiếu chất dinh dưỡng rồi
Diêm Quốc Đào cười ha hả, ông đem phần canh gà đã hấp xong ra : Cho nên tôi mới đặc biệt tăng thêm một ít dinh dưỡng cho lãnh đạo Ông ta đem chai rượu chuẩn bị tốt ra, rót cho Kiều Chấn Lương một ly, Kiều Chấn Lương bình thường cũng không có uống nhiều rượu, từ sau khi phát hiện ra bệnh tiểu đường, thì hầu như là nâng cốc cũng khách khí, nhưng mà lúc ở cùng một chổ với vị bộ hạ cũ Diêm Quốc Đào này, thì ông thỉnh thoảng có uống vài ly.
Rót đầy hai ly rượu rồi, Diêm Quốc Đào mới nói : Bí thư Kiều, chuyện lần trước tôi vẫn chưa có kiểm điểm với ông
Kiều Chấn Lương cười nói : Điểm điểm cái gì? Cậu nói chuyện gì vậy?
Diêm Quốc Đào coi như cũng rõ ràng tính tình của Kiều Chấn Lương, nếu Kiều Chấn Lương đã không muốn đề cập, vậy thì ông ta cũng không cần phải tự khai ra, ông vốn muốn kiểm điểm vì đã nói tốt cho Ngô Minh, làm ảnh hưởng đến chuyện Kiều Chấn Lương đưa ra quyết định cuối cùng, Kiều Chấn Lương đương nhiên rõ ràng rồi, chỉ là không muốn đề cập đến thôi.
Kiều Chấn Lương uống rượu đều là nhấp từng chút từng chút, ly rượu nâng lên tuy rằng nhiều, nhưng mà rượu vào bụng thì chẳng có bao nhiêu cả, Diêm Quốc Đào mỗi lần nâng ly lên khẳng định đều là uống cạn, tửu lượng của ông ta vốn cũng không tồi, hơn nữa còn có tôn kính dành cho lãnh đạo, cho nên ông không thể không uống cạn.
Kiều Chấn Lương chậm rãi hạ ly rượu xuống, nói : Năm nay thật sự đúng là một thời gian rối loạn, từng việc rồi lại từng việc, tôi muốn yên tĩnh một chút cũng không nổi
Diêm Quốc Đào nói : Ông mới đến Bình Hải, tất cả phải bắt đầu, nhiều việc cũng là bình thường
Kiều Chấn Lương nói : Tôi vừa mới đến nhận chức thì xác định hai công trình trọng điểm, ngày hôm nay đồng thời xảy ra vấn đề
Diêm Quốc Đào nói : Ngày hôm nay bí thư thị ủy Nam Tích Từ Quang Nhiên đến, bởi vì lịch làm việc của ông quá kín, cho nên không có an bài cho ông gặp hắn
Kiều Chấn Lương vừa lột tôm vừa nói : Tới làm gì? Còn muốn đòi tiền của tỉnh sao? Chính sách tôi đã cho hắn, tiền cũng đã cho hắn, cái gì cũng bắt chúng ta làm, vậy thì còn cần bí thư thị ủy như hắn làm gì? Ngày hôm nay tâm tình của Kiều Chấn Lương rõ ràng có vẻ không được vui.
Diêm Quốc Đào cười nói : Tài chính của Nam Tích gần đây quả thật là gặp không ít trắc trở, rất nhiều nhà đầu tư đáp ứng rồi nhưng không thấy đâu
Kiều Chấn Lương nói : Từ Quang Nhiên làm bí thư thị ủy nhiều năm như vậy, bản thân có năng lực, Hạ Bá Đạt là cán bộ do một tay bí thư Cố đề bạt, hai người bọn họ muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm, muốn quan hệ có quan hệ, gặp phải vấn đề gì đều không tự giải quyết, đầu tiên nghĩ đến là giơ tay ra với tỉnh, đây là tính ỷ lại, tôi không gặp
Diêm Quốc Đào nói : Hạng mục cảng nước sâu trước kia là do Thường Lăng Không phụ trách
Kiều Chấn Lương nói : Cậu có phải là đang nhắc nhở tôi, không nên dời Thường Lăng Phong ra khỏi cương vị quan trọng như vậy chứ? Hắn đi rồi thì cái đống ấy không thể thu dọn được?
Diêm Quốc Đào nói : Thay đổi giữa đường cũng không phải là một lựa chọn tốt, nhất là một hạng mục lớn như cảng nước sâu
Kiều Chấn Lương nói : Thường Lăng Không có năng lực giải quyết vấn đề tài chính sao? Hắn ở Nam Tích, còn Hạ Bá Đạt làm gì? Ăn không ngồi rồi một chổ sao?
Diêm Quốc Đào nao nao, lúc này ông mới hiểu được dụng ý điều Thường Lăng Không đi của Kiều Chấn Lương, Cố Doãn Tri mặc dù trước khi về hưu đã đề bạt Hạ Bá Đạt lên làm thị trưởng thành phố Nam Tích, nhưng mà Hạ Bá Đạt ở Nam Tích, hắn cũng chỉ là một thị trưởng trên danh nghĩa, quyền nói chuyện tại Nam Tích cũng không lớn hơn được thường vụ phó thị trưởng Thường Lăng Phong, đối với một người chú trọng vào hiệu suất như Kiều Chấn Lương mà nói, đây là một chuyện không thể nào tha thứ được, Kiều Chấn Lương luôn cho rằng cán bộ của đáng cần phải rõ ràng trách nhiệm bản thân, phải chịu trách nhiệm của mình, Từ Quang Nhiên đã hình thành một vòng tròn tại Nam Tích, với lai lịch và năng lực của Hạ Bá Đạt cũng không thể phá cửa mà vào, cái này cũng không phải là một hiện tượng tốt, quyền lực tuyệt đối sẽ tạo thành hủ hóa tuyệt đối, Kiều Chấn Lương điều Thường Lăng Không đi, biểu hiện bên ngoài là vì tiếp tục phát triển kinh tế Lam Sơn, trên thực tế là từ từ làm suy yếu thế lực một hệ của Từ Quang Nhiên, đối với Hạ Bá Đạt mà nói cũng là một cơ hội, Hạ Bá Đạt có thể lợi dụng cơ hội này để chứng minh bản thân, cái này cũng là tình cảnh mà Kiều Chấn Lương muốn nhìn thấy.
Diêm Quốc Đào nói : Hạ Bá Đạt theo bí thư Cố nhiều năm, am hiểu nhất là đạo làm quan, đối đãi khéo léo, biết đưa biết đẩy, chỉ thiếu đi cái năng lực một mình đảm đương thôi.
Kiều Chấn Lương hỏi ngược lại : Cậu làm sao mà biết? Một người chưa bao giờ được cầm quyền chỉ huy binh sĩ, cậu làm sao mà biết hắn có thể làm được tướng quân hay không?
Diêm Quốc Đào nói : Tốc độ phát triển kinh tế hai năm nay của Nam Tích còn không bằng Lam Sơn, mong rằng công trình cảng nước sâu có thể kích thích kinh tế của Nam Tích phát triển một lần nữa, một lần nữa trở thành người dẫn đầu trong Bình Hải
Kiều Chấn Lương nói : Công trình hơn mười tỷ, làm tốt thì sẽ là một cú kích thích đối với kinh tế, nhưng làm không tốt, sẽ làm liên lụy đến toàn bộ dân sinh trong thành phố, mấy ngày nay tôi đều ngủ không được ngon, muốn khống chế đám thương nhân đầu tư ấy một cách chắc chắn, thật sự là cần một thủ đoạn nhất định
Diêm Quốc Đào nói : Nam Tích sang năm còn muốn làm lễ hội vận động của tỉnh, Nam Tích bây giờ giống như một công trình thật lớn, chổ nào cũng là xây dựng, thoạt nhìn rất là náo nhiệt
Kiều Chấn Lương nói : Tôi lo lắng cho Nam Tích thậm chí là còn nhiều hơn Bình Hải, cải cách mở ra, phát triển kinh tế, cũng không thể vĩnh viễn làm xây dựng, hai ngày trước tôi nhận được một bức thư do nhân dâ gửi, đây là kháng nghị của các tiểu thương mậu dịch Nam Tích, Nam Tích và Lam Sơn tiếp giáp, lúc trước Lam Sơn vẫn là tiểu đệ, hôm nay lại nhảy vượt qua lão đại Nam Tích, đám cán bộ Nam Tích khẳng định là trong lòng rất tức, bọn họ nghẹn cục tức này xuống muốn đấu với Lam Sơn một lần, cạnh tranh lành mạnh thì tôi không sợ, nhưng mà tôi sợ bọn họ nóng vội đi lầm đường
Diêm Quốc Đào nói : Bí thư Kiều thật sự là mưu sâu tính xa! Ông không phải là nịnh hót, những lời này phát ra từ trong tận đáy lòng, không ai biết kế hoạch trong đầu của Kiều Chấn Lương là gì, ông ta đi theo Kiều Chấn Lương lâu năm như vậy, mà vẫn không thể làm rõ được bước tiếp theo Kiều Chấn Lương sẽ làm cái gì? Ánh mắt của Kiều Chấn Lương người thường không cách nào so sánh được, cái này có liên quan đến xuất thân của ông, từ trên người của Kiều lão được di truyền ra cái nhìn đại cục mà người thường không cách nào có được, Diêm Quốc Đào vẫn luôn cho là như vậy.
Kiều Chấn Lương nói : Sân bay mới Giang thành bị lệnh cưỡng chế đình kiến, hai công trình trọng điểm của Bình Hải đều gặp phải vấn đề cả
Diêm Quốc Đào nói : Nghe nói lần này là do quân ủy đứng ra ...
Kiều Chấn Lương cả giận nói : Một sân bay dân dụng, còn cần bọn họ nhúng tay vào sao?
Diêm Quốc Đào thấp giọng nói : Theo tôi được biết, phía sau chuyện này có nguyên nhân
Kiều Chấn Lương nói : Mặc kệ là nguyên nhân gì, người nhúng tay vào chuyện này nhất định có vấn đề, mười hai chổ cần chỉnh đốn và cải cách, lúc trước bọn họ làm cái gì? Vì sao lại muốn công trình phải dừng lại toàn bộ để triển khai cải cách và chỉnh đốn, cho dù muốn cải cách và chỉnh đốn, thì cũng có cần dừng lại hết không? Nhiều người như vậy, nhiều hạng mục như vậy, dừng một ngày thì tổn thất bao nhiêu? Làm bừa!
Diêm Quốc Đào cũng hiểu bí thư Kiều đã nổi giận, ông cười nói : Chuyện này hẳn là tạm thời thôi, lúc trước hạng mục sân bay có thể được phê duyệt nhanh như vậy, quan hệ của Đỗ Thiên Dã đã nổi lên tác dụng, tôi nghĩ hắn cũng có năng lực giải quyết chuyện này
Kiều Chấn Lương cười lạnh nói : Tôi thật sự hy vọng chuyện này có thể phức tạp hơn một chút, mong rằng sân bay mới của Giang thành tồn tại nhiều vấn đề, nhưng phương pháp giải quyết chuyện này, lại chính là tên nhóc Trương Dương ra khỏi chổ, buồn cười, thật là buồn cười, buồn cười đến cực điểm, các thông báo cải cách và chỉnh đốn này rốt cục là do ai gửi, tôi nhất định phải làm rõ ràng, vì một tên nhóc con, mà phải tốn nhiều công nhiều sức như vậy, đáng hay sao?
Diêm Quốc Đào nói : Bí thư Kiều lẽ nào không nghe nói cách đây không lâu Trương Dương đã đến quậy ở đại viện quân khu của kinh thành sao?
Kiều Chấn Lương nói : Hắn có nhược điểm, chỉ là bây giờ xem ra, nhược điểm của rất nhiều người còn lớn hơn hắn nữa
Diêm Quốc Đào bỗng nhiên phát hiện ra bí thư Kiều cũng có che chở cho Trương Dương, điều này làm cho ông bắt đầu bội phục Trương Dương may mắn, chẳng biết là tên nhóc này đã đạp phải vận cứt chó gì, mà trong lúc gặp rủi ro luôn được quý nhân tương trợ, Diêm Quốc Đào thấp giọng nhắc nhở một câu : BÍ thư Kiều, người thanh niên Trương Dương này cũng có chút năng lực, nhưng mà năng lực gây chuyện của hắn còn mạnh hơn
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói : Vậy những lãnh đạo chúng ta nên làm gì? Nhân tẫn kỳ tài, vật tẫn kỳ dùng ( thành ngữ - người thì ưu tiên cái tài, vật thì ưu tiên tác dụng), hắn không phải biết gây chuyện sao? Vậy thì phái hắn đến chổ gây chuyện là được
Diêm Quốc Đào không ngờ rằng một cán bộ cấp phó xử như Trương Dương lại khiến cho Kiều Chấn Lương quan tâm lớn như vậy, ông tò mò hỏi : Bí thư Kiều, ông dự định hỏi chuyện của hắn?
Kiều Chấn Lương không trực tiếp trả lời câu hỏi của Diêm Quốc Đào, ông thấp giọng nói : Đỗ Thiên Dã tuổi còn trẻ, không thấy rõ được bản chất của vấn đề, có chút lập trường cần phải kiên trì, cậu chỉ cần cúi đầu thấp một lần, thì người ta sẽ cho rằng cậu dễ ăn hiếp, lần sau nói không chừng còn đưa ra yêu cầu quá đáng hơn, vì đại cục thì cũng không thể phục tùng mù quáng, phải có lập trường kiên trì, cứ đơn giản nhượng bộ thì tuyệt đối không nhận được sự tôn trọng của người khác
Trương đại quan nhân nghe mà cũng không dễ chịu, tên nhóc này đúng là không biết cách ăn nói : Sao lại nói là ăn cháo đá bát? Nói như vậy là nói thế nào?
Tần Bạch có chút ngượng ngùng : Em cũng chỉ là kích động nhất thời, không có ý nhằm vào anh, anh nói xem, đám lãnh đạo cấp trên kia dựa vào cái gì? Công trình sân bay mới có thể thuận lợi khởi công cũng là bởi vì có sự nỗ lực của anh, bây giờ xảy ra vấn đề, lập tức đem tất cả công lao của anh gạt bỏ, đổ mọi trách nhiệm lên trên đầu của anh, bắt anh ra làm người chịu tội, việc này thật là đáng giận, nếu như anh mà mặc kệ, em cũng không làm đâu
Trương Dương nói : Không có ý nghĩa gì cả, em là một công an giữ gìn trị an xã hội, làm loạn theo anh làm gì? Thành thật làm việc đi, đừng xem thường công tác trị an bên này, chổ đó sau này là tiền đồ vô lượng đấy, chờ sau khi sân bay xây dựng xong, em chính là nguyên lão khai quốc, phân cục trưởng sân bay không thể thiếu phần em
Tần Bạch nói : Em không muốn làm cục trưởng gì cả, lúc đầu tới chổ này cũng là vì thay đổi hoàn cảnh thôi
Trương Dương nói : Làm cho tốt vào, đừng làm chị của em lo lắng
Nhắc đến chị gái Tần Thanh, Tần Bạch nhất thời im lặng không nói, chuyện tình cảm của hắn không chỉ xúc phạm đến bản thân hắn, mà còn xúc phạm đến người nhà, đến nay cha vẫn không muốn trở về Giang thành, bởi vì chuyện của hắn, đã làm cho cha phải đi đến Lam Sơn ở, rời khỏi mảnh đất mà ông thật tình yêu thương, cha sợ bị người khác cười nhạo, cảm thấy mặt mũi không ngẩng dậy nổi.
Trương Dương nói : Thật ra trái đất có thiếu ai đi nữa thì nó vẫn quay thôi, vô luận là anh có phụ trách công tác của sân bay mới hay không, thì các người vẫn có thể hoàn thành viên mãn và thuận lợi nhiệm vụ xây dựng sân bay mà
Lúc hai người nói chuyện, Tạ Quân Xước đã lái xe đến trước mặt bọn họ, Tạ Quân Xước cũng nghe tin Trương Dương bị miễn chức, chuyện tốt không lan chuyện xấu thì đồn ầm lên, bởi vì chuyện sân bay cho nên Trương Dương bị thành phố xử lý, tin tức này hầu như là mọi người đều biết.
Tạ Quân Xước nói : Thị trưởng Trương, tôi nghe nói rồi, tôi dự định liên hợp địa biểu bên thi công cùng đi đến thành phố, chúng tôi kiên quyết không tiếp thu đãi ngộ không công bằng của thành phố đối với anh
Trương Dương cười nói : Đừng hồ đồ, chuyện này đã đủ loạn rồi, các người cũng đừng có gây thêm phiền nữa
Tạ Quân Xước nói : Không phải là gây thêm phiền, là bất bình cho anh, từ khi sân bay mới khởi công đến nay, công lao cực khổ của một mình anh vẫn còn đó, thành phố sao có thể đối đãi với anh như vậy được chứ
Trương Dương nói : Nghe tôi khuyên một câu, là bạn của tôi, muốn tốt cho tôi thì đừng quản chuyện này, lần cải cách và chỉnh đốn này đích thật là do cá nhân tôi dựng lên, tôi phải gánh vác trách nhiệm Nói xong hắn cười cười với Tần Bạch, lại gật đầu với Tạ Quân Xước, xoay người đi đến chiếc xe cách đó không xa.
Tần Bạch và Tạ Quân Xước nhìn bóng lưng của Trương Dương, trong mắt hai người đều toát ra vẻ không muốn, Tạ Quân Xước nói : Anh là bạn của anh ấy, tại sao lại không khuyên nhủ anh ấy?
Tần Bạch nói : Cô cũng là bạn của anh ấy, cô khuyên có tác dụng ao?
Tạ Quân Xước có chút bất mãn nhìn Tần Bạch, nhỏ giọng nói ; Thị trưởng Trương không có coi tôi là bạn
Tần Bạch nói : Chuyện mà anh ấy đã quyết định, thì không ai có thể khuyên được anh ấy đâu, lần này anh ấy vì Giang thành mà phải mang tiếng xấu
Tạ Quân Xước nó : Đám lãnh đạo Giang thành bị mù hết rồi sao?
Tần Bạch nói : Con mắt của lãnh đạo bình thường đều ngó lên cao cả, bọn họ rất ít khi nào nhìn xuống dưới, phía dưới rốt cục là xảy ra cái gì, bọn họ cũng không quan tâm, lúc làm việc thì có người phía dưới đi làm, xảy ra chuyện thì đương nhiên cũng có người phía dưới gánh chịu
Tạ Quân Xước nói : Nhìn không ra cậu còn hiểu cách làm quan hơn tôi
Tần Bạch nói : Đó là đương nhiên
Tạ Quân Xước đối với vị sở trưởng mới tới này cũng có nghe nói qua một ít, cô nhỏ giọng nói : Chị của anh là phó thị trưởng Lam Sơn sao?
Tần Bạch đột nhiên cảnh giác lên : Cái này có liên quan gì đến cô?
Tạ Quân Xước liếc hắn ta một cái : Hừ, không phải là có một chị gái làm thị trưởng sao? Cô ta không quản được tôi, đừng có yêu cầu tôi làm cái gì cả
Tần Bạch bị lời nói của cô ta làm cho đỏ mặt, nói : Tôi không có ý gì cả
Tạ Quân Xước nói : Nhờ anh một việc!
Tần Bạch lại lập tức cảnh giác lên.
Tạ Quân Xước nói : Đám công an các anh sao lúc nào cũng cảnh giác hết vậy? Hình như là biến đổi thành hai người hoàn toàn khác nhau. Tôi chỉ muốn kêu anh giúp tôi mời thị trưởng Trương đi ăn, tôi muốn đưa tiễn anh ấy
Tần Bạch nói : Cô cũng không phải là không quen anh ấy đâu, vì sao không trực tiếp nói với anh ấy
Tạ Quân Xước nói : Tôi sợ tâm tình của anh ấy không tốt, sợ anh ấy sẽ từ chối tôi. Thị trưởng Trương trong khoảng thời gian này đã giúp tôi rất nhiều việc, về tình về lý tôi cũng phải biểu thị một chút, sở trưởng Tần, có giúp tôi hay không?
Tần Bạch suy nghĩ một lát, rốt cục nói : Được rồi, để tôi thử xem!
.......................................
Miễn trừ đi tất cả chức vụ hành chính, đại biểu cho việc Trương Dương không chỉ rời khỏi hạng mục sân bay Giang thành, hơn nữa tất cả chức vụ của hắn tại Phong Trạch cũng bị lấy lại sạch sẽ, lần thứ hai đi vào trong tòa thị chính Phong Trạch, Trương đại quan nhân có một loại cảm giác là vật còn mà người đã mất.
Trương Dương đi đến phòng làm việc của mình, Phó Trường Chinh đang giúp đỡ thu dọn đồ cho hắn, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, thấp giọng nói : Thị trưởng Trương!
Trương Dương cười nói : Bây giờ tôi đã không còn là thị trưởng gì nữa rồi, cậu cũng không còn là thư ký của tôi
Phó Trường Chinh nói : Đã làm một lần, vĩnh viễn vẫn vậy!
Trương Dương vỗ vỗ vai của hắn, nói : Chờ chuyện này qua rồi, cấp trên an bài cho tôi một công tác khác, cho cậu làm thư ký của tôi nữa
Phó Trường Chinh gật đầu : Một lời đã định!
Trong đám lãnh đạo Phong Trạch, Tôn Đông Cường là người đầu tiên biết tin Trương Dương bị miễn chức, gã cũng biểu thị sự đồng tình với tao ngộ của Trương Dương, gã cảm thấy khá khó hiểu, Đỗ Thiên Dã và Trương Dương có thể nói là tình như thủ túc, vì sao ông ta lại làm như vậy với Trương Dương? Lẽ nào chuyện của sân bay Giang thành thật sự nghiêm trọng đến nổi phải bắt Trương Dương đứng ra gánh chịu trách nhiệm như vậy sao? Cha vợ Triệu Dương Lâm cũng không có nhiều bình luận về việc này cho lắm, chỉ là kêu gã làm tốt công tác của mình, không nên bị người khác làm ảnh hưởng. Việc cấp bách của Tôn Đông Cường bây giờ chính là nhận công tác bàn giao, trở thành bí thư thị ủy Phong Trạch, làm cho con đường làm quan của gã bay vọt lên. Cái này là điểm then chốt nhất, có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng đến sự phát triển sau này của gã.
Bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa cũng không có cảm thấy hả hê gì cho lắm, ông ta làm người lãnh đạo đệ nhất tại Phong Trạch cũng không quá lâu, tuy rằng quan hệ của ông và Trương Dương cũng không được tốt đẹp, nhưng mà ông cũng có cảm giác khó tránh số kiếp với tao ngộ của Trương Dương, chính trị chính là cái dạng như vậy đó, mặc kệ là trước đó bạn có nỗ lực như thế nào, vô luận là bạn đã làm ra bao nhieu chuyện, nhưng mà nói xui xẻo một chút là nếu một ngày nào đó tai nạn rơi xuống đầu bạn, lãnh đạo muốn truy cứu trách nhiệm của bạn, thì bạn không thể nào chối từ được. Thẩm Khánh Hoa nhìn khung cảnh yên bình lặng lẽ của Phong Trạch qua màn cửa sổ, thấy con đường làm quan của mình đã đi đến cuối đường rồi. Trên chính trị không ai nói tình cảm cả, với quan hệ của Trương Dương và Đỗ Thiên Dã mà còn gặp phải kết cục này, còn mình thì sao? Thẩm Khánh Hoa suy nghĩ đến nổi nhập thần, nghe tiếng gõ cửa phòng vang lên, vẻ mặt tươi cười của Trương Dương đi vào.
Thẩm Khánh Hoa cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tình cảnh hiện tại của Trương Dương như vậy mà còn có thể cười được sao, tố chất tâm lý của tên nhóc này đúng không phải bình thường.
Trương Dương mỉm cười nói : Bí thư Thẩm, tôi đến đây là để đặc biệt cáo biệt ông Thẩm Khánh Hoa gật đầu, chỉ vào cái ghế đối diện, nói : Ngồi đi!
Trương Dương ngồi xuống.
Thẩm Khánh Hoa nói : Chuyện của cậu tôi đã nghe qua rồi, người thanh niên bị một ít ngăn cản cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, chỉ cần trải qua bài học này, sau đó còn có cơ hội
Trương Dương cười nói : Cảm ơn lời vàng ý ngọc của bí thư Thẩm
Thẩm Khánh Hoa nói : Cậu đến Phong Trạch tuy rằng không lâu, nhưng cũng làm ra không ít chuyện, cống hiến của cậu đối với Phong Trạch sẽ không bị lãng quên ...
Trương đại quan nhân trêu chọc : Bí thư Thẩm, ông đừng nói như vậy được không? Nghe thế nào cũng giống điếu văn quá
Thẩm Khánh Hoa không nhịn được cười, nói : Chuyện mẹ của tôi còn chưa chính thức nói lời cảm ơn với cậu!
Trương Dương nói : Chỉ là một cái nhấc tay, không cần khách khí đâu bí thư Thẩm, thật ra lúc trước tôi cũng có nhiều chổ đắc tội với ông, nhưng mà con người của tôi từ trước đến giờ đều là nhìn việc không nhìn người, ông ngàn vạn lần đừng để trong lòng!
Thẩm Khánh Hoa nói : Lúc trước không biết cậu, nhưng bây giờ đã hiểu biết về cậu một ít rồi, thật là luyến tiếc cậu!
Trương đại quan nhân cười nói : Nếu bí thư Thẩm luyến tiếc tôi, hay là để tôi báo cáo với thành phố, xin thành phố cho phép tôi đi theo bên cạnh ông làm việc?
Thẩm Khánh Hoa vừa nghe xong trong lòng liền nao nao, Phong Trạch chỉ là một cái miếu nhỏ, không chứa nổi một đại bồ tát đâu, hắn ta có ở lại cũng không thể làm được gì cả, Thẩm Khánh Hoa cười nói : Tôi thật sự muốn giữ cậu lại, chỉ là thành phố không muốn!
Trong đáy lòng của Trương Dương mắng to một tiếng dối trá, chỉ là nghĩ lại dù sao thì mình cũng không phải là dối trá sao, nếu thật sự muốn ở lại thì sẽ bị giáng cấp, hắn cũng không muốn thấy tình cảnh đó đâu, nói lời này ra chẳng qua là chọc ghẹo lão Thẩm một chút thôi. Trương Dương nói : Bí thư Thẩm, tôi đến Phong Trạch không lâu, nhưng mà đã sản sinh ra tình cảm rất sâu với nơi này, rất nhiều đầu tư là do tôi mời vào, tôi mong rằng sau khi tôi đi, bí thư Thẩm không nên thay đổi chính sách hiện tại, thay đổi lời hứa hẹn ban đầu của chúng ta, chúng ta chỉ có biểu hiện ra thành tín, thì mới có thể lưu lại những nhà đầu tư này, mới có thể làm cho kinh tế của Phong Trạch phát triển thịnh vượng ...
Thẩm Khánh Hoa nghe được, trước khi hắn đi mà vẫn còn quan tâm đến Phong Trạch, không khỏi có chút cảm động, xem ra lúc trước mình đã có quá nhiều thành kiến đối với Trương Dương rồi, tuy rằng biểu hiện của hắn là bất cần đời, chỉ là làm việc rất tập trung chăm chú, Thẩm Khánh Hoa nói : Cậu yên tâm, tôi sẽ đặc biệt quan tâm đến chuyện này
Trương Dương đứng dậy nói : Bí thư Thẩm, tôi đi!
Thẩm Khánh Hoa đứng dậy đưa Trương Dương ra ngoài cửa, cái này đối với Trương Dương mà nói thì đúng là chưa từng có, Trương Dương đi ra ngoài cửa thì gặp bí thư trưởng thị ủy Tề Quốc Viễn, Tề Quốc Viễn nhìn thấy Trương Dương liền cười cười với hắn, cũng không còn gọi hắn là thị trưởng Trương hay là tiểu Trương giống như lúc trước nữa, Tề Quốc Viễn là một người rõ ràng, từ hôm nay trở đi, Trương Dương đã trở thành một người qua đường, hắn không có khả năng tiếp tục ở lại trong chính đàn Phong Trạch, đối với một người qua đường mà nói, ông cũng không cần phải tốn nước miếng để làm gì cả.
Con người thường hay thực tế như vậy đó. Trương Dương đi rồi, Tề Quốc Viễn đi theo Thẩm Khánh Hoa vào phòng làm việc, ông có chút tò mò hỏi : Bí thư Thẩm, hắn đến đây làm gì?
Thẩm Khánh Hoa nói : Đến chào từ biệt tôi!
Tề Quốc Viễn không khỏi nở nụ cười : Có cần phải vậy không?
Thẩm Khánh Hoa biết Tề Quốc Viễn nghĩ cái gì trong bụng, có chút bất mãn nhìn ông ta một cái : Nam tử hán đại trượng phu dù thắng hay thua cũng phải ưỡn ngực ngẩng đầu, tôi thấy tiểu Trương là một hảo hán ..
Tề Quốc Viễn ý thức được câu nói của mình đã chạm vào sợi dây thần kinh mẫn cảm của bí thư Thẩm, ông vội vàng giải thích : Tôi cũng không có ý khác, tôi thấy là trong lòng hắn khẳng định là không dễ chịu, cần gì phải miễn cưỡng bản thân làm ra những trò này ...
Thẩm Khánh Hoa nói : Lúc người còn tại vị, ai mà không diễn trò ngoài mặt, chỉ là người vừa đi, trà liền lạnh, cả một đám liền xé rách da mặt, ai cũng lười làm diễn trò ngoài mặt cả, lúc làm cháu trai thì ai mà không ngóng trông làm đương gia, chỉ là có nghĩ đến hay không? Không ai ép làm cháu trai cả
Mặt của Tề Quốc Viễn đỏ lên, tuy rằng Thẩm Khánh Hoa không có nói họ tên ra, nhưng trên thực tế là đang mắng vào mặt của ông, Tề Quốc Viễn ho khan một tiếng, nói tránh đi : Sân bay mới bị tạm dừng cải cách và chỉnh đốn, chuyện lớn như vậy thành phố đương nhiên muốn truy cứu trách nhiệm, nhưng mà quan hệ của hắn và bí thư Đỗ tốt như vậy, tôi thấy không cần bao lâu sau, hắn sẽ lại một lần nữa leo lên
Thẩm Khánh Hoa nói : Làm tốt phận sự của mình là được rồi, chuyện của hắn không cần chúng ta quản
............................
Chuyện chỉnh đốn sân bay mới Giang thành được lãnh đạo cao tầng của Bình Hải coi trọng, Kiều Chấn Lương ngoài mặt tuy không hỏi, nhưng đặc biết gọi điện với mấy cấp trên về chuyện của sân bay, buổi tối vừa về đến nhà, liền nhận được điện thoại của bí thư thị ủy Giang thành Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã báo cáo tình hình phát triển mới nhất cho ông, thông qua sự điều đình của ông, tổ kiêm tra của cấp trên sẽ đến Giang thành trong vòng một tuần nữa, công trường sân bay mới sẽ tiến hành kiểm tra lần thứ hai, ông ta tự tin là có thể thông qua lần kiểm tra này, khôi phục xây dựng toàn diện cho sân bay mới Giang thành.
Kiều Chấn Lương hỏi : Không có vấn đề gì chứ?
Đỗ Thiên Dã đáp : Tôi đã trưng cầu ý kiến của mấy vị thường ủy, căn cứ theo mười hai chổ vi phạm trong thông báo của cấp trên mà tiến hành cải tiến tức khắc, nghiêm túc xử lý người có trách nhiệm tương quan ...
Kiều Chấn Lương nghe đến đó liền cắt lời của Đỗ Thiên Dã : Nghiêm túc xử lý người có trách nhiệm tương quan? Xử lý ai ? Xứ lý thế nào?
Đỗ Thiên Dã căn bản là không muốn nói về chuyện này, không ngờ bí thư Kiều lại quan tâm đến chi tiết đó, ông cắn môi, nói : Hội nghị thường ủy thảo luận và quyết định, mọi người nhất trí đồng ý miễn trừ quyền chỉ huy hiện trường sân bay của đồng chí Trương Dương, miễn trừ tất cả chức vụ hành chính và chức vụ trong đảng của hắn
Kiều Chấn Lương đột nhiên nói một câu : Thật là hay đấy, đại nghĩa diệt thân cơ à!
Đỗ Thiên Dã nao nao, những lời này của Kiều Chấn Lương tới quá đột ngột, hơn nữa còn tràn ngập mùi vị châm chọc, ông đương nhiên có thể nghe ra được, Đỗ Thiên Dã nói : Bí thư Kiều ,,, tôi biết trong chuyện này tôi cũng phải gánh chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng mà ...
Kiều Chấn Lương liền cắt lời nói của ông ta, thấp giọng nói : Cậu đối với Trương Dương quá phóng túng, nâng hắn lên cũng là cậu, ném hắn xuống cũng là cậu, làm lãnh đạo mà có dáng dấp như cậu đúng thật sự là không có tiêu chuẩn, cậu tốt xấu gì cũng đã trải qua ở ủy ban kỷ luật, ánh mắt sao có thể nhỏ hẹp như vậy?
Đỗ Thiên Dã bị Kiều Chấn Lương nói làm cho cảm thấy mất mặt, ông thấp giọng nói : Bí thư Kiều, chờ sau khi sân bay mới khôi phục xây dựng bình thường, tôi cam nguyện tiếp thu bất kỳ nghiêm phạt nào
Kiều Chấn Lương nói : Dựa theo phương pháp xử sự của cậu, thuộc hạ phạm vào sai lầm thì đuổi thẳng cổ, không cần bao lâu, cậu sẽ thành một lãnh đạo làm cảnh
Đỗ Thiên Dã không ngờ rằng Kiều Chấn Lương lại có phản ứng lớn như vậy trong chuyện của Trương Dương, ông thấp giọng nói : Bí thư Kiều, hay là, tôi thương lượng lại với các thường ủy, một lần nữa suy nghĩ cách xử trí hắn ... Bằng tâm mà nói, Đỗ Thiên Dã cũng không muốn đối xử với Trương Dương như vậy, nhưng mà ông cũng có nỗi khổ riêng của ông, nếu như không đá Trương Dương ra khỏi sân bay mới này, không để cho hắn nếm chút vị đắng, thì vấn đề mà sân bay mới đang đối mặt rất khó giải quyết trong thời gian ngắn, cái này không phải là đại nghĩa diệt thân, mà là nhịn đau bỏ vật yêu thương.
Kiều Chấn Lương nói : Cậu muốn xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế ấy, tôi chỉ muốn nhìn thấy kết quả, đừng quên lời hứa của cậu với tôi, mau chóng giải quyết chuyện sân bay mới, công trình trọng điểm của tỉnh bị các người biến thành bộ dạng này, ngay cả tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cho cậu! Kiều Chấn Lương nói xong câu đó liền cúp điện thoại.
Con gái Kiều Mộng Viện vừa về không lâu xuất hiên bên cạnh ông, đem một tách trà đặt lên bàn trà trước mặt ông, Kiều Chấn Lương mỉm cười nói : Trở về rồi, đi cùng mẹ của con đến Tế Từ am nhiều ngày như vậy, thế nào? Có hiểu biết gì không?
Kiều Mộng Viện nhàn nhạt nói : Chỉ là nói chuyện kinh phật thôi, cha không có hứng thú đâu
Kiều Chấn Lương gật đầu.
Kiều Mộng Viện nhìn như thờ ơ hỏi : Cha, con vừa nghe cha nhắc đến Trương Dương, hắn lại gây ra phiền phức gì sao?
Kiều Chấn Lương cười ha hả nói : Không có chuyện gì cả, con quan tâm hắn à?
Trong lòng Kiều Mộng Viện bất chợt hoảng hốt, nhưng mà ngoài mặt thì cô vẫn tỏ ra không chút dao động, tố chất tâm lý của cô và tính tình hơn phân nửa là do di truyền, Kiều Mộng Viện nói : Chúng con là bạn bè, bạn bè quan tâm lẫn nhau thì có gì kỳ quái?
Kiều Chấn Lương gật đầu nói : Công trình sân bay Giang thành xảy ra vấn đề, Đỗ Thiên Dã đã miễn chức của hắn
Kiều Mộng Viện a lên một tiếng, trong lòng không khỏi sinh ra một tia lo âu, cô biết công trình sân bay Giang thành này đối với Trương Dương mà nói là một việc rất là quan trọng, bây giờ Đỗ Thiên Dã lại miễn chức của hắn, trong lòng Trương Dương khẳng định là không dễ chịu. Kiều Mộng Viện nói : Trương Dương có cống hiến rất lớn đối với sân bay mới này, lúc trước hắn kéo đến nhiều đầu tư như vậy, lúc sân bay khởi động gặp phải khó khăn, hắn thuyết phục bên nhận thầu rất nhiều, Đỗ Thiên Dã làm như vậy đối với hắn có chút không công bằng
Kiều Chấn Lương nói : Chuyện bên Giang thành cứ để cho bọn họ giải quyết, cha không thích hợp hỏi Những lời này đã cắt đứt suy nghĩ cầu xin giúp đỡ của con gái.
Kiều Mộng Viện trừng to mắt ra nói : Cha, con mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi
Kiều Chấn Lương gật đầu, xoay người ra ngoài cửa sổ, phát hiện sắc trời đã tối lại rồi, liền nói với bóng lưng của con gái : Mộng Viện, con còn chưa ăn cơm tối!
Kiều Mộng Viện khoát tay nói : Không ăn đâu, gần đây hơi mập một chút, con nên giảm béo
Kiều Chấn Lương cười cười bất đắc dĩ, điện thoại của ông vang lên, là bí thư trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào gọi đến, Diêm Quốc Đào hỏi ông có ăn chưa, nếu như chưa thì mời qua ăn, hai nhà cách nhau cũng không xa, đi bộ khoảng trăm bước là tới, Kiều Chấn Lương đứng dậy đi đến phòng bếp, nói với vợ Mạnh Truyền Mỹ đang bận việc bên trong : Truyền Mỹ, Quốc Đào kêu chúng ta qua ăn
Mạnh Truyền Mỹ nói : Em không đi đâu, anh đi đi
Kiều Chấn Lương đành phải đi bộ qua nhà của Diêm Quốc Đào, Diêm Quốc Đào cũng chỉ có một mình ở nhà, vợ và con trai đều qua nhà ông bà rồi, tay nghề của Diêm Quốc Đào cũng không tệ, ông tự mình xuống bếp làm vài món ăn, cười nói : Bí thư Kiều, buổi sáng tôi có đề cập với ông, kêu ông buổi tối đến ăn, chỉ là chờ mãi không thấy ông đến, thấy không có dấu hiệu gì, cho nên mới gọi điện qua mời ăn, chị dâu và cháu gái không đi cùng sau?
Kiều Chấn Lương nói : Một người niệm phật một người giảm béo, tôi ở nhà nữa cũng sắp bị thiếu chất dinh dưỡng rồi
Diêm Quốc Đào cười ha hả, ông đem phần canh gà đã hấp xong ra : Cho nên tôi mới đặc biệt tăng thêm một ít dinh dưỡng cho lãnh đạo Ông ta đem chai rượu chuẩn bị tốt ra, rót cho Kiều Chấn Lương một ly, Kiều Chấn Lương bình thường cũng không có uống nhiều rượu, từ sau khi phát hiện ra bệnh tiểu đường, thì hầu như là nâng cốc cũng khách khí, nhưng mà lúc ở cùng một chổ với vị bộ hạ cũ Diêm Quốc Đào này, thì ông thỉnh thoảng có uống vài ly.
Rót đầy hai ly rượu rồi, Diêm Quốc Đào mới nói : Bí thư Kiều, chuyện lần trước tôi vẫn chưa có kiểm điểm với ông
Kiều Chấn Lương cười nói : Điểm điểm cái gì? Cậu nói chuyện gì vậy?
Diêm Quốc Đào coi như cũng rõ ràng tính tình của Kiều Chấn Lương, nếu Kiều Chấn Lương đã không muốn đề cập, vậy thì ông ta cũng không cần phải tự khai ra, ông vốn muốn kiểm điểm vì đã nói tốt cho Ngô Minh, làm ảnh hưởng đến chuyện Kiều Chấn Lương đưa ra quyết định cuối cùng, Kiều Chấn Lương đương nhiên rõ ràng rồi, chỉ là không muốn đề cập đến thôi.
Kiều Chấn Lương uống rượu đều là nhấp từng chút từng chút, ly rượu nâng lên tuy rằng nhiều, nhưng mà rượu vào bụng thì chẳng có bao nhiêu cả, Diêm Quốc Đào mỗi lần nâng ly lên khẳng định đều là uống cạn, tửu lượng của ông ta vốn cũng không tồi, hơn nữa còn có tôn kính dành cho lãnh đạo, cho nên ông không thể không uống cạn.
Kiều Chấn Lương chậm rãi hạ ly rượu xuống, nói : Năm nay thật sự đúng là một thời gian rối loạn, từng việc rồi lại từng việc, tôi muốn yên tĩnh một chút cũng không nổi
Diêm Quốc Đào nói : Ông mới đến Bình Hải, tất cả phải bắt đầu, nhiều việc cũng là bình thường
Kiều Chấn Lương nói : Tôi vừa mới đến nhận chức thì xác định hai công trình trọng điểm, ngày hôm nay đồng thời xảy ra vấn đề
Diêm Quốc Đào nói : Ngày hôm nay bí thư thị ủy Nam Tích Từ Quang Nhiên đến, bởi vì lịch làm việc của ông quá kín, cho nên không có an bài cho ông gặp hắn
Kiều Chấn Lương vừa lột tôm vừa nói : Tới làm gì? Còn muốn đòi tiền của tỉnh sao? Chính sách tôi đã cho hắn, tiền cũng đã cho hắn, cái gì cũng bắt chúng ta làm, vậy thì còn cần bí thư thị ủy như hắn làm gì? Ngày hôm nay tâm tình của Kiều Chấn Lương rõ ràng có vẻ không được vui.
Diêm Quốc Đào cười nói : Tài chính của Nam Tích gần đây quả thật là gặp không ít trắc trở, rất nhiều nhà đầu tư đáp ứng rồi nhưng không thấy đâu
Kiều Chấn Lương nói : Từ Quang Nhiên làm bí thư thị ủy nhiều năm như vậy, bản thân có năng lực, Hạ Bá Đạt là cán bộ do một tay bí thư Cố đề bạt, hai người bọn họ muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm, muốn quan hệ có quan hệ, gặp phải vấn đề gì đều không tự giải quyết, đầu tiên nghĩ đến là giơ tay ra với tỉnh, đây là tính ỷ lại, tôi không gặp
Diêm Quốc Đào nói : Hạng mục cảng nước sâu trước kia là do Thường Lăng Không phụ trách
Kiều Chấn Lương nói : Cậu có phải là đang nhắc nhở tôi, không nên dời Thường Lăng Phong ra khỏi cương vị quan trọng như vậy chứ? Hắn đi rồi thì cái đống ấy không thể thu dọn được?
Diêm Quốc Đào nói : Thay đổi giữa đường cũng không phải là một lựa chọn tốt, nhất là một hạng mục lớn như cảng nước sâu
Kiều Chấn Lương nói : Thường Lăng Không có năng lực giải quyết vấn đề tài chính sao? Hắn ở Nam Tích, còn Hạ Bá Đạt làm gì? Ăn không ngồi rồi một chổ sao?
Diêm Quốc Đào nao nao, lúc này ông mới hiểu được dụng ý điều Thường Lăng Không đi của Kiều Chấn Lương, Cố Doãn Tri mặc dù trước khi về hưu đã đề bạt Hạ Bá Đạt lên làm thị trưởng thành phố Nam Tích, nhưng mà Hạ Bá Đạt ở Nam Tích, hắn cũng chỉ là một thị trưởng trên danh nghĩa, quyền nói chuyện tại Nam Tích cũng không lớn hơn được thường vụ phó thị trưởng Thường Lăng Phong, đối với một người chú trọng vào hiệu suất như Kiều Chấn Lương mà nói, đây là một chuyện không thể nào tha thứ được, Kiều Chấn Lương luôn cho rằng cán bộ của đáng cần phải rõ ràng trách nhiệm bản thân, phải chịu trách nhiệm của mình, Từ Quang Nhiên đã hình thành một vòng tròn tại Nam Tích, với lai lịch và năng lực của Hạ Bá Đạt cũng không thể phá cửa mà vào, cái này cũng không phải là một hiện tượng tốt, quyền lực tuyệt đối sẽ tạo thành hủ hóa tuyệt đối, Kiều Chấn Lương điều Thường Lăng Không đi, biểu hiện bên ngoài là vì tiếp tục phát triển kinh tế Lam Sơn, trên thực tế là từ từ làm suy yếu thế lực một hệ của Từ Quang Nhiên, đối với Hạ Bá Đạt mà nói cũng là một cơ hội, Hạ Bá Đạt có thể lợi dụng cơ hội này để chứng minh bản thân, cái này cũng là tình cảnh mà Kiều Chấn Lương muốn nhìn thấy.
Diêm Quốc Đào nói : Hạ Bá Đạt theo bí thư Cố nhiều năm, am hiểu nhất là đạo làm quan, đối đãi khéo léo, biết đưa biết đẩy, chỉ thiếu đi cái năng lực một mình đảm đương thôi.
Kiều Chấn Lương hỏi ngược lại : Cậu làm sao mà biết? Một người chưa bao giờ được cầm quyền chỉ huy binh sĩ, cậu làm sao mà biết hắn có thể làm được tướng quân hay không?
Diêm Quốc Đào nói : Tốc độ phát triển kinh tế hai năm nay của Nam Tích còn không bằng Lam Sơn, mong rằng công trình cảng nước sâu có thể kích thích kinh tế của Nam Tích phát triển một lần nữa, một lần nữa trở thành người dẫn đầu trong Bình Hải
Kiều Chấn Lương nói : Công trình hơn mười tỷ, làm tốt thì sẽ là một cú kích thích đối với kinh tế, nhưng làm không tốt, sẽ làm liên lụy đến toàn bộ dân sinh trong thành phố, mấy ngày nay tôi đều ngủ không được ngon, muốn khống chế đám thương nhân đầu tư ấy một cách chắc chắn, thật sự là cần một thủ đoạn nhất định
Diêm Quốc Đào nói : Nam Tích sang năm còn muốn làm lễ hội vận động của tỉnh, Nam Tích bây giờ giống như một công trình thật lớn, chổ nào cũng là xây dựng, thoạt nhìn rất là náo nhiệt
Kiều Chấn Lương nói : Tôi lo lắng cho Nam Tích thậm chí là còn nhiều hơn Bình Hải, cải cách mở ra, phát triển kinh tế, cũng không thể vĩnh viễn làm xây dựng, hai ngày trước tôi nhận được một bức thư do nhân dâ gửi, đây là kháng nghị của các tiểu thương mậu dịch Nam Tích, Nam Tích và Lam Sơn tiếp giáp, lúc trước Lam Sơn vẫn là tiểu đệ, hôm nay lại nhảy vượt qua lão đại Nam Tích, đám cán bộ Nam Tích khẳng định là trong lòng rất tức, bọn họ nghẹn cục tức này xuống muốn đấu với Lam Sơn một lần, cạnh tranh lành mạnh thì tôi không sợ, nhưng mà tôi sợ bọn họ nóng vội đi lầm đường
Diêm Quốc Đào nói : Bí thư Kiều thật sự là mưu sâu tính xa! Ông không phải là nịnh hót, những lời này phát ra từ trong tận đáy lòng, không ai biết kế hoạch trong đầu của Kiều Chấn Lương là gì, ông ta đi theo Kiều Chấn Lương lâu năm như vậy, mà vẫn không thể làm rõ được bước tiếp theo Kiều Chấn Lương sẽ làm cái gì? Ánh mắt của Kiều Chấn Lương người thường không cách nào so sánh được, cái này có liên quan đến xuất thân của ông, từ trên người của Kiều lão được di truyền ra cái nhìn đại cục mà người thường không cách nào có được, Diêm Quốc Đào vẫn luôn cho là như vậy.
Kiều Chấn Lương nói : Sân bay mới Giang thành bị lệnh cưỡng chế đình kiến, hai công trình trọng điểm của Bình Hải đều gặp phải vấn đề cả
Diêm Quốc Đào nói : Nghe nói lần này là do quân ủy đứng ra ...
Kiều Chấn Lương cả giận nói : Một sân bay dân dụng, còn cần bọn họ nhúng tay vào sao?
Diêm Quốc Đào thấp giọng nói : Theo tôi được biết, phía sau chuyện này có nguyên nhân
Kiều Chấn Lương nói : Mặc kệ là nguyên nhân gì, người nhúng tay vào chuyện này nhất định có vấn đề, mười hai chổ cần chỉnh đốn và cải cách, lúc trước bọn họ làm cái gì? Vì sao lại muốn công trình phải dừng lại toàn bộ để triển khai cải cách và chỉnh đốn, cho dù muốn cải cách và chỉnh đốn, thì cũng có cần dừng lại hết không? Nhiều người như vậy, nhiều hạng mục như vậy, dừng một ngày thì tổn thất bao nhiêu? Làm bừa!
Diêm Quốc Đào cũng hiểu bí thư Kiều đã nổi giận, ông cười nói : Chuyện này hẳn là tạm thời thôi, lúc trước hạng mục sân bay có thể được phê duyệt nhanh như vậy, quan hệ của Đỗ Thiên Dã đã nổi lên tác dụng, tôi nghĩ hắn cũng có năng lực giải quyết chuyện này
Kiều Chấn Lương cười lạnh nói : Tôi thật sự hy vọng chuyện này có thể phức tạp hơn một chút, mong rằng sân bay mới của Giang thành tồn tại nhiều vấn đề, nhưng phương pháp giải quyết chuyện này, lại chính là tên nhóc Trương Dương ra khỏi chổ, buồn cười, thật là buồn cười, buồn cười đến cực điểm, các thông báo cải cách và chỉnh đốn này rốt cục là do ai gửi, tôi nhất định phải làm rõ ràng, vì một tên nhóc con, mà phải tốn nhiều công nhiều sức như vậy, đáng hay sao?
Diêm Quốc Đào nói : Bí thư Kiều lẽ nào không nghe nói cách đây không lâu Trương Dương đã đến quậy ở đại viện quân khu của kinh thành sao?
Kiều Chấn Lương nói : Hắn có nhược điểm, chỉ là bây giờ xem ra, nhược điểm của rất nhiều người còn lớn hơn hắn nữa
Diêm Quốc Đào bỗng nhiên phát hiện ra bí thư Kiều cũng có che chở cho Trương Dương, điều này làm cho ông bắt đầu bội phục Trương Dương may mắn, chẳng biết là tên nhóc này đã đạp phải vận cứt chó gì, mà trong lúc gặp rủi ro luôn được quý nhân tương trợ, Diêm Quốc Đào thấp giọng nhắc nhở một câu : BÍ thư Kiều, người thanh niên Trương Dương này cũng có chút năng lực, nhưng mà năng lực gây chuyện của hắn còn mạnh hơn
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói : Vậy những lãnh đạo chúng ta nên làm gì? Nhân tẫn kỳ tài, vật tẫn kỳ dùng ( thành ngữ - người thì ưu tiên cái tài, vật thì ưu tiên tác dụng), hắn không phải biết gây chuyện sao? Vậy thì phái hắn đến chổ gây chuyện là được
Diêm Quốc Đào không ngờ rằng một cán bộ cấp phó xử như Trương Dương lại khiến cho Kiều Chấn Lương quan tâm lớn như vậy, ông tò mò hỏi : Bí thư Kiều, ông dự định hỏi chuyện của hắn?
Kiều Chấn Lương không trực tiếp trả lời câu hỏi của Diêm Quốc Đào, ông thấp giọng nói : Đỗ Thiên Dã tuổi còn trẻ, không thấy rõ được bản chất của vấn đề, có chút lập trường cần phải kiên trì, cậu chỉ cần cúi đầu thấp một lần, thì người ta sẽ cho rằng cậu dễ ăn hiếp, lần sau nói không chừng còn đưa ra yêu cầu quá đáng hơn, vì đại cục thì cũng không thể phục tùng mù quáng, phải có lập trường kiên trì, cứ đơn giản nhượng bộ thì tuyệt đối không nhận được sự tôn trọng của người khác
/2583
|