Y Đạo Quan Đồ

Chương 553 - Giá Trên Trời

/2583


Dương Quảng Chí uất đến mức mặt đỏ bừng lên, y vộn định xông lên lý luận với Trương Dương, lại bị Lý Hồng Dương giữ lại, Lý Hồng Dương là sợ Dương Quảng Chí chịu thiệt, Trương Dương tới Nam Tích không lâu, nhưng danh khí của hắn càng ngày càng tăng, trước sau đuổi Lý Trường Phong, Thạch Thắng Lợi đi, Dương Quảng Chí tuy rằng là huấn luyện viên thành công của thành thị này, những vẫn chưa đủ để Trương Dương để vào mắt.

Nhìn xe Pickup của Trương Dương nghênh ngang bỏ đi, Dương Quảng Chí thở phì phì nói: Hắn có thái độ gì vậy? Tôi công tác nhiều năm như vậy, thật sự chưa bao giờ thấy lãnh đạo như thế nào, Dương Quảng Chí tôi là dựa vào bản sự mà kiếm cơm, hắn không cho tôi lăn lộn trong giới thể thao nữa ư, hắn dựa vào cái gì?

Lý Hồng Dương cũng thấy câu nói vừa rồi của Trương Dương có chút quá đáng, có điều thái độ của Dương Quảng Chí cũng không thể khiến người ta khen ngợi được, gã thở dài nói: Quảng Chí, không phải là tôi nói anh đâu, hiện tại chính là lúc Nam Tích cần người, là một phần tử của Nam Tích, anh cũng phải hiến dâng một chút sức cho Nam Tích chúng ta chứ.

Dương Quảng Chí nói: Ta nói bảo là không ra sức cho Nam Tích ư? Có vận hội lần nào mà tôi không giúp không? Nhưng Trương Dương hắn cũng quá khi dễ người ta rồi, không phải chỉ là một chủ nhiệm ủy ban thể thao ư? ỷ vào chức quan ức hiếp người ta, tôi thật sự là không nuốt trôi được cục tức này, chủ nhiệm Lý, tôi hôm nay xin nói rõ ở đây, chỉ cần một ngày hắn còn ở Nam Tích đảm nhiệm chức chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, tôi sẽ không ra sức sẽ vì Nam Tích, bất kỳ hoạt động thể thao nào cũng không liên quan gì tới tôi. Nói xong hắn xoay người lên lầu, muốn bàn chuyện với cha mẹ của Đổng Lệ Na.

Lý Hồng Dương cũng có chút bất đắc dĩ, gã vốn định đưa Trương Dương đến, có thể lấy thành ý để làm cha mẹ Đổng Lệ Na cảm động, nhưng thật không ngờ chuyện lại càng hỏng thêm, hiện giờ thì hoàn toàn ầm ĩ rồi.

Phó thị trưởng Cung Kì Vĩ nghe Trương Dương báo cáo công tác xong, cũng gật gật đầu nói: Loại hành vi này của Đổng Lệ Na không đáng đề xướng, chỉ nhờ làm cô ta đại diện một chút mà há miệng ra đòi mười vạn đồng, Nam Tích chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nếu có tiền lệ này, sau này phải làm sao? Tất cả vận động viên đều đòi chúng ta tiền thù lao, vậy thì còn bàn gì đến yêu quê hương, làm vẻ vang cho hương thân phụ lão nữa?

Trương Dương nói: Tôi cũng lo như vậy, cho nên không đáp ứng bọn họ.

Cung Kì Vĩ nói: Cậu đến tìm tôi có phải là muốn tôi phản ánh với thị lý không?

Trương Dương nói: Thật ra chuyện đại sứ hình tượng đã quyết định để Quan Chỉ Tình làm rồi, nói thật, Đổng Lệ Na này bất kể là danh tiếng hay là ngoại hình căn bản đều không thể bằng người ta, để hai người ở cùng một chố, Đổng Lệ Na khẳng định là lá cây, chỉ có thể tạo được tác dụng làm nền. Ta sở dĩ đi mời cô ta, chủ yếu là bởi vì lãnh đạo đưa ra đề nghị này, nói Quan Chỉ Tình là người nước Mỹ, thật ra người nước Mỹ thì sao? Hiện tại không phải đều chú ý chủ nghĩa quốc tế sao? Nơi chúng ta sống là một thôn địa cầu, trong một thôn thì còn phân ra rõ ràng làm gì? Hơn nữa nguyên quán của Quan Chỉ Tình là Nam Tích, lúc nhỏ mới ra nước ngoài, người ta cũng là người Nam Tích mà.

Cung Kì Vĩ nói: Chuyện này tôi lát nữa sẽ phản ánh chi tiết.

Trương Dương: Còn có một việc nữa, hiện tại công tác vận hội tỉnh đã toàn diện bắt đầu, tôi nghĩ tới ba chuyện phải làm trước, chuyện thứ nhất chính là tổ chức trận đấu bóng đá ngôi sao, nhân cơ hội này quảng bá vận hội ra ngoài, để mọi người trước tiên dựng lên khái niệm này, chuyện này trước mắt đã được giải quyết rồi. Khách sạn Hải Thiên đồng ý tài trợ cho trận đấu này, chuyện thứ hai chính là vấn đề tiền, tôi cần một ít tài chính khởi động, chỗ tiền mà thị lý cấp như như muối bỏ biển, căn bản không đủ dùng, tôi muốn vay ngân hàng, lấy danh nghĩa của vận hội tỉnh để vay, hi vọng thị trưởng Cung có thể hỗ trợ, chuyện thứ ba chính là tôi muốn mở một cuộc họp động viên với xí nghiệp trọng yếu của Nam Tích, nhỏ chút thuốc mắt cho đám xí nghiệp gia này.

Cung Kì Vĩ nói: Phương diện vay ngân hàng anh tốt nhất trực tiếp tìm thị trưởng Hạ mà phản ánh, tin rằng ông ấy sẽ làm tốt hơn. Về phần mở họp với đám xí nghiệp gia, tôi có thể ra mặt tổ chức.

Trương Dương nói: Phiền cho thị trưởng Cung rồi.

Cung Kì Vĩ cười nói: Vốn là công tác mà tôi được phân quản mà, khách khí với tôi làm gì? Y uống một ngụm trà rồi nói: Trương Dương à, cậu để lộ chân tướng cho tôi, mời đám xí nghiệp gia này tới, rốt cuộc là định làm gì?

Trương Dương cũng không giấu Cung Kì Vĩ, hắn cười nói: Thị trưởng Cung, ông còn nhớ kế hoạch rước đuốc mà tôi đã đề cập không?

Cung Kì Vĩ gật gật đầu, nói: Cậu đã nói rồi, có điều chúng ta chỉ là vận hội tỉnh mà còn đòi rước đuốc, vậy có phải là khoa trương quá không?

Trương Dương nói: Không khoa trương đâu, tôi để lộ chút cho ông nhé, bí thư tỉnh ủy Kiều đã đáp ứng chạy đoạn đầu rồi.

Cung Kì Vĩ nghe vậy trong lòng bừng tỉnh, Trương Dương đúng là có bản sự, có thể mời được bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương chạy đoạn đầu, vậy thì quan viên các cấp trong tỉnh Bình Hải khẳng định sẽ a dua theo, bí thư tỉnh ủy mà chạy, thường ủy tỉnh khẳng định sẽ chạy theo, mà thường ủy tỉnh, bí thư thị ủy các nơi cũng sẽ chạy theo, mà bí thư thị ủy chạy, cán bộ xí nghiệp bên dưới đều muốn chạy theo, sức lực ảnh hưởng vô hình trung sẽ được khoách đại.

Trương Dương nói: Tôi trong vòng ba tháng sẽ hoàn thành công tác chế định đường chạy, đồng thời cũng sẽ quyết định nhân tuyển rước đuốc, bí thư Kiều sẽ chạy đoạn đầu.

Cung Kì Vĩ: Rước đuốc định bắt đầu từ đâu?

Trương Dương cười nói: hai phương diện, tôi định phái ra hai đội rước đuốc, một mực chạy tới nguồn Trường Giang, núi Niệm Thanh Đường, hai là phái ra một đội rước đuốc tới Sơn Hải quan của Trường Thành, hai nhóm rước đuốc sẽ hội hợp ở Đông Giang, tỉnh lý tỉnh Bình Hải, do bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương tự mình châm đuốc, sau đó bắt đầu chạy rước đuốc, đuốc trước tiên hướng về phía bắc, sau đó từ bắc sang nam, vòng một vòng ở Bình Hải, sau cùng tới Nam Tích.

Cung Kì Vĩ nghe đến đây cũng thấy hứng trí: Ý tưởng không tôi, nếu như có thể thực hiện được, có thể nói là khai sáng khơi dòng cho giới thể thao Bình Hải.

Trương Dương nói: Khẳng định có thể thực hiện được, bí thư Kiều chạy đoạn đầu là có ý nghĩa chính trị phi phàm, mọi người sẽ coi được rước đuốc là một loại vinh diệu, bất kỳ sự vụ gì môt khi có thị trường là có thể có được lợi nhuận, tôi không phải là thương nhân nhưng tôi cũng hiểu rõ đạo lý đơn giản này.

Cung Kì Vĩ: Cậu định bán đấu giá rước đuốc?

Trương Dương toét miệng cười nói: Thị trưởng Cung cảm thấy thế nào?

Cung Kì Vĩ nói: Ai sẽ cảm thấy hứng thú chứ?

Trương Dương nói: Thị trưởng Cung có từng xem xuân vãn không? Xuân vãn hàng năm, luôn luôn có một số xí nghiệp gia vì được có mặt trên truyền hình, ngầm ngầm không biết cấp bao nhiêu lợi ích cho đạo diện quay phim, xí nghiệp gia của Bình Hải chúng ta cũng là loại người ưa sĩ diện, ông nói xem, nếu có thể chạy rước đuốc tiếp sức với các lãnh đạo, vậy thì không phải là mặt mũi bình thường đâu.

Cung Kì Vĩ cười nói: Cậu nói thì nghe dễ lắm, bí thư thị ủy rước đuốc đoạn đầu, đoạn thứ hai nên là tỉnh trưởng, sao đến lượt đám xí nghiệp gia.

Trương Dương nói: Tôi sẽ làm loạn trình tự, vị trí tốt như vậy mà tôi không phát huy giá trị của nó thì là phí của trời, mỗi một thành thị đều có thể quyết định danh sách người rước đuốc, nhưng tuần tự rước đuốc thì phải do tổ ủy hội của chúng ta tơi san bài, nếu không, tôi sẽ thu hồi quyền rước đuốc của họ. Thị trưởng Cung, ông chờ xem đi, vị trí quyết định giá trị, chúng ta trước tiên lấy Nam Tích ra thí nghiệm.

...

Dưới sự trung gian của Cung Kì Vĩ, lần toạ đàm xí nghiệp gia này ba ngày sau thuận này cử hành ở nhất chiêu, lãnh đạo của các xí nghiệp lớn xí nghiệp lớn trong Nam Tích trên cơ bản đều đến đủ, mọi người ngồi trong phòng họp, phía Ủy ban thể dục thể thao do trợ lý chủ nhiệm Tiêu Điều Mẫn phát biểu chuyện rước đuốc, các xí nghiệp gia lúc ban đầu không tập trung nhiều tinh lực lắm, bên trên thì nói còn bên dưới thì nhỏ giọng nói chuyện.

Trương Dương ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nhìn đám xí nghiệp gia này, không hề lên tiếng ngăn bọn họ.

Trình độ diễn thuyết của Tiêu Điều Mẫn rất bình thường, nói nửa giờ, thủy chung không khơi dậy được sự hứng thú của nhiều người, cô ta xấu hổ nhìn Trương Dương, Trương Dương gật gật đầu, ý bảo cô ta có thể kết thúc.

Tiêu Điều Mẫn nói: Tiếp theo, chủ nhiệm Trương của Ủy ban thể dục thể thao sẽ nói rõ tình hình cụ thể của việc rước đuốc.

Trương Dương đi lên đài chủ tịch trong tiếng vỗ tay, cái tên Trương Dương gần đây rất nổi ở Nam Tích, sự chú ý của đám xí nghiệp gia lập tức tập trung lên người hắn.

Trương Dương đi đến trước microphone, nói vào microphone: Chào mọi người, tôi là Trương Dương, là chủ nhiệm tân nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, tổ trưởng tiểu dổ đảng Ủy ban thể dục thể thao! Tôi nghĩ mọi người cũng không quen với tôi lắm, đại khái là bởi vì các vị đều là lãnh đạo của các xí nghiệp lớn, bình thường ngày bận trăm công nghìn việc không có thời gian để làm hoạt động thể thao, có điều mọi người sẽ lập tức quen thuộc với tôi, bởi vì tôi sẽ khiến cho các vị nhận được được tầm quan trọng của rèn luyện thể thao, cho các vị biết sức khỏe là vốn của cách mạng, tôi sẽ khiến người từ trên xuống dưới phải cùng hoạt động.

Lời nói hắn dẫn tới một tràng cười của mọi người, đám xí nghiệp gia này phát hiện vị chủ nhiệm trẻ tuổi của Ủy ban thể dục thể thao rất thú vị, nói chuyện rất hài hước, đặc biệt là từ từ trên xuống dưới khiến mọi người không khỏi liên tưởng linh tinh. Trương Dương nói: Chắc là mọi người không hiểu tôi vì sao lại triệu tập mọi người tới đây mở họp, vừa rồi chủ nhiệm Tiêu đã nói với các vị lâu như vậy nhưng tôi thấy mọi người cũng không cảm thấy có hứng thú, đây là bởi vì chủ nhiệm Tiêu chưa nói rõ một chuyện, hôm nay tôi mời các vị tới, là có tiện nghi lớn cho các vị, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, có lợi ích, chúng ta đương nhiên phải để giành cho xí nghiệp của mình.

Trương đại quan nhân quả nhiên không tầm thường, chỉ mấy câu nói ngắn gọn đã khơi dậy sự hiếu kỳ của mọi người.

Quản dốc nhà máy sữa đậu nành Nam Tích Bạch Tích Niên nói: Chủ nhiệm Trương, lợi ích gì vậy, anh nói cho chúng tôi nghe đi, đừng có ỡm ờ nữa.

Trương Dương nói: Chiếu hình!

Nhân viên phục vụ kéo bức màn lên, trên hình chiếu hiện ra bản đồ của thành phố Nam Tích, Trương Dương cầm cây thước co duỗi trên bàn lên, chỉ lên bản đồ, nói: Tháng mười năm sau, vận động hội lần thứ mười hai của tỉnh Bình Hải sẽ được cử hành tại Nam Tích, chúng tôi thân là chủ nhà và là ban tổ chức lần này, định làm một lần rước đuốc, mục đích là để tuyên truyền tinh thần nhân văn của Bình Hải, tăng cường sức ngưng tụ của toàn dân Bình Hải, tuyên truyền văn hóa xí nghiệp. Bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương đã quyết định rước đuốc đoạn đầu, quyền quyết định trật tự sắp xếp truyền đuốc sau cùng là nằm trong tay tổ ủy hội chúng tôi.

Quản đốc nhà máy máy thuỷ áp Nam Tích Từ Dũng nói: Chủ nhiệm Trương, anh là muốn mời chúng tôi đi rước đuốc ư? Nhưng tôi nặng cả trăm kg, không chạy được.

Tất cả mọi người đều bật cười.

Trương Dương mỉm cười nói: Vậy thì phải xem là lúc nào, để một cô gái xinh đẹp ở trước mặt anh, bảo anh đuổi theo, anh có chạy không?

Từ Dũng cười nói: Không! Tôi là đảng viên cộng sản!

Trương Dương nói: Vậy cho anh một tòa núi vàng, anh có chạy không?

Từ Dũng nói: Tôi là đảng viên cộng sản, phú quý không màng, trước uy vũ cũng không khuất phục!

Mọi người lại bật cười.

Trương Dương nói: Vậy thì thả một con tinh tinh cái ở phía sau anh, nó đuổi anh, anh chính là của nó, anh có chạy không?

Cả hội trường cường vang, Từ Dũng cũng bật cười: Tôi chạy, dù mệt chết tôi cũng chạy!

Bầu không khí biến thành thoải mái hơn nhiều, Trương Dương cười nói: Chỉ đùa một chút thôi, thật ra lần rước đuốc tiếp sức này, mục đích của chúng tôi chính là mượn cơ hội lần này để trọng điểm tuyên truyền văn hóa xí nghiệp Nam Tích, tôi xin đưa ra một ví dụ, bó đuốc đầu tiên của chúng ta là bí thư thị ủy Từ, bí thư Từ từ quảng trường thị dân bắt đầu chạy, bó đuốc thứ hai sẽ giao cho xí nghiệp gia của chúng ta, xí nghiệp gia chạy tiếp sức một đoạn đường, tổ ủy hội của chúng tôi sẽ đặc chế một bức tranh thư, tuyên truyền xí nghiệp sở tại của vị xí nghiệp gia này, những bức tranh thư quảng cáo này sẽ thông qua tín hiệu vệ tinh truyền ra ngoài, sức ảnh hưởng sẽ trải khắp toàn tỉnh, toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới, mọi người đều là xuất thân làm xí nghiệp, tôi tin rằng tầm mắt của mọi người về thị trường sẽ chuẩn xác hơn tôi nhiều, hôm nay mở cuộc tọa đàm này, tôi chỉ báo trước chuyện này cho mọi người biết, đợi sau khi xác định lộ tuyến cụ thể rồi, tôi sẽ bán đấu giá trình tự rước đuốc tiếp sức.

Các xí nghiệp gia đều hiểu rồi, vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao trẻ tuổi này là biến pháp móc túi họ, có điều chuyện này nghe ra hình như cũng có chút thú vị.

Trương Dương nói: Hôm nay mọi người đều đã tới, chúng tôi cũng không thể để mọi người tới vô ích, thế này đi, bữa cơm trưa ngày hôm nay xin để Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi an bài!

Tất cả mọi người đều mỉm cười.

Trương Dương nói: Đừng cười vội, đây là phần thưởng kỉ luật, chỉ cần là người tham gia hội thì đều có phần, còn có một sự kinh hỉ nữa, đó chính là hôm nay sẽ bán đấu giá bó đuốc thứ hai của Nam Tích, bí thư thị ủy Từ của chúng ta chạy đoạn đầu, ai sẽ chạy đoạn thứ hai nào? Trương Dương nhìn các xí nghiệp gia ở xung quanh.

Tràng diện đột nhiên trở nên yên tĩnh, chuyện này tới quá đột nhiên, đa số xí nghiệp vẫn còn chưa kịp tiêu hóa ý tứ của Trương Dương, nhưng sau đoạn thời gian trầm tĩnh ngắn ngủi, có người lớn tiếng nói: Mười vạn nhân dân tệ, tôi mua!

Mọi người dõi mắt nhìn, chính là chủ tịch khách sạn Nam Dương Quốc Tế Lý Quang Nam, y hôm nay đáp ứng lời mời đáp ứng lời mời tới tham gia hội toạ đàm này, vừa rồi cũng đã từ trong lời nói của Trương Dương ngửi được thương cơ, vả lại, Trương Dương giúp y nhiều như vậy, y nói sao cũng phải tỏ thái độ một chút.

Lời nói của Lý Quang Nam còn chưa dứt thì Bạch Tích Niên nhà máy sữa đậu này đã nói: Mười lăm vạn!

Có lẽ lúc ban đầu, tất cả mọi người còn chưa ý thức được ý nghĩa chân chính của bó đuốc thứ hai, nhưng sau khi Bạch Tích Niên gia nhập cạnh tranh, mọi người đều ý thức được, đây không chỉ là bó đuốc thứ hai, cũng không chỉ có tác dụng tuyên truyền quảng cáo, cái quan trọng hơn chính là ý nghĩa chính trị, Nam Tích làm vận hội tỉnh, những xí nghiệp địa phương của bọn họ không thể không tài trợ, nhưng tiền cũng phải dùng đúng chỗ, tiếp lấy đuốc từ trong tay bí thư Từ, ý nghĩa rất không tầm thường. ngay cả Từ Dũng, quản đốc nhà máy máy thuỷ áp vừa rồi có mỹ nữ, núi vàng cũng không nguyện ý chạy cũng gia nhập đội ngũ cạnh tranh: Ba mươi vạn! Y hô ra một cái giá mà tất cả mọi người đều coi là giá trên trời.

Không có ai tranh với y nữa, Từ Dũng lập lại một lần nữa: Ba mươi vạn! Cứ như là sợ người khác không nghe thấy.

Những người khác đều bỏ cuộc, Trương Dương cười tủm tỉm chỉ vào Từ Dũng nói: Ba mươi vạn, bó đuốc thứ hai thuộc về anh, quản đốc Từ, tôi nhắc anh nhé. Chúng ta không phải là diễn tập đâu đấy! Lát nữa anh phải gửi tiền vào tài khoản của Ủy ban thể dục thể thao.

Từ Dũng cười nói: Tôi biết rồi!

Trương Dương lại nói: Từ hôm nay trở đi anh phải giảm béo.

Từ Dũng bật cười ha ha, trong tiếng vỗ tay của mọi người Từ Dũng bước lên sâu khối, từ trong tay Trương Dương nhận lấy giấy chứng nhận vinh dự được rước bó đuốc thứ hai của thành phố Nam Tích thành phố Nam Tích. Từ Dũng bỏ ba mươi vạn ra mua bó đuốc thứ hai không phải là xung động nhất thời, y mặt mũi trong thật thà chất phác, nhưng tâm nhãn thì lại rất nhiều. Tiếp lấy đuốc từ trong tay bí thư thị ủy Từ, ý nghĩ không tầm thường, y biết mình không đủ tư cách, nhưng nhà máy máy thuỷ áp của bọ họ thuộc xí nghiệp khu Thiên Hối, tới lúc đó, y sẽ nhờ bí thư đảng ủy khu Thạch Trọng Hằng chạy, đây là một phần đại lễ đáng giá ba mươi vạn, tặng lễ lại tặng quang minh chính đại, ai nói được gì nào, Thạch Trọng Hằng cũng sẽ nhận mối nhân tình lớn này của y, ba mươi vạn, quá đáng giá.

Nhìn thấy vẻ mặt của Từ Dũng đắc ý như vậy, rất nhiều xí nghiệp rất nhanh liền ngộ ra đạo lý trong đó, bọn họ bắt đầu hối hận, ba mươi vạn mua được bó đuốc thứ hai, rất dễ, bọn họ sao lại không ra tay quyết đoán, để tên béo đó chiếm tiện nghi rồi.

...

Trương Dương vốn định chấm dứt hội nghị hôm nay nhưng cảm xúc của các xí nghiệp gia tựa hồ đã dâng trào, Bạch Tích Niên của nhà máy sữa đậu này nói: Chủ nhiệm Trương, bán thêm một cái nữa đi, anh bán bó đuốc thứ ba đi!

Trương cười nói: Nếu mọi người nhiệt tình như vậy, thế thì tôi sẽ bán thêm một bó nữa, có điều không phải là bán bó thứ ba mà vẫn là bó thứ hai. Nói tới đây hắn cố ý dừng lại một chút.

Tất cả mọi người đều có chút kỳ quái, không phải vừa mới bán đấu giá bó đuốc thứ hai rồi ư?

Trương Dương nhấn mạnh, nói: Lần này là bó đuốc thứ hai của Bình Hải, ai có cơ hội tiếp đuốc từ tay bí thư tỉnh ủy Bình Hải Kiều Chấn Lương!

Hội trường lại một lần nữa an tĩnh, tiếp theo là tiếng hoan hô rộ lên, không thể nào không hoan hô được. Tiếp đuốc từ trong tay bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, ở trước mặt tất cả người Bình Hải rước đuốc chạy đoạn hai, đây là vinh dự cỡ nào chứ, ai cũng biết điều này chứng tỏ cho điều gì.

Lý Quang Nam vẫn giơ tay lên trước tiên: Năm mươi vạn! Lần này y thay đổi sách lược, vừa lên đã tung ra giá cao, muốn dọa lui một bộ phận cạnh tranh, Lý Quang Nam cho rằng năm mươi vạn không phải là giá thấp, y là ngoại tư lại là tư doanh, y là chủ tịch, nói gì thì là như thế, y cho rằng đám lão tổng của xí nghiệp quốc doanh không thể nào tự do như y được, dẫu sao xí nghiệp cũng là của mọi người, bọn họ không thể nào tùy tiện lấy ra năm mươi vạn để cạnh tranh, nhưng Lý Quang Nam rõ ràng đã đánh giá thấp khí phách của lãnh đạo xí nghiệp quốc doanh rồi, tiền tuy là của mọi người, nhưng người ta lại có quyền chi phối, hơn nữa khí phách so với Lý Quang Nam còn lớn hơn nhiều.

Quản đốc nhà máy sữa đậu nành Nam Tích Bạch Tích Niên cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, hắn lớn tiếng nói: Một trăm năm mươi vạn!

Lý Quang Nam ngây ra, khí phách này cũng quá lớn rồi, vừa mở miệng ra đã hét một trăm vạn, y coi như đã được kiến thức lão tổng của xí nghiệp quốc doanh khệnh như thế nào rồi, giới hạn trong lòng y là một trăm vạn, vượt quá một trăm vạn thì đành phải bỏ, cho nên Lý Quang Nam không thể không lựa chọn bỏ cuộc. Y bỏ cuộc nhưng người khác lại không muốn bỏ cuộc, quản đốc nhà máy thuốc lá Nam Tích Liêu Vĩ Trung nói: Hai trăm vạn!

Nhà máy thuốc lá là ngành sản xuất lũng đoạn, lại là nhà giàu lợi thuế của Nam Tích, hắn vừa mở miệng, những người khác đều biết là không chơi được, Liêu Vĩ Trung là một người rất khí phách, chuyện mà hắn đã nhận chuẩn thì không dễ dàng từ bỏ, cạnh tranh với hắn không có ý nghĩa gì cả.

Hôm nay có người tới là để xem náo nhiệt, lão tổng của tập đoàn Phong Dụ Lương Thành Long, gã vẫn ngồi ở bên dưới không lên tiếng, khi nghe thấy Trương Dương đem bó đuốc thứ hai ra bán đấu giá, thằng ôn này cũng không khỏi động lòng, chú của gã Lương Thiên Chính là bí thư thị ủy Đông Giang, phó tỉnh trưởng Bình Hải, không có chú gã thì không có gã của ngày hôm nay, gã có thể mượn cơ hội này để biểu lộ lòng hiếu thảo. Có suy nghĩ này Lương Thành Long liền giơ tay lên nói: Hai trăm sáu mươi vạn! Vì sao lại là hai trăm sáu mươi vạn, bởi vì nếu nói hai trăm năm mươi vạn thì khó nghe quá, cho nên dứt khoát cho thêm mười vạn. Trong mắt đám xí nghiệp gia Nam Tích, Lương Thành Long và Lý Quang Nam đều thuộc loại ngoại lai hộ, rồng quá giang mà muốn cướp phong đầu của họ, Liêu Vĩ Trung là người đầu tiên không đồng y, hắn giơ tay nói: Ba trăm vạn!

Lương Thành Long không nhịn được liền nhìn Liêu Vĩ Trung một cái, Liêu Vĩ Trung bộ dạng thỏa thê mãn nguyện, xem ra hôm nay nhất chí phải được. Trong lòng Lương Thành Long đã có chút chột dạ, ba trăm vạn, giá này hơi quá cao rồi, nhưng gã không muốn bỏ cuộc, Liêu Vĩ Trung ngươi không phải muốn cướp ư? Ta dứt khoát khiến ngươi thêm loạn, bắt ngươi phải bỏ thêm tiền, cống hiến thêm chút cho Trương Dương, Lương Thành Long nói: Bốn trăm vạn! Gã là hét bừa, Liêu Vĩ Trung thật sự nếu bỏcuộc, gã cùng lắm là mất thêm chút tiền, dựa vào quan hệ của gã và Trương Dương, chắc có thể kiếm lại được từ những việc khác, có điều Lương Thành Long vẫn có chút thấp thỏm, trong lòng thầm khẩn cầu: Ngươi con mẹ nó phải tiếp chiêu đó, đừng có treo ta lên ở đây.

Liêu Vĩ Trung thương lượng với trợ lý ở bên cạnh một chút,tình cảnh vốn đang thoải mái trở nên khẩn trương dị thường, tất cả mọi người đều chú ý tới tiến triển của chuyện này, bốn trăm vạn, một bó đuốc mà đáng tiền như vậy ư?

Trương Dương nhìn Lương Thành Long, trong lòng có chút đồng tình với người anh em này, thằng cha anh gây thêm loạn à? Ba trăm vạn thì cấp cho người ta là được rồi, bó đuốc này căn bản không đáng giá như vậy, anh tự mình xui xẻo, giơ đầu ra trước họng súng.

Lương Thành Long nhìn thấy Liêu Vĩ Trung hơn nữa ngày vẫn không lên tiếng, trong lòng hối hận rồi, mình con mẹ nó đúng là không ra gì, lần này thì hay rồi, tốn tiền rồi.

Trương Dương cười nói: Còn có ai ra giá nữa không, vậy được rồi, bó đuốc thứ hai này!

“Năm trăm vạn! Liêu Vĩ Trung một lời định càn khôn, các xí nghiệp gia có mặt đều đồng thanh kinh hô, Lương Thành Long như trút được gánh nặng ngồi dựa vào ghế, trên mặt ngay cả vẻ tiếc rẻ cũng không nặn ra được, chỉ còn lại toàn là vẻ tự thấy may mắn.

Trương Dương cũng không ngờ cuộc bán đấu giá này lại có giá trên trời như vậy, lúc ban đầu hắn tự tin việc tiếp đuốc nhất định có sức hấp dẫn nhất định, có thể sáng tạo ra giá trị nhất định, hắn dự tính tống cộng cũng có thể kiếm được hơn trăm vạn. Nhưng hắn căn bản không ngờ hôm nay chỉ bán thử, bán hai bó mà đã kiếm được năm trăm ba mươi vạn rồi, chiếu theo tính toàn này, bán quyền rước đuốc quan trọng của Bình Hải ra, khẳng định là hơn ngàn vạn, Trương đại quan nhân vui mừng quá đỗi.

Liêu Vĩ Trung từ trong tay Trương Dương tiếp nhận giấy chứng nhận tư cách, cười nói: Chủ nhiệm Trương, tranh thì không cần anh treo đâu, đựi khi tôi từ trong tay bí thư Kiều tiếp lấy bó đuốc, đoạn đường đó, hai bên đều treo quảng cáo của nhà máy thuốc lá chúng tôi là được.

Trương Dương cười nói: Hút thuốc có hại cho sức khỏe mà? Tất cả mọi người đều bị các anh làm hại rồi.

Liêu Vĩ Trung nói: Nhất phẩm cẩm loan loan, tiếu khán phong vân! Nhất phẩm nhất phẩm cẩm loan là sản phẩm chính của bọn họ, Liêu Vĩ Trung cũng không phải là xí nghiệp gia bình thường, hắn từ trong việc Trương Dương bán đấu giá rước đuốc mà nhận thấy được thương cực lớn trong đó, nhân cơ hội này đạt tới song doanh trên kinh tế và chính trị, năm trăm vạn là rất rẻ.

Tuy rằng chỉ bán đấu giá có hai bó đuốc, nhưng thông qua chuyện này đã khiến tất cả xí nghiệp gia sản của Nam Tích nảy sih hứng thú, sau khi chấm dứt hội nghị chấm dứt Ủy ban thể dục thể thao làm chủ an bài cho tất cả xí nghiệp gia dùng bữa, đám xí nghiệp gia này không vội đi ăn cơm, đều vây quanh Trương Dương hỏi chuyện rước đuốc. Trương Dương nhìn thấy chuyện này đã mang lại hiệu quả ngoài dự đoán, cũng đắc ý vô cùng, tài ăn nói của hắn vốn cũng rất tốt, trong lúc nhất thời ba hoa chích chòe, đám xí nghiệp gia này nghe mà sung sướng chờ mong, nhìn tình hình thì chỉ hận không thể hiện tại móc luôn tiền ra mua danh sách rước đuốc. Trương đại quan nhân lúc này cũng không gấp, hiện tại giá trí của bó đuốc đã rất không tầm thường, chuyện đầu cơ kiếm lợi phải để sau, đợi ảnh hưởng của cuộc vận hội tỉnh càng lúc càng lớn, giá khẳng định là nước lên thì thuyền lên.

...

Nghe nói Trương Dương trong cuộc bán đấu giá buổi trưa kiếm được năm mươi vạn, phó thị trưởng Cung Kì Vĩ đã tự mình tới tham gia bữa tiệc của bon họ, Liêu Vĩ Trung và Từ Dũng hai người đều có vinh hạnh được ngồi ăn cơm cùng bàn với phó thị trưởng.

Cung Kì Vĩ nâng chén mỉm cười nói: Cám ơn sự cống hiến của các anh đối với sự nghiệp thể dục thể thao của Nam Tích, tôi xin được kính những xí nghiệp gia không quên hồi báo xã hội các anh.

Liêu Vĩ Trung và Từ Dũng cuống quít đứng lên nói: Thị trưởng Cung, chúng tôi đều là xí nghiệp quốc doanh, lấy của dân thì phải trả cho dân, hồi báo xã hội cũng là nghĩ vụ của chúng tôi.

Cung Kì Vĩ hài lòng gật gật đầu, mấy người uống cạn chén này rồi ngồi xuống, Liêu Vĩ Trung bưng chén rượu tìm tới chỗ Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, lát nữa tôi sẽ cho người đem chi phiếu tới Ủy ban thể dục thể thao, bó đuốc thứ hai nhất định phải là của tôi đấy nhé!

Trương Dương cười nói: Sao vậy? Anh vẫn còn lo lắng à?

Liêu Vĩ Trung cười nói: Cũng có một chút, chuyện của Nam Tích thì là khẳng định rồi, nhưng rước đuốc của Đông Giang, Ủy ban thể dục thể thao chúng ta cũng có thể quản được sao? Hắn lo lắng cũng là đúng, Trương Dương chỉ là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích, rước đuốc của phía Đông Giang không thuộc trong phạm vi quản hạt của hắn Liêu Vĩ Trung Liêu Vĩ Trung vẫn còn lo lắng chuyện này.

Trương Dương nói: Vận hội tỉnh lần này thành thị của chúng ta là chủ sự, ai rước đuốc thì đương nhiên là do tôi định đoạn, anh yên tâm, chờ bí thư Kiều chạy xong đoạn thứ nhất, người rước đuốc tiếp theo khẳng định là anh.

Liêu Vĩ Trung nói: Tôi ngày mai sẽ bắt đầu tập thể hình, nếu không lúc đó thể lực thật sự là khó mà chịu nổi.

Từ Dũng ở bên cạnh nói: Tôi với anh cùng nhau chạy!

Trương Dương nói: Các anh phải cố gắng vào, đến lúc đó chẳng những đài truyền hình các thành phố trong tỉnh phát trực tiếp, hơn nữa sơ bộ định ra ra đài truyền hình Thiên Không cũng muốn quay trực tiếp lễ khai mạng của chúng ta, còn biên tập cắt nối lễ rước đuốc nữa, hiệu ứng quảng cáo cực mạnh, vận hội tỉnh kỳ trước cũng không có đâu.

Liêu Vĩ Trung nói: Bản kế hoạch mà Chủ nhiệm Trương vẽ ra khiến chúng tôi rất chờ mong, hi vọng lần vận hội tỉnh này sẽ là một lần thành công nhất từ trước tới nay của tỉnh Bình Hải.

Trương Dương tràn ngập tin tưởng nói: Nhất định sẽ là vậy! Hắn và Liêu Vĩ Trung cùng nhau uống cạn chén rượu này, xong lại nói: Tôi còn có một ý tưởng, trình độ thể thao của Nam Tích chúng ta ở Bình Hải tương đối yếu kém, cho nên tôi định làm một kế hoạch hỗ trợ. Cũng chính là nói, để xí nghiệp cách anh nhận thầu đội thể thao, ví dụ như các anh nhận tài trợ cho đội bóng đá nào, đến lúc đó đội bóng đó sẽ tuyên truyền hình tượng của xí nghiệp các anh.

Liêu Vĩ Trung cười nói: Tôi hiểu rồi, chủ nhiệm Trương, như vậy đi, tôi nhận tài trợ đội thể thao, nhà máy thuốc lá chúng tôi tài trợ năm mươi vạn, có điều bảng quang cáo của họ đều phải in chữ nhất phẩm cẩm loan, tiếu khán phong vân.

Cung Kì Vĩ ở bên cạnh nghe mà có chút đau đầu, thầm nghĩ Trương Dương này đúng là biết dày vò người ta, một vận hội tỉnh đang yên đang lành lại bị hắn làm thành hội bán đấu giá, cứ tiếp tục làm vậy liệu có chạm vào dây thần kinh mẫn cảm của người nào đó không?

Trương Dương lại không nghĩ nhiều như vậy: Kỳ thật đây là chuyện tốt có lợi cho cả hai bên, các anh giúp đỡ vận động viên, vận động viên đạt được thành tích chẳng khác nào là xí nghiệp các anh làm tuyên truyền tốt, bắt đầu từ tháng một năm sau, chúng tôi sẽ trọng điểm tiến hành chọn vận động viên, làm thành một tiết mục chuyên đề quảng cáo trên các đài truyền hình tỉnh, tới lúc đó, quảng cáo của xí nghiệp các anh cũng được đưa lên. Tôi đã nói rồi, nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, trước tiên luôn phải nghĩ tới những xí nghiệp bản địa, nếu là đối ngoại thì không có những chuyện tốt như vậy đâu.

Từ Dũng ở bên cạnh nói: Nhà máy máy thuỷ áp chúng tôi nhận tài trợ đội cầu lông, chúng tôi không bằng nhà máy thuốc lá tài đại khí thô, chúng tôi bỏ ra hai mươi vạn, giúp đội cầu lông mời huấn luyện viên và giúp cho vận động viên được huấn luyện tốt hơn.

Thấy bọn họ hăng hái như vậy, Cung Kì Vĩ cảm thấy vui mừng.

Sau bữa cơm trưa, Cung Kì Vĩ và Trương Dương đi tới phòng nghỉ, Trương Dương nhìn ra y có chuyện muốn nói với mình, mỉm cười nói: Thị trưởng Cung có gì chỉ bảo?

Cung Kì Vĩ nói: Trương Dương à, bước chân này của cậu phải chăng là sải hơi dài?

Trương Dương nói: Thiếu tiền mà! Tôi không làm vậy, chỉ sợ vận hội tỉnh không tổ chức được.

Cung Kì Vĩ nói: Cậu phải nghĩ tới tình hình trong nước củachúng ta, nghĩ đến đại hoàn cảnh, nguyên tắc đảng tính phải đặt ở vị trí đầu tiên, nếu bên trong có quá nhiều sắc thái thương nghiệp, khẳng định sẽ gặp thị phi.

Trương Dương nói: Ta đã chuẩn bị tốt rồi, vận hội tỉnh là một củ khoai lang nóng, từ khi tôi tiếp nhận nhiệm vụ này, tôi đã nhận thức được rồi, nhưng tôi đã nhận rồi thì không thể tùy tiện ném đi. Người khác nói tôi muốn chơi trội cũng được, nói tôi thiếu nguyên tắc đảng tính cũng được, tôi vẫn nhận chuẩn phương hướng, nhất định phải làm vận hội tỉnh thật phong quang, bán đấu giá quyền rước đuốc chỉ là bước đầu, nhưng xí nghiệp gia này nguyện ý bỏ tiền ra ủng hộ vận hội tỉnh, không chỉ là bọn họ có ý nguyện hồi báo xã hội, chúng ta cũng phải nhìn thấy, ý nguyện của họ là xây dựng trên cơ sở lợi ích kinh tế, chứng tỏ vận hội tỉnh của chúng ta bản thân có hiệu ứng tuyên truyền quảng cáo cực lớn.

Cung Kì Vĩ nói: Chuyện làm càng lớn thì thị phi dẫn tới càng nhiều.

Trương Dương cười nói: Trừ phi trốn ở trong nhà không làm gì, nếu không thể không thể nào ngăn chặn được thị phi.

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status