Cung Kì Vĩ: Vẫn là những người trẻ tuổi các cậu có sáng tạo!
Trương Dương nói: Tôi nghe ra rồi, thị trưởng Cung là đang phê bình tôi, thật ra tôi cũng không muốn làm như vậy đâu, kiên trì đến kết quả cuối cùng, rất có khả năng là cố hết sức mà lại không thu được kết quả tốt, nhưng tôi nếu không làm vậy thì lấy đâu ra tiền? Không có tiền, vận hội tỉnh làm sao mà tổ chức được? Vận hội tỉnh nếu làm không tốt, chẳng phải vẫn là tôi chịu trách nhiệm ư? thị trưởng Cung, tính khí của tôi là như vậy đấy, chuyện mà tôi đã nhận chuẩn, tôi nhất định phải làm cho bằng được.
Năm nhìn Trương Dương thật lâu, cuối cùng vẫn gật đầu nói: Tôi sẽ ủng hộ cậu!
Quay về văn phòng của Ủy ban thể dục thể thao, phát hiện trước cửa có một người đang đứng, không ngờ là Phó Trường Chinh từ Phong Trạch xa xôi đến, Phó Trường Chinh nhìn thấy Trương Dương xuất hiện, kích động hét lên một tiếng: Thị trưởng Trương! Trương Dương tuy rằng đã không còn là thị trưởng của Phong Trạch nữa, nhưng Phó Trường Chinh vẫn quen gọi như vậy.
Trương Dương cười ha ha, bước lên vỗ vỗ vai Phó Trường Chinh, lớn tiếng nói: Cậu cuối cùng cũng đến rồi!
Bởi vì vẫn còn chưa tới ca chiều, hành lý của Phó Trường Chinh để trước cửa văn phòng của hắn, lần này Phó Trường Chinh từ Phong Trạch đến đây, còn đặc biệt mang tới cho Trương Dương một ít đặc sản địa phương.
Trương Dương mở cửa văn phòng mời Phó Trường Chinh vào.
Phó Trường Chinh xách hai cái túi lớn tiến vào văn phòng, nhìn hoàn cảnh công tác ở nơi này, so với phía Phong Trạch thì tốt hơn nhiều.
Trương Dương nhiệt tình nói: Ngồi đi, đợi lát chủ nhiệm Tiêu tới, tôi sẽ bảo cô ấy an bài chỗ ở cho cậu.
Phó Trường Chinh nói: Thị trưởng Trương, tôi nhận được lệnh điều tới đây.
Trương Dương cười nói: Tôi bảo cậu tới sớm cơ mà, bình thường chuyện giấy tờ quá nhiều, không có cậu ở bên cạnh, thật sự là làm khó tôi.
Phó Trường Chinh nói: Thị trưởng Trương là người làm đại sự, việc này khẳng định chẳng bõ bèn vào đâu, chỉ là ngài khinh thường không thèm làm mà thôi.
Trương Dương phát hiện Phó Trường Chinh cũng biến ăn nói hơn trước kia, vui vẻ bảo: Phong Trạch thế nào rồi?
Phó Trường Chinh nói: Bí thư Thẩm làm chủ tịch hội đồng nhân dân rồi, thị trưởng Tôn tiếp nhận chức bí thư thị ủy của ông ta, phó thị trưởng Trần thì tiếp nhận chức vị của thị trưởng Tôn.
Trương Dương gật gật đầu, kỳ thật khi hắn rời khỏi Phong Trạch thì chuyện này đã thành kết cục đã định rồi, Đỗ Thiên Dã sớm đã có ý đá Thẩm Khánh Hoa xuống, Thẩm Khánh Hoa tuy rằng có công hiến đối với Phong Trạch, nhưng dù sao tuổi tác cũng đã lớn, đầu óc có chút xơ cứng, hơn nữa phương diện dùng người có vấn đề, thích dùng người không khách quan, một đám cán bộ mà y phân công, lại có không ít người xảy ra vấn đề, kết quả hiện tại cũng cũng không phải là bất ngờ.
Phó Trường Chinh có chút tiếc hận nói: Thị trưởng Trương, ngài lúc trước nếu không ly khai Phong Trạch thì tốt quá.
Trương Dương bật cười ha ha: Cậu muốn tôi cả đời ở lại Phong Trạch làm phó thị trưởng à?
Phó Trường Chinh nói: Không phải, thị trưởng Trương năng lực được mọi người công nhận, khẳng định sẽ không ở dưới người ta lâu đâu.
Trương Dương nói: Giỏi lắm, học được cách vỗ mông ngựa từ lúc nào thế?
Phó Trường Chinh: Những gì tôi nói đều là thật mà.
Trương Dương nói: Trường Chinh à, phía sân bay mới sao rồi?
Trương Dương vẫn có cảm tình rất sâu đậm đối với Giang Thành, tuy đã tới Nam Tích, nhưng trong lòng vẫn vương vấn chuyện bên kia.
Phó Trường Chinh nói: Công trình tiến triển rất thuận lợi, hiện tại phó thị trưởng Lý tự mình nắm việc xây dựng sân bay, có điều tất cả vẫn dựa theo phương án trước đây của ngài mà tiến hành. Gã dừng lại một chút rồi nói: Mọi người đều thấy ủy khuất thay cho ngài.
Trương Dương cười nói: Có gì mà ủy khuất với không ủy khuất, tôi hiện tại rất tốt, Nam Tích sang năm mở vận hội tỉnh, thị lý giao quyền lực cho, tôi đang chuẩn bị làm lớn một trận. Trường Chinh, cậu có lòng tin theo tôi làm tốt việc này không?
Phó Trường Chinh gật gật đầu, nói: Thị trưởng Trương, tôi có lòng tin, đi theo anh làm công tác, rất là vững tâm!
Trương Dương nói: Được, vậy chúng ta cùng nhau cố gắng làm tốt một phen sự nghiệp. Còn nữa, sau này đừng có gọi tôi là thị trưởng Trương, tôi hiện tại là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, cậu phải gọi tôi là chủ nhiệm Trương.
Vâng, chủ nhiệm Trương!
Sau khi Tiêu Điều Mẫn đến, Trương Dương giao chuyện sắp xếp cho Phó Trường Chinh cho cô ta lo, Tiêu Điều Mẫn biết đây là thư ký trước kia của Trương Dương, sau khi Trương Dương tới Nam Tích, người được điều đầu tiên là gã, cho nên cho nên đối với Phó Trường Chinh cũng khá là khách khí, tạm thời an bài cho Phó Trường Chinh ở nhà khách của Ủy ban thể dục thể thao, về phần công tác của hắn, dựa theo ý tứ của Trương Dương, giao cho một số công tác về giấy tờ cho gã, cấp cho Phó Trường Chinh một chức vị, chủ nhiệm văn phòng của Ủy ban thể dục thể thao. Có điều bên dưới vị chủ nhiệm này không có bất kỳ thủ hạ nào. Trên thực tế công tác của Phó Trường Chinh giống như trước kia, chính là thư ký của Trương Dương.
Hà Hâm Nhan lần này đa số thời gian nghỉ ngơi đều ở Nam Tích, ở giữa có về Lam Sơn một lần, ở Lam Sơn lại cãi nhau với cha là Hà Trác Thành, trong lòng cô ta không muốn cha mình làm phiền Trương Dương nữa, nhưng Hà Trác Thành cho rằng con gái mình là Trương Dương yêu nhau, Trương Dương vốn là con rể tương lai của y, con rể giúp bố vợ làm việc là thiên kinh địa nghĩa.
Hà Hâm Nhan tức giận ngồi ở ven hồ thiên nga, hai tay chống cằm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt hồ, Trương Dương ở bên cạnh cô ta dùng một phương thức kỳ quái để đứng, đầu chúi xuống đất, lợi dụng sức của phần cổ để giúp thân thể thăng bằng.
Hà Hâm Nhan nói: Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, mặc kệ ông ta, đừng có lo cho ông ta, anh không bao giờ chịu nghe.
Trương Dương nói: Sao, lần này về Lam Sơn lại cãi nhau với ông ta à?
Hà Hâm Nhan nói: Ông ta căn bản là nói mãi không sửa, thông qua quan hệ của anh buôn bán lời kiếm lời, không biết trời cao đất rộng là gì, hiện tại cả ngày ở cùng một chỗ với đám vô lại, còn tìm tình nhân nữa, lẳng lơ khiêu gợi, vừa thấy đã biết không phải hạng tử tế gì.
Trương Dương bật cười ha ha.
Hà Hâm Nhan không nhịn được quay đầu lại trừng mắt lườm hắn: Anh cười cái gì?
Trương Dương nói: Ông ta có quyền tự do yêu đương của ông ta!
Hà Hâm Nhan tức giận vươn tay ra vỗ một cái vào mông Trương Dương, Trương Dương mất thăng bằng xoay người ngồi xuống đất, kéo Hà Hâm Nhan vào trong lòng mình, hai người ở trên mặt cỏ lăn lộn, sau cùng Hà Hâm Nhan thành công đè Trương Dương xuống dưới, kẹp cổ hắn, nói: Em kẹp chết anh, kẹp chết anh!
Trương đại quan nhân cười nói: Mưu sát thân phu!
Hà Hâm Nhan nói: Em coi như là nhìn thấu anh rồi, nam nhân các anh không có ai là tốt cả, bất kể là giả hay trẻ đều thế cả.
Trương Dương nói: Sao em lôi cả anh vào mà mắng?
Hồ Nhân Như nói: Chính là muốn mắng anh đó!
Trương Dương vươn tay ra vỗ một cái lên cái mông đầy đà đàn hồi của cô ta, mỉm cười nói: Nha đầu, lòng dạ phóng khoáng một chút đi, ông ta dù sao cũng là cha em, không thể nào trơ mắt nhìn ông ta ăn không khí mà sống được.
Hà Hâm Nhan nói: Em biết anh rất tốt với em, cho nên mới chiếu cố ông ta như vậy, tất cả đều là vì nể mặt em, nhưng em không muốn ông ta gây phiền phức cho anh.
Trương Dương nói: Không có gì phiền phức cả, anh giúp ông ta nhưng với điều kiện tiên quyết là không trái với nguyên tắc, ông ta có việc tử tế mà làm cũng là một chuyện tốt, không thể để ông ta cứ lừa dối trên xã hội để sống qua ngày mãi được.
Hà Hâm Nhan nói: Anh sao biết ông ta làm việc tử tế?
Trương Dương cười nói: Anh đã cho người điều tra rồi, công ty quảng cáo của ông ta quả thật là làm việc tử tế, nếu không thì anh cũng không giúp ông ta đâu.
Hà Hâm Nhan nói: Bản tính khó đổi, em không sợ ông ta làm sai chuyện mà sợ ông ta làm liên lụy tới anh.
Trương Dương vuốt mặt Hà Hâm Nhan một cái, nói: Không sao đâu, trong lòng anh nắm chắc mà.
Hà Hâm Nhan hạnh phúc dựa sát vào ngực Trương Dương, hai người nằm trên bãi cỏ màu vàng, ngẩng đầu nhìn trờixanh trên cao, Hà Hâm Nhan nói: Thật sự muốn được cả đời này nằm trong lòng anh.
Trương Dương nói: Anh sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em.
Hà Hâm Nhan lại lắc lắc đầu, nói: Một nữ nhân nếu như hoàn toàn dựa vào nam nhân, vậy thì cô ta sẽ để mất đi chính mình, mẹ của em chính là bởi vì vậy cho nên mới gặp bi kịch. Em con trẻ, nên nhân lúc còn nhiều thời gian, làm thêm một số chuyện, bất kể là có thể làm ra thành tích như thế nào thì dẫu sao thì em cũng từng nỗ lực.
Trương Dương cười nói: Thế chẳng phải là anh còn phải chờ em mãi ư?
Hà Hâm Nhan ôn nhu nói: Kỳ thật em là đang đợi anh mới đúng, anh yên tâm đi, đợi khi già đến không thể nào động đậy được nữa, em nhất định sẽ ở bên cạnh anh, đẩy xe lăn, mỗi ngày dẫn anh tới bờ biển ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn.
Trương đại quan nhân cười nói: Rủa anh đấy à.
Hà Hâm Nhan nói: Không phải là rủa, là hi vọng, quan trọng nhất là anh và em ở cùng nhau.
Trương Dương nắm tay Hà Hâm Nhan, nói: Anh sẽ ở cùng với em, vĩnh viễn.
Hà Hâm Nhan thâm tình ngưng trọng nhìn vào hai mắt Trương Dương: Em tin anh!
Từ khi gặp Trương Dương, Hà Hâm Nhan đã chảy không ít nước mắt, nhưng khi đi thì lại mỉm cười, cô bé rất tiêu sái vẫy vẫy tay với Trương Dương: Em phải đi phấn đấu vì tương lai của mình. Trương đại quan nhân nhìn bóng lưng của Hà Hâm Nhan, trong lòng ít nhiều có chút thất lạc, tương lai của cô bé này không phải là mình ư?
Trương Dương đột nhiên phát hiện, những cô gái ở bên cạnh mình bất kể là tính tình nhu nhược hay là kiên cường, mỗi người đều có tính tự chủ rất mạnh, không có ai quấn quít bên cạnh hắn, không thể không có hắn. Thời đại hiện giờ so với triều Đại Tùy thì sự thay đổi của con gái không nghi ngờ gì nữa là lớn nhất.
Trương Dương dõi mắt nhìn Hà Hâm Nhan đi, đang định rời khỏi sân bay thì ở bãi đỗ xe gặp một người quen, chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt Phạm Tư Kì, Phạm Tư Kì mặc áo khoác màu đen, đeo kính râm, tóc cắt ngắn như con trai, ở bên cạnh cô ta còn có một nam một nữ, người hấp dẫn sự chú ý của Trương Dương là cô gái ở bên cạnh cô ta, tóc dài tung bay, da dẻ nhẵn nhụi, đôi mi thanh tú cong cong, một đôi mắt to lộ ra vẻ đặc biệt ngây thơ, nhìn cứ như là cô em hàng xóm vậy.
Khi Trương Dương gặp bọn họ, Phạm Tư Kì đang đứng cùng một chỗ với cô gái kia, nam tử thân hình cao to ở bên cạnh thì đang chuyển hành lý lên xe.
Phạm Tư Kì nhìn thấy Trương Dương thì có chút ngạc nhiên, có điều cô ta rất nhanh liền tiên cười đi tới, cởi găng tay bên tay phải ra chủ động chìa về phía Trương Dương: Thị trưởng Trương, anh sao biết tôi hôm nay tới đây?
Trương Dương mỉm cười bắt tay với Phạm Tư Kì: Chị Phạm, tôi hiện tại là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao của thành phố Nam Tích, không còn là thị trưởng Trương gì đó nữa, vả lại, tôi cũng phải là đặc biệt tới đón chị, tôi vừa tiễn một người bạn, không ngờ ở đây lại có thể gặp được chị.
Phạm Tư Kì cũng bật cười, cô ta giới thiệu hai người ở bên cạnh với Trương Dương, nam tử kia là Phí Ân Phổ, giám đốc chi nhánh của tập đoàn Tinh Nguyệt ở Thượng Hải, cái tên cũng đầy vẻ nước ngoài, cô gái là Lâm Bội Bội, thư ký của Phạm Tư Kì.
Trương Dương chào hỏi họ, hắn nói với Phạm Tư Kì: Tôi nghe nói chị gần đây sẽ tới, nhưng lại không biết được thời gian cụ thể.
Phạm Tư Kì nói: Phía thành phố Nam Tích không ai biết tôi hôm nay đến cả, Trương tiên sinh, hi vọng anh có thể giúp tôi giữ bí mật. Cô ta sở dĩ bảo Trương Dương giúp giữ bí mật là muốn tới cảng Nước Sâu xem tình huống tiến trình hiện tại.
Trương Dương gật gật đầu, hắn và Phạm Tư Kì từng có một kẻ địch chung, chính là Phạm Tư Kì giúp hắn trừ bỏ cừu nhân Hứa Gia Dũng, mà cái chết của Hứa Gia Dũng, cũng khiến Phạm Tư Kì luôn bị hắn áp chế một lần nữa có được tự do. Từ điểm này mà hai người vẫn rất cảm kích nhau, có lẽ Phạm Tư Kì nên cảm kích Trương Dương nhiều hơn một chút.
Phạm Tư Kì cũng không tin đây là là sự trùng hợp, khi cô ta biết Trương Dương, Trương Dương chính là chỉ huy hiện trường công trình xây dựng sân bay mới của Giang Thành, hiểu biết đối với năng lực của Trương Dương cũng có ít nhiều. Trương Dương đột nhiên xuất hiện ở sân bay, cô ta không thể không nghĩ xa hơn, chẳng lẽ Nam Tích điều Trương Dương đến phụ trách công trình cảng Nước Sâu? Sau khi thoát khỏi sự uy hiếp của Hứa Gia Dũng, Phạm Tư Kì đã khôi phục lại sự bình tĩnh và cơ trí của ngày xưa, cô ta mỉm cười nói: Trương tiên sinh, chúng tôi đi trước!
Trương Dương mỉm cười gật gật đầu, dõi mắt nhìn Phạm Tư Kì lên xe, Phạm Tư Kì khi mở cửa liền quay đầu lại: Anh tối nay có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm.
Trương Dương cười nói: Chị Phạm từ xa tới, phải là tôi nên mở tiệc đón gió tẩy trần cho chị mới đúng, thế này đi, tối nay tôi ở nhà khách của Ủy ban thể dục thể thao chuẩn bị một bàn cơm, chị Phạm phải tới dự đấy nhé.
Phạm Tư Kì nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gật gật đầu nói: Trương tiên sinh, tôi hiện tại vẫn chưa muốn tiếp xúc với phía chính phủ thành phố Nam Tích, hi vọng anh có thể tạm thời bảo mật cho tôi.
Trương Dương cười nói: Tôi chỉ muốn đón gió tẩy trần cho chị với tư cách là bạn bè, không có ý gì khác cả.
Phạm Tư Kì cười nói: Được, sáu giờ tối, tôi sẽ tới đúng giờ!
Phạm Tư Kì lên ô tô, Lâm Bội Bội dựa sát vào người cô ta, tay của hai người ở bên dưới nắm chặt lấy nhau, Lâm Bội Bội nói: Phạm tổng, hắn là ai vậy?
Phạm Tư Kì lạnh lùng nói: Một người bạn!
Lâm Bội Bội nói: Trước đây chưa từng nghe chị nhắc tới hắn!
Phạm Tư Kì nhíu mày nói: Chuyện của tôi cô không cần phải biết. Cô ta nói với Phí Ân Phổ đang lái xe: Phí, khách sạn Nam Dương Quốc Tế.
Phí Ân Phổ nói: Phạm tổng, chỗ đó đang sửa sang, vẫn còn chưa xong, tôi ở khách sạn Quan Duyến đã đặt phòng rồi.
Phạm Tư Kì nói: Tôi nghĩ trước tiên xem tình huống bên đó đã, dẫu sao thì chúng ta cũng có đầu tư ở đó.
Phí Ân Phổ cười nói: Sinh ý có nhân tố Trung Quốc, Lý Quang Nam cũng có kinh nghiệm hơn.
Phạm Tư Kì nói: Phí, cảng Nước Sâu gần đây thế nào rồi?
Phí Ân Phổ nói: Tài chính của Thành phố Nam Tích giật gấu vá vai, tập đoàn của chúng ta từ chối rót thêm tài chính, ngược lại khiến chúng ta nhìn rõ được thực lực của họ, nếu như thiếu sự ủng hộ về tài lực của tập đoàn Tinh Nguyệt chúng ta, có thể là công trình cảng Nước Sâu sẽ bị nhỡ.
Phí Ân Phổ cười nói: Thật ra cũng không có gì để xem cả, trước đây thế nào thì hiện tại vẫn thế thôi, đây là công trình bộ mặt của thành phố Nam Tích, quan viên trong nước chú trọng nhất là sĩ diện, cho dù bị đánh bầm dập mặt mũi, thì vẫn cứ phải làm tiếp. Hiện tại tài chính của thành phố Nam Tích đều đặt tất cả vào cảng Nước Sâu, trong thời gian ngắn vẫn có thể chống đỡ tiếp được.
Phạm Tư Kì nói: Vậy không đi nữa, về khách sạn nghỉ ngơi trước. Cô ta bay đường dài, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Khách sạn Quân Duyến là khách sạn cấp năm sao mới xây của Nam Tích, là do cục điện lực của Nam Tích bỏ vốn xây nên, thiết bị cứng mềm của khách sạn đều thuộc hạng nhất lưng của Nam Tích, Phạm Tư Kì lần trước đến Nam Tích đã từng vào ở nơi này, ấn tượng đối với cách phục vụ ở nơi này là khá tốt.
Phí Ân Phổ đặt một phòng tổng thống ở đây, Phạm Tư Kì và Lâm Bội Bội đi vào trong phòng, Phí Ân Phổ bỏ hành lý xuống rồi xoay người bro đi.
Lâm Bội Bội đóng cửa phòng lại, buồn bã không vui nói: Đáng ghét, ở trên xe vì sao cứ phải bày ra cái bộ mặt đó với em?
Phạm Tư Kì mỉm cười đi tới bên cạnh cô ta, giang tay ra ôm Lâm Bội Bội vào lòng, dí sát vào mặt cô ta, nói: Không phải đã nói với em rồi sao, ở bên ngoài nhất định phải chú ý hình tượng mà.
Phí cũng không phải là người ngoài!
Phạm Tư Kì nói: Bội, em phải biết rằng, bước ra khỏi căn phòng này, chúng ta chính là quan hệ thượng cấp hạ cấp.
Lâm Bội Bội nói: Chị và Trương Dương kia có quan hệ gì?
Phạm Tư Kì cười nói: Bạn bè bình thường thôi.
Lâm Bội Bội có chút không vui nói: Em thấy không đơn giản như vậy, khi chị thấy hắn cười rất vui vẻ.
Phạm Tư Kì hôn lên mặt cô ta một cái: Bội Bội, đừng có ghen tuông, chị và hắn thật sự không có gì.
...
Trương Dương bảo Từ Hoành Yến chuẩn bị một ít thức ăn địa phương của Nam Tích, trong phòng trước tiên bật điều hòa. Nhà khách của Ủy ban thể dục thể thao tuy rằng hoàn cảnh hơi đơn sơ, nhưng dù sao cũng là địa bàn của hắn, an bài chuyện gì cũng tiện hơn, cũng có thể thỏa mãn nguyện vọng không muốn để người khác biết của Phạm Tư Kì.
Sáu rưỡi tối, Phạm Tư Kì đi tới nhà khách Ủy ban thể dục thể thao rất đúng giờ, lần này hộ tống cô ta đến chỉ có Phí Ân Phổ.
Từ biểu hiện của Phí Ân Phổ có thể đoán rằng gã rất cung kính với Phạm Tư Kì.
Trương Dương mời Phạm Tư Kì vào phong, Phạm Tư Kì cởi áo khoác da ra, cảm thán nói: Mùa đông Nam Tích thật là trầm.
Trương Dương cười nói: Nam Tích ở Giang Nam, mùa đông ở đây không tính là lạnh, nếu như cô tới đông bắc Trung Quốc cảm thụ một chút, nơi đó mới có thể gọi là lạnh thật sự.
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: Tôi đã tới đông bắc rồi, ở bên ngoài tuy rằng lạnh, có điều vào trong phòng có lò sửa, vẫn chịu được, cái lạnh của bên này thì lại là trong không khí ẩm ướt, gió thổi vào người lạnh tới thấu xương.
Trương Dương bật cười, Phạm Tư Kì là người Singapore, quen với khí hậu nhiệt đới rồi, tất nhiên không thích ứng được với thời tiết ở đây, đối với hắn mà nói mùa đông Nam Tích căn bản không tính là rét lạnh, có thể là có liên quan tới việc hắn trước giờ luôn sống ở Giang Bắc.
Lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên, Trương Dương nói: Hôm nay vội quá cho nên không kịp chuẩn bị gì cả, chỉ bảo đầu bếp làm vài món ăn địa phương, chị Phạm thưởng thức xem.
Phạm Tư Kì nói: Quá khách khí rồi, nơi này chính là nơi làm việc của anh à?
Trương Dương gật đầu, nói: Trọng điểm công tác hiện tại của tôi chính là chuẩn bị cho vận hội tỉnh lần thứ mười hai của Bình Hải, chắc là phải bận tới tháng mười năm sau.
Phạm Tư Kì nói: Là vàng thì ắt sẽ phát sáng, loại người có năng lực như cậu, tới đâu cũng sẽ được trọng dụng.
Trương Dương cười nói: Chị Phạm đề cao tôi rồi. Hắn giơ chén rượu lên bảo Phạm Tư Kì và Phí Ân Phổ cùng nhau uống.
Con người Phí Ân Phổ rất ít nói, từ sau khi đi vào, trừ chào hỏi Trương Dương ra thì không nói gì nữa, gã cũng không uống rượu, lấy cớ là lát nữa còn phải lái xe, người này khiến cho Trương Dương cảm thấy khá hứng thú, theo lý mà nói cũng là một quản lý cao của tập đoàn Tinh Nguyệt, nhưng sao nhìn thế nào cũng giống như và lái xe kiếm bảo tiêu của Phạm Tư Kì. Phạm Tư Kì lần này đến Nam Tích là lần đầu tiên bước vào đất Trung Quốc sau khi Hứa Gia Dũng chết, lúc trước Tinh Nguyệt đầu tư vàocảng Nước Sâu, một bộ phận nguyên nhân rất lớn trong đó là bản kế hoạch của Hứa Gia Dũng, mà lúc đó Phạm Tư Kì vẫn bị Hứa Gia Dũng áp chế, cô ta không nắm rõ hoàn toàn kế hoạch đầu tư này, đoạn thời gian này gián đoạn đầu tư, một là bởi vì cái chết đột ngột của Hứa Gia Dũng đã mang tới chấn động trong tập đoàn Tinh Nguyệt, hai là cô ta muốn tìm hiểu lại hạng mục cảng Nước Sâu. Trong khoảng thời gian này, Phạm Tư Kì đã hiểu rõ được mất chuyện, cảng Nước Sâu hiển nhiên có tiền cảnh lợi ích cực lớn, còn nữa, chính phủ thành phố Nam Tích rất là coi trọng tập đoàn Tinh Nguyệt, đã như vậy, Phạm Tư Kì muốn lợi dụng cơ hội này, tận hết khả năng thu được lợi ích lớn hơn trong lần đầu tư này.
Tuy rằng Trương Dương tối nay dùng thân phận bạn bè để mở tiệc chiêu đãi Phạm Tư Kì, nhưng Phạm Tư Kì đối với hắn vẫn vẫn duy trì cảnh giác, dù sao bọn họ đại biểu cho cho đoàn thể lợi ích khác nhau, thậm chí Phạm Tư Kì cho rằng ở sân bay gặp được Trương Dương cũng không phải là ngẫu nhiên.
Trương Dương cũng không hề chủ động đề cập tới cảng Nước Sâu, hắn không phụ trách khối đó, chỉ vận hội tỉnh thôi cũng đủ cho hắn bận rộn rồi, hắn đối với cảng Nước Sâu không có hứng thú gì cả.
Trong bữa cơm này bọn họ đều có biểu hiện vô cùng khách khí, nói chuyện với nhau rất cẩn thận, hơn một tiếng sau, tiệc tối cũng chấm dứt, Phạm Tư Kì đứng dậy cáo từ rời đi, Trương Dương cũng không giữ cô ta lại, tiễn cô ta ra ngoài cửa nhà khách, lại nhìn thấy hai người Lương Thành Long và Kiều Bằng Cử cùng nhau đi tới, hai người bọn họ tới đây ăn cơm cũng chỉ là ngẫu nhiên, vừa rồi ở công trường thị sát tình huống xong, Lương Thành Long đặc biệt thích ăn thịt gà mái ở nơi này, cho nên đề nghị Kiều Bằng Cử cùng nhau tới đây, không ngờ lại gặp Phạm Tư Kì ở cửa.
Hai người bọn họ trước đây từng có giao tiếp với Phạm Tư Kì, cũng đều biết Phạm Tư Kì là chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt, nhìn thấy Phạm Tư Kì, Kiều Bằng Cử vô cùng vui mừng, gã cười nói: Chị Phạm, tới Nam Tích lúc nào thế? Sao không nói với tôi muột tiếng.
Phạm Tư Kì lạnh lùng cười nói: Hôm nay vừa tới! Khi nói câu này, cô ta không nhịn được mà nhìn Trương Dương một cái, Trương Dương cười khổ, hắn biết Phạm Tư Kì tính chuyện này lên đầu mình, cho rằng là hắn thông tri cho Lương Thành Long và Kiều Bằng Cử, nhưng chuyện này không liên quan gì tới hắn, ở trước mặt hai người bọn Kiều Bằng Cử, Trương Dương cũng không tiện giải thích.
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: Các anh nói chuyện đi, tôi hôm nay vừa tới Nam Tích, có chút mệt mỏi rồi, về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Kiều Bằng Cử và Lương Thành Long nhìn Phạm Tư Kỳ rời đi, đợi khi xe của cô ta đi xa rồi, Kiều Bằng Cử không nhịn được chỉ vào Trương Dương nói: Trương Dương, cậu đúng là không có hậu đạo, Phạm Tư Kì đến đây mà cậu cũng không nói cho chúng tôi một tiếng.
Trương Dương cười khổ nói: Vì sao phải nói? Tôi đi ăn cơm với ai cũng phải thông tri cho các anh à, các anh là ai? Là lãnh đạo của tôi chắc!
Kiều Bằng Cử và Lương Thành Long xông lên phía trước, mỗi người bẻ một cánh tay của Trương Dương: Nói! Cậu và Phạm Tư Kì có quan hệ gì?
Trương đại quan nhân nản vô cùng, đám người này có tư tưởng gì vậy? Chẳng lẽ cứ có một nữ nhân đi ăn cơm với mình là có điều ám muội à, hắn hận không thể ném hai tên này ra ngoài, chỉ cần hắn muốn, khẳng định có thể làm được, có điều Trương Dương cũng chỉ nghĩ mà thôi, cười nói: Vào bên trong nói chuyện đi, thức ăn cơ bản còn chưa được đụng đến.
Lương Thành Long vừa nghe thấy vậy liền không vui: Làm cái trò gì thế? bảo chúng tôi đi ăn cơm thừa à?
Trương Dương cười nói: Lãng phí là không tốt, bao nhiêu đồ đều chưa đụng tới, tôi sẽ bảo đầu bếp làm cho anh các anh ít canh thịt chó để tẩm bổ.
Lương Thành Long cũng chỉ nói đùa vậy thôi, gã cười bảo: Đừng để ý, gần đây tôi đang nóng lắm, không thể tẩm bổ thêm nữa, bổ nữa là phun máu đấy!
Ba người nói nói cười cười đi vào trong phòng, lại ngồi xuống, Trương Dương bảo Từ Hoành Yến đi sai đầu bếp làm thêm mấy món thức ăn, sau khi rượu thịt đầy bàn, Kiều Bằng Cử nói: Nếu tôi nhớ không lầm, Phạm Tư Kì là vợ của Hứa Gia Dũng, người chồng đã chết của cô ta lại là kẻ thù của cậu, không ngờ hai người lại có thể ngồi xuống cùng ăn cơm.
Trương Dương nói: Chuyện này nói ra thì dài lắm, chúng ta không nói tới chuyện này nữa, hôm nay thật sự là trùng hợp, tôi ra sân bay tiễn người, cô ta vừa hay xuống máy bay, thế nên gặp nhau. Tôi đã quen cô ta từ trước, người ta từ xa tới nên tôi cũng phải khách khí chút, thuận miệng nói muốn đón gió tẩn trần cho cô ta, không ngờ cô ta đồng ý thật.
Lương Thành Long nói: Bốc phét!
Trương đại quan nhân có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: Tôi ức chế lắm, vì sao khi tôi nói thật luôn không có ai tin?
Kiều Bằng Cử nói: Bởi vì ngươi cậu căn bản không nói thật.
Trương Dương nói: Trời đất chứng giám, tất cả những gì tôi nói đều là thật, cô ta nhận lời mời của tôi, đồng thời cũng đưa ra một điều kiện, chính là không được tiết lộ hành tung của cô ta cho người khác, vừa rồi nhìn ánh mắt của cô ta khi gặp các anh, cô ta chắc chắn nghĩ rằng là tôi đã tiết lộ cô ta đã đến Nam Tích rồi. Tôi con mẹ nó sao đen thế, hai bên đều không phải là người.
Kiều Bằng Cử lúc này có chút tin lời Trương Dương, thấp giọng nói: Cô ta nếu đã đến đây, cần gì phải cần gì phải thần bí như vậy? Trong lòng bắt đầu suy đoán mục đích lần này Phạm Tư Kì tới Nam Tích, nếu tập đoàn Tinh Nguyệt có thể khôi phục đầu tư cho cảng Nước Sâu, như vậy công trình cảng Nước Sâu sẽ khởi động toàn diện, điều này đối với gã mà nói là một tin tức tốt.
Trương Dương nói: Có thể cô ta tới thăm quan.
Kiều Bằng Cử nói: Tinh Nguyệt tay nắm tài chính, là mấu chốt quan trọng khiến công trình cảng Nước Sâu có thể tiếp tục khởi động hay không, cô ta liệ ucó lợi dụng khốn cảnh về tài chính trước mắt của Nam Tích để đưa ra nhiều điều kiện tốt cho mình hơn hay không?
Lương Thành Long gật gật đầu: Rất có khả năng, cò kè mặc cả là thiên tính của thương nhân, nếu cô ta biết tài chính của Nam Tích đang khẩn trương, cô ta khẳng định sẽ nhân cơ hội này đòi thêm nhiều lợi ích hơn.
Trương Dương thở dài nói: Có mệt hay không, nói chuyện với đám người làm sinh ý các anh, cả ngày chỉ bàn những chuyện này, tôi nghe mà đau cả đầu.
Kiều Bằng Cử mỉm cười nói: Trương Dương, quan hệ giữa cậu và Phạm Tư Kì xem ra không tồi, giao tình giữa cậu và Hà Trường An cũng khá tốt, vì sao không lợi dụng cơ hội này, giành quyền quản lý cảng Nước Sâu vào tay?
Trương Dương vừa nghe gã nói như vậy, lắc đầu như đánh trống bỏi, nói: Đánh chết tôi cũng không làm, loại chuyện làm hết sức mà không được lòng này, tôi chẳng muốn dính vào làm gì, hiện tại một cái vận hội tỉnh đã đủ khiến tôi mệt chết rồi. Cảng Nước Sâu ư? Làm tốt thì chiến tích là của người khác, làm hỏng thì trách nhiệm đổ lên đầu tôi, tôi điên à mà làm?
Lương Thành Long nói: Trước mắt vẫn chưa biết mục đích của Phạm Tư Kì, có lẽ cô ta không chuẩn bị tiếp tục đầu tư vào công trình cảng Nước Sâu đâu.
…
Sau khi Phạm Tư Kì rời khỏi nhà khách Ủy ban thể dục thể thao, cũng không về ngay, cô ta bảo Phí Ân Phổ lái xe đi quanh một vòng sân thể dục cũ của Ủy ban thể dục thể thao, dừng lại trước cửa lớn sân thể dục, Phạm Tư Kì mở cửa xe bước xuống.
Phí Ân Phổ đi theo sau, khoác áo da lên người cho cô ta.
Phạm Tư Kì nói: Khối đất này thế nào?
Phí Ân Phổ nói: Ánh mắt của chị quả nhiên là nhất đẳng, khối đất này nên là khu vực hoàng kim của thành phố Nam Tích, Nam Tích hai năm nay nơi nào cũng làm xây dựng, trong trong phạm vi trung tâm thành phố cũng không tìm được nơi nào thích hợp hơn nơi này.
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: Thật ra tôi lần trước đến Nam Tích, đã nhìn trúng khối đất này rồi, nếu như lấy được nơi này, mở quảng trường thương nghiệp, hồi báo sẽ cực kỳ tốt.
Phí Ân Phổ nói: Giá đất nơi này không rẽ, hơn nữa ở đây lại có sân thể dục, có Ủy ban thể dục thể thao, di dời là cả một vấn đề lớn, nếu chính phủ không gật đầu, căn bản là không thể làm được.
Phạm Tư Kì nói: Cậu nghĩ tôi thật sự muốn ăn cơm của Trương Dương ư? Tôi là muốn tới xem khu đất này, sang năm trung tâm thể dục mới của thành phố Nam Tích sẽ được xây xong, sân thể dục cũ trên thực tế đã bỏ không, chúng ta lấy khối đất này mở quảng trường thương nghiệp cũng là cống hiến cho Nam Tích.
Phí Ân Phổ nói: Chị đã tính toán hết rồi ư?
Phạm Tư Kì cười nói: Cảng Nước Sâu có vấn đề về tài chính, khiến chính phủ thành phố Nam Tích gặp khó khăn, hiện tại là bọn họ cầu tôi, tiền, không phải là vấn đề, nhưng mỗi một phân tiền mà chúng ta đầu tư vào đều phải cố gắng giành được sự hồi báo lớn nhất, tôi thừa nhận cảng Nước Sâu là một hạng mục có tiền cảnh cực lớn, nhưng thời gian hồi báo lại rất dài, tôi có thể chờ đợi nhưng các cổ đông của công ty lại muốn trong thời gian ngắn nhất nhìn thấy được hiệu quả và lợi ích lớn nhất.
Phí Ân Phổ thấp giọng nói: Áp lực của chị rất lớn.
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: Tôi, một người chấp chưởng một tập đoàn tài chính lớn như vậy, rất nhiều người đều không tin tưởng tôi, tuy rằng hai năm nay tôi làm cũng không tệ lắm, nhưng bọn họ vẫn tràn ngập nghi ngờ đối với tôi, đầu tư cảng Nước Sâu, khiến tôi gặp phải nguy cơ mất tín nhiệm chưa từng có, tôi phải làm tốt một việc khác để di dời sự chú ý của họ.
Phí Ân Phổ nói: Lợi dụng đầu tư cảng Nước Sâu làm điều kiện, có lẽ chính phủ thành phố Nam Tích sẽ đồng ý nhượng lại khối đất này cho chúng ta.
Phạm Tư Kì nói: Tôi chẳng những muố khối đất này mà còn muốn một cái giá lý tưởng nhất, lợi dụng khối đất này để giảm bớt mạo hiểm của đầu tư cảng Nước Sâu. Cô ta khoác chặt áo da, nhìn đèn đuốc bên trong sân thể dục, không khỏi lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Trương Dương nói: Tôi nghe ra rồi, thị trưởng Cung là đang phê bình tôi, thật ra tôi cũng không muốn làm như vậy đâu, kiên trì đến kết quả cuối cùng, rất có khả năng là cố hết sức mà lại không thu được kết quả tốt, nhưng tôi nếu không làm vậy thì lấy đâu ra tiền? Không có tiền, vận hội tỉnh làm sao mà tổ chức được? Vận hội tỉnh nếu làm không tốt, chẳng phải vẫn là tôi chịu trách nhiệm ư? thị trưởng Cung, tính khí của tôi là như vậy đấy, chuyện mà tôi đã nhận chuẩn, tôi nhất định phải làm cho bằng được.
Năm nhìn Trương Dương thật lâu, cuối cùng vẫn gật đầu nói: Tôi sẽ ủng hộ cậu!
Quay về văn phòng của Ủy ban thể dục thể thao, phát hiện trước cửa có một người đang đứng, không ngờ là Phó Trường Chinh từ Phong Trạch xa xôi đến, Phó Trường Chinh nhìn thấy Trương Dương xuất hiện, kích động hét lên một tiếng: Thị trưởng Trương! Trương Dương tuy rằng đã không còn là thị trưởng của Phong Trạch nữa, nhưng Phó Trường Chinh vẫn quen gọi như vậy.
Trương Dương cười ha ha, bước lên vỗ vỗ vai Phó Trường Chinh, lớn tiếng nói: Cậu cuối cùng cũng đến rồi!
Bởi vì vẫn còn chưa tới ca chiều, hành lý của Phó Trường Chinh để trước cửa văn phòng của hắn, lần này Phó Trường Chinh từ Phong Trạch đến đây, còn đặc biệt mang tới cho Trương Dương một ít đặc sản địa phương.
Trương Dương mở cửa văn phòng mời Phó Trường Chinh vào.
Phó Trường Chinh xách hai cái túi lớn tiến vào văn phòng, nhìn hoàn cảnh công tác ở nơi này, so với phía Phong Trạch thì tốt hơn nhiều.
Trương Dương nhiệt tình nói: Ngồi đi, đợi lát chủ nhiệm Tiêu tới, tôi sẽ bảo cô ấy an bài chỗ ở cho cậu.
Phó Trường Chinh nói: Thị trưởng Trương, tôi nhận được lệnh điều tới đây.
Trương Dương cười nói: Tôi bảo cậu tới sớm cơ mà, bình thường chuyện giấy tờ quá nhiều, không có cậu ở bên cạnh, thật sự là làm khó tôi.
Phó Trường Chinh nói: Thị trưởng Trương là người làm đại sự, việc này khẳng định chẳng bõ bèn vào đâu, chỉ là ngài khinh thường không thèm làm mà thôi.
Trương Dương phát hiện Phó Trường Chinh cũng biến ăn nói hơn trước kia, vui vẻ bảo: Phong Trạch thế nào rồi?
Phó Trường Chinh nói: Bí thư Thẩm làm chủ tịch hội đồng nhân dân rồi, thị trưởng Tôn tiếp nhận chức bí thư thị ủy của ông ta, phó thị trưởng Trần thì tiếp nhận chức vị của thị trưởng Tôn.
Trương Dương gật gật đầu, kỳ thật khi hắn rời khỏi Phong Trạch thì chuyện này đã thành kết cục đã định rồi, Đỗ Thiên Dã sớm đã có ý đá Thẩm Khánh Hoa xuống, Thẩm Khánh Hoa tuy rằng có công hiến đối với Phong Trạch, nhưng dù sao tuổi tác cũng đã lớn, đầu óc có chút xơ cứng, hơn nữa phương diện dùng người có vấn đề, thích dùng người không khách quan, một đám cán bộ mà y phân công, lại có không ít người xảy ra vấn đề, kết quả hiện tại cũng cũng không phải là bất ngờ.
Phó Trường Chinh có chút tiếc hận nói: Thị trưởng Trương, ngài lúc trước nếu không ly khai Phong Trạch thì tốt quá.
Trương Dương bật cười ha ha: Cậu muốn tôi cả đời ở lại Phong Trạch làm phó thị trưởng à?
Phó Trường Chinh nói: Không phải, thị trưởng Trương năng lực được mọi người công nhận, khẳng định sẽ không ở dưới người ta lâu đâu.
Trương Dương nói: Giỏi lắm, học được cách vỗ mông ngựa từ lúc nào thế?
Phó Trường Chinh: Những gì tôi nói đều là thật mà.
Trương Dương nói: Trường Chinh à, phía sân bay mới sao rồi?
Trương Dương vẫn có cảm tình rất sâu đậm đối với Giang Thành, tuy đã tới Nam Tích, nhưng trong lòng vẫn vương vấn chuyện bên kia.
Phó Trường Chinh nói: Công trình tiến triển rất thuận lợi, hiện tại phó thị trưởng Lý tự mình nắm việc xây dựng sân bay, có điều tất cả vẫn dựa theo phương án trước đây của ngài mà tiến hành. Gã dừng lại một chút rồi nói: Mọi người đều thấy ủy khuất thay cho ngài.
Trương Dương cười nói: Có gì mà ủy khuất với không ủy khuất, tôi hiện tại rất tốt, Nam Tích sang năm mở vận hội tỉnh, thị lý giao quyền lực cho, tôi đang chuẩn bị làm lớn một trận. Trường Chinh, cậu có lòng tin theo tôi làm tốt việc này không?
Phó Trường Chinh gật gật đầu, nói: Thị trưởng Trương, tôi có lòng tin, đi theo anh làm công tác, rất là vững tâm!
Trương Dương nói: Được, vậy chúng ta cùng nhau cố gắng làm tốt một phen sự nghiệp. Còn nữa, sau này đừng có gọi tôi là thị trưởng Trương, tôi hiện tại là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, cậu phải gọi tôi là chủ nhiệm Trương.
Vâng, chủ nhiệm Trương!
Sau khi Tiêu Điều Mẫn đến, Trương Dương giao chuyện sắp xếp cho Phó Trường Chinh cho cô ta lo, Tiêu Điều Mẫn biết đây là thư ký trước kia của Trương Dương, sau khi Trương Dương tới Nam Tích, người được điều đầu tiên là gã, cho nên cho nên đối với Phó Trường Chinh cũng khá là khách khí, tạm thời an bài cho Phó Trường Chinh ở nhà khách của Ủy ban thể dục thể thao, về phần công tác của hắn, dựa theo ý tứ của Trương Dương, giao cho một số công tác về giấy tờ cho gã, cấp cho Phó Trường Chinh một chức vị, chủ nhiệm văn phòng của Ủy ban thể dục thể thao. Có điều bên dưới vị chủ nhiệm này không có bất kỳ thủ hạ nào. Trên thực tế công tác của Phó Trường Chinh giống như trước kia, chính là thư ký của Trương Dương.
Hà Hâm Nhan lần này đa số thời gian nghỉ ngơi đều ở Nam Tích, ở giữa có về Lam Sơn một lần, ở Lam Sơn lại cãi nhau với cha là Hà Trác Thành, trong lòng cô ta không muốn cha mình làm phiền Trương Dương nữa, nhưng Hà Trác Thành cho rằng con gái mình là Trương Dương yêu nhau, Trương Dương vốn là con rể tương lai của y, con rể giúp bố vợ làm việc là thiên kinh địa nghĩa.
Hà Hâm Nhan tức giận ngồi ở ven hồ thiên nga, hai tay chống cằm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt hồ, Trương Dương ở bên cạnh cô ta dùng một phương thức kỳ quái để đứng, đầu chúi xuống đất, lợi dụng sức của phần cổ để giúp thân thể thăng bằng.
Hà Hâm Nhan nói: Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, mặc kệ ông ta, đừng có lo cho ông ta, anh không bao giờ chịu nghe.
Trương Dương nói: Sao, lần này về Lam Sơn lại cãi nhau với ông ta à?
Hà Hâm Nhan nói: Ông ta căn bản là nói mãi không sửa, thông qua quan hệ của anh buôn bán lời kiếm lời, không biết trời cao đất rộng là gì, hiện tại cả ngày ở cùng một chỗ với đám vô lại, còn tìm tình nhân nữa, lẳng lơ khiêu gợi, vừa thấy đã biết không phải hạng tử tế gì.
Trương Dương bật cười ha ha.
Hà Hâm Nhan không nhịn được quay đầu lại trừng mắt lườm hắn: Anh cười cái gì?
Trương Dương nói: Ông ta có quyền tự do yêu đương của ông ta!
Hà Hâm Nhan tức giận vươn tay ra vỗ một cái vào mông Trương Dương, Trương Dương mất thăng bằng xoay người ngồi xuống đất, kéo Hà Hâm Nhan vào trong lòng mình, hai người ở trên mặt cỏ lăn lộn, sau cùng Hà Hâm Nhan thành công đè Trương Dương xuống dưới, kẹp cổ hắn, nói: Em kẹp chết anh, kẹp chết anh!
Trương đại quan nhân cười nói: Mưu sát thân phu!
Hà Hâm Nhan nói: Em coi như là nhìn thấu anh rồi, nam nhân các anh không có ai là tốt cả, bất kể là giả hay trẻ đều thế cả.
Trương Dương nói: Sao em lôi cả anh vào mà mắng?
Hồ Nhân Như nói: Chính là muốn mắng anh đó!
Trương Dương vươn tay ra vỗ một cái lên cái mông đầy đà đàn hồi của cô ta, mỉm cười nói: Nha đầu, lòng dạ phóng khoáng một chút đi, ông ta dù sao cũng là cha em, không thể nào trơ mắt nhìn ông ta ăn không khí mà sống được.
Hà Hâm Nhan nói: Em biết anh rất tốt với em, cho nên mới chiếu cố ông ta như vậy, tất cả đều là vì nể mặt em, nhưng em không muốn ông ta gây phiền phức cho anh.
Trương Dương nói: Không có gì phiền phức cả, anh giúp ông ta nhưng với điều kiện tiên quyết là không trái với nguyên tắc, ông ta có việc tử tế mà làm cũng là một chuyện tốt, không thể để ông ta cứ lừa dối trên xã hội để sống qua ngày mãi được.
Hà Hâm Nhan nói: Anh sao biết ông ta làm việc tử tế?
Trương Dương cười nói: Anh đã cho người điều tra rồi, công ty quảng cáo của ông ta quả thật là làm việc tử tế, nếu không thì anh cũng không giúp ông ta đâu.
Hà Hâm Nhan nói: Bản tính khó đổi, em không sợ ông ta làm sai chuyện mà sợ ông ta làm liên lụy tới anh.
Trương Dương vuốt mặt Hà Hâm Nhan một cái, nói: Không sao đâu, trong lòng anh nắm chắc mà.
Hà Hâm Nhan hạnh phúc dựa sát vào ngực Trương Dương, hai người nằm trên bãi cỏ màu vàng, ngẩng đầu nhìn trờixanh trên cao, Hà Hâm Nhan nói: Thật sự muốn được cả đời này nằm trong lòng anh.
Trương Dương nói: Anh sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em.
Hà Hâm Nhan lại lắc lắc đầu, nói: Một nữ nhân nếu như hoàn toàn dựa vào nam nhân, vậy thì cô ta sẽ để mất đi chính mình, mẹ của em chính là bởi vì vậy cho nên mới gặp bi kịch. Em con trẻ, nên nhân lúc còn nhiều thời gian, làm thêm một số chuyện, bất kể là có thể làm ra thành tích như thế nào thì dẫu sao thì em cũng từng nỗ lực.
Trương Dương cười nói: Thế chẳng phải là anh còn phải chờ em mãi ư?
Hà Hâm Nhan ôn nhu nói: Kỳ thật em là đang đợi anh mới đúng, anh yên tâm đi, đợi khi già đến không thể nào động đậy được nữa, em nhất định sẽ ở bên cạnh anh, đẩy xe lăn, mỗi ngày dẫn anh tới bờ biển ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn.
Trương đại quan nhân cười nói: Rủa anh đấy à.
Hà Hâm Nhan nói: Không phải là rủa, là hi vọng, quan trọng nhất là anh và em ở cùng nhau.
Trương Dương nắm tay Hà Hâm Nhan, nói: Anh sẽ ở cùng với em, vĩnh viễn.
Hà Hâm Nhan thâm tình ngưng trọng nhìn vào hai mắt Trương Dương: Em tin anh!
Từ khi gặp Trương Dương, Hà Hâm Nhan đã chảy không ít nước mắt, nhưng khi đi thì lại mỉm cười, cô bé rất tiêu sái vẫy vẫy tay với Trương Dương: Em phải đi phấn đấu vì tương lai của mình. Trương đại quan nhân nhìn bóng lưng của Hà Hâm Nhan, trong lòng ít nhiều có chút thất lạc, tương lai của cô bé này không phải là mình ư?
Trương Dương đột nhiên phát hiện, những cô gái ở bên cạnh mình bất kể là tính tình nhu nhược hay là kiên cường, mỗi người đều có tính tự chủ rất mạnh, không có ai quấn quít bên cạnh hắn, không thể không có hắn. Thời đại hiện giờ so với triều Đại Tùy thì sự thay đổi của con gái không nghi ngờ gì nữa là lớn nhất.
Trương Dương dõi mắt nhìn Hà Hâm Nhan đi, đang định rời khỏi sân bay thì ở bãi đỗ xe gặp một người quen, chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt Phạm Tư Kì, Phạm Tư Kì mặc áo khoác màu đen, đeo kính râm, tóc cắt ngắn như con trai, ở bên cạnh cô ta còn có một nam một nữ, người hấp dẫn sự chú ý của Trương Dương là cô gái ở bên cạnh cô ta, tóc dài tung bay, da dẻ nhẵn nhụi, đôi mi thanh tú cong cong, một đôi mắt to lộ ra vẻ đặc biệt ngây thơ, nhìn cứ như là cô em hàng xóm vậy.
Khi Trương Dương gặp bọn họ, Phạm Tư Kì đang đứng cùng một chỗ với cô gái kia, nam tử thân hình cao to ở bên cạnh thì đang chuyển hành lý lên xe.
Phạm Tư Kì nhìn thấy Trương Dương thì có chút ngạc nhiên, có điều cô ta rất nhanh liền tiên cười đi tới, cởi găng tay bên tay phải ra chủ động chìa về phía Trương Dương: Thị trưởng Trương, anh sao biết tôi hôm nay tới đây?
Trương Dương mỉm cười bắt tay với Phạm Tư Kì: Chị Phạm, tôi hiện tại là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao của thành phố Nam Tích, không còn là thị trưởng Trương gì đó nữa, vả lại, tôi cũng phải là đặc biệt tới đón chị, tôi vừa tiễn một người bạn, không ngờ ở đây lại có thể gặp được chị.
Phạm Tư Kì cũng bật cười, cô ta giới thiệu hai người ở bên cạnh với Trương Dương, nam tử kia là Phí Ân Phổ, giám đốc chi nhánh của tập đoàn Tinh Nguyệt ở Thượng Hải, cái tên cũng đầy vẻ nước ngoài, cô gái là Lâm Bội Bội, thư ký của Phạm Tư Kì.
Trương Dương chào hỏi họ, hắn nói với Phạm Tư Kì: Tôi nghe nói chị gần đây sẽ tới, nhưng lại không biết được thời gian cụ thể.
Phạm Tư Kì nói: Phía thành phố Nam Tích không ai biết tôi hôm nay đến cả, Trương tiên sinh, hi vọng anh có thể giúp tôi giữ bí mật. Cô ta sở dĩ bảo Trương Dương giúp giữ bí mật là muốn tới cảng Nước Sâu xem tình huống tiến trình hiện tại.
Trương Dương gật gật đầu, hắn và Phạm Tư Kì từng có một kẻ địch chung, chính là Phạm Tư Kì giúp hắn trừ bỏ cừu nhân Hứa Gia Dũng, mà cái chết của Hứa Gia Dũng, cũng khiến Phạm Tư Kì luôn bị hắn áp chế một lần nữa có được tự do. Từ điểm này mà hai người vẫn rất cảm kích nhau, có lẽ Phạm Tư Kì nên cảm kích Trương Dương nhiều hơn một chút.
Phạm Tư Kì cũng không tin đây là là sự trùng hợp, khi cô ta biết Trương Dương, Trương Dương chính là chỉ huy hiện trường công trình xây dựng sân bay mới của Giang Thành, hiểu biết đối với năng lực của Trương Dương cũng có ít nhiều. Trương Dương đột nhiên xuất hiện ở sân bay, cô ta không thể không nghĩ xa hơn, chẳng lẽ Nam Tích điều Trương Dương đến phụ trách công trình cảng Nước Sâu? Sau khi thoát khỏi sự uy hiếp của Hứa Gia Dũng, Phạm Tư Kì đã khôi phục lại sự bình tĩnh và cơ trí của ngày xưa, cô ta mỉm cười nói: Trương tiên sinh, chúng tôi đi trước!
Trương Dương mỉm cười gật gật đầu, dõi mắt nhìn Phạm Tư Kì lên xe, Phạm Tư Kì khi mở cửa liền quay đầu lại: Anh tối nay có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm.
Trương Dương cười nói: Chị Phạm từ xa tới, phải là tôi nên mở tiệc đón gió tẩy trần cho chị mới đúng, thế này đi, tối nay tôi ở nhà khách của Ủy ban thể dục thể thao chuẩn bị một bàn cơm, chị Phạm phải tới dự đấy nhé.
Phạm Tư Kì nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gật gật đầu nói: Trương tiên sinh, tôi hiện tại vẫn chưa muốn tiếp xúc với phía chính phủ thành phố Nam Tích, hi vọng anh có thể tạm thời bảo mật cho tôi.
Trương Dương cười nói: Tôi chỉ muốn đón gió tẩy trần cho chị với tư cách là bạn bè, không có ý gì khác cả.
Phạm Tư Kì cười nói: Được, sáu giờ tối, tôi sẽ tới đúng giờ!
Phạm Tư Kì lên ô tô, Lâm Bội Bội dựa sát vào người cô ta, tay của hai người ở bên dưới nắm chặt lấy nhau, Lâm Bội Bội nói: Phạm tổng, hắn là ai vậy?
Phạm Tư Kì lạnh lùng nói: Một người bạn!
Lâm Bội Bội nói: Trước đây chưa từng nghe chị nhắc tới hắn!
Phạm Tư Kì nhíu mày nói: Chuyện của tôi cô không cần phải biết. Cô ta nói với Phí Ân Phổ đang lái xe: Phí, khách sạn Nam Dương Quốc Tế.
Phí Ân Phổ nói: Phạm tổng, chỗ đó đang sửa sang, vẫn còn chưa xong, tôi ở khách sạn Quan Duyến đã đặt phòng rồi.
Phạm Tư Kì nói: Tôi nghĩ trước tiên xem tình huống bên đó đã, dẫu sao thì chúng ta cũng có đầu tư ở đó.
Phí Ân Phổ cười nói: Sinh ý có nhân tố Trung Quốc, Lý Quang Nam cũng có kinh nghiệm hơn.
Phạm Tư Kì nói: Phí, cảng Nước Sâu gần đây thế nào rồi?
Phí Ân Phổ nói: Tài chính của Thành phố Nam Tích giật gấu vá vai, tập đoàn của chúng ta từ chối rót thêm tài chính, ngược lại khiến chúng ta nhìn rõ được thực lực của họ, nếu như thiếu sự ủng hộ về tài lực của tập đoàn Tinh Nguyệt chúng ta, có thể là công trình cảng Nước Sâu sẽ bị nhỡ.
Phí Ân Phổ cười nói: Thật ra cũng không có gì để xem cả, trước đây thế nào thì hiện tại vẫn thế thôi, đây là công trình bộ mặt của thành phố Nam Tích, quan viên trong nước chú trọng nhất là sĩ diện, cho dù bị đánh bầm dập mặt mũi, thì vẫn cứ phải làm tiếp. Hiện tại tài chính của thành phố Nam Tích đều đặt tất cả vào cảng Nước Sâu, trong thời gian ngắn vẫn có thể chống đỡ tiếp được.
Phạm Tư Kì nói: Vậy không đi nữa, về khách sạn nghỉ ngơi trước. Cô ta bay đường dài, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Khách sạn Quân Duyến là khách sạn cấp năm sao mới xây của Nam Tích, là do cục điện lực của Nam Tích bỏ vốn xây nên, thiết bị cứng mềm của khách sạn đều thuộc hạng nhất lưng của Nam Tích, Phạm Tư Kì lần trước đến Nam Tích đã từng vào ở nơi này, ấn tượng đối với cách phục vụ ở nơi này là khá tốt.
Phí Ân Phổ đặt một phòng tổng thống ở đây, Phạm Tư Kì và Lâm Bội Bội đi vào trong phòng, Phí Ân Phổ bỏ hành lý xuống rồi xoay người bro đi.
Lâm Bội Bội đóng cửa phòng lại, buồn bã không vui nói: Đáng ghét, ở trên xe vì sao cứ phải bày ra cái bộ mặt đó với em?
Phạm Tư Kì mỉm cười đi tới bên cạnh cô ta, giang tay ra ôm Lâm Bội Bội vào lòng, dí sát vào mặt cô ta, nói: Không phải đã nói với em rồi sao, ở bên ngoài nhất định phải chú ý hình tượng mà.
Phí cũng không phải là người ngoài!
Phạm Tư Kì nói: Bội, em phải biết rằng, bước ra khỏi căn phòng này, chúng ta chính là quan hệ thượng cấp hạ cấp.
Lâm Bội Bội nói: Chị và Trương Dương kia có quan hệ gì?
Phạm Tư Kì cười nói: Bạn bè bình thường thôi.
Lâm Bội Bội có chút không vui nói: Em thấy không đơn giản như vậy, khi chị thấy hắn cười rất vui vẻ.
Phạm Tư Kì hôn lên mặt cô ta một cái: Bội Bội, đừng có ghen tuông, chị và hắn thật sự không có gì.
...
Trương Dương bảo Từ Hoành Yến chuẩn bị một ít thức ăn địa phương của Nam Tích, trong phòng trước tiên bật điều hòa. Nhà khách của Ủy ban thể dục thể thao tuy rằng hoàn cảnh hơi đơn sơ, nhưng dù sao cũng là địa bàn của hắn, an bài chuyện gì cũng tiện hơn, cũng có thể thỏa mãn nguyện vọng không muốn để người khác biết của Phạm Tư Kì.
Sáu rưỡi tối, Phạm Tư Kì đi tới nhà khách Ủy ban thể dục thể thao rất đúng giờ, lần này hộ tống cô ta đến chỉ có Phí Ân Phổ.
Từ biểu hiện của Phí Ân Phổ có thể đoán rằng gã rất cung kính với Phạm Tư Kì.
Trương Dương mời Phạm Tư Kì vào phong, Phạm Tư Kì cởi áo khoác da ra, cảm thán nói: Mùa đông Nam Tích thật là trầm.
Trương Dương cười nói: Nam Tích ở Giang Nam, mùa đông ở đây không tính là lạnh, nếu như cô tới đông bắc Trung Quốc cảm thụ một chút, nơi đó mới có thể gọi là lạnh thật sự.
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: Tôi đã tới đông bắc rồi, ở bên ngoài tuy rằng lạnh, có điều vào trong phòng có lò sửa, vẫn chịu được, cái lạnh của bên này thì lại là trong không khí ẩm ướt, gió thổi vào người lạnh tới thấu xương.
Trương Dương bật cười, Phạm Tư Kì là người Singapore, quen với khí hậu nhiệt đới rồi, tất nhiên không thích ứng được với thời tiết ở đây, đối với hắn mà nói mùa đông Nam Tích căn bản không tính là rét lạnh, có thể là có liên quan tới việc hắn trước giờ luôn sống ở Giang Bắc.
Lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên, Trương Dương nói: Hôm nay vội quá cho nên không kịp chuẩn bị gì cả, chỉ bảo đầu bếp làm vài món ăn địa phương, chị Phạm thưởng thức xem.
Phạm Tư Kì nói: Quá khách khí rồi, nơi này chính là nơi làm việc của anh à?
Trương Dương gật đầu, nói: Trọng điểm công tác hiện tại của tôi chính là chuẩn bị cho vận hội tỉnh lần thứ mười hai của Bình Hải, chắc là phải bận tới tháng mười năm sau.
Phạm Tư Kì nói: Là vàng thì ắt sẽ phát sáng, loại người có năng lực như cậu, tới đâu cũng sẽ được trọng dụng.
Trương Dương cười nói: Chị Phạm đề cao tôi rồi. Hắn giơ chén rượu lên bảo Phạm Tư Kì và Phí Ân Phổ cùng nhau uống.
Con người Phí Ân Phổ rất ít nói, từ sau khi đi vào, trừ chào hỏi Trương Dương ra thì không nói gì nữa, gã cũng không uống rượu, lấy cớ là lát nữa còn phải lái xe, người này khiến cho Trương Dương cảm thấy khá hứng thú, theo lý mà nói cũng là một quản lý cao của tập đoàn Tinh Nguyệt, nhưng sao nhìn thế nào cũng giống như và lái xe kiếm bảo tiêu của Phạm Tư Kì. Phạm Tư Kì lần này đến Nam Tích là lần đầu tiên bước vào đất Trung Quốc sau khi Hứa Gia Dũng chết, lúc trước Tinh Nguyệt đầu tư vàocảng Nước Sâu, một bộ phận nguyên nhân rất lớn trong đó là bản kế hoạch của Hứa Gia Dũng, mà lúc đó Phạm Tư Kì vẫn bị Hứa Gia Dũng áp chế, cô ta không nắm rõ hoàn toàn kế hoạch đầu tư này, đoạn thời gian này gián đoạn đầu tư, một là bởi vì cái chết đột ngột của Hứa Gia Dũng đã mang tới chấn động trong tập đoàn Tinh Nguyệt, hai là cô ta muốn tìm hiểu lại hạng mục cảng Nước Sâu. Trong khoảng thời gian này, Phạm Tư Kì đã hiểu rõ được mất chuyện, cảng Nước Sâu hiển nhiên có tiền cảnh lợi ích cực lớn, còn nữa, chính phủ thành phố Nam Tích rất là coi trọng tập đoàn Tinh Nguyệt, đã như vậy, Phạm Tư Kì muốn lợi dụng cơ hội này, tận hết khả năng thu được lợi ích lớn hơn trong lần đầu tư này.
Tuy rằng Trương Dương tối nay dùng thân phận bạn bè để mở tiệc chiêu đãi Phạm Tư Kì, nhưng Phạm Tư Kì đối với hắn vẫn vẫn duy trì cảnh giác, dù sao bọn họ đại biểu cho cho đoàn thể lợi ích khác nhau, thậm chí Phạm Tư Kì cho rằng ở sân bay gặp được Trương Dương cũng không phải là ngẫu nhiên.
Trương Dương cũng không hề chủ động đề cập tới cảng Nước Sâu, hắn không phụ trách khối đó, chỉ vận hội tỉnh thôi cũng đủ cho hắn bận rộn rồi, hắn đối với cảng Nước Sâu không có hứng thú gì cả.
Trong bữa cơm này bọn họ đều có biểu hiện vô cùng khách khí, nói chuyện với nhau rất cẩn thận, hơn một tiếng sau, tiệc tối cũng chấm dứt, Phạm Tư Kì đứng dậy cáo từ rời đi, Trương Dương cũng không giữ cô ta lại, tiễn cô ta ra ngoài cửa nhà khách, lại nhìn thấy hai người Lương Thành Long và Kiều Bằng Cử cùng nhau đi tới, hai người bọn họ tới đây ăn cơm cũng chỉ là ngẫu nhiên, vừa rồi ở công trường thị sát tình huống xong, Lương Thành Long đặc biệt thích ăn thịt gà mái ở nơi này, cho nên đề nghị Kiều Bằng Cử cùng nhau tới đây, không ngờ lại gặp Phạm Tư Kì ở cửa.
Hai người bọn họ trước đây từng có giao tiếp với Phạm Tư Kì, cũng đều biết Phạm Tư Kì là chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt, nhìn thấy Phạm Tư Kì, Kiều Bằng Cử vô cùng vui mừng, gã cười nói: Chị Phạm, tới Nam Tích lúc nào thế? Sao không nói với tôi muột tiếng.
Phạm Tư Kì lạnh lùng cười nói: Hôm nay vừa tới! Khi nói câu này, cô ta không nhịn được mà nhìn Trương Dương một cái, Trương Dương cười khổ, hắn biết Phạm Tư Kì tính chuyện này lên đầu mình, cho rằng là hắn thông tri cho Lương Thành Long và Kiều Bằng Cử, nhưng chuyện này không liên quan gì tới hắn, ở trước mặt hai người bọn Kiều Bằng Cử, Trương Dương cũng không tiện giải thích.
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: Các anh nói chuyện đi, tôi hôm nay vừa tới Nam Tích, có chút mệt mỏi rồi, về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Kiều Bằng Cử và Lương Thành Long nhìn Phạm Tư Kỳ rời đi, đợi khi xe của cô ta đi xa rồi, Kiều Bằng Cử không nhịn được chỉ vào Trương Dương nói: Trương Dương, cậu đúng là không có hậu đạo, Phạm Tư Kì đến đây mà cậu cũng không nói cho chúng tôi một tiếng.
Trương Dương cười khổ nói: Vì sao phải nói? Tôi đi ăn cơm với ai cũng phải thông tri cho các anh à, các anh là ai? Là lãnh đạo của tôi chắc!
Kiều Bằng Cử và Lương Thành Long xông lên phía trước, mỗi người bẻ một cánh tay của Trương Dương: Nói! Cậu và Phạm Tư Kì có quan hệ gì?
Trương đại quan nhân nản vô cùng, đám người này có tư tưởng gì vậy? Chẳng lẽ cứ có một nữ nhân đi ăn cơm với mình là có điều ám muội à, hắn hận không thể ném hai tên này ra ngoài, chỉ cần hắn muốn, khẳng định có thể làm được, có điều Trương Dương cũng chỉ nghĩ mà thôi, cười nói: Vào bên trong nói chuyện đi, thức ăn cơ bản còn chưa được đụng đến.
Lương Thành Long vừa nghe thấy vậy liền không vui: Làm cái trò gì thế? bảo chúng tôi đi ăn cơm thừa à?
Trương Dương cười nói: Lãng phí là không tốt, bao nhiêu đồ đều chưa đụng tới, tôi sẽ bảo đầu bếp làm cho anh các anh ít canh thịt chó để tẩm bổ.
Lương Thành Long cũng chỉ nói đùa vậy thôi, gã cười bảo: Đừng để ý, gần đây tôi đang nóng lắm, không thể tẩm bổ thêm nữa, bổ nữa là phun máu đấy!
Ba người nói nói cười cười đi vào trong phòng, lại ngồi xuống, Trương Dương bảo Từ Hoành Yến đi sai đầu bếp làm thêm mấy món thức ăn, sau khi rượu thịt đầy bàn, Kiều Bằng Cử nói: Nếu tôi nhớ không lầm, Phạm Tư Kì là vợ của Hứa Gia Dũng, người chồng đã chết của cô ta lại là kẻ thù của cậu, không ngờ hai người lại có thể ngồi xuống cùng ăn cơm.
Trương Dương nói: Chuyện này nói ra thì dài lắm, chúng ta không nói tới chuyện này nữa, hôm nay thật sự là trùng hợp, tôi ra sân bay tiễn người, cô ta vừa hay xuống máy bay, thế nên gặp nhau. Tôi đã quen cô ta từ trước, người ta từ xa tới nên tôi cũng phải khách khí chút, thuận miệng nói muốn đón gió tẩn trần cho cô ta, không ngờ cô ta đồng ý thật.
Lương Thành Long nói: Bốc phét!
Trương đại quan nhân có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: Tôi ức chế lắm, vì sao khi tôi nói thật luôn không có ai tin?
Kiều Bằng Cử nói: Bởi vì ngươi cậu căn bản không nói thật.
Trương Dương nói: Trời đất chứng giám, tất cả những gì tôi nói đều là thật, cô ta nhận lời mời của tôi, đồng thời cũng đưa ra một điều kiện, chính là không được tiết lộ hành tung của cô ta cho người khác, vừa rồi nhìn ánh mắt của cô ta khi gặp các anh, cô ta chắc chắn nghĩ rằng là tôi đã tiết lộ cô ta đã đến Nam Tích rồi. Tôi con mẹ nó sao đen thế, hai bên đều không phải là người.
Kiều Bằng Cử lúc này có chút tin lời Trương Dương, thấp giọng nói: Cô ta nếu đã đến đây, cần gì phải cần gì phải thần bí như vậy? Trong lòng bắt đầu suy đoán mục đích lần này Phạm Tư Kì tới Nam Tích, nếu tập đoàn Tinh Nguyệt có thể khôi phục đầu tư cho cảng Nước Sâu, như vậy công trình cảng Nước Sâu sẽ khởi động toàn diện, điều này đối với gã mà nói là một tin tức tốt.
Trương Dương nói: Có thể cô ta tới thăm quan.
Kiều Bằng Cử nói: Tinh Nguyệt tay nắm tài chính, là mấu chốt quan trọng khiến công trình cảng Nước Sâu có thể tiếp tục khởi động hay không, cô ta liệ ucó lợi dụng khốn cảnh về tài chính trước mắt của Nam Tích để đưa ra nhiều điều kiện tốt cho mình hơn hay không?
Lương Thành Long gật gật đầu: Rất có khả năng, cò kè mặc cả là thiên tính của thương nhân, nếu cô ta biết tài chính của Nam Tích đang khẩn trương, cô ta khẳng định sẽ nhân cơ hội này đòi thêm nhiều lợi ích hơn.
Trương Dương thở dài nói: Có mệt hay không, nói chuyện với đám người làm sinh ý các anh, cả ngày chỉ bàn những chuyện này, tôi nghe mà đau cả đầu.
Kiều Bằng Cử mỉm cười nói: Trương Dương, quan hệ giữa cậu và Phạm Tư Kì xem ra không tồi, giao tình giữa cậu và Hà Trường An cũng khá tốt, vì sao không lợi dụng cơ hội này, giành quyền quản lý cảng Nước Sâu vào tay?
Trương Dương vừa nghe gã nói như vậy, lắc đầu như đánh trống bỏi, nói: Đánh chết tôi cũng không làm, loại chuyện làm hết sức mà không được lòng này, tôi chẳng muốn dính vào làm gì, hiện tại một cái vận hội tỉnh đã đủ khiến tôi mệt chết rồi. Cảng Nước Sâu ư? Làm tốt thì chiến tích là của người khác, làm hỏng thì trách nhiệm đổ lên đầu tôi, tôi điên à mà làm?
Lương Thành Long nói: Trước mắt vẫn chưa biết mục đích của Phạm Tư Kì, có lẽ cô ta không chuẩn bị tiếp tục đầu tư vào công trình cảng Nước Sâu đâu.
…
Sau khi Phạm Tư Kì rời khỏi nhà khách Ủy ban thể dục thể thao, cũng không về ngay, cô ta bảo Phí Ân Phổ lái xe đi quanh một vòng sân thể dục cũ của Ủy ban thể dục thể thao, dừng lại trước cửa lớn sân thể dục, Phạm Tư Kì mở cửa xe bước xuống.
Phí Ân Phổ đi theo sau, khoác áo da lên người cho cô ta.
Phạm Tư Kì nói: Khối đất này thế nào?
Phí Ân Phổ nói: Ánh mắt của chị quả nhiên là nhất đẳng, khối đất này nên là khu vực hoàng kim của thành phố Nam Tích, Nam Tích hai năm nay nơi nào cũng làm xây dựng, trong trong phạm vi trung tâm thành phố cũng không tìm được nơi nào thích hợp hơn nơi này.
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: Thật ra tôi lần trước đến Nam Tích, đã nhìn trúng khối đất này rồi, nếu như lấy được nơi này, mở quảng trường thương nghiệp, hồi báo sẽ cực kỳ tốt.
Phí Ân Phổ nói: Giá đất nơi này không rẽ, hơn nữa ở đây lại có sân thể dục, có Ủy ban thể dục thể thao, di dời là cả một vấn đề lớn, nếu chính phủ không gật đầu, căn bản là không thể làm được.
Phạm Tư Kì nói: Cậu nghĩ tôi thật sự muốn ăn cơm của Trương Dương ư? Tôi là muốn tới xem khu đất này, sang năm trung tâm thể dục mới của thành phố Nam Tích sẽ được xây xong, sân thể dục cũ trên thực tế đã bỏ không, chúng ta lấy khối đất này mở quảng trường thương nghiệp cũng là cống hiến cho Nam Tích.
Phí Ân Phổ nói: Chị đã tính toán hết rồi ư?
Phạm Tư Kì cười nói: Cảng Nước Sâu có vấn đề về tài chính, khiến chính phủ thành phố Nam Tích gặp khó khăn, hiện tại là bọn họ cầu tôi, tiền, không phải là vấn đề, nhưng mỗi một phân tiền mà chúng ta đầu tư vào đều phải cố gắng giành được sự hồi báo lớn nhất, tôi thừa nhận cảng Nước Sâu là một hạng mục có tiền cảnh cực lớn, nhưng thời gian hồi báo lại rất dài, tôi có thể chờ đợi nhưng các cổ đông của công ty lại muốn trong thời gian ngắn nhất nhìn thấy được hiệu quả và lợi ích lớn nhất.
Phí Ân Phổ thấp giọng nói: Áp lực của chị rất lớn.
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: Tôi, một người chấp chưởng một tập đoàn tài chính lớn như vậy, rất nhiều người đều không tin tưởng tôi, tuy rằng hai năm nay tôi làm cũng không tệ lắm, nhưng bọn họ vẫn tràn ngập nghi ngờ đối với tôi, đầu tư cảng Nước Sâu, khiến tôi gặp phải nguy cơ mất tín nhiệm chưa từng có, tôi phải làm tốt một việc khác để di dời sự chú ý của họ.
Phí Ân Phổ nói: Lợi dụng đầu tư cảng Nước Sâu làm điều kiện, có lẽ chính phủ thành phố Nam Tích sẽ đồng ý nhượng lại khối đất này cho chúng ta.
Phạm Tư Kì nói: Tôi chẳng những muố khối đất này mà còn muốn một cái giá lý tưởng nhất, lợi dụng khối đất này để giảm bớt mạo hiểm của đầu tư cảng Nước Sâu. Cô ta khoác chặt áo da, nhìn đèn đuốc bên trong sân thể dục, không khỏi lộ ra một nụ cười vui vẻ.
/2583
|