Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên nói: Chúng ta đồng thời vào lúc kiên trì nguyên tắc đảng tích cũng phải biến biến báo, kiên trì nguyên tắc, cũng không có nghĩa là một bước cũng không nhường, nhượng bộ thích hợp là vì mưu cầu phát triển tốt hơn.”
Những lời này của Từ Quang Nhiên kỳ thực đã biểu lộ thái độ của y, y đứng ở phía Trần Hạo.
Bí thư ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên nói: Bí thư Từ, nhưng chúng ta nếu nhượng bộ, nhà đầu tư khác liệu có bắt chước, liệu có đề xuất điều kiện với chúng ta hay không? Hậu quả trong tương lai sẽ rất nghiêm trọng.
Từ Quang Nhiên nói: Đồng chí Bồi Nguyên, hiện tại tài chính của chúng ta rất khẩn trương, chuyện này mọi người chắc đều biết rõ, công trình cảng Nước Sâu liên quan tới phát triển trong tương lai của Nam Tích, là trọng trung chi trọng trong xây dựng thành thị của chúng ta, tài chính tỉnh không đủ khả năng ủng hộ cho chúng ta, cho nên chúng ta trong cả quá trình xây dựng, chủ yếu là phải dựa vào bản thân mình. Hiện tại nhún nhường nhượng bộ là để ngày sau có thể nở mày nở mặt, tập đoàn Tinh Nguyệt nhìn trúng khu đất sân thể dục, chúng ta không thể nào tặng không cho họ được, phải bảo họ gia tăng đầu tư tài chính kỳ hai, ngoài mặt thì là chúng ta là nhượng bộ họ, nhưng từ quan điểm lâu dài thì đây là một kế quả song doanh.
Lý Bồi Nguyên trên mặt phác ra một nụ cười lạnh, song doanh mới là lạ đó! Tinh Nguyệt ngay cả một xu cũng không bỏ, khu đất này có khác gì là tặng không cho họ đâu, gia tăng đầu tư tài chính kỳ hai, tổng ngạch đầu tư không thay đổi, thế không những là nhượng bộ mà còn là nhượng bộ cực lớn.
Từ Quang Nhiên mỉm cười nói: Mọi người giơ tay biểu quyết đi!
Trần Hạo giơ tay đầu tiên, Vương Hải Ba cũng giơ tay, các thường ủy đa số đều giơ tay, thậm chí ngay cả thị trưởng Hạ Bá Đạt cũng vậy.
Người không giơ tay chỉ có một mình bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên.
Sau khi tan họp, Lý Bồi Nguyên hầm hừ quay về văn phòng của mình, bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi đi theo y, cười nói: Sao vậy, tức giận à?
Lý Bồi Nguyên tức giận nói: Làm cái gì thế không biết? Một thương nhân Singapore mà có thể uy hiếp chúng ta thành như vậy, mọi người từ lúc nào trở nên yếu đuối như vậy? Chính phủ chúng ta còn cần mặt mũi nữa không, đảng của chúng ta có cần tôn nghiêm nữa không?
Hà Anh Bồi nói: Tôn nghiêm quan trọng hay là ăn cơm quan trọng? Cảng Nước Sâu sắp không còn nổi một hạt gạo nữa rồi, người ta chính là nhắm chuẩn vào điểm này cho nên mới dám đưa ra yêu cầu như vậy.
Lý Bồi Nguyên nói: Càng là như vậy thì càng không thể nhượng bộ, hôm nay chúng ta nhượng bộ, ngày mai bọn họ không biết sẽ còn đưa ra yêu cầu quá đáng như thế nào nữa, những nhà đầu tư này quyết không thể nuông chiều được.
Hà Anh Bồi cười nói: Bọn họ có tài hơn nữa thì vẫn là đang ở trên đất Nam Tích, tôi thấy bí thư Từ muốn trước tiên tặng lì xì, sau đó mới đòi lại mặt mũi.
Lý Bồi Nguyên nói: Mặt mũi đã đánh mất rồi, còn có thể đòi lại được ư? Chuyện này se tạo thành ảnh hưởng rất ác liệt, anh cứ đợi mà xem, không bao lâu nữa đám đầu tư này sẽ chen nhau tới ra điều kiện.
Hai người vừa nói vừa đi vào văn phòng của Lý Bồi Nguyên. Lý Bồi Nguyên đóng cửa phòng lại, y không nhịn được bèn nói: Thật không biết Hạ Bá Đạt này nghĩ gì? Lúc ban đầu y tỏ ý phản đối, nhưng khi giơ tay biểu quyết thì không ngờ lại bỏ phiếu tán thành, làm cái gì vậy, y đang làm gì vậy?
Hà Anh Bồi nói: Làm cái gì thì chỉ có bản thân y biết, công trình cảng Nước Sâu xảy ra vấn đề, người làm thị trưởng như y cũng không thoát khỏi trách nhiệm, tỉnh lý trách tội xuống, bọn họ đều xui xẻo, tôi thấy chính là vì điểm này cho nên y mới bỏ phiếu tán thành.
Lý Bồi Nguyên thở dài nói: Một khối đất tốt như vậy lại tặng cho người ta một cách hồ đồ, bọn họ đặt lợi ích của quốc gia ở đâu rồi?
Mặt Hà Anh Bồi nóng lên, vừa rồi y cũng bỏ phiếu tán thành.
Lý Bồi Nguyên nói: Trần Hạo so với Thường Lăng Không thì kém hơn nhiều!
Hạ Bá Đạt cũng không phải hạng ngốc nghếch, y cũng có suy nghĩ của mình, y cho rằng Tinh Nguyệt lợi dụng chuyện đầu tư để chèn ép thị lý là cực kỳ vô lễ, chính bởi vậy, Hạ Bá Đạt càng phải bỏ phiếu tán thành, y cho rằng nhượng bộ lần này là một sai lầm cực lớn của Từ Quang Nhiên trên chính trị, một khi đã như vậy, y không ngại tiễn Từ Quang Nhiên một đoạn đường.
Hạ Bá Đạt trở lại văn phòng không lâu thì phó thị trưởng Cung Kì Vĩ đến, y cười nói với Hạ Bá Đạt: Thị trưởng Hạ, muộn vậy rồi mà vẫn chưa về à?
Hạ Bá Đạt nói: Cuộc họp thường ủy kéo dài tới tận bây giờ, đang nghỉ ngơi chút rồi chuẩn bị về, anh sao vẫn chưa đi?
Cung Kì Vĩ cười nói: Tôi về lấy chút đồ, đi ngang qua văn phòng của anh nhìn thấy đèn còn sáng cho nên vào hỏi thăm.
Hạ Bá Đạt không tin cái cớ này của y, liền hỏi khẽ: Có việc gì à?
Cung Kì Vĩ gật gật đầu nói: Thị trưởng Hạ, cuộc họp thường ủy hôm nay, kết quả thảo luận cuối cùng thế nào? Khu đất đó của sân thể dục tính xử lý ra sao?
Hạ Bá Đạt nói: Bí thư Từ quyết định giao khu đất đó cho tập đoàn Tinh Nguyệt khai thác, các thường ủy đã thông qua rồi.
Trên mặt Cung Kì Vĩ có chút thất vọng: Giá nhượng lại...
Hạ Bá Đạt thở dài nói: Khấu trừ từ thu hoạch lợi ích về sau của Tinh Nguyệt ở cảng Nước Sâu, định giá năm trăm ngàn.
Năm trăm ngàn? Cung Kì Vĩ trợn trừng mắt lên, y cho rằng chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Bá Đạt nói: Tài chính nếu như không tới kịp, cảng Nước Sâu sẽ đối diện với cảnh đình công, đến lúc đó, tỉnh lý khẳng định sẽ truy cứu. Thị lý cũng không có cách nào khác.
Cung Kì Vĩ nói: Nhưng này cái giá này cũng quá thấp rồi.
Hạ Bá Đạt nói: Chuyện đặc biệt thì đành phải làm theo cách đặc biệt thôi.
Cung Kì Vĩ muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Hạ Bá Đạt: Anh còn có việc à?
Cung Kì Vĩ nói: Trên khu đất Này có sân thể dục của Ủy ban thể dục thể thao, nhượng lại đất phải trưng cầu ý kiến của phía Ủy ban thể dục thể thao.
Hạ Bá Đạt nói: Đất là của quốc gia, Ủy ban thể dục thể thao không quản được chuyện này, anh nói một tiếng với Trương Dương đi, phải phối hợp công tác với thị lý, đừng chế tạo cản trở trong chuyện này.
Hạ Bá Đạt cũng hiểu khá rõ về Trương Dương, biết thằng ôn này sẽ không để yên, nhưng y chỉ mong sao có người đi chọc Trương Dương, lần này có náo nhiệt để xem rồi.
Cung Kì Vĩ nói: Hôm nay phó thị trưởng Trần tìm tôi nói chuyện, cho rằng Trương Dương và Tinh Nguyệt đi lại quá thân cận, có một số việc có thể có liên quan tới cậu ta.
Hạ Bá Đạt nhíu mày: Anh ta hoài nghi Trương Dương có liên quan tới việc nhượng đất lần này ư?
Cung Kì Vĩ chẳng ừ là có cũng chẳng bảo là không, y tiếp tục nói: Tôi vừa rồi đi tìm Trương Dương, cậu rất căm tức, nhìn bộ dạng của cậu thì có vẻ như hắn không có liên quan gì tới chuyện này.
Hạ Bá Đạt nói: Cậu ta là lính của anh, nếu làm ra chuyện gì thì tất cả đều là trách nhiệm của anh đó.
Cung Kì Vĩ thở dài trong lòng, những lời này của Hạ Bá Đạt thật sự khiến y lạnh lòng, khu đất sân thể dục cứ vậy tặng không cho tập đoàn Tinh Nguyệt, thật không biết đám thường ủy này nghĩ cái gì.
Trương Dương ngày hôm sau nhận được tin tức, thị lý quyết định đêm khu đất ở bên trong sân thể dục của Ủy ban thể dục thể thao nhượng lại cho tập đoàn Tinh Nguyệt, ngoài ra ở sườn đông trung tâm thể dục mới cắt ra một khu đất để xây dựng trụ sở Ủy ban thể dục thể thao, làm khu vực làm việc của Ủy ban thể dục thể thao sau này.
Tin tức này vừa được truyền đến, toàn bộ Ủy ban thể dục thể thao đều ầm ĩ, thành viên đảng tổ đều tới văn phòng của Trương Dương hỏi xem chuyện này có thật hay không, Trương Dương chỉ bảo hiện tại vẫn chưa nhận được thông tri chính thức của thị lý để lấp liếm cho qua.
Người khẩn trương nhất phải kể tới Từ Hoành Yến của sở chiêu đãi, hắn thật vất vả lắm mới thông qua quan hệ của Trương Dương, chuẩn bị tiếp tục nhận thầu sở chiêu đãi, ở đây làm thêm vài năm nữa, không ngờ nhanh như vậy đã có thay đổi rồi.
Từ Hoành Yến lo sợ bất an tới văn phòng của Trương Dương, thật ra hắn đã đứng một lúc ở cửa rồi, nhưng lúc này người tới văn phòng của Trương Dương nối liền không dứt, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi tất cả mọi người rời đi, hắn mới đi vào.
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của Từ Hoành Yến, không khỏi bật cười: Việc gì thế? Gặp chuyện gì xui xẻo à?
Từ Hoành Yến nói: Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói thị lý cấp khu đất này cho tập đoàn Tinh Nguyệt, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả?
Trương Dương nói: Tôi cũng vừa nghe được tin tức, chưa kịp chứng thực.
Từ Hoành Yến nói: Khu đất này nếu thật sự nhượng lại, Ủy ban thể dục thể thao của chúng ta phải di dời ư?
Trương Dương cười nói: Anh từ khi nào cũng thành nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi thế?
Từ Hoành Yến nói: Làm lâu như vậy rồi, sớm đã coi mình là một phần tử của Ủy ban thể dục thể thao.
Trương Dương nói: Anh lo cái gì? Khu đất này phải khai thác khẳng định là chuyện sớm hay muộn thôi, cho dù Ủy ban thể dục thể thao chúng ta không còn ở chỗ này, vẫn sẽ đổi địa điểm công tác mới, anh tiếp tục đi theo mở sở chiêu đãi là được.
Từ Hoành Yến nói: Nơi này là phong thuỷ bảo địa, bỏ đi thì tiếc lắm.
Trương Dương nói: Không phải là vấn đề anh có nỡ bỏ hay không, lãnh đạo thượng cấp đã quyết định, chúng ta phải phục tùng.
Từ Hoành Yến thở dài bỏ đi. Trương Dương chờ Từ Hoành Yến đi rồi, liền gọi điện thoại cho phó thị trưởng Cung Kì Vĩ, tuy rằng biết tin tức này là thật, nhưng hắn vẫn muốn từ chứng thực từ chỗ Cung Kì Vĩ. Cung Kì Vĩ nói: Đúng vậy, ngày hôm qua trên cuộc họp thường ủy đã thông qua chuyện này, thị lý quyết định nhượng lại khu đất sân thể dục cho tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore, định giá năm trăm ngàn, áp dụng phương thức khấu trừ lợi ích về sau của tập đoàn Tinh Nguyệt trong công trình cảng Nước Sâu.
Trương Dương nói: Cũng chính là nói một xu cũng không trả, cứ thế tặng không cho người ta khối đất này.
Cung Kì Vĩ trầm mặc trong chốc lát rồi nói: Chuyện này tôi đã phản ánh với lãnh đạo cấp trên rồi, cũng truyền đạt ý kiến của cậu, có điều các lãnh đạo có suy nghĩ của các lãnh đạo.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, khu đất này thuộc về Ủy ban thể dục thể thao, tôi là thuộc ông quản, ông cứ vậy trơ mắt nhìn Ủy ban thể dục thể thao bị lấy đi ư.
Cung Kì Vĩ nói: Đất là tài sản quốc hữu, không phải là tài sản tư hữu của tập thể nào và cũng không phải là của người nào khác.
Trương Dương nói: Quốc gia bảo tôi quản nơi này, chính là bảo tôi phải trông coi tài sản của quốc gia, ai cắt khối đất này đi, thì trước tiên phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không.
Cung Kì Vĩ cũng có chút kích động: Tôi cũng không cũng muốn chuyện này phát sinh, nhưng bí thư Từ đã đồng ý, các thường ủy đa số đều gật đầu, tôi có thể làm được gì nữa? Thị lý có chính sách của thị lý, không phải chúng ta có thể chi phối được.
Trương Dương: Tôi giờ đi tìm bí thư Từ đây!
Cung Kì Vĩ còn định nói gì nữa thì bên kia Trương Dương đã gác điện thoại rồi.
Trương Dương tới thị trụ sở làm việc chính phủ thị ủy mới biết được Từ Quang Nhiên đã tới công trường cảng Nước Sâu thị sát, thật ra cho dù là Từ Quang Nhiên ở đó cũng không muốn gặp hắn, Trương Dương vòng một vòng liền đi tìm thị trưởng Hạ Bá Đạt.
Hạ Bá Đạt ngược lại rất thích tiếp kiến hắn, trong hành động xử lý những kiến trúc trái quy đinh, Trương Dương đã giúp y lấy được không ít thể diện, sau khi Hạ Bá Đạt tới Nam Tích, lần đầu tiên có được điểm sáng trên chính trị, y đang nắm lấy cơ hội, gắng sức mở rộng điểm sáng này, quyết định triển khai một trường hành động xử lý kiến trúc trái quy định trong phạm vi. Trương Dương trong chuyện này lập được công lao hãn mã nhưng nhưng lại không có ý tứ chia xẻ chiến tích, hiện tại toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt ở trung tâm thể dục mới.
Hạ Bá Đạt đã đoán được Trương Dương lần này đến đây khẳng định là có liên quan tới chuyện khối đất đó của sân thể dục, y mỉm cười nói: Trương Dương, có việc gì à?
Trương Dương nói: Có, tôi lần này tới là muốn hỏi chuyện khu đất sân thể dục.
Hạ Bá Đạt cố ý nói: Chuyện này có liên quan tới cậu à? Nhiệm vụ chủ yếu của cậu hiện tại là làm tốt vận hội tỉnh lần thứ mười hai, chuyện khác cậu không cần hỏi đến.
Trương Dương nói: Tôi là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, hiện tại Ủy ban thể dục thể thao lấy đi cho người khác, cũng không có ai hỏi ý kiến của tôi, thị trưởng Hạ, ông nói chuyện này không liên quan gì tới tôi ư?
Hạ Bá Đạt nói: Cậu tuy rằng là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, nhưng đất cũng không thuộc quyền quản lý của cậu.
Trương Dương nói: Được, ông coi như tôi là khách thuê, cho dù là khách thuê cũng phải có quyền được biết rõ tình hình chứ, tôi đang thuê yên lành, ngài nói muốn đuổi liền đuổi tôi đi à? Ít nhiều gì thì tôi cũng có quyền được biết lý do chứ.
Hạ Bá Đạt có chút hứng thú nhìn Trương Dương, nói: Hiện tại cậu đã biết rồi, thỏa mãn quyền được biết tình hình của cậu rồi, tôi chính thức thông tri với cậu, thị lý quyết định nhượng lại khu đất của sân thể dục cho tập đoàn Tinh Nguyệt với giá năm trăm ngàn, nghe rõ rồi chứ?
Trương Dương gật gật đầu nói: Nghe rõ rồi.
Hạ Bá Đạt nói: Cậu còn gì muốn nói không?
Trương Dương nói: Khu đất đó tùy tiện vỗ tay một cái cũng đáng giá hơn năm trăm vạn, thị lý làm như vậy có phải là tự đồng ý chịu thiệt hay không?
Hạ Bá Đạt nói: Chuyện này đã được thông qua trên cuộc họp thường ủy rồi.
Có thể thông qua cũng chưa chắc là chính xác, tập đoàn Tinh Nguyệt lợi dụng vấn đề cảng Nước Sâu để đòi hỏi, dùng đầu tư để bức bách, ép thị lý giao khối đất này cho họ, hành vi như vậy căn bản chính là không giảng chữ tín, thị trưởng Hạ, chúng ta nếu đáp ứng yêu cầu vô lý của Tinh Nguyệt, chẳng khác nào tạo một tấm gương không tốt cho các thương nhân Nam Tích, về sau ai cũng dám đề xuất điều kiện với thị lý, tôn nghiêm của chính phủ Nam Tích chúng ta ở đâu?
Hạ Bá Đạt nói: Chuyện này không tới lượt cậu quan tâm, bí thư Từ đã vỗ bàn định án rồi, không thể thay đổi được!
Trương Dương nói: Thị trưởng Hạ đã nghe nói tới những hộ bị cưỡng chế chưa?
Hạ Bá Đạt cười nói: Cậu muốn làm hộ bị cưỡng chế à?
Trương Dương nói: Khối đất này nếu nhượng lại, phải dùng phương thức bán đấu giá công khai để tiến hành, Tinh Nguyệt muốn lấy khu đất này, có thể tham gia tranh thầu, muốn dùng loại thủ đoạn không minh bạch này để lấy khu đất của sân thể dục ư, nằm mơ đi!
Hạ Bá Đạt nói: Chuyện mà bí thư Từ đã quyết định mà cậu cũng muốn làm trái ư? Cậu có phải là không muốn làm nữa rồi không?
Trương Dương nói: Lãnh đạo thành phố các ông cũng phải giảng đạo lý chứ.
Hạ Bá Đạt nói: Dù sao chuyện này cũng là thị lý quyết định, cậu muốn giảng lý thì tới tỉnh lý mà nói, tôi rất bận, không có thời gian nghe cậu oán thán. Hạ Bá Đạt nói xong. Sắc mặt liền sầm xuống, y cúi đầu đọc giấy tờ, rõ ràng là hạ lệnh đuổi khác.
Trương Dương nghe ra rồi, lão Hạ âm độc lắm, một câu cuối cùng của y đã chỉ điểm mình. Thị lý đã quyết định, cậu muốn giảng lý thì tới thị lý mà nói, lão Hạ là muốn xúi bẩy mình tới thị lý tố cáo.
Trương Dương rời khỏi văn phòng thị trưởng, càng nghĩ càng cảm thấy Hạ Bá Đạt âm hiểm, trách nhiệm gì cũng không muốn gánh vác, còn muốn mượn tay mình đâm Từ Quang Nhiên hai đao. Trương Dương từ lúc tới Nam Tích không ít lần đối nghịch với bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, thật sự là sóng này chưa yên sóng sau đã nổi. Chẳng lẽ mình và Từ Quang Nhiên mệnh lý tương khắc, chuyện gì thường thường cũng đẩy mình về phía đối lập với y ư. Phải nói Phạm Tư Kì cũng thật là, sao tự dưng lại có chủ ý với sân thể dục.
Khi Trương Dương rời khỏi trụ sở làm việc của thị ủy thị chính phủ thì gặp bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi từ bên ngoài vào, Trương Dương đi tới trước mặt y chào hỏi.
Hà Anh Bồi nói: Có việc à?
Trương Dương nói: Tìm thị trưởng Hạ.
Hà Anh Bồi gật gật đầu: Tới chỗ tôi ngồi đi?
Trương Dương lúc này tâm tình rất khó chịu. Hắn lắc lắc đầu nói: Thôi, hôm nay tôi còn có việc. Đợi khi nào có cơ hội lại tới bái phỏng ngài.
Hà Anh Bồi cười cười, đi được vài bước lại dừng lại gọi Trương Dương: Nói Trương!
Trương Dương đi tới trước mặt y: Bộ trưởng Hà tìm tôi có việc à?
Hà Anh Bồi nói: Thanh niên mười tốt năm nay bắt đầu bình chọn rồi đấy, nghe nói cậu cũng là người được đề cử.
Trương Dương cười nói: Tôi cũng không biết, có điều tôi đến Nam Tích không lâu, mông ngồi còn chưa nóng chỗ, năm nay hay là bỏ đi, tôi không có cơ hội đâu.
Trương đại quan nhân đã mười tốt của tỉnh một lần rồi. Đối với loại vinh dự này cũng không quan tâm.
Trương Dương trở lại Ủy ban thể dục thể thao, nhìn thấy Kiều Bằng Cử đang chờ trong văn phòng, Kiều Bằng Cử lần này cũng là vì chuyện khu đất sân thể dục. Thương nhân đối với thương cơ luôn có khứu giác rất nhạy. Kiều Bằng Cử một mực đặt ánh mắt ở cảng Nước Sâu, cho đến khi Trương Dương đến đây, gã mới có định đầu tư vào trung tâm thể dục mới, nhưng gã không ngờ Tinh Nguyệt đã có chủ ý với khu đất này rồi. Kiều Bằng Cử nghe thấy tin tức này liềm cảm thấy có chút hối hận, gã ở Nam Tích lâu như vậy rồi, vì sao tầm mắt lại ngắn như vậy? Thương cơ tốt như vậy ở ngay trước mắt, vì sao gã vẫn như không nhìn thấy. Điều thật sự khiến Kiều Bằng Cử xúc động còn có giá chuyển nhượng sân thể dục. Năm trăm ngàn, hơn nữa không cần dùng phương thức tiền mặt để trả, thế này có khác gì cho không đâu. Bất kỳ một thương nhân nào đối với điều này đều không thể không động tâm, chính vì vậy nên Kiều Bằng Cử mới đến tìm Trương Dương.
Thấy Trương Dương tiến vào. Kiều Bằng Cử không nhịn được liền oán thán: Cậu thâm thật đất. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại không để lộ chút phong thanh nào cho tôi. Phạm Tư Kì rốt cuộc cho cậu lợi ích gì vậy?
Trương Dương cười khổ nói: Lợi ích cái rắm, tôi không liên quan gì tới cô ta cả.
Kiều Bằng Cử làm sao chịu tin cho được: Cậu nói thật đi, tôi cảm thấy Phạm Tư Kì và cậu đang lén lút câu kết làm bậy gì đó? Thì ra các người mưu toan chuyện này, một khối đất tốt như vậy đã bị thằng ôn cậu tặng đi, thà tiện nghi cho người ngoài chứ không định tiện nghi cho tôi.
Trương Dương thở dài nói: Tôi con mẹ nó oan chết mất, tôi và Phạm Tư Kì thật sự không có quan hệ gì. Ngày đó tôi tiễn người ra sân bay. Vừa hay gặp cô ta, chúng ta thân là địa chủ nói sao cũng phải tỏ lòng một chút, cho nên tôi mới mời cô ta đi ăn cơm, tôi nào biết cô ta nhắm vào khu đất của Ủy ban thể dục thể thao này, nếu tôi biết mục đích của cô ta, tôi căn bản sẽ không mời cô ta ăn cơm mà đã sớm lấy gậy đuổi cô ta đi rồi.
Kiều Bằng Cử nửa tin nửa ngờ nhìn.
Trương Dương:: Anh đừng nhìn như vậy. Hiện tại thị lý cũng hoài nghi tôi cấu kết với Phạm Tư Kì, phía Phạm Tư Kì thì cho rằng tôi cố ý để lộ tin tức cô ta đến Nam Tích ra ngoài, tôi hiện tại ở hai bên đều không phải là người. Kiều Bằng Cử nói: Tôi mặc kệ cậu rốt cuộc đứng ở nên nào, cậu tự hỏi lương tâm của mình đi, khu đất này có phải quá rẻ của hay không, thế có khác gì là tặng không cho người ta?
Trương Dương nói: Tôi vừa rồi tới thị lý vì chuyện này. Nhưng thị lý đã quyết định rồi, thường ủy đã thông qua quyết nghị, bọn họ cho rằng phải lấy đại cục làm trọng. Không thể bởi vì khu đất này mà làm chậm trễ xây dựng cảng Nước Sâu.
Kiều Bằng Cử tức giận nói: Còn chưa nhận được chút tiền nào của Tinh Nguyệt cơ mà, thật không biết đầu óc của đám lãnh đạo này nghĩ gì?
Trương Dương nói: Lời này anh đừng nói với tôi làm gì, đi tìm bí thư Kiều mà nói. Hiện tại chuyện này cũng chỉ có bí thư Kiều mới có thể xoay chuyển được.
Kiều Bằng Cử nói: Tôi thích hợp để nói ư? Cậu cũng không phải là không biết lão gia tử nhà chúng tôi mà, ông ấy ngoài mặt thì tươi cười đầy hòa khí, nhưng nguyên tắc đảng tính lại quá mạnh, tôi đi nói, ông ấy khẳng định sẽ cho rằng tôi có ý đồ gì với khối đất đó, muốn mượn sức ảnh hưởng của ông ấy để thay đổi hướng đi của lãnh đạo Nam Tích. Không mắng tôi mới là lạ đó, cho nên tôi không thích hợp ra mặt.
Trương Dương nói: Anh không thích hợp ra mặt, vậy ai thích hợp?
Kiều Bằng Cử chỉ vào Trương Dương, nói: Cậu đó!
Trương Dương nói: Loại chuyện đắc tội với người ta này tôi cũng không muốn làm. Thật ra từ trước khi Hạ Bá Đạt nói câu chỉ điểm đó, hắn đã có ý báo cáo lên tỉnh lý rồi. Lời này của Kiều Bằng Cử chính hợp ý hắn, hiện tại nói như vậy chỉ là cố ý giả vờ giả vịt mà thôi.
Kiều Bằng Cử nói: Chuyện này ngoài cậu ra thì không ai làm được, lão gia tử nhà tôi có ấn tượng không tồi đối với cậu, người khác đi đều không thích hợp, bởi vì ông ấy sẽ coi người ta là hạ cấp, còn cậu thì khác, ông ấy đối đãi với cậu như con cháu bình thường trong nhà. Huống chi lần này cậu cũng không phải là vì lợi ích cá nhân, mà là vì muốn bảo vệ lợi ích quốc gia không bị xâm phạm, sư xuất hữu danh mà.
Trương Dương nói: Tôi nếu làm như vậy, chẳng phải là chẳng khác nào đắc tội với tất cả của thường ủy Nam Tích ư?
Kiều Bằng Cử cười nói: Cậu vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm, tháp đổ thì người nào to đỡ trước, cậu kéo Hạ Bá Đạt vào!
Trương Dương nói: Hạ Bá Đạt là lão hồ li, trách nhiệm gì cũng không muốn gánh vác, tôi khẳng định là không kéo được y, có điều... Trương Dương dừng lại một chút, hắn nghĩ tới Cung Kì Vĩ, nếu chuyện này Cung Kì Vĩ tới tỉnh phản ánh là thích hợp nhất, mình ở trong bóng tối ngấm ngầm châm lửa, chỉ cần Cung Kì Vĩ nguyện ý ra mặt gánh, nhưng chuyện này căn bản chính là chuyện đắc tội với người ta. Cung Kì Vĩ chưa chắc đã chịu làm.
Kiều Bằng Cử nói: Có điều cái gì?
Trương Dương nói: Anh thấy Cung Kì Vĩ thế nào?
Kiều Bằng Cử nói: Tôi cũng biết chút ít về người này, Cung Kì Vĩ có vẻ khá là thật thà, cũng có có năng lực, có điều y ở Nam Tích tựa hồ cũng thất bại, Sao? Cậu muốn kéo y ra làm đệm lưng à?
Trương Dương nói: Y là của ta lãnh đạo trực tiếp là của tôi, y ra mặt rất thích hợp, nhưng tôi không biết y có dũng khí này hay không. Dù sao cũng là chuyện đối địch với toàn thể thường ủy Nam Tích.
Kiều Bằng Cử nói: Chuyện này tuy rằng là chuyện đắc tội với người ta, nhưng bên trong cũng có cả cơ hội. Nếu làm tốt, khẳng định nhận được sự hân thưởng của tỉnh lý. Một lãnh đạo cán bộ không có dũng khí gánh vác trách nhiệm, vậy thì còn gọi là gì quan? Tôi thấy được đấy. Kiều Bằng Cử xuất thân từ con nhà cán bộ cao cấp, tuy rằng không lựa chọn đi theo con đường chính trị. Nhưng ánh mắt chính trị của gã vẫn hơn người.
Trương Dương nói: Cho dù khu đất này Tinh Nguyệt không lấy đi thì anh cũng không có bao nhiêu vốn mà bỏ vào.
Kiều Bằng Cử tràn ngập tin tưởng nói: Cái đó cậu không cần phải lo, tiền của tôi dùng gần hết nhưng em gái của tôi vẫn còn, ở Giang Thành, quảng trường chùa Nam Lâm của nó làm ăn hưng vượng như vậy, cho dù bắt chước hình thức bên kia thì vẫn có thể thành công.
Trương Dương nhớ tới chuyện của Giang Thành, trong lòng không khỏi có chút kích động, hắn bắt đầu muốn làm lớn một trận rồi.
Khi Cung Kì Vĩ nhận được điện thoại của Trương Dương thì đã về tới cửa nhà.Vợ y, Dương Ninh cũng vừa mua đồ ăn về, dắt xe đẹp mỉm cười bước về phía chồng. Cung Kì Vĩ cười cười, chỉ chỉ vào điện thoại trong tay, ý bảo mình hiện tại không tiện giúp đỡ.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, buổi tối có rảnh không? Tôi muốn mời ngài ăn cơm, thuận tiện bàn chút chuyện.
Cung Kì Vĩ nói: Có chuyện gì mà cứ phải nói hôm nay thế? Để mai không được à?
Trương Dương nói: Chuyện khẩn cấp, hôm nay kiểu gì cũng phải nói.
Cung Kì Vĩ cười nói: Vậy được rồi. cậu tới nhà của tôi đi, tôi bảo chị cậu làm cho cậu vài món. Y báo địa chỉ của mình cho Trương Dương.
Dương Ninh sau khi Cung Kì Vĩ gác điện thoại liền đi tới: Ai muốn đến nhà ăn cơm vậy?
Cung Kì Vĩ cười nói: Chủ nhiệm Trương Dương mới tới của Ủy ban thể dục thể thao. Bà xã, bà về chuẩn bị một chút đi, tôi tới lục liễu cư mua chút đồ ăn.
Dương Ninh cười cười nói: Đừng quên mua cho con gái ít thịt xiên nướng nhé, Hinh nhi thích ăn món này nhất đấy.
Biết rồi!
Nhà của Cung Kì Vĩ ở căn số 6 của viện gia thuộc thị ủy. Một nhà bốn người sống trong một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, cũng khá rộng rãi, con gái Cung Nhã Hinh hiện tại đang học ở trường trung học số 1 Nam Tích,trước mắt xếp hạng nhất năm nay. Dương Ninh là chủ nhiệm bộ hộ lý của bệnh viện nhân dân số hai, mẹ y, bà Triệu lão thái trước đây cũng là lão cách mạng, hiện tại đã về hưu, sức khỏe rất tốt, bình thường còn ở lão niên đại học học tập thư pháp, một nhà hoà thuận vui vẻ.
Trương Dương là lần đầu tiên đến nhà Cung Kì Vĩ chơi, tất nhiên không thể tới tay không, hắn mang theo một thùng rượu, lại đặc biệt mua một bộ đồ trang điểm cho Dương Ninh, ngoài ra còn một bộ băng tiếng Anh. Cái này là để tặng cho Cung Nhã Ninh, về phần Triệu lão thái, hắn chuẩn bị hai hộp sữa bột cho người già.
Cung Kì Vĩ thấy Trương Dương mang theo nhiều đồ như vậy, Nhất thời sắc mặt có chút khó coi: Trương, cậu làm cái gì vậy? Cầm đồ về đi.
Trương Dương cười nói: Ngài yên tâm, tôi bỏ tiền túi của mình ra mua, cũng không có đồ gì quý giá cả, tôi lần đầu tiên tới chơi, không cầm theo chút đồ đến thì trong lòng không yên, mà thị trưởng Cung yên tâm, tôi sau này nếu tới, nhất định đi tay không. Trương Dương đặt đồ xuống.
Nữ chủ nhân Dương Ninh cũng đi tới chào hỏi Trương Dương.
Cung Kì Vĩ thấy Trương Dương đã bỏ đồ xuống, cũng đành tiếp nhận, người ta dẫu sao cũng là có hảo ý, nói chung không thể thật sự ném đồ ra ngoài được.
Trừ ngày lễ ngày tết, bình thường trong nhà Cung Kì Vĩ đúng là không có nhiều người tới chơi, nguyên nhân rất đơn giản, chức phó thị trưởng của y không có thực quyền, Cung Kì Vĩ trước khi đến Nam Tích, từng là bí thư huyện ủy huyện Hải Khang của Nam Tích, ở huyện Hải Khang một mình nắm hết đảng chính đại quyền. Phong quang lúc đó Dương Ninh vẫn còn nhớ rõ, lúc trước khi chồng mình được đến Nam Tích làm phó thị trưởng, cô ta cao hứng lắm, nhưng sau này dần dần phát hiện, các chức phó thị trưởng của chồng mình còn lâu mới uy phong bằng chức bí thư huyện ủy trước kia, mà hai năm nay Cung Kì Vĩ thất bại trên chính trị cũng khiến tính tình cởi mở của y thay đổi, cả người trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Dương Ninh đối với việc Trương Dương mang theo quà đến cũng không hề có cảm giác bài xích, người ta tặng lễ chứng tỏ người ta tôn kính chồng mình, hai năm nay người chủ động tới nhà tặng quà không nhiều lắm, Dương Ninh cũng không phải là người ham phú quý. Cái mà cô ta quan tâm không phải là quà cáp, mà là sự tôn trọng đó, cô ta cười nói: Trương Dương à, tôi nghe lão Cung nhắc tới cậu nhiều lần rồi. Dù sao cũng là thị trưởng phu nhân, nói chuyện rất ra dáng, thật ra Cung Kì Vĩ rất ít khi đề cập tới chuyện công tác lúc ở nhà.
Trương Dương cười nói: Chào chị, em cũng từng nghe nói chị tú ngoại tuệ trung. Hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
Dương Ninh bật cười ha ha: Cậu cũng biết nói chuyện lắm, tôi thì có thể có danh khí gì chứ, mau vào ngồi đi. Tôi đi xào rau.
Cung Kì Vĩ mời Trương Dương tới bàn ăn ngồi. Trương Dương nói: Bá mẫu đâu rồi?
Cung Kì Vĩ nói: Đội ương ca của người già tối nay ăn liên hoan, bà ấy không về ăn.
Lúc này bỗng vang lên tiếng chìa khóa xoay mở cửa, một giọng nữ non nót vang lên: Mẹ, con đói chết mất! Cung Nhã Hinh đeo cặp từ bên ngoài đi vào. Cô ta không ngờ trong nhà còn có người khác, thấy Trương Dương không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Cung Kì Vĩ cười nói: Con bé này, càng lớn càng không có quy củ gì cả, đây là chú Trương của con.
Cung Nhã Hinh chào một tiếng chú Trương, sao đó cuống quít trốn vào trong phòng của mình.
Trương Dương cũng thấy có chút mất tự nhiên, tới nhà người ta làm khách đúng là không thể nào thoải mái bằng ở khách sạn.
Dương Ninh mag thức ăn lên, Cung Kì Vĩ mở một bình Thanh Giang Đặc Cung, rượu vẫn là lần trước Trương Dương tặng. Dương Ninh nói: Hai người vừa uống vừa nói chuyện nhé.
Trương Dương nói: Gọi Nhã Hình cùng ăn cơm đi.
Dương Ninh cười nói: Con bé này da mặt mỏng lắm, hay xấu hổ, tôi mang thức ăn vào phòng cho nó ăn.
Trương Dương có chút ngượng ngùng cười cười, nói: Tôi đả loạn cuộc sống thường ngày của các vị rồi.
Dương Ninh nói: Không có gì, chúng tôi đều thích náo nhiệt mà. Cậu ở một mình cũng buồn, khi nào rảnh rỗi thì lại tới đây ăn cơm nhé.
Cung Kì Vĩ muốn rót rượu, nhưng Trương Dương cướp lấy bình rượu rót đầy cho hai người.
Cung Kì Vĩ không khỏi bật cười: Cậu cướp làm gì? Đây là ở nhà của tôi mà.
Những lời này của Từ Quang Nhiên kỳ thực đã biểu lộ thái độ của y, y đứng ở phía Trần Hạo.
Bí thư ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên nói: Bí thư Từ, nhưng chúng ta nếu nhượng bộ, nhà đầu tư khác liệu có bắt chước, liệu có đề xuất điều kiện với chúng ta hay không? Hậu quả trong tương lai sẽ rất nghiêm trọng.
Từ Quang Nhiên nói: Đồng chí Bồi Nguyên, hiện tại tài chính của chúng ta rất khẩn trương, chuyện này mọi người chắc đều biết rõ, công trình cảng Nước Sâu liên quan tới phát triển trong tương lai của Nam Tích, là trọng trung chi trọng trong xây dựng thành thị của chúng ta, tài chính tỉnh không đủ khả năng ủng hộ cho chúng ta, cho nên chúng ta trong cả quá trình xây dựng, chủ yếu là phải dựa vào bản thân mình. Hiện tại nhún nhường nhượng bộ là để ngày sau có thể nở mày nở mặt, tập đoàn Tinh Nguyệt nhìn trúng khu đất sân thể dục, chúng ta không thể nào tặng không cho họ được, phải bảo họ gia tăng đầu tư tài chính kỳ hai, ngoài mặt thì là chúng ta là nhượng bộ họ, nhưng từ quan điểm lâu dài thì đây là một kế quả song doanh.
Lý Bồi Nguyên trên mặt phác ra một nụ cười lạnh, song doanh mới là lạ đó! Tinh Nguyệt ngay cả một xu cũng không bỏ, khu đất này có khác gì là tặng không cho họ đâu, gia tăng đầu tư tài chính kỳ hai, tổng ngạch đầu tư không thay đổi, thế không những là nhượng bộ mà còn là nhượng bộ cực lớn.
Từ Quang Nhiên mỉm cười nói: Mọi người giơ tay biểu quyết đi!
Trần Hạo giơ tay đầu tiên, Vương Hải Ba cũng giơ tay, các thường ủy đa số đều giơ tay, thậm chí ngay cả thị trưởng Hạ Bá Đạt cũng vậy.
Người không giơ tay chỉ có một mình bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên.
Sau khi tan họp, Lý Bồi Nguyên hầm hừ quay về văn phòng của mình, bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi đi theo y, cười nói: Sao vậy, tức giận à?
Lý Bồi Nguyên tức giận nói: Làm cái gì thế không biết? Một thương nhân Singapore mà có thể uy hiếp chúng ta thành như vậy, mọi người từ lúc nào trở nên yếu đuối như vậy? Chính phủ chúng ta còn cần mặt mũi nữa không, đảng của chúng ta có cần tôn nghiêm nữa không?
Hà Anh Bồi nói: Tôn nghiêm quan trọng hay là ăn cơm quan trọng? Cảng Nước Sâu sắp không còn nổi một hạt gạo nữa rồi, người ta chính là nhắm chuẩn vào điểm này cho nên mới dám đưa ra yêu cầu như vậy.
Lý Bồi Nguyên nói: Càng là như vậy thì càng không thể nhượng bộ, hôm nay chúng ta nhượng bộ, ngày mai bọn họ không biết sẽ còn đưa ra yêu cầu quá đáng như thế nào nữa, những nhà đầu tư này quyết không thể nuông chiều được.
Hà Anh Bồi cười nói: Bọn họ có tài hơn nữa thì vẫn là đang ở trên đất Nam Tích, tôi thấy bí thư Từ muốn trước tiên tặng lì xì, sau đó mới đòi lại mặt mũi.
Lý Bồi Nguyên nói: Mặt mũi đã đánh mất rồi, còn có thể đòi lại được ư? Chuyện này se tạo thành ảnh hưởng rất ác liệt, anh cứ đợi mà xem, không bao lâu nữa đám đầu tư này sẽ chen nhau tới ra điều kiện.
Hai người vừa nói vừa đi vào văn phòng của Lý Bồi Nguyên. Lý Bồi Nguyên đóng cửa phòng lại, y không nhịn được bèn nói: Thật không biết Hạ Bá Đạt này nghĩ gì? Lúc ban đầu y tỏ ý phản đối, nhưng khi giơ tay biểu quyết thì không ngờ lại bỏ phiếu tán thành, làm cái gì vậy, y đang làm gì vậy?
Hà Anh Bồi nói: Làm cái gì thì chỉ có bản thân y biết, công trình cảng Nước Sâu xảy ra vấn đề, người làm thị trưởng như y cũng không thoát khỏi trách nhiệm, tỉnh lý trách tội xuống, bọn họ đều xui xẻo, tôi thấy chính là vì điểm này cho nên y mới bỏ phiếu tán thành.
Lý Bồi Nguyên thở dài nói: Một khối đất tốt như vậy lại tặng cho người ta một cách hồ đồ, bọn họ đặt lợi ích của quốc gia ở đâu rồi?
Mặt Hà Anh Bồi nóng lên, vừa rồi y cũng bỏ phiếu tán thành.
Lý Bồi Nguyên nói: Trần Hạo so với Thường Lăng Không thì kém hơn nhiều!
Hạ Bá Đạt cũng không phải hạng ngốc nghếch, y cũng có suy nghĩ của mình, y cho rằng Tinh Nguyệt lợi dụng chuyện đầu tư để chèn ép thị lý là cực kỳ vô lễ, chính bởi vậy, Hạ Bá Đạt càng phải bỏ phiếu tán thành, y cho rằng nhượng bộ lần này là một sai lầm cực lớn của Từ Quang Nhiên trên chính trị, một khi đã như vậy, y không ngại tiễn Từ Quang Nhiên một đoạn đường.
Hạ Bá Đạt trở lại văn phòng không lâu thì phó thị trưởng Cung Kì Vĩ đến, y cười nói với Hạ Bá Đạt: Thị trưởng Hạ, muộn vậy rồi mà vẫn chưa về à?
Hạ Bá Đạt nói: Cuộc họp thường ủy kéo dài tới tận bây giờ, đang nghỉ ngơi chút rồi chuẩn bị về, anh sao vẫn chưa đi?
Cung Kì Vĩ cười nói: Tôi về lấy chút đồ, đi ngang qua văn phòng của anh nhìn thấy đèn còn sáng cho nên vào hỏi thăm.
Hạ Bá Đạt không tin cái cớ này của y, liền hỏi khẽ: Có việc gì à?
Cung Kì Vĩ gật gật đầu nói: Thị trưởng Hạ, cuộc họp thường ủy hôm nay, kết quả thảo luận cuối cùng thế nào? Khu đất đó của sân thể dục tính xử lý ra sao?
Hạ Bá Đạt nói: Bí thư Từ quyết định giao khu đất đó cho tập đoàn Tinh Nguyệt khai thác, các thường ủy đã thông qua rồi.
Trên mặt Cung Kì Vĩ có chút thất vọng: Giá nhượng lại...
Hạ Bá Đạt thở dài nói: Khấu trừ từ thu hoạch lợi ích về sau của Tinh Nguyệt ở cảng Nước Sâu, định giá năm trăm ngàn.
Năm trăm ngàn? Cung Kì Vĩ trợn trừng mắt lên, y cho rằng chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Bá Đạt nói: Tài chính nếu như không tới kịp, cảng Nước Sâu sẽ đối diện với cảnh đình công, đến lúc đó, tỉnh lý khẳng định sẽ truy cứu. Thị lý cũng không có cách nào khác.
Cung Kì Vĩ nói: Nhưng này cái giá này cũng quá thấp rồi.
Hạ Bá Đạt nói: Chuyện đặc biệt thì đành phải làm theo cách đặc biệt thôi.
Cung Kì Vĩ muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Hạ Bá Đạt: Anh còn có việc à?
Cung Kì Vĩ nói: Trên khu đất Này có sân thể dục của Ủy ban thể dục thể thao, nhượng lại đất phải trưng cầu ý kiến của phía Ủy ban thể dục thể thao.
Hạ Bá Đạt nói: Đất là của quốc gia, Ủy ban thể dục thể thao không quản được chuyện này, anh nói một tiếng với Trương Dương đi, phải phối hợp công tác với thị lý, đừng chế tạo cản trở trong chuyện này.
Hạ Bá Đạt cũng hiểu khá rõ về Trương Dương, biết thằng ôn này sẽ không để yên, nhưng y chỉ mong sao có người đi chọc Trương Dương, lần này có náo nhiệt để xem rồi.
Cung Kì Vĩ nói: Hôm nay phó thị trưởng Trần tìm tôi nói chuyện, cho rằng Trương Dương và Tinh Nguyệt đi lại quá thân cận, có một số việc có thể có liên quan tới cậu ta.
Hạ Bá Đạt nhíu mày: Anh ta hoài nghi Trương Dương có liên quan tới việc nhượng đất lần này ư?
Cung Kì Vĩ chẳng ừ là có cũng chẳng bảo là không, y tiếp tục nói: Tôi vừa rồi đi tìm Trương Dương, cậu rất căm tức, nhìn bộ dạng của cậu thì có vẻ như hắn không có liên quan gì tới chuyện này.
Hạ Bá Đạt nói: Cậu ta là lính của anh, nếu làm ra chuyện gì thì tất cả đều là trách nhiệm của anh đó.
Cung Kì Vĩ thở dài trong lòng, những lời này của Hạ Bá Đạt thật sự khiến y lạnh lòng, khu đất sân thể dục cứ vậy tặng không cho tập đoàn Tinh Nguyệt, thật không biết đám thường ủy này nghĩ cái gì.
Trương Dương ngày hôm sau nhận được tin tức, thị lý quyết định đêm khu đất ở bên trong sân thể dục của Ủy ban thể dục thể thao nhượng lại cho tập đoàn Tinh Nguyệt, ngoài ra ở sườn đông trung tâm thể dục mới cắt ra một khu đất để xây dựng trụ sở Ủy ban thể dục thể thao, làm khu vực làm việc của Ủy ban thể dục thể thao sau này.
Tin tức này vừa được truyền đến, toàn bộ Ủy ban thể dục thể thao đều ầm ĩ, thành viên đảng tổ đều tới văn phòng của Trương Dương hỏi xem chuyện này có thật hay không, Trương Dương chỉ bảo hiện tại vẫn chưa nhận được thông tri chính thức của thị lý để lấp liếm cho qua.
Người khẩn trương nhất phải kể tới Từ Hoành Yến của sở chiêu đãi, hắn thật vất vả lắm mới thông qua quan hệ của Trương Dương, chuẩn bị tiếp tục nhận thầu sở chiêu đãi, ở đây làm thêm vài năm nữa, không ngờ nhanh như vậy đã có thay đổi rồi.
Từ Hoành Yến lo sợ bất an tới văn phòng của Trương Dương, thật ra hắn đã đứng một lúc ở cửa rồi, nhưng lúc này người tới văn phòng của Trương Dương nối liền không dứt, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi tất cả mọi người rời đi, hắn mới đi vào.
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của Từ Hoành Yến, không khỏi bật cười: Việc gì thế? Gặp chuyện gì xui xẻo à?
Từ Hoành Yến nói: Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói thị lý cấp khu đất này cho tập đoàn Tinh Nguyệt, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả?
Trương Dương nói: Tôi cũng vừa nghe được tin tức, chưa kịp chứng thực.
Từ Hoành Yến nói: Khu đất này nếu thật sự nhượng lại, Ủy ban thể dục thể thao của chúng ta phải di dời ư?
Trương Dương cười nói: Anh từ khi nào cũng thành nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi thế?
Từ Hoành Yến nói: Làm lâu như vậy rồi, sớm đã coi mình là một phần tử của Ủy ban thể dục thể thao.
Trương Dương nói: Anh lo cái gì? Khu đất này phải khai thác khẳng định là chuyện sớm hay muộn thôi, cho dù Ủy ban thể dục thể thao chúng ta không còn ở chỗ này, vẫn sẽ đổi địa điểm công tác mới, anh tiếp tục đi theo mở sở chiêu đãi là được.
Từ Hoành Yến nói: Nơi này là phong thuỷ bảo địa, bỏ đi thì tiếc lắm.
Trương Dương nói: Không phải là vấn đề anh có nỡ bỏ hay không, lãnh đạo thượng cấp đã quyết định, chúng ta phải phục tùng.
Từ Hoành Yến thở dài bỏ đi. Trương Dương chờ Từ Hoành Yến đi rồi, liền gọi điện thoại cho phó thị trưởng Cung Kì Vĩ, tuy rằng biết tin tức này là thật, nhưng hắn vẫn muốn từ chứng thực từ chỗ Cung Kì Vĩ. Cung Kì Vĩ nói: Đúng vậy, ngày hôm qua trên cuộc họp thường ủy đã thông qua chuyện này, thị lý quyết định nhượng lại khu đất sân thể dục cho tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore, định giá năm trăm ngàn, áp dụng phương thức khấu trừ lợi ích về sau của tập đoàn Tinh Nguyệt trong công trình cảng Nước Sâu.
Trương Dương nói: Cũng chính là nói một xu cũng không trả, cứ thế tặng không cho người ta khối đất này.
Cung Kì Vĩ trầm mặc trong chốc lát rồi nói: Chuyện này tôi đã phản ánh với lãnh đạo cấp trên rồi, cũng truyền đạt ý kiến của cậu, có điều các lãnh đạo có suy nghĩ của các lãnh đạo.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, khu đất này thuộc về Ủy ban thể dục thể thao, tôi là thuộc ông quản, ông cứ vậy trơ mắt nhìn Ủy ban thể dục thể thao bị lấy đi ư.
Cung Kì Vĩ nói: Đất là tài sản quốc hữu, không phải là tài sản tư hữu của tập thể nào và cũng không phải là của người nào khác.
Trương Dương nói: Quốc gia bảo tôi quản nơi này, chính là bảo tôi phải trông coi tài sản của quốc gia, ai cắt khối đất này đi, thì trước tiên phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không.
Cung Kì Vĩ cũng có chút kích động: Tôi cũng không cũng muốn chuyện này phát sinh, nhưng bí thư Từ đã đồng ý, các thường ủy đa số đều gật đầu, tôi có thể làm được gì nữa? Thị lý có chính sách của thị lý, không phải chúng ta có thể chi phối được.
Trương Dương: Tôi giờ đi tìm bí thư Từ đây!
Cung Kì Vĩ còn định nói gì nữa thì bên kia Trương Dương đã gác điện thoại rồi.
Trương Dương tới thị trụ sở làm việc chính phủ thị ủy mới biết được Từ Quang Nhiên đã tới công trường cảng Nước Sâu thị sát, thật ra cho dù là Từ Quang Nhiên ở đó cũng không muốn gặp hắn, Trương Dương vòng một vòng liền đi tìm thị trưởng Hạ Bá Đạt.
Hạ Bá Đạt ngược lại rất thích tiếp kiến hắn, trong hành động xử lý những kiến trúc trái quy đinh, Trương Dương đã giúp y lấy được không ít thể diện, sau khi Hạ Bá Đạt tới Nam Tích, lần đầu tiên có được điểm sáng trên chính trị, y đang nắm lấy cơ hội, gắng sức mở rộng điểm sáng này, quyết định triển khai một trường hành động xử lý kiến trúc trái quy định trong phạm vi. Trương Dương trong chuyện này lập được công lao hãn mã nhưng nhưng lại không có ý tứ chia xẻ chiến tích, hiện tại toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt ở trung tâm thể dục mới.
Hạ Bá Đạt đã đoán được Trương Dương lần này đến đây khẳng định là có liên quan tới chuyện khối đất đó của sân thể dục, y mỉm cười nói: Trương Dương, có việc gì à?
Trương Dương nói: Có, tôi lần này tới là muốn hỏi chuyện khu đất sân thể dục.
Hạ Bá Đạt cố ý nói: Chuyện này có liên quan tới cậu à? Nhiệm vụ chủ yếu của cậu hiện tại là làm tốt vận hội tỉnh lần thứ mười hai, chuyện khác cậu không cần hỏi đến.
Trương Dương nói: Tôi là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, hiện tại Ủy ban thể dục thể thao lấy đi cho người khác, cũng không có ai hỏi ý kiến của tôi, thị trưởng Hạ, ông nói chuyện này không liên quan gì tới tôi ư?
Hạ Bá Đạt nói: Cậu tuy rằng là chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, nhưng đất cũng không thuộc quyền quản lý của cậu.
Trương Dương nói: Được, ông coi như tôi là khách thuê, cho dù là khách thuê cũng phải có quyền được biết rõ tình hình chứ, tôi đang thuê yên lành, ngài nói muốn đuổi liền đuổi tôi đi à? Ít nhiều gì thì tôi cũng có quyền được biết lý do chứ.
Hạ Bá Đạt có chút hứng thú nhìn Trương Dương, nói: Hiện tại cậu đã biết rồi, thỏa mãn quyền được biết tình hình của cậu rồi, tôi chính thức thông tri với cậu, thị lý quyết định nhượng lại khu đất của sân thể dục cho tập đoàn Tinh Nguyệt với giá năm trăm ngàn, nghe rõ rồi chứ?
Trương Dương gật gật đầu nói: Nghe rõ rồi.
Hạ Bá Đạt nói: Cậu còn gì muốn nói không?
Trương Dương nói: Khu đất đó tùy tiện vỗ tay một cái cũng đáng giá hơn năm trăm vạn, thị lý làm như vậy có phải là tự đồng ý chịu thiệt hay không?
Hạ Bá Đạt nói: Chuyện này đã được thông qua trên cuộc họp thường ủy rồi.
Có thể thông qua cũng chưa chắc là chính xác, tập đoàn Tinh Nguyệt lợi dụng vấn đề cảng Nước Sâu để đòi hỏi, dùng đầu tư để bức bách, ép thị lý giao khối đất này cho họ, hành vi như vậy căn bản chính là không giảng chữ tín, thị trưởng Hạ, chúng ta nếu đáp ứng yêu cầu vô lý của Tinh Nguyệt, chẳng khác nào tạo một tấm gương không tốt cho các thương nhân Nam Tích, về sau ai cũng dám đề xuất điều kiện với thị lý, tôn nghiêm của chính phủ Nam Tích chúng ta ở đâu?
Hạ Bá Đạt nói: Chuyện này không tới lượt cậu quan tâm, bí thư Từ đã vỗ bàn định án rồi, không thể thay đổi được!
Trương Dương nói: Thị trưởng Hạ đã nghe nói tới những hộ bị cưỡng chế chưa?
Hạ Bá Đạt cười nói: Cậu muốn làm hộ bị cưỡng chế à?
Trương Dương nói: Khối đất này nếu nhượng lại, phải dùng phương thức bán đấu giá công khai để tiến hành, Tinh Nguyệt muốn lấy khu đất này, có thể tham gia tranh thầu, muốn dùng loại thủ đoạn không minh bạch này để lấy khu đất của sân thể dục ư, nằm mơ đi!
Hạ Bá Đạt nói: Chuyện mà bí thư Từ đã quyết định mà cậu cũng muốn làm trái ư? Cậu có phải là không muốn làm nữa rồi không?
Trương Dương nói: Lãnh đạo thành phố các ông cũng phải giảng đạo lý chứ.
Hạ Bá Đạt nói: Dù sao chuyện này cũng là thị lý quyết định, cậu muốn giảng lý thì tới tỉnh lý mà nói, tôi rất bận, không có thời gian nghe cậu oán thán. Hạ Bá Đạt nói xong. Sắc mặt liền sầm xuống, y cúi đầu đọc giấy tờ, rõ ràng là hạ lệnh đuổi khác.
Trương Dương nghe ra rồi, lão Hạ âm độc lắm, một câu cuối cùng của y đã chỉ điểm mình. Thị lý đã quyết định, cậu muốn giảng lý thì tới thị lý mà nói, lão Hạ là muốn xúi bẩy mình tới thị lý tố cáo.
Trương Dương rời khỏi văn phòng thị trưởng, càng nghĩ càng cảm thấy Hạ Bá Đạt âm hiểm, trách nhiệm gì cũng không muốn gánh vác, còn muốn mượn tay mình đâm Từ Quang Nhiên hai đao. Trương Dương từ lúc tới Nam Tích không ít lần đối nghịch với bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, thật sự là sóng này chưa yên sóng sau đã nổi. Chẳng lẽ mình và Từ Quang Nhiên mệnh lý tương khắc, chuyện gì thường thường cũng đẩy mình về phía đối lập với y ư. Phải nói Phạm Tư Kì cũng thật là, sao tự dưng lại có chủ ý với sân thể dục.
Khi Trương Dương rời khỏi trụ sở làm việc của thị ủy thị chính phủ thì gặp bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi từ bên ngoài vào, Trương Dương đi tới trước mặt y chào hỏi.
Hà Anh Bồi nói: Có việc à?
Trương Dương nói: Tìm thị trưởng Hạ.
Hà Anh Bồi gật gật đầu: Tới chỗ tôi ngồi đi?
Trương Dương lúc này tâm tình rất khó chịu. Hắn lắc lắc đầu nói: Thôi, hôm nay tôi còn có việc. Đợi khi nào có cơ hội lại tới bái phỏng ngài.
Hà Anh Bồi cười cười, đi được vài bước lại dừng lại gọi Trương Dương: Nói Trương!
Trương Dương đi tới trước mặt y: Bộ trưởng Hà tìm tôi có việc à?
Hà Anh Bồi nói: Thanh niên mười tốt năm nay bắt đầu bình chọn rồi đấy, nghe nói cậu cũng là người được đề cử.
Trương Dương cười nói: Tôi cũng không biết, có điều tôi đến Nam Tích không lâu, mông ngồi còn chưa nóng chỗ, năm nay hay là bỏ đi, tôi không có cơ hội đâu.
Trương đại quan nhân đã mười tốt của tỉnh một lần rồi. Đối với loại vinh dự này cũng không quan tâm.
Trương Dương trở lại Ủy ban thể dục thể thao, nhìn thấy Kiều Bằng Cử đang chờ trong văn phòng, Kiều Bằng Cử lần này cũng là vì chuyện khu đất sân thể dục. Thương nhân đối với thương cơ luôn có khứu giác rất nhạy. Kiều Bằng Cử một mực đặt ánh mắt ở cảng Nước Sâu, cho đến khi Trương Dương đến đây, gã mới có định đầu tư vào trung tâm thể dục mới, nhưng gã không ngờ Tinh Nguyệt đã có chủ ý với khu đất này rồi. Kiều Bằng Cử nghe thấy tin tức này liềm cảm thấy có chút hối hận, gã ở Nam Tích lâu như vậy rồi, vì sao tầm mắt lại ngắn như vậy? Thương cơ tốt như vậy ở ngay trước mắt, vì sao gã vẫn như không nhìn thấy. Điều thật sự khiến Kiều Bằng Cử xúc động còn có giá chuyển nhượng sân thể dục. Năm trăm ngàn, hơn nữa không cần dùng phương thức tiền mặt để trả, thế này có khác gì cho không đâu. Bất kỳ một thương nhân nào đối với điều này đều không thể không động tâm, chính vì vậy nên Kiều Bằng Cử mới đến tìm Trương Dương.
Thấy Trương Dương tiến vào. Kiều Bằng Cử không nhịn được liền oán thán: Cậu thâm thật đất. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại không để lộ chút phong thanh nào cho tôi. Phạm Tư Kì rốt cuộc cho cậu lợi ích gì vậy?
Trương Dương cười khổ nói: Lợi ích cái rắm, tôi không liên quan gì tới cô ta cả.
Kiều Bằng Cử làm sao chịu tin cho được: Cậu nói thật đi, tôi cảm thấy Phạm Tư Kì và cậu đang lén lút câu kết làm bậy gì đó? Thì ra các người mưu toan chuyện này, một khối đất tốt như vậy đã bị thằng ôn cậu tặng đi, thà tiện nghi cho người ngoài chứ không định tiện nghi cho tôi.
Trương Dương thở dài nói: Tôi con mẹ nó oan chết mất, tôi và Phạm Tư Kì thật sự không có quan hệ gì. Ngày đó tôi tiễn người ra sân bay. Vừa hay gặp cô ta, chúng ta thân là địa chủ nói sao cũng phải tỏ lòng một chút, cho nên tôi mới mời cô ta đi ăn cơm, tôi nào biết cô ta nhắm vào khu đất của Ủy ban thể dục thể thao này, nếu tôi biết mục đích của cô ta, tôi căn bản sẽ không mời cô ta ăn cơm mà đã sớm lấy gậy đuổi cô ta đi rồi.
Kiều Bằng Cử nửa tin nửa ngờ nhìn.
Trương Dương:: Anh đừng nhìn như vậy. Hiện tại thị lý cũng hoài nghi tôi cấu kết với Phạm Tư Kì, phía Phạm Tư Kì thì cho rằng tôi cố ý để lộ tin tức cô ta đến Nam Tích ra ngoài, tôi hiện tại ở hai bên đều không phải là người. Kiều Bằng Cử nói: Tôi mặc kệ cậu rốt cuộc đứng ở nên nào, cậu tự hỏi lương tâm của mình đi, khu đất này có phải quá rẻ của hay không, thế có khác gì là tặng không cho người ta?
Trương Dương nói: Tôi vừa rồi tới thị lý vì chuyện này. Nhưng thị lý đã quyết định rồi, thường ủy đã thông qua quyết nghị, bọn họ cho rằng phải lấy đại cục làm trọng. Không thể bởi vì khu đất này mà làm chậm trễ xây dựng cảng Nước Sâu.
Kiều Bằng Cử tức giận nói: Còn chưa nhận được chút tiền nào của Tinh Nguyệt cơ mà, thật không biết đầu óc của đám lãnh đạo này nghĩ gì?
Trương Dương nói: Lời này anh đừng nói với tôi làm gì, đi tìm bí thư Kiều mà nói. Hiện tại chuyện này cũng chỉ có bí thư Kiều mới có thể xoay chuyển được.
Kiều Bằng Cử nói: Tôi thích hợp để nói ư? Cậu cũng không phải là không biết lão gia tử nhà chúng tôi mà, ông ấy ngoài mặt thì tươi cười đầy hòa khí, nhưng nguyên tắc đảng tính lại quá mạnh, tôi đi nói, ông ấy khẳng định sẽ cho rằng tôi có ý đồ gì với khối đất đó, muốn mượn sức ảnh hưởng của ông ấy để thay đổi hướng đi của lãnh đạo Nam Tích. Không mắng tôi mới là lạ đó, cho nên tôi không thích hợp ra mặt.
Trương Dương nói: Anh không thích hợp ra mặt, vậy ai thích hợp?
Kiều Bằng Cử chỉ vào Trương Dương, nói: Cậu đó!
Trương Dương nói: Loại chuyện đắc tội với người ta này tôi cũng không muốn làm. Thật ra từ trước khi Hạ Bá Đạt nói câu chỉ điểm đó, hắn đã có ý báo cáo lên tỉnh lý rồi. Lời này của Kiều Bằng Cử chính hợp ý hắn, hiện tại nói như vậy chỉ là cố ý giả vờ giả vịt mà thôi.
Kiều Bằng Cử nói: Chuyện này ngoài cậu ra thì không ai làm được, lão gia tử nhà tôi có ấn tượng không tồi đối với cậu, người khác đi đều không thích hợp, bởi vì ông ấy sẽ coi người ta là hạ cấp, còn cậu thì khác, ông ấy đối đãi với cậu như con cháu bình thường trong nhà. Huống chi lần này cậu cũng không phải là vì lợi ích cá nhân, mà là vì muốn bảo vệ lợi ích quốc gia không bị xâm phạm, sư xuất hữu danh mà.
Trương Dương nói: Tôi nếu làm như vậy, chẳng phải là chẳng khác nào đắc tội với tất cả của thường ủy Nam Tích ư?
Kiều Bằng Cử cười nói: Cậu vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm, tháp đổ thì người nào to đỡ trước, cậu kéo Hạ Bá Đạt vào!
Trương Dương nói: Hạ Bá Đạt là lão hồ li, trách nhiệm gì cũng không muốn gánh vác, tôi khẳng định là không kéo được y, có điều... Trương Dương dừng lại một chút, hắn nghĩ tới Cung Kì Vĩ, nếu chuyện này Cung Kì Vĩ tới tỉnh phản ánh là thích hợp nhất, mình ở trong bóng tối ngấm ngầm châm lửa, chỉ cần Cung Kì Vĩ nguyện ý ra mặt gánh, nhưng chuyện này căn bản chính là chuyện đắc tội với người ta. Cung Kì Vĩ chưa chắc đã chịu làm.
Kiều Bằng Cử nói: Có điều cái gì?
Trương Dương nói: Anh thấy Cung Kì Vĩ thế nào?
Kiều Bằng Cử nói: Tôi cũng biết chút ít về người này, Cung Kì Vĩ có vẻ khá là thật thà, cũng có có năng lực, có điều y ở Nam Tích tựa hồ cũng thất bại, Sao? Cậu muốn kéo y ra làm đệm lưng à?
Trương Dương nói: Y là của ta lãnh đạo trực tiếp là của tôi, y ra mặt rất thích hợp, nhưng tôi không biết y có dũng khí này hay không. Dù sao cũng là chuyện đối địch với toàn thể thường ủy Nam Tích.
Kiều Bằng Cử nói: Chuyện này tuy rằng là chuyện đắc tội với người ta, nhưng bên trong cũng có cả cơ hội. Nếu làm tốt, khẳng định nhận được sự hân thưởng của tỉnh lý. Một lãnh đạo cán bộ không có dũng khí gánh vác trách nhiệm, vậy thì còn gọi là gì quan? Tôi thấy được đấy. Kiều Bằng Cử xuất thân từ con nhà cán bộ cao cấp, tuy rằng không lựa chọn đi theo con đường chính trị. Nhưng ánh mắt chính trị của gã vẫn hơn người.
Trương Dương nói: Cho dù khu đất này Tinh Nguyệt không lấy đi thì anh cũng không có bao nhiêu vốn mà bỏ vào.
Kiều Bằng Cử tràn ngập tin tưởng nói: Cái đó cậu không cần phải lo, tiền của tôi dùng gần hết nhưng em gái của tôi vẫn còn, ở Giang Thành, quảng trường chùa Nam Lâm của nó làm ăn hưng vượng như vậy, cho dù bắt chước hình thức bên kia thì vẫn có thể thành công.
Trương Dương nhớ tới chuyện của Giang Thành, trong lòng không khỏi có chút kích động, hắn bắt đầu muốn làm lớn một trận rồi.
Khi Cung Kì Vĩ nhận được điện thoại của Trương Dương thì đã về tới cửa nhà.Vợ y, Dương Ninh cũng vừa mua đồ ăn về, dắt xe đẹp mỉm cười bước về phía chồng. Cung Kì Vĩ cười cười, chỉ chỉ vào điện thoại trong tay, ý bảo mình hiện tại không tiện giúp đỡ.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, buổi tối có rảnh không? Tôi muốn mời ngài ăn cơm, thuận tiện bàn chút chuyện.
Cung Kì Vĩ nói: Có chuyện gì mà cứ phải nói hôm nay thế? Để mai không được à?
Trương Dương nói: Chuyện khẩn cấp, hôm nay kiểu gì cũng phải nói.
Cung Kì Vĩ cười nói: Vậy được rồi. cậu tới nhà của tôi đi, tôi bảo chị cậu làm cho cậu vài món. Y báo địa chỉ của mình cho Trương Dương.
Dương Ninh sau khi Cung Kì Vĩ gác điện thoại liền đi tới: Ai muốn đến nhà ăn cơm vậy?
Cung Kì Vĩ cười nói: Chủ nhiệm Trương Dương mới tới của Ủy ban thể dục thể thao. Bà xã, bà về chuẩn bị một chút đi, tôi tới lục liễu cư mua chút đồ ăn.
Dương Ninh cười cười nói: Đừng quên mua cho con gái ít thịt xiên nướng nhé, Hinh nhi thích ăn món này nhất đấy.
Biết rồi!
Nhà của Cung Kì Vĩ ở căn số 6 của viện gia thuộc thị ủy. Một nhà bốn người sống trong một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, cũng khá rộng rãi, con gái Cung Nhã Hinh hiện tại đang học ở trường trung học số 1 Nam Tích,trước mắt xếp hạng nhất năm nay. Dương Ninh là chủ nhiệm bộ hộ lý của bệnh viện nhân dân số hai, mẹ y, bà Triệu lão thái trước đây cũng là lão cách mạng, hiện tại đã về hưu, sức khỏe rất tốt, bình thường còn ở lão niên đại học học tập thư pháp, một nhà hoà thuận vui vẻ.
Trương Dương là lần đầu tiên đến nhà Cung Kì Vĩ chơi, tất nhiên không thể tới tay không, hắn mang theo một thùng rượu, lại đặc biệt mua một bộ đồ trang điểm cho Dương Ninh, ngoài ra còn một bộ băng tiếng Anh. Cái này là để tặng cho Cung Nhã Ninh, về phần Triệu lão thái, hắn chuẩn bị hai hộp sữa bột cho người già.
Cung Kì Vĩ thấy Trương Dương mang theo nhiều đồ như vậy, Nhất thời sắc mặt có chút khó coi: Trương, cậu làm cái gì vậy? Cầm đồ về đi.
Trương Dương cười nói: Ngài yên tâm, tôi bỏ tiền túi của mình ra mua, cũng không có đồ gì quý giá cả, tôi lần đầu tiên tới chơi, không cầm theo chút đồ đến thì trong lòng không yên, mà thị trưởng Cung yên tâm, tôi sau này nếu tới, nhất định đi tay không. Trương Dương đặt đồ xuống.
Nữ chủ nhân Dương Ninh cũng đi tới chào hỏi Trương Dương.
Cung Kì Vĩ thấy Trương Dương đã bỏ đồ xuống, cũng đành tiếp nhận, người ta dẫu sao cũng là có hảo ý, nói chung không thể thật sự ném đồ ra ngoài được.
Trừ ngày lễ ngày tết, bình thường trong nhà Cung Kì Vĩ đúng là không có nhiều người tới chơi, nguyên nhân rất đơn giản, chức phó thị trưởng của y không có thực quyền, Cung Kì Vĩ trước khi đến Nam Tích, từng là bí thư huyện ủy huyện Hải Khang của Nam Tích, ở huyện Hải Khang một mình nắm hết đảng chính đại quyền. Phong quang lúc đó Dương Ninh vẫn còn nhớ rõ, lúc trước khi chồng mình được đến Nam Tích làm phó thị trưởng, cô ta cao hứng lắm, nhưng sau này dần dần phát hiện, các chức phó thị trưởng của chồng mình còn lâu mới uy phong bằng chức bí thư huyện ủy trước kia, mà hai năm nay Cung Kì Vĩ thất bại trên chính trị cũng khiến tính tình cởi mở của y thay đổi, cả người trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Dương Ninh đối với việc Trương Dương mang theo quà đến cũng không hề có cảm giác bài xích, người ta tặng lễ chứng tỏ người ta tôn kính chồng mình, hai năm nay người chủ động tới nhà tặng quà không nhiều lắm, Dương Ninh cũng không phải là người ham phú quý. Cái mà cô ta quan tâm không phải là quà cáp, mà là sự tôn trọng đó, cô ta cười nói: Trương Dương à, tôi nghe lão Cung nhắc tới cậu nhiều lần rồi. Dù sao cũng là thị trưởng phu nhân, nói chuyện rất ra dáng, thật ra Cung Kì Vĩ rất ít khi đề cập tới chuyện công tác lúc ở nhà.
Trương Dương cười nói: Chào chị, em cũng từng nghe nói chị tú ngoại tuệ trung. Hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
Dương Ninh bật cười ha ha: Cậu cũng biết nói chuyện lắm, tôi thì có thể có danh khí gì chứ, mau vào ngồi đi. Tôi đi xào rau.
Cung Kì Vĩ mời Trương Dương tới bàn ăn ngồi. Trương Dương nói: Bá mẫu đâu rồi?
Cung Kì Vĩ nói: Đội ương ca của người già tối nay ăn liên hoan, bà ấy không về ăn.
Lúc này bỗng vang lên tiếng chìa khóa xoay mở cửa, một giọng nữ non nót vang lên: Mẹ, con đói chết mất! Cung Nhã Hinh đeo cặp từ bên ngoài đi vào. Cô ta không ngờ trong nhà còn có người khác, thấy Trương Dương không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Cung Kì Vĩ cười nói: Con bé này, càng lớn càng không có quy củ gì cả, đây là chú Trương của con.
Cung Nhã Hinh chào một tiếng chú Trương, sao đó cuống quít trốn vào trong phòng của mình.
Trương Dương cũng thấy có chút mất tự nhiên, tới nhà người ta làm khách đúng là không thể nào thoải mái bằng ở khách sạn.
Dương Ninh mag thức ăn lên, Cung Kì Vĩ mở một bình Thanh Giang Đặc Cung, rượu vẫn là lần trước Trương Dương tặng. Dương Ninh nói: Hai người vừa uống vừa nói chuyện nhé.
Trương Dương nói: Gọi Nhã Hình cùng ăn cơm đi.
Dương Ninh cười nói: Con bé này da mặt mỏng lắm, hay xấu hổ, tôi mang thức ăn vào phòng cho nó ăn.
Trương Dương có chút ngượng ngùng cười cười, nói: Tôi đả loạn cuộc sống thường ngày của các vị rồi.
Dương Ninh nói: Không có gì, chúng tôi đều thích náo nhiệt mà. Cậu ở một mình cũng buồn, khi nào rảnh rỗi thì lại tới đây ăn cơm nhé.
Cung Kì Vĩ muốn rót rượu, nhưng Trương Dương cướp lấy bình rượu rót đầy cho hai người.
Cung Kì Vĩ không khỏi bật cười: Cậu cướp làm gì? Đây là ở nhà của tôi mà.
/2583
|