Trương Dương nói: Luận chức vị anh là lãnh đạo của tôi, luận tuổi tác anh là lão đại ca của tôi, làm sao có thể để anh rót rượu cho tôi được.
Cung Kì Vĩ nói: Được, vậy tặng cơ hội này cho cậu.
Hai người uống hết chén rượu, Cung Kì Vĩ chậm rãi hạ chén rượu xuống nói: Trương Dương à, cậu vừa rồi trong điện thoại nói có chuyện gấp, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Trương Dương nhìn nhìn về phía phòng bếp, sau đó nói: Chuyện Công tác, nói thật, vẫn là chuyện về khu đất của sân thể dục thôi.
Cung Kì Vĩ nói: Về chuyện khu đất đó tôi đã nói rất rõ ràng với cậu rồi, thị lý đã quyết định, khu đất đó đã chuẩn bị nhượng lại cho tập đoàn Tinh Nguyệt.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, tôi còn nhớ rõ lúc trước ngài từng như với tôi một câu, chỉ cần là có lợi cho sự phát triển của Nam Tích thì ngài đều sẽ ủy hộ tôi.
Cung Kì Vĩ đương nhiên nhớ rõ, y đã nói những lời này chưa được mấy ngày, y bắt đầu ý thức được Trương Dương hôm nay khẳng định là có chuẩn bị mà đến, thằng ôn này không biết lại đang tính toán chuyện gì, Cung Kì Vĩ nói: Thái độ của tôi vẫn sẽ không thay đổi.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, tôi lại một lần nữa nói rõ thái độ của tôi, tôi không đồng ý chuyển nhượng khu đất của sân thể dục cho tập đoàn Tinh Nguyệt.
Cung Kì Vĩ gật gật đầu, y biết thái độ của Trương Dương
Trương Dương thấp giọng nói: Tôi muốn tới tỉnh lý. '
Cung Kì Vĩ trong lòng chấn động, thật ra y cũng đã nghĩ, quyết định mà thị lý đã đưa ra muốn thay đổi chỉ có thể thông qua tỉnh lý, nhưng ai sẽ đưa chuyện này lên đó, ai sẽ trở thành cái đích cho các thường ủy thành phố Nam Tích chỉ trích, Cung Kì Vĩ thấp giọng nói: Cậu phải nghĩ cho kỹ, chuyện này đã được thông qua trên cuộc họp thường ủy rồi.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, tôi muốn hỏi ông một câu, ông thấy chuyện này có công bằng không?
Cung Kì Vĩ mấp máy môi một lúc, một lát sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.
Trương Dương nói: Tôi là một cán bộ trẻ tuổi, cảnh giới tư tưởng của tôi không thể so sánh với các lãnh đạo, tố dưỡng chính trị của tôi cũng không thể nào bằng được các vị tiền bối, tôi không biết mưu tính sâu xa gì cả, tôi chỉ tin vào những gì mà tôi nhìn thấy, tôi biết giá trị của khu đất sân thể dục này không chỉ có năm trăm ngàn, cũng biết cái gọi là phương thức trả tiền của Tinh Nguyệt căn bản chỉ là một tờ giấy lộn, bọn họ đang chơi trò tay không bắt giặc để muốn không phải bỏ ra một xu mà lấy được đất đai của quốc gia, vì cảng Nước Sâu có thể hy sinh như vậy ư? Tôi thấy không ổn, cải cách mở cửa không phải là trao đổi lợi ích, mà là xây dựng trên cơ sở cùng chung lợi ích, cùng nhau phát triển, hành vi của Tinh Nguyệt là giảm bớt mạo hiểm của mình, sau đó gia tăng loại mạo hiểm này lên người chúng ta, đây tuyệt đối là không công bình, chúng ta không nên đáp ứng. Tôi biết chuyện này các thường ủy đều thông qua, tôi chỉ là một chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, vốn không tới phiên tôi có ý kiến, nhưng tôi không nói thì không ai có thể nói ra cả, tôi không nói thì chuyện này sẽ trở thành kết cục đã định, tôi không thể trơ mắt nhìn lợi ích quốc gia chịu tổn hại như vậy, tôi không thể trơ mắt nhìn người khác chén ép chính phủ chúng ta mà thờ ơ không màng, anh nói tôi không biết lượng sức cũng được, tôi không biết sâu cạn cũng được, tôi phải đứng ra, tôi phải tận hết sức để ngăn cản chuyện này.
Cung Kì Vĩ không nói gì, cầm chén rượu ở trước mặt lên, ngửa cổ uống cạn, sau đó y nhìn Trương Dương gằn từng chữ: Tôi cùng đi với cậu.
Tuy rằng Trương Dương không hề đưa ra yêu cầu gì, nhưng Cung Kì Vĩ đã hiểu rõ tâm tư của hắn, tên đã bắn thì không thể rút lại, Cung Kì Vĩ biết, mình một khi đứng ra có nghĩ là sẽ trở muốn thành kẻ thù chung của các lãnh đạo Nam Tích, ở trong mắt người khác y chắc chắn sẽ trở thành một kẻ ngoại tộc, nhưng Cung Kì Vĩ cũng minh bạch quyết định lần này đồng dạng cũng ẩn chứa một tia cơ hội, một tia cơ hội phản kích tuyệt vời, nếu có thể ngăn cơn sóng dữ, thay đổi quyết định này của các thường ủy, y rất có thể sẽ được lãnh đạo tỉnh chú ý, sĩ đồ đang lầm vào thoái trào của y sẽ lại có thay đổi. Quan trọng hơn là, y là đang duy hộ lợi ích của quốc gia, chuyện này y không làm, kiểu gì cũng có người đi làm, y là lãnh đạo của Trương Dương, Trương Dương đã đứng ra, y không có lý nào lại núp ở phía sau.
Trương Dương: Sáng mai, tôi ta đi Đông Giang!
Cung Kì Vĩ nói: Tôi cũng sẽ đi với cậu, tôi nói rồi, chỉ cần là phù hợp với lợi ích của quốc gia, tôi luôn sẽ ủng hộ cậu!
….
Trương Dương và Cung Kì Vĩ đều đi Đông Giang, nhưng hai người lại không đi cùng đường, trên thực tế áp lực mà Cung Kì Vĩ phải chịu còn lớn hơn Trương Dương nhiều, y ở ngoài ánh sáng, Trương Dương ở trong bóng tối, Trương Dương không muốn bại lộ trước mặt người ta, mà Cung Kì Vĩ lại trực diện đối mặt với lãnh đạo tỉnh, y phải gánh vác đại bộ phận hỏa lực mà chuyện này có thể mang đến, mạo hiểm càng lớn lợi ích càng lớn, Cung Kì Vĩ cũng hiểu rõ, có lẽ chuyện này sẽ mang tới lợi ích chính trị cho y, sẽ có thể giúp y nhận ích lợi cả đời, nhưng chuyện này nếu làm hỏng, có lẽ y sẽ bị đánh cho tối tăm mặt mày, vĩnh viễn không có ngày trở mình.
An bài nhật trình của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương đã chật kín, mặc dù là Cung Kì Vĩ tới rất sớm, nhưng y hôm ấy vẫn không có cơ hội gặp mặt Kiều Chấn Lương, Nam Tích chỉ là một bộ phận của Bình Hải, bí thư tỉnh ủy không chỉ phải chú ý tới địa phương này, cho nên Cung Kì Vĩ phải dựa theo sắp xếp mà chờ đợi, y phải tới mười giờ sáng hôm sau mới có thể gặp bí thư Kiều. Lần này Cung Kì Vĩ khinh xa giản hành, ngay cả lái xe với thư ký cũng không biết chuyện y tới Đông Giang, y không muốn tin tức bị tiết lộ ra ngoài trước.
Ngược lại với Cung Kì Vĩ, Trương Dương may mắn hơn nhiều, hắn không cần tới tỉnh ủy tìm bí thư Kiều, Trương đại quan nhân giỏi nhất là đi đường vòng cứu nước, trong chuyện này, Kiều Bằng Cử và hắn có lợi ích chung, Kiều Bằng Cử tuy rằng không tiện ra mặt, nhưng giúp hắn sáng tạo chút điều kiện thuận lợi vẫn rất rõ ràng, vào buổi tối, Trương Dương xách chút đặc sản Nam Tích tới nhà bí thư Kiều.
Những thứ này là Kiều Bằng Cử bảo hắn cầm đến, khi xe pickup của Trương Dương vừa mới xuất hiện ở cửa nhà Kiều Chấn Lương, Thì Duy đã vội vàng ra đón.
Trương Dương cười nói: Nhớ tôi à mà sao kích động ra đón như vậy!
Thì Duy trợn mắt lườm hắn nói: Với cái bộ dạng như con gấu của anh mà tôi nhớ anh à? Anh tôi nói rằng mang quà cho tôi, tôi là ra lấy quà, anh lại không phải là quà!
Trương Dương đương nhiên sẽ không thèm so đo với cô ta, chỉ coi như không nghe thấy cô ta mắng mình, đặt mấy túi đồ xuống bàn, có chút kinh ngạc nói: Chị họ cô đâu rồi?
Thì Duy nói: Cùng mợ tôi đi niệm Phật rồi, chắc sắp về rồi đấy.
Trương Dương nói: Bí thư Kiều đâu?
Thì Duy nói: Vừa về nhà, đang đọc báo.
Trương Dương cảm thán nói cảm thán nói: Đúng là lão các mạng, không lúc nào không quên quan tâm quốc gia đại sự.
Thì Duy cười nói: Anh bớt tâng bốc đi, mau mau mang đồ vào.
Trương Dương cầm đồ bước vào, trong đó có đồ là Kiều Bằng Cử mua, cũng có đồ là hắn mua, tặng đồ chỉ là cái cớ, gặp bí thư Kiều mới là mục đích chân chính.
Kiều Chấn Lương vừa tan làm đang ở trong phòng khách đọc báo, nghe nói Trương Dương tới, y bỏ báo đi ra, nhìn thấy Trương Dương chuyển túi to túi nhỏ vào trong nhà, không khỏi nhíu mày nói: Cậu làm gì vậy? Sao làm ra động tĩnh lớn thế, sợ người khác không biết rằng cậu tặng lễ cho tôi à?
Trương Dương cười nói: Bí thư Kiều, những thứ ở đây không phải chỉ có của tôi mua đâu, Bằng Cử biết tôi đến Đông Giang cho nên bảo tôi mang hộ chút đồ về cho các vị, tôi thuận đường giúp đỡ thôi.
Kiều Chấn Lương cười nói: Nó từ khi nào biết quan tâm tới mọi người trong nhà như vậy? Đổi tính rồi à? Nói xong Kiều Chấn Lương xoay người bước vào.
Trương Dương đặt đồ ở trong vườn rồi nói với Thì Duy: Cô dọn dẹp đi nhé, tôi đi nịnh bợ bí thư Kiều cái đã.
Thì Duy hếch hếch mũi, vẻ mặt khinh thường.
Trương Dương mỉm cười đi tới phòng khách, nhìn thấy Kiều Chấn Lương lại đang chuyên chú đọc báo, hắn bước tới cạnh y, nhìn qua một cái, Kiều Chấn Lương đang xem tin tức cải cách xí nghiệp Giang Thành, cảm giác được Trương Dương đi tới phía sau mình, y bỏ báo xuống, nói: Cậu chạy tới đây chắc không phải chỉ để mang hộ đồ thôi chứ?
Trương Dương nói: Bí thư Kiều anh minh! Tôi tặng đồ chỉ là tiện đường, mục đích chủ yếu là tới phản ánh chút tình huống với ngài.
Kiều Chấn Lương cười nói: Tôi biết cậu luôn là không có việc thì không tới tam bảo điện mà.
Trương Dương nói: Đành chịu thôi, ai bảo tôi thấy ngài rất thân thiết, cho nên trong lòng có ủy khuất gì, người đầu tiên mà tôi nghĩ đến luôn luôn là ngài!
Kiều Chấn Lương nói: ngồi đi, đừng có nói năng kiểu nịnh bợ với tôi nữa, có gì cứ nói thẳng ra đi.
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Kiều Chấn Lương, kể lại sơ lược chuyện gần đây phát sinh một lượt.
Kiều Chấn Lương nghe xong không khỏi nhíu mày: Cậu là nói Nam Tích muốn tặng không khu đất đó cho tập đoàn Tinh Nguyệt ư?
Trương Dương nói: Còn không phải ư, thế này có khác gì thời vãn Thanh cắt đất đâu, quả thực là nhục nước mất chủ quyền mà! Trương đại quan nhân lòng đầy căm phẫn, không khỏi thêm mắm thêm muối vài phần. Kiều Chấn Lương nói: Không nghiêm trọng như vậy đâu, Tinh Nguyệt là nhà đầu tư chủ yếu của cảng Nước Sâu Nam Tích, bọn họ lấy chuyện đầu tư của cảng Nước Sâu ra đòi hỏi, bức bách Nam Tích chuyển nhượng khu đất của sân thể dục cho họ với giá thấp có đúng không?
Trương Dương gật gật đầu, Kiều Chấn Lương nói: Cậu cũng có thể nhìn rõ chuyện này, đám người Từ Quang Nhiên đó há lại có thể không nhìn rõ? Bọn họ vì sao muốn làm như vậy? Rõ ràng là chuyện bọn họ chịu thiệt, nhưng vì sao phải đáp ứng.
Trương Dương nói: Đầu óc bị lừa đá rồi.
Kiều Chấn Lương không khỏi bật cười, nói: Cậu đối với lãnh đạo thượng cấp vốn không có chút tôn trọng nào cả, thế là không được đâu.
Trương Dương nói: Bí thư Kiều, tôi cho cách làm rằng Tinh Nguyệt không thể nào nhân nhượng được, để bọn họ đầu tư vào cảng Nước Sâu là cho bọn họ cơ hội rồi, bọn họ hiện tại không ngờ lại lấy việc này ra để chèn ép, còn muốn đòi lấy lợi ích lớn hơn nữa, điều này quả thực hơi quá đáng.
Kiều Chấn Lương nói: Chuyện này tôi sẽ cho người điều tra một chút, đúng rồi, vì sao trừ cậu ra không còn ai phản ánh với tôi chuyện này? Chẳng lẽ tất cả lãnh đạo thành phố Nam Tích đều đồng ý nhượng đất ư? Ý kiến của Bọn họ nhất trí như vậy ư?
Trương Dương nói: Bí thư Kiều, ông không cho rằng tôi đang cố gây thị phi chứ?
Kiều Chấn Lương cười nói: Tôi không cho rằng như vậy, có điều tôi cũng không thể chỉ nghe lời một phía của cậu được, tóm lại chuyện này tôi sẽ sai người điều tra một chút.
Trương Dương nghĩ thầm chỉ cần ông chú ý tới chuyện này là mục đích của tôi đã đạt được rồi, chờ Cung Kì Vĩ tìm tới ông, lại phản ánh thêm một chút, ông khẳng định sẽ coi trọng.
Kiều Chấn Lương nói: Nam Tích cách Đông Giang gần như vậy, Bằng Cử vì sao không tự mình mang đồ về?
Trương Dương nói: Anh ấy bận, gần đây không phải đang đầu tư hạng mục trung tâm thể dục mới sao? Chúng tôi đề ra khẩu hiệu làm lớn hai trăm ngày, trong hai trăm ngày phải hoàn thành công trình trung tâm thể dục mới Nam Tích với chất lượng cao, nghênh đón đại hội thể dục thể thao lần thứ mười hai của tỉnh Bình Hải.
Kiều Chấn Lương cười nói: Đại hội thể dục thể thao cũng không nên làm thành một hồi vận động chính trị.
Trương Dương cảm giác được trong câu này của Kiều Chấn Lương có một một lời hai ý, hắn cười cười nói: Bí thư Kiều yên tâm, tôi sẽ cố gắng thực hiện đại hội thể dục thể thao lần này thành một lần thành công nhất trong lịch sử Bình Hải.
Kiều Chấn Lương gật gật đầu nói: Mượn vận hội tỉnh để cổ động toàn dân rèn luyện sức khỏe, nếu đã làm nhất định phải làm tốt, phải dấy lên phong trào toàn dân rèn luyện sức khỏe trong tỉnh Bình Hải.
Trương Dương nói: Có thành công hay không mấu chốt vẫn ở bí thư Kiều.
Kiều Chấn Lương cười nói: Cậu lại tâng bốc tôi rồi, chuyện này có liên quan gì tới tôi.
Trương Dương thấy thời gian đã không còn sớm, đứng dậy cáo từ Kiều Chấn Lương.
Kiều Chấn Lương nói: Ở lại ăn cơm đi.
Trương Dương cười cười lắc lắc đầu nói: Thôi, tôi đã có hẹn với bạn rồi. Chuyện đã nói xong thì tất nhiên cũng không còn cần tiếp tục ở lại nữa. Trương Dương trong lòng vẫn là có chút thất vọng, vốn nghĩ rằng chuyện này có thể khiến cho bí thư Kiều giận tím mặt, nhưng không ngờ Kiều Chấn Lương nghe xong chuyện này vẫn rất bình tĩnh, Trương Dương sau khi tổng kết một chút, trong mắt hắn sự kiện Nam Tích nhượng lại khu đất sân thể dục là chuyện lớn, nhưng trong mắt Kiều Chấn Lương thì không là gì, người ta chưởng quản toàn bộ Bình Hải, Nam Tích chỉ là một bộ phận của Bình Hải, mà sân thể dục lại chỉ là một bộ phận của Nam Tích, muốn khiến bí thư tỉnh ủy chú ý chuyện này, rất khó, chuyện mà người ta phải quan tâm có quá nhiều, xem ra chuyện này chỉ có thể chờ phía Cung Kì Vĩ tiếp tục tăng thêm ấn tượng của bí thư Kiều thôi.
Lúc Trương Dương ly khai, cửa gặp Thì Duy, hắn cười nói: Tối nay cùng đi chơi đi mp đi!! Tiếng Anh của Trương đại quan nhân phát âm rất không đúng tiêu chuẩn, từ nói ra từ miệng hắn biến thành linh tinh.
Thì Duy trợn mắt lên: Tôi buổi tối không có thời gian.
Trương Dương nói: Ồ, cô gần đây bận quá nhỉ?
Thì Duy gật gật đầu nói: Quách hẹn tôi đi xem phim.
Trương Dương nói: Quách là ai, có cơ hội thì giới thiệu cho tôi biết với.
Thì Duy cười nói: Tốt nhất là đừng, tôi sợ anh nhìn thấy anh ta lại ghen tị, người ta so với anh thì đẹp trai và có phong độ hơn nhiều.
Trương Dương há miệng cười ha ha, nhìn thấy xe jeep của Mộng Viện lái tới. Kiều Mộng Viện và mẹ Mạnh Truyền Mĩ cùng nhau về, nhìn thấy Trương Dương, Mạnh Truyền Mĩ chào một tiếng, cũng không dừng lại mà đi vào, đây không phải là bởi vì bà ta cao ngạo, mà bởi vì người tụng kinh niệm phật đều vậy cả, tính tình xử thế rất đạm bạc, đối với ai cũng thế.
Kiều Mộng Viện đi Trương Dương trước mặt Trương Dương cười cười nói: Tới tìm cha tôi à?
Trương Dương nói: Muốn nghe nói thật hay nói dối?
Kiều Mộng Viện nói: Nói thật.
Trương Dương nói: Nói thật thì là tôi lấy cớ tìm ông ấy nhưng thật ra là tìm cô.
Kiều Mộng Viện không nhịn được bật cười: Vừa nghe đã biết là nói dối rồi.
Trương đại quan nhân thở dài nói: Tôi biết, lúc tôi nói thật thì nhất định không có ai tin.
Kiều Mộng Viện nói: Không ở lại nhà tôi ăn cơm à?
Trương Dương nói: Ăn cơm cùng bí thư Kiều rất áp lực, tôi sợ tiêu hóa không tốt.
Kiều Mộng Viện cười nói: Đừng có để cho cha tôi nghe thấy đó, bằng không ông ta không tha cho anh đâu.
Trương Dương nói: Tối có rảnh không?
Kiều Mộng Viện lắc lắc đầu nói: Tối tôi cùng Thì Duy đi xem phim.
Trương Dương nói: Cùng cô ta và tiểu Quách gì đó à?
Kiều Mộng Viện cười nói: Anh cũng biết à?
Trương Dương nói: Người ta xem phim cô đi theo làm gì, muốn làm bóng đèn à?
Kiều Mộng Viện nói: Sinh tử thời tốc , nghe nói hay lắm!
Tôi đi cùng cô nhé, tối nay tôi cũng không về Nam Tích, ở một mình cũng buồn.
Nhưng tôi đồng ý với Thì Duy rồi.
Trương đại quan nhân mặt dày nói: Hay là cô dẫn tôi theo luôn, một cái bóng đèn và hai cái bóng đèn cũng chẳng khác gì nhau, tôi thuận tiện hỗ trợ mở to mắt, xem xem tiểu Quách kia có xứng với Thì Duy không?
Kiều Mộng Viện còn chưa lên tiếng đồng ý thì thấy một chiếc xe jeep quân dụng lái tới, từ trên xe một vị sĩ quan trẻ tuổi thân hình cao lớn bước xuống, gã nhìn Kiều Mộng Viện mỉm cười, lễ phép gọi một tiếng chị Mộng Viện.
Trương Dương nhìn sĩ quan này, thầm nghĩ mày gọi cũng thân thiết nhỉ, chị Mộng Viện là để cho mày gọi à? Kiều Mộng Viện cười cười nói với Trương Dương: Đây là tiểu Quách mà anh vừa nhắc tới đó, cậu ấy tên là Quách Chí Giang, là người của ban quân nhu quân khu Bình Hải.
Không đợi Kiều Mộng Viện giới thiệu, Quách Chí Giang đã vươn tay ra, chủ động bắt tay với Trương Dương: Anh là Trương Dương phải không, tôi đã nghe nói về anh từ lâu rồi.
Trương Dương cười nói: Tôi không biết anh mà, anh sao lại từng nghe nói về tôi? Trong lòng thầm nghĩ, tôi hiện tại danh tiếng lớn như vậy ư? Hay là do con bé Thì Duy vô tâm vô phế đó để lộ chuyện trước kia của mình ra ngoài, nghĩ lại chuyện mình lúc trước cứu cô ta, Trương Dương trong lòng run run, chắc là không nói chuyện này ra ngoài chứ.
Quách Chí Giang nói: Quách Chí Cường là anh họ tôi!
Trương Dương giờ mới hiểu, chẳng trách Quách Chí Giang lại quen thuộc đối với mình như vậy, Quách Chí Cường là anh em của Trương Dương, thằng nhãi này sau khi tốt nghiệp liền tới quân khu Quảng Châu, mục đích là để tiện qua lại với bạn gái Từ Mỹ Ny của gã ở Hongkong, Trương Dương cũng một đoạn thời gian rồi chưa gặp gã, lúc trước nghe nói gã ở Đông Giang có thân thích, hơn nữa chú gã hình như còn là một cán bộ to của quân phân khu Bình Hải.
Trương Dương cười nói: Nói chuyện cả nửa ngày thì ra đều là người quen!
Quách Chí Giang nói: Tối nay cùng nhau đi ăn cơm đi, tôi hẹn với Thì Duy và chị Mộng Viện rồi.
Trương đại quan nhân vốn đã có ý này, hắn gật gật đầu, từ phía sau vang lên giọng nói của Thì Duy: Ê, con người anh cũng không biết khách khí gì cả.
Trương Dương cười nói: Đều là người một nhà, khách khí cái gì!
Quách Chí Giang nói: Lên xe của tôi đi! Tối nay tôi phụ trách làm lái xe.
Nhìn thấy Thì Duy, vẻ mặt của Quách Chí Giang đầy nhu tình mật.
Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng của thằng nhãi này, không khỏi nhớ tới cái tên Hoa Si Quách Chí Cường kia, xem ra con cháu của Quách gia bọn họ hơn phân nửa đều là như thế này, cứ nhìn thấy gái là ngất ngây con gà tây.
Thì Duy nói: Đi đâu ăn cơm?
Quách Chí Giang nói: Tôi nghe nói có quán giáp ngư vương ngon lắm, chúng ta đi ăn ba ba đi.
Quách Chí Giang dù sao cũng là người trong bộ đội, gã bình thường kết giao xã hội cũng không nhiều, đối với phương diện ẩm thực cũng không am hiểu cho lắm, điển này so với Trương Dương bạn bè khắp nơi, ăn khắp tám phương thì căn bản không bằng được.
Một đoạn thời gian không tới, sinh ý của Giáp Ngư Vương vẫn thịnh vượng như xưa, may mà Quách Chí Giang trước khi đến đã đặt chỗ trước, Trương Dương hôm nay cũng tính là thu liễm, không nói năng cợt nhả nhiều, hắn quan sát Quách Chí Giang, cảm thấy người này hơi có chút non nứt, kinh nghiệm xã hội còn nhiều khiếm khuyết, thật ra Quách Chí Giang so với hắn còn lớn hơn ba tuổi, nhưng so sánh với loại lão yêu đã trùng sinh một lần như Trương đại quan nhân thì đạo hạnh không phải chỉ kém bình thường.
Người mà Trương Dương thật sự chú ý là Kiều Mộng Viện, hắn phát hiện một việc, Kiều Mộng Viện bắt đầu ăn chay, Trương Dương nói: Cơm ba ba con như vậy mà cô không ăn à? Kiều Mộng Viện nói: Gần đây tôi thường đọc kinh Phật, đọc nhiều lại bỗng dưng có mong muốn ăn chay, rất tự nhiên cứ vậy kiên trì ăn chay tiếp, hiện tại cảm thấy ăn chay rất tốt cho sức khỏe. Rất nhiều học giả dinh dưỡng cũng đề xướng ăn chay, còn nói có thể dưỡng nhan mỹ dung nữa.
Trương Dương cười nhạt nói: Đám học giả dinh dưỡng đó tất cả đều là nói hưu nói vượn, căn bản không thể tin được.
Thì Duy nói: Người ta nói hưu nói vượn, vậy anh thì nói thật à? Con người anh đúng là tự đại!
Trước mặt Quách Chí Giang, Trương Dương cũng không định cãi vã với cô ta, hắn cười cười nói: Dinh dưỡng phải lấy cân đối làm chủ, không thể nào ăn nhiều cái này ăn ít cái kia được.
Quách Chí Giang nói: Tôi thấy Trương Dương nói đúng.
Thì Duy nói: Anh quen anh ta chưa được bao lâu, đừng có sùng bái cá nhân!
Quách Chí Giang không nói gì, dùng đũa gắp một miếng thị đặt vào trong bát Thì Duy, Thì Duy trợn mắt lên: Tôi muốn ăn mà không tự biết gắp à? Ghét nhất là ăn thứ này. Cô ta định gắp ra trả lại cho Quách Chí Giang, nhưng nhìn thấy Trương Dương mặt mày xấu xa cười cô ta, liền đổi ý, đặt miếng thịt lại vào trong bát Trương Dương: Cho anh này, nhìn đến nỗi nước miếng chảy cả ra bàn rồi kìa.
Kiều Mộng Viện nghe thấy vậy cũng không khỏi bật cười.
Trương Dương cười nói: Cô ăn của cô, tôi ăn của tôi.
Kiều Mộng Viện nói: Nghe nói anh ở Nam Tích làm cũng tốt, ngay cả băng công chúa Quan Chỉ Tình cũng bị anh mời tới làm người đại diện.
Trương Dương nói: Vừa nói tới chuyện này là tôi lại tức giận, tôi phí nhiều tinh lực như vậy, vất vả lắm mới mời được Quan Chỉ Tình, người ta nguyện ý không lấy một xu mà vẫn đảm nhiệm nhiệm vụ đại sứ hình tượng cho vận hội tỉnh, nhưng đám lãnh đạo của Nam Tích khăng khăng bảo người ta là người nước Mỹ, phải nghĩ đến ảnh hưởng chính trị, phải nghĩ đến cảm tình của dân chúng, bắt tôi đi tìm mấy vận động viên kim bài làm đại sứ hình tượng.
Thì Duy nói: Thế thì thật là khó.
Trương Dương nói: Ngành thể thao của Nam Tích vốn không được tốt lắm, quán quân thế giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bọn họ sai tôi đi mời Đổng Lệ Na, nhưng mắt người ta lại rất cao, há miệng ra cái là đòi mười vạn đồng, tài chính của vận hội tỉnh mà tôi hiện tại đang làm là giật gấu vá vai, lấy đâu ra mười vạn đồng mà trả cho cô ta, cho dù có tôi cũng không thể cấp cho cô ta được, cô nói xem cô ta có xứng không? Tổng cộng chỉ giành được chức quán quân nhảy ngựa có một lần mà cứ tưởng mình giỏi lắm.
Kiều Mộng Viện cười nói: Không đồng ý thì cũng không thể nói người ta như vậy được, anh tích thêm chút khẩu đức đi.
Thì Duy nói: Vận động viên hiện tại đều dám đòi tiền như vậy à, mười vạn đồng, cho dù ngôi sao điện ảnh cũng không có cái giá này!
Trương Dương nói: Đó là cô gặp ít đấy thôi, phí đại diện của ngôi sao hiện tại từ mấy chục vạn đến hơn trăm vạn, tôi cũng không phải là xót tiền, nhưng chi tiền thì cũng phải chi cho chính đáng, Đổng Lệ Na tính là ngôi sao ư?
Kiều Mộng Viện nói: Cái đó còn phải xem cô ta so sánh với ai, so với anh thì cô ta chính là ngôi sao, nhưng so với Quan Chỉ Tình thì cô ta không bằng.
Thì Duy nói: Đừng nói Quan Chỉ Tình, cho dù là Hứa Di cũng có danh tiếng hơn cô ta gấp mấy lần, người ta mới là quán quân thế giới hàng thật giá thật, quán quân Olympic.
Trương Dương nói: Cô quen Hứa Di à?
Thì Duy gật gật đầu nói: Quen, chúng tôi còn là bạn tốt.
Mắt Trương đại quan nhân sáng rực lên: Vậy...
Kiều Mộng Viện vừa nhìn đã biết Trương Dương đang tính toán điều gì, thầm nghĩ Thì Duy lại lắm miệng rồi. Tên Trương Dương này là kẻ theo chủ nghĩa cơ hội, gặp cơ hội hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Kiều Mộng Viện, Trương Dương nói: Thì Duy, cô giúp tôi liên hệ với Hứa Di đi, xem xem cô ta có nguyện ý làm người đại diện cho vận hội tỉnh không?
Thì Duy nói: Người ta cũng không phải là người Bình Hải, anh liên hệ với cô ta làm gì?
Trương Dương nói: Giờ là thời đại nào rồi, cái mà tôi cần là sức ảnh hưởng, ai đi quản quê quán ở đâu, cô ta nếu tới, có thể ném Đổng Lệ Na sang một bên rồi.
Thì Duy không nói gì, Kiều Mộng Viện nói: Cái này thì để tôi giúp, tôi nói nói với cô ta một tiếng chắc không có vấn đề gì.
Trương Dương vui mừng quá đỗi, cầm chén rượu lên nói: Vậy tôi cám ơn Kiều tổng trước.
Quách Chí Giang không tiện nói gì, gã phần lớn thời gian đều ở bên cạnh lắng nghe, khó khăn lắm mới đợi được họ ăn cơm xong, gã đứng dậy thanh toán, đề nghị cùng nhau tới rạp chiếu phim đại thế giới xem phim.
,,,
Quách Chí Giang trước đó đã mua ba tấm vé, nhưng hiện tại lại có thêm Trương Dương, chỉ đành mua thêm, giờ mua thì đương nhiên là không thể ngồi cùng nhau, Trương Dương giành đi mua vé, mua hai tấm trên lầu, bảo Quách Chí Giang bán một tấm vé đã mua từ trước đi, như vậy bốn người họ không thể không tách ra.
Quách Chí Giang vốn cũng cũng muốn ngồi riêng với Thì Duy, gã đối với sự an bài của Trương Dương tỏ vẻ rất hài lòng.
Trương Dương và Kiều Mộng Viện lên lầu ngồi, Kiều Mộng Viện nhìn nhìn xuống dưới lầu, nhìn thấy Quách Chí Giang và Thì Duy đang ngồi sóng vai. Trương Dương cười nói: Tôi sao thấy hai bọn họ chẳng giống đang yêu nhau gì cả.
Kiều Mộng Viện nói: Chuyện gì cũng đều có quá trình.
Trương Dương nói: Đúng rồi, chuyện gì cũng đều phải có quá trình.
Đèn rạp phim tối dần, Trương Dương lặng lẽ nhìn sang Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện lộ ra vẻ nhàn tĩnh tường hòa, tuy rằng tạo cho người ta cảm giác ôn nhu, nhưng lại có loại cảm giác không thể tiếp cận, Trương đại quan nhân bỗng nhiên nhớ tới một từ, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, từ sau khi Hứa Gia Dũng chết, quan hệ giữa hắn và Kiều Mộng Viện chẳng những không tiến thêm được bước nào, ngược lại khoảng cách so với trước kia thì càng xa hơn, đây đại khái là tác dụng tâm lý.
Phim chính thức bắt đầu, cảnh mạo hiểm diễn ra liên tiếp, rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của Trương Dương, Trương đại quan nhân vẫn rất thích xem phim kiểu này, xem tới đoạn mạo hiểm, thằng ôn này lại vô thức vươn tay ra, ở trong bóng tối nắm lấy tay Kiều Mộng Viện, mắt hắn thì vẫn nhìn chằm chằm lên màn ảnh, nhưng vẫm cảm giác được tay Kiều Mộng Viện đang giãy dụa, Trương đại quan nhân dồn hết dũng khí, hôm nay bằng bất cứ giá nào mình cũng không buông tay, cô thích trách thì cứ trách.
Kiều Mộng Viện giãy dụa vài lần, phát hiện không thể thoát khỏi bàn tay to lớn của Trương Dương, cuối cùng đành vứt bỏ nỗ lực, để mặc cho hắn nắm tay.
Trương đại quan nhân trong bóng tối tỉ mỉ thể nghiệm biến hóa của Kiều Mộng Viện, khiến hắn rất bất ngờ là, Kiều Mộng Viện sau sự hoảng loạn ngắn ngủi lúc ban đầu, lập tức khôi phục bình tĩnh, cô ta tựa hồ không hề bởi vì hành động của Trương Dương mà bị ảnh hưởng gì, vẫn xem rất nhập tâm. Trương đại quan nhân không lâu sau liền sinh ra một loại cảm giác thất bại, hắn buông tay Kiều Mộng Viện ra, Kiều Mộng Viện trong bóng tối lặng lẽ rụt tay về.
Tâm tình của Kiều Mộng Viện không hề bị Trương Dương làm nhiễu loạn, nhưng bản thân Trương Dương lại có chút rối loạn, hắn phát hiện mình không thay đổi, người thay đổi là Kiều Mộng Viện, tâm cảnh của cô ta gần đây tu luyện giống như bình hồ thu nguyệt vậy, thậm chí ngay cả mình cũng không thể khiến cô ta dấy lên chút gợn sóng nào, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Phim kết thúc trong một cảnh kịch tính, Kiều Mộng Viện tựa hồ có chút mệt mỏi, ngáp một cái nói: Dài quá, mệt thật. Cô ta không hề nhắc tới chuyện Trương Dương trong bóng tối nắm tay cô ta, càng là như vậy Trương đại quan nhân càng thấy xấu hổ, hắn giống như là là trộm đồ bị bắt vậy, ho khan một tiếng nói: Tôi đưa cô về.
Kiều Mộng Viện gật gật đầu nói: Chúng ta ra ngoài trước đợi bọn Thì Duy.
Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, một trận gió lạnh thổi tới, Kiều Mộng Viện không khỏi rùng mình một cái, Trương Dương định cởi áo khoác của mình ra đưa cho cô ta, nhưng Kiều Mộng Viện lắc lắc đầu nói: Không cần, trong rạp nóng quá nên ra ngoài chưa quen thôi.
Trương Dương biết cô ta không muốn để người khác hiểu lầm quan hệ của bọn họ, hắn cười nói: Phim cũng hay phết. Câu này có chút ý tứ không biết nói gì nên cố nghĩ ra gì đó để nói.
Kiều Mộng Viện gật gật đầu, sau đó lại bật cười: Nói thật, tôi không thích xem phim hành động lắm.
Trương Dương nói: Tôi cũng không thích xem phim ngoại quốc, luôn thấy không nhập tâm. Thằn ôn này nói chuyện rõ ràng có chút trước sau mâu thuẫn.
Kiều Mộng Viện nói: Anh tôi gọi điện thoại cho tôi, nói tới mục đích mà anh tới Đông Giang.
Trương Dương nói: Tôi không có mục đích gì cả, chỉ là không muốn bảo vệ gia tài quốc gia, không để người khác xâm phạm thôi.
Kiều Mộng Viện nói: Anh tôi muốn khu đất đó.
Trương Dương nói: Ai muốn lấy khu đất đó cũng không quan trọng, quan trọng là phải công bằng. Hắn đề nghị với Kiều Mộng Viện: Cô có kinh nghiệm khai phá quảng trường chùa Nam Lâm, không bằng cô suy nghĩ thử xem, khu đất của sân thể dục thật sự rất không tồi.
Kiều Mộng Viện nói: Anh tôi cũng đề nghị với tôi như vậy, cuối tuần tôi đi xem thi đấu, thuận tiện xem thử khu đất, đó, nếu thật sự có giá trị đầu tư, tôi sẽ suy nghĩ.
Trương Dương nói: Có điều, trước tiên phải làm thông công tác của bí thư Kiều đã, chỉ có ông ấy mới có thể thay đổi quyết định của lãnh đạo thành phố Nam Tích.
Kiều Mộng Viện nói: Công là công và tư là tư, chuyện trên công tác của cha tôi, tôi không có quyền lên tiếng.
/2583
|