Y Đạo Quan Đồ

Chương 558 - Đứng Ra (1+2+3)

/2583


Khi đang nói chuyện thì nhìn thấy Thì Duy đi tới, kỳ quái là Quách Chí Giang không hề ở cùng một chỗ với cô ta, Trương Dương cười ha ha nói: Tương hoa quả của cô đâu rồi?

Thì Duy ngây ra một thoáng, lập tức hiểu ra thằng ôn này đang đặt ngoại hiệu của Quách Chí Giang, thật sự là quá đáng ghét, không ngờ lại gọi người ta là tương hoa quả, có điều ngẫm lại thì thấy cũng đúng.

Kiều Mộng Viện không nhịn được liền mỉm cười: Người ta đâu rồi?

Thì Duy nói: Đi vệ sinh rồi!

Trương Dương nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối rồi: Tối nay còn tiết mục gì không?

Kiều Mộng Viện nói: Khuya quá rồi, hay là về nhà nghỉ đi.

Trương Dương gật gật đầu, mấy người đứng ở cửa chờ Quách Chí Giang, đợi khoảng mười phút thấy hắn gã đi ra. Thì Duy sớm đã mất kiên nhẫn rồi: Còn tưởng là anh ngã vào hố xí rồi.

Trương Dương cười nói: Tôi đang định đi vớt anh đây!

Quách Chí Giang mặt hơi đỏ lên, lúng túng nói: Bụng không thoải mái, chắc là ăn thứ gì đó không sạch sẽ. Lúc nói chuyện, lại biến sắc: Ngại quá. Gã xoay người lại chạy vào WC.

Thì Duy tức giận đến giậm chân bình bịch, cô ta hầm hừ nói: Không đợi gã nữa, chúng ta bắt xe về trước.

Kiều Mộng Viện nói: Không được đâu, mọi người đi cùng nhau, không thể nào để người ta lại một mình được.

Trương Dương nói: Quái nhỉ, chúng ta cùng nhau ăn, vậy vì sao ba người chúng Trương Dương không sao cả? Hắn vừa nói vậy, Kiều Mộng Viện và Thì Duy đều nhìn về phía hắn, Trương đại quan nhân bị hai cô nhìn cho mất tự nhiên: Hai cô nhìn chằm chằm vào tôi như vậy làm gì?

Thì Duy nói: Có phải là anh động tay động chân gì đó vào thức ăn của Tương hoa quả không?

Trương đại quan nhân bực bội nói: Nhân phẩm của tôi kém vậy à? Tôi và gã không cừu không oán, tôi vì sao phải làm như vậy?

Thì Duy nói: Con người anh có lòng đố kỵ quá nặng, chuyện gì cũng làm ra được!

Trương đại quan nhân tức đến nỗi trợn trừng mát lên: Lòng đố kỵ của tôi quá nặng ư, tôi đố kỵ cái gì chứ?

Kiều Mộng Viện cười nói: Bỏ đi, hai người cứ vừa thấy mặt nhau là đấu võ mồm, tôi nghe mà đau cả đầu.

Thì Duy vẫn không chịu tôi: Anh chính là đố kỵ!

Kiều Mộng Viện nói: Tương hoa quả tới rồi kìa. Hay quá, cô ta bất chi bất giác cũng gọi theo.

Sắc mặt Quách Chí Giang lúc này có chút vàng vàng, xem ra đúng là sức khỏe không được tốt, gã miễn cưỡng cười cười: Tôi đưa các người về.

Kiều Mộng Viện nhìn ra hắn không khoẻ, liền nhẹ giọng nói: Thôi, tiểu Quách, cậu không khỏe thì hãy đi về trước đi, chúng tôi bắt xe về.

Quách Chí Giang vốn định kiên trì muốn đưa họ về, nhưng bụng thật sự rất khó chịu. Gã đành gật đầu.

Trương Dương đi tới, sờ sờ tuyệt mạch môn, bóp nhẹ lên mấy huyệt đạo trên hai tay gã một cái, mỉm cười nói: Anh có thể là ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.

Thì Duy chui vào xe taxi trước, ngay cả một câu quan tâm cũng không nói, Trương Dương và Kiều Mộng Viện chui vào trong xe sau, quay đầu nhìn lại, phát hiện Quách Chí Giang lại chạy vào WC.

Trương Dương nói: Có thể cơm tối thật sự có vấn đề, hai người các cô một người không ăn, còn một người thì ăn rất ít.

Thì Duy: Vậy anh sao không bị gì?

Trương Dương nói: Tôi là răng thép dạ dày sắt, đừng nói là chút đồ đó, cho dù là độc dược tôi ăn vào cũng chả sao.

Thì Duy nói: Được, vậy lần sau tôi bỏ chút thuốc chuột vào cơm cho anh ăn.

...

Cung Kì Vĩ sáng sớm liền nhận được điện thoại của văn phòng tỉnh, bảo y hôm nay vào đầu giờ làm việc thì tới tỉnh lý, Bí thư Kiều muốn gặp y, Cung Kì Vĩ vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, xem ra Trương Dương đã làm công tác tư tưởng trước với bí thư Kiều rồi, bằng không bí thư Kiều sẽ không tiếp kiến Cung Kì Vĩ trước hai giờ liền. Y chuẩn bị một chút, y chưa bao giờ có cơ hội gặp riêng bí thư tỉnh ủy như thế này, trong lòng có chút khẩn trương là điều khó tránh khỏi.

Những gì mà Trương Dương nói đã ít nhiều khiến Kiều Chấn Lương chú ý, khi y biết hôm nay phó thị trưởng thành phố Nam Tích Cung Kì Vĩ đến gặp y, lập tức quyết định gặp mặt Cung Kì Vĩ trước, mục đích là muốn từ chỗ Cung Kì Vĩ nắm được một số tình huống.

Cung Kì Vĩ mặc âu phục màu lam đậm chậm rãi đi vào văn phòng của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, Cung Kì Vĩ ngoại hình khá tốt, tuy rằng đã bốn mươi bốn tuổi, nhưng bình thường kiên trì rèn luyện thể thao, thân thể rất tốt, không có bụng bia thường thấy ở các quan viên.

Kiều Chấn Lương ngồi sau bàn làm việc, mỉm cười nhìn y, ấn tượng mà vị bí thư tỉnh ủy này lưu lại cho đa số người là rất hòa ái, trên mặt y đa số thời gian đều mang một nụ cười.

Cung Kì Vĩ đi tới trước mặt Kiều Chấn Lương, cung kính nói: Chào Bí thư Kiều, tôi là phó thị trưởng Cung Kì Vĩ của thành phố Nam Tích, được phân công quản lý công tác thể dục văn hóa.

Kiều Chấn Lương cười nói: Vậy chính là người lãnh đạo trực tiếp của Trương Dương rồi.

Cung Kì Vĩ trong lòng ngẩn ra, không biết bí thư Kiều nhắc tới Trương Dương là có mục đích gì, y cười cười nói: Vậy, hiện tại tôi là lãnh đạo trực tiếp của cậu ta.

Kiều Chấn Lương gật gật đầu nói: Ngồi đi!

Cung Kì Vĩ ngồi xuông sa lông, thư ký đi tới đưa cho y một chén trà, Cung Kì Vĩ nhận lấy chén trà cầm trong tay.

Kiều Chấn Lương : Anh tìm tôi có việc một phản ánh ư?

Cung Kì Vĩ gật gật đầu, nói: Bí thư Kiều, tôi lần này tới là muốn phản ánh một số tình huống mới nhất của thành phố Nam Tích với ngài.

Kiều Chấn Lương nói: Có tình huống gì mà thị lý không giải quyết được, phải tới tỉnh lý nói?

Cung Kì Vĩ nghe ra ẩn ý trong lời nói của Kiều Chấn Lương, người ta là nói y có cái hiềm vượt cấp, Cung Kì Vĩ nói: Tình huống rất phức tạp, tôi cho rằng lãnh đạo thành phố Nam Tích trên quyết sách xuất hiện một số sai lầm.

Vẻ tươi cười trên mặt Kiều Chấn Lương đột nhiên thu liễm lại, lạnh lùng nói: Anh đã phát hiện vấn đề, vì sao không đề xuất với lãnh đạo thượng cấp?

Cung Kì Vĩ từ biểu hiện hiện tại của Kiều Chấn Lương đã nhìn ra, y tựa hồ thập phần phản cảm với loại hành vi vượt cấp phản ánh vấn đề này của mình, chẳng lẽ y cho rằng mình là kẻ có âm mưu dùng trăm phương ngàn kế để bàn lộng thị phi ư? Cung Kì Vĩ không hề biểu hiện ra bất kỳ sự sợ hãi nào, y thản nhiên đối mặt với Kiều Chấn Lương: Bí thư Kiều, tôi là vì dưới tình huống phản ánh mà không có kết quả cho nên mới đến tỉnh lý, tôi biết hành vi này của tôi là không đáng đề xướng, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn một sai lầm phát sinh được, tôi không thể thay đổi, nhưng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn mà không cố gắng ngăn cản.

Kiều Chấn Lương từ trong ánh mắt kiên nghị của Cung Kì Vĩ bắt được một loại kiên trì nào đó, vẻ mặt của y dịu đi một chút, Kiều Chấn Lương rất thích người có kiên trì, một người nếu ngay cả sự kiên trì cơ bản nhất cũng không làm được, như vậy hắn sao có thể bàn được đến tín ngưỡng? Kiều Chấn Lương nói: Nói đi!

Những gì mà Cung Kì Vĩ nói lại nằm ngoài ý liệu của Kiều Chấn Lương, y vốn cho rằng Cung Kì Vĩ sẽ bắt đầu từ chuyện sân thể dục, nhưng việc đầu tiên mà Cung Kì Vĩ nói tới và việc xây dựng cảng Nước Sâu.

Cung Kì Vĩ nói: Tôi cho rằng tỉnh lý trước khi phê chuẩn công trình cảng Nước Sâu Nam Tích không hề điều tra toàn diện về công trình này, với tình trạng kinh tế trước mắt của Nam Tích, công trình cảng Nước Sâu có chút nóng vội, chưa chuẩn bị đầy đủ đã vội vã lên ngựa, chính điều này mới là nguyên nhân căn bản khiến công trình cảng Nước Sâu giữa đường gặp trắc chở.

Kiều Chấn Lương một lần nữa bắt đầu đánh giá lại Cung Kì Vĩ, với kinh nghiệm chính trị nhiều năm của y, y biết Cung Kì Vĩ đang lợi dụng chút thời gian hữu hạn này để chứng minh bản thân mình với y, trình bày quan niệm chính trị của bản thân mình với y, gạt bỏ dã tâm chính trị của Cung Kì Vĩ ra ngoài, người này rất có hoài bão, cũng rất thông minh, y biết nên làm như thế nào để nắm chắc cơ hội. Kiều Chấn Lương không nói gì cả, dùng phương thức này để cổ vũ Cung Kì Vĩ tiếp tục nói tiếp.

Cung Kì Vĩ nói: Công trình Cảng Nước Sâu lớn như vậy, quá độ ỷ lại đầu tư bên ngoài là không thể thực hiện được, lúc trước hai thành phố Nam Tích và Lam Sơn cạnh tranh hạng mục cảng Nước Sâu, cuối cùng lọt vào tay Nam Tích, mà Nam Tích trong hạng mục cảng Nước Sâu phẫn lớn là dẫn nhập đầu tư bên ngoài, từ lúc đó đã chôn xuống họa ngầm, đầu tư bên ngoài rót vào càng nhiều, cảng Nước Sâu chịu ảnh hưởng đến từ ngoại bộ lại càng lớn, điều này khiến cho công trình trở nên bị động.

Kiều Chấn Lương nói: Dùng đầu tư bên ngoài là chuyện tốt. Dưới tiền đề quốc gia không có khả năng cấp nhiều tài chính, phương pháp này rõ ràng là hữu hiệu, trực tiếp nhất.

Cung Kì Vĩ nói: Tôi vẫn cho rằng trên chuyện xây dựng cảng Nước Sâu, người quyết sách thiếu cái nhìn đại cục. Những lời này không thể không nói là quá lớn gan rồi. Trước mặt Kiều Chấn Lương nói thẳng ra như vậy mà không hề hiềm nói bóng nói gió bí thư Kiều.

Kiều Chấn Lương đối với thằng cha lớn gãn này càng lúc càng có hứng thú, có điều trên mặt Kiều Chấn Lương lúc này không hề có chút tươi cười này, vẻ mặt tối sầm của y đã tạo thành áp lực tâm lý rất lớn đối với Cung Kì Vĩ, điều này đối với Cung Kì Vĩ mà nói cũng là một loại khảo nghiệm nghiêm khắc. Kiều Chấn Lương nói: Ý kiến thì ai cũng có thể đưa ra, nhưng đổi lại là anh cũng chưa chắc có thể làm được tốt hơn. Kiều Chấn Lương cũng muốn xem xem Cung Kì Vĩ có thể có đề nghị minh gì

Cung Kì Vĩ nói: Mục đích xây dựng cảng Nước Sâu không chỉ là xúc tiến phát triển kinh tế Nam Tích, mà là muốn xúc tiến kinh tế địa khu xung quanh Nam Tích tiến thêm một bước, sau khi cảng Nước Sâu xây xong, nó không thể chỉ thuộc về Nam Tích, mà là thuộc về Bình Hải, thuộc về Trung Quốc, một khi đã như vậy, vì sao phải muốn cự tuyệt đầu tư trong nước mà lại chuyển hướng ánh mắt ra nước ngoài. Y tạm dừng một chút rồi lại nói: Nếu ngay từ đầu công trình cảng Nước Sâu có thể từ nhiều mặt cộng đồng xây dựng. Như vậy công trình sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Kiều Chấn Lương nói: Ý của anh là...

Cung Kì Vĩ nói: Cạnh tranh của Lam Sơn và Nam Tích lúc trước trong hạng mục cảng Nước Sâu căn bản là không hề có ý nghĩa gì cả, từ quan điểm lâu dài mà xét thì đó là một loại nội háo. Từ góc độ thành thị mà nghĩ thì loại cạnh tranh này có tính hợp lý của nó. Nhưng đứng từ trên độ cao của Bình Hải mà suy nghĩ, bấ kể cảng Nước Sâu xây ở đâu cũng đều thuộc về Bình Hải, thế gì có gì khác biệt đâu? Tôi nói những lời này cũng không phải là nghi ngờ tuyên chỉ của cảng Nước Sâu, cảng Nước Sâu chọn xây ở Nam Tích là không sai. Từ đó dẫn động kinh tế xungquanh, từ pham vi phúc xạ mà xét, tuyên chỉ này cũng không sai lầm, nhưng cảng Nước Sâu cần đầu nhập cực lớn, đa số mọi người đều hướng ánh mắt tới đầu tư từ bên ngoài, vì sao không để nhìn vào trong tỉnh, nhìn xung quanh chúng ta, gắng gượng dùng kinh tế của một thành thị ra để đánh cược, chẳng thà để thành thị anh em xẻ chia loại mạo hiểm này, mạo hiểm được chia ra, lợi ích cũng được chia ra, nếu lúc trước có thể cùng Lam Sơn khai phá cảng Nước Sâu, tôi tin khó khăn hiện tại căn bản không thể xuất hiện.

Kiều Chấn Lương trở nên trầm mặc.

Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Kiều, thứ cho tôi nói thẳng, nguyên nhân căn bản phát sinh loại tình huống này là lợi ích chính trị , có một số lãnh đạo không sợ phân chia lợi ích kinh tế với người khác, nhưng lại sợ bị người khác phân chia lợi ích chính trị, chính tích mới là nguyên nhân căn bản khiến cho loại tình huống này phát sinh.

Kiều Chấn Lương nói: Anh tới đây gặp, chính là vì muốn nói cho tôi biết công trình cảng Nước Sâu là một sai lầm?

Cung Kì Vĩ nói: Tôi không nói công trình cảng Nước Sâu là một sai lầm, mà là tôi cho rằng với thực lực kinh tế của Nam Tích trước mắt, xây dựng cảng Nước Sâu rất cật lực. Hiện tại công trình cảng Nước Sâu trên thực tế đã trở thành một ngọn núi lớn đề lên đầu các lãnh đạo thành phố Nam Tích, vì chống đỡ ngọn núi này, chúng tôi rất nhiều lúc không thể không cúi đầu, ví dụ như chuyện nhượng lại khu đất sân thể dục lần này, mỗi người đều biết đối với thành phố Nam Tích chúng tôi là không công bình, nhưng vì để có đủ tài chính tiếp sau hòng đảm bảo cho sự xây dựng cảng Nước Sâu, chúng tôi không thể không lựa chọn cúi đầu.

Kiều Chấn Lương gật gật đầu nói: Nếu các anh không nhượng bộ thì sao?

Cung Kì Vĩ nói: Không nhượng bộ, bọn họ sẽ tiếp tục lấy vấn đề đầu từ ra để làm khó, nếu tài chính vẫn không thể tới đúng hạn, công trình cảng Nước Sâu sẽ gặp nguy hiểm phải đình công.

Kiều Chấn Lương nói: Cho nên đám lãnh đạo thành phố Nam Tích các anh tình nguyện hy sinh đất đai của đổi lấy sự đầu tư của tập đoàn Tinh Nguyệt.

Cung Kì Vĩ nói: Từ ý nghĩa bình thường mà nói thì chúng tôi không có cách nào khác.

Kiều Chấn Lương cười lạnh nói: Ý nghĩa bình thường, ý nghĩa bình thường phải chăng có nghĩa là các anh chìa tay về phía quốc gia?

Cung Kì Vĩ dưới câu hỏi của Kiều Chấn Lương, trán toát mồ hôi lạnh, từ khi tới Nam Tích đảm nhiệm chức thị trưởng, sinh nhai chính trị của y liền tiến vào thời kỳ thoái trào, không được lãnh đạo coi trọng, ngành chưởng quản cũng không quan trọng, quan điểm chính xác của y cũng không thể được công nhận, rất nhiều chuyện y cũng không phải là không nói, nhưng quan điểm của y thường thường ngay từ lúc ban đầu đã bị người khác phản đối, không ở vị trí nào thì không thể mưu chính ở đó, vị trí của Cung Kì Vĩ quyết định rất nhiều chuyện y không thể dựa theo ý nguyện của mình để làm, nhưng những lời này của Kiều Chấn Lương không phải không có lý, dưới áp lực, y không thủ vững quan niệm vốn chính xác, y cho rằng mình không phải là một người yếu đuối, nhưng y cũng có dã tâm, y cũng muốn ở trên chính trị tận hết khả năng giám bớt sự thù địch, con đường trên chính đàn của y còn rất dài, Cung Kì Vĩ chờ đợi một ngày Đông Sơn tái khởi, y chờ mong có được sự công nhận của lãnh đạo, Kiều Chấn Lương không nghi ngờ gì nữa đã nhìn ra sự mấu chốt trong đó. Cung Kì Vĩ thở dài nói: Bí thư Kiều, tôi thừa nhận, tôi có lòng ích kỉ.

Ngữ khí của Kiều Chấn Lương dịu đi, nói: Mỗi người đều có quan điểm và cái nhìn của mình, để mọi người được nói thoải mái chính là dân chủ, tập hợp những ý kiến bất đồng lại rồi tiến hành thảo luận chính là tập trung, anh cho rằng đúng nhưng lại không kiền trì, chính là không làm hết trách nhiệm mà một cá nhân nên làm, cái này không khác gì lâm trận bỏ chạy cả.

Cung Kì Vĩ không nói gì, lẳng lặng lắng nghe Kiều Chấn Lương nói, y nhớ lại tất cả những gì mà mình đã làm trong quá khứ. Một số quan điểm của Kiều Chấn Lương y cũng không ủng hộ, bởi vì trình tự vị trí bất đồng, vấn đề nhìn thấy khẳng định cũng bất đồng, Kiều Chấn Lương thân là bí thư tỉnh ủy ở trong tỉnh Bình Hải sống quen những ngày hô một tiếng là cả trăm người nghe theo, y không thể biết sự gian khổ của người bên dưới.

Sau khi Kiều Chấn Lương nói xong, nhìn Cung Kì Vĩ nói: Anh hiện tại lựa chọn trầm mặc rốt cuộc là không có gì để đáp lại những lời của tôi, hay là bởi vì anh bất mãn đối với tôi?

Cung Kì Vĩ nói: Khổng Tử lên Đông Sơn mà coi thường Lỗ, lên Thái Sơn mà coi thường cả thiên hạ, người đứng ở vị trí khác nhau, cảnh vật nhìn thấy cũng sẽ không giống nhau.

Kiều Chấn Lương phản bác: Một người đứng ở vị trí khác sẽ nhìn thấy cảnh vật khác, nhưng người khác nhau đứng ở cùng một vị trí cảnh vật nhìn thấy cũng chưa chắc đã giống nhau.

Cung Kì Vĩ nói: Nếu tôi có cơ hội cùng bí thư Kiều đứng ở đỉnh Đông Sơn, cái mà tôi nhìn thấy là đất Lỗ, còn cái mà bí thư Kiều nhìn thấy là thiên hạ.

Kiều Chấn Lương cười ha ha, Cung Kì Vĩ vỗ mông ngựa quá lộ liễu, y lắc lắc đầu nói: Tiểu Cung à, nhìn thấy thì phải nói ra, nhìn mà không thấy không phải là tác phong của người Đảng ta.

Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Kiều, lời tôi giữ ở trong lòng đều đã nói ra rồi, hy vọng tỉnh có thể coi trọng chuyện Nam Tích.

Kiều Chấn Lương lặp lại: Tôi vừa mới nói rồi, người khác nhau, đứng ở cùng một chỗ, cảnh vật nhìn thấy chưa chắc đã giống nhau, anh cho rằng suy nghĩ của anh là chính xác, nhưng phải cho tôi đầy đủ lý do, chứng thực bản thân với tôi. Giao Nam Tích cho các cán bộ bọn an chính là tin vào năng lực của các anh, tin rằng bản thân các anh có thể tự giải quyết được những vấn đề này, nếu xảy ra một chút việc nhỏ, tất cả đều muốn tôi đi giải quyết, như vậy thiết lập nhiều thành thị như Nam Tích có ý nghĩa gì? Đầu óc của Cung Kì Vĩ vô cùng linh hoạt, y trong những lời này của Kiều Chấn Lương hiểu được một chút thâm ý, nhưng y lại không dám xác định.

Ánh mắt của Kiều Chấn Lương hướng xuống dưới, thấp giọng nói: Giữa các đồng chí nhất định phải làm tốt công tác đoàn kết, về sau có chuyện gì không giải quyết được, có thể trực tiếp tới tìm tôi.

Sau khi Cung Kì Vĩ đi, Kiều Chấn Lương gọi Diêm Quốc Đào vào văn phòng của mình.

Diêm Quốc Đào vừa hay có việc muốn báo cáo với Kiều Chấn Lương, có điều gã sau khi tới văn phòng của Kiều Chấn Lương, nhìn thấy sắc mặt của bí thư Kiều không tốt, rất cẩn thận cười nói: Bí thư Kiều, có gì phân phó?

Kiều Chấn Lương nói: Chuyện cảng Nước Sâu Nam Tích cậu có biết không?

Diêm Quốc Đào gật gật đầu nói: Biết một chút, gần đây phương diện tài chính của bọn họ gặp một số vấn đề, mấy cán bộ của thị lý thay nhau đến tỉnh thỉnh cầu ủng hộ về phương diện tài chính. Nói tới đây gã nhớ tới chuyện Cung Kì Vĩ hôm nay tới gặp Kiều Chấn Lương, mỉm cười nói: Có phải Cung Kì Vĩ lại tìm ngài xin tiền không? Phản ứng đầu tiên của gã chính là lãnh đạo thành phố Nam Tích lại tới đây đòi tiền, điều này cũng khó trách, gần đây đám cán bộ Nam Tích liên tiếp tới tỉnh lý thỉnh cầu ủng hộ tài chính, Diêm Quốc Đào tiếp đãi cũng không ít.

Kiều Chấn Lương nói: Vấn đề của Nam Tích đúng là không ít.

Diêm Quốc Đào trong lòng trầm xuống, có thể khiến bí thư Kiều nói ra những lời này, Nam Tích nhất định đã xảy ra chuyện không nhỏ, Diêm Quốc Đào rụt rè hỏi: Vẫn là chuyện của cảng Nước Sâu à?

Kiều Chấn Lương nói: Quốc Đào à, lúc trước tôi cho rằng bắc có sân bay mới của Giang Thành, nam có cảng Nước Sâu của Nam Tích. Trọng điểm tài chính trong tỉnh thì giành cho phương bắc đang gặp tình trạng kinh tế kém hơn, lợi dụng hiệu ứng chính sách hấp dẫn tài chính từ ngoài vào Nam Tích, nhưng hiện tại xem ra, suy nghĩ của tôi lúc đó là có chút vấn đề.

Diêm Quốc Đào nói: Bí thư Kiều, chuyện này không thành vấn đề, nếu không phải ngài làm như vậy, hai công trình này không có khả năng kiêm cố.

Kiều Chấn Lương nói: Hôm nay những lời của Cung Kì Vĩ đã khiến hiểu ra, từ trước tới giờ ánh mắt của chúng ta vẫn còn hạn hẹp lắm.

Diêm Quốc Đào nghe mà như như lọt vào trong sương mù, không biết Cung Kì Vĩ rốt cuộc đã nói gì với bí thư Kiều, khiến y lại cảm thán như vậy. Con người của Diêm Quốc Đào có một chỗ hay nhất đó chính là chuyện gã không nên hỏi gã tuyệt đối không hỏi, thấp giọng nói: Không ai có thể làm tận thiện tận mỹ được.

Kiều Chấn Lương đột nhiên hỏi: Hạ Bá Đạt này là người như thế nào?

Diêm Quốc Đào do dự một chút rồi nói: Tôi cũng không biết nhiều lắm nên không có quyền lên tiếng. Ở trước mặt lãnh đạo bình luận về một cán bộ là không sáng suốt, nếu quan điểm giống với lãnh đạo còn đỡ, nếu bất đồng sẽ có cái hiềm cố gây thị phi, sai lầm cấp thấp như vậy Diêm Quốc Đào sẽ không phạm phải.

Kiều Chấn Lương lại nói: Trương Dương sau khi tới Nam Tích, biểu hiện của Hạ Bá Đạt thế nào?

Chương 558-3: Đứng ra (3)

Không ai hiểu chuyện bên trong hơn Diêm Quốc Đào, Trương Dương tưới Nam Tích đảm nhiệm chức chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, người mang tới tác dụng trọng yếu là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, nếu không phải y bày mưu đặt kế, mình sẽ không lên tiếng vì Trương Dương. Diêm Quốc Đào đi theo Kiều Chấn Lương nhiều năm, đối với tính tình của Kiều Chấn Lương đương nhiên nắm rõ, khi y trưng cầu ý kiến của người khác, thường thường trong lòng đã có phán đoán, vào những lúc như thế này tốt nhất là bảo trì trầm mặc, nếu không thì cố ý chuyển đề tài, Diêm Quốc Đào lựa chọn điều sau, gã cười nói: Nói tới Trương Dương, tôi lại nhớ tới một chuyện.

Kiều Chấn Lương trừng mắt lườm Diêm Quốc Đào một cái, không ai hiểu Diêm Quốc Đào hơn y, Kiều Chấn Lương tức giận nói: Hỏi ý kiến của anh cơ mà, anh đừng có nói sang chuyện khác.

Diêm Quốc Đào cười nói: Bí thư Kiều, ngài đây không phải là làm khó tôi sao? Tôi cũng không phải là bộ trưởng tổ chức, lấy đây ra quyền bình phẩm về các cán bộ, tôi hôm nay tới thật sự là có chuyện muốn nói với ngài.

Kiều Chấn Lương gật gật đầu: Anh nói đi!

Diêm Quốc Đào: Bí thư Kiều biết chuyện rước đuốc lần này của tỉnh không? Lời này có chút biết rồi còn hỏi, lúc tước Kiều Chấn Lương đã nói với gã rằng mình đã đáp ứng với Trương Dương sẽ chạy rước đuốc đầu tiên của vận hội tỉnh Bình Hải, Kiều Chấn Lương gật gật đầu nói: Không sai.

Diêm Quốc Đào nói: Tôi gần đây có nghe nói một việc, Trương Dương ở Nam Tích muốn đem quyền rước đuốc đi bán đấu giá, đã bán ra bó đuốc thứ hai của Nam Tích và bó đuốc thứ hai của Bình Hải rồi.

Kiều Chấn Lương có chút kinh ngạc nói: Gì cơ?

Diêm Quốc Đào nói: Chỉ hai bó đuốc này thôi mà hắn đã bán được năm trăm ba mươi vạn, bó đuốc thứ hai của Nam Tích là ba mươi vạn, bó đuốc thứ hai của Bình Hải được bán với cái giá trên trời năm trăm vạn.

Kiều Chấn Lương nói: Anh nói rõ xem nào, hắn mang tôi đi bán ư?

Diêm Quốc Đào nghĩ thầm, chẳng phải là mang ông đi bán à, nếu như bó đuốc thứ nhất không phải là do ông chạy, ai chịu bỏ ra năm trăm vạn để mua bó thứ hai chứ: Ảnh hưởng của chuyện này rất không tốt, gần đây phía Ủy ban kỷ luật cũng nhận được không ít tố cáo, Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, Ủy ban thể dục thể thao thành phố Đông Giang cũng đưa ra rất nhiều ý kiến, Trương Dương là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, hắn bán đấu giá tư cách chạy bó đuốc thứ hai của Nam Tích thì không có gì, nhưng bằng vào gì mà ngay cả chuyện của tỉnh lý cũng quản. Càng kỳ quái hơn là, hắn đã bán bó đuốc thứ hai của Bình Hải cho quản đốc nhà máy thuốc lá Nam Tích Liêu Vĩ Trung, bí thư Kiều, ngài nếu như truyền đuốc cho Liêu Vĩ Trung, chẳng phải là châm thuốc cho hắn à?

Kiều Chấn Lương nghe đến đây không nhịn được mà bật cười: Thằng ôn này cũng giỏi thật, bán đấu giá rước đuốc, thế mà hắn cũng nghĩ ra được.

Diêm Quốc Đào nói: Bí thư Kiều, cá nhân tôi đối với Trương Dương thì không có ý kiến gì, việc này đều là người khác phản ánh lên, tôi chỉ báo cáo chi tiết thôi.

Kiều Chấn Lương nói: Hắn rất thiếu tiền à?

Diêm Quốc Đào nói: Cái này thì không rõ, có điều tôi nghe nói Từ Quang Nhiên đã trao quyền kinh doanh vận hội tỉnh cho Trương Dương, đối với hắn cũng rất dung túng. Tôi lo hắn cứ tiếp tục làm như vậy sẽ nảy sinh ảnh hưởng ác liệt trong tỉnh, dù sao vận hội tỉnh cũng được tất cả mọi người của Bình Hải chú ý, phương hướng chính trị là phải kiên trì.

Kiều Chấn Lương nói: Thằng ôn bố láo này, quả đúng là hỗn đản hết sức.

Diêm Quốc Đào nhìn Kiều Chấn Lương, xem ra hành vi của Trương Dương đã chọc giận vị bí thư tỉnh ủy này rồi.

Kiều Chấn Lương vỗ mạnh lên bàn: Bó đuốc thứ hai của tôi bán năm trăm vạn, căn bản là không thể hiện được giá trị của tôi mà? nếu sau này giá bán của bó đuốc thứ nhất cao hơn tôi, vậy bí thư tỉnh ủy tôi đây còn mặt mũi gì nữa?

Diêm Quốc Đào trợn mắt há hốc miệng, phản ứng Kiều Chấn Lương thật sự là nằm ngoài dự đoán của gã.

Kiều Chấn Lương nói: Quốc Đào, Trung Quốc có câu, cùng tất biến, biến tất thông, Trương Dương có thể nghĩ ra chủ ý bán đấu giá rước đuốc, chứng tỏ hắn rất thiếu tiền, xem ra ngân sách của thành phố Nam Tích cấp cho ngành thể thao không nhiều lắm.

Diêm Quốc Đào từ những lời này của Kiều Chấn Lương nghe ra một số manh mối, bí thư Kiều đối với lãnh đạo hiện tại của Nam Tích tựa hồ rất bất mãn.

Sau khi Cung Kì Vĩ rời khỏi tỉnh liền gọi điện thoại cho Trương Dương, bí thư Kiều ẩn tàng thật sự rất sâu, hôm nay khi nói chuyện bí thư Kiều không biểu lộ quá nhiều cho Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ trong lòng không nắm chắc, y cần phải gặp mặt Trương Dương, mau chóng bổ sung cho nhau.

Trương Dương sau khi nhận được điện thoại của Cung Kì Vĩ, trực tiếp tới nhà khách của chính phủ tỉnh mà Cung Kì Vĩ đang ở, Cung Kì Vĩ ở trong phòng xem tin tức, thật ra tâm tình của y hiện tại đang rất loạn, trên tivi đang phát gì thì bản thân y căn bản không nhận ra.

Có điều vẻ mặt của Cung Kì Vĩ rất bình tĩnh, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, ánh mắt của y vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình ti-vi: Ngồi đi!

Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, bí thư Kiều nói thế nào?

Cung Kì Vĩ nói: Không nói gì cả!

Trương Dương ngạc nhiên nói: Sao lại không nói gì? Anh không đem chuyện khu đất nói với ông ta ư?

Cung Kì Vĩ nói: Tôi nói hết rồi, nhưng bí thư Kiều nói, chuyện của Nam Tích chúng ta thì phải dựa vào bản thân chúng ta mà giải quyết.

Trương Dương trở nên trầm mặc, hắn đang suy ngẫm hàm nghĩa chân chính trong những lời này, Cung Kì Vĩ nói gì với Kiều Chấn Lương thì hắn không biết, nhưng Kiều Chấn Lương nói ra những lời này, phải chăng có nghĩa là đang ám chỉ gì đó? Sau khi Trương Dương từ miệng Đỗ Thiên Dã biết người điều mình tới Nam Tích đảm nhiệm chức chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao là Diêm Quốc Đào, hắn lập tức liền nghĩ tới Kiều Chấn Lương, nếu không nhận được sự đồng ý của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, Diêm Quốc Đào sẽ không làm như vậy, mục đích chân chính mà Kiều Chấn Lương đặt mình ở NamTích là gì? Với sự hiểu biết của Trương Dương đối với Kiều Chấn Lương, vị bí thư Kiều này là cao thủ giỏi về bố cục, ở trong chuyện cảng Nước Sâu của thành phố Nam Tích và sân bay mới của Giang Thành chơi trò minh tu sạn đạo đã chứng tỏ trí tuệ chính trị hơn người của y. Kiều Chấn Lương đặt mình ở Nam Tích cũng không phải bởi vì tình cảm cá nhân, trên thực tế, Kiều Chấn Lương trong công tác rất ít khi để nhân tố tình cảm cá nhân chen vào.

Trương Dương ở Nam Tích làm ra nhiều chuyện như vậy, Từ Quang Nhiên có thể vẫn bảo trì ẩn nhẫn, có lẽ chính là vì y thấy rõ người đứng sau Trương Dương là ai, rốt cuộc là ai làm chỗ dựa cho Trương Dương.

Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Kiều nói gì với cậu?

Trương Dương nói: Ông ấy cho rằng tôi vượt quyền.

Cung Kì Vĩ cầm điều khiển tắt ti-vi đi: Chuyện Bí thư Kiều cần chú ý có nhiều lắm, Nam Tích chỉ là một bộ phận của Bình Hải.

Trương Dương nói: Có lẽ ông ta không tiện hỏi đến, có lẽ ông ta cho rằng chuyện này nên do chúng ta tự mình giải quyết.

Cung Kì Vĩ trong lòng khẽ động, từ sau khi Kiều Chấn Lương nói xong câu đó, Cung Kì Vĩ một mực vẫn nghĩ, Kiều Chấn Lương phải chăng đang ám chỉ mình, phải thẳng lưng ưỡn ngực đối diện với chuyện này? Y tuy rằng nói rõ ràng, nhưng trong câu nói này của y rõ ràng lộ ra ý tứ này. Cung Kì Vĩ đối với vị bí thư tỉnh ủy này thì không hiểu lắm, y không thể kết luận Kiều Chấn Lương có phải là sẽ chống lưng cho mình hay không.

Trương Dương thì lại hiểu rõ hơn nhiều, muốn giải quyết chuyện sân thể dục, nhất định phải phải làm lớn chuyện này lên, chỉ có tạo thành ảnh hưởng nhất định, tỉnh lý mới có thể hỏi đến.

Cung Kì Vĩ thấp giọng nói: Sau khi tôi về, lập tức đi tìm bí thư Từ, tôi phải khuyên ông ta nghĩ lại chuyện này.

Trương Dương lắc lắc đầu nói: Tìm y cũng vô dụng, quyết án mà các thường ủy đều thông qua, anh cho rằng ông ta sẽ thay đổi ư?

Cung Kì Vĩ: Phải có người đứng ra, phải có người bảo vệ lợi ích của Nam Tích, tôi sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục ông ta! Trương Dương giành thời gian tới Ủy ban thể dục thể thao, công tác trù bị của vận hội tỉnh đã bắt đầu toàn diện, trên trình tự phải báo cáo công tác với Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, Trương Dương lần này đến Đông Giang chính là mang cờ hiệu báo cáo công tác với Ủy ban thể dục thể thao.

Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh đương nhiệm là Cừ Thánh Minh, vâng mệnh lúc nguy nan, tiền nhiệm của y Huệ Kính Dân bởi vì sự kiện khán đài sân thể dục Đông Giang bị sập mà bị trách cứ, Cừ Thánh Minh xuất thân từ vận động viên võ thuật, khi còn trẻ tuổi từng hai lần đạt được gianh hiệu quán quân toàn năng cá nhân cả nước. Sau khi xuất ngũ bước vào chính đồ, trước sau từng đảm nhiệm chức vụ thư ký trưởng hiệp hội võ thuật, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Bình Hải, chủ nhiệm đương nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, là điển hình của vận động viên ưu tú trở thành quan viên.

Cừ Thánh Minh hiện tại bốn mươi bốn tuổi, trên cấp bậc này cũng tính là trẻ tuổi, y quanh năm tập võ không ngừng, thể chất vô cùng tốt, sắc mặt hồng hào, giọng nói vang vọng, tác phong cứng rắn. Sau khi sự kiện khán đài sân thể dục Đông Giang sụp đổ, y tiếp nhận chức chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh từ Huệ Kính Dân, đối với toàn bộ giới thể dục thể thao Bình Hải tiến hành cải cách triệt để, trong thời gian ngắn đã dựng lên đượcuy tín khá vững.


/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status