Bác sĩ phụ trách chữa trị đi tới gặp Thạch Trọng Hằng , nói với y: Bí thư Thạch, may mà được cứu đúng lúc, tám người bọn họ chắc là không có chuyện gì, chỉ cần ở lại viện quan sát 24 tiếng là có thể xuất viện rồi.
Thạch Trọng Hằng nghe nói con trai không sao mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi trong lòng trấn định lại, lập tức nghĩ tới chuyện này có chút kỳ quái, đang yên đang lành sao lại bị ngộ độc thức ăn? Thạch Trọng Hằng hỏi: Bác sĩ, có thể tra ra bọn họ vì sao mà trúng độc không?
Bác sĩ nói: Chắc là có liên quan tới đồ mà họ ăn buổi trưa, tôi vừa hỏi bệnh nhân rồi, bọn họ buổi trưa tất cả đều ăn đồ mà khách sạn Hải Thiên cung cấp, nguyên nhân trúng độc cụ thể còn cần tra xét từ Hải Thiên.
Trần Phượng Lan khóc nức nở nói: Đã nói với con rằng đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, đừng có cả ngày ăn cơm ở bên ngoài, hiện tại thì hay rồi, ăn đến nỗi nằm viện đây này.
Thạch Trọng Hằng nhíu mày, đi ra ngoài cửa, y nói với thư ký ở bên cạnh: Phía Hải Thiên có tin tức gì chưa?
Thư ký nói khẽ: Bí thư Thạch, khu trưởng Phùng đã cho người niêm phong Hải Thiên, trước khi trách nhiệm lần này chưa được điều tra rõ thì sẽ không cho bọn họ mở cửa kinh doanh.
Thạch Trọng Hằng hừ một tiếng, nói: Mở cửa kinh doanh ư?
Thư ký từ trong câu này của y lập tức phát giác được ý tứ của y, xem ra lần này Hải Thiên có tám chín phần mười là xong rồi. Thạch Trọng Hằng ngoài miệng không nói gì, nhưng ở sâu trong lòng lại luôn rất bao bọc con trai, Hải Thiên lần này chỉ sợ là không thể nào lật mình.
Đoàn Kim Long và Chung Hải Yến cùng nhau vội vàng chạy tới bệnh viện, trong tay Chung Hải Yến đang cầm một bó hoa tươi, hai người bọn họ đều rất kinh hãi, dù sao Hải Thiên cũng đại biểu lợi ích chung của bọn họ, hôm nay chuyện của Thạch Thắng Lợi căn bản chính là ngoài ý liệu, khu lý đối với Hải Thiên sẽ áp dụng cách xử trí gì, Đoàn Kim Long không dám nghĩ, y chỉ cầu đám người Thạch Thắng Lợi bình an vô sự, nếu không, y thật sự bị đánh rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể lật mình.
Nhìn thấy Thạch Trọng Hằng đứng ở ngoài phòng cấp cứu, Đoàn Kim Long do dự một chút rồi vẫn kiên trì đi tới, cung kính gọi một tiếng: Bí thư Thạch.
Thạch Trọng Hằng chẳng buồn nhìn y lấy một cái, rút một điếu thuốc lá ra châm.
Nhìn thấy Thạch Trọng Hằng không thèm để ý tới mình, Đoàn Kim Long xám xịt lui xuống, y và Chung Hải Yến cùng nhau đi vào phòng cấp cứu, tới trước mặt Thạch Thắng Lợi, Chung Hải Yến đặt bó hoa lên đầu giường, nhưng lại bị Trần Phượng Lan cầm lấy ném đi.
Chung Hải Yến quẫn đến mức mặt đỏ bừng.
Đoàn Kim Long nói: Thạch phu nhân, bà yên tâm, tất cả phí dụng trị liệu sẽ do chúng tôi gánh vác.
Trần Phượng Lan mắt đỏ bừng nói: Cút ra ngoài cho tôi, gánh vác ư? Sự khổ sở mà bọn trẻ phải chịu anh có gánh vác nổi không? Sau này bọn chúng nếu có di chứng gì, anh gánh vác nổi không?
Đoàn Kim Long trong lòng bực bội vô cùng, con mẹ nó, bà thương tâm, bà ủy khuất, tôi con mẹ nó có ủy khuất thì biết tìm ai mà nói đây? Con trai bà chính là một tên vô lại, cả ngày ở khách sạn của tôi ăn chùa chơi chùa, hiện tại nó ăn bị chút xíu bệnh, nợ gì cũng tính lên người tôi, tôi con mẹ nó sao mà xui xẻo thế?
Chung Hải Yến kéo kéo tay áo của Đoàn Kim Long, hai người ủ rũ đi ra ngoài.
Khi ra khỏi cửa thì lại gặp phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo, Thạch Thắng Lợi là cháu ngoại của gã, xảy ra chuyện lớn như vậy, gã đương nhiên phải tới thăm. Đoàn Kim Long liên tục bị bơ mấy lần, lần này không dám chủ động chào hỏi Trần Hạo nữa, nhưng y không nói thì Trần Hạo cũng không thể tha cho y, chỉ vào Đoàn Kim Long nói: Đoàn Kim Long, thế này là sao hả? Hải Thiên ba ngày hai lượt xảy ra chuyện, người quản lý khách sạn như các anh coi sinh mạng của khách hàng là trò đùa ư? Tôi nói cho anh biết, anh phải gánh trách nhiệm hình sự đấy.
Đầu Đoàn Kim Long cúi càng thấp hơn, thoát nhìn giống như một con tôm, y hận không thể tát cho mình vài cái, khách hàng ư? Thạch Thắng Lợi ở Hải Thiên của tôi đã phải mất một xu nào chưa? Mỗi lần hắn đến tôi đều chiều hắn như ông nội, chỉ sợ làm không tốt để rồi đắc tội với hắn, nhưng như vậy mà cuối cùng vẫn rơi vào kết cục này, Đoàn Kim Long tôi đã đắc tội với ai? Vì sao ông trời lại nỡ đẩy tôi vào đường cùng?
Đoàn Kim Long lên xe, ngồi xuống ghế phụ, y ngay cả sức để lái xe cũng không có.
Sắc mặt của Chung Hải Yến cũng rất khó coi, lấy ra một bao thuốc lá, tự mình châm một điếu rồi lại rút một điếu đưa cho Đoàn Kim Long, hai người không ai nói gì, an vị ở trong xe lặng lẽ hút thuốc.
Hút xong một điếu, tình tự của Chung Hải Yến mới ổn định hơn một chút, cô ta lấy điện thoại cầm tay ra nói: Tôi ở bệnh viên số hai cũng có vài người quen, để tôi gọi cho họ nghe ngóng tình huống.
Đoàn Kim Long nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản không có bất kỳ phản ứng nào.
Chung Hải Yến gọi điện thoại cho bác sĩ quen biết, sau khi hỏi xong, gác điện thoại, nói với Đoàn Kim Long: Cũng may, tám người bọn họ không bị nguy hiểm tới tính mạng.
Đoàn Kim Long nói: Không bị nguy hiểm tới tính mạng ư? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ánh mắt y có chút dài dại.
Chung Hải Yến nói: Nói là ngộ độc thức ăn, tình huống cụ thể vẫn chưa tra ra.
Đoàn Kim Long nói: Đồ ăn của chúng ta chắc không có vấn đề, buổi trưa có nhiều người ăn cơm như vậy, vì sao chỉ có bọn họ xảy ra vấn đề? Y lúc này cuối cùng cũng bình tĩnh được hơn một chút, phát hiện bên trong có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Chung Hải Yến nói: Đoạn tổng, chuyện này tôi thấy rất khó giải quyết.
Đoàn Kim Long lại trầm mặc, y cũng biết, cho dù trong đó có điều gì mờ ám thì y cũng vẫn phải nhận, Thạch Trọng Hằng chính là bí thư khu ủy khu Thiên Hối, Hải Thiên ở địa bàn của khu Thiên Hối, lần này đắc tội với Thạch Trọng Hằng có nghĩa là Hải Thiên rất có khả năng sẽ đi đời.
Chung Hải Yến có chút đồng tình nhìn Đoàn Kim Long: Về trước đã rồi tính.
Bọn họ lái xe tới trước cửa Hải Thiên, phóng viên đã chờ sẵn ở ngoài cửa lớn ùa tới, Đoàn Kim Long bị trận thế trước mắt dọa cho giật cả mình, y thật sự không ngờ chuyện này có thể khiến cho giới truyền thông chú ý như vậy. Chung Hải Yến muốn chạy trốn nhưng lại bị mấy phóng viên vây lấy: Chị Chung, xin hỏi chị thấy sự kiện buổi trưa hôm nay khách hàng bị ngộ độc thức ăn như thế nào?
Chung Hải Yến mím môi kiên trì không nói gì.
Đoàn Kim Long cũng rơi vào trong vòng vây của phóng viên, có phóng viên không ngừng chụp ảnh y, có người thì nói: Đoạn tổng, xin hỏi Hải Thiên của các ông thân là khách sạn cấp năm sao mở sớm nhất ở Nam Tích lại xảy ra sự kiện ngộ độc thức ăn, ông muốn nói gì với công chúng?
Đoàn Kim Long muốn đẩy tên phóng viên kia ra thì lại có microphone đưa tới: Đoạn tổng, nghe nói Hải Thiên bị tình nghi cung cấp phục vụ mại dâm, không biết chuyện này có thật hay không.
Đoàn Kim Long bỗng nhiên nổi điên lao tên, một quyền đấm vào giữa mặt tên phóng viên kia, tên phóng viên đó ôm mũi ngã xuống đấy, từ giữa kẽ tay máu trào ra, tiếng thét chói tai của Chung Hải Yến ở phía sau truyền đến, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Trương Đức Phóng ngồi trên sa lông, lẳng lặng xem hình ảnh tin tức trên ti-vi, Đoàn Kim Long trên màn hình đã mất đi lý trí, y giật lấy máy ánh của phóng viên ném mạnh xuống đất rồi hướng về phía màn hình chửi to: Chụp cái con mẹ này.
Chung Hải Yến tắm rửa xong, mặc áo tắm đi tới bên cạnh Trương Đức Phóng, trên người mang theo một mùi thơm ngát thoang thoảng. Cô ta liếc màn hình TV một cái rồi thở dài nói: Anh chưa nhìn thấy cảnh chiều nay thôi, mấy chục phóng viên hùa nhau kéo tới, cái gì cũng hỏi, toàn bộ đều là ngôn luận bất lợi nhắm vào Hải Thiên, Đoàn Kim Long tức giận mất lý trí cũng là bình thường.
Trương Đức Phóng nói khẽ: Không bình thường đâu.
Chung Hải Yến có chút kinh ngạc nhìn Trương Đức Phóng.
Trương Đức Phóng nói: Nhiều phóng viên như vậy toàn bộ đều tới Hải Thiên phỏng vấn, cơ hồ giới truyền thông chủ yếu của thành phố Nam Tích đều xuất động, ai có năng lực như vậy?
Chung Hải Yến hít một hơi lạnh: Anh là nói.... Bộ trưởng Tuyên truyền Lương Tùng?
Trương Đức Phóng gật đầu nói: Nhất định là hắn, hắn bởi vì chuyện của Lương Nguyệt Linh mà hận Đoàn Kim Long, Hải Thiên lần này gặp chuyện không may, hắn muốn thừa cơ lửa cháy đổ thêm dầu, muốn dồn Hải Thiên vào chỗ chết.
Chung Hải Yến nói: Vậy thì phải làm thế nào bây giờ? Hải Thiên chẳng lẽ xong rồi ư?
Trương Đức Phóng nói: Khu trưởng Khu Thiên Hối Phùng Quốc Minh đã hạ lệnh niêm phong Hải Thiên, hiện tại giới truyền thông liên tục phát tin tức bất lợi đối với Hải Thiên, muốn xoay chuyển cục diện đã là điều không tưởng.
Chung Hải Yến nói: Nhưng đồ ăn của Hải Thiên chắc không có vấn đề gì, bọn em đối với chất lượng đồ ăn vẫn luôn rất chú ý, sao có thể xuất hiện chuyện ngộ độc thức ăn?
Trương Đức Phóng nói: Thạch Thắng Lợi là nhân vật như thế nào? Một tên nhị thế tổ, một tên vô lại mà thôi, hắn có chuyện gì mà không làm được?
Chung Hải Yến:: Chúng ta không đắc tội với hắn, mỗi lần đều là dùng rượu ngon thức ăn ngon cúng cho hắn, ngay cả hắn tới bộ phận sauna chơi gái, cũng chưa đòi của hắn một xu, hắn vì sao lại muốn hại Hải Thiên?
Trương Đức Phóng nói: Anh không có chứng cớ, bọn em cũng không tìm ra được chứng cớ là Thạch Thắng Lợi có phải cố ý hãm hại Hải Thiên hay không, cái này không ai biết được. Anh chỉ là có chút hoài nghi, Trương Dương có liên quan tới chuyện này.
Trương Dương ư? Sao lại vậy? ]
Trương Đức Phóng nói: Hắn sớm đã bắn tiếng rồi, muốn đuổi Đoàn Kim Long ra khỏi Hải Thiên, chuyện của Quan Chỉ Tình cũng đã chôn xuống cừu hận, lần này sự kiện ngôi sao Hongkong chơi gái tập thể càng khiến cho hắn căm tức, giữa hắn và Lương Tùng cũng không nẩy sinh mâu thuẫn gì, chắc chắn là bọn họ nhìn ra mục đích của Đoàn Kim Long cho nên bọn họ đã nghĩ biện pháp để đối phó Hải Thiên, Thạch Thắng Lợi chỉ là quân cờ trong đó mà thôi.
Chung Hải Yến nói: Nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ? Nếu tất cả thật sự là do bọn họ làm, Hải Thiên sẽ ra sao?
Trương Đức Phóng nói khẽ: Hải Thiên xong rồi, chúng ta phải buông tay, nếu Đoàn Kim Long còn có lý trí, y cũng nên lập tức buông tay.
Chung Hải Yến có chút không cam lòng nói: Chúng ta bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, khó khăn lắm mới kinh doanh Hải Thiên được tới cục diện hiện tại, chẳng lẽ cứ như vậy dâng lên cho người khác?
Trương Đức Phóng nói: Chuyện ngộ độc thức ăn nhất định sẽ bị giới truyền thông tiến hành mở rộng vô hạn, phía khu Thiên Hối cũng sẽ không bỏ qua cho Hải Thiên, Đoàn Kim Long hiện giờ bốn bề thọ địch, hắn nếu không buông tay thì chỉ có con đường chết.
…
Đoàn Kim Long ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn biển hiệu của Hải Thiên, bãi đỗ xe ban ngày còn náo nhiệt phi thường hiện giờ đã trở thành không còn một bóng người. Trên cửa lớn của Hải Thiên đã treo biển ngừng kinh doanh để chính đốn, Đoàn Kim Long muốn lấy thuốc, nhưng phát hiện hộp thuốc của y đã cạn sạch, đẩy cửa xe bước xuống, tới bộ phận bán thuốc và rượu ở bên cạnh khách sạn, lấy ra một trăm nhân dân tệ: Cho một hộp Trung Hoa.
Ông chủ cửa hàng nhận ra y, có chút kinh ngạc nói: Đoạn tổng, vẫn chưa về à.
Đoàn Kim Long gật đầu, không nói gì.
Ông chủ cửa hàng quan tâm hỏi: Sao đang yên đang lành lại ngừng kinh doanh để chỉnh đốn? Lúc nào mới có thể khôi phục buôn bán? Hắn quan tâm Hải Thiên không phải là không có nguyên nhân, dựa núi ăn núi dựa nước ăn nước, sinh kế của hắn bình thường toàn nhờ cả vào Hải Thiên. Hải Thiên một khi đóng cửa, hắn cũng mất đi nguồn sinh ý chủ yếu.
Đoàn Kim Long vẫn không nói gì, châm một điếu thuốc lá rồi đi ra ngoài, đi ra tới ngoài cửa, một trận gió lạnh thổi tới, y kéo chặt áo, nhìn bầu trời đêm tối đen, thế giới của y tựa hồ cũng biến thành màu tăm tối.
Đoàn Kim Long đứng ở trong bãi đỗ xe của khách sạn, vừa hút thuốc vừa nhìn Hải Thiên trong bóng đêm, tựa hồ đang cân nhắc gì đó, nhưng trong đầu lại là một đống lộn xộn, căn bản không biết mình đang nghĩ gì.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, từ ngôi sao Hongkong chơi gái tập thể đến Thạch Thắng Lợi bị ngộ độc thức ăn, chuyện này nối tiếp chuyện kia phát sinh ở Hải Thiên, khiến y căn bản không có nổi cơ hội để thở, Buổi chiều hôm đó đám phóng viên vây công khiến y nhìn thấy lực lượng cường đại của dư luận, y không phải là kẻ ngốc, y biết rõ rốt cuộc là điều gì đã dẫn tới hậu quả này, đây là bởi vì y đắc tội với bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Lương Tùng, hiện tại Đoàn Kim Long cuối cùng cũng ý thức được được mình đã bị hủy trong tay Trương Đức Phóng, y căn bản là không nên đưa Lương Nguyệt Linh đến đồn công an, lại càng không nên tố cáo cô ta bán dâm, Trương Đức Phóng đã nghĩ ra cho y một chủ ý xấu, muốn lợi dụng loại phương pháp này để khơi mào mâu thuẫn giữa Trương Dương và Lương Tùng, nhưng kế hoạch của bọn họ hiển nhiên đã thất bại. Lương Tùng chẳng những không đối phó Trương Dương, ngược lại còn tính hết món nợ này lên đầu mình, y dã bị Trương Đức Phóng gày bẫy.
Sự kiện Thạch Thắng Lợi bị ngộ độc thức ăn đã hoàn toàn bức y đến tuyệt cảnh, buổi chiều thái độ của bí thư khu ủy Thạch Trọng Hằng đối với y thế nào thì y đã nhìn thấy rõ, phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo còn uy hiếp y rằng sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự của y, chuyện này khiến y đắc tội với nhiều nhân vật có thực quyền của Nam Tích như vậy, muốn trở mình cơ hồ là điều không thể. Cái mà Đoàn Kim Long hiện tại cân nhắc đến là trách nhiệm, còn Hải Thiên thì xong rồi.
Đoàn Kim Long ép mình phải tiếp nhận sự thật, y đứng cả hai tiếng đồng hồ trong gió đêm, lúc này mới quay về trong xe gọi điện thoại cho Chung Hải Yến, không đợi Chung Hải Yến lên tiếng, y liền nói khẽ: Tôi muốn nói vài câu với Trương cục.
Chung Hải Yến do dự một chút, cô ta nhìn thoáng qua Trương Đức Phóng ở bên cạnh. Che điện thoại rồi nói khẽ: Hắn muốn tìm anh.
Khóe môi Trương Đức Phóng lộ ra một nụ cười lạnh, y vươn tay cầm lấy điện thoại: Đoạn tổng đã khuya thế này rồi mà còn tìm tôi có việc à? Quan hệ giữa y và Chung Hải Yến không cần thiết phải kỵ úy Đoàn Kim Long, Đoàn Kim Long đối với điều này đã biết rất rõ.
Đoàn Kim Long nói khẽ: Trương cục, anh hại tôi thảm quá.
Trương Đức Phóng nhíu mày, lạnh lùng nói: Đoạn tổng, anh có ý gì?
Đoàn Kim Long nói: Hải Thiên là tâm huyết của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn nó tiêu tùng, anh giúp tôi một lần đi. Anh giúp tôi một lần đi!
Trương Đức Phóng nói: Đã nói từ trước với anh rằng làm việc thì phải cẩn thận, nhưng anh vẫn cố tình không nghe, hiện tại tới nước này rồi là anh gieo gió gặt bảo. Nói xong Trương Đức Phóng liền gác máy.
Đoàn Kim Long nghe thấy tiếng tít tít trong ống nghe, y giống như một con sư tử nổi giận, gào thét vào điện thoại: Trương Đức Phóng, tao đ*t cả mười tám đời tổ tông nhà mày.
Trương Đức Phóng nhíu mày, Chung Hải Yến đi tới bên cạnh y, ôm cánh tay y rồi dựa vào lòng y, nói khẽ: Đoàn Kim Long có phải đang ép anh hay không?
Trương Đức Phóng khinh thường cười nói: Hắn xứng ư?
Chung Hải Yến nói: Hải Thiên thật sự không thể vãn hồi được rồi ư? Cô ta đối với Hải Thiên vẫn có cảm tình. Nhìn thấy Hải Thiên lưu lạc tới cục diện hiện giờ, ở sâu trong lòng cũng cảm thấy không đành lòng.
Trương Đức Phóng nói: Lần này phiền toái quá lớn, chọc cho nhiều người tức giận, không ai giúp được Hải Thiên nữa cả.
Chung Hải Yến nói: Anh không sợ hắn chó cùng rứt giậu, nói hết tất cả mọi chuyện ra ư?
Trương Đức Phóng hỏi ngược lại: Chuyện gì? Hắn có gì mà nói?
Chung Hải Yến nhìn thấy sắc mặt của y đột nhiên biến đổi, bị y dọa cho hoảng sợ, ôm cánh tay Trương Đức Phóng vội vàng nũng nịu: Người ta chỉ vui miệng nói ra thôi mà, anh đừng vội nóng giận.
Trương Đức Phóng nói: Loại người như Đoàn Kim Long chính là đáng bị khinh thường, hắn cũng không nghĩ tới phân lượng của mình, tự dưng lại đi tìm Trương Dương gây phiền toái, lần này thì hay rồi, gặp phải nhiều chuyện như vậy, hiện tại có hối hận thì cũng đã muộn.
Trong lòng Chung Hải Yến hiểu rõ Đoàn Kim Long sở dĩ rơi vào hoàn cảnh hiện tại không phải là không có liên quan tới Trương Đức Phóng, ý định ban đầu của Trương Đức Phóng chính là muốn ngư ông đắc lợi, nhưng y không dự liệu được chuyện Thạch Thắng Lợi bị ngộ độc thức ăn, hiện tại chẳng những Đoàn Kim Long xúi quẩy, hơn nữa còn liên lụy đến toàn bộ Hải Thiên, ý định muốn hoàn toàn khống chế Hải Thiên ở trong tay của Trương Đức Phóng hoàn toàn thất bại. Ở chung với loại đàn ông này, Chung Hải Yến luôn có cảm giác nguy hiểm, một loại cảm giác giống như ở gần vua như chơi với cọp, ngoài mặt y tuy rằng tươi cười, nhưng trên thực tế trong lòng cực lỳ lạnh lùng tàn nhẫn, sẽ không gánh vác trách nhiệm vì bất kỳ ai, Đoàn Kim Long trước mắt chính là một ví dụ rõ ràng.
Khi người ta đang tuyệt vòng thường thường sẽ nhớ tới hai loại người, một loại là bằng hữu tốt nhất của hắn, Đoàn Kim Long trên thế giới này không bằng hữu chân chính, vì thế y chỉ có thể nghĩ tới kẻ địch của mình, y vốn cho rằng mình hận nhất là Trương Dương, nhưng sau khi gọi điện thoại cho Trương Đức Phóng y mới biết được người mình hận nhất là Trương Đức Phóng. Đoàn Kim Long vẫn đứng đó nhìn Hải Thiên, y bỗng nhiên có một loại cảm giác muốn rơi lệ, sự nghiệp do một tay mình gây dựng lên cứ vậy bị mất đi một cách không minh bạch, y bắt đầu suy nghĩ mình vì sao lại đến nước này, y ngay từ đầu đã không nên trêu chọc Trương Dương, nhưng cho dù không có Trương Dương, y vẫn không thể nào giữ được Hải Thiên, cái miệng của Trương Đức Phóng càng lúc càng lớn, đòi hỏi vô độ, sớm đã trở thành gánh nặng mà Đoàn Kim Long không thể gánh vác nổi, kết quả chỉ chẳng qua là làm giá áo cho y, chi cho Trương Đức Phóng nhiều như vậy, nhưng khi mình thực sự gặp chuyện, y lại vỗ mông lặn mất, căn bản không muốn xuất lực cho mình.
Còn cái tên hoàn khố Thạch Thắng Lợi, trước đây ở Hải Thiên ăn chùa uống chùa không ít, nhưng cho dù là mình cung phụng hắn như vậy, đến cuối cũng vẫn không có được chút lợi ích nào, sao mày không bị ngộ độc thức ăn chết luôn đi, Đoàn Kim Long căm giận nghĩ.
Một tiếng phanh chói tai khiến cho Đoàn Kim Long bừng tỉnh, y ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chiếc xe bánh mì màu xám đỗ ở trước cửa Hải Thiên, tay bọn họ cầm gạch đá ném vào cửa sổ của Hải Thiên, tiếng thủy tinh vỡ vụn nghe mà rợn cả người. Đoàn Kim Long từ cốp xe lấy ra một cây gậy, điên cuồng lao tới: Con mẹ nó, dám đập khách sạn của tao à! Gậy của y còn chưa kịp giơ lên đã bị một người nhấc chân đạp cho một cái, sau đó mấy người lao lên chân đá tay đấm, đánh cho Đoàn Kim Long nằm co ro ở đó.
Đánh chừng hơn ba phút, đám người đó mới rời đi, Đoàn Kim Long lảo đảo đứng dậy, nhìn cửa sổ đã vỡ nát, nhất thời uất ức bật kóc hu hu, từ lúc chào đời tới nay y chưa bao giờ cảm thấy bi thảm như vậy.
Sáng sớm hôm sau khi Trương Dương đi làm liền nhìn thấy Đoàn Kim Long mặt mũi bầm dập, nhìn bộ dạng thảm hại của thằng ôn này, Trương đại quan nhân cảm thấy có chút buồn cười, có điều Trương Dương không hề biểu lộ ra vẻ hạnh tai nhạc họa, lạnh lùng nói: Đoạn tổng sáng sớm tìm tôi có việc gì à?
Đoàn Kim Long gật đầu, y tối hôm qua vẫn cứ ở trong xe ô tô suốt, một đêm không ngủ, tinh thần rất kém, ngồi xuống ghế ở đối diện Trương Dương, nói khẽ: Chuyện của Thạch Thắng Lợi là anh làm.
Trương Dương lạnh lùng nhìn y: Đoàn Kim Long, anh không sợ tôi kiện anh nói xấu người khác à?
Đoàn Kim Long thở dài nói: Tôi còn gì nữa đâu mà sợ? Tôi hiện tại không còn gì cả, tôi còn gì mà phải sợ?
Trương Dương nói: Anh định tìm tôi là để nói với tôi những lời này?
Đoàn Kim Long lắc đầu nói: Tôi biết anh hận tôi, muốn đuổi tôi ra khỏi Hải Thiên, hiện tại anh hài lòng rồi chứ?
Trương Dương lạnh lùng cười nói: Đoạn tổng, anh đánh giá cao bản thân quá rồi đấy, anh vẫn chưa đáng để tôi phải chú ý như vậy.
Đoàn Kim Long nói: Tôi thừa nhận Thạch Thắng Lợi lúc trước đùa giỡn Quan Chỉ Tình là bị tôi xúi giục, bởi vì tôi hận anh, lúc mới đến Nam Tích, tôi có hảo ý mở tiệc tẩy trần cho anh, nhưng anh lại có thái độ đó với tôi, ở trước mặt nhiều người như vậy, anh khiến tôi mất hết mặt mũi, anh căn bản không hề nghĩ tới sự sĩ diện của tôi, tôi không nuốt trôi được cục tức này.
Trương Dương gật đầu, cổ vũ Đoàn Kim Long nói tiếp, hắn thích nghe người khác nói nói thật.
Đoàn Kim Long nói: Nhưng tôi không ngờ Thạch Thắng Lợi lại kém cỏi như vậy, không ngờ lại quỳ xuống nhận sai với anh, khi đó tôi có chút hối hận vì đã chọc giận anh, cho nên anh thông qua Trương Đức Phóng bắt tôi bỏ ra ba mươi vạn để tài trợ trận đấu bóng đá ngôi sao, tôi không chút do dự đáp ứng ngay, đám ngôi sao này chơi gái, tôi không hề cố ý an bài, chuyện đó trở nên ầm ĩ thì tôi cũng chẳng có lợi gì, nếu anh không an bài đám ngôi sao đó ở Hải Thiên, cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Trương Dương nói khẽ: Anh đang nói những lời vôi nghĩa.
Đoàn Kim Long nói: Anh cho tôi chút thời gian để tôi nói cho hết.
Trương Dương tay chống cằm lặng lặng nhìn y.
Đoàn Kim Long nói: Chuyện Lương Nguyệt Linh không phải tôi an bài, tôi cũng không biết cô ta, là Trương Đức Phóng nói cho tôi biết cô ta là cháu gái của bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng, cũng là hắn bảo tôi tố cáo Lương Tùng bán dâm, mục đích của hắn là để khơi mào mâu thuẫn giữa anh và Lương Tùng, khiến Lương Tùng bởi vì này sự kiện mà giận chó đánh mèo.
Trương Dương hỏi ngược lại: Anh hiện tại đang xúi giục tôi mâu thuẫn với Trương Đức Phóng, anh muốn tôi đối phó với Trương Đức Phóng?
Đoàn Kim Long lộ vẻ sầu thảm cười nói: Tôi quả thực là rất hận hắn, nhưng tôi không cần phải nói dối, tôi nếu đem chuyện Hải Thiên phục vụ mại dâm nói ra, mọi người đều xui xẻo.
Trương Dương không nói gì, Đoàn Kim Long nói không sai, y nếu khai ra hết tất cả, lôi cả chuyện ngôi sao HongKong chơi gái tập thể ở Hải Thiên ra, tất nhiên sẽ làm chấn kinh cả Bình Hải, có điều như vậy Đoàn Kim Long rất có khả năng phải ngồi tù, mà Trương Dương cũng sẽ bởi vì vậy mà phải gánh vác trách nhiệm.
Đoàn Kim Long nói: Tối hôm qua tôi suy nghĩ cả một đêm, tôi vẫn vứt bỏ ý định cá chết lưới rách với đám quan viên các anh, tôi còn có gia đình, tôi còn có một đứa con gái ngoan ngoãn, tôi thừa nhận, tôi trước giờ luôn kinh doanh mại dâm, nhưng nếu không có Trương Đức Phóng làm chỗ dựa, tôi cũng không dám làm vậy, tiền mà tôi kiếm được cũng có một bộ phận tương đương chui vào trong túi hắn.
Trương Dương nói: Vì sao không tố cáo hắn?
Đoàn Kim Long lắc đầu: Tôi không muốn ngồi tù, những lời này tôi chỉ nói với anh thôi, hắn muốn Hải Thiên, Chung Hải Yến là một quân cờ mà hắn mai phục tại Hải Thiên, hai người bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, muốn cướp đi gia nghiệp mà tôi vất vả gây dựng nên. Đoàn Kim Long nói xong những lời này, thởi phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: Tôi thừa nhận, tôi đã từng chơi ác anh, tôi nhận thua. Tôi tới tìm anh không phải là muốn cầu xin tha thứ, chuyện đã ầm ĩ tới mức này, tôi cũng không thể nào giữ được Hải Thiên nữa, nhưng cục tức này tôi nuốt không trôi, Trương Đức Phóng hắn ném đá xuống giếng, nếu không phải vì hắn, tôi cũng sẽ không biến thành khổ sở như vậy.
Trương Dương nói: Anh nên hiểu rõ một chuyện, người hại anh không phải là Trương Đức Phóng, cũng không phải là tôi, lại càng không phải là Thạch Thắng Lợi, Hải Thiên là bị hủy trong chính tay anh. Anh buôn bán kiếm tiền thì không sai, nhưng tiền kiếm phải đường đường chính chính, khách sạn Hải Thiên là lá cờ đầu trong ngành khách sạn của Nam Tích, nhưng anh xem anh đã kinh doanh nó như thế nào? Tàng ô nạp cấu, chướng khí mù mịt, nếu anh đi theo chính đồ, luôn dựa vào lương tâm mà làm ăn, ai có thể nắm được thóp của anh?
Đoàn Kim Long thở dài nói: Anh cho rằng tôi không muốn làm ăn chính đáng ư, anh cho rằng tôi không muốn dựa vào lương tâm mà làm ăn ư, nhưng với xã hội hiện tại, anh kinh doanh một cách đứng dắn, anh không đi theo con đường quan hệ thì có nghĩa là gì? Có nghĩa là anh sẽ mất đi tất cả vốn liếng, tôi nếu không đút lót cục du lịch, khách sạn của tôi sao có thể được công nhận là năm sao, tôi không đút lót cục vệ sinh, vệ sinh của khách sạn làm sao qua cửa? Tôi không đút lót cục công an, bọn họ sẽ ba ngày hai lượt tới kiểm tra, tôi không đút lót đội phòng cháy chữa cháy, bọn họ hơi một tí là viết giấy phạt, như vậy thì công sức kinh doanh cực khổ trong mấy tháng trời của tôi sẽ đi tong, ở trong cái xã hội này, hoặc là anh dựa vào quan hệ, hoặc là dựa vào bối cảnh, không có bối cảnh và quan hệ thì chỉ có thể dựa vào tiền, tôi thừa nhận tôi sai rồi, tôi cho rằng có tiền thì có thể khiến họ hài lòng, nhưng tôi đã đánh giá thấp sự tham lam của họ, quan có hai cái miệng, đút vào bên trên thì ra bên dưới, vĩnh viễn không có lúc nào ăn nó cả.
Tình tự của Đoàn Kim Long trở nên kích động.
Trương Dương nhìn Đoàn Kim Long ở trước mặt, lần đầu tiên nảy sinh lòng đồng tình đối với hắn, Đoàn Kim Long quả thực có nỗi khổ riêng, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do để y rũ được trách nhiệm. Trương Dương nói: Đừng đẩy tất cả sai lầm cho người khác, người thật sự sai lầm chính là anh.
Đoàn Kim Long gật đầu: Tôi thật sự sai rồi, tôi đã phải trả giá vì sai lầm của tôi, chủ nhiệm Trương, tình cảnh hiện tại của tôi đã bốn bề thọ địch, tôi tới tìm anh cũng không phải là cầu xinh anh thương hại tôi, tôi chỉ là muốn nói tất cả những lời ở trong lòng ra mà thôi.”
Trương Dương nói: Nếu đã vậy, sao không giao Hải Thiên cho người khác.
Đoàn Kim Long hiểu lầm ý của hắn: Tôi sẽ không giao cho Chung Hải Yến, Trương Đức Phóng vẫn luôn muốn nuốt Hải Thiên, cho dù táng gia bại sản cũng sẽ không để cho hắn được như ý.
Trương Dương nói: Với tình trạng trước mắt của anh. Hải Thiên đã không thể tiếp tục kinh doanh được nữa, thế này đi, tôi cho anh một đường lui, chuyện nhượng Hải Thiên đi, anh cho tôi một cái giá.
Đoàn Kim Long nhìn Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, nhưng y cũng hiểu những gì mà Trương Dương nói là tình hình thực tế, với tình cảnh của y, Hải Thiên ở trong tay y cũng không thể nào tiếp tục kinh doanh được nữa. Đoàn Kim Long nuốt nước bọt, nói: Một trăm ngàn.
Trương Dương lắc đầu, cũng không nói gì, từ sau khi hắn và Viên Ba nói về chuyện của Hải Thiên, Viên Ba đã tìm người tiến hành đánh giá Hải Thiên, chỉ cần giá không cao quá một ngàn hai trăm vạn, Viên Ba có thể chịu được, Đoàn Kim Long ra giá không cao, nhưng Trương Dương am hiểu nhất là đạo cháy nhà hôi của, hiện tại Đoàn Kim Long Đoàn Kim Long đã tiếp cận tuyệt vọng, nếu Trương Dương không ra tay lôi y ra khỏi khốn cảnh, chỉ sợ Hải Thiên sẽ càng ngày càng mất giá trị, huống chi mấy năm nay Đoàn Kim Long ở Hải Thiên cũng chẳng làm được mấy việc tốt, y phải trả giá cho những gì mà mình đã làm.
Đoàn Kim Long nhìn thấy Trương Dương không nói gì, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi, y nói khẽ: Tám trăm vạn, đây là giá chót rồi.
Trương Dương nói: Sáu trăm vạn, đây là giá cao nhất mà người khác có thể trả.
Đoàn Kim Long cắn môi, một lúc sau mới nói: Riêng tiền bỏ vào để trang trí lắp đặt thiết bị đã hơn ba trăm vạn rồi.
Trương Dương nói: Cho dù cho anh tám trăm vạn anh cũng phải mang tiền đi để giải quyết chuyện của Thạch Thắng Lợi. Hắn đã uyển chuyển tỏ ý với Đoàn Kim Long, chỉ cần y đáp ứng phí chuyển nhượng sáu trăm vạn, phiền toái của Thạch Thắng Lợi sẽ do hắn phụ trách giải quyết.
Đoàn Kim Long đau khổ nhắm mắt lại, những lời này của Trương Dươngđã đánh trúng chỗ yếu hại của y, y hiện tại không có dư địa để cò kè mặc cả, Thạch Thắng Lợi và bảy người đó còn nằm ở bệnh viện, chuyện này không lớn, nhưng từ trong lời nói của Trương Dương đã có thể nghe ra, hắn có thể giải quyết được chuyện của Thạch Thắng Lợi, cũng chính là nói chuyện Thạch Thắng Lợi bị ngộ độc thức ăn rất có khả năng có liên quan tới Trương Dương, Đoàn Kim Long chỉ suy đoán, y cũng không có chứng cứ xác thực, thật ra cho dù là y có cái gọi là chứng cớ thì cũng chẳng mang tới tác dụng gì, y chỉ là một thượng nhân, đấu với đám quan viên này, căn bản chính là không biết lượng sức. Y nhớ tới cái đám người không rõ thân phận tối qua tới đập khách sạn, trong lòng không khỏi sợ hãi, nếu tiếp tục ở lại Nam Tích, không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra.
Trước khi tìm đến Trương Dương Đoàn Kim Long đã đưa ra một quyết định đau khổ, y muốn từ bỏ Hải Thiên và rời khỏi Nam Tích, nếu tiếp tục kiên trì, y sẽ thất bại thảm hại, mất hết tất cả, y có thể mất đi tôn nghiêm nhưng y không thể mất đi tất cả tài phú của mình, sáu trăm vạn tuy rằng không nhiều, nhưng điều này có nghĩa là y còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi, trên điểm này, Trương Dương hiển nhiên đã thủ hạ lưu tình với y, không hề đuổi tận giết tuyệt y.
Đoàn Kim Long nói khẽ: Sám trăm vạn, tôi sẽ mang sáu trăm vạn rời khỏi đây.
Thạch Trọng Hằng nghe nói con trai không sao mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi trong lòng trấn định lại, lập tức nghĩ tới chuyện này có chút kỳ quái, đang yên đang lành sao lại bị ngộ độc thức ăn? Thạch Trọng Hằng hỏi: Bác sĩ, có thể tra ra bọn họ vì sao mà trúng độc không?
Bác sĩ nói: Chắc là có liên quan tới đồ mà họ ăn buổi trưa, tôi vừa hỏi bệnh nhân rồi, bọn họ buổi trưa tất cả đều ăn đồ mà khách sạn Hải Thiên cung cấp, nguyên nhân trúng độc cụ thể còn cần tra xét từ Hải Thiên.
Trần Phượng Lan khóc nức nở nói: Đã nói với con rằng đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, đừng có cả ngày ăn cơm ở bên ngoài, hiện tại thì hay rồi, ăn đến nỗi nằm viện đây này.
Thạch Trọng Hằng nhíu mày, đi ra ngoài cửa, y nói với thư ký ở bên cạnh: Phía Hải Thiên có tin tức gì chưa?
Thư ký nói khẽ: Bí thư Thạch, khu trưởng Phùng đã cho người niêm phong Hải Thiên, trước khi trách nhiệm lần này chưa được điều tra rõ thì sẽ không cho bọn họ mở cửa kinh doanh.
Thạch Trọng Hằng hừ một tiếng, nói: Mở cửa kinh doanh ư?
Thư ký từ trong câu này của y lập tức phát giác được ý tứ của y, xem ra lần này Hải Thiên có tám chín phần mười là xong rồi. Thạch Trọng Hằng ngoài miệng không nói gì, nhưng ở sâu trong lòng lại luôn rất bao bọc con trai, Hải Thiên lần này chỉ sợ là không thể nào lật mình.
Đoàn Kim Long và Chung Hải Yến cùng nhau vội vàng chạy tới bệnh viện, trong tay Chung Hải Yến đang cầm một bó hoa tươi, hai người bọn họ đều rất kinh hãi, dù sao Hải Thiên cũng đại biểu lợi ích chung của bọn họ, hôm nay chuyện của Thạch Thắng Lợi căn bản chính là ngoài ý liệu, khu lý đối với Hải Thiên sẽ áp dụng cách xử trí gì, Đoàn Kim Long không dám nghĩ, y chỉ cầu đám người Thạch Thắng Lợi bình an vô sự, nếu không, y thật sự bị đánh rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể lật mình.
Nhìn thấy Thạch Trọng Hằng đứng ở ngoài phòng cấp cứu, Đoàn Kim Long do dự một chút rồi vẫn kiên trì đi tới, cung kính gọi một tiếng: Bí thư Thạch.
Thạch Trọng Hằng chẳng buồn nhìn y lấy một cái, rút một điếu thuốc lá ra châm.
Nhìn thấy Thạch Trọng Hằng không thèm để ý tới mình, Đoàn Kim Long xám xịt lui xuống, y và Chung Hải Yến cùng nhau đi vào phòng cấp cứu, tới trước mặt Thạch Thắng Lợi, Chung Hải Yến đặt bó hoa lên đầu giường, nhưng lại bị Trần Phượng Lan cầm lấy ném đi.
Chung Hải Yến quẫn đến mức mặt đỏ bừng.
Đoàn Kim Long nói: Thạch phu nhân, bà yên tâm, tất cả phí dụng trị liệu sẽ do chúng tôi gánh vác.
Trần Phượng Lan mắt đỏ bừng nói: Cút ra ngoài cho tôi, gánh vác ư? Sự khổ sở mà bọn trẻ phải chịu anh có gánh vác nổi không? Sau này bọn chúng nếu có di chứng gì, anh gánh vác nổi không?
Đoàn Kim Long trong lòng bực bội vô cùng, con mẹ nó, bà thương tâm, bà ủy khuất, tôi con mẹ nó có ủy khuất thì biết tìm ai mà nói đây? Con trai bà chính là một tên vô lại, cả ngày ở khách sạn của tôi ăn chùa chơi chùa, hiện tại nó ăn bị chút xíu bệnh, nợ gì cũng tính lên người tôi, tôi con mẹ nó sao mà xui xẻo thế?
Chung Hải Yến kéo kéo tay áo của Đoàn Kim Long, hai người ủ rũ đi ra ngoài.
Khi ra khỏi cửa thì lại gặp phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo, Thạch Thắng Lợi là cháu ngoại của gã, xảy ra chuyện lớn như vậy, gã đương nhiên phải tới thăm. Đoàn Kim Long liên tục bị bơ mấy lần, lần này không dám chủ động chào hỏi Trần Hạo nữa, nhưng y không nói thì Trần Hạo cũng không thể tha cho y, chỉ vào Đoàn Kim Long nói: Đoàn Kim Long, thế này là sao hả? Hải Thiên ba ngày hai lượt xảy ra chuyện, người quản lý khách sạn như các anh coi sinh mạng của khách hàng là trò đùa ư? Tôi nói cho anh biết, anh phải gánh trách nhiệm hình sự đấy.
Đầu Đoàn Kim Long cúi càng thấp hơn, thoát nhìn giống như một con tôm, y hận không thể tát cho mình vài cái, khách hàng ư? Thạch Thắng Lợi ở Hải Thiên của tôi đã phải mất một xu nào chưa? Mỗi lần hắn đến tôi đều chiều hắn như ông nội, chỉ sợ làm không tốt để rồi đắc tội với hắn, nhưng như vậy mà cuối cùng vẫn rơi vào kết cục này, Đoàn Kim Long tôi đã đắc tội với ai? Vì sao ông trời lại nỡ đẩy tôi vào đường cùng?
Đoàn Kim Long lên xe, ngồi xuống ghế phụ, y ngay cả sức để lái xe cũng không có.
Sắc mặt của Chung Hải Yến cũng rất khó coi, lấy ra một bao thuốc lá, tự mình châm một điếu rồi lại rút một điếu đưa cho Đoàn Kim Long, hai người không ai nói gì, an vị ở trong xe lặng lẽ hút thuốc.
Hút xong một điếu, tình tự của Chung Hải Yến mới ổn định hơn một chút, cô ta lấy điện thoại cầm tay ra nói: Tôi ở bệnh viên số hai cũng có vài người quen, để tôi gọi cho họ nghe ngóng tình huống.
Đoàn Kim Long nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản không có bất kỳ phản ứng nào.
Chung Hải Yến gọi điện thoại cho bác sĩ quen biết, sau khi hỏi xong, gác điện thoại, nói với Đoàn Kim Long: Cũng may, tám người bọn họ không bị nguy hiểm tới tính mạng.
Đoàn Kim Long nói: Không bị nguy hiểm tới tính mạng ư? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ánh mắt y có chút dài dại.
Chung Hải Yến nói: Nói là ngộ độc thức ăn, tình huống cụ thể vẫn chưa tra ra.
Đoàn Kim Long nói: Đồ ăn của chúng ta chắc không có vấn đề, buổi trưa có nhiều người ăn cơm như vậy, vì sao chỉ có bọn họ xảy ra vấn đề? Y lúc này cuối cùng cũng bình tĩnh được hơn một chút, phát hiện bên trong có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Chung Hải Yến nói: Đoạn tổng, chuyện này tôi thấy rất khó giải quyết.
Đoàn Kim Long lại trầm mặc, y cũng biết, cho dù trong đó có điều gì mờ ám thì y cũng vẫn phải nhận, Thạch Trọng Hằng chính là bí thư khu ủy khu Thiên Hối, Hải Thiên ở địa bàn của khu Thiên Hối, lần này đắc tội với Thạch Trọng Hằng có nghĩa là Hải Thiên rất có khả năng sẽ đi đời.
Chung Hải Yến có chút đồng tình nhìn Đoàn Kim Long: Về trước đã rồi tính.
Bọn họ lái xe tới trước cửa Hải Thiên, phóng viên đã chờ sẵn ở ngoài cửa lớn ùa tới, Đoàn Kim Long bị trận thế trước mắt dọa cho giật cả mình, y thật sự không ngờ chuyện này có thể khiến cho giới truyền thông chú ý như vậy. Chung Hải Yến muốn chạy trốn nhưng lại bị mấy phóng viên vây lấy: Chị Chung, xin hỏi chị thấy sự kiện buổi trưa hôm nay khách hàng bị ngộ độc thức ăn như thế nào?
Chung Hải Yến mím môi kiên trì không nói gì.
Đoàn Kim Long cũng rơi vào trong vòng vây của phóng viên, có phóng viên không ngừng chụp ảnh y, có người thì nói: Đoạn tổng, xin hỏi Hải Thiên của các ông thân là khách sạn cấp năm sao mở sớm nhất ở Nam Tích lại xảy ra sự kiện ngộ độc thức ăn, ông muốn nói gì với công chúng?
Đoàn Kim Long muốn đẩy tên phóng viên kia ra thì lại có microphone đưa tới: Đoạn tổng, nghe nói Hải Thiên bị tình nghi cung cấp phục vụ mại dâm, không biết chuyện này có thật hay không.
Đoàn Kim Long bỗng nhiên nổi điên lao tên, một quyền đấm vào giữa mặt tên phóng viên kia, tên phóng viên đó ôm mũi ngã xuống đấy, từ giữa kẽ tay máu trào ra, tiếng thét chói tai của Chung Hải Yến ở phía sau truyền đến, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Trương Đức Phóng ngồi trên sa lông, lẳng lặng xem hình ảnh tin tức trên ti-vi, Đoàn Kim Long trên màn hình đã mất đi lý trí, y giật lấy máy ánh của phóng viên ném mạnh xuống đất rồi hướng về phía màn hình chửi to: Chụp cái con mẹ này.
Chung Hải Yến tắm rửa xong, mặc áo tắm đi tới bên cạnh Trương Đức Phóng, trên người mang theo một mùi thơm ngát thoang thoảng. Cô ta liếc màn hình TV một cái rồi thở dài nói: Anh chưa nhìn thấy cảnh chiều nay thôi, mấy chục phóng viên hùa nhau kéo tới, cái gì cũng hỏi, toàn bộ đều là ngôn luận bất lợi nhắm vào Hải Thiên, Đoàn Kim Long tức giận mất lý trí cũng là bình thường.
Trương Đức Phóng nói khẽ: Không bình thường đâu.
Chung Hải Yến có chút kinh ngạc nhìn Trương Đức Phóng.
Trương Đức Phóng nói: Nhiều phóng viên như vậy toàn bộ đều tới Hải Thiên phỏng vấn, cơ hồ giới truyền thông chủ yếu của thành phố Nam Tích đều xuất động, ai có năng lực như vậy?
Chung Hải Yến hít một hơi lạnh: Anh là nói.... Bộ trưởng Tuyên truyền Lương Tùng?
Trương Đức Phóng gật đầu nói: Nhất định là hắn, hắn bởi vì chuyện của Lương Nguyệt Linh mà hận Đoàn Kim Long, Hải Thiên lần này gặp chuyện không may, hắn muốn thừa cơ lửa cháy đổ thêm dầu, muốn dồn Hải Thiên vào chỗ chết.
Chung Hải Yến nói: Vậy thì phải làm thế nào bây giờ? Hải Thiên chẳng lẽ xong rồi ư?
Trương Đức Phóng nói: Khu trưởng Khu Thiên Hối Phùng Quốc Minh đã hạ lệnh niêm phong Hải Thiên, hiện tại giới truyền thông liên tục phát tin tức bất lợi đối với Hải Thiên, muốn xoay chuyển cục diện đã là điều không tưởng.
Chung Hải Yến nói: Nhưng đồ ăn của Hải Thiên chắc không có vấn đề gì, bọn em đối với chất lượng đồ ăn vẫn luôn rất chú ý, sao có thể xuất hiện chuyện ngộ độc thức ăn?
Trương Đức Phóng nói: Thạch Thắng Lợi là nhân vật như thế nào? Một tên nhị thế tổ, một tên vô lại mà thôi, hắn có chuyện gì mà không làm được?
Chung Hải Yến:: Chúng ta không đắc tội với hắn, mỗi lần đều là dùng rượu ngon thức ăn ngon cúng cho hắn, ngay cả hắn tới bộ phận sauna chơi gái, cũng chưa đòi của hắn một xu, hắn vì sao lại muốn hại Hải Thiên?
Trương Đức Phóng nói: Anh không có chứng cớ, bọn em cũng không tìm ra được chứng cớ là Thạch Thắng Lợi có phải cố ý hãm hại Hải Thiên hay không, cái này không ai biết được. Anh chỉ là có chút hoài nghi, Trương Dương có liên quan tới chuyện này.
Trương Dương ư? Sao lại vậy? ]
Trương Đức Phóng nói: Hắn sớm đã bắn tiếng rồi, muốn đuổi Đoàn Kim Long ra khỏi Hải Thiên, chuyện của Quan Chỉ Tình cũng đã chôn xuống cừu hận, lần này sự kiện ngôi sao Hongkong chơi gái tập thể càng khiến cho hắn căm tức, giữa hắn và Lương Tùng cũng không nẩy sinh mâu thuẫn gì, chắc chắn là bọn họ nhìn ra mục đích của Đoàn Kim Long cho nên bọn họ đã nghĩ biện pháp để đối phó Hải Thiên, Thạch Thắng Lợi chỉ là quân cờ trong đó mà thôi.
Chung Hải Yến nói: Nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ? Nếu tất cả thật sự là do bọn họ làm, Hải Thiên sẽ ra sao?
Trương Đức Phóng nói khẽ: Hải Thiên xong rồi, chúng ta phải buông tay, nếu Đoàn Kim Long còn có lý trí, y cũng nên lập tức buông tay.
Chung Hải Yến có chút không cam lòng nói: Chúng ta bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, khó khăn lắm mới kinh doanh Hải Thiên được tới cục diện hiện tại, chẳng lẽ cứ như vậy dâng lên cho người khác?
Trương Đức Phóng nói: Chuyện ngộ độc thức ăn nhất định sẽ bị giới truyền thông tiến hành mở rộng vô hạn, phía khu Thiên Hối cũng sẽ không bỏ qua cho Hải Thiên, Đoàn Kim Long hiện giờ bốn bề thọ địch, hắn nếu không buông tay thì chỉ có con đường chết.
…
Đoàn Kim Long ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn biển hiệu của Hải Thiên, bãi đỗ xe ban ngày còn náo nhiệt phi thường hiện giờ đã trở thành không còn một bóng người. Trên cửa lớn của Hải Thiên đã treo biển ngừng kinh doanh để chính đốn, Đoàn Kim Long muốn lấy thuốc, nhưng phát hiện hộp thuốc của y đã cạn sạch, đẩy cửa xe bước xuống, tới bộ phận bán thuốc và rượu ở bên cạnh khách sạn, lấy ra một trăm nhân dân tệ: Cho một hộp Trung Hoa.
Ông chủ cửa hàng nhận ra y, có chút kinh ngạc nói: Đoạn tổng, vẫn chưa về à.
Đoàn Kim Long gật đầu, không nói gì.
Ông chủ cửa hàng quan tâm hỏi: Sao đang yên đang lành lại ngừng kinh doanh để chỉnh đốn? Lúc nào mới có thể khôi phục buôn bán? Hắn quan tâm Hải Thiên không phải là không có nguyên nhân, dựa núi ăn núi dựa nước ăn nước, sinh kế của hắn bình thường toàn nhờ cả vào Hải Thiên. Hải Thiên một khi đóng cửa, hắn cũng mất đi nguồn sinh ý chủ yếu.
Đoàn Kim Long vẫn không nói gì, châm một điếu thuốc lá rồi đi ra ngoài, đi ra tới ngoài cửa, một trận gió lạnh thổi tới, y kéo chặt áo, nhìn bầu trời đêm tối đen, thế giới của y tựa hồ cũng biến thành màu tăm tối.
Đoàn Kim Long đứng ở trong bãi đỗ xe của khách sạn, vừa hút thuốc vừa nhìn Hải Thiên trong bóng đêm, tựa hồ đang cân nhắc gì đó, nhưng trong đầu lại là một đống lộn xộn, căn bản không biết mình đang nghĩ gì.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, từ ngôi sao Hongkong chơi gái tập thể đến Thạch Thắng Lợi bị ngộ độc thức ăn, chuyện này nối tiếp chuyện kia phát sinh ở Hải Thiên, khiến y căn bản không có nổi cơ hội để thở, Buổi chiều hôm đó đám phóng viên vây công khiến y nhìn thấy lực lượng cường đại của dư luận, y không phải là kẻ ngốc, y biết rõ rốt cuộc là điều gì đã dẫn tới hậu quả này, đây là bởi vì y đắc tội với bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Lương Tùng, hiện tại Đoàn Kim Long cuối cùng cũng ý thức được được mình đã bị hủy trong tay Trương Đức Phóng, y căn bản là không nên đưa Lương Nguyệt Linh đến đồn công an, lại càng không nên tố cáo cô ta bán dâm, Trương Đức Phóng đã nghĩ ra cho y một chủ ý xấu, muốn lợi dụng loại phương pháp này để khơi mào mâu thuẫn giữa Trương Dương và Lương Tùng, nhưng kế hoạch của bọn họ hiển nhiên đã thất bại. Lương Tùng chẳng những không đối phó Trương Dương, ngược lại còn tính hết món nợ này lên đầu mình, y dã bị Trương Đức Phóng gày bẫy.
Sự kiện Thạch Thắng Lợi bị ngộ độc thức ăn đã hoàn toàn bức y đến tuyệt cảnh, buổi chiều thái độ của bí thư khu ủy Thạch Trọng Hằng đối với y thế nào thì y đã nhìn thấy rõ, phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo còn uy hiếp y rằng sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự của y, chuyện này khiến y đắc tội với nhiều nhân vật có thực quyền của Nam Tích như vậy, muốn trở mình cơ hồ là điều không thể. Cái mà Đoàn Kim Long hiện tại cân nhắc đến là trách nhiệm, còn Hải Thiên thì xong rồi.
Đoàn Kim Long ép mình phải tiếp nhận sự thật, y đứng cả hai tiếng đồng hồ trong gió đêm, lúc này mới quay về trong xe gọi điện thoại cho Chung Hải Yến, không đợi Chung Hải Yến lên tiếng, y liền nói khẽ: Tôi muốn nói vài câu với Trương cục.
Chung Hải Yến do dự một chút, cô ta nhìn thoáng qua Trương Đức Phóng ở bên cạnh. Che điện thoại rồi nói khẽ: Hắn muốn tìm anh.
Khóe môi Trương Đức Phóng lộ ra một nụ cười lạnh, y vươn tay cầm lấy điện thoại: Đoạn tổng đã khuya thế này rồi mà còn tìm tôi có việc à? Quan hệ giữa y và Chung Hải Yến không cần thiết phải kỵ úy Đoàn Kim Long, Đoàn Kim Long đối với điều này đã biết rất rõ.
Đoàn Kim Long nói khẽ: Trương cục, anh hại tôi thảm quá.
Trương Đức Phóng nhíu mày, lạnh lùng nói: Đoạn tổng, anh có ý gì?
Đoàn Kim Long nói: Hải Thiên là tâm huyết của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn nó tiêu tùng, anh giúp tôi một lần đi. Anh giúp tôi một lần đi!
Trương Đức Phóng nói: Đã nói từ trước với anh rằng làm việc thì phải cẩn thận, nhưng anh vẫn cố tình không nghe, hiện tại tới nước này rồi là anh gieo gió gặt bảo. Nói xong Trương Đức Phóng liền gác máy.
Đoàn Kim Long nghe thấy tiếng tít tít trong ống nghe, y giống như một con sư tử nổi giận, gào thét vào điện thoại: Trương Đức Phóng, tao đ*t cả mười tám đời tổ tông nhà mày.
Trương Đức Phóng nhíu mày, Chung Hải Yến đi tới bên cạnh y, ôm cánh tay y rồi dựa vào lòng y, nói khẽ: Đoàn Kim Long có phải đang ép anh hay không?
Trương Đức Phóng khinh thường cười nói: Hắn xứng ư?
Chung Hải Yến nói: Hải Thiên thật sự không thể vãn hồi được rồi ư? Cô ta đối với Hải Thiên vẫn có cảm tình. Nhìn thấy Hải Thiên lưu lạc tới cục diện hiện giờ, ở sâu trong lòng cũng cảm thấy không đành lòng.
Trương Đức Phóng nói: Lần này phiền toái quá lớn, chọc cho nhiều người tức giận, không ai giúp được Hải Thiên nữa cả.
Chung Hải Yến nói: Anh không sợ hắn chó cùng rứt giậu, nói hết tất cả mọi chuyện ra ư?
Trương Đức Phóng hỏi ngược lại: Chuyện gì? Hắn có gì mà nói?
Chung Hải Yến nhìn thấy sắc mặt của y đột nhiên biến đổi, bị y dọa cho hoảng sợ, ôm cánh tay Trương Đức Phóng vội vàng nũng nịu: Người ta chỉ vui miệng nói ra thôi mà, anh đừng vội nóng giận.
Trương Đức Phóng nói: Loại người như Đoàn Kim Long chính là đáng bị khinh thường, hắn cũng không nghĩ tới phân lượng của mình, tự dưng lại đi tìm Trương Dương gây phiền toái, lần này thì hay rồi, gặp phải nhiều chuyện như vậy, hiện tại có hối hận thì cũng đã muộn.
Trong lòng Chung Hải Yến hiểu rõ Đoàn Kim Long sở dĩ rơi vào hoàn cảnh hiện tại không phải là không có liên quan tới Trương Đức Phóng, ý định ban đầu của Trương Đức Phóng chính là muốn ngư ông đắc lợi, nhưng y không dự liệu được chuyện Thạch Thắng Lợi bị ngộ độc thức ăn, hiện tại chẳng những Đoàn Kim Long xúi quẩy, hơn nữa còn liên lụy đến toàn bộ Hải Thiên, ý định muốn hoàn toàn khống chế Hải Thiên ở trong tay của Trương Đức Phóng hoàn toàn thất bại. Ở chung với loại đàn ông này, Chung Hải Yến luôn có cảm giác nguy hiểm, một loại cảm giác giống như ở gần vua như chơi với cọp, ngoài mặt y tuy rằng tươi cười, nhưng trên thực tế trong lòng cực lỳ lạnh lùng tàn nhẫn, sẽ không gánh vác trách nhiệm vì bất kỳ ai, Đoàn Kim Long trước mắt chính là một ví dụ rõ ràng.
Khi người ta đang tuyệt vòng thường thường sẽ nhớ tới hai loại người, một loại là bằng hữu tốt nhất của hắn, Đoàn Kim Long trên thế giới này không bằng hữu chân chính, vì thế y chỉ có thể nghĩ tới kẻ địch của mình, y vốn cho rằng mình hận nhất là Trương Dương, nhưng sau khi gọi điện thoại cho Trương Đức Phóng y mới biết được người mình hận nhất là Trương Đức Phóng. Đoàn Kim Long vẫn đứng đó nhìn Hải Thiên, y bỗng nhiên có một loại cảm giác muốn rơi lệ, sự nghiệp do một tay mình gây dựng lên cứ vậy bị mất đi một cách không minh bạch, y bắt đầu suy nghĩ mình vì sao lại đến nước này, y ngay từ đầu đã không nên trêu chọc Trương Dương, nhưng cho dù không có Trương Dương, y vẫn không thể nào giữ được Hải Thiên, cái miệng của Trương Đức Phóng càng lúc càng lớn, đòi hỏi vô độ, sớm đã trở thành gánh nặng mà Đoàn Kim Long không thể gánh vác nổi, kết quả chỉ chẳng qua là làm giá áo cho y, chi cho Trương Đức Phóng nhiều như vậy, nhưng khi mình thực sự gặp chuyện, y lại vỗ mông lặn mất, căn bản không muốn xuất lực cho mình.
Còn cái tên hoàn khố Thạch Thắng Lợi, trước đây ở Hải Thiên ăn chùa uống chùa không ít, nhưng cho dù là mình cung phụng hắn như vậy, đến cuối cũng vẫn không có được chút lợi ích nào, sao mày không bị ngộ độc thức ăn chết luôn đi, Đoàn Kim Long căm giận nghĩ.
Một tiếng phanh chói tai khiến cho Đoàn Kim Long bừng tỉnh, y ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chiếc xe bánh mì màu xám đỗ ở trước cửa Hải Thiên, tay bọn họ cầm gạch đá ném vào cửa sổ của Hải Thiên, tiếng thủy tinh vỡ vụn nghe mà rợn cả người. Đoàn Kim Long từ cốp xe lấy ra một cây gậy, điên cuồng lao tới: Con mẹ nó, dám đập khách sạn của tao à! Gậy của y còn chưa kịp giơ lên đã bị một người nhấc chân đạp cho một cái, sau đó mấy người lao lên chân đá tay đấm, đánh cho Đoàn Kim Long nằm co ro ở đó.
Đánh chừng hơn ba phút, đám người đó mới rời đi, Đoàn Kim Long lảo đảo đứng dậy, nhìn cửa sổ đã vỡ nát, nhất thời uất ức bật kóc hu hu, từ lúc chào đời tới nay y chưa bao giờ cảm thấy bi thảm như vậy.
Sáng sớm hôm sau khi Trương Dương đi làm liền nhìn thấy Đoàn Kim Long mặt mũi bầm dập, nhìn bộ dạng thảm hại của thằng ôn này, Trương đại quan nhân cảm thấy có chút buồn cười, có điều Trương Dương không hề biểu lộ ra vẻ hạnh tai nhạc họa, lạnh lùng nói: Đoạn tổng sáng sớm tìm tôi có việc gì à?
Đoàn Kim Long gật đầu, y tối hôm qua vẫn cứ ở trong xe ô tô suốt, một đêm không ngủ, tinh thần rất kém, ngồi xuống ghế ở đối diện Trương Dương, nói khẽ: Chuyện của Thạch Thắng Lợi là anh làm.
Trương Dương lạnh lùng nhìn y: Đoàn Kim Long, anh không sợ tôi kiện anh nói xấu người khác à?
Đoàn Kim Long thở dài nói: Tôi còn gì nữa đâu mà sợ? Tôi hiện tại không còn gì cả, tôi còn gì mà phải sợ?
Trương Dương nói: Anh định tìm tôi là để nói với tôi những lời này?
Đoàn Kim Long lắc đầu nói: Tôi biết anh hận tôi, muốn đuổi tôi ra khỏi Hải Thiên, hiện tại anh hài lòng rồi chứ?
Trương Dương lạnh lùng cười nói: Đoạn tổng, anh đánh giá cao bản thân quá rồi đấy, anh vẫn chưa đáng để tôi phải chú ý như vậy.
Đoàn Kim Long nói: Tôi thừa nhận Thạch Thắng Lợi lúc trước đùa giỡn Quan Chỉ Tình là bị tôi xúi giục, bởi vì tôi hận anh, lúc mới đến Nam Tích, tôi có hảo ý mở tiệc tẩy trần cho anh, nhưng anh lại có thái độ đó với tôi, ở trước mặt nhiều người như vậy, anh khiến tôi mất hết mặt mũi, anh căn bản không hề nghĩ tới sự sĩ diện của tôi, tôi không nuốt trôi được cục tức này.
Trương Dương gật đầu, cổ vũ Đoàn Kim Long nói tiếp, hắn thích nghe người khác nói nói thật.
Đoàn Kim Long nói: Nhưng tôi không ngờ Thạch Thắng Lợi lại kém cỏi như vậy, không ngờ lại quỳ xuống nhận sai với anh, khi đó tôi có chút hối hận vì đã chọc giận anh, cho nên anh thông qua Trương Đức Phóng bắt tôi bỏ ra ba mươi vạn để tài trợ trận đấu bóng đá ngôi sao, tôi không chút do dự đáp ứng ngay, đám ngôi sao này chơi gái, tôi không hề cố ý an bài, chuyện đó trở nên ầm ĩ thì tôi cũng chẳng có lợi gì, nếu anh không an bài đám ngôi sao đó ở Hải Thiên, cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Trương Dương nói khẽ: Anh đang nói những lời vôi nghĩa.
Đoàn Kim Long nói: Anh cho tôi chút thời gian để tôi nói cho hết.
Trương Dương tay chống cằm lặng lặng nhìn y.
Đoàn Kim Long nói: Chuyện Lương Nguyệt Linh không phải tôi an bài, tôi cũng không biết cô ta, là Trương Đức Phóng nói cho tôi biết cô ta là cháu gái của bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng, cũng là hắn bảo tôi tố cáo Lương Tùng bán dâm, mục đích của hắn là để khơi mào mâu thuẫn giữa anh và Lương Tùng, khiến Lương Tùng bởi vì này sự kiện mà giận chó đánh mèo.
Trương Dương hỏi ngược lại: Anh hiện tại đang xúi giục tôi mâu thuẫn với Trương Đức Phóng, anh muốn tôi đối phó với Trương Đức Phóng?
Đoàn Kim Long lộ vẻ sầu thảm cười nói: Tôi quả thực là rất hận hắn, nhưng tôi không cần phải nói dối, tôi nếu đem chuyện Hải Thiên phục vụ mại dâm nói ra, mọi người đều xui xẻo.
Trương Dương không nói gì, Đoàn Kim Long nói không sai, y nếu khai ra hết tất cả, lôi cả chuyện ngôi sao HongKong chơi gái tập thể ở Hải Thiên ra, tất nhiên sẽ làm chấn kinh cả Bình Hải, có điều như vậy Đoàn Kim Long rất có khả năng phải ngồi tù, mà Trương Dương cũng sẽ bởi vì vậy mà phải gánh vác trách nhiệm.
Đoàn Kim Long nói: Tối hôm qua tôi suy nghĩ cả một đêm, tôi vẫn vứt bỏ ý định cá chết lưới rách với đám quan viên các anh, tôi còn có gia đình, tôi còn có một đứa con gái ngoan ngoãn, tôi thừa nhận, tôi trước giờ luôn kinh doanh mại dâm, nhưng nếu không có Trương Đức Phóng làm chỗ dựa, tôi cũng không dám làm vậy, tiền mà tôi kiếm được cũng có một bộ phận tương đương chui vào trong túi hắn.
Trương Dương nói: Vì sao không tố cáo hắn?
Đoàn Kim Long lắc đầu: Tôi không muốn ngồi tù, những lời này tôi chỉ nói với anh thôi, hắn muốn Hải Thiên, Chung Hải Yến là một quân cờ mà hắn mai phục tại Hải Thiên, hai người bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, muốn cướp đi gia nghiệp mà tôi vất vả gây dựng nên. Đoàn Kim Long nói xong những lời này, thởi phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: Tôi thừa nhận, tôi đã từng chơi ác anh, tôi nhận thua. Tôi tới tìm anh không phải là muốn cầu xin tha thứ, chuyện đã ầm ĩ tới mức này, tôi cũng không thể nào giữ được Hải Thiên nữa, nhưng cục tức này tôi nuốt không trôi, Trương Đức Phóng hắn ném đá xuống giếng, nếu không phải vì hắn, tôi cũng sẽ không biến thành khổ sở như vậy.
Trương Dương nói: Anh nên hiểu rõ một chuyện, người hại anh không phải là Trương Đức Phóng, cũng không phải là tôi, lại càng không phải là Thạch Thắng Lợi, Hải Thiên là bị hủy trong chính tay anh. Anh buôn bán kiếm tiền thì không sai, nhưng tiền kiếm phải đường đường chính chính, khách sạn Hải Thiên là lá cờ đầu trong ngành khách sạn của Nam Tích, nhưng anh xem anh đã kinh doanh nó như thế nào? Tàng ô nạp cấu, chướng khí mù mịt, nếu anh đi theo chính đồ, luôn dựa vào lương tâm mà làm ăn, ai có thể nắm được thóp của anh?
Đoàn Kim Long thở dài nói: Anh cho rằng tôi không muốn làm ăn chính đáng ư, anh cho rằng tôi không muốn dựa vào lương tâm mà làm ăn ư, nhưng với xã hội hiện tại, anh kinh doanh một cách đứng dắn, anh không đi theo con đường quan hệ thì có nghĩa là gì? Có nghĩa là anh sẽ mất đi tất cả vốn liếng, tôi nếu không đút lót cục du lịch, khách sạn của tôi sao có thể được công nhận là năm sao, tôi không đút lót cục vệ sinh, vệ sinh của khách sạn làm sao qua cửa? Tôi không đút lót cục công an, bọn họ sẽ ba ngày hai lượt tới kiểm tra, tôi không đút lót đội phòng cháy chữa cháy, bọn họ hơi một tí là viết giấy phạt, như vậy thì công sức kinh doanh cực khổ trong mấy tháng trời của tôi sẽ đi tong, ở trong cái xã hội này, hoặc là anh dựa vào quan hệ, hoặc là dựa vào bối cảnh, không có bối cảnh và quan hệ thì chỉ có thể dựa vào tiền, tôi thừa nhận tôi sai rồi, tôi cho rằng có tiền thì có thể khiến họ hài lòng, nhưng tôi đã đánh giá thấp sự tham lam của họ, quan có hai cái miệng, đút vào bên trên thì ra bên dưới, vĩnh viễn không có lúc nào ăn nó cả.
Tình tự của Đoàn Kim Long trở nên kích động.
Trương Dương nhìn Đoàn Kim Long ở trước mặt, lần đầu tiên nảy sinh lòng đồng tình đối với hắn, Đoàn Kim Long quả thực có nỗi khổ riêng, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do để y rũ được trách nhiệm. Trương Dương nói: Đừng đẩy tất cả sai lầm cho người khác, người thật sự sai lầm chính là anh.
Đoàn Kim Long gật đầu: Tôi thật sự sai rồi, tôi đã phải trả giá vì sai lầm của tôi, chủ nhiệm Trương, tình cảnh hiện tại của tôi đã bốn bề thọ địch, tôi tới tìm anh cũng không phải là cầu xinh anh thương hại tôi, tôi chỉ là muốn nói tất cả những lời ở trong lòng ra mà thôi.”
Trương Dương nói: Nếu đã vậy, sao không giao Hải Thiên cho người khác.
Đoàn Kim Long hiểu lầm ý của hắn: Tôi sẽ không giao cho Chung Hải Yến, Trương Đức Phóng vẫn luôn muốn nuốt Hải Thiên, cho dù táng gia bại sản cũng sẽ không để cho hắn được như ý.
Trương Dương nói: Với tình trạng trước mắt của anh. Hải Thiên đã không thể tiếp tục kinh doanh được nữa, thế này đi, tôi cho anh một đường lui, chuyện nhượng Hải Thiên đi, anh cho tôi một cái giá.
Đoàn Kim Long nhìn Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, nhưng y cũng hiểu những gì mà Trương Dương nói là tình hình thực tế, với tình cảnh của y, Hải Thiên ở trong tay y cũng không thể nào tiếp tục kinh doanh được nữa. Đoàn Kim Long nuốt nước bọt, nói: Một trăm ngàn.
Trương Dương lắc đầu, cũng không nói gì, từ sau khi hắn và Viên Ba nói về chuyện của Hải Thiên, Viên Ba đã tìm người tiến hành đánh giá Hải Thiên, chỉ cần giá không cao quá một ngàn hai trăm vạn, Viên Ba có thể chịu được, Đoàn Kim Long ra giá không cao, nhưng Trương Dương am hiểu nhất là đạo cháy nhà hôi của, hiện tại Đoàn Kim Long Đoàn Kim Long đã tiếp cận tuyệt vọng, nếu Trương Dương không ra tay lôi y ra khỏi khốn cảnh, chỉ sợ Hải Thiên sẽ càng ngày càng mất giá trị, huống chi mấy năm nay Đoàn Kim Long ở Hải Thiên cũng chẳng làm được mấy việc tốt, y phải trả giá cho những gì mà mình đã làm.
Đoàn Kim Long nhìn thấy Trương Dương không nói gì, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi, y nói khẽ: Tám trăm vạn, đây là giá chót rồi.
Trương Dương nói: Sáu trăm vạn, đây là giá cao nhất mà người khác có thể trả.
Đoàn Kim Long cắn môi, một lúc sau mới nói: Riêng tiền bỏ vào để trang trí lắp đặt thiết bị đã hơn ba trăm vạn rồi.
Trương Dương nói: Cho dù cho anh tám trăm vạn anh cũng phải mang tiền đi để giải quyết chuyện của Thạch Thắng Lợi. Hắn đã uyển chuyển tỏ ý với Đoàn Kim Long, chỉ cần y đáp ứng phí chuyển nhượng sáu trăm vạn, phiền toái của Thạch Thắng Lợi sẽ do hắn phụ trách giải quyết.
Đoàn Kim Long đau khổ nhắm mắt lại, những lời này của Trương Dươngđã đánh trúng chỗ yếu hại của y, y hiện tại không có dư địa để cò kè mặc cả, Thạch Thắng Lợi và bảy người đó còn nằm ở bệnh viện, chuyện này không lớn, nhưng từ trong lời nói của Trương Dương đã có thể nghe ra, hắn có thể giải quyết được chuyện của Thạch Thắng Lợi, cũng chính là nói chuyện Thạch Thắng Lợi bị ngộ độc thức ăn rất có khả năng có liên quan tới Trương Dương, Đoàn Kim Long chỉ suy đoán, y cũng không có chứng cứ xác thực, thật ra cho dù là y có cái gọi là chứng cớ thì cũng chẳng mang tới tác dụng gì, y chỉ là một thượng nhân, đấu với đám quan viên này, căn bản chính là không biết lượng sức. Y nhớ tới cái đám người không rõ thân phận tối qua tới đập khách sạn, trong lòng không khỏi sợ hãi, nếu tiếp tục ở lại Nam Tích, không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra.
Trước khi tìm đến Trương Dương Đoàn Kim Long đã đưa ra một quyết định đau khổ, y muốn từ bỏ Hải Thiên và rời khỏi Nam Tích, nếu tiếp tục kiên trì, y sẽ thất bại thảm hại, mất hết tất cả, y có thể mất đi tôn nghiêm nhưng y không thể mất đi tất cả tài phú của mình, sáu trăm vạn tuy rằng không nhiều, nhưng điều này có nghĩa là y còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi, trên điểm này, Trương Dương hiển nhiên đã thủ hạ lưu tình với y, không hề đuổi tận giết tuyệt y.
Đoàn Kim Long nói khẽ: Sám trăm vạn, tôi sẽ mang sáu trăm vạn rời khỏi đây.
/2583
|