Y Đạo Quan Đồ

Chương 580 - Kéo Anh Lên Thuyền (1

/2583


Trương Dương nói: Anh dính phải nhiều phiền toái nhiều như vậy, làm nhiều chuyện xấu như vậy mà còn có thể mang theo sáu trăm vạn ung dung bỏ đi, đã là trời mở một mặt lưới cho anh rồi.

Đoàn Kim Long minh bạch đây không phải là trời mở một mặt lưới cho y mà là Trương Dương, nhưng y không hề cảm kích Trương Dương, bởi vì kết cục hôm nay của y hơn phân nửa là do Trương Dương ban cho, y ở sâu trong lòng cũng không oán hận gì Trương Dương, bởi vì y không dám.

Viên Ba nghe nói Đoàn Kim Long chỉ cần sáu trăm phí chuyển nhượng, không nói câu nào đáp ứng chuyện này ngay, đây đã là nằm ngoài kỳ vọng của hắn rồi, ngay từ đầu hắn cũng không tin Đoàn Kim Long sẽ đành lòng chuyện nhượng một khách sạn sinh ý náo nhiệt như vậy cho mình, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Trương Dương, hắn vẫn làm không ít công tác tiền kì, tiến hành đánh giá giá trị thực tế của khách sạn, hắn đã chuẩn bị một ngàn hai trăm vạn, nhưng Trương Dương lại mang tới hắn một sự kinh hỉ cực lớn, hắn vốn định xuất ra một bộ phận tiền cho Trương Dương, nhưng Trương Dương lại cự tuyệt, Trương Dương bảo hắn trong lúc được mời dự họp vận hội tỉnh, gánh vác một bộ phận công tác tiếp đãi, về phần Hải Thiên, Viên Ba tất phải nhận một cổ động mới - Thạch Thắng Lợi, Viên Ba đáp ứng ở ở Hải Thiên giữ lại một vị trí thành viên hội động quản trị cho gã, cũng hứa sẽ cho gã năm phần trăm cổ phần trong tương lai, Trương Dương sau sự kiện của Đoàn Kim Long đã minh bạch một đạo lý, đối với loại địa đầu xà như Thạch Thắng Lợi, phải thu nhận sử dụng cho mình, chỉ khi bản thân gã cũng trở thành một bộ phận của Hải Thiên, gã tự nhiên sẽ trở nên quy củ hơn nhiều.

Trương Dương vào buổi chiều ngày hôm sau tới bệnh viện số hai thăm Thạch Thắng Lợi, lúc ấy khu trưởng khu Thiên Hối Thạch Trọng Hằng và vợ là Trần Phượng Lan đều ở trong phòng, Thạch Thắng Lợi là con trai duy nhất của bọn họ, hai người tuy rằng tức giận gã chẳng ra gì, nhưng trong lòng thủy chung vẫn thương yên gã nhất.

Nhìn thấy Trương Dương tới phòng bệnh, Thạch Trọng Hằng hơi có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của y Trương Dương và con mình từng có một lần xung đột kịch liệt, xung đột lần đó giải quyết được là nhờ con mình tới văn phòng của hắn quỳ xuống xin lỗi, Thạch Trọng Hằng đối với bối cảnh của cậu thanh niên Trương Dương này đã tiến hành một lần tìm hiểu kỹ càng, đối với hắn cũng áp dụng thái độ kính nhi viễn chi.

Trương Dương mỉm cười chào một tiếng bí thư Thạch, cầm bó hoa tươi trong tay đưa cho Trần Phượng Lan.

Thạch Thắng Lợi làm ra vẻ muốn ngồi dậy, Trương Dương vội vàng ấn hắn xuống, nói: Đừng cử động, anh còn chưa khỏi bệnh, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.

Thạch Thắng Lợi nói: Chủ nhiệm Trương, ngài sao phải tự mình tới đây, tôi không có chuyện gì cả, chỉ bị ngộ độc thức ăn thôi.

Trương Dương cười thầm trong lòng, hiện tại kẻ thô lỗ cũng biết giả vờ.

Thạch Trọng Hằng tuy rằng ở trong đáy lòng tràn ngập đề phòng đối với Trương Dương, nhưng ở ngoài mặt vẫn khá là lịch sự, cười nói: Chủ nhiệm Trương đâu cần phải tự mình đến đây, thằng bé này cũng chẳng phải gặp chuyện gì lớn, cả ngày cứ lêu lổng chơi bời, để cho nó nhận được một bài học cũng tốt.

Trương Dương nói: Hiện tại vấn đề vệ sinh thực phẩm của ngành phục vụ cần phải được chú ý hơn, tôi vốn còn muốn chỉ định Hải Thiên làm địa điểm chiêu đãi cho vận hội tỉnh, nhưng hiện tại xem ra cần phải cân nhắc lại, nếu như trong thời gian diễn ra vận hội tĩnh mà lại gặp phải sự kiện ác liệt như vậy, hậu quả thật sự là khó bề tưởng tượng.

Trần Phượng Lan lúc này mới biết người trẻ tuổi ở trước mặt chính là Trương Dương đã từng đánh con trai mình, trong lòng có chút không vui, có điều nhìn Trương Dương nói chuyện rất hòa ai, hình như có quan hệ không tồi với con mình, thế giới này thật sự là phức tạp, một người phụ nữ như bà ta cũng không nhìn rõ được sự ảo diệu bên trong, bà ta mượn cớ đi lấy nước để rời khỏi phòng.

Thạch Thắng Lợi nghiến răng nghiến lợi nói: Lần này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho Đoàn Kim Long, tôi muốn hắn phải cửa nát nhà tan.

Thạch Trọng Hằng nhíu mày, thằng con trai này thực sự là khiến y đau đầu, mở miệng ra là ăn nói bậy bạ, Thạch Trọng Hằng trách mắng: Mày nói bậy bạ gì đó.

Thạch Thắng Lợi có chút ủy khuất nói: Con nói sai à? Hắn dùng loại thức ăn có độc cho con ăn, thiếu chút nữa là hại chết con rồi.

Trương Dương cười nói: Bí thư Thạch, chuyện điều tra ra sao rồi? Rốt cuộc là nguyên nhân gì đã dẫn tới ngộ độc thức ăn?

Thạch Trọng Hằng nói: Cũng không tra ra kết quả cụ thể, trên cơ bản nhận định là ngộ độc thức ăn, có thể là có thể là do đậu cove không được làm kỹ.

Trương Dương cười thầm trong lòng, thủ đoạn của hắn, bộ môn phòng dịch vệ sinh khu có mệt chết cũng không tra ra.

Thạch Thắng Lợi vẫn không chịu buông tha, nói: Con muốn kiện Đoàn Kim Long, con muốn hắn phải bồi thường.

Trương Dương nói: Chuyện này có chút phức tạp.

Thạch Trọng Hằng hơi ngẩn ra, không biết Trương Dương vì sao lại nói như vậy.

Trương Dương nói: Thật ra Hải Thiên từ nửa tháng trước đã ký hợp đồng chuyển nhượng rồi, là Đoàn Kim Long một mực không chịu tuyên bố ra ngoài đấy thôi, hắn đã chuyển nhượng Hải Thiên cho thương nhân Viên Ba của Đông Giang, Viên Ba là bạn tốt của tôi.

Thạch Thắng Lợi sớm đã biết cả chuyện này là một cái bẫy do Trương Dương bố trí, gã chỉ là giúp Trương Dương làm việc, sự ảo diệu cụ thể thì gã căn bản không biết, nghe Trương Dương nói như vậy, vẻ mặt có chút ngơ ngác nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: Bí thư Thạch, Viên Ba vừa mới tìm tới tôi, hắn và Đoàn Kim Long đã thương lượng xong, Đoàn Kim Long đồng ý lập tức để hắn tiếp nhận Hải Thiên, về phần sự kiện ngộ độc thức ăn này, hắn cũng đã có cách bồi thường.

Thạch Thắng Lợi vừa nghe có bồi thường, hai mắt phát sáng nói: Hắn định cho tôi bao nhiêu tiền?

Trương Dương nói: Không phải tiền mà là 5% cổ phần trong tương lai của Hải Thiện, có chỗ cổ phần này, anh về sau chính là thành viên hội động quản trị của Hải Thiên.

Cổ phần ư? Thạch Thắng Lợi nghe thấy vậy có chút ngơ ngác, hắn không hiểu những thì này.

Nhưng Thạch Trọng Hằng thì hiểu, 5% cổ phần của Hải Thiên này giá trị chân chính tuyệt không thấp hơn một trăm vạn, con trai mình vẫn không có việc làm tử tế, hiện tại có chỗ cổ phần này, chẳng khác nào có được một mỏ vàng dùng mãi không hết, điều kiện này cũng không phải là hậu đãi bình thường, Thạch Trọng Hằng lăn lộn trong chính đàn nhiều năm, có một số việc chỉ cần hơi ngẫm nghĩ một chút là có thể hiểu được sự ảo diệu bên trong, Trương Dương là tới làm thuyết khách, Đoàn Kim Long từ bỏ Hải Thiên, bằng hữu của Trương Dương thì hoàn toàn tiếp nhận Hải Thiên, 5% cổ phần chưa chắc là do Đoàn Kim Long nghĩ ra, chắc chắn là chủ ý của Trương Dương và Viên Ba đó, bọn họ lợi dụng 5% cổ phần này để trói chặt con trai mình lên thuyền, mà con trai y lên thuyền, người làm cha như y đương nhiên cũng phải lên theo, cao minh, thật sự là rất cao minh. Đừng nhìn Trương Dương tuổi không lớn, nhưng suy nghĩ thì vô cùng linh hoạt.

Thạch Trọng Hằng nghĩ thấu đạo lý trong đó, lạnh lùng cười nói: Vô duyên vô cớ, sao có thể nhận cổ phần của người khác?

Trương Dương nói: Thắng Lợi lần này phải chịu đau đớn như vậy, phía khách sạn đưa ra một số bồi thường cũng là điều nên làm mà.

Thạch Trọng Hằng nói: Người phải chịu ủy khuất không chỉ có một mình nó, sao có thể chỉ bồi thường một mình nó được.

Trương Dương mắng thầm trong lòng, Thạch Trọng Hằng à Thạch Trọng Hằng, ông cũng đòi hỏi quá đấy, tổng cộng tám người bị ngộ độc thức ăn, mỗi người bồi thường 5% thì một nửa Hải Thiên đã thành của nhà các người rồi, hắn mỉm cười nói: Thắng Lợi là người chi tiền, những người khác chỉ là đi theo ăn nhờ uống nhờ, hơn nữa cũng không bị nặng như Thắng Lợi.

Thạch Trọng Hằng thật ra không phải là có ý đòi Trương Dương thêm tiền, y chỉ thấy Trương Dương muốn kéo con trai mình vào cái vòng luẩn quẩn này thì có chút không ổn.

Thạch Thắng Lợi mở miệng nói: Cha, con thấy hay là cứ như vậy đi, người hại con là Đoàn Kim Long, chỉ cần hắn biến khỏi Hải Thiên thì chuyện này coi như kết thúc. Gã cũng rất thống khoái.

Trương Dương biết thời biết thế nói: Được, vậy thì tôi sẽ trả lời với Viên Ba như vậy, Hải Thiên là tôi lá cờ đầu trong ngành khách sạn của thị lý, thật sự tôi không muốn nó lâm vào cảnh này. Hắn cáo từ Thạch Trọng Hằng.

Thạch Trọng Hằng tiễn Trương Dương ra ngoài cửa, đây không phải là vì y khách khí, mà là y có chuyện muốn nói riêng với Trương Dương.

Đi ra ngoài hành lang, Thạch Trọng Hằng nhìn thấy chung quanh không có người, nói khẽ: Chủ nhiệm Trương, tôi thấy chuyện cổ phần cậu hay là giúp thu hồi đi, tôi thấy không thích hợp.

Trương Dương nói: Bí thư Thạch, Thắng Lợi cũng đã đồng ý rồi, tôi thấy chuyện này hay là đừng chối từ nữa.

Thạch Trọng Hằng nói: Cậu cũng biết, với thân phận của tôi hiện tại, có một số việc người khác sẽ nói ra nói vào.

Trương Dương nói: Bí thư Thạch, có mấy câu tôi muốn nói với ngài, hi vọng là ngài đừng tức giận.

Thạch Trọng Hằng gật đầu, y thích thẳng thắn, nếu Trương Dương có thể nói rõ mục đích của hắn, đối với ai cũng đều là một chuyện tốt.

Trương Dương nói: Bình thường ngài chắc cũng biết về một số hành vi của con ngài chứ? Câu này khiến mặt Thạch Trọng Hằng không khỏi đỏ bừng, thằng con trai mình trước giờ là hạng chẳng ra gì, người ngoài nhìn Thạch Thắng Lợi như thế nào, y trong lòng biết rất rõ.

Thạch Trọng Hằng nói: Đứa nhỏ này hơi gàn bướng một chút.

Trương Dương nói: Tôi đã từng đánh anh ta, sau này thông qua tiếp xúc với anh ta, phát hiện bản tính của anh ta không phải là hư hỏng, thật ra sự kiện ngộ độc thức ăn lần này có rất nhiều điểm đáng ngờ, Đoàn Kim Long cho dù có gan lớn như trời hắn cũng không dám hạ độc trong đồ ăn. Trương Dương tuy rằng không nói rõ, nhưng ý tứ ám chỉ rất rõ ràng, sự kiện ngộ độc thức ăn lần này tồn tại điều ám muội.

Thạch Trọng Hằng thật ra cũng có suy nghĩ giống Trương Dương, chỉ là y không muốn nghĩ con mình như vậy, nếu con mình thật sự lập bẫy chơi Đoàn Kim Long thì chiêu thức này quá độc.

Trương Dương nói: 5% cổ phần này có thể lấy một cách quang minh chính đại, người khác không thể nói ra nói vào, mượn cơ hội lần này có thể cho anh ta có việc để làm, cũng tốt hơn là cả ngày lêu lổng với đám bạn trên xã hội.

Thạch Trọng Hằng nói: Để tôi cân nhắc thêm một chút.

Trương Dương cười nói: Tôi đã nói nhiều như vậy rồi, có điều Viên Ba là lão bằng hữu của tôi , người này ở Đông Giang làm trong ngành ẩm thực rất khá, hắn tới Nam Tích khẳng định sẽ không làm bừa giống như Đoàn Kim Long. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, nếu Thắng Lợi thật sự có thể làm việc ở bên cạnh hắn, khẳng định sẽ học được không ít bản sự, ông cũng hi vọng Thắng Lợi về sau có thể đi trên chính đồ phải không?

Thạch Trọng Hằng không nói gì, chỉ cười cười, Trương Dương đi xong y lại quay về phòng bệnh, đóng cửa lại lạnh lùng nhìn con trai mình.

Thạch Thắng Lợi bị y nhìn cho cả người ngứa ngáy, cợt nhả nói: Cha, cha đừng nhìn con như vậy có được không? Nhìn vậy trong lòng con hoảng lắm.

Thạch Trọng Hằng đi đến trước mặt Thạch Thắng Lợi, bỗng nhiên giơ tay lên tát cho gã một cái giữa mặt.

Thạch Thắng Lợi hét lên: Cha sao lại ra tay đánh con?

Thạch Trọng Hằng mắng: Mày đúng là cái thứ chẳng ra gì, chuyện của Hải Thiên rốt cuộc là như thế nào? Có phải do tên hỗn đản mày làm ra hay không?

Thạch Thắng Lợi nói: Cha, sao cha cánh tay cứ giơ ra bên ngoài thế? Con là người bị hại, cha nói vậy là có ý gì? Có phải là hoài nghi con cố ý hạ độc vào trong thức ăn của mình không? Con ngu như vậy ư?

Thạch Trọng Hằng nghĩ thầm, mày không ngu thì còn ai ngu, y thở phì phò nói: Mày và Trương Dương rốt cuộc là thế nào? Mày không phải là từng ăn đòn của hắn ư? Sao hắn lại tới gặp mày còn đưa ra điều kiện đó nữa?

Thạch Thắng Lợi nói: Cha, cha từng nghe câu không đánh thì không quen chưa? Con thừa nhận, bọn con trước đây từng có xích mích, nhưng những chuyện đó đều là quá khứ rồi, lúc đó cũng chỉ là hiểu lầm, tên vương bát đản Đoàn Kim Long kia cố ý xúi giục con đi trêu ghẹo Quan Chỉ Tình, hắn nói Quan Chỉ Tình là gái phục vụ của khách sạn, nếu không con sao lại đi chọc vào Trương Dương, đều là Đoàn Kim Long cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa con và Trương Dương, hắn muốn chúng con đấu nhau ngươi chết ta sống, cha, loại người xấu như vậy con có thể tha cho hắn ư? Con muốn hắn không không có chỗ đứng chân ở Nam Tích này.

Thạch Trọng Hằng nghe thấy một câu cuối cùng, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, bàn tay đang giơ lên của y chậm rãi hạ xuống, Thạch Trọng Hằng ở trong quan trường nhiều năm như vậy không phải là vô ích, từ trong lời nói của thằng con y đã cảm thấy được gì đó, chuyện này chắc chắn là thằng con mình trả thù Đoàn Kim Long, hơn nữa khả năng lớn hơn nữa là Trương Dương cũng tham dự vào trong đó, Đoàn Kim Long ngày hôm qua gặp chuyện không may, hôm nay khách sạn liền tuyên bố chuyển nhượng từ trước rồi, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, khẳng định là bọn họ liên thủ bẫy Đoàn Kim Long, Thạch Trọng Hằng tin chắc rằng thằng con mình không có loại đầu óc này, cũng không có bản sự này, chắc chắn là Trương Dương bố trí tất cả, lợi dụng Thạch Thắng Lợi đuổi Đoàn Kim Long ra khỏi Hải Thiên.

Thạch Trọng Hằng cũng minh bạch một đạo lý, không phải là vấn đề y có muốn ngồi cùng thuyền với Trương Dương hay không, mà trên thực tế Trương Dương đã kéo con y lên thuyền rồi, Thạch Trọng Hằng tuy rằng không có chứng cớ gì, nhưng là chuyện này y đã nghĩ thấu tiền nhân hậu quả, loại người như Đoàn Kim Long không đáng được đồng tình, có điều thủ đoạn của bọn Trương Dương cũng không được quang minh chính đại gì lắm.

Thạch Thắng Lợi nhìn thấy lão gia tử nửa ngày không nói gì, thấp giọng than thở: Con đã lớn như vậy rồi, cha đừng có hở chút là đánh con, để cho người khác nhìn thấy thì con mất mặt lắm.

Thạch Trọng Hằng nói: Mày cũng biết là mình lớn rồi à, nếu lớn như vậy rồi thì về sau phải có tâm nhãn hơn một chút, đừng có cả ngày làm những chuyện vỡ vẩn, đừng có mãi để cho người ta lợi dụng.

Thạch Thắng Lợi bĩu môi nói: Người có thể lợi dụng con sợ rằng vẫn chưa sinh ra đời đâu.

Thạch Trọng Hằng thở dài nói: Trừ mạnh miệng ra thì tao chẳng thấy mày có bản sự gì cả, nếu người ta đồng ý cho mày 5% cổ phần, mày về sau sẽ phải thật thà làm việc cho Hải Thiên, làm cho ra hồn cho tao.

Thạch Thắng Lợi chớp chớp mắt, bán tính bán nghi nói: Thật ư? Cha thật sự đồng ý cho con nhận cổ phần này ư?

Thạch Trọng Hằng thầm cười khổ trong lòng, thằng con ngốc nghếch của tao à, mày đã bị người ta kéo lên thuyền rồi, tao không đáp ứng thì còn có biện pháp nào nữa?

Sự kiện ở Hải Thiên có người bị ngộ độc thức ăn tuy rằng có thể giải quyết thuận lợi, nhưng sóng gió do nó dẫn tới vẫn chưa lập tức tắt hẳn, trên cuộc họp thường ủy thành phố Nam Tích, bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng đề xuất phải tăng mạnh tầm quan trọng của giám sát ngành dịch vụ.

Phó thị trưởng Thường vụ Trần Hạo cũng tỏ ý tán đồng, y chỉ ra vân hội tỉnh sắp tới gần, Nam Tích phải có một hoàn cảnh phục vụ nhất lưu để nghênh đón khách khứa các phương, ngành dịch vụ là cửa sổ của Nam Tích, trình độ tinh khiết của cửa sổ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hình tượng thành thị của thành phố Nam Tích.

Các thường ủy tham dự hội nghị đều biểu đạt ý kiến của mình, đối với hiện trạng ngành dịch vụ của Nam Tích đều tỏ vẻ bất mãn nhất định.

Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên nói: Hoàn cảnh phục vụ của thành thị là cùng một nhịp thở với trình độ văn minh thành thị, mọi người đưa ra nhiều ý kiến như vậy, từ đó có thể thấy được, cải thiện hoàn cảnh mềm của thành phố Nam Tích là vô cùng cấp bách, chúng ta phải cố gắng để khi vận hội tỉnh tổ chức, cho các quan khách nhìn thấy một Nam Tích văn minh, một Nam Tích nhiệt tình, tôi đề nghị tiến hành một cuộc xử lý hoàn cảnh mềm trong phạm vi toàn thành phố, triệt để thanh trừ hiện tượng không sạch, tạo lên một tiêu chuẩn mới cho ngành phục vụ của Nam Tích.

Bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên nói: Hoàn cảnh mềm của thành phố Nam Tích sớm đã nên được chỉnh trị rồi, xây dựng thành thị chỉ lưu lại cho người khác ấn tượng đầu tiên, bất kể xây dựng thành thị xinh đẹp cỡ nào, quy hoạch chỉnh tề ra sao, nhưng cũng không có nghĩa là trình độ văn minh thành thị của anh có thể được tới độ cao tương tự, xây dựng kinh tế cũng đồng thời phải xây dựng văn minh tinh thần, chỉ có hai phía cùng tiến mới có thể thực hiện hiện đại hoá trên ý nghĩa chân chính.

Bộ trưởng Tổ chức Hà Anh Bồi cười nói: Cải thiện hoàn cảnh mềm của thành thị cũng không phải dễ dàng, trước đây chúng ta cũng muốn làm nhiều lầm, nhưng hiệu quả rất thấp, muốn thực sự làm tốt chuyện này, nhất định phải để hai chữ văn minh đi vào lòng người, nhất định phải khiến cho mỗi một người dân thành phố coi thành thị là nhà của mình, có quan niệm thành thị là sự văn minh của chính mình, khiến bọn họ có tư tưởng mình là nhân vật chính, như vậy mới có thể hoàn toàn cải thiện được hoàn cảnh mềm của chúng ta, khẩu hiệu hô thật nhiều, biểu ngữ treo thật nhiều cũng không bằng xây dựng được lý niệm Nam Tích chính là nhà của mình ở trong lòng họ.

Từ Quang Nhiên khen: Được, chủ đề sửa trị hoàn cảnh mềm của Nam Tích lần này sẽ là, tôi yêu Nam Tích, tôi yêu nhà của tôi.

Toàn thể thường ủy nhất trí tán thành.

Từ Quang Nhiên quay sang bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng nói: Lão Lương, nhiệm vụ sửa trị hoàn cảnh mềm của thành thị lần này giao cho anh nhé.

Lương Tùng cười nói: Tôi vốn chính là phụ trách công tác tuyên truyền, không thể đẩy cho người khác được.

Nói xong chuyện này, Từ Quang Nhiên lại quay sang chủ đề khu đất sân thể dục cũ, chuyện này đã kéo dài rất lâu rồi, Trần Hạo đã âm thầm đề xuất với y mấy lần, muốn xin trước quyền bán đấu giá sân thể dục, bởi vậy đó thể thấy được Trần Hạo đã dần dần tiến vào vai của mình, gã bắt đầu đi vào công tác thể dục thể thao.

Từ Quang Nhiên nói: Tiến độ công trình của trung tâm thể dục mới trên tổng thể là rất bình thường, dự tính có thể toàn bộ hoàn công theo kế hoạch kỳ hạn công trình, đợi cho sau khi trung tâm thể dục mới xây xong, sân thể dục cũ của chúng ta bao gồm cả khu đất của Ủy ban thể dục thể thao cũng đã mất đi tác dụng vốn có, căn cứ vào sự thảo luận nhiều mặt của chúng ta, cùng với đề nghị của ngành quy hoạch thành thị, khối đất này sử dụng thích hợp nhất là để cho mở thương nghiệp, lúc trước cũng có không ít nhà đầu tư biểu hiện ra sự hứng thú đối với khu đất này, tôi cũng đã trưng cầu ý kiến của một số đồng chí, cho rằng khu đất này tốt nhất vẫn là tiến hành cạnh tranh công khai, cố gắng để tối đại hóa giá trị của khu đất này, cũng chỉ có như vậy mới có thể thể hiện được sự công khai công chính của chính phủ chúng ta, mới có thể đảm bảo không để phía nhà đầu tư và người dân dị nghi.

Trần Hạo nghe đến đây thở phào nhẹ nhõm, Từ Quang Nhiên cuối cùng nghe theo ý kiến của gã, đưa khu đất sân thể dục cũ ra cạnh tranh công khai.

Từ Quang Nhiên lại nói: Khu đất này trước đây thuộc đất dùng cho thể dục thể thao, khoản tiền có được từ bán đấu giá, một bộ phận sẽ thuộc về tài chính của thành phố, một bộ phận dùng cho sự nghiệp thể dục thể thao, chủ yếu chính là dùng cho vận hội tỉnh sắp diễn ra của chúng ta, phân phối tỉ lệ, cá nhân tôi cho rằng, 30% bộ phận sẽ cấp cho sự nghiệp thể dục thể thao là hợp lý, mọi người thấy thế nào?

Trần Hạo có chút thất vọng, trước đây gã đề xuất là 50% thuộc về Ủy ban thể dục thể thao, nhưng Từ Quang Nhiên lại chiết khấu, xem ra thể dục thể thao ở trong lòng Từ Quang Nhiên thủy chung không quan trọng, y muốn dùng đại bộ phận tài chính để đảm bảo cho xây dựng cảng Nước Sâu. Trần Hạo vốn định đề xuất ý kiến, nhưng bắt gặp ánh mắt ý vị thâm trường của Từ Quang Nhiên, lời nói đã ra đến miệng rồi đành phải nuốt xuống bụng, lúc này Từ Quang Nhiên chắc là không muốn nghe ý kiến bất đồng.

Các thường ủy khác đối với chuyện này đa số đều không hiểu lắm, cho tới nay đều nghe nói tập đoàn Tinh Nguyệt muốn dùng giá năm trăm ngàn để lấy khối đất này, chỉ cần bán đấu giá công khai, khu đất này chắc không chỉ có giá đó, đa số thường ủy cho rằng đề nghị này của Từ Quang Nhiên có vẻ hợp lý, dù sao phương thức này cạnh tranh cũng rất công bằng.

Sau khi hội nghị kết thúc, Từ Quang Nhiên đặc biệt giữ Trần Hạo lại, y có thể nhìn ra Trần Hạo có chút thất vọng, mỉm cười nói: Có phải thấy có chút thất vọng hay không?

Trần Hạo nói: Tôi vốn cho rằng chúng tôi có thể được chia 50%.

Từ Quang Nhiên bật cười ha ha: Giá khởi điểm của khu đất này nhất định sẽ là một trăm triệu, cũng chính là nói, cái cậu chắc chắn se có ba trăm ngàn, giá bán đấu giá càng cao, tài chính mà các cậu nhận được càng nhiều, không có gì mà phải thất vọng cả, tình trạng tài chính của thị lý cậu cũng biết rồi đó, vận hội tỉnh tuy rằng quan trọng, nhưng loại hạng mục này dù sao vẫn phải làm tất cả thật đơn giản, trọng điểm tài chính của thị lý vẫn phải đặt ở trên công trình cảng Nước Sâu.

Trần Hạo thầm nghĩ ông trước đây nói với tôi rằng vận hội tỉnh so với cảng Nước Sâu thì quan trọng hơn, hiện tại lại nói như vậy, căn bản là trước sau không đồng nhất.

Từ Quang Nhiên vỗ vỗ vai Trần Hạo nói: An tâm nắm tốt công tác vận hội tỉnh đi, nhân cơ hội tốt này chứng minh năng lực công tác của bản thân.

Trần Hạo gật đầu, nhưng trong lòng vẫn chút không thoải mái.

Từ Quang Nhiên lại nói: Vừa nhận được tin tức bên trên, tuần sau phó thủ tướng Văn sẽ tới thị sát khu khai phá của Lam Sơn, tuy rằng trong hành trình không có Nam Tích chúng ta, nhưng chúng ta vẫn phải làm tốt công tác các phương diện, trăm ngàn lần đừng để xảy ra vấn đề.

Ủy ban thể dục thể thao Thành phố Nam Tích có thêm một thành viên mới, Thường Hải Tâm được điều động từ Lam Sơn đến đây, Trương Dương lúc ấy cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, không ngờ chuyện này lại biến thành sự thực, Thường Hải Tâm tới văn phòng của Trương Dương báo danh với hắn, trên mặt tràn ngập vẻ vui sướng.

Trương đại quan nhân cũng rất cao hứng, hai mắt lại đánh giá Thường Hải Tâm từ trên xuống dưới.

Thường Hải Tâm bị hắn nhìn cho có chút ngại ngùng: Ê, chủ nhiệm Trương, tôi ngày đầu tiên tới báo danh, anh cứ bắt tôi đứng như vậy à?

Trương Dương tươi cười nói: Ngồi đi, tôi chỉ là cao hứng quá cho nên quên mất thôi.

Thường Hải Tâm ngồi xuống đối diện hắn, rất chính thức ho khan một tiếng: Chủ nhiệm Trương, anh định an bài tôi làm công tác gì?

Trương Dương nói: Cô là muốn tới làm ra một phen sự nghiệp hay là chỉ muốn sống qua ngày?

Thường Hải Tâm trợn mắt lườm hắn: Nói kiểu gì vậy? Tôi đương nhiên là tới công tác nghiêm túc rồi.

Trương Dương nói: Cô hiện tại là cấp khoa đúng không?

Thường Hải Tâm gật đầu, cười nói: Không phải ai cũng tốt số như anh, còn trẻ mà đã là cán bộ cấp phó ban rồi.

Trương đại quan nhân hớn hở đính chính: chính ban rồi, đã có công văn rồi. Bộ dạng đắc ý quên hình, khiến người ta nhìn thấy mà không khỏi muốn đá hắn một cái.

Thường Hải Tâm nói: Vậy thì phải chúc mừng anh rồi, chuyện cao hứng như vậy mà sao không thấy anh mời khách?

Trương Dương mỉm cười nói: Có gì đâu mà cao hứng, đó vốn là chuyện tất nhiên mà, tôi lên chính ban, khẳng định là sẽ gặp phải không ít thị phi, cho nên tôi phải thật khiêm tốn.

Thường Hải Tâm không nhịn được cười: Anh mà cũng biết khiêm tốn à?

Trương Dương hạ giọng nói: Cái nên nói thì tôi sẽ nói, cái không nên nói thì dù đánh chết tôi cũng không nói.

Thường Hải Tâm nhìn thấy vẻ mặt ám muội của hắn, lập tức hiểu được thằng ôn này đang ám chỉ điều gì, mặt lập tức đỏ bừng, cô ta bắt đầu hối hận rồi, mình ma xui quỷ khiến thế nào lại điều tới bên này, đây chẳng khác nào là tự đưa mình vào miệng cọp.

Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Thường Hải Tâm, thật sự là ngón trỏ lại máy động, hận không thể nuốt cô ta, có điều thằng ôn này vẫn có nguyên tắc đảng tính, biết hiện tại là đang ở đơn vị công tác, lúc nên nghiêm chỉnh thì nhất định phải nghiêm chỉnh, làm quan mà, thật là con mẹ nó giả dối quá. Trương Dương cũng thấy mình giả dối, giả đối không chịu được.

Thường Hải Tâm xấu hổ nói: Anh còn chưa nói rốt cuộc là an bài công tác gì cho tôi.

Trương Dương nói: Trợ lý chủ nhiệm, cô anh thấy thế nào? Trước đây trợ lý chủ nhiệm là Tiêu Điều Mẫn, hiện tại Tiêu Điều Mẫn đã bị Trương Dương phái tới nơi công tác hiện trường trung tâm thể dục mới của tổ ủy hội vận hội tỉnh đảm nhiệm chức chủ nhiệm, trên thực tế công tác trợ lý chủ nhiệm đều là do Phó Trường Chinh đảm nhiệm.

Thường Hải Tâm hỏi ngược lại: Thích hợp không? Anh là một cán bộ cấp chính ban mà dám có nữ trợ lý, anh không sợ người khác lời ong tiếng ve à? Cô ta hiện tại mới bắt đầu cân nhắc vấn đề này, hiện tại cô ta và Trương Dương đã công tác cùng nhau, về sau chắc sẽ có những lời dị nghị như vậy.

Trương Dương nói: Vậy trước tiên làm trưởng khoa khoa tuyên truyền, cô cảm thấy thế nào?

Thường Hải Tâm đang chuẩn bị đang chuẩn bị gật đầu thì cửa phòng có tiếng gõ, sau khi được cho phép, Phó Trường Chinh từ bên ngoài bước vào, gã cầm trong tay một xấp văn kiện đưa cho Trương Dương.

Trương Dương nói: Đây là những thứ gì vậy?

Phó Trường Chinh nói: Đây là bản kế hoạch thành lập trung tâm tin tức của chúng ta, vận hội tỉnh sắp diễn ra, cần thành lập một trung tâm tin tức, đây là thứ mới mẻ, cần một lượng lớn máy tính, và sưu tập rất nhiều số liệu, là cái mà lần trước ngài nhắc tới đó.

Trương Dương vỗ vỗ gáy, nói: Tôi sao quên mau vậy nhỉ? Chuyện này là khi Kiều Mộng Viện tới Nam Tích kiến nghi với hắn, thời đại hiện giờ là thời đại bùng nổ thông tin, tổ chức một vận hội tỉnh quy mô như vậy, chỉ dựa vào công tác truyền thống là không được, cần tiến hành xử lý tin tức hóa, như vậy có thể giảm bớt đại lượng nhân lực vật lực, cô ta kiến nghị Trương Dương làm một số tìm hiểu về phương diện này, chỉ có như vậy mới có thể theo kịp thời đại.

Trương Dương nghe Kiều Mộng Viện nói xong liền giao chuyện này cho Phó Trường Chinh, chỉ ừ một câu là được, lãnh đạo động miệng, thuộc hạ chạy gẫy cả chân, Phó Trường Chinh góp nhặt rất nhiều tư liệu từ nhiều mặt, lúc này mới thảo một bản kế hoạch thành lập trung tâm tin tức, có điều phương diện này không phải là sở trường của gã, cho nên bản kế hoạch này cũng không được hoàn thiện lắm, Phó Trường Chinh nói: Tôi tìm đọc rất nhiều tư liệu, nhưng trong nước thứ liên quan tới phương diện này thực sự quá ít, tin tức hiện đại hoá cũng không phải là sở trường của tôi, cho nên bản kế hoạch này có trăm ngàn chỗ hở, chủ nhiệm Trương, ngài hay là tìm chuyên gia xem xem thế nào.

Thường Hải Tâm nói: Để tôi xem.

Trương Dương đưa bản kế hoạch cho cô ta.

Phó Trường Chinh rất khôn khéo, gã lễ phép nói: Chủ nhiệm Trương, không có việc gì thì tôi xin ra ngoài trước.

Trương Dương gật đậu, lại nghĩ tới phải giới thiệu Thường Hải Tâm với gã: tiểu Phó, vị này là đồng sự mới tới của chúng ta, Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm cười cười với Phó Trường Chinh.

Phó Trường Chinh cười nói: Hy vọng sau này mọi người hợp tác vui vẻ. Gã thức thời lui ra ngoài.

Thường Hải Tâm tiếp tục xem bản kế hoạch đó.

Trương Dương không nhịn được liền hỏi: Thế nào?

Thường Hải Tâm dùng bốn chữ để đánh giá: Trăm ngàn chỗ hở. Cô ta cười cười đặt bản kế hoạch đó lên bàn: Xem ra Phó Trường Chinh đối với phương diện tin tức không giỏi lắm, thế này đi, bản kế hoạch này giao cho tôi làm cho.

Trương Dương cười nói: Tốt, tôi chuẩn bị thành lập trung tâm tin tức của Ủy ban thể dục thể thao, hay là dứt khoát để cô phụ trách thành lập trung tâm tin tức, đảm nhiệm chức chủ nhiệm trung tâm tin tức, đãi ngộ cấp chính khoa, thế nào?

Thường Hải Tâm vui vẻ gật đầu: Cũng được, tôi không giỏi giao tiếp với người ta, giao tiếp với máy tính vẫn thoải mái hơn.

Trương đại quan nhân nói theo một câu: Giao tiếp với máy tính vĩnh viễn không thể nào thoải mái như giao tiếp với con người.

Thường Hải Tâm lại đỏ mặt, cầm bản kế hoạch đó quật cho Trương Dương một cái, Trương đại quan nhân hớn hở cúi đầu né, nói khẽ: Đánh lãnh đạo, cô to gan lắm.

Thường Hải Tâm nói: Anh nếu dám khi dễ tôi, tôi sẽ đánh cho anh một trận.

Hai người vốn là đang bàn công việc, nhưng thoáng cái lại thành tán tỉnh ve vãn.

Lúc này dưới lầu vang lên tiếng còi ô tô, Thường Hải Tâm nói: Anh tôi tới rồi.

Trương Dương đi theo ra ngoài, nhìn thấy xe Audi của Thường Hải Long đỗ ở sân bên dưới, Thường Hải Long một thân âu phục màu lam là lượt, công ty trang trí của gã vừa vào công trường trung tâm thể dục mới, tiến hành đồng bộ công trình cảnh quan lâm viên, cho nên gần đây Thường Hải Long thường trú ở Nam Tích.

/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status