Trong lòng Lưu Thành Bình rất tức giận, trước mặt nhiều quan viên thể dục thể thao như vậy, thằng ôn này không ngờ bắt mình nhường đường cho hắn, y cho rằng Trương Dương có thể là một người khách không có mát nào đó trong khách sạn, căn bản không biết thân phận của mình.
Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Tỉnh Vân An Khang Đông Lai có chút tức giận, y trợn mắt lên: Vị đồng trí này, cậu sao thế hả? Không nhìn thấy chúng tôi đang nghênh đón lãnh đạo sao? Cậu không biết đi vòng sang à?
Trương Dương nói: Sao phải đi vòng? Các vị nhiều người như vậy cản hết cả đường, tôi làm sao mà ra cửa được? Nơi này đâu có ghi rõ là thông đạo chuyên dụng của lãnh đạo? Tôi ngay cả quyền đi lại cũng không có ư?
Khang Đông Lai tức giận đến mỗi mặt xanh lét, chỉ vào Trương Dương nói: Cậu là người của bộ môn nào? Lãnh đạo của các cậu là ai?
Trương Dương chỉ vào Tạ Vân Phi đang trốn trong đám người: Chủ nhiệm Tạ, người ta tìm ông kìa!
Tạ Vân Phi lúc này chính là có muốn trốn cũng trốn không thoát, trong lòng thầm kêu khổ, Trương Dương này đúng thật không phải là phiền phức bình thường, xem ra truyền thuyết trước đây đối với người này đều là thật. Y trơ mặt đi tới, gọi một tiếng chủ nhiệm Lưu.
Lưu Thành Bình lạnh lùng liếc y một cái, nghĩ thầm thì ra là lính của anh, nói khẽ: Không sao, mọi người đừng tụ ở đây nữa, quả thật là ảnh hưởng tới ra vào. Vào thời khắc mấu chốt, Lưu Thành Bình vẫn biểu hiện ra lòng dạ rộng rãi, bất kể là thật lòng hay là giả dối, nói chung là y đã biểu hiện ra rồi.
Tạ Vân Phi trong nhất thời không biết nói cái gì cho phải, y nhìn Trương Dương, Trương Dương lại cười nói: Chủ nhiệm Tạ, ông giải thích giúp tôi với, tôi phải ra ngoài làm chút chuyện. Thằng ôn này đã tự gây ra chuyện, nhưng bản thân thì chuồn mất.
Tạ Vân Phi vẻ mặt đau khổ cười nói: Chủ nhiệm Lưu, hắn còn trẻ tuổi... Không....
Lưu Thành Bình không nói gì, tiếp tục đi về phía thang máy.
Lưu Thành Bình trở lại phòng của mình, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Vân An Khang Đông Lai vào theo, y đã đi nghe ngóng thân phận của Trương Dương, cười cười nói với Lưu Thành Bình: Chủ nhiệm Lưu, đồng chí vừa rồi là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích tỉnh Bình Hải.”
Lưu Thành Bình cảm thấy kinh ngạc, ồ một tiếng rồi nói: Trẻ tuổi vậy à? Địa điểm công tác của y là ở kinh thành, tuy rằng đã quen thấy cán bộ trẻ tuổi, nhưng cán bộ cấp chín ban trẻ tuổi như vậy cũng rất ít nhìn thấy.
Khang Đông Lai nói: Cũng không tính là trẻ tuổi, trong bản đăng ký ghi là 27 tuổi, hắn tên là Trương Dương, nghe nói là con nuôi của phó thủ tướng Văn của quốc vụ viện.
Lưu Thành Bình rõ ràng hơi kinh ngạc, sự phẫn nộ vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, y cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân mà thằng ôn này dám ở trước mặt nhiều người như vậy ngang nhiên khiêu khích mình, tên thanh niên này quả nhiên có chút bối cảnh.
Khang Đông Lai nói: Tôi đã tìm lãnh đạo của bọn họ nói chuyện rồi, bảo y phê bình người này.
Lưu Thành Bình nói: Thôi, người trẻ tuổi khí thịnh, cũng không phải là khuyết điểm gì lớn cả, hơn nữa, các vị vừa rồi đều chen chúc ở trong đại sảnh làm nghi thức hoan nghênh, quấy nhiễu trật tự bình thường của khách sạn, loại hình thức này tôi cũng không thích.
Khang Đông Lai cười nói: Chủ nhiệm Lưu, tôi cũng không tổ chức nghi thức hoan nghênh gì cả, đều là bọn họ tự tới, uy tín của ngài ở trong giới thể dục thể thao Trung Quốc rất cao, mọi người ngưỡng mộ ngài thôi mà! Vỗ mông ngựa, tuyệt đối là vỗ mông ngựa.
Lưu Thành Bình mỉm cười: Anh đó, đúng là chỉ giỏi nói, nghi thức khai mạc ngày mai chuẩn bị xong chưa?
Khang Đông Lai gật đầu.
Lúc này thư ký của Lưu Thành Bình tới đây thông báo, có khách nhân quan trọng đến thăm.
Vị khách quan trọng tới thăm chính là lão tổng Triệu Vĩnh Phúc của tập đoàn sắt thép Thái Hồng, Triệu Vĩnh Phúc chưởng quản xí nghiệp sắt thép lớn nhất Trung Quốc, là cán bộ cấp phó tỉnh, giải điền kinh toàn quốc lần này cũng là tập đoàn Thái Hồng tài trợ. Y là bạn của Lưu Thành Bình.
Khi Triệu Vĩnh Phúc đi vào trong phòng, Lưu Thành Bình tự mình ra nghênh đón, nhìn thấy Triệu Vĩnh Phúctươi cười vươn tay ra: Vĩnh Phúc huynh, tôi vừa tới Nam Võ, anh đến thăm thế này, thật sự là khiến tôi cảm động.
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: Khách khí cái gì? Vốn tôi muốn tới sân bay đón anh cơ, nhưng tập đoàn lâm thời có một số việc cần xử lý cho nên đành trì hoãn.
Lưu Thành Bình mời y vào phòng, đi cùng Triệu Vĩnh Phúc còn có trợ lý Dương Cương của y.
Dương Cương sau khi đi vào đặt một chiếc vali da xuống, sau đó lui ra ngoài, Khang Đông Lai chào hỏi Triệu Vĩnh Phúc rồi cũng rất thức thời cáo từ.
Lưu Thành Bình nói: Vĩnh Phúc huynh, gần đây sức khỏe có tốt không?
Triệu Vĩnh Phúc thở dài nói: Vẫn ổn, người ta tới tuổi này, nói chung không thể nào bằng khi còn trẻ, tôi cũng không thể nào bằng được những người làm công tác thể dục thể thao như anh.
Lưu Thành Bình và Triệu Vĩnh Phúc quen nhau hơn hai mươi năm, tình bạn của hai người rất sâu, y cũng rất hiểu Triệu Vĩnh Phúc, từ sau khi con trai Triệu Quốc Lương của Triệu Vĩnh Phúc chết, Triệu Vĩnh Phúc bị đả kích rất lớn, bị bệnh một đoạn thời gian rất dài. Lưu Thành Bình nói: Nghe nói Quốc Cường đã đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích rồi.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Chuyện của bọn trẻ tuôi cũng ít quan tâm lắm, trên chính trị phải dựa vào chính bản thân nó thôi, có thể đi được đến đâu thì phải xem tạo hóa của nó.
Lưu Thành Bình gật đầu.
Triệu Vĩnh Phúc mở cái vali đó ra, bên trong đặt một lư hương bằng đồng xanh, Triệu Vĩnh Phúc nói: Lư hương này là bằng hữu tặng cho tôi, tôi lại không thích sưu tập mấy thứ này, liền mượn hoa hiến phật, tặng cho anh.
Lưu Thành Bình nhìn thấy lư hương này lập tức nhận ra là đồ cổ thời Thương Chu, quả nhiên là yêu thích không nỡ rời tay, sau khi y cầm lên ngắm nhìn một lúc, lại đặt vào trong hộp: Tôi không thể nhận được, quân tử không đoạt thứ mà người khác yêu thích.
Triệu Vĩnh Phúc cười nói: Nói gì vậy, tôi có thích đâu, anh là bạn tốt nhất của tôi, ở chỗ anh cũng chẳng khác gì là ở trong tay tôi.
Lưu Thành Bình nghe y nói như vậy mới nhận lấy rồi nói khẽ: Giải điền kinh lần này tập đoàn Thái Hồng của các anh bỏ vốn tài trợ, thật sự là giải được cái nguy trước mắt.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Tôi vẫn luôn ủng hộ xây dựng thể dục thể thao quốc gia mà.
Lưu Thành Bình nói: Đối với quốc gia chúng ta mà nói, điền kinh ít được quan tâm, trước khi Ngưu gia quân xuất hiện căn bản không có hiệu ứng ngôi sao gì cả, rất ít người chú ý tới điền kinh, dù sao ở hạng mục này, thành tích tổng hợp của chúng ta cũng không tốt.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Lần này mấy vị vận động viên ngôi sao của Ngưu gia quân có tới không?
Lưu Thành Bình nói: Ngôi sao lớn nhất chính là Ngưu Tuấn Sinh, hắn khẳng định sẽ đến, chắc là máy bay tối nay sẽ tới.
Triệu Vĩnh Phúc nói: An bài một chút, tôi mời Ngưu Tuấn Sinh ăn bữa cơm.
Không thành vấn đề! Lưu Thành Bình luôn đồng ý yêu cầu của vị lão hữu này.
Lúc này thư ký của Lưu Thành Bình gõ cửa phòng bước vào, hắn thông báo với Lưu Thành Bình, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải Tạ Vân Phi tới, đang đứng ở ngoài cửa đợi tiếp kiến.
Lưu Thành Bình nhíu mày nói: Nói với hắn tôi có khách quan trọng, không có thời gian gặp hắn.
Thư ký xoay người đi.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Có việc gì à?
Lưu Thành Bình nói: Không có chuyện gì cả, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Bình Hải là tới đây giải thích.
Vẻ mặt của Triệu Vĩnh Phúc đầy nghi hoặc.
Lưu Thành Bình kể lại chuyện vừa rồi, khi Triệu Vĩnh Phúc nghe thấy tên Trương Dương, ánh mắt đột nhiên nghiêm lại,cảnh con trai Triệu Quốc Lương bị đâm chết lập tức hiện ra trong đầu y, tuy rằng chuyện này đã trôi qua lâu rồi, nhưng Triệu Vĩnh Phúc thủy chung khó có thể quên đi, bởi vì sự chết thảm của con trai y, đứa con lớn Triệu Quốc Cường mới hạ quyết tâm tới Bình Hải nhậm chức, gã muốn điều tra rõ chuyện này. Triệu Vĩnh Phúc cũng không tin vào báo cáo kết án của cảnh sát, thậm chí đối với bằng chứng của Cố Doãn Tri, y vẫn mang hoài nghi cực lớn. Nhưng Trương Dương không nghi ngờ gì nữa là người có bối cảnh, có nhiều người như vậy bảo vệ hắn, Triệu Vĩnh Phúc cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng nỗi đau mất con y thủy chung chôn sâu dưới đáy lòng.
Lưu Thành Bình nhìn thấy sắc mặt của Triệu Vĩnh Phúc không đúng, quan tâm hỏi: Vĩnh phúc huynh, sắc mặt anh hình như không tốt lắm?
Triệu Vĩnh Phúc cười nói: Không có gì, có thể là hai ngày nay công tác vất vả, có chút mệt mỏi.
Triệu Vĩnh Phúc không hề nói lại chuyện trước đây cho Lưu Thành Bình, y đứng lên cáo từ.
Sau khi Tạ Vân Phi cầu kiến bị cự tuyệt, tâm tình trở nên càng buồn bực hơn, y cho rằng mình sở dĩ bị lạnh nhạt đều là vì Trương Dương. Tạ Vân Phi bảo thư ký gọi Trương Dương tới phòng của mình.
Trương Dương nhìn thấy sắc mặt Tạ Vân Phi cũng không tốt, biết hành vi của mình hôm nay khẳng định đã chọc giận y, quả nhiên không ngoài sở liệu, Tạ Vân Phi vừa thấy Trương Dương đến liền oán giận nói: Tiểu Trương à, vừa rồi cậu sao lại làm vậy. Đối với lãnh đạo phải có tôn trọng nhất định, hành vi như vậy của cậu đã tạo thành ấn tượng không tốt với lãnh đạo.
Trương Dương cười nói: Chủ nhiệm Tạ, tôi chỉ là một con tôm, người ta là đại lãnh đạo, căn bản sẽ không thèm không chấp nhặt với tôi dâu.
Tạ Vân Phi nói: Cậu đó, làm như vậy đã khiến cho giới thể dục thể thao Bình Hải chúng ta không còn mặt mũi gì cả.
Trương Dương nghe thấy câu này trong lòng liền có chút khinh thường, Tạ Vân Phi ông mặt dầy đi lên, kết quả bị người ta phớt lờ, Lưu Thành Bình người ta căn bản không thèm quan tâm tới ông, là ông làm giới thể dục thể thao Bình Hải mất hết thể diện, tôi vừa rồi là giúp ông lấy lại mặt mũi, ông sao không biết tốt xấu gì cả vậy? Tạ Vân Phi nhìn thấy Trương Dương không nói gì, tiếp tục bảo: Lát nữa cậu về kiểm điểm lại mình đi, viết một bản kiểm điểm rồi đưa cho tôi.
Trương Dương rốt cuộc không nhịn được giận nữa rồi, hắn lắc đầu nói: Ai muốn viết thì viết, dù sao tôi cũng không viết.
Tạ Vân Phi nói: Thái độ gì vậy?
Trương đại quan nhân ngay cả Lưu Thành Bình là phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia còn không thèm để vào mắt, huống chi là một phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh như Tạ Vân Phi, hắn đứng dậy nói: Chủ nhiệm Tạ, ngài có thể là không hiểu tôi, tính của tôi là vậy đó, nói một câu thật lòng, tôi hôm nay chính là cố ý mạo phạm hắn, lãnh đạo thì sao? Làm lãnh đạo cũng không thể có chủ nghĩa đặc quyền, anh tôn kính, cúc cung với lãnh đạo người ta, nhưng người ta chắc gì đã để anh vào mắt, chúng ta không phải là quốc gia xã hội chủ nghĩa sao? Không phải mỗi người đều ngang hàng sao? Tôi vì sao không nhìn thấy trong thực tế vậy? Quan có lớn đến thế nào cũng không phải là làm công cho nhân dân ư? Đều không phải là nô bộc thôi sao? Ai nói là cao quý hơn người khác nào? Sự ngạo mạn của một số quan viên đều là do chính những người ở xung quanh tạo thành đấy, bọn họ quen nhìn xuống quan viên hạ cấp, điều này cũng không thể trách bọn họ được, chúng ta tự mình không cần mặt mũi trước? Chúng ta đều phủ phục dưới đất nhìn lên bọn họ trước, sao có thể trách họ từ trên nhìn xuống chúng ta?
Tạ Vân Phi bị những lời này của Trương Dương nói cho mặt đỏ bừng cả lên, y cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên có thể nghe ra Trương Dương đang ám chỉ gì? Tạ Vân Phi nói: Nhưng đối với đồng chí lãnh đạo cũng nên có tôn trọng tối thiểu.
Trương Dương nói: Sự tôn trượng của tôi trước giờ chỉ để dành cho những người mà tôi tôn trọng, còn loại người ngay cả tôn trọng người khác cũng không biết thi bất kể hắn là ai, bất kể hắn làm quan lớn tới đâu, trong mắt tôi cũng chằng bằng cái rắm!
Trương đại quan nhân nói xong câu đó liền xoay người bước đi, Tạ Vân Phi há hốc miệng ngây ra đó. Y thấy lời nói của Trương Dương quả thực cũng có chút đạo lý, nhưng y lại cho rằng, mặc dù là lãnh đạo nhìn xuống anh, nhưng bởi vì vị trí của người ta cao hơn, người là hạ cấp cũng không nên mạo phạm thượng cấp.
Vào buổi tối Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Võ ở khách sạn thể dục thể thao mở tiệc chiêu đãi các đại biểu đến từ toàn quốc, Trương Dương và và Lý Hồng Dương cũng được mời, trừ những quan viên của giới thể dục thể thao bọn họ ra, còn có một bộ phận vận động viên đại biểu tham gia tiệc tối.
Hạng mục điền kinh của Bình Hải trong phạm vi trong phạm vi toàn quốc cũng không được nổi bật cho lắm, vận động viên từ thành phố Nam Tích đi ra lại càng không có nhiều, lần này vận động viên Nam Tích tới tham gia tới giải điền kinh toàn quốc chỉ có một, vận động viên chạy đường dài Ngưu Chấn Vĩ, tuy rằng Ngưu Chấn Vĩ cũng họ Ngưu, nhưng hắn không phải là người của Ngưu gia quân, lần này đại biểu tỉnh Bình Hải tham gia hạng mục chạy dài 1500m nam, Ngưu Chấn Vĩ ở trong hạng mục này cũng không có ưu thế gì, lần này có thể tiến vào vòng chung kết cũng không phải là dễ dàng gì.
Khi ăn cơm, Lý Hồng Dương đặc biệt gọi vận động viên duy nhất quê quán ở Nam Tích tới, giới thiệu với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, đây là Ngưu Chấn Vĩ, vận động viên chạy đường dài ưu tú của thành phố Nam Tích chúng ta.
Ngưu Chấn Vĩ rất hàm hậu, không hề ra vẻ gì cả, đương nhiên cái đó cũng có liên quan tới thành tích không xuất sắc của hắn, lần này nếu không phải trong đội có một người bị thương, một người bị cảm, cũng không tới lượt gã đại biểu cho Bình Hải tham gia. Hắn vươn tay hai tay ra rất cung kính bắt tay với Trương Dương, khi bắt tay người cũng cúi 90 độ: Chào Chủ nhiệm Trương!
Trương Dương cười nói: Tiểu Ngưu à, có lòng tin trong giải này đạt được huy chương vàng không?
Câu này khiến cho Ngưu Chấn Vĩ ngay ra, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn chính là vị chủ nhiệm Trương này chỉ sợ là không hiểu gì về thể dục thể thao, hắn cũng không biết gì về trình độ chạy đường dài trong nước, đừng nói là huy chương vàng, cho dù là vào top 5 đã là phóng vệ tinh cho Bình Hải rồi, trong những người chạy đường dài mạnh nhất Trung Quốc, lợi hại nhất là Ngưu gia quân, chỉ cần Ngưu Tuấn Sinh và đệ tử của y đến, đảm bảo là càn quét cả hạng mục chạy đường dài này, nghe nói lần này tới tham gia chạy 1500m nam có hai đệ tử đắc ý của y, một người trong đó còn là người giữ hai kỷ lục châu Á và quốc nội, vận động viên khác tới tham gia cũng là cao thủ, Ngưu Chấn Vĩ trước đó tính rằng mình có thể lọt vào top 8 đã là không tồi rồi, nếu như có đột phát, có thể tiến vào top 5, phải biết rằng thành tích tốt nhất của Bình Hải trong giải toàn quốc hạng mục này cũng chỉ là xếp thứ 5, đoạt huy chương vàng ư, căn bản là người si nói mộng!
Ngưu Chấn Vĩ trù trừ không trả lời, Lý Hồng Dương cũng đã nhìn ra, hắn cũng cho rằng Trương Dương đối với hạng mục chạy đường dài của Trung Quốc căn bản là không biết gì, y cười nói: Tiểu Ngưu à, chủ nhiệm Trương nói đùa với cậu thôi, đừng bị áp lực, cứ thả lòng tâm tình mà chạy, mặc kệ thành tích sau cùng thế nào, chỉ cần chạy ra phong cách của cậu, chạy ra sĩ khí của cậu là được rồi.
Trương Dương cũng không dám gật bừa với những lời này của Lý Hồng Dương, hắn hỏi Ngưu Chấn Vĩ: Tiểu Ngưu à, cậu tham gia thi đấu là vì cái gì?
Ngưu Chấn Vĩ ngây ra một thoáng, cuối cùng trả lời: Để giành được thành tích tốt, để mang về vinh quang cho Bình Hải chúng ta! Bởi vì là giải thi đấu toàn buốc cho nên hắn nói như vậy.
Trương Dương nói: Cái gì gọi là thành tích tốt? Người tham gia thi đấu nhiều như vậy, chỉ có một người giành chiến thắng, vinh dự thuộc về ai? Thuốc về người đứng đầu, thuộc về quán quân!
Ngưu Chấn Vĩ là người thành thật, mồ hôi trên trán đã bắt đầu chảy, vị chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao này rõ ràng là đang tạo áp lực cho mình. Có ai mà không muốn đứng thứ nhất, có ai mà không muốn đoạt được huy chương vàng, nhưng dù vậy cũng phải nhìn vào thực lực của mình chứ, không ai hiểu được phân lượng của bản thân hắn hơn hắn, hắn không có bản sự đó, có thể đoạt được vị trí số năm đã là nằm ngoài mong đợi rồi, Ngưu Chấn Vĩ tuy rằng thành thật, nhưng hắn cũng có chút thông minh vặt của mình, trước mặt lãnh đạo, không thể biểu hiện quá yếu đuối, hắn thật lòng nói: Chủ nhiệm Trương, ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố hết sức, thi đấu ra phong cách, thi đấu ra trình độ. Những lời như quyết đoạt chức quán quân thì có đánh chết hắn cũng không nói.
Lý Hồng Dương nói: Chủ nhiệm Trương, tiểu Ngưu đã đáp ứng tham gia vận hội tỉnh lần này rồi, đến lúc đó sẽ giành được một tấm huy chương cho Nam Tích chúng ta. Thực lực chạy đường dài của Ngưu Chấn Vĩ ở Bình Hải vẫn xếp trong ba top đầu, có cái lợi sân nhà, đoạt được một tấm huy chương vẫn nắm chắc.
Trương Dương nói: Nói tới vận hội tỉnh thì còn sớm lắm, trước tiên cứ thi đấu tốt giải điền kinh trước mắt đã rồi tính.
Khi bọn họ đang nói chuyện bỗng nhiên nghe thấy một trận vỗ tay đinh tai nhức óc, chính là huấn luyện viên ngôi sao Ngưu Tuấn Sinh và đệ tử của y đến, bọn họ đương nhiên là ngôi sao của tối hôm nay, cơ hồ tất cả ống kính đều chĩa vào họ, nhất thời ánh sáng chói mắt, hiện trường xôn xao, Kim Thụ Cường Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Duyên Đông Kim Thụ Cường và Ngưu Tuấn Sinh sóng vai đi cạnh nhau, trên mặt hắn hiện ra vẻ kiêu ngạo và vinh quang.
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Kim Thụ Cường, phó chủ nhiệm Tạ Vân Phi của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải trong lòng rất khó chịu, thành tích chính là đạo lý cứng, tỉnh Bình Hải lớn như vậy, nhưng điền kinh lại không có được vận động viên xuất sắc nào, kể ra cũng thực hổ thẹn.
Ngưu Tuấn Sinh và các đệ tử của y được mời đến ngồi ở chiếc bàn trung tâm, rất nhiều phóng viên xúm lại đây, ống kính của đài truyền hình cũng nhắm vào họ, thậm chí rất nhiều vận động viên cũng tới xin chữ ký.
Lý Hồng Dương nói khẽ với Trương Dương: Nhìn người ta kìa, thật sự là phong quang quá, hiện tại xí nghiệp muốn tìm bọn họ quay quảng cáo đều phải xếp thành hàng dài. Khi nói câu này, nhân viên công tác mang kỉ niệm phẩm tới, mỗi người khác ở đây đều nhận được hai hộp trung hoa quy miết hoàn. Nghe nói Ngưu gia quân chính là ăn thứ này mới chạy nhanh như bay, bước khỏi châu Á ra ngoài thế giới, sáng tạo ra một thành tích tuyệt vời.
Trương Dương đưa hai hộp của mình cho Ngưu Tuấn Sinh: Tiểu Ngưu, lát nữa anh về ăn nhiều một chút, lần này nói không chừng có thể chạy thứ nhất đó.
Ngưu Chấn Vĩ vội vàng chối từ: Chỗ tôi có nhiều rồi, chủ nhiệm Trương cứ giữ lấy cho mình đi.
Trương Dương nhìn thấy không tặng được quy miết hoàn, đành giữ lại cho mình. Nhìn thấy chữ quáng cáo tư âm tráng dương trên hộp, không khỏi cảm thấy buồn cười, Ngưu gia quân chẳng để ý tới hình tượng gì cả, ngay cả loại quảng cáo bảo vệ sức khoẻ này cũng nhận.
Sau khi tiệc rượu bắt đầu, Lý Hồng Dương nhắc nhở Trương Dương tới kính rượu phó chủ nhiệm Tạ Vân Phi của Ủy ban thể dục thể thao, qua chuyện hôm nay, Trương Dương cũng không có ấn tượng tốt gì với Tạ Vân Phi này, cảm thấy vị phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao này thiếu khí phách, thiếu can đảm, vào thời khắc mấu chốt không dám bảo vệ vinh dự tập thể, chỉ biết cúi đầu trước lãnh đạo. Trương Dương tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn phải đi, xuất phát từ lễ phép, chén rượu này cần phải kính.
Tạ Vân Phi nhìn thấy quan viên, vận động viên thể dục thể thao tỉnh Bình Hải đều tới đây kính rượu y, y thực sự là chịu không nổi: Thế này đi, mọi người cùng cạn chén này, một mình tôi không thể nào uống với từng người được.
Lãnh đạo đối với phương diện uống rượu có ngôn quyền, dưới sự kêu gọi của Tạ Vân Phi, mọi người cạn chén này.
Trương Dương vốn không có hứng thú nhiều lắm với loại yến hội công vụ này, sau khi xong màn này, hắn nói với Lý Hồng Dương một tiếng rồi rời khỏi sảnh yến hội trước, ra ngoài cửa nhìn đồng hồ trong sảnh, mới bảy giờ tối, đang tính xem có nên ra ngoài đi dạo hay không thì nhìn thấy Thường Hải Tâm đi cùng với em họ Viên Phân Kì của cô ta về tới khách sạn.
Thường Hải Tâm nhìn thấy Trương Dương, vẫy tay với em họ: Phân Kỳ, em về đi, không cần tiễn nữa!
Viên Phân Kì nói: Chị nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai em lại tới đón chị đi chơi! Khi nói câu này còn theo thói quen dùng tay hất tóc trên vai, Trương đại quan nhân nhìn thấy mà có chút buồn nôn, đàn ông đàn ang sao lại cứ đi học theo con gái mà làm gì.
Thường Hải Tâm gật đầu, đợi cho Viên Phân Kì đi khỏi, cô ta mới cười khúc khích đi tới trước mặt Trương Dương.
Trương Dương nói: Ăn cơm chưa?
Ăn ở nhà cậu tôi rồi! Thường Hải Tâm nhìn nhìn vào bên trong: Ra sớm thế? Anh không phải là thích uống rượu ư?
Trương Dương nói: Uống rượu với tri kỷ mới ngàn chén không say, đám người bên trong không có ai là tri kỷ của tôi, uống với họ chẳng ngon.
Thường Hải Tâm nói: Nơi này là Vân An, muốn tìm tri kỷ của anh cũng không dễ dàng đâu.
Cô không phải là tri kỷ của tôi ư?
Mặt Thường Hải Tâm không khỏi đỏ lên: Tôi không dám đâu, có điều, nơi này là nơi đất khách, tôi cũng không nhẫn tẫm tâm nhìn thấy anh đơn độc ở dị hương, lâm thời làm tri kỷ của anh cũng không sao, thế này đi, tôi cùng anh ra ngoài đi dạo.
Trương Dương rất nhanh liền hiểu được một mặt giảo hoạt của nữ hài tử, nói là cùng hắn, nhưng kỳ thật bản thân mình lại thành đi cùng cô ta, không những tiếp cô ta đi dạo phố mà còn phải giúp cô ta xách đồ. Trong mắt Trương Dương, bốc cục của thành thị Trung Quốc hiện đại phần lớn đều như nhau, Thường Hải Tâm sau khi đi dạo hai cửa hàng tồng hợp liền không còn hứng thú nữa, sự phồn hoa của Nam Võ còn không bằng Đông Giang, cô ta biết tối nay Trương Dương chưa ăn no, liền dẫm Trương Dương tới đường đi bộ cầu Thánh Nhân Nam Võ, ở đây có Túy Ông cư buôn bán đã trăm năm, mấy món thức ăn bên trong rất có danh tiếng. Nhưng tới Túy Ông cư thì phát hiện bãi đỗ xe đằng trước đã chật kín xe, cô gái đón khách ở trước cửa cũng tỏ ý bảo muốn ăn thì phải đợi, đưa cho họ tấm thẻ số 12, cũng chính là nói, xếp trước bọn họ còn có 11 người nữa.
Trương đại quan nhân thì không có tính nhẫn nại như vậy, đang chuẩn bị khuyên Thường Hải Tâm đi thì đột nhiên nghe thấy một giọng quen: Tôi nói cho anh biết, tôi nhất định muốn ly hôn, tháng tới tôi về Bình Hải, anh tốt nhất chuẩn bị ký cho tôi.
Trương Dương theo thanh âm nhìn tới, người gọi điện thoại đó không ngờ là Lâm Thanh Hồng, lão bà của Lương Thành Long, cũng chính là bạn của hắn.
Lâm Thanh Hồng hậm hực dập máy, bởi vì do đang tức giận cho nên không nhìn rõ đường ở phía trước, suýt nữa thì đâm vào người Trương Dương. Lâm Thanh Hồng lập tức mắng như tát nước vào mặt: Đi đứng kiểu gì thế, mù à? Mắng xong câu này mới thấy đối phương đang cười khì khì nhìn mình.
Trương Dương? Lâm Thanh Hồng cơ hồ là không thể tin được vào mắt mình, thật sự là vô xử bất tương phùng, cô ta căn bản không ngờ ở cửa Túy Ông cư lại gặp được người bạn này, Lâm Thanh Hồng kinh hỉ nói: Cậu tới Nam Võ lúc nào thế? Sao không báo cho tôi một tiếng?
Trương Dương nói: Chị cả ngày bay từ nam chí bắc, tôi cũng không biết chị ở nam Võ, đây không phải là bị chị đụng phải rồi sao? Tổng bộ của tập đoàn Thiên Kiêu của Lâm Thanh Hồng đặt ở thành phố Nam Võ tỉnh Vân An, cô ta xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ.
Lâm Thanh Hồng nghe thấy chữ đụng phải, rõ ràng là có chút xấu hổ: Trương Dương, đừng tức giận mà, tôi lúc này tâm tình không được tốt, cũng không nhìn đường. Cô ta lại cười cười với Thường Hải Tâm: Thường tiểu thư, chúng ta đã gặp mặt rồi.
Thường Hải Tâm cười cười vươn tay về phía Lâm Thanh Hồng, hai người bắt tay nhau.
Trong lòng Lâm Thanh Hồng không khỏi suy đoán, Trương Dương và Thường Hải Tâm rốt cuộc có quan hệ gì? Cái đám bạn của Lương Thành Longnày, tất cả đều là hạng không có đức hạnh, không có ai yêu đương một lòng cả, trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng Trương Dương dẫu sao cũng là bạn, Lâm Thanh Hồng không thể nào biểu hiện ra ngoài mặt được, cô ta giả vờ không hiểu, nói: Các vị đây là...
Thường Hải Tâm lo lắng cô ta hiểu lầm, vội vàng giải thích: Nam Võ tổ chức một giải điền kinh toàn quốc, tôi và chủ nhiệm Trương cùng nhau tới đây công tác.
Lâm Thanh Hồng giờ mới hiểu ra, có điều cô ta vẫn không tin hai người chỉ đơn giản là đi công tác, cô ta cười nói: Cùng nhau ăn cơm đi, tôi cũng tới đây ăn bữa khuya.
Trương Dương nói: Không có chỗ, trước chúng tôi còn có hơn mười người nữa, hay là tìm chỗ khác đi.
Lâm Thanh Hồng nói: Sao phải tìm? Tôi đã đặt chỗ trước rồi. Cô ta gọi hai người đi theo cô ta vào trong.
Trang trí trong Túy Ông cư rất cổ kính, bên trong nhà hàng cũng cực kỳ náo nhiệt, Lâm Thanh Hồng sớm đã đặt trước ở hiên Thính Hà, cô ta vốn hẹn khách, nhưng khách có việc nên sau khi ký hợp đồng xong thì đi trước, Lâm Thanh Hồng vốn cũng muốn đi, nhưng về sau lại nghĩ mình chưa ăn cơm, thế là dứt khoát tới đây ăn khuya, không ngờ ở trước cửa lại gặp Trương Dương.
Vào trong phòng ngồi, Trương Dương phát hiện bàn ghế ở đây đều là làm bằng cây mây, Lâm Thanh Hồng nói với nhân viên phục vụ: Cứ cho như trước.
Trương Dương nói: Không cần quá long trọng đâu.
Lâm Thanh Hồng cười nói: Cậu là bạn của tôi, cậu tới Vân An, tôi đương nhiên phải tận lòng địa chủ rồi.
Trương Dương thật ra cũng không phải là khách khí với Lâm Thanh Hồng, chỉ là Thường Hải Tâm có vẻ hơi câu nệ, cô ta tuy rằng đã gặp mặt Lâm Thanh Hồng, nhưng giữa hai người cũng không quen lắm.
Trương Dương không khỏi hỏi thăm quan hệ gần đây giữa Lâm Thanh Hồng và Lương Thành Long, phía Lương Thành Long thì hắn biết rõ, Lương Thành Long không muốn ly hôn, gã luôn muốn nối lại tình xưa với Lâm Thanh Hồng. Nhưng Lâm Thanh Hồng tựa hồ đã lạnh long rồi, kiên trì đòi ly hôn với Lương Thành Long, vừa rồi ở trước cửa tức giận cũng là vì chuyện này.
Lâm Thanh Hồng cứ nhắc tới chuyện này liền chút phiền não, cô ta thở dài nói: Trương Dương, cậu giúp tôi khuyên Lương Thành Long đi, bảo anh ta ly hôn với tôi, chúng tôi đã tới nước này rồi, có cứ tiếp tục mãi cũng không được, miễn cưỡng ở với nhau cũng có ý nghĩa gì đâu?
Trương Dương cười nói: Chị gần đây chắc chưa gặp anh ta rồi, nói một câu thật lòng nhé, Lương Thành Long gần đây thay đổi triệt để rồi, tác phong sinh hoạt gần đây rất nghiêm cẩn, không có bất kỳ vấn đề gì, bình thường ngay cả nói chuyện với đàn bà con gái cũng không dám nhìn người ta, điểm này tiểu Thường có thể làm chứng. Thường Hải Tâm gật đầu theo.
Lâm Thanh Hồng nói: Càng là như vậy càng chứng tỏ trong lòng anh ta có quỷ. Trương Dương, cậu đừng có nói đỡ cho anh ta làm gì, Lương Thành Long là người như thế nào, tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai, tóm lại cậu giúp tôi chuyển cáo với anh ta, cuộc hôn nhân này tôi nhất định phải kết thúc. Nói xong câu này, cô ta ngượng ngùng cười cười: Trương Dương, cậu từ xa tới, tôi lại cứ nhắc tới những chuyện không vui này, chúng ta thử thức ăn của Túy Ngư ông đi.
Trương Dương nhìn thấy thái độ của cô ta kiên quyết như vậy, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta về vấn đề này nữa.
Túy Ông cư tổng cộng có ba thứ tuyệt, túy hà nhất tuyệt (tôm), hồng thiêu sư tử đầu nhất tuyệt (thịt kho), Nữ Nhi hồng nhất tuyệt.
Trương Dương không quen uống Nữ Nhi hồng, chỉ thử một ngụm rồi đổi sang Ngũ Lương Dịch, hai cân Nữ Nhi Hồng mà Lâm Thanh Hồng gọi trên cơ bản đều là cô ta và Thường Hải Tâm chia nhau uống.
Trong ấn tượng của Trương Dương, tửu lượng của Lâm Thanh Hồng vẫn rất tốt. Lâm Thanh Hồng là người sảng khoái, cô ta trên sự nghiệp rất thành công, tuổi còn trẻ mà chỉ dựa vào bản thân đã sáng lập ra tập đoàn Thiên Kiêu, khắc khổ kinh doanh đưa nó trở thành một trong những xí nghiệp phục trang có ảnh hưởng nhất khu Hoa Đông, cho dù là thực lực tổng hợp toàn quốc cũng xếp hàng đầu, nhưng đường tình cảm của Lâm Thanh Hồng rất không thuận lợi, Lâm Thanh Hồng và Lương Thành Long đều là sau khi ly hôn mới kết hợp với nhau, nhưng không ngờ cuộc ly hôn lần thứ hai vẫn kết thúc trong bi kịch, Lâm Thanh Hồng nói: Trương Dương, tôi hỏi cậu một câu nhé, đàn ông các cậu có phải là gặp ai yêu nấy không?
Vấn đề này khiến Trương Dương có chút đau dầu, hắn nghĩ một chút rồi nói: Ai cũng yêu cái đẹp cả, nhìn thấy con gái đẹp, động lòng cũng là điều khó tránh khỏi.
Tôi biết ngay mà, đám đàn ông các cậu ai cũng có cái đức hạnh này.
Thường Hải Tâm cũng gật đầu theo.
Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Tỉnh Vân An Khang Đông Lai có chút tức giận, y trợn mắt lên: Vị đồng trí này, cậu sao thế hả? Không nhìn thấy chúng tôi đang nghênh đón lãnh đạo sao? Cậu không biết đi vòng sang à?
Trương Dương nói: Sao phải đi vòng? Các vị nhiều người như vậy cản hết cả đường, tôi làm sao mà ra cửa được? Nơi này đâu có ghi rõ là thông đạo chuyên dụng của lãnh đạo? Tôi ngay cả quyền đi lại cũng không có ư?
Khang Đông Lai tức giận đến mỗi mặt xanh lét, chỉ vào Trương Dương nói: Cậu là người của bộ môn nào? Lãnh đạo của các cậu là ai?
Trương Dương chỉ vào Tạ Vân Phi đang trốn trong đám người: Chủ nhiệm Tạ, người ta tìm ông kìa!
Tạ Vân Phi lúc này chính là có muốn trốn cũng trốn không thoát, trong lòng thầm kêu khổ, Trương Dương này đúng thật không phải là phiền phức bình thường, xem ra truyền thuyết trước đây đối với người này đều là thật. Y trơ mặt đi tới, gọi một tiếng chủ nhiệm Lưu.
Lưu Thành Bình lạnh lùng liếc y một cái, nghĩ thầm thì ra là lính của anh, nói khẽ: Không sao, mọi người đừng tụ ở đây nữa, quả thật là ảnh hưởng tới ra vào. Vào thời khắc mấu chốt, Lưu Thành Bình vẫn biểu hiện ra lòng dạ rộng rãi, bất kể là thật lòng hay là giả dối, nói chung là y đã biểu hiện ra rồi.
Tạ Vân Phi trong nhất thời không biết nói cái gì cho phải, y nhìn Trương Dương, Trương Dương lại cười nói: Chủ nhiệm Tạ, ông giải thích giúp tôi với, tôi phải ra ngoài làm chút chuyện. Thằng ôn này đã tự gây ra chuyện, nhưng bản thân thì chuồn mất.
Tạ Vân Phi vẻ mặt đau khổ cười nói: Chủ nhiệm Lưu, hắn còn trẻ tuổi... Không....
Lưu Thành Bình không nói gì, tiếp tục đi về phía thang máy.
Lưu Thành Bình trở lại phòng của mình, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Vân An Khang Đông Lai vào theo, y đã đi nghe ngóng thân phận của Trương Dương, cười cười nói với Lưu Thành Bình: Chủ nhiệm Lưu, đồng chí vừa rồi là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích tỉnh Bình Hải.”
Lưu Thành Bình cảm thấy kinh ngạc, ồ một tiếng rồi nói: Trẻ tuổi vậy à? Địa điểm công tác của y là ở kinh thành, tuy rằng đã quen thấy cán bộ trẻ tuổi, nhưng cán bộ cấp chín ban trẻ tuổi như vậy cũng rất ít nhìn thấy.
Khang Đông Lai nói: Cũng không tính là trẻ tuổi, trong bản đăng ký ghi là 27 tuổi, hắn tên là Trương Dương, nghe nói là con nuôi của phó thủ tướng Văn của quốc vụ viện.
Lưu Thành Bình rõ ràng hơi kinh ngạc, sự phẫn nộ vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, y cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân mà thằng ôn này dám ở trước mặt nhiều người như vậy ngang nhiên khiêu khích mình, tên thanh niên này quả nhiên có chút bối cảnh.
Khang Đông Lai nói: Tôi đã tìm lãnh đạo của bọn họ nói chuyện rồi, bảo y phê bình người này.
Lưu Thành Bình nói: Thôi, người trẻ tuổi khí thịnh, cũng không phải là khuyết điểm gì lớn cả, hơn nữa, các vị vừa rồi đều chen chúc ở trong đại sảnh làm nghi thức hoan nghênh, quấy nhiễu trật tự bình thường của khách sạn, loại hình thức này tôi cũng không thích.
Khang Đông Lai cười nói: Chủ nhiệm Lưu, tôi cũng không tổ chức nghi thức hoan nghênh gì cả, đều là bọn họ tự tới, uy tín của ngài ở trong giới thể dục thể thao Trung Quốc rất cao, mọi người ngưỡng mộ ngài thôi mà! Vỗ mông ngựa, tuyệt đối là vỗ mông ngựa.
Lưu Thành Bình mỉm cười: Anh đó, đúng là chỉ giỏi nói, nghi thức khai mạc ngày mai chuẩn bị xong chưa?
Khang Đông Lai gật đầu.
Lúc này thư ký của Lưu Thành Bình tới đây thông báo, có khách nhân quan trọng đến thăm.
Vị khách quan trọng tới thăm chính là lão tổng Triệu Vĩnh Phúc của tập đoàn sắt thép Thái Hồng, Triệu Vĩnh Phúc chưởng quản xí nghiệp sắt thép lớn nhất Trung Quốc, là cán bộ cấp phó tỉnh, giải điền kinh toàn quốc lần này cũng là tập đoàn Thái Hồng tài trợ. Y là bạn của Lưu Thành Bình.
Khi Triệu Vĩnh Phúc đi vào trong phòng, Lưu Thành Bình tự mình ra nghênh đón, nhìn thấy Triệu Vĩnh Phúctươi cười vươn tay ra: Vĩnh Phúc huynh, tôi vừa tới Nam Võ, anh đến thăm thế này, thật sự là khiến tôi cảm động.
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: Khách khí cái gì? Vốn tôi muốn tới sân bay đón anh cơ, nhưng tập đoàn lâm thời có một số việc cần xử lý cho nên đành trì hoãn.
Lưu Thành Bình mời y vào phòng, đi cùng Triệu Vĩnh Phúc còn có trợ lý Dương Cương của y.
Dương Cương sau khi đi vào đặt một chiếc vali da xuống, sau đó lui ra ngoài, Khang Đông Lai chào hỏi Triệu Vĩnh Phúc rồi cũng rất thức thời cáo từ.
Lưu Thành Bình nói: Vĩnh Phúc huynh, gần đây sức khỏe có tốt không?
Triệu Vĩnh Phúc thở dài nói: Vẫn ổn, người ta tới tuổi này, nói chung không thể nào bằng khi còn trẻ, tôi cũng không thể nào bằng được những người làm công tác thể dục thể thao như anh.
Lưu Thành Bình và Triệu Vĩnh Phúc quen nhau hơn hai mươi năm, tình bạn của hai người rất sâu, y cũng rất hiểu Triệu Vĩnh Phúc, từ sau khi con trai Triệu Quốc Lương của Triệu Vĩnh Phúc chết, Triệu Vĩnh Phúc bị đả kích rất lớn, bị bệnh một đoạn thời gian rất dài. Lưu Thành Bình nói: Nghe nói Quốc Cường đã đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích rồi.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Chuyện của bọn trẻ tuôi cũng ít quan tâm lắm, trên chính trị phải dựa vào chính bản thân nó thôi, có thể đi được đến đâu thì phải xem tạo hóa của nó.
Lưu Thành Bình gật đầu.
Triệu Vĩnh Phúc mở cái vali đó ra, bên trong đặt một lư hương bằng đồng xanh, Triệu Vĩnh Phúc nói: Lư hương này là bằng hữu tặng cho tôi, tôi lại không thích sưu tập mấy thứ này, liền mượn hoa hiến phật, tặng cho anh.
Lưu Thành Bình nhìn thấy lư hương này lập tức nhận ra là đồ cổ thời Thương Chu, quả nhiên là yêu thích không nỡ rời tay, sau khi y cầm lên ngắm nhìn một lúc, lại đặt vào trong hộp: Tôi không thể nhận được, quân tử không đoạt thứ mà người khác yêu thích.
Triệu Vĩnh Phúc cười nói: Nói gì vậy, tôi có thích đâu, anh là bạn tốt nhất của tôi, ở chỗ anh cũng chẳng khác gì là ở trong tay tôi.
Lưu Thành Bình nghe y nói như vậy mới nhận lấy rồi nói khẽ: Giải điền kinh lần này tập đoàn Thái Hồng của các anh bỏ vốn tài trợ, thật sự là giải được cái nguy trước mắt.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Tôi vẫn luôn ủng hộ xây dựng thể dục thể thao quốc gia mà.
Lưu Thành Bình nói: Đối với quốc gia chúng ta mà nói, điền kinh ít được quan tâm, trước khi Ngưu gia quân xuất hiện căn bản không có hiệu ứng ngôi sao gì cả, rất ít người chú ý tới điền kinh, dù sao ở hạng mục này, thành tích tổng hợp của chúng ta cũng không tốt.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Lần này mấy vị vận động viên ngôi sao của Ngưu gia quân có tới không?
Lưu Thành Bình nói: Ngôi sao lớn nhất chính là Ngưu Tuấn Sinh, hắn khẳng định sẽ đến, chắc là máy bay tối nay sẽ tới.
Triệu Vĩnh Phúc nói: An bài một chút, tôi mời Ngưu Tuấn Sinh ăn bữa cơm.
Không thành vấn đề! Lưu Thành Bình luôn đồng ý yêu cầu của vị lão hữu này.
Lúc này thư ký của Lưu Thành Bình gõ cửa phòng bước vào, hắn thông báo với Lưu Thành Bình, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải Tạ Vân Phi tới, đang đứng ở ngoài cửa đợi tiếp kiến.
Lưu Thành Bình nhíu mày nói: Nói với hắn tôi có khách quan trọng, không có thời gian gặp hắn.
Thư ký xoay người đi.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Có việc gì à?
Lưu Thành Bình nói: Không có chuyện gì cả, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Bình Hải là tới đây giải thích.
Vẻ mặt của Triệu Vĩnh Phúc đầy nghi hoặc.
Lưu Thành Bình kể lại chuyện vừa rồi, khi Triệu Vĩnh Phúc nghe thấy tên Trương Dương, ánh mắt đột nhiên nghiêm lại,cảnh con trai Triệu Quốc Lương bị đâm chết lập tức hiện ra trong đầu y, tuy rằng chuyện này đã trôi qua lâu rồi, nhưng Triệu Vĩnh Phúc thủy chung khó có thể quên đi, bởi vì sự chết thảm của con trai y, đứa con lớn Triệu Quốc Cường mới hạ quyết tâm tới Bình Hải nhậm chức, gã muốn điều tra rõ chuyện này. Triệu Vĩnh Phúc cũng không tin vào báo cáo kết án của cảnh sát, thậm chí đối với bằng chứng của Cố Doãn Tri, y vẫn mang hoài nghi cực lớn. Nhưng Trương Dương không nghi ngờ gì nữa là người có bối cảnh, có nhiều người như vậy bảo vệ hắn, Triệu Vĩnh Phúc cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng nỗi đau mất con y thủy chung chôn sâu dưới đáy lòng.
Lưu Thành Bình nhìn thấy sắc mặt của Triệu Vĩnh Phúc không đúng, quan tâm hỏi: Vĩnh phúc huynh, sắc mặt anh hình như không tốt lắm?
Triệu Vĩnh Phúc cười nói: Không có gì, có thể là hai ngày nay công tác vất vả, có chút mệt mỏi.
Triệu Vĩnh Phúc không hề nói lại chuyện trước đây cho Lưu Thành Bình, y đứng lên cáo từ.
Sau khi Tạ Vân Phi cầu kiến bị cự tuyệt, tâm tình trở nên càng buồn bực hơn, y cho rằng mình sở dĩ bị lạnh nhạt đều là vì Trương Dương. Tạ Vân Phi bảo thư ký gọi Trương Dương tới phòng của mình.
Trương Dương nhìn thấy sắc mặt Tạ Vân Phi cũng không tốt, biết hành vi của mình hôm nay khẳng định đã chọc giận y, quả nhiên không ngoài sở liệu, Tạ Vân Phi vừa thấy Trương Dương đến liền oán giận nói: Tiểu Trương à, vừa rồi cậu sao lại làm vậy. Đối với lãnh đạo phải có tôn trọng nhất định, hành vi như vậy của cậu đã tạo thành ấn tượng không tốt với lãnh đạo.
Trương Dương cười nói: Chủ nhiệm Tạ, tôi chỉ là một con tôm, người ta là đại lãnh đạo, căn bản sẽ không thèm không chấp nhặt với tôi dâu.
Tạ Vân Phi nói: Cậu đó, làm như vậy đã khiến cho giới thể dục thể thao Bình Hải chúng ta không còn mặt mũi gì cả.
Trương Dương nghe thấy câu này trong lòng liền có chút khinh thường, Tạ Vân Phi ông mặt dầy đi lên, kết quả bị người ta phớt lờ, Lưu Thành Bình người ta căn bản không thèm quan tâm tới ông, là ông làm giới thể dục thể thao Bình Hải mất hết thể diện, tôi vừa rồi là giúp ông lấy lại mặt mũi, ông sao không biết tốt xấu gì cả vậy? Tạ Vân Phi nhìn thấy Trương Dương không nói gì, tiếp tục bảo: Lát nữa cậu về kiểm điểm lại mình đi, viết một bản kiểm điểm rồi đưa cho tôi.
Trương Dương rốt cuộc không nhịn được giận nữa rồi, hắn lắc đầu nói: Ai muốn viết thì viết, dù sao tôi cũng không viết.
Tạ Vân Phi nói: Thái độ gì vậy?
Trương đại quan nhân ngay cả Lưu Thành Bình là phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia còn không thèm để vào mắt, huống chi là một phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh như Tạ Vân Phi, hắn đứng dậy nói: Chủ nhiệm Tạ, ngài có thể là không hiểu tôi, tính của tôi là vậy đó, nói một câu thật lòng, tôi hôm nay chính là cố ý mạo phạm hắn, lãnh đạo thì sao? Làm lãnh đạo cũng không thể có chủ nghĩa đặc quyền, anh tôn kính, cúc cung với lãnh đạo người ta, nhưng người ta chắc gì đã để anh vào mắt, chúng ta không phải là quốc gia xã hội chủ nghĩa sao? Không phải mỗi người đều ngang hàng sao? Tôi vì sao không nhìn thấy trong thực tế vậy? Quan có lớn đến thế nào cũng không phải là làm công cho nhân dân ư? Đều không phải là nô bộc thôi sao? Ai nói là cao quý hơn người khác nào? Sự ngạo mạn của một số quan viên đều là do chính những người ở xung quanh tạo thành đấy, bọn họ quen nhìn xuống quan viên hạ cấp, điều này cũng không thể trách bọn họ được, chúng ta tự mình không cần mặt mũi trước? Chúng ta đều phủ phục dưới đất nhìn lên bọn họ trước, sao có thể trách họ từ trên nhìn xuống chúng ta?
Tạ Vân Phi bị những lời này của Trương Dương nói cho mặt đỏ bừng cả lên, y cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên có thể nghe ra Trương Dương đang ám chỉ gì? Tạ Vân Phi nói: Nhưng đối với đồng chí lãnh đạo cũng nên có tôn trọng tối thiểu.
Trương Dương nói: Sự tôn trượng của tôi trước giờ chỉ để dành cho những người mà tôi tôn trọng, còn loại người ngay cả tôn trọng người khác cũng không biết thi bất kể hắn là ai, bất kể hắn làm quan lớn tới đâu, trong mắt tôi cũng chằng bằng cái rắm!
Trương đại quan nhân nói xong câu đó liền xoay người bước đi, Tạ Vân Phi há hốc miệng ngây ra đó. Y thấy lời nói của Trương Dương quả thực cũng có chút đạo lý, nhưng y lại cho rằng, mặc dù là lãnh đạo nhìn xuống anh, nhưng bởi vì vị trí của người ta cao hơn, người là hạ cấp cũng không nên mạo phạm thượng cấp.
Vào buổi tối Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Võ ở khách sạn thể dục thể thao mở tiệc chiêu đãi các đại biểu đến từ toàn quốc, Trương Dương và và Lý Hồng Dương cũng được mời, trừ những quan viên của giới thể dục thể thao bọn họ ra, còn có một bộ phận vận động viên đại biểu tham gia tiệc tối.
Hạng mục điền kinh của Bình Hải trong phạm vi trong phạm vi toàn quốc cũng không được nổi bật cho lắm, vận động viên từ thành phố Nam Tích đi ra lại càng không có nhiều, lần này vận động viên Nam Tích tới tham gia tới giải điền kinh toàn quốc chỉ có một, vận động viên chạy đường dài Ngưu Chấn Vĩ, tuy rằng Ngưu Chấn Vĩ cũng họ Ngưu, nhưng hắn không phải là người của Ngưu gia quân, lần này đại biểu tỉnh Bình Hải tham gia hạng mục chạy dài 1500m nam, Ngưu Chấn Vĩ ở trong hạng mục này cũng không có ưu thế gì, lần này có thể tiến vào vòng chung kết cũng không phải là dễ dàng gì.
Khi ăn cơm, Lý Hồng Dương đặc biệt gọi vận động viên duy nhất quê quán ở Nam Tích tới, giới thiệu với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, đây là Ngưu Chấn Vĩ, vận động viên chạy đường dài ưu tú của thành phố Nam Tích chúng ta.
Ngưu Chấn Vĩ rất hàm hậu, không hề ra vẻ gì cả, đương nhiên cái đó cũng có liên quan tới thành tích không xuất sắc của hắn, lần này nếu không phải trong đội có một người bị thương, một người bị cảm, cũng không tới lượt gã đại biểu cho Bình Hải tham gia. Hắn vươn tay hai tay ra rất cung kính bắt tay với Trương Dương, khi bắt tay người cũng cúi 90 độ: Chào Chủ nhiệm Trương!
Trương Dương cười nói: Tiểu Ngưu à, có lòng tin trong giải này đạt được huy chương vàng không?
Câu này khiến cho Ngưu Chấn Vĩ ngay ra, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn chính là vị chủ nhiệm Trương này chỉ sợ là không hiểu gì về thể dục thể thao, hắn cũng không biết gì về trình độ chạy đường dài trong nước, đừng nói là huy chương vàng, cho dù là vào top 5 đã là phóng vệ tinh cho Bình Hải rồi, trong những người chạy đường dài mạnh nhất Trung Quốc, lợi hại nhất là Ngưu gia quân, chỉ cần Ngưu Tuấn Sinh và đệ tử của y đến, đảm bảo là càn quét cả hạng mục chạy đường dài này, nghe nói lần này tới tham gia chạy 1500m nam có hai đệ tử đắc ý của y, một người trong đó còn là người giữ hai kỷ lục châu Á và quốc nội, vận động viên khác tới tham gia cũng là cao thủ, Ngưu Chấn Vĩ trước đó tính rằng mình có thể lọt vào top 8 đã là không tồi rồi, nếu như có đột phát, có thể tiến vào top 5, phải biết rằng thành tích tốt nhất của Bình Hải trong giải toàn quốc hạng mục này cũng chỉ là xếp thứ 5, đoạt huy chương vàng ư, căn bản là người si nói mộng!
Ngưu Chấn Vĩ trù trừ không trả lời, Lý Hồng Dương cũng đã nhìn ra, hắn cũng cho rằng Trương Dương đối với hạng mục chạy đường dài của Trung Quốc căn bản là không biết gì, y cười nói: Tiểu Ngưu à, chủ nhiệm Trương nói đùa với cậu thôi, đừng bị áp lực, cứ thả lòng tâm tình mà chạy, mặc kệ thành tích sau cùng thế nào, chỉ cần chạy ra phong cách của cậu, chạy ra sĩ khí của cậu là được rồi.
Trương Dương cũng không dám gật bừa với những lời này của Lý Hồng Dương, hắn hỏi Ngưu Chấn Vĩ: Tiểu Ngưu à, cậu tham gia thi đấu là vì cái gì?
Ngưu Chấn Vĩ ngây ra một thoáng, cuối cùng trả lời: Để giành được thành tích tốt, để mang về vinh quang cho Bình Hải chúng ta! Bởi vì là giải thi đấu toàn buốc cho nên hắn nói như vậy.
Trương Dương nói: Cái gì gọi là thành tích tốt? Người tham gia thi đấu nhiều như vậy, chỉ có một người giành chiến thắng, vinh dự thuộc về ai? Thuốc về người đứng đầu, thuộc về quán quân!
Ngưu Chấn Vĩ là người thành thật, mồ hôi trên trán đã bắt đầu chảy, vị chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao này rõ ràng là đang tạo áp lực cho mình. Có ai mà không muốn đứng thứ nhất, có ai mà không muốn đoạt được huy chương vàng, nhưng dù vậy cũng phải nhìn vào thực lực của mình chứ, không ai hiểu được phân lượng của bản thân hắn hơn hắn, hắn không có bản sự đó, có thể đoạt được vị trí số năm đã là nằm ngoài mong đợi rồi, Ngưu Chấn Vĩ tuy rằng thành thật, nhưng hắn cũng có chút thông minh vặt của mình, trước mặt lãnh đạo, không thể biểu hiện quá yếu đuối, hắn thật lòng nói: Chủ nhiệm Trương, ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố hết sức, thi đấu ra phong cách, thi đấu ra trình độ. Những lời như quyết đoạt chức quán quân thì có đánh chết hắn cũng không nói.
Lý Hồng Dương nói: Chủ nhiệm Trương, tiểu Ngưu đã đáp ứng tham gia vận hội tỉnh lần này rồi, đến lúc đó sẽ giành được một tấm huy chương cho Nam Tích chúng ta. Thực lực chạy đường dài của Ngưu Chấn Vĩ ở Bình Hải vẫn xếp trong ba top đầu, có cái lợi sân nhà, đoạt được một tấm huy chương vẫn nắm chắc.
Trương Dương nói: Nói tới vận hội tỉnh thì còn sớm lắm, trước tiên cứ thi đấu tốt giải điền kinh trước mắt đã rồi tính.
Khi bọn họ đang nói chuyện bỗng nhiên nghe thấy một trận vỗ tay đinh tai nhức óc, chính là huấn luyện viên ngôi sao Ngưu Tuấn Sinh và đệ tử của y đến, bọn họ đương nhiên là ngôi sao của tối hôm nay, cơ hồ tất cả ống kính đều chĩa vào họ, nhất thời ánh sáng chói mắt, hiện trường xôn xao, Kim Thụ Cường Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Duyên Đông Kim Thụ Cường và Ngưu Tuấn Sinh sóng vai đi cạnh nhau, trên mặt hắn hiện ra vẻ kiêu ngạo và vinh quang.
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Kim Thụ Cường, phó chủ nhiệm Tạ Vân Phi của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải trong lòng rất khó chịu, thành tích chính là đạo lý cứng, tỉnh Bình Hải lớn như vậy, nhưng điền kinh lại không có được vận động viên xuất sắc nào, kể ra cũng thực hổ thẹn.
Ngưu Tuấn Sinh và các đệ tử của y được mời đến ngồi ở chiếc bàn trung tâm, rất nhiều phóng viên xúm lại đây, ống kính của đài truyền hình cũng nhắm vào họ, thậm chí rất nhiều vận động viên cũng tới xin chữ ký.
Lý Hồng Dương nói khẽ với Trương Dương: Nhìn người ta kìa, thật sự là phong quang quá, hiện tại xí nghiệp muốn tìm bọn họ quay quảng cáo đều phải xếp thành hàng dài. Khi nói câu này, nhân viên công tác mang kỉ niệm phẩm tới, mỗi người khác ở đây đều nhận được hai hộp trung hoa quy miết hoàn. Nghe nói Ngưu gia quân chính là ăn thứ này mới chạy nhanh như bay, bước khỏi châu Á ra ngoài thế giới, sáng tạo ra một thành tích tuyệt vời.
Trương Dương đưa hai hộp của mình cho Ngưu Tuấn Sinh: Tiểu Ngưu, lát nữa anh về ăn nhiều một chút, lần này nói không chừng có thể chạy thứ nhất đó.
Ngưu Chấn Vĩ vội vàng chối từ: Chỗ tôi có nhiều rồi, chủ nhiệm Trương cứ giữ lấy cho mình đi.
Trương Dương nhìn thấy không tặng được quy miết hoàn, đành giữ lại cho mình. Nhìn thấy chữ quáng cáo tư âm tráng dương trên hộp, không khỏi cảm thấy buồn cười, Ngưu gia quân chẳng để ý tới hình tượng gì cả, ngay cả loại quảng cáo bảo vệ sức khoẻ này cũng nhận.
Sau khi tiệc rượu bắt đầu, Lý Hồng Dương nhắc nhở Trương Dương tới kính rượu phó chủ nhiệm Tạ Vân Phi của Ủy ban thể dục thể thao, qua chuyện hôm nay, Trương Dương cũng không có ấn tượng tốt gì với Tạ Vân Phi này, cảm thấy vị phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao này thiếu khí phách, thiếu can đảm, vào thời khắc mấu chốt không dám bảo vệ vinh dự tập thể, chỉ biết cúi đầu trước lãnh đạo. Trương Dương tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn phải đi, xuất phát từ lễ phép, chén rượu này cần phải kính.
Tạ Vân Phi nhìn thấy quan viên, vận động viên thể dục thể thao tỉnh Bình Hải đều tới đây kính rượu y, y thực sự là chịu không nổi: Thế này đi, mọi người cùng cạn chén này, một mình tôi không thể nào uống với từng người được.
Lãnh đạo đối với phương diện uống rượu có ngôn quyền, dưới sự kêu gọi của Tạ Vân Phi, mọi người cạn chén này.
Trương Dương vốn không có hứng thú nhiều lắm với loại yến hội công vụ này, sau khi xong màn này, hắn nói với Lý Hồng Dương một tiếng rồi rời khỏi sảnh yến hội trước, ra ngoài cửa nhìn đồng hồ trong sảnh, mới bảy giờ tối, đang tính xem có nên ra ngoài đi dạo hay không thì nhìn thấy Thường Hải Tâm đi cùng với em họ Viên Phân Kì của cô ta về tới khách sạn.
Thường Hải Tâm nhìn thấy Trương Dương, vẫy tay với em họ: Phân Kỳ, em về đi, không cần tiễn nữa!
Viên Phân Kì nói: Chị nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai em lại tới đón chị đi chơi! Khi nói câu này còn theo thói quen dùng tay hất tóc trên vai, Trương đại quan nhân nhìn thấy mà có chút buồn nôn, đàn ông đàn ang sao lại cứ đi học theo con gái mà làm gì.
Thường Hải Tâm gật đầu, đợi cho Viên Phân Kì đi khỏi, cô ta mới cười khúc khích đi tới trước mặt Trương Dương.
Trương Dương nói: Ăn cơm chưa?
Ăn ở nhà cậu tôi rồi! Thường Hải Tâm nhìn nhìn vào bên trong: Ra sớm thế? Anh không phải là thích uống rượu ư?
Trương Dương nói: Uống rượu với tri kỷ mới ngàn chén không say, đám người bên trong không có ai là tri kỷ của tôi, uống với họ chẳng ngon.
Thường Hải Tâm nói: Nơi này là Vân An, muốn tìm tri kỷ của anh cũng không dễ dàng đâu.
Cô không phải là tri kỷ của tôi ư?
Mặt Thường Hải Tâm không khỏi đỏ lên: Tôi không dám đâu, có điều, nơi này là nơi đất khách, tôi cũng không nhẫn tẫm tâm nhìn thấy anh đơn độc ở dị hương, lâm thời làm tri kỷ của anh cũng không sao, thế này đi, tôi cùng anh ra ngoài đi dạo.
Trương Dương rất nhanh liền hiểu được một mặt giảo hoạt của nữ hài tử, nói là cùng hắn, nhưng kỳ thật bản thân mình lại thành đi cùng cô ta, không những tiếp cô ta đi dạo phố mà còn phải giúp cô ta xách đồ. Trong mắt Trương Dương, bốc cục của thành thị Trung Quốc hiện đại phần lớn đều như nhau, Thường Hải Tâm sau khi đi dạo hai cửa hàng tồng hợp liền không còn hứng thú nữa, sự phồn hoa của Nam Võ còn không bằng Đông Giang, cô ta biết tối nay Trương Dương chưa ăn no, liền dẫm Trương Dương tới đường đi bộ cầu Thánh Nhân Nam Võ, ở đây có Túy Ông cư buôn bán đã trăm năm, mấy món thức ăn bên trong rất có danh tiếng. Nhưng tới Túy Ông cư thì phát hiện bãi đỗ xe đằng trước đã chật kín xe, cô gái đón khách ở trước cửa cũng tỏ ý bảo muốn ăn thì phải đợi, đưa cho họ tấm thẻ số 12, cũng chính là nói, xếp trước bọn họ còn có 11 người nữa.
Trương đại quan nhân thì không có tính nhẫn nại như vậy, đang chuẩn bị khuyên Thường Hải Tâm đi thì đột nhiên nghe thấy một giọng quen: Tôi nói cho anh biết, tôi nhất định muốn ly hôn, tháng tới tôi về Bình Hải, anh tốt nhất chuẩn bị ký cho tôi.
Trương Dương theo thanh âm nhìn tới, người gọi điện thoại đó không ngờ là Lâm Thanh Hồng, lão bà của Lương Thành Long, cũng chính là bạn của hắn.
Lâm Thanh Hồng hậm hực dập máy, bởi vì do đang tức giận cho nên không nhìn rõ đường ở phía trước, suýt nữa thì đâm vào người Trương Dương. Lâm Thanh Hồng lập tức mắng như tát nước vào mặt: Đi đứng kiểu gì thế, mù à? Mắng xong câu này mới thấy đối phương đang cười khì khì nhìn mình.
Trương Dương? Lâm Thanh Hồng cơ hồ là không thể tin được vào mắt mình, thật sự là vô xử bất tương phùng, cô ta căn bản không ngờ ở cửa Túy Ông cư lại gặp được người bạn này, Lâm Thanh Hồng kinh hỉ nói: Cậu tới Nam Võ lúc nào thế? Sao không báo cho tôi một tiếng?
Trương Dương nói: Chị cả ngày bay từ nam chí bắc, tôi cũng không biết chị ở nam Võ, đây không phải là bị chị đụng phải rồi sao? Tổng bộ của tập đoàn Thiên Kiêu của Lâm Thanh Hồng đặt ở thành phố Nam Võ tỉnh Vân An, cô ta xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ.
Lâm Thanh Hồng nghe thấy chữ đụng phải, rõ ràng là có chút xấu hổ: Trương Dương, đừng tức giận mà, tôi lúc này tâm tình không được tốt, cũng không nhìn đường. Cô ta lại cười cười với Thường Hải Tâm: Thường tiểu thư, chúng ta đã gặp mặt rồi.
Thường Hải Tâm cười cười vươn tay về phía Lâm Thanh Hồng, hai người bắt tay nhau.
Trong lòng Lâm Thanh Hồng không khỏi suy đoán, Trương Dương và Thường Hải Tâm rốt cuộc có quan hệ gì? Cái đám bạn của Lương Thành Longnày, tất cả đều là hạng không có đức hạnh, không có ai yêu đương một lòng cả, trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng Trương Dương dẫu sao cũng là bạn, Lâm Thanh Hồng không thể nào biểu hiện ra ngoài mặt được, cô ta giả vờ không hiểu, nói: Các vị đây là...
Thường Hải Tâm lo lắng cô ta hiểu lầm, vội vàng giải thích: Nam Võ tổ chức một giải điền kinh toàn quốc, tôi và chủ nhiệm Trương cùng nhau tới đây công tác.
Lâm Thanh Hồng giờ mới hiểu ra, có điều cô ta vẫn không tin hai người chỉ đơn giản là đi công tác, cô ta cười nói: Cùng nhau ăn cơm đi, tôi cũng tới đây ăn bữa khuya.
Trương Dương nói: Không có chỗ, trước chúng tôi còn có hơn mười người nữa, hay là tìm chỗ khác đi.
Lâm Thanh Hồng nói: Sao phải tìm? Tôi đã đặt chỗ trước rồi. Cô ta gọi hai người đi theo cô ta vào trong.
Trang trí trong Túy Ông cư rất cổ kính, bên trong nhà hàng cũng cực kỳ náo nhiệt, Lâm Thanh Hồng sớm đã đặt trước ở hiên Thính Hà, cô ta vốn hẹn khách, nhưng khách có việc nên sau khi ký hợp đồng xong thì đi trước, Lâm Thanh Hồng vốn cũng muốn đi, nhưng về sau lại nghĩ mình chưa ăn cơm, thế là dứt khoát tới đây ăn khuya, không ngờ ở trước cửa lại gặp Trương Dương.
Vào trong phòng ngồi, Trương Dương phát hiện bàn ghế ở đây đều là làm bằng cây mây, Lâm Thanh Hồng nói với nhân viên phục vụ: Cứ cho như trước.
Trương Dương nói: Không cần quá long trọng đâu.
Lâm Thanh Hồng cười nói: Cậu là bạn của tôi, cậu tới Vân An, tôi đương nhiên phải tận lòng địa chủ rồi.
Trương Dương thật ra cũng không phải là khách khí với Lâm Thanh Hồng, chỉ là Thường Hải Tâm có vẻ hơi câu nệ, cô ta tuy rằng đã gặp mặt Lâm Thanh Hồng, nhưng giữa hai người cũng không quen lắm.
Trương Dương không khỏi hỏi thăm quan hệ gần đây giữa Lâm Thanh Hồng và Lương Thành Long, phía Lương Thành Long thì hắn biết rõ, Lương Thành Long không muốn ly hôn, gã luôn muốn nối lại tình xưa với Lâm Thanh Hồng. Nhưng Lâm Thanh Hồng tựa hồ đã lạnh long rồi, kiên trì đòi ly hôn với Lương Thành Long, vừa rồi ở trước cửa tức giận cũng là vì chuyện này.
Lâm Thanh Hồng cứ nhắc tới chuyện này liền chút phiền não, cô ta thở dài nói: Trương Dương, cậu giúp tôi khuyên Lương Thành Long đi, bảo anh ta ly hôn với tôi, chúng tôi đã tới nước này rồi, có cứ tiếp tục mãi cũng không được, miễn cưỡng ở với nhau cũng có ý nghĩa gì đâu?
Trương Dương cười nói: Chị gần đây chắc chưa gặp anh ta rồi, nói một câu thật lòng nhé, Lương Thành Long gần đây thay đổi triệt để rồi, tác phong sinh hoạt gần đây rất nghiêm cẩn, không có bất kỳ vấn đề gì, bình thường ngay cả nói chuyện với đàn bà con gái cũng không dám nhìn người ta, điểm này tiểu Thường có thể làm chứng. Thường Hải Tâm gật đầu theo.
Lâm Thanh Hồng nói: Càng là như vậy càng chứng tỏ trong lòng anh ta có quỷ. Trương Dương, cậu đừng có nói đỡ cho anh ta làm gì, Lương Thành Long là người như thế nào, tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai, tóm lại cậu giúp tôi chuyển cáo với anh ta, cuộc hôn nhân này tôi nhất định phải kết thúc. Nói xong câu này, cô ta ngượng ngùng cười cười: Trương Dương, cậu từ xa tới, tôi lại cứ nhắc tới những chuyện không vui này, chúng ta thử thức ăn của Túy Ngư ông đi.
Trương Dương nhìn thấy thái độ của cô ta kiên quyết như vậy, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta về vấn đề này nữa.
Túy Ông cư tổng cộng có ba thứ tuyệt, túy hà nhất tuyệt (tôm), hồng thiêu sư tử đầu nhất tuyệt (thịt kho), Nữ Nhi hồng nhất tuyệt.
Trương Dương không quen uống Nữ Nhi hồng, chỉ thử một ngụm rồi đổi sang Ngũ Lương Dịch, hai cân Nữ Nhi Hồng mà Lâm Thanh Hồng gọi trên cơ bản đều là cô ta và Thường Hải Tâm chia nhau uống.
Trong ấn tượng của Trương Dương, tửu lượng của Lâm Thanh Hồng vẫn rất tốt. Lâm Thanh Hồng là người sảng khoái, cô ta trên sự nghiệp rất thành công, tuổi còn trẻ mà chỉ dựa vào bản thân đã sáng lập ra tập đoàn Thiên Kiêu, khắc khổ kinh doanh đưa nó trở thành một trong những xí nghiệp phục trang có ảnh hưởng nhất khu Hoa Đông, cho dù là thực lực tổng hợp toàn quốc cũng xếp hàng đầu, nhưng đường tình cảm của Lâm Thanh Hồng rất không thuận lợi, Lâm Thanh Hồng và Lương Thành Long đều là sau khi ly hôn mới kết hợp với nhau, nhưng không ngờ cuộc ly hôn lần thứ hai vẫn kết thúc trong bi kịch, Lâm Thanh Hồng nói: Trương Dương, tôi hỏi cậu một câu nhé, đàn ông các cậu có phải là gặp ai yêu nấy không?
Vấn đề này khiến Trương Dương có chút đau dầu, hắn nghĩ một chút rồi nói: Ai cũng yêu cái đẹp cả, nhìn thấy con gái đẹp, động lòng cũng là điều khó tránh khỏi.
Tôi biết ngay mà, đám đàn ông các cậu ai cũng có cái đức hạnh này.
Thường Hải Tâm cũng gật đầu theo.
/2583
|