Trương Dương nói: Động lòng thì động lòng, nhưng đó chỉ là hân thưởng, chưa chắc đã phải hành động, con người ta không giống nhau, lực khống chế cũng khác nhau, có người ở phương diện này tính kiềm chế rất mạnh, hắn có thể giữ mình trong sạch, nhưng có một số người ý chí trên phương diện này rất yếu ớt, cho nên...
Cho nên mới ba lòng hai ý, thấy một người yêu một người! Lâm Thanh Hồng hậm hực nói.
Trương đại quan nhân bỗng nhiên ý thức được hiện tại mình đang phải đối mặt với một oán phụ, nói đạo lý với cô ta căn bản là không thể, tình cảm quan của mình, Lâm Thanh Hồng khẳng định sẽ không công nhận Cho nên nói với cô ta về vấn đề tình cảm là rất không sáng suốt, Trương Dương đổi đề tài: Đúng rồi, chuyện liên quan tới tập đoàn Thiên Kiêu của chị muốn tài trợ trang phục cho vận hội tỉnh của chúng tôi lúc nào thì chính thức ký hợp đồng.
Lâm Thanh Hồng bật cười: Ai cũng nói người làm sinh ý như chúng tôi thực tế, cậu so với chúng tôi còn thực tế hơn, tháng sau tôi về Bình Hải, đến lúc đó sẽ ký hợp đồng, còn một việc chính nữa là tìm Lương Thành Long ký đơn ly hôn.
Trương Dương nhìn thấy Lâm Thanh Hồng đã hơi say, đề nghị: Chị, tôi thấy chúng ta tối nay uống nhiều rồi, tôi và Hải Tâm về còn có việc!
Lâm Thanh Hồng:: Tôi không sao, đã lâu rồi không có ai tâm sự với tôi, nói thêm lát nữa đi. Cô ta nâng chén, nhưng ngay cả bình rượu cũng không cầm chắc được, rượu bên trong đổ ra không ít.
Trương Dương nói: Chị dâu, đừng uống nữa, uống rượu nhiều có hại lắm.
Lâm Thanh Hồng thở dài nói: Được, không uống nữa, cậu sau này cũng đừng gọi tôi là chị dâu nữa.
Trương Dương cười nói: Gọi quen rồi, trong nhất thời không sửa được.
Lâm Thanh Hồng nói: Không sửa được cũng phải sửa, chị Thanh Hồng, Lâm tổng, thậm chí trực tiếp gọi tôi là Lâm Thanh Hồng cũng được, đừng có gọi tôi là chị dâu, tôi và Lương Thành Long không còn bất kỳ quan hệ gì cả.
Trương Dương gật đầu nói: Được, Lâm tổng, chúng tôi phải đi rồi. Hắn sợ Lâm Thanh Hồng uống nữa sẽ thất thố.
Lâm Thanh Hồng gọi nhân viên phục vụ để thanh toán, Thường Hải Tâm lúc này mặt cũng đỏ bừng, bước chân liêu xiêu, Trương Dương ôm tay cô ta, nói: Cô không biết uống, thì uống nhiều như vậy làm gì chứ?
Thường Hải Tâm nói: Cao hứng... Còn vì sao mà cao hứng thì cô cũng không nói ra được, người ta sau khi uống rượu duy sẽ không được tỉnh táo.
Trương Dương và Thường Hải Tâm bắt xe tới, Lâm Thanh Hồng lái chiếc BMW mini, Trương Dương nhìn ra cô ta có chút không chịu được hơi rượu, đương nhiên không yên tâm để cô ta một mình lái xe về, giật lấy chìa khóa của của cô ta, nói: Lâm tổng, tôi đưa chị về, chị sống ở đâu?
Lâm Thanh Hồng nói: Cách khách sạn thể dục thể thao của hai người không xa, trên khu biệt thự Hương Hà Loan dưới chân núi Nhàn Vân... tôi chỉ đường cho cậu.
Trương Dương đặt Thường Hải Tâm ngồi ở ghế sau, Lâm Thanh Hồng lúc lắc ngồi ở ghế phụ, tay chỉ về phía trước: Lái xe!
Đầu óc của Lâm Thanh Hồng rõ ràng đã không còn tỉnh táo, chỉ hướng cũng loạn thất bát tao, Trương Dương liên tiếp đi vòng mấy lần, cuối cùng dứt khoát không nghe cô ta nữa, hỏi người qua đường phương hướng của biệt thự, rồi chở hai người tới biệt thự độc lập khu 18b Hương Hà Loan.
Hiện tại người có tiền đều thích con số may mắn 18, Trương Dương nhìn thấy tên trên cửa, lại nhớ tới phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Tạ Vân Phi cũng ở phòng số 1818, không khỏi cười cười lắc đầu, người Trung Quốc từ lúc nào biến thành mê tin như vậy? Hắn mở cửa xe, Lâm Thanh Hồng hai mắt mơ màng, mặt đỏ bừng, thấp giọng mắng: Nam nhân không phải là hạng tốt lành gì!
]Trương Dương nói: Lâm tổng, về nhà rồi! Nghĩ thầm tối nay mình coi như chịu trận thay Lương Thành Long, những lời này vốn đều là mắng gã.
Lâm Thanh Hồng lúc này đầu óc rất mê man, coi Trương Dương thành lái xe của mình: Tiểu Trương! Chìa khóa ở dưới hiên che nắng ý, cậu... cậu mở cửa đi!
Trương Dương có chút bất đắc dĩ, sớm biết rằng tửu lượng của Lâm Thanh Hồng kém như vậy, tối nay không nên để cô ta nhiều như vậy, lại nhìn Thường Hải Tâm, lúc này cũng đang nói linh tinh, miềng còn lẩm bẩm: Tôi khát nước!
Trương Dương không đành lòng để cô ta ở lại bên trong xe, một tay đỡ Thường Hải Tâm, một tay kéo Lâm Thanh Hồng, nửa kéo nửa ôm hai người cùng tới trước cửa biệt thự, trong nhà Lâm Thanh Hồng không có ai, một mình ở trong một căn nhà lớn như vậy, ngay cả ô sin cũng không có, quả thực là rất cô đơn.
Trương Dương kéo Lâm Thanh Hồng, Thường Hải Tâm dựa vào người hắn, nói: Tôi khát quá!
Trương Dương vừa giận vừa buồn cười: Ai bảo cô nhiều như vậy? Cho chết! Khó khăn lắm mới mở được cửa phòng, Lâm Thanh Hồng lảo đảo đi vào, miệng vẫn mắng: Nam nhân là hạng khốn nạn.
Trương đại quan nhân thầm kêu khổ, hôm nay mình không biết mình gặp vận xui gì mà lại găp phải hai nữ tửu quỷ này.
Lâm Thanh Hồng lảo đảo đi vào toilet, Trương Dương đặt Thường Hải Tâm xuống sa lông, hắn đứng dậy vào phòng bếp rót nước cho hai cô, xem ra hai người say không nhẹ, phải mau cho hai người uống chút nước cho tỉnh táo, Nữ Nhi Hồng này nên đổi thành Nữ Nhân Túy mới đúng.
Trương Dương từ phòng bếp cầm hai cốc nước ra, nhìn thấy Thường Hải Tâm, hai con người thiếu chút nữa lòi ra khỏi tròng. Thấy Thường Hải Tâm dựa nghiêng lên sa lông, áo ngoài đã cởi xuống, áo nhung dê cũng cởi luôn, trên người chỉ mặc mỗi một cái áo lót nhỏ, da thịt trắng nõn lộ ra hết, hai bầu vú đầy đặn săn chắc. Ánh mắt của Trương đại quan nhân thiếu chút nữa không rời được khỏi người Thường Hải Tâm, thằng ôn này cố nén một trận đầu váng mắt hoa, đi tới cầm lấy áo khoác phủ lên người Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm mơ mơ màng màng đẩy tay hắn ra: Nóng quá... khát quá!
Trương Dương đổ nước vào miệng cô ta: Cô trước tiên uống mấy ngụm đi rồi tính! Thường Hải Tâm tựa lên người hắn, mơ mơ màng màng lè nhè, Trương Dương chỉ có thể ôm lấy bờ vai trần của cô ta, giúp cô ta uống nước, Thường Hải Tâm một hơi uống cạn nước trong cốc, tựa vào vai Trương Dương: Trương Dương... em yêu anh lắm!
Trương đại quan nhân giật nảy mình, mẹ ơi, lời này không nên để cho Lâm Thanh Hồng nghe thấy. Hắn bắt đầu thấy trạng thái của Thường Hải Tâm hôm nay có chút không đúng, cũng không giống như là say rượu đơn thuần, chẳng lẽ bên trong rượu này còn bỏ thêm thứ gì đó?
Trương đại quan nhân đang đăm chiêu suy nghĩ thì Lâm Thanh Hồng từ toilet đi ra, khiến Trương Dương xấu hổ không thôi là, trên người Lâm Thanh Hồng cũng đãcởi gần hết quần áo, chỉ còn mỗi áo lót và chiếc Bra hình tam giác, thân hình của Lâm Thanh Hồng cũng khá là bốc lửa, tuy rằng không bằng Thường Hải Tâm, nhưng toàn thân cũng núi non chập trùng, đường cong cực kỳ gợi cảm. Trương đại quan nhân tuy rằng háo sắc, nhưng vẫn phải có nguyên tắc, Lâm Thanh Hồng là vợ của Lương Thành Long, vợ của bằng hữu không thể đụng, hơn nữa, Trương đại quan nhân đối với Lâm Thanh Hồng cũng không có một chút ý đồ gì, hắn cầm chăn trên sa lông đắp lên người Lâm Thanh Hồng: Chị dâu! Chị uống nhiều rồi...
Ai ngờ Lâm Thanh Hồng lại ôm chầm lấy hắn: Anh là đồ không có lương tâm.. anh là đồ không có lương tâm... Chăn cũng từ trên ngườicô ta rơi xuống, thân thể gần như là lõa lồ dán chặt lên người Trương Dương, Trương Dương xấu hổ vô cùng, mồ hôi trên trán cũng túa ra như tắm, bên này Thường Hải Tâm không biết từ lúc nào đã từ phía sau ôm lấy hắn, mặt dán chặt lên lưng hắn, thân thể cũng không ngừng ma sát lên người hắn, Lâm Thanh Hồng ôm Trương Dương muốn hôn hắn, Trương đại quan nhân đã bao giờ gặp cảnh này đâu, may mà ý thức của hắn vẫn còn tỉnh táo, vươn tay ra điểm trúng huyệt đạo của Lâm Thanh Hồng, rồi quay lại điểm huyệt Thường Hải Tâm.
Nhấc tay lên lau mồ hôi trên trán, con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Trương Dương cảm thấy nhất định là vò nữ nhi hồng đó có vấn đề, không khéo bên trong bỏ thuốc kích dục gì rồi, Trương Dương lại lấy chăn khoác lên người Lâm Thanh Hồng, ôm cô ta lên đặt vào trong phòng ngủ, nhìn Lâm Thanh Hồng mặt ửng hồng, Trương Dương không khỏi thở dài, vươn tay sờ mạch của cô ta, nhận thấy mạch đập của Lâm Thanh Hồng rất nhanh, chắc là trúng xuân dược gì rồi, mấy thứ này đối với thân thể không có hại gì lắm, đợi cho dược lực mất đi tự nhiên có thể khỏi. Trương Dương cầm di động của Lâm Thanh Hồng, tìm số điện thoại quen, thấy số điện thoại của Tào Tĩnh, trợ lý của Lâm Thanh Hồng, Trương Dương gọi điện thoại cho Tào Tĩnh, dưới loại tình huống này hắn cũng không thích hợp lưu lại đây, tốt nhất là để Tào Tĩnh tới đây lo cho cô ta, nếu qua đêm tại chỗ này, khẳng định sẽ gặp điều tiếng.
Tào Tĩnh sau khi nhận được điện thoại rất nhanh liền tới nhà Lâm Thanh Hồng, nhìn thấy Trương Dương ngồi ở trong phòng khách, bên cạnh hắn là Thường Hải Tâm vẫn ngủ say, lúc này, Trương Dương đã mặc quần áo giúp Thường Hải Tâm, từ bên ngoài không nhìn ra điều gì khác thường.
Tào Tĩnh trước đây đã gặp Trương Dương vài lần: Chủ nhiệm Trương, làm sao vậy?
Trương Dương cười nói: Hai cô này uống say quá rồi, Lâm tổng đang nghỉ ngơi ở trong phòng, cô ấy bảo tôi gọi điện thoại nhờ cô tới chiếu cố.
Tào Tĩnh gật đầu, có chút lo lắng nói: Còn cần đưa chị ấy tới bệnh viện không? Trương Dương cười nói: Không cần, uống hơi nhiều thôi, tỉnh rượu là không sao. Cô giúp chị ấy dùng nước mát lau người, sẽ tỉnh rượu mau hơn.
Trương Dương sau khi giao Lâm Thanh Hồng cho Tào Tĩnh liền yên lòng, hắn dẫn Thường Hải Tâm rời khỏi biệt thự Hương Hà Loan, bắt xe rồi về thẳng khách sạn thể dục thể thao
Trở lại khách sạn thể dục thể thao đã mười rưỡi tối, Trương Dương sợ Thường Hải Tâm sẽ nói linh tinh cho nên không dám giải huyệt cho cô ta, trực tiếp đưa cô ta vào phòng của cô ta, may mắn là trên đường không gặp người quen, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Bắc Cảng Tào Diễm Diễm ở cùng phòng với Thường Hải Tâm bởi vì sự cố cho nên không thể tham gia hội nghị lần này, vừa hay tạo điều kiện cho Trương Dương chiếu cố Thường Hải Tâm.
Trương Dương giúp Thường Hải Tâm cởi giày, nhìn thấy đôi chân gợi cảm này, không nhịn được mà sờ vài cái, nhưng hắn lưu ý tới trên mắt cá chân của Thường Hải Tâm nổi lên một số nốt đỏ, Trương đại quan nhân trong lòng ngây ra, lật chân cô ta xem một lượt, phát hiện trên chân cô ta đầy là nốt nhỏ màu đỏ, hô hấp của cô ta cũng biến thành càng lúc càng gấp rút, Trương Dương thầm kêu bất diệu, chẳng lẽ cô bé này quá mẫn cảm với thành phần dược vật nào đó trong rượu? Nếu thật sự là vậy thì không khéo sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Trương Dương không dám chậm trễ, khóa kỹ cửa phòng lại, lột tất cả áo của Thường Hải Tâm ra, trên người Thường Hải Tâm chỉ còn lại có một bộ nội y màu đen, Trương đại quan nhân nhìn cảnh hương diễm này, cắn chặt răng, nuốt nước miếng một cái. Vừa tới địa giới Vân An đã gặp phải khảo nghiệm ý chí lớn như thế này, Trương đại quan nhân cảm thấy mình có chút bi thương. Trong lòng kêu khổ không ngừng, nhưng hắn đối với tình huống của Thường Hải Tâm cũng không dám chậm trễ, phát hiện tứ chi và phần cổ của Thường Hải Tâm có không ít chỗ nổi mẩn đỏ, chắc là mẫn cảm với dược vật, lại xe mạch đập của cô ta, phát hiện mạch đập của Thường Hải Tâm không ngờ trở nên yếu ớt vô cùng, thế này thì không ổn rồi.
Trương Dương cắn chặt răng, trước tiên giải huyệt đạo cho Thường Hải Tâm, sau đó lại nhanh chóng điểm á huyệt của cô ta, hắn là sợ Thường Hải Tâm một khi hét lên xe làm tỉnh tất cả đều lãnh đạo ở chung quanh, đến lúc đó, hắn cho dù nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Thường Hải Tâm mở hé mắt, ánh mắt mê loạn nhìn Trương Dương, môi hé mở, bộ dạng như dê núi đợi làm thịt, Trương đại quan nhân nói khẽ: Hải Tâm, cô nghe này, cô trúng mê hồn dược rồi, lại mẫn cảm đối với dược vật, tôi phải dùng nội lực giúp cô bức mê dược ra.
Thường Hải Tâm nhìn Trương Dương, trên khuôn mặt trước giờ luôn thanh lệ lúc này lại đầy vẻ vũ mị dụ hoặc, Trương Dương thầm than mê dược này lợi hại quá, cho dù là nữ hài tử băng thanh dục khiết trúng loại mê dược này cũng sẽ biến thành đãng phụ dâm nữ, hắn vươn tay ra nắt mạch của Thường Hải Tâm, thân thể của Thường Hải Tâm dán chặt vào lòng hắn, Trương đại quan nhân kêu khổ không ngừng, mục đích hắn giải huyệt đạo cho Thường Hải Tâm là sợ chế trụ huyệt đạo của cô ta sẽ ảnh hưởng đến sợ vận chuyển máu của cô ta, tăng thêm sự có hại của mê dược đối với thân thể, tiến thêm một bước dẫn tới phản ứng mẫn cảm, nhưng dược lực trong cơ thể Thường Hải Tâm lúc này đang ở vào lúc mạnh nhất, cô ta dán chặt lên người Trương Dương, hai tay liều mạng muốn xé quần áo của Trương Dương, Trương Dương chỉ có thể một lần nữa chế trụ huyệt đạo của cô ta, song chưởng áp lên hậu tâm của cô ta, chân khí của bản thân chậm rãi đẩy tới, trước khi khu trừ mê dược cho Thường Hải Tâm, Trương Dương đã đoán trước được hiệu quả sẽ không được tốt, loại mê hồn dược này tác dụng đối với máu chỉ là thứ yếu, kích thích hệ thần kinh dẫn tới ảo giác mới là mấu chốt, nội lực cho dù có thể khu trừ một bộ phận độc tố, nhưng không cách nào trong khoảng thời gian ngắn thay đổi hệ thần kinh đang hưng phấn.
Nội lực sau khi đẩy một vòng trong người Thường Hải Tâm, phát hiện những nốt đỏ trên người cô ta chẳng những không bớt đi mà ngược lại càng lúc càng nhiều, nhiệt độ cơ thể của Thường Hải Tâm cũng nóng tới dọa người, Trương Dương nhìn thấy hiệu quả kém như vậy, không dám chế trụ huyệt đạo của cô ta nữa, hắn sợ Lâm Thanh Hồng cũng phát sinh tình trạng tương tự, lại gọi điện thoại cho Tào Tĩnh, may mà Lâm Thanh Hồng không có việc gì.
Mặt Thường Hải Tâm đỏ bừng, Trương Dương cũng biết phương pháp chữa khỏi cho cô ta, nhưng quân tử không ra tay lúc người ta gặp nguy, hiện tại Thường Hải Tâm căn bản chính là ý thức không rõ ràng, mình nếu làm việc đó với cô ta, chẳng phải là rất bỉ ổi ư.
Trương đại quan nhân quyết tâm thử một lần nữa, ngưng thần nín thở, đang chuẩn bị khu trừ mê dược cho Thường Hải Tâm thì bỗng nhiên cảm thấy giữa hai chân căng ra, tay Thường Hải Tâm đã nắm trúng mệnh căn của hắn rồi.
]Trương đại quan nhân lòng thì mềm như sợi bún, nhưng chỗ đó thì lại cứng như sắt, ánh mắt lại một lần nữa chiếu lên người Thường Hải Tâm, trong thoáng chốc này cô bé này đã cởi nốt chút quần áo còn sót lại trên người mình xuống rồi.
Trương Dương lúc này thật sự là máu nóng dồn lên, nhìn thấy bộ dạng này của Thường Hải Tâm, phòng tuyến tâm lý của hắn như sắp sụp đổ, hắn nhắm mắt lại, chút ý thức còn sót lại vẫn đang do dự, thân thể mềm mại nóng rực của Thường Hải Tâm đã lao tới, ôm lấy cổ hắn, hôn như mưa lên mặt Trương Dương.
Vào sát na hai môi tiếp xúc với nhau, Trương đại quan nhân nhìn mị thái mê người của Thường Hải Tâm, trong lòng rung động, máu cả người tựa hồ dồn hết lên não. Một tay nắm lấy bộ ngực cao vút săn chắc của cô ta, miệng thì hôn lên cổ cô ta, dưới sự kích thích mãnh liệt của Trương Dương, Thường Hải Tâm cũng không chịu được mà bắt đầu thở dốc, thân thể của cô ta run liên tục theo từng cái hôn của Trương Dương, hô hấp biến thành càng lúc càng cấp xúc. Ngón tay lần mò cởi quần của Trương Dương, bàn tay mềm mại trực tiếp nắm chặt lấy cái chỗ đó của hắn. Trương Dương cảm thấy da của Thường Hải Tâm càng lúc càng nóng, ánh trăng mờ mờ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, trên mặt cô đầy là vẻ mê loạn trầm túy, thân thể nóng rực cũng nghênh hợp với sự vuốt ve ôn nhu của Trương Dương, tay Trương Dương lặng lẽ mò xuống phần chân của Thường Hải Tâm, nhẹ nhàng ma sát cái bộ vị mềm mại đang tách ra đó, ngón tay linh hoạt gẩy gẩy nơi mẫn cảm nhất của Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm cả người run bắn lên như điện giật, hai đôi chân thon dài trắng nõn liều mạng kẹp chặt lấy ngón tay của Trương Dương, theo sự vuốt ve của hắn mà rên rỉ, bàn tay thì nắm chặt lấy cái chỗ cứng ngắc đó của hắn, giống như là người chết đuối tóm chặt cọc, hai mắt thì nhắm hờ, má đỏ hồng, ngực phập phồng kịch liệt.
Trương Dương hôn rái tai của cô ta, ngón tay của hắn không ngừng khiêu khích thân thể của Thường Hải Tâm, nơi mà ngón tay chạm đến đã sớm ướt nhẹp. Dưới bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng mông lung, trong phòng ấm áp như xuân, trong lòng là một cô gái xinh đẹp, chỉ sợ trên thế giới này không một nam nhân khỏe mạnh bình thường nào chịu nổi sự dụ hoặc này, Trương Dương cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình không ngừng tăng lên, hắn không thể nào khống chế được sự xung động của mình nữa, hắn nắm lấy ngực Thường Hải Tâm, quỳ xuống giữa hai chân cô ta, đầu gối tách hai chân cô ta ra, hắn cẩn thận mà kích động bắt đầu tiếp xúc thân mật lần đầu tiên với Thường Hải Tâm.
Thường Hải Tâm cảm thấy đau đớn, cảm giác đau đớn như bị xé rách khiến ý thức của cô ta trong thời khắc ngắn ngủi khôi phục lại một chút tỉnh táo, cô ta tựa hồ nhận thấy được điều gì đang xảy ra, nhưng thân thể của cô ta nói rõ với cô ta rằng mình đang cần gì, Trương Dương cũng nhận thấy được thân thể mềm mại của Thường Hải Tâm dang run rẩy kịch liệt.
Hắn cảm nhận được sự ấm áp và ướt át sâu trong thân thể Thường Hải Tâm, Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ta, thân thể cường tráng hành động nhịp nhàng theo tiết tấu, thể hội cảm giác tiêu hồn mà thân thể hoàn mĩ của Thường Hải Tâm mang tới.
Trương Dương dần dần đi sâu vào trong cơ thể Thường Hải Tâm mạnh hơn, thân thể của cô ta dưới sự trùng kịch điên cuồng của Trương Dương run rẩy kịch liệt, bởi vì bị Trương Dương điểm á huyệt, phản ứng của Thường Hải Tâm càng thêm tập trung vào hô hấp càng lúc càng dồn dập. Bụng của cô ta không nén được mà rướn về phía trước, tựa hồ hi vọng có thể cảm thụ khoái cảm bị Trương Dương trùng kích hơn nữa, tế bào cảm giác truy cầu khoái lạc của cô ta đã hoàn toàn công chiếm trung tâm thần kinh của cô ta, thân thể của Thường Hải Tâm giống như sóng nhấp nhô dưới người Trương Dương, cảm thấy mình giống như bị thủy triều tình yêu bao bọc, cảm giác sung sướng và sảng khoái lan ra tới mỗi một bộ phận trên người cô ta.
Ánh mắt mê loạn của Thường Hải Tâm dần dần trở nên trong suốt, nốt đỏ trên da thịt của cô ta đã hoàn toàn mất hết, tới cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh. Tuy rằng mặt của của cô ta càng thêm hồng hào hơn, nhưng đó là tác dụng sau khi đã qua kích tình.
Nhìn thấy Thường Hải Tâm đã khôi phục lý trí, Trương Dương giống như một đứa nhỏ làm sai, tất cả những gì phát sinh trước mắt hắn phải giải thích với Thường Hải Tâm như thế nào đây, nói rằng là mình là để chữa bệnh cho Thường Hải Tâm ư? Là xả thân cứu người sao? Có trời mới tin?
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, hơn nữa ngày Trương Dương mới ý thức được mình vẫn còn đang ở phía trên cô ta, hắn vội vàng bò xuống, nhưng lại bị Thường Hải Tâm vươn tay ra, ôm chặt lấy, miệng chu lên, bộ dạng rất đáng thương, Trương đại quan nhân cũng có chút tâm đắc đối với tâm lý của nữ nhân. Chẳng trách người ta nói đường thông tới tâm linh của nữ nhân là cái đó, xem ra mình liêu mạng biểu diễn đã chinh phục được Thường Hải Tâm rồi
Trương Dương giải á huyệt cho cô ta, nói khẽ: Chuyện kỳ thật là như thế này...
Thường Hải Tâm nói: em không nghe! Cô ta phát giác ánh mắt của Trương Dương đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, mặt không khỏi lại đỏ lên, vươn tay ra ôm cổ Trương Dương, môi thơm chủ động dâng hiến, tìm môi của Trương Dương, đầu lưỡi mềm mại ướt át đưa vào, trong đầu Trương Dương là một mảng trống rỗng, nhiệt liệt quấn lấy đầu lưỡi của cô ta, lướt quanh khoang miệng của cô ta. Máu nóng sôi trào đã đốt cháy thân thể họ. Bọn họ vong tình chìm đăm trong thời khắc mê người này. Thường Hải Tâm thở dốc kịch liệt bên tai Trương Dương. Khí thức thơm ngát của cô ta khiến Trương Dương như chìm vào một giấc mộng đẹp vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Khi Lý Hồng Dương tỉnh lại phát hiện Trương Dương đã quay về phòng từ lúc nào, y day day gáy, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Trương Dương ngáp một cái cũng từ trên giường ngồi dậy: Lão Lý, chào buổi sáng!
Chào buổi sáng!
Lý Hồng Dương mơ mơ màng màng nhìn hắn, vẫn không nhớ nổi hắn tối hôm qua trở về vào lúc nào.
Trương Dương nói: Tối hôm qua anh ngủ ngáy to quá.
Lý Hồng Dương gãi gãi đầu, ngượng ngùng bật cười: Bình thường ở nhà, lão bà của tôi cũng ngủ riêng, vì không chịu nổi tiếng ngáy của tôi.
Trương Dương mình trần đứng lên, Lý Hồng Dương có chút hâm mộ nhìn cơ thể săn chắc của hắn, nhớ ngày trước khi mình trẻ tuổi như vậy, hiện tại già rồi, Trương Dương kéo rèm, trong phòng đột nhiên sáng rực lên, Lý Hồng Dương lúc này mới lưu ý đến, trên cổ chủ nhiệm Trương có một một vết bầm màu đỏ, Lý Hồng Dương đi tới, vừa nhìn đã biết là chuyện gì đã xảy ra, vốn muốn nhắc Trương Dương một tiếng, nhưng lời nói đến môi lại tụt vào, có một số việc tốt nhất đừng nói thì tốt hơn, nói ra ngược lại thành xấu hổ.
Cho dù Lý Hồng Dương không nói, Trương Dương khi rửa mặt cũng nhìn thấy, trên cổ có một dấu môi son rất rõ ràng, khẳng định là khi tối hôm qua triền miên điên cuồng với Thường Hải Tâm lưu lại, trong túi du lịch của hắn có salonpas, nhân lúc Lý Hồng Dương không chú ý, dán salonpas lên, che đi vết bầm này, cán bộ quốc gia chúng ta phải chú ý tới hình tượng cá nhân mà.
Sau khi ra ngoài nhìn thấy Lý Hồng Dương cũng không có dị trạng gì, Trương Dương cũng yên lòng, hắn đặc biệt chọn một cái áo sơ mi cao cổ để mặc.
Lý Hồng Dương nhìn thấy bộ dạng giấu đầu hở đuôi của Trương Dương, thiếu chút nữa cười ra tiếng, có điều y lăn lộn trong quan trường cũng không phải là hai ngày, vào thời khắc mấu chốt vẫn biết che giấu suy nghĩ, y nói khẽ: Chủ nhiệm Trương, khách sạn đã chuẩn bị bữa sáng cho chúng ta rồi.
Trương Dương nói: Được, tôi đi gọi tiểu Thường một tiếng.
Trương Dương đi tới phòng Thường Hải Tâm, trước khi gõ cửa trong lòng cũng thấp thỏm, quan hệ giữa hai người đã phát triển có tính thực chất, hoàn toàn khác với trước đây, tuy rằng đêm qua hai người thành khẩn với nhau, nhưng hôm nay trời sáng rồi, không biết sau khi gặp mặt liệu có xấu hổ hay không. Trương Dương chuẩn bị tâm lý một lúc, khi chuẩn bị gõ cửa thì Thường Hải Tâm từ bên trong mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy có người đứng ngoài cửa, Thường Hải Tâm giật nảy mình, sau khi thấy rõ là Trương Dương cô ta không khỏi oán trách: Anh đứng ngoài cửa làm gì? Không biết gõ cửa à?
Trương Dương nhìn thấy thần thái của Thường Hải Tâm vãn như bình thường, hắn cười nói: Tôi đang định gõ cửa đây.
Thường Hải Tâm nhìn thấy salonpas trên cổ Trương Dương, nói khẽ: cổ anh sao vậy?
Trương Dương làm mặt xấu nhìn cô ta: Cái đó... cô hiểu mà!
Thường Hải Tâm lập tức hai má đỏ bừng, gắt khẽ: Không thèm để ý tới anh nữa! Kỳ thật trên người cô ta cũng có không ít vết bầm, có điều Trương Dương dẫu sao cũng là kinh nghiệm phong phú, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên những chỗ lộ ra ngoài.
Trương Dương nói: Chuyện tối hôm qua…!
Thường Hải Tâm lắc đầu ngăn hắn nói tiếp: Đừng nói nữa có được không?
Trương Dương ừ một tiếng, đề nghị: Đi ăn đi!
Thường Hải Tâm nói khẽ: Không đi đâu, đúng rồi, lễ khai mạc sáng nay tôi cũng không đi.
Trương Dương cho rằng chuyện tối hôm qua đã tạo thành ảnh hưởng gì đó cho cô ta, quan tâm nói: Cô làm sao vậy?
Thường Hải Tâm thẹn thùng lắc đầu, nói khẽ: Có chút... tôi muốn nghỉ ngơi...
Trương đại quan nhân lúc này mới hiểu được là vì duyên cớ gì, nếu nói lần đầu tiên là bởi vì giải trừ tác dụng của mê dược cho Thường Hải Tâm thì mấy lần sau không thể dùng trị bệnh để giải thích nữa rồi.
Thường Hải Tâm ôn nhu nói: Anh đi đi, tôi nghỉ ngơi một lát là sẽ không sao thôi, dù sao tôi cũng không thích tham gia lễ khai mạc.
Trương Dương nói: Vậy tôi lát nữa mang chút đồ ăn về cho cô nhé.
Thường Hải Tâm gật đầu.
Lễ khai mạc diễn ra vào mười giờ sáng, Trương Dương sau khi ăn xong bữa sáng phát hiện tiệc đứng ở đây không cho mang đồ ăn ra ngoài, hắn đành đi ra cửa hàng ở ngoài khách sạn mua một ít đồ ăn sáng mang về cho Thường Hải Tâm, khiến hắn hoang mang là, Thường Hải Tâm không hề nhắc lại chuyện xảy ra tối hôm qua, Trương đại quan nhân cũng là một người rất có trách nhiệm, nếu hắn và Thường Hải Tâm đã có quan hệ này, về sau nói sao cũng phải chịu trách nhiệm với cô ta.
Vừa đưa đồ ăn sáng cho Thường Hải Tâm, Lâm Thanh Hồng gọi điện thoại tới, Lâm Thanh Hồng cũng vừa mới tỉnh dậy không lâu, đầu đau như búa bổ: Trương Dương, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Dương nói: Có gì đâu, chị uống nhiều rượu, Hải Tâm cũng uống nhiều, tôi đưa chị về nhà chị xong thì gọi điện thoại của nữ trợ lý Tào Tĩnh của chị, bảo cô ta tới chiếu cố chị, giờ sao rồi? Đã tỉnh rượu chưa?
Lâm Thanh Hồng thở dài nói: Đau đầu lắm, miệng lưỡi thì khô khốc, hai mắt hoa lên, cảm giác như vừa bị bệnh nặng một trận vậy.
Trương Dương nghe cô ta nói như vậy, không khỏi có chút buồn cười, Lâm Thanh Hồng không tốt số như vậy, không có ai giải trừ dược lực cho cô ta, chịu khổ một đêm, đương nhiên thân thể sẽ không thoải mái, hắn quan tâm nói: Uống nước nhiều nước vào, về sau tâm tình không tốt cũng đừng đi uống rượu, tối hôm qua may mà gặp tôi và Hải Tâm, nếu không chị uống rượu một mình chẳng phải là rất phiền phức ư? Trương Dương không hề nhắc tới trong rượu có huyền cơ khác, chuyện này sau lưng khẳng định có chút mờ ám, nhưng Trương Dương không muốn chuyện giữa hắn và Thường Hải Tâm bị người ngoài biết.
Lâm Thanh Hồng nói: Hải Tâm thế nào rồi?
Trương Dương nói: Vẫn ổn, so với chị thì đỡ hơn.
Lâm Thanh Hồng lại thở dài nói: Thật sự là ngại quá, chờ tôi khỏe lại nhất định sẽ đăng môn xin lỗi hai người.
Trương Dương gác máy rồi nói với Thường Hải Tâm: Cô nghỉ ngơi đi, tôi tới sân thể dục tham gia lễ khai mạc.
Thường Hải Tâm gật đầu, bỗng nhiên nói: Tối hôm qua rượu có phải có vấn đề hay không?
Trương Dương nói: Chuyện này á, nói ra thì dài lắm, đợi tôi về rồi sẽ từ từ giải thích cho cô.
Thường Hải Tâm gật đầu, chạm phải ánh mắt của Trương Dương, nhớ tới sự điên cuồng và mê loạn của mình tối hôm qua, mặt nhất thời lại đỏ lên. Cô ta không hề bởi vì chuyện tối hôm qua mà hối hận, ở sâu trong nội tâm ngược lại thấy hạnh phúc và ấm áp, từ cái đêm Trương Dương lẻn vào khuê phòng của cô ta, chui vào chăn của cô ta, tim cô ta đã hoàn toàn thuộc về Trương Dương, chuyện tối hôm qua tuy rằng tới rất đột nhiên, nhưng cô ta không hề bởi vậy mà sinh ra hối hận.
Lâm Thanh Hồng cố gắng nhớ lại tất cả chuyện tối hôm qua, tuy rằng trong đầu ngẫu nhiên hiện lên một số hình ảnh rời rạc, nhưng một chút hình ảnh này không đủ để hình thành một trí nhớ đầy đủ. Tào Tĩnh cả đêm đều ở cùng cô ta, cầm một cốc nước tới cho cô ta, Lâm Thanh Hồng uống nước xong rồi nói: Tào Tĩnh, cô về nghỉ ngơi đi, đúng rồi, gọi điện thoại tới công ty, sáng nay tôi không tới được.
Tào Tĩnh gật đầu.
Lúc này chuông cửa vang lên, Tào Tĩnh đứng dậy đi mở cửa, phát hiện ngoài cửa có một nam tử một nam tử mặc quân trang đang đứng, chính là chồng cũ Trình Quốc Bân của Lâm Thanh Hồng, Trình Quốc Bân là đại đội trưởng trung đoàn phòng cháy võ cảnh thành phố Nam Võ, trông cũng đường đường.
Tào Tĩnh nhìn thấy Trình Quốc Bân thi ngây ra một thoáng, vẫn cười nói: Đội trưởng Trình, là ngài à!
Trình Quốc Bân vẻ mặt rất nghiêm túc: Tào Tĩnh, Thanh Hồng có nhà không?
Tào Tĩnh gật đầu.
Trình Quốc Bân bước vào bên trong, Tào Tĩnh vội vàng ngăn lại: Lâm tổng của chúng tôi vẫn chưa rời giường? Tuy rằng bọn họ trước đây là vợ chồng, nhưng hiện tại dù sao cũng đã ly hôn rồi.
Trình Quốc Bân nói: Được, tôi ở phòng khách chờ cô ta, cô mời cô ta xuống đi.
Tào Tĩnh vội vàng đi tìm Lâm Thanh Hồng.
Trình Quốc Bân ngồi xuống sa lông, lấy thuốc lá ra châm một điếu, ngẩng đầu lên nhìn ảnh cưới trên tường, tân nương là Lâm Thanh Hồng, nhưng tân lang không phải là hắn, mà là trượng phu hiện tại của Lâm Thanh Hồng, Lương Thành Long, trong mắt Trình Quốc Bân hiện lên một tia ghen ghét. Tuy rằng hắn và Lâm Thanh Hồng đã ly hôn, nhưng ở sâu trong lòng hắn vẫn yêu nữ nhân này.
Hút xong hai điếu thuốc Lâm Thanh Hồng mới từ trên lầu đi xuống, cô ta đã rửa mặt thay quần áo, đầu óc của Lâm Thanh Hồng lúc này đã tỉnh táo lại, cô ta phát hiện mình cơ hồ là trần truồng đi ngủ, quần áo của mình rốt cuộc là ai đã cởi, cô ta không tiện hỏi Tào Tĩnh, có lẽ trước tiên nên nghỉ ngơi đã, sau đó từ từ nhớ lại xem tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cho nên mới ba lòng hai ý, thấy một người yêu một người! Lâm Thanh Hồng hậm hực nói.
Trương đại quan nhân bỗng nhiên ý thức được hiện tại mình đang phải đối mặt với một oán phụ, nói đạo lý với cô ta căn bản là không thể, tình cảm quan của mình, Lâm Thanh Hồng khẳng định sẽ không công nhận Cho nên nói với cô ta về vấn đề tình cảm là rất không sáng suốt, Trương Dương đổi đề tài: Đúng rồi, chuyện liên quan tới tập đoàn Thiên Kiêu của chị muốn tài trợ trang phục cho vận hội tỉnh của chúng tôi lúc nào thì chính thức ký hợp đồng.
Lâm Thanh Hồng bật cười: Ai cũng nói người làm sinh ý như chúng tôi thực tế, cậu so với chúng tôi còn thực tế hơn, tháng sau tôi về Bình Hải, đến lúc đó sẽ ký hợp đồng, còn một việc chính nữa là tìm Lương Thành Long ký đơn ly hôn.
Trương Dương nhìn thấy Lâm Thanh Hồng đã hơi say, đề nghị: Chị, tôi thấy chúng ta tối nay uống nhiều rồi, tôi và Hải Tâm về còn có việc!
Lâm Thanh Hồng:: Tôi không sao, đã lâu rồi không có ai tâm sự với tôi, nói thêm lát nữa đi. Cô ta nâng chén, nhưng ngay cả bình rượu cũng không cầm chắc được, rượu bên trong đổ ra không ít.
Trương Dương nói: Chị dâu, đừng uống nữa, uống rượu nhiều có hại lắm.
Lâm Thanh Hồng thở dài nói: Được, không uống nữa, cậu sau này cũng đừng gọi tôi là chị dâu nữa.
Trương Dương cười nói: Gọi quen rồi, trong nhất thời không sửa được.
Lâm Thanh Hồng nói: Không sửa được cũng phải sửa, chị Thanh Hồng, Lâm tổng, thậm chí trực tiếp gọi tôi là Lâm Thanh Hồng cũng được, đừng có gọi tôi là chị dâu, tôi và Lương Thành Long không còn bất kỳ quan hệ gì cả.
Trương Dương gật đầu nói: Được, Lâm tổng, chúng tôi phải đi rồi. Hắn sợ Lâm Thanh Hồng uống nữa sẽ thất thố.
Lâm Thanh Hồng gọi nhân viên phục vụ để thanh toán, Thường Hải Tâm lúc này mặt cũng đỏ bừng, bước chân liêu xiêu, Trương Dương ôm tay cô ta, nói: Cô không biết uống, thì uống nhiều như vậy làm gì chứ?
Thường Hải Tâm nói: Cao hứng... Còn vì sao mà cao hứng thì cô cũng không nói ra được, người ta sau khi uống rượu duy sẽ không được tỉnh táo.
Trương Dương và Thường Hải Tâm bắt xe tới, Lâm Thanh Hồng lái chiếc BMW mini, Trương Dương nhìn ra cô ta có chút không chịu được hơi rượu, đương nhiên không yên tâm để cô ta một mình lái xe về, giật lấy chìa khóa của của cô ta, nói: Lâm tổng, tôi đưa chị về, chị sống ở đâu?
Lâm Thanh Hồng nói: Cách khách sạn thể dục thể thao của hai người không xa, trên khu biệt thự Hương Hà Loan dưới chân núi Nhàn Vân... tôi chỉ đường cho cậu.
Trương Dương đặt Thường Hải Tâm ngồi ở ghế sau, Lâm Thanh Hồng lúc lắc ngồi ở ghế phụ, tay chỉ về phía trước: Lái xe!
Đầu óc của Lâm Thanh Hồng rõ ràng đã không còn tỉnh táo, chỉ hướng cũng loạn thất bát tao, Trương Dương liên tiếp đi vòng mấy lần, cuối cùng dứt khoát không nghe cô ta nữa, hỏi người qua đường phương hướng của biệt thự, rồi chở hai người tới biệt thự độc lập khu 18b Hương Hà Loan.
Hiện tại người có tiền đều thích con số may mắn 18, Trương Dương nhìn thấy tên trên cửa, lại nhớ tới phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Tạ Vân Phi cũng ở phòng số 1818, không khỏi cười cười lắc đầu, người Trung Quốc từ lúc nào biến thành mê tin như vậy? Hắn mở cửa xe, Lâm Thanh Hồng hai mắt mơ màng, mặt đỏ bừng, thấp giọng mắng: Nam nhân không phải là hạng tốt lành gì!
]Trương Dương nói: Lâm tổng, về nhà rồi! Nghĩ thầm tối nay mình coi như chịu trận thay Lương Thành Long, những lời này vốn đều là mắng gã.
Lâm Thanh Hồng lúc này đầu óc rất mê man, coi Trương Dương thành lái xe của mình: Tiểu Trương! Chìa khóa ở dưới hiên che nắng ý, cậu... cậu mở cửa đi!
Trương Dương có chút bất đắc dĩ, sớm biết rằng tửu lượng của Lâm Thanh Hồng kém như vậy, tối nay không nên để cô ta nhiều như vậy, lại nhìn Thường Hải Tâm, lúc này cũng đang nói linh tinh, miềng còn lẩm bẩm: Tôi khát nước!
Trương Dương không đành lòng để cô ta ở lại bên trong xe, một tay đỡ Thường Hải Tâm, một tay kéo Lâm Thanh Hồng, nửa kéo nửa ôm hai người cùng tới trước cửa biệt thự, trong nhà Lâm Thanh Hồng không có ai, một mình ở trong một căn nhà lớn như vậy, ngay cả ô sin cũng không có, quả thực là rất cô đơn.
Trương Dương kéo Lâm Thanh Hồng, Thường Hải Tâm dựa vào người hắn, nói: Tôi khát quá!
Trương Dương vừa giận vừa buồn cười: Ai bảo cô nhiều như vậy? Cho chết! Khó khăn lắm mới mở được cửa phòng, Lâm Thanh Hồng lảo đảo đi vào, miệng vẫn mắng: Nam nhân là hạng khốn nạn.
Trương đại quan nhân thầm kêu khổ, hôm nay mình không biết mình gặp vận xui gì mà lại găp phải hai nữ tửu quỷ này.
Lâm Thanh Hồng lảo đảo đi vào toilet, Trương Dương đặt Thường Hải Tâm xuống sa lông, hắn đứng dậy vào phòng bếp rót nước cho hai cô, xem ra hai người say không nhẹ, phải mau cho hai người uống chút nước cho tỉnh táo, Nữ Nhi Hồng này nên đổi thành Nữ Nhân Túy mới đúng.
Trương Dương từ phòng bếp cầm hai cốc nước ra, nhìn thấy Thường Hải Tâm, hai con người thiếu chút nữa lòi ra khỏi tròng. Thấy Thường Hải Tâm dựa nghiêng lên sa lông, áo ngoài đã cởi xuống, áo nhung dê cũng cởi luôn, trên người chỉ mặc mỗi một cái áo lót nhỏ, da thịt trắng nõn lộ ra hết, hai bầu vú đầy đặn săn chắc. Ánh mắt của Trương đại quan nhân thiếu chút nữa không rời được khỏi người Thường Hải Tâm, thằng ôn này cố nén một trận đầu váng mắt hoa, đi tới cầm lấy áo khoác phủ lên người Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm mơ mơ màng màng đẩy tay hắn ra: Nóng quá... khát quá!
Trương Dương đổ nước vào miệng cô ta: Cô trước tiên uống mấy ngụm đi rồi tính! Thường Hải Tâm tựa lên người hắn, mơ mơ màng màng lè nhè, Trương Dương chỉ có thể ôm lấy bờ vai trần của cô ta, giúp cô ta uống nước, Thường Hải Tâm một hơi uống cạn nước trong cốc, tựa vào vai Trương Dương: Trương Dương... em yêu anh lắm!
Trương đại quan nhân giật nảy mình, mẹ ơi, lời này không nên để cho Lâm Thanh Hồng nghe thấy. Hắn bắt đầu thấy trạng thái của Thường Hải Tâm hôm nay có chút không đúng, cũng không giống như là say rượu đơn thuần, chẳng lẽ bên trong rượu này còn bỏ thêm thứ gì đó?
Trương đại quan nhân đang đăm chiêu suy nghĩ thì Lâm Thanh Hồng từ toilet đi ra, khiến Trương Dương xấu hổ không thôi là, trên người Lâm Thanh Hồng cũng đãcởi gần hết quần áo, chỉ còn mỗi áo lót và chiếc Bra hình tam giác, thân hình của Lâm Thanh Hồng cũng khá là bốc lửa, tuy rằng không bằng Thường Hải Tâm, nhưng toàn thân cũng núi non chập trùng, đường cong cực kỳ gợi cảm. Trương đại quan nhân tuy rằng háo sắc, nhưng vẫn phải có nguyên tắc, Lâm Thanh Hồng là vợ của Lương Thành Long, vợ của bằng hữu không thể đụng, hơn nữa, Trương đại quan nhân đối với Lâm Thanh Hồng cũng không có một chút ý đồ gì, hắn cầm chăn trên sa lông đắp lên người Lâm Thanh Hồng: Chị dâu! Chị uống nhiều rồi...
Ai ngờ Lâm Thanh Hồng lại ôm chầm lấy hắn: Anh là đồ không có lương tâm.. anh là đồ không có lương tâm... Chăn cũng từ trên ngườicô ta rơi xuống, thân thể gần như là lõa lồ dán chặt lên người Trương Dương, Trương Dương xấu hổ vô cùng, mồ hôi trên trán cũng túa ra như tắm, bên này Thường Hải Tâm không biết từ lúc nào đã từ phía sau ôm lấy hắn, mặt dán chặt lên lưng hắn, thân thể cũng không ngừng ma sát lên người hắn, Lâm Thanh Hồng ôm Trương Dương muốn hôn hắn, Trương đại quan nhân đã bao giờ gặp cảnh này đâu, may mà ý thức của hắn vẫn còn tỉnh táo, vươn tay ra điểm trúng huyệt đạo của Lâm Thanh Hồng, rồi quay lại điểm huyệt Thường Hải Tâm.
Nhấc tay lên lau mồ hôi trên trán, con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Trương Dương cảm thấy nhất định là vò nữ nhi hồng đó có vấn đề, không khéo bên trong bỏ thuốc kích dục gì rồi, Trương Dương lại lấy chăn khoác lên người Lâm Thanh Hồng, ôm cô ta lên đặt vào trong phòng ngủ, nhìn Lâm Thanh Hồng mặt ửng hồng, Trương Dương không khỏi thở dài, vươn tay sờ mạch của cô ta, nhận thấy mạch đập của Lâm Thanh Hồng rất nhanh, chắc là trúng xuân dược gì rồi, mấy thứ này đối với thân thể không có hại gì lắm, đợi cho dược lực mất đi tự nhiên có thể khỏi. Trương Dương cầm di động của Lâm Thanh Hồng, tìm số điện thoại quen, thấy số điện thoại của Tào Tĩnh, trợ lý của Lâm Thanh Hồng, Trương Dương gọi điện thoại cho Tào Tĩnh, dưới loại tình huống này hắn cũng không thích hợp lưu lại đây, tốt nhất là để Tào Tĩnh tới đây lo cho cô ta, nếu qua đêm tại chỗ này, khẳng định sẽ gặp điều tiếng.
Tào Tĩnh sau khi nhận được điện thoại rất nhanh liền tới nhà Lâm Thanh Hồng, nhìn thấy Trương Dương ngồi ở trong phòng khách, bên cạnh hắn là Thường Hải Tâm vẫn ngủ say, lúc này, Trương Dương đã mặc quần áo giúp Thường Hải Tâm, từ bên ngoài không nhìn ra điều gì khác thường.
Tào Tĩnh trước đây đã gặp Trương Dương vài lần: Chủ nhiệm Trương, làm sao vậy?
Trương Dương cười nói: Hai cô này uống say quá rồi, Lâm tổng đang nghỉ ngơi ở trong phòng, cô ấy bảo tôi gọi điện thoại nhờ cô tới chiếu cố.
Tào Tĩnh gật đầu, có chút lo lắng nói: Còn cần đưa chị ấy tới bệnh viện không? Trương Dương cười nói: Không cần, uống hơi nhiều thôi, tỉnh rượu là không sao. Cô giúp chị ấy dùng nước mát lau người, sẽ tỉnh rượu mau hơn.
Trương Dương sau khi giao Lâm Thanh Hồng cho Tào Tĩnh liền yên lòng, hắn dẫn Thường Hải Tâm rời khỏi biệt thự Hương Hà Loan, bắt xe rồi về thẳng khách sạn thể dục thể thao
Trở lại khách sạn thể dục thể thao đã mười rưỡi tối, Trương Dương sợ Thường Hải Tâm sẽ nói linh tinh cho nên không dám giải huyệt cho cô ta, trực tiếp đưa cô ta vào phòng của cô ta, may mắn là trên đường không gặp người quen, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Bắc Cảng Tào Diễm Diễm ở cùng phòng với Thường Hải Tâm bởi vì sự cố cho nên không thể tham gia hội nghị lần này, vừa hay tạo điều kiện cho Trương Dương chiếu cố Thường Hải Tâm.
Trương Dương giúp Thường Hải Tâm cởi giày, nhìn thấy đôi chân gợi cảm này, không nhịn được mà sờ vài cái, nhưng hắn lưu ý tới trên mắt cá chân của Thường Hải Tâm nổi lên một số nốt đỏ, Trương đại quan nhân trong lòng ngây ra, lật chân cô ta xem một lượt, phát hiện trên chân cô ta đầy là nốt nhỏ màu đỏ, hô hấp của cô ta cũng biến thành càng lúc càng gấp rút, Trương Dương thầm kêu bất diệu, chẳng lẽ cô bé này quá mẫn cảm với thành phần dược vật nào đó trong rượu? Nếu thật sự là vậy thì không khéo sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Trương Dương không dám chậm trễ, khóa kỹ cửa phòng lại, lột tất cả áo của Thường Hải Tâm ra, trên người Thường Hải Tâm chỉ còn lại có một bộ nội y màu đen, Trương đại quan nhân nhìn cảnh hương diễm này, cắn chặt răng, nuốt nước miếng một cái. Vừa tới địa giới Vân An đã gặp phải khảo nghiệm ý chí lớn như thế này, Trương đại quan nhân cảm thấy mình có chút bi thương. Trong lòng kêu khổ không ngừng, nhưng hắn đối với tình huống của Thường Hải Tâm cũng không dám chậm trễ, phát hiện tứ chi và phần cổ của Thường Hải Tâm có không ít chỗ nổi mẩn đỏ, chắc là mẫn cảm với dược vật, lại xe mạch đập của cô ta, phát hiện mạch đập của Thường Hải Tâm không ngờ trở nên yếu ớt vô cùng, thế này thì không ổn rồi.
Trương Dương cắn chặt răng, trước tiên giải huyệt đạo cho Thường Hải Tâm, sau đó lại nhanh chóng điểm á huyệt của cô ta, hắn là sợ Thường Hải Tâm một khi hét lên xe làm tỉnh tất cả đều lãnh đạo ở chung quanh, đến lúc đó, hắn cho dù nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Thường Hải Tâm mở hé mắt, ánh mắt mê loạn nhìn Trương Dương, môi hé mở, bộ dạng như dê núi đợi làm thịt, Trương đại quan nhân nói khẽ: Hải Tâm, cô nghe này, cô trúng mê hồn dược rồi, lại mẫn cảm đối với dược vật, tôi phải dùng nội lực giúp cô bức mê dược ra.
Thường Hải Tâm nhìn Trương Dương, trên khuôn mặt trước giờ luôn thanh lệ lúc này lại đầy vẻ vũ mị dụ hoặc, Trương Dương thầm than mê dược này lợi hại quá, cho dù là nữ hài tử băng thanh dục khiết trúng loại mê dược này cũng sẽ biến thành đãng phụ dâm nữ, hắn vươn tay ra nắt mạch của Thường Hải Tâm, thân thể của Thường Hải Tâm dán chặt vào lòng hắn, Trương đại quan nhân kêu khổ không ngừng, mục đích hắn giải huyệt đạo cho Thường Hải Tâm là sợ chế trụ huyệt đạo của cô ta sẽ ảnh hưởng đến sợ vận chuyển máu của cô ta, tăng thêm sự có hại của mê dược đối với thân thể, tiến thêm một bước dẫn tới phản ứng mẫn cảm, nhưng dược lực trong cơ thể Thường Hải Tâm lúc này đang ở vào lúc mạnh nhất, cô ta dán chặt lên người Trương Dương, hai tay liều mạng muốn xé quần áo của Trương Dương, Trương Dương chỉ có thể một lần nữa chế trụ huyệt đạo của cô ta, song chưởng áp lên hậu tâm của cô ta, chân khí của bản thân chậm rãi đẩy tới, trước khi khu trừ mê dược cho Thường Hải Tâm, Trương Dương đã đoán trước được hiệu quả sẽ không được tốt, loại mê hồn dược này tác dụng đối với máu chỉ là thứ yếu, kích thích hệ thần kinh dẫn tới ảo giác mới là mấu chốt, nội lực cho dù có thể khu trừ một bộ phận độc tố, nhưng không cách nào trong khoảng thời gian ngắn thay đổi hệ thần kinh đang hưng phấn.
Nội lực sau khi đẩy một vòng trong người Thường Hải Tâm, phát hiện những nốt đỏ trên người cô ta chẳng những không bớt đi mà ngược lại càng lúc càng nhiều, nhiệt độ cơ thể của Thường Hải Tâm cũng nóng tới dọa người, Trương Dương nhìn thấy hiệu quả kém như vậy, không dám chế trụ huyệt đạo của cô ta nữa, hắn sợ Lâm Thanh Hồng cũng phát sinh tình trạng tương tự, lại gọi điện thoại cho Tào Tĩnh, may mà Lâm Thanh Hồng không có việc gì.
Mặt Thường Hải Tâm đỏ bừng, Trương Dương cũng biết phương pháp chữa khỏi cho cô ta, nhưng quân tử không ra tay lúc người ta gặp nguy, hiện tại Thường Hải Tâm căn bản chính là ý thức không rõ ràng, mình nếu làm việc đó với cô ta, chẳng phải là rất bỉ ổi ư.
Trương đại quan nhân quyết tâm thử một lần nữa, ngưng thần nín thở, đang chuẩn bị khu trừ mê dược cho Thường Hải Tâm thì bỗng nhiên cảm thấy giữa hai chân căng ra, tay Thường Hải Tâm đã nắm trúng mệnh căn của hắn rồi.
]Trương đại quan nhân lòng thì mềm như sợi bún, nhưng chỗ đó thì lại cứng như sắt, ánh mắt lại một lần nữa chiếu lên người Thường Hải Tâm, trong thoáng chốc này cô bé này đã cởi nốt chút quần áo còn sót lại trên người mình xuống rồi.
Trương Dương lúc này thật sự là máu nóng dồn lên, nhìn thấy bộ dạng này của Thường Hải Tâm, phòng tuyến tâm lý của hắn như sắp sụp đổ, hắn nhắm mắt lại, chút ý thức còn sót lại vẫn đang do dự, thân thể mềm mại nóng rực của Thường Hải Tâm đã lao tới, ôm lấy cổ hắn, hôn như mưa lên mặt Trương Dương.
Vào sát na hai môi tiếp xúc với nhau, Trương đại quan nhân nhìn mị thái mê người của Thường Hải Tâm, trong lòng rung động, máu cả người tựa hồ dồn hết lên não. Một tay nắm lấy bộ ngực cao vút săn chắc của cô ta, miệng thì hôn lên cổ cô ta, dưới sự kích thích mãnh liệt của Trương Dương, Thường Hải Tâm cũng không chịu được mà bắt đầu thở dốc, thân thể của cô ta run liên tục theo từng cái hôn của Trương Dương, hô hấp biến thành càng lúc càng cấp xúc. Ngón tay lần mò cởi quần của Trương Dương, bàn tay mềm mại trực tiếp nắm chặt lấy cái chỗ đó của hắn. Trương Dương cảm thấy da của Thường Hải Tâm càng lúc càng nóng, ánh trăng mờ mờ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, trên mặt cô đầy là vẻ mê loạn trầm túy, thân thể nóng rực cũng nghênh hợp với sự vuốt ve ôn nhu của Trương Dương, tay Trương Dương lặng lẽ mò xuống phần chân của Thường Hải Tâm, nhẹ nhàng ma sát cái bộ vị mềm mại đang tách ra đó, ngón tay linh hoạt gẩy gẩy nơi mẫn cảm nhất của Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm cả người run bắn lên như điện giật, hai đôi chân thon dài trắng nõn liều mạng kẹp chặt lấy ngón tay của Trương Dương, theo sự vuốt ve của hắn mà rên rỉ, bàn tay thì nắm chặt lấy cái chỗ cứng ngắc đó của hắn, giống như là người chết đuối tóm chặt cọc, hai mắt thì nhắm hờ, má đỏ hồng, ngực phập phồng kịch liệt.
Trương Dương hôn rái tai của cô ta, ngón tay của hắn không ngừng khiêu khích thân thể của Thường Hải Tâm, nơi mà ngón tay chạm đến đã sớm ướt nhẹp. Dưới bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng mông lung, trong phòng ấm áp như xuân, trong lòng là một cô gái xinh đẹp, chỉ sợ trên thế giới này không một nam nhân khỏe mạnh bình thường nào chịu nổi sự dụ hoặc này, Trương Dương cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình không ngừng tăng lên, hắn không thể nào khống chế được sự xung động của mình nữa, hắn nắm lấy ngực Thường Hải Tâm, quỳ xuống giữa hai chân cô ta, đầu gối tách hai chân cô ta ra, hắn cẩn thận mà kích động bắt đầu tiếp xúc thân mật lần đầu tiên với Thường Hải Tâm.
Thường Hải Tâm cảm thấy đau đớn, cảm giác đau đớn như bị xé rách khiến ý thức của cô ta trong thời khắc ngắn ngủi khôi phục lại một chút tỉnh táo, cô ta tựa hồ nhận thấy được điều gì đang xảy ra, nhưng thân thể của cô ta nói rõ với cô ta rằng mình đang cần gì, Trương Dương cũng nhận thấy được thân thể mềm mại của Thường Hải Tâm dang run rẩy kịch liệt.
Hắn cảm nhận được sự ấm áp và ướt át sâu trong thân thể Thường Hải Tâm, Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ta, thân thể cường tráng hành động nhịp nhàng theo tiết tấu, thể hội cảm giác tiêu hồn mà thân thể hoàn mĩ của Thường Hải Tâm mang tới.
Trương Dương dần dần đi sâu vào trong cơ thể Thường Hải Tâm mạnh hơn, thân thể của cô ta dưới sự trùng kịch điên cuồng của Trương Dương run rẩy kịch liệt, bởi vì bị Trương Dương điểm á huyệt, phản ứng của Thường Hải Tâm càng thêm tập trung vào hô hấp càng lúc càng dồn dập. Bụng của cô ta không nén được mà rướn về phía trước, tựa hồ hi vọng có thể cảm thụ khoái cảm bị Trương Dương trùng kích hơn nữa, tế bào cảm giác truy cầu khoái lạc của cô ta đã hoàn toàn công chiếm trung tâm thần kinh của cô ta, thân thể của Thường Hải Tâm giống như sóng nhấp nhô dưới người Trương Dương, cảm thấy mình giống như bị thủy triều tình yêu bao bọc, cảm giác sung sướng và sảng khoái lan ra tới mỗi một bộ phận trên người cô ta.
Ánh mắt mê loạn của Thường Hải Tâm dần dần trở nên trong suốt, nốt đỏ trên da thịt của cô ta đã hoàn toàn mất hết, tới cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh. Tuy rằng mặt của của cô ta càng thêm hồng hào hơn, nhưng đó là tác dụng sau khi đã qua kích tình.
Nhìn thấy Thường Hải Tâm đã khôi phục lý trí, Trương Dương giống như một đứa nhỏ làm sai, tất cả những gì phát sinh trước mắt hắn phải giải thích với Thường Hải Tâm như thế nào đây, nói rằng là mình là để chữa bệnh cho Thường Hải Tâm ư? Là xả thân cứu người sao? Có trời mới tin?
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, hơn nữa ngày Trương Dương mới ý thức được mình vẫn còn đang ở phía trên cô ta, hắn vội vàng bò xuống, nhưng lại bị Thường Hải Tâm vươn tay ra, ôm chặt lấy, miệng chu lên, bộ dạng rất đáng thương, Trương đại quan nhân cũng có chút tâm đắc đối với tâm lý của nữ nhân. Chẳng trách người ta nói đường thông tới tâm linh của nữ nhân là cái đó, xem ra mình liêu mạng biểu diễn đã chinh phục được Thường Hải Tâm rồi
Trương Dương giải á huyệt cho cô ta, nói khẽ: Chuyện kỳ thật là như thế này...
Thường Hải Tâm nói: em không nghe! Cô ta phát giác ánh mắt của Trương Dương đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, mặt không khỏi lại đỏ lên, vươn tay ra ôm cổ Trương Dương, môi thơm chủ động dâng hiến, tìm môi của Trương Dương, đầu lưỡi mềm mại ướt át đưa vào, trong đầu Trương Dương là một mảng trống rỗng, nhiệt liệt quấn lấy đầu lưỡi của cô ta, lướt quanh khoang miệng của cô ta. Máu nóng sôi trào đã đốt cháy thân thể họ. Bọn họ vong tình chìm đăm trong thời khắc mê người này. Thường Hải Tâm thở dốc kịch liệt bên tai Trương Dương. Khí thức thơm ngát của cô ta khiến Trương Dương như chìm vào một giấc mộng đẹp vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Khi Lý Hồng Dương tỉnh lại phát hiện Trương Dương đã quay về phòng từ lúc nào, y day day gáy, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Trương Dương ngáp một cái cũng từ trên giường ngồi dậy: Lão Lý, chào buổi sáng!
Chào buổi sáng!
Lý Hồng Dương mơ mơ màng màng nhìn hắn, vẫn không nhớ nổi hắn tối hôm qua trở về vào lúc nào.
Trương Dương nói: Tối hôm qua anh ngủ ngáy to quá.
Lý Hồng Dương gãi gãi đầu, ngượng ngùng bật cười: Bình thường ở nhà, lão bà của tôi cũng ngủ riêng, vì không chịu nổi tiếng ngáy của tôi.
Trương Dương mình trần đứng lên, Lý Hồng Dương có chút hâm mộ nhìn cơ thể săn chắc của hắn, nhớ ngày trước khi mình trẻ tuổi như vậy, hiện tại già rồi, Trương Dương kéo rèm, trong phòng đột nhiên sáng rực lên, Lý Hồng Dương lúc này mới lưu ý đến, trên cổ chủ nhiệm Trương có một một vết bầm màu đỏ, Lý Hồng Dương đi tới, vừa nhìn đã biết là chuyện gì đã xảy ra, vốn muốn nhắc Trương Dương một tiếng, nhưng lời nói đến môi lại tụt vào, có một số việc tốt nhất đừng nói thì tốt hơn, nói ra ngược lại thành xấu hổ.
Cho dù Lý Hồng Dương không nói, Trương Dương khi rửa mặt cũng nhìn thấy, trên cổ có một dấu môi son rất rõ ràng, khẳng định là khi tối hôm qua triền miên điên cuồng với Thường Hải Tâm lưu lại, trong túi du lịch của hắn có salonpas, nhân lúc Lý Hồng Dương không chú ý, dán salonpas lên, che đi vết bầm này, cán bộ quốc gia chúng ta phải chú ý tới hình tượng cá nhân mà.
Sau khi ra ngoài nhìn thấy Lý Hồng Dương cũng không có dị trạng gì, Trương Dương cũng yên lòng, hắn đặc biệt chọn một cái áo sơ mi cao cổ để mặc.
Lý Hồng Dương nhìn thấy bộ dạng giấu đầu hở đuôi của Trương Dương, thiếu chút nữa cười ra tiếng, có điều y lăn lộn trong quan trường cũng không phải là hai ngày, vào thời khắc mấu chốt vẫn biết che giấu suy nghĩ, y nói khẽ: Chủ nhiệm Trương, khách sạn đã chuẩn bị bữa sáng cho chúng ta rồi.
Trương Dương nói: Được, tôi đi gọi tiểu Thường một tiếng.
Trương Dương đi tới phòng Thường Hải Tâm, trước khi gõ cửa trong lòng cũng thấp thỏm, quan hệ giữa hai người đã phát triển có tính thực chất, hoàn toàn khác với trước đây, tuy rằng đêm qua hai người thành khẩn với nhau, nhưng hôm nay trời sáng rồi, không biết sau khi gặp mặt liệu có xấu hổ hay không. Trương Dương chuẩn bị tâm lý một lúc, khi chuẩn bị gõ cửa thì Thường Hải Tâm từ bên trong mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy có người đứng ngoài cửa, Thường Hải Tâm giật nảy mình, sau khi thấy rõ là Trương Dương cô ta không khỏi oán trách: Anh đứng ngoài cửa làm gì? Không biết gõ cửa à?
Trương Dương nhìn thấy thần thái của Thường Hải Tâm vãn như bình thường, hắn cười nói: Tôi đang định gõ cửa đây.
Thường Hải Tâm nhìn thấy salonpas trên cổ Trương Dương, nói khẽ: cổ anh sao vậy?
Trương Dương làm mặt xấu nhìn cô ta: Cái đó... cô hiểu mà!
Thường Hải Tâm lập tức hai má đỏ bừng, gắt khẽ: Không thèm để ý tới anh nữa! Kỳ thật trên người cô ta cũng có không ít vết bầm, có điều Trương Dương dẫu sao cũng là kinh nghiệm phong phú, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên những chỗ lộ ra ngoài.
Trương Dương nói: Chuyện tối hôm qua…!
Thường Hải Tâm lắc đầu ngăn hắn nói tiếp: Đừng nói nữa có được không?
Trương Dương ừ một tiếng, đề nghị: Đi ăn đi!
Thường Hải Tâm nói khẽ: Không đi đâu, đúng rồi, lễ khai mạc sáng nay tôi cũng không đi.
Trương Dương cho rằng chuyện tối hôm qua đã tạo thành ảnh hưởng gì đó cho cô ta, quan tâm nói: Cô làm sao vậy?
Thường Hải Tâm thẹn thùng lắc đầu, nói khẽ: Có chút... tôi muốn nghỉ ngơi...
Trương đại quan nhân lúc này mới hiểu được là vì duyên cớ gì, nếu nói lần đầu tiên là bởi vì giải trừ tác dụng của mê dược cho Thường Hải Tâm thì mấy lần sau không thể dùng trị bệnh để giải thích nữa rồi.
Thường Hải Tâm ôn nhu nói: Anh đi đi, tôi nghỉ ngơi một lát là sẽ không sao thôi, dù sao tôi cũng không thích tham gia lễ khai mạc.
Trương Dương nói: Vậy tôi lát nữa mang chút đồ ăn về cho cô nhé.
Thường Hải Tâm gật đầu.
Lễ khai mạc diễn ra vào mười giờ sáng, Trương Dương sau khi ăn xong bữa sáng phát hiện tiệc đứng ở đây không cho mang đồ ăn ra ngoài, hắn đành đi ra cửa hàng ở ngoài khách sạn mua một ít đồ ăn sáng mang về cho Thường Hải Tâm, khiến hắn hoang mang là, Thường Hải Tâm không hề nhắc lại chuyện xảy ra tối hôm qua, Trương đại quan nhân cũng là một người rất có trách nhiệm, nếu hắn và Thường Hải Tâm đã có quan hệ này, về sau nói sao cũng phải chịu trách nhiệm với cô ta.
Vừa đưa đồ ăn sáng cho Thường Hải Tâm, Lâm Thanh Hồng gọi điện thoại tới, Lâm Thanh Hồng cũng vừa mới tỉnh dậy không lâu, đầu đau như búa bổ: Trương Dương, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Dương nói: Có gì đâu, chị uống nhiều rượu, Hải Tâm cũng uống nhiều, tôi đưa chị về nhà chị xong thì gọi điện thoại của nữ trợ lý Tào Tĩnh của chị, bảo cô ta tới chiếu cố chị, giờ sao rồi? Đã tỉnh rượu chưa?
Lâm Thanh Hồng thở dài nói: Đau đầu lắm, miệng lưỡi thì khô khốc, hai mắt hoa lên, cảm giác như vừa bị bệnh nặng một trận vậy.
Trương Dương nghe cô ta nói như vậy, không khỏi có chút buồn cười, Lâm Thanh Hồng không tốt số như vậy, không có ai giải trừ dược lực cho cô ta, chịu khổ một đêm, đương nhiên thân thể sẽ không thoải mái, hắn quan tâm nói: Uống nước nhiều nước vào, về sau tâm tình không tốt cũng đừng đi uống rượu, tối hôm qua may mà gặp tôi và Hải Tâm, nếu không chị uống rượu một mình chẳng phải là rất phiền phức ư? Trương Dương không hề nhắc tới trong rượu có huyền cơ khác, chuyện này sau lưng khẳng định có chút mờ ám, nhưng Trương Dương không muốn chuyện giữa hắn và Thường Hải Tâm bị người ngoài biết.
Lâm Thanh Hồng nói: Hải Tâm thế nào rồi?
Trương Dương nói: Vẫn ổn, so với chị thì đỡ hơn.
Lâm Thanh Hồng lại thở dài nói: Thật sự là ngại quá, chờ tôi khỏe lại nhất định sẽ đăng môn xin lỗi hai người.
Trương Dương gác máy rồi nói với Thường Hải Tâm: Cô nghỉ ngơi đi, tôi tới sân thể dục tham gia lễ khai mạc.
Thường Hải Tâm gật đầu, bỗng nhiên nói: Tối hôm qua rượu có phải có vấn đề hay không?
Trương Dương nói: Chuyện này á, nói ra thì dài lắm, đợi tôi về rồi sẽ từ từ giải thích cho cô.
Thường Hải Tâm gật đầu, chạm phải ánh mắt của Trương Dương, nhớ tới sự điên cuồng và mê loạn của mình tối hôm qua, mặt nhất thời lại đỏ lên. Cô ta không hề bởi vì chuyện tối hôm qua mà hối hận, ở sâu trong nội tâm ngược lại thấy hạnh phúc và ấm áp, từ cái đêm Trương Dương lẻn vào khuê phòng của cô ta, chui vào chăn của cô ta, tim cô ta đã hoàn toàn thuộc về Trương Dương, chuyện tối hôm qua tuy rằng tới rất đột nhiên, nhưng cô ta không hề bởi vậy mà sinh ra hối hận.
Lâm Thanh Hồng cố gắng nhớ lại tất cả chuyện tối hôm qua, tuy rằng trong đầu ngẫu nhiên hiện lên một số hình ảnh rời rạc, nhưng một chút hình ảnh này không đủ để hình thành một trí nhớ đầy đủ. Tào Tĩnh cả đêm đều ở cùng cô ta, cầm một cốc nước tới cho cô ta, Lâm Thanh Hồng uống nước xong rồi nói: Tào Tĩnh, cô về nghỉ ngơi đi, đúng rồi, gọi điện thoại tới công ty, sáng nay tôi không tới được.
Tào Tĩnh gật đầu.
Lúc này chuông cửa vang lên, Tào Tĩnh đứng dậy đi mở cửa, phát hiện ngoài cửa có một nam tử một nam tử mặc quân trang đang đứng, chính là chồng cũ Trình Quốc Bân của Lâm Thanh Hồng, Trình Quốc Bân là đại đội trưởng trung đoàn phòng cháy võ cảnh thành phố Nam Võ, trông cũng đường đường.
Tào Tĩnh nhìn thấy Trình Quốc Bân thi ngây ra một thoáng, vẫn cười nói: Đội trưởng Trình, là ngài à!
Trình Quốc Bân vẻ mặt rất nghiêm túc: Tào Tĩnh, Thanh Hồng có nhà không?
Tào Tĩnh gật đầu.
Trình Quốc Bân bước vào bên trong, Tào Tĩnh vội vàng ngăn lại: Lâm tổng của chúng tôi vẫn chưa rời giường? Tuy rằng bọn họ trước đây là vợ chồng, nhưng hiện tại dù sao cũng đã ly hôn rồi.
Trình Quốc Bân nói: Được, tôi ở phòng khách chờ cô ta, cô mời cô ta xuống đi.
Tào Tĩnh vội vàng đi tìm Lâm Thanh Hồng.
Trình Quốc Bân ngồi xuống sa lông, lấy thuốc lá ra châm một điếu, ngẩng đầu lên nhìn ảnh cưới trên tường, tân nương là Lâm Thanh Hồng, nhưng tân lang không phải là hắn, mà là trượng phu hiện tại của Lâm Thanh Hồng, Lương Thành Long, trong mắt Trình Quốc Bân hiện lên một tia ghen ghét. Tuy rằng hắn và Lâm Thanh Hồng đã ly hôn, nhưng ở sâu trong lòng hắn vẫn yêu nữ nhân này.
Hút xong hai điếu thuốc Lâm Thanh Hồng mới từ trên lầu đi xuống, cô ta đã rửa mặt thay quần áo, đầu óc của Lâm Thanh Hồng lúc này đã tỉnh táo lại, cô ta phát hiện mình cơ hồ là trần truồng đi ngủ, quần áo của mình rốt cuộc là ai đã cởi, cô ta không tiện hỏi Tào Tĩnh, có lẽ trước tiên nên nghỉ ngơi đã, sau đó từ từ nhớ lại xem tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
/2583
|