Lâm Thanh Hồng nhìn thấy Trình Quốc Bân, ngửi thấy mùi thuốc là khắp phòng, cô ta có chút chán ghét nhíu mày, vừa đi xuống cầu thang vằ nói: Anh chừng nào thì có thể học được cách nghĩ cho người khác?
Trình Quốc Bân nói: Em thì vĩnh viễn không học được cách bao dung cho người khác, ở trong mắt em, anh thủy chung không có bất kỳ ưu điểm nào.
Lâm Thanh Hồng ngồi xuống đối diện Trình Quốc Bân, tuy rằng cô ta đã trang điểm nhưng Trình Quốc Bân vẫn nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt cô ta, Trình Quốc Bân hỏi: Em tối hôm qua đã đi đâu?
Lâm Thanh Hồng trợn mắt lên, nói: Trình Quốc Bân, anh có lầm hay không đó, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi hiện tại có hôn nhân của tôi, có gia đình của tôi, giữa tôi và anh đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa rồi, anh dựa vào gì mà hỏi đến chuyện sinh hoạt cá nhân của tôi?
Trình Quốc Bân nói: Em có hôn nhân mới, có gia đình mới ư, nhưng anh nghe nói em sắp ly hôn rồi!
Lâm Thanh Hồng tức giận nói tức giận nói: Cái đó liên quan gì tới anh? Nếu anh sáng sớm đến đây là để chọc tức tôi thì mục đích của anh đã đạt được rồi đó, hiện tại đi ra ngoài cho tôi.
Trình Quốc Bân cười cười cười cười, nhìn Tào Tĩnh đang đứng đầu xa có chút không biết nên làm gì: Tào Tĩnh, cô đi ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói riêng với Lâm tổng của cô.
Tào Tĩnh dạ một tiếng.
Lâm Thanh Hồng thì không chút khách khí nói: Người nên đi ra ngoài là anh!
Trình Quốc Bân nói: Thanh Hồng, anh tới tìm em thật sự là có một số việc muốn hỏi em, em đừng dùng thái độ này với anh, chúng ta mặc dù đã ly hôn, nhưng anh muốn chúng ta vẫn là bạn bè.
Lâm Thanh Hồng tức giận nói tức giận nói: Anh xứng ư? Một người đã từng phản bội tôi, dựa vào cái gì mà đòi làm bạn với tôi?
Tào Tĩnh nhìn ra tình hình có chút không ổn, lặng lẽ rời khỏi biệt thự của Lâm Thanh Hồng.
Trình Quốc Bân đợi cho Tào Tĩnh đi khỏi, hắn lại rút một điếu thuốc lá ra châm, khi hút thuốc không nhịn được ho khan mấy tiếng.
Lâm Thanh Hồng sau khi trút giận một chập xong cũng bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Trình Quốc Bân, nói: Sao không hút cho chết luôn đi.
Trình Quốc Bân dùng sức rít một hơi rồi nhả khói, nói: Đừng trù anh như vậy, chúng ta đã ly hôn rồi, anh cũng có làm chướng mắt em nữa đâu.
Có gì thì nói mau đi, tôi không có thời gian nghe anh nói chuyện tào lao.
Trình Quốc Bân nói: Thanh hồng, anh thừa nhận anh đã có lỗi với em, nhưng anh và tiểu Lô chỉ là gặp dịp thì chơi, là cô ta câu dẫn anh, em lại cả ngày không ở bên cạnh anh, cho nên anh...
Lâm Thanh Hồng ngắt lời hắn: Trình Quốc Bân, anh có biết xấu hổ hay không? Chuyện gạo gũ thóc thối anh còn nhắc lại làm cái gì? Tôi nói cho anh biết, tôi ly hôn với anh là bởi vì tôi cảm thấy mình bị sỉ nhục, anh nhìn lại mình đi, loại người như anh mà xứng với tôi à?
Trình Quốc Bân nói: Thanh Hồng, em đối với anh vẫn còn có oán khí như vậy ư?
Hết từ lâu rồi, tôi chẳng còn quan hệ gì với anh cả.
Trình Quốc Bân nói: Đa số nam nhân trên thế giới này đều như vậy, Lương Thành Long so với anh thì có tốt hơn không? Chỉ sợ sinh hoạt của hắn so với anh thì càng bậy bạ hơn!
Lâm Thanh Hồng tức giận nói: Anh câm miệng lại cho tôi rồi cút ra ngoài, đừng để khói thuốc và những lời nói bỉ ổi của anh làm ảnh hưởng tới tâm tình của tôi.
Trình Quốc Bân lạnh lùng cười một tiếng, hắn cầm một bức ảnh ném ra trước mặt Lâm Thanh Hồng, Lâm Thanh Hồng liếc bức ảnh một cái, cả người lập tức như bị sét đánh, trong ảnh cô ta chỉ mặc nội y, cơ hồ là hoàn toàn lõa lồ ôm Trương Dương, Lâm Thanh Hồng tuy nhiên đã là người trải đời, nhưng nhìn thấy bức ảnh này thì cô ta không thể nào bình tĩnh được nữa, hô hấp biến thành cấp xúc, cầm bức ảnh đó lên.
Trình Quốc Bân không nói gì, vừa quan sát đến vẻ mặt của Lâm Thanh Hồng vừa hút thuốc.
Lâm Thanh Hồng nhìn bức ảnh đó, tâm loạn như ma, trong nhất thời những hình ảnh hỗn loạn trong đầu lần lượt đan xen vào với nhau, cô ta bắt mình phải trấn tĩnh lại, căm tức nhìn Trình Quốc Bân, nói: Anh ti bỉ lắm!
Trình Quốc Bân nói: Em đừng vội mắng anh ti bỉ, những bức ảnh này là người ta đưa cho anh, anh cũng không biết là ai chụp, anh tới đây dưa ảnh cho em xem, là muốn nhắc nhở em, chúng ta tuy rằng không còn quan hệ hôn nhân, nhưng dù sao cũng từng là vợ chồng, anh vẫn quan tâm tới em.
Không cần!
Trình Quốc Bân nói: Anh không biết em và thằng nhóc này có quan hệ gì? Nhưng những bức ảnh này nếu lọt vào tay Lương Thành Long, em chắc biết hậu quả.
Lâm Thanh Hồng cắn môi, cô ta tuy rằng cố gắng nhớ lại, nhưng bất kể là như thế nào cũng không nhớ nổi tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trình Quốc Bân ném ba bức ảnh còn lại lên bàn đứng dậy nói: Em tự mình nghĩ cho kỹ đi, nếu như cần giúp đỡ, anh có thể…
Không cần, anh hiện tại có thể đi được rồi! Lâm Thanh Hồng lạnh lùng từ chối hắn.
Trình Quốc Bân cười khổ lắc đầu, xoay người rời khỏi biệt thự của Lâm Thanh Hồng.
Đợi cho Trình Quốc Bân đi rồi, Lâm Thanh Hồng nhìn mấy bức ảnh trên bàn trà, ngây ra đó, nhất thời trong đầu trống rỗng, không biết mình nên đối diện với chuyện này như thế nào.
Tuy rằng cô ta không biết tối hôm qua rốt cuộc dã xảy ra chuyện gì, nhưng người chụp những bức ảnh này khẳng định không có hảo ý, ảnh đã được đưa đến tay Trình Quốc Bân, không loại bỏ khả năng những bức ảnh này cũng được đưa đến tay Lương Thành Long, Lâm Thanh Hồng cảm thấy đây là một âm mưu, cô ta phải đi tìm Trương Dương, ở ngay tước mặt hỏi rõ tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lâm Thanh Hồng có thể kiến lập sự nghiệp như ngày nay tuyệt đối không phải là nhờ may mắn, cô ta có sự bình tĩnh hơn người và tâm cơ kín kẽ, trước khi tìm Trương Dương, cô ta quyết định tới bệnh viện kiểm tra thân thể, xem xem mình rốt cuộc là có gì khác lạ không.
Trương Dương và Lý Hồng Dương cùng nhau theo các đại biểu tới tham dự hội nghị đi đến sân thể dục núi Nhàn vân tham gia lễ khai mạc giải điền kinh toàn quốc lần này, gió hôm nay rất lớn, ngồi ở trong sân thể dục rất lạnh, loại giải điền kinh này cũng không phải điểm nóng được người dân trong nước chú ý, vé vào cửa của lễ khai mạc cũng đều là hình thức tặng kèm, mặc dù là như vậy, trong sân thể dục cũng chỉ ngồi kín một phần ba, tuyệt đại đa số vị trí đều trống, Trương Dương và Lý Hồng Dương ngồi ở trên khán đài, Lý Hồng Dương bị gió thổi cho mũi đỏ ửng lên, y vừa day mũi vừa nói: Hôm nay sao lạnh thế!
Trương Dương không thấy lạnh, hắn nhìn thấy sự vắng vẻ của lễ khai mạc lần này, trong lòng bỗng nhiên có chút thấp thỏm, giải điền kinh toàn quốc nói sao cũng có sức hấp dẫn hơn vận hội tỉnh của bọn họ, nhưng nhìn trước mặt, vé tặng miễn phí mà cũng cũng không có mấy người tới đây cổ động, những người có mặt đại bộ phận đều là nhân công của tập đoàn sắt thép Thái Hồng, lão tổng Triệu Vĩnh Phúc của tập đoàn Thái Hồng là thương nhân tài trợ chính của giải điền kinh lần này, không chỉ xuất tiền mà còn xuất người giúp chống đỡ thể diện.
Trương Dương nhìn lên đài chủ tịch, thấy phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia Lưu Thành Bình và lão tổng tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc ngồi cùng một chỗ, hai người đang cười nói gì đó.
Khi Trương Dương nhìn bọn họ, ánh mắt của Triệu Vĩnh Phúc vừa hay liếc qua mặt Trương Dương, trong đôi mắt thâm thủy phủ một tầng ánh sáng lạnh lùng, ánh mắt này khiến Trương đại quan nhân rất không thoải mái, có điều ánh mắt của Triệu Vĩnh Phúc không hề dừng lại lâu trên mặt Trương Dương, rất nhanh liền quay về chỗ Lưu Thành Bình.
Lưu Thành Bình cảm khái nói: Thi đấu điền kinh trong nước được ít người xem quá, lễ khai mạc hôm nay căn bản là không có bao nhiêu người tới đây cổ động.
Triệu Vĩnh Phúc cười nói: Thời tiết hơi lạnh, lòng nhiệt tình của người dân đối với điền kinh quả thực không quá cao, đây cũng là duyên cớ thiếu ngôi sao điền kinh, đúng rồi, chờ ngày mai Ngưu gia quân chính thức thi đấu, tình huống sẽ khả quan hơn nhiều.
Lưu Thành Bình tràn đầy đồng cảm gật đầu nói: Cũng chỉ có hiệu ứng ngôi sao của Ngưu gia quân mới có thể thu hút một số người xem, trong hạng mục khác căn bản không có tồn tại ngôi sao.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Cho nên sự nghiệp điền kinh trong nước mới ảm đảm như vậy.
Lưu Thành Bình cầm chén trà nâng chung lên uống, nói: Đáng tiếc xí nghiệp gia trong nước nhiệt tình vì sự nghiệp thể dục thể thao giống như Vĩnh Phúc huynh thật sự là quá ít, sự nghiệp thể dục thể thao xét đến cùng cũng phải dựa vào một chữ tiền, không có tài chính sung túc làm bảo đảm, sự nghiệp thể dục thể thao của chúng ta cũng khó giành được phát triển có tính đột phá.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Tôi trước đây đã nói rồi, nghền nghiệp hóa là con đường tất nhiên của thể thao nước nhà, bóng đá đã bắt đầu đi theo con đường này rồi.
Nhắc tới bóng đá, Lưu Thành Bình không khỏi nhớ tới câu lạc bộ bóng đá Thái Hồng của Triệu Vĩnh Phúc, sau sự kiện Thái Hồng vì đút lót trọng tài mà phải xuống hạng, năm nay lại một lần nữa sát nhập vào ngoại hạng. Lưu Thành Bình nói: Vĩnh Phúc huynh định đầu tư lớn vào bóng đá ư?
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: Sau sự kiện khán đài sân thể dục Đông Giang sập, Thái Hồng đã trải qua phong ba, chuyện lần đó khiến câu lạc bộ của chúng tôi chịu đả kích rất lớn.
Trình Quốc Bân nói: Em thì vĩnh viễn không học được cách bao dung cho người khác, ở trong mắt em, anh thủy chung không có bất kỳ ưu điểm nào.
Lâm Thanh Hồng ngồi xuống đối diện Trình Quốc Bân, tuy rằng cô ta đã trang điểm nhưng Trình Quốc Bân vẫn nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt cô ta, Trình Quốc Bân hỏi: Em tối hôm qua đã đi đâu?
Lâm Thanh Hồng trợn mắt lên, nói: Trình Quốc Bân, anh có lầm hay không đó, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi hiện tại có hôn nhân của tôi, có gia đình của tôi, giữa tôi và anh đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa rồi, anh dựa vào gì mà hỏi đến chuyện sinh hoạt cá nhân của tôi?
Trình Quốc Bân nói: Em có hôn nhân mới, có gia đình mới ư, nhưng anh nghe nói em sắp ly hôn rồi!
Lâm Thanh Hồng tức giận nói tức giận nói: Cái đó liên quan gì tới anh? Nếu anh sáng sớm đến đây là để chọc tức tôi thì mục đích của anh đã đạt được rồi đó, hiện tại đi ra ngoài cho tôi.
Trình Quốc Bân cười cười cười cười, nhìn Tào Tĩnh đang đứng đầu xa có chút không biết nên làm gì: Tào Tĩnh, cô đi ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói riêng với Lâm tổng của cô.
Tào Tĩnh dạ một tiếng.
Lâm Thanh Hồng thì không chút khách khí nói: Người nên đi ra ngoài là anh!
Trình Quốc Bân nói: Thanh Hồng, anh tới tìm em thật sự là có một số việc muốn hỏi em, em đừng dùng thái độ này với anh, chúng ta mặc dù đã ly hôn, nhưng anh muốn chúng ta vẫn là bạn bè.
Lâm Thanh Hồng tức giận nói tức giận nói: Anh xứng ư? Một người đã từng phản bội tôi, dựa vào cái gì mà đòi làm bạn với tôi?
Tào Tĩnh nhìn ra tình hình có chút không ổn, lặng lẽ rời khỏi biệt thự của Lâm Thanh Hồng.
Trình Quốc Bân đợi cho Tào Tĩnh đi khỏi, hắn lại rút một điếu thuốc lá ra châm, khi hút thuốc không nhịn được ho khan mấy tiếng.
Lâm Thanh Hồng sau khi trút giận một chập xong cũng bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Trình Quốc Bân, nói: Sao không hút cho chết luôn đi.
Trình Quốc Bân dùng sức rít một hơi rồi nhả khói, nói: Đừng trù anh như vậy, chúng ta đã ly hôn rồi, anh cũng có làm chướng mắt em nữa đâu.
Có gì thì nói mau đi, tôi không có thời gian nghe anh nói chuyện tào lao.
Trình Quốc Bân nói: Thanh hồng, anh thừa nhận anh đã có lỗi với em, nhưng anh và tiểu Lô chỉ là gặp dịp thì chơi, là cô ta câu dẫn anh, em lại cả ngày không ở bên cạnh anh, cho nên anh...
Lâm Thanh Hồng ngắt lời hắn: Trình Quốc Bân, anh có biết xấu hổ hay không? Chuyện gạo gũ thóc thối anh còn nhắc lại làm cái gì? Tôi nói cho anh biết, tôi ly hôn với anh là bởi vì tôi cảm thấy mình bị sỉ nhục, anh nhìn lại mình đi, loại người như anh mà xứng với tôi à?
Trình Quốc Bân nói: Thanh Hồng, em đối với anh vẫn còn có oán khí như vậy ư?
Hết từ lâu rồi, tôi chẳng còn quan hệ gì với anh cả.
Trình Quốc Bân nói: Đa số nam nhân trên thế giới này đều như vậy, Lương Thành Long so với anh thì có tốt hơn không? Chỉ sợ sinh hoạt của hắn so với anh thì càng bậy bạ hơn!
Lâm Thanh Hồng tức giận nói: Anh câm miệng lại cho tôi rồi cút ra ngoài, đừng để khói thuốc và những lời nói bỉ ổi của anh làm ảnh hưởng tới tâm tình của tôi.
Trình Quốc Bân lạnh lùng cười một tiếng, hắn cầm một bức ảnh ném ra trước mặt Lâm Thanh Hồng, Lâm Thanh Hồng liếc bức ảnh một cái, cả người lập tức như bị sét đánh, trong ảnh cô ta chỉ mặc nội y, cơ hồ là hoàn toàn lõa lồ ôm Trương Dương, Lâm Thanh Hồng tuy nhiên đã là người trải đời, nhưng nhìn thấy bức ảnh này thì cô ta không thể nào bình tĩnh được nữa, hô hấp biến thành cấp xúc, cầm bức ảnh đó lên.
Trình Quốc Bân không nói gì, vừa quan sát đến vẻ mặt của Lâm Thanh Hồng vừa hút thuốc.
Lâm Thanh Hồng nhìn bức ảnh đó, tâm loạn như ma, trong nhất thời những hình ảnh hỗn loạn trong đầu lần lượt đan xen vào với nhau, cô ta bắt mình phải trấn tĩnh lại, căm tức nhìn Trình Quốc Bân, nói: Anh ti bỉ lắm!
Trình Quốc Bân nói: Em đừng vội mắng anh ti bỉ, những bức ảnh này là người ta đưa cho anh, anh cũng không biết là ai chụp, anh tới đây dưa ảnh cho em xem, là muốn nhắc nhở em, chúng ta tuy rằng không còn quan hệ hôn nhân, nhưng dù sao cũng từng là vợ chồng, anh vẫn quan tâm tới em.
Không cần!
Trình Quốc Bân nói: Anh không biết em và thằng nhóc này có quan hệ gì? Nhưng những bức ảnh này nếu lọt vào tay Lương Thành Long, em chắc biết hậu quả.
Lâm Thanh Hồng cắn môi, cô ta tuy rằng cố gắng nhớ lại, nhưng bất kể là như thế nào cũng không nhớ nổi tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trình Quốc Bân ném ba bức ảnh còn lại lên bàn đứng dậy nói: Em tự mình nghĩ cho kỹ đi, nếu như cần giúp đỡ, anh có thể…
Không cần, anh hiện tại có thể đi được rồi! Lâm Thanh Hồng lạnh lùng từ chối hắn.
Trình Quốc Bân cười khổ lắc đầu, xoay người rời khỏi biệt thự của Lâm Thanh Hồng.
Đợi cho Trình Quốc Bân đi rồi, Lâm Thanh Hồng nhìn mấy bức ảnh trên bàn trà, ngây ra đó, nhất thời trong đầu trống rỗng, không biết mình nên đối diện với chuyện này như thế nào.
Tuy rằng cô ta không biết tối hôm qua rốt cuộc dã xảy ra chuyện gì, nhưng người chụp những bức ảnh này khẳng định không có hảo ý, ảnh đã được đưa đến tay Trình Quốc Bân, không loại bỏ khả năng những bức ảnh này cũng được đưa đến tay Lương Thành Long, Lâm Thanh Hồng cảm thấy đây là một âm mưu, cô ta phải đi tìm Trương Dương, ở ngay tước mặt hỏi rõ tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lâm Thanh Hồng có thể kiến lập sự nghiệp như ngày nay tuyệt đối không phải là nhờ may mắn, cô ta có sự bình tĩnh hơn người và tâm cơ kín kẽ, trước khi tìm Trương Dương, cô ta quyết định tới bệnh viện kiểm tra thân thể, xem xem mình rốt cuộc là có gì khác lạ không.
Trương Dương và Lý Hồng Dương cùng nhau theo các đại biểu tới tham dự hội nghị đi đến sân thể dục núi Nhàn vân tham gia lễ khai mạc giải điền kinh toàn quốc lần này, gió hôm nay rất lớn, ngồi ở trong sân thể dục rất lạnh, loại giải điền kinh này cũng không phải điểm nóng được người dân trong nước chú ý, vé vào cửa của lễ khai mạc cũng đều là hình thức tặng kèm, mặc dù là như vậy, trong sân thể dục cũng chỉ ngồi kín một phần ba, tuyệt đại đa số vị trí đều trống, Trương Dương và Lý Hồng Dương ngồi ở trên khán đài, Lý Hồng Dương bị gió thổi cho mũi đỏ ửng lên, y vừa day mũi vừa nói: Hôm nay sao lạnh thế!
Trương Dương không thấy lạnh, hắn nhìn thấy sự vắng vẻ của lễ khai mạc lần này, trong lòng bỗng nhiên có chút thấp thỏm, giải điền kinh toàn quốc nói sao cũng có sức hấp dẫn hơn vận hội tỉnh của bọn họ, nhưng nhìn trước mặt, vé tặng miễn phí mà cũng cũng không có mấy người tới đây cổ động, những người có mặt đại bộ phận đều là nhân công của tập đoàn sắt thép Thái Hồng, lão tổng Triệu Vĩnh Phúc của tập đoàn Thái Hồng là thương nhân tài trợ chính của giải điền kinh lần này, không chỉ xuất tiền mà còn xuất người giúp chống đỡ thể diện.
Trương Dương nhìn lên đài chủ tịch, thấy phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia Lưu Thành Bình và lão tổng tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc ngồi cùng một chỗ, hai người đang cười nói gì đó.
Khi Trương Dương nhìn bọn họ, ánh mắt của Triệu Vĩnh Phúc vừa hay liếc qua mặt Trương Dương, trong đôi mắt thâm thủy phủ một tầng ánh sáng lạnh lùng, ánh mắt này khiến Trương đại quan nhân rất không thoải mái, có điều ánh mắt của Triệu Vĩnh Phúc không hề dừng lại lâu trên mặt Trương Dương, rất nhanh liền quay về chỗ Lưu Thành Bình.
Lưu Thành Bình cảm khái nói: Thi đấu điền kinh trong nước được ít người xem quá, lễ khai mạc hôm nay căn bản là không có bao nhiêu người tới đây cổ động.
Triệu Vĩnh Phúc cười nói: Thời tiết hơi lạnh, lòng nhiệt tình của người dân đối với điền kinh quả thực không quá cao, đây cũng là duyên cớ thiếu ngôi sao điền kinh, đúng rồi, chờ ngày mai Ngưu gia quân chính thức thi đấu, tình huống sẽ khả quan hơn nhiều.
Lưu Thành Bình tràn đầy đồng cảm gật đầu nói: Cũng chỉ có hiệu ứng ngôi sao của Ngưu gia quân mới có thể thu hút một số người xem, trong hạng mục khác căn bản không có tồn tại ngôi sao.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Cho nên sự nghiệp điền kinh trong nước mới ảm đảm như vậy.
Lưu Thành Bình cầm chén trà nâng chung lên uống, nói: Đáng tiếc xí nghiệp gia trong nước nhiệt tình vì sự nghiệp thể dục thể thao giống như Vĩnh Phúc huynh thật sự là quá ít, sự nghiệp thể dục thể thao xét đến cùng cũng phải dựa vào một chữ tiền, không có tài chính sung túc làm bảo đảm, sự nghiệp thể dục thể thao của chúng ta cũng khó giành được phát triển có tính đột phá.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Tôi trước đây đã nói rồi, nghền nghiệp hóa là con đường tất nhiên của thể thao nước nhà, bóng đá đã bắt đầu đi theo con đường này rồi.
Nhắc tới bóng đá, Lưu Thành Bình không khỏi nhớ tới câu lạc bộ bóng đá Thái Hồng của Triệu Vĩnh Phúc, sau sự kiện Thái Hồng vì đút lót trọng tài mà phải xuống hạng, năm nay lại một lần nữa sát nhập vào ngoại hạng. Lưu Thành Bình nói: Vĩnh Phúc huynh định đầu tư lớn vào bóng đá ư?
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: Sau sự kiện khán đài sân thể dục Đông Giang sập, Thái Hồng đã trải qua phong ba, chuyện lần đó khiến câu lạc bộ của chúng tôi chịu đả kích rất lớn.
/2583
|