Lưu Thành Bình cười nói: Tôi thấy hai bức tranh chữ này mỗi thứ mỗi vẻ, ngày hôm này thông qua huấn luyện viên Ngưu cùng đồng chí Trương múa bút tại đây, hướng về người yêu thích thể thao trên cả nước mà biểu diễn, nói lên anh tài giới thể thao chúng ta cũng không phải là đầu óc giản đơn tứ chi phát triển, mà đồng dạng chúng ta cũng có văn nhân nhã sĩ! Thứ mà người công tác trong nghành thể thao chúng ta theo đuổi là phát triển toàn diện đức trí thể!
Triệu Vĩnh Phúc là người đầu tiên vỗ tay lên, lập tức hiện trường vang lên một tràng pháo tay, hắn là lão tổng của tập đoàn, hôm nay rất nhiều người tới đây đều là người của tập đoàn Thái Hồng, đương nhiên đều cổ vũ cho hắn.
Lưu Thành Bình lại nói: Đương nhiên, viết chữ vẽ tranh chỉ là nghề phụ ủa chúng ta, nghề chính của chúng ta là thể dục, chỉ có xuất ra phong cách trên trận đấu điền kinh, thi đấu ra thành tích, đấy mới thực sự là cường giả! Trong lời nói của Lưu Thành Bình tràn ngập ủng hộ đối với Ngưu Tuấn Sinh.
Trương Dương đã đi trở về vị trí của mình.
Cơ Nhược Nhạn bảo người thu lại bức tranh chữ của Ngưu Tuấn Sinh, Triệu Vĩnh Phúc lúc trước từng nói qua muốn lấy bức tranh đẹp này tặng cho hắn, còn về bức tranh của Trương Dương, nàng còn phải xin ý kiến, tuy rằng hai chữ này có chút hỗn đản, bất quá viết thật sự là không tồi.
Triệu Vĩnh Phúc trả lời rất đơn giản: Nhìn thấy đẹp thì cô cứ lưu lại đi.
Cơ Nhược Nhạn bị những lời này của lão tổng làm cho mặt nóng lên, đẹp thì đẹp nhưng mình cũng không thể đem treo hai bức tranh này ở trong phòng làm việc. Lưu Thành Bình cũng là người biết hàng, mặc dù không vui đối với Trương Dương, nhưng chữ thật sự là không tồi, hắn mỉm cười nói: Cô Cơ, bức tranh chữ này tặng cho tôi đi.
Tạ Vân Phi tương đối căm tức đối với việc làm của Trương Dương, lúc ăn cơm trưa, y cả mắt cũng không nhìn tới Trương Dương, y cho rằng từ khi Trương Dương đến Nam Tích tới bây giờ vẫn không ngừng gây ra phiền toái cho mình, lần thi đấu tranh giải Điền Kinh này, chắc chắn thành tích của Bình Hải sẽ không quá tốt, nói không chừng Lưu Thành Bình muốn mượn cơ hội này điểm danh phê bình bọn y.
Chẳng qua đám quan chức thể dục thể thao của Bình Hải đối với việc làm của Trương Dương đều kêu to thống khoái, lúc ăn cơm, rất nhiều người đều chủ động nâng ly chạm cốc cùng Trương Dương,viết lên hai chữ đó rất hả giận, có người nói : Chủ nhiệm Trương, cũng chỉ có anh mới có thể viết lên hai chữ đó, vừa rồi mặt vị quản lí kia đỏ rần.
Trương đại quan nhân dương dương đắc ý nói : Có gì đáng đỏ mặt? Về cái chữ cứng lên kia, tôi nói mọi người không thể trong sáng một chút được sao, tôi là hi vọng điền kinh Bình Hải chúng ta có thể cứng lên một phen, là một tỉnh lớn có kinh tế mạnh như vậy mà ở điền kinh lại có thể không có vị trí của chúng ta, đám người công tác về thể dục thể thao chúng ta cũng là không có ánh sáng trên mặt!
Tạ Vân Phi không nhịn được nói: Cậu Trương, cậu nói ít đi vài câu đi, đừng cứng lên cứng lên cái gì, nơi này là chỗ công chúng!
Trương Dương nói : Chủ nhiệm Tạ, thật ngại quá, tôi thật không biết ngài không thích cứng lên!
Lý Hồng Dương luôn luôn không nói chuyện cũng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, một ngụm rượu đang ngậm trong miệng văng ra ngoài, văng thẳng lên mặt và người của Tạ Vân Phi, vẻ mặt Tạ Vân Phi nhất thời thay đổi, Lý Hồng Dương vừa nhìn đã biết chọc phải chỗ thủng, cuống quít nói : Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chủ nhiệm Tạ, thật sự tôi vô ý . . .
Tạ Vân Phi tức giận đến méo cả mũi, y đẩy ra Lý Hồng Dương một cái, đứng dậy đi đến hướng toilet.
Trương Dương nở nụ cười ha ha, Lý Hồng Dương đau khổ nói: Chủ nhiệm Trương, anh không nên hại người như vậy.
Trương đại quan nhân cười híp mắt, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm nói : Tôi hại anh sao? Làm sao tôi không biết vậy?
Buổi chiều trở lại khách sạn Thể Dục, mới vừa xuống xe buýt, Trương Dương liền thấy được chiếc xe BMW mini của Lâm Thanh Hồng đỗ ở cửa khách sạn, Lâm Thanh Hồng đang ngồi đợi ở trong xe. Trương Dương đi tới, nhìn vào bên trong xe, Lâm Thanh Hồng đeo kính râm, không nhìn rõ được biểu tình trên mặt nàng, Trương Dương cười nói: Chị dâu, chị đã dậy rồi!
Lên xe! Giọng nói của Lâm Thanh Hồng rất nghiêm túc.
Trương Dương nhìn chung quanh, kéo cửa xe ra tiến vào rồi ngồi xuống.
Lâm Thanh Hồng lái ô tô đi tới công viên Nhàn Vân Sơn, sau khi dừng xe, nàng chỉ chỉ vào con đường rộng rãi trong công viên: Vào bên trong đi một chút!
Trương Dương đi theo nàng vào công viên, đi vào nhà thủy tạ trên hồ nước của công viên, nơi này có quán trà Nhàn Vân.
Hai người ngồi xuống ghế ở nhà thuỷ tạ, Lâm Thanh Hồng kêu một ấm Hồng Trà, ánh mắt nhìn phía trời chiều ở phương xa.
Trương Dương hắng giọng một cái, cầm lấy tách trà nói : Chị dâu, hình như chị có chút nghiêm túc!
Lâm Thanh Hồng chuyển hướng hắn, tháo kính râm xuống, trên mặt không có vẻ cười, lẳng lặng nhìn thẳng vào con mắt của hắn nói : Tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trương đại quan nhân bị Lâm Thanh Hồng nhìn thẳng không khỏi có chút xấu hổ,dù sao chuyện tối hôm qua cũng khó mà nói ra, nếu như nói nàng cởi hết rồi liều mạng xông tới hướng lồng ngực của mình thì Lâm Thanh Hồng biết giấu mặt đi đâu được? Sau này hai người bọn họ làm sao quan hệ nữa.
Trương Dương cười nói: Chị cùng Hải Tâm đều uống quá nhiều, tôi lái xe của chị đưa chị về nhà, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý Tào Tĩnh của chị, nhờ cô ấy phụ trách trông nom chị . ..
Lâm Thanh Hồng cắt đứt lời nói của Trương Dương : Có phải tôi đã có gì thất thố hay không?
Trương Dương lặng đi một chút, hắn uống ngụm trà, cười nói: Người uống quá nhiều đều giống nhau, không có gì.
Lâm Thanh Hồng lấy ra một tấm ảnh chụp đẩy tới trước.
Trương Dương nhìn thoáng qua tấm hình, nhất thời trong đầu óc kêu ông ông một cái, hắn cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, đầu tiên hắn nghĩ đến là có phải Lâm Thanh Hồng tìm người chụp lén hay không, Trương Dương sinh ra hoài nghi như vậy cũng rất bình thường, dù sao Lâm Thanh Hồng đang muốn ly hôn với Lương Thành Long, nếu tấm ảnh chụp này tới tay của Lương Thành Long, Lương Thành Long sẽ có cảm giác như thế nào? Chẳng lẽ tối hôm qua Lâm Thanh Hồng là cố ý bố trí một cái bẫy, hãm hại mình tiến vào sao? Nhưng vừa nghĩ lại thì hẳn là không, hắn và Lâm Thanh Hồng quen biết lâu như vậy, quan hệ với nhau luôn luôn không tồi, sự nghiệp của Lâm Thanh Hồng lớn như vậy, nàng hẳn là khinh thường sử dụng thủ đoạn như vậy, dù sao này nếu lấy tấm hình này bức Lương Thành Long ly hôn, đối với chính cô ta cũng không có chỗ tốt gì. Từ vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Thanh Hồng, Trương Dương cũng ý thức được một chuyện, Lâm Thanh Hồng có thể cũng đang hoài nghi hắn.
Trương Dương ổn định tâm thần lại một chút rồi nói : Chị lấy tấm hình này từ chỗ nào?
Lâm Thanh Hồng nói : Chồng cũ của tôi đưa cho tôi, có người đem tấm ảnh chụp này đến trên tay y.
Trương Dương nói : Chỉ có tấm này thôi?
Lâm Thanh Hồng không nói gì, kỳ thật còn có tấm khác, chẳng qua có chút quá chừng mực, nàng ngượng ngùng lấy ra nữa, nàng thấp giọng nói: Tối hôm qua rốt cuộc vì sao lại như thế?
Trương Dương nói : Tối hôm qua rượu Nữ Nhi Hồng chị uống khẳng định là có vấn đề, tôi hoài nghi có người bỏ thuốc ở trong đó.
Lâm Thanh Hồng mấp máy miệng nói : Cậu không biết rõ tình hình?
Trương Dương hỏi ngược lại: Chị hoài nghi tôi?
Lúc Lâm Thanh Hồng nhìn thấy tấm ảnh này cũng đích xác hoài nghi Trương Dương, chỉ là sau đó nàng đi tới bệnh viện, tìm được bác sĩ chuyên khoa gia là bạn cũ của nàng rồi kiểm tra toàn diện cho nàng một lần, xác thực là mình cũng không có bị xâm phạm gì, Lâm Thanh Hồng là một người lý trí, suy nghĩ sự việc rất chu đáo, sau khi chứng minh được giữa nàng cùng Trương Dương không có bất kỳ hành vi đi quá gì, tinh thần của nàng thoáng yên ổn một chút, lúc này mới đến tìm Trương Dương hỏi cho rõ, Lâm Thanh Hồng nói : Tôi không hoài nghi anh, chỉ là tôi nghĩ không ra, vì sao chuyện này lại thành như vậy?
Trương Dương nói : Chúng ta gặp nhau là ngẫu nhiên, tới Túy Ông Cư cũng không phải là chuyện trong kế hoạch của tôi với Hải Tâm.
Lâm Thanh Hồng thấp giọng nói: Ý của cậu là nói, chuyện này có thể là nhằm vào tôi.
Trương Dương nói : Chị có thể yên tâm, tối hôm qua không có phát sinh chuyện tình gì không tốt, cho dù những người này chụp được một ít ảnh cũng không chứng minh được cái gì.
Nghe Trương Dương nói như vậy, Lâm Thanh Hồng có chút ngượng ngùng, nàng cầm lấy chén trà, uống một ngụm trà để che dấu sự xấu hổ của mình, trầm mặc một hồi mới nói : Trương Dương, tôi lo lắng chuyện này có thể sẽ mang lại cho cậu một chút phiền toái.
Trương Dương cười nói: Đối với phiền toái, tôi đã sớm tập mãi thành thói quen, nhìn thấy tấm ảnh này, tôi bỗng nhiên nghĩ đến, có nên gọi điện thoại trước tiên cho Lương Thành Long, giải thích rõ với hắn hay không.
Lâm Thanh Hồng nói : Hắn rất đa nghi, cậu chủ động tìm hắn nói, hắn sẽ cho rằng cậu giấu đầu lòi đuôi.
Trương Dương cười khổ nói: Nói như vậy, chẳng phải là lưng tôi gánh oan đã định rồi.
Lâm Thanh Hồng không nói gì, điện thoại di động của Trương Dương vang lên, hắn cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, dãy số hiện lên là của Lương Thành Long, Trương Dương nói : Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, là điện thoại của hắn. Làm trò trước mặt Lâm Thanh Hồng, hắn chuyển nút tiếp cú điện thoại này.
Trương Dương còn chưa kịp nói gì, từ trong ống nghe liền truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ của Lương Thành Long: Hỗn đản, súc sinh, con mẹ nó mày có phải là người hay không? Tao cùng Lâm Thanh Hồng còn chưa ly hôn, mày lại có thể ngủ với vợ của tao!
Trương Dương nhíu mày: Tao nói mày có thể bình tĩnh lại hay không?
Lương Thành Long đang nổi nóng sao có thể nhịn được đi xuống, giận dữ hét lên: Trương Dương, con mẹ nó mày nghe rõ đây, từ hôm nay trở đi tao với mày ân đoạn nghĩa tuyệt. . .
Trương Dương thở dài: Vợ mày cũng đang ở đây, mày nghe cô ấy giải thích đi. Trương Dương lấy điện thoại đưa cho Lâm Thanh Hồng.
Lâm Thanh Hồng vốn không muốn nhận, nhưng Trương Dương đem điện thoại đưa tới trước mặt mình, cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể tiếp nhận điện thoại: A lô!
Lương Thành Long nghe thấy thanh âm của Lâm Thanh Hồng, lửa giận trong lòng bốc lên, nghĩ tới tấm ảnh chụp của Lâm Thanh Hồng với Trương Dương kia, liền tức giận đến rung cả người, mắt cũng đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: Tiện nhân, con mẹ nó ai cũng có thể làm chồng!
Lâm Thanh Hồng cũng không phải là tính tình tốt lành gì: Lương Thành Long, anh nói cái gì?
Lương Thành Long run rẩy nói : Tao con mẹ nó đều thấy được, cởi đủ sạch sẽ, mẹ nó, mày. . . Con mẹ nó mày còn để cho tao làm người không? Làm cho tao đội nón xanh!
Lâm Thanh Hồng cả giận nói: Anh muốn nghe tôi giải thích hay không?
Giải thích cái gì? Tao con mẹ nó chỉ tin tưởng cái mình nhìn thấy! Cho tao đội nón xanh! Tiện nhân!
Lâm Thanh Hồng nói : Không ai bắt anh, là chính anh tự tìm nón xanh đội lên trên đầu mình!
Tao con mẹ nó ly hôn với mày!
Lâm Thanh Hồng nói : Ly hôn thì ly hôn, nếu không ly hôn anh là đồ hèn nhát!
Lương Thành Long nói : Gian phu dâm phụ, tao con mẹ nó quyết không tha cho chúng mày!
Lâm Thanh Hồng nói : Anh là cái thứ gì tốt? Tôi muốn làm sao thì làm vậy, nếu anh không ly hôn, sau đó sẽ có một cái nón xanh chờ anh đội! Nói xong nàng tức giận cúp điện thoại, lấy điện thoại ném xuống mặt bàn, tức giận đến mặt trắng bệch, miệng không ngừng phập phồng.
Trương đại quan nhân ở một bên nghe được rõ ràng, trong lòng kêu khổ a, hôm nay xem ra mình là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan được, hai người các ngươi ly hôn thì ly hôn con mẹ nó tôi cũng đánh rắm, đem tôi lôi vào để làm gì? Trương Dương nói : Chị dâu, chị không nên hại người như vậy!
Lâm Thanh Hồng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái nói : Cậu cũng không phải là cái thứ gì tốt, không có chuyện gì, cậu đưa tôi để làm gì?
Trương Dương thật sự là dở khóc dở cười, thầm nói tôi muốn là không tiễn cô, ngày hôm nay không chừng Lương Thành Long muốn đội nón xanh thật rồi. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, mình là kẻ câm ăn hoàng liên, Trương Dương thở dài nói: Tôi không tự trọng, tôi đáng đời, sau này hai người các chị trong miệng ngàn vạn lần đừng đem tôi lôi vào chyện này.
Oán giận thì oán giận, nhưng chuyện này lại không thể không làm cho bọn họ cảnh giác, Trương Dương cho rằng vấn đề ở trên vò rượu, sau khi Lâm Thanh Hồng tỉnh táo lại cũng cho rằng như vậy, chuyện lần này là có người muốn sắp đặt cài bẫy chính mình, Trương Dương chỉ là một người bị hại vô tội. Sau khi nàng đưa Trương Dương về khách sạn, quyết định đi Túy Ông Cư thăm dò, nhìn xem có thể tra ra được cái gì hay không.
Chuyện này xảy ra làm cho trong lòng của Trương Dương cũng rất buồn bực, không cần biết có phải nhằm vào hắn hay không, trên thực tế đã đem hắn lôi vào rồi, Lương Thành Long hiện tại giống như là phát điên, nhận thức là hắn đã ngủ với Lâm Thanh Hồng, Trương Dương cũng không muốn tiếp tục hiểu lầm, dù sao bọn hắn là bạn bè nhiều năm như vậy, không thể bởi vì một chuyện hiểu lầm làm hỏng tình bạn.
Trên đường Trương Dương trở về phòng, Đinh Triệu Dũng từ Đông Giang gọi điện thoại tới: Sao lại thành việc như thế? Cậu với Lương Thành Long làm sao vậy?
Trương Dương nói : Anh đừng hỏi tôi, anh tìm Lâm Thanh Hồng hỏi đi, chuyện của hai người bọn họ, tôi không muốn nói, cũng không muốn xen vào.
Đinh Triệu Dũng liền thở dài: Nghe tôi nói này huynh đệ, vợ của bạn không thể động!
Trương Dương nói : Anh đừng ở chỗ này nói mát, tôi hướng lão nhân gia Chủ Tịch mà cam đoan, tôi cùng Lâm Thanh Hồng trong sạch, tôi con mẹ nó chỉ cần là có một chút nhớ nhung với cô ta, thì tôi sẽ bị trời tru đất diệt, không được chết tử tế.
Đinh Triệu Dũng nói : Đến mức đó sao? Đến nỗi phát thề độc ?
Trương Dương nói : Được rồi, không nói nữa, tôi thật sự buồn!
Khi Đinh Triệu Dũng gọi điện thoại cho Trương Dương, Lương Thành Long đang ngồi ở trong văn phòng của y, Lương Thành Long xưa nay kiêu ngạo lúc này lại tựa như con công thua trận,ủ rũ ôm lấy đầu, đôi mắt cũng đỏ lên, trong mắt lóe ra lên lệ quang, đại lão gia sợ cái gì? Sợ chính là cháy hậu viện, quá dọa người a, hơn nữa lần này làm cho y đội nón xanh lại không phải là người khác, mà là bạn thân tốt Trương Dương của y, Lương Thành Long không chấp nhận được, trong lòng có ủy khuất lại không có chỗ nói đi, chỉ có thể tìm Đinh Triệu Dũng để nói.
Trong lòng Đinh Triệu Dũng không quá tin tưởng Trương Dương cùng Lâm Thanh Hồng có cái gì đen tối, mặc dù Lâm Thanh Hồng có chút phong vận, nhưng là dù sao cũng không thể so sánh với tuyệt đại gia nhân bên người Trương Dương kia, huống chi nàng là vợ của Lương Thành Long. Lấy hiểu biết của Đinh Triệu Dũng đối với Trương Dương, hắn thực sự chú trọng tình bạn, sẽ không làm ra chuyện tình đê tiện con mẹ nó như thế.
Ngay trước mặt Lương Thành Long, Đinh Triệu Dũng lại gọi điện thoại cho Lâm Thanh Hồng, Lâm Thanh Hồng đem tình huống hướng Đinh Triệu Dũng nói một lần qua điện thoại, cuối cùng ném xuống một câu: Hắn thích nghĩ làm sao thì cứ nghĩ! Dù sao tôi đã quyết định ly hôn với hắn, bảo hắn ở Đông Giang chờ kí tên.
Đinh Triệu Dũng để điện thoại xuống, cầm lấy tấm hình trên bàn kia nói : Tôi thấy chuyện này là một sự hiểu lầm!
Lương Thành Long cũng không tin là cái hiểu lầm gì, y chỉ vào tấm hình nói : Hiểu lầm? Anh xem bộ dạng thân thiết của bọn nó đi, cô ta. . . mẹ nó đều cởi thành cái dạng này, anh còn nói là hiểu lầm?
Đinh Triệu Dũng nói : Vừa rồi tôi đã hỏi qua Lâm Thanh Hồng, tối hôm qua cô ấy gặp Trương Dương cùng Thường Hải Tâm, mời bọn họ đi uống rượu, trong rượu có khả năng bị người hạ thuốc linh tinh gì đó, cho nên Lâm Thanh Hồng cùng Thường Hải Tâm đều uống quá nhiều, mà Trương Dương không có việc gì, liền đưa Lâm Thanh Hồng đến Hương Hà Vịnh.
Lương Thành Long nói : Đương nhiên cô ta sẽ không thừa nhận, tôi con mẹ nó thật sự là mắt bị mù, làm sao lại làm bạn với kẻ như thế chứ, mẹ nó, hắn lại ngủ cả với vợ của tôi!
Đinh Triệu Dũng nghe Lương Thành Long càng nói càng kỳ cục, y nhíu mày nói : Lương Thành Long, anh bình tĩnh suy nghĩ lại đi, căn cứ theo lời nói của Thanh Hồng, lúc ấy còn có Thường Hải Tâm ở đây, vì cái gì lại không có ảnh của Thường Hải Tâm ? Chỉ chụp riêng Trương Dương cùng hình của cô ấy? Vì sao lại phải đưa tấm ảnh này đến trong tay anh? Anh không biết là một âm mưu sao? Kẻ chụp ảnh căn bản là cố ý chế tạo mâu thuẫn, nếu anh làm thật, anh sẽ trúng kế.
Lương Thành Long suy nghĩ lại, chuyện này quả thực có chút không đúng. Nhưng trong hình rõ ràng chụp lại, Trương Dương với Lâm Thanh Hồng ôm cùng một chỗ, Lâm Thanh Hồng chỉ mặc áo trong, y sẽ không nhìn lầm.
Đinh Triệu Dũng nói : Nếu như anh để ý nhìn, trong mấy tấm hình này cũng không phải bọn họ ôm cùng một chỗ, là Lâm Thanh Hồng ôm Trương Dương, hơn nữa anh nhìn kỹ vẻ mặt của cô ấy đi, có vẻ thật sự không phù hợp.
Lúc này Lương Thành Long cuối cùng bình tĩnh một chút, y xem mấy tấm hình một lần nữa, vẻ mặt đau khổ mắng: Đàn bà thối, mẹ nó, vẻ mặt thật phong tương a,làm sao lại chưa từng như vậy đối với tôi chứ.
Đinh Triệu Dũng thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, vào lúc này mà thằng nhãi này lại còn có thể băn khoăn như vậy.
Lương Thành Long cũng không phải nhân vật tầm thường, sau khi tỉnh táo lại, y cũng nhìn ra một ít manh mối, thấp giọng nói: Nói như vậy có người cố ý chế tạo chuyện này.
Đinh Triệu Dũng gật đầu nói: Tám chín phần mười là như thế, kỳ thật Thành Long này, tôi nói một câu không nên nói, cho dù anh không tin bạn, cũng nên tin tưởng vợ của anh.
Lương Thành Long nói : Cô ta cũng thừa nhận trong điện thoại rồi.
Đinh Triệu Dũng nói : Anh cũng không phải không biết tính tình của Thanh Hồng, rất cố chấp, anh không nói lý lẽ, cô ấy càng không nói lý lẽ hơn so với anh, nếu ngay từ đầu anh có thể bảo trì ôn hoà nhã nhặn, bình tĩnh nói chuyện với cô ấy, tôi nghĩ nhất định cô ấy sẽ giải thích rõ ràng với anh.
Lương Thành Long nói : Nếu nói như thế, trái lại thành ra tôi không phải, anh ngẫm lại xem, tôi là đàn ông, ai mẹ nó chứng kiến vợ của mình mặc như vậy ôm ấp cùng gã đàn ông khác còn có thể duy trì bình tỉnh?
Đinh Triệu Dũng nói : Bây giờ anh đã biết mùi vị bị người phản bội, lúc trước anh cùng Bạch Yến, tại sao anh không nói?
Lương Thành Long nói : Tôi nói Đinh Triệu Dũng này, rút cục anh có phải bạn của tôi hay không chứ?
Đinh Triệu Dũng đem tất cả ảnh chụp đều nhét vào trong tay của hắn: Bạn thân, không phải tôi không đứng ở bên anh, mà là bởi vì chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ lắm, anh đừng hành động vội, nhất định phải bình tĩnh đối mặt với chuyện này, cho người khác một cơ hội giải thích đi, còn nữa, chuyện này tôi sẽ không nói với bất luận kẻ nào, chỉ làm ra vẻ tất cả chưa từng xảy ra.
Lúc này trong lòng của Lương Thành Long dễ chịu hơn, y đứng lên nói : Hôm nay tôi phải đi Nam Tích, tôi phải tìm bọn họ giáp mặt hỏi một câu, làm sao cũng phải làm rõ ràng chuyện này.
Đinh Triệu Dũng nói : Đã mấy giờ rồi, bây giờ anh đi qua đó, đến đó cũng phải hơn nửa đêm.
Lương Thành Long nói : Không làm rõ ràng chuyện này, trong lòng tôi không yên.
Đinh Triệu Dũng thở dài nói: Như vậy đi, tôi cùng anh đi một chuyến.
Như thế nào? Lo lắng cho tôi?
Đinh Triệu Dũng nói : Làm bạn với tên bạn xấu như anh, tôi con mẹ nó khổ tám đời.
*** Sau khi Trương Dương trở lại khách sạn không bao lâu, Thường Hải Tâm gõ cửa đi vào, Trương đại quan nhân nhìn thấy Thường Hải Tâm trong lòng ít nhiều có chút e ngại, thằng nhãi này còn chưa nghĩ ra phải giải thích chuyện tối ngày hôm qua như thế nào, phía Lâm Thanh Hồng thì không có g nhưng Thường Hải Tâm lại thực sự cùng mình tiến thêm một bước ở đó. Vẻ mặt Thường Hải Tâm thực sự bình thường, cùng bình thường không có gì khác biệt, gọi một tiếng chủ nhiệm Trương, lại cùng Lý Hồng Dương bắt chuyện, nhẹ giọng nói: Vừa rồi chủ nhiệm Tạ của Ủy Ban Thể Dục Tỉnh thông báo nói, bảo người phụ trách Ủy Ban Thể Dục các thành phố chúng ta làm tốt công tác động viên các vận động viên, cổ vũ bọn họ có thể lấy được thành tích tốt trong lần thi đấu tranh giải điền kinh lần này. Hai ngày nay trong lòng của Tạ Vân Phi cũng ngột ngạt, hắn cũng hi vọng vận động viên tỉnh mình có thể có thành tích tốt trong trận đấu lần này, đỡ để cho người khác khinh thường.
Lý Hồng Dương nói : Vận động viên của Nam Tích chúng ta chỉ có một mình Ngưu Chấn Vĩ, sẽ ở tầng sáu.
Trương Dương nói : Như vậy đi, tôi đi cổ vũ cậu ta.
Lý Hồng Dương không phải không thấy qua cái gọi là cổ vũ của Trương Dương, nói là cổ vũ còn không bằng nói là gây áp lực, y cười nói: Chủ nhiệm Trương, Ngưu Chấn Vĩ lần này có thể tiến vào trận chung kết đã là phát huy vượt xa người thường, anh ngàn vạn lần đừng tạo cho cậu ta áp lực quá lớn.
Trương Dương nói : Được rồi, lão Lý, anh cũng đừng đi, tôi tự mình đi nhìn xem.
Lý Hồng Dương cũng thấy đi càng nhiều người càng không tốt, trái lại sẽ tạo cho Ngưu Chấn Vĩ áp lực càng lớn hơn nữa.
Trương Dương cùng Thường Hải Tâm cùng nhau rời khỏi phòng, Thường Hải Tâm nói : Em không đi, ở trong phòng chờ anh. Nói xong câu đó lại sợ Trương Dương hiểu lầm, liền nhanh chóng giải thích nói: Cậu em mời anh ăn cơm!
Trương đại quan nhân trừng lớn hai mắt, hắn thật sự không nghĩ ra, vì sao cậu của Thường Hải Tâm lại phải mời mình ăn cơm? Căn bản là không quen biết! Có phải ông ta biết chuyện tối ngày hôm qua hay không ? Nghĩ lại là không có khả năng, mặt Thường Hải Tâm cũng mỏng,chuyện này không thể nói.
Thường Hải Tâm nói : Anh đi nhanh lên, trở lại thì em họ của em sẽ tới đón chúng ta.
Trương Dương ừ một tiếng, hắn đi tới phòng 606, rất nhiều vận động viên tham gia trận đấu cũng được an bài ở lại ở khách sạn Thể Dục, chẳng qua đó nơi vận động viên bọn họ dừng chân không thể so sánh với các quan chức Ủy ban Thể Dục, ba vận động viên ở tại trong một phòng.
Khi Trương Dương đi vào trong phòng của Ngưu Chấn Vĩ, Ngưu Chấn Vĩ vừa mới tắm rửa xong, đang sửa sang lại giày chạy đua của mình, nhìn thấy Trương Dương đi vào liền nhanh chóng đứng dậy: Chủ nhiệm Trương!
Trương Dương cười cười, hướng về phía gã vươn tay ra.
Ngưu Chấn Vĩ xoa xoa ở trên người, lúc này mới nắm tay với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, ngài tìm tôi có việc sao!
Trương Dương nhìn thấy trong phòng của cậu ta còn có hai gã vận động viên khác, nói chuyện có chút không tiện, mỉm cười nói: Chúng ta đi xuống một chút đi.
Ngưu Chấn Vĩ lên tiếng, cùng Trương Dương đi tới dưới lầu, hai người bước chậm đi dọc theo bên trong đường công viên, Trương Dương nói : Ngày mai có trận đấu lúc mấy giờ?
Ngưu Chấn Vĩ nói : Buổi sáng mười giờ!
Trương Dương gật đầu nói: Chuẩn bị thế nào rồi?
Ngưu Chấn Vĩ nói : Không sai biệt lắm, thành tích của tôi chính là như thế, tranh thủ phát huy ra trình độ thi đấu thể thao tốt nhất.
Trương Dương nói : Có lòng tin lấy huy chương vàng hay không ?
Ngưu Chấn Vĩ vừa nghe hắn nói những lời này, trên mặt không khỏi có vẻ có chút khó xử, cậu ta không phải không muốn lấy, nhưng là không có bản lĩnh kia, Ngưu Chấn Vĩ lấy hết dũng khí nói : Chủ nhiệm Trương, thực lực của tôi cùng cường thủ quốc nội còn có chênh lệch, nhất là cùng vài tên vận động viên của Ngưu Gia quân. . .
Trương Dương nói : Tôi thấy cậu là không tin!
Ngưu Chấn Vĩ nói : Tôi biết rõ tình hình của mình, cho dù tôi lấy trạng thái tốt nhất mà chạy, tôi cũng không chạy được vào ba vị trí đầu.
Trương Dương nói : Cậu là khuyết thiếu động lực, nếu tôi lấy khẩu súng ở phía sau chỉ vào cậu, chỉ cần cậu không chạy được đến thứ nhất, tôi sẽ dùng một súng bắn chết, cậu khẳng định sẽ chạy thục mạng.
Ngưu Chấn Vĩ không nhịn được cười: Chủ nhiệm Trương, cho dù ngài đem pháo bắn ở phía sau tôi, tôi cũng không thể chạy được về thứ nhất, thực lực của tôi so với hai gã vận động viên của Ngưu Gia quân thua kém nhiều lắm.
Cậu xem xem, còn chưa thi đấu, chính mình đã nhụt chí trước.
Ngưu Chấn Vĩ nói : Chủ nhiệm Trương, tôi không phải nhụt chí, thật sự là tôi không có hi vọng.
Trương Dương nói : Như vậy đi, trước trận đấu ngày mai, cậu tới tìm tôi, tôii tìm thầy thuốc Đông y mát xa cho cậu, giúp cậu buông lỏng một chút, bảo đảm chắc chắn cậu có thể chạy ra thành tích tốt.
Ngưu Chấn Vĩ nói : Tôi đã mát xa qua, không thần kỳ như vậy đâu.
Trương Dương nói : Nhớ kỹ, tám giờ rưỡi ngày mai, đúng giờ đến phòng ta!
Khi Trương Dương cùng Ngưu Chấn Vĩ trở lại khách sạn, thấy được cỗ xe Jeep rách rưới của Viên Phâ Kỳ, hôm nay Viên Phân Kỳ mặc áo da màu đen, mặt trên treo đầy huân chương lấp lánh, nhìn kỹ thì đồ chơi kia không phải huân chương, tất cả đều là huy hiệu chủ tịch, chẳng qua là tóc đã tắm qua, còn đặc biệt dùng ghim tết lại, một cái đuôi ngựa tóc khá dài đuôi ngựa treo ở phía sau, nhìn thấy Trương Dương, gã nhếch môi liền nở nụ cười, chủ động gọi: Chủ nhiệm Trương, tôi đến mời ngài.
Trương Dương thật sự không nghĩ ra lý do Viên Chi Ngô mời hắn dùng cơm, cười đi tới: Sao dám phiền đại giá Viên đại hoạ sĩ cậu.
Viên Phân Kỳ nói : Lão gia tử nhà chúng tôi ra, bảo tôi nhất định phải tự mình đến đón ngài.
Trương Dương nói : Chị họ cậu còn ở trên lầu đó.
Viên Phân Kỳ nói : Tôi mới vừa gọi điện thoại qua, chị ấy đang đi xuống. Trong lúc nói chuyện Thường Hải Tâm đã đi ra khỏi khách sạn, hướng bọn hắn đi tới.
Viên Phân Kỳ kêu một tiếng biểu tỷ thân thiết, Trương Dương đi vào ngồi xuống bên cạnh gã, đóng mạnh liên tiếp hai cái mới đóng được cửa, trong lòng lải nhải, xe này cũng con mẹ nó thật là rách nát.
Thường Hải Tâm ngồi xuống ở ghế phía sau, không khỏi cười nói: Phân Kỳ, chiếc xe Jeep này của em cũng đủ rách nát.
Viên Phân Kỳ nói : Không có biện pháp, gần đây giá cả thị trường không tốt, em hơn nửa năm cũng chưa có thu nhập rồi, ngay cả chiếc xe rách này còn may mà có hai chị em tiếp tế.
Thường Hải Tâm nói : Vậy sao em không đi làm đi, vì sao không đi tới viên Thư Họa đi?
Viên Phân Kỳ nói : Viện Thư Họa của Trung Quốc chúng ta, nuôi được tất cả đều là một đám nghèo kiết hủ lậu, cầm tiền lương quốc gia qua ngày, chiếm đa số là kẻ dốt nát.
Trương Dương ha ha nở nụ cười, hắn có chút đồng tình đối với những lời này.
Thường Hải Tâm nói : Lời này em cũng đừng nói trước mặt ba em, coi chừng ông ấy đánh em một trận đó.
Viên Phân Kỳ nói : Em nói rất đúng sự thật, chị xem đám người viện Thư Họa kia đi, có mấy người là thật tâm nghiên cứu học vấn, bình thường không phải xí nghiệp này mời thì là đơn vị kia mời, sau khi đi liền viết viết vẽ vẽ chút tranh hợp với tình hình, lừa chút tiền đi lại, tiếp tục gạt bữa cơm ăn, em thấy bọn hắn mới là nhục nhã.
Thường Hải Tâm nói : Cho là em thanh cao, em phải đem các bức tranh đều bán đi được mới kêu thanh cao, hiện giờ ở cái dạng này, cao không tới thấp không xong, em dựa vào cái gì mà thanh cao?
Viên Phân Kỳ không phục nói : Văn nghệ sĩ chân chính đều là cô độc.
Thường Hải Tâm nói : Nghệ thuật vốn ở cuộc sống, văn nghệ sĩ cũng phải hấp thu địa khí, bức tranh của em làm cho ngườ ta đều xem mà không hiểu, ai sẽ bỏ tiền ra mua tác phẩm của em chứ.
Viên Phân Kỳ nói : Chị, chị mắng em thì không sao, nhưng đừng vũ nhục tác phẩm của em!
Thường Hải Tâm tức giận đến mức vươn tay ra gõ ở trên đầu của gã một cái: Chị là vì muốn tốt cho em!
Trương Dương cũng cười theo.
Viên Phân Kỳ đem bọn họ đưa tới viện thư Họa đối diện Đào Nhiên Cư, khách sạn này là tài sản của viện Thư Họa, đến đó Trương Dương phương mới biết, hôm nay Viên Chi Ngô mời mình là khách chính.
Viên Chi Ngô mặc Đường trang hội hè, chân đạp lên một đôi giày vải, thực đúng là kiểu cách ăn mặc thi nhân Trung Quốc, Trương Dương phát hiện Viên Chi Ngô cũng rất đẹp trai), nhà mẹ của Thường Hải Tâm xuất ra không ít nam nhân vật đẹp trai, Viên Chi Ngô nhìn thấy xe Jeep đến đây, liền mỉm cười tới đón, ông ta đi hướng Trương Dương, chủ động vươn tay ra: Chủ nhiệm Trương, hoan nghênh, hoan nghênh!
Trương Dương cười bắt tay cùng Viên Chi Ngô nói : Viện trưởng Viên, đã sớm nghe nói đại danh của ngài, vốn định tới bái phỏng, lại sợ có chút đường đột mạo muội, hôm nay cuối cùng có cơ hội gặp mặt, phog thái của viện trưởng Viên thật sự là làm cho tôi bội phục. Đi lên liền vuốt đuôi nịnh bợ, vốn Trương Dương không cần phải vuốt đuôi Viên Chi Ngô như thế, nhưng bây giờ hắn và Thường Hải Tâm đã xảy ra chuyện đó, Viên Chi Ngô là cậu của Thường Hải Tâm, tự nhiên cũng thành trường bối của hắn, khái niêm tôn ti già trẻ của Trương đại quan nhân vẫn là rất mạnh.
Nhìn thấy Trương Dương lễ phép như vậy, Viên Chi Ngô liền sinh ra hảo cảm với người thanh niên này, lên tiếng nói : Tôi lần này mời chủ nhiệm Trương ăn cơm có chút đột ngột, nhưng thật ra là mấy vị bạn thân trong giới Thư Họa chúng tôi muốn cùng ngài kết bạn.
Triệu Vĩnh Phúc là người đầu tiên vỗ tay lên, lập tức hiện trường vang lên một tràng pháo tay, hắn là lão tổng của tập đoàn, hôm nay rất nhiều người tới đây đều là người của tập đoàn Thái Hồng, đương nhiên đều cổ vũ cho hắn.
Lưu Thành Bình lại nói: Đương nhiên, viết chữ vẽ tranh chỉ là nghề phụ ủa chúng ta, nghề chính của chúng ta là thể dục, chỉ có xuất ra phong cách trên trận đấu điền kinh, thi đấu ra thành tích, đấy mới thực sự là cường giả! Trong lời nói của Lưu Thành Bình tràn ngập ủng hộ đối với Ngưu Tuấn Sinh.
Trương Dương đã đi trở về vị trí của mình.
Cơ Nhược Nhạn bảo người thu lại bức tranh chữ của Ngưu Tuấn Sinh, Triệu Vĩnh Phúc lúc trước từng nói qua muốn lấy bức tranh đẹp này tặng cho hắn, còn về bức tranh của Trương Dương, nàng còn phải xin ý kiến, tuy rằng hai chữ này có chút hỗn đản, bất quá viết thật sự là không tồi.
Triệu Vĩnh Phúc trả lời rất đơn giản: Nhìn thấy đẹp thì cô cứ lưu lại đi.
Cơ Nhược Nhạn bị những lời này của lão tổng làm cho mặt nóng lên, đẹp thì đẹp nhưng mình cũng không thể đem treo hai bức tranh này ở trong phòng làm việc. Lưu Thành Bình cũng là người biết hàng, mặc dù không vui đối với Trương Dương, nhưng chữ thật sự là không tồi, hắn mỉm cười nói: Cô Cơ, bức tranh chữ này tặng cho tôi đi.
Tạ Vân Phi tương đối căm tức đối với việc làm của Trương Dương, lúc ăn cơm trưa, y cả mắt cũng không nhìn tới Trương Dương, y cho rằng từ khi Trương Dương đến Nam Tích tới bây giờ vẫn không ngừng gây ra phiền toái cho mình, lần thi đấu tranh giải Điền Kinh này, chắc chắn thành tích của Bình Hải sẽ không quá tốt, nói không chừng Lưu Thành Bình muốn mượn cơ hội này điểm danh phê bình bọn y.
Chẳng qua đám quan chức thể dục thể thao của Bình Hải đối với việc làm của Trương Dương đều kêu to thống khoái, lúc ăn cơm, rất nhiều người đều chủ động nâng ly chạm cốc cùng Trương Dương,viết lên hai chữ đó rất hả giận, có người nói : Chủ nhiệm Trương, cũng chỉ có anh mới có thể viết lên hai chữ đó, vừa rồi mặt vị quản lí kia đỏ rần.
Trương đại quan nhân dương dương đắc ý nói : Có gì đáng đỏ mặt? Về cái chữ cứng lên kia, tôi nói mọi người không thể trong sáng một chút được sao, tôi là hi vọng điền kinh Bình Hải chúng ta có thể cứng lên một phen, là một tỉnh lớn có kinh tế mạnh như vậy mà ở điền kinh lại có thể không có vị trí của chúng ta, đám người công tác về thể dục thể thao chúng ta cũng là không có ánh sáng trên mặt!
Tạ Vân Phi không nhịn được nói: Cậu Trương, cậu nói ít đi vài câu đi, đừng cứng lên cứng lên cái gì, nơi này là chỗ công chúng!
Trương Dương nói : Chủ nhiệm Tạ, thật ngại quá, tôi thật không biết ngài không thích cứng lên!
Lý Hồng Dương luôn luôn không nói chuyện cũng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, một ngụm rượu đang ngậm trong miệng văng ra ngoài, văng thẳng lên mặt và người của Tạ Vân Phi, vẻ mặt Tạ Vân Phi nhất thời thay đổi, Lý Hồng Dương vừa nhìn đã biết chọc phải chỗ thủng, cuống quít nói : Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chủ nhiệm Tạ, thật sự tôi vô ý . . .
Tạ Vân Phi tức giận đến méo cả mũi, y đẩy ra Lý Hồng Dương một cái, đứng dậy đi đến hướng toilet.
Trương Dương nở nụ cười ha ha, Lý Hồng Dương đau khổ nói: Chủ nhiệm Trương, anh không nên hại người như vậy.
Trương đại quan nhân cười híp mắt, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm nói : Tôi hại anh sao? Làm sao tôi không biết vậy?
Buổi chiều trở lại khách sạn Thể Dục, mới vừa xuống xe buýt, Trương Dương liền thấy được chiếc xe BMW mini của Lâm Thanh Hồng đỗ ở cửa khách sạn, Lâm Thanh Hồng đang ngồi đợi ở trong xe. Trương Dương đi tới, nhìn vào bên trong xe, Lâm Thanh Hồng đeo kính râm, không nhìn rõ được biểu tình trên mặt nàng, Trương Dương cười nói: Chị dâu, chị đã dậy rồi!
Lên xe! Giọng nói của Lâm Thanh Hồng rất nghiêm túc.
Trương Dương nhìn chung quanh, kéo cửa xe ra tiến vào rồi ngồi xuống.
Lâm Thanh Hồng lái ô tô đi tới công viên Nhàn Vân Sơn, sau khi dừng xe, nàng chỉ chỉ vào con đường rộng rãi trong công viên: Vào bên trong đi một chút!
Trương Dương đi theo nàng vào công viên, đi vào nhà thủy tạ trên hồ nước của công viên, nơi này có quán trà Nhàn Vân.
Hai người ngồi xuống ghế ở nhà thuỷ tạ, Lâm Thanh Hồng kêu một ấm Hồng Trà, ánh mắt nhìn phía trời chiều ở phương xa.
Trương Dương hắng giọng một cái, cầm lấy tách trà nói : Chị dâu, hình như chị có chút nghiêm túc!
Lâm Thanh Hồng chuyển hướng hắn, tháo kính râm xuống, trên mặt không có vẻ cười, lẳng lặng nhìn thẳng vào con mắt của hắn nói : Tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trương đại quan nhân bị Lâm Thanh Hồng nhìn thẳng không khỏi có chút xấu hổ,dù sao chuyện tối hôm qua cũng khó mà nói ra, nếu như nói nàng cởi hết rồi liều mạng xông tới hướng lồng ngực của mình thì Lâm Thanh Hồng biết giấu mặt đi đâu được? Sau này hai người bọn họ làm sao quan hệ nữa.
Trương Dương cười nói: Chị cùng Hải Tâm đều uống quá nhiều, tôi lái xe của chị đưa chị về nhà, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý Tào Tĩnh của chị, nhờ cô ấy phụ trách trông nom chị . ..
Lâm Thanh Hồng cắt đứt lời nói của Trương Dương : Có phải tôi đã có gì thất thố hay không?
Trương Dương lặng đi một chút, hắn uống ngụm trà, cười nói: Người uống quá nhiều đều giống nhau, không có gì.
Lâm Thanh Hồng lấy ra một tấm ảnh chụp đẩy tới trước.
Trương Dương nhìn thoáng qua tấm hình, nhất thời trong đầu óc kêu ông ông một cái, hắn cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, đầu tiên hắn nghĩ đến là có phải Lâm Thanh Hồng tìm người chụp lén hay không, Trương Dương sinh ra hoài nghi như vậy cũng rất bình thường, dù sao Lâm Thanh Hồng đang muốn ly hôn với Lương Thành Long, nếu tấm ảnh chụp này tới tay của Lương Thành Long, Lương Thành Long sẽ có cảm giác như thế nào? Chẳng lẽ tối hôm qua Lâm Thanh Hồng là cố ý bố trí một cái bẫy, hãm hại mình tiến vào sao? Nhưng vừa nghĩ lại thì hẳn là không, hắn và Lâm Thanh Hồng quen biết lâu như vậy, quan hệ với nhau luôn luôn không tồi, sự nghiệp của Lâm Thanh Hồng lớn như vậy, nàng hẳn là khinh thường sử dụng thủ đoạn như vậy, dù sao này nếu lấy tấm hình này bức Lương Thành Long ly hôn, đối với chính cô ta cũng không có chỗ tốt gì. Từ vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Thanh Hồng, Trương Dương cũng ý thức được một chuyện, Lâm Thanh Hồng có thể cũng đang hoài nghi hắn.
Trương Dương ổn định tâm thần lại một chút rồi nói : Chị lấy tấm hình này từ chỗ nào?
Lâm Thanh Hồng nói : Chồng cũ của tôi đưa cho tôi, có người đem tấm ảnh chụp này đến trên tay y.
Trương Dương nói : Chỉ có tấm này thôi?
Lâm Thanh Hồng không nói gì, kỳ thật còn có tấm khác, chẳng qua có chút quá chừng mực, nàng ngượng ngùng lấy ra nữa, nàng thấp giọng nói: Tối hôm qua rốt cuộc vì sao lại như thế?
Trương Dương nói : Tối hôm qua rượu Nữ Nhi Hồng chị uống khẳng định là có vấn đề, tôi hoài nghi có người bỏ thuốc ở trong đó.
Lâm Thanh Hồng mấp máy miệng nói : Cậu không biết rõ tình hình?
Trương Dương hỏi ngược lại: Chị hoài nghi tôi?
Lúc Lâm Thanh Hồng nhìn thấy tấm ảnh này cũng đích xác hoài nghi Trương Dương, chỉ là sau đó nàng đi tới bệnh viện, tìm được bác sĩ chuyên khoa gia là bạn cũ của nàng rồi kiểm tra toàn diện cho nàng một lần, xác thực là mình cũng không có bị xâm phạm gì, Lâm Thanh Hồng là một người lý trí, suy nghĩ sự việc rất chu đáo, sau khi chứng minh được giữa nàng cùng Trương Dương không có bất kỳ hành vi đi quá gì, tinh thần của nàng thoáng yên ổn một chút, lúc này mới đến tìm Trương Dương hỏi cho rõ, Lâm Thanh Hồng nói : Tôi không hoài nghi anh, chỉ là tôi nghĩ không ra, vì sao chuyện này lại thành như vậy?
Trương Dương nói : Chúng ta gặp nhau là ngẫu nhiên, tới Túy Ông Cư cũng không phải là chuyện trong kế hoạch của tôi với Hải Tâm.
Lâm Thanh Hồng thấp giọng nói: Ý của cậu là nói, chuyện này có thể là nhằm vào tôi.
Trương Dương nói : Chị có thể yên tâm, tối hôm qua không có phát sinh chuyện tình gì không tốt, cho dù những người này chụp được một ít ảnh cũng không chứng minh được cái gì.
Nghe Trương Dương nói như vậy, Lâm Thanh Hồng có chút ngượng ngùng, nàng cầm lấy chén trà, uống một ngụm trà để che dấu sự xấu hổ của mình, trầm mặc một hồi mới nói : Trương Dương, tôi lo lắng chuyện này có thể sẽ mang lại cho cậu một chút phiền toái.
Trương Dương cười nói: Đối với phiền toái, tôi đã sớm tập mãi thành thói quen, nhìn thấy tấm ảnh này, tôi bỗng nhiên nghĩ đến, có nên gọi điện thoại trước tiên cho Lương Thành Long, giải thích rõ với hắn hay không.
Lâm Thanh Hồng nói : Hắn rất đa nghi, cậu chủ động tìm hắn nói, hắn sẽ cho rằng cậu giấu đầu lòi đuôi.
Trương Dương cười khổ nói: Nói như vậy, chẳng phải là lưng tôi gánh oan đã định rồi.
Lâm Thanh Hồng không nói gì, điện thoại di động của Trương Dương vang lên, hắn cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, dãy số hiện lên là của Lương Thành Long, Trương Dương nói : Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, là điện thoại của hắn. Làm trò trước mặt Lâm Thanh Hồng, hắn chuyển nút tiếp cú điện thoại này.
Trương Dương còn chưa kịp nói gì, từ trong ống nghe liền truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ của Lương Thành Long: Hỗn đản, súc sinh, con mẹ nó mày có phải là người hay không? Tao cùng Lâm Thanh Hồng còn chưa ly hôn, mày lại có thể ngủ với vợ của tao!
Trương Dương nhíu mày: Tao nói mày có thể bình tĩnh lại hay không?
Lương Thành Long đang nổi nóng sao có thể nhịn được đi xuống, giận dữ hét lên: Trương Dương, con mẹ nó mày nghe rõ đây, từ hôm nay trở đi tao với mày ân đoạn nghĩa tuyệt. . .
Trương Dương thở dài: Vợ mày cũng đang ở đây, mày nghe cô ấy giải thích đi. Trương Dương lấy điện thoại đưa cho Lâm Thanh Hồng.
Lâm Thanh Hồng vốn không muốn nhận, nhưng Trương Dương đem điện thoại đưa tới trước mặt mình, cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể tiếp nhận điện thoại: A lô!
Lương Thành Long nghe thấy thanh âm của Lâm Thanh Hồng, lửa giận trong lòng bốc lên, nghĩ tới tấm ảnh chụp của Lâm Thanh Hồng với Trương Dương kia, liền tức giận đến rung cả người, mắt cũng đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: Tiện nhân, con mẹ nó ai cũng có thể làm chồng!
Lâm Thanh Hồng cũng không phải là tính tình tốt lành gì: Lương Thành Long, anh nói cái gì?
Lương Thành Long run rẩy nói : Tao con mẹ nó đều thấy được, cởi đủ sạch sẽ, mẹ nó, mày. . . Con mẹ nó mày còn để cho tao làm người không? Làm cho tao đội nón xanh!
Lâm Thanh Hồng cả giận nói: Anh muốn nghe tôi giải thích hay không?
Giải thích cái gì? Tao con mẹ nó chỉ tin tưởng cái mình nhìn thấy! Cho tao đội nón xanh! Tiện nhân!
Lâm Thanh Hồng nói : Không ai bắt anh, là chính anh tự tìm nón xanh đội lên trên đầu mình!
Tao con mẹ nó ly hôn với mày!
Lâm Thanh Hồng nói : Ly hôn thì ly hôn, nếu không ly hôn anh là đồ hèn nhát!
Lương Thành Long nói : Gian phu dâm phụ, tao con mẹ nó quyết không tha cho chúng mày!
Lâm Thanh Hồng nói : Anh là cái thứ gì tốt? Tôi muốn làm sao thì làm vậy, nếu anh không ly hôn, sau đó sẽ có một cái nón xanh chờ anh đội! Nói xong nàng tức giận cúp điện thoại, lấy điện thoại ném xuống mặt bàn, tức giận đến mặt trắng bệch, miệng không ngừng phập phồng.
Trương đại quan nhân ở một bên nghe được rõ ràng, trong lòng kêu khổ a, hôm nay xem ra mình là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan được, hai người các ngươi ly hôn thì ly hôn con mẹ nó tôi cũng đánh rắm, đem tôi lôi vào để làm gì? Trương Dương nói : Chị dâu, chị không nên hại người như vậy!
Lâm Thanh Hồng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái nói : Cậu cũng không phải là cái thứ gì tốt, không có chuyện gì, cậu đưa tôi để làm gì?
Trương Dương thật sự là dở khóc dở cười, thầm nói tôi muốn là không tiễn cô, ngày hôm nay không chừng Lương Thành Long muốn đội nón xanh thật rồi. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, mình là kẻ câm ăn hoàng liên, Trương Dương thở dài nói: Tôi không tự trọng, tôi đáng đời, sau này hai người các chị trong miệng ngàn vạn lần đừng đem tôi lôi vào chyện này.
Oán giận thì oán giận, nhưng chuyện này lại không thể không làm cho bọn họ cảnh giác, Trương Dương cho rằng vấn đề ở trên vò rượu, sau khi Lâm Thanh Hồng tỉnh táo lại cũng cho rằng như vậy, chuyện lần này là có người muốn sắp đặt cài bẫy chính mình, Trương Dương chỉ là một người bị hại vô tội. Sau khi nàng đưa Trương Dương về khách sạn, quyết định đi Túy Ông Cư thăm dò, nhìn xem có thể tra ra được cái gì hay không.
Chuyện này xảy ra làm cho trong lòng của Trương Dương cũng rất buồn bực, không cần biết có phải nhằm vào hắn hay không, trên thực tế đã đem hắn lôi vào rồi, Lương Thành Long hiện tại giống như là phát điên, nhận thức là hắn đã ngủ với Lâm Thanh Hồng, Trương Dương cũng không muốn tiếp tục hiểu lầm, dù sao bọn hắn là bạn bè nhiều năm như vậy, không thể bởi vì một chuyện hiểu lầm làm hỏng tình bạn.
Trên đường Trương Dương trở về phòng, Đinh Triệu Dũng từ Đông Giang gọi điện thoại tới: Sao lại thành việc như thế? Cậu với Lương Thành Long làm sao vậy?
Trương Dương nói : Anh đừng hỏi tôi, anh tìm Lâm Thanh Hồng hỏi đi, chuyện của hai người bọn họ, tôi không muốn nói, cũng không muốn xen vào.
Đinh Triệu Dũng liền thở dài: Nghe tôi nói này huynh đệ, vợ của bạn không thể động!
Trương Dương nói : Anh đừng ở chỗ này nói mát, tôi hướng lão nhân gia Chủ Tịch mà cam đoan, tôi cùng Lâm Thanh Hồng trong sạch, tôi con mẹ nó chỉ cần là có một chút nhớ nhung với cô ta, thì tôi sẽ bị trời tru đất diệt, không được chết tử tế.
Đinh Triệu Dũng nói : Đến mức đó sao? Đến nỗi phát thề độc ?
Trương Dương nói : Được rồi, không nói nữa, tôi thật sự buồn!
Khi Đinh Triệu Dũng gọi điện thoại cho Trương Dương, Lương Thành Long đang ngồi ở trong văn phòng của y, Lương Thành Long xưa nay kiêu ngạo lúc này lại tựa như con công thua trận,ủ rũ ôm lấy đầu, đôi mắt cũng đỏ lên, trong mắt lóe ra lên lệ quang, đại lão gia sợ cái gì? Sợ chính là cháy hậu viện, quá dọa người a, hơn nữa lần này làm cho y đội nón xanh lại không phải là người khác, mà là bạn thân tốt Trương Dương của y, Lương Thành Long không chấp nhận được, trong lòng có ủy khuất lại không có chỗ nói đi, chỉ có thể tìm Đinh Triệu Dũng để nói.
Trong lòng Đinh Triệu Dũng không quá tin tưởng Trương Dương cùng Lâm Thanh Hồng có cái gì đen tối, mặc dù Lâm Thanh Hồng có chút phong vận, nhưng là dù sao cũng không thể so sánh với tuyệt đại gia nhân bên người Trương Dương kia, huống chi nàng là vợ của Lương Thành Long. Lấy hiểu biết của Đinh Triệu Dũng đối với Trương Dương, hắn thực sự chú trọng tình bạn, sẽ không làm ra chuyện tình đê tiện con mẹ nó như thế.
Ngay trước mặt Lương Thành Long, Đinh Triệu Dũng lại gọi điện thoại cho Lâm Thanh Hồng, Lâm Thanh Hồng đem tình huống hướng Đinh Triệu Dũng nói một lần qua điện thoại, cuối cùng ném xuống một câu: Hắn thích nghĩ làm sao thì cứ nghĩ! Dù sao tôi đã quyết định ly hôn với hắn, bảo hắn ở Đông Giang chờ kí tên.
Đinh Triệu Dũng để điện thoại xuống, cầm lấy tấm hình trên bàn kia nói : Tôi thấy chuyện này là một sự hiểu lầm!
Lương Thành Long cũng không tin là cái hiểu lầm gì, y chỉ vào tấm hình nói : Hiểu lầm? Anh xem bộ dạng thân thiết của bọn nó đi, cô ta. . . mẹ nó đều cởi thành cái dạng này, anh còn nói là hiểu lầm?
Đinh Triệu Dũng nói : Vừa rồi tôi đã hỏi qua Lâm Thanh Hồng, tối hôm qua cô ấy gặp Trương Dương cùng Thường Hải Tâm, mời bọn họ đi uống rượu, trong rượu có khả năng bị người hạ thuốc linh tinh gì đó, cho nên Lâm Thanh Hồng cùng Thường Hải Tâm đều uống quá nhiều, mà Trương Dương không có việc gì, liền đưa Lâm Thanh Hồng đến Hương Hà Vịnh.
Lương Thành Long nói : Đương nhiên cô ta sẽ không thừa nhận, tôi con mẹ nó thật sự là mắt bị mù, làm sao lại làm bạn với kẻ như thế chứ, mẹ nó, hắn lại ngủ cả với vợ của tôi!
Đinh Triệu Dũng nghe Lương Thành Long càng nói càng kỳ cục, y nhíu mày nói : Lương Thành Long, anh bình tĩnh suy nghĩ lại đi, căn cứ theo lời nói của Thanh Hồng, lúc ấy còn có Thường Hải Tâm ở đây, vì cái gì lại không có ảnh của Thường Hải Tâm ? Chỉ chụp riêng Trương Dương cùng hình của cô ấy? Vì sao lại phải đưa tấm ảnh này đến trong tay anh? Anh không biết là một âm mưu sao? Kẻ chụp ảnh căn bản là cố ý chế tạo mâu thuẫn, nếu anh làm thật, anh sẽ trúng kế.
Lương Thành Long suy nghĩ lại, chuyện này quả thực có chút không đúng. Nhưng trong hình rõ ràng chụp lại, Trương Dương với Lâm Thanh Hồng ôm cùng một chỗ, Lâm Thanh Hồng chỉ mặc áo trong, y sẽ không nhìn lầm.
Đinh Triệu Dũng nói : Nếu như anh để ý nhìn, trong mấy tấm hình này cũng không phải bọn họ ôm cùng một chỗ, là Lâm Thanh Hồng ôm Trương Dương, hơn nữa anh nhìn kỹ vẻ mặt của cô ấy đi, có vẻ thật sự không phù hợp.
Lúc này Lương Thành Long cuối cùng bình tĩnh một chút, y xem mấy tấm hình một lần nữa, vẻ mặt đau khổ mắng: Đàn bà thối, mẹ nó, vẻ mặt thật phong tương a,làm sao lại chưa từng như vậy đối với tôi chứ.
Đinh Triệu Dũng thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, vào lúc này mà thằng nhãi này lại còn có thể băn khoăn như vậy.
Lương Thành Long cũng không phải nhân vật tầm thường, sau khi tỉnh táo lại, y cũng nhìn ra một ít manh mối, thấp giọng nói: Nói như vậy có người cố ý chế tạo chuyện này.
Đinh Triệu Dũng gật đầu nói: Tám chín phần mười là như thế, kỳ thật Thành Long này, tôi nói một câu không nên nói, cho dù anh không tin bạn, cũng nên tin tưởng vợ của anh.
Lương Thành Long nói : Cô ta cũng thừa nhận trong điện thoại rồi.
Đinh Triệu Dũng nói : Anh cũng không phải không biết tính tình của Thanh Hồng, rất cố chấp, anh không nói lý lẽ, cô ấy càng không nói lý lẽ hơn so với anh, nếu ngay từ đầu anh có thể bảo trì ôn hoà nhã nhặn, bình tĩnh nói chuyện với cô ấy, tôi nghĩ nhất định cô ấy sẽ giải thích rõ ràng với anh.
Lương Thành Long nói : Nếu nói như thế, trái lại thành ra tôi không phải, anh ngẫm lại xem, tôi là đàn ông, ai mẹ nó chứng kiến vợ của mình mặc như vậy ôm ấp cùng gã đàn ông khác còn có thể duy trì bình tỉnh?
Đinh Triệu Dũng nói : Bây giờ anh đã biết mùi vị bị người phản bội, lúc trước anh cùng Bạch Yến, tại sao anh không nói?
Lương Thành Long nói : Tôi nói Đinh Triệu Dũng này, rút cục anh có phải bạn của tôi hay không chứ?
Đinh Triệu Dũng đem tất cả ảnh chụp đều nhét vào trong tay của hắn: Bạn thân, không phải tôi không đứng ở bên anh, mà là bởi vì chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ lắm, anh đừng hành động vội, nhất định phải bình tĩnh đối mặt với chuyện này, cho người khác một cơ hội giải thích đi, còn nữa, chuyện này tôi sẽ không nói với bất luận kẻ nào, chỉ làm ra vẻ tất cả chưa từng xảy ra.
Lúc này trong lòng của Lương Thành Long dễ chịu hơn, y đứng lên nói : Hôm nay tôi phải đi Nam Tích, tôi phải tìm bọn họ giáp mặt hỏi một câu, làm sao cũng phải làm rõ ràng chuyện này.
Đinh Triệu Dũng nói : Đã mấy giờ rồi, bây giờ anh đi qua đó, đến đó cũng phải hơn nửa đêm.
Lương Thành Long nói : Không làm rõ ràng chuyện này, trong lòng tôi không yên.
Đinh Triệu Dũng thở dài nói: Như vậy đi, tôi cùng anh đi một chuyến.
Như thế nào? Lo lắng cho tôi?
Đinh Triệu Dũng nói : Làm bạn với tên bạn xấu như anh, tôi con mẹ nó khổ tám đời.
*** Sau khi Trương Dương trở lại khách sạn không bao lâu, Thường Hải Tâm gõ cửa đi vào, Trương đại quan nhân nhìn thấy Thường Hải Tâm trong lòng ít nhiều có chút e ngại, thằng nhãi này còn chưa nghĩ ra phải giải thích chuyện tối ngày hôm qua như thế nào, phía Lâm Thanh Hồng thì không có g nhưng Thường Hải Tâm lại thực sự cùng mình tiến thêm một bước ở đó. Vẻ mặt Thường Hải Tâm thực sự bình thường, cùng bình thường không có gì khác biệt, gọi một tiếng chủ nhiệm Trương, lại cùng Lý Hồng Dương bắt chuyện, nhẹ giọng nói: Vừa rồi chủ nhiệm Tạ của Ủy Ban Thể Dục Tỉnh thông báo nói, bảo người phụ trách Ủy Ban Thể Dục các thành phố chúng ta làm tốt công tác động viên các vận động viên, cổ vũ bọn họ có thể lấy được thành tích tốt trong lần thi đấu tranh giải điền kinh lần này. Hai ngày nay trong lòng của Tạ Vân Phi cũng ngột ngạt, hắn cũng hi vọng vận động viên tỉnh mình có thể có thành tích tốt trong trận đấu lần này, đỡ để cho người khác khinh thường.
Lý Hồng Dương nói : Vận động viên của Nam Tích chúng ta chỉ có một mình Ngưu Chấn Vĩ, sẽ ở tầng sáu.
Trương Dương nói : Như vậy đi, tôi đi cổ vũ cậu ta.
Lý Hồng Dương không phải không thấy qua cái gọi là cổ vũ của Trương Dương, nói là cổ vũ còn không bằng nói là gây áp lực, y cười nói: Chủ nhiệm Trương, Ngưu Chấn Vĩ lần này có thể tiến vào trận chung kết đã là phát huy vượt xa người thường, anh ngàn vạn lần đừng tạo cho cậu ta áp lực quá lớn.
Trương Dương nói : Được rồi, lão Lý, anh cũng đừng đi, tôi tự mình đi nhìn xem.
Lý Hồng Dương cũng thấy đi càng nhiều người càng không tốt, trái lại sẽ tạo cho Ngưu Chấn Vĩ áp lực càng lớn hơn nữa.
Trương Dương cùng Thường Hải Tâm cùng nhau rời khỏi phòng, Thường Hải Tâm nói : Em không đi, ở trong phòng chờ anh. Nói xong câu đó lại sợ Trương Dương hiểu lầm, liền nhanh chóng giải thích nói: Cậu em mời anh ăn cơm!
Trương đại quan nhân trừng lớn hai mắt, hắn thật sự không nghĩ ra, vì sao cậu của Thường Hải Tâm lại phải mời mình ăn cơm? Căn bản là không quen biết! Có phải ông ta biết chuyện tối ngày hôm qua hay không ? Nghĩ lại là không có khả năng, mặt Thường Hải Tâm cũng mỏng,chuyện này không thể nói.
Thường Hải Tâm nói : Anh đi nhanh lên, trở lại thì em họ của em sẽ tới đón chúng ta.
Trương Dương ừ một tiếng, hắn đi tới phòng 606, rất nhiều vận động viên tham gia trận đấu cũng được an bài ở lại ở khách sạn Thể Dục, chẳng qua đó nơi vận động viên bọn họ dừng chân không thể so sánh với các quan chức Ủy ban Thể Dục, ba vận động viên ở tại trong một phòng.
Khi Trương Dương đi vào trong phòng của Ngưu Chấn Vĩ, Ngưu Chấn Vĩ vừa mới tắm rửa xong, đang sửa sang lại giày chạy đua của mình, nhìn thấy Trương Dương đi vào liền nhanh chóng đứng dậy: Chủ nhiệm Trương!
Trương Dương cười cười, hướng về phía gã vươn tay ra.
Ngưu Chấn Vĩ xoa xoa ở trên người, lúc này mới nắm tay với Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, ngài tìm tôi có việc sao!
Trương Dương nhìn thấy trong phòng của cậu ta còn có hai gã vận động viên khác, nói chuyện có chút không tiện, mỉm cười nói: Chúng ta đi xuống một chút đi.
Ngưu Chấn Vĩ lên tiếng, cùng Trương Dương đi tới dưới lầu, hai người bước chậm đi dọc theo bên trong đường công viên, Trương Dương nói : Ngày mai có trận đấu lúc mấy giờ?
Ngưu Chấn Vĩ nói : Buổi sáng mười giờ!
Trương Dương gật đầu nói: Chuẩn bị thế nào rồi?
Ngưu Chấn Vĩ nói : Không sai biệt lắm, thành tích của tôi chính là như thế, tranh thủ phát huy ra trình độ thi đấu thể thao tốt nhất.
Trương Dương nói : Có lòng tin lấy huy chương vàng hay không ?
Ngưu Chấn Vĩ vừa nghe hắn nói những lời này, trên mặt không khỏi có vẻ có chút khó xử, cậu ta không phải không muốn lấy, nhưng là không có bản lĩnh kia, Ngưu Chấn Vĩ lấy hết dũng khí nói : Chủ nhiệm Trương, thực lực của tôi cùng cường thủ quốc nội còn có chênh lệch, nhất là cùng vài tên vận động viên của Ngưu Gia quân. . .
Trương Dương nói : Tôi thấy cậu là không tin!
Ngưu Chấn Vĩ nói : Tôi biết rõ tình hình của mình, cho dù tôi lấy trạng thái tốt nhất mà chạy, tôi cũng không chạy được vào ba vị trí đầu.
Trương Dương nói : Cậu là khuyết thiếu động lực, nếu tôi lấy khẩu súng ở phía sau chỉ vào cậu, chỉ cần cậu không chạy được đến thứ nhất, tôi sẽ dùng một súng bắn chết, cậu khẳng định sẽ chạy thục mạng.
Ngưu Chấn Vĩ không nhịn được cười: Chủ nhiệm Trương, cho dù ngài đem pháo bắn ở phía sau tôi, tôi cũng không thể chạy được về thứ nhất, thực lực của tôi so với hai gã vận động viên của Ngưu Gia quân thua kém nhiều lắm.
Cậu xem xem, còn chưa thi đấu, chính mình đã nhụt chí trước.
Ngưu Chấn Vĩ nói : Chủ nhiệm Trương, tôi không phải nhụt chí, thật sự là tôi không có hi vọng.
Trương Dương nói : Như vậy đi, trước trận đấu ngày mai, cậu tới tìm tôi, tôii tìm thầy thuốc Đông y mát xa cho cậu, giúp cậu buông lỏng một chút, bảo đảm chắc chắn cậu có thể chạy ra thành tích tốt.
Ngưu Chấn Vĩ nói : Tôi đã mát xa qua, không thần kỳ như vậy đâu.
Trương Dương nói : Nhớ kỹ, tám giờ rưỡi ngày mai, đúng giờ đến phòng ta!
Khi Trương Dương cùng Ngưu Chấn Vĩ trở lại khách sạn, thấy được cỗ xe Jeep rách rưới của Viên Phâ Kỳ, hôm nay Viên Phân Kỳ mặc áo da màu đen, mặt trên treo đầy huân chương lấp lánh, nhìn kỹ thì đồ chơi kia không phải huân chương, tất cả đều là huy hiệu chủ tịch, chẳng qua là tóc đã tắm qua, còn đặc biệt dùng ghim tết lại, một cái đuôi ngựa tóc khá dài đuôi ngựa treo ở phía sau, nhìn thấy Trương Dương, gã nhếch môi liền nở nụ cười, chủ động gọi: Chủ nhiệm Trương, tôi đến mời ngài.
Trương Dương thật sự không nghĩ ra lý do Viên Chi Ngô mời hắn dùng cơm, cười đi tới: Sao dám phiền đại giá Viên đại hoạ sĩ cậu.
Viên Phân Kỳ nói : Lão gia tử nhà chúng tôi ra, bảo tôi nhất định phải tự mình đến đón ngài.
Trương Dương nói : Chị họ cậu còn ở trên lầu đó.
Viên Phân Kỳ nói : Tôi mới vừa gọi điện thoại qua, chị ấy đang đi xuống. Trong lúc nói chuyện Thường Hải Tâm đã đi ra khỏi khách sạn, hướng bọn hắn đi tới.
Viên Phân Kỳ kêu một tiếng biểu tỷ thân thiết, Trương Dương đi vào ngồi xuống bên cạnh gã, đóng mạnh liên tiếp hai cái mới đóng được cửa, trong lòng lải nhải, xe này cũng con mẹ nó thật là rách nát.
Thường Hải Tâm ngồi xuống ở ghế phía sau, không khỏi cười nói: Phân Kỳ, chiếc xe Jeep này của em cũng đủ rách nát.
Viên Phân Kỳ nói : Không có biện pháp, gần đây giá cả thị trường không tốt, em hơn nửa năm cũng chưa có thu nhập rồi, ngay cả chiếc xe rách này còn may mà có hai chị em tiếp tế.
Thường Hải Tâm nói : Vậy sao em không đi làm đi, vì sao không đi tới viên Thư Họa đi?
Viên Phân Kỳ nói : Viện Thư Họa của Trung Quốc chúng ta, nuôi được tất cả đều là một đám nghèo kiết hủ lậu, cầm tiền lương quốc gia qua ngày, chiếm đa số là kẻ dốt nát.
Trương Dương ha ha nở nụ cười, hắn có chút đồng tình đối với những lời này.
Thường Hải Tâm nói : Lời này em cũng đừng nói trước mặt ba em, coi chừng ông ấy đánh em một trận đó.
Viên Phân Kỳ nói : Em nói rất đúng sự thật, chị xem đám người viện Thư Họa kia đi, có mấy người là thật tâm nghiên cứu học vấn, bình thường không phải xí nghiệp này mời thì là đơn vị kia mời, sau khi đi liền viết viết vẽ vẽ chút tranh hợp với tình hình, lừa chút tiền đi lại, tiếp tục gạt bữa cơm ăn, em thấy bọn hắn mới là nhục nhã.
Thường Hải Tâm nói : Cho là em thanh cao, em phải đem các bức tranh đều bán đi được mới kêu thanh cao, hiện giờ ở cái dạng này, cao không tới thấp không xong, em dựa vào cái gì mà thanh cao?
Viên Phân Kỳ không phục nói : Văn nghệ sĩ chân chính đều là cô độc.
Thường Hải Tâm nói : Nghệ thuật vốn ở cuộc sống, văn nghệ sĩ cũng phải hấp thu địa khí, bức tranh của em làm cho ngườ ta đều xem mà không hiểu, ai sẽ bỏ tiền ra mua tác phẩm của em chứ.
Viên Phân Kỳ nói : Chị, chị mắng em thì không sao, nhưng đừng vũ nhục tác phẩm của em!
Thường Hải Tâm tức giận đến mức vươn tay ra gõ ở trên đầu của gã một cái: Chị là vì muốn tốt cho em!
Trương Dương cũng cười theo.
Viên Phân Kỳ đem bọn họ đưa tới viện thư Họa đối diện Đào Nhiên Cư, khách sạn này là tài sản của viện Thư Họa, đến đó Trương Dương phương mới biết, hôm nay Viên Chi Ngô mời mình là khách chính.
Viên Chi Ngô mặc Đường trang hội hè, chân đạp lên một đôi giày vải, thực đúng là kiểu cách ăn mặc thi nhân Trung Quốc, Trương Dương phát hiện Viên Chi Ngô cũng rất đẹp trai), nhà mẹ của Thường Hải Tâm xuất ra không ít nam nhân vật đẹp trai, Viên Chi Ngô nhìn thấy xe Jeep đến đây, liền mỉm cười tới đón, ông ta đi hướng Trương Dương, chủ động vươn tay ra: Chủ nhiệm Trương, hoan nghênh, hoan nghênh!
Trương Dương cười bắt tay cùng Viên Chi Ngô nói : Viện trưởng Viên, đã sớm nghe nói đại danh của ngài, vốn định tới bái phỏng, lại sợ có chút đường đột mạo muội, hôm nay cuối cùng có cơ hội gặp mặt, phog thái của viện trưởng Viên thật sự là làm cho tôi bội phục. Đi lên liền vuốt đuôi nịnh bợ, vốn Trương Dương không cần phải vuốt đuôi Viên Chi Ngô như thế, nhưng bây giờ hắn và Thường Hải Tâm đã xảy ra chuyện đó, Viên Chi Ngô là cậu của Thường Hải Tâm, tự nhiên cũng thành trường bối của hắn, khái niêm tôn ti già trẻ của Trương đại quan nhân vẫn là rất mạnh.
Nhìn thấy Trương Dương lễ phép như vậy, Viên Chi Ngô liền sinh ra hảo cảm với người thanh niên này, lên tiếng nói : Tôi lần này mời chủ nhiệm Trương ăn cơm có chút đột ngột, nhưng thật ra là mấy vị bạn thân trong giới Thư Họa chúng tôi muốn cùng ngài kết bạn.
/2583
|