Thật sự? Bạch Nhan nghi hoặc liếc xuống hạ thân Đế Thương, nếu hắn chưa từng có nhu cầu, thì tại sao nàng không làm cái gì, cũng khiến nam nhân này phản ứng?
Đế Thương chú ý tới ánh mắt Bạch Nhan, khóe môi giương lên: Bây giờ chuyện ngươi biết càng nhiều, bổn vương càng không có khả năng tha cho ngươi.
Trong nháy mắt sắc mặt Bạch Nhan tối sầm lại: Những chuyện đó là ngươi nói cho ta biết.
Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng đã biết rất nhiều bí mật của ta, nên nhất định phải ở bên cạnh ta.
Ta hối hận khi hỏi vấn đề này có được không?
Muộn rồi...
Đế Thương cười nhạt, nữ nhân xui xẻo bị hắn dây dưa, làm sao có thể tùy tiện ném đi được?
Ánh mắt Bạch Nhan hơi đổi: Nếu như ngươi thật sự muốn thú ta, vậy trước khi thành thân không được phép trèo lên giường của ta, nếu không, dù sau này ta có chết nhất định sẽ không chấp nhận ngươi.
Đế Thương trầm ngâm nửa ngày, thấp giọng nói: Bổn vương đồng ý với ngươi.
Còn nhiều thời gian, thù của sáu năm trước, chắc chắn sẽ có ngày phải báo!
Đến lúc đó, chắc chắn hắn phải làm cho nàng ba ngày ba đêm không xuống giường được!
Ta sẽ phân phó người chuẩn bị phòng cho ngươi , Bạch Nhan cắn răng, Đợi vương phủ xây xong ngươi lập tức trở về đi.
Được. Đế Thương không chút do dự đồng ý.
Vương phủ xây xong? Đoán chừng cả đời này cũng không xong được...
Bạch Nhan nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần cho nàng một ít thời gian, khi có cơ hội nàng sẽ đưa Thần Nhi đi.
Lúc này không còn sớm, ta muốn đi nghỉ trước, ngươi tùy ý đi.
Đế Thương chăm chú nhìn hướng nữ tử rời đi, gương mặt yêu nghiệt bá khí nở nụ cười: Xem ra, đã đến lúc bổn vương phải lấy thê tử...
...
Bên này Bạch Nhan an bình, thì bên kia Bạch gia đã lộn xộn.
Đầu tiên, Đế Thương thông cáo Bạch gia, để Bạch gia trả lại tất cả tài nguyên cho Lam gia, còn nữa, có người thấy Bạch Chỉ ở Phượng Lâu tiếp khách, dọa cho người Bạch gia phải vội tới Phượng Lâu muốn đưa Bạch Chỉ về.
Nhưng người Bạch gia chưa thấy mặt Bạch Chỉ đã bị đánh quay về.
Lại thêm Phượng Lâu không thừa nhận giữ Bạch Chỉ, sau khi người Bạch gia trở về càng nghĩ càng không yên lòng, liền tới hình ti tìm Bạch Chỉ.
Nhưng hình ti báo rằng Bạch Chỉ còn ở lao ngục, bọn hắn chỉ có thể xấu hổ quay về, trong lòng hoài nghi người kia có phải nhìn nhầm Bạch Chỉ rồi hay không...
Thế nhưng, muốn cứu Bạch Chỉ, nhất định phải trả lại toàn bộ đồ cưới của Lam Nguyệt, những đồ cưới đó đều đã dùng hết, bọn hắn đâu còn nữa?
Cuối cùng Vu Dung vẫn phải tới phủ Thái tử, đem tất cả bảo vật mà khi trước Bạch Nhược muốn lấy về, sau đó, Bạch Chấn Tường một lần nữa dùng thực lực chèn ép người, bức bách thế lực phía dưới giao nộp vàng bạc.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Lưu Hỏa quốc đều buồn rầu chở đến, Bạch gia cũng đã thân bại danh liệt, thậm chí có người muốn đầu nhập vào Lam gia.
Một thế lực mạnh hơn, nhưng đã mất đi tâm của người phía dưới, cuối cùng sẽ không cường đại được nữa, nhưng bây giờ Bạch Chấn Tường không quản được nhiều như vậy...
Chờ đồ cưới gom đủ thì là một tháng sau.
Bạch Nhan ngồi nghiêm trong phòng khách, lặng lẽ nhìn ánh mắt đỏ ngầu của Bạch Chấn Tường, khóe môi cong lên: Số đồ cưới này ta sẽ đối chiếu với tờ danh sách, thiếu một loại cũng bắt các ngươi phải phun ra!
Bạch Nhan, ngươi thật sự không để ý đến tình nghĩa cha con? Hai mắt Bạch Chấn Tường tràn ngập phẫn nộ và căm hận, Ngươi thành thật cho ta, khiến Thương Vương bức bách Bạch gia chúng ta, có phải do ngươi làm hay không!
Bạch Nhan đặt chén trà xuống, rũ mắt cười nhạt: Bất kể có phải là ta hay không, chuyện này là thứ mà Bạch gia nên nhận! Với lại, đây chỉ là khởi đầu mà thôi! Đừng quên, ngươi có ngày hôm nay cũng do nương ta si tình đem đan dược nhường cho ngươi, ngươi cho rằng những đan dược này có thể dùng tốt như vậy sao?
Bạch Chấn Tường cười lạnh một tiếng: Nếu còn ta đã trả, số đan dược đều đã bị ta ăn, chẳng lẽ ngươi muốn ta phun ra?
Ta không cần ngươi phun ra... Bạch Nhan dừng một chút, khẽ cười duyên, Nhưng ta có thể khiến thực lực của ngươi thụt lùi về lúc trước, cũng xem như ngươi trả lại đan dược.
Đế Thương chú ý tới ánh mắt Bạch Nhan, khóe môi giương lên: Bây giờ chuyện ngươi biết càng nhiều, bổn vương càng không có khả năng tha cho ngươi.
Trong nháy mắt sắc mặt Bạch Nhan tối sầm lại: Những chuyện đó là ngươi nói cho ta biết.
Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng đã biết rất nhiều bí mật của ta, nên nhất định phải ở bên cạnh ta.
Ta hối hận khi hỏi vấn đề này có được không?
Muộn rồi...
Đế Thương cười nhạt, nữ nhân xui xẻo bị hắn dây dưa, làm sao có thể tùy tiện ném đi được?
Ánh mắt Bạch Nhan hơi đổi: Nếu như ngươi thật sự muốn thú ta, vậy trước khi thành thân không được phép trèo lên giường của ta, nếu không, dù sau này ta có chết nhất định sẽ không chấp nhận ngươi.
Đế Thương trầm ngâm nửa ngày, thấp giọng nói: Bổn vương đồng ý với ngươi.
Còn nhiều thời gian, thù của sáu năm trước, chắc chắn sẽ có ngày phải báo!
Đến lúc đó, chắc chắn hắn phải làm cho nàng ba ngày ba đêm không xuống giường được!
Ta sẽ phân phó người chuẩn bị phòng cho ngươi , Bạch Nhan cắn răng, Đợi vương phủ xây xong ngươi lập tức trở về đi.
Được. Đế Thương không chút do dự đồng ý.
Vương phủ xây xong? Đoán chừng cả đời này cũng không xong được...
Bạch Nhan nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần cho nàng một ít thời gian, khi có cơ hội nàng sẽ đưa Thần Nhi đi.
Lúc này không còn sớm, ta muốn đi nghỉ trước, ngươi tùy ý đi.
Đế Thương chăm chú nhìn hướng nữ tử rời đi, gương mặt yêu nghiệt bá khí nở nụ cười: Xem ra, đã đến lúc bổn vương phải lấy thê tử...
...
Bên này Bạch Nhan an bình, thì bên kia Bạch gia đã lộn xộn.
Đầu tiên, Đế Thương thông cáo Bạch gia, để Bạch gia trả lại tất cả tài nguyên cho Lam gia, còn nữa, có người thấy Bạch Chỉ ở Phượng Lâu tiếp khách, dọa cho người Bạch gia phải vội tới Phượng Lâu muốn đưa Bạch Chỉ về.
Nhưng người Bạch gia chưa thấy mặt Bạch Chỉ đã bị đánh quay về.
Lại thêm Phượng Lâu không thừa nhận giữ Bạch Chỉ, sau khi người Bạch gia trở về càng nghĩ càng không yên lòng, liền tới hình ti tìm Bạch Chỉ.
Nhưng hình ti báo rằng Bạch Chỉ còn ở lao ngục, bọn hắn chỉ có thể xấu hổ quay về, trong lòng hoài nghi người kia có phải nhìn nhầm Bạch Chỉ rồi hay không...
Thế nhưng, muốn cứu Bạch Chỉ, nhất định phải trả lại toàn bộ đồ cưới của Lam Nguyệt, những đồ cưới đó đều đã dùng hết, bọn hắn đâu còn nữa?
Cuối cùng Vu Dung vẫn phải tới phủ Thái tử, đem tất cả bảo vật mà khi trước Bạch Nhược muốn lấy về, sau đó, Bạch Chấn Tường một lần nữa dùng thực lực chèn ép người, bức bách thế lực phía dưới giao nộp vàng bạc.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Lưu Hỏa quốc đều buồn rầu chở đến, Bạch gia cũng đã thân bại danh liệt, thậm chí có người muốn đầu nhập vào Lam gia.
Một thế lực mạnh hơn, nhưng đã mất đi tâm của người phía dưới, cuối cùng sẽ không cường đại được nữa, nhưng bây giờ Bạch Chấn Tường không quản được nhiều như vậy...
Chờ đồ cưới gom đủ thì là một tháng sau.
Bạch Nhan ngồi nghiêm trong phòng khách, lặng lẽ nhìn ánh mắt đỏ ngầu của Bạch Chấn Tường, khóe môi cong lên: Số đồ cưới này ta sẽ đối chiếu với tờ danh sách, thiếu một loại cũng bắt các ngươi phải phun ra!
Bạch Nhan, ngươi thật sự không để ý đến tình nghĩa cha con? Hai mắt Bạch Chấn Tường tràn ngập phẫn nộ và căm hận, Ngươi thành thật cho ta, khiến Thương Vương bức bách Bạch gia chúng ta, có phải do ngươi làm hay không!
Bạch Nhan đặt chén trà xuống, rũ mắt cười nhạt: Bất kể có phải là ta hay không, chuyện này là thứ mà Bạch gia nên nhận! Với lại, đây chỉ là khởi đầu mà thôi! Đừng quên, ngươi có ngày hôm nay cũng do nương ta si tình đem đan dược nhường cho ngươi, ngươi cho rằng những đan dược này có thể dùng tốt như vậy sao?
Bạch Chấn Tường cười lạnh một tiếng: Nếu còn ta đã trả, số đan dược đều đã bị ta ăn, chẳng lẽ ngươi muốn ta phun ra?
Ta không cần ngươi phun ra... Bạch Nhan dừng một chút, khẽ cười duyên, Nhưng ta có thể khiến thực lực của ngươi thụt lùi về lúc trước, cũng xem như ngươi trả lại đan dược.
/306
|