Edit: Tiêu Tiêu
Toàn thân Bạch Chấn Tường chấn động, hắn có một cảm giác, nữ nhân này nói được, nhất định sẽ làm được.
Bạch Nhan, ta là phụ thân của ngươi! Hắn nắm chặt nắm đấm, hai mắt phẫn nộ, Ngươi thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt Bạch gia chúng ta sao?
Bạch Nhan cười hờ hững: Nếu ngươi không muốn thực lực thụt lùi về lúc trước, vậy thì phải trả số đan dược mà nương ta đưa ngươi không thiếu một viên!
Bắt đầu từ khi nàng quay lại Lưu Hỏa quốc, đã làm tốt kế hoạch, năm đó Bạch Chấn Tường cầm vật gì từ Lam Nguyệt, nàng nhất định muốn hắn trả lại không thiếu một thứ!
Trong mắt Bạch Chấn Tường tràn ngập trào phúng: Trước đây xem phân lượng ở tình nghĩa cha con, ta mới không quá phận với ngươi, nhưng hiện tại ngươi bất nhân, vậy cũng đừng trách ta bất nghĩa!
Bạch Nhan cau mày cười nhạt, chẳng lẽ... trong tay Bạch Chấn Tường vẫn còn thứ gì có thể uy hiếp được lá bài tẩy của nàng?
Ta biết rõ dạo gần đây ngươi đang làm gì, sắc mặt Bạch Chấn Tường lạnh xuống, Ngươi có thể cuồng vọng như vậy, chỉ do có Phượng Lâu làm chỗ dựa mà thôi! Nếu không, ngươi làm gì có lá gan kêu gào trước mặt Bạch gia chúng ta đây!
Bạch Nhan cười, là bị Bạch Chấn Tường chọc cười, thân thể nàng lười biếng dựa lưng vào vạt áo, khuôn mặt tuyệt diễm cười nhạt.
Đáng tiếc, có một số người muốn dựa vào Phượng Lâu, cũng không được.
Lúc trước, Bạch Chấn Tường biết cổ trạch này do Phượng Lâu mua, mấy lần đến bái phỏng, đều bị nàng sai người đuổi đi, lần này, nếu không phải để Bạch gia trả lại đồ cưới, nàng sẽ không cho hắn đi vào.
Bạch Chấn Tường sa sầm mặt, Bạch Nhan, cuối cùng ngươi cũng thừa nhận!
Thừa nhận cái gì? Bạch Nhan giật mình, hỏi.
Thừa nhận ngươi là hoa khôi Phượng Lâu! Bạch Chấn Tường đau lòng nhìn Bạch Nhan, biểu hiện kia, thật sự giống như phụ thân nhìn nữ nhi lạc lối không biết quay đầu.
Nụ cười trên mặt Bạch Nhan còn chưa dứt, nghe Bạch Chấn Tường lên án mạnh mẽ xong, lập tức ngây ngốc.
Hoa khôi Phượng Lâu? Mà chính nàng thừa nhận?
Tại sao nàng không biết?
Bạch Chấn Tường căn bản không để ý biểu lộ của Bạch Nhan, nhíu mày thật chặt: Ta biết chuyện năm đó là do Vu Dung làm sai trước, nhưng ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì, nếu không thì năm năm không gặp mà đã thành hoa khôi Phượng Lâu, nếu Thương Vương biết chuyện này, ngươi cho rằng hắn vẫn sẽ thú ngươi?
Bạch Nhan chẳng những không giận mà còn cười: Là ai nói với ngươi ta là hoa khôi Phượng Lâu?
Ngươi không cần biết là ai nói cho ta biết, ngươi chỉ cần biết ta đang nắm giữ bí mật quan trọng của ngươi, ánh mắt Bạch Chấn Tường lộ ra tia âm trầm, Ban đầu ta xem phân lượng ở tình nghĩa cha con, không có ý định vạch trần ngươi, bây giờ ngươi đã không buông tha Bạch gia, đồng nghĩa với ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Bạch Nhan thấy mắt Bạch Chấn Tường lóe sáng, hứng thú cong khóe môi: Vậy ngươi muốn làm gì?
Xem như nàng phủ nhận, Bạch Chấn Tường cũng không có khả năng thừa nhận, hiện tại ngược lại là nàng muốn biết, mục đích của gia hỏa này là gì.
Con ngươi Bạch Chấn Tường hơi lóe sáng: Đồ cưới Lam Nguyệt ta đã đưa tới, chỉ là ta sẽ đưa về, lúc đó, ngươi trực tiếp nói với Thương Vương ngươi đã thu đủ đồ cưới là được.
Từ lúc bắt đầu hắn đã không có ý định trả lại đồ cưới, sở dĩ lúc trước góp đủ đồ cưới, đó cũng vì bị vương phủ nhìn chằm chằm khiến hắn phát hoảng, bất đắc dĩ mới phải gom đủ đồ cưới.
Thế nhưng, những đồ cưới này Bạch Nhan có nhận hay không, không nằm trong quyền quản lý của Thương Vương.
Bạch Nhan cười lạnh: Dựa vào cái gì mà ta phải theo ý ngươi?
Chỉ bằng ta biết bí mật ngươi là hoa khôi Phượng Lâu, Bạch Chấn Tường tự tin ngẩng đầu, Mặt khác, ta muốn ngươi nói với Thương Vương, người ở đêm sáu năm trước không phải ngươi, mà là Chỉ Nhi.
Toàn thân Bạch Chấn Tường chấn động, hắn có một cảm giác, nữ nhân này nói được, nhất định sẽ làm được.
Bạch Nhan, ta là phụ thân của ngươi! Hắn nắm chặt nắm đấm, hai mắt phẫn nộ, Ngươi thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt Bạch gia chúng ta sao?
Bạch Nhan cười hờ hững: Nếu ngươi không muốn thực lực thụt lùi về lúc trước, vậy thì phải trả số đan dược mà nương ta đưa ngươi không thiếu một viên!
Bắt đầu từ khi nàng quay lại Lưu Hỏa quốc, đã làm tốt kế hoạch, năm đó Bạch Chấn Tường cầm vật gì từ Lam Nguyệt, nàng nhất định muốn hắn trả lại không thiếu một thứ!
Trong mắt Bạch Chấn Tường tràn ngập trào phúng: Trước đây xem phân lượng ở tình nghĩa cha con, ta mới không quá phận với ngươi, nhưng hiện tại ngươi bất nhân, vậy cũng đừng trách ta bất nghĩa!
Bạch Nhan cau mày cười nhạt, chẳng lẽ... trong tay Bạch Chấn Tường vẫn còn thứ gì có thể uy hiếp được lá bài tẩy của nàng?
Ta biết rõ dạo gần đây ngươi đang làm gì, sắc mặt Bạch Chấn Tường lạnh xuống, Ngươi có thể cuồng vọng như vậy, chỉ do có Phượng Lâu làm chỗ dựa mà thôi! Nếu không, ngươi làm gì có lá gan kêu gào trước mặt Bạch gia chúng ta đây!
Bạch Nhan cười, là bị Bạch Chấn Tường chọc cười, thân thể nàng lười biếng dựa lưng vào vạt áo, khuôn mặt tuyệt diễm cười nhạt.
Đáng tiếc, có một số người muốn dựa vào Phượng Lâu, cũng không được.
Lúc trước, Bạch Chấn Tường biết cổ trạch này do Phượng Lâu mua, mấy lần đến bái phỏng, đều bị nàng sai người đuổi đi, lần này, nếu không phải để Bạch gia trả lại đồ cưới, nàng sẽ không cho hắn đi vào.
Bạch Chấn Tường sa sầm mặt, Bạch Nhan, cuối cùng ngươi cũng thừa nhận!
Thừa nhận cái gì? Bạch Nhan giật mình, hỏi.
Thừa nhận ngươi là hoa khôi Phượng Lâu! Bạch Chấn Tường đau lòng nhìn Bạch Nhan, biểu hiện kia, thật sự giống như phụ thân nhìn nữ nhi lạc lối không biết quay đầu.
Nụ cười trên mặt Bạch Nhan còn chưa dứt, nghe Bạch Chấn Tường lên án mạnh mẽ xong, lập tức ngây ngốc.
Hoa khôi Phượng Lâu? Mà chính nàng thừa nhận?
Tại sao nàng không biết?
Bạch Chấn Tường căn bản không để ý biểu lộ của Bạch Nhan, nhíu mày thật chặt: Ta biết chuyện năm đó là do Vu Dung làm sai trước, nhưng ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì, nếu không thì năm năm không gặp mà đã thành hoa khôi Phượng Lâu, nếu Thương Vương biết chuyện này, ngươi cho rằng hắn vẫn sẽ thú ngươi?
Bạch Nhan chẳng những không giận mà còn cười: Là ai nói với ngươi ta là hoa khôi Phượng Lâu?
Ngươi không cần biết là ai nói cho ta biết, ngươi chỉ cần biết ta đang nắm giữ bí mật quan trọng của ngươi, ánh mắt Bạch Chấn Tường lộ ra tia âm trầm, Ban đầu ta xem phân lượng ở tình nghĩa cha con, không có ý định vạch trần ngươi, bây giờ ngươi đã không buông tha Bạch gia, đồng nghĩa với ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Bạch Nhan thấy mắt Bạch Chấn Tường lóe sáng, hứng thú cong khóe môi: Vậy ngươi muốn làm gì?
Xem như nàng phủ nhận, Bạch Chấn Tường cũng không có khả năng thừa nhận, hiện tại ngược lại là nàng muốn biết, mục đích của gia hỏa này là gì.
Con ngươi Bạch Chấn Tường hơi lóe sáng: Đồ cưới Lam Nguyệt ta đã đưa tới, chỉ là ta sẽ đưa về, lúc đó, ngươi trực tiếp nói với Thương Vương ngươi đã thu đủ đồ cưới là được.
Từ lúc bắt đầu hắn đã không có ý định trả lại đồ cưới, sở dĩ lúc trước góp đủ đồ cưới, đó cũng vì bị vương phủ nhìn chằm chằm khiến hắn phát hoảng, bất đắc dĩ mới phải gom đủ đồ cưới.
Thế nhưng, những đồ cưới này Bạch Nhan có nhận hay không, không nằm trong quyền quản lý của Thương Vương.
Bạch Nhan cười lạnh: Dựa vào cái gì mà ta phải theo ý ngươi?
Chỉ bằng ta biết bí mật ngươi là hoa khôi Phượng Lâu, Bạch Chấn Tường tự tin ngẩng đầu, Mặt khác, ta muốn ngươi nói với Thương Vương, người ở đêm sáu năm trước không phải ngươi, mà là Chỉ Nhi.
/306
|