Chương 39: giam cầm
Nàng bị nhốt rồi, nhốt ở nơi này, hoàng cung Đại Lương đầy hoa lệ, tôn quý, xanh vàng rực rỡ .Chỉ là bây giờ, đối với nàng mà nói, trong tình cảnh như thế này, nàng không có cái gọi là cuộc sống, cũng không có cái gọi là trạng thái, bởi vì nàng đã quên mất như thế nào gọi là cuộc sống,là trạng thái. Mỗi một ngày, mỗi một khắc, trong đầu nàng,trong trái tim, trong đáy mắt đều là hiện lên một màn quyết tuyệt kia của Mục Sa Tu Hạ
Nàng cười lạnh, cái nam nhân ích kỷ đó vọng tưởng lấy được tình yêu của nàng, hắn thật ngu ngốc, thật ngu xuẩn, nàng hận hắn, hận hắn,sau cùng hắn vẫn bắt nàng phải gánh khoản nợ nặng như vậy,hắn cho là hắn làm như vậy chính là yêu nàng? Chính là đối xử tốt với nàng? Hắn luôn là như vậy, tự cho là mình đúng, luôn là lấy mình làm trung tâm, muốn làm sao thì làm vậy, căn bản không bận tâm đến cảm xúc của nàng, không suy tính đến tình cảnh của nàng. Hắn đã chết, bằng phương thức lừng lẫy là đền mạng cho nữ nhân mà mình yêu, hắn chết thật tốt,hắn chết thật vĩ đại, thật cao thượng, hắn đã chết phải chỗ, Ha ha ha...!
Nàng một chút cũng không cảm kích, một chút cũng không thương hắn, hắn chết rất tốt, rất đáng đời! Nàng rất buồn cười, càng nghĩ càng cười to, lại cười ra lệ, tâm trạng quá đau khổ, đau đến tất cả
đều đau ở chung một chỗ.
"Ken két" một tiếng, cửa bị đẩy ra.
"Ăn cơm thôi!" tiểu cung nữ đưa cơm đi vào,đưa lên hộp đựng thức ăn, thấy trên bàn còn thức ăn buổi trưa bưng tới, động cũng không động tới, đã sớm thấm lạnh.
"Tại sao lại chưa ăn nha?" Tiểu cung nữ đem thức ăn nóng hổi lấy ra, giả bộ đem hết thức ăn lạnh trở về hộp đựng thức ăn. Thương hại liếc nhìn ánh mắt ngơ ngác ngồi ở dưới cửa Liên Kiều, tiểu cung nữ không đành lòng.
Tiểu cung nữ đi tới, đóng cửa sổ vào, tốt bụng nhắc nhở: "Ban đêm gió lớn, cô nương ngồi như vậy sẽ lạnh , vẫn là nên tranh thủ thời gian ăn cơm rồi trở về giường nghỉ ngơi cho tốt. Nữ tử này dáng dấp thật là đẹp, đẹp tựa như tiên tử trên trời vậy, nếu tiên tử xinh đẹp như vậy bị bệnh thì quá đáng thương đi.,
Bùm ——" Liên Kiều đưa tay dùng sức đẩy mạnh cửa sổ vừa mới bị đóng lại, khiến khí lạnh thổi vào,
Không hề nhìn tiểu cung nữ một cái. Tiểu cung nữ bị nàng hờ hững, bi khí thế nguội lạnh nguội lạnh làm ngơ ngẩn, tiểu cung nữ không dám lỗ mãng, lặng lẽ xách theo hộp đựng thức ăn rời đi.
Ngọn nến bị gió thổi phải chập chờn lúc sáng lúc tắt, thân thể nàng đã cóng đến chết lặng, đến cứng ngắc, chỉ còn đôi mắt đẹp lúc khép lúc mở. Lạnh đến không cảm thấy lạnh, nàng tin tưởng rằng giờ phút này nàng đã biến thành một cái xác không hồn, chỉ là một thi thể.
Có lẽ chết là một loại giải thoát, nàng nghĩ, lần này nàng sẽ nói với tử thần một yêu cầu, hãy cho nàng uống canh Mạnh Bà,quên đi hết sạch những kí ức,thật nhanh.
"Muốn chết?" Sau lưng chẳng biết lúc nào đã có một người.
Nàng vẫn có thể hô hấp trong gió đêm lành lạnh, còn có cảm giác, tại làm sao mà nàng vẫn còn chưa có chết đây?
Thật lâu đợi không được phản ứng của nàng, Long Ứng tức giận đi lên trước, dùng lực vặn đầu vai của nàng, ép buộc nàng phải nhìn thẳng hắn.
"Ngươi cứ như vậy là muốn chết phải không?" Hắn nhìn nàng chăm chú, ba ngày nàng không ăn không uống không ngủ, chỉ là ngồi như vậy . . . .
Trong lòng hắn bỗng có hơi chút xót xa....
Nnagf xinh đẹp, nàng thông tuệ, kiên cường, nhạy cảm, sáng sủa, lạnh nhạt, quật cường. . . . . . Bây giờ hắn mới nhận ra rằng, nàng tới đã khiến hắn mê muội thật sâu. Từ trên người nàng,hắn có thể tìm được nhiều, rất nhiều thứ bất đồng, liệt kê được từng ly từng tý những điểm tốt của nàng.
Hắn biết, hắn dùng thân phận Đế Vương để bắt giữ nàng, hắn giam lỏng nàng phía hậu cung nhưng nàng vẫn sống một cách cực kì thuận buồm xuôi gió, , nàng dám cùng hắn nói điều kiện, ôm nàng vào trong lòng ngực khiến hắn không kiềm hãm được . . . .
Hắn cười khổ, đêm hôm đó, hắn mặc dù uống nhiều mấy chén, nhưng cũng không say rượu, lại mặc cho mình như tên háo sắc mà nghĩ muốn xâm phạm nàng. Trong hoàng cung này, và cả thiên hạ này đều là của hắn, muốn một nữ nhân lại luân lạc tới mức phải dùng sức mạnh.
Hắn nghĩ hắn đã đến được gần nàng,thì lại cách nàng càng ngày càng xa, hắn nghĩ hắn đã lấy được nàng, hắn lại dùng phương pháp sai lầm, hắn nghĩ hắn rất yêu nàng, lại mềm yếu không dám nói một chữ, hắn đang đứng trước mặt nàng, hèn mọn mà đáng thương. Hắn đang ghen ghét nam nhân có tên gọi là Mục Sa Tu Hạ đó, điên cuồng ghen tỵ hắn. Đem nàng giam lỏng,hắn vốn không mong đợi Mục Sa Tu Hạ sẽ tới cứu nàng. Khi Trát Tạp Vương Gia đưa một phonh mật hàm đến, hắn biết hắn sẽ tới, đây thật là thu hoạch ngoài dự đoán. Bày Thiên La Địa Võng, hắn muốn Mục Sa Tu Hạ chết, hắn đã được như nguyện, nhưng vẫn lại như cũ, vẫn không chiếm được nàng.
Nàng đang ở trong ngực hắn, vậy mà sao cách hắn thật là xa, thật là xa. . . . . .
Hơi thở ấm áp phảng phất qua gò má nàng, ấm áp ôm nàng trong ngực làm nàng quyến luyến, cánh tay bền chắc, có lực bắp đùi, căng đầy mà thân mật cố định thân thể của nàng.
Cảm giác này —— rất quen thuộc, làm nàng nhớ nhung, làm nàng quyến luyến. Đây là chỉ là một giấc mộng, chỉ có ở trong mộng mới có thể quên mất thực tế tàn nhẫn, mới có thể đem tất cả trở nên tốt đẹp như vậy.
Nàng tham luyến sự ấm áp này, nàng say mê sự ấm áp này, nàng nguyện được không tỉnh lại.
"Hoàng thượng, nên lâm triều rồi !"
Mộng đẹp trong nháy mắt đã sụp đổ, đột nhiên thanh âm tới, đem nàng đạp thẳng vào vực sâu không đáy.
Trợn trừng hai tròng mắt, nghiêng đầu, nàng thấy được Long Ứng đang thương tiếc cho đôi tròng mắt của nàng.
"Đêm qua, nàng đông cứng rồi. . . . . .
"Pằng ——" dấu năm ngón tay rõ ràng khi ngọc nhan tuấn mỹ của hắn hiện lên, nhìn thấy mà ghê.
"Nàng. . . . . ." Lật người ngăn chặn nàng, một tay cố định hai trụ cổ tay của nàng, một tay bóp chặt cổ nàng, nữ nhân này, dám đánh hắn, hắn giận mù quáng, không ngừng tăng lực của bàn tay.
Liên Kiều bị siết đến thở không nổi, cặp mắt vô lực lật cao, lộ ra tròng trắng mắt.
"Cầu xin trẫm, nàng cầu xin, trẫm liền thả nàng!" Hắn hung tợn uy hiếp.
Nhưng mà hắn đợi không được, chỉ thấy con ngươi của nàng không ngừng phóng đại, phóng đại. . . . . .
Cho đến khi nàng không còn giãy giụa nữa. . . . . .
Hắn đột nhiên thức tỉnh, buông tay ra, con ngươi không ngừng co rút lại, thật lâu, thật lâu sau, hắn ngừng thở, tay run run dò hơi thở của nàng. . . . . .
Thở ra một hơi thật dài, hắn chán nản lật người xuống giường, lảo đảo rời đi. . . . .
Long Ứng khi nào,nàng không biết, khi nàng tỉnh lại, chỉ cảm thấy cổ họng nóng như lửa thiêu.
Mí mắt thế nào cũng không mở ra được, miệng đắng lưỡi khô, tay chân vô lực.
A, nàng đang muốn chết đi, chết chứ không phải là loại cảm giác này, tra tấn như vậy, đối với tử vong mà nói thì thật là dài, còn tử vong chỉ là một cái chớp mắt,chỉ là một luồng lưu quang loé lên,như thế thì nàng có thể nhịn mà chết
Cứ mãi hôn mê, sốt cao, Liên Kiều chỉ là muốn ngủ. . . . . . Ngủ. . . . .
Bên tai thỉnh thoảng sẽ nghe được mấy tiếng gầm nhẹ.
"Sao nàng vẫn còn chưa tỉnh? Tại sao còn chưa có chuyển biến? Các ngươi .. đồ ăn hại này . . . . ."
"Ba ngày rồi, các ngươi để cho nàng ngủ ba ngày, có phải các ngươi cũng chỉ muốn sống ba ngày hay không?"
"Tối nay nếu nàng vẫn chưa tỉnh, các ngươi cũng không cần sống nữa. . . . . ."
Tên suốt ngày làm phiền người khác,om sòm cả lên rốt cuộc đã biến mất,nàng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nàng thõa mãn, tiếp tục ngủ say. . . . . .
Ngươi cam tâm ngủ dài như vậy sao? Đồ nữ nhân hèn yếu, ta còn tưởng rằng ngươi không giống, đáng tiếc, ngươi cuối cùng cũng giống tất cả nữ nhân khác, các ngươi đều là một dạng nhát gan, hèn mọn, chỉ biết ở dưới thân nam nhân mà thừa hoan, Ha ha ha...!
Ngươi làm cho ta khinh bỉ, nam nhân chết rồi, người nam nhân kia vì cứu ngươi, mà chết! Thật là một nam nhân đáng thương, đã từng là một người làm mưa làm gió, đánh đâu thắng đó, cuối cùng, vì ngươi mà chết! Ngươi lại chỉ muốn chết, cái chết của hắn đổi lấy cái chết của ngươi!. Điều này có thể không coi là câu chuyện buồn cười nhất trên thế gian sao?
Trong lòng ngươi hãy tự hỏi, ngươi có tư cách để chết sao?"
Người nào? Là ai? Ai đang nói chuyện ở bên tai nàng? Liên Kiều cố hết sức để mở mắt ra, nhưng giống như có vô số dây leo bám lấy nàng,càng giãy dụa,dây leo quấn càng chặt, nàng cố một chút, nghĩ xem người nói chuyện là ai, nhưng không giãy thoát được. . . . . .
"Nếu như ta mà là ngươi, ta tuyệt không làm cho mình sống hèn mọn như vậy, heo chó cũng không bằng, người nào làm thương tổn ta, ta nhất định muốn hắn trả lại gấp nghìn lần,hiện tại, nếu như ngươi đã chết rồi, thật sự thì ngay cả một con chó hèn kém ngươi cũng không bằng rồi."
Là ai, trời ạ, tại sao muốn trói chặt nàng, buông ra, buông ra. . . . . .
Đã dùng hết hơi sức của toàn thân, nàng mở mắt ra, một đôi mắt phượng, không lạnh, áo khoác màu đen, không tầm thường, cổ áo cùng ống tay áo một màu sáng rực tràn đầy
Nhàn nhạt liếc nàng một cái, hắn từ từ lui ra ngoài, cửa điện mở ra, hắn đứng ở ngoài điện.
"Nàng đã tỉnh."
Long Ứng một thân long bào vàng rực bước vào trong điện, sau lưng thái y rối rít tiến lên, bắt mạch , lật mí mắt nàng, bưng trà đưa thuốc , loay hoay, cực kỳ vui mừng.
Từ xa xa nhìn thẳng hắn, Liên Kiều há miệng, cuối cùng vô lực phát ra một âm.
Cầm tay nàng,nàng lại rút về một cách vô lực, trong mắt Long Ứng tràn ra vẻ cực kỳ ngại ngần:
"Thật xin lỗi, trẫm. . . . . . Sẽ không đối đãi nàng như thế nữa đâu. . . . ."
Ba ngày sau, bọn thái y dặn dò Liên Kiều phương thuốc chữa bệnh của nàng.
Miễn cưỡng tựa vào cột giường, đêm hôm đó, lời nói của người đó cứ quanh quẩn ở bên tai thật lâu, từ từ thấm vào ngũ tạng lục phủ.
Mục Sa Tu Hạ chết rồi, nàng còn có tư cách để chết sao? Nàng cười khổ, thì ra là có một ngày, muốn chết cũng sẽ phải gian nan như thế.
Nếu như tính mạng của nàng đã nhất định không phải là của nàng, thành ra như hắn đang nói, cái chết của nàng với con chó cũng không bằng.
Muốn chết cũng không được,cái chết không đáng giá, không bằng sống khổ sở cái này kêu là khổ thân!
Nàng tự nói với mình không thể tiêu cực thế nữa, bởi vì nàng không xứng với hắn, nàng tự nói với mình không thể không sống thêm được, bởi vì nàng nên vì hắn mà sống.
Chương 40: mê tình
"Thân thể khỏe lên nhiều rồi." Long Ứng tiến vào bên trong điện, nhìn nằm ở trên giường Liên Kiều, đã thoáng khôi phục chút ít huyết sắc.
Gật đầu nhẹ, nàng vẫn lạnh nhạt.
Cẩn thận từng li từng tí ngồi ở mép giường, si mê nhìn Liên Kiều nhắm mắt dưỡng thần, Long Ứng cảm thấy có thể như vậy bình thản cùng với nàng sống chung một chỗ đã là cực tốt. Nàng xa cách cũng không thể làm hắn từ bỏ, ngược lại lòng còn mừng rỡ vì nàng không màng danh lợi, có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ nguyện ý nhìn hắn, nguyện ý vì hắn mỉm cười, vui vẻ, hắn nhất định Mục Sa Tu Hạ.
Nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, hắn đề nghị: "Tuyết ngừng rồi, cùng nhau thưởng mai
Nín thở chờ nàng đáp lại.
"Tốt." Nàng đáp một tiếng cực nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe được. Mừng như điên nhìn nàng, mặc dù không hề nhận được sự đáp lại của nàng như thế, nhưng trong lòng kích động khiến Long Ứng không nhịn được mỉm cười. Đưa bàn tay ra nắm lấy
tay nàng đặt trên chăn, nàng không tránh né, mặc hắn nắm. . . . . .
Lấy tất cả trân bảo trong cung đem đến trước mặt nàng, nàng không nhìn một cái, cẩn thận che chở nàng trong tình thương, nhưng lại không dám lỗ mãng, sợ mình vô ý sẽ hãm hại nàng, nàng vị trí một từ, đem nàng an trí tại cung Thái Tức, không cho phép những người khác đến quấy rầy, mình thì ngủ lại ở điện Sùng Chính, không dám nhúng chàm, nàng chẳng thèm ngó tới. Nhưng hắn vẫn không ngừng lấy lòng nàng, sủng ái nàng, chỉ mong nàng có thể nhìn hắn, hắn cảm thấy nàng không phải không thích hắn, chỉ là bị thương tâm che mắt, hắn nguyện ý chờ, bao lâu cũng chờ. . . . . .
"Lạnh không?" Long Ứng đỡ nàng ngồi xuống trong đình Ngự Hoa Viên , sợ nàng cảm lạnh, khoác cho nàng áo choàng Tuyết Hồ, áo choàng này vô cùng quý, dùng sáu cái da của Tuyết Hồ may chế, mỗi cái da chồn Trương Tuyết đều là bảo bối có giá trị liên thành, áo choàng này tuyệt đối là bảo vật vô giá.
Áo choàng trắng như tuyết, không có một tia tạp sắc, cùng với cảnh tuyết đầy trời hợp làm một, nàng cứ như vậy ngồi ở giữa một mảnh băng, nổi bật lên gương mặt càng thêm phiêu dật, diễm lệ.
Rót một ly rượu hoa mai, giơ lên trước mặt nàng, hắn cất giọng nói êm ái: "Uống một chút cho ấm áp thân thể."
Mùi rượu quanh quẩn chóp mũi khiến Liên Kiều chậm rãi nghiêng đầu nhìn hắn, tình ý trong mắt hắn, nàng như thế nào không hiểu, chỉ là quá nhanh để nàng tiếp nhận, sợ là. . . . . . Người này chẳng phải là dễ đối phó! Trái tim cười lạnh, nhẹ nhàng đẩy tay hắn, đứng dậy đi ra khỏi đình.
Tuyết ngừng rồi, phong ở, mùa xuân cũng mau tới đi! Chỉ là mùa xuân của nàng đang ở đâu vậy?
Bẻ một cành mai hồng để trên tay vuốt vuốt: "Vô ý khổ tranh xuân, mặc cho Quần Phương Đố, thưa thớt thành bùn nghiền làm bụi, chỉ có hương như xưa." Giọng nói mềm mại mang ra khỏi vô hạn tốt đẹp, khiến người khác thương yêu. Đầu ngón tay tróc ra mấy múi hoa mai, bay lả tả rơi đầy đất, tiện tay đem cành khô quẳng ở dưới tàng cây, tiến nhanh tới. . . . . .
Long Ứng nhắm mắt đi sát theo đuôi nàng, vì tư thái nàng kiều mị mê hoặc, không tự chủ ngồi xổm người xuống nhặt cành cây gãy nàng tùy ý bỏ xuống. C cây gãy bị băng tuyết bao phủ, nhuộm một chút hương thơm của nàng, khiến tâm thần hắn nhộn nhạo.
Trên mặt tuyết lưu lại dấu chân của nàng và hắn, một sâu một cạn, một lớn một nhỏ, nhìn những dấu chân kia quanh co ở phía sau, khóe miệng Liên Kiều khẽ cong lên.
"Hoàng thượng. . . . . ." Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, hắn ngơ ngẩn, nàng kêu hắn, Mục Sa Tu Hạ rơi xuống núi, nàng không để ý đến hắn nữa, hờ hững kháng cự, lạnh lùng không nhìn, để cho hắn đau lòng, không sợ nàng hận, không sợ nàng giận, chỉ sợ đây tất cả đều cùng hắn không liên quan. Quay đầu lại đây chỉ là trò chơi của một mình hắn.
Mừng như điên đi tới nhìn nàng, ánh mắt nàng tránh né, nhẹ nhàng nói ra yêu cầu: "Có chút khát. . . . . ."
"Chờ trẫm!" Long Ứng sải bước đi tới đình, rượu hoa mai hẳn là còn nóng . Rượu trong chén đã lạnh, rót lần nữa, xoay người, ngơ ngẩn.
Liên Kiều ra sức đạp dấu chân của hắn, bởi vì từng cái dấu chân khoảng thời gian cũng quá lớn, nàng chỉ có thể ra sức nhảy lên, sau đó một chân đứng thẳng, nửa nhảy lên, nửa đứng lại, ngẩng đầu, nàng nước dạng con ngươi ngất ra kinh hoàng, vô ý bị đụng thấy một màn này, chân đứng không vững, nàng nghiêng người ngã xuống.
Ném bầu rượu xuống, hắn chạy như bay tới, không kịp tiếp được thân thể nàng ngã xuống, chỉ đành phải đỡ nàng ôm chặt trong ngực, hắn khàn giọng thở dài: "-"Liên nhi, Liên nhi —— nàng cũng là nhớ nhung trẫm đúng không? Trong lòng nàng cũng có trẫm đúng không? Liên nhi, a, tội gì, tội gì nàng phải ép mình như vậy, nhìn nàng khổ, khiến trẫm cũng khổ. . . . . . Liên nhi à. . . . . ."
"Hoàng thượng. . . . . ." Nàng hơi kháng cự, lông mày nhẹ chau lại, không muốn cùng hắn thân cận như thế, hắn trái ngược lại càng ôm nàng chặt hơn.
"Liên nhi, đừng cự tuyệt trẫm, trẫm yêu nàng, trẫm sẽ cho nàngcuộc sống tốt nhất trên đời, Liên nhi ——"
Không đẩy hắn ra được, nàng mặc hắn ôm chặt, khóe miệng nhẹ cong, lộ ra một tia khinh miệt. . . . . .
Liên Kiều trong cung Thái Tức đã đặt ban thưởng của Hoàng đế xuống hết, Liên Kiều liền lặng lẽ đem một vài món thưởng cho gia nhân, nhưng vẫn không hết, ném cũng không được, đành phải đi tìm Long Ứng
Long Ứng ở trong điện Sùng Chính phê duyệt tấu chương, biên cương phía Bắc báo nguy, Cách Tát đang tụ họp binh lực đến Vân Châu, kỳ quái, tin thái tử chết đi hắn đã canh phòng nghiêm ngặt cẩn thận cũng không để lộ một chút tiếng gió, sao bây giờ lại. . . . . .
Buông tấu chương, hắn không còn chút sức lực nào xoa huyệt Thái Dương, những thứ này gấp tấu thật sự để cho hắn nhức đầu. Trong đầu lơ đãng lại hiện lên cảnh hắn cùng Liên Kiều đánh cờ vài ngày trước đó. Cô gái thông tuệ này lại phát minh ra loại trò chơi gọi là cờ tướng, làm cho hắn chơi thật nghiện. Không biết cái đầu nhỏ của cô nàng xinh đẹp này trong đó còn cái gì thú vị. Có lẽ hắn phải dùng tâm sức cả đời từ từ tìm hiểu.
"Hoàng thượng. . . . . ." Liên Kiều Nhu ôn nhu mở miệng.
Bỏ tấu chương trong tay xuống, Long Ứng đứng dậy đón nàng vào.
"Sao lại tới đây? Bên ngoài gió lớn, sao không biết mặc thêm áo choàng?" Cầm đôi tay mềm của nàng, tỉ mỉ che chở trong bàn tay hắn, làm nóng lại đôi tay lạnh lẽo, yêu thương trách cứ nàng tùy tính. Thuận tiện trừng mắt nhìn tiểu cung nữ đi cùng, tiểu cung nữ đáng thương lập tức sợ hãi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
"Hoàng thượng thứ tội, là cô nương không cần khoác áo."
Long Ứng vừa nghe liền nổi giận, nhấc chân đá tiểu cung nữ ra thật xa, giọng nói nhẹ nhàng: "Dù thế nào thì cũng là chủ nhân ngươi?"
Tiểu cung nữ bị đá ho ra một búng máu ngay tại chỗ, kịp thời lấy tay che được, không dám để một giọt máu nào rơi trên đất. Nức nở nói không ra một chữ, chỉ không ngừng lắc đầu.
"Cút!" Một chữ vô cùng nhẹ nhàng, khiến tiểu cung nữ như nhặt được đại xá, lăn một vòng chạy ra khỏi điện.
Vì mình cự tuyệt khiến tiểu cung nữ thê thảm như vậy, Liên Kiều khẽ túm ống tay áo Long Ứng: "Hoàng thượng. . . . . ."
Long Ứng lập tức dịu dàng vỗ nhẹ tay nàng: "Đừng sợ, là trẫm không tốt."
Ôm nàng vào lòng, hắn cố gắng trấn an kinh hoảng của nàng, chuyện vừa rồi đã dọa đến nàng.
"Hoàng thượng, ta tới chỉ là muốn cầu ngài một chuyện ." Nàng buồn bực mở miệng ở trong lòng hắn.
"Nàng cứ nói."
"Có thể đừng đem đồ đến cho ta nữa hay không, cũng không để đó được." Nàng oán trách.
Long Ứng cười “Hì hì” một tiếng, thoáng đẩy nàng ra một chút: "Cả nữ nhân nào ngại trẫm ban thưởng quá nhiều? Nàng thì ngược lại, thôi được rồi! Những vật phàm tục kia sẽ làm nàngdơ bẩn, không nhận thì không nhận vậy!"
Nàng kiều mỵ cười một tiếng, quyến rũ hắn: "Tạ hoàng thượng!"
"Liên nhi ——" hắn nhìn thẳng vào nàng, đôi môi nóng bỏng để lên nàng, nàng ngượng ngùng né tránh, hắn xiết chặt cánh tay đang ôm ở eo ếch nàng, năm ngón tay xiết chặt tay nàng, mái tóc đen như tơ lụa quấn quýt lấy mái tóc của nàng, để cho nàng trốn không phải, tránh không khỏi.
Được hôn nàng như ý, chiếc lưỡi to cuồng dã xâm chiếm nàng, quấn lấy lưỡi nàng, mút vào, dây dưa, lôi kéo, như muốn cuộn nàng vào trong miệng của mình, dạy hư nàng. Nụ hôn sâu thỏa thích, mãnh liệt đòi hỏi, hắn sâu sắc khát vọng. . . . . . Sảng khoái từ sâu cổ họng tràn ra, hù sợ mình, hắn muốn nàng đến phát điên. . . . . .
Một tay thăm dò bộ ngực căng đầy của nàng, cảm nhận được dưới thân mình căng cứng đến mức muốn nổ tung.
"Hoàng thượng. . . . . . Đừng. . . . . ." Liên Kiều hốt hoảng từ chối, gấp đến độ rơi nước mắt.
Nước mắt của nàng làm cho hắn giật mình, hắn thật đã dọa nàng, giận bản thân mình ở trước mặt nàng sao lại thiếu kiên nhẫn, lại nôn nóng như vậy. . . . . .
Buông nàng ra, lập tức xoay người, miệng to thở dốc bình phục lửa nóng trong lòng, hắn không nên gấp gáp, phải kiên nhẫn từ từ lấy được lòng của nàng.
"Hoàng thượng. . . . . ." Nàng ôn nhu kêu nhỏ, nước mắt rơi tới khóe môi, ẩn mà không thấy
Phất tay một cái, hắn khan giọng nói: "Đi ra ngoài đi, buổi tối, trẫm sẽ đến thăm nàng."
Trở lại điện Thái Tức, Liên Kiều đuổi hạ nhân lui xuống, nàng ngồi một mình dưới cửa, mất hồn lo lắng nhìn trời, tuyết lại rơi sao? Mùa đông nơi này thật là dài đăng đẳng. . . . . .
Long Ứng muốn cho Liên Kiều một danh phận, nhưng Liên Kiều không đồng ý.
"Vì sao? Trong lòng nàng rõ ràng có trẫm!" Long Ứng không hiểu.
Liên Kiều lắc đầu thở dài : "Ta không thể làm phi tử của ngài."
"Vậy thì làm hoàng hậu của trẫm!" Hắn không ngại nàng đã từng gả cho người khác, chỉ cần nàng có thể ở lại bên cạnh hắn, hắn cái gì cũng có thể ch
"Ta không phải ý này." Nàng giải thích.
"Vậy nàng muốn như thế nào? Muốn trẫm làm như thế nào? Nàng cứ nói, trẫm sẽ làm ngay." Hắn nóng nảy.
Một đôi tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại từ từ xoa lồng ngực rộng rãi của hắn, trong nháy mắt vuốt ve cơn giận của hắn.
"Hoàng thượng, Liên nhi từng là thái tử phi Cách Tát! Không thích hợp!"
Bắt được bàn tay mềm mại của nàng, hắn ngang ngược nói: "Vậy thì như thế nào, trẫm muốn cưới nàng, văn võ cả triều ai dám nói một chữ không?"
Nàng lại thở dài: "Quản được miệng người ta, không quản được lòng của người ta a! Liên nhi không muốn bị người ta nói thành là người ai cũng có thể làm chồng, là một nữ nhân lẳng lơ."
"Nhưng trẫm muốn nàng!" Thái độ hắn cứng rắn.
Tay nàng khẽ tránh khỏi tay hắn, êm ái đặt lên vòng eo hắn, gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ trên ngực hắn, hắn bị hành động mờ ám này của nàng chấn động đến tâm hồn điên đảo.
"Không bằng để cho ta nghĩ ra một phương pháp xử lí hài hoà được không?"
"Được. . . . . ." Thân thể của nàng ôn nhu, ấm áp, quyến luyến không dứt.
"Mặc kệ nói thế nào, ta từng là thái tử phi Cách Tát, đây là sự thật, muốn ta gả cho ngài cũng được, nhưng ít ra hãy cho ta túc trực bên linh cữu hắn ba năm, hết thời hạn 3 năm, nếu hoàng thượng còn thích Liên nhi như lời nói, thì cưới ta đi. . . . . ."
"Ba năm?" Mặc dù bị nàng quyến rũ đến tâm hồn đều mất, nhưng kỳ hạn nàng cho ra vẫn dọa hắn giật mình.
Nàng ngẩng đầu, u oán nhìn hắn: "Hoàng thượng, có phải ngài cảm thấy ba năm sau Liên nhi già rồi, không cần Liên nhi nữa?"
Hắn cuống quít lắc đầu: "Nói bậy! Trẫm chỉ thích một mình nàng, bất luận nàng biến thành cái dạng gì, trẫm chỉ cần nàng."
Nàng mỉm cười thoả mãn, dùng hết sức mị hoặc: "Ba năm này, nếu hoàng thượng không chờ được, thì làm sao chứng minh hoàng thượng thật lòng đây?"
Cắn răng một cái, Long Ứng hạ quyết tâm: "Tốt, trẫm sẽ chờ nàng ba năm, Liên nhi, nhưng không cho phép nàng thay lòng.
"Ha ha ha. . . . . ." Trong điện truyền ra tiếng cười thanh thúy như chuông bạc của nàng
Nàng bị nhốt rồi, nhốt ở nơi này, hoàng cung Đại Lương đầy hoa lệ, tôn quý, xanh vàng rực rỡ .Chỉ là bây giờ, đối với nàng mà nói, trong tình cảnh như thế này, nàng không có cái gọi là cuộc sống, cũng không có cái gọi là trạng thái, bởi vì nàng đã quên mất như thế nào gọi là cuộc sống,là trạng thái. Mỗi một ngày, mỗi một khắc, trong đầu nàng,trong trái tim, trong đáy mắt đều là hiện lên một màn quyết tuyệt kia của Mục Sa Tu Hạ
Nàng cười lạnh, cái nam nhân ích kỷ đó vọng tưởng lấy được tình yêu của nàng, hắn thật ngu ngốc, thật ngu xuẩn, nàng hận hắn, hận hắn,sau cùng hắn vẫn bắt nàng phải gánh khoản nợ nặng như vậy,hắn cho là hắn làm như vậy chính là yêu nàng? Chính là đối xử tốt với nàng? Hắn luôn là như vậy, tự cho là mình đúng, luôn là lấy mình làm trung tâm, muốn làm sao thì làm vậy, căn bản không bận tâm đến cảm xúc của nàng, không suy tính đến tình cảnh của nàng. Hắn đã chết, bằng phương thức lừng lẫy là đền mạng cho nữ nhân mà mình yêu, hắn chết thật tốt,hắn chết thật vĩ đại, thật cao thượng, hắn đã chết phải chỗ, Ha ha ha...!
Nàng một chút cũng không cảm kích, một chút cũng không thương hắn, hắn chết rất tốt, rất đáng đời! Nàng rất buồn cười, càng nghĩ càng cười to, lại cười ra lệ, tâm trạng quá đau khổ, đau đến tất cả
đều đau ở chung một chỗ.
"Ken két" một tiếng, cửa bị đẩy ra.
"Ăn cơm thôi!" tiểu cung nữ đưa cơm đi vào,đưa lên hộp đựng thức ăn, thấy trên bàn còn thức ăn buổi trưa bưng tới, động cũng không động tới, đã sớm thấm lạnh.
"Tại sao lại chưa ăn nha?" Tiểu cung nữ đem thức ăn nóng hổi lấy ra, giả bộ đem hết thức ăn lạnh trở về hộp đựng thức ăn. Thương hại liếc nhìn ánh mắt ngơ ngác ngồi ở dưới cửa Liên Kiều, tiểu cung nữ không đành lòng.
Tiểu cung nữ đi tới, đóng cửa sổ vào, tốt bụng nhắc nhở: "Ban đêm gió lớn, cô nương ngồi như vậy sẽ lạnh , vẫn là nên tranh thủ thời gian ăn cơm rồi trở về giường nghỉ ngơi cho tốt. Nữ tử này dáng dấp thật là đẹp, đẹp tựa như tiên tử trên trời vậy, nếu tiên tử xinh đẹp như vậy bị bệnh thì quá đáng thương đi.,
Bùm ——" Liên Kiều đưa tay dùng sức đẩy mạnh cửa sổ vừa mới bị đóng lại, khiến khí lạnh thổi vào,
Không hề nhìn tiểu cung nữ một cái. Tiểu cung nữ bị nàng hờ hững, bi khí thế nguội lạnh nguội lạnh làm ngơ ngẩn, tiểu cung nữ không dám lỗ mãng, lặng lẽ xách theo hộp đựng thức ăn rời đi.
Ngọn nến bị gió thổi phải chập chờn lúc sáng lúc tắt, thân thể nàng đã cóng đến chết lặng, đến cứng ngắc, chỉ còn đôi mắt đẹp lúc khép lúc mở. Lạnh đến không cảm thấy lạnh, nàng tin tưởng rằng giờ phút này nàng đã biến thành một cái xác không hồn, chỉ là một thi thể.
Có lẽ chết là một loại giải thoát, nàng nghĩ, lần này nàng sẽ nói với tử thần một yêu cầu, hãy cho nàng uống canh Mạnh Bà,quên đi hết sạch những kí ức,thật nhanh.
"Muốn chết?" Sau lưng chẳng biết lúc nào đã có một người.
Nàng vẫn có thể hô hấp trong gió đêm lành lạnh, còn có cảm giác, tại làm sao mà nàng vẫn còn chưa có chết đây?
Thật lâu đợi không được phản ứng của nàng, Long Ứng tức giận đi lên trước, dùng lực vặn đầu vai của nàng, ép buộc nàng phải nhìn thẳng hắn.
"Ngươi cứ như vậy là muốn chết phải không?" Hắn nhìn nàng chăm chú, ba ngày nàng không ăn không uống không ngủ, chỉ là ngồi như vậy . . . .
Trong lòng hắn bỗng có hơi chút xót xa....
Nnagf xinh đẹp, nàng thông tuệ, kiên cường, nhạy cảm, sáng sủa, lạnh nhạt, quật cường. . . . . . Bây giờ hắn mới nhận ra rằng, nàng tới đã khiến hắn mê muội thật sâu. Từ trên người nàng,hắn có thể tìm được nhiều, rất nhiều thứ bất đồng, liệt kê được từng ly từng tý những điểm tốt của nàng.
Hắn biết, hắn dùng thân phận Đế Vương để bắt giữ nàng, hắn giam lỏng nàng phía hậu cung nhưng nàng vẫn sống một cách cực kì thuận buồm xuôi gió, , nàng dám cùng hắn nói điều kiện, ôm nàng vào trong lòng ngực khiến hắn không kiềm hãm được . . . .
Hắn cười khổ, đêm hôm đó, hắn mặc dù uống nhiều mấy chén, nhưng cũng không say rượu, lại mặc cho mình như tên háo sắc mà nghĩ muốn xâm phạm nàng. Trong hoàng cung này, và cả thiên hạ này đều là của hắn, muốn một nữ nhân lại luân lạc tới mức phải dùng sức mạnh.
Hắn nghĩ hắn đã đến được gần nàng,thì lại cách nàng càng ngày càng xa, hắn nghĩ hắn đã lấy được nàng, hắn lại dùng phương pháp sai lầm, hắn nghĩ hắn rất yêu nàng, lại mềm yếu không dám nói một chữ, hắn đang đứng trước mặt nàng, hèn mọn mà đáng thương. Hắn đang ghen ghét nam nhân có tên gọi là Mục Sa Tu Hạ đó, điên cuồng ghen tỵ hắn. Đem nàng giam lỏng,hắn vốn không mong đợi Mục Sa Tu Hạ sẽ tới cứu nàng. Khi Trát Tạp Vương Gia đưa một phonh mật hàm đến, hắn biết hắn sẽ tới, đây thật là thu hoạch ngoài dự đoán. Bày Thiên La Địa Võng, hắn muốn Mục Sa Tu Hạ chết, hắn đã được như nguyện, nhưng vẫn lại như cũ, vẫn không chiếm được nàng.
Nàng đang ở trong ngực hắn, vậy mà sao cách hắn thật là xa, thật là xa. . . . . .
Hơi thở ấm áp phảng phất qua gò má nàng, ấm áp ôm nàng trong ngực làm nàng quyến luyến, cánh tay bền chắc, có lực bắp đùi, căng đầy mà thân mật cố định thân thể của nàng.
Cảm giác này —— rất quen thuộc, làm nàng nhớ nhung, làm nàng quyến luyến. Đây là chỉ là một giấc mộng, chỉ có ở trong mộng mới có thể quên mất thực tế tàn nhẫn, mới có thể đem tất cả trở nên tốt đẹp như vậy.
Nàng tham luyến sự ấm áp này, nàng say mê sự ấm áp này, nàng nguyện được không tỉnh lại.
"Hoàng thượng, nên lâm triều rồi !"
Mộng đẹp trong nháy mắt đã sụp đổ, đột nhiên thanh âm tới, đem nàng đạp thẳng vào vực sâu không đáy.
Trợn trừng hai tròng mắt, nghiêng đầu, nàng thấy được Long Ứng đang thương tiếc cho đôi tròng mắt của nàng.
"Đêm qua, nàng đông cứng rồi. . . . . .
"Pằng ——" dấu năm ngón tay rõ ràng khi ngọc nhan tuấn mỹ của hắn hiện lên, nhìn thấy mà ghê.
"Nàng. . . . . ." Lật người ngăn chặn nàng, một tay cố định hai trụ cổ tay của nàng, một tay bóp chặt cổ nàng, nữ nhân này, dám đánh hắn, hắn giận mù quáng, không ngừng tăng lực của bàn tay.
Liên Kiều bị siết đến thở không nổi, cặp mắt vô lực lật cao, lộ ra tròng trắng mắt.
"Cầu xin trẫm, nàng cầu xin, trẫm liền thả nàng!" Hắn hung tợn uy hiếp.
Nhưng mà hắn đợi không được, chỉ thấy con ngươi của nàng không ngừng phóng đại, phóng đại. . . . . .
Cho đến khi nàng không còn giãy giụa nữa. . . . . .
Hắn đột nhiên thức tỉnh, buông tay ra, con ngươi không ngừng co rút lại, thật lâu, thật lâu sau, hắn ngừng thở, tay run run dò hơi thở của nàng. . . . . .
Thở ra một hơi thật dài, hắn chán nản lật người xuống giường, lảo đảo rời đi. . . . .
Long Ứng khi nào,nàng không biết, khi nàng tỉnh lại, chỉ cảm thấy cổ họng nóng như lửa thiêu.
Mí mắt thế nào cũng không mở ra được, miệng đắng lưỡi khô, tay chân vô lực.
A, nàng đang muốn chết đi, chết chứ không phải là loại cảm giác này, tra tấn như vậy, đối với tử vong mà nói thì thật là dài, còn tử vong chỉ là một cái chớp mắt,chỉ là một luồng lưu quang loé lên,như thế thì nàng có thể nhịn mà chết
Cứ mãi hôn mê, sốt cao, Liên Kiều chỉ là muốn ngủ. . . . . . Ngủ. . . . .
Bên tai thỉnh thoảng sẽ nghe được mấy tiếng gầm nhẹ.
"Sao nàng vẫn còn chưa tỉnh? Tại sao còn chưa có chuyển biến? Các ngươi .. đồ ăn hại này . . . . ."
"Ba ngày rồi, các ngươi để cho nàng ngủ ba ngày, có phải các ngươi cũng chỉ muốn sống ba ngày hay không?"
"Tối nay nếu nàng vẫn chưa tỉnh, các ngươi cũng không cần sống nữa. . . . . ."
Tên suốt ngày làm phiền người khác,om sòm cả lên rốt cuộc đã biến mất,nàng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nàng thõa mãn, tiếp tục ngủ say. . . . . .
Ngươi cam tâm ngủ dài như vậy sao? Đồ nữ nhân hèn yếu, ta còn tưởng rằng ngươi không giống, đáng tiếc, ngươi cuối cùng cũng giống tất cả nữ nhân khác, các ngươi đều là một dạng nhát gan, hèn mọn, chỉ biết ở dưới thân nam nhân mà thừa hoan, Ha ha ha...!
Ngươi làm cho ta khinh bỉ, nam nhân chết rồi, người nam nhân kia vì cứu ngươi, mà chết! Thật là một nam nhân đáng thương, đã từng là một người làm mưa làm gió, đánh đâu thắng đó, cuối cùng, vì ngươi mà chết! Ngươi lại chỉ muốn chết, cái chết của hắn đổi lấy cái chết của ngươi!. Điều này có thể không coi là câu chuyện buồn cười nhất trên thế gian sao?
Trong lòng ngươi hãy tự hỏi, ngươi có tư cách để chết sao?"
Người nào? Là ai? Ai đang nói chuyện ở bên tai nàng? Liên Kiều cố hết sức để mở mắt ra, nhưng giống như có vô số dây leo bám lấy nàng,càng giãy dụa,dây leo quấn càng chặt, nàng cố một chút, nghĩ xem người nói chuyện là ai, nhưng không giãy thoát được. . . . . .
"Nếu như ta mà là ngươi, ta tuyệt không làm cho mình sống hèn mọn như vậy, heo chó cũng không bằng, người nào làm thương tổn ta, ta nhất định muốn hắn trả lại gấp nghìn lần,hiện tại, nếu như ngươi đã chết rồi, thật sự thì ngay cả một con chó hèn kém ngươi cũng không bằng rồi."
Là ai, trời ạ, tại sao muốn trói chặt nàng, buông ra, buông ra. . . . . .
Đã dùng hết hơi sức của toàn thân, nàng mở mắt ra, một đôi mắt phượng, không lạnh, áo khoác màu đen, không tầm thường, cổ áo cùng ống tay áo một màu sáng rực tràn đầy
Nhàn nhạt liếc nàng một cái, hắn từ từ lui ra ngoài, cửa điện mở ra, hắn đứng ở ngoài điện.
"Nàng đã tỉnh."
Long Ứng một thân long bào vàng rực bước vào trong điện, sau lưng thái y rối rít tiến lên, bắt mạch , lật mí mắt nàng, bưng trà đưa thuốc , loay hoay, cực kỳ vui mừng.
Từ xa xa nhìn thẳng hắn, Liên Kiều há miệng, cuối cùng vô lực phát ra một âm.
Cầm tay nàng,nàng lại rút về một cách vô lực, trong mắt Long Ứng tràn ra vẻ cực kỳ ngại ngần:
"Thật xin lỗi, trẫm. . . . . . Sẽ không đối đãi nàng như thế nữa đâu. . . . ."
Ba ngày sau, bọn thái y dặn dò Liên Kiều phương thuốc chữa bệnh của nàng.
Miễn cưỡng tựa vào cột giường, đêm hôm đó, lời nói của người đó cứ quanh quẩn ở bên tai thật lâu, từ từ thấm vào ngũ tạng lục phủ.
Mục Sa Tu Hạ chết rồi, nàng còn có tư cách để chết sao? Nàng cười khổ, thì ra là có một ngày, muốn chết cũng sẽ phải gian nan như thế.
Nếu như tính mạng của nàng đã nhất định không phải là của nàng, thành ra như hắn đang nói, cái chết của nàng với con chó cũng không bằng.
Muốn chết cũng không được,cái chết không đáng giá, không bằng sống khổ sở cái này kêu là khổ thân!
Nàng tự nói với mình không thể tiêu cực thế nữa, bởi vì nàng không xứng với hắn, nàng tự nói với mình không thể không sống thêm được, bởi vì nàng nên vì hắn mà sống.
Chương 40: mê tình
"Thân thể khỏe lên nhiều rồi." Long Ứng tiến vào bên trong điện, nhìn nằm ở trên giường Liên Kiều, đã thoáng khôi phục chút ít huyết sắc.
Gật đầu nhẹ, nàng vẫn lạnh nhạt.
Cẩn thận từng li từng tí ngồi ở mép giường, si mê nhìn Liên Kiều nhắm mắt dưỡng thần, Long Ứng cảm thấy có thể như vậy bình thản cùng với nàng sống chung một chỗ đã là cực tốt. Nàng xa cách cũng không thể làm hắn từ bỏ, ngược lại lòng còn mừng rỡ vì nàng không màng danh lợi, có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ nguyện ý nhìn hắn, nguyện ý vì hắn mỉm cười, vui vẻ, hắn nhất định Mục Sa Tu Hạ.
Nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, hắn đề nghị: "Tuyết ngừng rồi, cùng nhau thưởng mai
Nín thở chờ nàng đáp lại.
"Tốt." Nàng đáp một tiếng cực nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe được. Mừng như điên nhìn nàng, mặc dù không hề nhận được sự đáp lại của nàng như thế, nhưng trong lòng kích động khiến Long Ứng không nhịn được mỉm cười. Đưa bàn tay ra nắm lấy
tay nàng đặt trên chăn, nàng không tránh né, mặc hắn nắm. . . . . .
Lấy tất cả trân bảo trong cung đem đến trước mặt nàng, nàng không nhìn một cái, cẩn thận che chở nàng trong tình thương, nhưng lại không dám lỗ mãng, sợ mình vô ý sẽ hãm hại nàng, nàng vị trí một từ, đem nàng an trí tại cung Thái Tức, không cho phép những người khác đến quấy rầy, mình thì ngủ lại ở điện Sùng Chính, không dám nhúng chàm, nàng chẳng thèm ngó tới. Nhưng hắn vẫn không ngừng lấy lòng nàng, sủng ái nàng, chỉ mong nàng có thể nhìn hắn, hắn cảm thấy nàng không phải không thích hắn, chỉ là bị thương tâm che mắt, hắn nguyện ý chờ, bao lâu cũng chờ. . . . . .
"Lạnh không?" Long Ứng đỡ nàng ngồi xuống trong đình Ngự Hoa Viên , sợ nàng cảm lạnh, khoác cho nàng áo choàng Tuyết Hồ, áo choàng này vô cùng quý, dùng sáu cái da của Tuyết Hồ may chế, mỗi cái da chồn Trương Tuyết đều là bảo bối có giá trị liên thành, áo choàng này tuyệt đối là bảo vật vô giá.
Áo choàng trắng như tuyết, không có một tia tạp sắc, cùng với cảnh tuyết đầy trời hợp làm một, nàng cứ như vậy ngồi ở giữa một mảnh băng, nổi bật lên gương mặt càng thêm phiêu dật, diễm lệ.
Rót một ly rượu hoa mai, giơ lên trước mặt nàng, hắn cất giọng nói êm ái: "Uống một chút cho ấm áp thân thể."
Mùi rượu quanh quẩn chóp mũi khiến Liên Kiều chậm rãi nghiêng đầu nhìn hắn, tình ý trong mắt hắn, nàng như thế nào không hiểu, chỉ là quá nhanh để nàng tiếp nhận, sợ là. . . . . . Người này chẳng phải là dễ đối phó! Trái tim cười lạnh, nhẹ nhàng đẩy tay hắn, đứng dậy đi ra khỏi đình.
Tuyết ngừng rồi, phong ở, mùa xuân cũng mau tới đi! Chỉ là mùa xuân của nàng đang ở đâu vậy?
Bẻ một cành mai hồng để trên tay vuốt vuốt: "Vô ý khổ tranh xuân, mặc cho Quần Phương Đố, thưa thớt thành bùn nghiền làm bụi, chỉ có hương như xưa." Giọng nói mềm mại mang ra khỏi vô hạn tốt đẹp, khiến người khác thương yêu. Đầu ngón tay tróc ra mấy múi hoa mai, bay lả tả rơi đầy đất, tiện tay đem cành khô quẳng ở dưới tàng cây, tiến nhanh tới. . . . . .
Long Ứng nhắm mắt đi sát theo đuôi nàng, vì tư thái nàng kiều mị mê hoặc, không tự chủ ngồi xổm người xuống nhặt cành cây gãy nàng tùy ý bỏ xuống. C cây gãy bị băng tuyết bao phủ, nhuộm một chút hương thơm của nàng, khiến tâm thần hắn nhộn nhạo.
Trên mặt tuyết lưu lại dấu chân của nàng và hắn, một sâu một cạn, một lớn một nhỏ, nhìn những dấu chân kia quanh co ở phía sau, khóe miệng Liên Kiều khẽ cong lên.
"Hoàng thượng. . . . . ." Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, hắn ngơ ngẩn, nàng kêu hắn, Mục Sa Tu Hạ rơi xuống núi, nàng không để ý đến hắn nữa, hờ hững kháng cự, lạnh lùng không nhìn, để cho hắn đau lòng, không sợ nàng hận, không sợ nàng giận, chỉ sợ đây tất cả đều cùng hắn không liên quan. Quay đầu lại đây chỉ là trò chơi của một mình hắn.
Mừng như điên đi tới nhìn nàng, ánh mắt nàng tránh né, nhẹ nhàng nói ra yêu cầu: "Có chút khát. . . . . ."
"Chờ trẫm!" Long Ứng sải bước đi tới đình, rượu hoa mai hẳn là còn nóng . Rượu trong chén đã lạnh, rót lần nữa, xoay người, ngơ ngẩn.
Liên Kiều ra sức đạp dấu chân của hắn, bởi vì từng cái dấu chân khoảng thời gian cũng quá lớn, nàng chỉ có thể ra sức nhảy lên, sau đó một chân đứng thẳng, nửa nhảy lên, nửa đứng lại, ngẩng đầu, nàng nước dạng con ngươi ngất ra kinh hoàng, vô ý bị đụng thấy một màn này, chân đứng không vững, nàng nghiêng người ngã xuống.
Ném bầu rượu xuống, hắn chạy như bay tới, không kịp tiếp được thân thể nàng ngã xuống, chỉ đành phải đỡ nàng ôm chặt trong ngực, hắn khàn giọng thở dài: "-"Liên nhi, Liên nhi —— nàng cũng là nhớ nhung trẫm đúng không? Trong lòng nàng cũng có trẫm đúng không? Liên nhi, a, tội gì, tội gì nàng phải ép mình như vậy, nhìn nàng khổ, khiến trẫm cũng khổ. . . . . . Liên nhi à. . . . . ."
"Hoàng thượng. . . . . ." Nàng hơi kháng cự, lông mày nhẹ chau lại, không muốn cùng hắn thân cận như thế, hắn trái ngược lại càng ôm nàng chặt hơn.
"Liên nhi, đừng cự tuyệt trẫm, trẫm yêu nàng, trẫm sẽ cho nàngcuộc sống tốt nhất trên đời, Liên nhi ——"
Không đẩy hắn ra được, nàng mặc hắn ôm chặt, khóe miệng nhẹ cong, lộ ra một tia khinh miệt. . . . . .
Liên Kiều trong cung Thái Tức đã đặt ban thưởng của Hoàng đế xuống hết, Liên Kiều liền lặng lẽ đem một vài món thưởng cho gia nhân, nhưng vẫn không hết, ném cũng không được, đành phải đi tìm Long Ứng
Long Ứng ở trong điện Sùng Chính phê duyệt tấu chương, biên cương phía Bắc báo nguy, Cách Tát đang tụ họp binh lực đến Vân Châu, kỳ quái, tin thái tử chết đi hắn đã canh phòng nghiêm ngặt cẩn thận cũng không để lộ một chút tiếng gió, sao bây giờ lại. . . . . .
Buông tấu chương, hắn không còn chút sức lực nào xoa huyệt Thái Dương, những thứ này gấp tấu thật sự để cho hắn nhức đầu. Trong đầu lơ đãng lại hiện lên cảnh hắn cùng Liên Kiều đánh cờ vài ngày trước đó. Cô gái thông tuệ này lại phát minh ra loại trò chơi gọi là cờ tướng, làm cho hắn chơi thật nghiện. Không biết cái đầu nhỏ của cô nàng xinh đẹp này trong đó còn cái gì thú vị. Có lẽ hắn phải dùng tâm sức cả đời từ từ tìm hiểu.
"Hoàng thượng. . . . . ." Liên Kiều Nhu ôn nhu mở miệng.
Bỏ tấu chương trong tay xuống, Long Ứng đứng dậy đón nàng vào.
"Sao lại tới đây? Bên ngoài gió lớn, sao không biết mặc thêm áo choàng?" Cầm đôi tay mềm của nàng, tỉ mỉ che chở trong bàn tay hắn, làm nóng lại đôi tay lạnh lẽo, yêu thương trách cứ nàng tùy tính. Thuận tiện trừng mắt nhìn tiểu cung nữ đi cùng, tiểu cung nữ đáng thương lập tức sợ hãi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
"Hoàng thượng thứ tội, là cô nương không cần khoác áo."
Long Ứng vừa nghe liền nổi giận, nhấc chân đá tiểu cung nữ ra thật xa, giọng nói nhẹ nhàng: "Dù thế nào thì cũng là chủ nhân ngươi?"
Tiểu cung nữ bị đá ho ra một búng máu ngay tại chỗ, kịp thời lấy tay che được, không dám để một giọt máu nào rơi trên đất. Nức nở nói không ra một chữ, chỉ không ngừng lắc đầu.
"Cút!" Một chữ vô cùng nhẹ nhàng, khiến tiểu cung nữ như nhặt được đại xá, lăn một vòng chạy ra khỏi điện.
Vì mình cự tuyệt khiến tiểu cung nữ thê thảm như vậy, Liên Kiều khẽ túm ống tay áo Long Ứng: "Hoàng thượng. . . . . ."
Long Ứng lập tức dịu dàng vỗ nhẹ tay nàng: "Đừng sợ, là trẫm không tốt."
Ôm nàng vào lòng, hắn cố gắng trấn an kinh hoảng của nàng, chuyện vừa rồi đã dọa đến nàng.
"Hoàng thượng, ta tới chỉ là muốn cầu ngài một chuyện ." Nàng buồn bực mở miệng ở trong lòng hắn.
"Nàng cứ nói."
"Có thể đừng đem đồ đến cho ta nữa hay không, cũng không để đó được." Nàng oán trách.
Long Ứng cười “Hì hì” một tiếng, thoáng đẩy nàng ra một chút: "Cả nữ nhân nào ngại trẫm ban thưởng quá nhiều? Nàng thì ngược lại, thôi được rồi! Những vật phàm tục kia sẽ làm nàngdơ bẩn, không nhận thì không nhận vậy!"
Nàng kiều mỵ cười một tiếng, quyến rũ hắn: "Tạ hoàng thượng!"
"Liên nhi ——" hắn nhìn thẳng vào nàng, đôi môi nóng bỏng để lên nàng, nàng ngượng ngùng né tránh, hắn xiết chặt cánh tay đang ôm ở eo ếch nàng, năm ngón tay xiết chặt tay nàng, mái tóc đen như tơ lụa quấn quýt lấy mái tóc của nàng, để cho nàng trốn không phải, tránh không khỏi.
Được hôn nàng như ý, chiếc lưỡi to cuồng dã xâm chiếm nàng, quấn lấy lưỡi nàng, mút vào, dây dưa, lôi kéo, như muốn cuộn nàng vào trong miệng của mình, dạy hư nàng. Nụ hôn sâu thỏa thích, mãnh liệt đòi hỏi, hắn sâu sắc khát vọng. . . . . . Sảng khoái từ sâu cổ họng tràn ra, hù sợ mình, hắn muốn nàng đến phát điên. . . . . .
Một tay thăm dò bộ ngực căng đầy của nàng, cảm nhận được dưới thân mình căng cứng đến mức muốn nổ tung.
"Hoàng thượng. . . . . . Đừng. . . . . ." Liên Kiều hốt hoảng từ chối, gấp đến độ rơi nước mắt.
Nước mắt của nàng làm cho hắn giật mình, hắn thật đã dọa nàng, giận bản thân mình ở trước mặt nàng sao lại thiếu kiên nhẫn, lại nôn nóng như vậy. . . . . .
Buông nàng ra, lập tức xoay người, miệng to thở dốc bình phục lửa nóng trong lòng, hắn không nên gấp gáp, phải kiên nhẫn từ từ lấy được lòng của nàng.
"Hoàng thượng. . . . . ." Nàng ôn nhu kêu nhỏ, nước mắt rơi tới khóe môi, ẩn mà không thấy
Phất tay một cái, hắn khan giọng nói: "Đi ra ngoài đi, buổi tối, trẫm sẽ đến thăm nàng."
Trở lại điện Thái Tức, Liên Kiều đuổi hạ nhân lui xuống, nàng ngồi một mình dưới cửa, mất hồn lo lắng nhìn trời, tuyết lại rơi sao? Mùa đông nơi này thật là dài đăng đẳng. . . . . .
Long Ứng muốn cho Liên Kiều một danh phận, nhưng Liên Kiều không đồng ý.
"Vì sao? Trong lòng nàng rõ ràng có trẫm!" Long Ứng không hiểu.
Liên Kiều lắc đầu thở dài : "Ta không thể làm phi tử của ngài."
"Vậy thì làm hoàng hậu của trẫm!" Hắn không ngại nàng đã từng gả cho người khác, chỉ cần nàng có thể ở lại bên cạnh hắn, hắn cái gì cũng có thể ch
"Ta không phải ý này." Nàng giải thích.
"Vậy nàng muốn như thế nào? Muốn trẫm làm như thế nào? Nàng cứ nói, trẫm sẽ làm ngay." Hắn nóng nảy.
Một đôi tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại từ từ xoa lồng ngực rộng rãi của hắn, trong nháy mắt vuốt ve cơn giận của hắn.
"Hoàng thượng, Liên nhi từng là thái tử phi Cách Tát! Không thích hợp!"
Bắt được bàn tay mềm mại của nàng, hắn ngang ngược nói: "Vậy thì như thế nào, trẫm muốn cưới nàng, văn võ cả triều ai dám nói một chữ không?"
Nàng lại thở dài: "Quản được miệng người ta, không quản được lòng của người ta a! Liên nhi không muốn bị người ta nói thành là người ai cũng có thể làm chồng, là một nữ nhân lẳng lơ."
"Nhưng trẫm muốn nàng!" Thái độ hắn cứng rắn.
Tay nàng khẽ tránh khỏi tay hắn, êm ái đặt lên vòng eo hắn, gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ trên ngực hắn, hắn bị hành động mờ ám này của nàng chấn động đến tâm hồn điên đảo.
"Không bằng để cho ta nghĩ ra một phương pháp xử lí hài hoà được không?"
"Được. . . . . ." Thân thể của nàng ôn nhu, ấm áp, quyến luyến không dứt.
"Mặc kệ nói thế nào, ta từng là thái tử phi Cách Tát, đây là sự thật, muốn ta gả cho ngài cũng được, nhưng ít ra hãy cho ta túc trực bên linh cữu hắn ba năm, hết thời hạn 3 năm, nếu hoàng thượng còn thích Liên nhi như lời nói, thì cưới ta đi. . . . . ."
"Ba năm?" Mặc dù bị nàng quyến rũ đến tâm hồn đều mất, nhưng kỳ hạn nàng cho ra vẫn dọa hắn giật mình.
Nàng ngẩng đầu, u oán nhìn hắn: "Hoàng thượng, có phải ngài cảm thấy ba năm sau Liên nhi già rồi, không cần Liên nhi nữa?"
Hắn cuống quít lắc đầu: "Nói bậy! Trẫm chỉ thích một mình nàng, bất luận nàng biến thành cái dạng gì, trẫm chỉ cần nàng."
Nàng mỉm cười thoả mãn, dùng hết sức mị hoặc: "Ba năm này, nếu hoàng thượng không chờ được, thì làm sao chứng minh hoàng thượng thật lòng đây?"
Cắn răng một cái, Long Ứng hạ quyết tâm: "Tốt, trẫm sẽ chờ nàng ba năm, Liên nhi, nhưng không cho phép nàng thay lòng.
"Ha ha ha. . . . . ." Trong điện truyền ra tiếng cười thanh thúy như chuông bạc của nàng
/52
|