Chương 41: Món ngon
Long Ứng đối với Liên Kiều là nói gì nghe nấy, cả nữ nhân hậu cung đều phải xem sắc mặt của Liên Kiều kiếm sống, ai là người đặc biệt bên gối của hoàng thượng, người đó chính là chủ nhân hậu cung, đây cũng là con đường duy nhất ở chốn hoàng cung.
"Nàng chuẩn bị xong chưa?" Ở trong điện Thái Tức, Long Tiêu một thân áo đen huyền, phong lưu phóng khoáng.
Liên Kiều khéo cười tươi đẹp làm sao: "Vương Gia nói gì, Liên nhi nghe không hiểu !"
Long Tiêu cười lạnh: "Lỗ tai của nàng không hiểu, nhưng lòng của nàng hiểu!"
Gẩy gẩy bụi trong lò hương, để ngân châm xuống, liếc xéo hắn: "Vương Gia thật vất vả mới vào cung một lần không phải là đặc biệt tới cùng ta chơi trò đoán đố chứ ?"
Nhẹ nhàng khoan thai đi tới, nhẹ nhàng thổi thổi một ít khói xanh, giọng nói êm ái lại nói năng có khí phách của hắn vang lên: "Nàng cho rằng như vậy hắn sẽ tin nàng hả ? Hắn là một con người đa nghi, ngoại trừ chính hắn ai cũng không tin, ngoại trừ chính hắn ai cũng không thương."
Nghiêng đầu nhìn hắn, nàng cười đến khinh miệt: "Ta không muốn hắn tin ta, chỉ cần cho ta một cơ hội là được."
Nàng bình tĩnh nhìn hắn, một hồi lâu: "Nàng chưa hiểu rõ thì đừng coi thường hắn." Xoay người, đi ra ngoài.
"Ta cũng
không coi thường bất luận kẻ nào, bao gồm cả ngươi — Vương Gia!" Vừa sải bước ra đến cửa, dừng lại, sau đó lại rời đi. . . . . .
Đi đến Ngự Thiện Phòng, đang làm món ăn ngự trù nhìn thấy Liên Kiều đột nhiên xuất hiện, sợ đến nỗi nói cũng không lưu loát. (Ngự trù: đầu bếp)
"Liên. . . . . . Liên cô nương, ngài. . . . . . Ngài, ngài làm..làm sao rảnh rỗi. . . . . . đến…đến đây a?" Thật vất vả nói xong một câu, cái trán thấm ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, trời ạ, nếu để cho hoàng thượng biết Liên cô nương tới Ngự Thiện phòng này cũng đừng nghĩ đến chuyện sống sót.
Liên Kiều cho hắn một ánh mắt bình tĩnh, nhìn Ngự Thiện phòng một vòng, lạnh nhạt nói: "Ta muốn tự mình làm cho hoàng thượng một ít thức ăn."
"Ách, cái này!" Ngự trù có chút khó xử, không có chỉ thị của hoàng thượng bất luận kẻ nào cũng không được đến gần Ngự Thiện Phòng, huống chi lại muốn nấu ăn, đồ ăn của hoàng thượng từ trước đến giờ là hắn xử lý, coi như vị Liên cô nương này là hồng nhân trước mặt hoàng thượng cũng không thể tùy tùy tiện tiện sẽ để cho nàng đi vào
Nấu ăn, đó là không tuân theo quy tắc .
"Đại Sư Phụ chớ cho rằng ta làm khó, chuyện này ta sẽ tự nói cùng hoàng thượng."
Ngự trù lập tức nở nụ cười tươi: "Như thế rất tốt, ách, cô nương muốn làm món ăn gì? Tiểu nhân lập tức sai người đi làm." Nghĩ đến nàng từng để cho mình làm roi bò, ngọc dương liền kinh hoàng, lúc này nàng phải tự làm rồi, chắc hoàng thượng cũng không nói gì đâu!
Liên Kiều khẽ mỉm cười, thanh âm trong veo: "Nơi này có vừng không?"
"Có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!" Lần này đồ Liên cô nương muốn vẫn tương đối bình thường sao!
"Tốt, ta muốn làm thịt gà xào nấm , cộng thêm một chén cháo vừng!"
Trụng dầu qua miến thịt gà tươi, xào lên cùng với nấm hương, nấm rơm, hành tây, cho thêm một ít nước sốt, rải vài cọng hành lá lên trên, mùi thơm bốn phía, làm cho người ta rất động lòng, nước miếng chảy ròng ròng.
Long Ứng nhìn thức ăn trên bàn khó có thể tin nhìn Liên Kiều: "Món ăn này là nàng làm sao?"
Ngọt ngào gật đầu một cái, Liên Kiều chỉ cười, không nói tiếng nào.
"Liên nhi --" Long Ứng mừng rỡ ôm nàng vào lòng, "Trẫm hôm nay nhất định phải đem món ăn này ăn sạch." Nói xong liền cầm đũa muốn gắp.
"Đợi chút. . . . . ." Liên Kiều cản trở sự lỗ mãng của hắn, cầm lên một đôi đũa khác, gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng nhai khẽ.
Long Ứng nhìn nàng, ngay sau đó nhăn lông mày, không vui: "Trẫm cũng không nói không tin nàng, Liên nhi cần gì làm như thế?"
Liên Kiều cười không nói, gắp lên một miếng thịt gà đưa tới trước mặt Long Ứng.
Có thể được mỹ nhân chăm sóc như thế, Long Ứng làm sao không si mê. Cắn một miếng thịt gà, mắt phượng lại không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền như hoa trước mắt.
Miếng thịt gà bên ngoài giòn trong mềm, nhai khẽ , vị thịt gà cùng các loại nấm tinh khiết kết hợp thành một cảm giác hoàn mỹ. Mùi thơm phưng phức vô cùng lưu luyến.
"Ăn rất ngon!"
Liên Kiều lại gắp lên một miếng, cười đến quyến rũ: "Ăn tiếp a!"
"Tốt!" Trong mắt chợt lóe lên tia sang khác thường, đẩy ra miếng thịt gà bên môi, trộm hương lên má Liên Kiều một cái
"Nha, hoàng thượng người thật là hư mà!" Hơi cáu đấm hắn một quyền, lại bị giữ lấy, nàng đấm không được, rút cũng không xong, giận đến hai gò má đỏ hồng. Long Ứng càng nhìn càng si mê, một tay vòng ôm lấy nàng hôn sâu.
Một bàn gà xào nấm đang ở hai người cọ sát lẫn nhau, sân si đùa giỡn.
"Hoàng thượng lại nếm thử một chút chén cháo vừng này." Dùng muỗng bạc khuấy đều sau đó bưng lên múc một muỗng đưa tới bên môi cho hắn ăn. Long Ứng cười xấu xa: "Trẫm muốn nàng dùng miệng đút!"
Lườm hắn một cái, Liên Kiều giận trách: "Hoàng thượng không hợp tác!"
"Liên nhi không làm, trẫm liền không ăn!"
Sâu kín thở dài, Liên Kiều thỏa hiệp.
Trong điện thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng cô gái rên khẽ cùng tiếng thở gấp của nam nhân. . . . . .
Ngày thứ hai
"Liên nhi, hôm nay lại là món gì đây?"
"Hoàng thượng ăn một miếng chẳng phải sẽ biết sao."
"Tốt, trẫm thử một chút!"
"Hoàng thượng đừng nóng vội nha, đợi Liên nhi dùng ngân châm thử độc." Ngân châm màu sắc không c bất kỳ thay đổi.
"Liên nhi, sau này chỉ cần là món ăn nàng làm không cần phiền toái như vậy."
"Tiểu nữ tử tuân lệnh! Thử ăn một miếng đi." Liên Kiều khéo léo đáp lại.
"Uhm, đây là cà rốt, mặc dù bị thái sợi tẩm bột mì chiên lên, nhưng hương vị rất thơm ngon"
"Hoàng thượng đúng là hoàng thượng, cái gì cũng không thể gạt được ngài !"
"Cái này là cái gì?"
Liên Kiều gắp lên một cây cà rốt nhúng vào một ít mật ong, bỏ vào trong miệng Long Ứng.
"Đây là mật ong."
Cười mị hoặc liên tiếp: "Món ăn này được gọi là cà rốt tẩm mật."
Ngày thứ ba
"Thịt bò này vị rất đặc biệt."
"Vâng, Liên nhi cố ý cho thêm cam thảo, có phải hương vị ngọt ngào ngon miệng rất nhiều hay không, hơn nữa mùi tanh của thịt cũng không thấy?"
"Không tệ. Liên nhi thật thông minh!"
"Hoàng thượng lại thử một chút cá chép nướng lò đi."
"Uhm, rất thơm rất ngon miệng, thịt chất trơn mềm, chỉ là. . . . . ." Long Ứng nhìn tới trước Liên Kiều, cười đến tà tứ, "Liên nhi nhất định hợp tính trẫm hơn."
"Hoàng thượng mau ăn đi, nếu không sẽ nguội!" Liên Kiều cố làm ra vẻ ngây thơ, thúc giục Long Ứng.
"Hoàng thượng. . . . . . Ha ha. . . . . . Ừ, hoàng thượng buông Liên nhi ra á. . . . . . Ha ha, hoàng thượng đừng quên ước hẹn ba năm nha."
"Trẫm đợi không kịp. . . . . ."
"Chẳng lẽ hoàng thượng tuyệt không tôn trọng nguyện vọng của Liên nhi sao?" Lã chã chực khóc than nhẹ chọc người trìu mến.
Nặng nề thở dài: "Thôi. . . . . ."
Ngày thứ tư
"Hôm nay món ăn tương đối đơn giản, baba hấp rau dền."
Nhẹ nhàng gắp rau dền bên trên, Long Ứng cực kỳ thương tiếc: "Liên nhi về sau đừng vì trẫm làm những món ăn này nữa, bảo ngự trù làm là được."
Liên Kiều nhẹ lắc đầu: "Đồ ăn của hoàng thượng về sau sẽ do Liên nhi xử lí, Liên nhi là hy vọng hoàng thượng có thể mau chóng cùng các phi tần sinh hạ Long tử, cũng là bệnh trong lòng của Liên nhi ....!"
Kéo nàng vào ngực, Long Ứng khổ sở nói: "Nhưng trẫm muốn cho nàng vì trẫm sinh hạ Long tử, trẫm không thích nàng mỗi ngày an bài nữ nhân tới thị tẩm. Chẳng lẽ nhìn trẫm hàng đêm ôm nữ nhân khác, nàng cũng không đau lòng sao?"
Ở trong lòng hắn thoáng ngẩng đầu, nàng mặt mày ẩn tình: "Lòng của Liên nhi cũng đau lắm, nhưng nếu như chỉ vì Liên nhi mà khiến hoàng thượng hổ thẹn, lòng Liên nhi sẽ đau hơn, Liên nhi không muốn nghe có người nói hoàng thượng là hôn quân tham luyến sắc đẹp!"
“Liên nhi, trẫm hiểu mà, thật khổ cho nàng." Hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng, đem khổ sở tận tình thổ lộ cùng với nàng.
Ngày Thứ năm
"Món ăn này trẫm nhận được, là ốc đồng chưng thịt."
Ánh mắt hơi chậm lại, Liên Kiều là không tự nhiên chợt lóe rồi biến mất, khéo cười tươi đẹp làm sao: "Hoàng thượng ăn rồi?"
"Trước kia ở nhà. . . . . . Khụ, ở gia yến đại thần thấy qua, món ăn như vậy trong cung không thấy nhiều, cho nên vẫn thấy còn mới mẻ."
"A, vậy hôm nay hoàng thượng cần phải ăn nhiều chút!"
"Nhấtha ha!"
Ăn được một nửa, Long Ứng chợt nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu hỏi: "Liên nhi, vì sao mỗi lần ngươi vì trẫm nấu món ăn chỉ nếm một hớp liền không ăn nữa !"
Liên Kiều "Xì" cười một tiếng, liếc mắt nói: "Hoàng thượng không biết điều, Liên nhi vì hoàng thượng chuẩn bị món ăn mặc dù vừa bổ thận vừa dưỡng nhan, nhưng càng có tác dụng tráng dương, cho nên hoàng thượng mới có thể hàng đêm giống như được thần giúp, thức ăn này, Liên nhi sao có thể ăn nhiều chứ?"
Long Ứng bừng tĩnh hiểu ra, tự tay đánh vào đầu mình: "Là trẫm hồ đồ, ha ha. . . . . ."
Ngày thứ sáu, ngày thứ bảy. . . . . . Ngày qua ngày. . . . . .
Một ngày, Long Ứng đang phê duyệt tấu chương, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực thở hổn hển, tiếp theo hoa mắt, chữ trên tấu chương nhìn như hàng chục con kiến chích, dù là hắn tập trung tinh thần như thế nào cũng không thấy rõ phía trên viết gì. Trên trán từ từ thấm ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, tim đập nhanh, đầu óc mơ màng.
Thái giám theo hầu bị sợ đến chân cũng mềm nhũn, liền lăn một vòng chạy đi tìm thái y.
Liên Kiều ngồi bên cạnh quân vương, mắt lạnh nhìn thái y bắt mạch, chỉ thấy thái y trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Một hồi lâu. . . . . .
"Trẫm có bệnh gì?" Dựa ở trên đầu giường quân vương lạnh giọng hỏi.
Thái y hai chân mềm nhũn quỳ xuống, rung giọng nói: "Hoàng thượng khí mạch trầm sâu, mạch tượng vững vàng, không nóng không lạnh, ban đầu thận hư hình như cũng khá rất nhiều, long thể an kiện, không có bệnh!"
"Không có bệnh?" Híp mắt như có như không nhìn thái y, “Nếu không có bệnh tại sao trẫm lại đột nhiên ngất xỉu?"
"Cái này. . . . . ." Chỉ sợ hoàng thượng hỏi cái này, hắn cũng không trả lời được, nhìn mạch tượng đích xác là không có bệnh, hắn làm sao lại biết hoàng thượng đang tốt tại sao đột nhiên té xỉu. Thảm, lại bị chửi là lang băm, cả nhà hắn đều hành nghề y, đến thế hệ của hắn. . . . . . Ai. . . . . .
Chỉ nghe bên tai tiếng cười duyên "Ha ha ha", Liên Kiều ghé vào bên tai quân vương nói nhỏ: "Sợ là hoàng thượng mấy ngày nay buổi tối vô cùng cương mãnh, vất vả quá độ. . . . . . Hoàng thượng ngài đừng làm khó dễ thái y nữa."
Hơi thở ngọt ngào phất vào lỗ tai, con mắt quân vương tối dần, si mê nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh: "Không có việc gì, các ngươi cũng không cần ở lại chỗ này nữa, lui xuống đi!"
"Tạ hoàng thượng! Vi thần cáo lui!" Thở phào nhẹ nhõm,đi tới ngoài điện, thái y vẫn không biết rõ Liên Kiều đối với hoàng thượng nói cái gì khiến mặt rồng cực kỳ vui mừng, cũng không trách mắng hắn, ai, vị Liên cô nương này đúng thật là tiên nữ ....!
Chương 42: Trúng độc
Tuyết tan, đại hàn.
Trong ngự hoa viên, Liên Kiều tự rót tự uống, rất vừa lòng.
"Góc tường vài cành mai, gió đông một mình mở. Xa biết không phải tuyết, chỉ có tới hoa mai." Một ly uống cạn, lại một ly, tâm tình tốt a!
"Phong Vũ đưa Xuân về, Tuyết bay hoa đón xuân. Huyền Nhai Bách Trượng Băng, vẫn còn cành hoa tiếu. Tiếu cũng không tranh xuân, chỉ đem xuân tới báo.."
Ha ha, Mao chủ tịch này nói thật đúng. Lại uống một ly nữa.
"Nàng uống đủ chưa?" Long Tiêu lạnh lùng nhìn chăm chú cô gái trước mặt, cười đến quyến rũ, cười đến mị hoặc, tâm đã sớm trầm luân.
Mắt nàng say lờ đờ, cười nói thầm: "Vương gia có nhã hứng, cũng tới thưởng mai? Đông mai tàn, mai xuân nở vừa đúng a!"
Đôi mắt sắc của hắn lạnh dần: "Bệnh của hắn."
"Uhm, tuyết sắp tan ra rồi sao!" Nàng đáp lại.
"Nàng. . . . . . Thật muốn hắn chết sao?"
"Aiiii. . . . . ." Từ từ thở dài, Liên Kiều đứng dậy thướt tha đi đến cây mai, "Rốt cuộc đến đầu mùa xuân rồi, năm nay mùa đông thật là dài."
"Liên Kiều!" Hắn chạy tới kéo khuỷu tay nàng, vẻ mặt khổ sở: "Đủ rồi! Như vậy là đủ rồi!"
Liên Kiều nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt đều là kinh ngạc: "Là ai nói, bị khi dễ nhất định phải trả lại nghìn lần? Là ai nói, cái chết không chịu nổi còn không bằng một con
chó? Là ai nói, ta ngay cả chết tư cách cũng không có? Tiêu Dao Vương gia!"
Cánh tay bị hắn bóp làm đau, nàng không có thốt lấy một tiếng.
Nhìn chằm chằm nàng, hắn nhìn thấy trong mắt nàng mình hèn mọn mà mềm yếu, chỉ là, hắn không cách nào ngồi nhìn! Ban đầu nói như vậy là vì kích thích nàng, sợ nàng vì vậy mất đi ý chí sống, một lòng muốn chết. Nhưng hôm nay. . . . . .
"Có thể bỏ qua cho hắn hay không?"
Liên Kiều dùng sức vung tay một cái, thoát khỏi kiềm chế của hắn, lạnh lùng nói: "Bỏ qua cho hắn? Hắn làm sao bỏ qua cho ta? Bỏ qua cho Mục Sa Tu Hạ?"
Long Tiêu bất đắc dĩ nhìn Liên Kiều, lắc đầu, cảm thấy nữ nhân trước mắt thật đáng sợ, tựa như một nhền nhện, xinh đẹp lại trí mạng, nếu là tiến vào cái lưới nàng giăng sẵm, chỉ có con đường chết!
Được rồi, đều do hắn gây nghiệt mỗi ngày, tự tạo nghiệt thì không thể sống mà! Chuyện đến mức hôm nay, sao hắn có thể thay đổi đây? Nhưng nếu quân vương băng hà, đế nghiệp sụp đổ, triều cương náo động, cường đạo nổi lên bốn phía, dân chúng lầm than, hắn không muốn thấy ngày này! Hơn nữa nàng xuống tay quá nhanh, hắn còn chưa kịp chuẩn bị xong.
Bị an bài, Long Ứng cũng sắp không được rồi. Biết rõ đây tất cả đều là một tay nàng điều khiển, lại không tìm được bất kỳ chứng cớ nào, càng không biết nàng làm sao làm được.
Sau khi Long Tiêu đi, Liên Kiều cũng mất hăng hái thưởng mai, trời giá rét đến làm cho tứ chi tê cứng. Trên mặt tuyết cành cây gẫy để cho nàng nhớ tới ngày đó, hắn cùng với nàng cũng ở trong đình này thưởng mai, ngửi hương tinh khiết và thơm thuần . Nàng đi ở phía trước, hắn đi theo ở đằng sau, nhìn hắn nhặt lên nàng cũng làm theo.
Muốn ném nhánh cây gãy hắn ngửi mùi hương trên nhánh cây gãy, nàng vừa khinh bỉ vừa căm tức.
Vì vậy, nàng quyến rũ hắn, đem hết tất cả vốn liếng quyến rũ hắn. Như gần như xa, lập loè, nàng để cho hắn tâm nhột khó nhịn, nàng để cho hắn rút lui lòng phòng bị, nàng tiến vào chiếm giữ tim của hắn, chiếm đoạt suy nghĩ của hắn.
Kế hoạch, âm mưu, nàng làm nền thật lâu, lạnh nhạt , xa cách , hờ hững, không nhìn, lại cố tình vô ý tiết lộ một tia mịt mờ ý cho hắn, để cho hắn đoán, để cho hắn nhột, để cho hắn hiểu lầm. Lần này nàng cố ý để cho hắn bắt được, nàng để cho hắn tham luyến nàng.
Hắn ôn tồn, từ kháng cự đến khó kìm lòng nổi, nàng cẩn thận, thận trọng, không dám cấp tiến, hắn quá khôn khéo! Ha ha, hắn rốt cuộc hiểu lầm. Tốt lắm, cực tốt! Ức hiếp người của nàng, người đó tuyệt đối sẽ không tốt hơn.
Hiện tại hắn nằm ở trên giường, để cho hắn cả ngày đau đớn không cách nào đứng dậy, mười mấy tên thái y bó tay hết cách, tra không ra bệnh, mạch tượng rối loạn, khiến một đám thái y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng biết những thứ kia bọn thái y sợ cái gì, lại không dám nói gì, bởi vì quân vương bọn họ, là Hoàng đế đương triều Lương Quốc.
Long Ứng, tim, gan, phổi, dạ dày, thận lục phủ ngũ tạng không thoát khỏi cũng xuất hiện vấn đề.
Nàng thật sự rất vui mừng, những thức ăn kia hắn mỗi ngày đều ăn sạch bách, cho dù xuất hiện thân thể khó chịu triệu chứng đầu tiên vẫn không gián đoạn ăn món ăn nàng tự tay cho hắn ăn độc dược.
Nhớ lại nàng cho hắn ăn những thứ nàng phối hợp:
Baba thêm rau dền -- trúng độc
Cá chép thêm cam thảo -- trúng độc
Thịt heo thêm ốc đồng -- loét dạ dày
Cà rốt châm rượu – hại gan
Cà rốt thêm mật ong – hại mắt
Thịt gà thêm vừng – trúng độc
. . . . . .
Nàng không khỏi bội phục mình là thiên tài, hắn ăn nhiều độc như vậy, nhưng từ đầu đến cuối không biết là nàng làm, mỗi một món ăn không có bất kỳ độc tính, ngân châm cũng thử không ra, nhưng phải đem hai món ăn dùng cùng một lúc. . . . . .. Hắn nữa thông minh lợi hại cũng không đoán được điểm này. Hắn ăn hai tháng, đằng đẵng hai tháng.
Nàng thống hận gã nam nhân này, nam nhân đã bức tử Mục Sa Tu Hạ, nàng là người có thù phải trả, dùng phương thức của nàng đến báo thù mới có thể tiết hận!
Mệt mỏi, thật sự có chút mệt mỏi. Liên Kiều đứng dậy, sau lưng một thanh âm mềm mại kêu tên nàng.
"Liên cô nương, ngươi cũng tới thưởng mai sao?"
Xoay người lại, phía sau tiểu cung nữ đáng yêu là Thái hậu nhiều ngày không thấy .
"Tham kiến Thái hậu!" Liên Kiều cúi người hành lễ.
"Liên cô nương không cần đa lễ." Thái hậu nhìn tâm tình cũng cực tốt, nhi tử bệnh nặng, nàng cùng Tiêu Dao đi thưởng mai, có chút kỳ lạ, nhưng mà điều này cùng với nàng không liên hệ.
Thái hậu sau khi ngồi xuống ý bảo Liên Kiều cũng ngồi xuống.
"Hôm nay tuyết tan đại hàn, Thái hậu không nên ra, thân thể quan trọng hơn"
Thái hậu cười, nhìn cảnh tuyết kinh ngạc, hồi lâu mới nói: "Ngày mai tuyết còn có thể rơi"
Liên Kiều mỉm cười.
Thái hậu ghé mắt liếc nhìn nàng một cái, nhíu mày: "Thế nào? Không tin?"Thái hậu, hôm nay tuyết tan !" Liên Kiều nhỏ giọng nhắc nhở, tuyết tan còn có thể rơi lại sao? Mùa xuân sẽ phải tới.
Thái hậu như có như không nhìn nàng, rồi sau đó quỷ dị cười một tiếng: "Liên Kiều, phải biết cõi đời này, tất cả đều có khả năng!"
Câu nói của Thái hậu giống như có hàm ý khác, vậy mà nàng lại nghe không hiểu cũng không rảnh để đi đoán.
Lúc gần đi, Thái hậu lại nói một câu rất kỳ quái: "Ngươi giúp ta một đại ân, một ngày nào đó ta sẽ báo đáp ngươi!"
Thái hậu là một nữ nhân cực kì khó nắm bắt, có lẽ nữ nhân trong thâm cung mỗi người là một câu đố, nàng lười phải tìm hiểu.
Nhưng qua ngày thứ hai quả nhiên là tuyết rơi, tuyết rơi thật lớn một ngày một đêm, mới vừa tan ra lại tích lại dày một tầng.
"Liên nhi --" Tiếng gọi yếu đuối gọi nàng về, quay đầu lại nhìn về người trên giường, hốc mắt lõm thật sâu, da mặt vàng vọt, môi khô nứt, mắt phượng vô hồn, ai gặp cũng sẽ không thể tưởng tượng đây là quốc vương Lương quốc đã từng phong lưu phóng khoáng, hăng hái lại biến thành một bộ dạng bệnh hoạn như ngày hôm nay. Đây là kiệt tác của nàng! Thật tốt!
Mắt không biểu cảm nhìn hắn, tựa như nhìn một người sắp chết.
Long Ứng cười đến vô lực, vẫn ở chỗ cũ cười: "Trẫm còn muốn ăn cháo vừng Liên nhi làm lần nữa."
Cười lạnh, thanh âm thật thấp lên tiếng: "Tốt, thiếp sẽ đi làm."
Khi Liên Kiều đem cháo vừng làm xong vào điện, Long Ứng đã ngủ mê man.
Buông chén xuống, ngồi ở bên giường, nàng từ từ trông đợi, trông hắn chết, giờ khắc này nàng không muốn bỏ qua.
Long Ứng ngủ không yên ổn, trong mộng miệng lẩm bẩm, lắng nghe, hình như ở kêu tên của nàng. Rốt cuộc. . . . . . Tỉnh.
Liên Kiều múc một muỗng nhét vào trong miệng hắn, mà ngay cả hơi sức nuốt hắn cũng không có, miệng đầy chè vừng nói không rõ lời: "Tay nghề của Liên nhi thật tốt!"
Đúng vậy, thật tốt, có thể tiễn ngươi về Tây thiên thật tốt!
Khó khăn nuốt cháo trong miệng xuống: "Thân thể trẫm không biết làm sao lại ngày càng mệt mỏi, Liên nhi?" Hắn nghi ngờ nhìn về phía nàng, hi vọng nàng là thần y giúp hắn một chút.
Nụ cười càng lúc càng lớn, rốt cuộc cười to lên.
"Liên nhi?" Long Ứng hoang mang, không hiểu nàng vì sao đột nhiên cất tiếng cười to.
Tiếng cười chợt dừng, nàng ngưng mắt nhìn hắn, trong mắt bắn ra oán độc, chậm rãi cúi đầu xuống, êm ái nằm trên ngực hắn, ghé vào lỗ tai hắn thổi hơi: "Ngươi sẽ không tốt lên được, là bệnh nan y!"
Long Ứng khó có thể tin trợn to hai mắt, đột nhiên cảm thấy nữ nhân trước mắt trở nên thật xa lạ, xa lạ đến đáng sợ!
"Nàng, có ý gì?" Hốc mắt lõm sâu nhìn nàng.
Nàng kinh ngạc: "Ngươi vẫn chưa rõ sao?" Bỗng nhiên lại vỗ vỗ bả vai hắn an ủi: "Yên tâm, trước khi ngươi chết, ta nhất định sẽ làm ngươi hiểu."
"Ngươi. . . . . ." Đột nhiên không thở được, thân thể yếu đuối của hắn chống đỡ không nổi, lại hôn mê bất tỉnh.
Nhìn hắn dần dần mất đi ý thức, Liên Kiều cảm giác mình cũng sắp được giải thoát, bộ dáng này của hắn, không thể chịu đựng quá mười ngày đến lúc đó mình nên đi nơi nào đây?
Long Ứng đối với Liên Kiều là nói gì nghe nấy, cả nữ nhân hậu cung đều phải xem sắc mặt của Liên Kiều kiếm sống, ai là người đặc biệt bên gối của hoàng thượng, người đó chính là chủ nhân hậu cung, đây cũng là con đường duy nhất ở chốn hoàng cung.
"Nàng chuẩn bị xong chưa?" Ở trong điện Thái Tức, Long Tiêu một thân áo đen huyền, phong lưu phóng khoáng.
Liên Kiều khéo cười tươi đẹp làm sao: "Vương Gia nói gì, Liên nhi nghe không hiểu !"
Long Tiêu cười lạnh: "Lỗ tai của nàng không hiểu, nhưng lòng của nàng hiểu!"
Gẩy gẩy bụi trong lò hương, để ngân châm xuống, liếc xéo hắn: "Vương Gia thật vất vả mới vào cung một lần không phải là đặc biệt tới cùng ta chơi trò đoán đố chứ ?"
Nhẹ nhàng khoan thai đi tới, nhẹ nhàng thổi thổi một ít khói xanh, giọng nói êm ái lại nói năng có khí phách của hắn vang lên: "Nàng cho rằng như vậy hắn sẽ tin nàng hả ? Hắn là một con người đa nghi, ngoại trừ chính hắn ai cũng không tin, ngoại trừ chính hắn ai cũng không thương."
Nghiêng đầu nhìn hắn, nàng cười đến khinh miệt: "Ta không muốn hắn tin ta, chỉ cần cho ta một cơ hội là được."
Nàng bình tĩnh nhìn hắn, một hồi lâu: "Nàng chưa hiểu rõ thì đừng coi thường hắn." Xoay người, đi ra ngoài.
"Ta cũng
không coi thường bất luận kẻ nào, bao gồm cả ngươi — Vương Gia!" Vừa sải bước ra đến cửa, dừng lại, sau đó lại rời đi. . . . . .
Đi đến Ngự Thiện Phòng, đang làm món ăn ngự trù nhìn thấy Liên Kiều đột nhiên xuất hiện, sợ đến nỗi nói cũng không lưu loát. (Ngự trù: đầu bếp)
"Liên. . . . . . Liên cô nương, ngài. . . . . . Ngài, ngài làm..làm sao rảnh rỗi. . . . . . đến…đến đây a?" Thật vất vả nói xong một câu, cái trán thấm ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, trời ạ, nếu để cho hoàng thượng biết Liên cô nương tới Ngự Thiện phòng này cũng đừng nghĩ đến chuyện sống sót.
Liên Kiều cho hắn một ánh mắt bình tĩnh, nhìn Ngự Thiện phòng một vòng, lạnh nhạt nói: "Ta muốn tự mình làm cho hoàng thượng một ít thức ăn."
"Ách, cái này!" Ngự trù có chút khó xử, không có chỉ thị của hoàng thượng bất luận kẻ nào cũng không được đến gần Ngự Thiện Phòng, huống chi lại muốn nấu ăn, đồ ăn của hoàng thượng từ trước đến giờ là hắn xử lý, coi như vị Liên cô nương này là hồng nhân trước mặt hoàng thượng cũng không thể tùy tùy tiện tiện sẽ để cho nàng đi vào
Nấu ăn, đó là không tuân theo quy tắc .
"Đại Sư Phụ chớ cho rằng ta làm khó, chuyện này ta sẽ tự nói cùng hoàng thượng."
Ngự trù lập tức nở nụ cười tươi: "Như thế rất tốt, ách, cô nương muốn làm món ăn gì? Tiểu nhân lập tức sai người đi làm." Nghĩ đến nàng từng để cho mình làm roi bò, ngọc dương liền kinh hoàng, lúc này nàng phải tự làm rồi, chắc hoàng thượng cũng không nói gì đâu!
Liên Kiều khẽ mỉm cười, thanh âm trong veo: "Nơi này có vừng không?"
"Có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!" Lần này đồ Liên cô nương muốn vẫn tương đối bình thường sao!
"Tốt, ta muốn làm thịt gà xào nấm , cộng thêm một chén cháo vừng!"
Trụng dầu qua miến thịt gà tươi, xào lên cùng với nấm hương, nấm rơm, hành tây, cho thêm một ít nước sốt, rải vài cọng hành lá lên trên, mùi thơm bốn phía, làm cho người ta rất động lòng, nước miếng chảy ròng ròng.
Long Ứng nhìn thức ăn trên bàn khó có thể tin nhìn Liên Kiều: "Món ăn này là nàng làm sao?"
Ngọt ngào gật đầu một cái, Liên Kiều chỉ cười, không nói tiếng nào.
"Liên nhi --" Long Ứng mừng rỡ ôm nàng vào lòng, "Trẫm hôm nay nhất định phải đem món ăn này ăn sạch." Nói xong liền cầm đũa muốn gắp.
"Đợi chút. . . . . ." Liên Kiều cản trở sự lỗ mãng của hắn, cầm lên một đôi đũa khác, gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng nhai khẽ.
Long Ứng nhìn nàng, ngay sau đó nhăn lông mày, không vui: "Trẫm cũng không nói không tin nàng, Liên nhi cần gì làm như thế?"
Liên Kiều cười không nói, gắp lên một miếng thịt gà đưa tới trước mặt Long Ứng.
Có thể được mỹ nhân chăm sóc như thế, Long Ứng làm sao không si mê. Cắn một miếng thịt gà, mắt phượng lại không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền như hoa trước mắt.
Miếng thịt gà bên ngoài giòn trong mềm, nhai khẽ , vị thịt gà cùng các loại nấm tinh khiết kết hợp thành một cảm giác hoàn mỹ. Mùi thơm phưng phức vô cùng lưu luyến.
"Ăn rất ngon!"
Liên Kiều lại gắp lên một miếng, cười đến quyến rũ: "Ăn tiếp a!"
"Tốt!" Trong mắt chợt lóe lên tia sang khác thường, đẩy ra miếng thịt gà bên môi, trộm hương lên má Liên Kiều một cái
"Nha, hoàng thượng người thật là hư mà!" Hơi cáu đấm hắn một quyền, lại bị giữ lấy, nàng đấm không được, rút cũng không xong, giận đến hai gò má đỏ hồng. Long Ứng càng nhìn càng si mê, một tay vòng ôm lấy nàng hôn sâu.
Một bàn gà xào nấm đang ở hai người cọ sát lẫn nhau, sân si đùa giỡn.
"Hoàng thượng lại nếm thử một chút chén cháo vừng này." Dùng muỗng bạc khuấy đều sau đó bưng lên múc một muỗng đưa tới bên môi cho hắn ăn. Long Ứng cười xấu xa: "Trẫm muốn nàng dùng miệng đút!"
Lườm hắn một cái, Liên Kiều giận trách: "Hoàng thượng không hợp tác!"
"Liên nhi không làm, trẫm liền không ăn!"
Sâu kín thở dài, Liên Kiều thỏa hiệp.
Trong điện thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng cô gái rên khẽ cùng tiếng thở gấp của nam nhân. . . . . .
Ngày thứ hai
"Liên nhi, hôm nay lại là món gì đây?"
"Hoàng thượng ăn một miếng chẳng phải sẽ biết sao."
"Tốt, trẫm thử một chút!"
"Hoàng thượng đừng nóng vội nha, đợi Liên nhi dùng ngân châm thử độc." Ngân châm màu sắc không c bất kỳ thay đổi.
"Liên nhi, sau này chỉ cần là món ăn nàng làm không cần phiền toái như vậy."
"Tiểu nữ tử tuân lệnh! Thử ăn một miếng đi." Liên Kiều khéo léo đáp lại.
"Uhm, đây là cà rốt, mặc dù bị thái sợi tẩm bột mì chiên lên, nhưng hương vị rất thơm ngon"
"Hoàng thượng đúng là hoàng thượng, cái gì cũng không thể gạt được ngài !"
"Cái này là cái gì?"
Liên Kiều gắp lên một cây cà rốt nhúng vào một ít mật ong, bỏ vào trong miệng Long Ứng.
"Đây là mật ong."
Cười mị hoặc liên tiếp: "Món ăn này được gọi là cà rốt tẩm mật."
Ngày thứ ba
"Thịt bò này vị rất đặc biệt."
"Vâng, Liên nhi cố ý cho thêm cam thảo, có phải hương vị ngọt ngào ngon miệng rất nhiều hay không, hơn nữa mùi tanh của thịt cũng không thấy?"
"Không tệ. Liên nhi thật thông minh!"
"Hoàng thượng lại thử một chút cá chép nướng lò đi."
"Uhm, rất thơm rất ngon miệng, thịt chất trơn mềm, chỉ là. . . . . ." Long Ứng nhìn tới trước Liên Kiều, cười đến tà tứ, "Liên nhi nhất định hợp tính trẫm hơn."
"Hoàng thượng mau ăn đi, nếu không sẽ nguội!" Liên Kiều cố làm ra vẻ ngây thơ, thúc giục Long Ứng.
"Hoàng thượng. . . . . . Ha ha. . . . . . Ừ, hoàng thượng buông Liên nhi ra á. . . . . . Ha ha, hoàng thượng đừng quên ước hẹn ba năm nha."
"Trẫm đợi không kịp. . . . . ."
"Chẳng lẽ hoàng thượng tuyệt không tôn trọng nguyện vọng của Liên nhi sao?" Lã chã chực khóc than nhẹ chọc người trìu mến.
Nặng nề thở dài: "Thôi. . . . . ."
Ngày thứ tư
"Hôm nay món ăn tương đối đơn giản, baba hấp rau dền."
Nhẹ nhàng gắp rau dền bên trên, Long Ứng cực kỳ thương tiếc: "Liên nhi về sau đừng vì trẫm làm những món ăn này nữa, bảo ngự trù làm là được."
Liên Kiều nhẹ lắc đầu: "Đồ ăn của hoàng thượng về sau sẽ do Liên nhi xử lí, Liên nhi là hy vọng hoàng thượng có thể mau chóng cùng các phi tần sinh hạ Long tử, cũng là bệnh trong lòng của Liên nhi ....!"
Kéo nàng vào ngực, Long Ứng khổ sở nói: "Nhưng trẫm muốn cho nàng vì trẫm sinh hạ Long tử, trẫm không thích nàng mỗi ngày an bài nữ nhân tới thị tẩm. Chẳng lẽ nhìn trẫm hàng đêm ôm nữ nhân khác, nàng cũng không đau lòng sao?"
Ở trong lòng hắn thoáng ngẩng đầu, nàng mặt mày ẩn tình: "Lòng của Liên nhi cũng đau lắm, nhưng nếu như chỉ vì Liên nhi mà khiến hoàng thượng hổ thẹn, lòng Liên nhi sẽ đau hơn, Liên nhi không muốn nghe có người nói hoàng thượng là hôn quân tham luyến sắc đẹp!"
“Liên nhi, trẫm hiểu mà, thật khổ cho nàng." Hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng, đem khổ sở tận tình thổ lộ cùng với nàng.
Ngày Thứ năm
"Món ăn này trẫm nhận được, là ốc đồng chưng thịt."
Ánh mắt hơi chậm lại, Liên Kiều là không tự nhiên chợt lóe rồi biến mất, khéo cười tươi đẹp làm sao: "Hoàng thượng ăn rồi?"
"Trước kia ở nhà. . . . . . Khụ, ở gia yến đại thần thấy qua, món ăn như vậy trong cung không thấy nhiều, cho nên vẫn thấy còn mới mẻ."
"A, vậy hôm nay hoàng thượng cần phải ăn nhiều chút!"
"Nhấtha ha!"
Ăn được một nửa, Long Ứng chợt nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu hỏi: "Liên nhi, vì sao mỗi lần ngươi vì trẫm nấu món ăn chỉ nếm một hớp liền không ăn nữa !"
Liên Kiều "Xì" cười một tiếng, liếc mắt nói: "Hoàng thượng không biết điều, Liên nhi vì hoàng thượng chuẩn bị món ăn mặc dù vừa bổ thận vừa dưỡng nhan, nhưng càng có tác dụng tráng dương, cho nên hoàng thượng mới có thể hàng đêm giống như được thần giúp, thức ăn này, Liên nhi sao có thể ăn nhiều chứ?"
Long Ứng bừng tĩnh hiểu ra, tự tay đánh vào đầu mình: "Là trẫm hồ đồ, ha ha. . . . . ."
Ngày thứ sáu, ngày thứ bảy. . . . . . Ngày qua ngày. . . . . .
Một ngày, Long Ứng đang phê duyệt tấu chương, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực thở hổn hển, tiếp theo hoa mắt, chữ trên tấu chương nhìn như hàng chục con kiến chích, dù là hắn tập trung tinh thần như thế nào cũng không thấy rõ phía trên viết gì. Trên trán từ từ thấm ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, tim đập nhanh, đầu óc mơ màng.
Thái giám theo hầu bị sợ đến chân cũng mềm nhũn, liền lăn một vòng chạy đi tìm thái y.
Liên Kiều ngồi bên cạnh quân vương, mắt lạnh nhìn thái y bắt mạch, chỉ thấy thái y trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Một hồi lâu. . . . . .
"Trẫm có bệnh gì?" Dựa ở trên đầu giường quân vương lạnh giọng hỏi.
Thái y hai chân mềm nhũn quỳ xuống, rung giọng nói: "Hoàng thượng khí mạch trầm sâu, mạch tượng vững vàng, không nóng không lạnh, ban đầu thận hư hình như cũng khá rất nhiều, long thể an kiện, không có bệnh!"
"Không có bệnh?" Híp mắt như có như không nhìn thái y, “Nếu không có bệnh tại sao trẫm lại đột nhiên ngất xỉu?"
"Cái này. . . . . ." Chỉ sợ hoàng thượng hỏi cái này, hắn cũng không trả lời được, nhìn mạch tượng đích xác là không có bệnh, hắn làm sao lại biết hoàng thượng đang tốt tại sao đột nhiên té xỉu. Thảm, lại bị chửi là lang băm, cả nhà hắn đều hành nghề y, đến thế hệ của hắn. . . . . . Ai. . . . . .
Chỉ nghe bên tai tiếng cười duyên "Ha ha ha", Liên Kiều ghé vào bên tai quân vương nói nhỏ: "Sợ là hoàng thượng mấy ngày nay buổi tối vô cùng cương mãnh, vất vả quá độ. . . . . . Hoàng thượng ngài đừng làm khó dễ thái y nữa."
Hơi thở ngọt ngào phất vào lỗ tai, con mắt quân vương tối dần, si mê nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh: "Không có việc gì, các ngươi cũng không cần ở lại chỗ này nữa, lui xuống đi!"
"Tạ hoàng thượng! Vi thần cáo lui!" Thở phào nhẹ nhõm,đi tới ngoài điện, thái y vẫn không biết rõ Liên Kiều đối với hoàng thượng nói cái gì khiến mặt rồng cực kỳ vui mừng, cũng không trách mắng hắn, ai, vị Liên cô nương này đúng thật là tiên nữ ....!
Chương 42: Trúng độc
Tuyết tan, đại hàn.
Trong ngự hoa viên, Liên Kiều tự rót tự uống, rất vừa lòng.
"Góc tường vài cành mai, gió đông một mình mở. Xa biết không phải tuyết, chỉ có tới hoa mai." Một ly uống cạn, lại một ly, tâm tình tốt a!
"Phong Vũ đưa Xuân về, Tuyết bay hoa đón xuân. Huyền Nhai Bách Trượng Băng, vẫn còn cành hoa tiếu. Tiếu cũng không tranh xuân, chỉ đem xuân tới báo.."
Ha ha, Mao chủ tịch này nói thật đúng. Lại uống một ly nữa.
"Nàng uống đủ chưa?" Long Tiêu lạnh lùng nhìn chăm chú cô gái trước mặt, cười đến quyến rũ, cười đến mị hoặc, tâm đã sớm trầm luân.
Mắt nàng say lờ đờ, cười nói thầm: "Vương gia có nhã hứng, cũng tới thưởng mai? Đông mai tàn, mai xuân nở vừa đúng a!"
Đôi mắt sắc của hắn lạnh dần: "Bệnh của hắn."
"Uhm, tuyết sắp tan ra rồi sao!" Nàng đáp lại.
"Nàng. . . . . . Thật muốn hắn chết sao?"
"Aiiii. . . . . ." Từ từ thở dài, Liên Kiều đứng dậy thướt tha đi đến cây mai, "Rốt cuộc đến đầu mùa xuân rồi, năm nay mùa đông thật là dài."
"Liên Kiều!" Hắn chạy tới kéo khuỷu tay nàng, vẻ mặt khổ sở: "Đủ rồi! Như vậy là đủ rồi!"
Liên Kiều nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt đều là kinh ngạc: "Là ai nói, bị khi dễ nhất định phải trả lại nghìn lần? Là ai nói, cái chết không chịu nổi còn không bằng một con
chó? Là ai nói, ta ngay cả chết tư cách cũng không có? Tiêu Dao Vương gia!"
Cánh tay bị hắn bóp làm đau, nàng không có thốt lấy một tiếng.
Nhìn chằm chằm nàng, hắn nhìn thấy trong mắt nàng mình hèn mọn mà mềm yếu, chỉ là, hắn không cách nào ngồi nhìn! Ban đầu nói như vậy là vì kích thích nàng, sợ nàng vì vậy mất đi ý chí sống, một lòng muốn chết. Nhưng hôm nay. . . . . .
"Có thể bỏ qua cho hắn hay không?"
Liên Kiều dùng sức vung tay một cái, thoát khỏi kiềm chế của hắn, lạnh lùng nói: "Bỏ qua cho hắn? Hắn làm sao bỏ qua cho ta? Bỏ qua cho Mục Sa Tu Hạ?"
Long Tiêu bất đắc dĩ nhìn Liên Kiều, lắc đầu, cảm thấy nữ nhân trước mắt thật đáng sợ, tựa như một nhền nhện, xinh đẹp lại trí mạng, nếu là tiến vào cái lưới nàng giăng sẵm, chỉ có con đường chết!
Được rồi, đều do hắn gây nghiệt mỗi ngày, tự tạo nghiệt thì không thể sống mà! Chuyện đến mức hôm nay, sao hắn có thể thay đổi đây? Nhưng nếu quân vương băng hà, đế nghiệp sụp đổ, triều cương náo động, cường đạo nổi lên bốn phía, dân chúng lầm than, hắn không muốn thấy ngày này! Hơn nữa nàng xuống tay quá nhanh, hắn còn chưa kịp chuẩn bị xong.
Bị an bài, Long Ứng cũng sắp không được rồi. Biết rõ đây tất cả đều là một tay nàng điều khiển, lại không tìm được bất kỳ chứng cớ nào, càng không biết nàng làm sao làm được.
Sau khi Long Tiêu đi, Liên Kiều cũng mất hăng hái thưởng mai, trời giá rét đến làm cho tứ chi tê cứng. Trên mặt tuyết cành cây gẫy để cho nàng nhớ tới ngày đó, hắn cùng với nàng cũng ở trong đình này thưởng mai, ngửi hương tinh khiết và thơm thuần . Nàng đi ở phía trước, hắn đi theo ở đằng sau, nhìn hắn nhặt lên nàng cũng làm theo.
Muốn ném nhánh cây gãy hắn ngửi mùi hương trên nhánh cây gãy, nàng vừa khinh bỉ vừa căm tức.
Vì vậy, nàng quyến rũ hắn, đem hết tất cả vốn liếng quyến rũ hắn. Như gần như xa, lập loè, nàng để cho hắn tâm nhột khó nhịn, nàng để cho hắn rút lui lòng phòng bị, nàng tiến vào chiếm giữ tim của hắn, chiếm đoạt suy nghĩ của hắn.
Kế hoạch, âm mưu, nàng làm nền thật lâu, lạnh nhạt , xa cách , hờ hững, không nhìn, lại cố tình vô ý tiết lộ một tia mịt mờ ý cho hắn, để cho hắn đoán, để cho hắn nhột, để cho hắn hiểu lầm. Lần này nàng cố ý để cho hắn bắt được, nàng để cho hắn tham luyến nàng.
Hắn ôn tồn, từ kháng cự đến khó kìm lòng nổi, nàng cẩn thận, thận trọng, không dám cấp tiến, hắn quá khôn khéo! Ha ha, hắn rốt cuộc hiểu lầm. Tốt lắm, cực tốt! Ức hiếp người của nàng, người đó tuyệt đối sẽ không tốt hơn.
Hiện tại hắn nằm ở trên giường, để cho hắn cả ngày đau đớn không cách nào đứng dậy, mười mấy tên thái y bó tay hết cách, tra không ra bệnh, mạch tượng rối loạn, khiến một đám thái y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng biết những thứ kia bọn thái y sợ cái gì, lại không dám nói gì, bởi vì quân vương bọn họ, là Hoàng đế đương triều Lương Quốc.
Long Ứng, tim, gan, phổi, dạ dày, thận lục phủ ngũ tạng không thoát khỏi cũng xuất hiện vấn đề.
Nàng thật sự rất vui mừng, những thức ăn kia hắn mỗi ngày đều ăn sạch bách, cho dù xuất hiện thân thể khó chịu triệu chứng đầu tiên vẫn không gián đoạn ăn món ăn nàng tự tay cho hắn ăn độc dược.
Nhớ lại nàng cho hắn ăn những thứ nàng phối hợp:
Baba thêm rau dền -- trúng độc
Cá chép thêm cam thảo -- trúng độc
Thịt heo thêm ốc đồng -- loét dạ dày
Cà rốt châm rượu – hại gan
Cà rốt thêm mật ong – hại mắt
Thịt gà thêm vừng – trúng độc
. . . . . .
Nàng không khỏi bội phục mình là thiên tài, hắn ăn nhiều độc như vậy, nhưng từ đầu đến cuối không biết là nàng làm, mỗi một món ăn không có bất kỳ độc tính, ngân châm cũng thử không ra, nhưng phải đem hai món ăn dùng cùng một lúc. . . . . .. Hắn nữa thông minh lợi hại cũng không đoán được điểm này. Hắn ăn hai tháng, đằng đẵng hai tháng.
Nàng thống hận gã nam nhân này, nam nhân đã bức tử Mục Sa Tu Hạ, nàng là người có thù phải trả, dùng phương thức của nàng đến báo thù mới có thể tiết hận!
Mệt mỏi, thật sự có chút mệt mỏi. Liên Kiều đứng dậy, sau lưng một thanh âm mềm mại kêu tên nàng.
"Liên cô nương, ngươi cũng tới thưởng mai sao?"
Xoay người lại, phía sau tiểu cung nữ đáng yêu là Thái hậu nhiều ngày không thấy .
"Tham kiến Thái hậu!" Liên Kiều cúi người hành lễ.
"Liên cô nương không cần đa lễ." Thái hậu nhìn tâm tình cũng cực tốt, nhi tử bệnh nặng, nàng cùng Tiêu Dao đi thưởng mai, có chút kỳ lạ, nhưng mà điều này cùng với nàng không liên hệ.
Thái hậu sau khi ngồi xuống ý bảo Liên Kiều cũng ngồi xuống.
"Hôm nay tuyết tan đại hàn, Thái hậu không nên ra, thân thể quan trọng hơn"
Thái hậu cười, nhìn cảnh tuyết kinh ngạc, hồi lâu mới nói: "Ngày mai tuyết còn có thể rơi"
Liên Kiều mỉm cười.
Thái hậu ghé mắt liếc nhìn nàng một cái, nhíu mày: "Thế nào? Không tin?"Thái hậu, hôm nay tuyết tan !" Liên Kiều nhỏ giọng nhắc nhở, tuyết tan còn có thể rơi lại sao? Mùa xuân sẽ phải tới.
Thái hậu như có như không nhìn nàng, rồi sau đó quỷ dị cười một tiếng: "Liên Kiều, phải biết cõi đời này, tất cả đều có khả năng!"
Câu nói của Thái hậu giống như có hàm ý khác, vậy mà nàng lại nghe không hiểu cũng không rảnh để đi đoán.
Lúc gần đi, Thái hậu lại nói một câu rất kỳ quái: "Ngươi giúp ta một đại ân, một ngày nào đó ta sẽ báo đáp ngươi!"
Thái hậu là một nữ nhân cực kì khó nắm bắt, có lẽ nữ nhân trong thâm cung mỗi người là một câu đố, nàng lười phải tìm hiểu.
Nhưng qua ngày thứ hai quả nhiên là tuyết rơi, tuyết rơi thật lớn một ngày một đêm, mới vừa tan ra lại tích lại dày một tầng.
"Liên nhi --" Tiếng gọi yếu đuối gọi nàng về, quay đầu lại nhìn về người trên giường, hốc mắt lõm thật sâu, da mặt vàng vọt, môi khô nứt, mắt phượng vô hồn, ai gặp cũng sẽ không thể tưởng tượng đây là quốc vương Lương quốc đã từng phong lưu phóng khoáng, hăng hái lại biến thành một bộ dạng bệnh hoạn như ngày hôm nay. Đây là kiệt tác của nàng! Thật tốt!
Mắt không biểu cảm nhìn hắn, tựa như nhìn một người sắp chết.
Long Ứng cười đến vô lực, vẫn ở chỗ cũ cười: "Trẫm còn muốn ăn cháo vừng Liên nhi làm lần nữa."
Cười lạnh, thanh âm thật thấp lên tiếng: "Tốt, thiếp sẽ đi làm."
Khi Liên Kiều đem cháo vừng làm xong vào điện, Long Ứng đã ngủ mê man.
Buông chén xuống, ngồi ở bên giường, nàng từ từ trông đợi, trông hắn chết, giờ khắc này nàng không muốn bỏ qua.
Long Ứng ngủ không yên ổn, trong mộng miệng lẩm bẩm, lắng nghe, hình như ở kêu tên của nàng. Rốt cuộc. . . . . . Tỉnh.
Liên Kiều múc một muỗng nhét vào trong miệng hắn, mà ngay cả hơi sức nuốt hắn cũng không có, miệng đầy chè vừng nói không rõ lời: "Tay nghề của Liên nhi thật tốt!"
Đúng vậy, thật tốt, có thể tiễn ngươi về Tây thiên thật tốt!
Khó khăn nuốt cháo trong miệng xuống: "Thân thể trẫm không biết làm sao lại ngày càng mệt mỏi, Liên nhi?" Hắn nghi ngờ nhìn về phía nàng, hi vọng nàng là thần y giúp hắn một chút.
Nụ cười càng lúc càng lớn, rốt cuộc cười to lên.
"Liên nhi?" Long Ứng hoang mang, không hiểu nàng vì sao đột nhiên cất tiếng cười to.
Tiếng cười chợt dừng, nàng ngưng mắt nhìn hắn, trong mắt bắn ra oán độc, chậm rãi cúi đầu xuống, êm ái nằm trên ngực hắn, ghé vào lỗ tai hắn thổi hơi: "Ngươi sẽ không tốt lên được, là bệnh nan y!"
Long Ứng khó có thể tin trợn to hai mắt, đột nhiên cảm thấy nữ nhân trước mắt trở nên thật xa lạ, xa lạ đến đáng sợ!
"Nàng, có ý gì?" Hốc mắt lõm sâu nhìn nàng.
Nàng kinh ngạc: "Ngươi vẫn chưa rõ sao?" Bỗng nhiên lại vỗ vỗ bả vai hắn an ủi: "Yên tâm, trước khi ngươi chết, ta nhất định sẽ làm ngươi hiểu."
"Ngươi. . . . . ." Đột nhiên không thở được, thân thể yếu đuối của hắn chống đỡ không nổi, lại hôn mê bất tỉnh.
Nhìn hắn dần dần mất đi ý thức, Liên Kiều cảm giác mình cũng sắp được giải thoát, bộ dáng này của hắn, không thể chịu đựng quá mười ngày đến lúc đó mình nên đi nơi nào đây?
/52
|