Chương 34: Trăng lạnh giữa rừng
Tiểu nha đầu kia bấy giờ mới khôi phục tinh thần, không nói lời nào cầm lấy xích sắt cẩn thận bước đi. Hồ Tiểu Thiên thở hồng hộc quay người lại, nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên đang gian nan đi dọc theo cầu treo nghiêng ngả, cây cầu căng dây bốn góc bị chém đứt một góc, thật sự ảnh hưởng rất lớn, nhưng nàng rõ ràng đã khắc phục được chứng sợ độ cao sau màn chém giết sinh tử vừa nãy, xem ra, người ta lúc cận kề sống chết mới có thể đột phá bản thân.
Hồ Tiểu Thiên đưa tay ra, Mộ Dung Phi Yên cũng duỗi bàn tay mềm mại về trước, mười đầu ngón tay rốt cục chạm vào nhau.
XÍU...UU! Một mũi hỏa tiễn xuyên qua màn mưa bụi bắn về phía cầu treo,"đốp" một tiếng dính vào ván gỗ, Hồ Tiểu Thiên hít một hơi khí lạnh, đối phương quả thật muốn đuổi tận giết tuyệt đây.
Mộ Dung Phi Yên hoảng sợ nói:
- "Đi mau!"
Hai người một trước một sau chạy về phía đầu cầu, hỏa tiễn vừa bắn ra cũng đã bị nước mưa dội tắt. Lúc này, phía đầu cầu đã bị khói đặc phong bế hoàn toàn, Hồ Tiểu Thiên cùng Mộ Dung Phi Yên bám vào xích sắt, nín thở lò dò bước tới, dù là như thế cũng bị hun cho nước mắt nước mũi tèm nhem.
Chật vật mãi cuối cùng cũng qua được đoạn cầu còn lại, hỏa diễm bên dưới đã bén lên đến cây cầu, mưa càng lúc càng nhỏ không cách nào dập tắt được đám lửa, khói đen nhanh chóng tựu lại cực nhiều xung quanh họ. Mộ Dung Phi Yên sau khi xuống cầu, múa kiếm chặt đứt bốn dây căng, cây cầu bén lửa theo đà rơi xuống đập vào vách núi dựng đứng bên kia, vỡ tan từng mảnh, Mộ Dung Phi Yên bất đắc dĩ làm thế cũng để đảm bảo truy binh phía sau không thể đuổi theo.
Hồ Tiểu Thiên dùng vải ướt che kín miệng mũi, thấy hai người Lương Đại Tráng cùng tiểu cô nương đều nấp chờ ở phía sau đại thụ, Thiệu Nhất Giác thì không thấy đâu, hỏi qua mới biết hắn đã vào rừng cây truy tung tên tiễn thủ.
Đúng lúc đang lo lắng thì Thiệu Nhất Giác từ một góc rừng đi ra, đi được mấy bước hắn đã lảo đảo ngã sấp xuống, trên lưng cắm lắc lư hai mũi tên lông vũ.
Hồ Tiểu Thiên cuống quít kéo hắn lại dựa hắn vào gốc cây, sờ lên động mạch cổ thì phát hiện Thiệu Nhất Giác đã tuyệt khí bỏ mạng.
- "Địch nhân ở trong tối, chúng ta thì ngoài sáng, xâm nhập rừng rập đúng là không khôn ngoan." - Mộ Dung Phi Yên sau khi dò xét hơi thở Thiệu Nhất Giác thì lắc đầu ảo não nói.
Thiệu Nhất Giác tuy là hảo thủ trong phủ Thượng thư, nhưng không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, so với cao thủ chân chính còn chênh lệch rất lớn, vừa nãy hắn mạo hiểm tiến vào rừng tìm tên tiễn thủ nên cũng kiềm chế được phần nào chú ý của tên kia, nếu như không có hắn, chưa chắc Hồ Tiểu Thiên cùng Mộ Dung Phi Yên có thể thuận lợi qua cầu.
Hồ Tiểu Thiên dù không có quá nhiều cảm tình với Thiệu Nhất Giác, đôi khi còn bực bội gia hỏa này nhát gan vô dụng, nhưng chứng kiến hắn gục trước mặt mình như thế, trong lòng cũng cảm thấy xúc động, hắn nắm chặt hai tay, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt tiểu nha đầu.
Cô bé sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng không có vẻ gì sợ hãi hay thương cảm, ánh mắt còn chẳng nhìn đến thi thể dưới đất một cái.
Chứng kiến đồng bạn bỏ mạng, Lương Đại Tráng hai mắt đỏ hoe, hắn chỉ vào mặt cô bé:
- "Cũng tại ngươi! Nếu không vì ngươi, Thiệu đại ca đã không chết oan như thế."
Nha đầu kia không hề phản bác hay thừa nhận, yên lặng khoác bao hành lý màu lam in hoa lên vai, cắn môi đi về phía đường chính. Đi được vài bước thì dừng lại nói:
- "Các người muốn ở lại đây chờ chết à?"
Hồ Tiểu Thiên không phản ứng gì, nói với Lương Đại Tráng:
- "Đại Tráng, tìm một hố đất, chúng ta chôn cất Nhất Giác."
Cô bé kinh ngạc quay người lại nhìn bọn hắn.
Mộ Dung Phi Yên tìm thấy một khoảng đất trũng, Hồ Tiểu Thiên cùng Lương Đại Tráng đặt thi thể Thiệu Nhất Giác xuống rồi dùng đá lấp lại, bọn họ cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Mộ Dung Phi Yên cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, lo sợ còn có tiễn thủ khác mai phục trong rừng nhân lúc bọn họ sơ hở mà hạ thủ, nhìn một lượt, ánh mắt nàng dừng lại chỗ cô bé kia đang ngồi xổm ven đường, không biết đang làm gì. Mộ Dung Phi Yên bất giác cảm thấy hối hận, có lẽ nàng đã sai, nếu lúc trước nghe lời Hồ Tiểu Thiên không nhúng tay vào chuyện của hai ông cháu họ thì bọn nàng chắc đã không gặp phiền toái, Thiệu Nhất Giác không vì thế mà bỏ mạng tại nơi hoang sơn dã lĩnh.
Khói từ đám cháy càng lúc càng dày, sau khi hai người đàn ông chôn cất Thiệu Nhất Giác xong, bọn họ khui túi rượu, đổ một vòng trước ngôi mộ mới đắp, nghẹn ngào nói:
- "Nhất Giác, bảo trọng! Chờ chúng ta an định xong sẽ cho người tới đây hộ tống hài cốt của huynh trở về gia hương."
Lương Đại Tráng không nói gì, quỳ trước mộ khóc lóc thê lương, Hồ Tiểu Thiên vỗ vai hắn rồi bảo:
- "Đi thôi."
Mộ Dung Phi Yên cũng nhẹ cúi đầu trước mộ phần, cuối cùng là cô bé kia, cô đem tới một nhúm hoa dại mới hái, đặt khẽ lên mộ Thiệu Nhất Giác, xoay lưng lại mọi người, nói rất nhỏ:
- "Xin lỗi..."
Trời đã tạnh mưa, mây đã tan hết nên đường xuống núi dễ đi hơn nhiều, thế nhưng cái chết của Thiệu Nhất Giác trong lòng bọn họ chẳng cách nào có thể tiêu đi nhanh chóng.
Hồ Tiểu Thiên cùng Lương Đại Tráng đều giữ thái độ lạnh nhạt với nha đầu kia, ngay cả Mộ Dung Phi Yên cũng sinh ra bài xích cô bé, kỳ thật sự bài xích này đã manh nha từ lúc cô bé đối phó với Hồ Tiểu Thiên rồi.
Rốt cục bọn họ cũng vượt qua Bồng Âm sơn khi trời vừa tối, cũng lạ là tên tiễn thủ kia dọc đường không còn công kích bọn họ nữa.
Đên đó mọi người hạ trại giữa sườn núi, Mộ Dung Phi Yên cẩn thận chọn một bụi rậm kín đáo, hạ trại ở giữa mấy khối đá thiên quân to lớn, đứng trên đá có thể nhìn thấy bao quát rõ ràng xung quanh, vị trí này là vừa đẹp để tránh khỏi xạ kích của tiễn thủ.
Lương Đại Tráng nhóm lửa chuẩn bị cơm tối, nha đầu kia tựa hồ cảm thấy mọi người lạnh nhạt với mình nên cũng không tham gia, tìm một chỗ khuất gió ngồi, lặng lẽ ôm bao hành lý vào ngực nhìn lên bầu trời đêm, cũng không biết đang nghĩ điều gì.
Mộ Dung Phi Yên tung người bay vút lên trên một tảng đá lớn, đứng trên đó quan sát động tĩnh xung quanh, không bao lâu sau chợt nghe tiếng xột xoạt đằng sau, quay người nhìn lại thì thấy Hồ Tiểu Thiên đang dùng cả bốn chi, dốc sức chín trâu hai hổ bò lên. Mộ Dung Phi Yên nhìn bộ dáng ngu ngốc của hắn không khỏi buồn cười, nàng chìa tay ra kéo hắn lên trên.
Hồ Tiểu Thiên cả ngày băng đèo vượt núi sớm đã kiệt sức, leo lên được tảng đá thì đã mệt bở hơi tai, tuy tính tình hắn cố chấp nhưng lần này phải thừa nhận thể chất Mộ Dung bộ đầu quả hơn hắn rất nhiều, đặt mông xuống tảng đá mát lạnh, hai tay ôm hông mà thở hồng hộc, hắn nói:
- "Mệt muốn chết!"
Mộ Dung Phi Yên liếc hắn:
- "Loại công tử nhà giàu như ngươi an nhàn đã quen, căn bản không biết chịu khổ." - Nói thế thôi, chứ trải qua thời gian dài tiếp xúc nàng biết Hồ Tiểu Thiên không phải dạng cậu ấm được nuông chiều từ bé, lại không khó ưa như nàng từng nghĩ, dần dà nàng thấy hắn cũng có không ít ưu điểm bên người.
Hai người một ngồi một đứng cùng nhìn lên bầu trời. Cảnh đêm bao la mờ mịt, vách núi vách đá tối om om, mảnh trăng khuyết lạnh lẽo chậm rãi nhô lên từ sau rặng núi nhấp nhô cách quãng giống như hàm răng chó, lập lòe xen kẽ mấy ngôi sao lẻ loi, bóng đêm cứ yên tĩnh như thế, rơi xuống qua mạng nhện những ngọn cây, như lặng lẽ chi phối cả thế giới.
Mộ Dung Phi Yên ngắm nhìn cảnh đêm mơ mộng, ánh trăng rọi lên cái cằm thon thon đang ngẩng cao lưu lại một đường nét hoàn mỹ, ánh trăng vuốt ve lên người nàng, ánh hồng lên vầng sáng thánh khiết mà thần bí.
Giờ phút này Hồ Tiểu Thiên bị nàng thu hút hoàn toàn, mắt nhìn không chớp. Mà Mộ Dung Phi Yên vẫn mãi mê ngắm vầng trăng non trên kia, ôn nhu nói:
- "Quê nhà của ngươi có ánh trăng đẹp như vậy không?"
- "Quê của ta?" - Nếu không phải Mộ Dung Phi Yên hỏi tới, Hồ Tiểu Thiên hầu như đã quên mất thế giới cũ của hắn. Hắn nhớ lại cũng không có gì vui, lắc đầu nói:
- "Cảnh sắc không quan trọng, quan trọng là tâm trạng như thế nào thôi!"
Tiểu nha đầu kia bấy giờ mới khôi phục tinh thần, không nói lời nào cầm lấy xích sắt cẩn thận bước đi. Hồ Tiểu Thiên thở hồng hộc quay người lại, nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên đang gian nan đi dọc theo cầu treo nghiêng ngả, cây cầu căng dây bốn góc bị chém đứt một góc, thật sự ảnh hưởng rất lớn, nhưng nàng rõ ràng đã khắc phục được chứng sợ độ cao sau màn chém giết sinh tử vừa nãy, xem ra, người ta lúc cận kề sống chết mới có thể đột phá bản thân.
Hồ Tiểu Thiên đưa tay ra, Mộ Dung Phi Yên cũng duỗi bàn tay mềm mại về trước, mười đầu ngón tay rốt cục chạm vào nhau.
XÍU...UU! Một mũi hỏa tiễn xuyên qua màn mưa bụi bắn về phía cầu treo,"đốp" một tiếng dính vào ván gỗ, Hồ Tiểu Thiên hít một hơi khí lạnh, đối phương quả thật muốn đuổi tận giết tuyệt đây.
Mộ Dung Phi Yên hoảng sợ nói:
- "Đi mau!"
Hai người một trước một sau chạy về phía đầu cầu, hỏa tiễn vừa bắn ra cũng đã bị nước mưa dội tắt. Lúc này, phía đầu cầu đã bị khói đặc phong bế hoàn toàn, Hồ Tiểu Thiên cùng Mộ Dung Phi Yên bám vào xích sắt, nín thở lò dò bước tới, dù là như thế cũng bị hun cho nước mắt nước mũi tèm nhem.
Chật vật mãi cuối cùng cũng qua được đoạn cầu còn lại, hỏa diễm bên dưới đã bén lên đến cây cầu, mưa càng lúc càng nhỏ không cách nào dập tắt được đám lửa, khói đen nhanh chóng tựu lại cực nhiều xung quanh họ. Mộ Dung Phi Yên sau khi xuống cầu, múa kiếm chặt đứt bốn dây căng, cây cầu bén lửa theo đà rơi xuống đập vào vách núi dựng đứng bên kia, vỡ tan từng mảnh, Mộ Dung Phi Yên bất đắc dĩ làm thế cũng để đảm bảo truy binh phía sau không thể đuổi theo.
Hồ Tiểu Thiên dùng vải ướt che kín miệng mũi, thấy hai người Lương Đại Tráng cùng tiểu cô nương đều nấp chờ ở phía sau đại thụ, Thiệu Nhất Giác thì không thấy đâu, hỏi qua mới biết hắn đã vào rừng cây truy tung tên tiễn thủ.
Đúng lúc đang lo lắng thì Thiệu Nhất Giác từ một góc rừng đi ra, đi được mấy bước hắn đã lảo đảo ngã sấp xuống, trên lưng cắm lắc lư hai mũi tên lông vũ.
Hồ Tiểu Thiên cuống quít kéo hắn lại dựa hắn vào gốc cây, sờ lên động mạch cổ thì phát hiện Thiệu Nhất Giác đã tuyệt khí bỏ mạng.
- "Địch nhân ở trong tối, chúng ta thì ngoài sáng, xâm nhập rừng rập đúng là không khôn ngoan." - Mộ Dung Phi Yên sau khi dò xét hơi thở Thiệu Nhất Giác thì lắc đầu ảo não nói.
Thiệu Nhất Giác tuy là hảo thủ trong phủ Thượng thư, nhưng không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, so với cao thủ chân chính còn chênh lệch rất lớn, vừa nãy hắn mạo hiểm tiến vào rừng tìm tên tiễn thủ nên cũng kiềm chế được phần nào chú ý của tên kia, nếu như không có hắn, chưa chắc Hồ Tiểu Thiên cùng Mộ Dung Phi Yên có thể thuận lợi qua cầu.
Hồ Tiểu Thiên dù không có quá nhiều cảm tình với Thiệu Nhất Giác, đôi khi còn bực bội gia hỏa này nhát gan vô dụng, nhưng chứng kiến hắn gục trước mặt mình như thế, trong lòng cũng cảm thấy xúc động, hắn nắm chặt hai tay, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt tiểu nha đầu.
Cô bé sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng không có vẻ gì sợ hãi hay thương cảm, ánh mắt còn chẳng nhìn đến thi thể dưới đất một cái.
Chứng kiến đồng bạn bỏ mạng, Lương Đại Tráng hai mắt đỏ hoe, hắn chỉ vào mặt cô bé:
- "Cũng tại ngươi! Nếu không vì ngươi, Thiệu đại ca đã không chết oan như thế."
Nha đầu kia không hề phản bác hay thừa nhận, yên lặng khoác bao hành lý màu lam in hoa lên vai, cắn môi đi về phía đường chính. Đi được vài bước thì dừng lại nói:
- "Các người muốn ở lại đây chờ chết à?"
Hồ Tiểu Thiên không phản ứng gì, nói với Lương Đại Tráng:
- "Đại Tráng, tìm một hố đất, chúng ta chôn cất Nhất Giác."
Cô bé kinh ngạc quay người lại nhìn bọn hắn.
Mộ Dung Phi Yên tìm thấy một khoảng đất trũng, Hồ Tiểu Thiên cùng Lương Đại Tráng đặt thi thể Thiệu Nhất Giác xuống rồi dùng đá lấp lại, bọn họ cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Mộ Dung Phi Yên cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, lo sợ còn có tiễn thủ khác mai phục trong rừng nhân lúc bọn họ sơ hở mà hạ thủ, nhìn một lượt, ánh mắt nàng dừng lại chỗ cô bé kia đang ngồi xổm ven đường, không biết đang làm gì. Mộ Dung Phi Yên bất giác cảm thấy hối hận, có lẽ nàng đã sai, nếu lúc trước nghe lời Hồ Tiểu Thiên không nhúng tay vào chuyện của hai ông cháu họ thì bọn nàng chắc đã không gặp phiền toái, Thiệu Nhất Giác không vì thế mà bỏ mạng tại nơi hoang sơn dã lĩnh.
Khói từ đám cháy càng lúc càng dày, sau khi hai người đàn ông chôn cất Thiệu Nhất Giác xong, bọn họ khui túi rượu, đổ một vòng trước ngôi mộ mới đắp, nghẹn ngào nói:
- "Nhất Giác, bảo trọng! Chờ chúng ta an định xong sẽ cho người tới đây hộ tống hài cốt của huynh trở về gia hương."
Lương Đại Tráng không nói gì, quỳ trước mộ khóc lóc thê lương, Hồ Tiểu Thiên vỗ vai hắn rồi bảo:
- "Đi thôi."
Mộ Dung Phi Yên cũng nhẹ cúi đầu trước mộ phần, cuối cùng là cô bé kia, cô đem tới một nhúm hoa dại mới hái, đặt khẽ lên mộ Thiệu Nhất Giác, xoay lưng lại mọi người, nói rất nhỏ:
- "Xin lỗi..."
Trời đã tạnh mưa, mây đã tan hết nên đường xuống núi dễ đi hơn nhiều, thế nhưng cái chết của Thiệu Nhất Giác trong lòng bọn họ chẳng cách nào có thể tiêu đi nhanh chóng.
Hồ Tiểu Thiên cùng Lương Đại Tráng đều giữ thái độ lạnh nhạt với nha đầu kia, ngay cả Mộ Dung Phi Yên cũng sinh ra bài xích cô bé, kỳ thật sự bài xích này đã manh nha từ lúc cô bé đối phó với Hồ Tiểu Thiên rồi.
Rốt cục bọn họ cũng vượt qua Bồng Âm sơn khi trời vừa tối, cũng lạ là tên tiễn thủ kia dọc đường không còn công kích bọn họ nữa.
Đên đó mọi người hạ trại giữa sườn núi, Mộ Dung Phi Yên cẩn thận chọn một bụi rậm kín đáo, hạ trại ở giữa mấy khối đá thiên quân to lớn, đứng trên đá có thể nhìn thấy bao quát rõ ràng xung quanh, vị trí này là vừa đẹp để tránh khỏi xạ kích của tiễn thủ.
Lương Đại Tráng nhóm lửa chuẩn bị cơm tối, nha đầu kia tựa hồ cảm thấy mọi người lạnh nhạt với mình nên cũng không tham gia, tìm một chỗ khuất gió ngồi, lặng lẽ ôm bao hành lý vào ngực nhìn lên bầu trời đêm, cũng không biết đang nghĩ điều gì.
Mộ Dung Phi Yên tung người bay vút lên trên một tảng đá lớn, đứng trên đó quan sát động tĩnh xung quanh, không bao lâu sau chợt nghe tiếng xột xoạt đằng sau, quay người nhìn lại thì thấy Hồ Tiểu Thiên đang dùng cả bốn chi, dốc sức chín trâu hai hổ bò lên. Mộ Dung Phi Yên nhìn bộ dáng ngu ngốc của hắn không khỏi buồn cười, nàng chìa tay ra kéo hắn lên trên.
Hồ Tiểu Thiên cả ngày băng đèo vượt núi sớm đã kiệt sức, leo lên được tảng đá thì đã mệt bở hơi tai, tuy tính tình hắn cố chấp nhưng lần này phải thừa nhận thể chất Mộ Dung bộ đầu quả hơn hắn rất nhiều, đặt mông xuống tảng đá mát lạnh, hai tay ôm hông mà thở hồng hộc, hắn nói:
- "Mệt muốn chết!"
Mộ Dung Phi Yên liếc hắn:
- "Loại công tử nhà giàu như ngươi an nhàn đã quen, căn bản không biết chịu khổ." - Nói thế thôi, chứ trải qua thời gian dài tiếp xúc nàng biết Hồ Tiểu Thiên không phải dạng cậu ấm được nuông chiều từ bé, lại không khó ưa như nàng từng nghĩ, dần dà nàng thấy hắn cũng có không ít ưu điểm bên người.
Hai người một ngồi một đứng cùng nhìn lên bầu trời. Cảnh đêm bao la mờ mịt, vách núi vách đá tối om om, mảnh trăng khuyết lạnh lẽo chậm rãi nhô lên từ sau rặng núi nhấp nhô cách quãng giống như hàm răng chó, lập lòe xen kẽ mấy ngôi sao lẻ loi, bóng đêm cứ yên tĩnh như thế, rơi xuống qua mạng nhện những ngọn cây, như lặng lẽ chi phối cả thế giới.
Mộ Dung Phi Yên ngắm nhìn cảnh đêm mơ mộng, ánh trăng rọi lên cái cằm thon thon đang ngẩng cao lưu lại một đường nét hoàn mỹ, ánh trăng vuốt ve lên người nàng, ánh hồng lên vầng sáng thánh khiết mà thần bí.
Giờ phút này Hồ Tiểu Thiên bị nàng thu hút hoàn toàn, mắt nhìn không chớp. Mà Mộ Dung Phi Yên vẫn mãi mê ngắm vầng trăng non trên kia, ôn nhu nói:
- "Quê nhà của ngươi có ánh trăng đẹp như vậy không?"
- "Quê của ta?" - Nếu không phải Mộ Dung Phi Yên hỏi tới, Hồ Tiểu Thiên hầu như đã quên mất thế giới cũ của hắn. Hắn nhớ lại cũng không có gì vui, lắc đầu nói:
- "Cảnh sắc không quan trọng, quan trọng là tâm trạng như thế nào thôi!"
/306
|