Mộ Dung Phi Yên quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn hắn.
"Nếu không sao lại có thể tức cảnh sinh tình ra những lời này?"
Mộ Dung Phi Yên cũng không bị những lời này của hắn làm cho xúc động, ánh mắt một lần nữa dời về vầng trăng khuyết bên trên, khẽ nói: "Cho đến bây giờ đây là vầng trăng đẹp nhất ta nhìn thấy."
Hồ Tiểu Thiên cười ha ha một tiếng, không biết xấu hổ mà nói với Mộ Dung Phi Yên: "Đó là vì có ta bên cạnh cô."
Mộ Dung Phi Yên nói: "Vốn đang tình thơ ý họa tâm tình tuyệt hảo mà chỉ vì sự sự hiện hữu của ngươi mà tụt không ít cảm xúc đâu."
Hồ Tiểu Thiên phát hiện Mộ Dung Phi Yên rõ ràng cũng đã học được cách trêu chọc, so với cách nói luôn một mực nghiêm túc của nàng đích thực là một thay đổi cực lớn.
Mộ Dung Phi Yên cũng ý thức được biến hóa của mình, hiểu rõ đây là do lây nhiễm Hồ Tiểu Thiên này mà ra, Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn có loại năng lực này, trên đường đi sự lạc quan và hài hước của hắn sẽ bất tri bất giác lây sang rất nhiều người, kể cả mình.
Mộ Dung Phi Yên ngồi xuống cạnh hắn, ôm trường kiếm trong ngực, lúc này cũng không buông lỏng cảnh giác, khẽ nói: "Đêm nay chúng ta thay nhau canh gác, ta lo lắng kẻ bắn cung kia có thể quay lại."
Hồ Tiểu Thiên gật nhẹ, thở dài nói: "Ánh trăng đẹp như vậy vốn là thời điểm đọc thơ ngâm phú tuyệt hảo, nói đến đám kia thật là mất hứng."
Mộ Dung Phi Yên nhớ tới lúc hắn ở trên phố thuận miệng làm một bài thơ kinh diễm, bỗng đề nghị: "Nếu như hứng làm thơ của ngươi trỗi dậy, không bằng làm luôn một bài đi."
Hồ Tiểu Thiên tủm tỉm cười nhìn khuôn mặt mềm mại của nàng: "Sao? Thử ta hả?" Nhưng trong lòng thầm nghĩ, đâu chỉ thi hứng trỗi dậy chứ, ông đây cả thú tính cũng ngo ngoe ngóc đầu dậy rồi đây."
Mộ Dung Phi Yên nói: "Chẳng lẽ ngươi chỉ biết bài kia sao? À đúng rồi, chúng ta đi với nhau như vậy không nghe thấy ngươi làm thơ a? Thành thật khai báo đi, bài kia là ngươi đạo từ đâu?" Nàng cũng không nghĩ oan cho tên này, Hồ Tiểu Thiên đâu có làm thơ, căn bản chính là đi đạo văn, chỉ là không để lại dấu vết, trương đối cao minh mà thôi.
Hồ Tiểu Thiên nói:" Thực sự muốn thử ta? Ra đề đi!" Tên này tràn ngập tin tưởng, đọc thuộc ba trăm bài thơ Đường, không có thì bịa ra, học thức siêu cấp sâu rộng như ta chẳng lẽ còn có thể bị cô làm khó?
Mộ Dung Phi Yên nhìn về phía xa, Hồ Tiểu Thiên cho rằng nàng sẽ chỉ về vầng trăng, đã bắt đầu động não nhớ đến các bài thơ về trăng rồi. Nhưng Mộ Dung Phi Yên lại duỗi ngón tay chỉ về ngọn núi lớn phía xa: "Lấy núi lớn làm đề a! Nếu ngươi làm tốt ta thay ngươi trực đêm, nếu không được thì ngươi thay ta trực, thế nào?"
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, sau đó nhíu mày làm bộ trầm tư suy nghĩ.
Mộ Dung Phi Yên cho rằng đã làm khó được hắn, không khỏi cười nói: "Đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra, ngươi nhận thua đi!"
Hồ Tiểu Thiên đứng dậy đi lên hai bước, sau đó nói: "Đã có, bài thơ của ta nhất định sẽ tốt đến mức bong bóng cũng phải bốc lên."
"Khoác lác!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu ta nói ra, dù là có là bài thơ có một không hai tự cổ chí kim đi chăng nữa, cô cũng sẽ vì không muốn thay ta trực đêm mà làm trái lương tâm rồi bảo thơ ta không hay."
Mộ Dung Phi Yên nói: "Nhất định sẽ không như vậy, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu ta đọc bài này mà khiến cô bật cười thì coi như ta thắng, ý cô thế nào?"
Mộ Dung Phi Yên thầm nghĩ, một bài thơ lại dám cược cho mình bật cười, coi bản thân là tiên thơ hả? Nếu thật là ngươi có thể làm một bài khiến ta cười , cũng coi như ngươi có thực học - ta đây cũng sẽ tình nguyện trực thay, lập tức gật đầu nói: "Được! Quyết định vậy đi!"
Hồ Tiểu Thiên đứng trên khối đá to, rung đùi đắc ý nói:
"Xa nhìn núi lớn đen ngòm
Thượng đầu thanh mảnh hạ đầu thô
Nếu một ngày kia có đảo lại
Hạ đầu lại mảnh thượng đầu thô."
- Dịch giả luv
"Xa trông ngọn núi thấy đen sì
Đỉnh mảnh chân thô thấy cũng kì
Ngày kia nghịch chuyển càn khôn lại
Trên thô dưới mảnh có khác chi ???"
_Bạn nguyenminhnhut1491900_
Mộ Dung Phi Yên nghe đến đó không nhịn được, khanh khách cười, miệng nói: "Nói nhảm liên hết bài nọ đến bài kia, tầm thường không chịu nổi, cái này của ngươi cũng gọi là thơ...haha..."
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nhìn nàng nói: "Cô thua rồi!"
Phía dưới truyền đến thanh âm phụ họa của Lương Đại Tráng: "Tuyệt cú a, chữ chữ như châu ngọc, Xa nhìn núi lớn đen ngòm - Thượng đầu thanh mảnh hạ đầu thô - Nếu một ngày kia có đảo lại - Hạ đầu lại mảnh thượng đầu thô! Thiếu gia đại tài, Thiếu gia đại tài a!" CMN phải nói là vuốt mông ngựa không cần biết đúng sai đẹp xấu!
Đạo văn thì vẫn là đạo văn như cũ, nhưng đạo văn cũng phân ra cao thấp, nếu muốn thành công chiếm được nụ cười mỹ nhân, không phải là dùng cái gì động lòng người mới đạt được mục đích, đột xuất kỳ binh, không đi vào lối mòn thông thường mới có thể đạt được hiệu quả kỳ diệu.
Mộ Dung Phi Yên tuyệt đối không thừa nhận bài thơ Hồ Tiểu Thiên sáng tác là một bài thơ hay, thậm chí nàng còn không coi nó là thơ, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà bị bài thơ của Hồ Tiểu Thiên chọc cười, do đã nói trước nên bị thất bại triệt để, dù nội tâm không phục nhưng ngoài miệng vẫn phải nhận thua.
Sau buổi cơm tối, mọi người sớm nghỉ ngơi, nếu như tất cả thuận lợi sẽ có thể ra khỏi phạm vi Bồng Âm Sơn, một lần nữa tới được đường bằng, cuộc hành trình cũng chuẩn bị kết thúc, về cơ bản là sẽ rất thuận lợi.
Lương Đại Tráng là người đầu tiên chịu trách nhiệm trực đêm, Mộ Dung Phi Yên đi dò xét xung quanh.
Hồ Tiểu Thiên cùng tiểu cô nương ngồi đối diện qua đống lửa, Hồ Tiểu Thiên thì nhìn tiểu cô nương kia, tiểu cô nương kia lại nhìn đống lửa, hai người không nói gì, chỉ nghe những nhánh cây bị ngọn lửa thiêu đốt không ngừng phát ra tiếng tí tách.
Tiểu cô nương dường như có chút mệt mỏi, ngáp một cái, tựa trên mặt đá nhắm mắt lại. Con bé cảm giác Hồ Tiểu Thiên vẫn đang nhìn mình, rút cuộc không nhịn được, mở mắt ra, có chút phẫn nộ nhìn lại Hồ Tiểu Thiên: "Có phải ngươi đổ lỗi gây ra cái chết của thủ hạ ngươi cho ta không?"
Hồ Tiểu Thiên hờ hững nhìn nó, cũng không nói là không phải.
Tiểu cô nương cả giận nói: ""Đúng, chính xác là ta liên lụy đến các người, nhưng ta sẽ đền bù tổn thất cho các ngươi, kể cả tên thủ hạ kia sau này ta nhất định sẽ đền bù tổn thất cho hắn, cho hắn chết có ý nghĩa." Nàng tuy tính tình lạnh lùng, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ không thể nào duy trì bình thản.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Có phải trong lòng em vẫn cho rằng tính mạng của mình so với ta và so với bọn hắn cao quý hơn nhiều?"
Tiểu cô nương có chút sửng sốt, chính nét mặt đã làm bại lộ tâm tư của nó, Hồ Tiểu Thiên nói: "Em không hiểu, mỗi người từ khi sinh ra đều bình đẳng không có ai cao quý hơn ai cả, không có ai có số mệnh ti tiện cả đời, chẳng qua là có người có khí vận tốt trùng hợp sinh ra trong nhà Vương Hầu." Lần này đạo lý dễ hiểu tại quá khứ mà trong bốn biển đều là đạo lý tiêu chuẩn, tới thời này nói ra trong mắt đa số người lại lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi thậm chí còn kinh thế hãi tục, Hồ Tiểu Thiên cũng không phải là cố tình lên giọng mà đây là do cảm xúc nhất thời của hắn phát ra, hắn cảm giác sâu sắc cái chết của Thiệu Nhất Giác là không đáng, nếu không trùng hợp gặp tiểu cô nương này, nếu như không phải bọn họ có thiện tâm trợ giúp, cả bọn hoàn toàn có thể yên ổn tới huyện Thanh Vân nhậm chức mà không phải cùng con bé dấn thân mạo hiểm.
Tiểu cô nương không phản bác mím chặt môi, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại không ủng hộ lời này của Hồ Tiểu Thiên. Trong suy nghĩ của nó khi người ta sinh ra đã phân cao thấp, một vài cái tính mạng của dân chúng sao có thể đánh đồng với mình, trong lòng thì nó vẫn có cảm kích Thiệu Nhất Giác đấy, cũng đúng là trong lòng có điểm áy náy, nhưng lại không nhận là Thiệu Nhất Giác vì mình mà toi mạng vô ích, trái lại nó thấy loại hy sinh này đáng giá.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Em có biết tại sao lúc đầu ta cự tuyệt em không?" Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời sao: "Không phải vì ta sợ chết mà là không muốn bằng hữu dưới tay ta phải mạo hiểm, ta biết thân phận bọn em không bình thường, nhưng có cái chó chết gì liên quan tới ta? Vì tính mạng của em mà hy sinh một đám người?" Hắn chậm rãi lắc đầu: "Không đáng!"
Tiểu cô nương dùng sức cắn môi, trong mắt nó không có phẫn nộ, mà là ủy khuất, khổ sở.
Hồ Tiểu Thiên: "Không cần biết em có thừa nhận hay không, hắn vì em mới chết, ít nhất em phải cho hắn sự tôn trọng tối thiểu, ít nhất em cũng phải nhớ kỹ tên hắn!" Nói xong lời này hắn liền đứng lên đi về phía xa, tìm được một nơi xa vị tiểu cô nương này rồi chui vào chăn bông, như tiến vào mộng đẹp.
Tiểu cô nương nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, cắn môi, lời này của Hồ Tiểu Thiên hiển nhiên đã động chạm đến lòng tự ái của nó, nó đứng lên đi về phía ngược lại, dường như muốn tránh xa Hồ Tiểu Thiên, tránh đống lửa kia. Bóng của tảng đá lớn bao phủ đè xuống bóng dáng nhỏ xíu của nó, tiểu cô nương càng tỏ ra nhỏ bé bất lực, nhưng ánh mắt nó lại trở nên kiên định như lúc đầu. Trong tay nó lúc nào cũng không quên giữ chặt cái túi hoa xanh của mình.
"Nếu không sao lại có thể tức cảnh sinh tình ra những lời này?"
Mộ Dung Phi Yên cũng không bị những lời này của hắn làm cho xúc động, ánh mắt một lần nữa dời về vầng trăng khuyết bên trên, khẽ nói: "Cho đến bây giờ đây là vầng trăng đẹp nhất ta nhìn thấy."
Hồ Tiểu Thiên cười ha ha một tiếng, không biết xấu hổ mà nói với Mộ Dung Phi Yên: "Đó là vì có ta bên cạnh cô."
Mộ Dung Phi Yên nói: "Vốn đang tình thơ ý họa tâm tình tuyệt hảo mà chỉ vì sự sự hiện hữu của ngươi mà tụt không ít cảm xúc đâu."
Hồ Tiểu Thiên phát hiện Mộ Dung Phi Yên rõ ràng cũng đã học được cách trêu chọc, so với cách nói luôn một mực nghiêm túc của nàng đích thực là một thay đổi cực lớn.
Mộ Dung Phi Yên cũng ý thức được biến hóa của mình, hiểu rõ đây là do lây nhiễm Hồ Tiểu Thiên này mà ra, Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn có loại năng lực này, trên đường đi sự lạc quan và hài hước của hắn sẽ bất tri bất giác lây sang rất nhiều người, kể cả mình.
Mộ Dung Phi Yên ngồi xuống cạnh hắn, ôm trường kiếm trong ngực, lúc này cũng không buông lỏng cảnh giác, khẽ nói: "Đêm nay chúng ta thay nhau canh gác, ta lo lắng kẻ bắn cung kia có thể quay lại."
Hồ Tiểu Thiên gật nhẹ, thở dài nói: "Ánh trăng đẹp như vậy vốn là thời điểm đọc thơ ngâm phú tuyệt hảo, nói đến đám kia thật là mất hứng."
Mộ Dung Phi Yên nhớ tới lúc hắn ở trên phố thuận miệng làm một bài thơ kinh diễm, bỗng đề nghị: "Nếu như hứng làm thơ của ngươi trỗi dậy, không bằng làm luôn một bài đi."
Hồ Tiểu Thiên tủm tỉm cười nhìn khuôn mặt mềm mại của nàng: "Sao? Thử ta hả?" Nhưng trong lòng thầm nghĩ, đâu chỉ thi hứng trỗi dậy chứ, ông đây cả thú tính cũng ngo ngoe ngóc đầu dậy rồi đây."
Mộ Dung Phi Yên nói: "Chẳng lẽ ngươi chỉ biết bài kia sao? À đúng rồi, chúng ta đi với nhau như vậy không nghe thấy ngươi làm thơ a? Thành thật khai báo đi, bài kia là ngươi đạo từ đâu?" Nàng cũng không nghĩ oan cho tên này, Hồ Tiểu Thiên đâu có làm thơ, căn bản chính là đi đạo văn, chỉ là không để lại dấu vết, trương đối cao minh mà thôi.
Hồ Tiểu Thiên nói:" Thực sự muốn thử ta? Ra đề đi!" Tên này tràn ngập tin tưởng, đọc thuộc ba trăm bài thơ Đường, không có thì bịa ra, học thức siêu cấp sâu rộng như ta chẳng lẽ còn có thể bị cô làm khó?
Mộ Dung Phi Yên nhìn về phía xa, Hồ Tiểu Thiên cho rằng nàng sẽ chỉ về vầng trăng, đã bắt đầu động não nhớ đến các bài thơ về trăng rồi. Nhưng Mộ Dung Phi Yên lại duỗi ngón tay chỉ về ngọn núi lớn phía xa: "Lấy núi lớn làm đề a! Nếu ngươi làm tốt ta thay ngươi trực đêm, nếu không được thì ngươi thay ta trực, thế nào?"
Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, sau đó nhíu mày làm bộ trầm tư suy nghĩ.
Mộ Dung Phi Yên cho rằng đã làm khó được hắn, không khỏi cười nói: "Đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra, ngươi nhận thua đi!"
Hồ Tiểu Thiên đứng dậy đi lên hai bước, sau đó nói: "Đã có, bài thơ của ta nhất định sẽ tốt đến mức bong bóng cũng phải bốc lên."
"Khoác lác!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu ta nói ra, dù là có là bài thơ có một không hai tự cổ chí kim đi chăng nữa, cô cũng sẽ vì không muốn thay ta trực đêm mà làm trái lương tâm rồi bảo thơ ta không hay."
Mộ Dung Phi Yên nói: "Nhất định sẽ không như vậy, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu ta đọc bài này mà khiến cô bật cười thì coi như ta thắng, ý cô thế nào?"
Mộ Dung Phi Yên thầm nghĩ, một bài thơ lại dám cược cho mình bật cười, coi bản thân là tiên thơ hả? Nếu thật là ngươi có thể làm một bài khiến ta cười , cũng coi như ngươi có thực học - ta đây cũng sẽ tình nguyện trực thay, lập tức gật đầu nói: "Được! Quyết định vậy đi!"
Hồ Tiểu Thiên đứng trên khối đá to, rung đùi đắc ý nói:
"Xa nhìn núi lớn đen ngòm
Thượng đầu thanh mảnh hạ đầu thô
Nếu một ngày kia có đảo lại
Hạ đầu lại mảnh thượng đầu thô."
- Dịch giả luv
"Xa trông ngọn núi thấy đen sì
Đỉnh mảnh chân thô thấy cũng kì
Ngày kia nghịch chuyển càn khôn lại
Trên thô dưới mảnh có khác chi ???"
_Bạn nguyenminhnhut1491900_
Mộ Dung Phi Yên nghe đến đó không nhịn được, khanh khách cười, miệng nói: "Nói nhảm liên hết bài nọ đến bài kia, tầm thường không chịu nổi, cái này của ngươi cũng gọi là thơ...haha..."
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nhìn nàng nói: "Cô thua rồi!"
Phía dưới truyền đến thanh âm phụ họa của Lương Đại Tráng: "Tuyệt cú a, chữ chữ như châu ngọc, Xa nhìn núi lớn đen ngòm - Thượng đầu thanh mảnh hạ đầu thô - Nếu một ngày kia có đảo lại - Hạ đầu lại mảnh thượng đầu thô! Thiếu gia đại tài, Thiếu gia đại tài a!" CMN phải nói là vuốt mông ngựa không cần biết đúng sai đẹp xấu!
Đạo văn thì vẫn là đạo văn như cũ, nhưng đạo văn cũng phân ra cao thấp, nếu muốn thành công chiếm được nụ cười mỹ nhân, không phải là dùng cái gì động lòng người mới đạt được mục đích, đột xuất kỳ binh, không đi vào lối mòn thông thường mới có thể đạt được hiệu quả kỳ diệu.
Mộ Dung Phi Yên tuyệt đối không thừa nhận bài thơ Hồ Tiểu Thiên sáng tác là một bài thơ hay, thậm chí nàng còn không coi nó là thơ, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà bị bài thơ của Hồ Tiểu Thiên chọc cười, do đã nói trước nên bị thất bại triệt để, dù nội tâm không phục nhưng ngoài miệng vẫn phải nhận thua.
Sau buổi cơm tối, mọi người sớm nghỉ ngơi, nếu như tất cả thuận lợi sẽ có thể ra khỏi phạm vi Bồng Âm Sơn, một lần nữa tới được đường bằng, cuộc hành trình cũng chuẩn bị kết thúc, về cơ bản là sẽ rất thuận lợi.
Lương Đại Tráng là người đầu tiên chịu trách nhiệm trực đêm, Mộ Dung Phi Yên đi dò xét xung quanh.
Hồ Tiểu Thiên cùng tiểu cô nương ngồi đối diện qua đống lửa, Hồ Tiểu Thiên thì nhìn tiểu cô nương kia, tiểu cô nương kia lại nhìn đống lửa, hai người không nói gì, chỉ nghe những nhánh cây bị ngọn lửa thiêu đốt không ngừng phát ra tiếng tí tách.
Tiểu cô nương dường như có chút mệt mỏi, ngáp một cái, tựa trên mặt đá nhắm mắt lại. Con bé cảm giác Hồ Tiểu Thiên vẫn đang nhìn mình, rút cuộc không nhịn được, mở mắt ra, có chút phẫn nộ nhìn lại Hồ Tiểu Thiên: "Có phải ngươi đổ lỗi gây ra cái chết của thủ hạ ngươi cho ta không?"
Hồ Tiểu Thiên hờ hững nhìn nó, cũng không nói là không phải.
Tiểu cô nương cả giận nói: ""Đúng, chính xác là ta liên lụy đến các người, nhưng ta sẽ đền bù tổn thất cho các ngươi, kể cả tên thủ hạ kia sau này ta nhất định sẽ đền bù tổn thất cho hắn, cho hắn chết có ý nghĩa." Nàng tuy tính tình lạnh lùng, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ không thể nào duy trì bình thản.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Có phải trong lòng em vẫn cho rằng tính mạng của mình so với ta và so với bọn hắn cao quý hơn nhiều?"
Tiểu cô nương có chút sửng sốt, chính nét mặt đã làm bại lộ tâm tư của nó, Hồ Tiểu Thiên nói: "Em không hiểu, mỗi người từ khi sinh ra đều bình đẳng không có ai cao quý hơn ai cả, không có ai có số mệnh ti tiện cả đời, chẳng qua là có người có khí vận tốt trùng hợp sinh ra trong nhà Vương Hầu." Lần này đạo lý dễ hiểu tại quá khứ mà trong bốn biển đều là đạo lý tiêu chuẩn, tới thời này nói ra trong mắt đa số người lại lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi thậm chí còn kinh thế hãi tục, Hồ Tiểu Thiên cũng không phải là cố tình lên giọng mà đây là do cảm xúc nhất thời của hắn phát ra, hắn cảm giác sâu sắc cái chết của Thiệu Nhất Giác là không đáng, nếu không trùng hợp gặp tiểu cô nương này, nếu như không phải bọn họ có thiện tâm trợ giúp, cả bọn hoàn toàn có thể yên ổn tới huyện Thanh Vân nhậm chức mà không phải cùng con bé dấn thân mạo hiểm.
Tiểu cô nương không phản bác mím chặt môi, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại không ủng hộ lời này của Hồ Tiểu Thiên. Trong suy nghĩ của nó khi người ta sinh ra đã phân cao thấp, một vài cái tính mạng của dân chúng sao có thể đánh đồng với mình, trong lòng thì nó vẫn có cảm kích Thiệu Nhất Giác đấy, cũng đúng là trong lòng có điểm áy náy, nhưng lại không nhận là Thiệu Nhất Giác vì mình mà toi mạng vô ích, trái lại nó thấy loại hy sinh này đáng giá.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Em có biết tại sao lúc đầu ta cự tuyệt em không?" Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời sao: "Không phải vì ta sợ chết mà là không muốn bằng hữu dưới tay ta phải mạo hiểm, ta biết thân phận bọn em không bình thường, nhưng có cái chó chết gì liên quan tới ta? Vì tính mạng của em mà hy sinh một đám người?" Hắn chậm rãi lắc đầu: "Không đáng!"
Tiểu cô nương dùng sức cắn môi, trong mắt nó không có phẫn nộ, mà là ủy khuất, khổ sở.
Hồ Tiểu Thiên: "Không cần biết em có thừa nhận hay không, hắn vì em mới chết, ít nhất em phải cho hắn sự tôn trọng tối thiểu, ít nhất em cũng phải nhớ kỹ tên hắn!" Nói xong lời này hắn liền đứng lên đi về phía xa, tìm được một nơi xa vị tiểu cô nương này rồi chui vào chăn bông, như tiến vào mộng đẹp.
Tiểu cô nương nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, cắn môi, lời này của Hồ Tiểu Thiên hiển nhiên đã động chạm đến lòng tự ái của nó, nó đứng lên đi về phía ngược lại, dường như muốn tránh xa Hồ Tiểu Thiên, tránh đống lửa kia. Bóng của tảng đá lớn bao phủ đè xuống bóng dáng nhỏ xíu của nó, tiểu cô nương càng tỏ ra nhỏ bé bất lực, nhưng ánh mắt nó lại trở nên kiên định như lúc đầu. Trong tay nó lúc nào cũng không quên giữ chặt cái túi hoa xanh của mình.
/306
|