Mọi người nâng chén chúc mừng.
Sau đó Tùy Qua đề nghị dùng bữa.
Mọi người động đũa, cơ hồ đều hiện lên vẻ kinh ngạc, lại tiếp tục cùng ăn không ngừng.
Nhìn thấy chúng nữ kinh ngạc nhìn hắn, Tùy Qua không khỏi có chút đắc ý, nhìn Lý Nghệ Cơ nói:
- Tiểu Lý, hiện tại cô đã tin tưởng tài nấu ăn của tôi còn hơn giáo viên trong trường dạy đi?
- Xem đi, em đã nói tài nấu ăn của ca tốt lắm, mọi người còn không tin đâu.
Ngưu Tiểu Hoa cười nói.
- Nhưng việc này có quan hệ gì tới nấu nướng?
Trầm Quân Lăng cầm quả dưa chuột cắn một cái, tươi giòn ngon miệng, hương thơm lan tỏa:
- Những rau dưa cùng trái cây đều không nấu nướng qua, có quan hệ gì tới tài nấu ăn đây?
Tùy Qua giải thích:
- Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, bởi vì do anh tự tay trồng. Tự tay trồng đương nhiên khác hẳn đó thôi.
- Tự tay trồng?
An Vũ Đồng tò mò hỏi:
- Anh tự tay trồng hồi nào?
- Hôm nay.
Tùy Qua cười nói:
- Vì muốn cho mọi người bữa ăn khó quên, anh tự mình xuống bếp, còn tự trồng rau dưa. Phải rồi, anh còn tự tay nấu cháo, nếm thử đi.
Tùy Qua bưng cháo nấu từ Ngũ Cốc Thần Thụ đưa lên, hương cháo thơm ngào ngạt, mọi người tham lam hút lấy hương vị, thậm chí muốn chảy nước bọt, đúng là thật mê người!
Hưởng qua cháo của Tùy Qua, chúng nữ khen không dứt miệng.
Nhưng khi màn đêm buông xuống Tùy Qua lại rời đi, không phải hắn muốn tránh né điều gì, mà không đi không được!
Tùy Qua rời khỏi Đông Giang là vì an nguy của nhóm người Đường Vũ Khê.
Thiên Nam sơn hoàn toàn bị công phá, Nam Cung thế gia đã triệt để xong xuôi.
Nhưng sự thật chứng minh lão quái vật nguyên anh kỳ không dễ dàng bị giết chết như vậy, cho nên Nam Cung Hoàng cùng Nam Cung Thái Nhất giết ra trùng vây, tin tức này do người của Long Đằng truyền cho Tùy Qua, gần đây cục diện tu hành giới không ổn định, bộ đội Long Đằng cực kỳ chú ý trong vấn đề này. Sở dĩ gọi Tùy Qua rời khỏi Đông Giang, bởi vì Tang Thiên lo lắng Nam Cung Hoàng cùng Nam Cung Thái Nhất sẽ trả thù hắn, nếu liên lụy người thường trong Đông Giang sẽ không tốt.
Kỳ thật đối với việc Nam Cung Hoàng cùng Nam Cung Thái Nhất chạy thoát, Tùy Qua không thấy ngoài ý muốn.
Huống chi nghe nói hai người vì đột phá trùng vây, đã tự bạo một món linh khí.
Linh khí tự bạo, uy lực cường hãn bậc nào!
Người Long Đằng nhận được tin tức, Nam Cung Thái Nhất tự bạo một món linh khí đương trường nổ chết mười mấy đạo sĩ kết đan kỳ, trọng thương hai nguyên anh kỳ mới cùng Nam Cung Hoàng chạy thoát.
Nghe tin Nam Cung Thái Nhất tự bạo linh khí, Tùy Qua kinh ngạc, thầm nhủ Nam Cung thế gia quả nhiên nội tình hùng hậu, lão gia hỏa kia thậm chí còn đành lòng tự bạo cả linh khí. Nhưng Thiên Nam sơn bị công phá, ngoài hai người kia những người còn lại chỉ sợ đều bị tai ương. Mà đối với tiên thiên kỳ, tuy rằng người “đón việc” không hứng thú giết họ, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng hai người kia đào thoát không phải sự tình tốt.
Nếu hai người đi tìm một chỗ ẩn núp, chỉ sợ rất khó thu thập bọn hắn, dù sao trong tu hành giới có quá nhiều nơi bí mật. Sau đó chờ khi tu vi cảnh giới hai lão quái vật tiến thêm một bước mới xuất hiện, chỉ sợ sẽ càng thêm khó đối phó. Tu hành giới luôn có đạo lý muốn báo thù ngàn năm không muộn, nếu hai lão gia hỏa kia tìm địa phương co đầu rụt cổ, ngược lại là chuyện phiền toái. Bởi vì không ai biết rốt cục khi nào bọn hắn cắn ngược một ngụm, làm người không thể tùy thời đề phòng.
Tùy Qua đi tới Minh Kiếm sơn, dặn dò Trúc Vấn Quân nhanh chóng bố trí hộ sơn đại trận, mặt khác đem Âm Dương Xích đã rèn luyện lần nữa giao cho Bạch Tê, có một nguyên anh kỳ trấn thủ Minh Kiếm sơn, còn có trận pháp thủ hộ, Tùy Qua tin tưởng hai lão quái vật kia cũng sẽ không dễ dàng công phá.
Mặc dù Tùy Qua rời khỏi Đông Giang, nhưng vẫn chưa đi xa, hắn chỉ ở lại trên bầu trời đêm phòng ngừa hai lão gia hỏa đến trả thù. Mặt khác hắn đang suy nghĩ làm sao diệt cỏ tận gốc, xử lý hai lão quái vật kia.
Một đêm trôi qua.
Hai người kia chưa thấy đến.
Khi trời dần sáng, Tùy Qua nhìn thấy một bóng người bay nhanh đến.
Người nọ là Tang Thiên.
- Ngồi trông một đêm?
Tang Thiên đứng thẳng trong hư không, toàn thân tụ tập chân khí càng thêm nồng hậu.
Tùy Qua gật đầu, nhìn Tang Thiên:
- Chúc mừng Tang lão đại, tu vi tiến thêm một bước, sắp kết thành nguyên anh!
- Sắp thành?
Tang Thiên thở dài:
- Không phải là chuyện dễ dàng, muốn kết thành nguyên anh phải chuyên tâm tu hành nhiều năm mới được, sư phụ tôi rời khỏi Long Đằng nhiều năm mới đập vào nguyên anh kỳ thành công. Hiện giờ thần châu rối loạn, tôi sẽ có thể yên tĩnh tâm tư đến đột phá gông cùm, kết thành nguyên anh đây.
- Tôi không nghĩ như vậy.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Trong mắt của tôi muốn đột phá cổ bình cũng không nhất định phải tĩnh tu. Kỳ thật người tu hành cũng như người thường, tự thân khắc khổ cố gắng tuy trọng yếu, nhưng đôi khi áp lực bên ngoài cũng chưa chắc là trở ngại. Tôi cho rằng tĩnh tu tuy có thể đột phá, áp lực bên ngoài vẫn có thể thành động lực đột phá. Tang lão đại có chú ý tới hay không, mặc dù là thời buổi rối loạn, nhưng tốc độ lớn mạnh của Long Đằng cũng cực nhanh, thật nhiều người đang thành thục, kể cả anh bên trong!
Ý niệm trong lòng Tang Thiên vừa chuyển, gật đầu nói:
- Nghe cậu nói như thế, hình như là đúng vậy, tôi đã xem nhẹ sự thật này.
- Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Tùy Qua nói:
- Kỳ thật tôi đã sớm phát hiện vấn đề này. Người của Long Đằng như giao long bị vây trong nước cạn, một khi có cơ hội hoặc gặp phải nguy cơ, sẽ có không ít người nhất phi trùng thiên. Nếu chỉ là một chi bộ đội rác rưởi, khi gặp nguy cơ sẽ lập tức sụp đổ, ngược lại một chi bộ đội thiết huyết, sẽ lớn dần càng thêm sắc bén ngay trên chiến trường.
- Lão đệ, cậu cũng đừng tâng bốc được không?
Tang Thiên cười hắc hắc, vẻ mặt mang vài phần đắc ý.
- Tôi chỉ trình bày sự thật mà thôi.
Tùy Qua nói:
- Anh đã không thích nghe lời hay, vậy nói tình huống hiện tại đi. Không nói gạt anh, lần này Huyền Mệnh Trạng của Nam Cung thế gia do tôi bày ra tới.
- Kỳ thật cậu không nói tôi cũng đoán được.
Tang Thiên đáp:
- Bởi vì trong tu hành giới tôi còn chưa nghe nói qua có ai có được danh tác như cậu. Lần trước cậu đã làm một lần, lần này làm thêm cũng không kỳ quái. Nhưng khác nhau chính là giá cả của cậu thật sự quá dọa người, nếu không phải bị hạn chế thân phận, tôi thật muốn phóng tới Thiên Nam sơn tranh lấy. Cậu không biết trận thế tấn công Thiên Nam sơn lần này, kể cả yêu tu, ma tu lánh đời đều lần lượt hiện thân, Nam Cung Thái Nhất cùng Nam Cung Hoàng bị đánh tè ra quần! Nhưng không ngờ để hai lão gia hỏa kia chạy thoát.
- Phải đó, chạy thoát thật phiền toái.
Tùy Qua thở dài một tiếng:
- Tôi còn tưởng rằng bọn hắn sẽ tới trả thù, đáng tiếc đợi không công cả đêm.
- Đợi không công?
Tang Thiên kinh ngạc hỏi:
- Nghe khẩu khí của cậu, cậu có thể đối phó được bọn hắn?
Sau đó Tùy Qua đề nghị dùng bữa.
Mọi người động đũa, cơ hồ đều hiện lên vẻ kinh ngạc, lại tiếp tục cùng ăn không ngừng.
Nhìn thấy chúng nữ kinh ngạc nhìn hắn, Tùy Qua không khỏi có chút đắc ý, nhìn Lý Nghệ Cơ nói:
- Tiểu Lý, hiện tại cô đã tin tưởng tài nấu ăn của tôi còn hơn giáo viên trong trường dạy đi?
- Xem đi, em đã nói tài nấu ăn của ca tốt lắm, mọi người còn không tin đâu.
Ngưu Tiểu Hoa cười nói.
- Nhưng việc này có quan hệ gì tới nấu nướng?
Trầm Quân Lăng cầm quả dưa chuột cắn một cái, tươi giòn ngon miệng, hương thơm lan tỏa:
- Những rau dưa cùng trái cây đều không nấu nướng qua, có quan hệ gì tới tài nấu ăn đây?
Tùy Qua giải thích:
- Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, bởi vì do anh tự tay trồng. Tự tay trồng đương nhiên khác hẳn đó thôi.
- Tự tay trồng?
An Vũ Đồng tò mò hỏi:
- Anh tự tay trồng hồi nào?
- Hôm nay.
Tùy Qua cười nói:
- Vì muốn cho mọi người bữa ăn khó quên, anh tự mình xuống bếp, còn tự trồng rau dưa. Phải rồi, anh còn tự tay nấu cháo, nếm thử đi.
Tùy Qua bưng cháo nấu từ Ngũ Cốc Thần Thụ đưa lên, hương cháo thơm ngào ngạt, mọi người tham lam hút lấy hương vị, thậm chí muốn chảy nước bọt, đúng là thật mê người!
Hưởng qua cháo của Tùy Qua, chúng nữ khen không dứt miệng.
Nhưng khi màn đêm buông xuống Tùy Qua lại rời đi, không phải hắn muốn tránh né điều gì, mà không đi không được!
Tùy Qua rời khỏi Đông Giang là vì an nguy của nhóm người Đường Vũ Khê.
Thiên Nam sơn hoàn toàn bị công phá, Nam Cung thế gia đã triệt để xong xuôi.
Nhưng sự thật chứng minh lão quái vật nguyên anh kỳ không dễ dàng bị giết chết như vậy, cho nên Nam Cung Hoàng cùng Nam Cung Thái Nhất giết ra trùng vây, tin tức này do người của Long Đằng truyền cho Tùy Qua, gần đây cục diện tu hành giới không ổn định, bộ đội Long Đằng cực kỳ chú ý trong vấn đề này. Sở dĩ gọi Tùy Qua rời khỏi Đông Giang, bởi vì Tang Thiên lo lắng Nam Cung Hoàng cùng Nam Cung Thái Nhất sẽ trả thù hắn, nếu liên lụy người thường trong Đông Giang sẽ không tốt.
Kỳ thật đối với việc Nam Cung Hoàng cùng Nam Cung Thái Nhất chạy thoát, Tùy Qua không thấy ngoài ý muốn.
Huống chi nghe nói hai người vì đột phá trùng vây, đã tự bạo một món linh khí.
Linh khí tự bạo, uy lực cường hãn bậc nào!
Người Long Đằng nhận được tin tức, Nam Cung Thái Nhất tự bạo một món linh khí đương trường nổ chết mười mấy đạo sĩ kết đan kỳ, trọng thương hai nguyên anh kỳ mới cùng Nam Cung Hoàng chạy thoát.
Nghe tin Nam Cung Thái Nhất tự bạo linh khí, Tùy Qua kinh ngạc, thầm nhủ Nam Cung thế gia quả nhiên nội tình hùng hậu, lão gia hỏa kia thậm chí còn đành lòng tự bạo cả linh khí. Nhưng Thiên Nam sơn bị công phá, ngoài hai người kia những người còn lại chỉ sợ đều bị tai ương. Mà đối với tiên thiên kỳ, tuy rằng người “đón việc” không hứng thú giết họ, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng hai người kia đào thoát không phải sự tình tốt.
Nếu hai người đi tìm một chỗ ẩn núp, chỉ sợ rất khó thu thập bọn hắn, dù sao trong tu hành giới có quá nhiều nơi bí mật. Sau đó chờ khi tu vi cảnh giới hai lão quái vật tiến thêm một bước mới xuất hiện, chỉ sợ sẽ càng thêm khó đối phó. Tu hành giới luôn có đạo lý muốn báo thù ngàn năm không muộn, nếu hai lão gia hỏa kia tìm địa phương co đầu rụt cổ, ngược lại là chuyện phiền toái. Bởi vì không ai biết rốt cục khi nào bọn hắn cắn ngược một ngụm, làm người không thể tùy thời đề phòng.
Tùy Qua đi tới Minh Kiếm sơn, dặn dò Trúc Vấn Quân nhanh chóng bố trí hộ sơn đại trận, mặt khác đem Âm Dương Xích đã rèn luyện lần nữa giao cho Bạch Tê, có một nguyên anh kỳ trấn thủ Minh Kiếm sơn, còn có trận pháp thủ hộ, Tùy Qua tin tưởng hai lão quái vật kia cũng sẽ không dễ dàng công phá.
Mặc dù Tùy Qua rời khỏi Đông Giang, nhưng vẫn chưa đi xa, hắn chỉ ở lại trên bầu trời đêm phòng ngừa hai lão gia hỏa đến trả thù. Mặt khác hắn đang suy nghĩ làm sao diệt cỏ tận gốc, xử lý hai lão quái vật kia.
Một đêm trôi qua.
Hai người kia chưa thấy đến.
Khi trời dần sáng, Tùy Qua nhìn thấy một bóng người bay nhanh đến.
Người nọ là Tang Thiên.
- Ngồi trông một đêm?
Tang Thiên đứng thẳng trong hư không, toàn thân tụ tập chân khí càng thêm nồng hậu.
Tùy Qua gật đầu, nhìn Tang Thiên:
- Chúc mừng Tang lão đại, tu vi tiến thêm một bước, sắp kết thành nguyên anh!
- Sắp thành?
Tang Thiên thở dài:
- Không phải là chuyện dễ dàng, muốn kết thành nguyên anh phải chuyên tâm tu hành nhiều năm mới được, sư phụ tôi rời khỏi Long Đằng nhiều năm mới đập vào nguyên anh kỳ thành công. Hiện giờ thần châu rối loạn, tôi sẽ có thể yên tĩnh tâm tư đến đột phá gông cùm, kết thành nguyên anh đây.
- Tôi không nghĩ như vậy.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Trong mắt của tôi muốn đột phá cổ bình cũng không nhất định phải tĩnh tu. Kỳ thật người tu hành cũng như người thường, tự thân khắc khổ cố gắng tuy trọng yếu, nhưng đôi khi áp lực bên ngoài cũng chưa chắc là trở ngại. Tôi cho rằng tĩnh tu tuy có thể đột phá, áp lực bên ngoài vẫn có thể thành động lực đột phá. Tang lão đại có chú ý tới hay không, mặc dù là thời buổi rối loạn, nhưng tốc độ lớn mạnh của Long Đằng cũng cực nhanh, thật nhiều người đang thành thục, kể cả anh bên trong!
Ý niệm trong lòng Tang Thiên vừa chuyển, gật đầu nói:
- Nghe cậu nói như thế, hình như là đúng vậy, tôi đã xem nhẹ sự thật này.
- Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Tùy Qua nói:
- Kỳ thật tôi đã sớm phát hiện vấn đề này. Người của Long Đằng như giao long bị vây trong nước cạn, một khi có cơ hội hoặc gặp phải nguy cơ, sẽ có không ít người nhất phi trùng thiên. Nếu chỉ là một chi bộ đội rác rưởi, khi gặp nguy cơ sẽ lập tức sụp đổ, ngược lại một chi bộ đội thiết huyết, sẽ lớn dần càng thêm sắc bén ngay trên chiến trường.
- Lão đệ, cậu cũng đừng tâng bốc được không?
Tang Thiên cười hắc hắc, vẻ mặt mang vài phần đắc ý.
- Tôi chỉ trình bày sự thật mà thôi.
Tùy Qua nói:
- Anh đã không thích nghe lời hay, vậy nói tình huống hiện tại đi. Không nói gạt anh, lần này Huyền Mệnh Trạng của Nam Cung thế gia do tôi bày ra tới.
- Kỳ thật cậu không nói tôi cũng đoán được.
Tang Thiên đáp:
- Bởi vì trong tu hành giới tôi còn chưa nghe nói qua có ai có được danh tác như cậu. Lần trước cậu đã làm một lần, lần này làm thêm cũng không kỳ quái. Nhưng khác nhau chính là giá cả của cậu thật sự quá dọa người, nếu không phải bị hạn chế thân phận, tôi thật muốn phóng tới Thiên Nam sơn tranh lấy. Cậu không biết trận thế tấn công Thiên Nam sơn lần này, kể cả yêu tu, ma tu lánh đời đều lần lượt hiện thân, Nam Cung Thái Nhất cùng Nam Cung Hoàng bị đánh tè ra quần! Nhưng không ngờ để hai lão gia hỏa kia chạy thoát.
- Phải đó, chạy thoát thật phiền toái.
Tùy Qua thở dài một tiếng:
- Tôi còn tưởng rằng bọn hắn sẽ tới trả thù, đáng tiếc đợi không công cả đêm.
- Đợi không công?
Tang Thiên kinh ngạc hỏi:
- Nghe khẩu khí của cậu, cậu có thể đối phó được bọn hắn?
/1780
|