Chính là, tới lúc lực một quyền của Tuỳ Qua dũng mãnh truyền vào người của Phục Long Thiên, đầu óc của hắn đột nhiên hiện ra hai chữ: thiên ngoại hữu thiên.
Phục Long Thiên không phải con người, cho nên đương nhiên cũng không cần phải nói câu nhân ngoại hữu nhân.
Một quyền thảo mộc câu hủ của Tuỳ Qua, quyền ý mang theo tính huỷ diệt và man lực, trong nháy mắt liền giống như cơn sóng gió động trời ào vào trong cơ thể Phục Long Thiên, không kể tới nguyên khí khổng lồ, hắn vẫn còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, nhưng một cổ man lực cường đại có thể so sánh với viễn cổ hoang thú, lại để cho hắn cảm thấy không thể tin nổi, giống như ngũ tạng lục phủ đều muốn bị một quyền này của Tuỳ Qua đánh cho lệch vị trí vậy. May mắn là thân thể hoàn mỹ của Phục Long Thiên đều do hắn dùng tinh thần lực ngưng luyện mà thành, cường độ của kinh mạch và nội tạng đều hơn hẳn tu sĩ nhân loại, cho nên miễn cưỡng cũng có thể chống đỡ được một quyền này.
Bất quá, một quyền này của Tuỳ Qua vẫn đánh cho Phục Long Thiên tỉnh người ra, khí thế và lực lượng trong nháy mắt đều rơi xuống đáy cốc. Mà ngay sau đó, một kích toàn lực súc thế đã lâu của đám người Lạc Phi Đan rốt cuộc cũng theo sát mà tới, bất quá may mà Phục Long Thiên còn có một kiện linh khí, ngay sau đó, linh khí tự nhiên phải chủ động hộ chủ. Linh khí của Phục Long Thiên, là một cái kim cương phục ma tán có lực lượng phòng ngự cực kì mạnh, là một món pháp bảo phật môn, cũng không biết là lấy từ đâu ra.
Kim cương phục ma tán mở ra, phật quang vạn đạo, một vị kim cương phật đà ngồi dưới dù, tán dù lại đỡ toàn bộ công kích của bọn người Lạc Phi Đan liên thủ lại! Chẳng trách tên Phục Long Thiên này lại có thể cuồng vọng như vậy, quả thật cũng có vốn liếng để cuồng vọng.
Đáng tiếc, Phục Long Thiên còn chưa kịp đắc ý, đột nhiên cảm thấy đất trời quay cuồng, thân thể và nguyên anh dường như mất đi liên hệ. Cục diện khủng bố nhường này, Phục Long Thiên quả thật chưa từng gặp qua lần nào.
Phục Long Thiên cũng không biết rằng, mặc dù kim cương phục ma tán của hắn có thể cản được một kích toàn lực của đám người Lạc Phi Đan, nhưng cũng chỉ cản được một kích toàn lực của mọi người, không cách nào cản được chấn linh sử của Tuỳ Qua. Chấn linh sử này của Tuỳ Qua, chém đứt liên hệ giữa Phục Long Thiên và nguyên anh của hắn, sau đó lại đánh một quyền về phía Phục Long Thiên, lần này Phục Long Thiên rốt cuộc không cách nào chống đỡ được một quyền của Tuỳ Qua nữa.
Keng!
Cả thân thể của Phục Long Thiên vỡ vụn giống như gỗ mục.
Răng rắc!
Thiên lôi tù lao bắn ra từ trong mắt Tuỳ Qua, bắt lấy nguyên anh của Phục Long Thiên.
Hết thảy xảy ra quá nhanh, tất cả đều chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Ai cũng không ngờ nổi, kẻ có tu vi cao nhất như Phục Long Thiên lại thua nhanh như vậy, lại còn mất mạng. Đám tâm ma còn lại, vốn dĩ cho rằng Phục Long Thiên có thể cản được một kích toàn lực của Tuỳ Qua, sáng tạo ra cơ hội chiến thắng cho bọn chúng. Đáng tiếc chính là Phục Long Thiên lại bại quá nhanh, ai cũng không ngờ Tuỳ Qua này lại lợi hại như vậy, hơn nữa trong nháy mắt lại nhảy ra mấy trợ thủ, chung quanh Phục Long Thiên mặc dù có không ít đồng loại, nhưng căn bản không thể viện thủ kịp thời.
Tại sau khi Phục Long Thiên bị giết chết, đám tâm ma còn lại lúc bấy giờ mới kịp hồi thần, chuẩn bị đánh trả đám người Tuỳ Qua và Lạc Phi Đan.
Nhưng sau đó, đám người Lạc Phi Đan lại biến mất tiêu, biến mất không chút dấu hiệu, tựa như bọn họ chưa từng xuất hiện vậy. Cho nên, đám ma vật này đành phải chuyển mũi giáo về phía Tuỳ Qua, nhưng lại phát hiện, chung quanh Tuỳ Qua lúc này đã xuất hiện vài trăm cái ‘giáp lôi’, hơn nữa đám ‘giáp lôi’ này nháy mắt liền nổ tung, nổ cho đám tâm ma ở bên cạnh trở tay không kịp, huyết nhục bay tứ tung, phía sau Tuỳ Qua nhanh chóng biến hoá, biến thành một con đại điêu, bay nhanh như chớp, trực tiếp giết chết hai tên tâm ma đang bị trọng thương.
Số lượng của đám ma đầu này tuy nhiều, nhưng sau khi bị Tuỳ Qua phá tan trận hình, lại quá đổi kinh sợ sau khi thấy Phục Long Thiên mất mạng, mất đi kẻ cầm đầu, đã thành con ruồi mất đầu, còn Tuỳ Qua thì lợi dụng hư ảnh thanh đế mộc hoàng giáp đánh ‘du kich chiến’ nhưng nói gì thì nói, hắn vẫn lợi dụng tốc độ của phong lôi sí, tận lực tách rời đám tâm ma nguyên anh trung kỳ ra giao thủ, chuyên môn tấn công tâm ma nguyên anh sơ kỳ, mỗi lần động thủ đều toàn lực đối phó, mỗi một chiêu một thức đều là toàn lực xuất thủ, lực lượng mười phần!
Không tới một hồi, đám tâm ma lại mất thêm vài tên.
Sau đó, đám tâm ma nguyên anh sơ kỳ kia bắt đầu lùi lại phía sau, tâm ma so với ma nhân thì giảo hoạt có thừa, nhưng hung tính không đủ, cho nên khi chúng thấy Tuỳ Qua xử lý đám đồng loại xong thì việc đầu tiên nghĩ tới không phải là báo thù ra sao mà là làm sao để bảo toàn mạng sống.
Tâm ma nguyên anh sơ kỳ vừa lui, bốn tâm ma nguyên anh trung kỳ khác liền chuẩn bị bắt đầu vây đánh Tuỳ Qua. Đối với chiến lực của Tuỳ Qua, bọn chúng cũng đã nhìn ra, biết rõ thực lực của Tuỳ Qua chỉ mạnh hơn mỗi một người trong bọn hắn, nếu phải đối phó với bốn tâm ma liên thủ thì căn bản không đủ sức. Nếu không, Tuỳ Qua cũng không cần chọn cái chiến thuật đánh du kích rách nát kia.
Bởi vậy, bốn ma đầu này đã dùng tinh thần lực thương lượng với nhau, nhất dịnh phải trấn áp tên tiểu tử Tuỳ Qua nào, báo thù cho Phục Long Thiên. sau đó lại về ttranh công với công chúa Cô Tình. À, đương nhiên phần sau mới là quan trọng nhất.
Bốn ma đầu liên thủ, Tuỳ Qua đương nhiên không phải là đối thủ, bởi vậy hắn cũng không định sẽ liều mạng cùng bốn ma đầu, chỉ thi thoảng đánh trúng là lui, chứ không quyết liều mạng cùng bốn tên này, tỏ vẻ cố kỵ với bốn người bọn chúng.
Vừa bắt đầu, bốn ma đầu này bởi vì đuổi cho Tuỳ Qua chạy vắt giò lên cổ mà cảm thấy đắc ý không thôi, nhưng rất nhanh bọn chúng liền bắt đầu cảm thấy tình hình có vẻ không đúng lắm, bởi vì không gian chung quanh đã bắt đầu lan toả một cỗ khí tức nguy hiểm.
Bốn ma đầu thoáng dùng thần niệm, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, không gian bốn phía xa xa đã xuất hiện rất nhiều hư ảnh giáp trụ, đám hư ảnh giáp trụ này ở phía xa trôi nổi trên không, nhìn như không có vẻ nguy hiểm gì, nhưng tất cả đều di chuyển với một loại quỹ tích kỳ quái, dường như mơ hồ tạo thành một trận pháp.
Bốn ma đầu vừa mới thấy qua uy lực của đám giáp lôi này, cho dù là lấy tu vi nguyên anh trung kỳ của bọn chúng, bọn chúng căn bản cũng không muốn bị nổ thêm lần nữa. chỉ là, bây giờ đã không phải bọn chúng có thể làm chủ nữa, Tuỳ Qua đã điều khiển đám giáp lôi này lặng lẽ tạo thành quần tinh huyễn diệt trận pháp, do đám giáp lôi này chỉ vừa mới xuất hiện ở chỗ xa, cho nên mới không khiến cho bốn tên ma đầu này chú ý, đợi đến lúc trận pháp hình thành, bốn tên này có muốn không chú ý cũng không được, bởi vì bọn chúng đã trở thành mục tiêu oanh tạc của đám giáp lôi này!
Phục Long Thiên không phải con người, cho nên đương nhiên cũng không cần phải nói câu nhân ngoại hữu nhân.
Một quyền thảo mộc câu hủ của Tuỳ Qua, quyền ý mang theo tính huỷ diệt và man lực, trong nháy mắt liền giống như cơn sóng gió động trời ào vào trong cơ thể Phục Long Thiên, không kể tới nguyên khí khổng lồ, hắn vẫn còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, nhưng một cổ man lực cường đại có thể so sánh với viễn cổ hoang thú, lại để cho hắn cảm thấy không thể tin nổi, giống như ngũ tạng lục phủ đều muốn bị một quyền này của Tuỳ Qua đánh cho lệch vị trí vậy. May mắn là thân thể hoàn mỹ của Phục Long Thiên đều do hắn dùng tinh thần lực ngưng luyện mà thành, cường độ của kinh mạch và nội tạng đều hơn hẳn tu sĩ nhân loại, cho nên miễn cưỡng cũng có thể chống đỡ được một quyền này.
Bất quá, một quyền này của Tuỳ Qua vẫn đánh cho Phục Long Thiên tỉnh người ra, khí thế và lực lượng trong nháy mắt đều rơi xuống đáy cốc. Mà ngay sau đó, một kích toàn lực súc thế đã lâu của đám người Lạc Phi Đan rốt cuộc cũng theo sát mà tới, bất quá may mà Phục Long Thiên còn có một kiện linh khí, ngay sau đó, linh khí tự nhiên phải chủ động hộ chủ. Linh khí của Phục Long Thiên, là một cái kim cương phục ma tán có lực lượng phòng ngự cực kì mạnh, là một món pháp bảo phật môn, cũng không biết là lấy từ đâu ra.
Kim cương phục ma tán mở ra, phật quang vạn đạo, một vị kim cương phật đà ngồi dưới dù, tán dù lại đỡ toàn bộ công kích của bọn người Lạc Phi Đan liên thủ lại! Chẳng trách tên Phục Long Thiên này lại có thể cuồng vọng như vậy, quả thật cũng có vốn liếng để cuồng vọng.
Đáng tiếc, Phục Long Thiên còn chưa kịp đắc ý, đột nhiên cảm thấy đất trời quay cuồng, thân thể và nguyên anh dường như mất đi liên hệ. Cục diện khủng bố nhường này, Phục Long Thiên quả thật chưa từng gặp qua lần nào.
Phục Long Thiên cũng không biết rằng, mặc dù kim cương phục ma tán của hắn có thể cản được một kích toàn lực của đám người Lạc Phi Đan, nhưng cũng chỉ cản được một kích toàn lực của mọi người, không cách nào cản được chấn linh sử của Tuỳ Qua. Chấn linh sử này của Tuỳ Qua, chém đứt liên hệ giữa Phục Long Thiên và nguyên anh của hắn, sau đó lại đánh một quyền về phía Phục Long Thiên, lần này Phục Long Thiên rốt cuộc không cách nào chống đỡ được một quyền của Tuỳ Qua nữa.
Keng!
Cả thân thể của Phục Long Thiên vỡ vụn giống như gỗ mục.
Răng rắc!
Thiên lôi tù lao bắn ra từ trong mắt Tuỳ Qua, bắt lấy nguyên anh của Phục Long Thiên.
Hết thảy xảy ra quá nhanh, tất cả đều chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Ai cũng không ngờ nổi, kẻ có tu vi cao nhất như Phục Long Thiên lại thua nhanh như vậy, lại còn mất mạng. Đám tâm ma còn lại, vốn dĩ cho rằng Phục Long Thiên có thể cản được một kích toàn lực của Tuỳ Qua, sáng tạo ra cơ hội chiến thắng cho bọn chúng. Đáng tiếc chính là Phục Long Thiên lại bại quá nhanh, ai cũng không ngờ Tuỳ Qua này lại lợi hại như vậy, hơn nữa trong nháy mắt lại nhảy ra mấy trợ thủ, chung quanh Phục Long Thiên mặc dù có không ít đồng loại, nhưng căn bản không thể viện thủ kịp thời.
Tại sau khi Phục Long Thiên bị giết chết, đám tâm ma còn lại lúc bấy giờ mới kịp hồi thần, chuẩn bị đánh trả đám người Tuỳ Qua và Lạc Phi Đan.
Nhưng sau đó, đám người Lạc Phi Đan lại biến mất tiêu, biến mất không chút dấu hiệu, tựa như bọn họ chưa từng xuất hiện vậy. Cho nên, đám ma vật này đành phải chuyển mũi giáo về phía Tuỳ Qua, nhưng lại phát hiện, chung quanh Tuỳ Qua lúc này đã xuất hiện vài trăm cái ‘giáp lôi’, hơn nữa đám ‘giáp lôi’ này nháy mắt liền nổ tung, nổ cho đám tâm ma ở bên cạnh trở tay không kịp, huyết nhục bay tứ tung, phía sau Tuỳ Qua nhanh chóng biến hoá, biến thành một con đại điêu, bay nhanh như chớp, trực tiếp giết chết hai tên tâm ma đang bị trọng thương.
Số lượng của đám ma đầu này tuy nhiều, nhưng sau khi bị Tuỳ Qua phá tan trận hình, lại quá đổi kinh sợ sau khi thấy Phục Long Thiên mất mạng, mất đi kẻ cầm đầu, đã thành con ruồi mất đầu, còn Tuỳ Qua thì lợi dụng hư ảnh thanh đế mộc hoàng giáp đánh ‘du kich chiến’ nhưng nói gì thì nói, hắn vẫn lợi dụng tốc độ của phong lôi sí, tận lực tách rời đám tâm ma nguyên anh trung kỳ ra giao thủ, chuyên môn tấn công tâm ma nguyên anh sơ kỳ, mỗi lần động thủ đều toàn lực đối phó, mỗi một chiêu một thức đều là toàn lực xuất thủ, lực lượng mười phần!
Không tới một hồi, đám tâm ma lại mất thêm vài tên.
Sau đó, đám tâm ma nguyên anh sơ kỳ kia bắt đầu lùi lại phía sau, tâm ma so với ma nhân thì giảo hoạt có thừa, nhưng hung tính không đủ, cho nên khi chúng thấy Tuỳ Qua xử lý đám đồng loại xong thì việc đầu tiên nghĩ tới không phải là báo thù ra sao mà là làm sao để bảo toàn mạng sống.
Tâm ma nguyên anh sơ kỳ vừa lui, bốn tâm ma nguyên anh trung kỳ khác liền chuẩn bị bắt đầu vây đánh Tuỳ Qua. Đối với chiến lực của Tuỳ Qua, bọn chúng cũng đã nhìn ra, biết rõ thực lực của Tuỳ Qua chỉ mạnh hơn mỗi một người trong bọn hắn, nếu phải đối phó với bốn tâm ma liên thủ thì căn bản không đủ sức. Nếu không, Tuỳ Qua cũng không cần chọn cái chiến thuật đánh du kích rách nát kia.
Bởi vậy, bốn ma đầu này đã dùng tinh thần lực thương lượng với nhau, nhất dịnh phải trấn áp tên tiểu tử Tuỳ Qua nào, báo thù cho Phục Long Thiên. sau đó lại về ttranh công với công chúa Cô Tình. À, đương nhiên phần sau mới là quan trọng nhất.
Bốn ma đầu liên thủ, Tuỳ Qua đương nhiên không phải là đối thủ, bởi vậy hắn cũng không định sẽ liều mạng cùng bốn ma đầu, chỉ thi thoảng đánh trúng là lui, chứ không quyết liều mạng cùng bốn tên này, tỏ vẻ cố kỵ với bốn người bọn chúng.
Vừa bắt đầu, bốn ma đầu này bởi vì đuổi cho Tuỳ Qua chạy vắt giò lên cổ mà cảm thấy đắc ý không thôi, nhưng rất nhanh bọn chúng liền bắt đầu cảm thấy tình hình có vẻ không đúng lắm, bởi vì không gian chung quanh đã bắt đầu lan toả một cỗ khí tức nguy hiểm.
Bốn ma đầu thoáng dùng thần niệm, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, không gian bốn phía xa xa đã xuất hiện rất nhiều hư ảnh giáp trụ, đám hư ảnh giáp trụ này ở phía xa trôi nổi trên không, nhìn như không có vẻ nguy hiểm gì, nhưng tất cả đều di chuyển với một loại quỹ tích kỳ quái, dường như mơ hồ tạo thành một trận pháp.
Bốn ma đầu vừa mới thấy qua uy lực của đám giáp lôi này, cho dù là lấy tu vi nguyên anh trung kỳ của bọn chúng, bọn chúng căn bản cũng không muốn bị nổ thêm lần nữa. chỉ là, bây giờ đã không phải bọn chúng có thể làm chủ nữa, Tuỳ Qua đã điều khiển đám giáp lôi này lặng lẽ tạo thành quần tinh huyễn diệt trận pháp, do đám giáp lôi này chỉ vừa mới xuất hiện ở chỗ xa, cho nên mới không khiến cho bốn tên ma đầu này chú ý, đợi đến lúc trận pháp hình thành, bốn tên này có muốn không chú ý cũng không được, bởi vì bọn chúng đã trở thành mục tiêu oanh tạc của đám giáp lôi này!
/1780
|