Kiếm ý thông qua quyền đầu xâm nhập vào thân thể Tuỳ Qua, Tuỳ Qua lập tức cảm giác được một cổ lực lượng mang tính huỷ diệt đang tràn ngập kinh mạch toàn thân lẫn nội tạng, lực lượng trên quyền đầu của Đế Phàm, giống như biến thành trăm ngàn thanh lợi kiếm bên trong cơ thể của Tuỳ Qua, không ngừng di chuyển khắp thân thể hắn, phá hoại kinh mạch và lục phủ ngũ tạng trong người hắn.
Lợi hại!
Trong lòng Tuỳ Qua thầm thở dài một tiếng, tu vi nguyên anh hậu kỳ, quả nhiên không tầm thường. Sau khi quyền ý của Đế Phàm xâm nhập vào thân thể Tuỳ Qua, Tuỳ Qua ngoại trừ cảm giác toàn thân đau đớn kịch liệt ra, đồng thời còn cảm giác được tinh thần thế giới dường như cũng bị ảnh hưởng đôi chút. May mắn là tu vi tinh thần lực của Tuỳ Qua cũng cực kỳ cường hãn, không có khả năng bị một kích này của Đế Phàm đả thương tinh thần thế giới.
Chỉ là, Đế Phàm đương nhiên sẽ không cho Tuỳ Qua cơ hội thở dốc, tiếp tục đánh thêm một quyenf về phía Tuỳ Qua.
- Thảo mộc câu hủ!
Tuỳ Qua tiếp tục hét lớn một tiếng, biết rõ thảo mộc câu hủ không cách nào cản nổi bạch đế quyền kiếm của Đế Phàm, nhưng vẫn không thể không toàn lực chống đỡ. Bằng không một quyền này của Đế Phàm có thể trực tiếp giết chết hắn.
- Để xem ngươi có thể đỡ được quyền của ta không!
Tu vi của Đế Phàm cường hãn cỡ nào, đương nhiên biết rõ tình trạng của Tuỳ Qua bâu giờ rõ ràng biết còn cố cậy mạnh mà thôi, biểu hiện bên ngoài có vẻ như đủ sức chọi cứng cùng Đế Phàm, nhưng thực tế mỗi lần đỡ một quyền, thân thế và tinh thần của hắn đều sẽ bị thương tổn. Chẳng tới bao lâu, cả người trên dưới của Tuỳ Qua đã ướt đẫm máu, gần như mỗi một đạo mộc văn màu xanh đều xuất hiện một lỗ hổng thật sâu, máu chảy không ngừng.
Nhưng dù vậy, Tuỳ Qua cũng vẫn đang kiên trì, mặc dù mỗi một quyền của Đế Phàm đều khiến thương thế của hắn tăng lên, nhưng dù vậy, Tuỳ Qua cũng không có cách nào xoay trở cực diện, nếu như không phải thanh đế mộc hoàng giáp trụ có thể - biểu hiện hoá- thương thế, thông qua thương thế bên ngoài để hoá giải hơn phân nửa lực lượng mà Đế Phàm đánh vào trong người Tuỳ Qua, thì e là lúc này hắn đã sớm về lĩnh cơm rồi.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Quyền đầu của Đế Phàm cũng không nhàn rỗi, hắn có vẻ như rất thích dùng phương thức tàn khốc này để gia tăng thêm vết thương trên người Tuỳ Qua, mãi tới lúc ngược đãi Tuỳ Qua đến chết mới thôi.
Lúc này, không chỉ trên người Tuỳ Qua chảy máu, trong miệng cũng bắt đầu phun máu.
Ngoại thương đã cực kì nghiêm trọng, đương nhiên sẽ biến thành nội thương.
Thanh đế mộc hoàng giáp trụ tuy rất thần kỳ, nhưng cũng không phải là vạn năng, nhất là cảnh giới tu vi của Đế Phàm thật sự cao hơn Tuỳ Qua rất nhiều, lâm vào cục diện này cũng là không cách nào tránh khỏi.
- Ha ha! Tiểu tử, để xem ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu!
Đế Phàm vừa tiếp tục dùng quyền tấn công Tuỳ Qua, vừa cười dữ tợn, giống như một con mãnh thú đang hành hạ con mồi đáng thương vậy. Chỉ là, sự kiên cường của Tuỳ Qua cũng hơi vượt qua dự liệu của Đế Phàm, cho nên hắn tựa hồ có chút chán ngán cái kẻ hệt như con gián đánh mãi không chết như tên Tuỳ Qua nào, rốt cuộc cũng nhịn không được mà thi triển chiêu sát thủ của hắn với Tuỳ Qua:
Bạch đế kiếm khải!
Sau một khắc, bên trong thân thể của Đế Phàm, đột nhiên toát ra từng thanh lợi kiếm, đám lợi kiếm này chằng chịt, giống như gai nhọn trên người con nhím vậy, ẩn ẩn tạo thành một bộ khải giáp có hình thù kỳ quái, kiếm chi khải giáp. Sau đó, thân hình của Đế Phàm lại loé lên cực nhanh, phá không mà lao tới chỗ Tuỳ Qua nhanh như một thanh cự kiếm, tốc độ thân pháp lại tăng thêm lần nữa, giống như sau khi mang vào bạch đế kiếm khải, cả người Đế Phàm giống như có thể lợi dụng vả ảnh hưởng tới không gian chi lực, khiến thân pháp của hắn càng trở nên nhanh chóng hơn, quỷ dị khó dò.
Tuỳ Qua bị trúng quyền từ phía sau.
Từ sau khi hai bên giao thủ tới giờ, lần đầu tiên Tuỳ Qua bị trúng một quyền của Đế Phàm trong tình huống không hề phòng ngự chút nào.
Trong tình huống Tuỳ Qua có thể phòng ngự, còn không cách nào chống đỡ nổi quyền kiếm của Đế Phàm, huống hồ gì là không kịp phòng bị như bây giờ.
Thanh âm kỳ quái vang lên từ phía sau lưng Tuỳ Qua, giống như tiếng da thuộc bị xé rách vậy, cũng giống như tiếng vỏ cây bị xé ra.
Sau đó, tren lưng của Tuỳ Qua lại nhiều thêm một lỗ hổng dài hai tấc, trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn.
Vốn bị trúng quyền, nhưng miệng vết thương lại giống như bị trường kiếm đâm xuyên qua vậy.
Tuỳ Qua giao thủ cùng người vô số lần, lại là lần đầu tiên gặp phải kẻ đáng sợ và có thủ đoạn quỷ dị như Đế Phàm.
Mặc dù không cách nào đỡ được một quyền này của Đế Phàm, nhưng trong nháy mắt khi trúng chiêu, thân thể của Tuỳ Qua lại theo ý thức mà hơi dịch một chút sang bên, một phần là để tránh đi vị trí yếu hại, mặt khác là lo lắng quyền ý của Đế Phàm trong một kích này sẽ tổn thương hồng mông thụ trong cơ thể.
Bởi vì giao chiến cùng Đế Phàm, hồng mông thụ bên trong cơ thể Tuỳ Qua đều ở trạng thái vận hành với tốc độ xử lý nhanh nhất, nếu như không có hồng mông thụ tuỳ thởi bảo trì trạng thái thất đan hợp nhất, e là Tuỳ Qua đã sớm toi mạng rồi. cho nên, Tuỳ Qua cũng lo sợ sai ljo quyền kiếm của Đế Phàm xâm nhập thân thể sẽ tổn thương hồng mông thụ, dù sao đi nữa thì hồng mông thụ bây giờ vẫn còn trong trạng thái cây con.
Chỉ là, khiến Tuỳ Qua không ngờ tới chính là, ngay sau khi thân thể của hắn xuất hiện một vết thương, gốc rễ của hồng mông thụ lại tự động vươn dài ra, giúp hắn nối liền miệng vết thương.
Đồng thời, Tuỳ Qua cảm giác được gốc rễ của hồng mông thụ càng thêm gắn kết thần niệm của hắn và hồng mông thụ lại với nhau.
Chỉ một thoáng, một người một cây nghiễm nhiên trở thành chiến hữu thân mật nhất, thương thế của Tuỳ Qua khiến cho hồng mông thụ cũng cảm nhận được.
Trong đầu của Tuỳ Qua, trôi nổi một khúc ‘linh thảo chi ca’ lúc trước đã từng được nghe.
Một khắc này, Tuỳ Qua mang nỗi đau đớn trên thân thể truyền đạt vào trong ý thức của hồng mông thụ. Đồng thời, hắn lại cảm nhận được ý thức của hồng mông thụ càng thêm rõ ràng, cảm nhận được sự khí tức sinh mệnh khổng lồ và cuồn cuộn của hồng mông thụ, vô cùng vô tận, thông suốt cổ kim, chuyện này để Tuỳ Qua ý thức được hắn đã phạm một sai lầm: hắn đánh giá thấp thực lực của hồng mông thụ.
Đừng thấy Hồng mông thụ hiện tại chỉ là một thân cây con, dù sao đi nữa nó vẫn là thiên thảo, là thần mộc. phần lớn linh thảo bên trong hồng mông thạch đều trưởng thành trong ‘phòng kín’, chưa từng trải qua gió lớn sóng gào, ngay cả thiên kiếp đều phải nhờ bọn Tuỳ Qua giúp chúng vượt qua, nhưng Hồng mông thụ thì lại khác hẳn. sự hiện hữu của nó, không chỉ có tác dụng như làm kinh mạch, giúp quán thông bảy quả kim đan cho Tuỳ Qua, nó muốn trở thành đại thụ chọc trời, trở thành trụ cột thế giới của Tuỳ Qua!
Dù nó hiện tại chỉ là một cái cây con, nhưng cũng có đủ năng lực và tiềm lực đó.
Lợi hại!
Trong lòng Tuỳ Qua thầm thở dài một tiếng, tu vi nguyên anh hậu kỳ, quả nhiên không tầm thường. Sau khi quyền ý của Đế Phàm xâm nhập vào thân thể Tuỳ Qua, Tuỳ Qua ngoại trừ cảm giác toàn thân đau đớn kịch liệt ra, đồng thời còn cảm giác được tinh thần thế giới dường như cũng bị ảnh hưởng đôi chút. May mắn là tu vi tinh thần lực của Tuỳ Qua cũng cực kỳ cường hãn, không có khả năng bị một kích này của Đế Phàm đả thương tinh thần thế giới.
Chỉ là, Đế Phàm đương nhiên sẽ không cho Tuỳ Qua cơ hội thở dốc, tiếp tục đánh thêm một quyenf về phía Tuỳ Qua.
- Thảo mộc câu hủ!
Tuỳ Qua tiếp tục hét lớn một tiếng, biết rõ thảo mộc câu hủ không cách nào cản nổi bạch đế quyền kiếm của Đế Phàm, nhưng vẫn không thể không toàn lực chống đỡ. Bằng không một quyền này của Đế Phàm có thể trực tiếp giết chết hắn.
- Để xem ngươi có thể đỡ được quyền của ta không!
Tu vi của Đế Phàm cường hãn cỡ nào, đương nhiên biết rõ tình trạng của Tuỳ Qua bâu giờ rõ ràng biết còn cố cậy mạnh mà thôi, biểu hiện bên ngoài có vẻ như đủ sức chọi cứng cùng Đế Phàm, nhưng thực tế mỗi lần đỡ một quyền, thân thế và tinh thần của hắn đều sẽ bị thương tổn. Chẳng tới bao lâu, cả người trên dưới của Tuỳ Qua đã ướt đẫm máu, gần như mỗi một đạo mộc văn màu xanh đều xuất hiện một lỗ hổng thật sâu, máu chảy không ngừng.
Nhưng dù vậy, Tuỳ Qua cũng vẫn đang kiên trì, mặc dù mỗi một quyền của Đế Phàm đều khiến thương thế của hắn tăng lên, nhưng dù vậy, Tuỳ Qua cũng không có cách nào xoay trở cực diện, nếu như không phải thanh đế mộc hoàng giáp trụ có thể - biểu hiện hoá- thương thế, thông qua thương thế bên ngoài để hoá giải hơn phân nửa lực lượng mà Đế Phàm đánh vào trong người Tuỳ Qua, thì e là lúc này hắn đã sớm về lĩnh cơm rồi.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Quyền đầu của Đế Phàm cũng không nhàn rỗi, hắn có vẻ như rất thích dùng phương thức tàn khốc này để gia tăng thêm vết thương trên người Tuỳ Qua, mãi tới lúc ngược đãi Tuỳ Qua đến chết mới thôi.
Lúc này, không chỉ trên người Tuỳ Qua chảy máu, trong miệng cũng bắt đầu phun máu.
Ngoại thương đã cực kì nghiêm trọng, đương nhiên sẽ biến thành nội thương.
Thanh đế mộc hoàng giáp trụ tuy rất thần kỳ, nhưng cũng không phải là vạn năng, nhất là cảnh giới tu vi của Đế Phàm thật sự cao hơn Tuỳ Qua rất nhiều, lâm vào cục diện này cũng là không cách nào tránh khỏi.
- Ha ha! Tiểu tử, để xem ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu!
Đế Phàm vừa tiếp tục dùng quyền tấn công Tuỳ Qua, vừa cười dữ tợn, giống như một con mãnh thú đang hành hạ con mồi đáng thương vậy. Chỉ là, sự kiên cường của Tuỳ Qua cũng hơi vượt qua dự liệu của Đế Phàm, cho nên hắn tựa hồ có chút chán ngán cái kẻ hệt như con gián đánh mãi không chết như tên Tuỳ Qua nào, rốt cuộc cũng nhịn không được mà thi triển chiêu sát thủ của hắn với Tuỳ Qua:
Bạch đế kiếm khải!
Sau một khắc, bên trong thân thể của Đế Phàm, đột nhiên toát ra từng thanh lợi kiếm, đám lợi kiếm này chằng chịt, giống như gai nhọn trên người con nhím vậy, ẩn ẩn tạo thành một bộ khải giáp có hình thù kỳ quái, kiếm chi khải giáp. Sau đó, thân hình của Đế Phàm lại loé lên cực nhanh, phá không mà lao tới chỗ Tuỳ Qua nhanh như một thanh cự kiếm, tốc độ thân pháp lại tăng thêm lần nữa, giống như sau khi mang vào bạch đế kiếm khải, cả người Đế Phàm giống như có thể lợi dụng vả ảnh hưởng tới không gian chi lực, khiến thân pháp của hắn càng trở nên nhanh chóng hơn, quỷ dị khó dò.
Tuỳ Qua bị trúng quyền từ phía sau.
Từ sau khi hai bên giao thủ tới giờ, lần đầu tiên Tuỳ Qua bị trúng một quyền của Đế Phàm trong tình huống không hề phòng ngự chút nào.
Trong tình huống Tuỳ Qua có thể phòng ngự, còn không cách nào chống đỡ nổi quyền kiếm của Đế Phàm, huống hồ gì là không kịp phòng bị như bây giờ.
Thanh âm kỳ quái vang lên từ phía sau lưng Tuỳ Qua, giống như tiếng da thuộc bị xé rách vậy, cũng giống như tiếng vỏ cây bị xé ra.
Sau đó, tren lưng của Tuỳ Qua lại nhiều thêm một lỗ hổng dài hai tấc, trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn.
Vốn bị trúng quyền, nhưng miệng vết thương lại giống như bị trường kiếm đâm xuyên qua vậy.
Tuỳ Qua giao thủ cùng người vô số lần, lại là lần đầu tiên gặp phải kẻ đáng sợ và có thủ đoạn quỷ dị như Đế Phàm.
Mặc dù không cách nào đỡ được một quyền này của Đế Phàm, nhưng trong nháy mắt khi trúng chiêu, thân thể của Tuỳ Qua lại theo ý thức mà hơi dịch một chút sang bên, một phần là để tránh đi vị trí yếu hại, mặt khác là lo lắng quyền ý của Đế Phàm trong một kích này sẽ tổn thương hồng mông thụ trong cơ thể.
Bởi vì giao chiến cùng Đế Phàm, hồng mông thụ bên trong cơ thể Tuỳ Qua đều ở trạng thái vận hành với tốc độ xử lý nhanh nhất, nếu như không có hồng mông thụ tuỳ thởi bảo trì trạng thái thất đan hợp nhất, e là Tuỳ Qua đã sớm toi mạng rồi. cho nên, Tuỳ Qua cũng lo sợ sai ljo quyền kiếm của Đế Phàm xâm nhập thân thể sẽ tổn thương hồng mông thụ, dù sao đi nữa thì hồng mông thụ bây giờ vẫn còn trong trạng thái cây con.
Chỉ là, khiến Tuỳ Qua không ngờ tới chính là, ngay sau khi thân thể của hắn xuất hiện một vết thương, gốc rễ của hồng mông thụ lại tự động vươn dài ra, giúp hắn nối liền miệng vết thương.
Đồng thời, Tuỳ Qua cảm giác được gốc rễ của hồng mông thụ càng thêm gắn kết thần niệm của hắn và hồng mông thụ lại với nhau.
Chỉ một thoáng, một người một cây nghiễm nhiên trở thành chiến hữu thân mật nhất, thương thế của Tuỳ Qua khiến cho hồng mông thụ cũng cảm nhận được.
Trong đầu của Tuỳ Qua, trôi nổi một khúc ‘linh thảo chi ca’ lúc trước đã từng được nghe.
Một khắc này, Tuỳ Qua mang nỗi đau đớn trên thân thể truyền đạt vào trong ý thức của hồng mông thụ. Đồng thời, hắn lại cảm nhận được ý thức của hồng mông thụ càng thêm rõ ràng, cảm nhận được sự khí tức sinh mệnh khổng lồ và cuồn cuộn của hồng mông thụ, vô cùng vô tận, thông suốt cổ kim, chuyện này để Tuỳ Qua ý thức được hắn đã phạm một sai lầm: hắn đánh giá thấp thực lực của hồng mông thụ.
Đừng thấy Hồng mông thụ hiện tại chỉ là một thân cây con, dù sao đi nữa nó vẫn là thiên thảo, là thần mộc. phần lớn linh thảo bên trong hồng mông thạch đều trưởng thành trong ‘phòng kín’, chưa từng trải qua gió lớn sóng gào, ngay cả thiên kiếp đều phải nhờ bọn Tuỳ Qua giúp chúng vượt qua, nhưng Hồng mông thụ thì lại khác hẳn. sự hiện hữu của nó, không chỉ có tác dụng như làm kinh mạch, giúp quán thông bảy quả kim đan cho Tuỳ Qua, nó muốn trở thành đại thụ chọc trời, trở thành trụ cột thế giới của Tuỳ Qua!
Dù nó hiện tại chỉ là một cái cây con, nhưng cũng có đủ năng lực và tiềm lực đó.
/1780
|