- Thiên Sư Yêu Hoàng, ngươi muốn uy hiếp bổn tông?
Linh Ưng tông chủ hừ lạnh một tiếng.
- Không phải uy hiếp, mà là muốn ngươi suy nghĩ kỹ!
Thiên Sư Yêu Hoàng nói:
- Người của Thục Sơn kiếm tông bị giết, xem là một mạng, chẳng lẽ người của Thánh tộc ta không phải cũng là mạng sao? Oan có đầu nợ có chủ, đạo lý này ngươi đường đường là tông chủ Thục Sơn kiếm tông mà không hiểu sao? Lại lạm sát vô tội trút căm phẫn, đây là chuyện đạo giáo tông môn thích làm sao?
- Đúng vậy, Linh Ưng tông chủ, chuyện lạm sát vô tội, chỉ có người trong ma đạo chúng ta mới làm.
Hắc La Thiên cười nói.
Linh Ưng cau mày, hắn có bổn sự san bằng Ai Lao sơn, nhưng nếu bởi vì chuyện này khiến cho tông môn khai chiến cùng ma đạo với yêu đạo, không phải là lựa chọn sáng suốt. Hiện tại tu hành giới thiếu hụt tài nguyên, nhân tài dần dần điêu linh, nếu còn diễn ra cuộc chiến dù có giết sạch yêu ma lưỡng đạo thì môn phái tu đạo phải đại thương nguyên khí.
Huống chi nếu vì một Hoàng Linh Phong thật sự là không đáng giá.
Tâm cảnh Linh Ưng dần dần bình phục, nhưng lửa giận vẫn chưa hoàn toàn thối lui:
- Nơi này vốn là địa bàn của các ngươi, những vực ngoại ma nhân là chuyện gì xảy ra? Là ai nuôi dưỡng?
- Bổn hoàng có nuôi dưỡng một ít ma nhân, nhưng chỉ dùng làm lót dạ, không bỏ được cho ngươi tùy tiện giết chết.
Thiên Sư Yêu Hoàng nói.
- Dù sao cũng không phải ta.
Hắc La Thiên không muốn bị người giá họa, lên tiếng.
- Vậy rốt cục là ai?
Linh Ưng cả giận hỏi.
- Linh Ưng, vì sao ngươi không tự hỏi xem, tại sao môn nhân của ngươi lại đến Ai Lao sơn?
Thiên Sư Yêu Hoàng không khách khí nói:
- Nơi này của chúng ta xưa nay không chào đón người của đạo giáo, sống chết của hắn, bổn hoàng lười quản. Người kia chết như thế nào, là chuyện của Thục Sơn kiếm tông, nếu Linh Ưng ngươi muốn gây sự, bổn hoàng tự nhiên đón tiếp!
Nói xong, Thiên Sư Yêu Hoàng phẩy tay bỏ đi.
- Linh Ưng tông chủ, bổn tọa cũng không giúp ngươi.
Hắc La Thiên cười ha ha, rời khỏi nơi đó.
Linh Ưng hung hăng siết chặt nắm tay, một ngọn núi bên dưới hóa thành bột mịn, sau đó rời khỏi Ai Lao sơn.
Lúc này Linh Ưng ước chừng đã suy nghĩ cẩn thận, Hoàng Linh Phong không phải do Thiên Sư Yêu Hoàng cùng Hắc La Thiên giết chết. Nếu do hai người kia, bọn hắn không cần xuống tay trong Ai Lao sơn, chẳng lẽ thật sự có cường giả vực ngoại ma nhân giết chết Hoàng Linh Phong? Nếu thật là như thế, phải cẩn thận hơn mới được. Trong vực ngoại ma nhân còn có cường hãn tồn tại, Thục Sơn kiếm tông từng trải qua tai họa Huyết Ma, đối với tin tức về vực ngoại thiên ma đều vô cùng thận trọng cùng cẩn thận.
Linh Ưng đã hạ lệnh cho môn nhân đệ tử Thục Sơn kiếm tông không tiếc trả giá phải điều tra rõ ràng cái chết của Hoàng Linh Phong. Một cường giả hóa thần kỳ bị giết chết, nếu Thục Sơn không điều tra được kết quả, uy tín tông chủ như hắn ở chỗ nào? Uy nghiêm của Thục Sơn kiếm tông đặt ở đâu?
Ngay khi Linh Ưng đi tới Ai Lao sơn, Tùy Qua đã chạy xa ngàn dặm, hạ xuống một cô đảo ngoài biển khơi.
Sau đó hắn thả Trầm Quân Lăng ra khỏi Hồng Mông Thạch.
- Anh thắng sao?
Trầm Quân Lăng hỏi.
- Vô nghĩa!
Tùy Qua đầy hào khí nói:
- Dám cướp nữ nhân của anh, còn không phải tìm đường chết sao!
- Nữ nhân của anh?
Ánh mắt Trầm Quân Lăng phức tạp nhìn Tùy Qua:
- Tôi khi nào thì thành nữ nhân của anh?
- Hiện tại!
Tùy Qua lắc mình, đã dán sát thân thể Trầm Quân Lăng, tuy rằng còn cách lớp quần áo, nhưng hắn có thể cảm giác được bộ ngực đẫy đà của nàng, tựa hồ có một loại ma lực kỳ dị dụ dỗ hắn đi phạm tội.
Tùy Qua đột nhiên biến thành “bá đạo” như vậy khiến Trầm Quân Lăng không kịp trở tay, nàng vừa định thối lui nhưng đã bị hắn ôm lấy, kéo mạnh vào lòng.
- Quân Lăng, anh đã không đợi được nữa.
Tùy Qua đột nhiên mở miệng nói, sau đó hôn nàng.
- Vì sao?
Trầm Quân Lăng né tránh.
- Còn hỏi tại sao?
Tùy Qua có chút kích động:
- Chẳng lẽ em không biết khi em bị vương bát đản Thục Sơn kiếm tông bắt đi, trong lòng anh nóng như lửa đốt sao? Nếu em bị thằng khốn kiếp kia làm bẩn, anh thật sự hối hận phải chết!
- Anh sẽ hối hận?
- Hỏi vô nghĩa!
Lúc này còn nói gì chỉ là dư thừa.
Khi trên thân hai người không còn mảnh vải, vô số thảo mộc chung quanh nhanh chóng sinh trưởng, biến thành một “ái sào” chân chính, chỉ nghe thanh âm thở hổn hển của Trầm Quân Lăng:
- Anh hình như…rất…gấp gáp đi?
- Gấp gáp mới ăn được đậu hũ nóng!
Tùy Qua nóng nảy xâm nhập vào trong người đối phương.
Theo sau bên trong “ái sào” truyền ra thanh âm thống khổ cùng rên rỉ.
Nương theo thanh âm này, hai người rốt cục kết hợp chung một chỗ.
Tạm dừng ngắn ngủi.
Trầm Quân Lăng dần dần giãn mày, nhu tình nhìn Tùy Qua:
- Suy suy đáng chết, hiện tại anh rốt cục hài lòng rồi chứ?
- Tâm hồn được hài lòng, nhưng thân thể còn không có.
Tùy Qua cười xấu xa, hai người đang định tận tình hưởng thụ lần nữa, nhưng di động của Tùy Qua chợt kêu lên.
Tùy Qua muốn ném di động, nhưng Trầm Quân Lăng ngăn lại:
- Nghe điện thoại trước đi, đang thời buổi rối loạn, ổn định một chút tốt hơn.
Tùy Qua chỉ đành gật đầu nghe điện thoại.
- Cái gì!
Tùy Qua tiếp điện thoại, không nhịn được kinh hô, sau đó nói tiếp:
- Quân Lăng không có việc gì, chúng tôi lập tức quay về.
- Có phải vợ cả gọi tới hay không?
Trầm Quân Lăng nói:
- Rốt cục xảy ra chuyện gì?
Tùy Qua đành qua loa thu binh, cực kỳ buồn bực nói:
- Người của Không Động cùng Thục Sơn đến tận cửa, đi thôi!
Tùy Qua vội vàng thu Trầm Quân Lăng vào trong Hồng Mông Thạch, bay nhanh về Minh Kiếm sơn.
Lúc này Tùy Qua vẫn chưa thể hoàn toàn đắc tội Không Động cùng Thục Sơn, chỉ có thể nghĩ biện pháp hòa hoãn.
Hắn rất nhanh về tới Minh Kiếm sơn, lúc này sứ giả của Không Động cùng Thục Sơn đã đến đại sảnh.
Đối phương không lập tức động thủ, hiển nhiên còn chưa khẳng định chuyện này là do Tùy Qua đã làm, hơn nữa bọn hắn vẫn còn có chút kiêng kỵ với Thần Thảo tông.
Tùy Qua đã nghĩ kỹ đối sách, ngang nhiên đi vào đại sảnh, thật bất mãn hừ một tiếng:
- Trong các ngươi, vị nào là sứ giả Thục Sơn kiếm tông?
Hai sứ giả không khỏi kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Tùy Qua còn dám lớn tiếng nói chuyện trước mặt họ.
- Bổn tọa trưởng lão Thục Sơn kiếm tông Mạc Vân Tiêu.
Một trung niên mặc áo trắng lạnh lùng nhìn Tùy Qua:
- Bổn tọa đến là vì đệ tử chân truyền Hoàng Linh Phong của Thục Sơn kiếm tông.
- Còn ngươi?
Tùy Qua đưa mắt nhìn qua lão đạo còn lại.
- Bổn tọa là trưởng lão Không Động môn Đàm Hạo Huy.
Lão đạo hừ lạnh một tiếng:
- Bổn tọa đến là vì đệ tử chân truyền Hồ Hầu Minh của Không Động môn, ngươi là Tùy Qua? Nhanh thành thật nói ra!
- Nói ra? Nói cái đầu mẹ ngươi!
Tùy Qua tràn đầy căm phẫn, vỗ mạnh lên bàn trà, đánh vỡ thành bột mịn:
- Hồ Hầu Minh, Hoàng Linh Phong đáng chết kia, hai người rốt cục đang ở nơi nào, nhanh chóng bảo họ cút ra đây, nếu không Thần Thảo tông không đội trời chung với bọn hắn!
Linh Ưng tông chủ hừ lạnh một tiếng.
- Không phải uy hiếp, mà là muốn ngươi suy nghĩ kỹ!
Thiên Sư Yêu Hoàng nói:
- Người của Thục Sơn kiếm tông bị giết, xem là một mạng, chẳng lẽ người của Thánh tộc ta không phải cũng là mạng sao? Oan có đầu nợ có chủ, đạo lý này ngươi đường đường là tông chủ Thục Sơn kiếm tông mà không hiểu sao? Lại lạm sát vô tội trút căm phẫn, đây là chuyện đạo giáo tông môn thích làm sao?
- Đúng vậy, Linh Ưng tông chủ, chuyện lạm sát vô tội, chỉ có người trong ma đạo chúng ta mới làm.
Hắc La Thiên cười nói.
Linh Ưng cau mày, hắn có bổn sự san bằng Ai Lao sơn, nhưng nếu bởi vì chuyện này khiến cho tông môn khai chiến cùng ma đạo với yêu đạo, không phải là lựa chọn sáng suốt. Hiện tại tu hành giới thiếu hụt tài nguyên, nhân tài dần dần điêu linh, nếu còn diễn ra cuộc chiến dù có giết sạch yêu ma lưỡng đạo thì môn phái tu đạo phải đại thương nguyên khí.
Huống chi nếu vì một Hoàng Linh Phong thật sự là không đáng giá.
Tâm cảnh Linh Ưng dần dần bình phục, nhưng lửa giận vẫn chưa hoàn toàn thối lui:
- Nơi này vốn là địa bàn của các ngươi, những vực ngoại ma nhân là chuyện gì xảy ra? Là ai nuôi dưỡng?
- Bổn hoàng có nuôi dưỡng một ít ma nhân, nhưng chỉ dùng làm lót dạ, không bỏ được cho ngươi tùy tiện giết chết.
Thiên Sư Yêu Hoàng nói.
- Dù sao cũng không phải ta.
Hắc La Thiên không muốn bị người giá họa, lên tiếng.
- Vậy rốt cục là ai?
Linh Ưng cả giận hỏi.
- Linh Ưng, vì sao ngươi không tự hỏi xem, tại sao môn nhân của ngươi lại đến Ai Lao sơn?
Thiên Sư Yêu Hoàng không khách khí nói:
- Nơi này của chúng ta xưa nay không chào đón người của đạo giáo, sống chết của hắn, bổn hoàng lười quản. Người kia chết như thế nào, là chuyện của Thục Sơn kiếm tông, nếu Linh Ưng ngươi muốn gây sự, bổn hoàng tự nhiên đón tiếp!
Nói xong, Thiên Sư Yêu Hoàng phẩy tay bỏ đi.
- Linh Ưng tông chủ, bổn tọa cũng không giúp ngươi.
Hắc La Thiên cười ha ha, rời khỏi nơi đó.
Linh Ưng hung hăng siết chặt nắm tay, một ngọn núi bên dưới hóa thành bột mịn, sau đó rời khỏi Ai Lao sơn.
Lúc này Linh Ưng ước chừng đã suy nghĩ cẩn thận, Hoàng Linh Phong không phải do Thiên Sư Yêu Hoàng cùng Hắc La Thiên giết chết. Nếu do hai người kia, bọn hắn không cần xuống tay trong Ai Lao sơn, chẳng lẽ thật sự có cường giả vực ngoại ma nhân giết chết Hoàng Linh Phong? Nếu thật là như thế, phải cẩn thận hơn mới được. Trong vực ngoại ma nhân còn có cường hãn tồn tại, Thục Sơn kiếm tông từng trải qua tai họa Huyết Ma, đối với tin tức về vực ngoại thiên ma đều vô cùng thận trọng cùng cẩn thận.
Linh Ưng đã hạ lệnh cho môn nhân đệ tử Thục Sơn kiếm tông không tiếc trả giá phải điều tra rõ ràng cái chết của Hoàng Linh Phong. Một cường giả hóa thần kỳ bị giết chết, nếu Thục Sơn không điều tra được kết quả, uy tín tông chủ như hắn ở chỗ nào? Uy nghiêm của Thục Sơn kiếm tông đặt ở đâu?
Ngay khi Linh Ưng đi tới Ai Lao sơn, Tùy Qua đã chạy xa ngàn dặm, hạ xuống một cô đảo ngoài biển khơi.
Sau đó hắn thả Trầm Quân Lăng ra khỏi Hồng Mông Thạch.
- Anh thắng sao?
Trầm Quân Lăng hỏi.
- Vô nghĩa!
Tùy Qua đầy hào khí nói:
- Dám cướp nữ nhân của anh, còn không phải tìm đường chết sao!
- Nữ nhân của anh?
Ánh mắt Trầm Quân Lăng phức tạp nhìn Tùy Qua:
- Tôi khi nào thì thành nữ nhân của anh?
- Hiện tại!
Tùy Qua lắc mình, đã dán sát thân thể Trầm Quân Lăng, tuy rằng còn cách lớp quần áo, nhưng hắn có thể cảm giác được bộ ngực đẫy đà của nàng, tựa hồ có một loại ma lực kỳ dị dụ dỗ hắn đi phạm tội.
Tùy Qua đột nhiên biến thành “bá đạo” như vậy khiến Trầm Quân Lăng không kịp trở tay, nàng vừa định thối lui nhưng đã bị hắn ôm lấy, kéo mạnh vào lòng.
- Quân Lăng, anh đã không đợi được nữa.
Tùy Qua đột nhiên mở miệng nói, sau đó hôn nàng.
- Vì sao?
Trầm Quân Lăng né tránh.
- Còn hỏi tại sao?
Tùy Qua có chút kích động:
- Chẳng lẽ em không biết khi em bị vương bát đản Thục Sơn kiếm tông bắt đi, trong lòng anh nóng như lửa đốt sao? Nếu em bị thằng khốn kiếp kia làm bẩn, anh thật sự hối hận phải chết!
- Anh sẽ hối hận?
- Hỏi vô nghĩa!
Lúc này còn nói gì chỉ là dư thừa.
Khi trên thân hai người không còn mảnh vải, vô số thảo mộc chung quanh nhanh chóng sinh trưởng, biến thành một “ái sào” chân chính, chỉ nghe thanh âm thở hổn hển của Trầm Quân Lăng:
- Anh hình như…rất…gấp gáp đi?
- Gấp gáp mới ăn được đậu hũ nóng!
Tùy Qua nóng nảy xâm nhập vào trong người đối phương.
Theo sau bên trong “ái sào” truyền ra thanh âm thống khổ cùng rên rỉ.
Nương theo thanh âm này, hai người rốt cục kết hợp chung một chỗ.
Tạm dừng ngắn ngủi.
Trầm Quân Lăng dần dần giãn mày, nhu tình nhìn Tùy Qua:
- Suy suy đáng chết, hiện tại anh rốt cục hài lòng rồi chứ?
- Tâm hồn được hài lòng, nhưng thân thể còn không có.
Tùy Qua cười xấu xa, hai người đang định tận tình hưởng thụ lần nữa, nhưng di động của Tùy Qua chợt kêu lên.
Tùy Qua muốn ném di động, nhưng Trầm Quân Lăng ngăn lại:
- Nghe điện thoại trước đi, đang thời buổi rối loạn, ổn định một chút tốt hơn.
Tùy Qua chỉ đành gật đầu nghe điện thoại.
- Cái gì!
Tùy Qua tiếp điện thoại, không nhịn được kinh hô, sau đó nói tiếp:
- Quân Lăng không có việc gì, chúng tôi lập tức quay về.
- Có phải vợ cả gọi tới hay không?
Trầm Quân Lăng nói:
- Rốt cục xảy ra chuyện gì?
Tùy Qua đành qua loa thu binh, cực kỳ buồn bực nói:
- Người của Không Động cùng Thục Sơn đến tận cửa, đi thôi!
Tùy Qua vội vàng thu Trầm Quân Lăng vào trong Hồng Mông Thạch, bay nhanh về Minh Kiếm sơn.
Lúc này Tùy Qua vẫn chưa thể hoàn toàn đắc tội Không Động cùng Thục Sơn, chỉ có thể nghĩ biện pháp hòa hoãn.
Hắn rất nhanh về tới Minh Kiếm sơn, lúc này sứ giả của Không Động cùng Thục Sơn đã đến đại sảnh.
Đối phương không lập tức động thủ, hiển nhiên còn chưa khẳng định chuyện này là do Tùy Qua đã làm, hơn nữa bọn hắn vẫn còn có chút kiêng kỵ với Thần Thảo tông.
Tùy Qua đã nghĩ kỹ đối sách, ngang nhiên đi vào đại sảnh, thật bất mãn hừ một tiếng:
- Trong các ngươi, vị nào là sứ giả Thục Sơn kiếm tông?
Hai sứ giả không khỏi kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Tùy Qua còn dám lớn tiếng nói chuyện trước mặt họ.
- Bổn tọa trưởng lão Thục Sơn kiếm tông Mạc Vân Tiêu.
Một trung niên mặc áo trắng lạnh lùng nhìn Tùy Qua:
- Bổn tọa đến là vì đệ tử chân truyền Hoàng Linh Phong của Thục Sơn kiếm tông.
- Còn ngươi?
Tùy Qua đưa mắt nhìn qua lão đạo còn lại.
- Bổn tọa là trưởng lão Không Động môn Đàm Hạo Huy.
Lão đạo hừ lạnh một tiếng:
- Bổn tọa đến là vì đệ tử chân truyền Hồ Hầu Minh của Không Động môn, ngươi là Tùy Qua? Nhanh thành thật nói ra!
- Nói ra? Nói cái đầu mẹ ngươi!
Tùy Qua tràn đầy căm phẫn, vỗ mạnh lên bàn trà, đánh vỡ thành bột mịn:
- Hồ Hầu Minh, Hoàng Linh Phong đáng chết kia, hai người rốt cục đang ở nơi nào, nhanh chóng bảo họ cút ra đây, nếu không Thần Thảo tông không đội trời chung với bọn hắn!
/1780
|