Hôm nay Hồ Đình Trung đích thân đến, mục đích không cần nói cũng biết.
- Tùy Qua! Không Động môn thái thượng trưởng lão tự mình đến hỏi tội, ngươi còn không ra xin được trị tội!
Thanh âm Đàm Hạo Huy vang lên, người này hẳn đã quên dáng vẻ hốt hoảng chật vật chạy trốn của mình khi trước, nhanh như vậy đã tỏ uy phong.
- Đàm Hạo Huy, ngươi thật sự là cấp mặt không biết xấu hổ!
Tùy Qua cười lạnh nói:
- Vừa rồi ta đã cho hai ngươi bình yên rời đi, đó là bởi vì không muốn kết thù oán với Không Động môn cùng Thục Sơn kiếm tông, trúng mưu kế của người khác. Không nghĩ tới ngươi là tên ngu xuẩn, cho dù ngươi không nghĩ tới ta tha mạng cho ngươi, ít nhất ngươi cũng không nên xui khiến môn nhân đến tấn công Minh Kiếm sơn đi?
- Tùy Qua, đừng nói nghe cho hay, cái gì buông tha đường sống cho ta. Bản nhân là tuyệt đại cường giả hóa thần kỳ, muốn qua lại trong Minh Kiếm sơn không phải thật tự nhiên?
Đứng trước mặt nhiều môn nhân, Đàm Hạo Huy đương nhiên sẽ không yếu thế.
- Qua lại tự nhiên? Ta xem hốt hoảng mà chạy đi.
Tùy Qua lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi thật có thể qua lại tự nhiên, không ngại tới thử xem? Ta phát động hộ sơn đại trận, nhìn xem ngươi làm sao đi lại tự nhiên!
Khiêu khích!
Vẽ mặt!
- Đàm Hạo Huy, ngươi đi sang bên một chút!
Hồ Đình Trung hừ lạnh một tiếng, sau đó xa xa nhìn Tùy Qua:
- Hồ Hầu Minh không phải ngươi giết?
- Vô nghĩa, đương nhiên không phải ta giết!
Tùy Qua đầy vẻ căm phẫn:
- Đầu tiên hai người Hồ Hầu Minh cùng Hoàng Linh Phong đều là cao thủ hóa thần kỳ, với tu vi của bọn hắn ngươi cho rằng ta có thể dễ dàng giết chết sao, hơn nữa dưới tình huống hai người kia liên thủ? Huống chi giết bọn hắn, đối với ta có chỗ tốt gì? Chẳng lẽ ta không ngại người của Không Động môn cùng Thục Sơn kiếm tông giết tới cửa?
- Ta nghĩ có lẽ không phải ngươi giết con ta.
Hồ Đình Trung thản nhiên nói tiếp:
- Nhưng cho dù không phải ngươi, chuyện này cũng vì ngươi dựng lên. Trước đó Không Động môn phái sứ giả mời ngươi hợp tác, vì sao ngươi ngạo mạn như thế? Nếu không có chuyện này Hồ Hầu Minh cùng Hoàng Linh Phong vì sao cần đến chỗ của ngươi, như thế nào bị người tính kế? Cho nên con ta xảy ra sự tình, ngươi cũng khó tránh tội!
- Tại sao ngươi không nói Hồ Hầu Minh cùng Hoàng Linh Phong bắt đi nữ nhân của ta đây?
Tùy Qua lạnh lùng nhìn Hồ Đình Trung:
- Đúng sai không cần nói nữa, Hồ Đình Trung, ngươi là thái thượng trưởng lão Không Động môn, ta chỉ hỏi ngươi một câu, hôm nay rốt cục ngươi muốn làm gì?
Hồ Đình Trung như không nghe câu hỏi của hắn, hỏi lại:
- Hung thủ không phải ngươi?
- Không phải!
Tùy Qua đồng học nói dối không chút đỏ mặt.
- Vậy ngươi có biết hung thủ là ai, ở nơi nào, có thể giao ra hung thủ sao?
Hồ Đình Trung lại hỏi.
- Không thể.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Bởi vì ta không biết.
- Như vậy, ta cho ngươi một con đường sống – quỳ xuống! Bó tay chịu trói, theo ta đi Không Động môn!
Hồ Đình Trung dùng tư thế cao cao tại thượng nói, cơ hồ là giọng điệu ra lệnh.
- Không có khả năng!
Tùy Qua không chút nhượng bộ:
- Sĩ khả sát bất khả nhục! Huống chi cho dù ngươi có tu vi hóa thần trung kỳ, cũng đừng hòng có thể san bằng Minh Kiếm sơn của ta!
Cuộc đại chiến không cách nào tránh khỏi.
Nhưng Tùy Qua đã nghĩ kỹ đường lui, nếu thật sự không thể ngăn cản, hắn sẽ đem toàn bộ người cùng toàn bộ yêu thảo trên Minh Kiếm sơn thu vào Hồng Mông Thạch, sau đó trốn chạy. Trời đất bao la, Tùy Qua tin tưởng mình có biện pháp đào thoát đuổi bắt của Không Động môn cùng Thục Sơn kiếm tông. Đợi cho ngày sau tu vi tiến triển, tiếp tục đến báo thù cũng không muộn.
Chính bởi vì Tùy Qua đã nghĩ kỹ đường lui, cho nên khi đối mặt đám người Hồ Đình Trung, hắn mới có thể kiên cường như thế.
Nhưng sự kiên cường của Tùy Qua đã hoàn toàn chọc giận Hồ Đình Trung.
Thấy Tùy Qua không chịu bó tay chịu trói, Hồ Đình Trung rốt cục quyết định xuất thủ, uy áp khôn cùng từ trong thân thể hắn phóng thích đi ra, lấy hắn làm trung tâm thiên địa linh khí khắp bốn phía hoàn toàn tụ tập, hình thành linh khí lốc xoáy cực lớn, nhìn hắn thật giống như trung tâm thiên địa, chúa tể một phương.
Tuy Tùy Qua chưa từng giao thủ với đạo sĩ hóa thần trung kỳ, nhưng hắn cũng không sợ hãi, hạ lệnh toàn lực thúc giục hộ sơn đại trận.
Tuy Hồ Đình Trung hấp thu thiên địa linh khí không còn một mảnh, nhưng thiên địa linh khí trong Minh Kiếm sơn đã có hộ sơn đại trận trấn áp, chỉ cần trận pháp không phá, hắn đừng hòng hấp thu được chút nào.
Khí thế song phương không ngừng tăng lên.
Nhưng vào lúc này Tùy Qua nhìn thấy được biến hóa không thể tưởng tượng.
Hồ Đình Trung đột nhiên phân thành hai, biến thành hai người!
Hai Hồ Đình Trung giống nhau như đúc.
- Nguyên lai đây là thần diệu của túc thần cảnh sao?
Tùy Qua tự nhủ, biến hóa của Hồ Đình Trung làm hắn kinh ngạc, nhưng không kinh hãi, hắn đã mơ hồ nhìn ra hai Hồ Đình Trung có một là nguyên thần, chẳng qua bởi vì đã hoàn toàn trưởng thành nên khi rời đi thân thể vẫn có thể tồn tại độc lập, cho nên mới có diệu dụng như thế.
Ngay khi nguyên thần của Hồ Đình Trung xuất hiện, quanh thân thể lại xuất hiện linh khí lốc xoáy khủng bố, hai cỗ khí thế uy áp dung vào cùng một chỗ, bắt đầu hướng Minh Kiếm sơn nghiền áp tới.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
- Hồ Đình Trung, dừng tay đi!
Đúng lúc này Tùy Qua xuất hiện ngoài hộ sơn đại trận.
Hồ Đình Trung dừng tay, đang định nói Tùy Qua rốt cục biết quỳ cầu xin tha thứ hay sao, nhưng vừa mở miệng đã cảm giác được tình huống không đúng.
Đích thật là không bình thường.
Bởi vì Hồ Đình Trung phát hiện, lại có hai Tùy Qua.
Trước mặt hắn là một Tùy Qua, trên đỉnh Minh Kiếm sơn lại có một Tùy Qua khác.
Khí thế cả hai thập phần cường đại.
Không chút thua kém uy áp của Hồ Đình Trung.
Ngay khi Hồ Đình Trung còn không hiểu nguyên nhân, Tùy Qua đứng trước mặt chợt nói:
- Hồ đạo hữu, rõ ràng chỉ là trường hợp ngẫu ngộ, ngươi cần gì phải quái gở bức bách, nhất định lựa chọn cục diện lưỡng bại câu thương đây?
- Lưỡng bại câu thương, chỉ bằng ngươi?
Hồ Đình Trung tuy không thấy rõ sâu cạn của Tùy Qua, nhưng trong miệng không chịu thả lỏng.
- Đương nhiên.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Nếu ngươi khăng khăng đòi giao thủ, ta vui vẻ phụng bồi, nhưng làm như vậy thật sự nhàm chán, bởi vì giữa chúng ta không có huyết hải thâm cừu, sẽ chỉ làm người khác chê cười. Hơn nữa hôm nay các ngươi lao sư động chúng như thế, chỉ là vì diễu võ giương oai đi, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, vẫn nên bỏ bớt tâm đi, ở chỗ này của ta các ngươi đừng hòng đạt tới mục đích!
Biểu tình trên mặt Hồ Đình Trung âm tình bất định, tựa hồ đang suy tính lời của Tùy Qua.
Bộ dáng Tùy Qua khí định thần nhàn, nhưng hắn cũng chỉ là giả vờ mà thôi.
- Tùy tiên sinh, chẳng lẽ ngươi có biết Tô Ngạn Tiên tới bái phỏng, cho nên sớm đi ra nghênh đón sao? Ngươi thật sự là quá khách khí.
Đúng lúc này một thanh âm dịu dàng nhưng đầy lực xuyên thấu xa xa truyền đến, thanh âm còn chưa dứt thân ảnh đã rơi giữa hai người Tùy Qua cùng Hồ Đình Trung.
- Tùy Qua! Không Động môn thái thượng trưởng lão tự mình đến hỏi tội, ngươi còn không ra xin được trị tội!
Thanh âm Đàm Hạo Huy vang lên, người này hẳn đã quên dáng vẻ hốt hoảng chật vật chạy trốn của mình khi trước, nhanh như vậy đã tỏ uy phong.
- Đàm Hạo Huy, ngươi thật sự là cấp mặt không biết xấu hổ!
Tùy Qua cười lạnh nói:
- Vừa rồi ta đã cho hai ngươi bình yên rời đi, đó là bởi vì không muốn kết thù oán với Không Động môn cùng Thục Sơn kiếm tông, trúng mưu kế của người khác. Không nghĩ tới ngươi là tên ngu xuẩn, cho dù ngươi không nghĩ tới ta tha mạng cho ngươi, ít nhất ngươi cũng không nên xui khiến môn nhân đến tấn công Minh Kiếm sơn đi?
- Tùy Qua, đừng nói nghe cho hay, cái gì buông tha đường sống cho ta. Bản nhân là tuyệt đại cường giả hóa thần kỳ, muốn qua lại trong Minh Kiếm sơn không phải thật tự nhiên?
Đứng trước mặt nhiều môn nhân, Đàm Hạo Huy đương nhiên sẽ không yếu thế.
- Qua lại tự nhiên? Ta xem hốt hoảng mà chạy đi.
Tùy Qua lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi thật có thể qua lại tự nhiên, không ngại tới thử xem? Ta phát động hộ sơn đại trận, nhìn xem ngươi làm sao đi lại tự nhiên!
Khiêu khích!
Vẽ mặt!
- Đàm Hạo Huy, ngươi đi sang bên một chút!
Hồ Đình Trung hừ lạnh một tiếng, sau đó xa xa nhìn Tùy Qua:
- Hồ Hầu Minh không phải ngươi giết?
- Vô nghĩa, đương nhiên không phải ta giết!
Tùy Qua đầy vẻ căm phẫn:
- Đầu tiên hai người Hồ Hầu Minh cùng Hoàng Linh Phong đều là cao thủ hóa thần kỳ, với tu vi của bọn hắn ngươi cho rằng ta có thể dễ dàng giết chết sao, hơn nữa dưới tình huống hai người kia liên thủ? Huống chi giết bọn hắn, đối với ta có chỗ tốt gì? Chẳng lẽ ta không ngại người của Không Động môn cùng Thục Sơn kiếm tông giết tới cửa?
- Ta nghĩ có lẽ không phải ngươi giết con ta.
Hồ Đình Trung thản nhiên nói tiếp:
- Nhưng cho dù không phải ngươi, chuyện này cũng vì ngươi dựng lên. Trước đó Không Động môn phái sứ giả mời ngươi hợp tác, vì sao ngươi ngạo mạn như thế? Nếu không có chuyện này Hồ Hầu Minh cùng Hoàng Linh Phong vì sao cần đến chỗ của ngươi, như thế nào bị người tính kế? Cho nên con ta xảy ra sự tình, ngươi cũng khó tránh tội!
- Tại sao ngươi không nói Hồ Hầu Minh cùng Hoàng Linh Phong bắt đi nữ nhân của ta đây?
Tùy Qua lạnh lùng nhìn Hồ Đình Trung:
- Đúng sai không cần nói nữa, Hồ Đình Trung, ngươi là thái thượng trưởng lão Không Động môn, ta chỉ hỏi ngươi một câu, hôm nay rốt cục ngươi muốn làm gì?
Hồ Đình Trung như không nghe câu hỏi của hắn, hỏi lại:
- Hung thủ không phải ngươi?
- Không phải!
Tùy Qua đồng học nói dối không chút đỏ mặt.
- Vậy ngươi có biết hung thủ là ai, ở nơi nào, có thể giao ra hung thủ sao?
Hồ Đình Trung lại hỏi.
- Không thể.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Bởi vì ta không biết.
- Như vậy, ta cho ngươi một con đường sống – quỳ xuống! Bó tay chịu trói, theo ta đi Không Động môn!
Hồ Đình Trung dùng tư thế cao cao tại thượng nói, cơ hồ là giọng điệu ra lệnh.
- Không có khả năng!
Tùy Qua không chút nhượng bộ:
- Sĩ khả sát bất khả nhục! Huống chi cho dù ngươi có tu vi hóa thần trung kỳ, cũng đừng hòng có thể san bằng Minh Kiếm sơn của ta!
Cuộc đại chiến không cách nào tránh khỏi.
Nhưng Tùy Qua đã nghĩ kỹ đường lui, nếu thật sự không thể ngăn cản, hắn sẽ đem toàn bộ người cùng toàn bộ yêu thảo trên Minh Kiếm sơn thu vào Hồng Mông Thạch, sau đó trốn chạy. Trời đất bao la, Tùy Qua tin tưởng mình có biện pháp đào thoát đuổi bắt của Không Động môn cùng Thục Sơn kiếm tông. Đợi cho ngày sau tu vi tiến triển, tiếp tục đến báo thù cũng không muộn.
Chính bởi vì Tùy Qua đã nghĩ kỹ đường lui, cho nên khi đối mặt đám người Hồ Đình Trung, hắn mới có thể kiên cường như thế.
Nhưng sự kiên cường của Tùy Qua đã hoàn toàn chọc giận Hồ Đình Trung.
Thấy Tùy Qua không chịu bó tay chịu trói, Hồ Đình Trung rốt cục quyết định xuất thủ, uy áp khôn cùng từ trong thân thể hắn phóng thích đi ra, lấy hắn làm trung tâm thiên địa linh khí khắp bốn phía hoàn toàn tụ tập, hình thành linh khí lốc xoáy cực lớn, nhìn hắn thật giống như trung tâm thiên địa, chúa tể một phương.
Tuy Tùy Qua chưa từng giao thủ với đạo sĩ hóa thần trung kỳ, nhưng hắn cũng không sợ hãi, hạ lệnh toàn lực thúc giục hộ sơn đại trận.
Tuy Hồ Đình Trung hấp thu thiên địa linh khí không còn một mảnh, nhưng thiên địa linh khí trong Minh Kiếm sơn đã có hộ sơn đại trận trấn áp, chỉ cần trận pháp không phá, hắn đừng hòng hấp thu được chút nào.
Khí thế song phương không ngừng tăng lên.
Nhưng vào lúc này Tùy Qua nhìn thấy được biến hóa không thể tưởng tượng.
Hồ Đình Trung đột nhiên phân thành hai, biến thành hai người!
Hai Hồ Đình Trung giống nhau như đúc.
- Nguyên lai đây là thần diệu của túc thần cảnh sao?
Tùy Qua tự nhủ, biến hóa của Hồ Đình Trung làm hắn kinh ngạc, nhưng không kinh hãi, hắn đã mơ hồ nhìn ra hai Hồ Đình Trung có một là nguyên thần, chẳng qua bởi vì đã hoàn toàn trưởng thành nên khi rời đi thân thể vẫn có thể tồn tại độc lập, cho nên mới có diệu dụng như thế.
Ngay khi nguyên thần của Hồ Đình Trung xuất hiện, quanh thân thể lại xuất hiện linh khí lốc xoáy khủng bố, hai cỗ khí thế uy áp dung vào cùng một chỗ, bắt đầu hướng Minh Kiếm sơn nghiền áp tới.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
- Hồ Đình Trung, dừng tay đi!
Đúng lúc này Tùy Qua xuất hiện ngoài hộ sơn đại trận.
Hồ Đình Trung dừng tay, đang định nói Tùy Qua rốt cục biết quỳ cầu xin tha thứ hay sao, nhưng vừa mở miệng đã cảm giác được tình huống không đúng.
Đích thật là không bình thường.
Bởi vì Hồ Đình Trung phát hiện, lại có hai Tùy Qua.
Trước mặt hắn là một Tùy Qua, trên đỉnh Minh Kiếm sơn lại có một Tùy Qua khác.
Khí thế cả hai thập phần cường đại.
Không chút thua kém uy áp của Hồ Đình Trung.
Ngay khi Hồ Đình Trung còn không hiểu nguyên nhân, Tùy Qua đứng trước mặt chợt nói:
- Hồ đạo hữu, rõ ràng chỉ là trường hợp ngẫu ngộ, ngươi cần gì phải quái gở bức bách, nhất định lựa chọn cục diện lưỡng bại câu thương đây?
- Lưỡng bại câu thương, chỉ bằng ngươi?
Hồ Đình Trung tuy không thấy rõ sâu cạn của Tùy Qua, nhưng trong miệng không chịu thả lỏng.
- Đương nhiên.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Nếu ngươi khăng khăng đòi giao thủ, ta vui vẻ phụng bồi, nhưng làm như vậy thật sự nhàm chán, bởi vì giữa chúng ta không có huyết hải thâm cừu, sẽ chỉ làm người khác chê cười. Hơn nữa hôm nay các ngươi lao sư động chúng như thế, chỉ là vì diễu võ giương oai đi, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, vẫn nên bỏ bớt tâm đi, ở chỗ này của ta các ngươi đừng hòng đạt tới mục đích!
Biểu tình trên mặt Hồ Đình Trung âm tình bất định, tựa hồ đang suy tính lời của Tùy Qua.
Bộ dáng Tùy Qua khí định thần nhàn, nhưng hắn cũng chỉ là giả vờ mà thôi.
- Tùy tiên sinh, chẳng lẽ ngươi có biết Tô Ngạn Tiên tới bái phỏng, cho nên sớm đi ra nghênh đón sao? Ngươi thật sự là quá khách khí.
Đúng lúc này một thanh âm dịu dàng nhưng đầy lực xuyên thấu xa xa truyền đến, thanh âm còn chưa dứt thân ảnh đã rơi giữa hai người Tùy Qua cùng Hồ Đình Trung.
/1780
|