Lúc này, Tùy Qua đang ở trên lầu quan sát cục diện, nghe Phương Thiểu Văn nói lời này, chỉ hận không thể lập tức đi xuống cho người này hai cái tát tai.
Phương Thiểu Văn, Tùy Qua cũng biết .
Ban đầu khi Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng đến thành phố Minh Phủ thu thập Lâm Thập, từng đụng độ với Phương Thiểu Văn trong quán rượu, tên này vừa xuất hiện đã muốn cua Thẩm Quân Lăng, kết quả bị Thẩm Quân Lăng chế ngạo cho một trận. Lúc ấy, nếu như không phải có Triệu Tam gia, Tùy Qua đã sớm động thủ dạy dỗ tiểu tử này rồi. Không ngờ, lúc này hắn lại đến thành phố Đông Giang, hơn nữa còn kiêu ngạo như vậy.
Phải biết rằng, cường long không áp được đầu xà.
Cho dù Tam Giang đường là đệ nhất bang hội thành phố Minh Phủ, nhưng nói cho cùng thành phố Đông Giang vẫn là địa bàn của Cuồng Hùng bang, tên Phương Thiểu Văn này không khỏi kiêu ngạo quá mức rồi.
- Phương Thiểu Văn, ngươi tính làm gì, ngươi có tư cách đại biểu cả Tam Giang đường sao!
Đúng vào lúc này, một âm thanh chói tai vang lên.
Thanh âm nữ nhân luôn có thể khiến mọi người chú ý.
Ngay cả Tùy Qua cũng không ngoại lệ.
Tùy Qua nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy một cô gái mặc áo da màu đen, đi giày cao gót, tết tóc đuôi ngựa, vóc người bay bổng xuất hiện ở giữa sân, trong ánh mắt của mọi người, ngạo khí đi về phía Phương Thiểu Văn.
- Ồ, đây không phải Mục Ngọc Thiền của Độc Giao bang sao.
Tùy Qua tự nhủ.
Mục Ngọc Thiền, chính là cháu gái của Triệu Tam gia, lúc trước Tùy Qua từng hứa với Triệu Tam gia sẽ chiếu cố cô gái này. Cho nên, ban đầu khi tỷ võ với Mục Ngọc Thiền, Tùy Qua cũng hạ thủ lưu tình.
Mục Ngọc Thiền đi tới trước mặt Phương Thiểu Văn, khinh thường nói:
- Phương Thiểu Văn, ngươi cũng thấy rõ, nơi này là thành phố Đông Giang, không phải là thành phố Minh Phủ. Ngươi muốn đùa bỡn uy phong ở chỗ này, ngươi đến nhầm chỗ rồi!
- A, ta tưởng là ai, thì ra là Mục Ngọc Thiền, Mục tiểu thư.
Phương Thiểu Văn bình thản nói:
- Mục tiểu thư, ta nghe nói ngươi vẫn lăn lộn ở thành phố Đông Giang, thậm chí ngay cả một thành phố nhỏ bé như Đông Giang, ngươi cũng không cách nào thống nhất, lại còn muốn tới tiếp quản nhị đường khẩu của Tam Giang đường, ngươi thật sự giống như A Kiều, rất ngu rất ngây thơ!
Mục Ngọc Thiền nghe thấy lời này, giận tím mặt, quát lên:
- Phương Thiểu Văn, ngươi không phải tự xưng là công phu rất giỏi sao, dám thử đấu với ta không!
Nữ A Phi này quả nhiên là bản tính sai bảo, vừa tới đã đánh tiếng kêu giết .
Tùy Qua vốn không muốn quan tâm đến chuyện này, nhưng đã hứa với Triệu Tam gia sẽ chiếu cố nữ nhân này, thật sự cũng không thể nhìn nàng chịu thiệt, cho nên vận dụng Tiên Thiên chân khí, hắng giọng nói:
- Tiểu hài nhi phía dưới, không nên ồn ào.
Thanh âm của Tùy Qua không cao, nhưng lại mang theo một luồng uy nghiêm mạnh mẽ vô cùng.
Tùy Qua vừa lên tiếng, những người phía dưới, chỉ cảm thấy màng nhĩ vang lên ong ong, nhất thời cũng yên tĩnh lại, yên lặng như tờ.
Phương Thiểu Văn và Mục Ngọc Thiền, tựa hồ đồng thời nhìn về phía Tùy Qua.
Mục Ngọc Thiền vừa nhìn thấy Tùy Qua, trong mắt liền phun ra lửa giận, hiển nhiên lại nhớ tới cảnh tượng lần trước nàng bị Tùy Qua “Đùa giỡn”.
Còn trong mắt Phương Thiểu Văn cũng toát ra vẻ oán độc.
Tùy Qua biết, tiểu tử Phương Thiểu Văn đại khái cũng nhận ra hắn.
Nhưng, đối với loại nhân vật như Phương Thiểu Văn, Tùy Qua hoàn toàn không xem trọng, bình thản nói:
- Phương Thiểu Văn, nể mặt Triệu Tam gia, ta không so đo với ngươi, mau rời khỏi thành phố Đông Giang.
- Ngươi lên mặt gì chứ!
Phương Thiểu Văn bị Tùy Qua đứng trên cao khiển trách như vậy, bất mãn hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn dùng danh tiếng của Tam thúc dọa ta, lão tử…
Bốp!
Phương Thiểu Văn còn chưa nói xong, trên mặt đã ăn một cái tát.
Cái tát này khiến nửa bên mặt Phương Thiểu Văn cũng sưng phồng lên.
Phương Thiểu Văn lảo đảo, ôm mặt nhìn Tùy Qua, trong mắt sát khí chợt lóe lên, nhưng hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ:
- Cách không vận khí. . . Tiên Thiên bí cảnh, chuyện này. . . làm sao có thể?
Phương Thiểu Văn cũng là người tập võ, hơn nữa tu vi đã đến Luyện Khí trung kỳ, cho nên hắn mới dám lớn lối như thế.
Nhưng, cái tát này của Tùy Qua lại làm cho Phương Thiểu Văn hoàn toàn tuyệt vọng.
Tiên Thiên bí cảnh, đây cũng là cảnh giới trong truyền thuyết. Phương Thiểu Văn từng nghe phụ thân nói, Tiên Thiên chân khí có thể cách không phát ra, gọt kim gãy ngọc, thật sự lợi hại, chưa từng chứng kiến thủ đoạn của Tiên Thiên cường giả, ngươi vĩnh viễn cũng không biết một cường giả Tiên Thiên kỳ đáng sợ đến cỡ nào.
Hôm nay, Phương Thiểu Văn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình lại đụng phải một Tiên Thiên cường giả, hơn nữa còn trẻ như vậy.
Phương Thiểu Văn lầm bầm rất thấp, nhưng vẫn bị Tùy Qua nghe được.
Tùy Qua nói:
- Nếu ngươi đã biết tu vi của ta, vậy thì mau mang theo đám bằng hữu chó má của mình cút đi! Nhớ kỹ, cút xa khỏi thành phố Đông Giang, nếu như trước hừng đông, ngươi còn ở thành phố Đông Giang, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá rất lớn!
Phương Thiểu Văn còn chưa trả lời, tên cậu ấm bên cạnh đã lên tiếng, mắng Tùy Qua:
- Con mẹ nó, ngươi cho mình là ai………
Bốp!
Lại là một cái tát, cả người tên cậu ấm bị tát bay ra ngoài, miệng sùi bọt mép, trực tiếp ngất đi.
Nhưng, lần này người xuất thủ không phải là Tùy Qua, mà là người hầu của Tùy Qua, Ngưu Duyên Tranh.
Ngưu Duyên Tranh hiện giờ đã có giác ngộ làm người hầu, hắn học được không ít thứ từ trên người Tống Văn Hiên, mặc dù công phu nịnh nọt còn kém xa Tống Văn Hiên, nhưng vẫn biết quan sát nét mặt, biết lúc nào nên thay chủ xuất thủ. Cho nên, mặc dù Tùy Qua không phân phó, Ngưu Duyên Tranh vẫn xuất động giải quyết vấn đề cho Tùy Qua.
Sau khi Ngưu Duyên Tranh tát bay tên cậu ấm, cũng không để ý tới đám người Phương Thiểu Văn, trực tiếp đưa tay, lần lượt ném đám người còn lại ra ngoài.
Phương Thiểu Văn thấy thời cơ rất nhanh, không đợi Ngưu Duyên Tranh xuất thủ, liền mang theo một người cuống quít xông ra ngoài, tránh khỏi kết quả bị tống đi.
Mục Ngọc Thiền nhìn cục diện trước mắt, có chút không biết làm sao.
- Cô bé, làm sao suốt ngày chỉ biết đánh nhau vậy.
Thanh âm của Tùy Qua chợt vang lên bên tai Mục Ngọc Thiền. Lúc này Mục Ngọc Thiền mới phát hiện, không biết từ lúc nào Tùy Qua đã xuất hiện trước mặt nàng.
- Ai cần ngươi lo!
Mục Ngọc Thiền hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cho mình là ai a! Còn nữa, đừng lấy Tam thúc ra dọa ta. Hừ, sẽ có một ngày, ta sẽ đánh bại ngươi, thống nhất thành phố Đông Giang này!
Sau khi nói xong, Mục Ngọc Thiền nghênh ngang rời đi.
- Nha đầu này thật cứng đầu!
Sơn Hùng nói với Tùy Qua:
- Tùy huynh đệ, tôi vất vả lắm mới có được hai cánh tay, cậu cũng không cho tôi một cơ hội biểu hiện?
- Bây giờ anh còn chưa khống chế tốt lực đạo, tôi sợ anh đánh chết đám nhãi nhép đấy.
Tùy Qua cười nói.
- Hắc, thì ra là như vậy. Vậy, chúng ta tiếp tục uống rượu ăn mừng chứ?
Sơn Hùng nói.
- Mọi người đi ăn mừng đi, tôi sợ không có phúc uống rượu rồi, lại chọc tới phiền toái.
Vừa nói, ánh mắt Tùy Qua vừa nhìn về phía cửa.
Phương Thiểu Văn, Tùy Qua cũng biết .
Ban đầu khi Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng đến thành phố Minh Phủ thu thập Lâm Thập, từng đụng độ với Phương Thiểu Văn trong quán rượu, tên này vừa xuất hiện đã muốn cua Thẩm Quân Lăng, kết quả bị Thẩm Quân Lăng chế ngạo cho một trận. Lúc ấy, nếu như không phải có Triệu Tam gia, Tùy Qua đã sớm động thủ dạy dỗ tiểu tử này rồi. Không ngờ, lúc này hắn lại đến thành phố Đông Giang, hơn nữa còn kiêu ngạo như vậy.
Phải biết rằng, cường long không áp được đầu xà.
Cho dù Tam Giang đường là đệ nhất bang hội thành phố Minh Phủ, nhưng nói cho cùng thành phố Đông Giang vẫn là địa bàn của Cuồng Hùng bang, tên Phương Thiểu Văn này không khỏi kiêu ngạo quá mức rồi.
- Phương Thiểu Văn, ngươi tính làm gì, ngươi có tư cách đại biểu cả Tam Giang đường sao!
Đúng vào lúc này, một âm thanh chói tai vang lên.
Thanh âm nữ nhân luôn có thể khiến mọi người chú ý.
Ngay cả Tùy Qua cũng không ngoại lệ.
Tùy Qua nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy một cô gái mặc áo da màu đen, đi giày cao gót, tết tóc đuôi ngựa, vóc người bay bổng xuất hiện ở giữa sân, trong ánh mắt của mọi người, ngạo khí đi về phía Phương Thiểu Văn.
- Ồ, đây không phải Mục Ngọc Thiền của Độc Giao bang sao.
Tùy Qua tự nhủ.
Mục Ngọc Thiền, chính là cháu gái của Triệu Tam gia, lúc trước Tùy Qua từng hứa với Triệu Tam gia sẽ chiếu cố cô gái này. Cho nên, ban đầu khi tỷ võ với Mục Ngọc Thiền, Tùy Qua cũng hạ thủ lưu tình.
Mục Ngọc Thiền đi tới trước mặt Phương Thiểu Văn, khinh thường nói:
- Phương Thiểu Văn, ngươi cũng thấy rõ, nơi này là thành phố Đông Giang, không phải là thành phố Minh Phủ. Ngươi muốn đùa bỡn uy phong ở chỗ này, ngươi đến nhầm chỗ rồi!
- A, ta tưởng là ai, thì ra là Mục Ngọc Thiền, Mục tiểu thư.
Phương Thiểu Văn bình thản nói:
- Mục tiểu thư, ta nghe nói ngươi vẫn lăn lộn ở thành phố Đông Giang, thậm chí ngay cả một thành phố nhỏ bé như Đông Giang, ngươi cũng không cách nào thống nhất, lại còn muốn tới tiếp quản nhị đường khẩu của Tam Giang đường, ngươi thật sự giống như A Kiều, rất ngu rất ngây thơ!
Mục Ngọc Thiền nghe thấy lời này, giận tím mặt, quát lên:
- Phương Thiểu Văn, ngươi không phải tự xưng là công phu rất giỏi sao, dám thử đấu với ta không!
Nữ A Phi này quả nhiên là bản tính sai bảo, vừa tới đã đánh tiếng kêu giết .
Tùy Qua vốn không muốn quan tâm đến chuyện này, nhưng đã hứa với Triệu Tam gia sẽ chiếu cố nữ nhân này, thật sự cũng không thể nhìn nàng chịu thiệt, cho nên vận dụng Tiên Thiên chân khí, hắng giọng nói:
- Tiểu hài nhi phía dưới, không nên ồn ào.
Thanh âm của Tùy Qua không cao, nhưng lại mang theo một luồng uy nghiêm mạnh mẽ vô cùng.
Tùy Qua vừa lên tiếng, những người phía dưới, chỉ cảm thấy màng nhĩ vang lên ong ong, nhất thời cũng yên tĩnh lại, yên lặng như tờ.
Phương Thiểu Văn và Mục Ngọc Thiền, tựa hồ đồng thời nhìn về phía Tùy Qua.
Mục Ngọc Thiền vừa nhìn thấy Tùy Qua, trong mắt liền phun ra lửa giận, hiển nhiên lại nhớ tới cảnh tượng lần trước nàng bị Tùy Qua “Đùa giỡn”.
Còn trong mắt Phương Thiểu Văn cũng toát ra vẻ oán độc.
Tùy Qua biết, tiểu tử Phương Thiểu Văn đại khái cũng nhận ra hắn.
Nhưng, đối với loại nhân vật như Phương Thiểu Văn, Tùy Qua hoàn toàn không xem trọng, bình thản nói:
- Phương Thiểu Văn, nể mặt Triệu Tam gia, ta không so đo với ngươi, mau rời khỏi thành phố Đông Giang.
- Ngươi lên mặt gì chứ!
Phương Thiểu Văn bị Tùy Qua đứng trên cao khiển trách như vậy, bất mãn hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn dùng danh tiếng của Tam thúc dọa ta, lão tử…
Bốp!
Phương Thiểu Văn còn chưa nói xong, trên mặt đã ăn một cái tát.
Cái tát này khiến nửa bên mặt Phương Thiểu Văn cũng sưng phồng lên.
Phương Thiểu Văn lảo đảo, ôm mặt nhìn Tùy Qua, trong mắt sát khí chợt lóe lên, nhưng hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ:
- Cách không vận khí. . . Tiên Thiên bí cảnh, chuyện này. . . làm sao có thể?
Phương Thiểu Văn cũng là người tập võ, hơn nữa tu vi đã đến Luyện Khí trung kỳ, cho nên hắn mới dám lớn lối như thế.
Nhưng, cái tát này của Tùy Qua lại làm cho Phương Thiểu Văn hoàn toàn tuyệt vọng.
Tiên Thiên bí cảnh, đây cũng là cảnh giới trong truyền thuyết. Phương Thiểu Văn từng nghe phụ thân nói, Tiên Thiên chân khí có thể cách không phát ra, gọt kim gãy ngọc, thật sự lợi hại, chưa từng chứng kiến thủ đoạn của Tiên Thiên cường giả, ngươi vĩnh viễn cũng không biết một cường giả Tiên Thiên kỳ đáng sợ đến cỡ nào.
Hôm nay, Phương Thiểu Văn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình lại đụng phải một Tiên Thiên cường giả, hơn nữa còn trẻ như vậy.
Phương Thiểu Văn lầm bầm rất thấp, nhưng vẫn bị Tùy Qua nghe được.
Tùy Qua nói:
- Nếu ngươi đã biết tu vi của ta, vậy thì mau mang theo đám bằng hữu chó má của mình cút đi! Nhớ kỹ, cút xa khỏi thành phố Đông Giang, nếu như trước hừng đông, ngươi còn ở thành phố Đông Giang, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá rất lớn!
Phương Thiểu Văn còn chưa trả lời, tên cậu ấm bên cạnh đã lên tiếng, mắng Tùy Qua:
- Con mẹ nó, ngươi cho mình là ai………
Bốp!
Lại là một cái tát, cả người tên cậu ấm bị tát bay ra ngoài, miệng sùi bọt mép, trực tiếp ngất đi.
Nhưng, lần này người xuất thủ không phải là Tùy Qua, mà là người hầu của Tùy Qua, Ngưu Duyên Tranh.
Ngưu Duyên Tranh hiện giờ đã có giác ngộ làm người hầu, hắn học được không ít thứ từ trên người Tống Văn Hiên, mặc dù công phu nịnh nọt còn kém xa Tống Văn Hiên, nhưng vẫn biết quan sát nét mặt, biết lúc nào nên thay chủ xuất thủ. Cho nên, mặc dù Tùy Qua không phân phó, Ngưu Duyên Tranh vẫn xuất động giải quyết vấn đề cho Tùy Qua.
Sau khi Ngưu Duyên Tranh tát bay tên cậu ấm, cũng không để ý tới đám người Phương Thiểu Văn, trực tiếp đưa tay, lần lượt ném đám người còn lại ra ngoài.
Phương Thiểu Văn thấy thời cơ rất nhanh, không đợi Ngưu Duyên Tranh xuất thủ, liền mang theo một người cuống quít xông ra ngoài, tránh khỏi kết quả bị tống đi.
Mục Ngọc Thiền nhìn cục diện trước mắt, có chút không biết làm sao.
- Cô bé, làm sao suốt ngày chỉ biết đánh nhau vậy.
Thanh âm của Tùy Qua chợt vang lên bên tai Mục Ngọc Thiền. Lúc này Mục Ngọc Thiền mới phát hiện, không biết từ lúc nào Tùy Qua đã xuất hiện trước mặt nàng.
- Ai cần ngươi lo!
Mục Ngọc Thiền hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cho mình là ai a! Còn nữa, đừng lấy Tam thúc ra dọa ta. Hừ, sẽ có một ngày, ta sẽ đánh bại ngươi, thống nhất thành phố Đông Giang này!
Sau khi nói xong, Mục Ngọc Thiền nghênh ngang rời đi.
- Nha đầu này thật cứng đầu!
Sơn Hùng nói với Tùy Qua:
- Tùy huynh đệ, tôi vất vả lắm mới có được hai cánh tay, cậu cũng không cho tôi một cơ hội biểu hiện?
- Bây giờ anh còn chưa khống chế tốt lực đạo, tôi sợ anh đánh chết đám nhãi nhép đấy.
Tùy Qua cười nói.
- Hắc, thì ra là như vậy. Vậy, chúng ta tiếp tục uống rượu ăn mừng chứ?
Sơn Hùng nói.
- Mọi người đi ăn mừng đi, tôi sợ không có phúc uống rượu rồi, lại chọc tới phiền toái.
Vừa nói, ánh mắt Tùy Qua vừa nhìn về phía cửa.
/1780
|