Ở cửa “Nhân gian tiên cảnh”, xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp.
Mặc dù nơi này cũng không thiếu nữ nhân xinh đẹp, nhưng nữ nhân trước mắt này, vẫn khiến mọi người có một loại cảm giác kinh diễm.
Vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.
Hưu!
Lúc này, trong quán có một người huýt sáo trêu chọc nữ nhân kia.
Bốp!
Tiếng huýt sáo vừa vang lên, Sơn Hùng đã trực tiếp tát tên thanh niên bay ra ngoài.
- Quả nhiên chưa khống chế được lực đạo.
Sơn Hùng nhìn bàn tay mình nói.
Những người còn lại thấy Sơn Hùng lão đại tự mình xuất thủ, làm sao còn dám càn rỡ, nhất thời yên tĩnh lại.
Tùy Qua nhìn nữ nhân kia, tiến lên cười nói:
- Lam đại chủ biên, năm mới vui vẻ.
- Vui vẻ cái đầu anh! Làm gì có ai vui vẻ như anh, tới đây uống hoa tửu!
Lam Lan hừ một tiếng.
Nhưng, khóe miệng của nàng vẫn treo nụ cười.
Tùy Qua biết, nàng cũng không phải thật sự tức giận, cho nên tiến lên thấp giọng nói:
- Lam tỷ, ra ngoài nói chuyện đi.
- Còn ra ngoài nói chuyện, giả bộ văn hóa sao?
Lam Lan liếc nhìn Tùy Qua, nhưng vẫn dựa theo ý tứ của Tùy Qua, ra ngoài cửa “Nhân gian tiên cảnh” mới nói:
- Được rồi, Tùy đại thiếu, thời gian này anh thật tiêu sái, vừa qua năm mới đã đến nơi này uống hoa tửu rồi.
- Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm.
Tùy Qua cười giải thích:
- Tôi tới đây chữa bệnh cho người ta.
- Chữa bệnh cho người ta?
Lam Lan ra vẻ kinh ngạc:
- Nơi này không phải là bệnh viện, những người tới đây đều dư thừa tinh lực. Này, không phải anh tới đây khám bệnh hoa liễu chứ?
- Xem cô kìa, nghĩ phức tạp như thế làm chi.
Tùy Qua nói:
- Xe của cô đâu? Lên xe rồi nói chuyện.
- Không được, nói rõ trước rồi mới có thể lên xe.
Lam Lan nói:
- Rút cuộc anh tới đây làm gì?
- Vậy còn cô?
Tùy Qua hỏi ngược lại.
- Tôi nghe nói ở đây có người đánh nhau làm bạo động, cho nên muốn đến xem có tin tức gì hay không. Ai ngờ, lại thấy anh ở đây uống hoa tửu, xem ra anh có lẽ là khách quen của “Nhân gian tiên cảnh”.
Lam Lan nói.
- Nếu cô muốn nghe lời nói thật, tôi đúng là khách quen ở đây.
Tùy Qua nói:
- Thậm chí, ngay cả lão bản của nơi này, cũng rất quen thuộc với tôi. Cho nên, lần trước tôi mới nói, nếu như cô muốn tìm video vị tham quan và nữ nhân ở đấy “tâm sự”, tôi hứa có thể giúp một tay.
- Tôi muốn tìm tài liệu của anh.
Lam Lan nghiêm mặt nói.
- Vậy chỉ sợ tôi không có cách giúp cô.
Tùy Qua nói:
- Tôi tới đây chính là uống rượu chay. Những chuyện tâm sự, trao đổi với nữ nhân ở đấy, tôi không có hứng thú. Được rồi, cô đừng hoài nghi tôi có được hay không, cô cũng thấy tôi là một sinh viên có tiền đồ, có lý tưởng, có hoài bão, có trách nhiệm, làm sao có thể lãng phí tấm thân sơ nam ở chỗ này?
Sau khi nói xong, vẻ mặt Tùy Qua đột nhiên biến đổi, lúc này hắn mới nhớ tới, tấm thân sơ nam quý giá của hắn, đã bị người ta cướp đi.
- Được rồi, bớt lắm mồm đi.
Lam Lan nói:
- Thật ra, tôi tin tưởng anh không làm chuyện xấu .
- Làm sao, biết tôi trong sạch rồi chứ?
- Anh có bạn gái xinh đẹp như vậy, lại có tiền, dĩ nhiên không thể ra ngoài làm mấy chuyện hư hỏng như vậy.
Lam Lan khẽ thở dài, trong lòng chợt có một loại cảm giác buồn bã mất mát.
Tùy Qua nói:
- Xe cô rút cuộc để ở đâu, mau theo tôi đến một chỗ.
- Đi đâu?
Lam Lan nói.
- Nhà của Văn Đại Gia.
Tùy Qua cười cười:
- Đi thực hiện lời hứa của chúng ta.
- Lời hứa của chúng ta?
Lam Lan nghi ngờ nói, nhưng khi nghe thấy hai chữ “chúng ta”, trên mặt lại thoáng hiện lên nụ cười ngọt ngào.
- Cô quên rồi sao?
Tùy Qua nói:
- Chúng ta đã hứa với Văn Đại Gia, sẽ chữa khỏi chân cho Văn Quốc Cường đại ca.
- Chân của hắn, không phải đã bị người ta chặt đứt sao?
Trên mặt Lam Lan hiện ra vẻ bi thương:
- Chẳng lẽ anh quên rồi?
Tùy Qua lắc đầu:
- Tôi không quen. Nhưng cô cũng nên nhớ, tôi đã từng nói, tôi sẽ cho hắn một đôi chân hoàn hảo.
- Tôi biết.
Lam Lan nói:
- Nhưng tôi vốn tưởng rằng anh nói vậy chỉ để an ủi Quốc Cường đại ca.
- Tôi là nam nhân, nhất ngôn cửu đỉnh.
Tùy Qua cười nói.
- Trước kia không phải anh nói mình là nam sinh sao, làm sao hiện tại lại thành nam nhân rồi?
- Nam sinh, sớm muộn cũng sẽ biến thành nam nhân chứ sao.
Tùy Qua cười nói, nhưng trong nụ cười vẫn có mấy phần mất tự nhiên.
Đường đến nhà Văn Đại Gia không dễ đi, hơn nửa canh giờ, xe mới đi đến đầu thôn.
Hôm nay không khí đón năm mới vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trong bầu trời đêm thỉnh thoảng còn nhìn thấy pháo hoa, còn có tiếng pháo vang lên xa xa.
Trong thôn, người ra ngoài làm ăn phần lớn đều về nhà, không khí các nhà đều rất náo nhiệt.
Nhà Văn Đại Gia, cũng là ngoại lệ duy nhất.
Sau khi đến nhà Văn Đại Gia, Tùy Qua và Lam Lan cảm giác, bao trùm căn nhà là không khí tĩnh mịch và buồn bã.
Chỉ có một gian phòng vẫn sáng đèn.
Xuyên thấu qua cửa sổ, Tùy Qua thấy Văn Đại Gia đang rơi lệ dưới đèn.
Cốc! Cốc!
Tùy Qua tiến lên gõ cửa.
- Ai vậy?
Phải một lát sau, thanh âm của Văn Đại Gia mới vang lên.
- Là tôi, Tùy Qua, còn có Lam chủ biên.
Tùy Qua đáp.
- Đợi một lát, tôi mở cửa cho hai người.
Văn Đại Gia nói, vội vàng mở cửa cho Tùy Qua và Lam Lan.
- Văn Đại Gia, chúng tôi đến chúc tết hai người, không ngờ lão lại ngủ sớm như vậy.
Tùy Qua nói.
Lam Lan đưa một số thứ mua trên đường cho Văn Đại Gia.
- Cảm ơn. . . Cám ơn hai vị quan tâm.
Văn Đại Gia ai thán:
- Nhưng hai người nhìn tình cảnh nhà tôi đấy, làm gì còn tâm trạng đón mừng năm mới. Được rồi, tôi không nói những chuyện này nữa, tránh làm hai người không vui.
- Không sao.
Tùy Qua nói:
- Hôm nay đầu tiên tôi tới chúc tết hai người, thứ hai là nối chân cho Quốc Cường đại ca.
- Nối chân?
Văn Đại Gia cảm giác lỗ tai của mình như có vấn đề:
- Chân của Quốc Cường đã bị cưa đứt, làm sao nối được nữa?
- Cái này, lão không cần quan tâm.
Tùy Qua nói:
- Tôi đi nói chuyện với Quốc Cường đại ca. Văn Đại Gia, lão ở ngoài nói chuyện với Lam chủ biên, nhiều nhất hơn một giờ, bảo đảm Quốc Cường đại ca có thể đứng dậy.
- Thần kỳ như thế, vậy anh phải cho tôi xem.
Lam Lan nói.
- Được rồi, đây là chuyện liên quan đến bí mật y thuật của tôi, không thể cho cô nhìn được.
Tùy Qua cười nói:
- Cô là ký giả, vạn nhất cô tiết lộ, vậy sau này y thuật độc môn của tôi còn gì là bí mật nữa.
- Hừ! Anh không để tôi nhìn không xong đâu.
Lam Lan cong miệng nói.
- Thật ra, bởi vì quá trình trị liệu quá mức ghê rợn, tôi ngại làm cô sợ thôi.
Tùy Qua nói.
- Xin anh, tôi là người viết báo, tràng diện máu tanh gì còn chưa từng thấy. Hiện trường tai nạn xe cộ, hỏa hoạn, còn chưa đủ kinh khủng sao?
- Được rồi, cô muốn xem thì xem, nhưng đợi lát nữa cũng đừng té xỉu.
Tùy Qua nói.
Lam Lan là một nữ nhân rất có chủ kiến, một khi hạ quyết tâm, đương nhiên rất khó sửa đổi. Cho nên, Tùy Qua cũng không thể khuyên thêm.
Mặc dù nơi này cũng không thiếu nữ nhân xinh đẹp, nhưng nữ nhân trước mắt này, vẫn khiến mọi người có một loại cảm giác kinh diễm.
Vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.
Hưu!
Lúc này, trong quán có một người huýt sáo trêu chọc nữ nhân kia.
Bốp!
Tiếng huýt sáo vừa vang lên, Sơn Hùng đã trực tiếp tát tên thanh niên bay ra ngoài.
- Quả nhiên chưa khống chế được lực đạo.
Sơn Hùng nhìn bàn tay mình nói.
Những người còn lại thấy Sơn Hùng lão đại tự mình xuất thủ, làm sao còn dám càn rỡ, nhất thời yên tĩnh lại.
Tùy Qua nhìn nữ nhân kia, tiến lên cười nói:
- Lam đại chủ biên, năm mới vui vẻ.
- Vui vẻ cái đầu anh! Làm gì có ai vui vẻ như anh, tới đây uống hoa tửu!
Lam Lan hừ một tiếng.
Nhưng, khóe miệng của nàng vẫn treo nụ cười.
Tùy Qua biết, nàng cũng không phải thật sự tức giận, cho nên tiến lên thấp giọng nói:
- Lam tỷ, ra ngoài nói chuyện đi.
- Còn ra ngoài nói chuyện, giả bộ văn hóa sao?
Lam Lan liếc nhìn Tùy Qua, nhưng vẫn dựa theo ý tứ của Tùy Qua, ra ngoài cửa “Nhân gian tiên cảnh” mới nói:
- Được rồi, Tùy đại thiếu, thời gian này anh thật tiêu sái, vừa qua năm mới đã đến nơi này uống hoa tửu rồi.
- Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm.
Tùy Qua cười giải thích:
- Tôi tới đây chữa bệnh cho người ta.
- Chữa bệnh cho người ta?
Lam Lan ra vẻ kinh ngạc:
- Nơi này không phải là bệnh viện, những người tới đây đều dư thừa tinh lực. Này, không phải anh tới đây khám bệnh hoa liễu chứ?
- Xem cô kìa, nghĩ phức tạp như thế làm chi.
Tùy Qua nói:
- Xe của cô đâu? Lên xe rồi nói chuyện.
- Không được, nói rõ trước rồi mới có thể lên xe.
Lam Lan nói:
- Rút cuộc anh tới đây làm gì?
- Vậy còn cô?
Tùy Qua hỏi ngược lại.
- Tôi nghe nói ở đây có người đánh nhau làm bạo động, cho nên muốn đến xem có tin tức gì hay không. Ai ngờ, lại thấy anh ở đây uống hoa tửu, xem ra anh có lẽ là khách quen của “Nhân gian tiên cảnh”.
Lam Lan nói.
- Nếu cô muốn nghe lời nói thật, tôi đúng là khách quen ở đây.
Tùy Qua nói:
- Thậm chí, ngay cả lão bản của nơi này, cũng rất quen thuộc với tôi. Cho nên, lần trước tôi mới nói, nếu như cô muốn tìm video vị tham quan và nữ nhân ở đấy “tâm sự”, tôi hứa có thể giúp một tay.
- Tôi muốn tìm tài liệu của anh.
Lam Lan nghiêm mặt nói.
- Vậy chỉ sợ tôi không có cách giúp cô.
Tùy Qua nói:
- Tôi tới đây chính là uống rượu chay. Những chuyện tâm sự, trao đổi với nữ nhân ở đấy, tôi không có hứng thú. Được rồi, cô đừng hoài nghi tôi có được hay không, cô cũng thấy tôi là một sinh viên có tiền đồ, có lý tưởng, có hoài bão, có trách nhiệm, làm sao có thể lãng phí tấm thân sơ nam ở chỗ này?
Sau khi nói xong, vẻ mặt Tùy Qua đột nhiên biến đổi, lúc này hắn mới nhớ tới, tấm thân sơ nam quý giá của hắn, đã bị người ta cướp đi.
- Được rồi, bớt lắm mồm đi.
Lam Lan nói:
- Thật ra, tôi tin tưởng anh không làm chuyện xấu .
- Làm sao, biết tôi trong sạch rồi chứ?
- Anh có bạn gái xinh đẹp như vậy, lại có tiền, dĩ nhiên không thể ra ngoài làm mấy chuyện hư hỏng như vậy.
Lam Lan khẽ thở dài, trong lòng chợt có một loại cảm giác buồn bã mất mát.
Tùy Qua nói:
- Xe cô rút cuộc để ở đâu, mau theo tôi đến một chỗ.
- Đi đâu?
Lam Lan nói.
- Nhà của Văn Đại Gia.
Tùy Qua cười cười:
- Đi thực hiện lời hứa của chúng ta.
- Lời hứa của chúng ta?
Lam Lan nghi ngờ nói, nhưng khi nghe thấy hai chữ “chúng ta”, trên mặt lại thoáng hiện lên nụ cười ngọt ngào.
- Cô quên rồi sao?
Tùy Qua nói:
- Chúng ta đã hứa với Văn Đại Gia, sẽ chữa khỏi chân cho Văn Quốc Cường đại ca.
- Chân của hắn, không phải đã bị người ta chặt đứt sao?
Trên mặt Lam Lan hiện ra vẻ bi thương:
- Chẳng lẽ anh quên rồi?
Tùy Qua lắc đầu:
- Tôi không quen. Nhưng cô cũng nên nhớ, tôi đã từng nói, tôi sẽ cho hắn một đôi chân hoàn hảo.
- Tôi biết.
Lam Lan nói:
- Nhưng tôi vốn tưởng rằng anh nói vậy chỉ để an ủi Quốc Cường đại ca.
- Tôi là nam nhân, nhất ngôn cửu đỉnh.
Tùy Qua cười nói.
- Trước kia không phải anh nói mình là nam sinh sao, làm sao hiện tại lại thành nam nhân rồi?
- Nam sinh, sớm muộn cũng sẽ biến thành nam nhân chứ sao.
Tùy Qua cười nói, nhưng trong nụ cười vẫn có mấy phần mất tự nhiên.
Đường đến nhà Văn Đại Gia không dễ đi, hơn nửa canh giờ, xe mới đi đến đầu thôn.
Hôm nay không khí đón năm mới vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trong bầu trời đêm thỉnh thoảng còn nhìn thấy pháo hoa, còn có tiếng pháo vang lên xa xa.
Trong thôn, người ra ngoài làm ăn phần lớn đều về nhà, không khí các nhà đều rất náo nhiệt.
Nhà Văn Đại Gia, cũng là ngoại lệ duy nhất.
Sau khi đến nhà Văn Đại Gia, Tùy Qua và Lam Lan cảm giác, bao trùm căn nhà là không khí tĩnh mịch và buồn bã.
Chỉ có một gian phòng vẫn sáng đèn.
Xuyên thấu qua cửa sổ, Tùy Qua thấy Văn Đại Gia đang rơi lệ dưới đèn.
Cốc! Cốc!
Tùy Qua tiến lên gõ cửa.
- Ai vậy?
Phải một lát sau, thanh âm của Văn Đại Gia mới vang lên.
- Là tôi, Tùy Qua, còn có Lam chủ biên.
Tùy Qua đáp.
- Đợi một lát, tôi mở cửa cho hai người.
Văn Đại Gia nói, vội vàng mở cửa cho Tùy Qua và Lam Lan.
- Văn Đại Gia, chúng tôi đến chúc tết hai người, không ngờ lão lại ngủ sớm như vậy.
Tùy Qua nói.
Lam Lan đưa một số thứ mua trên đường cho Văn Đại Gia.
- Cảm ơn. . . Cám ơn hai vị quan tâm.
Văn Đại Gia ai thán:
- Nhưng hai người nhìn tình cảnh nhà tôi đấy, làm gì còn tâm trạng đón mừng năm mới. Được rồi, tôi không nói những chuyện này nữa, tránh làm hai người không vui.
- Không sao.
Tùy Qua nói:
- Hôm nay đầu tiên tôi tới chúc tết hai người, thứ hai là nối chân cho Quốc Cường đại ca.
- Nối chân?
Văn Đại Gia cảm giác lỗ tai của mình như có vấn đề:
- Chân của Quốc Cường đã bị cưa đứt, làm sao nối được nữa?
- Cái này, lão không cần quan tâm.
Tùy Qua nói:
- Tôi đi nói chuyện với Quốc Cường đại ca. Văn Đại Gia, lão ở ngoài nói chuyện với Lam chủ biên, nhiều nhất hơn một giờ, bảo đảm Quốc Cường đại ca có thể đứng dậy.
- Thần kỳ như thế, vậy anh phải cho tôi xem.
Lam Lan nói.
- Được rồi, đây là chuyện liên quan đến bí mật y thuật của tôi, không thể cho cô nhìn được.
Tùy Qua cười nói:
- Cô là ký giả, vạn nhất cô tiết lộ, vậy sau này y thuật độc môn của tôi còn gì là bí mật nữa.
- Hừ! Anh không để tôi nhìn không xong đâu.
Lam Lan cong miệng nói.
- Thật ra, bởi vì quá trình trị liệu quá mức ghê rợn, tôi ngại làm cô sợ thôi.
Tùy Qua nói.
- Xin anh, tôi là người viết báo, tràng diện máu tanh gì còn chưa từng thấy. Hiện trường tai nạn xe cộ, hỏa hoạn, còn chưa đủ kinh khủng sao?
- Được rồi, cô muốn xem thì xem, nhưng đợi lát nữa cũng đừng té xỉu.
Tùy Qua nói.
Lam Lan là một nữ nhân rất có chủ kiến, một khi hạ quyết tâm, đương nhiên rất khó sửa đổi. Cho nên, Tùy Qua cũng không thể khuyên thêm.
/1780
|