- Được, tôi nhất định sẽ khuyên bảo đại ca.
Triệu Tam gia đáp, giọng nói lộ ra vẻ có chút trầm trọng .
Sau khi cúp điện thoại, Tùy Qua phái Tống Văn Hiên đến thành phố Minh Phủ.
Mục đích chỉ có một, đó chính là giám thị hành động của Tam Giang đường.
Nếu như lão tử của Phương Thiểu Văn dám chọn lựa hành động trả thù, như vậy Tống Văn Hiên sẽ dùng thế lôi đình vạn quân giết chết Phương Thiểu Văn và lão tử của hắn.
Có Tống Văn Hiên canh chừng động tĩnh của Tam Giang đường, Tùy Qua tin tưởng Tam Giang đường không thể tạo ra cơn sóng lớn nào. Cho nên, Tùy Qua tập trung toàn bộ tinh lực vào chuyện đất đai.
Bởi vì Vương Hào đã đích thân ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng đất, hơn nữa Đường Vũ Khê cũng thanh toán toàn bộ khoản tiền, cho nên về mặt luật pháp, quỹ Tiên Linh Thảo Đường đã có mảnh đất kia.
Nhưng, Tùy Qua biết rất rõ, chuyện không dễ dàng giải quyết như vậy.
Quả nhiên, sang ngày thứ hai, chuyện phiền toái rút cuộc kéo tới.
Một số hộ bị cưỡng chế, trực tiếp tìm tới quỹ Tiên Linh Thảo Đường, yêu cầu thương lượng lại về vấn đề bồi thường đất đai.
Những mảnh đất này, vốn là bán cho Vương Hào, bồi thường cũng thỏa thuận xong rồi, hiện tại chuyển nhượng cho quỹ Tiên Linh Thảo Đường, có muốn bồi thường cao hơn, đây không phải là thuần túy nói dóc sao?
Tùy Qua biết chuyện này không đơn giản, lo lắng Đường Vũ Khê sẽ phải chịu đả kích, cho nên không nói nhiều, trực tiếp cho đám người Sơn Hùng đi hộ giá.
Dĩ nhiên, Sơn Hùng hiện giờ đã tẩy trắng, những huynh đệ dưới tay hắn, cũng tẩy trắng tương đối rồi. Trong đó, phần lớn bọn tiểu đệ trước kia của Cuồng Hùng bang, hiện giờ đều làm thành phần tri thức ở công ty dược Watson, còn một nhóm là an ninh. Nhưng, thân phận của những người này hiện giờ cũng không phải là côn đồ cắc ké nữa, mà là “nhân viên”.
Thân phận thay đổi, địa vị cũng không giống như lúc trước.
Trước kia, những tên côn đồ cắc ké này thấy cảnh sát, lập tức bỏ trốn mất dạng.
Hôm nay thì bất đồng, bởi vì có thân phận hợp pháp, những tên côn đồ cắc ké này hoàn toàn có thể dùng thân phận nhân viên an ninh duy trì trật tự ở quỹ Tiên Linh Thảo Đường. Thấy cảnh sát, cũng không chút hoang mang.
Ngược lại những thôn dân bị giựt giây, nhìn thấy những “an ninh” như hung thần ác sát, cao to lực lưỡng này đều trở nên đàng hoàng, thành thực.
Khi Tùy Qua chạy tới hiện trường, bọn họ đang giằng co với an ninh của công ty dược Watson.
Còn Sơn Hùng, lại tự mình ra trận, đứng phía trước đội ngũ an ninh, lấy hung danh của hắn uy hiếp những thôn dân này.
Bất đồng là, hôm nay Sơn Hùng mặc một bộ tây trang, thoạt nhìn không giống như lưu manh, ngược lại có chút giống đặc công.
Nhưng, hung danh của Sơn Hùng ở thành phố Đông Giang coi như là “Tiếng xấu lan xa”, trong những thôn dân này, cũng có không ít người biết Sơn Hùng. Nhìn thấy tên sát tinh này tự mình đến đây làm an ninh, làm gì còn ai dám vượt qua nửa bước.
Cho nên, chuyện này vốn có thể tạo thành một cuộc oanh động, bởi vì Sơn Hùng xuất hiện, ngược lại không xảy ra chuyện gì.
Những thôn dân có tâm tình bức xúc phẫn nộ , sau khi nhìn thấy Sơn Hùng, cũng bắt đầu trở nên tỉnh táo và lý trí. Không dám lớn tiếng nhục mạ, càng không dám ném đồ đập phá, chẳng qua giơ mấy tấm khẩu hiệu màu đỏ, trên đó viết “Công khai lên án thương nhân bất lương, chiếm đất!
Lúc này, Tùy Qua đang ở cùng Đường Vũ Khê trong văn phòng.
Từ trên cao nhìn xuống, thấy rất rõ tình thế.
Trên mặt Đường Vũ Khê có vẻ sầu lo , nói:
- Tùy Qua, bằng không, chúng ta bồi thường thêm cho bọn họ một chút tiền, chuyện này coi như xong.
Tùy Qua lắc đầu, nói:
- Đây không phải là vấn đề nhiều tiền hay ít tiền. Vũ Khê, em không ở nông thôn, không biết ý nghĩ chân thực của những người này. Không sai, phần lớn bản tính của thôn dân đều là cần lao chất phác , nhưng bởi vì thiếu giáo dục, dưới sự sai khiến của ích lợi, cũng rất có thể biến thành bạo dân. Điểm trọng yếu nhất là, bọn họ đều có ý thức của nông dân cá thể tham tiện nghi, nếu như em thật sự đưa tiền, bọn họ sẽ càng ngày càng tham lam, một khi không có tiền sẽ tới gây chuyện, làm cho em vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh. Cho nên, biện pháp duy nhất, chính là kiên trì nguyên tắc, bọn họ muốn đòi tiền, thì đi tìm Vương Hào mà đòi!
- Anh làm như vậy có phải có chút không có nhân tình hay không.
Đường Vũ Khê nói.
- Không phải không có nhân tình, mà là kiên trì nguyên tắc.
Tùy Qua nói:
- Trong lòng có thiện lương là tốt, nhưng không thể làm người tốt ngu tốt. Làmngười tốt ngu ngốc chỉ biết hại người hại mình. Em suy nghĩ đi, em cho bọn họ tiền, để cho bọn họ cảm thấy thì ra chỉ cần tới gây chuyện là có thể nhận được một số tiền lớn, vậy sau này lúc bọn họ cần tiền, lại sẽ tiếp tục tới gây chuyện. Như vậy, cách làm của em chính là dung túng cho bọn họ phạm sai lầm.
Đường Vũ Khê khẽ thở dài:
- Vậy chuyện này phải làm sao?
Tùy Qua nói:
- Khi nên cường thế thì nhất định phải cường thế! Em phải biết rằng, đây là Vương Hào cam tâm tình nguyện chuyển nhượng đất cho chúng ta, chúng ta là lấy được hợp pháp. Cho nên, chúng ta tuyệt đối không thỏa hiệp! Anh biết, em không thích lợi dụng quyền thế của Đường gia khi dễ người khác, nhưng điều này cũng không có nghĩa, em để người khác khi dễ mình, biết không?
- Ai muốn khi dễ chúng ta?
Đường Vũ Khê nói.
- Vũ Khê tỷ tỷ, em không cảm thấy chuyện này tới quá đúng dịp sao?
Tùy Qua nói:
- Chúng ta lấy được đất trong tay Vương Hào, chuyện này không tuyên truyền lên TV, báo chí, làm sao những thôn dân này lại có được tin tức nhanh như vậy, sau đó còn đồng tâm đến chỗ làm việc của chúng ta gây chuyện? Còn nữa, em không phát hiện những cảnh sát đứng ở khúc quanh đầu đường kia sao? Nếu là ngày thường, có những thôn dân này gây chuyện, bọn họ khẳng định sẽ xông đến xua đuổi trước tiên, nhưng hôm nay, em nhìn bọn họ xem, giống như không nhìn thấy, không đến can thiệp, đây rõ ràng là biến tướng khích lệ.
- Em muốn nói, những chuyện này đều là người khác đạo diễn?
Đường Vũ Khê nói.
- Còn không rõ ràng hay sao.
Tùy Qua nói:
- Em nhìn xem, đám người Vương Hào rất nhanh sẽ lao ra như thiêu thân. Loại đại thiếu quần áo lụa là này làm sao có thể chịu thiệt. Cho nên, anh dám cam đoan, tên kia tuyệt đối sẽ nghĩ cách lấy đất về. Cho nên, chúng ta cũng nên có chuẩn bị. Hậu đài của Vương Hào là thượng tầng của tỉnh Minh Hải, hậu đài của Đường Vũ Khê tỷ tỷ là thượng tầng đế kinh, chẳng lẽ lại có thể thua Vương Hào?
- Em chỉ là không quen dùng quyền thế đi áp người mà thôi.
Đường Vũ Khê nói.
- Vậy em quen bị người khác dùng quyền thế áp chế sao?
Tùy Qua hỏi ngược lại.
- Được rồi, biết rồi.
Đường Vũ Khê nói:
- Em biết mảnh đất này rất trọng yếu với chúng ta. Cũng biết, Vương Hào không đáng giá được đồng tình. Cho nên, em sẽ không để cho hắn được như ý .
- Em biết là tốt rồi.
Tùy Qua nói:
- Nhưng động tác phải nhanh, đám người Vương Hào là loại không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, anh thấy bọn hắn đã có chuẩn bị.
Triệu Tam gia đáp, giọng nói lộ ra vẻ có chút trầm trọng .
Sau khi cúp điện thoại, Tùy Qua phái Tống Văn Hiên đến thành phố Minh Phủ.
Mục đích chỉ có một, đó chính là giám thị hành động của Tam Giang đường.
Nếu như lão tử của Phương Thiểu Văn dám chọn lựa hành động trả thù, như vậy Tống Văn Hiên sẽ dùng thế lôi đình vạn quân giết chết Phương Thiểu Văn và lão tử của hắn.
Có Tống Văn Hiên canh chừng động tĩnh của Tam Giang đường, Tùy Qua tin tưởng Tam Giang đường không thể tạo ra cơn sóng lớn nào. Cho nên, Tùy Qua tập trung toàn bộ tinh lực vào chuyện đất đai.
Bởi vì Vương Hào đã đích thân ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng đất, hơn nữa Đường Vũ Khê cũng thanh toán toàn bộ khoản tiền, cho nên về mặt luật pháp, quỹ Tiên Linh Thảo Đường đã có mảnh đất kia.
Nhưng, Tùy Qua biết rất rõ, chuyện không dễ dàng giải quyết như vậy.
Quả nhiên, sang ngày thứ hai, chuyện phiền toái rút cuộc kéo tới.
Một số hộ bị cưỡng chế, trực tiếp tìm tới quỹ Tiên Linh Thảo Đường, yêu cầu thương lượng lại về vấn đề bồi thường đất đai.
Những mảnh đất này, vốn là bán cho Vương Hào, bồi thường cũng thỏa thuận xong rồi, hiện tại chuyển nhượng cho quỹ Tiên Linh Thảo Đường, có muốn bồi thường cao hơn, đây không phải là thuần túy nói dóc sao?
Tùy Qua biết chuyện này không đơn giản, lo lắng Đường Vũ Khê sẽ phải chịu đả kích, cho nên không nói nhiều, trực tiếp cho đám người Sơn Hùng đi hộ giá.
Dĩ nhiên, Sơn Hùng hiện giờ đã tẩy trắng, những huynh đệ dưới tay hắn, cũng tẩy trắng tương đối rồi. Trong đó, phần lớn bọn tiểu đệ trước kia của Cuồng Hùng bang, hiện giờ đều làm thành phần tri thức ở công ty dược Watson, còn một nhóm là an ninh. Nhưng, thân phận của những người này hiện giờ cũng không phải là côn đồ cắc ké nữa, mà là “nhân viên”.
Thân phận thay đổi, địa vị cũng không giống như lúc trước.
Trước kia, những tên côn đồ cắc ké này thấy cảnh sát, lập tức bỏ trốn mất dạng.
Hôm nay thì bất đồng, bởi vì có thân phận hợp pháp, những tên côn đồ cắc ké này hoàn toàn có thể dùng thân phận nhân viên an ninh duy trì trật tự ở quỹ Tiên Linh Thảo Đường. Thấy cảnh sát, cũng không chút hoang mang.
Ngược lại những thôn dân bị giựt giây, nhìn thấy những “an ninh” như hung thần ác sát, cao to lực lưỡng này đều trở nên đàng hoàng, thành thực.
Khi Tùy Qua chạy tới hiện trường, bọn họ đang giằng co với an ninh của công ty dược Watson.
Còn Sơn Hùng, lại tự mình ra trận, đứng phía trước đội ngũ an ninh, lấy hung danh của hắn uy hiếp những thôn dân này.
Bất đồng là, hôm nay Sơn Hùng mặc một bộ tây trang, thoạt nhìn không giống như lưu manh, ngược lại có chút giống đặc công.
Nhưng, hung danh của Sơn Hùng ở thành phố Đông Giang coi như là “Tiếng xấu lan xa”, trong những thôn dân này, cũng có không ít người biết Sơn Hùng. Nhìn thấy tên sát tinh này tự mình đến đây làm an ninh, làm gì còn ai dám vượt qua nửa bước.
Cho nên, chuyện này vốn có thể tạo thành một cuộc oanh động, bởi vì Sơn Hùng xuất hiện, ngược lại không xảy ra chuyện gì.
Những thôn dân có tâm tình bức xúc phẫn nộ , sau khi nhìn thấy Sơn Hùng, cũng bắt đầu trở nên tỉnh táo và lý trí. Không dám lớn tiếng nhục mạ, càng không dám ném đồ đập phá, chẳng qua giơ mấy tấm khẩu hiệu màu đỏ, trên đó viết “Công khai lên án thương nhân bất lương, chiếm đất!
Lúc này, Tùy Qua đang ở cùng Đường Vũ Khê trong văn phòng.
Từ trên cao nhìn xuống, thấy rất rõ tình thế.
Trên mặt Đường Vũ Khê có vẻ sầu lo , nói:
- Tùy Qua, bằng không, chúng ta bồi thường thêm cho bọn họ một chút tiền, chuyện này coi như xong.
Tùy Qua lắc đầu, nói:
- Đây không phải là vấn đề nhiều tiền hay ít tiền. Vũ Khê, em không ở nông thôn, không biết ý nghĩ chân thực của những người này. Không sai, phần lớn bản tính của thôn dân đều là cần lao chất phác , nhưng bởi vì thiếu giáo dục, dưới sự sai khiến của ích lợi, cũng rất có thể biến thành bạo dân. Điểm trọng yếu nhất là, bọn họ đều có ý thức của nông dân cá thể tham tiện nghi, nếu như em thật sự đưa tiền, bọn họ sẽ càng ngày càng tham lam, một khi không có tiền sẽ tới gây chuyện, làm cho em vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh. Cho nên, biện pháp duy nhất, chính là kiên trì nguyên tắc, bọn họ muốn đòi tiền, thì đi tìm Vương Hào mà đòi!
- Anh làm như vậy có phải có chút không có nhân tình hay không.
Đường Vũ Khê nói.
- Không phải không có nhân tình, mà là kiên trì nguyên tắc.
Tùy Qua nói:
- Trong lòng có thiện lương là tốt, nhưng không thể làm người tốt ngu tốt. Làmngười tốt ngu ngốc chỉ biết hại người hại mình. Em suy nghĩ đi, em cho bọn họ tiền, để cho bọn họ cảm thấy thì ra chỉ cần tới gây chuyện là có thể nhận được một số tiền lớn, vậy sau này lúc bọn họ cần tiền, lại sẽ tiếp tục tới gây chuyện. Như vậy, cách làm của em chính là dung túng cho bọn họ phạm sai lầm.
Đường Vũ Khê khẽ thở dài:
- Vậy chuyện này phải làm sao?
Tùy Qua nói:
- Khi nên cường thế thì nhất định phải cường thế! Em phải biết rằng, đây là Vương Hào cam tâm tình nguyện chuyển nhượng đất cho chúng ta, chúng ta là lấy được hợp pháp. Cho nên, chúng ta tuyệt đối không thỏa hiệp! Anh biết, em không thích lợi dụng quyền thế của Đường gia khi dễ người khác, nhưng điều này cũng không có nghĩa, em để người khác khi dễ mình, biết không?
- Ai muốn khi dễ chúng ta?
Đường Vũ Khê nói.
- Vũ Khê tỷ tỷ, em không cảm thấy chuyện này tới quá đúng dịp sao?
Tùy Qua nói:
- Chúng ta lấy được đất trong tay Vương Hào, chuyện này không tuyên truyền lên TV, báo chí, làm sao những thôn dân này lại có được tin tức nhanh như vậy, sau đó còn đồng tâm đến chỗ làm việc của chúng ta gây chuyện? Còn nữa, em không phát hiện những cảnh sát đứng ở khúc quanh đầu đường kia sao? Nếu là ngày thường, có những thôn dân này gây chuyện, bọn họ khẳng định sẽ xông đến xua đuổi trước tiên, nhưng hôm nay, em nhìn bọn họ xem, giống như không nhìn thấy, không đến can thiệp, đây rõ ràng là biến tướng khích lệ.
- Em muốn nói, những chuyện này đều là người khác đạo diễn?
Đường Vũ Khê nói.
- Còn không rõ ràng hay sao.
Tùy Qua nói:
- Em nhìn xem, đám người Vương Hào rất nhanh sẽ lao ra như thiêu thân. Loại đại thiếu quần áo lụa là này làm sao có thể chịu thiệt. Cho nên, anh dám cam đoan, tên kia tuyệt đối sẽ nghĩ cách lấy đất về. Cho nên, chúng ta cũng nên có chuẩn bị. Hậu đài của Vương Hào là thượng tầng của tỉnh Minh Hải, hậu đài của Đường Vũ Khê tỷ tỷ là thượng tầng đế kinh, chẳng lẽ lại có thể thua Vương Hào?
- Em chỉ là không quen dùng quyền thế đi áp người mà thôi.
Đường Vũ Khê nói.
- Vậy em quen bị người khác dùng quyền thế áp chế sao?
Tùy Qua hỏi ngược lại.
- Được rồi, biết rồi.
Đường Vũ Khê nói:
- Em biết mảnh đất này rất trọng yếu với chúng ta. Cũng biết, Vương Hào không đáng giá được đồng tình. Cho nên, em sẽ không để cho hắn được như ý .
- Em biết là tốt rồi.
Tùy Qua nói:
- Nhưng động tác phải nhanh, đám người Vương Hào là loại không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, anh thấy bọn hắn đã có chuẩn bị.
/1780
|