Đúng lúc này, Tùy Qua thấy dưới lầu có ký giả của đài truyền hình, tòa soạn báo bắt đầu xuất hiện.
Hơn nữa, Tùy Qua cũng nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp quen thuộc:
Lam Lan cũng tới rồi.
Bởi vì Lam Lan là người viết báo, trường hợp như vậy đương nhiên không thể vắng mặt nàng.
Chẳng qua, Tùy Qua không ngờ, Lam Lan, Đường Vũ Khê còn có hắn, lại cùng xuất hiện ở đây.
Tùy Qua suy nghĩ một lát, quyết định nghĩ cách tránh cho hai nữ nhân chạm mặt, cho nên rất sáng suốt nói:
- Anh xuống đó xem thế nào.
- Em đi cùng anh.
Đường Vũ Khê nói.
- Không cần.
Tùy Qua nói:
- Tình huống phía dưới có chút hỗn loạn, anh đi được rồi, em cứ ở đây đi.
Đường Vũ Khê cũng không nói gì.
Tùy Qua bước nhanh xuống dưới lầu, lúc này Lam Lan đang phỏng vấn mấy thôn dân, nhìn thấy Tùy Qua, vội buông mic đi tới.
Sau khi đi tới, Lam Lan mới thấp giọng hỏi:
- Rút cuộc xảy ra chuyện gì, anh và Đường Vũ Khê không phải làm từ thiện sao, làm sao lại bị những thôn dân này bao vây?
- Chuyện rất đơn giản.
Tùy Qua nói:
- Liên quan đến mảnh đất tôi đã nói trước kia.
- Vậy sao.
Lam Lan nói:
- Mảnh đất đó, không phải đã để cho Vương Hào nắm được sao.
- Không phải.
Tùy Qua nói:
- Hôm qua, Vương Hào đã chuyển nhượng mảnh đất của hắn cho tôi, hôm nay những thôn dân này tới tìm tôi gây chuyện.
- Như vậy là sao?
Lam Lan nói:
- Nếu những thôn dân này không hài lòng với tiền bồi thường, như vậy ban đầu nên đi tìm Vương Hào mới đúng. Nhưng tại sao, Vương Hào trăm phương ngàn kế hạ giá đất để mua được mảnh đất đó, làm sao lại chịu chuyển nhượng cho anh?
- Nguyên nhân chuyển nhượng rất phức tạp. Nhưng, đây là sự thật.
Tùy Qua nói:
- Cho nên, thị phi khúc chiết, cô cũng nên nắm rõ ràng. Vì vậy, tiết mục buổi tối, cô cũng biết nên nói như thế nào rồi chứ?
- Lại muốn lợi dụng tôi xây dựng hình thức dư luận sao?
Lam Lan cười cười:
- Tôi cũng không muốn bị anh lợi dụng, tôi nghe điện thoại đã.
Sau khi Lam Lan nghe điện thoại, sắc mặt có vẻ khó chịu, tức giận nói:
- Là cha tôi, hắn kêu tôi công kích các người, nói các người là thương nhân vô lương. Thật là buồn cười, hắn không phải cảnh sát, cũng không phải ký giả, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, tại sao phải can thiệp vào quyền lợi tự do tin tức của tôi.
- Đây chính là quan viên cùng bảo vệ nhau.
Tùy Qua cười nói:
- Xem ra, cha cô, thật sự rất chiếu cố Vương Hào.
- Hừ!
Lam Lan nói:
- Hắn không phải muốn kết thông gia với Vương Chính Trừng hay sao.
Lời kia vừa thốt ra, Lam Lan lập tức ý thức được tựa hồ không thích hợp, nói tiếp:
- Nhưng, đó là ý nghĩ của cá nhân hắn. Loại công tử chỉ biết dựa vào thế lực gia tộc kiếm tiền như Vương Hào, tôi căn bản không thích, tôi xem thường hắn.
- Được rồi, ta cũng biết Vương Hào không phải loại người tốt.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, chẳng lẽ phụ thân cô không tiết lộ thêm tin tức gì sao?
Lam Lan biết ý tứ trong lời nói của Tùy Qua, nói:
- Hắn nói, mảnh đất này rất nhanh sẽ bị chính phủ thu về, sau đó tiến hành đấu giá một lần nữa.
- Khốn khiếp!
Tùy Qua không nhịn được nói tục:
- Chuyện này cũng quá độc ác. Vì để trợ giúp tên khốn kiếp Vương Hào, những người này thật đúng là không thiếu âm mưu quỷ kế.
- Như vậy là sao?
Lam Lan nghi ngờ nói.
- Chuyện này còn không rõ ràng sao.
Tùy Qua nói:
- Những thôn dân này là bị người ta cổ động gây chuyện. Lấy cớ dư luận công kích, chính phủ có thể dùng lý do “duy trì hòa bình”, thu hồi lại mảnh đất này, bán đấu giá lại. Tên Vương Hào này, xem ra rất nhiều mưu ma chước quỷ.
- Bất kể thế nào, tôi sẽ không công kích anh.
Lam Lan nói:
- Nếu muốn công kích, tôi sẽ chỉ công kích những người có dụng ý khác.
- Vậy thì cám ơn cô.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, cho dù cô không công kích tôi, các phương tiện truyền thông khác cũng sẽ công kích. Đừng thấy bọn họ, cả ngày chỉ ca tụng tin tức tự do, nhưng chỉ cần quan viên biểu thị thái độ, đám ký giả truyền thông này sẽ biến thành “tay sai”, ý vị lên tiếng thay quan viên, thậm chí còn cắn người. Cô cứ đợi đấy mà xem, nếu như cô không công kích, đoán chừng hôm nay chương trình thị sát Đông Giang cũng sẽ dừng phát sóng.
- Chuyện này. . . Thật là quá đáng!
Lam Lan tức giận nói:
- Thật là không có thiên lý!
- Lam đại chủ biên, cô hành nghề truyền thông lâu như vậy, nên biết những quy tắc ngầm này chứ.
Tùy Qua nói:
- Cho nên, chuyện hôm nay, cô cũng không cần quan tâm, tôi đoán lão tử nhà cô đã quyết tâm rồi. Nhưng, phàm là việc gì cũng nên lưu một con đường, sau này nếu gặp nhau, bởi vì cô là bằng hữu của tôi, tôi cũng không muốn hoàn toàn trở mặt với phụ thân cô. Được rồi, cô nói với hắn, hiện tại người nắm giữ mảnh đất này, là Đường gia của Đế Kinh.
- Đường gia Đế Kinh?
Lam Lan suy nghĩ một lát, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Tùy Qua:
- Gia tộc của Đường Vũ Khê?
Tùy Qua gật đầu.
- Ồ, không ngờ anh cũng biết thấy người sang bắt quàng làm họ rồi?
Lam Lan mỉm cười:
- Nếu hôm nay chương trình thị sát Đông Giang không thể phát sóng, tôi cũng lười phỏng vấn, chi bằng về nhà nghỉ ngơi sớm.
Sau khi nói xong, Lam Lan rời đi.
Tùy Qua dặn dò Sơn Hùng mấy câu, cũng rời đi, trở về trụ sở đào tạo thực vật.
Ở đây có Sơn Hùng trấn giữ, những thôn dân kia cũng không thể có hành động quá khích.
Huống chi, bên truyền thông đã xuất động, người đứng về phía Vương Hào đã chiếm cứ ưu thế dư luận, hiệu quả bọn họ muốn cũng đã đạt được, đương nhiên không cần trình diễn tràng diện máu tanh bạo lực gì nữa.
Cho nên, Tùy Qua trở về trụ sở thực vật, tiếp tục tu hành.
Buổi tối, từ chiếc TV Tiểu Ngân Trùng trộm về, Tùy Qua thấy được giới truyền thông đang mãnh liệt công kích quỹ Tiên Linh Thảo Đường. Hơn nữa, phạm vi không chỉ ở đài truyền hình thành phố Đông Giang, mà cả đài truyền hình tỉnh Minh Hải. Hơn nữa, lần công kích này quả thực rất dữ dội, giống như tập trung hết sức lực. Nói quỹ Tiên Linh Thảo Đường thu mua giá thấp, bạo lực phá bỏ và dời đi nơi khác, chế tạo các loại nhân tố không hài hòa. Sau đó, còn nói quỹ Tiên Linh Thảo Đường mang danh làm từ thiện, nhưng dùng quỹ từ thiện phát triển bất động sản, tội ác tày trời. Thậm chí, nói quỹ Tiên Linh Thảo Đường chính là một công ty ngụy trang, không chuyện ác nào không làm. . .
Tóm lại, trong một đêm, đám “rắn khỉ” của tỉnh Minh Hải dốc toàn bộ lực lượng, nhấc lên thanh thế khổng lồ.
Đồng thời ngay đêm đó, cán bộ thành phố Đông Giang sớm nhận được chỉ thị của thượng cấp, mở hội nghị khẩn cấp ngay trong đêm, thương nghị biện pháp giải quyết chuyện này. Sau đó, những cán bộ lãnh đạo đã rất nhanh đạt thành quyết định nhất trí, đó chính là thu hồi lại mảnh đất này, tiến hành đấu giá một lần nữa.
Nửa đêm, Tùy Qua nhận được điện thoại của Ninh Bội.
Trong điện thoại, Ninh Bội lộ ra vẻ lo lắng, hỏi Tùy Qua:
- Tùy Qua, cậu đàng hoàng nói cho tôi biết, tiền đầu tư của tôi có phải là nước dội lá khoai rồi hay không? Cậu không biết, lão gia hỏa Dương Chấn Thanh cũng nóng nảy với tôi, nói đất xây dựng nhà kính của cậu cũng bị người khác chiếm, còn muốn kiếm tiền gì nữa? Ai nha, cậu không biết, số tiền Bội tỷ này quăng vào, đều là vốn quan tài của tôi . .
Hơn nữa, Tùy Qua cũng nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp quen thuộc:
Lam Lan cũng tới rồi.
Bởi vì Lam Lan là người viết báo, trường hợp như vậy đương nhiên không thể vắng mặt nàng.
Chẳng qua, Tùy Qua không ngờ, Lam Lan, Đường Vũ Khê còn có hắn, lại cùng xuất hiện ở đây.
Tùy Qua suy nghĩ một lát, quyết định nghĩ cách tránh cho hai nữ nhân chạm mặt, cho nên rất sáng suốt nói:
- Anh xuống đó xem thế nào.
- Em đi cùng anh.
Đường Vũ Khê nói.
- Không cần.
Tùy Qua nói:
- Tình huống phía dưới có chút hỗn loạn, anh đi được rồi, em cứ ở đây đi.
Đường Vũ Khê cũng không nói gì.
Tùy Qua bước nhanh xuống dưới lầu, lúc này Lam Lan đang phỏng vấn mấy thôn dân, nhìn thấy Tùy Qua, vội buông mic đi tới.
Sau khi đi tới, Lam Lan mới thấp giọng hỏi:
- Rút cuộc xảy ra chuyện gì, anh và Đường Vũ Khê không phải làm từ thiện sao, làm sao lại bị những thôn dân này bao vây?
- Chuyện rất đơn giản.
Tùy Qua nói:
- Liên quan đến mảnh đất tôi đã nói trước kia.
- Vậy sao.
Lam Lan nói:
- Mảnh đất đó, không phải đã để cho Vương Hào nắm được sao.
- Không phải.
Tùy Qua nói:
- Hôm qua, Vương Hào đã chuyển nhượng mảnh đất của hắn cho tôi, hôm nay những thôn dân này tới tìm tôi gây chuyện.
- Như vậy là sao?
Lam Lan nói:
- Nếu những thôn dân này không hài lòng với tiền bồi thường, như vậy ban đầu nên đi tìm Vương Hào mới đúng. Nhưng tại sao, Vương Hào trăm phương ngàn kế hạ giá đất để mua được mảnh đất đó, làm sao lại chịu chuyển nhượng cho anh?
- Nguyên nhân chuyển nhượng rất phức tạp. Nhưng, đây là sự thật.
Tùy Qua nói:
- Cho nên, thị phi khúc chiết, cô cũng nên nắm rõ ràng. Vì vậy, tiết mục buổi tối, cô cũng biết nên nói như thế nào rồi chứ?
- Lại muốn lợi dụng tôi xây dựng hình thức dư luận sao?
Lam Lan cười cười:
- Tôi cũng không muốn bị anh lợi dụng, tôi nghe điện thoại đã.
Sau khi Lam Lan nghe điện thoại, sắc mặt có vẻ khó chịu, tức giận nói:
- Là cha tôi, hắn kêu tôi công kích các người, nói các người là thương nhân vô lương. Thật là buồn cười, hắn không phải cảnh sát, cũng không phải ký giả, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, tại sao phải can thiệp vào quyền lợi tự do tin tức của tôi.
- Đây chính là quan viên cùng bảo vệ nhau.
Tùy Qua cười nói:
- Xem ra, cha cô, thật sự rất chiếu cố Vương Hào.
- Hừ!
Lam Lan nói:
- Hắn không phải muốn kết thông gia với Vương Chính Trừng hay sao.
Lời kia vừa thốt ra, Lam Lan lập tức ý thức được tựa hồ không thích hợp, nói tiếp:
- Nhưng, đó là ý nghĩ của cá nhân hắn. Loại công tử chỉ biết dựa vào thế lực gia tộc kiếm tiền như Vương Hào, tôi căn bản không thích, tôi xem thường hắn.
- Được rồi, ta cũng biết Vương Hào không phải loại người tốt.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, chẳng lẽ phụ thân cô không tiết lộ thêm tin tức gì sao?
Lam Lan biết ý tứ trong lời nói của Tùy Qua, nói:
- Hắn nói, mảnh đất này rất nhanh sẽ bị chính phủ thu về, sau đó tiến hành đấu giá một lần nữa.
- Khốn khiếp!
Tùy Qua không nhịn được nói tục:
- Chuyện này cũng quá độc ác. Vì để trợ giúp tên khốn kiếp Vương Hào, những người này thật đúng là không thiếu âm mưu quỷ kế.
- Như vậy là sao?
Lam Lan nghi ngờ nói.
- Chuyện này còn không rõ ràng sao.
Tùy Qua nói:
- Những thôn dân này là bị người ta cổ động gây chuyện. Lấy cớ dư luận công kích, chính phủ có thể dùng lý do “duy trì hòa bình”, thu hồi lại mảnh đất này, bán đấu giá lại. Tên Vương Hào này, xem ra rất nhiều mưu ma chước quỷ.
- Bất kể thế nào, tôi sẽ không công kích anh.
Lam Lan nói:
- Nếu muốn công kích, tôi sẽ chỉ công kích những người có dụng ý khác.
- Vậy thì cám ơn cô.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, cho dù cô không công kích tôi, các phương tiện truyền thông khác cũng sẽ công kích. Đừng thấy bọn họ, cả ngày chỉ ca tụng tin tức tự do, nhưng chỉ cần quan viên biểu thị thái độ, đám ký giả truyền thông này sẽ biến thành “tay sai”, ý vị lên tiếng thay quan viên, thậm chí còn cắn người. Cô cứ đợi đấy mà xem, nếu như cô không công kích, đoán chừng hôm nay chương trình thị sát Đông Giang cũng sẽ dừng phát sóng.
- Chuyện này. . . Thật là quá đáng!
Lam Lan tức giận nói:
- Thật là không có thiên lý!
- Lam đại chủ biên, cô hành nghề truyền thông lâu như vậy, nên biết những quy tắc ngầm này chứ.
Tùy Qua nói:
- Cho nên, chuyện hôm nay, cô cũng không cần quan tâm, tôi đoán lão tử nhà cô đã quyết tâm rồi. Nhưng, phàm là việc gì cũng nên lưu một con đường, sau này nếu gặp nhau, bởi vì cô là bằng hữu của tôi, tôi cũng không muốn hoàn toàn trở mặt với phụ thân cô. Được rồi, cô nói với hắn, hiện tại người nắm giữ mảnh đất này, là Đường gia của Đế Kinh.
- Đường gia Đế Kinh?
Lam Lan suy nghĩ một lát, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Tùy Qua:
- Gia tộc của Đường Vũ Khê?
Tùy Qua gật đầu.
- Ồ, không ngờ anh cũng biết thấy người sang bắt quàng làm họ rồi?
Lam Lan mỉm cười:
- Nếu hôm nay chương trình thị sát Đông Giang không thể phát sóng, tôi cũng lười phỏng vấn, chi bằng về nhà nghỉ ngơi sớm.
Sau khi nói xong, Lam Lan rời đi.
Tùy Qua dặn dò Sơn Hùng mấy câu, cũng rời đi, trở về trụ sở đào tạo thực vật.
Ở đây có Sơn Hùng trấn giữ, những thôn dân kia cũng không thể có hành động quá khích.
Huống chi, bên truyền thông đã xuất động, người đứng về phía Vương Hào đã chiếm cứ ưu thế dư luận, hiệu quả bọn họ muốn cũng đã đạt được, đương nhiên không cần trình diễn tràng diện máu tanh bạo lực gì nữa.
Cho nên, Tùy Qua trở về trụ sở thực vật, tiếp tục tu hành.
Buổi tối, từ chiếc TV Tiểu Ngân Trùng trộm về, Tùy Qua thấy được giới truyền thông đang mãnh liệt công kích quỹ Tiên Linh Thảo Đường. Hơn nữa, phạm vi không chỉ ở đài truyền hình thành phố Đông Giang, mà cả đài truyền hình tỉnh Minh Hải. Hơn nữa, lần công kích này quả thực rất dữ dội, giống như tập trung hết sức lực. Nói quỹ Tiên Linh Thảo Đường thu mua giá thấp, bạo lực phá bỏ và dời đi nơi khác, chế tạo các loại nhân tố không hài hòa. Sau đó, còn nói quỹ Tiên Linh Thảo Đường mang danh làm từ thiện, nhưng dùng quỹ từ thiện phát triển bất động sản, tội ác tày trời. Thậm chí, nói quỹ Tiên Linh Thảo Đường chính là một công ty ngụy trang, không chuyện ác nào không làm. . .
Tóm lại, trong một đêm, đám “rắn khỉ” của tỉnh Minh Hải dốc toàn bộ lực lượng, nhấc lên thanh thế khổng lồ.
Đồng thời ngay đêm đó, cán bộ thành phố Đông Giang sớm nhận được chỉ thị của thượng cấp, mở hội nghị khẩn cấp ngay trong đêm, thương nghị biện pháp giải quyết chuyện này. Sau đó, những cán bộ lãnh đạo đã rất nhanh đạt thành quyết định nhất trí, đó chính là thu hồi lại mảnh đất này, tiến hành đấu giá một lần nữa.
Nửa đêm, Tùy Qua nhận được điện thoại của Ninh Bội.
Trong điện thoại, Ninh Bội lộ ra vẻ lo lắng, hỏi Tùy Qua:
- Tùy Qua, cậu đàng hoàng nói cho tôi biết, tiền đầu tư của tôi có phải là nước dội lá khoai rồi hay không? Cậu không biết, lão gia hỏa Dương Chấn Thanh cũng nóng nảy với tôi, nói đất xây dựng nhà kính của cậu cũng bị người khác chiếm, còn muốn kiếm tiền gì nữa? Ai nha, cậu không biết, số tiền Bội tỷ này quăng vào, đều là vốn quan tài của tôi . .
/1780
|